Trọng Sinh Chi Man Phu Lang
Chương 20: Nháo động phòng (hạ)
Dưới sự can thiệp của Dụ Phi, A Trác cùng A Từ miễn cưỡng tránh thoát được một kiếp, không bị các ca nhân ồn ào chuốc say đến không biết trời trăng. Mà bên kia A Loạn cùng Thụ liều mạng uống rượu cũng lắc lư đi lại đây.
“Thụ đâu?”
“Kia chứ đâu, các ngươi mau đưa hắn.... Cõng trở về đi ha ha.” A Loạn chỉ về phía sau, Thụ ngã chỏng vó nằm trên mặt đất, khuôn mặt bị rượu hun đến đỏ bừng trở nên mơ màng, miệng còn ồn ào: “Nháo động phòng.....”
“Thụ a, ngươi rất mất mặt.” Các ca nhân vây xem bên cạnh rất không nghĩa khí mà ghét bỏ nói.
“Vừa rồi còn nói có thể một mình chuốc say A Loạn, không cần chúng ta hỗ trợ.”
“Nghỉ ngơi đi, nhiều năm như vậy mà hắn vẫn không thắng được A Loạn.....”
“Tất nhiên! Hắn có thể thắng ta, trừ phi là thần linh giúp đỡ!” A Loạn cười đến vui vẻ, tuy rằng hắn cũng say không nhẹ, nhưng bên ngoài vẫn mạnh miệng: “Đã nói ngươi uống không bằng gia còn không tin....”
Nhìn hắn cười đến bước chân bất ổn, Dụ Phi nhanh chóng thò tay ra sau lưng đỡ lấy hắn.
“Ha ha, buồn cười chết mất, nguyên lai hắn khi say sẽ thành như vậy.....”
A Loạn nguyên bản im lặng dựa vào Dụ Phi nhíu nhíu mày, như là một chút tỉnh táo còn lại đều đặt vào ánh mắt lộ ra hung quang mà trừng bọn họ: “Cút!”
“Vẫn là như vậy.....”
A Từ mỉm cười, hơi có chút ý vị thâm trường mà chậm chạp nói: “A Loạn sau khi say, đối với người không quen càng hung dữ nga.”
“Người không quen?”
“Đáng chết, chúng ta không phải cùng nhau lớn lên sao, A Loạn ngươi hơi quá đáng!”
Dưới tiếng oán giận phẫn uất của các ca nhân, Dụ Phi không tiếng động nở nụ cười.
Cho nên, hắn là người quen thuộc?
Trời dần dần càng khuya, thịt dê nướng tốt đã bị ăn sạch sẽ, nhóm ca nhân say lợi hại giống Thụ nằm ngổn ngang trên bãi đất trống, một bộ phận khác vẫn duy trì thanh tỉnh thì bắt đầu hưng trí ngẩng cao mà ôm lấy mấy nhân vật chính đòi nháo động phòng.
“A Loạn đừng giả say! Mau mau tỉnh lại!”
“Phiền muốn chết!”
Bị đẩy tới giữa, Dụ Phi cùng ba ca nhân của mình nghiêng ngả lảo đảo ngã vào trên giường.
“Bắt đầu”
Bốn năm ca nhân cùng nhau tiến vào lều trại trao đổi một ánh mắt, hết sức ăn ý mà trăm miệng một lời nói: “Nếu là ba các ngươi động phòng, vậy lần này sẽ không khách khí......”
“Hay là dùng chiêu kia đi.”
Ánh mắt trêu ghẹo xem náo nhiệt đảo quanh bốn người, Dụ Phi chậm rãi ngồi dậy, dù bận vẫn ung dung nhìn lại bọn họ.
Sao nào, muốn ngoạn cái gì kịch liệt?
“Uy, không cần quá phận....” A Từ nhíu mày nhìn bọn họ, bộ dáng như lâm đại địch, “Đừng quên các ngươi cũng có thời điểm động phòng.....”
“Đến ngày đó, tùy ngươi nháo”
Không để ý tới A Từ uy hiếp, ca nhân đứng ở đầu tiên thoạt nhìn như đầu lĩnh cười xấu xa, từ phía sau lấy ra một cái....
Quả táo?
Dụ Phi nhất thời giật mình, ca nhân kia thấy Dụ Phi vẫn lạnh nhạt mà chống đỡ bỗng thay đổi thần sắc, còn tưởng đã khiến hắn chấn động, càng thêm vui vẻ: “Cả đời chỉ có một lần động phòng, ai cũng không được tức giận!”
Nói xong quả nhiên giống như Dụ Phi suy đoán, hắn lại lấy ra một sợi dây thừng thập phần mảnh khảnh cột vào quả táo, sau đó cầm một đầu sợi dây, nâng quả táo lên treo ngay vị trí đôi môi A Trác đối diện với khuôn mặt Dụ Phi, đối với Dụ Phi nháy mắt cười nói: “A Trác, A Từ còn có A Loạn, có ba lượt cơ hội, ngươi không thể dùng tay, cứ như vậy ăn hết quả táo.”
“......”
“Mau a”
“Nếu ngượng ngùng thì phải nhận thua, phải phạt rượu”
Thấy Dụ Phi trầm mặc, mọi người vội vàng ồn ào, nhất thời tiếng kêu ồn ào tới mức muốn bay cả lều trại.
Dụ Phi có loại xúc động muốn đỡ trán, cảm giác này thật sự như là trận địa đã sẵn sàng nghênh đón quân địch mà nín thở ngưng thần đi vào địch doanh, sau đó lại phát hiện địch nhân chỉ là mấy đứa nhỏ chưa dài lông.....
Này.... Chính là loại nháo động phòng mà các ngươi nghĩ ra được sao.... Là loại quá phận nhất trong truyền thuyết sao.....
Kháo, chiêu này chỉ là trò xiếc đã cổ lỗ sĩ ở đời trước của hắn, quả nhiên là hắn không nên ôm chờ mong đối với loại hình giải trí của thời đại này sao ==
“Vẫn là quên đi, rượu ta.....” Nghĩ rằng Dụ Phi chịu không nổi loại phương pháp nháo kiểu này, A Trác đang định lên tiếng nhận hình phạt, liền thấy trước mặt có bóng đen chợt lóe, quả táo đụng vào môi hắn, Dụ Phi đã há mồm cắn một miếng.
“A!” Bị động tác của Dụ Phi làm cả kinh, các ca nhân vội vàng đem quả táo kéo ra, Dụ Phi theo lực đạo đó mà tự nhiên đổ về phía khóe miệng A Trác.
“Vẫn hôn kìa ”
“Ôi, Dụ Phi ngươi thật gian trá, may mà chúng ta phản ứng mau....”
Bốn phía lại là một trận ồn ào, mọi người như phát hiện trò hay mà nhìn chằm chằm phản ứng của bọn hắn.
A Trác đầu tiên là bị lực đạo của Dụ Phi đập vào khiến miệng có chút đau, sau đó đợi qua một chút, chỉ cảm thấy xúc cảm mềm mại trên đôi môi giật giật, trực tiếp bị hôn lên, đầu lưỡi ấm áp hơi có chút thương tiếc mà liếm lên đôi môi hắn, sau đó không coi ai ra gì mà xâm phạm tiến vào, kịch liệt lại không để hắn kháng cự mà tùy ý khấy đảo trong miệng hắn.
“Ngô.....” A Trác nghĩ muốn lùi lại một chút, Dụ Phi đã vòng tay ra sau giữ chặt gáy hắn, dùng nụ hôn cũng đồng dạng bá đạo mà ép buộc hắn thừa nhận nụ hôn này.
“..... “
“Ai.....”
Các ca nhân nguyên bản xem kịch vui không khỏi nóng mặt, tuy không phải lần đầu tiên thấy Dụ Phi hôn môi A Trác, nhưng lần trước là uống rượu lại thêm tiểu tử Đa Nặc kích thích, không nghĩ tới thời điểm Dụ Phi thanh tỉnh cũng không cố kỵ như vậy, bọn họ nguyên bản muốn nháo động phòng bây giờ lại không biết phải làm gì, khiến mọi người nhất thời không biết nói cái gì.....
A Trác lúc trước bị chuốc rượu, bây giờ trong miệng vẫn còn lưu lại vị rượu nồng đậm, hơi thở nam nhân tinh khiết lại mang theo chút cay nóng, thuận theo mà thừa nhận nụ hôn của hắn. Dụ Phi gần như không khắc chế được bàn tay mà tiến vào trong quần áo của A Trác, cảm thụ một chút tiếng tim đập không có quy luật cùng cơ thể buộc chặt kia. Nhưng lo lắng đến hiện trường còn đầy bóng đèn chưa được dọn dẹp, chỉ đành nhịn xuống, khiến cho hưng phấn lúc trước hạ xuống.
A Trác rốt cuộc được buông ra chỉ cảm thấy thân thể lúc trước cứng ngắc đã trở nên hỏng mất, tay chân như nhũn ra, hô hấp nửa ngày mới thông thuận, hắn cúi đầu không nhìn biểu tình của mọi người ở bốn phía, chỉ lo điều chỉnh hô hấp chậm rãi bình phục ***g ngực tắc ngẽn.
Dụ Phi nhẹ nhàng giúp hắn thuận khí, buồn cười nói: “Lần sau ta dạy ngươi cách thở.” Dứt lời lại ngẩng đầu nhìn mấy người đã hoàn toàn an tĩnh, ca nhân còn cầm trên tay quả táo lúc nãy bị hắn cắn dở đang ngơ ngác nhìn lại hắn, mới vừa rồi còn ồn ào bỡn cợt.
“Tiếp tục đi.” Dụ Phi nhếch môi cười, ánh mắt lại chuyển hướng tới bên người A Từ đang chuyên tâm nghiên cứu hoa văn trên giường, cùng A Loạn say đến hai mắt ngẩn ngơ, có vẻ so với mấy người muốn nháo động phòng còn hưng trí bừng bừng hơn: “Tiếp theo đến ai?”
“......”
Trong một mảnh lặng im quỷ dị, đồng chí Dụ Phi đã sống hai đời ở trong lòng nở nụ cười lãnh diễm cao quý.
Rất không đủ nhìn, chờ thời điểm các ngươi thành thân, gia lại đến hảo hảo dạy dỗ các ngươi cái gì gọi là chân chính nháo, động, phòng!
Nháo động phòng cũng là thời điểm nhân vật chính ngượng ngùng nhất, càng khiến nhân vật chính khó xử thì càng vui. Vì thế các ca nhân nguyên bản hưng trí ngẩng cao, bởi vì Dụ Phi bình tĩnh ngoài dự kiến (hay là nói da mặt quá dày?), rất không có ý nghĩa mà tản ra trước thời gian.
Nạp Mộc cùng Đa Triết nguyên bản tính toán đến giúp đỡ đuổi khách nhân, sau khi vào lều trại, chỉ nhìn thấy Dụ Phi ôm lấy A Trác với tư thế cực kì mập mờ, cùng A Từ đang nâng A Loạn dậy chẩn bị rời khỏi lều trại.
“.....?”
Đám ca nhân quan hệ thân thiết với ba đứa con nhà họ, đơn giản mà bỏ qua cho tụi nó như vậy?
A Từ lắc lắc đầu, đối với nguyên nhân này thật sự không muốn nói nhiều, chỉ đem A Loạn đã nhắm mắt lại ngủ dìu lấy, cùng hai a cha đi ra khỏi lều trại, đem lều trại tối nay lưu lại cho Dụ Phi cùng A Trác.
Huynh đệ ca nhân sau khi lấy cùng một chồng, tuy ngày thường ở chung không có trật tự lớn nhỏ cũng không sao, nhưng trên danh phận sẽ vẫn có một người chân chính làm chủ chăm lo cho gia đình, tục xưng là phu lang chính (vợ cả). Đêm tân hôn, cũng sẽ nhường cho phu lang chính. Huynh đệ bọn họ từ trước đến nay luôn rất ăn ý, ngày thường A Trác cũng giúp đỡ Nạp Mộc a cha làm chủ nhiều quyết định, đối với chuyện danh phận này ngay cả thương lượng cũng không cần làm đã ngầm quyết định tốt lắm.
Sau khi cửa lều buông xuống, Dụ Phi ôm lấy A Trác nằm xuống giường. A Trác có chút men say sau khi thân thiết một phen dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của quần chúng đã bị xua tan, hiện tại chống lại tầm mắt nóng rực cùng ý cười nơi khóe miệng của Dụ Phi, cảm thấy thập phần trấn tĩnh. Không hề có chút ngượng ngùng, đang muốn giúp Dụ Phi cởi bỏ quần áo, Dụ Phi đã trước một bước đưa tay kéo lấy dây thừng nơi thắt lưng A Trác.
“Đừng nóng vội.” Đem nam nhân dưới thân đè lại, Dụ Phi vén áo hắn lên, cả người áp sát lại, khí tức nóng ẩm phun lên làn da mẫn cảm, khiến cho A Trác một trận run rẩy.
“Ngày đó quả nhiên không làm tới bước cuối cùng.....” Dụ Phi lẩm bẩm nói, điểm hồng chí ở hạ phúc, giống như chu sa bàn (?) diễm lệ. A Từ ngày đó hắn cũng nhìn thấy, nhưng sau một đêm thỏa thích thì không thấy dấu vết nữa. Hắn còn đối với chuyện này cảm thấy hiếm lạ một trận, vậy mà lại là thạch sùng sa đời trước chỉ thấy trong tiểu thuyết?
A Trác không nghe rõ Dụ Phi nói gì, thấy hắn tỉ mỉ quan sát thạch sùng sa của mình, nhất thời cảm thấy căng thẳng, không khỏi nắm chặt tay thành quyền, có chút khổ sở khàn khàn nói: “Ta cùng Đa Nặc cái gì cũng không có..... Ngươi là người thứ nhất.....”
“Ân?” Dụ Phi còn đang suy nghĩ phải làm thế nào để đem tình hình cụ thể đêm đó hỏi ra, lại nghe A Trác không đầu không đuôi nói như vậy nhất thời cũng không phản ứng được, chỉ nhíu nhíu mày: “Ngươi nhắc đến hắn làm gì?”
A Trác nhẹ hít một hơi, giữ chặt cánh tay Dụ Phi đang chống trên giường, Dụ Phi theo ý tứ của hắn mà cúi người xuống, cũng không biết vì cái gì ánh mắt A Trác bỗng nhiên ảm đạm xuống, trong mắt A Trác có chút bi thương, nhưng vẫn nhìn thẳng vào hắn nói: “Trừ ngươi ra, không có ai từng chạm vào ta, thật sự.”
Dụ Phi lúc này mới phản ứng được liền ngẩn người, nam nhân dưới thân đã hạ mắt, tay vẫn còn nắm chặt lấy cánh tay của hắn, gắt gao không buông tay, nhưng cũng chú ý độ mạnh yếu không khiến cho hắn cảm thấy đau. Tựa như thân thể giờ phút này nằm dưới thân hắn, đường cong của bắp thịt tràn ngập lực lượng lại đang buộc chặt, nhưng cũng không hề phòng bị mà rộng mở với hắn, cam tâm tình nguyện thừa nhận ôn nhu hay thô bạo của hắn.
“Ta biết.” Dụ Phi liếc ánh mắt tràn đầy ý cười, vô cùng thân thiết hôn lên khóe mắt A Trác: “Thời điểm ngươi nhìn tiểu tử kia, cũng sẽ không lộ ra ánh mắt này.”
Vô luận ôn nhu, khổ sở, sung sướng, ủy khuất, đều vì ta, chỉ có thể vì ta!
Đem quần áo A Trác đã hoàn toàn lỏng lẻo ném ra, Dụ Phi lôi kéo tay A Trác mang chút tán tỉnh mà cởi quần áo chính mình, sau khi cơ thể hoàn toàn không còn mảnh vải giống như A Trác hiện ra, tự mình cũng biết thân thể gầy yếu trắng nõn này không đủ nhìn. Trong lòng A Trác nổi lên một chút u buồn nho nhỏ, hơi có chút giận chó đánh mèo mà cúi đầu hung hăng cắn lên nhũ tiêm mẫn cảm của A Trác.
“Ân.....!” Cắn răng chịu đựng không để tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng, A Trác gắt gao nhắm mắt lại, nguyên bản đôi tay nắm chặt cánh tay Dụ Phi cũng theo bản năng vòng lên cái lưng trần trụi bóng loáng của hắn.
“Không được phép nhắm mắt!” Liếm lên đầu nhũ vì bị chính mình khi dễ mà run rẩy đứng lên, Dụ Phi tiến đến bên tai A Trác bá đạo ra lệnh: “Nhìn ta.” Nói xong tay lại bắt đầu vân vê ngắt nhéo tiểu đậu đỏ bên kia, khi dễ người mà dùng sức bóp lấy chỗ đó: “Nhìn chúng ta cùng một chỗ!”
A Trác nồng đậm hiểu rõ mà run rẩy lông mi, vẫn nghe theo mà mở mắt, nam nhân thanh tú cưỡi trên người hắn mang theo hơi thở xâm chiếm mãnh liệt.
Nhìn A Trác căm giận mở to mắt, Dụ Phi thấp giọng cười cười, hai tay từ trước ngực một đường vuốt ve di chuyển xuống thắt lưng căng chặt, đôi môi vẫn ghé vào lỗ tai hắn giật giật, cùng với hơi thở nóng ẩm truyền đến còn có thanh âm trầm thấp: “Một đêm kia.... Ngươi làm thế nào để ta xuất ra?”
“..... Ân?..... A!” A Trác kêu lên một tiếng ngắn ngủi, Dụ Phi vừa nói, tay vuốt ve đủ kiểu trên thắt lưng hắn lại hạ xuống mấy tấc, nhẹ nhàng nắm lấy thứ đã hơi cương lên của hắn, ở trong lòng bàn tay dùng lực độ giày vò người mà xoa nắn.
“Nói mau, đêm đó làm như thế nào khiến ta xuất ra? Bằng không.....” Giọng điệu uy hiếp đề cao, động tác nguyên bản coi như ôn nhu bỗng dưng trở nên mạnh bạo, khiến hắn nhất thời như ngừng hô hấp trong nháy mắt.
“Ngô..... Đừng như vậy.....” A Trác chỉ cảm thấy thứ xao động khó nhịn đều bị người nọ nắm trong tay, khiến người muốn phát tiết rồi lại không được.....
“Nói mau, nói thì ta sẽ để ngươi xuất ra.” Chủ nhân của cái tay kia lại ghé vào lỗ tai hắn trầm thấp mê hoặc, rõ ràng đang làm chuyện quá phận, ngữ khí nói chuyện lại ôn nhu muốn chết.
“Phải..... Dùng miệng....” Rốt cuộc vẫn là nghe theo hắn mà nói ra, A Trác nhíu mi thở dốc, ẩn nhẫn nói: “Nếu ngươi còn muốn.... Ta.... Có thể.... Ân!”
Chiếm được đáp án mình muốn, Dụ Phi nắm giữ lực đạo mà xoa nắn chỗ mẫn cảm của vật đang cương lên, khi buông lỏng tay quả nhiên bị dính đầy chất lỏng đặc sệt dinh dính.
“Thật đặc.....” Dụ Phi cúi đầu trêu đùa: “Nhanh như vậy, chẳng lẽ là lần đầu tiên? Ngươi từ trước tới giờ không bao giờ tự mình làm sao?”
“Không lần nào....” Chờ đợi dư âm cao trào qua đi, thân thể còn có chút không thể khống chế mà run nhè nhẹ, nhưng A Trác vẫn trả lời vấn đề đầy ý xấu của Dụ Phi: “A cha nói.... Trước khi kết hôn, làm chuyện này hại thân....”
“Ta đây thật đúng là nhặt được báu vật.” Khó trách lại mẫn cảm như vậy, Dụ Phi nương theo chất lỏng trên tay hướng tới phía sau A Trác tìm kiếm, chậm rãi dùng một ngón tay tiến vào dò xét, vách tường ôn nhu căng chặt nhất thời vây lấy, như là kháng cự hay là hoan nghênh mà co rút đè ép đầu ngón tay của hắn.
“Thực chặt.....” Dụ Phi nhất thời càng thêm hứng khởi, liếm lên vành tai đã trở nên đỏ bừng, cười xấu xa nói: “Lần trước say có chút không nhớ được thật là đáng tiếc, bất quá lần này, ta càng muốn tiến vào cái miệng bên dưới của ngươi.....”
Vừa nói vừa gia tăng một ngón tay, A Trác có chút nghiêng mặt đi, Dụ Phi cúi đầu hôn lên mi tâm đã nhăn lại của hắn, ôn nhu nói: “Nhẫn nại một chút.....”
Lời còn chưa dứt, hắn đã rút ra hai ngón tay miễn cưỡng khuếch trương, thay bằng vật đã cương đến trướng đau của mình.
“A!” A Trác nhịn không được kêu thành tiếng, địa phương chưa hoàn toàn được kiên nhẫn chiếu cố, cất chứa dục vọng của Dụ Phi vẫn có chút miễn cưỡng, cảm giác đau đớn như bị xé rách khiến thần kinh toàn thân hắn đều kéo căng.
“Thả lỏng.....” Dụ Phi cũng có chút khổ sở, không ngừng xoa nắn dục vọng của A Trác, nhịn xuống dục vọng muốn thỏa sức chạy nước rút mà trấn an nói: “Thả lỏng..... Từ từ sẽ không đau như vậy nữa.”
A Trác thật sâu thở dốc vài cái, tận lực khống chế hơi thở, khiến chính mình thả lỏng. Cảm giác được vật trong cơ thể hắn nhảy lên, tựa như hô hấp hỗn loạn của người nam nhân đang phủ trên người hắn. A Trác chậm rãi hít một hơi, nhắm mắt lại, chịu đựng đau đớn mà ưỡn thắt lưng về phía trước, dưới sự kinh ngạc của Dụ Phi, khàn khàn mở miệng nói: “Có thể..... Động..... A!”
Dụ Phi gần như ngay lập tức hung ác trừu sáp, hai chân A Trác mở lớn, phóng túng tùy ý hắn ra vào.
“A a.... Nhẹ.... Điểm nhẹ.....”
Bất đồng với hạ thân thô bạo, đôi môi dừng trên môi hắn triền miên, mang theo chút an ủi chút yêu thương, tỉ mỉ càn quét mỗi một địa phương trong khoang miệng hắn.
A Trác không hề cầu xin tha thứ, chịu đựng cảm giác co rút ở đùi, càng giang rộng ra để Dụ Phi được làm thêm thống khoái.
So với để người kia được thoải mái.... Chút đau đớn ấy vẫn có thể chịu đựng.
Hơn nữa dần dần, giống như không hẳn là đau....
Giữa những tiếng rên rỉ, một tia cảm giác tê dại chậm rãi hiện lên, trong mắt A Trác có chút hoảng hốt, Dụ Phi cúi người ôm chặt hắn, thời điểm đến cực hạn liền mãnh liệt trừu sáp, đem chính mình đưa vào thật sâu bên trong địa phương nóng ấm, bắn ra.
“Cuối cùng có phải không đau như vậy?” Dụ Phi lười biếng nói, đem mái tóc ẩm ướt vì mồ hôi của A Trác đẩy ra sau, cùng vành tai tóc mai hắn chạm vào nhau, hưởng thụ bầu không khí đặc biệt sau khi yêu.
“Không hề gì....” Thật lâu sau, A Trác cúi đầu đáp, Dụ Phi nghe không rõ, càng ghé sát vào, lại chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều nhẹ nhàng chậm chạp.
Đang ngủ?
Xem ra đã mệt, lại hôn khóe miệng nam nhân, Dụ Phi cũng ngáp một cái, ôm hắn điều chỉnh một tư thế thoải mái, an ổn ngủ.
Chỉ cần ngươi thoải mái, có đau hay không, không hề gì....
A Trác chưa nói xong đã đi vào giấc mộng, chỉ tiếc nam nhân ôm hắn hạnh phúc ngủ yên không nghe được.
Hết chap 20
“Thụ đâu?”
“Kia chứ đâu, các ngươi mau đưa hắn.... Cõng trở về đi ha ha.” A Loạn chỉ về phía sau, Thụ ngã chỏng vó nằm trên mặt đất, khuôn mặt bị rượu hun đến đỏ bừng trở nên mơ màng, miệng còn ồn ào: “Nháo động phòng.....”
“Thụ a, ngươi rất mất mặt.” Các ca nhân vây xem bên cạnh rất không nghĩa khí mà ghét bỏ nói.
“Vừa rồi còn nói có thể một mình chuốc say A Loạn, không cần chúng ta hỗ trợ.”
“Nghỉ ngơi đi, nhiều năm như vậy mà hắn vẫn không thắng được A Loạn.....”
“Tất nhiên! Hắn có thể thắng ta, trừ phi là thần linh giúp đỡ!” A Loạn cười đến vui vẻ, tuy rằng hắn cũng say không nhẹ, nhưng bên ngoài vẫn mạnh miệng: “Đã nói ngươi uống không bằng gia còn không tin....”
Nhìn hắn cười đến bước chân bất ổn, Dụ Phi nhanh chóng thò tay ra sau lưng đỡ lấy hắn.
“Ha ha, buồn cười chết mất, nguyên lai hắn khi say sẽ thành như vậy.....”
A Loạn nguyên bản im lặng dựa vào Dụ Phi nhíu nhíu mày, như là một chút tỉnh táo còn lại đều đặt vào ánh mắt lộ ra hung quang mà trừng bọn họ: “Cút!”
“Vẫn là như vậy.....”
A Từ mỉm cười, hơi có chút ý vị thâm trường mà chậm chạp nói: “A Loạn sau khi say, đối với người không quen càng hung dữ nga.”
“Người không quen?”
“Đáng chết, chúng ta không phải cùng nhau lớn lên sao, A Loạn ngươi hơi quá đáng!”
Dưới tiếng oán giận phẫn uất của các ca nhân, Dụ Phi không tiếng động nở nụ cười.
Cho nên, hắn là người quen thuộc?
Trời dần dần càng khuya, thịt dê nướng tốt đã bị ăn sạch sẽ, nhóm ca nhân say lợi hại giống Thụ nằm ngổn ngang trên bãi đất trống, một bộ phận khác vẫn duy trì thanh tỉnh thì bắt đầu hưng trí ngẩng cao mà ôm lấy mấy nhân vật chính đòi nháo động phòng.
“A Loạn đừng giả say! Mau mau tỉnh lại!”
“Phiền muốn chết!”
Bị đẩy tới giữa, Dụ Phi cùng ba ca nhân của mình nghiêng ngả lảo đảo ngã vào trên giường.
“Bắt đầu”
Bốn năm ca nhân cùng nhau tiến vào lều trại trao đổi một ánh mắt, hết sức ăn ý mà trăm miệng một lời nói: “Nếu là ba các ngươi động phòng, vậy lần này sẽ không khách khí......”
“Hay là dùng chiêu kia đi.”
Ánh mắt trêu ghẹo xem náo nhiệt đảo quanh bốn người, Dụ Phi chậm rãi ngồi dậy, dù bận vẫn ung dung nhìn lại bọn họ.
Sao nào, muốn ngoạn cái gì kịch liệt?
“Uy, không cần quá phận....” A Từ nhíu mày nhìn bọn họ, bộ dáng như lâm đại địch, “Đừng quên các ngươi cũng có thời điểm động phòng.....”
“Đến ngày đó, tùy ngươi nháo”
Không để ý tới A Từ uy hiếp, ca nhân đứng ở đầu tiên thoạt nhìn như đầu lĩnh cười xấu xa, từ phía sau lấy ra một cái....
Quả táo?
Dụ Phi nhất thời giật mình, ca nhân kia thấy Dụ Phi vẫn lạnh nhạt mà chống đỡ bỗng thay đổi thần sắc, còn tưởng đã khiến hắn chấn động, càng thêm vui vẻ: “Cả đời chỉ có một lần động phòng, ai cũng không được tức giận!”
Nói xong quả nhiên giống như Dụ Phi suy đoán, hắn lại lấy ra một sợi dây thừng thập phần mảnh khảnh cột vào quả táo, sau đó cầm một đầu sợi dây, nâng quả táo lên treo ngay vị trí đôi môi A Trác đối diện với khuôn mặt Dụ Phi, đối với Dụ Phi nháy mắt cười nói: “A Trác, A Từ còn có A Loạn, có ba lượt cơ hội, ngươi không thể dùng tay, cứ như vậy ăn hết quả táo.”
“......”
“Mau a”
“Nếu ngượng ngùng thì phải nhận thua, phải phạt rượu”
Thấy Dụ Phi trầm mặc, mọi người vội vàng ồn ào, nhất thời tiếng kêu ồn ào tới mức muốn bay cả lều trại.
Dụ Phi có loại xúc động muốn đỡ trán, cảm giác này thật sự như là trận địa đã sẵn sàng nghênh đón quân địch mà nín thở ngưng thần đi vào địch doanh, sau đó lại phát hiện địch nhân chỉ là mấy đứa nhỏ chưa dài lông.....
Này.... Chính là loại nháo động phòng mà các ngươi nghĩ ra được sao.... Là loại quá phận nhất trong truyền thuyết sao.....
Kháo, chiêu này chỉ là trò xiếc đã cổ lỗ sĩ ở đời trước của hắn, quả nhiên là hắn không nên ôm chờ mong đối với loại hình giải trí của thời đại này sao ==
“Vẫn là quên đi, rượu ta.....” Nghĩ rằng Dụ Phi chịu không nổi loại phương pháp nháo kiểu này, A Trác đang định lên tiếng nhận hình phạt, liền thấy trước mặt có bóng đen chợt lóe, quả táo đụng vào môi hắn, Dụ Phi đã há mồm cắn một miếng.
“A!” Bị động tác của Dụ Phi làm cả kinh, các ca nhân vội vàng đem quả táo kéo ra, Dụ Phi theo lực đạo đó mà tự nhiên đổ về phía khóe miệng A Trác.
“Vẫn hôn kìa ”
“Ôi, Dụ Phi ngươi thật gian trá, may mà chúng ta phản ứng mau....”
Bốn phía lại là một trận ồn ào, mọi người như phát hiện trò hay mà nhìn chằm chằm phản ứng của bọn hắn.
A Trác đầu tiên là bị lực đạo của Dụ Phi đập vào khiến miệng có chút đau, sau đó đợi qua một chút, chỉ cảm thấy xúc cảm mềm mại trên đôi môi giật giật, trực tiếp bị hôn lên, đầu lưỡi ấm áp hơi có chút thương tiếc mà liếm lên đôi môi hắn, sau đó không coi ai ra gì mà xâm phạm tiến vào, kịch liệt lại không để hắn kháng cự mà tùy ý khấy đảo trong miệng hắn.
“Ngô.....” A Trác nghĩ muốn lùi lại một chút, Dụ Phi đã vòng tay ra sau giữ chặt gáy hắn, dùng nụ hôn cũng đồng dạng bá đạo mà ép buộc hắn thừa nhận nụ hôn này.
“..... “
“Ai.....”
Các ca nhân nguyên bản xem kịch vui không khỏi nóng mặt, tuy không phải lần đầu tiên thấy Dụ Phi hôn môi A Trác, nhưng lần trước là uống rượu lại thêm tiểu tử Đa Nặc kích thích, không nghĩ tới thời điểm Dụ Phi thanh tỉnh cũng không cố kỵ như vậy, bọn họ nguyên bản muốn nháo động phòng bây giờ lại không biết phải làm gì, khiến mọi người nhất thời không biết nói cái gì.....
A Trác lúc trước bị chuốc rượu, bây giờ trong miệng vẫn còn lưu lại vị rượu nồng đậm, hơi thở nam nhân tinh khiết lại mang theo chút cay nóng, thuận theo mà thừa nhận nụ hôn của hắn. Dụ Phi gần như không khắc chế được bàn tay mà tiến vào trong quần áo của A Trác, cảm thụ một chút tiếng tim đập không có quy luật cùng cơ thể buộc chặt kia. Nhưng lo lắng đến hiện trường còn đầy bóng đèn chưa được dọn dẹp, chỉ đành nhịn xuống, khiến cho hưng phấn lúc trước hạ xuống.
A Trác rốt cuộc được buông ra chỉ cảm thấy thân thể lúc trước cứng ngắc đã trở nên hỏng mất, tay chân như nhũn ra, hô hấp nửa ngày mới thông thuận, hắn cúi đầu không nhìn biểu tình của mọi người ở bốn phía, chỉ lo điều chỉnh hô hấp chậm rãi bình phục ***g ngực tắc ngẽn.
Dụ Phi nhẹ nhàng giúp hắn thuận khí, buồn cười nói: “Lần sau ta dạy ngươi cách thở.” Dứt lời lại ngẩng đầu nhìn mấy người đã hoàn toàn an tĩnh, ca nhân còn cầm trên tay quả táo lúc nãy bị hắn cắn dở đang ngơ ngác nhìn lại hắn, mới vừa rồi còn ồn ào bỡn cợt.
“Tiếp tục đi.” Dụ Phi nhếch môi cười, ánh mắt lại chuyển hướng tới bên người A Từ đang chuyên tâm nghiên cứu hoa văn trên giường, cùng A Loạn say đến hai mắt ngẩn ngơ, có vẻ so với mấy người muốn nháo động phòng còn hưng trí bừng bừng hơn: “Tiếp theo đến ai?”
“......”
Trong một mảnh lặng im quỷ dị, đồng chí Dụ Phi đã sống hai đời ở trong lòng nở nụ cười lãnh diễm cao quý.
Rất không đủ nhìn, chờ thời điểm các ngươi thành thân, gia lại đến hảo hảo dạy dỗ các ngươi cái gì gọi là chân chính nháo, động, phòng!
Nháo động phòng cũng là thời điểm nhân vật chính ngượng ngùng nhất, càng khiến nhân vật chính khó xử thì càng vui. Vì thế các ca nhân nguyên bản hưng trí ngẩng cao, bởi vì Dụ Phi bình tĩnh ngoài dự kiến (hay là nói da mặt quá dày?), rất không có ý nghĩa mà tản ra trước thời gian.
Nạp Mộc cùng Đa Triết nguyên bản tính toán đến giúp đỡ đuổi khách nhân, sau khi vào lều trại, chỉ nhìn thấy Dụ Phi ôm lấy A Trác với tư thế cực kì mập mờ, cùng A Từ đang nâng A Loạn dậy chẩn bị rời khỏi lều trại.
“.....?”
Đám ca nhân quan hệ thân thiết với ba đứa con nhà họ, đơn giản mà bỏ qua cho tụi nó như vậy?
A Từ lắc lắc đầu, đối với nguyên nhân này thật sự không muốn nói nhiều, chỉ đem A Loạn đã nhắm mắt lại ngủ dìu lấy, cùng hai a cha đi ra khỏi lều trại, đem lều trại tối nay lưu lại cho Dụ Phi cùng A Trác.
Huynh đệ ca nhân sau khi lấy cùng một chồng, tuy ngày thường ở chung không có trật tự lớn nhỏ cũng không sao, nhưng trên danh phận sẽ vẫn có một người chân chính làm chủ chăm lo cho gia đình, tục xưng là phu lang chính (vợ cả). Đêm tân hôn, cũng sẽ nhường cho phu lang chính. Huynh đệ bọn họ từ trước đến nay luôn rất ăn ý, ngày thường A Trác cũng giúp đỡ Nạp Mộc a cha làm chủ nhiều quyết định, đối với chuyện danh phận này ngay cả thương lượng cũng không cần làm đã ngầm quyết định tốt lắm.
Sau khi cửa lều buông xuống, Dụ Phi ôm lấy A Trác nằm xuống giường. A Trác có chút men say sau khi thân thiết một phen dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của quần chúng đã bị xua tan, hiện tại chống lại tầm mắt nóng rực cùng ý cười nơi khóe miệng của Dụ Phi, cảm thấy thập phần trấn tĩnh. Không hề có chút ngượng ngùng, đang muốn giúp Dụ Phi cởi bỏ quần áo, Dụ Phi đã trước một bước đưa tay kéo lấy dây thừng nơi thắt lưng A Trác.
“Đừng nóng vội.” Đem nam nhân dưới thân đè lại, Dụ Phi vén áo hắn lên, cả người áp sát lại, khí tức nóng ẩm phun lên làn da mẫn cảm, khiến cho A Trác một trận run rẩy.
“Ngày đó quả nhiên không làm tới bước cuối cùng.....” Dụ Phi lẩm bẩm nói, điểm hồng chí ở hạ phúc, giống như chu sa bàn (?) diễm lệ. A Từ ngày đó hắn cũng nhìn thấy, nhưng sau một đêm thỏa thích thì không thấy dấu vết nữa. Hắn còn đối với chuyện này cảm thấy hiếm lạ một trận, vậy mà lại là thạch sùng sa đời trước chỉ thấy trong tiểu thuyết?
A Trác không nghe rõ Dụ Phi nói gì, thấy hắn tỉ mỉ quan sát thạch sùng sa của mình, nhất thời cảm thấy căng thẳng, không khỏi nắm chặt tay thành quyền, có chút khổ sở khàn khàn nói: “Ta cùng Đa Nặc cái gì cũng không có..... Ngươi là người thứ nhất.....”
“Ân?” Dụ Phi còn đang suy nghĩ phải làm thế nào để đem tình hình cụ thể đêm đó hỏi ra, lại nghe A Trác không đầu không đuôi nói như vậy nhất thời cũng không phản ứng được, chỉ nhíu nhíu mày: “Ngươi nhắc đến hắn làm gì?”
A Trác nhẹ hít một hơi, giữ chặt cánh tay Dụ Phi đang chống trên giường, Dụ Phi theo ý tứ của hắn mà cúi người xuống, cũng không biết vì cái gì ánh mắt A Trác bỗng nhiên ảm đạm xuống, trong mắt A Trác có chút bi thương, nhưng vẫn nhìn thẳng vào hắn nói: “Trừ ngươi ra, không có ai từng chạm vào ta, thật sự.”
Dụ Phi lúc này mới phản ứng được liền ngẩn người, nam nhân dưới thân đã hạ mắt, tay vẫn còn nắm chặt lấy cánh tay của hắn, gắt gao không buông tay, nhưng cũng chú ý độ mạnh yếu không khiến cho hắn cảm thấy đau. Tựa như thân thể giờ phút này nằm dưới thân hắn, đường cong của bắp thịt tràn ngập lực lượng lại đang buộc chặt, nhưng cũng không hề phòng bị mà rộng mở với hắn, cam tâm tình nguyện thừa nhận ôn nhu hay thô bạo của hắn.
“Ta biết.” Dụ Phi liếc ánh mắt tràn đầy ý cười, vô cùng thân thiết hôn lên khóe mắt A Trác: “Thời điểm ngươi nhìn tiểu tử kia, cũng sẽ không lộ ra ánh mắt này.”
Vô luận ôn nhu, khổ sở, sung sướng, ủy khuất, đều vì ta, chỉ có thể vì ta!
Đem quần áo A Trác đã hoàn toàn lỏng lẻo ném ra, Dụ Phi lôi kéo tay A Trác mang chút tán tỉnh mà cởi quần áo chính mình, sau khi cơ thể hoàn toàn không còn mảnh vải giống như A Trác hiện ra, tự mình cũng biết thân thể gầy yếu trắng nõn này không đủ nhìn. Trong lòng A Trác nổi lên một chút u buồn nho nhỏ, hơi có chút giận chó đánh mèo mà cúi đầu hung hăng cắn lên nhũ tiêm mẫn cảm của A Trác.
“Ân.....!” Cắn răng chịu đựng không để tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng, A Trác gắt gao nhắm mắt lại, nguyên bản đôi tay nắm chặt cánh tay Dụ Phi cũng theo bản năng vòng lên cái lưng trần trụi bóng loáng của hắn.
“Không được phép nhắm mắt!” Liếm lên đầu nhũ vì bị chính mình khi dễ mà run rẩy đứng lên, Dụ Phi tiến đến bên tai A Trác bá đạo ra lệnh: “Nhìn ta.” Nói xong tay lại bắt đầu vân vê ngắt nhéo tiểu đậu đỏ bên kia, khi dễ người mà dùng sức bóp lấy chỗ đó: “Nhìn chúng ta cùng một chỗ!”
A Trác nồng đậm hiểu rõ mà run rẩy lông mi, vẫn nghe theo mà mở mắt, nam nhân thanh tú cưỡi trên người hắn mang theo hơi thở xâm chiếm mãnh liệt.
Nhìn A Trác căm giận mở to mắt, Dụ Phi thấp giọng cười cười, hai tay từ trước ngực một đường vuốt ve di chuyển xuống thắt lưng căng chặt, đôi môi vẫn ghé vào lỗ tai hắn giật giật, cùng với hơi thở nóng ẩm truyền đến còn có thanh âm trầm thấp: “Một đêm kia.... Ngươi làm thế nào để ta xuất ra?”
“..... Ân?..... A!” A Trác kêu lên một tiếng ngắn ngủi, Dụ Phi vừa nói, tay vuốt ve đủ kiểu trên thắt lưng hắn lại hạ xuống mấy tấc, nhẹ nhàng nắm lấy thứ đã hơi cương lên của hắn, ở trong lòng bàn tay dùng lực độ giày vò người mà xoa nắn.
“Nói mau, đêm đó làm như thế nào khiến ta xuất ra? Bằng không.....” Giọng điệu uy hiếp đề cao, động tác nguyên bản coi như ôn nhu bỗng dưng trở nên mạnh bạo, khiến hắn nhất thời như ngừng hô hấp trong nháy mắt.
“Ngô..... Đừng như vậy.....” A Trác chỉ cảm thấy thứ xao động khó nhịn đều bị người nọ nắm trong tay, khiến người muốn phát tiết rồi lại không được.....
“Nói mau, nói thì ta sẽ để ngươi xuất ra.” Chủ nhân của cái tay kia lại ghé vào lỗ tai hắn trầm thấp mê hoặc, rõ ràng đang làm chuyện quá phận, ngữ khí nói chuyện lại ôn nhu muốn chết.
“Phải..... Dùng miệng....” Rốt cuộc vẫn là nghe theo hắn mà nói ra, A Trác nhíu mi thở dốc, ẩn nhẫn nói: “Nếu ngươi còn muốn.... Ta.... Có thể.... Ân!”
Chiếm được đáp án mình muốn, Dụ Phi nắm giữ lực đạo mà xoa nắn chỗ mẫn cảm của vật đang cương lên, khi buông lỏng tay quả nhiên bị dính đầy chất lỏng đặc sệt dinh dính.
“Thật đặc.....” Dụ Phi cúi đầu trêu đùa: “Nhanh như vậy, chẳng lẽ là lần đầu tiên? Ngươi từ trước tới giờ không bao giờ tự mình làm sao?”
“Không lần nào....” Chờ đợi dư âm cao trào qua đi, thân thể còn có chút không thể khống chế mà run nhè nhẹ, nhưng A Trác vẫn trả lời vấn đề đầy ý xấu của Dụ Phi: “A cha nói.... Trước khi kết hôn, làm chuyện này hại thân....”
“Ta đây thật đúng là nhặt được báu vật.” Khó trách lại mẫn cảm như vậy, Dụ Phi nương theo chất lỏng trên tay hướng tới phía sau A Trác tìm kiếm, chậm rãi dùng một ngón tay tiến vào dò xét, vách tường ôn nhu căng chặt nhất thời vây lấy, như là kháng cự hay là hoan nghênh mà co rút đè ép đầu ngón tay của hắn.
“Thực chặt.....” Dụ Phi nhất thời càng thêm hứng khởi, liếm lên vành tai đã trở nên đỏ bừng, cười xấu xa nói: “Lần trước say có chút không nhớ được thật là đáng tiếc, bất quá lần này, ta càng muốn tiến vào cái miệng bên dưới của ngươi.....”
Vừa nói vừa gia tăng một ngón tay, A Trác có chút nghiêng mặt đi, Dụ Phi cúi đầu hôn lên mi tâm đã nhăn lại của hắn, ôn nhu nói: “Nhẫn nại một chút.....”
Lời còn chưa dứt, hắn đã rút ra hai ngón tay miễn cưỡng khuếch trương, thay bằng vật đã cương đến trướng đau của mình.
“A!” A Trác nhịn không được kêu thành tiếng, địa phương chưa hoàn toàn được kiên nhẫn chiếu cố, cất chứa dục vọng của Dụ Phi vẫn có chút miễn cưỡng, cảm giác đau đớn như bị xé rách khiến thần kinh toàn thân hắn đều kéo căng.
“Thả lỏng.....” Dụ Phi cũng có chút khổ sở, không ngừng xoa nắn dục vọng của A Trác, nhịn xuống dục vọng muốn thỏa sức chạy nước rút mà trấn an nói: “Thả lỏng..... Từ từ sẽ không đau như vậy nữa.”
A Trác thật sâu thở dốc vài cái, tận lực khống chế hơi thở, khiến chính mình thả lỏng. Cảm giác được vật trong cơ thể hắn nhảy lên, tựa như hô hấp hỗn loạn của người nam nhân đang phủ trên người hắn. A Trác chậm rãi hít một hơi, nhắm mắt lại, chịu đựng đau đớn mà ưỡn thắt lưng về phía trước, dưới sự kinh ngạc của Dụ Phi, khàn khàn mở miệng nói: “Có thể..... Động..... A!”
Dụ Phi gần như ngay lập tức hung ác trừu sáp, hai chân A Trác mở lớn, phóng túng tùy ý hắn ra vào.
“A a.... Nhẹ.... Điểm nhẹ.....”
Bất đồng với hạ thân thô bạo, đôi môi dừng trên môi hắn triền miên, mang theo chút an ủi chút yêu thương, tỉ mỉ càn quét mỗi một địa phương trong khoang miệng hắn.
A Trác không hề cầu xin tha thứ, chịu đựng cảm giác co rút ở đùi, càng giang rộng ra để Dụ Phi được làm thêm thống khoái.
So với để người kia được thoải mái.... Chút đau đớn ấy vẫn có thể chịu đựng.
Hơn nữa dần dần, giống như không hẳn là đau....
Giữa những tiếng rên rỉ, một tia cảm giác tê dại chậm rãi hiện lên, trong mắt A Trác có chút hoảng hốt, Dụ Phi cúi người ôm chặt hắn, thời điểm đến cực hạn liền mãnh liệt trừu sáp, đem chính mình đưa vào thật sâu bên trong địa phương nóng ấm, bắn ra.
“Cuối cùng có phải không đau như vậy?” Dụ Phi lười biếng nói, đem mái tóc ẩm ướt vì mồ hôi của A Trác đẩy ra sau, cùng vành tai tóc mai hắn chạm vào nhau, hưởng thụ bầu không khí đặc biệt sau khi yêu.
“Không hề gì....” Thật lâu sau, A Trác cúi đầu đáp, Dụ Phi nghe không rõ, càng ghé sát vào, lại chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều nhẹ nhàng chậm chạp.
Đang ngủ?
Xem ra đã mệt, lại hôn khóe miệng nam nhân, Dụ Phi cũng ngáp một cái, ôm hắn điều chỉnh một tư thế thoải mái, an ổn ngủ.
Chỉ cần ngươi thoải mái, có đau hay không, không hề gì....
A Trác chưa nói xong đã đi vào giấc mộng, chỉ tiếc nam nhân ôm hắn hạnh phúc ngủ yên không nghe được.
Hết chap 20
Tác giả :
Tiêu Hồ Điệp