Trọng Sinh Chi Lê Hân
Chương 65: Chuyện chưa kể
Hắn hiểu đạo lý chữa bệnh thì phải chữa từ gốc, ôm bảo bối vào lòng, hắn chậm rãi hồi tưởng:
Cách đây 21 năm, hắn sớm hoàn thành đợt huấn luyện đặc biệt trở về nhà, chuẩn bị tiếp nhận thế lực từ cha hắn.
Giống như dự đoán, cha hắn đã chuẩn bị sẵn cho hắn một vị hôn thê phù hợp.
Y theo tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không làm chuyện mình không muốn. Hắn công khai tính hướng, biểu lộ mình không yêu hồng nhan chỉ yêu lam nhan, lại càng không vì lợi ích gia tộc mà cưới một người không yêu.
Vì chuyện này mà Uất Trì lão gia tử tức giận tuyên bố muốn xóa bỏ tư cách người thừa kế và đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn, dùng đó làm áp lực ép hắn vào khuôn khổ.
Nhưng Uất Trì Diễm của lúc đó đã không còn là thằng nhóc yếu ớt sợ cha nữa rồi. Hắn lạnh lùng đâm thẳng vào sự thật: “Cha, ngài đã không còn thời gian bồi dưỡng một người thừa kế khác.”
“Ngài cứ yên tâm về chuyện người thừa kế, con đảm bảo trong nửa năm sẽ cho ngài ôm cháu.”
Đúng nửa năm sau, Uất Trì Giản được ôm trở về. Thời điểm này cũng là thời điểm nguy hiểm của Uất Trì Diễm, hắn vừa phải lo việc tiếp nhận hai phần thế lực, vừa phải lo đám họ hàng âm thầm ngáng tay chân. Cho nên hắn đối ngoại nói con mình sinh ra yếu ớt, khó có thể đảm đương trọng trách nên tước bỏ quyền thừa kế của nó, đưa đi Châu Âu tịnh dưỡng.
Tiếp đó hắn tìm được Uất Trì Hi trong cô nhi viện – một đứa bé không quá thông minh, hiền lành, thật thà, diện mạo thanh tú, cha mẹ mất sớm, không có thân thích.
Cứ thế Tiểu Trình Hi trở thành Uất Trì Hi, người thừa kế tương lai của tập đoàn Uất Trì, thành công trở thành đích ngắm bắn cho các thế lực khác.
Ngay từ đầu hắn không quan tâm, mà thực chất là không muốn quan tâm một quân cờ có thể bị hi sinh bất kì lúc nào.
Chỉ là người tính không bằng trời tính – khi một người toàn tâm toàn ý, vô điều kiện đối tốt với bạn, bạn có thể thờ ơ mãi sao? Mà cậu giống như câu nước chảy đá mòn, dần dần đột phá tâm hắn, để hắn chợt nhận ra mình không thể đánh mất cậu.
Cuộc đời luôn có biến số, nó xảy đến vào năm cậu tốt nghiệp trung học.
Ngày đó, cậu như thường gặp phải ám sát, với chiếc xe đã qua cải tạo hẳn là cậu phải an toàn mới đúng. Không ngờ, trong đội ngũ vệ sĩ tồn tại một gian tế, gã ta dùng một con dao đâm trúng lưng cậu, tuy nhiên, cuối cùng gã vẫn bị những vệ sĩ khác tiêu diệt.
Cậu được đưa về trong tình trạng hôn mê nên không biết lúc ấy Uất Trì Diễm có mặt ở nhà, nhìn toàn thân cậu đẫm máu, khuôn mặt lạnh lùng chợt hiện ra vẻ bối rối. Trong đầu hắn lúc ấy tràn ngập hình ảnh của cậu, lúc rụt rè gọi hắn là cha, lúc bẽn lẽn đưa trà lên cho hắn, lúc tươi cười lúi húi trong bếp nấu cơm…
Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại ở trong phòng chăm sóc đứa bé đang sốt cao. Người đã bất tỉnh mà miệng lúc nào cũng gọi hắn và Tiểu Giản, nước mắt cũng không ngừng chảy.
Đó là lần đầu tiên hắn có suy nghĩ muốn ngưng bước cuối của kế hoạch – thay vì trừ hậu hoạn, hắn muốn đứa bé này có thể vui vẻ, mạnh khỏe sống tiếp.
Sau hôm đó, hắn tiếp tục trúng tà, giảm lượng xã giao, giảm số tình nhân, ….. tất cả chỉ vì muốn về uống trà chiều, ăn cơm tối với cậu.
Khi phát hiện ra cậu thích ăn đồ ngọt, hắn không chỉ lệnh cho phòng bếp còn cố tình ở ngoài tìm mua các loại bánh cho cậu thưởng thức.
Tình cảm càng lúc càng sâu, sủng nịnh càng lúc càng nhiều, tình cảm cha con dần dần biến chất. Mà có lẽ từ đầu, cũng chưa từng tồn tại cái gọi là tình cha con đó chăng?
Uất Trì Hi vẫn tiếp tục gặp phải ám sát, chỉ là số lượng vệ sĩ quanh cậu càng lúc càng tăng, càng lúc càng giỏi. Nếu không phải cậu vô tình nghe được hai vị đặc trợ nói chuyện, có lẽ cậu sẽ giống như trong kế hoạch của hắn, lớn thêm vài năm sẽ được nghe chân tướng, có thể cậu sẽ buồn sẽ đau, nhưng hắn đảm bảo sẽ cho cậu cả đời hạnh phúc.
Chỉ tiếc ở đời không tránh được chữ ngờ, từ lúc Uất Trì Diễm định ra kế hoạch kia, tính mạng của Uất Trì Hi đã không còn đảm bảo nữa rồi.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
“Tiểu Hi, sao lúc đó không đến chất vấn tôi?” Mỗi lần hắn một mình ngồi trong phòng Uất Trì Hi đến sáng, nhớ lại từng chi tiết từng kỉ niệm, lòng hắn thật đau lắm.
Tại sao không đến hỏi hắn? Dù là mắng chửi hay chất vấn cũng được, sao phải chọn cách cực đoan như thế?
“Tôi….. muốn yên tĩnh một lát.” Đầu óc cậu có chút quá tải, không thừa nhận được một lúc nhiều chân tướng như vậy.
“Được, em nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ quá nhiều.”
Nhìn cánh tay nhẹ vuốt tóc mình, cậu nói nhỏ: “Từ bé tôi đã luôn mơ về một gia đình. Cám ơn ông đã cho tôi một mái ấm, dù rằng nó là giả, nhưng tôi thật sự rất biết ơn.”
Hắn thật muốn khóc, chỉ bởi vì một chữ ‘nhà’ này thôi sao?! Vì nó mà cậu không oán hận, không chất vấn, không đòi hỏi?! Tiểu Hi của hắn thật là một đứa trẻ dễ thỏa mãn quá rồi!
Trong phòng khách chỉ có mình Uất Trì Giản.
“Cha, anh sao rồi?”
“Ngủ.” Hắn như hết hơi ngồi phịch xuống ghế.
Y cảm thấy kì lạ, cả hai không phải đã nói hết với nhau rồi sao? Hồi nãy còn tốt như vậy mà?
Uất Trì Giản khẩn trương hỏi: “Không lẽ anh lại muốn đi?”
Nhìn cha chậm rãi lắc đầu, chẳng lẽ cha….. bị từ chối?
Chuyện này….. có vẻ không tốt nhưng y thật muốn cười quá…. nhưng y biết, nếu mình cười, tuyệt đối sẽ toi mạng QAQ
“Sinh nhật anh con, chúng ta sẽ đi Châu Âu.”
Uất Trì Giản nhất thời không theo kịp suy nghĩ của cha, y nhìn vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu: “Con sẽ chuẩn bị.”
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Nằm đến đầu giờ chiều, cậu thấy mình cần xuống giường để giãn ít gân cốt.
Đúng lúc cậu chuẩn bị đặt chân xuống đất, Uất Trì Diễm tiến vào: “Em muốn vết thương chuyển xấu sao? Có biết tôi với Tiểu Giản rất lo lắng không?”
Vốn cậu muốn phản bác là mình có thể tự lo, chút vết thương này thì nhằm nhò gì, nhưng nhìn hắn nổi bão, cậu lại không dám mở miệng.
Nhìn bộ dáng trẻ con nhận sai của cậu, hắn lại mềm lòng, đưa tay xuống mát xa chân cho cậu, lại thấy người này ngọ nguậy không yên, hắn lại phải mắng: “Còn quậy.”
Mát xa được một lúc, cậu mới được Uất Trì Diễm bế ra sofa, một nhà ba người ngồi uống trà ăn bánh nói chuyện phiếm. Giống như quay lại thời gian tốt đẹp lúc xưa, khi chưa có chuyện xấu xảy ra.
Sau hôm nay, chính là giao thừa.
Cách đây 21 năm, hắn sớm hoàn thành đợt huấn luyện đặc biệt trở về nhà, chuẩn bị tiếp nhận thế lực từ cha hắn.
Giống như dự đoán, cha hắn đã chuẩn bị sẵn cho hắn một vị hôn thê phù hợp.
Y theo tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không làm chuyện mình không muốn. Hắn công khai tính hướng, biểu lộ mình không yêu hồng nhan chỉ yêu lam nhan, lại càng không vì lợi ích gia tộc mà cưới một người không yêu.
Vì chuyện này mà Uất Trì lão gia tử tức giận tuyên bố muốn xóa bỏ tư cách người thừa kế và đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn, dùng đó làm áp lực ép hắn vào khuôn khổ.
Nhưng Uất Trì Diễm của lúc đó đã không còn là thằng nhóc yếu ớt sợ cha nữa rồi. Hắn lạnh lùng đâm thẳng vào sự thật: “Cha, ngài đã không còn thời gian bồi dưỡng một người thừa kế khác.”
“Ngài cứ yên tâm về chuyện người thừa kế, con đảm bảo trong nửa năm sẽ cho ngài ôm cháu.”
Đúng nửa năm sau, Uất Trì Giản được ôm trở về. Thời điểm này cũng là thời điểm nguy hiểm của Uất Trì Diễm, hắn vừa phải lo việc tiếp nhận hai phần thế lực, vừa phải lo đám họ hàng âm thầm ngáng tay chân. Cho nên hắn đối ngoại nói con mình sinh ra yếu ớt, khó có thể đảm đương trọng trách nên tước bỏ quyền thừa kế của nó, đưa đi Châu Âu tịnh dưỡng.
Tiếp đó hắn tìm được Uất Trì Hi trong cô nhi viện – một đứa bé không quá thông minh, hiền lành, thật thà, diện mạo thanh tú, cha mẹ mất sớm, không có thân thích.
Cứ thế Tiểu Trình Hi trở thành Uất Trì Hi, người thừa kế tương lai của tập đoàn Uất Trì, thành công trở thành đích ngắm bắn cho các thế lực khác.
Ngay từ đầu hắn không quan tâm, mà thực chất là không muốn quan tâm một quân cờ có thể bị hi sinh bất kì lúc nào.
Chỉ là người tính không bằng trời tính – khi một người toàn tâm toàn ý, vô điều kiện đối tốt với bạn, bạn có thể thờ ơ mãi sao? Mà cậu giống như câu nước chảy đá mòn, dần dần đột phá tâm hắn, để hắn chợt nhận ra mình không thể đánh mất cậu.
Cuộc đời luôn có biến số, nó xảy đến vào năm cậu tốt nghiệp trung học.
Ngày đó, cậu như thường gặp phải ám sát, với chiếc xe đã qua cải tạo hẳn là cậu phải an toàn mới đúng. Không ngờ, trong đội ngũ vệ sĩ tồn tại một gian tế, gã ta dùng một con dao đâm trúng lưng cậu, tuy nhiên, cuối cùng gã vẫn bị những vệ sĩ khác tiêu diệt.
Cậu được đưa về trong tình trạng hôn mê nên không biết lúc ấy Uất Trì Diễm có mặt ở nhà, nhìn toàn thân cậu đẫm máu, khuôn mặt lạnh lùng chợt hiện ra vẻ bối rối. Trong đầu hắn lúc ấy tràn ngập hình ảnh của cậu, lúc rụt rè gọi hắn là cha, lúc bẽn lẽn đưa trà lên cho hắn, lúc tươi cười lúi húi trong bếp nấu cơm…
Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại ở trong phòng chăm sóc đứa bé đang sốt cao. Người đã bất tỉnh mà miệng lúc nào cũng gọi hắn và Tiểu Giản, nước mắt cũng không ngừng chảy.
Đó là lần đầu tiên hắn có suy nghĩ muốn ngưng bước cuối của kế hoạch – thay vì trừ hậu hoạn, hắn muốn đứa bé này có thể vui vẻ, mạnh khỏe sống tiếp.
Sau hôm đó, hắn tiếp tục trúng tà, giảm lượng xã giao, giảm số tình nhân, ….. tất cả chỉ vì muốn về uống trà chiều, ăn cơm tối với cậu.
Khi phát hiện ra cậu thích ăn đồ ngọt, hắn không chỉ lệnh cho phòng bếp còn cố tình ở ngoài tìm mua các loại bánh cho cậu thưởng thức.
Tình cảm càng lúc càng sâu, sủng nịnh càng lúc càng nhiều, tình cảm cha con dần dần biến chất. Mà có lẽ từ đầu, cũng chưa từng tồn tại cái gọi là tình cha con đó chăng?
Uất Trì Hi vẫn tiếp tục gặp phải ám sát, chỉ là số lượng vệ sĩ quanh cậu càng lúc càng tăng, càng lúc càng giỏi. Nếu không phải cậu vô tình nghe được hai vị đặc trợ nói chuyện, có lẽ cậu sẽ giống như trong kế hoạch của hắn, lớn thêm vài năm sẽ được nghe chân tướng, có thể cậu sẽ buồn sẽ đau, nhưng hắn đảm bảo sẽ cho cậu cả đời hạnh phúc.
Chỉ tiếc ở đời không tránh được chữ ngờ, từ lúc Uất Trì Diễm định ra kế hoạch kia, tính mạng của Uất Trì Hi đã không còn đảm bảo nữa rồi.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
“Tiểu Hi, sao lúc đó không đến chất vấn tôi?” Mỗi lần hắn một mình ngồi trong phòng Uất Trì Hi đến sáng, nhớ lại từng chi tiết từng kỉ niệm, lòng hắn thật đau lắm.
Tại sao không đến hỏi hắn? Dù là mắng chửi hay chất vấn cũng được, sao phải chọn cách cực đoan như thế?
“Tôi….. muốn yên tĩnh một lát.” Đầu óc cậu có chút quá tải, không thừa nhận được một lúc nhiều chân tướng như vậy.
“Được, em nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ quá nhiều.”
Nhìn cánh tay nhẹ vuốt tóc mình, cậu nói nhỏ: “Từ bé tôi đã luôn mơ về một gia đình. Cám ơn ông đã cho tôi một mái ấm, dù rằng nó là giả, nhưng tôi thật sự rất biết ơn.”
Hắn thật muốn khóc, chỉ bởi vì một chữ ‘nhà’ này thôi sao?! Vì nó mà cậu không oán hận, không chất vấn, không đòi hỏi?! Tiểu Hi của hắn thật là một đứa trẻ dễ thỏa mãn quá rồi!
Trong phòng khách chỉ có mình Uất Trì Giản.
“Cha, anh sao rồi?”
“Ngủ.” Hắn như hết hơi ngồi phịch xuống ghế.
Y cảm thấy kì lạ, cả hai không phải đã nói hết với nhau rồi sao? Hồi nãy còn tốt như vậy mà?
Uất Trì Giản khẩn trương hỏi: “Không lẽ anh lại muốn đi?”
Nhìn cha chậm rãi lắc đầu, chẳng lẽ cha….. bị từ chối?
Chuyện này….. có vẻ không tốt nhưng y thật muốn cười quá…. nhưng y biết, nếu mình cười, tuyệt đối sẽ toi mạng QAQ
“Sinh nhật anh con, chúng ta sẽ đi Châu Âu.”
Uất Trì Giản nhất thời không theo kịp suy nghĩ của cha, y nhìn vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu: “Con sẽ chuẩn bị.”
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Nằm đến đầu giờ chiều, cậu thấy mình cần xuống giường để giãn ít gân cốt.
Đúng lúc cậu chuẩn bị đặt chân xuống đất, Uất Trì Diễm tiến vào: “Em muốn vết thương chuyển xấu sao? Có biết tôi với Tiểu Giản rất lo lắng không?”
Vốn cậu muốn phản bác là mình có thể tự lo, chút vết thương này thì nhằm nhò gì, nhưng nhìn hắn nổi bão, cậu lại không dám mở miệng.
Nhìn bộ dáng trẻ con nhận sai của cậu, hắn lại mềm lòng, đưa tay xuống mát xa chân cho cậu, lại thấy người này ngọ nguậy không yên, hắn lại phải mắng: “Còn quậy.”
Mát xa được một lúc, cậu mới được Uất Trì Diễm bế ra sofa, một nhà ba người ngồi uống trà ăn bánh nói chuyện phiếm. Giống như quay lại thời gian tốt đẹp lúc xưa, khi chưa có chuyện xấu xảy ra.
Sau hôm nay, chính là giao thừa.
Tác giả :
Hoa Sinh Đường Bất Súy