Trọng Sinh Chi Mang Vợ Về Nhà Chơi
Chương 27: Gặp lại yêu nghiệt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười lăm năm sau
Quán Cà phê Hẹn Hò.
“Tưởng tiên sinh, bình thường anh thích cái gì nhất?”
“Vợ.” Tưởng Chấn Vũ một tay chống má, hơi không kiên nhẫn đáp.
Cô gái ngồi trước mặt Tưởng Chấn Vũ có gương mặt trái xoan tinh xảo, màu da trắng nõn, cái mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ tươi, nói chuyện khẽ khàn, lời nói nhỏ nhẹ, là một người con gái kích thích ham muốn bảo vệ của mọi thằng đàn ông, chỉ tiếc, bất luận cô ta thế nào, ở trong mắt Tưởng Chấn Vũ, đều không bằng phân nửa cục cưng nhà hắn.
Cô gái sững lại một chút, sau đó giả bộ không có việc gì vén sợi tóc bên tai, cười nói:”Vợ?”
Tưởng Chấn Vũ hạ mũ cảnh quan xuống, đổi tay chống má, chậm rì rì mở miệng: “Đúng, vợ.” Dường như đang nghĩ về gì đó, Tưởng Chấn Vũ vốn nghiêm mặt lại lộ nụ cười cưng chiều, cũng không biết tiểu Lâu ở thành phố A thế nào, nếu còn chưa quay lại, hắn sẽ tự mình đi bắt người.
Trên mặt cô gái hiện lên một tia xấu hổ, giọng mang chút phiền não nói: “Anh đã có vợ, sao còn đi xem mắt?”
Tưởng Chấn Vũ đưa tay nhịp nhịp trên mặt bàn, một tay khoanh phía trước, tự nhiên nói: “Bởi vì tôi không nỡ từ chối thỉnh cầu của ba cô.” Nếu không phải ba cô gái này là thủ trưởng hiện tại của hắn—ngài thượng tá cứ ở bên tai hắn liên thuyên chuỵên con gái ông ta thế này thế nọ, phiền hắn mãi, hắn cũng sẽ không phải xuất hiện ở chỗ này, gặp cô gái mình chẳng quan tâm gì đến.
Cô gái khó khăn kéo kéo khóe miệng, “Anh nói như vậy không sợ em nói cho ba em biết sao?”
Tưởng Chấn Vũ thở dài, mặt không chút thay đổi nói: “Cô thích thì nói đi, tôi đi đây.”
“Chờ một chút!” Cô gái đứng lên giữ chặt tay Tưởng Chấn Vũ, trái ngựơc với vẻ tao nhã hào phóng vừa nãy, rất nhanh nói: “Anh ngồi xuống trước đã, chúng ta làm một cái giao dịch đi?”
“Không cần.” Tưởng Chấn Vũ gãi gãi cái ót, thoáng dùng sức bỏ tay cô ra, cất bước chuẩn bị rời đi.
“Em thảm quá a~~” Đột nhiên, cô gái một tay bám lấy Tưởng Chấn Vũ, một tay che cái bụng lép xẹp của mình khóc nói: “Sao anh có thể vứt bỏ em, đứa nhỏ trong bụng em phải làm sao bây giờ?”
Tưởng Chấn Vũ nhíu mi, hơi thú vị nhìn cô gái trước mắt không để ý mặt mũi khóc lóc om sòm, thật không ngờ tới, cô gái khí chất ôn nhuận ban đầu lại có thể làm ra cái chuyện mất mặt như vậy, xem ra cô gái này cũng không tao nhã hồn nhiên như vẻ bề ngoài.
“Được rồi, cô nói một chút, giao dịch cái gì.” Tưởng Chấn Vũ thu chân, đặt mông về ghế dựa, ôm ngực nhìn cô gái.
“Cái kia, anh giả bộ hẹn hò với em đi, ba em luôn thúc giục em quen bạn trai, em rất phiền lòng.”
“Vị tiểu thư này, tôi bảo ảnh phải cự tuyệt cô đấy.”
Lúc Tưởng Chấn Vũ vừa định trả lời, một cô gái với mái tóc cuộn sóng, mặc áo voan tím cộng thêm váy ngắn màu trầm ngồi lên đùi hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, đầu vô cùng thân thiết tựa vào vai hắn, cười thay hắn trả lời.
Ừ thì, bộ dạng mê người, đôi mắt anh đào hẹp dài, bị ánh mắt kia liếc qua một cái, hồn phách đều sẽ bị câu dẫn đi mất, đôi môi cong hơi vểnh lên, không khỏi làm cho người ta muốn hôn lên, nếm thử hương vị đôi môi ấy.
Tưởng Chấn Vũ thuận thế ôm eo cô gái, thậm chí còn nhẹ nhàng nhéo nhéo má, chóp mũi tựa như vô tình cọ sát vành tai cô, ở bên tai cô cúi đầu cười, âm thanh trầm thấp, mang theo từ tính.
“Cô dựa vào cái gì thay anh ấy quyết định?” Cô gái ngồi ở đối diện sắc mặt đổi đổi, giọng điệu mang theo vài phần cường ngạnh.
“Chỉ bằng tôi là vợ ảnh.” Cô gái hơi hơi ngẩnh đầu, nghịch ngợm khẽ cắn môi dưới của Tưởng Chấn Vũ.
“Tôi không tin” Nói thật, cô cứ đinh ninh Tưởng Chấn Vũ sẽ đồng ý thỉnh cầu của cô, nghe ba lải nhải thật sự rất khủng bố.
“Tin hay không thì tuỳ.” Cô gái vươn đầu lưỡi liếm liếm môi Tưởng Chấn Vũ, hương vị của cà phê, có chút đắng.
“Đàn ông sao lại thích con gái xẹp lép thế kia?” Cô gái đối diện ững ững bộ ngực khủng của mình, đắc ý nói.
“Quả thật như vậy, nhưng mà cô chưa từng nghe qua mấy cô ngực bự rất ngốc nghếch sao?” Cô gái liếc mắt xuống bộ ngực bản thân, không để ý nói.
“Không so về ngực, đàn ông cũng chỉ thích con gái thân hình mềm dẻo mảnh mai thôi.”
“Anh yêu tôi không ngại là tốt rồi.” Người nọ dùng hai má cọ cọ Tưởng Chấn Vũ, cười tủm tỉm nói: “Anh yêu, anh để ý sao?”
“Sao anh lại để ý mấy cái đó chứ?” Tưởng Chấn Vũ đưa tay nhéo nhéo chóp mũi cô gái, thái độ vô cùng thân thiết.
“Xem đi, anh yêu nhà tôi không ngại, cô để ý làm cái gì?” Cô gái thưởng lên khóe miệng Tưởng Chấn Vũ một nụ hôn.
“Tưởng tiên sinh, anh đây là không đồng ý đề nghị của em?” Cô gái ngồi ở đối diện hỏi ngược lại Tưởng Chấn Vũ.
“Như cô vừa nghe, cục cưng nhà tôi không đồng ý.” Tưởng Chấn Vũ nhún nhún vai, khẽ cười đáp.
“Một khi đã như vậy, em cũng không cưỡng cầu, em đi trước.” Cô gái cầm túi xách đứng lên, cúi đầu liền đi ra ngoài, phút cuối cùng quay đầu lại cười nói: “Dặn dò anh một câu, vợ anh xinh đẹp thế, sớm muộn cũng cho anh đội nón xanh*.”*Đội nón xanh: cắm sừng aka vợ ngoại tình. Thím này chắc thuộc dạng ăn không được thì đạp đổ đây mà. Dám trù ẻo em nó *xách dao*“Em sẽ cho anh đội nón xanh sao?” Tưởng Chấn Vũ ôm cô gái cười hỏi.
“Anh yêu, tình cảm em đối với anh trời đất chứng giám, sao có thể như thế được?” Cô gái vùi người vào ngực Tưởng Chấn Vũ.
“Vợ, em đắc tôi với con gái thủ trưởng của anh rồi, anh sẽ bị tính là gián tiếp tiếp đắc tội thủ trưởng, làm sao bây giờ?”
“Anh yêu, em quan trọng hay là tiền đồ của anh quan trọng?”
“Vợ, anh quan trọng hay là bánh kẹo quan trọng?”
“Này… Đương nhiên là bánh kẹo quan trọng…” Cô gái ngẩng đầu đầu bám vào bên tai Tưởng Chấn Vũ, nhẹ nhàng thổi nhẹ, cười nói.
“Aiiii… Tuy em nói như vậy… Nhưng anh vẫn cảm thấy em quan trọng hơn…” Tưởng Chấn Vũ đưa tay xoa đầu cô gái.
Bộp– tiếng vật gì đó rơi xuống, thì ra là mái tóc giả của cô gái, mái tóc ngắn ngủn lộ ra, hầu kết bởi vì mái tóc vừa rồi che phủ cũng liền lộ ra rõ ràng.
Xung quanh truyền đến tiếng hấp khí, mọi người chung quanh thật không ngờ, cô gái yêu nghiệt xinh đẹp như thế, lại là một thằng con trai! Đừng hỏi bọn họ vì kết luận cô ta là nam, mái tóc ngắn, cộng thêm hầu kết trên cổ, còn không thể kết luận người nọ là con trai thì chỉ có thể là chính là đồ ngốc thôi!
“Cây tăm! Cậu có thể đừng xoa đầu tôi không?” Cô gái bình tĩnh nhặt mái tóc giả lên, phủi bụi bặm đi, mang lại lên đầu, cuối cùng, còn nghiêng đầu hỏi: “Tôi đội có lệch không?”
Ôi– xung quanh lại truyền đến tiếng hấp khí, giỏi cho một thằng con trai không biết liêm sĩ, bị vạch trần mặc đồ con gái cổ quái mà còn có thể trưng ra bản mặt như vậy!
“Hơi lệch.” Tưởng Chấn Vũ đưa tay đùa nghịch một chút, gật đầu nói: “Như vậy cũng rất hoàn mỹ.”
“Anh yêu, vậy chúng ta đi thôi.” “cô gái” bỏ lại hai tờ tiền mệnh giá lớn, ôm cánh tay Tưởng Chấn Vũ, sải bước trên đôi giày cao gót màu đen, đánh hông, thản nhiên bước qua một đống khách hàng tò mò quay sang nhìn, đi ra ngoài.
Bỏ lại một đám người nghẹn họng nhìn chằm chằm, thật lâu cũng không biết phải phản ứng như thế nào.
Mười lăm năm sau
Quán Cà phê Hẹn Hò.
“Tưởng tiên sinh, bình thường anh thích cái gì nhất?”
“Vợ.” Tưởng Chấn Vũ một tay chống má, hơi không kiên nhẫn đáp.
Cô gái ngồi trước mặt Tưởng Chấn Vũ có gương mặt trái xoan tinh xảo, màu da trắng nõn, cái mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ tươi, nói chuyện khẽ khàn, lời nói nhỏ nhẹ, là một người con gái kích thích ham muốn bảo vệ của mọi thằng đàn ông, chỉ tiếc, bất luận cô ta thế nào, ở trong mắt Tưởng Chấn Vũ, đều không bằng phân nửa cục cưng nhà hắn.
Cô gái sững lại một chút, sau đó giả bộ không có việc gì vén sợi tóc bên tai, cười nói:”Vợ?”
Tưởng Chấn Vũ hạ mũ cảnh quan xuống, đổi tay chống má, chậm rì rì mở miệng: “Đúng, vợ.” Dường như đang nghĩ về gì đó, Tưởng Chấn Vũ vốn nghiêm mặt lại lộ nụ cười cưng chiều, cũng không biết tiểu Lâu ở thành phố A thế nào, nếu còn chưa quay lại, hắn sẽ tự mình đi bắt người.
Trên mặt cô gái hiện lên một tia xấu hổ, giọng mang chút phiền não nói: “Anh đã có vợ, sao còn đi xem mắt?”
Tưởng Chấn Vũ đưa tay nhịp nhịp trên mặt bàn, một tay khoanh phía trước, tự nhiên nói: “Bởi vì tôi không nỡ từ chối thỉnh cầu của ba cô.” Nếu không phải ba cô gái này là thủ trưởng hiện tại của hắn—ngài thượng tá cứ ở bên tai hắn liên thuyên chuỵên con gái ông ta thế này thế nọ, phiền hắn mãi, hắn cũng sẽ không phải xuất hiện ở chỗ này, gặp cô gái mình chẳng quan tâm gì đến.
Cô gái khó khăn kéo kéo khóe miệng, “Anh nói như vậy không sợ em nói cho ba em biết sao?”
Tưởng Chấn Vũ thở dài, mặt không chút thay đổi nói: “Cô thích thì nói đi, tôi đi đây.”
“Chờ một chút!” Cô gái đứng lên giữ chặt tay Tưởng Chấn Vũ, trái ngựơc với vẻ tao nhã hào phóng vừa nãy, rất nhanh nói: “Anh ngồi xuống trước đã, chúng ta làm một cái giao dịch đi?”
“Không cần.” Tưởng Chấn Vũ gãi gãi cái ót, thoáng dùng sức bỏ tay cô ra, cất bước chuẩn bị rời đi.
“Em thảm quá a~~” Đột nhiên, cô gái một tay bám lấy Tưởng Chấn Vũ, một tay che cái bụng lép xẹp của mình khóc nói: “Sao anh có thể vứt bỏ em, đứa nhỏ trong bụng em phải làm sao bây giờ?”
Tưởng Chấn Vũ nhíu mi, hơi thú vị nhìn cô gái trước mắt không để ý mặt mũi khóc lóc om sòm, thật không ngờ tới, cô gái khí chất ôn nhuận ban đầu lại có thể làm ra cái chuyện mất mặt như vậy, xem ra cô gái này cũng không tao nhã hồn nhiên như vẻ bề ngoài.
“Được rồi, cô nói một chút, giao dịch cái gì.” Tưởng Chấn Vũ thu chân, đặt mông về ghế dựa, ôm ngực nhìn cô gái.
“Cái kia, anh giả bộ hẹn hò với em đi, ba em luôn thúc giục em quen bạn trai, em rất phiền lòng.”
“Vị tiểu thư này, tôi bảo ảnh phải cự tuyệt cô đấy.”
Lúc Tưởng Chấn Vũ vừa định trả lời, một cô gái với mái tóc cuộn sóng, mặc áo voan tím cộng thêm váy ngắn màu trầm ngồi lên đùi hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, đầu vô cùng thân thiết tựa vào vai hắn, cười thay hắn trả lời.
Ừ thì, bộ dạng mê người, đôi mắt anh đào hẹp dài, bị ánh mắt kia liếc qua một cái, hồn phách đều sẽ bị câu dẫn đi mất, đôi môi cong hơi vểnh lên, không khỏi làm cho người ta muốn hôn lên, nếm thử hương vị đôi môi ấy.
Tưởng Chấn Vũ thuận thế ôm eo cô gái, thậm chí còn nhẹ nhàng nhéo nhéo má, chóp mũi tựa như vô tình cọ sát vành tai cô, ở bên tai cô cúi đầu cười, âm thanh trầm thấp, mang theo từ tính.
“Cô dựa vào cái gì thay anh ấy quyết định?” Cô gái ngồi ở đối diện sắc mặt đổi đổi, giọng điệu mang theo vài phần cường ngạnh.
“Chỉ bằng tôi là vợ ảnh.” Cô gái hơi hơi ngẩnh đầu, nghịch ngợm khẽ cắn môi dưới của Tưởng Chấn Vũ.
“Tôi không tin” Nói thật, cô cứ đinh ninh Tưởng Chấn Vũ sẽ đồng ý thỉnh cầu của cô, nghe ba lải nhải thật sự rất khủng bố.
“Tin hay không thì tuỳ.” Cô gái vươn đầu lưỡi liếm liếm môi Tưởng Chấn Vũ, hương vị của cà phê, có chút đắng.
“Đàn ông sao lại thích con gái xẹp lép thế kia?” Cô gái đối diện ững ững bộ ngực khủng của mình, đắc ý nói.
“Quả thật như vậy, nhưng mà cô chưa từng nghe qua mấy cô ngực bự rất ngốc nghếch sao?” Cô gái liếc mắt xuống bộ ngực bản thân, không để ý nói.
“Không so về ngực, đàn ông cũng chỉ thích con gái thân hình mềm dẻo mảnh mai thôi.”
“Anh yêu tôi không ngại là tốt rồi.” Người nọ dùng hai má cọ cọ Tưởng Chấn Vũ, cười tủm tỉm nói: “Anh yêu, anh để ý sao?”
“Sao anh lại để ý mấy cái đó chứ?” Tưởng Chấn Vũ đưa tay nhéo nhéo chóp mũi cô gái, thái độ vô cùng thân thiết.
“Xem đi, anh yêu nhà tôi không ngại, cô để ý làm cái gì?” Cô gái thưởng lên khóe miệng Tưởng Chấn Vũ một nụ hôn.
“Tưởng tiên sinh, anh đây là không đồng ý đề nghị của em?” Cô gái ngồi ở đối diện hỏi ngược lại Tưởng Chấn Vũ.
“Như cô vừa nghe, cục cưng nhà tôi không đồng ý.” Tưởng Chấn Vũ nhún nhún vai, khẽ cười đáp.
“Một khi đã như vậy, em cũng không cưỡng cầu, em đi trước.” Cô gái cầm túi xách đứng lên, cúi đầu liền đi ra ngoài, phút cuối cùng quay đầu lại cười nói: “Dặn dò anh một câu, vợ anh xinh đẹp thế, sớm muộn cũng cho anh đội nón xanh*.”*Đội nón xanh: cắm sừng aka vợ ngoại tình. Thím này chắc thuộc dạng ăn không được thì đạp đổ đây mà. Dám trù ẻo em nó *xách dao*“Em sẽ cho anh đội nón xanh sao?” Tưởng Chấn Vũ ôm cô gái cười hỏi.
“Anh yêu, tình cảm em đối với anh trời đất chứng giám, sao có thể như thế được?” Cô gái vùi người vào ngực Tưởng Chấn Vũ.
“Vợ, em đắc tôi với con gái thủ trưởng của anh rồi, anh sẽ bị tính là gián tiếp tiếp đắc tội thủ trưởng, làm sao bây giờ?”
“Anh yêu, em quan trọng hay là tiền đồ của anh quan trọng?”
“Vợ, anh quan trọng hay là bánh kẹo quan trọng?”
“Này… Đương nhiên là bánh kẹo quan trọng…” Cô gái ngẩng đầu đầu bám vào bên tai Tưởng Chấn Vũ, nhẹ nhàng thổi nhẹ, cười nói.
“Aiiii… Tuy em nói như vậy… Nhưng anh vẫn cảm thấy em quan trọng hơn…” Tưởng Chấn Vũ đưa tay xoa đầu cô gái.
Bộp– tiếng vật gì đó rơi xuống, thì ra là mái tóc giả của cô gái, mái tóc ngắn ngủn lộ ra, hầu kết bởi vì mái tóc vừa rồi che phủ cũng liền lộ ra rõ ràng.
Xung quanh truyền đến tiếng hấp khí, mọi người chung quanh thật không ngờ, cô gái yêu nghiệt xinh đẹp như thế, lại là một thằng con trai! Đừng hỏi bọn họ vì kết luận cô ta là nam, mái tóc ngắn, cộng thêm hầu kết trên cổ, còn không thể kết luận người nọ là con trai thì chỉ có thể là chính là đồ ngốc thôi!
“Cây tăm! Cậu có thể đừng xoa đầu tôi không?” Cô gái bình tĩnh nhặt mái tóc giả lên, phủi bụi bặm đi, mang lại lên đầu, cuối cùng, còn nghiêng đầu hỏi: “Tôi đội có lệch không?”
Ôi– xung quanh lại truyền đến tiếng hấp khí, giỏi cho một thằng con trai không biết liêm sĩ, bị vạch trần mặc đồ con gái cổ quái mà còn có thể trưng ra bản mặt như vậy!
“Hơi lệch.” Tưởng Chấn Vũ đưa tay đùa nghịch một chút, gật đầu nói: “Như vậy cũng rất hoàn mỹ.”
“Anh yêu, vậy chúng ta đi thôi.” “cô gái” bỏ lại hai tờ tiền mệnh giá lớn, ôm cánh tay Tưởng Chấn Vũ, sải bước trên đôi giày cao gót màu đen, đánh hông, thản nhiên bước qua một đống khách hàng tò mò quay sang nhìn, đi ra ngoài.
Bỏ lại một đám người nghẹn họng nhìn chằm chằm, thật lâu cũng không biết phải phản ứng như thế nào.
Tác giả :
Mạch Thượng Cúc Khai