Trọng Sinh Chi Nhật Kí Nuôi Lớn Vợ Yêu
Chương 49: Học thuộc phép nhân
Edit: Bông
Hạ Dư Huy được như ý nguyện, bắt đầu đi học tiểu học cùng Cao Chí Bác. Mới qua khai giảng không lâu, ba Hạ nhờ vả chút quan hệ cộng thêm tiền, trường vẫn cho phép Hạ Dư Huy nhảy vào giữa chừng.
Mỗi ngày có thể cùng anh đi học, Hạ Dư Huy vui vê vô cùng.
Hạ Dư Huy có chút kiêu ngạo, quan hệ với bạn cùng lớp không tốt lắm, nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ rất yêu thích cậu, chính là nhờ khuôn mặt kia. Hạ Dư Huy lớn lên rất đẹp, môi hồng răng trắng mắt to. Hơn nữa được mẹ Hạ chăm sóc rất tốt, chân tay trắng nõn, so với các bé gái còn phấn nộn hơn, giúp cho Hạ Dư Huy trở thành tiêu điểm trong lớp. Đương nhiên vẫn có những người không thích Hạ Dư Huy vì nguyên nhân này.
Cho nên, thích Hạ Dư Huy đại đa số là các bạn nữ, không thích Hạ Dư Huy đại đa số là các bạn nam. Người khác không quan tâm mình, Hạ Dư Huy cũng không chủ động đi lấy lòng ai cả.
Mỗi ngày đợi tan học, Hạ Dư Huy đều chạy đến phòng học của Cao Chí Bác chơi. Vài lần như vậy, tất cả mọi người trong lớp 5-3 đều biết Cao Chí Bác có một đứa em vừa đáng yêu vừa dính người.
Cao Chí Bác ngày nào đi học cũng ngủ, giáo viên nhìn thành thói quen, dù là trả lời cũng sẽ không gọi hắn. Vì sao à? Vì hỏi kiểu gì hắn cũng trả lời được. Nhưng cho dù mỗi ngày đi học hắn đều ngủ, không chịu đọc sách thì đến kì thi hắn vẫn có thể đứng đầu khối. Điều này khiến rất nhiều người ghen ghét đến đỏ cả mắt. Dựa vào cái gì bản thân nỗ lực học hành như vậy mới được thành tích tốt, hắn mỗi ngày chỉ việc ngủ nhưng chưa bao giờ rớt khỏi Top 10 toàn khối?
Toàn khối gần như không có ai không ghen ghét Cao Chí Bác, kể cả những đứa trẻ gia cảnh tốt cũng bắt đầu đánh chủ ý lên Cao Chí Bác. Bọn họ thích kết bè kết phái, thích ỷ thế hiếp người, thích ỷ mạnh hiếp yếu. Cho nên kì thi khảo sát vừa rồi Cao Chí Bác đứng hạng 5, những kẻ này liền đến tìm hắn. Ỷ vào bọn họ đông người trong khi Cao Chí Bác chỉ có một mình, ra vẻ muốn Cao Chí Bác phải nghe lời bọn họ.
Cao Chí Bác chỉ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, không phản ứng gì.
Nhưng trên đời luôn có rất nhiều người tự cho mình đúng. Trương Có Thể chính là người như vậy, y là đầu đàn của bọn tiểu quỷ này, cha là trưởng trấn Thanh Phong, trong nhà có chút tiền chút quyền nên ngày thường rất thích ỷ thế hiếp người. Y có quen biết Cao Chí Bác, cũng nghe qua không ít lời đồn về hắn, chính vì vậy càng thêm ghen ghét Cao Chí Bác. Y ghen ghét Cao Chí Bác dựa vào cái gì mà được mọi người tung hô là thiên tài. Cha y mỗi lần nghe người ta kể về Cao Chí Bác đều trở về mắng y là kẻ vô dụng. Y hận Cao Chí Bác thấu xương! Ban đầu y không tìm Cao Chí Bác gây phiền toái vì y không tin Cao Chí Bác là thần đồng, thực sự thông minh như vậy, nhưng thấy Cao Chí Bác mỗi ngày chỉ việc ngủ nhưng lần thi nào cũng xếo trong Top 10, cán cân trong lòng y liền bị nghiêng, dựa vào cái gì! Mang theo mấy anh em tốt của mình đến tìm Cao Chí Bác, thành tích kém đều không ưa thành tích tốt, đặc biệt là những người không học hành gì nhưng thành tích vẫn tốt chết người!
Tan học, vài người tiến lên vây quanh Cao Chí Bác ở giữa. Những người này bình thường đều hay bắt nạt người khác, các bạn học thấy vẫy cũng không dám xen vào, vội vàng ra về.
Cao Chí Bác lạnh lùng nhìn những người này, tuy rằng hắn thấp hơn bọn họ một cái đầu, nhưng ánh mắt kia lại làm bọn họ sợ hãi, thật lạnh!
Trương Có Thể rất kiêu ngạo, nhìn thấy ánh mắt Cao Chí Bác lạnh như vậy, trong lòng cũng có chút sợ nhưng vẫn cố tỏ ra không hề gì, căng da đầu nói: "Em Cao, chúng ta tâm sự đi."
Cao Chí Bác đặt mông xuống, ngồi trên mặt bàn, giương mắt nhìn Trương Có Thể: "Nói cái gì?"
Trương Có Thể cho rằng Cao Chí Bác đang sợ, lấy lại khí thế, cho bọn đàn em một ánh mắt, vây quanh Cao Chí Bác ở giữa: "Cũng không có gì. Chỉ là thấy em Cao thành tích tốt như vậy, muốn nhờ vả chút việc."
Cao Chí Bác đột nhiên cười rộ lên: "Ồ! Việc gì?"
"Giúp bọn tao làm bài tập, đến kì thi thì ném bài."
Cao Chí Bác nhướng mày: "Tao không đồng ý thì sao?"
Nụ cười của Trương Có Thể lập tức cứng lại, nhìn chằm chằm Cao Chí Bác, hung tợn nói: "Nếu không đáp ứng, mày đừng hòng sống yêu ổn!"
Cao Chí Bác nghiêng đầu: "Mày định đánh tao à?"
Trương Có Thể nhe răng nhếch miệng: "Mặt em Cao phúng phính như vậy, đấm một quyền chắc sẽ bị sưng đỏ vài ngày đấy."
Cao Chí Bác vẫn cười cười nhìn Trương Có Thể.
"Nếu mày giúp bọn tao làm bài tập, bọn tao đảm bảo trong trường này sẽ không có ai dám động vào mày. Còn không thì....aaaaaa!!!"
Trương Có Thể chưa nói xong đã hứng một quyền của Cao Chí Bác, nhìn xuống mũi mình, máu mũi chảy ra ròng ròng.
Những người khác bị dọa sợ, bọn họ chưa từng bị đánh ra máu, lập tức lùi về sau. Cao Chí Bác cầm lấy cặp sách, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Có Thể đang che mũi khóc thành tiếng:
"Một quyền này chỉ là cảnh cáo, nếu chúng mày còn dám đến tìm tao gây phiền toái, tao bảo đám sẽ đánh chúng mày răng rơi đầy đất." Nói xong lại liếc nhìn một vòng, những người đó đồng thời lui về phía sau một bước, vẻ mặt sợ hãi.
Cao Chí Bác lạnh lùng bước ra khỏi phòng học.
Hạ Dư Huy thở hổn hển chạy lên lầu, khuôn mặt nhỏ đã dính một tầng mồ hôi mỏng, nhìn thấy Cao Chí Bác lập tức chạy tới nhảy lên người hắn, ôm cổ, không chê nóng: "Anh, hôm nay giáo viên ra bài tập lâu quá, em cứ tưởng anh đi trước rồi."
Cao Chí Bác cười nhéo mũi Hạ Dư Huy, lau mồ hôi trên trán cậu: "Đồ ngốc, chúng ta cùng nhau về nhà, sao anh có thể đi trước được."
Hạ Dư Huy nghiêng đầu, đột nhiên nở nụ cười: "Vậy...ơ...hình như có tiếng khóc?"
Hạ Dư Huy nâng đầu, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng học liền hoảng sợ:
"Anh, sao anh kia lại bị chảy máu mũi vậy? Thật đáng sợ!"
Cao Chí Bác ôm người xuống dưới tầng: "Hắn đi đường không cẩn thận, vấp ngã, mũi đập vào cạnh bàn nên chảy máu."
Hạ Dư Huy cười rộ lên: "Thật ngốc! Đi đường còn bị vấp ngã."
Cao Chí Bác vỗ vỗ mông Hạ Dư Huy: "Đừng cười người khác, em đi đường cũng hay vấp ngã còn gì."
Hạ Dư Huy nhăn mày: "Anh!"
"Ha ha.... Hôm nay giáo viên giao bài tập gì?"
"Giao học thuộc mấy khẩu thơ với bảng phép nhân."
"Em thuộc chưa?"
"Chưa thuộc lắm, phép nhân rất khó."
"Buổi tối kiểm tra"
"Anh! Giáo viên bảo tuần sau mới kiểm tra."
"Đó là giáo viên bảo! Còn anh tối nay sẽ kiểm tra."
"Anh sao có thể như vậy!"
"Làm sao? Tối nay không chỉ kiểm tra phép nhân, anh sẽ dạy em Tiếng Anh."
"Không cần đâu. Khó lắm!"
"Cần!"
"Anh thật đáng ghét!"
"Phải không?"
"Hừ..."
Cao Chí Bác đem người đặt lên yên sau xe đạp, nhấc chân ngồi lên yên trước, quay bàn đạp, về nhà thôi!
Từ khi hắn cùng Hạ Dư Huy đi học, Cao Chí Bác yêu cầu mẹ Cao mua cho mình xe đạp để chở Hạ Dư Huy. Nửa tiếng đi bộ đổi thành 10' đạp xe.
Hạ Dư Huy không vui, Cao Chí Bác bắt cậu học nhiều như vậy.
Cao Chí Bác làm bộ không thấy, đạp xe về nhà, cơm nước xong liền dẫn Hạ Dư Huy vào phòng ngủ, yêu cầu Hạ Dư Huy trước khi đi ngủ phải học thuộc xong phép nhân, lại dạy cậu vài từ đơn Tiếng Anh.
Mặc kệ Hạ Dư Huy bất mãn, Cao Chí Bác làm bài tập của hắn. Hạ Dư Huy thấy Cao Chí Bác không để ý đến mình, biết sự tình không thể cứu vãn, ủy khuất làm xong bài tập, lại học thuộc một lượt những phép nhân làm mình chán ghét.
Cao Chí Bác nhìn những xí nghiệp mình đầu tư đang chậm rãi phát triển, khóe miệng gợi lên một mạt cười. Trước hết chỉ cần như vầy, về sau lại tính tiếp.
Quay đầu nhìn Hạ Dư Huy đang dẩu miệng tỏ bẻ không vui, Cao Chí Bác đứng dậy xuống tầng cầm hai ly sữa bò lên.
Trong phòng chỉ còn tiếng quạt vang lên, Hạ Dư Huy nằm trên giường, nhắm mắt nhỏ giọng lải nhải: "Sáu tám 48, sáu chín...sáu chín..."
"Sáu chín 54."
Hạ Dư Huy yếu ớt ngẩng đầu, tội nghiệp nhìn Cao Chí Bác: "Ngày mai lại học được không ạ?"
"Cơm hôm nay có để ngày mai ăn được không?"
Cao Chí Bác thấy Hạ Dư Huy nước mắt lưng tròng, ủy khuất nhìn mình, bất đắc dĩ thở dài, xoa đầu cậu: "Dương Dương, anh không cần em học thuộc mấy thứ này ngay lập tức. Nhưng chúng ta không thể luyện thành thói quen lười biếng. Hôm nay em cảm thấy khó, vậy ngày mai sẽ không khó nữa à? Trước sau đều phải học, sao phải lãng phí nhiều thời gian như vậy? Anh không thích Dương Dương lười biếng như vậy, hiểu chưa?"
Hạ Dư Huy cái hiểu cái không, gật gật đầu, tiếp tục lẩm nhẩm.
Cao Chí Bác nhìn thời gian, 9h30: "Nào, uống sữa đã."
Hạ Dư Huy uống sạch sữa bò.
"Đi tắm rửa, đánh răng rồi ngủ"
"Em vẫn chưa thuộc mà?"
"Ngày mai lại học, hôm nay đủ rồi."
Hạ Dư Huy nghiêng đầu: "Sao anh bảo hôm nay phải thuộc xong?"
Cao Chí Bác nheo nheo mắt: "Em có thể học xong trong hôm nay à?"
Hạ Dư Huy gật gật đầu "Vâng! Học xong rồi đi tắm rửa, đánh răng."
Học xong phép nhân đã 11h, mí mắt Hạ Dư Huy khép dần, gục đầu xuống.
Cao Chí Bác sờ sờ đầu Hạ Dư Huy, bế cậu vào phòng tắm, cởi quần áo, đặt cậu ngồi lên ghế nhỏ rồi mới xắn tay áo lên giúp cậu tắm rửa.
Tắm rửa gần xong thì Hạ Dư Huy nửa tỉnh nửa mê mở mắt, Cao Chí Bác đem người bế lên giường, hôn hôn: "Ngủ đi."
Hạ Dư Huy rúc vào lòng Cao Chí Bác, bĩu môi lải nhải: "Bảy chín 63...... Chín chín 81..."
Cao Chí Bác ôm người vào lòng, nhắm mắt lại, ngủ!
Hạ Dư Huy được như ý nguyện, bắt đầu đi học tiểu học cùng Cao Chí Bác. Mới qua khai giảng không lâu, ba Hạ nhờ vả chút quan hệ cộng thêm tiền, trường vẫn cho phép Hạ Dư Huy nhảy vào giữa chừng.
Mỗi ngày có thể cùng anh đi học, Hạ Dư Huy vui vê vô cùng.
Hạ Dư Huy có chút kiêu ngạo, quan hệ với bạn cùng lớp không tốt lắm, nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ rất yêu thích cậu, chính là nhờ khuôn mặt kia. Hạ Dư Huy lớn lên rất đẹp, môi hồng răng trắng mắt to. Hơn nữa được mẹ Hạ chăm sóc rất tốt, chân tay trắng nõn, so với các bé gái còn phấn nộn hơn, giúp cho Hạ Dư Huy trở thành tiêu điểm trong lớp. Đương nhiên vẫn có những người không thích Hạ Dư Huy vì nguyên nhân này.
Cho nên, thích Hạ Dư Huy đại đa số là các bạn nữ, không thích Hạ Dư Huy đại đa số là các bạn nam. Người khác không quan tâm mình, Hạ Dư Huy cũng không chủ động đi lấy lòng ai cả.
Mỗi ngày đợi tan học, Hạ Dư Huy đều chạy đến phòng học của Cao Chí Bác chơi. Vài lần như vậy, tất cả mọi người trong lớp 5-3 đều biết Cao Chí Bác có một đứa em vừa đáng yêu vừa dính người.
Cao Chí Bác ngày nào đi học cũng ngủ, giáo viên nhìn thành thói quen, dù là trả lời cũng sẽ không gọi hắn. Vì sao à? Vì hỏi kiểu gì hắn cũng trả lời được. Nhưng cho dù mỗi ngày đi học hắn đều ngủ, không chịu đọc sách thì đến kì thi hắn vẫn có thể đứng đầu khối. Điều này khiến rất nhiều người ghen ghét đến đỏ cả mắt. Dựa vào cái gì bản thân nỗ lực học hành như vậy mới được thành tích tốt, hắn mỗi ngày chỉ việc ngủ nhưng chưa bao giờ rớt khỏi Top 10 toàn khối?
Toàn khối gần như không có ai không ghen ghét Cao Chí Bác, kể cả những đứa trẻ gia cảnh tốt cũng bắt đầu đánh chủ ý lên Cao Chí Bác. Bọn họ thích kết bè kết phái, thích ỷ thế hiếp người, thích ỷ mạnh hiếp yếu. Cho nên kì thi khảo sát vừa rồi Cao Chí Bác đứng hạng 5, những kẻ này liền đến tìm hắn. Ỷ vào bọn họ đông người trong khi Cao Chí Bác chỉ có một mình, ra vẻ muốn Cao Chí Bác phải nghe lời bọn họ.
Cao Chí Bác chỉ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, không phản ứng gì.
Nhưng trên đời luôn có rất nhiều người tự cho mình đúng. Trương Có Thể chính là người như vậy, y là đầu đàn của bọn tiểu quỷ này, cha là trưởng trấn Thanh Phong, trong nhà có chút tiền chút quyền nên ngày thường rất thích ỷ thế hiếp người. Y có quen biết Cao Chí Bác, cũng nghe qua không ít lời đồn về hắn, chính vì vậy càng thêm ghen ghét Cao Chí Bác. Y ghen ghét Cao Chí Bác dựa vào cái gì mà được mọi người tung hô là thiên tài. Cha y mỗi lần nghe người ta kể về Cao Chí Bác đều trở về mắng y là kẻ vô dụng. Y hận Cao Chí Bác thấu xương! Ban đầu y không tìm Cao Chí Bác gây phiền toái vì y không tin Cao Chí Bác là thần đồng, thực sự thông minh như vậy, nhưng thấy Cao Chí Bác mỗi ngày chỉ việc ngủ nhưng lần thi nào cũng xếo trong Top 10, cán cân trong lòng y liền bị nghiêng, dựa vào cái gì! Mang theo mấy anh em tốt của mình đến tìm Cao Chí Bác, thành tích kém đều không ưa thành tích tốt, đặc biệt là những người không học hành gì nhưng thành tích vẫn tốt chết người!
Tan học, vài người tiến lên vây quanh Cao Chí Bác ở giữa. Những người này bình thường đều hay bắt nạt người khác, các bạn học thấy vẫy cũng không dám xen vào, vội vàng ra về.
Cao Chí Bác lạnh lùng nhìn những người này, tuy rằng hắn thấp hơn bọn họ một cái đầu, nhưng ánh mắt kia lại làm bọn họ sợ hãi, thật lạnh!
Trương Có Thể rất kiêu ngạo, nhìn thấy ánh mắt Cao Chí Bác lạnh như vậy, trong lòng cũng có chút sợ nhưng vẫn cố tỏ ra không hề gì, căng da đầu nói: "Em Cao, chúng ta tâm sự đi."
Cao Chí Bác đặt mông xuống, ngồi trên mặt bàn, giương mắt nhìn Trương Có Thể: "Nói cái gì?"
Trương Có Thể cho rằng Cao Chí Bác đang sợ, lấy lại khí thế, cho bọn đàn em một ánh mắt, vây quanh Cao Chí Bác ở giữa: "Cũng không có gì. Chỉ là thấy em Cao thành tích tốt như vậy, muốn nhờ vả chút việc."
Cao Chí Bác đột nhiên cười rộ lên: "Ồ! Việc gì?"
"Giúp bọn tao làm bài tập, đến kì thi thì ném bài."
Cao Chí Bác nhướng mày: "Tao không đồng ý thì sao?"
Nụ cười của Trương Có Thể lập tức cứng lại, nhìn chằm chằm Cao Chí Bác, hung tợn nói: "Nếu không đáp ứng, mày đừng hòng sống yêu ổn!"
Cao Chí Bác nghiêng đầu: "Mày định đánh tao à?"
Trương Có Thể nhe răng nhếch miệng: "Mặt em Cao phúng phính như vậy, đấm một quyền chắc sẽ bị sưng đỏ vài ngày đấy."
Cao Chí Bác vẫn cười cười nhìn Trương Có Thể.
"Nếu mày giúp bọn tao làm bài tập, bọn tao đảm bảo trong trường này sẽ không có ai dám động vào mày. Còn không thì....aaaaaa!!!"
Trương Có Thể chưa nói xong đã hứng một quyền của Cao Chí Bác, nhìn xuống mũi mình, máu mũi chảy ra ròng ròng.
Những người khác bị dọa sợ, bọn họ chưa từng bị đánh ra máu, lập tức lùi về sau. Cao Chí Bác cầm lấy cặp sách, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Có Thể đang che mũi khóc thành tiếng:
"Một quyền này chỉ là cảnh cáo, nếu chúng mày còn dám đến tìm tao gây phiền toái, tao bảo đám sẽ đánh chúng mày răng rơi đầy đất." Nói xong lại liếc nhìn một vòng, những người đó đồng thời lui về phía sau một bước, vẻ mặt sợ hãi.
Cao Chí Bác lạnh lùng bước ra khỏi phòng học.
Hạ Dư Huy thở hổn hển chạy lên lầu, khuôn mặt nhỏ đã dính một tầng mồ hôi mỏng, nhìn thấy Cao Chí Bác lập tức chạy tới nhảy lên người hắn, ôm cổ, không chê nóng: "Anh, hôm nay giáo viên ra bài tập lâu quá, em cứ tưởng anh đi trước rồi."
Cao Chí Bác cười nhéo mũi Hạ Dư Huy, lau mồ hôi trên trán cậu: "Đồ ngốc, chúng ta cùng nhau về nhà, sao anh có thể đi trước được."
Hạ Dư Huy nghiêng đầu, đột nhiên nở nụ cười: "Vậy...ơ...hình như có tiếng khóc?"
Hạ Dư Huy nâng đầu, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng học liền hoảng sợ:
"Anh, sao anh kia lại bị chảy máu mũi vậy? Thật đáng sợ!"
Cao Chí Bác ôm người xuống dưới tầng: "Hắn đi đường không cẩn thận, vấp ngã, mũi đập vào cạnh bàn nên chảy máu."
Hạ Dư Huy cười rộ lên: "Thật ngốc! Đi đường còn bị vấp ngã."
Cao Chí Bác vỗ vỗ mông Hạ Dư Huy: "Đừng cười người khác, em đi đường cũng hay vấp ngã còn gì."
Hạ Dư Huy nhăn mày: "Anh!"
"Ha ha.... Hôm nay giáo viên giao bài tập gì?"
"Giao học thuộc mấy khẩu thơ với bảng phép nhân."
"Em thuộc chưa?"
"Chưa thuộc lắm, phép nhân rất khó."
"Buổi tối kiểm tra"
"Anh! Giáo viên bảo tuần sau mới kiểm tra."
"Đó là giáo viên bảo! Còn anh tối nay sẽ kiểm tra."
"Anh sao có thể như vậy!"
"Làm sao? Tối nay không chỉ kiểm tra phép nhân, anh sẽ dạy em Tiếng Anh."
"Không cần đâu. Khó lắm!"
"Cần!"
"Anh thật đáng ghét!"
"Phải không?"
"Hừ..."
Cao Chí Bác đem người đặt lên yên sau xe đạp, nhấc chân ngồi lên yên trước, quay bàn đạp, về nhà thôi!
Từ khi hắn cùng Hạ Dư Huy đi học, Cao Chí Bác yêu cầu mẹ Cao mua cho mình xe đạp để chở Hạ Dư Huy. Nửa tiếng đi bộ đổi thành 10' đạp xe.
Hạ Dư Huy không vui, Cao Chí Bác bắt cậu học nhiều như vậy.
Cao Chí Bác làm bộ không thấy, đạp xe về nhà, cơm nước xong liền dẫn Hạ Dư Huy vào phòng ngủ, yêu cầu Hạ Dư Huy trước khi đi ngủ phải học thuộc xong phép nhân, lại dạy cậu vài từ đơn Tiếng Anh.
Mặc kệ Hạ Dư Huy bất mãn, Cao Chí Bác làm bài tập của hắn. Hạ Dư Huy thấy Cao Chí Bác không để ý đến mình, biết sự tình không thể cứu vãn, ủy khuất làm xong bài tập, lại học thuộc một lượt những phép nhân làm mình chán ghét.
Cao Chí Bác nhìn những xí nghiệp mình đầu tư đang chậm rãi phát triển, khóe miệng gợi lên một mạt cười. Trước hết chỉ cần như vầy, về sau lại tính tiếp.
Quay đầu nhìn Hạ Dư Huy đang dẩu miệng tỏ bẻ không vui, Cao Chí Bác đứng dậy xuống tầng cầm hai ly sữa bò lên.
Trong phòng chỉ còn tiếng quạt vang lên, Hạ Dư Huy nằm trên giường, nhắm mắt nhỏ giọng lải nhải: "Sáu tám 48, sáu chín...sáu chín..."
"Sáu chín 54."
Hạ Dư Huy yếu ớt ngẩng đầu, tội nghiệp nhìn Cao Chí Bác: "Ngày mai lại học được không ạ?"
"Cơm hôm nay có để ngày mai ăn được không?"
Cao Chí Bác thấy Hạ Dư Huy nước mắt lưng tròng, ủy khuất nhìn mình, bất đắc dĩ thở dài, xoa đầu cậu: "Dương Dương, anh không cần em học thuộc mấy thứ này ngay lập tức. Nhưng chúng ta không thể luyện thành thói quen lười biếng. Hôm nay em cảm thấy khó, vậy ngày mai sẽ không khó nữa à? Trước sau đều phải học, sao phải lãng phí nhiều thời gian như vậy? Anh không thích Dương Dương lười biếng như vậy, hiểu chưa?"
Hạ Dư Huy cái hiểu cái không, gật gật đầu, tiếp tục lẩm nhẩm.
Cao Chí Bác nhìn thời gian, 9h30: "Nào, uống sữa đã."
Hạ Dư Huy uống sạch sữa bò.
"Đi tắm rửa, đánh răng rồi ngủ"
"Em vẫn chưa thuộc mà?"
"Ngày mai lại học, hôm nay đủ rồi."
Hạ Dư Huy nghiêng đầu: "Sao anh bảo hôm nay phải thuộc xong?"
Cao Chí Bác nheo nheo mắt: "Em có thể học xong trong hôm nay à?"
Hạ Dư Huy gật gật đầu "Vâng! Học xong rồi đi tắm rửa, đánh răng."
Học xong phép nhân đã 11h, mí mắt Hạ Dư Huy khép dần, gục đầu xuống.
Cao Chí Bác sờ sờ đầu Hạ Dư Huy, bế cậu vào phòng tắm, cởi quần áo, đặt cậu ngồi lên ghế nhỏ rồi mới xắn tay áo lên giúp cậu tắm rửa.
Tắm rửa gần xong thì Hạ Dư Huy nửa tỉnh nửa mê mở mắt, Cao Chí Bác đem người bế lên giường, hôn hôn: "Ngủ đi."
Hạ Dư Huy rúc vào lòng Cao Chí Bác, bĩu môi lải nhải: "Bảy chín 63...... Chín chín 81..."
Cao Chí Bác ôm người vào lòng, nhắm mắt lại, ngủ!
Tác giả :
Nhĩ Lai Ngã Khứ