Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu
Chương 45
Mọi người lần nữa khuyên can: “Đại nhân…”
Laurent khoát khoát tay, một bộ tâm ý đã quyết, “Không cần nói nữa, các cậu đều trở về đi.”
Hạ Mạt lạnh lùng nghe Laurent đối thoại với người hầu của gã, mắt trợn trắng: Ta đi, đây là cái gì? Ảnh đế cùng diễn viên quần chúng thắm thiết ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại? Đừng buồn nôn cậu có được không?
Mọi người làm không cam lòng, hung hăng dùng ánh mắt laser bắn phá bóng lưng khập khiễng của Hạ Mạt.
Hạ Mạt coi một đám đang nhìn mình này là không khí, căn bản không để ý tới đám con hát này.
Laurent thật sự là một đóa hoa giao tiếp, am hiểu sâu sắc đạo lý lấy lui làm tiến, gã yên lặng đi theo phía sau Hạ Mạt, đi ở một khoảng cách không gần cũng không xa, nhưng lại có thể làm cho Hạ Mạt thời khắc chú ý đén gã, lại sẽ không khiến cho cậu phản cảm.
Đối với loại huênh hoang khoác lác này, Hạ Mạt vô lực chửi bậy, cậu có thể nói mình ngay cả tâm tư phản kích cũng không có sao?
Cứ như vậy, Hạ Mạt, Laurent cùng tùy tùng của Laurent bỏ mặc một đám phi hành khí, dùng một loại trận hình 1+1+N kỳ quái chậm rãi đi ra sân vận động Triểu Huy.
Vừa đi qua cửa tự động, cậu lập tức thấy Randall cùng với Lance đứng ở trước phi hành khí màu bạc có ký hiệu của hoàng gia. Mắt Hạ Mạt ánh sáng lên, chỉ hận không thể lập tức tiến lên, chỉ là nghĩ đến cậu bây giờ không thân quen gì với Randall, lại không thể không hậm hực thu hồi chân.
Laurent chú ý tới điểm này, như có điều suy nghĩ dò xét hai người cách đó không xa.
Ngay khi Hạ Mạt do dự, Lance đã chú ý tới cậu, vui sướng nhảy dựng lên, một bên phất tay một bên lớn tiếng hô: “Bên này bên này! Hạ Mạt, động tác của cậu thật là chậm!”
Nghe thấy Lance kêu tên của cậu, Hạ Mạt còn không có phục hồi tinh thần lại, trố mắt một hồi lâu mới giựt mình kinh hỉ chạy tới bên kia.
Cậu cho rằng Randall đã đi rồi, không nghĩ tới hắn lại có thể chờ cậu?!
Thật ra Randall vẫn có một chút để ý đến cậu đúng không?!
Trong nội tâm của Hạ Mạt mừng như điên, thế cho nên cậu tựa hồ đã quên tình trạng cơ thể của mình bây giờ, kết quả là, hai chân thắt, trọng tâm thân thể nghiêng về phía trước, nghiễm nhiên gặp tình cảnh máu chó hai chân heo vừa gặp đã yêu trong các bộ phim tình yêu đô thị…
Cậu không phải xui xẻo như vậy chứ?!
Mất mặt một lần còn có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng là liên tiếp mất mặt sao nói là ngẫu nhiên?! Hình tượng của cậu ở trong lòng Randall chỉ sợ là triệt để không thể cứu vãn lại…
Hạ Mạt nhận mệnh đốt nến trong lòng, lại không nghĩ đau đớn trong dự liệu cũng không có đến, cậu chỉ cảm thấy mình va vào một lồng ngực rộng lớn mà nóng bỏng, tràn ngập chóp mũi là một mùi hương lành lạnh làm tim cậu đạp nhanh, là..
Randall?
Trong một khoảnh khắc, cậu hận không thể lập tức té xỉu, sau đó có thể quang minh chính đại dựa vào người Randall.
Thế nhưng Randall thông minh như vậy, khẳng định liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tiểu mưu kế của cậu.
Hay là…
Thôi đi, vì một chút hình ảnh còn sót lại của cậu trong lòng Randall.
Cắn cắn xuống bờ môi, Hạ Mạt ngẩng đầu lên, theo độ cao của thân thể cậu, từ phía dưới chỉ có thể nhìn thấy đường cong duyên dáng của cái cằm cùng với đôi môi mím chặt kia, “Thật xin lỗi, tôi, tôi…”
Con mắt màu xanh lam lạnh lùng quét qua người cậu một cái, cuối cùng dừng ở sau lưng cậu.
Laurent cười chói lọi, dĩ nhiên tiến lên, “Điện hạ, chúng ta thật là có duyên phận. Tôi vốn định mời Hạ Mạt ngồi chung một phi thuyền, không nghĩ tới các vị đã ở đây chờ cậu ấy.”
Hạ Mạt nhiều lần có thể phân biệt rõ hàm nghĩa trong lời nói của Laurent, bỗng nhiên nghĩ tới tên này cũng không phải là muốn đem mình thuộc về bên của gã đấy chứ?!
Ta đi!
Nếu cậu thật sự bị Randall nhận định là nanh vuốt của Laurent, vậy sau này còn có thể có cơ hội tiếp xúc với Randall sao?!
Đáp án tự nhiên là phủ định!
Một khi nghĩ thông suốt cong cong thẳng thẳng trong đó, Hạ Mạt lập tức tranh luận: “Tôi không quen hắn!”
Lời này vừa ra, không khí chung quanh tựa hồ quỷ dị ngưng trệ.
Mặt đám tùy tùng của Laurent xanh lại, nụ cười trên mặt Laurent dừng nửa giây, rất nhanh khôi phục tự nhiên.
Sắc mặt Randall không thay đổi, mà ngay cả ánh mắt cũng chưa từng bởi vì những lời này mà di chuyển, thần sắc hắn nhàn nhạt nhìn Laurent, chỉ nói hai chữ, “Tạm biệt.”
Laurent giơ lên khóe miệng, “Tạm biệt.”
Randall thu hồi ánh mắt, quay người trở về phi thuyền.
Hạ Mạt lập tức theo sát sau.
Laurent cùng một đám tùy tùng đưa mắt nhìn phi thuyền màu bạc cất cánh.
Một tên tùy tùng trong đó hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, “Hừ! Hắn cho rằng mình là loại người nào chứ! Đại nhân, chúng ta nhất định phải chỉnh tên này thật tốt!”
“Chẳng lẽ không! Vừa nhập học liền mất hết mặt trước mặt mọi người, chẳng qua là lớn lên tốt một chút liền cho rằng có thể biến phượng hoàng hay sao?!”
“Đại nhân, chỉ cần một câu của ngài, chúng ta lập tức có thể làm cho hắn cút ra khỏi trường học!”
“…”
“Được rồi.” Laurent khoát khoát tay, “Chỉ là một tiểu nhân vật, đáng giá các cậu làm vậy sao?” Gã quay đầu dò xét người bên cạnh, bỗng nhiên cười khinh miệt, “Chẳng lẽ các cậu không cho rằng, lợi dụng kẻ địch so vặn ngã kẻ địch càng có ý tứ sao?”
“Đại nhân, ý của ngài là…”
Laurent ý tứ hàm xúc sâu xa nhìn hắn một cái, sau đó giơ một tay lên, một chiếc phi thuyền có ký hiệu Phi thiên hổ hai canh xuất hiện trước mặt gã. Gã bước một bước dài, đắc chí vừa lòng đi vào phi thuyền.
—— ——
Chủ đề quay lại bên của Hạ Mạt..
Đời trước bởi vì Hạ Mạt thân ở trận doanh đối địch với Randall nên vẫn không có cơ hội ngồi phi thuyền của Randall. Trọng sinh một lần, chẳng những có thể có cơ hội tiếp xúc Randall, còn có thể lần đầu tiên ngồi trên phi hành khí của hắn, phi hành khí của Randall…
Hạ Mạt vừa tiến vào liền lập tức mở to mắt nhìn xung quanh.
Lance đi ở phía trước quay đầu nhìn thấy bộ dáng này của cậu, tự hào đảm nhiệm vai trò người dẫn đường: “Đây chính là phi thuyền quân dụng tiên tiến nhất Lạp Hỗ tinh cầu Vinh quang 3000, hệ thống điều khiển là trí tuệ nhân tạo tiên tiến nhất OCS5500, có đủ năng lực phòng ngự đỉnh cấp. Phi thuyền thông thường có phân phối vũ khí công kích hạng nhẹ, thế nhưng thân phận của chúng tôi khá đặc biệt cho nên trên phi thuyền có vũ khí công kích hạng nặng.”
Hạ Mạt không tự giác mà há to mồm.
Lance dẫn cậu đi vào khoang thuyền, “Chúng ta tạm thời ngồi ở đây đi, tốc độ của phi thuyền rất nhanh, không cần hai phút là có thể đến phòng ngủ.”
Hai người ngồi xuống, dây an toàn lập tức đem hai người ghì chặt.
Hạ Mạt nhìn chằm chằm từng đợt từng đợt ánh sáng màu xanh nhạt trước mặt, thần sắc có chút tò mò.
“Đây là màng bảo hộ, có tác dụng giống như dây an toàn trên địa cầu trước kia.”
“Thật lợi hại.” Hạ Mạt quan sát tỉ mỉ một vòng, ra vẻ lơ đãng hỏi: “Vừa mới vừa tiến đến liền không có trông thấy đại vương tử điện hạ, hắn…”
“Hoàng huynh là như vậy, về sau cậu trở thành bạn cùng phòng với anh ấy, xin tha thứ nhiều hơn.” Lance nói xong, dừng một chút, bỗng nhiên ranh mãnh nháy nháy mắt, “Tôi thấy hình như cậu không thân thiện với Laurent lắm?”
“Laurent?”
“Ừm.”
“Tôi không thích gã.”
“Thật sao?”
Hạ Mạt phỏng đoán dụng ý câu hỏi của Lance, châm chước một lát, đúng trọng tâm mà nói: “Muốn nói tới phần cứng, như thân thế bối cảnh, học thức ngoại hình, Laurent có thể nói ưu tú, nhưng nếu nói đến phần mềm thì gã không phải loại tôi thích.”
Thần sắc của Hạ Mạt thành khẩn kính trọng, nhưng Lance nhìn thấy bộ dáng của cậu lại chỉ cảm thấy buồn cười, mà ngay cả tâm tư tìm hiểu vừa rồi cũng thiếu đi phân nửa, bởi vì y thủy chung không cách nào đem người dễ dàng xúc động trong ấn tượng liên hệ với người này. Cười xong, thần sắc của Lance trở nên nghiêm chỉnh, “Cậu vẫn chưa nói nguyên nhân cụ thể để chán ghét gã.”
Hạ Mạt: “Đại khái là bởi vì gã rất dối trá, hơn nữa… Dã tâm quá lớn.”
Ba chữ cuối cùng kia như chọt vào tâm khảm của Lance, chỉ thấy vẻ trêu tức trên mặt y thu liễm, lông mày anh khí hơi nhíu lên, “Cái này không thể nói lung tung được.”
“Tôi có không có nói lung tung, điện hạ không phải phi thường tinh tường sao?”
Lance yên lặng nhìn Hạ Mạt, ý đồ phân biệt ý tưởng chân thật trong nội tâm cậu.
Hạ Mạt biết rõ nếu muốn đạt được chú ý của Randall nhất định phải thông qua cửa ải này của Lance, lúc này đối mặt với ánh nhìn của Lance cậu không né tránh một chút nào mà là thoải mái bày ra chính mình.
Một lát sau, Lance thu hồi ánh mắt, cười nói: “Tôi thích người có tính cách trực tiếp như cậu”
“Tạ điện hạ thưởng thức.”
Hai người nói ra, không khí sau đó liền tự tại hơn rất nhiều. Thế nhưng dưới tình huống mới quen một ngày, hiển nhiên không có khả năng có càng nhiều đối thoại xâm nhập hơn.
Hạ Mạt tự nhiên biết rõ đạo lý hăng quá hoá dở, vì vậy rất sáng suốt nói sang chuyện khác, “Ngày mai sẽ phải huấn luyện quân sự, không biết điện hạ có tin tức gì không, trường học dự định áp dụng cách gì rèn luyện tân sinh?”
Đuôi lông mày của Lance nhướng lên, “Cậu xem như hỏi đúng người.”
“Nguyện điện hạ chia sẻ một chút.”
Lance vắt chéo hai chân, quần huấn luyện bó sát làm nổi lên đường cong tuyệt đẹp “Huấn luyện tân sinh của Exxon đều thay đổi mỗi năm, nghe nói năm nay lấy sinh tồn dã ngoại để làm chủ. Cái dã ngoại sinh tồn này nha, muốn khảo nghiệm không có gì ngoài mấy thứ như là tập hợp đoàn đội, năng lực tổ chức, năng lực lãnh đạo, năng lực tính toán chung các loại…”
Nói xong, bỗng nhiên chuyển sang cái khác, “Đương nhiên, mấy dạng này đều là mấy người học khoa chỉ huy quân sự cần nhất, mà mấy khoa như là của chúng ta thì quan trọng nhất chính là rèn luyện hàng ngày. Nói đến chỗ này, tôi còn không biết tinh thần lực của cậu như thế nào đâu, mặc dù cậu là nam Beta, nhưng mà nếu có thể tới Exxon đọc sách thì chắc hẳn tiềm lực không thấp chứ?”
Hết chương 45.
Laurent khoát khoát tay, một bộ tâm ý đã quyết, “Không cần nói nữa, các cậu đều trở về đi.”
Hạ Mạt lạnh lùng nghe Laurent đối thoại với người hầu của gã, mắt trợn trắng: Ta đi, đây là cái gì? Ảnh đế cùng diễn viên quần chúng thắm thiết ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại? Đừng buồn nôn cậu có được không?
Mọi người làm không cam lòng, hung hăng dùng ánh mắt laser bắn phá bóng lưng khập khiễng của Hạ Mạt.
Hạ Mạt coi một đám đang nhìn mình này là không khí, căn bản không để ý tới đám con hát này.
Laurent thật sự là một đóa hoa giao tiếp, am hiểu sâu sắc đạo lý lấy lui làm tiến, gã yên lặng đi theo phía sau Hạ Mạt, đi ở một khoảng cách không gần cũng không xa, nhưng lại có thể làm cho Hạ Mạt thời khắc chú ý đén gã, lại sẽ không khiến cho cậu phản cảm.
Đối với loại huênh hoang khoác lác này, Hạ Mạt vô lực chửi bậy, cậu có thể nói mình ngay cả tâm tư phản kích cũng không có sao?
Cứ như vậy, Hạ Mạt, Laurent cùng tùy tùng của Laurent bỏ mặc một đám phi hành khí, dùng một loại trận hình 1+1+N kỳ quái chậm rãi đi ra sân vận động Triểu Huy.
Vừa đi qua cửa tự động, cậu lập tức thấy Randall cùng với Lance đứng ở trước phi hành khí màu bạc có ký hiệu của hoàng gia. Mắt Hạ Mạt ánh sáng lên, chỉ hận không thể lập tức tiến lên, chỉ là nghĩ đến cậu bây giờ không thân quen gì với Randall, lại không thể không hậm hực thu hồi chân.
Laurent chú ý tới điểm này, như có điều suy nghĩ dò xét hai người cách đó không xa.
Ngay khi Hạ Mạt do dự, Lance đã chú ý tới cậu, vui sướng nhảy dựng lên, một bên phất tay một bên lớn tiếng hô: “Bên này bên này! Hạ Mạt, động tác của cậu thật là chậm!”
Nghe thấy Lance kêu tên của cậu, Hạ Mạt còn không có phục hồi tinh thần lại, trố mắt một hồi lâu mới giựt mình kinh hỉ chạy tới bên kia.
Cậu cho rằng Randall đã đi rồi, không nghĩ tới hắn lại có thể chờ cậu?!
Thật ra Randall vẫn có một chút để ý đến cậu đúng không?!
Trong nội tâm của Hạ Mạt mừng như điên, thế cho nên cậu tựa hồ đã quên tình trạng cơ thể của mình bây giờ, kết quả là, hai chân thắt, trọng tâm thân thể nghiêng về phía trước, nghiễm nhiên gặp tình cảnh máu chó hai chân heo vừa gặp đã yêu trong các bộ phim tình yêu đô thị…
Cậu không phải xui xẻo như vậy chứ?!
Mất mặt một lần còn có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng là liên tiếp mất mặt sao nói là ngẫu nhiên?! Hình tượng của cậu ở trong lòng Randall chỉ sợ là triệt để không thể cứu vãn lại…
Hạ Mạt nhận mệnh đốt nến trong lòng, lại không nghĩ đau đớn trong dự liệu cũng không có đến, cậu chỉ cảm thấy mình va vào một lồng ngực rộng lớn mà nóng bỏng, tràn ngập chóp mũi là một mùi hương lành lạnh làm tim cậu đạp nhanh, là..
Randall?
Trong một khoảnh khắc, cậu hận không thể lập tức té xỉu, sau đó có thể quang minh chính đại dựa vào người Randall.
Thế nhưng Randall thông minh như vậy, khẳng định liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tiểu mưu kế của cậu.
Hay là…
Thôi đi, vì một chút hình ảnh còn sót lại của cậu trong lòng Randall.
Cắn cắn xuống bờ môi, Hạ Mạt ngẩng đầu lên, theo độ cao của thân thể cậu, từ phía dưới chỉ có thể nhìn thấy đường cong duyên dáng của cái cằm cùng với đôi môi mím chặt kia, “Thật xin lỗi, tôi, tôi…”
Con mắt màu xanh lam lạnh lùng quét qua người cậu một cái, cuối cùng dừng ở sau lưng cậu.
Laurent cười chói lọi, dĩ nhiên tiến lên, “Điện hạ, chúng ta thật là có duyên phận. Tôi vốn định mời Hạ Mạt ngồi chung một phi thuyền, không nghĩ tới các vị đã ở đây chờ cậu ấy.”
Hạ Mạt nhiều lần có thể phân biệt rõ hàm nghĩa trong lời nói của Laurent, bỗng nhiên nghĩ tới tên này cũng không phải là muốn đem mình thuộc về bên của gã đấy chứ?!
Ta đi!
Nếu cậu thật sự bị Randall nhận định là nanh vuốt của Laurent, vậy sau này còn có thể có cơ hội tiếp xúc với Randall sao?!
Đáp án tự nhiên là phủ định!
Một khi nghĩ thông suốt cong cong thẳng thẳng trong đó, Hạ Mạt lập tức tranh luận: “Tôi không quen hắn!”
Lời này vừa ra, không khí chung quanh tựa hồ quỷ dị ngưng trệ.
Mặt đám tùy tùng của Laurent xanh lại, nụ cười trên mặt Laurent dừng nửa giây, rất nhanh khôi phục tự nhiên.
Sắc mặt Randall không thay đổi, mà ngay cả ánh mắt cũng chưa từng bởi vì những lời này mà di chuyển, thần sắc hắn nhàn nhạt nhìn Laurent, chỉ nói hai chữ, “Tạm biệt.”
Laurent giơ lên khóe miệng, “Tạm biệt.”
Randall thu hồi ánh mắt, quay người trở về phi thuyền.
Hạ Mạt lập tức theo sát sau.
Laurent cùng một đám tùy tùng đưa mắt nhìn phi thuyền màu bạc cất cánh.
Một tên tùy tùng trong đó hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, “Hừ! Hắn cho rằng mình là loại người nào chứ! Đại nhân, chúng ta nhất định phải chỉnh tên này thật tốt!”
“Chẳng lẽ không! Vừa nhập học liền mất hết mặt trước mặt mọi người, chẳng qua là lớn lên tốt một chút liền cho rằng có thể biến phượng hoàng hay sao?!”
“Đại nhân, chỉ cần một câu của ngài, chúng ta lập tức có thể làm cho hắn cút ra khỏi trường học!”
“…”
“Được rồi.” Laurent khoát khoát tay, “Chỉ là một tiểu nhân vật, đáng giá các cậu làm vậy sao?” Gã quay đầu dò xét người bên cạnh, bỗng nhiên cười khinh miệt, “Chẳng lẽ các cậu không cho rằng, lợi dụng kẻ địch so vặn ngã kẻ địch càng có ý tứ sao?”
“Đại nhân, ý của ngài là…”
Laurent ý tứ hàm xúc sâu xa nhìn hắn một cái, sau đó giơ một tay lên, một chiếc phi thuyền có ký hiệu Phi thiên hổ hai canh xuất hiện trước mặt gã. Gã bước một bước dài, đắc chí vừa lòng đi vào phi thuyền.
—— ——
Chủ đề quay lại bên của Hạ Mạt..
Đời trước bởi vì Hạ Mạt thân ở trận doanh đối địch với Randall nên vẫn không có cơ hội ngồi phi thuyền của Randall. Trọng sinh một lần, chẳng những có thể có cơ hội tiếp xúc Randall, còn có thể lần đầu tiên ngồi trên phi hành khí của hắn, phi hành khí của Randall…
Hạ Mạt vừa tiến vào liền lập tức mở to mắt nhìn xung quanh.
Lance đi ở phía trước quay đầu nhìn thấy bộ dáng này của cậu, tự hào đảm nhiệm vai trò người dẫn đường: “Đây chính là phi thuyền quân dụng tiên tiến nhất Lạp Hỗ tinh cầu Vinh quang 3000, hệ thống điều khiển là trí tuệ nhân tạo tiên tiến nhất OCS5500, có đủ năng lực phòng ngự đỉnh cấp. Phi thuyền thông thường có phân phối vũ khí công kích hạng nhẹ, thế nhưng thân phận của chúng tôi khá đặc biệt cho nên trên phi thuyền có vũ khí công kích hạng nặng.”
Hạ Mạt không tự giác mà há to mồm.
Lance dẫn cậu đi vào khoang thuyền, “Chúng ta tạm thời ngồi ở đây đi, tốc độ của phi thuyền rất nhanh, không cần hai phút là có thể đến phòng ngủ.”
Hai người ngồi xuống, dây an toàn lập tức đem hai người ghì chặt.
Hạ Mạt nhìn chằm chằm từng đợt từng đợt ánh sáng màu xanh nhạt trước mặt, thần sắc có chút tò mò.
“Đây là màng bảo hộ, có tác dụng giống như dây an toàn trên địa cầu trước kia.”
“Thật lợi hại.” Hạ Mạt quan sát tỉ mỉ một vòng, ra vẻ lơ đãng hỏi: “Vừa mới vừa tiến đến liền không có trông thấy đại vương tử điện hạ, hắn…”
“Hoàng huynh là như vậy, về sau cậu trở thành bạn cùng phòng với anh ấy, xin tha thứ nhiều hơn.” Lance nói xong, dừng một chút, bỗng nhiên ranh mãnh nháy nháy mắt, “Tôi thấy hình như cậu không thân thiện với Laurent lắm?”
“Laurent?”
“Ừm.”
“Tôi không thích gã.”
“Thật sao?”
Hạ Mạt phỏng đoán dụng ý câu hỏi của Lance, châm chước một lát, đúng trọng tâm mà nói: “Muốn nói tới phần cứng, như thân thế bối cảnh, học thức ngoại hình, Laurent có thể nói ưu tú, nhưng nếu nói đến phần mềm thì gã không phải loại tôi thích.”
Thần sắc của Hạ Mạt thành khẩn kính trọng, nhưng Lance nhìn thấy bộ dáng của cậu lại chỉ cảm thấy buồn cười, mà ngay cả tâm tư tìm hiểu vừa rồi cũng thiếu đi phân nửa, bởi vì y thủy chung không cách nào đem người dễ dàng xúc động trong ấn tượng liên hệ với người này. Cười xong, thần sắc của Lance trở nên nghiêm chỉnh, “Cậu vẫn chưa nói nguyên nhân cụ thể để chán ghét gã.”
Hạ Mạt: “Đại khái là bởi vì gã rất dối trá, hơn nữa… Dã tâm quá lớn.”
Ba chữ cuối cùng kia như chọt vào tâm khảm của Lance, chỉ thấy vẻ trêu tức trên mặt y thu liễm, lông mày anh khí hơi nhíu lên, “Cái này không thể nói lung tung được.”
“Tôi có không có nói lung tung, điện hạ không phải phi thường tinh tường sao?”
Lance yên lặng nhìn Hạ Mạt, ý đồ phân biệt ý tưởng chân thật trong nội tâm cậu.
Hạ Mạt biết rõ nếu muốn đạt được chú ý của Randall nhất định phải thông qua cửa ải này của Lance, lúc này đối mặt với ánh nhìn của Lance cậu không né tránh một chút nào mà là thoải mái bày ra chính mình.
Một lát sau, Lance thu hồi ánh mắt, cười nói: “Tôi thích người có tính cách trực tiếp như cậu”
“Tạ điện hạ thưởng thức.”
Hai người nói ra, không khí sau đó liền tự tại hơn rất nhiều. Thế nhưng dưới tình huống mới quen một ngày, hiển nhiên không có khả năng có càng nhiều đối thoại xâm nhập hơn.
Hạ Mạt tự nhiên biết rõ đạo lý hăng quá hoá dở, vì vậy rất sáng suốt nói sang chuyện khác, “Ngày mai sẽ phải huấn luyện quân sự, không biết điện hạ có tin tức gì không, trường học dự định áp dụng cách gì rèn luyện tân sinh?”
Đuôi lông mày của Lance nhướng lên, “Cậu xem như hỏi đúng người.”
“Nguyện điện hạ chia sẻ một chút.”
Lance vắt chéo hai chân, quần huấn luyện bó sát làm nổi lên đường cong tuyệt đẹp “Huấn luyện tân sinh của Exxon đều thay đổi mỗi năm, nghe nói năm nay lấy sinh tồn dã ngoại để làm chủ. Cái dã ngoại sinh tồn này nha, muốn khảo nghiệm không có gì ngoài mấy thứ như là tập hợp đoàn đội, năng lực tổ chức, năng lực lãnh đạo, năng lực tính toán chung các loại…”
Nói xong, bỗng nhiên chuyển sang cái khác, “Đương nhiên, mấy dạng này đều là mấy người học khoa chỉ huy quân sự cần nhất, mà mấy khoa như là của chúng ta thì quan trọng nhất chính là rèn luyện hàng ngày. Nói đến chỗ này, tôi còn không biết tinh thần lực của cậu như thế nào đâu, mặc dù cậu là nam Beta, nhưng mà nếu có thể tới Exxon đọc sách thì chắc hẳn tiềm lực không thấp chứ?”
Hết chương 45.
Tác giả :
Tiểu Xà Tinh