Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu
Chương 223
Sáu phát không phát nào trượt, toàn bộ trúng vào thân cơ giáp hình người Thanh Kiêu!
Chỉ là…
Thanh Kiêu Hào bị bắn trúng vậy mà không có một chút phản ứng nào!
Trương Lợi cùng Trần Khiết đều sững sờ.
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng cười nhạo của thủ lĩnh Thanh kiêu thông qua thiết bị phiên dịch: “Trêu chọc tao sao?! Vậy mà cầm loại đồ chơi con nít này ra đối phó với tao?! Xem ra hai người kia thật sự là bị chúng ta làm cho sợ đến choáng váng, ngay cả súng đồ chơi đều lấy ra ngoài bêu xấu!”
“Ha ha ha! Bọn họ quả thực là người Lạp Hỗ thú vị nhất mà tao từng thấy!”
“Xem ở việc bọn họ thú vị như vậy chúng ta miễn cưỡng cho họ toàn thây đi! Chờ giải quyết bên này, lại đi bóp chết cái tên đại vương tử gì gì đó kia!”
“Nói không sai!”
Thủ lĩnh điều khiển cơ giáp hình người Thanh Kiêu Hào không nhanh không chậm đi về phía hai người, “Đừng có thử lại làm chống cự vô ích, nếu làm cho tâm tình của đại gia không tốt, sơ ý một chút làm cho hai người bọn mày đầu thân hai nơi thì không quá đẹp đâu!”
—— ——
Vô dụng?!
Súng lục miniX vậy mà không có tác dụng?!
Hy vọng triệt để vỡ vụn!
Trương Lợi nghiêng đầu nhìn Trần Khiết, tối nghĩa cười cười, “Nếu như tớ kéo lấy bọn họ, một mình cậu khăng định có thể chạy thoát đúng không?”
Thần sắc Trần Khiết cứng lại, “Cậu đang nói cái gì?”
“Lời nói lúc trước của tớ cậu còn nhớ không?”
Trần Khiết mặt lạnh lùng, “Tớ không hiểu cậu đang nói cái gì.”
“Không nhớ được cũng tốt.” Trương Lợi sâu kín thở dài, sau đó không hề báo trước phóng thích cơ giáp cỡ lớn, thấy chết không sờn phóng tới Thanh Kiêu Hào!
“Trương Lợi!”
Trần Khiết trừng to mắt, trong khóe mắt tất cả đều là tơ máu, không chút do dự phóng thích cơ giáp cỡ lớn theo sau!
Dựa theo huấn luyện bên trong quân đội bình thường, mặc dù trong lúc nguy cấp cũng tuyệt đối không thể làm ra hành vi lỗ mãng như thế!
Nhưng là hôm nay, hắn không biết mình rốt cục bị làm sao, vừa nhìn thấy Trương Lợi lao ra liền phản kiện phản xạ muốn ngăn cản hắn, dù biết rõ đây là chịu chết cũng tuyệt đối không chùn bước!
Thủ lĩnh của Thanh Kiêu Hào thấy đối thủ liều chết chống lại, không chút lưu tình dựng lên pháo laser, công kích Trương Lợi.
Năm tên Hắc Vương Tinh phía sau hai tay ôm ngực, căn bản không để hai người đã nỏ mạnh hết đà ở trong lòng, đối với bọn họ mà nói đây chỉ là một cuộc đấu vô nghĩa, kết cục sau cùng chỉ có thể là một chữ, “Chết”!
Nhưng mà kết quả lại khác nhau một trời một vực với dự đoán!
Ngay trong tiếng cười nhạo châm chọc của bọn họ, thủ lĩnh lái Thanh Kiêu Hào vậy mà vô cớ tự bạo!
Uy lực tự bạo của cơ giáp hình người trung cấp lớn vô cùng, đủ để sánh ngang với 100 quả hỏa tiễn cùng nổ tung! Ánh sáng kịch liệt phóng ra tứ phía, ngay sau đó mây hình nấm phóng lên trời!
Khoảng cách giữa Trương Lợi và Thanh Kiêu Hào là gần nhất, sóng xung kích mạnh mẽ bắn thẳng về phía hắn, trực tiếp hất tung cơ giáp hình người của hắn lên mặt đất.
Trần Khiết theo sát ở phía sau, giang hai cánh tay đè lại Trương Lợi, lại không nghĩ lực đánh vào lại lớn như vậy, mặc dù hắn đã làm chuẩn bị nhưng vẫn bị đụng đến chỗ khe núi!
Năm tên Hắc Vương Tinh phía sau sau mấy giây bất ngờ ngắn ngủi liền nhao nhao lao về phía Trần Khiết và Trương Lợi.
Trương Lợi chịu lực đánh vào ở khoảng cách gần, miệng đầy máu tươi, hắn ôm ngực, ánh mắt liếc qua mấy cỗ Thanh Kiêu Hào đang lao về phía bên này, vội vàng đẩy Trần Khiết ra bên ngoài, “Đi nhanh lên đi, thừa dịp tớ còn có thể kéo kéo dài thời gian, cậu đi nhanh lên đi.”
Sắc mặt Trần Khiết khó coi khác thường, mặc dù nhìn không thấy tình huống của Trương Lợi, hắn cũng biết Trương Lợi bị trọng thương, nếu như mình rời khỏi, hắn chắc chắn phải chết!
Đi?
Hắn làm sao có thể đi?!
Trần Khiết nhanh chóng đứng lên, kéo Trương Lợi ra phía sau lưng.
Trương Lợi trừng to mắt, ngẩng đầu nhìn bóng lưng kiên nghị ngăn ở trước mình, không tự chủ hốc mắt ướt át.
Hắn và Trần Khiết được coi là trúc mã trúc mã, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà tình cảm đơn thuần đã chậm rãi biến mất.
Hắn vẫn luôn biết rõ hai người khác nhau về phân loại nhân chủng, cho nên hắn luôn giấu kín phần tình cảm này trong đáy lòng. Dù sao, hắn là một người vô cùng giỏi về nhẫn nại và ngụy trang. Nếu như có thể, hắn hy vọng hai người có thể vĩnh viễn duy trì thân phận hảo huynh đệ, ít nhất biểu hiện ra hẳn là như vậy.
Thế nhưng…
Hắn không sợ cái chết, lại sợ Trần Khiết ở một tương lai không lâu sẽ quên đi sự tồn tại của hắn. Hắn rất ích kỷ, hy vọng dùng phương thức mạng đổi mạng để làm cho Trần Khiết nhớ rõ hắn. Nhưng lại không có nghĩ đến, đến cuối cùng, người ngăn ở trước mình vẫn là Trần Khiết
Hắn bỗng nhiên bình thường trở lại, cũng thả lỏng.
Yêu hay không yêu thì thế nào?
Có nhớ hay không thì thế nào?
Hắn và Trần Khiết là là huynh đệ sinh tử, có điểm ấy là đủ rồi!
Hắn thu hồi cơ giáp cỡ lớn, tìm một chỗ thích hợp trong khe núi ngồi xuống, dùng giọng điệu gần như vui đùa nói: “Trần Khiết, nếu như chúng ta có thể sống sót, tớ nhất định sẽ sống tùy hứng hơn trước kia.”
Trần Khiết không nói chuyện, hai tay cầm thật chặt gậy kim loại.
Cùng lúc đó, tình huống bất ngờ lại xảy ra!
Ngay khi Thanh Kiêu Hào chuẩn bị phát động vũ khí thì cơ giáp ở giữa đột nhiên nổ tung mà không hề có một dấu hiệu báo trước nào, ngay sau đó các cỗ cơ giáp ở gần nó đều nổ tung!
Tình hình chiến đấu thay đổi!
Trần Khiết dùng cánh tay che ở trước mắt, đợi cường quang tản đi, nơi vốn là chỗ hơn mười cỗ Thanh Kiêu Hào đứng giờ chỉ còn lại những hố sâu!
Trương Lợi cũng chầm chậm mở to mắt, hắn đỡ vách tường đứng lên, kinh nghi bất định nhìn hố to, sau một hồi lâu mới hỏi: “Bọn họ là thế nào?”
“Máy móc trục trặc?” Trần Khiết hỏi.
“Chắc là không phải…” Trương Lợi chậm rãi đi về phía hố sâu, hắn nhìn chằm chằm hố to thật lâu, trong đầu hiện ra hình dạng của súng lục cỡ nhỏ, rồi lại cưỡng ép đè nén ý nghĩ này xuống, ngược lại nói với Trần Khiết: “Nhanh đi tụ hợp với Lance điện hạ đi!”
—— ——
Ánh mắt chuyển dời đến chỗ Randall.
Cơ giáp hình người trung cấp Thanh Kiêu Hào giằng co với cơ giáp hình người cao cấp Minh Vương Hào, bốn phía còn lơ lửng hơn mười cỗ phi thuyền mini trung cấp
Bên trong buồng lái của Thanh Kiêu Hào.
Đầu trọc nhìn tư liệu bên trong hình chiếu ba chiều, giễu cợt nhếch miệng, “Chế tạo sư của Lạp Hỗ tinh cầu đã chết sạch rồi sao?! Ngay cả cơ giáp chỉ có lực công kích 9% cũng dám cử đi chiến trường!”
Randall mặt lạnh nghe đối phương cười nhạo, căn bản không có bất kì đáp lại nào. Hắn hy vọng dùng cái này kéo dài thời gian, dù chỉ tranh thủ thêm nửa phút cũng có khả năng mang đến cơ hội xoay chuyển!
Hạ Mạt không ngừng nếm thử thành lập liên hệ với Lạp Hỗ tinh cầu, nhưng mà bên trong hình chiếu vẫn luôn là dòng chữ “Không tín hiệu”.
Ánh mắt liếc qua tình huống bên chỗ này, Randall nói: “Đừng lo lắng, chúng ta luôn sẽ có cách xử lý.”
Hạ Mạt miễn cưỡng cười cười, mồ hôi rơi xuống bên thái dương.
Ánh mắt của Randall thoáng dừng lại trên mặt cậu vài giây, nói: “Bất luận như thế nào, ta đều sẽ bảo vệ em. Cho dù chết, cũng sẽ chết ở trước mặt em.”
“Randall!” Hạ Mạt lớn tiếng đánh gãy lời của hắn.
Randall đối mặt với cậu, bên trong con ngươi màu xanh lạnh ngoại trừ bình tĩnh cùng tỉnh táo cũng chỉ có ôn nhu mà chỉ có Hạ Mạt mới hiểu, chống lại một đôi mắt như vậy, bất an cùng sợ hãi trong lòng Hạ Mạt nháy mắt biến mấy không còn một mảnh. Cậu hạ thấp âm lượng, nói: “Em biết. Em biết tâm ý của anh. Anh sẽ không chết, em cũng sẽ không chết.” Cậu đặt hai tay lên bụng, “Em còn muốn sinh con cho anh, làm sao có thể chết sớm như vậy?”
Thần sắc của Randall không thay đổi, nhưng cánh tay cầm bộ phận thao tác lại không tự chủ buộc chặt, “Đợi đến khi tất cả đều giải quyết xong, chúng ta nhất định phải sinh một Omega làm người khác yêu thích giống như em.”
Thời gian ấm áp ngắn ngủi nháy mắt trôi qua.
Bên trong Thanh Kiêu hào, đầu trọc không nhịn được nói qua thiết bị phiên dịch: “Randall! Xét thấy cậu là đại vương tử của Lạp Hỗ tinh cầu! Boss có chính sách chiếu cố đặc biệt! Chỉ cần cậu bỏ vũ khí xuống, ngoan ngoãn theo chúng tôi trở về, chúng tôi cam đoan sẽ không làm tổn thương một cọng tóc gáy của cậu!”
Hạ Mạt nhìn chằm chằm Thanh Kiêu Hào bên trong hình chiếu, hỏi: “Bọn họ muốn chiêu hàng?”
“Chẳng qua là thuật dụ dỗ mà thôi. Ta dám cam đoan, một khi ta theo bọn họ ngay lập tức Nội các sẽ nói ta thông đồng với địch phản quốc.”
“Những người này thật biến thái.”
“Nếu như ta đoán không lầm, chờ đến khi những người này rời đi, Laurent có lẽ sẽ ra triển lộ uy phong.”
“Tại sao?”
“Thử nghĩ, đại vương tử của Lạp Hỗ tinh cầu thông đồng với địch phản quốc, mà con trai của Nội các tổng lý lại có thể huyết chiến đến cùng, người trong nước sẽ có suy nghĩ như thế nào? Dư luận xã hội sẽ hướng về bên nào?”
“Bọn họ thậm chí ngay cả những thứ này đều nghĩ kỹ?”
“Ta nghĩ đây tám phần là kế hoạch của họ.”
“Chúng ta nên làm gì bây giờ? Luôn luôn chống cự? Minh Vương Hào không chịu nổi tiêu hao như vậy.”
Hai người đồng thời nhìn về phía nguồn năng lượng còn thừa, sau 40 phút tác chiến, thời gian sử dụng của Minh Vương Hào đã còn lại không đến nửa giờ.
Randall hơi nhíu đầu lông mày, “Đúng vậy a, Minh Vương Hào cũng không chống được.”
Bên trong Thanh Kiêu Hào, đầu trọc thấy cỗ cơ giáp màu đen không có một chút phản ứng nào, không khỏi không nhịn được hô to: “Randall! Ta lại nói một lần cuối cùng! Nếu như cậu bằng lòng bỏ vũ khí xuống, theo chúng ta về Hắc Vương tinh, chúng ta có thể bảo vệ an toàn cho cậu! Nếu như cậu vẫn cường ngạnh chống cự như trước thì chúng ta sẽ công kích không chút khách khí!”
Hết chương 213.
Chỉ là…
Thanh Kiêu Hào bị bắn trúng vậy mà không có một chút phản ứng nào!
Trương Lợi cùng Trần Khiết đều sững sờ.
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng cười nhạo của thủ lĩnh Thanh kiêu thông qua thiết bị phiên dịch: “Trêu chọc tao sao?! Vậy mà cầm loại đồ chơi con nít này ra đối phó với tao?! Xem ra hai người kia thật sự là bị chúng ta làm cho sợ đến choáng váng, ngay cả súng đồ chơi đều lấy ra ngoài bêu xấu!”
“Ha ha ha! Bọn họ quả thực là người Lạp Hỗ thú vị nhất mà tao từng thấy!”
“Xem ở việc bọn họ thú vị như vậy chúng ta miễn cưỡng cho họ toàn thây đi! Chờ giải quyết bên này, lại đi bóp chết cái tên đại vương tử gì gì đó kia!”
“Nói không sai!”
Thủ lĩnh điều khiển cơ giáp hình người Thanh Kiêu Hào không nhanh không chậm đi về phía hai người, “Đừng có thử lại làm chống cự vô ích, nếu làm cho tâm tình của đại gia không tốt, sơ ý một chút làm cho hai người bọn mày đầu thân hai nơi thì không quá đẹp đâu!”
—— ——
Vô dụng?!
Súng lục miniX vậy mà không có tác dụng?!
Hy vọng triệt để vỡ vụn!
Trương Lợi nghiêng đầu nhìn Trần Khiết, tối nghĩa cười cười, “Nếu như tớ kéo lấy bọn họ, một mình cậu khăng định có thể chạy thoát đúng không?”
Thần sắc Trần Khiết cứng lại, “Cậu đang nói cái gì?”
“Lời nói lúc trước của tớ cậu còn nhớ không?”
Trần Khiết mặt lạnh lùng, “Tớ không hiểu cậu đang nói cái gì.”
“Không nhớ được cũng tốt.” Trương Lợi sâu kín thở dài, sau đó không hề báo trước phóng thích cơ giáp cỡ lớn, thấy chết không sờn phóng tới Thanh Kiêu Hào!
“Trương Lợi!”
Trần Khiết trừng to mắt, trong khóe mắt tất cả đều là tơ máu, không chút do dự phóng thích cơ giáp cỡ lớn theo sau!
Dựa theo huấn luyện bên trong quân đội bình thường, mặc dù trong lúc nguy cấp cũng tuyệt đối không thể làm ra hành vi lỗ mãng như thế!
Nhưng là hôm nay, hắn không biết mình rốt cục bị làm sao, vừa nhìn thấy Trương Lợi lao ra liền phản kiện phản xạ muốn ngăn cản hắn, dù biết rõ đây là chịu chết cũng tuyệt đối không chùn bước!
Thủ lĩnh của Thanh Kiêu Hào thấy đối thủ liều chết chống lại, không chút lưu tình dựng lên pháo laser, công kích Trương Lợi.
Năm tên Hắc Vương Tinh phía sau hai tay ôm ngực, căn bản không để hai người đã nỏ mạnh hết đà ở trong lòng, đối với bọn họ mà nói đây chỉ là một cuộc đấu vô nghĩa, kết cục sau cùng chỉ có thể là một chữ, “Chết”!
Nhưng mà kết quả lại khác nhau một trời một vực với dự đoán!
Ngay trong tiếng cười nhạo châm chọc của bọn họ, thủ lĩnh lái Thanh Kiêu Hào vậy mà vô cớ tự bạo!
Uy lực tự bạo của cơ giáp hình người trung cấp lớn vô cùng, đủ để sánh ngang với 100 quả hỏa tiễn cùng nổ tung! Ánh sáng kịch liệt phóng ra tứ phía, ngay sau đó mây hình nấm phóng lên trời!
Khoảng cách giữa Trương Lợi và Thanh Kiêu Hào là gần nhất, sóng xung kích mạnh mẽ bắn thẳng về phía hắn, trực tiếp hất tung cơ giáp hình người của hắn lên mặt đất.
Trần Khiết theo sát ở phía sau, giang hai cánh tay đè lại Trương Lợi, lại không nghĩ lực đánh vào lại lớn như vậy, mặc dù hắn đã làm chuẩn bị nhưng vẫn bị đụng đến chỗ khe núi!
Năm tên Hắc Vương Tinh phía sau sau mấy giây bất ngờ ngắn ngủi liền nhao nhao lao về phía Trần Khiết và Trương Lợi.
Trương Lợi chịu lực đánh vào ở khoảng cách gần, miệng đầy máu tươi, hắn ôm ngực, ánh mắt liếc qua mấy cỗ Thanh Kiêu Hào đang lao về phía bên này, vội vàng đẩy Trần Khiết ra bên ngoài, “Đi nhanh lên đi, thừa dịp tớ còn có thể kéo kéo dài thời gian, cậu đi nhanh lên đi.”
Sắc mặt Trần Khiết khó coi khác thường, mặc dù nhìn không thấy tình huống của Trương Lợi, hắn cũng biết Trương Lợi bị trọng thương, nếu như mình rời khỏi, hắn chắc chắn phải chết!
Đi?
Hắn làm sao có thể đi?!
Trần Khiết nhanh chóng đứng lên, kéo Trương Lợi ra phía sau lưng.
Trương Lợi trừng to mắt, ngẩng đầu nhìn bóng lưng kiên nghị ngăn ở trước mình, không tự chủ hốc mắt ướt át.
Hắn và Trần Khiết được coi là trúc mã trúc mã, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà tình cảm đơn thuần đã chậm rãi biến mất.
Hắn vẫn luôn biết rõ hai người khác nhau về phân loại nhân chủng, cho nên hắn luôn giấu kín phần tình cảm này trong đáy lòng. Dù sao, hắn là một người vô cùng giỏi về nhẫn nại và ngụy trang. Nếu như có thể, hắn hy vọng hai người có thể vĩnh viễn duy trì thân phận hảo huynh đệ, ít nhất biểu hiện ra hẳn là như vậy.
Thế nhưng…
Hắn không sợ cái chết, lại sợ Trần Khiết ở một tương lai không lâu sẽ quên đi sự tồn tại của hắn. Hắn rất ích kỷ, hy vọng dùng phương thức mạng đổi mạng để làm cho Trần Khiết nhớ rõ hắn. Nhưng lại không có nghĩ đến, đến cuối cùng, người ngăn ở trước mình vẫn là Trần Khiết
Hắn bỗng nhiên bình thường trở lại, cũng thả lỏng.
Yêu hay không yêu thì thế nào?
Có nhớ hay không thì thế nào?
Hắn và Trần Khiết là là huynh đệ sinh tử, có điểm ấy là đủ rồi!
Hắn thu hồi cơ giáp cỡ lớn, tìm một chỗ thích hợp trong khe núi ngồi xuống, dùng giọng điệu gần như vui đùa nói: “Trần Khiết, nếu như chúng ta có thể sống sót, tớ nhất định sẽ sống tùy hứng hơn trước kia.”
Trần Khiết không nói chuyện, hai tay cầm thật chặt gậy kim loại.
Cùng lúc đó, tình huống bất ngờ lại xảy ra!
Ngay khi Thanh Kiêu Hào chuẩn bị phát động vũ khí thì cơ giáp ở giữa đột nhiên nổ tung mà không hề có một dấu hiệu báo trước nào, ngay sau đó các cỗ cơ giáp ở gần nó đều nổ tung!
Tình hình chiến đấu thay đổi!
Trần Khiết dùng cánh tay che ở trước mắt, đợi cường quang tản đi, nơi vốn là chỗ hơn mười cỗ Thanh Kiêu Hào đứng giờ chỉ còn lại những hố sâu!
Trương Lợi cũng chầm chậm mở to mắt, hắn đỡ vách tường đứng lên, kinh nghi bất định nhìn hố to, sau một hồi lâu mới hỏi: “Bọn họ là thế nào?”
“Máy móc trục trặc?” Trần Khiết hỏi.
“Chắc là không phải…” Trương Lợi chậm rãi đi về phía hố sâu, hắn nhìn chằm chằm hố to thật lâu, trong đầu hiện ra hình dạng của súng lục cỡ nhỏ, rồi lại cưỡng ép đè nén ý nghĩ này xuống, ngược lại nói với Trần Khiết: “Nhanh đi tụ hợp với Lance điện hạ đi!”
—— ——
Ánh mắt chuyển dời đến chỗ Randall.
Cơ giáp hình người trung cấp Thanh Kiêu Hào giằng co với cơ giáp hình người cao cấp Minh Vương Hào, bốn phía còn lơ lửng hơn mười cỗ phi thuyền mini trung cấp
Bên trong buồng lái của Thanh Kiêu Hào.
Đầu trọc nhìn tư liệu bên trong hình chiếu ba chiều, giễu cợt nhếch miệng, “Chế tạo sư của Lạp Hỗ tinh cầu đã chết sạch rồi sao?! Ngay cả cơ giáp chỉ có lực công kích 9% cũng dám cử đi chiến trường!”
Randall mặt lạnh nghe đối phương cười nhạo, căn bản không có bất kì đáp lại nào. Hắn hy vọng dùng cái này kéo dài thời gian, dù chỉ tranh thủ thêm nửa phút cũng có khả năng mang đến cơ hội xoay chuyển!
Hạ Mạt không ngừng nếm thử thành lập liên hệ với Lạp Hỗ tinh cầu, nhưng mà bên trong hình chiếu vẫn luôn là dòng chữ “Không tín hiệu”.
Ánh mắt liếc qua tình huống bên chỗ này, Randall nói: “Đừng lo lắng, chúng ta luôn sẽ có cách xử lý.”
Hạ Mạt miễn cưỡng cười cười, mồ hôi rơi xuống bên thái dương.
Ánh mắt của Randall thoáng dừng lại trên mặt cậu vài giây, nói: “Bất luận như thế nào, ta đều sẽ bảo vệ em. Cho dù chết, cũng sẽ chết ở trước mặt em.”
“Randall!” Hạ Mạt lớn tiếng đánh gãy lời của hắn.
Randall đối mặt với cậu, bên trong con ngươi màu xanh lạnh ngoại trừ bình tĩnh cùng tỉnh táo cũng chỉ có ôn nhu mà chỉ có Hạ Mạt mới hiểu, chống lại một đôi mắt như vậy, bất an cùng sợ hãi trong lòng Hạ Mạt nháy mắt biến mấy không còn một mảnh. Cậu hạ thấp âm lượng, nói: “Em biết. Em biết tâm ý của anh. Anh sẽ không chết, em cũng sẽ không chết.” Cậu đặt hai tay lên bụng, “Em còn muốn sinh con cho anh, làm sao có thể chết sớm như vậy?”
Thần sắc của Randall không thay đổi, nhưng cánh tay cầm bộ phận thao tác lại không tự chủ buộc chặt, “Đợi đến khi tất cả đều giải quyết xong, chúng ta nhất định phải sinh một Omega làm người khác yêu thích giống như em.”
Thời gian ấm áp ngắn ngủi nháy mắt trôi qua.
Bên trong Thanh Kiêu hào, đầu trọc không nhịn được nói qua thiết bị phiên dịch: “Randall! Xét thấy cậu là đại vương tử của Lạp Hỗ tinh cầu! Boss có chính sách chiếu cố đặc biệt! Chỉ cần cậu bỏ vũ khí xuống, ngoan ngoãn theo chúng tôi trở về, chúng tôi cam đoan sẽ không làm tổn thương một cọng tóc gáy của cậu!”
Hạ Mạt nhìn chằm chằm Thanh Kiêu Hào bên trong hình chiếu, hỏi: “Bọn họ muốn chiêu hàng?”
“Chẳng qua là thuật dụ dỗ mà thôi. Ta dám cam đoan, một khi ta theo bọn họ ngay lập tức Nội các sẽ nói ta thông đồng với địch phản quốc.”
“Những người này thật biến thái.”
“Nếu như ta đoán không lầm, chờ đến khi những người này rời đi, Laurent có lẽ sẽ ra triển lộ uy phong.”
“Tại sao?”
“Thử nghĩ, đại vương tử của Lạp Hỗ tinh cầu thông đồng với địch phản quốc, mà con trai của Nội các tổng lý lại có thể huyết chiến đến cùng, người trong nước sẽ có suy nghĩ như thế nào? Dư luận xã hội sẽ hướng về bên nào?”
“Bọn họ thậm chí ngay cả những thứ này đều nghĩ kỹ?”
“Ta nghĩ đây tám phần là kế hoạch của họ.”
“Chúng ta nên làm gì bây giờ? Luôn luôn chống cự? Minh Vương Hào không chịu nổi tiêu hao như vậy.”
Hai người đồng thời nhìn về phía nguồn năng lượng còn thừa, sau 40 phút tác chiến, thời gian sử dụng của Minh Vương Hào đã còn lại không đến nửa giờ.
Randall hơi nhíu đầu lông mày, “Đúng vậy a, Minh Vương Hào cũng không chống được.”
Bên trong Thanh Kiêu Hào, đầu trọc thấy cỗ cơ giáp màu đen không có một chút phản ứng nào, không khỏi không nhịn được hô to: “Randall! Ta lại nói một lần cuối cùng! Nếu như cậu bằng lòng bỏ vũ khí xuống, theo chúng ta về Hắc Vương tinh, chúng ta có thể bảo vệ an toàn cho cậu! Nếu như cậu vẫn cường ngạnh chống cự như trước thì chúng ta sẽ công kích không chút khách khí!”
Hết chương 213.
Tác giả :
Tiểu Xà Tinh