Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử
Chương 60
Edit: Linh
Dư Lãng không phải người không có lương tâm, chỉ bất quá người y để ý rất ít mà thôi. Trước kia ở trong lòng y xếp vị trí đầu tiên chính là An Huệ Lan, y cũng thực thích Dư Hải Thiên, chẳng qua so với Dư Hải Thiên cường hãn, y vẫn hướng về phía người mẹ nhu nhược như bông hoa này hơn. Huống hồ lúc ấy xung quanh Dư Hải Thiên xuất hiện rất nhiều nguời phụ nữ. Hành động này của hắn không chỉ phản bội mẹ y, cũng là phản bội y.
Hiện tại, y biết An Huệ Lan không phải là mẹ đẻ của mình, bà ta cũng không phải là một bông hoa nhu nhược mà là một đóa hoa độc ăn thịt người. Một đời trước y bị rơi vào trong tay An Huệ Lan nên sẽ không tránh khỏi tình trạng coi trọng bà ta hơn Dư Hải Thiên. Chuyện này nói ra không phải có chút vô nghĩa sao, y khiến cho mọi người đều có cảm giác như vậy hả? Tại sao Dung An Thụy lại nói là An Huệ Lan là người thân cận y nhất.
Dư Hải Thiên bị Dung An Thụy làm cho tức giận mà bỏ đi, y cũng không nhận ra cái gì mà ngoài mạnh trong yếu như Dung An Thụy nói. Nếu như lời Dung An Thụy nói với hắn, chẳng lẽ Dư Hải Thiên nghĩ rằng y coi trọng An Huệ Lan hơn hắn sao? Đây quả là chuyện cười đi!
Y nâng mông muốn đi tìm Dư Hải Thiên, đột nhiên lại bị Dung An Thụy vươn tay giữ lại lạnh lùng nói. “Này, Dư Tiểu Lsãng cậu đi làm cái gì hả. Ba của cậu chính là muốn ở một mình. Cậu đi làm cái rắm gì hả?”
Dư Lãng kỳ quái nhìn Dung An Thụy, chỉ chỉ lên trên tầng: “Ba của tớ còn chưa có ăn no, bị cậu chọc cho tức đến no rồi. Tớ mang thức ăn lên cho ông ấy.”
Dung An Thụy cầm lấy tay Dư Lãng không buông ra: “Cậu đợi ở đây đi, để tớ mang lên cho.”
Dư Lãng không đồng ý, y liền trực tiếp chọn thức ăn Dư Hải Thiên thích ăn xong rồi nói: “Thôi đi, lát nữa cậu về nhà đi, cậu nhanh chóng biến mất đã là giúp tớ rất nhiều rồi.”
Lão tử đi rồi Dư Hải Thiên còn không ăn sống ngươi sao, Dung An Thụy bị hỏa khí trong bụng khiến cho sắp nổ người. Hắn trực tiếp đoạt khay thức ăn trong tay Dư Lãng cầm lấy: “Cậu còn dám nói như vậy? Cậu rốt cuộc có biết là mình đang làm cái gì hay không hả?”
Dung An Thụy mới nói còn có vài phần ẩn ý, y không biết Dung An Thụy có tự mình phát hiện ra điều gì hay không. Nhưng là nếu hắn đã nhìn ra, y không muốn hắn dùng loại ánh mắt này nhìn Dư Hải Thiên. Đây không phải là Dư Hải Thiên sai, y không muốn để cho bất kỳ ai đổ tội danh này lên đầu hắn.
“Tớ biết mình đang làm cái gì. Tớ muốn tìm ba tớ, cậu cũng không phải không biết. Ba của tớ là người đối với tớ tốt nhất trên đời này. Tớ cũng muốn đối xử với ba tốt nhất.” Dư Lãng từng chút, từng chút bỏ ngón tay của Dung An Thụy ra: “Tớ ghét nhất An Huệ Lan, vì tớ không muốn gặp bà ấy nên ba tớ mới không cần bà ấy.”
“Dì ấy dù có không đúng đến mức nào cũng là mẹ cậu. Không có dì ấy sao có cậu được. Không đổi… cái này không quan trọng, quan trọng là … tớ muốn cậu trong sạch thanh thanh bạch bạch làm người.” Dung An Thụy một tay cầm lấy áo của Dư Lãng, cắn răng cảnh cáo: “Tớ mặc kệ ba của cậu có cưới mẹ cậu không. Nhưng là cậu không được để cho ba cậu luôn ở bên người như vậy, có biết không! Chuyện này không bình thường!”
Một câu cuối cùng Dung An Thụy cơ hồ là nhe răng nói ra, kỳ thật hắn rất muốn đối với Dư Lãng nói. Ba của cậu không bình thường, nhưng là sợ đả thảo kinh xà, không chừng một thời gian ngắn Dư Hải Thiên đối với Dư Lãng liền phai nhạt đâu. Bất quá Dung An Thụy chưa có nói ra, Dư Lãng đã hiểu được ý của hắn. Nha, cư nhiên dám nói ba y biến thái.
“Lăn mẹ cậu ra, cậu mới là đồ biến thái ấy.” Dư Lãng cũng vươn tay nắm lấy áo của Dung An Thụy dùng sức lay động, phía dưới chân cũng đá Dung An Thụy: “Mới vừa rồi còn chưa tính, cậu có biết hay không a. Nếu không phải ba tớ thương tớ. Vừa rồi ba của tớ nói với cậu như vậy, thì ý của tớ cũng là như vậy. Nếu cậu dám nói ông ấy như vậy nữa, chúng ta là liền tuyệt giao.”
Dung An Thụy bị đá một cái, ai u kêu một tiếng, liền lập tức coi những lời của Dư Lãng như mấy đứa trẻ miệng đầy mùi sữa mà đặt ở trên ghế quát: “Mẹ nó! Lão tử là vì ai hả! hả!!!”
Thua trận không thua thế, bị vây vào hoàn cảnh xấu này Dư Lãng vẫn kiên trì trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Dung An Thụy. Hướng về phía hắn mà rống lên: “Lão tử không cần cậu bắt chó đi cày, cậu đã đem Dư Hải Thiên chạy, còn… còn vì An Huệ Lan nói chuyện, đổi lại là người khác tớ đã sớm dùng chổi đánh ra khỏi nhà từ lâu rồi.”
Dung An Thụy cứng người, hắn buông tay Dư Lãng ra, giống như con thú bị vây hãm mà đi vòng vòng xung quanh. Đột nhiên hắn nắm chặt tay Dư Lãng: “Tớ biết cậu thích ba cậu, tớ cũng thích ba tớ. Nhưng cậu với ba cậu như vậy là không bình thường. Tớ cũng không nói là ba của cậu không bình thường. Tuy rằng quả thật chú ấy có chỗ không bình thường, có chút biến thái… Ngao__”
Dung An Thụy cơ hồ nói năng lộn xộn, hắn nói một đống, lúc trước Dư Lãng có thể nhẫn, dù sao cũng là do Dung An Thụy chưa biết rõ tình hình. Nhưng là “biến thái” cái từ này rốt cuộc khiến Dư Lãng không thể nhịn được nữa, giương móng vuốt lên trực tiếp cào lên mặt hắn một cái: “Cậu mới là đồ biến thái ấy, cả nhà cậu là đồ biến thái!”
Dư Lãng là con trai, cũng không có thói quen nuôi móng tay. Y cũng không muốn cào chết Dung An Thụy, chính là rất tức giận mới trực tiếp giơ lên móng vuốt cũng không lưu lại vệt máu linh tình gì trên mặt Dung An Thụy. Nhưng là Dung An Thụy lại không nghĩ như vậy, hắn cảm thấy rất ủy khuất, rất bất lực. Tình huống vốn là ác long giam cầm công chúa, hắn vượt qua năm cửa ải, chém sáu tướng, thật vất vả đem ác long đuổi đi. Không nghĩ tới cuối cùng ác long chạy rồi công chúa lại đánh kẻ làm kỵ sỹ như hắn.
“Tớ biến thái? Ba của cậu đối với con trai ruột có loại suy nghĩ vô sỉ như vậy không phải biến thái thì là cái gì!” Dung An Thụy che mặt mình, dưới trạng thái mất khống chế liền nói ra. Kỳ thật hắn chỉ đang nghi ngờ mà thôi, chỉ cần không bắt gian tại giường hắn cũng không muốn phải nói thẳng ra. Vu oan chuyện vô bổ như vậy, nói không chừng còn khiến cho Dư Hải Thiên không chút cố kỵ khiến cho mọi chuyện càng khó giải quyết đâu.
Ý thức được mình vừa nói cái gì, Dung An Thụy liền sửng sốt theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trên tầng.
“Ba của tớ không nghe thấy được đâu, tớ ngủ dễ tỉnh, từ nhỏ liền chỉ cần có một chút âm thanh liền không ngủ được ba liền làm cách âm loại tốt nhất. Khi đó trong nước còn chưa có, là ba tớ đặc biệt đặt từ nước ngoài làm.” Biết Dung An Thụy đã biết chuyện, Dư Lãng ngược lại thực bình tĩnh: “Ba tớ vẫn luôn rất thương tớ, so với bất kỳ ai đều thương hơn.”
Dung An Thụy im lặng một lát, nửa ngày mới có chút phiền muộn nói: “Tớ biết, chính là… cậu có biết ông ấy đối với cậu có loại suy nghĩ gì đúng không? Mặc kệ là ông ấy thương cậu hơn nữa thì loại sự tình này là không đúng. Mẹ nó, lão tử còn tưởng đầu óc của mình có vấn đề đâu. Ai có thể nghĩ ra chuyện này là thật hả? Dấu vết trên người cậu có phải do ông ấy làm ra không? Có phải ông ấy cưỡng bức cậu không? Nhất định là đúng, cậu hẳn là nên đi tìm ông nội mình. Đúng! Đi tìm ông nội…”
“Là tớ tự nguyện…” Dư Lãng nói một câu khiến cho âm thanh của Dung An Thụy im bặt. Hắn không thể tin được, ánh mắt trôi qua phía cửa sổ, hơi hơi há to miệng, chốc lát cái đầu đang bị ong ong mới ngừng lại được. Hắn đứng không vững phải ngồi ở trên ghế: “Mẹ nó, tớ cư nhiên nghe được cậu nói cậu tự nguyện. Cậu đầu óc có vấn đề hay là lỗ tai của tớ có vấn đề hả?”
Dư Lãng rất thích ý lại nện cho hắn một đòn: “Tớ thích Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên cũng thích tớ.”
“Thích cái rắm ý, Dư Hải Thiên hẳn là nên coi cậu như con, cậu cũng nên thích ông ấy với tư cách của một người con thích cha của mình. Không phải hai người đã lăn đến trên giường rồi đi.” Dung An Thụy chóng mặt, đầu óc quay cuồng một trận: “Ông trời của tôi ơi, chuyện này sẽ hủy cậu đó. Không được, tớ muốn tìm ông ấy, đi tìm Dư Hải Thiên. Cậu còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, chẳng nhẽ Dư Hải Thiên không biết sao. Đây là loạn luân, loan…”
Dung An Thụy bị kích thích cũng muốn Dư Hải Thiên nghe thấy. Hắn ngược lại bây giờ lại muốn Dư Hải Thiên có thể nghe thấy được, giống như là xé cổ họng mà hét lên. Dư Lãng trực tiếp bịt miệng của hắn lại: “Loạn luân cái rắm ý. Tớ ngược lại thực sự muốn làm con ruột của Dư Hải Thiên, dù loạn luân tớ cũng chấp nhận…”
Dư Lãng đã sớm biết chuyện mình và Dư Hải Thiên căn bản là không giữ bí mật được. Trước kia y vô cùng hận mình không phải là con ruột của hắn. Nếu đúng như vậy thì y đã có thể vô tư thoải mái tận hưởng sự cưng chiều của Dư Hải Thiên. Chẳng sợ Dư Hải Thiên đối với y có loại suy nghĩ này, y vẫn như trước hận không phải là con ruột của hắn. Y thậm chí tình nguyện chấp nhận tội danh loạn luân cũng hy vọng trên người mình chảy dòng máu của hắn. Chính là y không muốn người khác nói tới Dư Hải Thiên liền nhắc đến chuyện loạn luân này. Hiện tại từ đáy lòng, Dư Lãng cảm thấy may mắn mình không phải là con của Dư Hải Thiên.
Dư Lãng còn chưa có chuẩn bị đem chuyện mình không phải là con ruột của hắn nói cho Dung An Thụy, ít nhất thì cũng không phải là hôm nay. Chính là y chịu đựng không được chuyện hắn nói Dư Hải Thiên biến thái loạn luân treo ở trên miệng mới cắn chặt răng, đem áp lực ở trong lòng thật lâu cũng không dám nói ra một chữ nào thốt ra khỏi miệng: “Tớ… không phải con ruột của Dư Hải Thiên, tớ cùng baba của tớ … không có bất kỳ mối quan hệ huyết thống nào.”
Một bí mật kinh người Dư Lãng đặt ở trong lòng lâu như vậy, y còn không dám nói cùng Dư Hải Thiên liền bất ngờ không kịp đề phòng mà nói ra trong ngày hôm nay.
Dư Lãng nói xong, trong lòng có chút thoải mái, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác mờ mịt.
Dung An Thụy cứng đờ người, sau khi phục hồi lại tinh thần so với thời điểm phát hiện ra hai người bọn họ yêu nhau còn muốn kinh hoàng hơn. Hắn cứng ngắc nghiêng đầu sang chỗ khác, giống như hắn còn nghe được xương cốt mình phát ra âm thanh khô khốc. Hắn nhẹ nhàng nói, giống như là sợ giọng mình to hơn một chút là có thể khiến cho Dư Lãng bị dọa chạy: “Cậu muốn nói cái gì.. cậu không phải.. cậu không phải là con đẻ của chú Dư, cậu, cậu, cậu….”
Một ngón tay của Dung An Thụy chỉ vào Dư Lãng, run rẩy giống như bị bệnh, Dư Lãng ảm đạm gật đầu, đang chuẩn bị đả thông tinh thần, chuẩn bị nghênh đón sự an ủi của Dung An Thụy. Cuối cùng hắn chỉ thấy Dung An Thụy vươn tay ra, nắm lấy cái cổ của y mà lay: “Mẹ nó cậu lừa quỷ hả, con mẹ nó cậu dù có thích ba của mình đi nữa cũng không được đưa ra lời kịch như vậy lừa tớ. Cậu quá là vũ nhục chỉ số thông minh của tớ rồi đó. Con mẹ nó cậu đừng nói là khi Dư gia nhận cậu vào cửa không làm giám định DNA? Dư gia không phải là toàn người ngốc đâu!!
Dư Lãng bị lay đến choáng váng đầu óc, một chút buồn bã hốt hoảng cũng bị lay đến không còn. Y một phen liền đẩy Dung An Thụy ra, vấn đề này tương đối phức tạp y cũng không muốn nói với Dung An Thụy lúc này. Thời gian đã trôi qua dài như vậy, y cần đi an ủi Dư Hải Thiên trước. Nói gì thì cũng là y nói với Dư Hải Thiên, hắn trực tiếp đẩy Dung An Thụy ra khỏi nhà. Nhét cho Dung An Thụy một chùm chìa khóa rồi rầm một cái đóng cửa lại.
Dư Lãng cơ hồ nhón chân mà đi lên tầng, không biết tại sao y lại cảm thấy chột dạ, so với việc biết rất rõ ràng y không phải là con của Dư Hải Thiên. Việc biết mà làm bộ không biết còn khiến y chột dạ hơn. Y thừa nhận thời điểm Dung An Thụy nói Dư Hải Thiên, y không có nói giúp hắn là mình không đúng. Y biết rất rõ ràng đây không phải là lỗi của Dư Hải Thiên, không nên để Dung An Thụy tùy ý đẩy mọi tội lỗi lên hết trên người Dư Hải Thiên. Đó là do y tức giận, tức giận hành vi ở trên giường của Dư Hải Thiên.
Chính là Dư Hải Thiên đối với y tốt như vậy, chẳng sợ hắn nuôi y, chính là vì ở trên giường y cũng không hẳn là oán hắn. Hơn nữa, nói khó nghe một chút, Dư Hải Thiên có quyền có thế cái gì cũng có, y có thể cho Dư Hải Thiên cũng chỉ là mấy chuyện trên giường này mà thôi.
Dư Lãng cảm thấy chột dạ áy náy, đi được một nửa lại lần nữa xuống dưới. Pha một tách cà phê mới đi đến phòng Dư Hải Thiên nhẹ nhàng gõ cửa.
Y gõ hai cái, không có người lên tiếng trả lời, Dư Lãng cảm thấy Dư Hải Thiên khẳng định tức giận, nhẹ nhàng mở cửa ra. Trong phòng đều là khói, Dư Hải Thiên ngồi trên ghế sa lông nhắm mắt lại ngửa đầu, trước mặt gạt tàn có bảy tám cái tàn thuốc, trên tay còn một điếu, khói nhẹ nhàng bay đã sắp cháy hết cơ hồ sắp đến ngón tay của hắn, Dư Hải Thiên cũng không phát hiện.
Dư Lãng hút hút cái mũi, ánh mắt cũng có chút lên men. Y ở ngoài cửa cởi giày ra, đi tất vào, đặt cà phê lên bàn đoạt lấy thuốc trong tay Dư Hải Thiên. Y đi đến sau lưng Dư Hải Thiên nhu nhu bả vai cho hắn, ấn ấn đầu. Hành động này y đã làm nhiều năm, động tác phi thường thuần thục. Chẳng qua khổ người Dư Hải Thiên có chút lớn, thịt lại cứng rắn, nhu một lúc tay y sẽ mỏi, Dư Hải Thiên rất ít khi để y làm.
Lần này Dư Lãng chỉ xoa nhẹ hai cái, tay đã bị Dư Hải Thiên nắm chắc.
“Baba?” thân thể Dư Lãng cứng đờ, trước kia nếu Dư Hải Thiên mất hứng hắn liền thích phạt Dư Lãng xoa bả vai cho hắn. Ngay cả có một lần ngày cá tháng tư y pha cà phê cho Dư Hải Thiên cà phê có cho thêm một chút mùi tạc, Dư Hải Thiên cũng chỉ đánh mông y hai cái, sau đó tay của mình thiếu chút nữa là bị gãy. Hiện tại hắn tức giận cũng không muốn để cho mình chạm vào sao?!
“Con nghĩ ba khong thích chạm vào con sao. Baba hiện giờ thích con, con chạm vào ba, baba lại muốn ôm con. Khi con vẫn còn đang phân vân không biết mình có thích ba hay không thì vẫn nên cách ba xa một chút đi. Ba không muốn con bị tổn thương.”
Dư Hải Thiên ngay cả mắt cũng chưa mở, hắn ngay từ đầu là dọa Dư Lãng, miễn cho y càng ngày càng làm càn. Nhẩm tính được, thái độ e sợ trốn tránh của Dư Lãng mấy ngày nay quả thật khiến cho hắn tức giận, tuy rằng biết chuyện này cũng không thể trách y. Nhưng hắn muốn tránh xuất hiện tình trạng này, Dư Lãng xuất hiện một biểu hiện gì bất thường hắn đều phải xử lý ngay.
Dư Hải Thiên cảm nhận được bàn tay Dư Lãng đặt trên vai của mình run rẩy một cái. Hắn có chút không đành lòng, tự biết mình có chút bắt nạt đứa nhỏ này. Dư Lãng so với Dư Hải Thiên quả thật quá nhỏ. Nếu có thể nói, hắn cũng không muốn xử dụng bất kỳ thủ đoạn nào trên người của y. Chính là hắn cũng biết, Dư Lãng chấp nhận hắn, nhìn dễ dàng nhưng kỳ thật chỉ sợ tâm lý đứa bé này chính là tự động coi lời nói của cha như là mệnh lệnh, hoặc là vì người cha như hắn luôn khiến cho Dư Lãng vui vẻ nên y theo thói quen mà nghe lời mà thôi. Sâu trong thâm tâm, chỉ sợ đứa bé này còn muốn trở lại loại quan hệ đơn thuần từ trước kia đi. Trở lại mối quan hệ trước kia sẽ khiến y càng thêm thoải mái.
Hắn muốn nói cho y, chuyện này là không có khả năng.
Dư Lãng không phải người không có lương tâm, chỉ bất quá người y để ý rất ít mà thôi. Trước kia ở trong lòng y xếp vị trí đầu tiên chính là An Huệ Lan, y cũng thực thích Dư Hải Thiên, chẳng qua so với Dư Hải Thiên cường hãn, y vẫn hướng về phía người mẹ nhu nhược như bông hoa này hơn. Huống hồ lúc ấy xung quanh Dư Hải Thiên xuất hiện rất nhiều nguời phụ nữ. Hành động này của hắn không chỉ phản bội mẹ y, cũng là phản bội y.
Hiện tại, y biết An Huệ Lan không phải là mẹ đẻ của mình, bà ta cũng không phải là một bông hoa nhu nhược mà là một đóa hoa độc ăn thịt người. Một đời trước y bị rơi vào trong tay An Huệ Lan nên sẽ không tránh khỏi tình trạng coi trọng bà ta hơn Dư Hải Thiên. Chuyện này nói ra không phải có chút vô nghĩa sao, y khiến cho mọi người đều có cảm giác như vậy hả? Tại sao Dung An Thụy lại nói là An Huệ Lan là người thân cận y nhất.
Dư Hải Thiên bị Dung An Thụy làm cho tức giận mà bỏ đi, y cũng không nhận ra cái gì mà ngoài mạnh trong yếu như Dung An Thụy nói. Nếu như lời Dung An Thụy nói với hắn, chẳng lẽ Dư Hải Thiên nghĩ rằng y coi trọng An Huệ Lan hơn hắn sao? Đây quả là chuyện cười đi!
Y nâng mông muốn đi tìm Dư Hải Thiên, đột nhiên lại bị Dung An Thụy vươn tay giữ lại lạnh lùng nói. “Này, Dư Tiểu Lsãng cậu đi làm cái gì hả. Ba của cậu chính là muốn ở một mình. Cậu đi làm cái rắm gì hả?”
Dư Lãng kỳ quái nhìn Dung An Thụy, chỉ chỉ lên trên tầng: “Ba của tớ còn chưa có ăn no, bị cậu chọc cho tức đến no rồi. Tớ mang thức ăn lên cho ông ấy.”
Dung An Thụy cầm lấy tay Dư Lãng không buông ra: “Cậu đợi ở đây đi, để tớ mang lên cho.”
Dư Lãng không đồng ý, y liền trực tiếp chọn thức ăn Dư Hải Thiên thích ăn xong rồi nói: “Thôi đi, lát nữa cậu về nhà đi, cậu nhanh chóng biến mất đã là giúp tớ rất nhiều rồi.”
Lão tử đi rồi Dư Hải Thiên còn không ăn sống ngươi sao, Dung An Thụy bị hỏa khí trong bụng khiến cho sắp nổ người. Hắn trực tiếp đoạt khay thức ăn trong tay Dư Lãng cầm lấy: “Cậu còn dám nói như vậy? Cậu rốt cuộc có biết là mình đang làm cái gì hay không hả?”
Dung An Thụy mới nói còn có vài phần ẩn ý, y không biết Dung An Thụy có tự mình phát hiện ra điều gì hay không. Nhưng là nếu hắn đã nhìn ra, y không muốn hắn dùng loại ánh mắt này nhìn Dư Hải Thiên. Đây không phải là Dư Hải Thiên sai, y không muốn để cho bất kỳ ai đổ tội danh này lên đầu hắn.
“Tớ biết mình đang làm cái gì. Tớ muốn tìm ba tớ, cậu cũng không phải không biết. Ba của tớ là người đối với tớ tốt nhất trên đời này. Tớ cũng muốn đối xử với ba tốt nhất.” Dư Lãng từng chút, từng chút bỏ ngón tay của Dung An Thụy ra: “Tớ ghét nhất An Huệ Lan, vì tớ không muốn gặp bà ấy nên ba tớ mới không cần bà ấy.”
“Dì ấy dù có không đúng đến mức nào cũng là mẹ cậu. Không có dì ấy sao có cậu được. Không đổi… cái này không quan trọng, quan trọng là … tớ muốn cậu trong sạch thanh thanh bạch bạch làm người.” Dung An Thụy một tay cầm lấy áo của Dư Lãng, cắn răng cảnh cáo: “Tớ mặc kệ ba của cậu có cưới mẹ cậu không. Nhưng là cậu không được để cho ba cậu luôn ở bên người như vậy, có biết không! Chuyện này không bình thường!”
Một câu cuối cùng Dung An Thụy cơ hồ là nhe răng nói ra, kỳ thật hắn rất muốn đối với Dư Lãng nói. Ba của cậu không bình thường, nhưng là sợ đả thảo kinh xà, không chừng một thời gian ngắn Dư Hải Thiên đối với Dư Lãng liền phai nhạt đâu. Bất quá Dung An Thụy chưa có nói ra, Dư Lãng đã hiểu được ý của hắn. Nha, cư nhiên dám nói ba y biến thái.
“Lăn mẹ cậu ra, cậu mới là đồ biến thái ấy.” Dư Lãng cũng vươn tay nắm lấy áo của Dung An Thụy dùng sức lay động, phía dưới chân cũng đá Dung An Thụy: “Mới vừa rồi còn chưa tính, cậu có biết hay không a. Nếu không phải ba tớ thương tớ. Vừa rồi ba của tớ nói với cậu như vậy, thì ý của tớ cũng là như vậy. Nếu cậu dám nói ông ấy như vậy nữa, chúng ta là liền tuyệt giao.”
Dung An Thụy bị đá một cái, ai u kêu một tiếng, liền lập tức coi những lời của Dư Lãng như mấy đứa trẻ miệng đầy mùi sữa mà đặt ở trên ghế quát: “Mẹ nó! Lão tử là vì ai hả! hả!!!”
Thua trận không thua thế, bị vây vào hoàn cảnh xấu này Dư Lãng vẫn kiên trì trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Dung An Thụy. Hướng về phía hắn mà rống lên: “Lão tử không cần cậu bắt chó đi cày, cậu đã đem Dư Hải Thiên chạy, còn… còn vì An Huệ Lan nói chuyện, đổi lại là người khác tớ đã sớm dùng chổi đánh ra khỏi nhà từ lâu rồi.”
Dung An Thụy cứng người, hắn buông tay Dư Lãng ra, giống như con thú bị vây hãm mà đi vòng vòng xung quanh. Đột nhiên hắn nắm chặt tay Dư Lãng: “Tớ biết cậu thích ba cậu, tớ cũng thích ba tớ. Nhưng cậu với ba cậu như vậy là không bình thường. Tớ cũng không nói là ba của cậu không bình thường. Tuy rằng quả thật chú ấy có chỗ không bình thường, có chút biến thái… Ngao__”
Dung An Thụy cơ hồ nói năng lộn xộn, hắn nói một đống, lúc trước Dư Lãng có thể nhẫn, dù sao cũng là do Dung An Thụy chưa biết rõ tình hình. Nhưng là “biến thái” cái từ này rốt cuộc khiến Dư Lãng không thể nhịn được nữa, giương móng vuốt lên trực tiếp cào lên mặt hắn một cái: “Cậu mới là đồ biến thái ấy, cả nhà cậu là đồ biến thái!”
Dư Lãng là con trai, cũng không có thói quen nuôi móng tay. Y cũng không muốn cào chết Dung An Thụy, chính là rất tức giận mới trực tiếp giơ lên móng vuốt cũng không lưu lại vệt máu linh tình gì trên mặt Dung An Thụy. Nhưng là Dung An Thụy lại không nghĩ như vậy, hắn cảm thấy rất ủy khuất, rất bất lực. Tình huống vốn là ác long giam cầm công chúa, hắn vượt qua năm cửa ải, chém sáu tướng, thật vất vả đem ác long đuổi đi. Không nghĩ tới cuối cùng ác long chạy rồi công chúa lại đánh kẻ làm kỵ sỹ như hắn.
“Tớ biến thái? Ba của cậu đối với con trai ruột có loại suy nghĩ vô sỉ như vậy không phải biến thái thì là cái gì!” Dung An Thụy che mặt mình, dưới trạng thái mất khống chế liền nói ra. Kỳ thật hắn chỉ đang nghi ngờ mà thôi, chỉ cần không bắt gian tại giường hắn cũng không muốn phải nói thẳng ra. Vu oan chuyện vô bổ như vậy, nói không chừng còn khiến cho Dư Hải Thiên không chút cố kỵ khiến cho mọi chuyện càng khó giải quyết đâu.
Ý thức được mình vừa nói cái gì, Dung An Thụy liền sửng sốt theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trên tầng.
“Ba của tớ không nghe thấy được đâu, tớ ngủ dễ tỉnh, từ nhỏ liền chỉ cần có một chút âm thanh liền không ngủ được ba liền làm cách âm loại tốt nhất. Khi đó trong nước còn chưa có, là ba tớ đặc biệt đặt từ nước ngoài làm.” Biết Dung An Thụy đã biết chuyện, Dư Lãng ngược lại thực bình tĩnh: “Ba tớ vẫn luôn rất thương tớ, so với bất kỳ ai đều thương hơn.”
Dung An Thụy im lặng một lát, nửa ngày mới có chút phiền muộn nói: “Tớ biết, chính là… cậu có biết ông ấy đối với cậu có loại suy nghĩ gì đúng không? Mặc kệ là ông ấy thương cậu hơn nữa thì loại sự tình này là không đúng. Mẹ nó, lão tử còn tưởng đầu óc của mình có vấn đề đâu. Ai có thể nghĩ ra chuyện này là thật hả? Dấu vết trên người cậu có phải do ông ấy làm ra không? Có phải ông ấy cưỡng bức cậu không? Nhất định là đúng, cậu hẳn là nên đi tìm ông nội mình. Đúng! Đi tìm ông nội…”
“Là tớ tự nguyện…” Dư Lãng nói một câu khiến cho âm thanh của Dung An Thụy im bặt. Hắn không thể tin được, ánh mắt trôi qua phía cửa sổ, hơi hơi há to miệng, chốc lát cái đầu đang bị ong ong mới ngừng lại được. Hắn đứng không vững phải ngồi ở trên ghế: “Mẹ nó, tớ cư nhiên nghe được cậu nói cậu tự nguyện. Cậu đầu óc có vấn đề hay là lỗ tai của tớ có vấn đề hả?”
Dư Lãng rất thích ý lại nện cho hắn một đòn: “Tớ thích Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên cũng thích tớ.”
“Thích cái rắm ý, Dư Hải Thiên hẳn là nên coi cậu như con, cậu cũng nên thích ông ấy với tư cách của một người con thích cha của mình. Không phải hai người đã lăn đến trên giường rồi đi.” Dung An Thụy chóng mặt, đầu óc quay cuồng một trận: “Ông trời của tôi ơi, chuyện này sẽ hủy cậu đó. Không được, tớ muốn tìm ông ấy, đi tìm Dư Hải Thiên. Cậu còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, chẳng nhẽ Dư Hải Thiên không biết sao. Đây là loạn luân, loan…”
Dung An Thụy bị kích thích cũng muốn Dư Hải Thiên nghe thấy. Hắn ngược lại bây giờ lại muốn Dư Hải Thiên có thể nghe thấy được, giống như là xé cổ họng mà hét lên. Dư Lãng trực tiếp bịt miệng của hắn lại: “Loạn luân cái rắm ý. Tớ ngược lại thực sự muốn làm con ruột của Dư Hải Thiên, dù loạn luân tớ cũng chấp nhận…”
Dư Lãng đã sớm biết chuyện mình và Dư Hải Thiên căn bản là không giữ bí mật được. Trước kia y vô cùng hận mình không phải là con ruột của hắn. Nếu đúng như vậy thì y đã có thể vô tư thoải mái tận hưởng sự cưng chiều của Dư Hải Thiên. Chẳng sợ Dư Hải Thiên đối với y có loại suy nghĩ này, y vẫn như trước hận không phải là con ruột của hắn. Y thậm chí tình nguyện chấp nhận tội danh loạn luân cũng hy vọng trên người mình chảy dòng máu của hắn. Chính là y không muốn người khác nói tới Dư Hải Thiên liền nhắc đến chuyện loạn luân này. Hiện tại từ đáy lòng, Dư Lãng cảm thấy may mắn mình không phải là con của Dư Hải Thiên.
Dư Lãng còn chưa có chuẩn bị đem chuyện mình không phải là con ruột của hắn nói cho Dung An Thụy, ít nhất thì cũng không phải là hôm nay. Chính là y chịu đựng không được chuyện hắn nói Dư Hải Thiên biến thái loạn luân treo ở trên miệng mới cắn chặt răng, đem áp lực ở trong lòng thật lâu cũng không dám nói ra một chữ nào thốt ra khỏi miệng: “Tớ… không phải con ruột của Dư Hải Thiên, tớ cùng baba của tớ … không có bất kỳ mối quan hệ huyết thống nào.”
Một bí mật kinh người Dư Lãng đặt ở trong lòng lâu như vậy, y còn không dám nói cùng Dư Hải Thiên liền bất ngờ không kịp đề phòng mà nói ra trong ngày hôm nay.
Dư Lãng nói xong, trong lòng có chút thoải mái, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác mờ mịt.
Dung An Thụy cứng đờ người, sau khi phục hồi lại tinh thần so với thời điểm phát hiện ra hai người bọn họ yêu nhau còn muốn kinh hoàng hơn. Hắn cứng ngắc nghiêng đầu sang chỗ khác, giống như hắn còn nghe được xương cốt mình phát ra âm thanh khô khốc. Hắn nhẹ nhàng nói, giống như là sợ giọng mình to hơn một chút là có thể khiến cho Dư Lãng bị dọa chạy: “Cậu muốn nói cái gì.. cậu không phải.. cậu không phải là con đẻ của chú Dư, cậu, cậu, cậu….”
Một ngón tay của Dung An Thụy chỉ vào Dư Lãng, run rẩy giống như bị bệnh, Dư Lãng ảm đạm gật đầu, đang chuẩn bị đả thông tinh thần, chuẩn bị nghênh đón sự an ủi của Dung An Thụy. Cuối cùng hắn chỉ thấy Dung An Thụy vươn tay ra, nắm lấy cái cổ của y mà lay: “Mẹ nó cậu lừa quỷ hả, con mẹ nó cậu dù có thích ba của mình đi nữa cũng không được đưa ra lời kịch như vậy lừa tớ. Cậu quá là vũ nhục chỉ số thông minh của tớ rồi đó. Con mẹ nó cậu đừng nói là khi Dư gia nhận cậu vào cửa không làm giám định DNA? Dư gia không phải là toàn người ngốc đâu!!
Dư Lãng bị lay đến choáng váng đầu óc, một chút buồn bã hốt hoảng cũng bị lay đến không còn. Y một phen liền đẩy Dung An Thụy ra, vấn đề này tương đối phức tạp y cũng không muốn nói với Dung An Thụy lúc này. Thời gian đã trôi qua dài như vậy, y cần đi an ủi Dư Hải Thiên trước. Nói gì thì cũng là y nói với Dư Hải Thiên, hắn trực tiếp đẩy Dung An Thụy ra khỏi nhà. Nhét cho Dung An Thụy một chùm chìa khóa rồi rầm một cái đóng cửa lại.
Dư Lãng cơ hồ nhón chân mà đi lên tầng, không biết tại sao y lại cảm thấy chột dạ, so với việc biết rất rõ ràng y không phải là con của Dư Hải Thiên. Việc biết mà làm bộ không biết còn khiến y chột dạ hơn. Y thừa nhận thời điểm Dung An Thụy nói Dư Hải Thiên, y không có nói giúp hắn là mình không đúng. Y biết rất rõ ràng đây không phải là lỗi của Dư Hải Thiên, không nên để Dung An Thụy tùy ý đẩy mọi tội lỗi lên hết trên người Dư Hải Thiên. Đó là do y tức giận, tức giận hành vi ở trên giường của Dư Hải Thiên.
Chính là Dư Hải Thiên đối với y tốt như vậy, chẳng sợ hắn nuôi y, chính là vì ở trên giường y cũng không hẳn là oán hắn. Hơn nữa, nói khó nghe một chút, Dư Hải Thiên có quyền có thế cái gì cũng có, y có thể cho Dư Hải Thiên cũng chỉ là mấy chuyện trên giường này mà thôi.
Dư Lãng cảm thấy chột dạ áy náy, đi được một nửa lại lần nữa xuống dưới. Pha một tách cà phê mới đi đến phòng Dư Hải Thiên nhẹ nhàng gõ cửa.
Y gõ hai cái, không có người lên tiếng trả lời, Dư Lãng cảm thấy Dư Hải Thiên khẳng định tức giận, nhẹ nhàng mở cửa ra. Trong phòng đều là khói, Dư Hải Thiên ngồi trên ghế sa lông nhắm mắt lại ngửa đầu, trước mặt gạt tàn có bảy tám cái tàn thuốc, trên tay còn một điếu, khói nhẹ nhàng bay đã sắp cháy hết cơ hồ sắp đến ngón tay của hắn, Dư Hải Thiên cũng không phát hiện.
Dư Lãng hút hút cái mũi, ánh mắt cũng có chút lên men. Y ở ngoài cửa cởi giày ra, đi tất vào, đặt cà phê lên bàn đoạt lấy thuốc trong tay Dư Hải Thiên. Y đi đến sau lưng Dư Hải Thiên nhu nhu bả vai cho hắn, ấn ấn đầu. Hành động này y đã làm nhiều năm, động tác phi thường thuần thục. Chẳng qua khổ người Dư Hải Thiên có chút lớn, thịt lại cứng rắn, nhu một lúc tay y sẽ mỏi, Dư Hải Thiên rất ít khi để y làm.
Lần này Dư Lãng chỉ xoa nhẹ hai cái, tay đã bị Dư Hải Thiên nắm chắc.
“Baba?” thân thể Dư Lãng cứng đờ, trước kia nếu Dư Hải Thiên mất hứng hắn liền thích phạt Dư Lãng xoa bả vai cho hắn. Ngay cả có một lần ngày cá tháng tư y pha cà phê cho Dư Hải Thiên cà phê có cho thêm một chút mùi tạc, Dư Hải Thiên cũng chỉ đánh mông y hai cái, sau đó tay của mình thiếu chút nữa là bị gãy. Hiện tại hắn tức giận cũng không muốn để cho mình chạm vào sao?!
“Con nghĩ ba khong thích chạm vào con sao. Baba hiện giờ thích con, con chạm vào ba, baba lại muốn ôm con. Khi con vẫn còn đang phân vân không biết mình có thích ba hay không thì vẫn nên cách ba xa một chút đi. Ba không muốn con bị tổn thương.”
Dư Hải Thiên ngay cả mắt cũng chưa mở, hắn ngay từ đầu là dọa Dư Lãng, miễn cho y càng ngày càng làm càn. Nhẩm tính được, thái độ e sợ trốn tránh của Dư Lãng mấy ngày nay quả thật khiến cho hắn tức giận, tuy rằng biết chuyện này cũng không thể trách y. Nhưng hắn muốn tránh xuất hiện tình trạng này, Dư Lãng xuất hiện một biểu hiện gì bất thường hắn đều phải xử lý ngay.
Dư Hải Thiên cảm nhận được bàn tay Dư Lãng đặt trên vai của mình run rẩy một cái. Hắn có chút không đành lòng, tự biết mình có chút bắt nạt đứa nhỏ này. Dư Lãng so với Dư Hải Thiên quả thật quá nhỏ. Nếu có thể nói, hắn cũng không muốn xử dụng bất kỳ thủ đoạn nào trên người của y. Chính là hắn cũng biết, Dư Lãng chấp nhận hắn, nhìn dễ dàng nhưng kỳ thật chỉ sợ tâm lý đứa bé này chính là tự động coi lời nói của cha như là mệnh lệnh, hoặc là vì người cha như hắn luôn khiến cho Dư Lãng vui vẻ nên y theo thói quen mà nghe lời mà thôi. Sâu trong thâm tâm, chỉ sợ đứa bé này còn muốn trở lại loại quan hệ đơn thuần từ trước kia đi. Trở lại mối quan hệ trước kia sẽ khiến y càng thêm thoải mái.
Hắn muốn nói cho y, chuyện này là không có khả năng.
Tác giả :
Kê Áp Nhục Ngưu