Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên
Chương 46
Con trai bình tĩnh làm bài kiểm tra, Âu Hình Thiên cũng không nhàn rỗi, cúi người ở trên đỉnh đầu y, nghiêm túc xem xét các đề bài trong tờ giấy thi, càng xem mày kiếm càng nhăn chặt.
Tuy rằng không quá hiểu biết nhiều về học lực con trai hiện tại, kể cả toán học cao cấp là cái gì, nhưng mà đề bài kia đề cập đến rất nhiều kiến thức cần phải giải quyết, đụng đến tích phân cùng vi phân, khẳng định khái niệm này phải lên bậc đại học mới được học qua, dù sao hắn cũng là người trong ngành kinh tế biết rõ bài kiểm tra đủ để khiến bao sinh viên gặp khó khăn khi đưa ra đáp án, huống hồ một đứa trẻ chưa học tới như Âu Lăng Dật có khả năng giải đúng? Chủ nhiệm này đích thực là lạm quyền, ra đề quá mạnh tay, không trách được việc bọn nhỏ có hành vi quá khích đến mức đi trộm đáp án.
Trong lòng âm thầm đánh giá, Âu Hình Thiên nhìn về phía Hiệu trưởng phóng tới ánh mắt có chút bất mãn, lại liếc sang Lão Vu Bà con ngươi sắc bén lợi hại như đao. Vị chủ nhiệm Ngô này, tính tình khắc khe với học sinh đến mức tiêu cực, không phải điều tốt, xử đầu tiên. Hiệu trưởng bù nhìn kia, thái độ không nghiêm, không biết cách chấn chỉnh giáo viên, xử thứ hai. Đương nhiên, chuyện lũ trẻ trộm bài thi hoàn toàn là một việc làm sai trái, xử thứ ba. Nội tâm đối với sự kiện lần này đã hạ quyết đoán, suy nghĩ phương pháp để lát nữa sau khi nhi tử làm bài xong sẽ giải quyết một lần, Âu Hình Thiên giờ phút hiện tại cũng không nhận ra, người vốn lãnh tình như hắn, vẫn sẽ có lúc nghiêm túc cẩn thận vì Âu Lăng Dật mà quản từ những việc lặt vặt như vậy.
Có lẽ, đối với hắn mà nói, chuyện liên quan đến con trai bảo bối, dẫu hôm nay y có bỏ bữa đi chăng nữa, vốn luôn không phải chuyện lặt vặt.
Hiệu trưởng tiếp thu đến âu gia chủ sắc bén khiển trách ánh mắt, liên tiếp lau hãn, đối liên lụy chính mình lão vu bà hận phải chết. Lão vu bà ở âu gia chủ lạnh như băng ánh mắt nhìn gần hạ, cũng dần dần cảm thấy tọa lập nan an, trong lòng không ổn dự cảm càng thêm mãnh liệt.
Xem nhẹ điệu chung quanh mọi người, Âu Lăng Dật chuyên tâm làm bài, vẫn như cũ ở bán giờ nội toàn bộ hoàn thành.
“Chủ nhiệm Ngô, bài thi lần này là tự cô lựa chọn, không có khả năng bị lộ đề từ trước đúng không?” Âu Hình Thiên cầm bài Âu Lăng Dật qua xem xét kỹ càng, sau đó ngữ khí mang theo châm chọc muốn nghe câu trả lời khẳng định từ Lão Vu Bà.
“Đúng vậy. Không có khả năng bị lộ đáp án.” Gắt gao nhìn chằm chằm bài kiểm tra trong tay Âu Hình Thiên, chỉ sợ hắn lựa thời cơ trắng trộn tráo đổi kết quả, Lão Vu Bà phối hợp gật đầu thừa nhận, thanh âm khẩn trương đều run rẩy kịch liệt. Nếu thiếu niên trước mắt này thật sự đã làm bài kiểm tra mà không có bất cứ một lỗi sai nào, cô biết, chính mình có thể không cần tiếp tục ở Dục Đức lăn lộn.
Vào thời điểm thấy Âu Hình Thiên đi vào phòng họp, cô vẫn chưa ý thức được thân phận chân chính của hắn, thẳng đến khi hiệu trưởng cúi đầu khom lưng, miệng gọi ‘Âu tổng’, cô mới hoảng hốt nhớ tới người đứng đầu cầm quyền ở Dục Đức thực sự vốn là Âu gia gia chủ không phải sao? Trước mắt nam nhân họ Âu, lại có thể làm cho Hiệu trưởng khom mình nịnh bợ như thế, thân phận không còn gì để nghi ngờ. Hiện tại, nội tâm chủ nhiệm Ngô hối hận muốn chết, nhưng nào còn đường thối lui, chỉ còn cách tiếp tục kiên trì chống đỡ.
“Tốt lắm.” Nhận được câu trả lời khẳng định, Âu Hình Thiên mới chịu đem bài thi đưa cho cô.
Cầm được bài kiểm tra của Âu Lăng Dật, chủ nhiệm Ngô vội vàng mở máy tính bắt đầu dò đáp án, sửa chữa, năm phút đồng hồ sau, cô đau đầu lật qua lật lại bài thi so nhiều lần, sắc mặt tái nhợt, nội tâm không khỏi kinh hãi.
“Đưa tôi xem thử.” Trông thấy chủ nhiệm Ngô thật lâu không nói gì, Hiệu trưởng lo lắng cho thành tích tiểu thiếu gia, gấp rút đoạt lấy bài thi xem xét. “Qúa tuyệt vời, một trăm điểm tuyệt đối! Tiểu thiếu gia quả nhiên trí tuệ hơn người! Dù có kiểm tra thêm bao lần nữa thì điểm tuyệt đối vẫn là tuyệt đối mà thôi!”
Hiệu trưởng cầm tờ giấy mà sung sướng như vớ được vàng, cảm giác Âu Lăng Dật mới là con trai của ông chứ không phải con Âu Hình Thiên, lại nhớ tới ngày đầu tiên cũng là Âu Lăng Dật cho ông kinh hách với số điểm không thể cao hơn, liên tục khích lệ.
Bọn nhỏ kia một bên vùi đầu làm bài chứng kiến nguyên một màn, bút trên tay lay động, trong số đó có một nữ sinh mặt mày thanh tú dè dặt dẫn đầu mở miệng: “Cô nhầm rồi, chúng em quả thật trộm đáp án bài thi. Nhưng là cũng chỉ vì đề bài chủ nhiệm đưa ra càng ngày càng khó, chúng em căn bản chưa từng được học qua bao giờ thế mà cô lại đem vào bài thi để kiểm tra, rồi ai điểm thấp lập tức bị cô đuổi khỏi lớp, bị cô khinh thường danh dự của tụi em, chúng em quá áp lực nên mới đưa ra hạ sách này. Hơn nữa, bạn học Âu Lăng Dật thật sự không có tham dự với tụi em, cậu ấy hôm nay mới đi học trở lại, căn bản không biết sẽ có bài kiểm tra cuối tháng.”
Tham dự vào lần trộm đáp án này hầu như đều là những học sinh đứng vị trí từ giữa lớp trở xuống, bình thường thành tích cũng không phải dạng xoàng, cực kỳ hơn nhiều học sinh khắc, nếu không vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng sẽ không suy nghĩ ra loại chuyện nông cạn như vậy. Đặc biệt là nữ dám đứng ra nhận lỗi kia, chẳng những dũng cảm, còn có chút trượng nghĩa, cuối cùng thay Âu Lăng Dật nói đỡ vài câu.
Kỳ thật cô không nói, sự thật vẫn chứng minh được Âu Lăng Dật trong sạch. Nhưng là vì cô lên tiếng, có thế thuận thế tiếp cận làm quen với Âu Lăng Dật, coi như mở ra một cánh cửa quan hệ với Âu gia, chỉ dám âm thầm đánh giá rằng, học sinh Dục Đức không hề đơn giản, cho dù sau này có phải làm việc chung, phải thật cẩn thận suy xét kỹ mọi mặt.
Âu Lăng Dật nghe thấy nữ sinh lên tiếng, lười biếng nhìn qua cô một cái liền thản nhiên dời ánh mắt.
Âu Hình Thiên bắt gặp con trai chú ý tới loại nữ sinh như vậy, trong mắt mâu quang chợt lóe, quay người nhìn sang phía nữ sinh ánh mắt nhiều hơn mấy phần phức tạp.
“Tốt, cuối cùng cũng thừa nhận!” Đang bàng hoàng sợ hãi, chân tay Lão Vu Bà không khỏi luống cuống thấy có người đứng ra chủ động thừa nhận, vội vàng hét lớn một tiếng, dời đi tầm mắt của Âu gia gia chủ.
“Bọn nhỏ thừa nhận sai lầm, thế còn chủ nhiệm Ngô đây thì sao? Chẳng lẽ cô không cảm thấy bản thân có hành động cực đoan? Bài kiểm tra tự tay cô phê duyệt ngày hôm nay dù có mang đến trường đại học nhờ người giải hộ, đảm bảo ít nhiều cũng có khả năng làm sai, huống hồ là những đứa trẻ còn chưa học tới? Vả lại, chế độ cạnh tranh của cô thiết lập vô cùng bất công, không thể một sớm một chiều thay đổi được bọn nhỏ từ không biết thành tinh thông mọi sự được, ngay cả cô cũng có nắm chắc được mấy phần? Còn nữa, con trai tôi rõ ràng tự làm bài bằng thực lực của nó, nhưng nó được điểm tuyệt đối thì lại bị cô vu oan là ăn trộm đáp án, có đạo lý không? Dạy học vô pháp, trừng phạt bất công, Dục Đức không cần loại giáo viên không biết cách làm người trước tiên như cô.” Theo lời chủ nhiệm Ngô nói, Âu Hình Thiên phát hiện cô đối với học sinh ban A ngầm cất chứa nhiều thành kiến, đặc biệt còn nhằm vào con trai bảo bối của chính mình, tổn hại cả tự tôn y [Đây mới là trọng điểm], bởi vậy khí thế toàn bộ khai hỏa, đại phóng uy áp, hoàn toàn không để cô thoát khỏi cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cảm nhận người bên cạnh bỗng dưng phóng ra tầng tầng cỗ nhiệt nóng bỏng, Âu Lăng Dật không khỏe đẩy đẩy ngực hắn, muốn tự mình đứng.
“Bảo bối đừng lo lắng. Chuyện này, đều là do giáo viên cố tình tạo áp lực cho học sinh trách nhiệm hoàn toàn thuộc về chủ nhiệm Ngô, không liên quan đến con cũng không liên quan đến bạn học.” Chú ý tới động tác nhỏ của Âu Lăng Dật, lại thấy y đang chuyên chú nhìn về hướng các bạn, Âu Hình Thiên tưởng lầm y là lo lắng cho bạn, nội tâm tuy mất mát, nhưng hắn vẫn ôn nhu cúi đầu, biểu tình dịu dàng, mềm giọng an ủi.
“Đúng vậy, Âu tổng nói rất đúng, giáo viên càng phải chịu trách nhiệm lớn hơn nữa. Dạy học chính là nghề cao quý, phải biết thực lực của học sinh tới đâu rồi mới tới bước mài dũa từng ly từng tý, chủ nhiệm Ngô hành xử như vậy không khác gì bạo lực tinh thần học sinh, tôi nhất định sẽ đưa ra hội đồng xét xử hợp lý. Còn bây giờ, xin mời các vị tạm thời đợi một lát, chúng ta ngồi xuống thương lượng biện pháp giải quyết.” Vẫn luôn chú ý tới tình huống chuyển biến, Hiệu trưởng phát hiện thái độ Âu Hình Thiên đã thôi không bận tâm, nhìn qua đoàn phụ huynh cũng đang không ngừng phóng lửa vào người chủ nhiệm Ngô, nhanh chóng bịt miệng chủ nhiệm Ngô còn muốn tranh cãi, dẫn cô ra khỏi phòng họp chứng tỏ quyền uy của một người Hiệu trưởng mắng xối xả. Thỏa mãn được cơn giận, mấy phu nhân mới chịu dùng ánh mắt khoan dung nhìn gã.
“Không có việc gì. Dật nhi, chúng ta có thể đi chưa?” Dù sao nỗi oan của con trai đã được chứng minh bằng sự trong sạch, Âu Hình Thiên không truy cứu thêm nữa, Hiệu trưởng đã hứa hẹn đại khái sẽ tìm ra cách xử lý, hắn cúi người, ghé sát vào mặt con trai hỏi.
Cảm nhận được dòng cảm xúc của mọi người dần dần yên bình, đối với tinh thần lực của y cũng không còn lợi ích để tập luyện, Âu Lăng Dật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Âu Hình Thiên đạt được lời đồng ý, mạnh mẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé, trong lòng mỹ mãn tiêu sái bước đi được đám phu nhân vui vẻ rẽ hai bên đưa tiễn.
Lại nói, Âu gia gia chủ thật sự quá anh trí, chuyện rùm beng như vậy đã xử lý êm xuôi hết rồi! Đúng là không nên tin lời thiên hạ đồn thổi, ai dám nói hắn tâm ngoan ác độc cơ chứ? Rõ ràng người trước mắt này chỉ là một nam nhân bình thường, một người cha tốt vô cùng yêu thương con mà thôi. Đây là tiếng lòng của các vị phu nhân.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Mang theo nhi tử lên xe, cẩn thận thay nhi tử cài dây an toàn cẩn thận, Âu Hình Thiên sủng nịch sờ sờ đầu y, vẻ mặt sung sướng: “Bảo bối muốn ăn cái gì? Papa chở con đi ăn.”
Âu Lăng Dật từ lâu đã buồn nôn với cách xưng hô của Âu Hình Thiên nhưng cũng vô lực phản bác, nghiêng đầu tránh né bàn tay to lớn đang đặt trên đầu mình, thanh âm cứng nhắc nói: “Tùy ý.”
“Vậy thì để papa đưa con đi dùng món Nhật.” Âu Hình Thiên bắt gặp con trai ghét bỏ động tác thân cận, con ngươi lóe lên tia ảm đạm, sắc mặt vừa nãy hớn hở lại biến về ỉu xìu.
Nhìn Âu Lăng Dật lúc nào cũng xa lánh mình, lúc nào cũng dùng vẻ mặt lạnh nhạt đối diện với mình, Âu Hình Thiên không khỏi nhớ tới quảng cáo kem đánh răng gần đây hắn xem được trên ti vi.
Quảng cáo nói về một người mẹ kế, trải qua trăm ngàn nỗ lực cố gắng, rốt cuộc xoa dịu được trái tim kháng cự mình của con gái nuôi. Mẹ kế dựa vào việc mỗi ngày đều đánh răng cùng con, chắt kem đánh răng cho con, quan tâm con như kem đánh răng bảo vệ hàm răng chắc khỏe, cuối cùng đả động cõi lòng cô con gái. Âu Hình Thiên lúc ấy không cẩn thận bắt gặp trong ti vi khoảng khắc con gái nuôi tránh né động tác mẹ kế đặt tay lên đầu vuốt ve, hắn mới chợt giật mình thất thần. Biểu tình đó, hành động đó, hóa ra con trai mình cũng giống cô gái đó sao? Vốn dĩ trong lòng nó, địa vị thực sự của mình chỉ có vậy thôi sao? Không khác gì một người mẹ kế… à không một người xa lạ? Có thật thế không?
Âu Hình Thiên vừa nghĩ tới liền hậm hực, nội tâm nghĩ ngợi, nếu dựa vào chuyện mỗi ngày đều đánh răng cùng con trai, chắt kem sẵn cho y liệu có thể khiến y mở lòng với mình không, được vậy thì hắn nguyện ý cả đời chắt kem đánh răng cho con trai. Nhưng là quảng cáo dù sao cũng là quảng cáo, hiện thực tàn khốc hơn nhiều, con người ta đâu chỉ vì thế mà có thể cảm động? Đặc biệt đặt ở trên người tiểu tử lạnh lùng kia, tất nhiên càng không có khả năng. Mỗi khi nghĩ đến như thế, hắn chợt nếm được tư vị thất vọng, áp dụng lên người con trai hắn, tâm tư càng thêm tuyệt vọng.
“Tại sao cha lại đến đây?” bầu không khí trong xe lâm vào trầm mặc, cuối cùng vẫn là Âu Lăng Dật nhịn không được tò mò, mở miệng đầu tiên.
“Con gặp chuyện, đương nhiên papa sẽ đến!” Quay đầu ngắm nhìn sườn mặt tinh xảo của con trai, Âu Hình Thiên trả lời cực kỳ thản nhiên.
“Cha chưa bao giờ quan tâm đến chuyện trường học của bọn tôi. Hôm nay đến cũng là do có việc quan trọng cần xử lý đi, vừa lúc thuận tiện ghé qua xem tôi.” Chưa một lần đặt niềm tin nơi Âu Hình Thiên, Âu Lăng Dật hỏi lại như trả lời cho chính nghi vấn bản thân mình, y thấy mình có hơi thừa thãi. Chắc chắn Âu Hình Thiên hắn không đến vì y, nhiều lắm là do nghe được tin con trai ăn trộm đáp án, ngại sĩ diện, ngại mất mặt Âu gia nên mới đến một chuyến. Nội tâm phỏng đoán, y cúi đầu không mở miệng.
“Con ~ con, thế nào con lại nghĩ thành như vậy? Papa đặc biệt tới là vì mình con.” Âu Hình Thiên nghe xong, trong lòng buồn đau, cổ họng khô khốc lợi hại. Chẳng lẽ hình tượng của hắn ở sâu nơi đáy lòng y vĩnh viễn là người cha lạnh lùng đến thế sao? Điều này sao có thể?
“Ừ.” Đáp ứng có lệ một tiếng, Âu Lăng Dật yên lặng quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Nghe, Dật nhi, papa thật lòng là vì con mới cố ý đến trường. Papa được báo lại nói con gặp chuyện, phi thường lo lắng. Chẳng lẽ phụ thân lo lắng nhi tử không phải lẽ thường tình hay sao? Quãng đường trước kia con đi qua không có bóng dáng ta, ta vẫn luôn hối hận. Về sau này, dẫu con có chịu ủy khuất một chút, ta nhất định sẽ đòi lại cho con, sẽ không để con chịu thiệt. Ta đối với con là quan tâm từ tận đáy lòng, đừng bài xích ta như vậy, cũng đừng phủ nhận chân tâm của ta, có được không?” Quyết đoán đem xe dừng ở ven đường, Âu Hình Thiên nắm chặt hai vai nhi tử, biểu tình nghiêm túc mang theo đau đớn mơ hồ hằn rõ trên từng ngũ quan anh tuấn, ẩn nhẩn nói.
Không thể để con trai tiếp tục hiểu lầm nghiêm trọng, trái tim hắn như bị ai bóp chặt, tê tâm liệt phế.
“Lời cha nói có thật không?” Bị nam nhân nắm bả vai, mạnh mẽ khiến bản thân không thể cử động, Âu Lăng Dật không thể không hoàn hồn, tĩnh tâm cảm thụ cảm xúc hắn đang dao động không ngừng.
Không có nửa điểm giả dối, không có lấy lệ, chỉ có tràn đầy chân thành tha thiết, hắn sâu sắc dùng chân tình nói những lời đó cho một mình y nghe, người trước mặt này, không phải hư ảo. Nhưng, kiếp trước đã nếm đủ loại đắng cay hắn ban phát cho y, phán đoán của y không thể tin tưởng hắn tuyệt đối.
“Đương nhiên là thật.” Nhận được một chút đáp lại từ con trai, Âu Hình Thiên cố nén kích động, gật đầu.
“Tôi đã biết.” Thản nhiên đáp lại một tiếng, Âu Lăng Dật vẫn như cũ mặt không chút thay đổi, thần sắc mảy may không có chút cảm động.
Tuy có là sự thật đi chăng nữa, hiện tại không có nghĩa là tương lai, càng không thể chắc chắn đi đến tận cùng thế giới. Sự thật đã giáng cho y một bài học thật đau, không phải giây cuối cùng, trăm ngàn lần không được để bản thân dễ dàng giao phó tín nhiệm, kết quả chỉ có y gánh chịu. Trọng sinh một lần, y sẽ không ngây ngốc đem trái tim quý giá hiến dâng thêm lần nào nữa, muốn dùng sách lược thuần hóa y ư? Nằm mơ đi.
“Ha ha, con vẫn là không tin. Cứ vậy đi, ăn cơm!” Nghiêm túc quan sát đáy mắt con trai, nét lạnh lẽo trong đồng tử to tròn không hề thuyên giảm, ngược lại càng thêm thâm thúy tựa hố sâu, muốn nhấn chìm hắn, muốn cuốn hắn vào chỗ tối tăm ấy. Miễn cưỡng dời khỏi ánh mắt lãnh đạm của Âu Lăng Dật, Âu Hình Thiên nội tâm cảm thấy vô lực tràn đầy.
Coi như đặt dấu chấm hết cho sự ảo tưởng của hắn đi, muốn tiểu tử băng hàn này sinh ra cỗ nhiệt ấm áp chịu bao dung mình, không thể là chuyện một sớm một chiều, hắn còn có một đời để bù đắp tất thảy. Mặc định được điều bản thân cần phải làm lúc này là gì, Âu Hình Thiên khởi động lại tinh thần, đưa con trai chạy về phía nhà hàng Nhật Bản nổi danh. Ăn cơm là điều quan trọng nhất, để bảo bối đói bụng thì không được.
Tuy rằng không quá hiểu biết nhiều về học lực con trai hiện tại, kể cả toán học cao cấp là cái gì, nhưng mà đề bài kia đề cập đến rất nhiều kiến thức cần phải giải quyết, đụng đến tích phân cùng vi phân, khẳng định khái niệm này phải lên bậc đại học mới được học qua, dù sao hắn cũng là người trong ngành kinh tế biết rõ bài kiểm tra đủ để khiến bao sinh viên gặp khó khăn khi đưa ra đáp án, huống hồ một đứa trẻ chưa học tới như Âu Lăng Dật có khả năng giải đúng? Chủ nhiệm này đích thực là lạm quyền, ra đề quá mạnh tay, không trách được việc bọn nhỏ có hành vi quá khích đến mức đi trộm đáp án.
Trong lòng âm thầm đánh giá, Âu Hình Thiên nhìn về phía Hiệu trưởng phóng tới ánh mắt có chút bất mãn, lại liếc sang Lão Vu Bà con ngươi sắc bén lợi hại như đao. Vị chủ nhiệm Ngô này, tính tình khắc khe với học sinh đến mức tiêu cực, không phải điều tốt, xử đầu tiên. Hiệu trưởng bù nhìn kia, thái độ không nghiêm, không biết cách chấn chỉnh giáo viên, xử thứ hai. Đương nhiên, chuyện lũ trẻ trộm bài thi hoàn toàn là một việc làm sai trái, xử thứ ba. Nội tâm đối với sự kiện lần này đã hạ quyết đoán, suy nghĩ phương pháp để lát nữa sau khi nhi tử làm bài xong sẽ giải quyết một lần, Âu Hình Thiên giờ phút hiện tại cũng không nhận ra, người vốn lãnh tình như hắn, vẫn sẽ có lúc nghiêm túc cẩn thận vì Âu Lăng Dật mà quản từ những việc lặt vặt như vậy.
Có lẽ, đối với hắn mà nói, chuyện liên quan đến con trai bảo bối, dẫu hôm nay y có bỏ bữa đi chăng nữa, vốn luôn không phải chuyện lặt vặt.
Hiệu trưởng tiếp thu đến âu gia chủ sắc bén khiển trách ánh mắt, liên tiếp lau hãn, đối liên lụy chính mình lão vu bà hận phải chết. Lão vu bà ở âu gia chủ lạnh như băng ánh mắt nhìn gần hạ, cũng dần dần cảm thấy tọa lập nan an, trong lòng không ổn dự cảm càng thêm mãnh liệt.
Xem nhẹ điệu chung quanh mọi người, Âu Lăng Dật chuyên tâm làm bài, vẫn như cũ ở bán giờ nội toàn bộ hoàn thành.
“Chủ nhiệm Ngô, bài thi lần này là tự cô lựa chọn, không có khả năng bị lộ đề từ trước đúng không?” Âu Hình Thiên cầm bài Âu Lăng Dật qua xem xét kỹ càng, sau đó ngữ khí mang theo châm chọc muốn nghe câu trả lời khẳng định từ Lão Vu Bà.
“Đúng vậy. Không có khả năng bị lộ đáp án.” Gắt gao nhìn chằm chằm bài kiểm tra trong tay Âu Hình Thiên, chỉ sợ hắn lựa thời cơ trắng trộn tráo đổi kết quả, Lão Vu Bà phối hợp gật đầu thừa nhận, thanh âm khẩn trương đều run rẩy kịch liệt. Nếu thiếu niên trước mắt này thật sự đã làm bài kiểm tra mà không có bất cứ một lỗi sai nào, cô biết, chính mình có thể không cần tiếp tục ở Dục Đức lăn lộn.
Vào thời điểm thấy Âu Hình Thiên đi vào phòng họp, cô vẫn chưa ý thức được thân phận chân chính của hắn, thẳng đến khi hiệu trưởng cúi đầu khom lưng, miệng gọi ‘Âu tổng’, cô mới hoảng hốt nhớ tới người đứng đầu cầm quyền ở Dục Đức thực sự vốn là Âu gia gia chủ không phải sao? Trước mắt nam nhân họ Âu, lại có thể làm cho Hiệu trưởng khom mình nịnh bợ như thế, thân phận không còn gì để nghi ngờ. Hiện tại, nội tâm chủ nhiệm Ngô hối hận muốn chết, nhưng nào còn đường thối lui, chỉ còn cách tiếp tục kiên trì chống đỡ.
“Tốt lắm.” Nhận được câu trả lời khẳng định, Âu Hình Thiên mới chịu đem bài thi đưa cho cô.
Cầm được bài kiểm tra của Âu Lăng Dật, chủ nhiệm Ngô vội vàng mở máy tính bắt đầu dò đáp án, sửa chữa, năm phút đồng hồ sau, cô đau đầu lật qua lật lại bài thi so nhiều lần, sắc mặt tái nhợt, nội tâm không khỏi kinh hãi.
“Đưa tôi xem thử.” Trông thấy chủ nhiệm Ngô thật lâu không nói gì, Hiệu trưởng lo lắng cho thành tích tiểu thiếu gia, gấp rút đoạt lấy bài thi xem xét. “Qúa tuyệt vời, một trăm điểm tuyệt đối! Tiểu thiếu gia quả nhiên trí tuệ hơn người! Dù có kiểm tra thêm bao lần nữa thì điểm tuyệt đối vẫn là tuyệt đối mà thôi!”
Hiệu trưởng cầm tờ giấy mà sung sướng như vớ được vàng, cảm giác Âu Lăng Dật mới là con trai của ông chứ không phải con Âu Hình Thiên, lại nhớ tới ngày đầu tiên cũng là Âu Lăng Dật cho ông kinh hách với số điểm không thể cao hơn, liên tục khích lệ.
Bọn nhỏ kia một bên vùi đầu làm bài chứng kiến nguyên một màn, bút trên tay lay động, trong số đó có một nữ sinh mặt mày thanh tú dè dặt dẫn đầu mở miệng: “Cô nhầm rồi, chúng em quả thật trộm đáp án bài thi. Nhưng là cũng chỉ vì đề bài chủ nhiệm đưa ra càng ngày càng khó, chúng em căn bản chưa từng được học qua bao giờ thế mà cô lại đem vào bài thi để kiểm tra, rồi ai điểm thấp lập tức bị cô đuổi khỏi lớp, bị cô khinh thường danh dự của tụi em, chúng em quá áp lực nên mới đưa ra hạ sách này. Hơn nữa, bạn học Âu Lăng Dật thật sự không có tham dự với tụi em, cậu ấy hôm nay mới đi học trở lại, căn bản không biết sẽ có bài kiểm tra cuối tháng.”
Tham dự vào lần trộm đáp án này hầu như đều là những học sinh đứng vị trí từ giữa lớp trở xuống, bình thường thành tích cũng không phải dạng xoàng, cực kỳ hơn nhiều học sinh khắc, nếu không vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng sẽ không suy nghĩ ra loại chuyện nông cạn như vậy. Đặc biệt là nữ dám đứng ra nhận lỗi kia, chẳng những dũng cảm, còn có chút trượng nghĩa, cuối cùng thay Âu Lăng Dật nói đỡ vài câu.
Kỳ thật cô không nói, sự thật vẫn chứng minh được Âu Lăng Dật trong sạch. Nhưng là vì cô lên tiếng, có thế thuận thế tiếp cận làm quen với Âu Lăng Dật, coi như mở ra một cánh cửa quan hệ với Âu gia, chỉ dám âm thầm đánh giá rằng, học sinh Dục Đức không hề đơn giản, cho dù sau này có phải làm việc chung, phải thật cẩn thận suy xét kỹ mọi mặt.
Âu Lăng Dật nghe thấy nữ sinh lên tiếng, lười biếng nhìn qua cô một cái liền thản nhiên dời ánh mắt.
Âu Hình Thiên bắt gặp con trai chú ý tới loại nữ sinh như vậy, trong mắt mâu quang chợt lóe, quay người nhìn sang phía nữ sinh ánh mắt nhiều hơn mấy phần phức tạp.
“Tốt, cuối cùng cũng thừa nhận!” Đang bàng hoàng sợ hãi, chân tay Lão Vu Bà không khỏi luống cuống thấy có người đứng ra chủ động thừa nhận, vội vàng hét lớn một tiếng, dời đi tầm mắt của Âu gia gia chủ.
“Bọn nhỏ thừa nhận sai lầm, thế còn chủ nhiệm Ngô đây thì sao? Chẳng lẽ cô không cảm thấy bản thân có hành động cực đoan? Bài kiểm tra tự tay cô phê duyệt ngày hôm nay dù có mang đến trường đại học nhờ người giải hộ, đảm bảo ít nhiều cũng có khả năng làm sai, huống hồ là những đứa trẻ còn chưa học tới? Vả lại, chế độ cạnh tranh của cô thiết lập vô cùng bất công, không thể một sớm một chiều thay đổi được bọn nhỏ từ không biết thành tinh thông mọi sự được, ngay cả cô cũng có nắm chắc được mấy phần? Còn nữa, con trai tôi rõ ràng tự làm bài bằng thực lực của nó, nhưng nó được điểm tuyệt đối thì lại bị cô vu oan là ăn trộm đáp án, có đạo lý không? Dạy học vô pháp, trừng phạt bất công, Dục Đức không cần loại giáo viên không biết cách làm người trước tiên như cô.” Theo lời chủ nhiệm Ngô nói, Âu Hình Thiên phát hiện cô đối với học sinh ban A ngầm cất chứa nhiều thành kiến, đặc biệt còn nhằm vào con trai bảo bối của chính mình, tổn hại cả tự tôn y [Đây mới là trọng điểm], bởi vậy khí thế toàn bộ khai hỏa, đại phóng uy áp, hoàn toàn không để cô thoát khỏi cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cảm nhận người bên cạnh bỗng dưng phóng ra tầng tầng cỗ nhiệt nóng bỏng, Âu Lăng Dật không khỏe đẩy đẩy ngực hắn, muốn tự mình đứng.
“Bảo bối đừng lo lắng. Chuyện này, đều là do giáo viên cố tình tạo áp lực cho học sinh trách nhiệm hoàn toàn thuộc về chủ nhiệm Ngô, không liên quan đến con cũng không liên quan đến bạn học.” Chú ý tới động tác nhỏ của Âu Lăng Dật, lại thấy y đang chuyên chú nhìn về hướng các bạn, Âu Hình Thiên tưởng lầm y là lo lắng cho bạn, nội tâm tuy mất mát, nhưng hắn vẫn ôn nhu cúi đầu, biểu tình dịu dàng, mềm giọng an ủi.
“Đúng vậy, Âu tổng nói rất đúng, giáo viên càng phải chịu trách nhiệm lớn hơn nữa. Dạy học chính là nghề cao quý, phải biết thực lực của học sinh tới đâu rồi mới tới bước mài dũa từng ly từng tý, chủ nhiệm Ngô hành xử như vậy không khác gì bạo lực tinh thần học sinh, tôi nhất định sẽ đưa ra hội đồng xét xử hợp lý. Còn bây giờ, xin mời các vị tạm thời đợi một lát, chúng ta ngồi xuống thương lượng biện pháp giải quyết.” Vẫn luôn chú ý tới tình huống chuyển biến, Hiệu trưởng phát hiện thái độ Âu Hình Thiên đã thôi không bận tâm, nhìn qua đoàn phụ huynh cũng đang không ngừng phóng lửa vào người chủ nhiệm Ngô, nhanh chóng bịt miệng chủ nhiệm Ngô còn muốn tranh cãi, dẫn cô ra khỏi phòng họp chứng tỏ quyền uy của một người Hiệu trưởng mắng xối xả. Thỏa mãn được cơn giận, mấy phu nhân mới chịu dùng ánh mắt khoan dung nhìn gã.
“Không có việc gì. Dật nhi, chúng ta có thể đi chưa?” Dù sao nỗi oan của con trai đã được chứng minh bằng sự trong sạch, Âu Hình Thiên không truy cứu thêm nữa, Hiệu trưởng đã hứa hẹn đại khái sẽ tìm ra cách xử lý, hắn cúi người, ghé sát vào mặt con trai hỏi.
Cảm nhận được dòng cảm xúc của mọi người dần dần yên bình, đối với tinh thần lực của y cũng không còn lợi ích để tập luyện, Âu Lăng Dật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Âu Hình Thiên đạt được lời đồng ý, mạnh mẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé, trong lòng mỹ mãn tiêu sái bước đi được đám phu nhân vui vẻ rẽ hai bên đưa tiễn.
Lại nói, Âu gia gia chủ thật sự quá anh trí, chuyện rùm beng như vậy đã xử lý êm xuôi hết rồi! Đúng là không nên tin lời thiên hạ đồn thổi, ai dám nói hắn tâm ngoan ác độc cơ chứ? Rõ ràng người trước mắt này chỉ là một nam nhân bình thường, một người cha tốt vô cùng yêu thương con mà thôi. Đây là tiếng lòng của các vị phu nhân.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Mang theo nhi tử lên xe, cẩn thận thay nhi tử cài dây an toàn cẩn thận, Âu Hình Thiên sủng nịch sờ sờ đầu y, vẻ mặt sung sướng: “Bảo bối muốn ăn cái gì? Papa chở con đi ăn.”
Âu Lăng Dật từ lâu đã buồn nôn với cách xưng hô của Âu Hình Thiên nhưng cũng vô lực phản bác, nghiêng đầu tránh né bàn tay to lớn đang đặt trên đầu mình, thanh âm cứng nhắc nói: “Tùy ý.”
“Vậy thì để papa đưa con đi dùng món Nhật.” Âu Hình Thiên bắt gặp con trai ghét bỏ động tác thân cận, con ngươi lóe lên tia ảm đạm, sắc mặt vừa nãy hớn hở lại biến về ỉu xìu.
Nhìn Âu Lăng Dật lúc nào cũng xa lánh mình, lúc nào cũng dùng vẻ mặt lạnh nhạt đối diện với mình, Âu Hình Thiên không khỏi nhớ tới quảng cáo kem đánh răng gần đây hắn xem được trên ti vi.
Quảng cáo nói về một người mẹ kế, trải qua trăm ngàn nỗ lực cố gắng, rốt cuộc xoa dịu được trái tim kháng cự mình của con gái nuôi. Mẹ kế dựa vào việc mỗi ngày đều đánh răng cùng con, chắt kem đánh răng cho con, quan tâm con như kem đánh răng bảo vệ hàm răng chắc khỏe, cuối cùng đả động cõi lòng cô con gái. Âu Hình Thiên lúc ấy không cẩn thận bắt gặp trong ti vi khoảng khắc con gái nuôi tránh né động tác mẹ kế đặt tay lên đầu vuốt ve, hắn mới chợt giật mình thất thần. Biểu tình đó, hành động đó, hóa ra con trai mình cũng giống cô gái đó sao? Vốn dĩ trong lòng nó, địa vị thực sự của mình chỉ có vậy thôi sao? Không khác gì một người mẹ kế… à không một người xa lạ? Có thật thế không?
Âu Hình Thiên vừa nghĩ tới liền hậm hực, nội tâm nghĩ ngợi, nếu dựa vào chuyện mỗi ngày đều đánh răng cùng con trai, chắt kem sẵn cho y liệu có thể khiến y mở lòng với mình không, được vậy thì hắn nguyện ý cả đời chắt kem đánh răng cho con trai. Nhưng là quảng cáo dù sao cũng là quảng cáo, hiện thực tàn khốc hơn nhiều, con người ta đâu chỉ vì thế mà có thể cảm động? Đặc biệt đặt ở trên người tiểu tử lạnh lùng kia, tất nhiên càng không có khả năng. Mỗi khi nghĩ đến như thế, hắn chợt nếm được tư vị thất vọng, áp dụng lên người con trai hắn, tâm tư càng thêm tuyệt vọng.
“Tại sao cha lại đến đây?” bầu không khí trong xe lâm vào trầm mặc, cuối cùng vẫn là Âu Lăng Dật nhịn không được tò mò, mở miệng đầu tiên.
“Con gặp chuyện, đương nhiên papa sẽ đến!” Quay đầu ngắm nhìn sườn mặt tinh xảo của con trai, Âu Hình Thiên trả lời cực kỳ thản nhiên.
“Cha chưa bao giờ quan tâm đến chuyện trường học của bọn tôi. Hôm nay đến cũng là do có việc quan trọng cần xử lý đi, vừa lúc thuận tiện ghé qua xem tôi.” Chưa một lần đặt niềm tin nơi Âu Hình Thiên, Âu Lăng Dật hỏi lại như trả lời cho chính nghi vấn bản thân mình, y thấy mình có hơi thừa thãi. Chắc chắn Âu Hình Thiên hắn không đến vì y, nhiều lắm là do nghe được tin con trai ăn trộm đáp án, ngại sĩ diện, ngại mất mặt Âu gia nên mới đến một chuyến. Nội tâm phỏng đoán, y cúi đầu không mở miệng.
“Con ~ con, thế nào con lại nghĩ thành như vậy? Papa đặc biệt tới là vì mình con.” Âu Hình Thiên nghe xong, trong lòng buồn đau, cổ họng khô khốc lợi hại. Chẳng lẽ hình tượng của hắn ở sâu nơi đáy lòng y vĩnh viễn là người cha lạnh lùng đến thế sao? Điều này sao có thể?
“Ừ.” Đáp ứng có lệ một tiếng, Âu Lăng Dật yên lặng quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Nghe, Dật nhi, papa thật lòng là vì con mới cố ý đến trường. Papa được báo lại nói con gặp chuyện, phi thường lo lắng. Chẳng lẽ phụ thân lo lắng nhi tử không phải lẽ thường tình hay sao? Quãng đường trước kia con đi qua không có bóng dáng ta, ta vẫn luôn hối hận. Về sau này, dẫu con có chịu ủy khuất một chút, ta nhất định sẽ đòi lại cho con, sẽ không để con chịu thiệt. Ta đối với con là quan tâm từ tận đáy lòng, đừng bài xích ta như vậy, cũng đừng phủ nhận chân tâm của ta, có được không?” Quyết đoán đem xe dừng ở ven đường, Âu Hình Thiên nắm chặt hai vai nhi tử, biểu tình nghiêm túc mang theo đau đớn mơ hồ hằn rõ trên từng ngũ quan anh tuấn, ẩn nhẩn nói.
Không thể để con trai tiếp tục hiểu lầm nghiêm trọng, trái tim hắn như bị ai bóp chặt, tê tâm liệt phế.
“Lời cha nói có thật không?” Bị nam nhân nắm bả vai, mạnh mẽ khiến bản thân không thể cử động, Âu Lăng Dật không thể không hoàn hồn, tĩnh tâm cảm thụ cảm xúc hắn đang dao động không ngừng.
Không có nửa điểm giả dối, không có lấy lệ, chỉ có tràn đầy chân thành tha thiết, hắn sâu sắc dùng chân tình nói những lời đó cho một mình y nghe, người trước mặt này, không phải hư ảo. Nhưng, kiếp trước đã nếm đủ loại đắng cay hắn ban phát cho y, phán đoán của y không thể tin tưởng hắn tuyệt đối.
“Đương nhiên là thật.” Nhận được một chút đáp lại từ con trai, Âu Hình Thiên cố nén kích động, gật đầu.
“Tôi đã biết.” Thản nhiên đáp lại một tiếng, Âu Lăng Dật vẫn như cũ mặt không chút thay đổi, thần sắc mảy may không có chút cảm động.
Tuy có là sự thật đi chăng nữa, hiện tại không có nghĩa là tương lai, càng không thể chắc chắn đi đến tận cùng thế giới. Sự thật đã giáng cho y một bài học thật đau, không phải giây cuối cùng, trăm ngàn lần không được để bản thân dễ dàng giao phó tín nhiệm, kết quả chỉ có y gánh chịu. Trọng sinh một lần, y sẽ không ngây ngốc đem trái tim quý giá hiến dâng thêm lần nào nữa, muốn dùng sách lược thuần hóa y ư? Nằm mơ đi.
“Ha ha, con vẫn là không tin. Cứ vậy đi, ăn cơm!” Nghiêm túc quan sát đáy mắt con trai, nét lạnh lẽo trong đồng tử to tròn không hề thuyên giảm, ngược lại càng thêm thâm thúy tựa hố sâu, muốn nhấn chìm hắn, muốn cuốn hắn vào chỗ tối tăm ấy. Miễn cưỡng dời khỏi ánh mắt lãnh đạm của Âu Lăng Dật, Âu Hình Thiên nội tâm cảm thấy vô lực tràn đầy.
Coi như đặt dấu chấm hết cho sự ảo tưởng của hắn đi, muốn tiểu tử băng hàn này sinh ra cỗ nhiệt ấm áp chịu bao dung mình, không thể là chuyện một sớm một chiều, hắn còn có một đời để bù đắp tất thảy. Mặc định được điều bản thân cần phải làm lúc này là gì, Âu Hình Thiên khởi động lại tinh thần, đưa con trai chạy về phía nhà hàng Nhật Bản nổi danh. Ăn cơm là điều quan trọng nhất, để bảo bối đói bụng thì không được.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc