Trọng Sinh Chi Nhật Kí Nuôi Lớn Vợ Yêu
Chương 47: Bắt nạt lại
Edit: Bông
Hạ Dư Huy bị ba đứa trẻ vây ở giữa, khẽ nhăn mày: "Hà Đại Tráng, các cậu muốn làm gì?"
Hà Đại Tráng không phải tên thật nhưng tất cả mọi người đều gọi y là Hà Đại Tráng, bởi vì người cũng như tên, rất béo! Không những vậy còn là một kẻ rất ngang ngược vô lý, nhìn qua cũng đủ hiểu y là đại ca của hai đứa trẻ còn lại.
Hạ Dư Huy sức khỏe yếu, không cao to như bạn bè cùng trang lứa, đứng trước mặt bọn họ trông nhỏ xinh như hạt đậu vậy.
Hà Đại Tráng là kẻ thích bắt nạt người yếu hơn mình, ỷ bọn họ có ba người trong khi Hạ Dư Huy chỉ có một mình, giọng nói cũng thêm phần kiêu ngạo:
"Hôm nay trong tiết Âm nhạc, tại sao mày lại đàn dương cầm cùng Mỹ Mỹ?"
Hạ Dư Huy cau mày: "Đó là do giáo viên yêu cầu."
Hà Đại Tráng nghĩ thấy cũng đúng nhưng vẫn hung hăng trừng mắt với Hạ Dư Huy, nói: "Vậy tại sao mày lại cướp vị trí thứ nhất của Mỹ Mỹ?"
"Mình không có cướp."
Hà Đại Tráng vừa nghe liền nổi giận, chỉ vào mũi Hạ Dư Huy: "Còn nói không có à? Giáo viên chỉ khen mày đàn hay, không hề khen Mỹ Mỹ. Mày nói xem, mày cũng thích Mỹ Mỹ đúng không?"
Hạ Dư Huy nhíu mày, vẻ mắt ghét bỏ: "Mình không thích bạn ấy." Con gái rất phiền!
"Đánh rắm! Hôm qua tao nhìn thấy mày tặng Chocolate cho Mỹ Mỹ!"
Hạ Dư Huy không định giải thích với Hà Đại Tráng. Hôm nay là sinh nhật cậu, anh còn đang chờ bên ngoài, vội vàng đeo ba lô chuẩn bị ra ngoài.
Hà Đại Tráng lập tức đẩy Hạ Dư Huy một cái, chỉ vào cậu rống to: "Mày lừa tao! Mày thích Mỹ Mỹ đúng không?"
Hạ Dư Huy bị đẩy, tức giận, vươn tay đẩy Hà Đại Tráng: "Tránh ra!"
Hà Đại Tráng bị đẩy lùi về phía sau vài bước, tức giận, vung tay định đánh Hạ Dư Huy nhưng tay vừa giơ lên lập tức bị bắt lại.
Hạ Dư Huy không nghĩ đến Cao Chí Bác lại ở đây, vui vẻ nhào lên người Cao Chí Bác: "Anh!"
Cao Chí Bác một tay ôm Hạ Dư Huy, một tay nắm chặt tay Hà Đại Tráng, ánh mắt lạnh băng nhìn y: "Để tao biết mày bắt nạt Dương Dương một lần nữa, tao sẽ ném mày xuống sông cho cá ăn!"
Hà Đại Tráng bị Cao Chí Bác dọa, ánh mắt lạnh băng kia làm y sợ hãi, cộng thêm tay bị bóp quá chặt, oa một tiếng khóc toáng lên.
Cao Chí Bác mặc kệ y khóc, bế Hạ Dư Huy bước ra khỏi phòng học.
Lúc đầu hắn không xuất hiện vì muốn nhìn xem Hạ Dư Huy sẽ xử lý việc này như thế nào. Hắn không ngờ bảo bối của mình trước mặt người khác lại hung hãn như vậy. Đối mặt với nguy hiểm lại không lộ ra một tia sợ hãi, ngược lại còn dũng cảm đối mặt.
Hắn tin tưởng, nếu không phải vì sức khỏe Hạ Dư Huy không tốt, cậu sẽ đè Hà Đại Tráng ra đánh cho răng rơi đầy đất.
Hạ Dư Huy ôm cổ Cao Chí Bác, nhìn hắn: "Vừa rồi anh thật dữ."
Cao Chí Bác hôn Hạ Dư Huy: "Sợ à?"
Hạ Dư Huy không vui: "Không có, thích anh nhất."
"Ha ha, sau này bị ai bắt nạt nhớ phải nói cho anh biết nhé?"
"Vâng.
"Trước kia Hà Đại Tráng có bắt nạt em không?"
"Có mấy lần, nhưng em đều đẩy nó ra."
"Sau này ai đánh em thì phải đánh trả, ai bắt nạt em thì em phải bắt nạt lại, không cần phải nhịn, biết chưa?"
"Biết rồi ạ."
"Sau này anh sẽ đến phòng họp đón em, ai bắt nạt em thì nói cho anh biết, anh bắt nạt chúng nó giúp em."
"Tốt quá!"
"Mỹ Mỹ là ai?"
"Bạn học của em."
"Xinh đẹp không?"
"Xinh đẹp."
"Em thích bạn ấy à?"
"Không thích, đáng ghét lắm, suốt ngày khóc."
"Ha ha... Dương Dương cũng hay khóc mà."
"Anh! Anh thích bạn ấy à?"
"En cảm thấy sao?"
"Anh là của em, không được thích người khác."
"Ha ha...anh có vợ rồi, chỉ thích em thôi."
"Hắc hắc...anh tốt nhất."
Cao Chí Bác không cảm thấy mình dạy hư Hạ Dư Huy, thế giới này tự cổ chí kim đều là cá lớn nuốt cá bé, thắng làm vua thua làm giặc, nếu lãnh thổ của mình còn không bảo vệ được thì người ta sẽ không cho bạn dù chỉ là một tấc đất. Nếu nhường nhịn người khác quá mức, đến cuối cùng chỉ đổi lấy kết quả bị người ta lăng nhục.
Hạ Dư Huy cũng không phải kẻ yếu, cậu chỉ cần ôn như với Cao Chí Bác là đủ.
Tui sẽ cố gắng edit thuần Việt nhất có thể nhưng vì hay đọc QT nên thi thoảng vẫn vô tình sử dụng một số từ không có trong từ điển Tiếng Việt. Nếu có chỗ nào mọi người đọc thấy không xuôi hoặc khó hiểu thì ib hoặc nhắc Bông dưới phần cmt nhé! Bông sẽ tiếp thu và sửa đổi. ≧∇≦
Hạ Dư Huy bị ba đứa trẻ vây ở giữa, khẽ nhăn mày: "Hà Đại Tráng, các cậu muốn làm gì?"
Hà Đại Tráng không phải tên thật nhưng tất cả mọi người đều gọi y là Hà Đại Tráng, bởi vì người cũng như tên, rất béo! Không những vậy còn là một kẻ rất ngang ngược vô lý, nhìn qua cũng đủ hiểu y là đại ca của hai đứa trẻ còn lại.
Hạ Dư Huy sức khỏe yếu, không cao to như bạn bè cùng trang lứa, đứng trước mặt bọn họ trông nhỏ xinh như hạt đậu vậy.
Hà Đại Tráng là kẻ thích bắt nạt người yếu hơn mình, ỷ bọn họ có ba người trong khi Hạ Dư Huy chỉ có một mình, giọng nói cũng thêm phần kiêu ngạo:
"Hôm nay trong tiết Âm nhạc, tại sao mày lại đàn dương cầm cùng Mỹ Mỹ?"
Hạ Dư Huy cau mày: "Đó là do giáo viên yêu cầu."
Hà Đại Tráng nghĩ thấy cũng đúng nhưng vẫn hung hăng trừng mắt với Hạ Dư Huy, nói: "Vậy tại sao mày lại cướp vị trí thứ nhất của Mỹ Mỹ?"
"Mình không có cướp."
Hà Đại Tráng vừa nghe liền nổi giận, chỉ vào mũi Hạ Dư Huy: "Còn nói không có à? Giáo viên chỉ khen mày đàn hay, không hề khen Mỹ Mỹ. Mày nói xem, mày cũng thích Mỹ Mỹ đúng không?"
Hạ Dư Huy nhíu mày, vẻ mắt ghét bỏ: "Mình không thích bạn ấy." Con gái rất phiền!
"Đánh rắm! Hôm qua tao nhìn thấy mày tặng Chocolate cho Mỹ Mỹ!"
Hạ Dư Huy không định giải thích với Hà Đại Tráng. Hôm nay là sinh nhật cậu, anh còn đang chờ bên ngoài, vội vàng đeo ba lô chuẩn bị ra ngoài.
Hà Đại Tráng lập tức đẩy Hạ Dư Huy một cái, chỉ vào cậu rống to: "Mày lừa tao! Mày thích Mỹ Mỹ đúng không?"
Hạ Dư Huy bị đẩy, tức giận, vươn tay đẩy Hà Đại Tráng: "Tránh ra!"
Hà Đại Tráng bị đẩy lùi về phía sau vài bước, tức giận, vung tay định đánh Hạ Dư Huy nhưng tay vừa giơ lên lập tức bị bắt lại.
Hạ Dư Huy không nghĩ đến Cao Chí Bác lại ở đây, vui vẻ nhào lên người Cao Chí Bác: "Anh!"
Cao Chí Bác một tay ôm Hạ Dư Huy, một tay nắm chặt tay Hà Đại Tráng, ánh mắt lạnh băng nhìn y: "Để tao biết mày bắt nạt Dương Dương một lần nữa, tao sẽ ném mày xuống sông cho cá ăn!"
Hà Đại Tráng bị Cao Chí Bác dọa, ánh mắt lạnh băng kia làm y sợ hãi, cộng thêm tay bị bóp quá chặt, oa một tiếng khóc toáng lên.
Cao Chí Bác mặc kệ y khóc, bế Hạ Dư Huy bước ra khỏi phòng học.
Lúc đầu hắn không xuất hiện vì muốn nhìn xem Hạ Dư Huy sẽ xử lý việc này như thế nào. Hắn không ngờ bảo bối của mình trước mặt người khác lại hung hãn như vậy. Đối mặt với nguy hiểm lại không lộ ra một tia sợ hãi, ngược lại còn dũng cảm đối mặt.
Hắn tin tưởng, nếu không phải vì sức khỏe Hạ Dư Huy không tốt, cậu sẽ đè Hà Đại Tráng ra đánh cho răng rơi đầy đất.
Hạ Dư Huy ôm cổ Cao Chí Bác, nhìn hắn: "Vừa rồi anh thật dữ."
Cao Chí Bác hôn Hạ Dư Huy: "Sợ à?"
Hạ Dư Huy không vui: "Không có, thích anh nhất."
"Ha ha, sau này bị ai bắt nạt nhớ phải nói cho anh biết nhé?"
"Vâng.
"Trước kia Hà Đại Tráng có bắt nạt em không?"
"Có mấy lần, nhưng em đều đẩy nó ra."
"Sau này ai đánh em thì phải đánh trả, ai bắt nạt em thì em phải bắt nạt lại, không cần phải nhịn, biết chưa?"
"Biết rồi ạ."
"Sau này anh sẽ đến phòng họp đón em, ai bắt nạt em thì nói cho anh biết, anh bắt nạt chúng nó giúp em."
"Tốt quá!"
"Mỹ Mỹ là ai?"
"Bạn học của em."
"Xinh đẹp không?"
"Xinh đẹp."
"Em thích bạn ấy à?"
"Không thích, đáng ghét lắm, suốt ngày khóc."
"Ha ha... Dương Dương cũng hay khóc mà."
"Anh! Anh thích bạn ấy à?"
"En cảm thấy sao?"
"Anh là của em, không được thích người khác."
"Ha ha...anh có vợ rồi, chỉ thích em thôi."
"Hắc hắc...anh tốt nhất."
Cao Chí Bác không cảm thấy mình dạy hư Hạ Dư Huy, thế giới này tự cổ chí kim đều là cá lớn nuốt cá bé, thắng làm vua thua làm giặc, nếu lãnh thổ của mình còn không bảo vệ được thì người ta sẽ không cho bạn dù chỉ là một tấc đất. Nếu nhường nhịn người khác quá mức, đến cuối cùng chỉ đổi lấy kết quả bị người ta lăng nhục.
Hạ Dư Huy cũng không phải kẻ yếu, cậu chỉ cần ôn như với Cao Chí Bác là đủ.
Tui sẽ cố gắng edit thuần Việt nhất có thể nhưng vì hay đọc QT nên thi thoảng vẫn vô tình sử dụng một số từ không có trong từ điển Tiếng Việt. Nếu có chỗ nào mọi người đọc thấy không xuôi hoặc khó hiểu thì ib hoặc nhắc Bông dưới phần cmt nhé! Bông sẽ tiếp thu và sửa đổi. ≧∇≦
Tác giả :
Nhĩ Lai Ngã Khứ