Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 159: Mạng người do trời định
Đêm nay, tình huống của La Duy tiếp tục chuyển biến xấu, kết đờm, nghẹn trong cổ họng không ra được, tay cào loạn tại yết hầu, mắt trợn lên, thở cũng khó khăn.
Ngụy thái y vội vàng hạ châm, một thái y khác vỗ lưng La Duy, nhưng vẫn rối loạn.
Vệ Lam không nhìn nổi, đẩy bàn tay đang tự cào mình đến chảy máu của La Duy lẫn Ngụy thái y ra, lấy một tấm khăn che ngoài miệng La Duy, miệng đối miệng, hút đờm trong khí quản La Duy ra.
Ngụy thái y vốn định mắng Vệ Lam, nhưng thấy La Duy được Vệ Lam giúp hút đờm, ngược lại rất cảm kích Vệ Lam, chỉ thiếu việc hành lễ với hắn. Nếu La Duy gặp chuyện không may, cho dù thái y vô tội, nhưng thiên tử giận dữ, ai có thể gánh được đây?
Đêm nay, tính cả La Tắc bị thương không thể đi lại, mọi người trong La gia đều canh giữ bên giường La Duy, một bước cũng không dám rời, sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái, La Duy sẽ không còn nữa.
Mãi cho đến hừng đông ngày hôm sau, La Duy không xuất hiện đờm nữa, các thái y mới thở dài nhẹ nhõm. Nhìn thần tình các thái y thả lỏng, những người khác mới thấy thoải mái hơn một chút.
“Cửa này, công tử xem như qua.” Ngụy thái y chẩn mạch La Duy xong, nói với La Tri Thu và Phó Hoa.
“Lam.” La Tắc cầm tay Vệ Lam: “Lần này mạng của Tiểu Duy là do ngươi cứu về!”
La Tri Thu đứng dậy, chắp tay hành lễ với Vệ Lam: “Lam, lão phu đa tạ ơn cứu mạng của ngươi đối với La Duy.”
Vệ Lam định quỳ, nhưng hai tay đều bị La Tắc nắm, không quỳ được, chỉ có thể liên tục lắc đầu nói: “Mạng của nô tài là do công tử cứu, Vệ Lam sẽ làm tất cả vì công tử. Tướng gia, nhị công tử, đừng tạ ơn Vệ Lam, Vệ Lam không dám nhận.”
La Tắc nói: “Lam, ta thật sự cám ơn ngươi, sao ngươi lại nhớ ra cách đó?” Nếu có thể nghĩ cách dùng miệng hút đờm, La Tắc cũng sẽ làm vì La Duy, chỉ là hắn khi đó hoang mang lo sợ, căn bản không biết còn có thể dùng cách của Vệ Lam để cứu La Duy.
Vệ Lam nói: “Nô tài đã xem đại phu dùng cách này cứu bệnh nhân một lần, cho nên mới biết.”
La Tắc và tất cả mọi người ở đây, tính cả La Tri Thu cùng Tạ Ngữ, đều tin lời này của Vệ Lam.
Vệ Lam lại nhìn chằm chằm La Duy trên giường. Kỳ thật ảnh vệ Kỳ Lân bọn họ, đến cuối cùng đều vì bệnh nặng quấn thân mà chết, sau khi độc phát, toàn thân thối rữa, người sẽ sinh bệnh, mà một khi đã sinh bệnh, mạng sống của ảnh vệ Kỳ Lân đều không thể cứu chữa. Xuất hiện đờm, là bệnh thường thấy của ảnh vệ Kỳ Lân, không có đại phu xem bệnh, bọn họ chỉ còn cách giúp đỡ lẫn nhau. Việc hút đờm này, Vệ Lam đã làm qua rất nhiều lần.
“Tướng gia.” Người canh cửa Tướng phủ chạy tới phòng La Duy, không dám vào nhà, liền đứng dưới bậc thang hành lang, nhìn La Tri Thu trong phòng, lớn tiếng nói năng lộn xộn: “Phất Y Đại Sư, không, ý tiểu nhân là… quốc sư, quốc sư đại nhân, ông ta… ông ta đang ở trong phủ.” Nhìn thấy Hưng Võ đế cũng chưa khiến người này kích động như vậy, đây chính là thần tiên sống, nghe nói ai gặp được quốc sư cũng đều có thể tăng tuổi thọ. Người gác cổng thầm nghĩ, xem ra tuổi thọ của bản thân có thể tăng thêm vài năm, Tam công tử cũng có thể cứu, quốc sư đến đây, có con quỷ nào dám tới bắt hồn tam công tử?
La Tri Thu cũng cả kinh, Phất Y quốc sư này chưa từng cùng triều thần kết giao cơ mà? Kể cả khi các triều thần cầu kiến, quốc sư cũng không gặp.
“Duy nhi được cứu rồi!” Phó Hoa thất thố kêu lên. Ngày ấy bà chỉ lo cho La Tắc vừa chịu thụ hình, không quan tâm hỏi han nhiều đến La Duy, nay nghĩ lại, Phó Hoa hối hận không kịp, thậm chí có cảm giác, nếu ngày ấy bà quan tâm đến La Duy nhiều hơn, La Duy cũng sẽ không xảy ra nông nỗi như ngày hôm nay.
“Cha, người mau ra đón quốc sư đi!” La Tắc kêu lên với La Tri Thu, hắn luôn không tin quỷ thần, nhưng hiện tại chỉ cần có thể cứu La Duy, bảo hắn xuất gia làm hòa thượng, hắn cũng nguyện ý.
La Tri Thu và Phó Hoa đến cửa trước của phủ nghênh đón Phất Y Đại Sư.
Phất Y Đại Sư chỉ dẫn theo một tiểu sa di đứng trước tả tướng phủ. Sáng sớm, trên con đường trước cửa tướng phủ đã có không ít người đi đường, nhưng không một người nhận ra lão tăng một thân áo xám này chính là quốc sư Phất Y, không thì hôm nay trước cửa tướng phủ lại có một đám người quỳ gối cầu Phật.
“Bệ hạ sai người tìm đến bần tăng.” Phất Y Đại Sư thấy La Tri Thu, sau khi đáp lễ, Đại Sư liền nói với La Tri Thu: “Nói là Tam công tử của quý phủ bệnh tình nguy cấp, bần tăng đến xem sao.”
“Đại Sư, mời.” La Tri Thu vội đưa Phất Y Đại Sư vào trong phủ: “Tiểu nhi bệnh tình không tốt, Đại Sư có thể đến, tiểu nhi ắt có cách cứu chữa.”
Phất Y Đại Sư nói: “Bần tăng cũng biết một chút y thuật, nhưng so với Ngụy thái y, bần tăng tự nhận không bằng.”
Phó Hoa sốt ruột nói: “Đại Sư, cầu xin ngài cứu Duy nhi nhà ta một lần, ngài là Lạt Ma, nếu ngài cũng không có biện pháp, Duy nhi nhà ta thật sự không còn cách nào!”
Nhìn Phó Hoa yếu quỳ xuống cầu xin, Phất Y Đại Sư nâng Phó dậy, nói: “La Phu nhân, mạng người do trời định, bần tăng là người tu Phật, cái danh Lạt Ma, bần tăng không dám nhận.”
“Đại Sư…”
“Đại Sư, mời.” La Tri Thu kéo ống tay áo Phó Hoa, không để Phó Hoa nói thêm gì nữa, tay chỉ về phía sân trước viện của La Duy, mời Phất Y Đại Sư tới đó. Chuyện tối hôm qua, Hưng Võ đế nhất định đã biết, mới quốc sư đến, xem ra Hưng Võ đế muốn cố gắng một lần cuối cùng.
Những người không liên quan đều bị Tạ Ngữ mang ra ngoài sân.
La Tắc giữ Vệ Lam lại, nay hắn không nghĩ Vệ Lam là người ngoài nữa. Bản thân La Tắc cũng không rõ, vì sao khi nhìn thấy Vệ Lam canh giữ bên cạnh La Duy, hắn sẽ rất an tâm.
Sau khi Phất Y Đại Sư tiến vào, lập tức đi đến trước giường La Duy, nhìn La Duy một chút, lại nhìn thoáng qua Vệ Lam đang đứng một bên.
“Đại Sư.” La Tri Thu hỏi: “Bệnh của tiểu nhi có thể chữa không?”
Phất Y Đại Sư sờ sờ trán La Duy: “Thì ra đầu cũng bị thương, tam công tử không phải là người yêu quý bản thân mình rồi.”
“Đại Sư.” La Tắc vội la lên: “Tiểu đệ ta như thế nào?”
“Nhìn đường sinh mệnh của Tam công tử, mệnh chưa đến hồi kết.” Phất Y Đại Sư nói: “Có lẽ còn chưa hưởng hết phúc, cũng có lẽ là chưa nhận đủ khổ.”
“Tiểu đệ ta tất nhiên là chưa hưởng hết phúc rồi.” La Tắc vội nói, đệ đệ của La Tắc sao có thể sinh ra để chịu khổ được?!
“Đúng vậy.” Phất Y Đại Sư cười, đem một chuỗi phật châu mặc ngọc lưu ly đặt bên gối La Duy, nói với La Duy đang chìm trong giấc ngủ: “Nếu vẫn chưa thể buông tay với một người, thì hãy mau chóng tỉnh lại đi, để hắn nóng lòng, ngươi nhẫn tâm sao?”
Những người trong phòng nghe những lời của Phất Y Đại Sư đều như lọt vào trong sương mù, nhưng riêng câu mệnh La Duy chưa đến hồi kết, bọn họ đều nghe được, trong lòng thầm vui, người người lộ vẻ vui mừng.
Phất Y Đại Sư nói xong mấy câu nói đó, liền cáo từ La Tri Thu, đến một ly trà xanh của Tướng phủ cũng không chịu dùng, chỉ nói còn phải tiến cung gặp Hưng Võ đế.
Ngụy thái y vội vàng hạ châm, một thái y khác vỗ lưng La Duy, nhưng vẫn rối loạn.
Vệ Lam không nhìn nổi, đẩy bàn tay đang tự cào mình đến chảy máu của La Duy lẫn Ngụy thái y ra, lấy một tấm khăn che ngoài miệng La Duy, miệng đối miệng, hút đờm trong khí quản La Duy ra.
Ngụy thái y vốn định mắng Vệ Lam, nhưng thấy La Duy được Vệ Lam giúp hút đờm, ngược lại rất cảm kích Vệ Lam, chỉ thiếu việc hành lễ với hắn. Nếu La Duy gặp chuyện không may, cho dù thái y vô tội, nhưng thiên tử giận dữ, ai có thể gánh được đây?
Đêm nay, tính cả La Tắc bị thương không thể đi lại, mọi người trong La gia đều canh giữ bên giường La Duy, một bước cũng không dám rời, sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái, La Duy sẽ không còn nữa.
Mãi cho đến hừng đông ngày hôm sau, La Duy không xuất hiện đờm nữa, các thái y mới thở dài nhẹ nhõm. Nhìn thần tình các thái y thả lỏng, những người khác mới thấy thoải mái hơn một chút.
“Cửa này, công tử xem như qua.” Ngụy thái y chẩn mạch La Duy xong, nói với La Tri Thu và Phó Hoa.
“Lam.” La Tắc cầm tay Vệ Lam: “Lần này mạng của Tiểu Duy là do ngươi cứu về!”
La Tri Thu đứng dậy, chắp tay hành lễ với Vệ Lam: “Lam, lão phu đa tạ ơn cứu mạng của ngươi đối với La Duy.”
Vệ Lam định quỳ, nhưng hai tay đều bị La Tắc nắm, không quỳ được, chỉ có thể liên tục lắc đầu nói: “Mạng của nô tài là do công tử cứu, Vệ Lam sẽ làm tất cả vì công tử. Tướng gia, nhị công tử, đừng tạ ơn Vệ Lam, Vệ Lam không dám nhận.”
La Tắc nói: “Lam, ta thật sự cám ơn ngươi, sao ngươi lại nhớ ra cách đó?” Nếu có thể nghĩ cách dùng miệng hút đờm, La Tắc cũng sẽ làm vì La Duy, chỉ là hắn khi đó hoang mang lo sợ, căn bản không biết còn có thể dùng cách của Vệ Lam để cứu La Duy.
Vệ Lam nói: “Nô tài đã xem đại phu dùng cách này cứu bệnh nhân một lần, cho nên mới biết.”
La Tắc và tất cả mọi người ở đây, tính cả La Tri Thu cùng Tạ Ngữ, đều tin lời này của Vệ Lam.
Vệ Lam lại nhìn chằm chằm La Duy trên giường. Kỳ thật ảnh vệ Kỳ Lân bọn họ, đến cuối cùng đều vì bệnh nặng quấn thân mà chết, sau khi độc phát, toàn thân thối rữa, người sẽ sinh bệnh, mà một khi đã sinh bệnh, mạng sống của ảnh vệ Kỳ Lân đều không thể cứu chữa. Xuất hiện đờm, là bệnh thường thấy của ảnh vệ Kỳ Lân, không có đại phu xem bệnh, bọn họ chỉ còn cách giúp đỡ lẫn nhau. Việc hút đờm này, Vệ Lam đã làm qua rất nhiều lần.
“Tướng gia.” Người canh cửa Tướng phủ chạy tới phòng La Duy, không dám vào nhà, liền đứng dưới bậc thang hành lang, nhìn La Tri Thu trong phòng, lớn tiếng nói năng lộn xộn: “Phất Y Đại Sư, không, ý tiểu nhân là… quốc sư, quốc sư đại nhân, ông ta… ông ta đang ở trong phủ.” Nhìn thấy Hưng Võ đế cũng chưa khiến người này kích động như vậy, đây chính là thần tiên sống, nghe nói ai gặp được quốc sư cũng đều có thể tăng tuổi thọ. Người gác cổng thầm nghĩ, xem ra tuổi thọ của bản thân có thể tăng thêm vài năm, Tam công tử cũng có thể cứu, quốc sư đến đây, có con quỷ nào dám tới bắt hồn tam công tử?
La Tri Thu cũng cả kinh, Phất Y quốc sư này chưa từng cùng triều thần kết giao cơ mà? Kể cả khi các triều thần cầu kiến, quốc sư cũng không gặp.
“Duy nhi được cứu rồi!” Phó Hoa thất thố kêu lên. Ngày ấy bà chỉ lo cho La Tắc vừa chịu thụ hình, không quan tâm hỏi han nhiều đến La Duy, nay nghĩ lại, Phó Hoa hối hận không kịp, thậm chí có cảm giác, nếu ngày ấy bà quan tâm đến La Duy nhiều hơn, La Duy cũng sẽ không xảy ra nông nỗi như ngày hôm nay.
“Cha, người mau ra đón quốc sư đi!” La Tắc kêu lên với La Tri Thu, hắn luôn không tin quỷ thần, nhưng hiện tại chỉ cần có thể cứu La Duy, bảo hắn xuất gia làm hòa thượng, hắn cũng nguyện ý.
La Tri Thu và Phó Hoa đến cửa trước của phủ nghênh đón Phất Y Đại Sư.
Phất Y Đại Sư chỉ dẫn theo một tiểu sa di đứng trước tả tướng phủ. Sáng sớm, trên con đường trước cửa tướng phủ đã có không ít người đi đường, nhưng không một người nhận ra lão tăng một thân áo xám này chính là quốc sư Phất Y, không thì hôm nay trước cửa tướng phủ lại có một đám người quỳ gối cầu Phật.
“Bệ hạ sai người tìm đến bần tăng.” Phất Y Đại Sư thấy La Tri Thu, sau khi đáp lễ, Đại Sư liền nói với La Tri Thu: “Nói là Tam công tử của quý phủ bệnh tình nguy cấp, bần tăng đến xem sao.”
“Đại Sư, mời.” La Tri Thu vội đưa Phất Y Đại Sư vào trong phủ: “Tiểu nhi bệnh tình không tốt, Đại Sư có thể đến, tiểu nhi ắt có cách cứu chữa.”
Phất Y Đại Sư nói: “Bần tăng cũng biết một chút y thuật, nhưng so với Ngụy thái y, bần tăng tự nhận không bằng.”
Phó Hoa sốt ruột nói: “Đại Sư, cầu xin ngài cứu Duy nhi nhà ta một lần, ngài là Lạt Ma, nếu ngài cũng không có biện pháp, Duy nhi nhà ta thật sự không còn cách nào!”
Nhìn Phó Hoa yếu quỳ xuống cầu xin, Phất Y Đại Sư nâng Phó dậy, nói: “La Phu nhân, mạng người do trời định, bần tăng là người tu Phật, cái danh Lạt Ma, bần tăng không dám nhận.”
“Đại Sư…”
“Đại Sư, mời.” La Tri Thu kéo ống tay áo Phó Hoa, không để Phó Hoa nói thêm gì nữa, tay chỉ về phía sân trước viện của La Duy, mời Phất Y Đại Sư tới đó. Chuyện tối hôm qua, Hưng Võ đế nhất định đã biết, mới quốc sư đến, xem ra Hưng Võ đế muốn cố gắng một lần cuối cùng.
Những người không liên quan đều bị Tạ Ngữ mang ra ngoài sân.
La Tắc giữ Vệ Lam lại, nay hắn không nghĩ Vệ Lam là người ngoài nữa. Bản thân La Tắc cũng không rõ, vì sao khi nhìn thấy Vệ Lam canh giữ bên cạnh La Duy, hắn sẽ rất an tâm.
Sau khi Phất Y Đại Sư tiến vào, lập tức đi đến trước giường La Duy, nhìn La Duy một chút, lại nhìn thoáng qua Vệ Lam đang đứng một bên.
“Đại Sư.” La Tri Thu hỏi: “Bệnh của tiểu nhi có thể chữa không?”
Phất Y Đại Sư sờ sờ trán La Duy: “Thì ra đầu cũng bị thương, tam công tử không phải là người yêu quý bản thân mình rồi.”
“Đại Sư.” La Tắc vội la lên: “Tiểu đệ ta như thế nào?”
“Nhìn đường sinh mệnh của Tam công tử, mệnh chưa đến hồi kết.” Phất Y Đại Sư nói: “Có lẽ còn chưa hưởng hết phúc, cũng có lẽ là chưa nhận đủ khổ.”
“Tiểu đệ ta tất nhiên là chưa hưởng hết phúc rồi.” La Tắc vội nói, đệ đệ của La Tắc sao có thể sinh ra để chịu khổ được?!
“Đúng vậy.” Phất Y Đại Sư cười, đem một chuỗi phật châu mặc ngọc lưu ly đặt bên gối La Duy, nói với La Duy đang chìm trong giấc ngủ: “Nếu vẫn chưa thể buông tay với một người, thì hãy mau chóng tỉnh lại đi, để hắn nóng lòng, ngươi nhẫn tâm sao?”
Những người trong phòng nghe những lời của Phất Y Đại Sư đều như lọt vào trong sương mù, nhưng riêng câu mệnh La Duy chưa đến hồi kết, bọn họ đều nghe được, trong lòng thầm vui, người người lộ vẻ vui mừng.
Phất Y Đại Sư nói xong mấy câu nói đó, liền cáo từ La Tri Thu, đến một ly trà xanh của Tướng phủ cũng không chịu dùng, chỉ nói còn phải tiến cung gặp Hưng Võ đế.
Tác giả :
Mai Quả