Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 113: Khó có con nối dòng
Ngụy thái y bị Hưng Võ đế phái đến La phủ, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người La Duy, Ngụy thái y hối hận đã tới đây một chuyến, ông thực sợ La Duy sau khi biết tình trạng thân thể mình, liệu có giết ông diệt khẩu hay không.
La Duy cứng ngắc nói với Ngụy thái y: “Đừng nói với người nhà của ta, nhưng với bệ hạ, ngài có thể ăn ngay nói thật.”
Ngụy thái y lúc này mới yên lòng, La Tam công tử nguyện ý để bệ hạ biết rõ, như vậy chắc ông sẽ không bị giết người diệt khẩu đâu….
La Duy lại chìm vào hôn mê trong lúc Ngụy thái y bôi thuốc giúp y.
“Tam công tử bị tra tấn.” Ngụy thái y nói với người La gia: “Bị thương rất nặng, phải điều dưỡng.”
“Có nặng lắm không?” La Tri Thu hỏi.
“Không nguy hiểm đến tính mạng.” Ngụy thái y nói.
Người La gia thở dài một hơi.
Ngụy thái y có mấy lời không nói ra, kẻ xấu hạ dược La Duy quá nặng, chỉ sợ thân thể La Duy không có khả năng khôi phục hoàn toàn. Khi giúp La Duy bôi thuốc, Ngụy thái y không phát hiện trong ruột La Duy có tinh dịch, điều này khiến tâm tình Ngụy thái y cũng tốt lên một chút, điều này cho thấy La Duy chưa chính thức bị người làm nhục, là may mắn trong bất hạnh.
Người La gia người lúc này mới nhẹ nhõm hơn.
Trong điện Trường Minh, Hưng Võ đế sau khi nghe Ngụy thái y kể thật mọi sự tình, nổi trận lôi đình. Không ngờ có người dám làm như vậy với con của ngài! Ngụy thái y lúc này cảm thấy nếu La Duy không diệt khẩu ông, thì Hưng Võ đế cũng sẽ diệt khẩu ông mất thôi.
Hưng Võ đế sau khi tỉnh táo lại, gọi Long Nhất đứng đầu nhóm long kỵ vệ đến: “Đi thăm dò.” Hưng Võ đế nói với Long Nhất: “Điều tra các kỹ viện, nhất định phải tìm ra cho trẫm là ai đã bắt La Duy!”
Long Nhất lĩnh mệnh đi.
Hưng Võ đế ở điệnTrường Minh đứng ngồi không yên, liền khởi giá tới La phủ thăm bệnh.
La Duy mê man, đối với những động tĩnh bên cạnh không có chút phản ứng nào.
Hưng Võ đế ngồi xuống bên giường La Duy, nói với La Tri Thu: “Ngươi lui xuống trước đi, trẫm muốn ngồi một mình với Duy nhi.”
La Tri Thu mang theo La Khải và La Tắc lui ra ngoài, canh giữ ở cửa phòng ngủ La Duy.
Hưng Võ đế kéo chăn mền trên người La Duy lên, nhẹ nhàng cởi quần áo La Duy. Hạ thân La Duy sưng đỏ, trên vải bông băng bó còn có vết máu. Trái tim Hưng Võ đế như bị cái gì bóp chặt, La Duy một tháng nữa mới mười bốn tuổi, đứa nhỏ này sao có thể chịu được sự khuất nhục kia?
“Là trẫm không thể bảo vệ ngươi.” Hưng Võ đế một lần lại một lần nói với La Duy đang say ngủ.
La Duy đột nhiên ho một tràng, đúng lúc Hưng Võ đế cho là y sẽ tỉnh, La Duy lại ho ra một búng máu.
“Thái y!” Hưng Võ đế vội vã gọi thái y đang canh giữ phía ngoài.
Ngụy thái y chạy đến, ba cha con La Tri Thu cũng chạy theo.
La Duy ho rồi tỉnh lại, thần trí cũng không minh mẫn, tiếp tục ho ra máu.
Ngụy thái y biết đây là tác dụng của những thứ thuốc kia lên cơ thể La Duy, vội vàng thi châm cầm máu giúp La Duy, một bên kêu tên La Duy, lúc này phải đánh thức y, bằng không bị sặc sẽ rất nguy hiểm.
“Duy nhi, Duy nhi!” Hưng Võ đế hiểu dụng ý của Ngụy thái y, cũng lớn tiếng gọi La Duy, còn dùng tay vỗ nhẹ gò má La Duy.
Thế nhưng La Duy chỉ mở to hai mắt, mục quang đen tối nhìn thoáng qua Hưng Võ đế, sau đó lại chìm vào cơn mê.
La Tắc thì thào: “Không phải đã nói tính mạng Tiểu Duy không có gì nguy hiểm nữa hay sao?”
Hưng Võ đế vội vàng rống to với Ngụy thái y đang thi châm: “Đây là có chuyện gì?”
Ngụy thái y toát mồ hôi lạnh: “Bệ hạ, trong cơ thể tam công tử…”
Hưng Võ đế chợt nhớ tới lời Ngụy thái y từng nói với ngài, La Duy bị người hạ dược rất nặng: “Được rồi, ngươi cầm máu cho nó trước đã!” Hưng Võ đế không để Ngụy thái y nói tiếp, xem ra là thuốc trong người La Duy phát tác.
“Trong cơ thể đệ đệ ta có…” La Khải muốn hỏi nhưng lại thôi.
La Tri Thu khoát tay, để La Khải không nói nữa. Thầy thuốc khi thi châm không thể phân tâm, có vấn đề gì thì nên hỏi sau. Tuy Ngụy thái y không nói gì, nhưng La Tri Thu xem qua vết thương trên người La Duy, có thể đoán được phải chịu cực hình gì mới khiến hạ thân bị thương như vậy, cho nên ông không để cho La Khải và La Tắc nhìn vết thương của La Duy. La Duy sẽ không bằng lòng để hai ca ca biết y đã phải chịu đựng ra sao, nếu có thể, đứa nhỏ này sẽ không để cho bất cứ ai biết rõ trong năm ngày ấy, y đã gặp chuyện gì. La Tri Thu đau lòng! Phẫn nộ! Nhưng cũng biết hiện tại quan trọng nhất là La Duy đã sụp đổ cả thân thể và thần trí.
Rốt cục đợi khi thái y ngừng tay, đã là hai nén hương trôi qua.
“Thế nào?” Hưng Võ đế thấy thái y ngừng châm, lập tức hỏi.
Ngụy thái y vội vàng nói: “Bệ hạ, bệnh tình tam công tử coi như tạm hoãn.”
“Vậy tại sao nó còn chưa tỉnh?” La Tắc cũng chẳng quan tâm hoàng đế ở đây, sốt ruột hỏi Ngụy thái y: “Tiểu Duy rốt cuộc là bị bệnh gì? Bị thương như thế nào? Nó…”
“Vũ Hiên!” La Tri Thu quát bảo La Tắc ngừng lại: “Ngươi im miệng! Thánh giá ở đây, ngươi sao có thể làm càn?!”
La Tắc há miệng, không nói một lời.
“Bỏ đi.” Hưng Võ đế lúc này cũng không còn tâm tình để ý đến La Tắc thất lễ hay không, xoay người bước ra phía ngoài.
“Hai người các ngươi trông coi Tiểu Duy,” La Tri Thu nói một tiếng với La Khải và La Tắc, rồi đi theo Hưng Võ đế ra ngoài.
Hưng Võ đế không đợi ở gian ngoài, trực tiếp ra khỏi phòng, đứng ngoài sân.
La Tri Thu theo ra sau, vung tay lên, quản gia vội vàng cho các hạ nhân lui ra ngoài.
“Ngươi nói đi.” Hưng Võ đế mặt trầm như nước hỏi Ngụy thái y cùng theo ra đây: “Duy nhi sau này sẽ như thế nào?”
Ngụy thái y nói: “Tam công tử sau này sẽ phải kiêng lạnh.”
Hưng Võ đế liếc nhìn La Tri Thu, nhấn rõ từng chữ, gian nan mà hỏi: “ Con nối dòng thì sao?”
Ngụy thái y mặt cúi gằm xuống đất, thực hận vì sao ông phải nhận ca bệnh này!
“Ngụy đại nhân.” La Tri Thu miễn cưỡng cười: “Cứ nói đừng ngại.”
Ngụy thái y nơm nớp lo sợ nói: “Tam công tử sau này rất khó có con nối dòng.”
“Khó, là vẫn còn có thể có?” Lời của Ngụy thái y khiến nội tâm Hưng Võ đế dễ chịu hơn một chút.
“Sau này phải điều dưỡng nhiều hơn chứ?” La Tri Thu truy vấn Ngụy thái y.
“Bệ hạ, tướng gia.” Ngụy thái y không dám không nói thật: “Thần chỉ có thể nói là hy vọng rất nhỏ.”
Quân thần hai người trong nội viện đều trầm mặc, La Duy sau này nên làm sao bây giờ?
Hưng Võ đế để Ngụy thái y coi chừng La Duy, sau đó mới thấp giọng hỏi La Tri Thu: “Là ai cứu Duy nhi?”
La Tri Thu nói: “Là một hộ vệ luôn theo bên cạnh Tiểu Duy ạ.”
“Ngươi còn giữ hắn?” Hưng Võ đế lúc này nổi lên sát niệm, người biết chuyện của La Duy càng ít càng tốt, ngài nhìn La Tri Thu, ánh mắt tràn đầy trách cứ, tại sao có thể để người tận mắt thấy La Duy bị dụng hình còn sống?
“Bệ hạ, Tiểu Duy đối với hộ vệ này thân thiết như người trong nhà.” La Tri Thu không muốn động tới Vệ Lam, La Duy ngày thường đối với Vệ Lam như thế nào ông đều biết: “Việc này để La Duy tự mình quyết định đi.”
“Người này đáng tin cậy chứ?”
“Mạng của hắn là do Tiểu Duy cứu, người Tiểu Duy tin tưởng, thần cũng sẽ tin cậy.”
Hưng Võ đế không có kiên trì, lúc này, ngài chỉ muốn làm gì đó cho La Duy.
“Bệ hạ.” La Tri Thu khuyên Hưng Võ đế: “Quốc sự nặng nề, hay là ngài sớm hồi cung nghỉ ngơi đi, thần sẽ trông coi Tiểu Duy, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa. Nếu như bệ hạ ở lại đây chăm sóc Tiểu Duy, thần sợ bên ngoài sẽ tự phỏng đoán lung tung.”
“Trẫm thật sự muốn để Duy nhi mang họ Long!” Hưng Võ đế oán hận.
La Duy cứng ngắc nói với Ngụy thái y: “Đừng nói với người nhà của ta, nhưng với bệ hạ, ngài có thể ăn ngay nói thật.”
Ngụy thái y lúc này mới yên lòng, La Tam công tử nguyện ý để bệ hạ biết rõ, như vậy chắc ông sẽ không bị giết người diệt khẩu đâu….
La Duy lại chìm vào hôn mê trong lúc Ngụy thái y bôi thuốc giúp y.
“Tam công tử bị tra tấn.” Ngụy thái y nói với người La gia: “Bị thương rất nặng, phải điều dưỡng.”
“Có nặng lắm không?” La Tri Thu hỏi.
“Không nguy hiểm đến tính mạng.” Ngụy thái y nói.
Người La gia thở dài một hơi.
Ngụy thái y có mấy lời không nói ra, kẻ xấu hạ dược La Duy quá nặng, chỉ sợ thân thể La Duy không có khả năng khôi phục hoàn toàn. Khi giúp La Duy bôi thuốc, Ngụy thái y không phát hiện trong ruột La Duy có tinh dịch, điều này khiến tâm tình Ngụy thái y cũng tốt lên một chút, điều này cho thấy La Duy chưa chính thức bị người làm nhục, là may mắn trong bất hạnh.
Người La gia người lúc này mới nhẹ nhõm hơn.
Trong điện Trường Minh, Hưng Võ đế sau khi nghe Ngụy thái y kể thật mọi sự tình, nổi trận lôi đình. Không ngờ có người dám làm như vậy với con của ngài! Ngụy thái y lúc này cảm thấy nếu La Duy không diệt khẩu ông, thì Hưng Võ đế cũng sẽ diệt khẩu ông mất thôi.
Hưng Võ đế sau khi tỉnh táo lại, gọi Long Nhất đứng đầu nhóm long kỵ vệ đến: “Đi thăm dò.” Hưng Võ đế nói với Long Nhất: “Điều tra các kỹ viện, nhất định phải tìm ra cho trẫm là ai đã bắt La Duy!”
Long Nhất lĩnh mệnh đi.
Hưng Võ đế ở điệnTrường Minh đứng ngồi không yên, liền khởi giá tới La phủ thăm bệnh.
La Duy mê man, đối với những động tĩnh bên cạnh không có chút phản ứng nào.
Hưng Võ đế ngồi xuống bên giường La Duy, nói với La Tri Thu: “Ngươi lui xuống trước đi, trẫm muốn ngồi một mình với Duy nhi.”
La Tri Thu mang theo La Khải và La Tắc lui ra ngoài, canh giữ ở cửa phòng ngủ La Duy.
Hưng Võ đế kéo chăn mền trên người La Duy lên, nhẹ nhàng cởi quần áo La Duy. Hạ thân La Duy sưng đỏ, trên vải bông băng bó còn có vết máu. Trái tim Hưng Võ đế như bị cái gì bóp chặt, La Duy một tháng nữa mới mười bốn tuổi, đứa nhỏ này sao có thể chịu được sự khuất nhục kia?
“Là trẫm không thể bảo vệ ngươi.” Hưng Võ đế một lần lại một lần nói với La Duy đang say ngủ.
La Duy đột nhiên ho một tràng, đúng lúc Hưng Võ đế cho là y sẽ tỉnh, La Duy lại ho ra một búng máu.
“Thái y!” Hưng Võ đế vội vã gọi thái y đang canh giữ phía ngoài.
Ngụy thái y chạy đến, ba cha con La Tri Thu cũng chạy theo.
La Duy ho rồi tỉnh lại, thần trí cũng không minh mẫn, tiếp tục ho ra máu.
Ngụy thái y biết đây là tác dụng của những thứ thuốc kia lên cơ thể La Duy, vội vàng thi châm cầm máu giúp La Duy, một bên kêu tên La Duy, lúc này phải đánh thức y, bằng không bị sặc sẽ rất nguy hiểm.
“Duy nhi, Duy nhi!” Hưng Võ đế hiểu dụng ý của Ngụy thái y, cũng lớn tiếng gọi La Duy, còn dùng tay vỗ nhẹ gò má La Duy.
Thế nhưng La Duy chỉ mở to hai mắt, mục quang đen tối nhìn thoáng qua Hưng Võ đế, sau đó lại chìm vào cơn mê.
La Tắc thì thào: “Không phải đã nói tính mạng Tiểu Duy không có gì nguy hiểm nữa hay sao?”
Hưng Võ đế vội vàng rống to với Ngụy thái y đang thi châm: “Đây là có chuyện gì?”
Ngụy thái y toát mồ hôi lạnh: “Bệ hạ, trong cơ thể tam công tử…”
Hưng Võ đế chợt nhớ tới lời Ngụy thái y từng nói với ngài, La Duy bị người hạ dược rất nặng: “Được rồi, ngươi cầm máu cho nó trước đã!” Hưng Võ đế không để Ngụy thái y nói tiếp, xem ra là thuốc trong người La Duy phát tác.
“Trong cơ thể đệ đệ ta có…” La Khải muốn hỏi nhưng lại thôi.
La Tri Thu khoát tay, để La Khải không nói nữa. Thầy thuốc khi thi châm không thể phân tâm, có vấn đề gì thì nên hỏi sau. Tuy Ngụy thái y không nói gì, nhưng La Tri Thu xem qua vết thương trên người La Duy, có thể đoán được phải chịu cực hình gì mới khiến hạ thân bị thương như vậy, cho nên ông không để cho La Khải và La Tắc nhìn vết thương của La Duy. La Duy sẽ không bằng lòng để hai ca ca biết y đã phải chịu đựng ra sao, nếu có thể, đứa nhỏ này sẽ không để cho bất cứ ai biết rõ trong năm ngày ấy, y đã gặp chuyện gì. La Tri Thu đau lòng! Phẫn nộ! Nhưng cũng biết hiện tại quan trọng nhất là La Duy đã sụp đổ cả thân thể và thần trí.
Rốt cục đợi khi thái y ngừng tay, đã là hai nén hương trôi qua.
“Thế nào?” Hưng Võ đế thấy thái y ngừng châm, lập tức hỏi.
Ngụy thái y vội vàng nói: “Bệ hạ, bệnh tình tam công tử coi như tạm hoãn.”
“Vậy tại sao nó còn chưa tỉnh?” La Tắc cũng chẳng quan tâm hoàng đế ở đây, sốt ruột hỏi Ngụy thái y: “Tiểu Duy rốt cuộc là bị bệnh gì? Bị thương như thế nào? Nó…”
“Vũ Hiên!” La Tri Thu quát bảo La Tắc ngừng lại: “Ngươi im miệng! Thánh giá ở đây, ngươi sao có thể làm càn?!”
La Tắc há miệng, không nói một lời.
“Bỏ đi.” Hưng Võ đế lúc này cũng không còn tâm tình để ý đến La Tắc thất lễ hay không, xoay người bước ra phía ngoài.
“Hai người các ngươi trông coi Tiểu Duy,” La Tri Thu nói một tiếng với La Khải và La Tắc, rồi đi theo Hưng Võ đế ra ngoài.
Hưng Võ đế không đợi ở gian ngoài, trực tiếp ra khỏi phòng, đứng ngoài sân.
La Tri Thu theo ra sau, vung tay lên, quản gia vội vàng cho các hạ nhân lui ra ngoài.
“Ngươi nói đi.” Hưng Võ đế mặt trầm như nước hỏi Ngụy thái y cùng theo ra đây: “Duy nhi sau này sẽ như thế nào?”
Ngụy thái y nói: “Tam công tử sau này sẽ phải kiêng lạnh.”
Hưng Võ đế liếc nhìn La Tri Thu, nhấn rõ từng chữ, gian nan mà hỏi: “ Con nối dòng thì sao?”
Ngụy thái y mặt cúi gằm xuống đất, thực hận vì sao ông phải nhận ca bệnh này!
“Ngụy đại nhân.” La Tri Thu miễn cưỡng cười: “Cứ nói đừng ngại.”
Ngụy thái y nơm nớp lo sợ nói: “Tam công tử sau này rất khó có con nối dòng.”
“Khó, là vẫn còn có thể có?” Lời của Ngụy thái y khiến nội tâm Hưng Võ đế dễ chịu hơn một chút.
“Sau này phải điều dưỡng nhiều hơn chứ?” La Tri Thu truy vấn Ngụy thái y.
“Bệ hạ, tướng gia.” Ngụy thái y không dám không nói thật: “Thần chỉ có thể nói là hy vọng rất nhỏ.”
Quân thần hai người trong nội viện đều trầm mặc, La Duy sau này nên làm sao bây giờ?
Hưng Võ đế để Ngụy thái y coi chừng La Duy, sau đó mới thấp giọng hỏi La Tri Thu: “Là ai cứu Duy nhi?”
La Tri Thu nói: “Là một hộ vệ luôn theo bên cạnh Tiểu Duy ạ.”
“Ngươi còn giữ hắn?” Hưng Võ đế lúc này nổi lên sát niệm, người biết chuyện của La Duy càng ít càng tốt, ngài nhìn La Tri Thu, ánh mắt tràn đầy trách cứ, tại sao có thể để người tận mắt thấy La Duy bị dụng hình còn sống?
“Bệ hạ, Tiểu Duy đối với hộ vệ này thân thiết như người trong nhà.” La Tri Thu không muốn động tới Vệ Lam, La Duy ngày thường đối với Vệ Lam như thế nào ông đều biết: “Việc này để La Duy tự mình quyết định đi.”
“Người này đáng tin cậy chứ?”
“Mạng của hắn là do Tiểu Duy cứu, người Tiểu Duy tin tưởng, thần cũng sẽ tin cậy.”
Hưng Võ đế không có kiên trì, lúc này, ngài chỉ muốn làm gì đó cho La Duy.
“Bệ hạ.” La Tri Thu khuyên Hưng Võ đế: “Quốc sự nặng nề, hay là ngài sớm hồi cung nghỉ ngơi đi, thần sẽ trông coi Tiểu Duy, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa. Nếu như bệ hạ ở lại đây chăm sóc Tiểu Duy, thần sợ bên ngoài sẽ tự phỏng đoán lung tung.”
“Trẫm thật sự muốn để Duy nhi mang họ Long!” Hưng Võ đế oán hận.
Tác giả :
Mai Quả