Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử
Chương 47
Edit & Beta: Linh
Khang Huy đi rồi, khiến cho Dư Lãng thở dài một hơi, y biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc hoàn toàn. Khang Huy sở dĩ đi một cách dễ dàng như vậy là bởi vì Khang gia còn đang ở nơi đó chờ hắn thừa kế, hắn không biết mẹ ruột hắn là An Huệ Lan.
Mà An Huệ Lan cố gắng nhiều năm như vậy, bà ta tự nghĩ là mình làm đúng nhưng là bản thân cũng buông tha rất nhiều. Nhịn hơn mười năm, dù là ai đi nữa cũng không thể không nói giỏi a. Không phải ai cũng có đủ dũng khí như vậy, An Huệ Lan tin tưởng chỉ cần kiên trì là có thể chiến thắng, hy vọng tính toán, có khi ngày mai Dư Hải Thiên liền uống nhầm thuốc đâu.
An Huệ Lan khẳng định sẽ dốc hết sức, như thiêu thân mà lao đầu làm. Nếu bà ta thành thật, không đi nhận Khang Huy làm con. Dư Lãng liền nguyện ý tin tưởng, thế giới thực sự vây quanh mình mà chuyển động.
Dư Lãng coi sự yên bình hiện tại là tĩnh lặng trước bão táp, tuy rằng giây tiếp theo sớm muộn gì cũng có chuyện nhưng là nên vui vẻ thì vẫn là vui vẻ a.
Dư Lãng cao hứng, Dư Hải Thiên đã nhìn ra.
Dư Lãng cơ hồ là tại trong lòng bàn tay Dư Hải Thiên lớn lên, tính cách Dư Lãng, tâm lý Dư Lãng, Dư Lãng yêu thích cái gì, thậm chí với thân thể Dư Lãng, Dư Hải Thiên rõ như lòng bàn tay. Chẳng sợ Dư Lãng tăng thêm một cân thịt, Dư Hải Thiên đem Dư Lãng ôm lấy cũng biết khối thịt kia rốt cuộc ở chỗ nào.
Hiện tại, Dư Hải Thiên càng ngọt ngào vẽ một cái vòng vay quanh người Dư Lãng, giống như nhện bắt mồi, hổ bắt thỏ. Hắn giỏi chờ đợi, không thiếu khả năng kiên nhẫn, tính với một kích trí mạng chậm rãi như tằm ăn rỗi, cuối cùng một ngụm nuốt vào.
Hắn khiến cho Dư Lãng cao hứng, tự nhiên, Dư Lãng cũng phải nhường hắn cao hứng một chút.
Sau khi phát hiện Dư Lãng không bài xích hôn môi với mình, Dư Hải Thiên càng tiến thêm một bước nữa, hắn muốn hôn lưỡi. Tiến thêm một bước nữa đúng thời điểm.
Dư Hải Thiên chọn một khoảng thời gian thật tốt.
Dư Lãng sáng sớm bị đánh thức, còn chưa có mở mắt đã cảm thấy miệng mình ngưa ngứa, giống như là bị muỗi cắn, một bàn tay liền đập tới.
Cảm giác bàn tay mình bị nắm lấy mới mở to mắt mà chỉ thấy mặt Dư Hải Thiên. Dư Hải Thiên đang hôn cái miệng của y đó! Khi hoảng hốt không biết là xảy ra chuyện gì, thẳng đến khi Dư Hải Thiên đem đầu lưỡi vươn vào, y mới một phen đẩy Dư Hải Thiên ra, sợ hắn lại giống như con báo gặm cắn miệng của mình.
“Ba ba?” Dư Lãng rất nhanh bị sợ đến choáng váng, nếu như trước kia, y còn có thể nói là hai cha con đang giúp nhau, chính là tình cảm cha con dù có tốt, cũng không tốt đến mức có thể hôn nhau, đem đầu lưỡi với vào miệng của đối phương đi.
Dư Hải Thiên nắm chặt tay y, từ trên người y xuống dưới, bắt lấy cằm Dư Lãng, nâng lên cẩn thận nhìn. Hắn cũng không nói rõ ràng, hắn càng chờ mong xem biểu tình của Dư Lãng, hắn không biết mình có thể nhẫn bao lâu, hắn rất sợ mình bộc phát, lại cũng rất chờ mong Dư Lãng cho mình lý do để sử dụng bạo lực. Biểu tình hiện tại của Dư Lãng, không phải tốt nhất cũng không phải tồi tệ nhất: “Tỉnh?”
Dư Lãng lắc đầu xoay cằm, phiền muộn gãi đầu. Y cần thời gian để hiểu rõ tình cảm của Dư Hải Thiên đối với y? Có phải như y tưởng tượng hay không nha?
Hiện tại y cần cách xa Dư Hải Thiên một chút, mặc kệ hắn có hiểu hay không.
Dư Lãng theo bản năng cảm thấy Dư Hải Thiên rất nguy hiểm: “Baba, vết thương của con đã lành, trường cũng sắp có cuộc thi, ngay mai con đến lớp nhé?”
Khác biệt so với sự nôn nóng của Dư Lãng, thanh âm của Dư Hải Thiên giống như bình thường, thậm chí hắn còn hưởng thụ ngữ điệu phiền muộn lại giống như làm nũng của Dư Lãng. Hắn vươn tay, đem Dư Lãng ôm đến trên đùi mình, hôn một cái vào miệng của Dư Lãng: “Ba ba tính qua cho con rồi, cách cuộc thi còn chưa đến một tuần, con lại bỏ học ít nhất là một tháng, con có đến trường cũng hoàn toàn không đủ thời gian.”
Dư Lãng trước kia ở tiểu học là thiên tài trong thiên tài, chỉ cần khi đi thi y không ngủ gật thì tuyệt đối là đứng đầu toàn khối. Dù là so sánh với nhưng đứa nhỏ bằng tuổi trên cả nước, anh bạn giả danh trẻ nhỏ Dư Lãng này cũng tuyệt đối là đứng đầu.
Đến cấp hai Dư Lãng cũng còn miễn cưỡng tính là một thiên tài.
Vừa lên cấp ba, bản chất của Dư Lãng liền lộ luôn. Đời trước có bằng cấp ba đều là do đi cửa sau. Y còn chẳng biết thế nào là hybebol, biểu đồ, còn có thể nói cái gì? Cho dù biết, y cũng đã sớm chữ thầy trả thầy.
Dư Lãng liền thành một điển hình của việc xuống dốc không phanh, đương nhiên Dư Lãng cũng không để ý chuyện này. Thành tích của y có tệ hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến việc y nổi tiếng, mệnh y rất tốt nha.
Vì cách Dư Hải Thiên xa một chút, Dư Lãng vẫn là ở trọ nội trú như một học sinh bình thường. Y tình nguyện đến trường khổ học cũng không muốn gặp hắn. Dư Hải Thiên đầu óc có chút lệch lạc, y chống đỡ không được còn có chút sợ hãi. Ánh mắt hắn nhìn y giống như là sẽ ăn y luôn vậy.
Dư Lãng nghĩ nghĩ: “Nhưng dù sao con cũng phải về trường học đi? Chẳng nhẽ ba muốn con ôm trứng về nhà sao?”
Dư Lãng có ý muốn giảng đạo lý với Dư Hải Thiên, chính là thời gian dài như vậy, y căn bản đã sớm quên khi Dư Hải Thiên muốn nói đạo lý thì hắn đã sớm nói, nếu hắn đã không nghĩ tới… hừ hừ, hắn chính là đạo lý. Hiện tại, Dư Hải Thiên muốn BỒI DƯỠNG CẢM TÌNH với con hắn.
Dư Hải Thiên điều chính một chút tư thế đang ngồi của Dư Lãng, để cho Dư Lãng tựa cả người vào người hắn. đều đã đến nước này, Dư Lãng cư nhiên còn muốn chạy, trừ khi ở trong ngực hắn, y còn có thể chạy đi đâu. Hắn chậm rãi bình tĩnh nói: “Con cứ yên tâm đi, baba đã suy nghĩ kỹ cho con rồi. Tự nhiên sẽ không để con bị mất mặt mũi trong kỳ thi, đảm bảo con vẫn sẽ là hạng nhất toàn trường!!!”
Dư Lãng cảnh giác nhìn Dư Hải Thiên: “Ba ba, ba không phải là muốn tìm người đem trường học của chúng ta tạc nổ đi?”
Dư Hải Thiên trực tiếp vỗ một bàn tay vào mông Dư Lãng: “Nói cái gì vậy? baba có ngu xuẩn như vậy sao? Baba chỉ quyết định tìm cho con một thầy giáo mà thôi.”
Dư Lãng bị Dư Hải Thiên vỗ một cái vào mông, sau khi xoa xoa mông y đã thức tỉnh. Đời trước Dư Hải Thiên thích nhất chính là phạt quỳ, đầu gối y liền gặp hạn. Không nghĩ tới Dư Hải Thiên thói quen khó sửa đổi, vẫn là không bỏ thói quen xử phạt về thể xác, đời này gặp nạn chính là mông của y.
Dư Lãng xoa xoa mông, nếu Dư Hải Thiên thành tâm giúp y như vậy, y lập tức xát vào người Dư Hải Thiên, tại lỗ tai của hắn, đưa cho hắn một ý kiến hay: “Ba ba, kỳ thật không cần phiền phức như vậy, ba tìm người đến trường lén mang đề thi về nhà liền được rồi, như vậy đỡ nhiều việc.”
Loại chuyện như thế này Dư Hải Thiên khẳng định sẽ không đồng ý, không phải chuyện này không phù hợp quan niệm đạo đức của hắn. Trên thực tế, chỉ cần khiến cho Dư Lãng vui vẻ, để y sớm ngoan ngoãn xa vào lòng hắn, đừng nói bảo Dư Hải Thiên đi trộm bài thi, dù có bắt hắn đi trộm thầy giáo giám thị hắn cũng làm. Hắn không muốn làm như vậy, là bởi vì chuyện này hoàn toàn không phù hợp với lợi ích của hắn.
Dư Lãng khẳng định sẽ cao hứng, nhưng là hắn khẳng định sẽ mất hứng.
Quá trình hắn chiếm được Dư Lãng, chính là quá trình hắn tự làm cho mình vui vẻ, mà cũng là quá trình khiến cho Dư Lãng khó chịu. Hắn chỉ cần chú ý, không để cho Dư Lãng khó chịu đến mức trở mặt là được rồi.
Dư Hải Thiên vui vẻ đem Dư Lãng đang khó chịu an trí ở phía đối diện bàn làm việc của mình. Dư Lãng mang theo túi sách nhỏ, ba một tiếng vứt lên trên bàn.
Dư Hải Thiên tính tình tốt giúp Dư Lãng lấy sách ra, thậm chí mở sách ra giúp y, đem bút nhét vào lòng bàn tay y. Sau đó tràn ngập cảm giác thành tựu ngồi ở đối diện Dư Lãng, đem đứa con nếu đối cứng có thể đánh chết trâu này cưỡng chế dẫn đến thư phòng, cũng không phải chuyện dễ dàng: “Được rồi, chỗ nào không hiểu hỏi ba ba đi.”
Dư Lãng biết, Khang Huy rời đi sẽ khiến rất nhiều người không thoải mái trong lòng. Nhưng là không ngờ người đầu tiên tới cửa khiến cho y bực mình không phải là An Huệ Lan mà là bác gái của y, chị của Dư Hải Thiên – Dư Mẫn Thiên.
Giống như Dư Thịnh, Dư Mẫn Thiên trong lòng thủy chung vẫn không quá thích An Huệ Lan. Lý do không thích rất đơn giản, từ đầu đến chân, từ ngoài đến bên trong, Dư Mẫn Thiên cảm thấy một trăm An Huệ Lan cũng không chạm nổi đến ống quần của em trai cô.
Kỳ thật, năm đó cô tương đối vừa ý Khang An, Khang An và Dư Hải Thiên lớn lên với nhau, tự nhiên cũng sẽ rất quen thân với cô. Có một đoạn thời gian rất dài cô coi Khang An giống như là em gái mình. Sau đó, lại có một đoạn thời gian rất dài coi cô ta như là vợ tương lai của Dư Hải Thiên.
Trong mắt của cô, với tình cảm của Khang An đối với Dư Hải Thiên, cô cảm thấy bọn họ thực đẹp đôi. Nữ nhân khôn khéo biết bao nhiêu a, muốn tìm một người không phải vì tiền cũng không dễ dàng, Dư gia quả thật rất có tiền.
Cô rất vừa ý Khang An, thẳng đến khi Khang An hỏa tốc rời T thị, sau khi trở về đã là vợ của Lý Kham.
Đương nhiên, Dư Mẫn Thiên trước kia vừa ý cô ta, không có nghĩa là bây giờ vẫn vừa ý. Đầu của cô cũng không bị lừa đá, đều đã gả qua một đời chồng, sinh quá một đứa con, chẳng nhẽ phụ nữ trên thế giới đều chết sạch hay sao.
Chính là, cho dù cô không hề thích Khang An, so với An Huệ Lan vẫn là tốt hơn.
Dư Mẫn Thiên đi vào Dư gia, đến gần cửa thư phòng của Dư Hải Thiên liền đẩy cửa đi vào luôn. Nghe thấy động tĩnh, Dư Lãng hai tay dùng sức đẩy Dư Hải Thiên đang sáp lại gần hôn y ra ngoài, ánh mắt có chút hoảng sợ, từ trên đùi Dư Hải Thiên đứng lên.
Dư Hải Thiên bắt lấy bả vai Dư Lãng, đè y xuống, hơi hơi híp mắt nhìn người không mời mà đến, ngay cả tiếng chào đơn giản để tiếp đón Dư Mẫn Thiên cũng không làm. Một bên nhu nhu cằm của mình, vừa rồi Dư Lãng có chút gấp gáp làm đầu của hắn va vào cằm của y.
“Các ngươi đây là đang làm gì đó?” Dư Mẫn Thiên hồi phục lại tinh thần, làm ra động tác giống hệt Dư Hải Thiên. Tuy rằng không có cảm giác áp bách như Dư Hải Thiên, nhưng là động tác giống nhau như đúc. Cô cũng híp mắt đánh giá Dư Hải Thiên và Dư Lãng. Lúc này, Dư Lãng đang ngồi lên đùi Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên thì từ phía sau lưng ôm Dư Lãng, hai người ngồi trên ghế.
Đồng tử Dư Lãng đột nhiên co rút nhanh, y chưa từng bội phục Dư Hải Thiên như vậy. Loạn luân vẫn có thể loạn đúng tình hợp lý, không hề có gánh nặng tâm lý, ngay cả sự nghi kỵ của người khác cũng không tránh.
Mặc kệ Dư Hải Thiên có sợ người khác biết hay không, dù sao y cũng không dám, tâm lý của y cũng không mạnh như vậy.
Dư Lãng ngồi trên đùi Dư Hải Thiên liền giãy một cái: “Ba ba, thả con xuống dưới, con ra bên kia làm chút bài tập, bài này con có thể tự làm, mau bỏ con ra!”
Dư Mẫn Thiên lúc này mới phát hiện, trên bàn để sách giáo khoa, nguyên lai là dạy học thêm a.
Dư Hải Thiên nghe ra trọng giọng của Dư Lãng có chút khẩn cầu, hắn sờ sờ đầu Dư Lãng một chút. Đứa bé này thật đúng là không biết khi nào thì nên dùng giọng điệu gì nói chuyện. Nếu hắn là Dư Lãng, đã sớm đánh ra một quyền. Biết cha của y đối với y ôm loại suy nghĩ xấu xa mà dơ bẩn này, y đã sớm đem loại súc sinh này nấu nhừ. ( anh nhà tự nhận mình là súc sinh kìa J))
Mặc kệ người bên ngoài đánh giá Dư Lãng kiêu căng như thế nào, Dư Hải Thiên thủy chung cho rằng tâm địa Dư Lãng mềm mại như ngọc trai. Thậm chí y đôi khi sẽ vì hắn mà mở một lối thoát. Hắn thích Dư Lãng như vậy, thích đến mức muốn có được y. Đối với Dư Lãng không phải là chuyện không tốt, ít nhất hắn có thể giống như một ác long coi y như bảo tàng mà bảo hộ y, không cho y bị bất cứ điều gì gây thương tổn. Chỉ cần y muốn, hắn đều sẽ vì y mà dâng đến trước mặt của y.
“Ba ba?” Dư Lãng xoay xoay, từ trên đùi Dư Hải Thiên nhảy xuống dưới. Việc này Dư Hải Thiên không có ngăn trở, hắn một phen đem Dư Lãng ôm lấy, từ trên ghế đứng lên, chuyển người một cái, đặt y lên trên ghế cao. Thấy Dư Lãng ngồi vẫn bị thấp, lại để thêm một cái nệm dày dưới mông của y.
Dư Mẫn Thiên cau mày nhìn, cô luôn cảm thấy Dư Lãng tùy hứng như vậy là do bị Dư Hải Thiên chiều quá. Từ khi y còn bé Dư Hải Thiên đã rất chiều đứa nhỏ này, nhưng là Dư Lãng đã lớn như vậy, không thể chiều như vậy đi.
Dư Hải Thiên rất tôn trọng chị gái hắn, đương nhiên, hắn tôn trọng là đứng trên phương diện cô ta là chị gái mình. Dư Hải Thiên đối với một người tôn trọng và yêu thương bao nhiêu, liền thể hiện ở chỗ hắn đối với người ta dễ dàng tha thứ bao nhiêu. Đổi thành người khác không gõ cửa mà dám tự tiện xông vào, hắn có thể khiến người kia cách tường mà vẫn đi ra ngoài.
Dư Hải Thiên cầm dụng cụ pha trà, cho cô một ly: “Đến đây có việc?”
Dư Mẫn Thiên tính tình có chút nóng nảy, nhấp một hơi, đặt chén trà xuống: “Em còn hỏi chị có chuyện hay không? Em gây ra chuyện xấu gì, em còn không rõ ràng ư? Lãng Lãng là con trai em, chẳng nhẽ Khang Huy không phải? Em làm như vậy, không khỏi quá mức bất công đối với Khang Huy đi!!!”
Dư Mẫn Thiên không chút nào cố kỵ Dư Lãng còn đang ở đây, cô vốn cho rằng Dư Hải Thiên đem Dư Lãng nuông chiều quá phận. Cô không phải không thích Dư Lãng, chính là y vẫn không phải không có chút quá phận: “Chị nghe nói, em còn giúp Lãng Lãng đánh vỡ đầu Khang Huy!”
Về chuyện này, Dư Lãng có chút không đồng ý, bài tập cũng không thèm làm, trực tiếp từ trên ghế nhảy xuống, chạy qua hỏi bà bác: “Bác à, bác nghe ai nói vậy? … Ba ba, có phải bác có quan hệ rất tốt với Khang An không ạ?”
Dư Hải Thiên nở nụ cười, kéo Dư Lãng vào người, ý vị sâu xa nói với chị mình: “Đúng vậy, bác gái con cùng với Khang An thân nhau như chị em ruột nha. Ngày trước đã từng đem cha con bán cho Khang An mà còn vô cùng vui vẻ nha.”
Ngày trước? xét sự thông minh của Dư Lãng, y chỉ có thể từ lời nói của Dư Hải Thiên nghe ra thâm ý khác. Chính là khác biệt như thế nào, có thâm ý gì, Dư Lãng cũng không biết.
Sau này Dư Lãng mới biết được Dư Mẫn Thiên coi như là một công thần giúp mình sinh ra trên đời. Nếu không có bà bác này, Khang An không nhất định có thể chuốc thuốc cho Dư Hải Thiên, cũng không có đêm hôm đó. Khang An không phải ôm một phần vạn hy vọng, hy vọng đứa nhỏ là con của Dư Hải Thiên thì y đã sớm biến thành một khối thịt thừa bị vứt vào trong thùng rác, bị mèo hoang chó hoang đi ngang qua nuốt vào trong bụng đi.
Lúc này, mặt Dư Mẫn Thiên biến thành đủ loại màu sắc. Năm đó, cô chẳng qua là tiết lộ hành tung của Dư Hải Thiên, Khang An cư nhiên chiếm tiện nghi của em trai mình. Sau này mới phát hiện còn để lại hậu quả a. Cô cảm thấy mình thực có lỗi với Dư Hải Thiên, cũng hiểu được mình có trách nhiệm đối với Khang Huy. Huống chi, Khang Huy cũng là cháu ngoại của cô.
“Chị biết năm đó là chị không tốt.” Dư Mẫn Thiên lưu loát nhận sai. “Chính là đứa nhỏ Khang Huy kia… cũng không thể coi như nó không tồn tại đi. Đồng dạng đều là con, cũng không thể sủng một đứa lên trời, một đứa để tự sinh tự diệt. Chuyện này đối với Khang Huy là không công bằng!!!”
Nếu không phải không đúng trường hợp, không phải không đúng người, đối với việc lần này có công bằng hay không Dư Lãng khẳng định sẽ đứng ra ủng hộ, cũng muốn đòi công bằng như bác nói. Cũng không biết Dư Mẫn Thiên lơn tuổi như vậy rồi, cư nhiên có cái tư tưởng khờ dại như vậy, thứ mà bà bác này đang hưởng thụ, ăn, mặc,… chính là đối với người khác không công bằng mà có được.
Trên thế giới nào có công bằng, nếu bác nói, bác thích Khang Huy, không thích y, bác đến đây vì muốn làm chỗ dựa cho Khang Huy. Nói không chừng Dư Lãng còn đỡ bực mình, dù sao, y biết bà bác này cho tới bây giờ vẫn không thích y.
Dư Lãng trong lòng không ngừng trào phúng, nhịn không được đành nói: “Vậy ý của bác là như thế nào a? Đem ba ba của cháu chia thành hai nửa, một nửa cho cháu, một nửa cho Khang Huy. Đợi đến khi ba ba của cháu muốn ngủ với nữ nhân, hôm nay đi tìm mẹ cháu, mai đi tìm mẹ Khang Huy. Hôm nay ngủ cái giường này, mai ngủ cái giường khác với người đàn bà khác. Thời gian dài sẽ không ổn a. Nói không chừng một ngày nào đó ba ba của cháu liền bị hỏng thận. Bác còn không phải sẽ phải vất vả tìm người giúp ba ba cháu làm việc sao. Đúng rồi, ba ba cháu sẽ không thể kết hôn vì không biết chọn ai, con nói đúng không, ba ba!!!”
Càng nói càng cảm thấy nực cười, Dư Lãng cảm thấy vui vẻ, nhịn không được liền nở nụ cười.
Dư Hải Thiên vươn tay, nắm cằm Dư Lãng, liền đem miệng Dư Lãng khép lại, thuận đường đem khóe miệng Dư Lãng nhếch lên cao kéo xuống dưới.
Hỏng thận, có ngày ba sẽ cho con biết thận ba có bị hỏng hay không!!!
Đối với điểm này, Dư Hải Thiên có chút nóng vội, hắn gật gật đầu,chỉ cần một câu liền đuổi được Dư Mẫn Thiên: “Chị yên tâm, em sẽ không lấy Khang An, cũng sẽ không lấy An Huệ Lan.”
Hắn biết, chị gái hắn thực sự rất thương hắn, chị sợ không phải là hắn không nhận Khang Huy, tình cảm của chị với Khang An còn chưa tốt đến mức này. Nếu hắn muốn lấy Khang An chị gái hắn mới là người phản đối đầu tiên. Chị cho rằng Khang An không xứng với hắn, đương nhiên An Huệ Lan càng không xứng.
Chị hắn chỉ là sợ hắn quá yêu thương Dư Lãng, liền ngay cả đứa con trai khác cũng không muốn, sợ hắn yêu ai yêu cả đường đi nên sẽ cưới An Huệ Lan.
Chỉ cần một lời hứa, bà ấy sẽ không làm loạn nữa.
Dư Mẫn Thiên an tĩnh lại, cô hoài nghi lỗ tai của mình, Dư Hải Thiên sủng nịnh Dư Lãng như thế nào là chuyện cô xem ở trong mắt, bằng không cô cũng không lo lắng thành cái dạng này. Hiện tại hắn nói không cưới, lại là nói trước mặt Dư Lãng, hắn không sợ con trai bảo bối của mình làm loạn hay sao? Dư Mẫn Thiên muốn hỏi …
“Em thật sự sẽ không lấy cô ta sao?”
Dư Mẫn Thiên đang muốn nói ra, đã bị Dư Lãng dành trước, y cũng không cố kỵ ánh mắt nghi hoặc của cô. Cắn môi, kéo tay áo của Dư Hải Thiên, liền hỏi hắn: “Ba ba, ba nói thật sao, ba sẽ không lấy bà ấy?”
Dư đại tỷ sợ Dư Hải Thiên yêu ai yêu cả đường đi sẽ cưới An Huệ Lan. Dư Lãng cũng rất sợ a, Dư Hải Thiên càng là thương y, y lại càng sợ. Tự nhủ trong lòng, Dư Hải Thiên đời này so với đời trước còn thương y hơn. Đời trước, Dư Hải Thiên còn có thể cưới An Huệ Lan chẳng nhẽ đời này lại không? Vậy mị lực của y có phải hay không quá nhỏ.
Dư Lãng đã từng suy nghĩ làm cách nào để ngăn cản Dư Hải Thiên, phương án có tính khả thi nhất chính là đi uy hiếp An Huệ Lan. Ngẫm lại xem, nếu Dư Lãng nặc danh đi uy hiếp An Huệ Lan, bà ta dám gả cho Dư Hải Thiên y liền đem chuyện bà ta đi trộm đứa nhỏ nói ra bên ngoài, An Huệ Lan dám gả sao? Bà ta đương nhiên không dám, ít nhất sẽ có một đoạn thời gian rất dài, khi An Huệ Lan chưa chuẩn bị tốt tình huống, bà ta sẽ không dám.
Đương nhiên, vạn bất đắc dĩ chuyện này sảy ra, Dư Lãng tình nguyện đem mọi chuyện nói cho Dư Hải Thiên biết cũng không nguyện ý để An Huệ Lan hay Khang An được như mong muốn, trở thành vợ của Dư Hải Thiên.
Suy nghĩ nhiều như vậy, Dư Lãng căn bản chưa từng nghĩ đến Dư Hải Thiên cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới chuyện lấy An Huệ Lan!!!
Nhìn tâm can bảo bối của mình kích động, Dư Hải Thiên hận không thể thề với trời, hắn tuyệt đối sẽ không lấy An Huệ Lan. Muốn kết hôn cũng là kết hôn với con a. Tâm tình sung sướng khiến Dư Hải Thiên nở nụ cười, hắn một phen đem Dư Lãng ôm ấy, một tay nắm bả vai Dư Lãng: “ Ba ba không phải đã nói với con rồi sao, ba ba có con là đủ rồi, những lời ba ba nói với con đều là sự thật.”
Dư Lãng vui mừng, ôm cổ Dư Hải Thiên, ngay trên mặt Dư Hải Thiên gặm một cái.
Dư Mẫn Thiên ngồi ở đối diện, còn đang nghi hoặc tại sao Dư Lãng không chỉ không tức giận khi Dư Hải Thiên không cưới mẹ mình mà y lại còn rất vui mừng. Chẳng lẽ y không biết con trong giá thú và con riêng thực sự khác nhau hay sao? Hay là y có thể khẳng định Dư Hải Thiên đời này chỉ có một đứa con là y?
Suy nghĩ trong chốc lát, cô liền không thèm nghĩ nữa, dù sao em trai mình không muốn lấy An Huệ Lan là được. Về phần An Huệ Lan, nơi này không có chỗ cho cô ta nói chuyện.
Khang Huy đi rồi, khiến cho Dư Lãng thở dài một hơi, y biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc hoàn toàn. Khang Huy sở dĩ đi một cách dễ dàng như vậy là bởi vì Khang gia còn đang ở nơi đó chờ hắn thừa kế, hắn không biết mẹ ruột hắn là An Huệ Lan.
Mà An Huệ Lan cố gắng nhiều năm như vậy, bà ta tự nghĩ là mình làm đúng nhưng là bản thân cũng buông tha rất nhiều. Nhịn hơn mười năm, dù là ai đi nữa cũng không thể không nói giỏi a. Không phải ai cũng có đủ dũng khí như vậy, An Huệ Lan tin tưởng chỉ cần kiên trì là có thể chiến thắng, hy vọng tính toán, có khi ngày mai Dư Hải Thiên liền uống nhầm thuốc đâu.
An Huệ Lan khẳng định sẽ dốc hết sức, như thiêu thân mà lao đầu làm. Nếu bà ta thành thật, không đi nhận Khang Huy làm con. Dư Lãng liền nguyện ý tin tưởng, thế giới thực sự vây quanh mình mà chuyển động.
Dư Lãng coi sự yên bình hiện tại là tĩnh lặng trước bão táp, tuy rằng giây tiếp theo sớm muộn gì cũng có chuyện nhưng là nên vui vẻ thì vẫn là vui vẻ a.
Dư Lãng cao hứng, Dư Hải Thiên đã nhìn ra.
Dư Lãng cơ hồ là tại trong lòng bàn tay Dư Hải Thiên lớn lên, tính cách Dư Lãng, tâm lý Dư Lãng, Dư Lãng yêu thích cái gì, thậm chí với thân thể Dư Lãng, Dư Hải Thiên rõ như lòng bàn tay. Chẳng sợ Dư Lãng tăng thêm một cân thịt, Dư Hải Thiên đem Dư Lãng ôm lấy cũng biết khối thịt kia rốt cuộc ở chỗ nào.
Hiện tại, Dư Hải Thiên càng ngọt ngào vẽ một cái vòng vay quanh người Dư Lãng, giống như nhện bắt mồi, hổ bắt thỏ. Hắn giỏi chờ đợi, không thiếu khả năng kiên nhẫn, tính với một kích trí mạng chậm rãi như tằm ăn rỗi, cuối cùng một ngụm nuốt vào.
Hắn khiến cho Dư Lãng cao hứng, tự nhiên, Dư Lãng cũng phải nhường hắn cao hứng một chút.
Sau khi phát hiện Dư Lãng không bài xích hôn môi với mình, Dư Hải Thiên càng tiến thêm một bước nữa, hắn muốn hôn lưỡi. Tiến thêm một bước nữa đúng thời điểm.
Dư Hải Thiên chọn một khoảng thời gian thật tốt.
Dư Lãng sáng sớm bị đánh thức, còn chưa có mở mắt đã cảm thấy miệng mình ngưa ngứa, giống như là bị muỗi cắn, một bàn tay liền đập tới.
Cảm giác bàn tay mình bị nắm lấy mới mở to mắt mà chỉ thấy mặt Dư Hải Thiên. Dư Hải Thiên đang hôn cái miệng của y đó! Khi hoảng hốt không biết là xảy ra chuyện gì, thẳng đến khi Dư Hải Thiên đem đầu lưỡi vươn vào, y mới một phen đẩy Dư Hải Thiên ra, sợ hắn lại giống như con báo gặm cắn miệng của mình.
“Ba ba?” Dư Lãng rất nhanh bị sợ đến choáng váng, nếu như trước kia, y còn có thể nói là hai cha con đang giúp nhau, chính là tình cảm cha con dù có tốt, cũng không tốt đến mức có thể hôn nhau, đem đầu lưỡi với vào miệng của đối phương đi.
Dư Hải Thiên nắm chặt tay y, từ trên người y xuống dưới, bắt lấy cằm Dư Lãng, nâng lên cẩn thận nhìn. Hắn cũng không nói rõ ràng, hắn càng chờ mong xem biểu tình của Dư Lãng, hắn không biết mình có thể nhẫn bao lâu, hắn rất sợ mình bộc phát, lại cũng rất chờ mong Dư Lãng cho mình lý do để sử dụng bạo lực. Biểu tình hiện tại của Dư Lãng, không phải tốt nhất cũng không phải tồi tệ nhất: “Tỉnh?”
Dư Lãng lắc đầu xoay cằm, phiền muộn gãi đầu. Y cần thời gian để hiểu rõ tình cảm của Dư Hải Thiên đối với y? Có phải như y tưởng tượng hay không nha?
Hiện tại y cần cách xa Dư Hải Thiên một chút, mặc kệ hắn có hiểu hay không.
Dư Lãng theo bản năng cảm thấy Dư Hải Thiên rất nguy hiểm: “Baba, vết thương của con đã lành, trường cũng sắp có cuộc thi, ngay mai con đến lớp nhé?”
Khác biệt so với sự nôn nóng của Dư Lãng, thanh âm của Dư Hải Thiên giống như bình thường, thậm chí hắn còn hưởng thụ ngữ điệu phiền muộn lại giống như làm nũng của Dư Lãng. Hắn vươn tay, đem Dư Lãng ôm đến trên đùi mình, hôn một cái vào miệng của Dư Lãng: “Ba ba tính qua cho con rồi, cách cuộc thi còn chưa đến một tuần, con lại bỏ học ít nhất là một tháng, con có đến trường cũng hoàn toàn không đủ thời gian.”
Dư Lãng trước kia ở tiểu học là thiên tài trong thiên tài, chỉ cần khi đi thi y không ngủ gật thì tuyệt đối là đứng đầu toàn khối. Dù là so sánh với nhưng đứa nhỏ bằng tuổi trên cả nước, anh bạn giả danh trẻ nhỏ Dư Lãng này cũng tuyệt đối là đứng đầu.
Đến cấp hai Dư Lãng cũng còn miễn cưỡng tính là một thiên tài.
Vừa lên cấp ba, bản chất của Dư Lãng liền lộ luôn. Đời trước có bằng cấp ba đều là do đi cửa sau. Y còn chẳng biết thế nào là hybebol, biểu đồ, còn có thể nói cái gì? Cho dù biết, y cũng đã sớm chữ thầy trả thầy.
Dư Lãng liền thành một điển hình của việc xuống dốc không phanh, đương nhiên Dư Lãng cũng không để ý chuyện này. Thành tích của y có tệ hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến việc y nổi tiếng, mệnh y rất tốt nha.
Vì cách Dư Hải Thiên xa một chút, Dư Lãng vẫn là ở trọ nội trú như một học sinh bình thường. Y tình nguyện đến trường khổ học cũng không muốn gặp hắn. Dư Hải Thiên đầu óc có chút lệch lạc, y chống đỡ không được còn có chút sợ hãi. Ánh mắt hắn nhìn y giống như là sẽ ăn y luôn vậy.
Dư Lãng nghĩ nghĩ: “Nhưng dù sao con cũng phải về trường học đi? Chẳng nhẽ ba muốn con ôm trứng về nhà sao?”
Dư Lãng có ý muốn giảng đạo lý với Dư Hải Thiên, chính là thời gian dài như vậy, y căn bản đã sớm quên khi Dư Hải Thiên muốn nói đạo lý thì hắn đã sớm nói, nếu hắn đã không nghĩ tới… hừ hừ, hắn chính là đạo lý. Hiện tại, Dư Hải Thiên muốn BỒI DƯỠNG CẢM TÌNH với con hắn.
Dư Hải Thiên điều chính một chút tư thế đang ngồi của Dư Lãng, để cho Dư Lãng tựa cả người vào người hắn. đều đã đến nước này, Dư Lãng cư nhiên còn muốn chạy, trừ khi ở trong ngực hắn, y còn có thể chạy đi đâu. Hắn chậm rãi bình tĩnh nói: “Con cứ yên tâm đi, baba đã suy nghĩ kỹ cho con rồi. Tự nhiên sẽ không để con bị mất mặt mũi trong kỳ thi, đảm bảo con vẫn sẽ là hạng nhất toàn trường!!!”
Dư Lãng cảnh giác nhìn Dư Hải Thiên: “Ba ba, ba không phải là muốn tìm người đem trường học của chúng ta tạc nổ đi?”
Dư Hải Thiên trực tiếp vỗ một bàn tay vào mông Dư Lãng: “Nói cái gì vậy? baba có ngu xuẩn như vậy sao? Baba chỉ quyết định tìm cho con một thầy giáo mà thôi.”
Dư Lãng bị Dư Hải Thiên vỗ một cái vào mông, sau khi xoa xoa mông y đã thức tỉnh. Đời trước Dư Hải Thiên thích nhất chính là phạt quỳ, đầu gối y liền gặp hạn. Không nghĩ tới Dư Hải Thiên thói quen khó sửa đổi, vẫn là không bỏ thói quen xử phạt về thể xác, đời này gặp nạn chính là mông của y.
Dư Lãng xoa xoa mông, nếu Dư Hải Thiên thành tâm giúp y như vậy, y lập tức xát vào người Dư Hải Thiên, tại lỗ tai của hắn, đưa cho hắn một ý kiến hay: “Ba ba, kỳ thật không cần phiền phức như vậy, ba tìm người đến trường lén mang đề thi về nhà liền được rồi, như vậy đỡ nhiều việc.”
Loại chuyện như thế này Dư Hải Thiên khẳng định sẽ không đồng ý, không phải chuyện này không phù hợp quan niệm đạo đức của hắn. Trên thực tế, chỉ cần khiến cho Dư Lãng vui vẻ, để y sớm ngoan ngoãn xa vào lòng hắn, đừng nói bảo Dư Hải Thiên đi trộm bài thi, dù có bắt hắn đi trộm thầy giáo giám thị hắn cũng làm. Hắn không muốn làm như vậy, là bởi vì chuyện này hoàn toàn không phù hợp với lợi ích của hắn.
Dư Lãng khẳng định sẽ cao hứng, nhưng là hắn khẳng định sẽ mất hứng.
Quá trình hắn chiếm được Dư Lãng, chính là quá trình hắn tự làm cho mình vui vẻ, mà cũng là quá trình khiến cho Dư Lãng khó chịu. Hắn chỉ cần chú ý, không để cho Dư Lãng khó chịu đến mức trở mặt là được rồi.
Dư Hải Thiên vui vẻ đem Dư Lãng đang khó chịu an trí ở phía đối diện bàn làm việc của mình. Dư Lãng mang theo túi sách nhỏ, ba một tiếng vứt lên trên bàn.
Dư Hải Thiên tính tình tốt giúp Dư Lãng lấy sách ra, thậm chí mở sách ra giúp y, đem bút nhét vào lòng bàn tay y. Sau đó tràn ngập cảm giác thành tựu ngồi ở đối diện Dư Lãng, đem đứa con nếu đối cứng có thể đánh chết trâu này cưỡng chế dẫn đến thư phòng, cũng không phải chuyện dễ dàng: “Được rồi, chỗ nào không hiểu hỏi ba ba đi.”
Dư Lãng biết, Khang Huy rời đi sẽ khiến rất nhiều người không thoải mái trong lòng. Nhưng là không ngờ người đầu tiên tới cửa khiến cho y bực mình không phải là An Huệ Lan mà là bác gái của y, chị của Dư Hải Thiên – Dư Mẫn Thiên.
Giống như Dư Thịnh, Dư Mẫn Thiên trong lòng thủy chung vẫn không quá thích An Huệ Lan. Lý do không thích rất đơn giản, từ đầu đến chân, từ ngoài đến bên trong, Dư Mẫn Thiên cảm thấy một trăm An Huệ Lan cũng không chạm nổi đến ống quần của em trai cô.
Kỳ thật, năm đó cô tương đối vừa ý Khang An, Khang An và Dư Hải Thiên lớn lên với nhau, tự nhiên cũng sẽ rất quen thân với cô. Có một đoạn thời gian rất dài cô coi Khang An giống như là em gái mình. Sau đó, lại có một đoạn thời gian rất dài coi cô ta như là vợ tương lai của Dư Hải Thiên.
Trong mắt của cô, với tình cảm của Khang An đối với Dư Hải Thiên, cô cảm thấy bọn họ thực đẹp đôi. Nữ nhân khôn khéo biết bao nhiêu a, muốn tìm một người không phải vì tiền cũng không dễ dàng, Dư gia quả thật rất có tiền.
Cô rất vừa ý Khang An, thẳng đến khi Khang An hỏa tốc rời T thị, sau khi trở về đã là vợ của Lý Kham.
Đương nhiên, Dư Mẫn Thiên trước kia vừa ý cô ta, không có nghĩa là bây giờ vẫn vừa ý. Đầu của cô cũng không bị lừa đá, đều đã gả qua một đời chồng, sinh quá một đứa con, chẳng nhẽ phụ nữ trên thế giới đều chết sạch hay sao.
Chính là, cho dù cô không hề thích Khang An, so với An Huệ Lan vẫn là tốt hơn.
Dư Mẫn Thiên đi vào Dư gia, đến gần cửa thư phòng của Dư Hải Thiên liền đẩy cửa đi vào luôn. Nghe thấy động tĩnh, Dư Lãng hai tay dùng sức đẩy Dư Hải Thiên đang sáp lại gần hôn y ra ngoài, ánh mắt có chút hoảng sợ, từ trên đùi Dư Hải Thiên đứng lên.
Dư Hải Thiên bắt lấy bả vai Dư Lãng, đè y xuống, hơi hơi híp mắt nhìn người không mời mà đến, ngay cả tiếng chào đơn giản để tiếp đón Dư Mẫn Thiên cũng không làm. Một bên nhu nhu cằm của mình, vừa rồi Dư Lãng có chút gấp gáp làm đầu của hắn va vào cằm của y.
“Các ngươi đây là đang làm gì đó?” Dư Mẫn Thiên hồi phục lại tinh thần, làm ra động tác giống hệt Dư Hải Thiên. Tuy rằng không có cảm giác áp bách như Dư Hải Thiên, nhưng là động tác giống nhau như đúc. Cô cũng híp mắt đánh giá Dư Hải Thiên và Dư Lãng. Lúc này, Dư Lãng đang ngồi lên đùi Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên thì từ phía sau lưng ôm Dư Lãng, hai người ngồi trên ghế.
Đồng tử Dư Lãng đột nhiên co rút nhanh, y chưa từng bội phục Dư Hải Thiên như vậy. Loạn luân vẫn có thể loạn đúng tình hợp lý, không hề có gánh nặng tâm lý, ngay cả sự nghi kỵ của người khác cũng không tránh.
Mặc kệ Dư Hải Thiên có sợ người khác biết hay không, dù sao y cũng không dám, tâm lý của y cũng không mạnh như vậy.
Dư Lãng ngồi trên đùi Dư Hải Thiên liền giãy một cái: “Ba ba, thả con xuống dưới, con ra bên kia làm chút bài tập, bài này con có thể tự làm, mau bỏ con ra!”
Dư Mẫn Thiên lúc này mới phát hiện, trên bàn để sách giáo khoa, nguyên lai là dạy học thêm a.
Dư Hải Thiên nghe ra trọng giọng của Dư Lãng có chút khẩn cầu, hắn sờ sờ đầu Dư Lãng một chút. Đứa bé này thật đúng là không biết khi nào thì nên dùng giọng điệu gì nói chuyện. Nếu hắn là Dư Lãng, đã sớm đánh ra một quyền. Biết cha của y đối với y ôm loại suy nghĩ xấu xa mà dơ bẩn này, y đã sớm đem loại súc sinh này nấu nhừ. ( anh nhà tự nhận mình là súc sinh kìa J))
Mặc kệ người bên ngoài đánh giá Dư Lãng kiêu căng như thế nào, Dư Hải Thiên thủy chung cho rằng tâm địa Dư Lãng mềm mại như ngọc trai. Thậm chí y đôi khi sẽ vì hắn mà mở một lối thoát. Hắn thích Dư Lãng như vậy, thích đến mức muốn có được y. Đối với Dư Lãng không phải là chuyện không tốt, ít nhất hắn có thể giống như một ác long coi y như bảo tàng mà bảo hộ y, không cho y bị bất cứ điều gì gây thương tổn. Chỉ cần y muốn, hắn đều sẽ vì y mà dâng đến trước mặt của y.
“Ba ba?” Dư Lãng xoay xoay, từ trên đùi Dư Hải Thiên nhảy xuống dưới. Việc này Dư Hải Thiên không có ngăn trở, hắn một phen đem Dư Lãng ôm lấy, từ trên ghế đứng lên, chuyển người một cái, đặt y lên trên ghế cao. Thấy Dư Lãng ngồi vẫn bị thấp, lại để thêm một cái nệm dày dưới mông của y.
Dư Mẫn Thiên cau mày nhìn, cô luôn cảm thấy Dư Lãng tùy hứng như vậy là do bị Dư Hải Thiên chiều quá. Từ khi y còn bé Dư Hải Thiên đã rất chiều đứa nhỏ này, nhưng là Dư Lãng đã lớn như vậy, không thể chiều như vậy đi.
Dư Hải Thiên rất tôn trọng chị gái hắn, đương nhiên, hắn tôn trọng là đứng trên phương diện cô ta là chị gái mình. Dư Hải Thiên đối với một người tôn trọng và yêu thương bao nhiêu, liền thể hiện ở chỗ hắn đối với người ta dễ dàng tha thứ bao nhiêu. Đổi thành người khác không gõ cửa mà dám tự tiện xông vào, hắn có thể khiến người kia cách tường mà vẫn đi ra ngoài.
Dư Hải Thiên cầm dụng cụ pha trà, cho cô một ly: “Đến đây có việc?”
Dư Mẫn Thiên tính tình có chút nóng nảy, nhấp một hơi, đặt chén trà xuống: “Em còn hỏi chị có chuyện hay không? Em gây ra chuyện xấu gì, em còn không rõ ràng ư? Lãng Lãng là con trai em, chẳng nhẽ Khang Huy không phải? Em làm như vậy, không khỏi quá mức bất công đối với Khang Huy đi!!!”
Dư Mẫn Thiên không chút nào cố kỵ Dư Lãng còn đang ở đây, cô vốn cho rằng Dư Hải Thiên đem Dư Lãng nuông chiều quá phận. Cô không phải không thích Dư Lãng, chính là y vẫn không phải không có chút quá phận: “Chị nghe nói, em còn giúp Lãng Lãng đánh vỡ đầu Khang Huy!”
Về chuyện này, Dư Lãng có chút không đồng ý, bài tập cũng không thèm làm, trực tiếp từ trên ghế nhảy xuống, chạy qua hỏi bà bác: “Bác à, bác nghe ai nói vậy? … Ba ba, có phải bác có quan hệ rất tốt với Khang An không ạ?”
Dư Hải Thiên nở nụ cười, kéo Dư Lãng vào người, ý vị sâu xa nói với chị mình: “Đúng vậy, bác gái con cùng với Khang An thân nhau như chị em ruột nha. Ngày trước đã từng đem cha con bán cho Khang An mà còn vô cùng vui vẻ nha.”
Ngày trước? xét sự thông minh của Dư Lãng, y chỉ có thể từ lời nói của Dư Hải Thiên nghe ra thâm ý khác. Chính là khác biệt như thế nào, có thâm ý gì, Dư Lãng cũng không biết.
Sau này Dư Lãng mới biết được Dư Mẫn Thiên coi như là một công thần giúp mình sinh ra trên đời. Nếu không có bà bác này, Khang An không nhất định có thể chuốc thuốc cho Dư Hải Thiên, cũng không có đêm hôm đó. Khang An không phải ôm một phần vạn hy vọng, hy vọng đứa nhỏ là con của Dư Hải Thiên thì y đã sớm biến thành một khối thịt thừa bị vứt vào trong thùng rác, bị mèo hoang chó hoang đi ngang qua nuốt vào trong bụng đi.
Lúc này, mặt Dư Mẫn Thiên biến thành đủ loại màu sắc. Năm đó, cô chẳng qua là tiết lộ hành tung của Dư Hải Thiên, Khang An cư nhiên chiếm tiện nghi của em trai mình. Sau này mới phát hiện còn để lại hậu quả a. Cô cảm thấy mình thực có lỗi với Dư Hải Thiên, cũng hiểu được mình có trách nhiệm đối với Khang Huy. Huống chi, Khang Huy cũng là cháu ngoại của cô.
“Chị biết năm đó là chị không tốt.” Dư Mẫn Thiên lưu loát nhận sai. “Chính là đứa nhỏ Khang Huy kia… cũng không thể coi như nó không tồn tại đi. Đồng dạng đều là con, cũng không thể sủng một đứa lên trời, một đứa để tự sinh tự diệt. Chuyện này đối với Khang Huy là không công bằng!!!”
Nếu không phải không đúng trường hợp, không phải không đúng người, đối với việc lần này có công bằng hay không Dư Lãng khẳng định sẽ đứng ra ủng hộ, cũng muốn đòi công bằng như bác nói. Cũng không biết Dư Mẫn Thiên lơn tuổi như vậy rồi, cư nhiên có cái tư tưởng khờ dại như vậy, thứ mà bà bác này đang hưởng thụ, ăn, mặc,… chính là đối với người khác không công bằng mà có được.
Trên thế giới nào có công bằng, nếu bác nói, bác thích Khang Huy, không thích y, bác đến đây vì muốn làm chỗ dựa cho Khang Huy. Nói không chừng Dư Lãng còn đỡ bực mình, dù sao, y biết bà bác này cho tới bây giờ vẫn không thích y.
Dư Lãng trong lòng không ngừng trào phúng, nhịn không được đành nói: “Vậy ý của bác là như thế nào a? Đem ba ba của cháu chia thành hai nửa, một nửa cho cháu, một nửa cho Khang Huy. Đợi đến khi ba ba của cháu muốn ngủ với nữ nhân, hôm nay đi tìm mẹ cháu, mai đi tìm mẹ Khang Huy. Hôm nay ngủ cái giường này, mai ngủ cái giường khác với người đàn bà khác. Thời gian dài sẽ không ổn a. Nói không chừng một ngày nào đó ba ba của cháu liền bị hỏng thận. Bác còn không phải sẽ phải vất vả tìm người giúp ba ba cháu làm việc sao. Đúng rồi, ba ba cháu sẽ không thể kết hôn vì không biết chọn ai, con nói đúng không, ba ba!!!”
Càng nói càng cảm thấy nực cười, Dư Lãng cảm thấy vui vẻ, nhịn không được liền nở nụ cười.
Dư Hải Thiên vươn tay, nắm cằm Dư Lãng, liền đem miệng Dư Lãng khép lại, thuận đường đem khóe miệng Dư Lãng nhếch lên cao kéo xuống dưới.
Hỏng thận, có ngày ba sẽ cho con biết thận ba có bị hỏng hay không!!!
Đối với điểm này, Dư Hải Thiên có chút nóng vội, hắn gật gật đầu,chỉ cần một câu liền đuổi được Dư Mẫn Thiên: “Chị yên tâm, em sẽ không lấy Khang An, cũng sẽ không lấy An Huệ Lan.”
Hắn biết, chị gái hắn thực sự rất thương hắn, chị sợ không phải là hắn không nhận Khang Huy, tình cảm của chị với Khang An còn chưa tốt đến mức này. Nếu hắn muốn lấy Khang An chị gái hắn mới là người phản đối đầu tiên. Chị cho rằng Khang An không xứng với hắn, đương nhiên An Huệ Lan càng không xứng.
Chị hắn chỉ là sợ hắn quá yêu thương Dư Lãng, liền ngay cả đứa con trai khác cũng không muốn, sợ hắn yêu ai yêu cả đường đi nên sẽ cưới An Huệ Lan.
Chỉ cần một lời hứa, bà ấy sẽ không làm loạn nữa.
Dư Mẫn Thiên an tĩnh lại, cô hoài nghi lỗ tai của mình, Dư Hải Thiên sủng nịnh Dư Lãng như thế nào là chuyện cô xem ở trong mắt, bằng không cô cũng không lo lắng thành cái dạng này. Hiện tại hắn nói không cưới, lại là nói trước mặt Dư Lãng, hắn không sợ con trai bảo bối của mình làm loạn hay sao? Dư Mẫn Thiên muốn hỏi …
“Em thật sự sẽ không lấy cô ta sao?”
Dư Mẫn Thiên đang muốn nói ra, đã bị Dư Lãng dành trước, y cũng không cố kỵ ánh mắt nghi hoặc của cô. Cắn môi, kéo tay áo của Dư Hải Thiên, liền hỏi hắn: “Ba ba, ba nói thật sao, ba sẽ không lấy bà ấy?”
Dư đại tỷ sợ Dư Hải Thiên yêu ai yêu cả đường đi sẽ cưới An Huệ Lan. Dư Lãng cũng rất sợ a, Dư Hải Thiên càng là thương y, y lại càng sợ. Tự nhủ trong lòng, Dư Hải Thiên đời này so với đời trước còn thương y hơn. Đời trước, Dư Hải Thiên còn có thể cưới An Huệ Lan chẳng nhẽ đời này lại không? Vậy mị lực của y có phải hay không quá nhỏ.
Dư Lãng đã từng suy nghĩ làm cách nào để ngăn cản Dư Hải Thiên, phương án có tính khả thi nhất chính là đi uy hiếp An Huệ Lan. Ngẫm lại xem, nếu Dư Lãng nặc danh đi uy hiếp An Huệ Lan, bà ta dám gả cho Dư Hải Thiên y liền đem chuyện bà ta đi trộm đứa nhỏ nói ra bên ngoài, An Huệ Lan dám gả sao? Bà ta đương nhiên không dám, ít nhất sẽ có một đoạn thời gian rất dài, khi An Huệ Lan chưa chuẩn bị tốt tình huống, bà ta sẽ không dám.
Đương nhiên, vạn bất đắc dĩ chuyện này sảy ra, Dư Lãng tình nguyện đem mọi chuyện nói cho Dư Hải Thiên biết cũng không nguyện ý để An Huệ Lan hay Khang An được như mong muốn, trở thành vợ của Dư Hải Thiên.
Suy nghĩ nhiều như vậy, Dư Lãng căn bản chưa từng nghĩ đến Dư Hải Thiên cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới chuyện lấy An Huệ Lan!!!
Nhìn tâm can bảo bối của mình kích động, Dư Hải Thiên hận không thể thề với trời, hắn tuyệt đối sẽ không lấy An Huệ Lan. Muốn kết hôn cũng là kết hôn với con a. Tâm tình sung sướng khiến Dư Hải Thiên nở nụ cười, hắn một phen đem Dư Lãng ôm ấy, một tay nắm bả vai Dư Lãng: “ Ba ba không phải đã nói với con rồi sao, ba ba có con là đủ rồi, những lời ba ba nói với con đều là sự thật.”
Dư Lãng vui mừng, ôm cổ Dư Hải Thiên, ngay trên mặt Dư Hải Thiên gặm một cái.
Dư Mẫn Thiên ngồi ở đối diện, còn đang nghi hoặc tại sao Dư Lãng không chỉ không tức giận khi Dư Hải Thiên không cưới mẹ mình mà y lại còn rất vui mừng. Chẳng lẽ y không biết con trong giá thú và con riêng thực sự khác nhau hay sao? Hay là y có thể khẳng định Dư Hải Thiên đời này chỉ có một đứa con là y?
Suy nghĩ trong chốc lát, cô liền không thèm nghĩ nữa, dù sao em trai mình không muốn lấy An Huệ Lan là được. Về phần An Huệ Lan, nơi này không có chỗ cho cô ta nói chuyện.
Tác giả :
Kê Áp Nhục Ngưu