Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử
Chương 31
Edit: Linh
Không đến vài ngày vết thương trên mặt Dung An Thuỵ đã tốt rồi, hắn thì thống khoái rồi, chỉ có người bị hắn đâm kia rất xui xẻo, bây giờ còn ở trong bệnh viện. Dung An Thuỵ là người phải chịu trách nhiệm, đến giờ vẫn rất là có trách nhiệm, mang người đến bệnh viện liền lưu lại số điện thoại cho bác sĩ. Khi tiền thuốc mà hắn đưa tạm sắp hết, bác sĩ liền gọi điện thoại cho hắn, người ta bị chấn động não, cần nằm viện quan sát vài ngày.
Dung An Thụy quyết định ngày mai lại xin phép thầy giáo, xế chiều đi bệnh viện nhìn xem, suy xét đến Dư Lãng hầu hạ hắn nhiều ngày như vậy, đã nghĩ thuận đường giúp Dư Lãng mua cơm chiều mang về luôn, hỏi Dư Lãng ăn cái gì.
Khó được có thể sai sử Dung An Thụy, Dư Lãng ăn cơm ngoài đường đến phát ngán, y một chút cũng không khách khí liệt kê một vòng đồ ăn, cuối cùng, còn muốn ăn một xiên vịt nướng.
Dung An Thụy nhìn Dư Lãng ngồi ở trước bàn, cầm bút múa bút thành văn viết menu, da đầu run lên: “Nhiều như vậy, cậu ăn được sao?”
Liền này đó đồ ăn đủ Dư Lãng ăn ba bữa.
“Hôm nay ăn không hết mai ăn tiếp, hiện giờ trời lạnh, không hỏng được đồ ăn đâu. Đúng rồi, quên mất, mua cả cá nướng cho tớ nữa.” Dư Lãng mới mặc kệ mua như vậy có nhiều hay không đâu. Dung An Thuỵ ở vài ngày đều đem y đói đến phát gầy.
Dung An Thụy nhanh chóng đem đồ ăn Dư Lãng viết cầm lấy, liền chỉ mấy món này liền khiến cho hắn mua mệt. Trong chốc lát nữa Dư Lãng lại có cái gì muốn ăn, vậy cả ngày mai hắn cái gì cũng không cần làm, mua cho y ăn cũng đủ ăn rồi: “Cậu nghĩ đây là nhà cậu à, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, cậu về nhà là được rồi.”
Nói thật là Dung An Thuỵ không hiểu tại sao Dư Lãng có nhà không ở, cư nhiên chạy đến ký túc xá bon chen với hắn làm gì. Ký túc xá dù thoải mái, cũng không thể nào bằng trong nha a, trong nhà hắn còn có mẹ kế, hắn là mắt không thấy tâm không phiền. Nhưng trong nhà Dư Lãng chính là mẹ đẻ hắn: “Này, Dư tiểu lang, mẹ cậu rốt cuộc đắc tội cậu như thế nào vậy? Đây chính là mẹ đẻ cậu đó…”
Dung An Thuỵ cùng Dư Lãng lớn lên từ bé, hai người bọn họ căn bản không có cái gì gọi là bí mật. Mà hai người cũng không phải là loại chim non hiền lành gì, đảo mắt nhìn đối phương một cái, liền biết người kia chuẩn bị phun cái ý nghĩ xấu xa gì. Hai người bọn họ hiểu biết lẫn nhau có thể nói là từ xương rồi.
Người bên ngoài nhìn Dư Lãng đối An Huệ Lan bất quá là không quá thân cận mà thôi, chính là Dung An Thụy đã sớm đã nhìn ra, Dư Lãng đối An Huệ Lan đâu chỉ là không thân cận a. Kia quả thật là cực kì không thích, phỏng chừng so với thái độ của y với anh họ Dung Việt Trạch càng chán ghét hơn, dù sao thì Dung Việt Trach chỉ cần một bát bánh chẻo liền có thể mua được y. =))
Dung An Thuỵ không thể nào hiểu được, An Huệ Lan chính là mẹ đẻ của Dư Lãng, làm gì có chuyện mẹ và con đẻ lại có hận thù lớn như vậy nha, sao Dư Lãng lại như vậy?
“Cậu thật là có phúc mà không biết hưởng.” Hắn chậc chậc hai tiếng, đứa nhỏ có mẹ thì được coi như bảo bối nha, không nghĩ tới có người còn xem mẹ đẻ như mẹ kế.
Ngữ khí kia của Dung An Thuỵ tràn ngập sự hâm mộ, Dư Lãng không thèm để ý đến hắn. Không có cách nào khác, y không có biện pháp giải thích cho hắn: “Tớ nói này, Tiểu nhị tử cậu là không chào đón tớ ở lại đây đúng không, không thích thì cứ việc nói thẳng, nha?”
Dư Lãng bưng thức ăn lên gường tiếp tục ăn, món tạc tương mặt này là Dung Việt Trạch mang tới. Là mang từ trong nhà đến tay y, thịt vụn cũng là từ nhà chuẩn bị tốt rồi mới mang đến trường học nấu. Cắt vài miếng rau là xong, làm không tồi, ăn ngon thật. Y cảm thấy như vầy, có Dung Việt Trạch là anh họ cũng không thiệt, bằng không nào có tạc tương mặt để ăn ạ.
Dư Lãng nằm ỳ ở trên giường, bưng một chén tạc tương mặt khò khè khò khè ăn, cũng không sợ đem ga giường làm dơ, dù sao ô uế cũng không cần y giặt, hơn nữa lại không phải giường của y, Dư Lãng là ngồi ở trên giường Dung An Thụy ăn đâu, y nửa điểm sẽ không để ý.
Dung An Thụy ngược lại để ý, bất quá hắn không có dám nói gì, hắn còn đang có việc muốn nhờ Dư Lãng đó, nêu không có việc gì cần nhờ vả y, hắn cần gì phải tìm đồ ăn cho Dư Lãng a. Hắn đã sớm đem y đá từ trên giường xuống dưới ngay rồi. Dung An Thuỵ đi đến ngồi cạnh Dư Lãng: “ Dư Tiểu lang, tớ có thể thương lượng với cậu chuyện này được không?”
Dư Lãng dịch người vào bên trong giường: “Tiểu nhị tử cậu có việc cứ nói, đừng ngồi gần quá, ảnh hưởng đến việc ăn uống của tớ đó.”
Dung An Thuỵ nghiến răng, cậu cho rằng tớ muốn ngồi gần cậu như vậy chắc, cách cậu gần như vậy, món ăn thì có mùi khó ngửi. Nếu không phải có việc cần nhờ, đừng nói là cho cậu ngồi trên giường của tớ ăn tạc tương mặt, ngay cả mang vào phòng cũng đừng có nghĩ nhé.
Dung An Thụy ở bên kia nghiến răng nghiến lợi, Dư Lãng ăn xong tạc tương lau miệng, cầm chén đưa cho Dung An Thụy liền nằm ở trên giường: “Nói đi, chuyện gì a, cậu là muốn mượn tiền đi, một trăm hay là năm trăm, chính cậu tự đi lấy đi.”
Với loại đức hạnh này của Dung An Thuỵ, khi ân cần quá phận, Dư Lãng đã sớm nhìn ra. Mỗi lần hắn vay tiền đều như vậy, đương nhiên Dung An Thuỵ tiền tiêu vặt đầy đủ không thiếu thốn, trừ bỏ một số khoản tiền không thể để cho ba hắn biết đến, hắn cũng không mượn Dư Lãng tiền quá vài lần.
Dung An Thuỵ ngoan ngoãn cầm chén để ở bên cạnh bàn, Dư Lãng sai sử hắn như vậy, hắn liền lập tức quyết định mượn y số tiền kia, coi như tiền phí dịch vụ hắn phục vụ y. Hắn sẽ không lo lắng nữa, vừa ngồi xuống vừa nói: “ không phải là năm trăm.”
Dư Lãng vừa định hỏi cậu rốt cuộc mượn bao nhiêu a, Dung An Thụy nói câu tiếp theo thiếu chút nữa khiến y sặc chết: “Tớ mượn chính là năm nghìn.”
Người bị hắn đâm còn đang trong bệnh viện đó. Lần trước giao viện phí hắn liền nghèo rớt mồng tơi, chỉ để lại mấy trăm đồng tiền làm sinh hoạt phí. Ngày mai hắn còn muốn đi giao thêm tiền cho bệnh viện, còn có người bị hắn đụng phải làm người ta đen đủi, chung quy cũng cần đưa tiền bồi thường đi. Năm nghìn đồng coi như tương đối hợp lý, hắn không có tiền nhưng Dư Lãng có tiền a.
Dư Lãng từ trên giường ngồi xuống, sầm mặt nhìn Dung An Thụy hồi lâu, y đều không có nhìn ra bộ dạng Dung An Thụy chỗ nào tuấn tú. Mà ở miệng liền mượn năm nghìn a, hắn coi tiền là gió to vù một cái là tới chắc, hắn một tháng tiền tiêu vặt mới năm trăm đồng mà thôi.
Dư Lãng thu vào hàng tháng chia làm tiền tiêu vặt cùng tiền kiếm được do lao động. Lao động kiếm được chính là tiền công y giúp Dư Hải Thiên giặt quần lót. Một cái quần lót năm trăm đồng, một tháng kiếm được một vạn năm. Xét thấy số lượng này quá mức lớn, mua thức ăn cả ba bữa cũng còn thừa, cho nên tiền công giặt quần lót này Dư Hải Thiên không thèm bàn bạc một câu đã tự ý điều chỉnh. Không chỉ có thế, Dư Hải Thiên cảm thấy trẻ con có tiền liền hư hỏng, tiền giặt quần lót liền cứ như vậy bị tịch thu, tự mình quyết định giữ tiền hộ Dư Lãng. Mỗi tháng chỉ cho y năm trăm đồng tiền tiêu vặt, lại còn muốn Dư Lãng ghi rõ tiền tiêu đi đâu, vào mục đích gì. Không đủ có thể xin thêm, còn lại sẽ không đưa thêm, tháng sau lại cho năm trăm. Cho nên tiền của Dư Lãng cho tới bây giờ đều không có vượt quá năm trăm đâu.
Dư Lãng là cỡ nào gian nan mới ở dưới mắt Dư Hải Thiên tích trữ một tiểu kim khố a, mua thuốc tránh thai xong đã không còn tồn được mấy, hiện tại Dung An Thuỵ há mồm liền muốn năm nghìn!!!
Dư Lãng vẻ mặt nghiêm túc: “Tớ không có tiền.”
Dung An Thuỵ không vui, hắn dễ dàng nhờ vả Dư Lãng như vậy sao, bọn họ giao tình sâu như vậy, không nên lạnh lùng vô tình như vậy a: “Rốt cuộc cậu cho vay hay không?”
“Cậu cũng không phải không biết, tớ thật sự không có tiền nha.” Dư Lãng trắng mắt liếc Dung An Thuỵ một cái. Tiền của y đều mang đi đầu tư cả rồi, để tiền trong tay y đều không nỡ, liền mang đổi thành nhà ở. Đều là nhà trệt, y chờ phá nỏ và dời đi nơi khác đâu. Lại dựa theo ấn tượng mua mấy cái cổ phiếu ổn ổn kiếm không tồi. Y ăn uống của Dư Hải Thiên, trong tay thật sự không có tiền.
“Ngược lại cậu ý, một tháng tiền tiêu vặt không ít, cậu như thế nào mà năm nghìn đồng cũng không lấy được a?” Dư Lãng xem thường nhìn Dung An Thuỵ, mi nói ba của mi không giống Dư Hải Thiên giống như là kiểm toán, mi sẽ không cần tự mình giấu tiền. Hiện tại cần dùng tiền lại không có đi, ngu ngốc a.
Dung An Thụy nổi giận: “Cậu còn dám nói, cậu nói tớ như thế nào liên năm nghìn khối đều không có a, nếu không phải cậu khuyến khích tớ ném vào một cái kênh rạch thối, tớ đến nỗi năm nghìn khối đều lấy không được sao, a!!”
Dư Lãng mấy năm nay tận sức phát tài, tranh thủ vì chính mình sau này trưởng thành, không cần nhớ thương di sản của Dư Hải Thiên. Bất quá, trước kia y sống phóng túng, chỉ biết tiêu tiền, như thế nào kiếm tiền còn thật không biết, nhưng Dư Lãng dù không biết nhưng cũng có thưởng thức nha. Tỷ như cổ phiếu, không biết nào năm là thị trường chứng khoán tăng giá, nào năm là thị trường chứng khoán mất giá. Nhưng y biết bất kể thị trường chứng khoán tăng giá hay thị trường chứng khoán mất giá, cổ phiếu Vân Nam Dược này, mua nhất định có thể kiếm tiền. Trừ bỏ việc đơn giản người người đều biết, còn lại một loại ngu ngốc đều kiếm tiền phương thức, ngu đến mấy cũng biết về sau giá phòng khẳng định cao gấp mấy lần hiện tại.
Nhà ở đáng giá, đất đai càng đáng giá, Dư Lãng khảo sát địa hình toàn thành phố, hàng so Tam gia, mới tại một cái có thể sau khẳng định một tiểu khu xa hoa, tìm được một hồ nước.
Đương nhiên dùng lời nói của Dung An Thụy đem thì phải là một kênh rạch thối, bẩn muốn chết. Bất quá, chính là này một kênh rạch, về sau nhất định có thể giá trị đồng tiền, hiện tại giá tiền rẻ như nhặt được, Dư Lãng cảm thấy có khả năng y sẽ ở thủy kênh rạch này ăn tiền cả đời. Dư Lãng ăn thịt, cũng không có quên lôi kéo Dung An Thụy ăn một miếng, gặm luôn không sai. Đến lúc tớ “già” không cho cậu chung một miếng, cậu sẽ uống gió tây bắc đi. Dựa trời dựa đất không bằng dựa vào chính mình. Y khuyên can mãi, Dung An Thuỵ mới không tình nguyện nghe y một phen.
Khui hết tiểu sổ tiết kiệm của Dung An Thụy, Dư Lãng lấy ra tiền sở hữu trong tay mình, còn tại chỗ Dư Hải Thiên ứng trước hai năm tiền giặt quần lót, mới đem kênh rạch này mua được.
Thời điểm cầm Chứng nhận trong tay, Dư Lãng thiếu chút nữa vui đến ngất xỉu đi, cầm giấy tờ ba ba ba liền hôn vài hớp.
Dư Lãng đắc ý nhất chính là mua một thối thủy kênh này, y quên mình vì người mang theo Dung An Thụy đồng thời phát tài. Nếu đổi thành người khác, y có thể đem bánh ngọt của chính mình phân ra một nửa sao? Chớ nói chi là về điểm tiền trinh này của Dung An Thụy, nhiều nhất cũng chỉ có thể mua một góc thủy kênh rạch, y thiếu kia mấy đồng tiền kia sao? Vừa nghĩ tới thời điểm về sau chia tiền, tâm y đau đến gan đều đau, hiện nay nghe Dung An Thụy còn dám oán giận y, y cũng nổi giận: “Người hảo tâm lại trở thành lòng lang dạ thú a!!”
Dư Lãng suyễn khí xong sau, liền cho Dung An Thụy một đề nghị tốt: “Cậu nói với ba cậu là cậu cần dùng tiền a.”Cha nuôi con là chuyện thiên kinh nghĩa địa, Dung An Thụy đem người đâm đến nhập viện, số tiền kia ba hắn nên xuất tiền túi, việc này cũng không phải không thể để cho ba biết hắn, không cần vay tiền mình.
Dung An Thụy đen mặt: “Ba của tớ đi công tác …”
A, Dư Lãng hiểu được, ba Dung An Thụy đi công tác, chính là đáp ứng đem số tiền kia cho hắn, đem tiền giao cho Dung An Thụy trong tay nhất định là mẹ kế của hắn, Dung An Thụy sao có thể cầm tiền từ trong tay nữ nhân kia a, đây không phải là khiến hắn nợ người phụ nữ kia một món nợ sao.
————————————————————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta nhắn lại, có người nói ta như thế nào trong chốc lát nói Dư Hải Thiên là ba ba ruột của Dư Lãng, trong chốc lát lại nói không phải. Có phải hay không nên giải thích một chút:
Dư Lãng không phải con đẻ của Dư Hải Thiên, chính xác vô cùng, đây là điều không thể bàn cãi.
Về phần nói là ba ba đẻ, chỉ xuất hiện ở mười lăm chương đầu.
Nội dung cụ thể là: Không có ý tốt liền lập tức vứt bỏ một bên, Dư Lãng nói có tình hợp lí: “ không phải còn có câu con không phải sinh ra là có mà là dưỡng ra mà có sao? Dư Hải Thiên nuôi y lâu như vậy, cùng lắm thì khi y trưởng thành, đem Dư Hải Thiên như ba ba ruột hiếu kính vẫn không được sao?”
Đúng vậy, Dư Hải Thiên chính là ba ba ruột của y, Dư Lãng nhìn ba ba của mình, không có nửa điểm ý nghĩ không tốt, ngọt ngào nói: “Con đây giúp ba ba giặt quần lót, ba ba cho con tiền không?”
Dư Lãng cấp Dư Hải Thiên vươn tay đòi tiền, không phải một lần hai lần, khi đó Dư Hải Thiên là thân ba, đòi tiền đó là đúng lý hợp tình. Ba ba cho con tiền, đó là thiên kinh địa nghĩa, cấp thiếu cũng không nguyện ý. Hiện tại, Dư Lãng làm một phen củng cố tư tưởng cho mình, Dư Hải Thiên như là ba ruột của y, rất nhanh tìm đến trạng thái cùng Dư Hải Thiên đòi tiền, nói muốn rất là lưu loát.
Ta giải thích rõ ràng không a?
Không đến vài ngày vết thương trên mặt Dung An Thuỵ đã tốt rồi, hắn thì thống khoái rồi, chỉ có người bị hắn đâm kia rất xui xẻo, bây giờ còn ở trong bệnh viện. Dung An Thuỵ là người phải chịu trách nhiệm, đến giờ vẫn rất là có trách nhiệm, mang người đến bệnh viện liền lưu lại số điện thoại cho bác sĩ. Khi tiền thuốc mà hắn đưa tạm sắp hết, bác sĩ liền gọi điện thoại cho hắn, người ta bị chấn động não, cần nằm viện quan sát vài ngày.
Dung An Thụy quyết định ngày mai lại xin phép thầy giáo, xế chiều đi bệnh viện nhìn xem, suy xét đến Dư Lãng hầu hạ hắn nhiều ngày như vậy, đã nghĩ thuận đường giúp Dư Lãng mua cơm chiều mang về luôn, hỏi Dư Lãng ăn cái gì.
Khó được có thể sai sử Dung An Thụy, Dư Lãng ăn cơm ngoài đường đến phát ngán, y một chút cũng không khách khí liệt kê một vòng đồ ăn, cuối cùng, còn muốn ăn một xiên vịt nướng.
Dung An Thụy nhìn Dư Lãng ngồi ở trước bàn, cầm bút múa bút thành văn viết menu, da đầu run lên: “Nhiều như vậy, cậu ăn được sao?”
Liền này đó đồ ăn đủ Dư Lãng ăn ba bữa.
“Hôm nay ăn không hết mai ăn tiếp, hiện giờ trời lạnh, không hỏng được đồ ăn đâu. Đúng rồi, quên mất, mua cả cá nướng cho tớ nữa.” Dư Lãng mới mặc kệ mua như vậy có nhiều hay không đâu. Dung An Thuỵ ở vài ngày đều đem y đói đến phát gầy.
Dung An Thụy nhanh chóng đem đồ ăn Dư Lãng viết cầm lấy, liền chỉ mấy món này liền khiến cho hắn mua mệt. Trong chốc lát nữa Dư Lãng lại có cái gì muốn ăn, vậy cả ngày mai hắn cái gì cũng không cần làm, mua cho y ăn cũng đủ ăn rồi: “Cậu nghĩ đây là nhà cậu à, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, cậu về nhà là được rồi.”
Nói thật là Dung An Thuỵ không hiểu tại sao Dư Lãng có nhà không ở, cư nhiên chạy đến ký túc xá bon chen với hắn làm gì. Ký túc xá dù thoải mái, cũng không thể nào bằng trong nha a, trong nhà hắn còn có mẹ kế, hắn là mắt không thấy tâm không phiền. Nhưng trong nhà Dư Lãng chính là mẹ đẻ hắn: “Này, Dư tiểu lang, mẹ cậu rốt cuộc đắc tội cậu như thế nào vậy? Đây chính là mẹ đẻ cậu đó…”
Dung An Thuỵ cùng Dư Lãng lớn lên từ bé, hai người bọn họ căn bản không có cái gì gọi là bí mật. Mà hai người cũng không phải là loại chim non hiền lành gì, đảo mắt nhìn đối phương một cái, liền biết người kia chuẩn bị phun cái ý nghĩ xấu xa gì. Hai người bọn họ hiểu biết lẫn nhau có thể nói là từ xương rồi.
Người bên ngoài nhìn Dư Lãng đối An Huệ Lan bất quá là không quá thân cận mà thôi, chính là Dung An Thụy đã sớm đã nhìn ra, Dư Lãng đối An Huệ Lan đâu chỉ là không thân cận a. Kia quả thật là cực kì không thích, phỏng chừng so với thái độ của y với anh họ Dung Việt Trạch càng chán ghét hơn, dù sao thì Dung Việt Trach chỉ cần một bát bánh chẻo liền có thể mua được y. =))
Dung An Thuỵ không thể nào hiểu được, An Huệ Lan chính là mẹ đẻ của Dư Lãng, làm gì có chuyện mẹ và con đẻ lại có hận thù lớn như vậy nha, sao Dư Lãng lại như vậy?
“Cậu thật là có phúc mà không biết hưởng.” Hắn chậc chậc hai tiếng, đứa nhỏ có mẹ thì được coi như bảo bối nha, không nghĩ tới có người còn xem mẹ đẻ như mẹ kế.
Ngữ khí kia của Dung An Thuỵ tràn ngập sự hâm mộ, Dư Lãng không thèm để ý đến hắn. Không có cách nào khác, y không có biện pháp giải thích cho hắn: “Tớ nói này, Tiểu nhị tử cậu là không chào đón tớ ở lại đây đúng không, không thích thì cứ việc nói thẳng, nha?”
Dư Lãng bưng thức ăn lên gường tiếp tục ăn, món tạc tương mặt này là Dung Việt Trạch mang tới. Là mang từ trong nhà đến tay y, thịt vụn cũng là từ nhà chuẩn bị tốt rồi mới mang đến trường học nấu. Cắt vài miếng rau là xong, làm không tồi, ăn ngon thật. Y cảm thấy như vầy, có Dung Việt Trạch là anh họ cũng không thiệt, bằng không nào có tạc tương mặt để ăn ạ.
Dư Lãng nằm ỳ ở trên giường, bưng một chén tạc tương mặt khò khè khò khè ăn, cũng không sợ đem ga giường làm dơ, dù sao ô uế cũng không cần y giặt, hơn nữa lại không phải giường của y, Dư Lãng là ngồi ở trên giường Dung An Thụy ăn đâu, y nửa điểm sẽ không để ý.
Dung An Thụy ngược lại để ý, bất quá hắn không có dám nói gì, hắn còn đang có việc muốn nhờ Dư Lãng đó, nêu không có việc gì cần nhờ vả y, hắn cần gì phải tìm đồ ăn cho Dư Lãng a. Hắn đã sớm đem y đá từ trên giường xuống dưới ngay rồi. Dung An Thuỵ đi đến ngồi cạnh Dư Lãng: “ Dư Tiểu lang, tớ có thể thương lượng với cậu chuyện này được không?”
Dư Lãng dịch người vào bên trong giường: “Tiểu nhị tử cậu có việc cứ nói, đừng ngồi gần quá, ảnh hưởng đến việc ăn uống của tớ đó.”
Dung An Thuỵ nghiến răng, cậu cho rằng tớ muốn ngồi gần cậu như vậy chắc, cách cậu gần như vậy, món ăn thì có mùi khó ngửi. Nếu không phải có việc cần nhờ, đừng nói là cho cậu ngồi trên giường của tớ ăn tạc tương mặt, ngay cả mang vào phòng cũng đừng có nghĩ nhé.
Dung An Thụy ở bên kia nghiến răng nghiến lợi, Dư Lãng ăn xong tạc tương lau miệng, cầm chén đưa cho Dung An Thụy liền nằm ở trên giường: “Nói đi, chuyện gì a, cậu là muốn mượn tiền đi, một trăm hay là năm trăm, chính cậu tự đi lấy đi.”
Với loại đức hạnh này của Dung An Thuỵ, khi ân cần quá phận, Dư Lãng đã sớm nhìn ra. Mỗi lần hắn vay tiền đều như vậy, đương nhiên Dung An Thuỵ tiền tiêu vặt đầy đủ không thiếu thốn, trừ bỏ một số khoản tiền không thể để cho ba hắn biết đến, hắn cũng không mượn Dư Lãng tiền quá vài lần.
Dung An Thuỵ ngoan ngoãn cầm chén để ở bên cạnh bàn, Dư Lãng sai sử hắn như vậy, hắn liền lập tức quyết định mượn y số tiền kia, coi như tiền phí dịch vụ hắn phục vụ y. Hắn sẽ không lo lắng nữa, vừa ngồi xuống vừa nói: “ không phải là năm trăm.”
Dư Lãng vừa định hỏi cậu rốt cuộc mượn bao nhiêu a, Dung An Thụy nói câu tiếp theo thiếu chút nữa khiến y sặc chết: “Tớ mượn chính là năm nghìn.”
Người bị hắn đâm còn đang trong bệnh viện đó. Lần trước giao viện phí hắn liền nghèo rớt mồng tơi, chỉ để lại mấy trăm đồng tiền làm sinh hoạt phí. Ngày mai hắn còn muốn đi giao thêm tiền cho bệnh viện, còn có người bị hắn đụng phải làm người ta đen đủi, chung quy cũng cần đưa tiền bồi thường đi. Năm nghìn đồng coi như tương đối hợp lý, hắn không có tiền nhưng Dư Lãng có tiền a.
Dư Lãng từ trên giường ngồi xuống, sầm mặt nhìn Dung An Thụy hồi lâu, y đều không có nhìn ra bộ dạng Dung An Thụy chỗ nào tuấn tú. Mà ở miệng liền mượn năm nghìn a, hắn coi tiền là gió to vù một cái là tới chắc, hắn một tháng tiền tiêu vặt mới năm trăm đồng mà thôi.
Dư Lãng thu vào hàng tháng chia làm tiền tiêu vặt cùng tiền kiếm được do lao động. Lao động kiếm được chính là tiền công y giúp Dư Hải Thiên giặt quần lót. Một cái quần lót năm trăm đồng, một tháng kiếm được một vạn năm. Xét thấy số lượng này quá mức lớn, mua thức ăn cả ba bữa cũng còn thừa, cho nên tiền công giặt quần lót này Dư Hải Thiên không thèm bàn bạc một câu đã tự ý điều chỉnh. Không chỉ có thế, Dư Hải Thiên cảm thấy trẻ con có tiền liền hư hỏng, tiền giặt quần lót liền cứ như vậy bị tịch thu, tự mình quyết định giữ tiền hộ Dư Lãng. Mỗi tháng chỉ cho y năm trăm đồng tiền tiêu vặt, lại còn muốn Dư Lãng ghi rõ tiền tiêu đi đâu, vào mục đích gì. Không đủ có thể xin thêm, còn lại sẽ không đưa thêm, tháng sau lại cho năm trăm. Cho nên tiền của Dư Lãng cho tới bây giờ đều không có vượt quá năm trăm đâu.
Dư Lãng là cỡ nào gian nan mới ở dưới mắt Dư Hải Thiên tích trữ một tiểu kim khố a, mua thuốc tránh thai xong đã không còn tồn được mấy, hiện tại Dung An Thuỵ há mồm liền muốn năm nghìn!!!
Dư Lãng vẻ mặt nghiêm túc: “Tớ không có tiền.”
Dung An Thuỵ không vui, hắn dễ dàng nhờ vả Dư Lãng như vậy sao, bọn họ giao tình sâu như vậy, không nên lạnh lùng vô tình như vậy a: “Rốt cuộc cậu cho vay hay không?”
“Cậu cũng không phải không biết, tớ thật sự không có tiền nha.” Dư Lãng trắng mắt liếc Dung An Thuỵ một cái. Tiền của y đều mang đi đầu tư cả rồi, để tiền trong tay y đều không nỡ, liền mang đổi thành nhà ở. Đều là nhà trệt, y chờ phá nỏ và dời đi nơi khác đâu. Lại dựa theo ấn tượng mua mấy cái cổ phiếu ổn ổn kiếm không tồi. Y ăn uống của Dư Hải Thiên, trong tay thật sự không có tiền.
“Ngược lại cậu ý, một tháng tiền tiêu vặt không ít, cậu như thế nào mà năm nghìn đồng cũng không lấy được a?” Dư Lãng xem thường nhìn Dung An Thuỵ, mi nói ba của mi không giống Dư Hải Thiên giống như là kiểm toán, mi sẽ không cần tự mình giấu tiền. Hiện tại cần dùng tiền lại không có đi, ngu ngốc a.
Dung An Thụy nổi giận: “Cậu còn dám nói, cậu nói tớ như thế nào liên năm nghìn khối đều không có a, nếu không phải cậu khuyến khích tớ ném vào một cái kênh rạch thối, tớ đến nỗi năm nghìn khối đều lấy không được sao, a!!”
Dư Lãng mấy năm nay tận sức phát tài, tranh thủ vì chính mình sau này trưởng thành, không cần nhớ thương di sản của Dư Hải Thiên. Bất quá, trước kia y sống phóng túng, chỉ biết tiêu tiền, như thế nào kiếm tiền còn thật không biết, nhưng Dư Lãng dù không biết nhưng cũng có thưởng thức nha. Tỷ như cổ phiếu, không biết nào năm là thị trường chứng khoán tăng giá, nào năm là thị trường chứng khoán mất giá. Nhưng y biết bất kể thị trường chứng khoán tăng giá hay thị trường chứng khoán mất giá, cổ phiếu Vân Nam Dược này, mua nhất định có thể kiếm tiền. Trừ bỏ việc đơn giản người người đều biết, còn lại một loại ngu ngốc đều kiếm tiền phương thức, ngu đến mấy cũng biết về sau giá phòng khẳng định cao gấp mấy lần hiện tại.
Nhà ở đáng giá, đất đai càng đáng giá, Dư Lãng khảo sát địa hình toàn thành phố, hàng so Tam gia, mới tại một cái có thể sau khẳng định một tiểu khu xa hoa, tìm được một hồ nước.
Đương nhiên dùng lời nói của Dung An Thụy đem thì phải là một kênh rạch thối, bẩn muốn chết. Bất quá, chính là này một kênh rạch, về sau nhất định có thể giá trị đồng tiền, hiện tại giá tiền rẻ như nhặt được, Dư Lãng cảm thấy có khả năng y sẽ ở thủy kênh rạch này ăn tiền cả đời. Dư Lãng ăn thịt, cũng không có quên lôi kéo Dung An Thụy ăn một miếng, gặm luôn không sai. Đến lúc tớ “già” không cho cậu chung một miếng, cậu sẽ uống gió tây bắc đi. Dựa trời dựa đất không bằng dựa vào chính mình. Y khuyên can mãi, Dung An Thuỵ mới không tình nguyện nghe y một phen.
Khui hết tiểu sổ tiết kiệm của Dung An Thụy, Dư Lãng lấy ra tiền sở hữu trong tay mình, còn tại chỗ Dư Hải Thiên ứng trước hai năm tiền giặt quần lót, mới đem kênh rạch này mua được.
Thời điểm cầm Chứng nhận trong tay, Dư Lãng thiếu chút nữa vui đến ngất xỉu đi, cầm giấy tờ ba ba ba liền hôn vài hớp.
Dư Lãng đắc ý nhất chính là mua một thối thủy kênh này, y quên mình vì người mang theo Dung An Thụy đồng thời phát tài. Nếu đổi thành người khác, y có thể đem bánh ngọt của chính mình phân ra một nửa sao? Chớ nói chi là về điểm tiền trinh này của Dung An Thụy, nhiều nhất cũng chỉ có thể mua một góc thủy kênh rạch, y thiếu kia mấy đồng tiền kia sao? Vừa nghĩ tới thời điểm về sau chia tiền, tâm y đau đến gan đều đau, hiện nay nghe Dung An Thụy còn dám oán giận y, y cũng nổi giận: “Người hảo tâm lại trở thành lòng lang dạ thú a!!”
Dư Lãng suyễn khí xong sau, liền cho Dung An Thụy một đề nghị tốt: “Cậu nói với ba cậu là cậu cần dùng tiền a.”Cha nuôi con là chuyện thiên kinh nghĩa địa, Dung An Thụy đem người đâm đến nhập viện, số tiền kia ba hắn nên xuất tiền túi, việc này cũng không phải không thể để cho ba biết hắn, không cần vay tiền mình.
Dung An Thụy đen mặt: “Ba của tớ đi công tác …”
A, Dư Lãng hiểu được, ba Dung An Thụy đi công tác, chính là đáp ứng đem số tiền kia cho hắn, đem tiền giao cho Dung An Thụy trong tay nhất định là mẹ kế của hắn, Dung An Thụy sao có thể cầm tiền từ trong tay nữ nhân kia a, đây không phải là khiến hắn nợ người phụ nữ kia một món nợ sao.
————————————————————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta nhắn lại, có người nói ta như thế nào trong chốc lát nói Dư Hải Thiên là ba ba ruột của Dư Lãng, trong chốc lát lại nói không phải. Có phải hay không nên giải thích một chút:
Dư Lãng không phải con đẻ của Dư Hải Thiên, chính xác vô cùng, đây là điều không thể bàn cãi.
Về phần nói là ba ba đẻ, chỉ xuất hiện ở mười lăm chương đầu.
Nội dung cụ thể là: Không có ý tốt liền lập tức vứt bỏ một bên, Dư Lãng nói có tình hợp lí: “ không phải còn có câu con không phải sinh ra là có mà là dưỡng ra mà có sao? Dư Hải Thiên nuôi y lâu như vậy, cùng lắm thì khi y trưởng thành, đem Dư Hải Thiên như ba ba ruột hiếu kính vẫn không được sao?”
Đúng vậy, Dư Hải Thiên chính là ba ba ruột của y, Dư Lãng nhìn ba ba của mình, không có nửa điểm ý nghĩ không tốt, ngọt ngào nói: “Con đây giúp ba ba giặt quần lót, ba ba cho con tiền không?”
Dư Lãng cấp Dư Hải Thiên vươn tay đòi tiền, không phải một lần hai lần, khi đó Dư Hải Thiên là thân ba, đòi tiền đó là đúng lý hợp tình. Ba ba cho con tiền, đó là thiên kinh địa nghĩa, cấp thiếu cũng không nguyện ý. Hiện tại, Dư Lãng làm một phen củng cố tư tưởng cho mình, Dư Hải Thiên như là ba ruột của y, rất nhanh tìm đến trạng thái cùng Dư Hải Thiên đòi tiền, nói muốn rất là lưu loát.
Ta giải thích rõ ràng không a?
Tác giả :
Kê Áp Nhục Ngưu