Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên
Chương 20
Sinh nhật Âu Thiên Bảo rất nhanh đã tới.
Âu Hình Thiên cố ý tự mình an bài tất cả, bữa tiệc lần này phô trương cực lớn, có thể nói là trường hợp chưa bao giờ xảy ra, từng nhân vật to lớn, người có tiếng lẫn đã quy ẩn cũng được mời đến. Mọi người ai cũng tò mò, Âu Hình Thiên an bài long trọng như thế cuối cùng là vì mục đích gì.
“Đại thiếu, Nhị thiếu, hội trường bố trí hoàn tất rồi ạ. Các ngài muốn xem qua một chút hay không?” Nhân viên công tác đối với Âu Hình Thiên, Âu Hình Thiến thập phần cung kính xin chỉ thị.
Hội trường an bài ở Âu thị chính là tòa cao tầng xây thành khách sạn nổi tiếng, căn phòng tổ chức tiệc lớn bằng hai cái sân bóng, đại sảnh bố trí rộng rãi thoáng khí, rượu, đồ uống, thức ăn đều là những món có tiền chưa chắc mua được, tinh xảo vô cùng, hiển nhiên chủ tiệc cực kỳ coi trọng bữa tiệc này.
“Tôi không xem, anh đi xem đi, em qua nhìn Tiểu Dật xem nó chuẩn bị có tốt không.” Âu Hình Thiến giành mở miệng trước, coi việc quan tâm đứa cháu bảo bối là quan trọng nhất, việc râu ria thì để anh hắn lo.
“Được rồi. Nhắn Dật nhi từ từ đến, không cần lo lắng.” Vốn cũng muốn đi nhìn bé con một tí, sợ y chưa bao giờ tham gia bữa tiệc lớn như vậy trong lòng ít nhiều cũng hoảng sợ, không nghĩ tới tên em trai thế mà tranh với hắn, Âu Hình Thiên cứng miệng, bất đắc dĩ đồng ý.
Đứa nhỏ đáng yêu, xuất sắc, thiện lương, thuần khiết, xinh đẹp như vậy. Nhất định sẽ có rất nhiều người thích thân cận với nó. Âu Hình Thiên buồn rầu nghĩ.
Âu Lăng Dật sớm mặc xong lễ phục, ngồi ở trong phòng khách sạn lên mạng tra tư liệu.
“Tiểu Dật, mặc lễ phục chưa? Mau đến đây cho chị nhìn!” Âu Lăng Sương vẻ mặt chờ mong gõ gõ cửa phòng Âu Lăng Dật, nôn nóng mở luôn cửa không đợi y trả lời, chạy vào ngắm nghía.
Âu Lăng Dật bất đắc dĩ bị cô kéo đến, không xoay qua trái thì cũng xoay qua phải, buồn cười nghe từ miệng cô phát ra từng trận tung hô tán thưởng y lên tận trời.
“A –– quả không sai! Không thể tưởng tượng ra được bộ dáng mày mặc lễ phục cũng có chút giống người. Nếu không nói việc kia, chắc sẽ chẳng ai biết xuất thân của mày là từ chỗ kinh tởm như nào đâu nhỉ? Bất quá cũng có khuôn mặt dễ nhìn, thân hình không tệ, đều sạch sẽ, nhưng nội tâm dơ bẩn không chắc có phù hợp với bộ đồ mày đang mặc hay không thôi!”
Chị em hai người còn đang bận vui vẻ ầm ĩ, Âu Thiên Bảo từ xó nào chui ra, vô thanh vô tức xuất hiện ở trong phòng, lạnh giọng trào phúng.
Nhìn thấy khí chất Âu Lăng Dật tao nhã bức người, so với chính mình cũng có chút tư thái quý tộc, Âu Thiên Bảo trong lòng lòng có bao nhiêu là đố kị mãnh liệt, đốt cháy cả lý trí gã.
Âu Thiên Bảo cố chấp níu kéo tia hy vọng, lời Điền Thiến Thiến nói ngày đó tất cả đều không phải là sự thật. Nhưng khi gã nhìn thấy Âu Hình Thiên đích thân an bài tổ chức ở hội trường, nhìn thấy nơi chưa bao giờ bố trí quá rộng lớn, cùng danh sách bữa tiệc hiện tên những nhân vật quan trọng, trái tim gã như bị vứt vào chảo nóng, không ngừng dày vò, đau đớn khó nhịn.
“Người trong ngoài không đồng nhất không phải tôi.” Mắt liếc qua ánh mắt vì ghen tị mà đỏ lên của Âu Thiên Bảo, Âu Lăng Dật quay đầu, nhẹ nhàng bâng quơ đáp trả một câu.
Đời này không hiểu sao Âu Thiên Bảo luôn thích đối nghịch với mình, rất kỳ quái. Âu Lăng Dật nghĩ thầm, gã vốn dĩ nên là một người lạnh nhạt, nên là một người cao ngạo, mắt cũng lười nhìn chúng nhân nha!
Âu Thiên Bảo trong trí nhớ và Âu Thiên Bảo trước mắt bày ra diện mạo vặn vẹo tương phản, nội tâm Âu Lăng Dật phi thường nghi hoặc.
“Âu Lăng Dật, Âu Lăng Sương, Âu Thiên Bảo! Các cháu chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì đi xuống với Nhị thúc. Khách quý đã đến đông đủ. Thiên Bảo, cháu là nhân vật chính, nhanh đến đại sảnh cùng cha cháu đón khách đi.” Âu Hình Thiến đột nhiên xuất hiện ở cửa, lớn tiếng vọng vào, làm ba người trong phòng hoảng sợ.
Trong phòng, ba người nhìn Nhị thúc xuất quỷ nhập thần, biểu tình khác nhau.
Âu Lăng Dật duy trì lạnh nhạt, Âu lăng sương là hoảng sợ, Âu Thiên Bảo trừ bỏ kinh hách, vẻ ngoài còn có một chút chột dạ. Gã không biết Nhị thúc đến đây bao lâu, có hay không nghe được chính mình đối Âu Lăng Dật chế nhạo, có hay không đối chính mình sinh ra hiểu lầm.
Âu Thiên Bảo rất rõ ràng, Nhị thúc hắn nếu coi trọng một người, đó là tuyệt đối không cho phép người khác nói người đó một chút không tốt. Qua mấy ngày quan sát, Nhị thúc quả thực coi Âu Lăng Dật như bảo bối, bởi vậy hiện tại gã rất khẩn trương.
Âu Hình Thiến tỏ vẻ không phát hiện biểu tình dị thường của bọn nhỏ, chỉ gấp gáp thúc giục bọn họ đi xuống hội trường.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Âu Thiên Bảo dùng dư quang liên tục quan sát Nhị thúc, thấy hắn ta vẫn như cũ cười tựa gỗ mùa xuân, cũng không giống nghe thấy cái gì, trong lòng âm thầm thở phào một hơi, nhu thuận dẫn đầu cáo từ, xuống lầu tiếp khách.
Đợi Âu Thiên Bảo đi rồi, Âu Hình Thiến ánh mắt đen tối, còn có chút đăm chiêu, nhìn chằm chằm bóng lưng dần khuất dạng sau cánh cửa.
Tức khắc thu hồi biểu tình lãnh ý, Âu Hình Thiến quay đầu lại, lộ ra tươi cười ngốc lăng, một phen ôm chầm đứa cháu lạnh nhạt vào lòng, mân mê sợi tóc ánh bạc thập phần thích ý, nhưng nội tâm bất đắc dĩ thở dài: Tiểu tử này, vĩnh viễn trưng ra cái mặt than, bị ủy khuất bản thân chú cũng không phát hiện được, về sau làm thế nào mới tốt? Thiên Bảo nói lời đó với Tiểu Dật dĩ nhiên không phải đùa cợt, xem ra, nên càng nhanh càng tốt đưa cháu nhỏ tách khỏi nó, còn phải nói cho anh hai giáo dục thật nghiêm khắc, Thiên Bảo mấy năm nay đều bị hắn làm hư!
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Âu Thiên Bảo đi được một lát thì thấy Âu Hình Thiên đứng ở cửa, ổn trọng, cao quý tiếp đón khách nhân. Thân thể hắn cao lớn tuấn dật, từ đằng xa Âu Thiên Bảo đã biết người đó là cha mình.
Cố gắng nở nụ cười thật tươi, Âu Thiên Bảo sửa sang vạt áo, dáng điệu cùng khí tức tao nhã tiêu sái đi qua, rất nhanh hòa nhập đứng chung một chỗ với Âu Hình Thiên.
“Ừm, hôm nay tinh thần không tệ” Gặp con trai bảo bối thần thái sáng láng bước đến, Âu Hình Thiên cẩn thận đánh giá gã, lộ ra vẻ hài lòng, ánh mắt lập tức nhìn về phía sau dáo dác tìm người.
Vốn nghe thấy phụ thân tán dương, vừa mới chuẩn bị ngẩng đầu, vui vẻ đến xán lạn hướng hắn trả lời, thế mà đập vào mặt Âu Thiên Bảo lại là hình ảnh Âu Hình Thiên không hề dừng mắt lên mình đang tìm kiếm xung quanh, khóe miệng tươi cười lập tức cứng lại.
“Dật nhi đâu? Như thế nào không thấy nó xuống dưới?” Âu Hình Thiên tưởng rằng tiểu nhi tử cũng sẽ đến ngay sau, lập tức chờ mong, xem thân ảnh bé nhỏ kia đang lẩn ở nơi nào, kết quả một góc áo cũng không thấy, quay đầu thất vọng hỏi.
Thấy phụ thân quay đầu nhìn về phía chính mình, Âu Thiên Bảo tức khắc thu biểu tình cứng ngắc trở về vui vẻ: “Em trai và Lăng Sương, cả Nhị thúc nữa sẽ đến sau.”
“Dật nhi”? Papa cho tới bây giờ cũng chưa thân mật kêu tên tao như vậy! Âu Lăng Dật, mày làm sao dám?
Âu Thiên Bảo miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, trả lời từng câu hỏi của cha gã, hai tay nắm thành quyền rất nhanh đã siết đến đau đớn.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“À, vậy thì để nó nghỉ ngơi trong chốc lát, chúng ta đón đoàn khách quý, rồi đến khi con đọc diễn văn mừng sinh nhật, nhớ kỹ mang theo Dật nhi cùng đi lên, chính thức tuyên bố thân phận nó ở Âu gia.” Âu Hình Thiên không nghe ra trong giọng nói con trai có điểm dị thường, nghiêm túc dặn dò bữa tiệc đêm nay cực kỳ quan trong.
“Papa, người thật sự thừa nhận nó?” Nghe được lượng thông tin mà bản thân không hề mong muốn, Âu Thiên Bảo nhắm mắt, miễn cưỡng duy trì ngữ khí bình tĩnh hỏi.
“Đúng vậy, em trai con đã ở bên ngoài cực khổ bấy lâu, cha sớm nên mang Tiểu Dật trở về, bất quá hiện tại bồi thường lại cho nó, cũng không muộn. Anh em các con về sau sẽ chính thức trở thành người một nhà!” Âu Hình Thiên tưởng tượng đứa nhỏ lát nữa lên sân khấu, không biết còn có thể duy trì gương mặt than kia không, trên mặt liền lộ một chút ôn nhu, khóe miệng giương lên, tâm tình tốt xoa đầu Âu Thiên Bảo, giao việc này cho gã.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Vâng, con hiểu rồi.” Âu Thiên Bảo cắn răng, thật vất vả mới nặn từng chữ từng chữ hoàn thành một câu nói, vội vàng gục đầu xuống, che dấu sự điên cuồng đang mạnh mẽ dao động trong con ngươi.
Âu Lăng Dật, hôm nay chính là ngày giỗ của mày, tao nhất định không cho mày được danh chính ngôn thuận vào ở Âu gia, cướp đoạt vị trí của tao, cướp đoạt cả tình thương của cha dành cho tao! Gã hung hăng thầm nghĩ, không muốn nói thêm lời dư thừa, Âu Thiên Bảo nháy mắt quyết đoán.
Âu Lăng Dật bị Âu Hình Thiến ôm chặt không buông ép buộc đi đến thính phòng, thật vất vả mới khiến hắn ta chịu bỏ ra, tìm một góc trong phòng, lạnh lùng ngồi xuống.
Đời trước, ở những bữa tiệc Âu gia, y luôn luôn là người vô hình, thậm chí có đôi khi không được phép tham gia, không được phép xuất đầu lộ diện, bởi vậy đã dần hình thành thói quen ẩn mình đi.
Chỉ là, đời này, Âu Lăng Dật dẫu có cố gắng che dấu bản thân như thế nào, cũng không thể tìm lại được cảm giác thanh tĩnh, cô quạnh trong dĩ vãng. Bởi vì y cảm ứng thấy từng đợt thần lực mãnh liệt ồ ạt tràn đến, càng lúc càng nhiều, tăng nhanh theo cấp số nhân.
Hân hoan, hưng phấn, chán ghét, uể oải, thất vọng, kinh hỉ… Đủ loại cảm xúc dao động không thể khống chế hướng nơi đầu óc Âu Lăng Dật đánh úp, làm y đau đớn kịch liệt, tựa muốn nổ tung.
Cảm thấy cơ thể truyền đến từng trận trướng đau, Âu Lăng Dật khó chịu nhăn mi. Y không nghĩ tới sở hữu tinh thần lực cường đại còn có tác dụng phụ. Từ trước đến giờ, y chưa từng ở nơi đông người, thật đúng là không biết bản thân vẫn có khuyết điểm không thể khống chế.
Vô lực dựa lưng vào sô pha, Âu Lăng Dật nhắm lại hai mắt, nỗ lực điều động năng lượng nguyệt quang đang không ngừng rối loạn trong cơ thể bình ổn trở lại, áp chế từng cỗ đau nhức. Một lát sau, thần trí thôi xáo động, ý nghĩ khôi phục một ít thanh minh.
Vẫy vẫy đầu, Âu Lăng Dật lau đi cái trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, lảo đảo đứng lên, đi toilet rửa mặt.
“Mày đang lo lắng hả? Nhìn mày xem, toàn thân toàn là nước, trông nhớp nháp bẩn thỉu chưa? Tạp chủng chính là tạp chủng, lết không nổi mặt bàn” Âu Lăng Dật chính không ngừng dùng nước lạnh vỗ mặt mình, gấp rút khôi phục chút ít tỉnh táo, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm chế giễu của Âu Thiên Bảo.
“Không liên quan đến cậu!” Cảm giác được trên người Âu Thiên Bảo phát ra nồng đậm ác ý, Âu Lăng Dật dừng lại động tác, nâng gương mặt ướt sũng, lạnh lùng trả lời.
“Papa nhờ tao gọi mày lên sân khấu, chính thức giới thiệu thân phận thiếu gia của mày ở Âu gia. Vậy mà mày lại trưng ra bộ dáng không giống người này, thật sự là mất mặt!” Thấy Âu Lăng Dật không hề dao động trước sự châm chọc, chỉ lạnh như băng hồi một câu, động tác hờ hững, Âu Thiên Bảo tiếp tục không mệt mỏi khiêu khích.
“Ừ.” Cứ nghĩ không cần phải xuất hiện trên sân khấu, đối với thân phận thiếu gia Âu gia lại càng không để ý, Âu Thiên Bảo cho dù có muốn kích thích y qua lời nói thì y cũng không có bất luận ảnh hưởng, Âu Lăng Dật ý tứ hàm xúc không rõ tùy tiện hư ứng một tiếng, tay chưa kịp lau khô liền nhanh chóng rời đi.
Ở cùng một chỗ, hít thở cùng nhau, cái khí tức ác ý kia của Âu Thiên Bảo làm cho y thực quá buồn nôn, y hiện tại rất cần một ly nước đá khiến cơ thể thoát khỏi cảm giác kinh tởm.
Âu Thiên Bảo không nghĩ tới bản thân châm chọc như thế mà Âu Lăng Dật chẳng buồn để ý. Thấy y vẫn bất vi sở động, biểu tình lạnh nhạt tiêu sái đi khỏi, Âu Thiên Bảo nhất thời ngơ ngác.
“Này… này… Âu Lăng Dật! Mày cứ như vậy bỏ đi? Tao nói cho mày biết, tạp chủng vĩnh viễn là tạp chủng, tao sẽ không để cho mày nhận được sự chấp thuận của Papa đâu!” Âu Thiên Bảo lấy lại tinh thần, lập tức bay nhanh đuổi theo, quẹo trái rẽ phải, kéo tay Âu Lăng Dật, nghiến răng nghiến lợi tuyên bố.
“Phải không? Anh tính làm gì tôi?” Ghét bỏ gạt ra bàn tay đang bấu chặt, Âu Lăng Dật bình tĩnh nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi.
“Tao không làm gì mày cả, là mày làm gì tao mới đúng! Bởi vì ghen tị, mày đẩy ngã tao, khiến chán tao bị thương. Cho nên, đợi lát nữa tao không thể mang mày cùng lên sân khấu, cùng mày đọc diễn văn, mày nên nghĩ cách chống đỡ cơn giận của Papa đi rồi hãy nghĩ đến việc nói chuyện với tao!”
Âu Thiên Bảo bị Âu Lăng Dật đẩy, cũng không có tức giận, vẻ mặt bỗng quỷ dị khó lường, lấy ra khăn tay, biểu tình thư thái, nhìn quanh bốn phía, gặp chỗ rẽ không người lui tới, gã đột nhiên quay đầu, âm thanh kỳ quái đối với trước mặt thiếu niên cười, đầu mãnh liệt lao tới bức tượng thạch cao ngay chỗ rẽ.
Gã từ lâu đã ghen ghét đến mất đi lý trí, nghĩ bằng mọi cách, bất chấp mọi thứ phải bôi đen hoàn toàn danh dự, nhân phẩm Âu Lăng Dật, dù có nhẫn tâm với chính mình, gã cũng không màng. Cú va chạm này gã dốc toàn lực, ít nhất dùng đến bảy, tám sức mạnh. Đầu cùng tượng đài đâm vào nhau tạo ra thanh âm nặng nề vang lên, Âu Thiên Bảo té trên mặt đất, cái trán máu tươi đầm đề, nhìn qua phi thường dọa người.
“Thiên Bảo, con làm sao vậy?” Âu Hình Thiên nhận được lời nhắn của Âu Thiên Bảo nhờ nhân viên nói hộ, vội vàng chạy tới phòng vệ sinh tìm gã, đúng lúc chứng kiến một màn con trai ngã vào vũng máu.
Hắn lo lắng hét lớn một tiếng, rất nhanh xông lên, mạnh bạo đẩy người đứng trước mặt còn đang ngây ngốc, không hề quan tâm đến Âu Lăng Dật, cúi xuống, vẻ mặt đau lòng mà cẩn thận ôm Âu Thiên Bảo trong tay.
Âu Lăng Dật bị Âu Thiên Bảo tự biên tự diễn, tự hại mình trở thành như vậy làm cho hoảng hốt, cả người không thể cử động, nhưng y chưa kịp định thần đã nghe bên tai hét đến tê tâm liệt phế, sau đó cơ thể y cũng bị cỗ lực cuồng bạo đẩy ra, hung hăng đập thẳng vào bức tượng thạch cao.
Không có phòng bị, hơn nữa Âu Hình Thiên sức mạnh quá lớn, Âu Lăng Dật chỉ có thể trơ mắt nhìn bả vai chính mình cùng tượng đài đụng vào nhau, lập tức, xương bả vai y phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ.
Đau đớn truyền từ bả vai đến trí não y, Âu Lăng Dật thét lớn một tiếng, cánh tay bên trái rũ xuống, vô lực ngồi buông thõng ở một bên.
Trước mắt lại xuất hiện khung cảnh cha con tình thương mến thương ôm nhau thắm thiến, trong mắt y hàn sương ngưng tụ.
Âu Thiên Bảo không ngừng chảy máu, suy yếu dựa sát vào người Âu Hình Thiên, cảm nhận cơ thể cường tráng đầy ấm áp, dùng dư quang liếc qua chỗ cách đó không xa nửa bước, vẻ mặt thiếu niên không rõ biểu tình, gã mới thở phào, lộ ra nụ cười thắng lợi âm hiểm.
Âu Hình Thiên cố ý tự mình an bài tất cả, bữa tiệc lần này phô trương cực lớn, có thể nói là trường hợp chưa bao giờ xảy ra, từng nhân vật to lớn, người có tiếng lẫn đã quy ẩn cũng được mời đến. Mọi người ai cũng tò mò, Âu Hình Thiên an bài long trọng như thế cuối cùng là vì mục đích gì.
“Đại thiếu, Nhị thiếu, hội trường bố trí hoàn tất rồi ạ. Các ngài muốn xem qua một chút hay không?” Nhân viên công tác đối với Âu Hình Thiên, Âu Hình Thiến thập phần cung kính xin chỉ thị.
Hội trường an bài ở Âu thị chính là tòa cao tầng xây thành khách sạn nổi tiếng, căn phòng tổ chức tiệc lớn bằng hai cái sân bóng, đại sảnh bố trí rộng rãi thoáng khí, rượu, đồ uống, thức ăn đều là những món có tiền chưa chắc mua được, tinh xảo vô cùng, hiển nhiên chủ tiệc cực kỳ coi trọng bữa tiệc này.
“Tôi không xem, anh đi xem đi, em qua nhìn Tiểu Dật xem nó chuẩn bị có tốt không.” Âu Hình Thiến giành mở miệng trước, coi việc quan tâm đứa cháu bảo bối là quan trọng nhất, việc râu ria thì để anh hắn lo.
“Được rồi. Nhắn Dật nhi từ từ đến, không cần lo lắng.” Vốn cũng muốn đi nhìn bé con một tí, sợ y chưa bao giờ tham gia bữa tiệc lớn như vậy trong lòng ít nhiều cũng hoảng sợ, không nghĩ tới tên em trai thế mà tranh với hắn, Âu Hình Thiên cứng miệng, bất đắc dĩ đồng ý.
Đứa nhỏ đáng yêu, xuất sắc, thiện lương, thuần khiết, xinh đẹp như vậy. Nhất định sẽ có rất nhiều người thích thân cận với nó. Âu Hình Thiên buồn rầu nghĩ.
Âu Lăng Dật sớm mặc xong lễ phục, ngồi ở trong phòng khách sạn lên mạng tra tư liệu.
“Tiểu Dật, mặc lễ phục chưa? Mau đến đây cho chị nhìn!” Âu Lăng Sương vẻ mặt chờ mong gõ gõ cửa phòng Âu Lăng Dật, nôn nóng mở luôn cửa không đợi y trả lời, chạy vào ngắm nghía.
Âu Lăng Dật bất đắc dĩ bị cô kéo đến, không xoay qua trái thì cũng xoay qua phải, buồn cười nghe từ miệng cô phát ra từng trận tung hô tán thưởng y lên tận trời.
“A –– quả không sai! Không thể tưởng tượng ra được bộ dáng mày mặc lễ phục cũng có chút giống người. Nếu không nói việc kia, chắc sẽ chẳng ai biết xuất thân của mày là từ chỗ kinh tởm như nào đâu nhỉ? Bất quá cũng có khuôn mặt dễ nhìn, thân hình không tệ, đều sạch sẽ, nhưng nội tâm dơ bẩn không chắc có phù hợp với bộ đồ mày đang mặc hay không thôi!”
Chị em hai người còn đang bận vui vẻ ầm ĩ, Âu Thiên Bảo từ xó nào chui ra, vô thanh vô tức xuất hiện ở trong phòng, lạnh giọng trào phúng.
Nhìn thấy khí chất Âu Lăng Dật tao nhã bức người, so với chính mình cũng có chút tư thái quý tộc, Âu Thiên Bảo trong lòng lòng có bao nhiêu là đố kị mãnh liệt, đốt cháy cả lý trí gã.
Âu Thiên Bảo cố chấp níu kéo tia hy vọng, lời Điền Thiến Thiến nói ngày đó tất cả đều không phải là sự thật. Nhưng khi gã nhìn thấy Âu Hình Thiên đích thân an bài tổ chức ở hội trường, nhìn thấy nơi chưa bao giờ bố trí quá rộng lớn, cùng danh sách bữa tiệc hiện tên những nhân vật quan trọng, trái tim gã như bị vứt vào chảo nóng, không ngừng dày vò, đau đớn khó nhịn.
“Người trong ngoài không đồng nhất không phải tôi.” Mắt liếc qua ánh mắt vì ghen tị mà đỏ lên của Âu Thiên Bảo, Âu Lăng Dật quay đầu, nhẹ nhàng bâng quơ đáp trả một câu.
Đời này không hiểu sao Âu Thiên Bảo luôn thích đối nghịch với mình, rất kỳ quái. Âu Lăng Dật nghĩ thầm, gã vốn dĩ nên là một người lạnh nhạt, nên là một người cao ngạo, mắt cũng lười nhìn chúng nhân nha!
Âu Thiên Bảo trong trí nhớ và Âu Thiên Bảo trước mắt bày ra diện mạo vặn vẹo tương phản, nội tâm Âu Lăng Dật phi thường nghi hoặc.
“Âu Lăng Dật, Âu Lăng Sương, Âu Thiên Bảo! Các cháu chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì đi xuống với Nhị thúc. Khách quý đã đến đông đủ. Thiên Bảo, cháu là nhân vật chính, nhanh đến đại sảnh cùng cha cháu đón khách đi.” Âu Hình Thiến đột nhiên xuất hiện ở cửa, lớn tiếng vọng vào, làm ba người trong phòng hoảng sợ.
Trong phòng, ba người nhìn Nhị thúc xuất quỷ nhập thần, biểu tình khác nhau.
Âu Lăng Dật duy trì lạnh nhạt, Âu lăng sương là hoảng sợ, Âu Thiên Bảo trừ bỏ kinh hách, vẻ ngoài còn có một chút chột dạ. Gã không biết Nhị thúc đến đây bao lâu, có hay không nghe được chính mình đối Âu Lăng Dật chế nhạo, có hay không đối chính mình sinh ra hiểu lầm.
Âu Thiên Bảo rất rõ ràng, Nhị thúc hắn nếu coi trọng một người, đó là tuyệt đối không cho phép người khác nói người đó một chút không tốt. Qua mấy ngày quan sát, Nhị thúc quả thực coi Âu Lăng Dật như bảo bối, bởi vậy hiện tại gã rất khẩn trương.
Âu Hình Thiến tỏ vẻ không phát hiện biểu tình dị thường của bọn nhỏ, chỉ gấp gáp thúc giục bọn họ đi xuống hội trường.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Âu Thiên Bảo dùng dư quang liên tục quan sát Nhị thúc, thấy hắn ta vẫn như cũ cười tựa gỗ mùa xuân, cũng không giống nghe thấy cái gì, trong lòng âm thầm thở phào một hơi, nhu thuận dẫn đầu cáo từ, xuống lầu tiếp khách.
Đợi Âu Thiên Bảo đi rồi, Âu Hình Thiến ánh mắt đen tối, còn có chút đăm chiêu, nhìn chằm chằm bóng lưng dần khuất dạng sau cánh cửa.
Tức khắc thu hồi biểu tình lãnh ý, Âu Hình Thiến quay đầu lại, lộ ra tươi cười ngốc lăng, một phen ôm chầm đứa cháu lạnh nhạt vào lòng, mân mê sợi tóc ánh bạc thập phần thích ý, nhưng nội tâm bất đắc dĩ thở dài: Tiểu tử này, vĩnh viễn trưng ra cái mặt than, bị ủy khuất bản thân chú cũng không phát hiện được, về sau làm thế nào mới tốt? Thiên Bảo nói lời đó với Tiểu Dật dĩ nhiên không phải đùa cợt, xem ra, nên càng nhanh càng tốt đưa cháu nhỏ tách khỏi nó, còn phải nói cho anh hai giáo dục thật nghiêm khắc, Thiên Bảo mấy năm nay đều bị hắn làm hư!
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Âu Thiên Bảo đi được một lát thì thấy Âu Hình Thiên đứng ở cửa, ổn trọng, cao quý tiếp đón khách nhân. Thân thể hắn cao lớn tuấn dật, từ đằng xa Âu Thiên Bảo đã biết người đó là cha mình.
Cố gắng nở nụ cười thật tươi, Âu Thiên Bảo sửa sang vạt áo, dáng điệu cùng khí tức tao nhã tiêu sái đi qua, rất nhanh hòa nhập đứng chung một chỗ với Âu Hình Thiên.
“Ừm, hôm nay tinh thần không tệ” Gặp con trai bảo bối thần thái sáng láng bước đến, Âu Hình Thiên cẩn thận đánh giá gã, lộ ra vẻ hài lòng, ánh mắt lập tức nhìn về phía sau dáo dác tìm người.
Vốn nghe thấy phụ thân tán dương, vừa mới chuẩn bị ngẩng đầu, vui vẻ đến xán lạn hướng hắn trả lời, thế mà đập vào mặt Âu Thiên Bảo lại là hình ảnh Âu Hình Thiên không hề dừng mắt lên mình đang tìm kiếm xung quanh, khóe miệng tươi cười lập tức cứng lại.
“Dật nhi đâu? Như thế nào không thấy nó xuống dưới?” Âu Hình Thiên tưởng rằng tiểu nhi tử cũng sẽ đến ngay sau, lập tức chờ mong, xem thân ảnh bé nhỏ kia đang lẩn ở nơi nào, kết quả một góc áo cũng không thấy, quay đầu thất vọng hỏi.
Thấy phụ thân quay đầu nhìn về phía chính mình, Âu Thiên Bảo tức khắc thu biểu tình cứng ngắc trở về vui vẻ: “Em trai và Lăng Sương, cả Nhị thúc nữa sẽ đến sau.”
“Dật nhi”? Papa cho tới bây giờ cũng chưa thân mật kêu tên tao như vậy! Âu Lăng Dật, mày làm sao dám?
Âu Thiên Bảo miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, trả lời từng câu hỏi của cha gã, hai tay nắm thành quyền rất nhanh đã siết đến đau đớn.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“À, vậy thì để nó nghỉ ngơi trong chốc lát, chúng ta đón đoàn khách quý, rồi đến khi con đọc diễn văn mừng sinh nhật, nhớ kỹ mang theo Dật nhi cùng đi lên, chính thức tuyên bố thân phận nó ở Âu gia.” Âu Hình Thiên không nghe ra trong giọng nói con trai có điểm dị thường, nghiêm túc dặn dò bữa tiệc đêm nay cực kỳ quan trong.
“Papa, người thật sự thừa nhận nó?” Nghe được lượng thông tin mà bản thân không hề mong muốn, Âu Thiên Bảo nhắm mắt, miễn cưỡng duy trì ngữ khí bình tĩnh hỏi.
“Đúng vậy, em trai con đã ở bên ngoài cực khổ bấy lâu, cha sớm nên mang Tiểu Dật trở về, bất quá hiện tại bồi thường lại cho nó, cũng không muộn. Anh em các con về sau sẽ chính thức trở thành người một nhà!” Âu Hình Thiên tưởng tượng đứa nhỏ lát nữa lên sân khấu, không biết còn có thể duy trì gương mặt than kia không, trên mặt liền lộ một chút ôn nhu, khóe miệng giương lên, tâm tình tốt xoa đầu Âu Thiên Bảo, giao việc này cho gã.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Vâng, con hiểu rồi.” Âu Thiên Bảo cắn răng, thật vất vả mới nặn từng chữ từng chữ hoàn thành một câu nói, vội vàng gục đầu xuống, che dấu sự điên cuồng đang mạnh mẽ dao động trong con ngươi.
Âu Lăng Dật, hôm nay chính là ngày giỗ của mày, tao nhất định không cho mày được danh chính ngôn thuận vào ở Âu gia, cướp đoạt vị trí của tao, cướp đoạt cả tình thương của cha dành cho tao! Gã hung hăng thầm nghĩ, không muốn nói thêm lời dư thừa, Âu Thiên Bảo nháy mắt quyết đoán.
Âu Lăng Dật bị Âu Hình Thiến ôm chặt không buông ép buộc đi đến thính phòng, thật vất vả mới khiến hắn ta chịu bỏ ra, tìm một góc trong phòng, lạnh lùng ngồi xuống.
Đời trước, ở những bữa tiệc Âu gia, y luôn luôn là người vô hình, thậm chí có đôi khi không được phép tham gia, không được phép xuất đầu lộ diện, bởi vậy đã dần hình thành thói quen ẩn mình đi.
Chỉ là, đời này, Âu Lăng Dật dẫu có cố gắng che dấu bản thân như thế nào, cũng không thể tìm lại được cảm giác thanh tĩnh, cô quạnh trong dĩ vãng. Bởi vì y cảm ứng thấy từng đợt thần lực mãnh liệt ồ ạt tràn đến, càng lúc càng nhiều, tăng nhanh theo cấp số nhân.
Hân hoan, hưng phấn, chán ghét, uể oải, thất vọng, kinh hỉ… Đủ loại cảm xúc dao động không thể khống chế hướng nơi đầu óc Âu Lăng Dật đánh úp, làm y đau đớn kịch liệt, tựa muốn nổ tung.
Cảm thấy cơ thể truyền đến từng trận trướng đau, Âu Lăng Dật khó chịu nhăn mi. Y không nghĩ tới sở hữu tinh thần lực cường đại còn có tác dụng phụ. Từ trước đến giờ, y chưa từng ở nơi đông người, thật đúng là không biết bản thân vẫn có khuyết điểm không thể khống chế.
Vô lực dựa lưng vào sô pha, Âu Lăng Dật nhắm lại hai mắt, nỗ lực điều động năng lượng nguyệt quang đang không ngừng rối loạn trong cơ thể bình ổn trở lại, áp chế từng cỗ đau nhức. Một lát sau, thần trí thôi xáo động, ý nghĩ khôi phục một ít thanh minh.
Vẫy vẫy đầu, Âu Lăng Dật lau đi cái trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, lảo đảo đứng lên, đi toilet rửa mặt.
“Mày đang lo lắng hả? Nhìn mày xem, toàn thân toàn là nước, trông nhớp nháp bẩn thỉu chưa? Tạp chủng chính là tạp chủng, lết không nổi mặt bàn” Âu Lăng Dật chính không ngừng dùng nước lạnh vỗ mặt mình, gấp rút khôi phục chút ít tỉnh táo, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm chế giễu của Âu Thiên Bảo.
“Không liên quan đến cậu!” Cảm giác được trên người Âu Thiên Bảo phát ra nồng đậm ác ý, Âu Lăng Dật dừng lại động tác, nâng gương mặt ướt sũng, lạnh lùng trả lời.
“Papa nhờ tao gọi mày lên sân khấu, chính thức giới thiệu thân phận thiếu gia của mày ở Âu gia. Vậy mà mày lại trưng ra bộ dáng không giống người này, thật sự là mất mặt!” Thấy Âu Lăng Dật không hề dao động trước sự châm chọc, chỉ lạnh như băng hồi một câu, động tác hờ hững, Âu Thiên Bảo tiếp tục không mệt mỏi khiêu khích.
“Ừ.” Cứ nghĩ không cần phải xuất hiện trên sân khấu, đối với thân phận thiếu gia Âu gia lại càng không để ý, Âu Thiên Bảo cho dù có muốn kích thích y qua lời nói thì y cũng không có bất luận ảnh hưởng, Âu Lăng Dật ý tứ hàm xúc không rõ tùy tiện hư ứng một tiếng, tay chưa kịp lau khô liền nhanh chóng rời đi.
Ở cùng một chỗ, hít thở cùng nhau, cái khí tức ác ý kia của Âu Thiên Bảo làm cho y thực quá buồn nôn, y hiện tại rất cần một ly nước đá khiến cơ thể thoát khỏi cảm giác kinh tởm.
Âu Thiên Bảo không nghĩ tới bản thân châm chọc như thế mà Âu Lăng Dật chẳng buồn để ý. Thấy y vẫn bất vi sở động, biểu tình lạnh nhạt tiêu sái đi khỏi, Âu Thiên Bảo nhất thời ngơ ngác.
“Này… này… Âu Lăng Dật! Mày cứ như vậy bỏ đi? Tao nói cho mày biết, tạp chủng vĩnh viễn là tạp chủng, tao sẽ không để cho mày nhận được sự chấp thuận của Papa đâu!” Âu Thiên Bảo lấy lại tinh thần, lập tức bay nhanh đuổi theo, quẹo trái rẽ phải, kéo tay Âu Lăng Dật, nghiến răng nghiến lợi tuyên bố.
“Phải không? Anh tính làm gì tôi?” Ghét bỏ gạt ra bàn tay đang bấu chặt, Âu Lăng Dật bình tĩnh nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi.
“Tao không làm gì mày cả, là mày làm gì tao mới đúng! Bởi vì ghen tị, mày đẩy ngã tao, khiến chán tao bị thương. Cho nên, đợi lát nữa tao không thể mang mày cùng lên sân khấu, cùng mày đọc diễn văn, mày nên nghĩ cách chống đỡ cơn giận của Papa đi rồi hãy nghĩ đến việc nói chuyện với tao!”
Âu Thiên Bảo bị Âu Lăng Dật đẩy, cũng không có tức giận, vẻ mặt bỗng quỷ dị khó lường, lấy ra khăn tay, biểu tình thư thái, nhìn quanh bốn phía, gặp chỗ rẽ không người lui tới, gã đột nhiên quay đầu, âm thanh kỳ quái đối với trước mặt thiếu niên cười, đầu mãnh liệt lao tới bức tượng thạch cao ngay chỗ rẽ.
Gã từ lâu đã ghen ghét đến mất đi lý trí, nghĩ bằng mọi cách, bất chấp mọi thứ phải bôi đen hoàn toàn danh dự, nhân phẩm Âu Lăng Dật, dù có nhẫn tâm với chính mình, gã cũng không màng. Cú va chạm này gã dốc toàn lực, ít nhất dùng đến bảy, tám sức mạnh. Đầu cùng tượng đài đâm vào nhau tạo ra thanh âm nặng nề vang lên, Âu Thiên Bảo té trên mặt đất, cái trán máu tươi đầm đề, nhìn qua phi thường dọa người.
“Thiên Bảo, con làm sao vậy?” Âu Hình Thiên nhận được lời nhắn của Âu Thiên Bảo nhờ nhân viên nói hộ, vội vàng chạy tới phòng vệ sinh tìm gã, đúng lúc chứng kiến một màn con trai ngã vào vũng máu.
Hắn lo lắng hét lớn một tiếng, rất nhanh xông lên, mạnh bạo đẩy người đứng trước mặt còn đang ngây ngốc, không hề quan tâm đến Âu Lăng Dật, cúi xuống, vẻ mặt đau lòng mà cẩn thận ôm Âu Thiên Bảo trong tay.
Âu Lăng Dật bị Âu Thiên Bảo tự biên tự diễn, tự hại mình trở thành như vậy làm cho hoảng hốt, cả người không thể cử động, nhưng y chưa kịp định thần đã nghe bên tai hét đến tê tâm liệt phế, sau đó cơ thể y cũng bị cỗ lực cuồng bạo đẩy ra, hung hăng đập thẳng vào bức tượng thạch cao.
Không có phòng bị, hơn nữa Âu Hình Thiên sức mạnh quá lớn, Âu Lăng Dật chỉ có thể trơ mắt nhìn bả vai chính mình cùng tượng đài đụng vào nhau, lập tức, xương bả vai y phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ.
Đau đớn truyền từ bả vai đến trí não y, Âu Lăng Dật thét lớn một tiếng, cánh tay bên trái rũ xuống, vô lực ngồi buông thõng ở một bên.
Trước mắt lại xuất hiện khung cảnh cha con tình thương mến thương ôm nhau thắm thiến, trong mắt y hàn sương ngưng tụ.
Âu Thiên Bảo không ngừng chảy máu, suy yếu dựa sát vào người Âu Hình Thiên, cảm nhận cơ thể cường tráng đầy ấm áp, dùng dư quang liếc qua chỗ cách đó không xa nửa bước, vẻ mặt thiếu niên không rõ biểu tình, gã mới thở phào, lộ ra nụ cười thắng lợi âm hiểm.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc