Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu
Chương 382
Tả thiên điện chỉ còn lại có hai người Hạ Mạt cùng Lance.
Hạ Mạt dùng khuỷu tay chạm chạm Lance, Lance quay đầu nhìn cậu, một bộ biểu tình gần đất xa trời, “Làm gì?”
“Cậu cùng Trần Tuấn Vũ đã tới bước kia rồi?”
“Ai……” Lance gãi gãi đầu, buồn rầu mà dựa vào sô pha, ngưỡng mặt hướng lên trời, rất có vài phần sắc thái bi xuân thương thu, “Tớ cũng không rõ ràng lắm.”
“Làm sao lại không rõ ràng lắm? Chẳng lẽ cậu ở bên cạnh hắn không có ý tưởng kia?”
“Ý tưởng?”
“Ý tưởng muốn tiếp xúc thân mật với hắn.”
Lance thoáng hồi ức một chút, khuôn mặt tuấn tú khả nghi mà phiếm hồng.
Hạ Mạt vừa thấy bộ dáng kia của y liền biết có, vì thế nói: “Cho nên, có một số việc không phải tự nhiên cứ vậy là thành sao? Cậu khẩn trương cái gì?”
“Chính là, chính là tớ còn chưa đính hôn với hắn đâu! Làm sao có thể làm chuyện này trước khi xác định quan hệ với hắn chứ?” Nói ra những lời này, Lance lập tức nghĩ đến Hạ Mạt cùng Randall cũng xảy ra quan hệ trước khi đính hôn, lập tức đỏ mặt áy náy mà nói: “Thực xin lỗi, tớ không phải nói làm như vậy không đúng……”
“Này có cái gì?” Hạ Mạt phi thường hào phóng, “Tớ đã sớm xác định là Randall, đời này không hắn không gả, cho nên có quan hệ trước hay sau cũng không ảnh hưởng nhiều tới tớ. Nói cách khác, cậu có phải vô cùng chắc chắn sẽ ở bên Trần Tuấn Vũ không? Nếu đúng thì kỳ thật cũng không cần quá để ý vấn đề trước hôn sau hôn.”
“Tớ có chắc chắn hay không……”
Lance gục đầu xuống.
Đúng vậy, làm sao y lại chưa từng nghĩ tới vấn đề này?
Cho đến bây giờ y có thể khẳng định chắc chắn chính là y ở trong lòng Trần Tuấn Vũ có một vị trí vô cùng đặc biệt, thậm chí vượt qua cả sinh mệnh của hắn.
Thế nhưng y thì sao?
Ở trong cảm nhận của y thì Trần Tuấn Vũ là sự tồn tại như thế nào?
Chỉ là người cùng y vượt qua kỳ sinh lý, giảm bớt thống khổ sao?
Nếu như đem Trần Tuấn Vũ đổi thành một Alpha khác… Y quả thực không dám tưởng tượng!
Hạ Mạt thấy Lance tựa hồ sắp suy nghĩ cẩn thận, vì thế không ngừng cố gắng: “Tớ không biết Trần Tuấn Vũ quen biết cậu như thế nào, nhưng từ ngày đầu tiên tớ biết hắn thì đã biết hắn thích cậu.”
Lance yên lặng nắm chặt nắm tay.
Hạ Mạt vỗ vỗ bờ vai của y, “Hắn thực sự rất thích cậu. Về sau nếu gặp tình huống lau súng cướp cò thì cũng đừng ném hắn lại một mình, kỳ thật…” Hạ Mạt tạm dừng một chút “Đối với Alpha mà nói thì kỳ sinh lý cũng giày vò giống vậy, đặc biệt là rơi vào kỳ sinh ký trước tiên bởi vì người mình thích.”
“Tớ đã biết.” Vành tai Lance ửng đỏ.
Khoảng 5h chiều, Lannado rốt cuộc ôm nhóm tiểu gia hỏa trở lại, hắn tựa như một tướng quân thắng trận trở về, ngẩng đầu ưỡn ngực đi nhanh vào phòng khách.
Hạ Mạt đang ở trong phòng bếp giúp Ngọc Chương và Edern làm cơm chiều, Lance đứng ngoài ban công nói chuyện video. Mấy người nghe thấy thanh âm đều không hẹn mà cùng quay đầu lại.
Nhìn thấy đắc ý khó có thể che giấu trên mặt Lannado, Ngọc Chương nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ vừa đi nơi nào vậy?”
“Hơn phân nửa là nhà đám bạn già của phụ hoàng.” Hạ Mạt cười, có bảo bảo, phụ hoàng giống như có được một bảo bối vô cùng đáng giá, chỉ cần rảnh là sẽ ôm bảo bảo đến từng nhà một, làm cho nhóm bạn bè, anh em tốt của hắn tức giận đến ngứa răng.
Lúc đầu cậu còn lo lắng phụ hoàng làm như vậy sẽ kéo thù hận, không có lợi cho bảo bảo, thế nhưng thấy mọi người đều rất thích các bảo bảo, thậm chí còn chụp ảnh đăng lên mạng thì cũng an tâm hơn.
6h chiều, Randall phong trần mệt mỏi đã trở lại. Hắn đến phòng tắm tắm rửa, thay trang phục ở nhà sạch sẽ, rồi mới bế lên hai nhi tử thân thiết, thuận tiện đến phòng bếp xem Hạ Mạt.
Hạ Mạt đang hỗ trợ rửa rau dưa, quay đầu lại nhìn thấy Randall, không khỏi nói: “Hôm nay huấn luyện vất vả sao?”
“Không vất vả.” Randall cười bổ sung, “Chỉ cần nghĩ đến em cùng bọn nhỏ ở nhà chờ ta là trong người ta tràn đầy sức mạnh.”
Hạ Mạt nhìn thoáng qua Ngọc Chương cùng Edern, trừng Randall: “Cũng không e lệ.”
Randall cười cười, “Mọi người cứ từ từ bận việc, con mang bảo bảo ra ngoài phòng khách đi hai vòng.”
“Đi thôi đi thôi.”
Cơm chiều thực nhanh đã được bê lên, các bảo bảo tạm thời được đặt ở nôi nhỏ bên cạnh Randall và Hạ Mạt.
Nhóm nhóc con vô cùng nghe lời, trừ bỏ khoảng thời gian vừa mới sinh ra kia thì cơ bản không khóc bao giờ. Lúc này được đặt trong nôi cũng ngoan ngoãn nhìn người lớn ăn cơm, thậm chí còn học động tác của người lớn mà chẹp chẹp cái miệng không mọc răng.
Lance ăn nhanh nhất, đặt cơm xuống liền chạy tới bên cạnh đùa đám nhỏ, nhìn thấy đám nhóc học theo liền kinh hỉ ồn ào: “Tiểu bảo bảo thật thông minh! Chưa gì đã học được ăn cơm!”
Edern nói: “Bình Bình An An giống như đại bảo bối vậy, từ nhỏ đã vô cùng thông minh, học thứ gì đều nhanh. Thế nhưng bọn nhỏ ai cũng ngoan hơn con nhiều, mỗi ngày đều không khóc không nháo. Không giống con, hơi có chút gì không hài lòng liền khóc lớn nháo sự, lúc ấy ngay cả đại bảo bối cũng không muốn ngủ cùng một phòng với con a.”
Bị lão ba nhà mình không chút lưu tình nói ra điểm yếu, Lance cảm thấy phi thường thẹn thùng, lập tức vọt tới trước mặt Edern, ôm bờ vai của y làm nũng “Phụ hậu, đều là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, ngài làm sao còn nhớ rõ vậy.”
Edern nhìn về phía Ngọc Chương cười: “Nhìn xem, mỗi khi ta nói đến chuyện này nó liền có phản ứng như thế, ta không nói sai đi?”
Ngọc Chương cười khanh khách gật đầu.
Lance nhìn hỗ động giữa hai vị trưởng bối liền hiểu ra mình lại bị lừa, lập tức chu miệng ôm bảo bảo đi phòng trẻ con, vừa đi vừa nói: “Thấy không thấy không? Người lớn chính là như vậy, Luôn không để lại thể diện cho người khác.”
Ăn xong cơm chiều, Hạ Mạt và Randall cùng đi xem bảo bảo.
Cửa phòng trẻ em cũng không hoàn toàn đóng lại, hai người vừa đi đến cửa đã thấy Lance lòng đầy căm phẫn nói: “Bình Bình, An An, Lance hoàng thúc mới là người thích các con nhất, vĩnh viễn sẽ không bóc điểm yếu của các con trước mặt người khác, cho nên các con phải trở thành minh hữu kiên cố nhất của ta, chúng ta nhất trí đối kháng kẻ xâm lược!”
Nghe được câu cuối cùng, Hạ Mạt không nhịn được muốn phun.
Lance vừa nghe thanh âm liền biết chủ nhân là ai.
Hạ Mạt đẩy cửa đi vào, không biết là nên khóc hay nên cười hỏi: “Trước kia làm sao lại không phát hiện ra cậu hiểu được lung lạc nhân tâm như vậy?”
Tiểu tâm tư bị người chọc phá, Lance xấu hổ đứng trong chốc lát, sau đó cúi đầu vuốt vuốt mái tóc ngắn ngủi của bảo bảo.
Nhóm tiểu bảo bảo hoàn toàn không thể cảm nhận được tâm tình rối rắm khi bị bắt tại trận của hoàng thúc, thấy phụ thân cùng ba ba đi vào lập tức sung sướng mà quơ quơ chân nhỏ.
Randall cùng Hạ mạt ngồi xuống bên cạnh giường nhỏ.
Lance cảm thấy đặc biệt xấu hổ, vì thế đứng dậy ra bên ngoài, Hạ Mạt nhìn y bị chịu đả kích liền muốn lên tiếng giữ y lại, Randall lại bắt lấy cánh tay cậu lắc đầu.
Mắt thấy Lance đi ra khỏi cửa, Hạ Mạt khó hiểu nói: “Hoàng đệ bị chịu đả kích, người làm hoàng huynh như anh không quan tâm một chút?”
“Ta là chế tạo cơ hội cho Trần Tuấn Vũ.”
Hạ Mạt kinh ngạc mà há to miệng.
Randall nhìn cậu biểu tình khoa trương, không khỏi cảm thấy buồn cười, thực nhanh lại nói “Chuyện giữa nó và Trần Tuấn Vũ ta lại không phải không biết. Hai người kéo dài lâu như vậy còn không có tiến triển, cũng là thời điểm nên thêm lửa.”
Trong suốt thời gian trước, Lance vẫn luôn ngủ trong phòng các bảo bảo, bây giờ phòng này đã bị thân sinh phụ thân cùng ba ba chiếm giữ, y chỉ có thể xám xịt chạy ra. Lung lay một vòng lớn bên ngoài Tả thiên điện, thật sự nhàm chán cực kỳ, nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định tâm sự với Trần Tuấn Vũ.
Trần Tuấn Vũ tuy là cô nhi nhưng từ khi trở thành chế tạo sư cao cấp đã thông qua việc chế tạo cơ giáp mà nhận được lợi ích vô cùng phong phú, căn hộ này cũng là một trong những tài sản của hắn. Trần Tuấn Vũ thấy quang não có phản ứng, liếc mắt nhìn thấy là Lance, liền không chút nghĩ ngợi mà ấn xuống nút nhận. Lại không nghĩ rằng Lance ngày thường quen dùng giọng nói thế mà hôm nay lại chuyển thành video?
Lance triệt triệt để để bị bộ dáng của hắn chấn kinh, nam nhân nửa người trên lộ ra trọn vẹn, bên dưới cũng chỉ mặc một chiếc quần lót sát người màu đen, ở giữa là nhô lên mà người khác không thể nào bỏ qua.
Trong lòng y biết mình không nên nhìn chằm chằm vào Trần Tuấn Vũ, nhưng thân thể lại không nghe lời, cho dù y cũng dùng ra bao nhiêu nghị lực thì cũng không thể động đậy. Y tựa hồ có thể nghe thấy thanh âm dòng máu sôi trào trong cơ thể, giương miệng một lúc lâu, đôi mắt liền tham lam mà rà quét cơ thể thon dài rắn chắc của nam nhân.
Loại thời điểm này, Trần Tuấn Vũ che cũng không phải, không che cũng không phải, hơi do dự hai giây, hắn dứt khoát xốc chăn lên nằm trên giường, sau đó như tùy ý mà kéo chăn đắp đến giữa eo, hoàn toàn che khuất bộ vị trọng điểm.
Lance lấy lại tinh thần, xấu hổ mà gãi gãi đầu, tự tin không đủ, “Ngượng ngùng, em không nghĩ tới anh, anh cư nhiên……”
“Không sao cả.” Thanh âm của Trần Tuấn Vũ khàn khàn, hắn quả nhiên đã bệnh tình nguy kịch? Chỉ là bị Lance nhìn đều có thể có phản ứng? Hắn khắc chế mà thanh thanh giọng nói, “Tìm ta có việc?”
“Cũng không phải chuyện lớn gì.” Lance kéo khóe miệng cười cười “Vậy anh nghỉ ngơi đi, em, em cũng đi ngủ.”
“Từ từ!” Trần Tuấn Vũ bỗng nhiên ra tiếng.
Lance ngẩng đầu nhìn Trần Tuấn Vũ, trong lòng vậy mà có chút chờ mong khó hiểu, chờ mong nam nhân có thể cường thế mà khiêng y về nhà.
Hết chương 382.
Hạ Mạt dùng khuỷu tay chạm chạm Lance, Lance quay đầu nhìn cậu, một bộ biểu tình gần đất xa trời, “Làm gì?”
“Cậu cùng Trần Tuấn Vũ đã tới bước kia rồi?”
“Ai……” Lance gãi gãi đầu, buồn rầu mà dựa vào sô pha, ngưỡng mặt hướng lên trời, rất có vài phần sắc thái bi xuân thương thu, “Tớ cũng không rõ ràng lắm.”
“Làm sao lại không rõ ràng lắm? Chẳng lẽ cậu ở bên cạnh hắn không có ý tưởng kia?”
“Ý tưởng?”
“Ý tưởng muốn tiếp xúc thân mật với hắn.”
Lance thoáng hồi ức một chút, khuôn mặt tuấn tú khả nghi mà phiếm hồng.
Hạ Mạt vừa thấy bộ dáng kia của y liền biết có, vì thế nói: “Cho nên, có một số việc không phải tự nhiên cứ vậy là thành sao? Cậu khẩn trương cái gì?”
“Chính là, chính là tớ còn chưa đính hôn với hắn đâu! Làm sao có thể làm chuyện này trước khi xác định quan hệ với hắn chứ?” Nói ra những lời này, Lance lập tức nghĩ đến Hạ Mạt cùng Randall cũng xảy ra quan hệ trước khi đính hôn, lập tức đỏ mặt áy náy mà nói: “Thực xin lỗi, tớ không phải nói làm như vậy không đúng……”
“Này có cái gì?” Hạ Mạt phi thường hào phóng, “Tớ đã sớm xác định là Randall, đời này không hắn không gả, cho nên có quan hệ trước hay sau cũng không ảnh hưởng nhiều tới tớ. Nói cách khác, cậu có phải vô cùng chắc chắn sẽ ở bên Trần Tuấn Vũ không? Nếu đúng thì kỳ thật cũng không cần quá để ý vấn đề trước hôn sau hôn.”
“Tớ có chắc chắn hay không……”
Lance gục đầu xuống.
Đúng vậy, làm sao y lại chưa từng nghĩ tới vấn đề này?
Cho đến bây giờ y có thể khẳng định chắc chắn chính là y ở trong lòng Trần Tuấn Vũ có một vị trí vô cùng đặc biệt, thậm chí vượt qua cả sinh mệnh của hắn.
Thế nhưng y thì sao?
Ở trong cảm nhận của y thì Trần Tuấn Vũ là sự tồn tại như thế nào?
Chỉ là người cùng y vượt qua kỳ sinh lý, giảm bớt thống khổ sao?
Nếu như đem Trần Tuấn Vũ đổi thành một Alpha khác… Y quả thực không dám tưởng tượng!
Hạ Mạt thấy Lance tựa hồ sắp suy nghĩ cẩn thận, vì thế không ngừng cố gắng: “Tớ không biết Trần Tuấn Vũ quen biết cậu như thế nào, nhưng từ ngày đầu tiên tớ biết hắn thì đã biết hắn thích cậu.”
Lance yên lặng nắm chặt nắm tay.
Hạ Mạt vỗ vỗ bờ vai của y, “Hắn thực sự rất thích cậu. Về sau nếu gặp tình huống lau súng cướp cò thì cũng đừng ném hắn lại một mình, kỳ thật…” Hạ Mạt tạm dừng một chút “Đối với Alpha mà nói thì kỳ sinh lý cũng giày vò giống vậy, đặc biệt là rơi vào kỳ sinh ký trước tiên bởi vì người mình thích.”
“Tớ đã biết.” Vành tai Lance ửng đỏ.
Khoảng 5h chiều, Lannado rốt cuộc ôm nhóm tiểu gia hỏa trở lại, hắn tựa như một tướng quân thắng trận trở về, ngẩng đầu ưỡn ngực đi nhanh vào phòng khách.
Hạ Mạt đang ở trong phòng bếp giúp Ngọc Chương và Edern làm cơm chiều, Lance đứng ngoài ban công nói chuyện video. Mấy người nghe thấy thanh âm đều không hẹn mà cùng quay đầu lại.
Nhìn thấy đắc ý khó có thể che giấu trên mặt Lannado, Ngọc Chương nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ vừa đi nơi nào vậy?”
“Hơn phân nửa là nhà đám bạn già của phụ hoàng.” Hạ Mạt cười, có bảo bảo, phụ hoàng giống như có được một bảo bối vô cùng đáng giá, chỉ cần rảnh là sẽ ôm bảo bảo đến từng nhà một, làm cho nhóm bạn bè, anh em tốt của hắn tức giận đến ngứa răng.
Lúc đầu cậu còn lo lắng phụ hoàng làm như vậy sẽ kéo thù hận, không có lợi cho bảo bảo, thế nhưng thấy mọi người đều rất thích các bảo bảo, thậm chí còn chụp ảnh đăng lên mạng thì cũng an tâm hơn.
6h chiều, Randall phong trần mệt mỏi đã trở lại. Hắn đến phòng tắm tắm rửa, thay trang phục ở nhà sạch sẽ, rồi mới bế lên hai nhi tử thân thiết, thuận tiện đến phòng bếp xem Hạ Mạt.
Hạ Mạt đang hỗ trợ rửa rau dưa, quay đầu lại nhìn thấy Randall, không khỏi nói: “Hôm nay huấn luyện vất vả sao?”
“Không vất vả.” Randall cười bổ sung, “Chỉ cần nghĩ đến em cùng bọn nhỏ ở nhà chờ ta là trong người ta tràn đầy sức mạnh.”
Hạ Mạt nhìn thoáng qua Ngọc Chương cùng Edern, trừng Randall: “Cũng không e lệ.”
Randall cười cười, “Mọi người cứ từ từ bận việc, con mang bảo bảo ra ngoài phòng khách đi hai vòng.”
“Đi thôi đi thôi.”
Cơm chiều thực nhanh đã được bê lên, các bảo bảo tạm thời được đặt ở nôi nhỏ bên cạnh Randall và Hạ Mạt.
Nhóm nhóc con vô cùng nghe lời, trừ bỏ khoảng thời gian vừa mới sinh ra kia thì cơ bản không khóc bao giờ. Lúc này được đặt trong nôi cũng ngoan ngoãn nhìn người lớn ăn cơm, thậm chí còn học động tác của người lớn mà chẹp chẹp cái miệng không mọc răng.
Lance ăn nhanh nhất, đặt cơm xuống liền chạy tới bên cạnh đùa đám nhỏ, nhìn thấy đám nhóc học theo liền kinh hỉ ồn ào: “Tiểu bảo bảo thật thông minh! Chưa gì đã học được ăn cơm!”
Edern nói: “Bình Bình An An giống như đại bảo bối vậy, từ nhỏ đã vô cùng thông minh, học thứ gì đều nhanh. Thế nhưng bọn nhỏ ai cũng ngoan hơn con nhiều, mỗi ngày đều không khóc không nháo. Không giống con, hơi có chút gì không hài lòng liền khóc lớn nháo sự, lúc ấy ngay cả đại bảo bối cũng không muốn ngủ cùng một phòng với con a.”
Bị lão ba nhà mình không chút lưu tình nói ra điểm yếu, Lance cảm thấy phi thường thẹn thùng, lập tức vọt tới trước mặt Edern, ôm bờ vai của y làm nũng “Phụ hậu, đều là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, ngài làm sao còn nhớ rõ vậy.”
Edern nhìn về phía Ngọc Chương cười: “Nhìn xem, mỗi khi ta nói đến chuyện này nó liền có phản ứng như thế, ta không nói sai đi?”
Ngọc Chương cười khanh khách gật đầu.
Lance nhìn hỗ động giữa hai vị trưởng bối liền hiểu ra mình lại bị lừa, lập tức chu miệng ôm bảo bảo đi phòng trẻ con, vừa đi vừa nói: “Thấy không thấy không? Người lớn chính là như vậy, Luôn không để lại thể diện cho người khác.”
Ăn xong cơm chiều, Hạ Mạt và Randall cùng đi xem bảo bảo.
Cửa phòng trẻ em cũng không hoàn toàn đóng lại, hai người vừa đi đến cửa đã thấy Lance lòng đầy căm phẫn nói: “Bình Bình, An An, Lance hoàng thúc mới là người thích các con nhất, vĩnh viễn sẽ không bóc điểm yếu của các con trước mặt người khác, cho nên các con phải trở thành minh hữu kiên cố nhất của ta, chúng ta nhất trí đối kháng kẻ xâm lược!”
Nghe được câu cuối cùng, Hạ Mạt không nhịn được muốn phun.
Lance vừa nghe thanh âm liền biết chủ nhân là ai.
Hạ Mạt đẩy cửa đi vào, không biết là nên khóc hay nên cười hỏi: “Trước kia làm sao lại không phát hiện ra cậu hiểu được lung lạc nhân tâm như vậy?”
Tiểu tâm tư bị người chọc phá, Lance xấu hổ đứng trong chốc lát, sau đó cúi đầu vuốt vuốt mái tóc ngắn ngủi của bảo bảo.
Nhóm tiểu bảo bảo hoàn toàn không thể cảm nhận được tâm tình rối rắm khi bị bắt tại trận của hoàng thúc, thấy phụ thân cùng ba ba đi vào lập tức sung sướng mà quơ quơ chân nhỏ.
Randall cùng Hạ mạt ngồi xuống bên cạnh giường nhỏ.
Lance cảm thấy đặc biệt xấu hổ, vì thế đứng dậy ra bên ngoài, Hạ Mạt nhìn y bị chịu đả kích liền muốn lên tiếng giữ y lại, Randall lại bắt lấy cánh tay cậu lắc đầu.
Mắt thấy Lance đi ra khỏi cửa, Hạ Mạt khó hiểu nói: “Hoàng đệ bị chịu đả kích, người làm hoàng huynh như anh không quan tâm một chút?”
“Ta là chế tạo cơ hội cho Trần Tuấn Vũ.”
Hạ Mạt kinh ngạc mà há to miệng.
Randall nhìn cậu biểu tình khoa trương, không khỏi cảm thấy buồn cười, thực nhanh lại nói “Chuyện giữa nó và Trần Tuấn Vũ ta lại không phải không biết. Hai người kéo dài lâu như vậy còn không có tiến triển, cũng là thời điểm nên thêm lửa.”
Trong suốt thời gian trước, Lance vẫn luôn ngủ trong phòng các bảo bảo, bây giờ phòng này đã bị thân sinh phụ thân cùng ba ba chiếm giữ, y chỉ có thể xám xịt chạy ra. Lung lay một vòng lớn bên ngoài Tả thiên điện, thật sự nhàm chán cực kỳ, nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định tâm sự với Trần Tuấn Vũ.
Trần Tuấn Vũ tuy là cô nhi nhưng từ khi trở thành chế tạo sư cao cấp đã thông qua việc chế tạo cơ giáp mà nhận được lợi ích vô cùng phong phú, căn hộ này cũng là một trong những tài sản của hắn. Trần Tuấn Vũ thấy quang não có phản ứng, liếc mắt nhìn thấy là Lance, liền không chút nghĩ ngợi mà ấn xuống nút nhận. Lại không nghĩ rằng Lance ngày thường quen dùng giọng nói thế mà hôm nay lại chuyển thành video?
Lance triệt triệt để để bị bộ dáng của hắn chấn kinh, nam nhân nửa người trên lộ ra trọn vẹn, bên dưới cũng chỉ mặc một chiếc quần lót sát người màu đen, ở giữa là nhô lên mà người khác không thể nào bỏ qua.
Trong lòng y biết mình không nên nhìn chằm chằm vào Trần Tuấn Vũ, nhưng thân thể lại không nghe lời, cho dù y cũng dùng ra bao nhiêu nghị lực thì cũng không thể động đậy. Y tựa hồ có thể nghe thấy thanh âm dòng máu sôi trào trong cơ thể, giương miệng một lúc lâu, đôi mắt liền tham lam mà rà quét cơ thể thon dài rắn chắc của nam nhân.
Loại thời điểm này, Trần Tuấn Vũ che cũng không phải, không che cũng không phải, hơi do dự hai giây, hắn dứt khoát xốc chăn lên nằm trên giường, sau đó như tùy ý mà kéo chăn đắp đến giữa eo, hoàn toàn che khuất bộ vị trọng điểm.
Lance lấy lại tinh thần, xấu hổ mà gãi gãi đầu, tự tin không đủ, “Ngượng ngùng, em không nghĩ tới anh, anh cư nhiên……”
“Không sao cả.” Thanh âm của Trần Tuấn Vũ khàn khàn, hắn quả nhiên đã bệnh tình nguy kịch? Chỉ là bị Lance nhìn đều có thể có phản ứng? Hắn khắc chế mà thanh thanh giọng nói, “Tìm ta có việc?”
“Cũng không phải chuyện lớn gì.” Lance kéo khóe miệng cười cười “Vậy anh nghỉ ngơi đi, em, em cũng đi ngủ.”
“Từ từ!” Trần Tuấn Vũ bỗng nhiên ra tiếng.
Lance ngẩng đầu nhìn Trần Tuấn Vũ, trong lòng vậy mà có chút chờ mong khó hiểu, chờ mong nam nhân có thể cường thế mà khiêng y về nhà.
Hết chương 382.
Tác giả :
Tiểu Xà Tinh