Trọng Sinh Chi Nhân Ái
Chương 23: Hồ Niệm Cảnh
Sau đó, Khương Ngôn Mặc dừng lại một chút, lại chậm rãi mỉm cười, tiếp tục nói: “Nếu như sau này tôi có lỗi với A Mậu, tôi mong mọi người vẫn sẽ đứng về phía em ấy. Vì nếu xảy ra chuyện như vậy, nhất định là do tôi mất trí, hoặc là đầu óc tôi xảy ra vấn đề, nếu không tôi sẽ không làm A Mậu tổn thương.”
Không chỉ Tần Mậu, những người khác đều ngây ngẩn cả người.
Trên mặt Khương Ngôn Mặc hơi mang theo ý cười, không nhanh không chậm nói: “Đương nhiên, tôi có thể cam đoan cả đời này sẽ đối tốt với A Mậu, vì thế tôi nhờ mọi người, sợ đến lúc đó xuất hiện người có ý đồ xấu, thừa dịp tôi sơ suất, gây bất lợi với A Mậu.”
Hắn chậm rãi nhìn quét qua một vòng, sau đó rót đầy ly rượu, nâng ly: “Tôi kính mọi người một ly, mong sau này mọi người chiếu cố A Mậu nhiều hơn.”
Những người ở đây đều đã theo Khương Ngôn Mặc nhiều năm, từng có giao tình vững chắc với Khương Ngôn Mặc. Bọn họ hiểu rõ thái độ làm người của Khương Ngôn Mặc, biết hắn từ trước đến nay nói một là một, vì vậy những lời này của hắn, càng rước lấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Thế nên khi Khương Ngôn Mặc nâng ly, bọn họ đều không phản ứng kịp.
Cuối cùng vẫn là Vương Tập Ngật cười: “Ngôn Mặc, chú vẫn nghiêm túc như vậy, thật ra ý của chú rất đơn giản, chính là muốn chúng ta coi A Mậu như anh em, nhưng tôi cảm thấy yêu cầu này có hơi khó.”
Khương Ngôn Mặc thản nhiên liếc về phía hắn.
Vương Tập Ngật nháy mắt mấy cái, cười nâng ly: “A Mậu là vợ chú, đương nhiên chúng ta phải coi cậu ấy là chị dâu.”
Nói xong, hắn đứng lên, giơ ly rượu về hướng Khương Ngôn Mặc và Tần Mậu: “Đương nhiên, hôm nay tôi cũng nói rõ, cả đời này, tôi cũng chỉ thừa nhận một người chị dâu.”
Tuy nhìn hắn như đang cợt nhả, không có mấy phần nghiêm túc, nhưng giọng điệu lại có vẻ thành kính, khiến cho không người nào có thể nghi ngờ và xem nhẹ lời giải thích của hắn.
Những người khác đều lấy lại tinh thần, vội vàng nâng ly bày tỏ thái độ.
Từ lúc Khương Ngôn Mặc bắt đầu nói, Tần Mậu vẫn giữ im lặng.
Ban đầu cậu khiếp sợ, sau đó là nghi ngờ, cậu không nghĩ ra rốt cuộc Khương Ngôn Mặc đang diễn vai gì, mà trước mặt những người này, lại đóng vai gì khác.
Tất cả mọi người đều đứng, nâng ly chờ cậu.
Nhưng Tần Mậu vẫn cúi đầu, như không chú ý đến động tĩnh trong phòng.
Khương Ngôn Mặc quay đầu lại, dịu giọng gọi cậu: “A Mậu.”
Vài giây sau, Tần Mậu đứng lên, cũng không thèm nhìn bọn họ, trực tiếp nâng ly lên.
Một ly rượu này cuối cùng cũng cạn, những người khác rất giỏi nhìn sắc mặt, lập tức nhanh trí bày trò vui, cuối cùng không khí cũng vui vẻ trở lại.
Tần Mậu trầm mặc ngồi im, cũng không lâu sau thì đứng dậy ra khỏi phòng.
Từ đầu đến cuối cậu cũng không nhìn Khương Ngôn Mặc.
Vương Tập Ngật nhìn cửa phòng, nhướng mày nói: “Không đuổi theo?”
Khương Ngôn Mặc nhìn ly rượu, khẽ lắc, chất lỏng màu đỏ khẽ lắc lư theo: “Em ấy cần thời gian suy nghĩ cẩn thận.”
Vương Tập Ngật cười tủm tỉm nhìn hắn: “Lại nói, tôi còn không biết tại sao đột nhiên chú lại nghiêm túc với Tần Mậu, trước đây bảo bối của chú chỉ có mỗi cậu em trai kia thôi.”
Khương gia có năm người con, nhỏ nhất là Khương Thiển được cha mẹ Khương Ngôn Mặc nhận nuôi, người ngoài có thể không biết Khương Ngôn Mặc yêu thương cậu em trai này, nhưng Vương Tập Ngật cùng lớn lên với Khương Ngôn Mặc, đương nhiên là biết rõ.
Cho dù trước đây Khương Thiển không cẩn thận làm người ta lớn bụng ở bên ngoài, lại có một đứa con, Khương Ngôn Mặc cũng không tức giận mà lại thay cậu ta chịu trách nhiệm, xử lý thỏa đáng tất cả mọi chuyện delicious peaches come.
Về sau Khương Ngôn Mặc cũng rất thương yêu đứa bé kia.
Vì vậy trong mắt đám bạn bè và Vương Tập Ngật, Khương Ngôn Mặc đột nhiên thích một người khác, hơn nữa nhìn qua còn rất nghiêm túc, thật sự có chút không thể tưởng tượng được.
Khương Ngôn Mặc cười cười, nói: “Hai điều này đâu giống nhau, em trai chỉ là em trai, vợ là người yêu.”
Vương Tập Ngật nhướng mày, nhìn hắn một lúc, cũng cười: “Chú thật sự phân biệt rõ ràng rồi sao?”
Khương Ngôn Mặc liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Cậu không cần nghi ngờ tấm lòng của tôi đối với A Mậu, kiếp này… Nói chung kiếp này tôi cũng sẽ không thả cậu ấy đi.”
Khó thấy Khương Ngôn Mặc nghiêm túc như thế, như đang tuyên thệ vậy.
Vương Tập Ngật sửng sốt vài giây, giận dữ nói: “Tôi chỉ cảm thấy được người như Tần Mậu coi như có chút thú vị, huống hồ cậu ấy vẫn là bạn của Hồ Niệm Cảnh.”
Cuối cùng một câu nhỏ giọng của hắn, cũng không biết Khương Ngôn Mặc có nghe thấy không.
Khương Ngôn Mặc dừng một chút, nói: “Tôi biết mình đang làm gì.”
Vương Tập Ngật cười, nâng ly với hắn.
Khương Ngôn Mặc nâng ly uống cạn, đột nhiên nói: “Hồ Niệm Cảnh ấy, tôi thấy cũng là một người thành thật, cậu đừng chơi đùa người ta ác quá.”
Vương Tập Ngật lập tức không cười nổi: “Ngôn Mặc chú còn quản cả việc này…”
Khương Ngôn Mặc hừ một tiếng: “Cậu ta là người bạn duy nhất của A Mậu ở Giang thị.”
Vẻ mặt Vương Tập Ngật đau khổ: “Có vợ có khác, ngay cả bạn của vợ cũng phải che chở.”
Khương Ngôn Mặc thản nhiên liếc hắn.
Vương Tập Ngật vội vàng giơ hai tay: “… Biết rồi, tôi sẽ nhìn rồi lo liệu.” Hắn cười đứng dậy: “Tôi ra ngoài nhìn xem rồi báo cáo tình hình cho chú, để chú đỡ phải lo lắng.”
Sau khi Tần Mậu ra khỏi phòng, cũng không đi xa, đứng ở trên hành lang ngẩn người.
Bây giờ đầu cậu rất loạn, không hiểu vì sao kiếp này Khương Ngôn Mặc lại đột nhiên đối với cậu tình thâm ý nặng.
Nếu nói là diễn kịch, để cậu rơi vào bẫy, vậy cũng không cần thiết phải như vậy.
— Khương Ngôn Mặc gần như đã giao cậu cho những người thân tín của hắn.
Vì sao Khương Ngôn Mặc đột nhiên lại làm như vậy? Chẳng lẽ là vì đêm qua làm cậu, bồi thường cho cậu?
Như vậy cũng quá vô lý.
Hơn nữa lấy hiểu biết của Tần Mậu đối với Khương Ngôn Mặc, hắn cũng không phải là một người nhân từ.
Khương Ngôn Mặc làm chuyện gì, cũng không giải thích, cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.
Cho nên bây giờ Tần Mậu vẫn nghi ngờ dụng tâm của Khương Ngôn Mặc, nếu kiếp trước Khương Ngôn Mặc cũng nói như vậy, khẳng định cậu cũng đã rung động, thậm chí có chút lung lay ý chí.
Tần Mậu đưa tay xoa xoa thái dương.
Cậu không đoán ra được dụng ý của Khương Ngôn Mặc, điều này khiến cậu cảm thấy rất lo lắng.
Rất lâu sau, rốt cuộc cậu cũng bình tĩnh được chút, đang định quay về phòng, lại đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa, Hồ Niệm Cảnh đang đỡ trán, dáng vẻ giống như rất không thoải mái.
Cậu vội vàng chạy qua bên đó, đỡ lấy Hồ Niệm Cảnh.
Hồ Niệm Cảnh giương mắt nhìn cậu một lúc, sau khi nhận ra là ai, ôm lấy cậu, cười: ” A Mậu, sao cậu lại ở đây?”
Khắp người cậu ta đều là mùi rượu, có lẽ đã bị chuốc không ít.
Tần Mậu vội vàng vỗ lên lưng Hồ Niệm Cảnh, để cậu ta cảm thấy dễ chịu một chút, mới nói: “Đừng nói vội, chúng ta ra đại sảnh ngồi một chút delicious peaches come.”
Hồ Niệm Cảnh gần như là bị cậu nửa kéo đi về phía trước.
Cuối cũng cũng thả người ngồi xuống sofa, Tần Mậu không khỏi thở dài: “Niệm Cảnh, rốt cuộc cậu đã uống bao nhiêu?”
Hồ Niệm Cảnh giơ ba ngón tay: “Rượu trắng, tôi uống một mình.”
Tần Mậu đi lấy chai nước cho Hồ Niệm Cảnh uống vài ngụm, bất đắc dĩ nói: “Sao lại uống nhiều như vậy.”
Hồ Niệm Cảnh dựa lên vai cậu, dùng sức xoa bóp thái dương: “Hết cách, một bàn toàn lãnh đạo.”
Tần Mậu thấy Hồ Niệm Cảnh nhăn mặt, vội nói: “Cậu nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lúc.”
Hồ Niệm Cảnh “Ừ” một tiếng, nhưng đầu cậu ta đau như búa bổ, hoàn toàn không tĩnh tâm được.
Tần Mậu bóp mi tâm cho Hồ Niệm Cảnh, để cậu ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Khi Vương Tập Ngật nhìn thấy bọn họ, Hồ Niệm Cảnh đang nhắm mắt dựa vào vai Tần Mậu.
Hắn cách vài bước, nhìn Hồ Niệm Cảnh một lúc lâu, mới đi qua: “Cậu ấy làm sao vậy?”
Tần Mậu ngẩng đầu, thấy là Vương Tập Ngật, nghĩ đến thái độ không rõ ràng của hắn với Hồ Niệm Cảnh, cậu có hơi không muốn trả lời.
Vương Tập Ngật thấy thế cũng không để ý, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Hồ Niệm Cảnh, đưa tay định để cậu ta dựa lên vai hắn.
Tần Mậu vội vàng ngăn tay hắn lại: “Niệm Cảnh không sao.”
Vương Tập Ngật nhìn chằm chằm Hồ Niệm Cảnh nhíu mày, lắc đầu nói: “Chị dâu nói dối không chớp mắt.”
Tần Mậu nói: “Không cần anh lo.” Lại hừ nói: “Đừng gọi tôi là chị dâu.”
Vương Tập Ngật cong môi: “Vấn đề này cậu nên nói với Ngôn Mặc.” Nói xong kéo Hồ Niệm Cảnh vào trong lòng, thuận tay bóp mũi Hồ Niệm Cảnh: “Ngốc, lớn như vậy mà còn bị người ta chuốc rượu.”
Hồ Niệm Cảnh không thoải mái mà động đậy, sau đó lẩm bẩm hai tiếng, không nhịn được mà tóm lấy tay hắn.
Vương Tập Ngật không nhịn được mà bật cười, thả mũi cậu ra, lại vò vành tai đỏ bừng vì say rượu của cậu.
Tần Mậu nhìn vậy nhíu mày: “Anh đừng trêu Niệm Cảnh nữa, chắc chắn bây giờ đầu óc cậu ấy đang quay cuồng.”
Vương Tập Ngật “Ừ” một tiếng, chậm rãi thu tay lại, đỡ Hồ Niệm Cảnh dậy: “Chị dâu ra ngoài lâu quá rồi, Ngôn Mặc cũng đang sốt ruột nhưng không muốn giục cậu, sợ cậu mất hứng. Cậu quay lại đi, tôi đưa Hồ Niệm Cảnh về delicious peaches come.”
Tần Mậu không tin tưởng mà hắn: “Anh đưa Niệm Cảnh về?”
Vương Tập Ngật cười nói: “Cam đoan không đụng đến một sợi tóc của cậu ấy.”
Tần Mậu vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
Vương Tập Ngật đột nhiên “Chụt” một tiếng, hôn lên môi Hồ Niệm Cảnh: “Bây giờ yên tâm rồi?”
Tần Mậu trợn mắt há hốc mồm: “Anh…”
Vương Tập Ngật nhéo mặt Hồ Niệm Cảnh một cái, nhếch môi cười nói: “Tôi muốn xem xem, là ai khiến cậu ấy thành ra như vậy.”
Tần Mậu bị giọng điệu này của hắn chấn động, đến cuối cùng lại để hắn đưa Hồ Niệm Cảnh về.
Đi được một đoạn, Vương Tập Ngật ôm chặt người ở trong lòng, chọc chọc lên gương mặt đỏ hồng của đối phương: “Ngốc, ngày nào đó bị người ta bán đi cũng không biết! Quá ngốc!”
Buổi tối Mặc quán có bao nhiêu bữa tiệc, đương nhiên Vương Tập Ngật biết rõ, hắn hơi suy nghĩ một chút, lập tức đoán được đám người ở trong phòng với Hồ Niệm Cảnh.
Vừa nghĩ tới tối hôm nay Hồ Niệm Cảnh bị chuốc không ít rượu, trong lòng hắn cũng cảm thấy tức giận.
Vừa thầm mắng đám khốn kiếp kia lại dám chỉnh người đến chỗ chết, vừa ghét người ngốc nghếch trong lòng lại không biết tự bảo vệ bản thân.
Đám người lãnh đạo ở tòa soạn của Hồ Niệm Cảnh, bình thường ở trước mặt Vương Tập Ngật khép na khép nép, cũng không dám bắt nạt người của hắn, vừa quay lưng đã nghênh ngang chèn ép cấp dưới.
Vương Tập Ngật không nhịn được hung hăng nghiến răng, thuận tay vuốt tóc Hồ Niệm Cảnh.
Hồ Niệm Cảnh bị đau, né tránh tay hắn: “Tôi tự đi.”
Vương Tập Ngật khoanh tay, cười nhìn cậu: “Không giả vờ?”
Hồ Niệm Cảnh không muốn để ý đến hắn, dựa vào tường đi tiếp.
Vương Tập Ngật yên lặng thở dài, đi theo sau lưng cậu: “Ở trước mặt tôi còn giả vờ mạnh mẽ làm gì.”
Hồ Niệm Cảnh chỉ coi như không nghe thấy hắn nói chuyện.
Vương Tập Ngật nhếch khóe môi, kéo cậu vào trong lòng: “Mau ngoan ngoãn.”
Hồ Niệm Cảnh dừng lại, nhìn hắn chằm chằm: “Vương Tập Ngật anh đúng là đồ khốn nạn.”
Vương Tập Ngật cười: “Không phải cậu đã biết từ lâu rồi delicious peaches come?”
Hồ Niệm Cảnh rũ mắt, nhấc chân đá hắn: “Cút.”
Vương Tập Ngật không né không tránh, chịu đựng cậu một chút, giống như không có vấn đề gì, trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Quay lại?”
“Bệnh thần kinh.” Hồ Niệm Cảnh mắng xong, cảm thấy vô nghĩa, lại men theo vách tường chậm rãi bước đi.
Vương Tập Ngật đi sau cậu, nheo mắt nhìn cậu một lúc lâu, sau đó bật cười, chạy đến bên cạnh cậu, không quan tâm xung quanh mà kéo người vào trong lòng: “Hôm nay để tôi đi cùng đi, cậu về một mình như vậy, chắc chắn lại bị người ta chuốc say.”
Hồ Niệm Cảnh trầm mặc, trán cậu bị ép dựa vào vai đối phương.
Vương Tập Ngật xoa gáy cậu, kèm theo chút ý tứ an ủi.
Hồ Niệm Cảnh nhíu chặt hai mày, rất không kiên nhẫn với động tác của Vương Tập Ngật, nhưng cuối cùng cậu vẫn không đẩy hắn, cũng không có từ chối đề nghị của Vương Tập Ngật.
Vương Tập Ngật lập tức cong khóe môi: “Đi thôi.”
Hồ Niệm Cảnh ngẫm lại, may mà có Vương Tập Ngật, nếu không có thể cậu sẽ bị nâng đi thật.
Đám người lãnh đạo kia đi tiếp người của Ban Dân vận ăn cơm, cố ý gọi cậu đến chính là muốn cậu chắn rượu.
Cũng đừng thấy lão già của Ban Dân vận ra vẻ đạo mạo, thực chất trong bụng toàn suy nghĩ xấu, đổi đủ trò để chỉnh người.
Ước chừng Hồ Niệm Cảnh uống ba chai rượu trắng, mới đổi được một cơ hội đi ra bên ngoài cho thoáng.
Đương nhiên, đám người lãnh đạo cũng chuẩn bị cửa sau, giữa đường đã gọi mấy mỹ nữ đến, mới lừa lão già kia đến cao hứng.
Hồ Niệm Cảnh âm thầm thở dài, lại không ngờ sẽ gặp phải Vương Tập Ngật.
Không chỉ Tần Mậu, những người khác đều ngây ngẩn cả người.
Trên mặt Khương Ngôn Mặc hơi mang theo ý cười, không nhanh không chậm nói: “Đương nhiên, tôi có thể cam đoan cả đời này sẽ đối tốt với A Mậu, vì thế tôi nhờ mọi người, sợ đến lúc đó xuất hiện người có ý đồ xấu, thừa dịp tôi sơ suất, gây bất lợi với A Mậu.”
Hắn chậm rãi nhìn quét qua một vòng, sau đó rót đầy ly rượu, nâng ly: “Tôi kính mọi người một ly, mong sau này mọi người chiếu cố A Mậu nhiều hơn.”
Những người ở đây đều đã theo Khương Ngôn Mặc nhiều năm, từng có giao tình vững chắc với Khương Ngôn Mặc. Bọn họ hiểu rõ thái độ làm người của Khương Ngôn Mặc, biết hắn từ trước đến nay nói một là một, vì vậy những lời này của hắn, càng rước lấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Thế nên khi Khương Ngôn Mặc nâng ly, bọn họ đều không phản ứng kịp.
Cuối cùng vẫn là Vương Tập Ngật cười: “Ngôn Mặc, chú vẫn nghiêm túc như vậy, thật ra ý của chú rất đơn giản, chính là muốn chúng ta coi A Mậu như anh em, nhưng tôi cảm thấy yêu cầu này có hơi khó.”
Khương Ngôn Mặc thản nhiên liếc về phía hắn.
Vương Tập Ngật nháy mắt mấy cái, cười nâng ly: “A Mậu là vợ chú, đương nhiên chúng ta phải coi cậu ấy là chị dâu.”
Nói xong, hắn đứng lên, giơ ly rượu về hướng Khương Ngôn Mặc và Tần Mậu: “Đương nhiên, hôm nay tôi cũng nói rõ, cả đời này, tôi cũng chỉ thừa nhận một người chị dâu.”
Tuy nhìn hắn như đang cợt nhả, không có mấy phần nghiêm túc, nhưng giọng điệu lại có vẻ thành kính, khiến cho không người nào có thể nghi ngờ và xem nhẹ lời giải thích của hắn.
Những người khác đều lấy lại tinh thần, vội vàng nâng ly bày tỏ thái độ.
Từ lúc Khương Ngôn Mặc bắt đầu nói, Tần Mậu vẫn giữ im lặng.
Ban đầu cậu khiếp sợ, sau đó là nghi ngờ, cậu không nghĩ ra rốt cuộc Khương Ngôn Mặc đang diễn vai gì, mà trước mặt những người này, lại đóng vai gì khác.
Tất cả mọi người đều đứng, nâng ly chờ cậu.
Nhưng Tần Mậu vẫn cúi đầu, như không chú ý đến động tĩnh trong phòng.
Khương Ngôn Mặc quay đầu lại, dịu giọng gọi cậu: “A Mậu.”
Vài giây sau, Tần Mậu đứng lên, cũng không thèm nhìn bọn họ, trực tiếp nâng ly lên.
Một ly rượu này cuối cùng cũng cạn, những người khác rất giỏi nhìn sắc mặt, lập tức nhanh trí bày trò vui, cuối cùng không khí cũng vui vẻ trở lại.
Tần Mậu trầm mặc ngồi im, cũng không lâu sau thì đứng dậy ra khỏi phòng.
Từ đầu đến cuối cậu cũng không nhìn Khương Ngôn Mặc.
Vương Tập Ngật nhìn cửa phòng, nhướng mày nói: “Không đuổi theo?”
Khương Ngôn Mặc nhìn ly rượu, khẽ lắc, chất lỏng màu đỏ khẽ lắc lư theo: “Em ấy cần thời gian suy nghĩ cẩn thận.”
Vương Tập Ngật cười tủm tỉm nhìn hắn: “Lại nói, tôi còn không biết tại sao đột nhiên chú lại nghiêm túc với Tần Mậu, trước đây bảo bối của chú chỉ có mỗi cậu em trai kia thôi.”
Khương gia có năm người con, nhỏ nhất là Khương Thiển được cha mẹ Khương Ngôn Mặc nhận nuôi, người ngoài có thể không biết Khương Ngôn Mặc yêu thương cậu em trai này, nhưng Vương Tập Ngật cùng lớn lên với Khương Ngôn Mặc, đương nhiên là biết rõ.
Cho dù trước đây Khương Thiển không cẩn thận làm người ta lớn bụng ở bên ngoài, lại có một đứa con, Khương Ngôn Mặc cũng không tức giận mà lại thay cậu ta chịu trách nhiệm, xử lý thỏa đáng tất cả mọi chuyện delicious peaches come.
Về sau Khương Ngôn Mặc cũng rất thương yêu đứa bé kia.
Vì vậy trong mắt đám bạn bè và Vương Tập Ngật, Khương Ngôn Mặc đột nhiên thích một người khác, hơn nữa nhìn qua còn rất nghiêm túc, thật sự có chút không thể tưởng tượng được.
Khương Ngôn Mặc cười cười, nói: “Hai điều này đâu giống nhau, em trai chỉ là em trai, vợ là người yêu.”
Vương Tập Ngật nhướng mày, nhìn hắn một lúc, cũng cười: “Chú thật sự phân biệt rõ ràng rồi sao?”
Khương Ngôn Mặc liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Cậu không cần nghi ngờ tấm lòng của tôi đối với A Mậu, kiếp này… Nói chung kiếp này tôi cũng sẽ không thả cậu ấy đi.”
Khó thấy Khương Ngôn Mặc nghiêm túc như thế, như đang tuyên thệ vậy.
Vương Tập Ngật sửng sốt vài giây, giận dữ nói: “Tôi chỉ cảm thấy được người như Tần Mậu coi như có chút thú vị, huống hồ cậu ấy vẫn là bạn của Hồ Niệm Cảnh.”
Cuối cùng một câu nhỏ giọng của hắn, cũng không biết Khương Ngôn Mặc có nghe thấy không.
Khương Ngôn Mặc dừng một chút, nói: “Tôi biết mình đang làm gì.”
Vương Tập Ngật cười, nâng ly với hắn.
Khương Ngôn Mặc nâng ly uống cạn, đột nhiên nói: “Hồ Niệm Cảnh ấy, tôi thấy cũng là một người thành thật, cậu đừng chơi đùa người ta ác quá.”
Vương Tập Ngật lập tức không cười nổi: “Ngôn Mặc chú còn quản cả việc này…”
Khương Ngôn Mặc hừ một tiếng: “Cậu ta là người bạn duy nhất của A Mậu ở Giang thị.”
Vẻ mặt Vương Tập Ngật đau khổ: “Có vợ có khác, ngay cả bạn của vợ cũng phải che chở.”
Khương Ngôn Mặc thản nhiên liếc hắn.
Vương Tập Ngật vội vàng giơ hai tay: “… Biết rồi, tôi sẽ nhìn rồi lo liệu.” Hắn cười đứng dậy: “Tôi ra ngoài nhìn xem rồi báo cáo tình hình cho chú, để chú đỡ phải lo lắng.”
Sau khi Tần Mậu ra khỏi phòng, cũng không đi xa, đứng ở trên hành lang ngẩn người.
Bây giờ đầu cậu rất loạn, không hiểu vì sao kiếp này Khương Ngôn Mặc lại đột nhiên đối với cậu tình thâm ý nặng.
Nếu nói là diễn kịch, để cậu rơi vào bẫy, vậy cũng không cần thiết phải như vậy.
— Khương Ngôn Mặc gần như đã giao cậu cho những người thân tín của hắn.
Vì sao Khương Ngôn Mặc đột nhiên lại làm như vậy? Chẳng lẽ là vì đêm qua làm cậu, bồi thường cho cậu?
Như vậy cũng quá vô lý.
Hơn nữa lấy hiểu biết của Tần Mậu đối với Khương Ngôn Mặc, hắn cũng không phải là một người nhân từ.
Khương Ngôn Mặc làm chuyện gì, cũng không giải thích, cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.
Cho nên bây giờ Tần Mậu vẫn nghi ngờ dụng tâm của Khương Ngôn Mặc, nếu kiếp trước Khương Ngôn Mặc cũng nói như vậy, khẳng định cậu cũng đã rung động, thậm chí có chút lung lay ý chí.
Tần Mậu đưa tay xoa xoa thái dương.
Cậu không đoán ra được dụng ý của Khương Ngôn Mặc, điều này khiến cậu cảm thấy rất lo lắng.
Rất lâu sau, rốt cuộc cậu cũng bình tĩnh được chút, đang định quay về phòng, lại đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa, Hồ Niệm Cảnh đang đỡ trán, dáng vẻ giống như rất không thoải mái.
Cậu vội vàng chạy qua bên đó, đỡ lấy Hồ Niệm Cảnh.
Hồ Niệm Cảnh giương mắt nhìn cậu một lúc, sau khi nhận ra là ai, ôm lấy cậu, cười: ” A Mậu, sao cậu lại ở đây?”
Khắp người cậu ta đều là mùi rượu, có lẽ đã bị chuốc không ít.
Tần Mậu vội vàng vỗ lên lưng Hồ Niệm Cảnh, để cậu ta cảm thấy dễ chịu một chút, mới nói: “Đừng nói vội, chúng ta ra đại sảnh ngồi một chút delicious peaches come.”
Hồ Niệm Cảnh gần như là bị cậu nửa kéo đi về phía trước.
Cuối cũng cũng thả người ngồi xuống sofa, Tần Mậu không khỏi thở dài: “Niệm Cảnh, rốt cuộc cậu đã uống bao nhiêu?”
Hồ Niệm Cảnh giơ ba ngón tay: “Rượu trắng, tôi uống một mình.”
Tần Mậu đi lấy chai nước cho Hồ Niệm Cảnh uống vài ngụm, bất đắc dĩ nói: “Sao lại uống nhiều như vậy.”
Hồ Niệm Cảnh dựa lên vai cậu, dùng sức xoa bóp thái dương: “Hết cách, một bàn toàn lãnh đạo.”
Tần Mậu thấy Hồ Niệm Cảnh nhăn mặt, vội nói: “Cậu nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lúc.”
Hồ Niệm Cảnh “Ừ” một tiếng, nhưng đầu cậu ta đau như búa bổ, hoàn toàn không tĩnh tâm được.
Tần Mậu bóp mi tâm cho Hồ Niệm Cảnh, để cậu ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Khi Vương Tập Ngật nhìn thấy bọn họ, Hồ Niệm Cảnh đang nhắm mắt dựa vào vai Tần Mậu.
Hắn cách vài bước, nhìn Hồ Niệm Cảnh một lúc lâu, mới đi qua: “Cậu ấy làm sao vậy?”
Tần Mậu ngẩng đầu, thấy là Vương Tập Ngật, nghĩ đến thái độ không rõ ràng của hắn với Hồ Niệm Cảnh, cậu có hơi không muốn trả lời.
Vương Tập Ngật thấy thế cũng không để ý, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Hồ Niệm Cảnh, đưa tay định để cậu ta dựa lên vai hắn.
Tần Mậu vội vàng ngăn tay hắn lại: “Niệm Cảnh không sao.”
Vương Tập Ngật nhìn chằm chằm Hồ Niệm Cảnh nhíu mày, lắc đầu nói: “Chị dâu nói dối không chớp mắt.”
Tần Mậu nói: “Không cần anh lo.” Lại hừ nói: “Đừng gọi tôi là chị dâu.”
Vương Tập Ngật cong môi: “Vấn đề này cậu nên nói với Ngôn Mặc.” Nói xong kéo Hồ Niệm Cảnh vào trong lòng, thuận tay bóp mũi Hồ Niệm Cảnh: “Ngốc, lớn như vậy mà còn bị người ta chuốc rượu.”
Hồ Niệm Cảnh không thoải mái mà động đậy, sau đó lẩm bẩm hai tiếng, không nhịn được mà tóm lấy tay hắn.
Vương Tập Ngật không nhịn được mà bật cười, thả mũi cậu ra, lại vò vành tai đỏ bừng vì say rượu của cậu.
Tần Mậu nhìn vậy nhíu mày: “Anh đừng trêu Niệm Cảnh nữa, chắc chắn bây giờ đầu óc cậu ấy đang quay cuồng.”
Vương Tập Ngật “Ừ” một tiếng, chậm rãi thu tay lại, đỡ Hồ Niệm Cảnh dậy: “Chị dâu ra ngoài lâu quá rồi, Ngôn Mặc cũng đang sốt ruột nhưng không muốn giục cậu, sợ cậu mất hứng. Cậu quay lại đi, tôi đưa Hồ Niệm Cảnh về delicious peaches come.”
Tần Mậu không tin tưởng mà hắn: “Anh đưa Niệm Cảnh về?”
Vương Tập Ngật cười nói: “Cam đoan không đụng đến một sợi tóc của cậu ấy.”
Tần Mậu vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
Vương Tập Ngật đột nhiên “Chụt” một tiếng, hôn lên môi Hồ Niệm Cảnh: “Bây giờ yên tâm rồi?”
Tần Mậu trợn mắt há hốc mồm: “Anh…”
Vương Tập Ngật nhéo mặt Hồ Niệm Cảnh một cái, nhếch môi cười nói: “Tôi muốn xem xem, là ai khiến cậu ấy thành ra như vậy.”
Tần Mậu bị giọng điệu này của hắn chấn động, đến cuối cùng lại để hắn đưa Hồ Niệm Cảnh về.
Đi được một đoạn, Vương Tập Ngật ôm chặt người ở trong lòng, chọc chọc lên gương mặt đỏ hồng của đối phương: “Ngốc, ngày nào đó bị người ta bán đi cũng không biết! Quá ngốc!”
Buổi tối Mặc quán có bao nhiêu bữa tiệc, đương nhiên Vương Tập Ngật biết rõ, hắn hơi suy nghĩ một chút, lập tức đoán được đám người ở trong phòng với Hồ Niệm Cảnh.
Vừa nghĩ tới tối hôm nay Hồ Niệm Cảnh bị chuốc không ít rượu, trong lòng hắn cũng cảm thấy tức giận.
Vừa thầm mắng đám khốn kiếp kia lại dám chỉnh người đến chỗ chết, vừa ghét người ngốc nghếch trong lòng lại không biết tự bảo vệ bản thân.
Đám người lãnh đạo ở tòa soạn của Hồ Niệm Cảnh, bình thường ở trước mặt Vương Tập Ngật khép na khép nép, cũng không dám bắt nạt người của hắn, vừa quay lưng đã nghênh ngang chèn ép cấp dưới.
Vương Tập Ngật không nhịn được hung hăng nghiến răng, thuận tay vuốt tóc Hồ Niệm Cảnh.
Hồ Niệm Cảnh bị đau, né tránh tay hắn: “Tôi tự đi.”
Vương Tập Ngật khoanh tay, cười nhìn cậu: “Không giả vờ?”
Hồ Niệm Cảnh không muốn để ý đến hắn, dựa vào tường đi tiếp.
Vương Tập Ngật yên lặng thở dài, đi theo sau lưng cậu: “Ở trước mặt tôi còn giả vờ mạnh mẽ làm gì.”
Hồ Niệm Cảnh chỉ coi như không nghe thấy hắn nói chuyện.
Vương Tập Ngật nhếch khóe môi, kéo cậu vào trong lòng: “Mau ngoan ngoãn.”
Hồ Niệm Cảnh dừng lại, nhìn hắn chằm chằm: “Vương Tập Ngật anh đúng là đồ khốn nạn.”
Vương Tập Ngật cười: “Không phải cậu đã biết từ lâu rồi delicious peaches come?”
Hồ Niệm Cảnh rũ mắt, nhấc chân đá hắn: “Cút.”
Vương Tập Ngật không né không tránh, chịu đựng cậu một chút, giống như không có vấn đề gì, trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Quay lại?”
“Bệnh thần kinh.” Hồ Niệm Cảnh mắng xong, cảm thấy vô nghĩa, lại men theo vách tường chậm rãi bước đi.
Vương Tập Ngật đi sau cậu, nheo mắt nhìn cậu một lúc lâu, sau đó bật cười, chạy đến bên cạnh cậu, không quan tâm xung quanh mà kéo người vào trong lòng: “Hôm nay để tôi đi cùng đi, cậu về một mình như vậy, chắc chắn lại bị người ta chuốc say.”
Hồ Niệm Cảnh trầm mặc, trán cậu bị ép dựa vào vai đối phương.
Vương Tập Ngật xoa gáy cậu, kèm theo chút ý tứ an ủi.
Hồ Niệm Cảnh nhíu chặt hai mày, rất không kiên nhẫn với động tác của Vương Tập Ngật, nhưng cuối cùng cậu vẫn không đẩy hắn, cũng không có từ chối đề nghị của Vương Tập Ngật.
Vương Tập Ngật lập tức cong khóe môi: “Đi thôi.”
Hồ Niệm Cảnh ngẫm lại, may mà có Vương Tập Ngật, nếu không có thể cậu sẽ bị nâng đi thật.
Đám người lãnh đạo kia đi tiếp người của Ban Dân vận ăn cơm, cố ý gọi cậu đến chính là muốn cậu chắn rượu.
Cũng đừng thấy lão già của Ban Dân vận ra vẻ đạo mạo, thực chất trong bụng toàn suy nghĩ xấu, đổi đủ trò để chỉnh người.
Ước chừng Hồ Niệm Cảnh uống ba chai rượu trắng, mới đổi được một cơ hội đi ra bên ngoài cho thoáng.
Đương nhiên, đám người lãnh đạo cũng chuẩn bị cửa sau, giữa đường đã gọi mấy mỹ nữ đến, mới lừa lão già kia đến cao hứng.
Hồ Niệm Cảnh âm thầm thở dài, lại không ngờ sẽ gặp phải Vương Tập Ngật.
Tác giả :
Mộc Thái