Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu
Chương 163
Từ đêm hôm đó, cái tên “Viên” này thường xuyên xuất hiện trong sinh hoạt của Hạ Mạt, khi các học sinh nhắc tới nó thì thường dùng một loại ngữ khí sợ hãi để biểu đạt tâm tình tránh không kịp.
Cảnh tượng gần giống như có tật giật mình của một số người này khắc sâu vào trong nội tâm của cậu, cho nên cậu tự động chuyển cái tên Viên này vào cột của phần tử khủng bố.
Sau khi trải qua một tháng huấn luyện thực tế cùng kiểm tra lý luận, Hạ Mạt cuối cùng có chút tiến bộ.
Hôm nay là thứ bảy, Diệp Vĩ bị bệ hạ bắt đi, Hạ Mạt khó có được một cuối tuần nhàn rỗi.
Cậu hẹn Randall đi câu lạc bộ chế tạo cơ giáp, định dùng đám bộ kiện đắt đỏ không dám dùng để luyện tập kia, nếu như có thể thông qua lập tức thành hình để tạo thành một cỗ cơ giáp hình người thì không thể nào tốt hơn!
Randall cùng Hạ Mạt tiến vào phòng tư nhân số 9.
Randall giống như trước đây, ngồi ở trong góc phòng an tĩnh tiến vào sàn đấu võ giả tưởng trên mạng.
Mà Hạ Mạt thì đi đến chính giữa, sắp xếp sáu khối bộ kiện đã làm từ trước lên bàn.
Thông qua một thời gian huấn luyện, cậu đã có thể bài trừ màng chắn tinh thần lực trong một thời gian cực ngắn, cũng thành công chế tạo ra cơ giáp, thế nhưng khi thể tích của cơ giáp càng lớn thì độ phức tạp của kết cấu bên trong càng tăng, đẳng cấp của cơ giáp được chế tạo ra thường sẽ giảm xuống.
Cho tới bây giờ, cơ giáp có thể tích lớn nhất mà cậu từng làm ra chính là cơ giáp trên giải thi đấu lúc đó, đường kính 5m, đẳng cấp cấp 2; đẳng cấp cao nhất thì là tấm chắn trên giải thi đấu dân gian, đường kính 1 m, đẳng cấp cấp 5. Còn lại bình thường, không có đột phá.
Cũng không biết hôm nay có thể làm ra cái tốt hơn trước kia không
“Hô…”
Cậu phun ra một hơi thật dài, đi đến giữa sáu khối, chậm rãi nhắm mắt lại.
Xúc giác tinh thần của cậu nhanh chóng bắn ra khi cậu nhắm mắt, cũng nhanh chóng tách ra ngàn vạn rễ chùm bao lấy mặt ngoài của bộ kiện. Mỗi một sợi rễ đều mang theo tinh thần lực, sau khi chặt đứt màng chắn tinh thần lực ở bên ngoài thì bắt đầu xâm nhập vào bên trong.
Nhờ vào xúc giác tinh thần, Hạ Mạt có thể cảm nhận một cách rõ ràng hình dáng nên trong của mỗi bộ kiện, Diệp Vĩ lão sư đã từng nói, những thứ này đều là do màng chắn tinh thần lực tạo thành.
Màng chắn tinh thần lực bên trong cơ giáp có tác dụng như một chất cứng chèn lên mạch máu, số lượng càng nhiều, độ nhanh nhẹn của cơ giáp càng thấp, cấp bậc của cơ giáp càng giảm.
Nói cách khác, nếu như có thể bài trừ toàn bộ màng chắn tinh thần lực thì tính năng sẽ càng lớn, thậm chí có khả năng vượt qua cấp sáu, trở thành cơ giáp cấp S trong truyền thuyết!
Hạ Mạt cũng không dám hy vọng xa vời đến cấp S, đối với cậu mà nói, chỉ cần có thể chế tạo ra cơ giáp hình người trung cấp đã làm cho cậu vô cùng sung sướng rồi!
Cậu thử dùng tinh thần lực thống nhất toàn bộ màng chắn tinh thần lực ở bên trong cơ giáp, nhưng mà số lượng bộ kiện cấu thành cơ giáp nhiều bao nhiêu thì số màng chắn tinh thần lực lại nhiều bấy nhiêu, hình thái cùng độ cứng của mỗi màng chắn tinh thần lực lại chênh lệch quá nhiều! Chỉ riêng xử lý phần chân đã làm cho cậu vô cùng giày vò!
Thời gian lặng lẽ trôi đi.
Nửa giờ sau, Randall ngồi trong góc phòng thoát ra khỏi trạng thái nhập định, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía của Hạ Mạt.
Vóc dáng nhỏ nhắn đứng giữa đống cơ giáp to hơn người cậu rất nhiều, thân thể căng thẳng, hai cánh tay vô ý thức để trước ngực, hai bên tóc mai đen óng đầy mồ hôi, hình thành vệt nước chảy xuống mặt.
Randall lấy ra kính phân biệt tinh thần lực từ trong không gian, xuyên thấu qua kính phân biệt màu đen, hắn có thể tinh tường trông thấy Hạ Mạt dùng gần như toàn bộ rễ chùm bao phủ lấy phần thân của cơ giáp.
Hắn cũng không hiểu nhiều lắm về việc chế tạo cơ giáp, nhưng mà qua việc đi cùng với Hạ Mạt trong khoảng thời gian này, hắn đại khái có thể biết Hạ Mạt bây giờ đang tiếp xúc đến một vấn đề vô cùng gian nan —— màng chắn tinh thần lực.
Hắn chậm rãi kéo kính phân biệt xuống, thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng thẳng tắp kia, hắn tin tưởng Hạ Mạt có thể làm được.
…
Trải qua suốt một giờ phấn đấu, màng chắn tinh thần lực ở phần chân của cơ giáp rốt cục bị phá bỏ hoàn toàn!
Thông qua thí nghiệm lúc nãy, Hạ Mạt phát hiện mặc dù việc phá giải màng chắn tinh thần lực bên trong cơ giáp rất khó khăn, nhưng mà trên thực tế từng màng chắn tinh thần lực chỉ cần hai sợi rễ chùm, nhưng mà số rễ chùm của cậu bây giờ gấp 10 lần tổng số rễ chùm cần dùng!
Nói cách khác, ở bước tiếp theo, cậu có thể đồng thời bao trùm toàn bộ màng chắn —— đương nhiên, điều kiện tiên quyết để làm như vậy là có đủ tinh thần lực! Nếu không cậu sẽ té xỉu vì không có đủ tinh thần lực, cậu cũng không hy vọng mình anh niên tảo thệ (chết sớm)!
Trong lòng âm thầm đánh giá số lượng tinh thần lực còn thừa, Hạ Mạt thoáng nhẹ nhàng thở ra, tinh thần lực còn thừa có lẽ đủ để ứng phó khiêu chiến này, cậu quyết định thử một lần!
Cùng lúc đó…
Alpha hiệu trưởng tóc bạc Frankie dẫn đầu đội ngũ lãnh đạo trường Exxon đứng ngoài cửa chính.
Thời gian hẹn trước đã qua, một tên lãnh đạo không khỏi phàn nàn, “Đã mấy giờ rồi, người của Viên vẫn chưa đến?”
Frankie nhàn nhạt nhìn hắn một cái, trên khuôn mặt già nua vẫn không có cảm xúc gì, “Yên tĩnh chờ là được.”
Mặt người nọ đỏ lên, cúi đầu nói: “Ừm.”
Năm phút sau, chân trời bỗng nhiên xuất hiện mười mấy điểm đỏ màu bạc.
Hiệu trưởng Frankie lấy tay phủi phủi âu phục trên người, lưng càng ngày càng thẳng tắp.
Những người còn lại thấy thế, cũng đều sửa sang lại bề ngoài của mình, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực nghênh đón khách.
Tốc độ của điểm đỏ màu bạc cực nhanh, giống như trong chớp mắt đã xuất hiện trên bãi đất trống trước trường học. Chiếc phi thuyền lớn nhất ở giữa ở ra cửa khoang, xuất hiện đầu tiên chính là hai nhóm binh sĩ Alpha năm người, binh sĩ võ trang đầy đủ chia nhóm sang hai bên.
Ngay sau đó mới nhìn thấy hiệu trưởng thiết huyết trong truyền thuyết-Mingo.
Đây là một Alpha chừng bốn mươi tuổi, ngũ quan nghiêm nghị, toàn thân mang sát khí, lúc giơ tay nhẹ nhàng mà linh hoạt, nhìn thôi cũng biết là người đi ra từ trong quân đội.
Sau lưng Mingo, còn có mười mấy nhân viên nhà trường cấp cao.
Lãnh đạo hai phe đứng chung một chỗ, sóng ngầm mãnh liệt, lãnh đạo của Exxon phần lớn tuổi cao, tóc trắng xoá, trầm ổn và nội liễm; lãnh đạo của Viên thì đại bộ phận là người trung niên, cả người lệ khí cùng mũi nhọn căn bản không có cách nào che lấp.
Mingo sải bước tiến lên, bắt tay với Frankie, “Một năm không thấy, hiệu trưởng Frankie giống như già đi vài tuổi.”
Mấy lãnh đạo sau lưng Frankie nghe thấy lời này, nhao nhao ứa ra mồ hôi lạnh, lời nói này đúng là có mười phần dũng khí ah!
Frankie cầm chặt tay của hắn, cười không kịp mắt, “Sự phô trương của hiệu trưởng Mingo càng lúc càng lớn, sẽ nhanh vượt qua nguyên soái đi.”
Đuôi lông mày của Mingo co lại, nguyên soái từ trước đến nay vẫn luôn là nỗi đau của hắn, hắn mím môi thu tay lại, trực tiếp xem nhẹ đám lãnh đạo phía sau lưng, chỉ vào năm mươi học sinh đứng ở cuối cùng, “Bọn họ là những học sinh nổi bật của Viên, đến Exxon tham gia đấu võ cơ giáp, hy vọng nhóm con ông cháu cha của quý trường nghe xong đừng run chân.”
Dáng cười của Frankie không thay đổi, “Học sinh của chúng tôi năm nay cũng vô cùng xuất sắc, ai thắng ai thua còn chưa chắc.” Nói đến đây, hắn chuyển sang chuyện khác, “Chúng tôi đã an bài ký túc xá cho quý học sinh, địa điểm ngay tại nhà khách của trường.” Hắn nói với phó hiệu trưởng đứng bên người: “Mang khách nhân đến nhà khách.”
“Ừm.” Phó hiệu trưởng lĩnh mệnh, dẫn bốn tên lão sư dẫn đội và 50 tên học sinh rời đi.
Đợi bọn họ rời khỏi, Frankie lại nói với Mingo: ” Mời.”
Mingo đi song song với hắn, trong mỗi câu đều mang theo dò hỏi, Frankie tốt xấu sống lâu hơn hắn vài chục năm, một chút thủ đoạn này vẫn có thể ứng phó thành thạo.
Nhà khách trường cũng không cách xa cổng trường, không mấy phút liền đến.
Các học sinh của Viên cũng không ôn hòa như học sinh của Exxon, từng người đều có cá tính tươi sáng rõ nét cùng góc cạnh. Ở nhà khách lung lay một vòng, sau khi quen thuộc nơi dừng chân, lập tức có người la hét muốn đi thăm sân trường.
Phó hiệu trưởng bị làm cho nhức đầu không thôi, đợi đến khi thu thập tốt thì nhanh chóng tập trung đám học sinh như bầy khỉ này lại, “Chúng tôi đã chuẩn bị yến hội chào đón cho các vị rồi, ở căng tin tầng ba, mời các vị đi theo tôi.”
Phó hiệu trưởng đi về phía căng tin số lẻ, năm mươi học sinh cùng với bốn lão sư dẫn đội rời rạc theo sau.
Mấy nam sinh đi tuốt đằng sau tụ thành một đống.
Một nam sinh thấp lùn tóc bạc dương dương tự đắc nói: “Nghe nói Exxon có hai đại đặc sắc.”
“Cái gì đặc sắc?” Một gã Alpha cao lớn hỏi.
“Điều đặc sắc đầu tiên chính là bàn cá cược của cá độ chi thần Trương Đại Gia, điều đặc sắc thứ hai…” Tóc trắng thần bí cười cười, “Câu lạc bộ chế tạo cơ giáp.”
“Chế tạo cơ giáp?” Một tên tóc đen nói: “Đây không phải là thế mạnh của cậu sao?!”
“Đúng vậy a.” Tóc trắng cười ngạo khí.
“Chúng ta đi xem? Nói không chừng còn có thể do thám thực lực của học sinh năm nhất ở Exxon!”
Tóc trắng hất càm lên, “Đương nhiên! Tớ đã sớm có ý nghĩ này rồi!”
Hết chương 163.
Cảnh tượng gần giống như có tật giật mình của một số người này khắc sâu vào trong nội tâm của cậu, cho nên cậu tự động chuyển cái tên Viên này vào cột của phần tử khủng bố.
Sau khi trải qua một tháng huấn luyện thực tế cùng kiểm tra lý luận, Hạ Mạt cuối cùng có chút tiến bộ.
Hôm nay là thứ bảy, Diệp Vĩ bị bệ hạ bắt đi, Hạ Mạt khó có được một cuối tuần nhàn rỗi.
Cậu hẹn Randall đi câu lạc bộ chế tạo cơ giáp, định dùng đám bộ kiện đắt đỏ không dám dùng để luyện tập kia, nếu như có thể thông qua lập tức thành hình để tạo thành một cỗ cơ giáp hình người thì không thể nào tốt hơn!
Randall cùng Hạ Mạt tiến vào phòng tư nhân số 9.
Randall giống như trước đây, ngồi ở trong góc phòng an tĩnh tiến vào sàn đấu võ giả tưởng trên mạng.
Mà Hạ Mạt thì đi đến chính giữa, sắp xếp sáu khối bộ kiện đã làm từ trước lên bàn.
Thông qua một thời gian huấn luyện, cậu đã có thể bài trừ màng chắn tinh thần lực trong một thời gian cực ngắn, cũng thành công chế tạo ra cơ giáp, thế nhưng khi thể tích của cơ giáp càng lớn thì độ phức tạp của kết cấu bên trong càng tăng, đẳng cấp của cơ giáp được chế tạo ra thường sẽ giảm xuống.
Cho tới bây giờ, cơ giáp có thể tích lớn nhất mà cậu từng làm ra chính là cơ giáp trên giải thi đấu lúc đó, đường kính 5m, đẳng cấp cấp 2; đẳng cấp cao nhất thì là tấm chắn trên giải thi đấu dân gian, đường kính 1 m, đẳng cấp cấp 5. Còn lại bình thường, không có đột phá.
Cũng không biết hôm nay có thể làm ra cái tốt hơn trước kia không
“Hô…”
Cậu phun ra một hơi thật dài, đi đến giữa sáu khối, chậm rãi nhắm mắt lại.
Xúc giác tinh thần của cậu nhanh chóng bắn ra khi cậu nhắm mắt, cũng nhanh chóng tách ra ngàn vạn rễ chùm bao lấy mặt ngoài của bộ kiện. Mỗi một sợi rễ đều mang theo tinh thần lực, sau khi chặt đứt màng chắn tinh thần lực ở bên ngoài thì bắt đầu xâm nhập vào bên trong.
Nhờ vào xúc giác tinh thần, Hạ Mạt có thể cảm nhận một cách rõ ràng hình dáng nên trong của mỗi bộ kiện, Diệp Vĩ lão sư đã từng nói, những thứ này đều là do màng chắn tinh thần lực tạo thành.
Màng chắn tinh thần lực bên trong cơ giáp có tác dụng như một chất cứng chèn lên mạch máu, số lượng càng nhiều, độ nhanh nhẹn của cơ giáp càng thấp, cấp bậc của cơ giáp càng giảm.
Nói cách khác, nếu như có thể bài trừ toàn bộ màng chắn tinh thần lực thì tính năng sẽ càng lớn, thậm chí có khả năng vượt qua cấp sáu, trở thành cơ giáp cấp S trong truyền thuyết!
Hạ Mạt cũng không dám hy vọng xa vời đến cấp S, đối với cậu mà nói, chỉ cần có thể chế tạo ra cơ giáp hình người trung cấp đã làm cho cậu vô cùng sung sướng rồi!
Cậu thử dùng tinh thần lực thống nhất toàn bộ màng chắn tinh thần lực ở bên trong cơ giáp, nhưng mà số lượng bộ kiện cấu thành cơ giáp nhiều bao nhiêu thì số màng chắn tinh thần lực lại nhiều bấy nhiêu, hình thái cùng độ cứng của mỗi màng chắn tinh thần lực lại chênh lệch quá nhiều! Chỉ riêng xử lý phần chân đã làm cho cậu vô cùng giày vò!
Thời gian lặng lẽ trôi đi.
Nửa giờ sau, Randall ngồi trong góc phòng thoát ra khỏi trạng thái nhập định, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía của Hạ Mạt.
Vóc dáng nhỏ nhắn đứng giữa đống cơ giáp to hơn người cậu rất nhiều, thân thể căng thẳng, hai cánh tay vô ý thức để trước ngực, hai bên tóc mai đen óng đầy mồ hôi, hình thành vệt nước chảy xuống mặt.
Randall lấy ra kính phân biệt tinh thần lực từ trong không gian, xuyên thấu qua kính phân biệt màu đen, hắn có thể tinh tường trông thấy Hạ Mạt dùng gần như toàn bộ rễ chùm bao phủ lấy phần thân của cơ giáp.
Hắn cũng không hiểu nhiều lắm về việc chế tạo cơ giáp, nhưng mà qua việc đi cùng với Hạ Mạt trong khoảng thời gian này, hắn đại khái có thể biết Hạ Mạt bây giờ đang tiếp xúc đến một vấn đề vô cùng gian nan —— màng chắn tinh thần lực.
Hắn chậm rãi kéo kính phân biệt xuống, thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng thẳng tắp kia, hắn tin tưởng Hạ Mạt có thể làm được.
…
Trải qua suốt một giờ phấn đấu, màng chắn tinh thần lực ở phần chân của cơ giáp rốt cục bị phá bỏ hoàn toàn!
Thông qua thí nghiệm lúc nãy, Hạ Mạt phát hiện mặc dù việc phá giải màng chắn tinh thần lực bên trong cơ giáp rất khó khăn, nhưng mà trên thực tế từng màng chắn tinh thần lực chỉ cần hai sợi rễ chùm, nhưng mà số rễ chùm của cậu bây giờ gấp 10 lần tổng số rễ chùm cần dùng!
Nói cách khác, ở bước tiếp theo, cậu có thể đồng thời bao trùm toàn bộ màng chắn —— đương nhiên, điều kiện tiên quyết để làm như vậy là có đủ tinh thần lực! Nếu không cậu sẽ té xỉu vì không có đủ tinh thần lực, cậu cũng không hy vọng mình anh niên tảo thệ (chết sớm)!
Trong lòng âm thầm đánh giá số lượng tinh thần lực còn thừa, Hạ Mạt thoáng nhẹ nhàng thở ra, tinh thần lực còn thừa có lẽ đủ để ứng phó khiêu chiến này, cậu quyết định thử một lần!
Cùng lúc đó…
Alpha hiệu trưởng tóc bạc Frankie dẫn đầu đội ngũ lãnh đạo trường Exxon đứng ngoài cửa chính.
Thời gian hẹn trước đã qua, một tên lãnh đạo không khỏi phàn nàn, “Đã mấy giờ rồi, người của Viên vẫn chưa đến?”
Frankie nhàn nhạt nhìn hắn một cái, trên khuôn mặt già nua vẫn không có cảm xúc gì, “Yên tĩnh chờ là được.”
Mặt người nọ đỏ lên, cúi đầu nói: “Ừm.”
Năm phút sau, chân trời bỗng nhiên xuất hiện mười mấy điểm đỏ màu bạc.
Hiệu trưởng Frankie lấy tay phủi phủi âu phục trên người, lưng càng ngày càng thẳng tắp.
Những người còn lại thấy thế, cũng đều sửa sang lại bề ngoài của mình, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực nghênh đón khách.
Tốc độ của điểm đỏ màu bạc cực nhanh, giống như trong chớp mắt đã xuất hiện trên bãi đất trống trước trường học. Chiếc phi thuyền lớn nhất ở giữa ở ra cửa khoang, xuất hiện đầu tiên chính là hai nhóm binh sĩ Alpha năm người, binh sĩ võ trang đầy đủ chia nhóm sang hai bên.
Ngay sau đó mới nhìn thấy hiệu trưởng thiết huyết trong truyền thuyết-Mingo.
Đây là một Alpha chừng bốn mươi tuổi, ngũ quan nghiêm nghị, toàn thân mang sát khí, lúc giơ tay nhẹ nhàng mà linh hoạt, nhìn thôi cũng biết là người đi ra từ trong quân đội.
Sau lưng Mingo, còn có mười mấy nhân viên nhà trường cấp cao.
Lãnh đạo hai phe đứng chung một chỗ, sóng ngầm mãnh liệt, lãnh đạo của Exxon phần lớn tuổi cao, tóc trắng xoá, trầm ổn và nội liễm; lãnh đạo của Viên thì đại bộ phận là người trung niên, cả người lệ khí cùng mũi nhọn căn bản không có cách nào che lấp.
Mingo sải bước tiến lên, bắt tay với Frankie, “Một năm không thấy, hiệu trưởng Frankie giống như già đi vài tuổi.”
Mấy lãnh đạo sau lưng Frankie nghe thấy lời này, nhao nhao ứa ra mồ hôi lạnh, lời nói này đúng là có mười phần dũng khí ah!
Frankie cầm chặt tay của hắn, cười không kịp mắt, “Sự phô trương của hiệu trưởng Mingo càng lúc càng lớn, sẽ nhanh vượt qua nguyên soái đi.”
Đuôi lông mày của Mingo co lại, nguyên soái từ trước đến nay vẫn luôn là nỗi đau của hắn, hắn mím môi thu tay lại, trực tiếp xem nhẹ đám lãnh đạo phía sau lưng, chỉ vào năm mươi học sinh đứng ở cuối cùng, “Bọn họ là những học sinh nổi bật của Viên, đến Exxon tham gia đấu võ cơ giáp, hy vọng nhóm con ông cháu cha của quý trường nghe xong đừng run chân.”
Dáng cười của Frankie không thay đổi, “Học sinh của chúng tôi năm nay cũng vô cùng xuất sắc, ai thắng ai thua còn chưa chắc.” Nói đến đây, hắn chuyển sang chuyện khác, “Chúng tôi đã an bài ký túc xá cho quý học sinh, địa điểm ngay tại nhà khách của trường.” Hắn nói với phó hiệu trưởng đứng bên người: “Mang khách nhân đến nhà khách.”
“Ừm.” Phó hiệu trưởng lĩnh mệnh, dẫn bốn tên lão sư dẫn đội và 50 tên học sinh rời đi.
Đợi bọn họ rời khỏi, Frankie lại nói với Mingo: ” Mời.”
Mingo đi song song với hắn, trong mỗi câu đều mang theo dò hỏi, Frankie tốt xấu sống lâu hơn hắn vài chục năm, một chút thủ đoạn này vẫn có thể ứng phó thành thạo.
Nhà khách trường cũng không cách xa cổng trường, không mấy phút liền đến.
Các học sinh của Viên cũng không ôn hòa như học sinh của Exxon, từng người đều có cá tính tươi sáng rõ nét cùng góc cạnh. Ở nhà khách lung lay một vòng, sau khi quen thuộc nơi dừng chân, lập tức có người la hét muốn đi thăm sân trường.
Phó hiệu trưởng bị làm cho nhức đầu không thôi, đợi đến khi thu thập tốt thì nhanh chóng tập trung đám học sinh như bầy khỉ này lại, “Chúng tôi đã chuẩn bị yến hội chào đón cho các vị rồi, ở căng tin tầng ba, mời các vị đi theo tôi.”
Phó hiệu trưởng đi về phía căng tin số lẻ, năm mươi học sinh cùng với bốn lão sư dẫn đội rời rạc theo sau.
Mấy nam sinh đi tuốt đằng sau tụ thành một đống.
Một nam sinh thấp lùn tóc bạc dương dương tự đắc nói: “Nghe nói Exxon có hai đại đặc sắc.”
“Cái gì đặc sắc?” Một gã Alpha cao lớn hỏi.
“Điều đặc sắc đầu tiên chính là bàn cá cược của cá độ chi thần Trương Đại Gia, điều đặc sắc thứ hai…” Tóc trắng thần bí cười cười, “Câu lạc bộ chế tạo cơ giáp.”
“Chế tạo cơ giáp?” Một tên tóc đen nói: “Đây không phải là thế mạnh của cậu sao?!”
“Đúng vậy a.” Tóc trắng cười ngạo khí.
“Chúng ta đi xem? Nói không chừng còn có thể do thám thực lực của học sinh năm nhất ở Exxon!”
Tóc trắng hất càm lên, “Đương nhiên! Tớ đã sớm có ý nghĩ này rồi!”
Hết chương 163.
Tác giả :
Tiểu Xà Tinh