Trọng Sinh Chi Kim Sắc Hôn Nhân
Chương 14: Gia đình thông gia gặp nhau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ahuhu tôi thề là tôi thương anh Phi thực sự luôn ý TT^TT"
Chương 14: Gia đình thông gia gặp nhau
Chỉ là một nụ hôn nhẹ đến không thể nhẹ hơn, nhưng lại có thể làm cho Triển Dực Phi rung động hồi lâu, cho đến đến tận nửa đêm anh mới miễn cưỡng ngủ được. Thế nhưng cũng vì điều này, mà Lâm Ngọc Đồng lần đầu tiên trong cả hai đời mới hiểu được cảm giác tỉnh dậy trong lòng người khác là thế nào. Ở đời trước, không phải cậu và Trầm Quân không cùng ngủ chung, nhưng bình thường vào ngày hôm sau tỉnh lại cậu đã lăn đi tận đâu rồi, mà Trầm Quân sau khi ngủ say thì cũng dần dần buông lỏng, tự mình tìm một tư thế thoải mái để ngủ. Không giống như Triển Dực Phi lúc này, rõ ràng là đang ngủ say nhưng vẫn duy trì một tư thế, mà tư thế này lại làm người ta tương đối khó hiểu —- cánh tay trái gập lại giốn như là đang ôm cậu, cánh tay phải đặt lên trên eo cậu và tựa xuống phía đệm đằng sau, giống như là nhà giam, nhưng lại không mang đến cảm giác khó chịu.
Lâm Ngọc Đồng không khỏi nghĩ, chẳng lẽ ban đêm sợ bị cậu đè nên mới làm ra cái tư thế này? Nhưng ngủ kiểu này không thấy phiền sao?
Lâm Ngọc Đồng cố gắng đảm bảo rằng Triển Dực Phi sẽ không bị mình đánh thức khi cậu rời khỏi, nếu như mà Triển Dực Phi tỉnh lại thì cả hai đều sẽ rất xấu hổ. Ngay vào lúc cậu nghĩ mình sắp thành công, thì Triển Dực Phi lại khẽ cử động làm cậu cấp bách phải quay lại. Thật sự Triển Dực Phi cứ như đang sống trong quân đội vậy, mới chỉ qua một đêm, động tác lại giống như đã khắc sâu vào trí nhớ, đem cậu ôm lại rồi quay trở về nguyên bộ dạng cũ của mình.
Đây là có ý gì?
Hơi thở của Triển Dực Phi phả lên mặt cậu, khuôn mặt tuấn tú phóng đại gần trong gang tấc, lông mày của anh đen lại rầm, mũi cao lại thẳng, lông mi dài hạ xuống cùng đôi mắt khép kín. Lâm Ngọc Đồng nhớ rõ, phía sau bức màn này là một đôi mắt luôn trầm tĩnh không một gợn sóng, làm người khác bất giác mà bị thu hút.
Không đúng, cậu đang suy nghĩ cái gì thế này?
Lâm Ngọc Đồng mãnh liệt đứng phắt dậy, chỉ cảm thấy lỗ tai mình nóng đến phát hoảng. Mà vì cậu bất thình lình đứng dậy, làm hại Triển Dực Phi cũng tỉnh theo. Triển Dực Phi nhíu mày, vì ngủ quá muộn, làm cho khi nói giọng có chút khàn khàn.
"Làm sao vậy?"
"Khụ, không có gì, do đồng hồ sinh học thôi."
Triển Dực Phi vừa thấy nắng chiếu vào cửa sổ, biết thời gian hẳn cũng đã không còn sớm, liền đứng dậy theo. Có thể là còn chút mơ ngủ, cũng có thể là cố ý giả ngủ, anh mặc một chiếc quần lót thoải mái, lúc đi ra khỏi túi ngủ trên mặt cũng không có biểu tình gì. Lâm Ngọc Đồng nhìn thấy phía dưới quần lót của anh căng phồng! Cậu không khỏi thầm mắng trong lòng một câu: Mịe! Cái vật kia so với lão tử cũng lớn hơn!
Lâm Ngọc Đồng đem túi ngủ cất đi, Triển Dực Phi thì đi rửa mặt. Lâm Ngọc Đồng nghĩ nghĩ, chúng quy là cũng chưa nói gì cả, dù sao hôm nay bọn họ sau khi đến Triển gia thì cũng sẽ trở về nhà, cũng sẽ không tiếp tục tồn tại cái vấn đề dáng ngủ xấu hổ kia nữa.
"Tiểu Đồng, tôi có thể dùng dao cạo râu của em không?" Lúc này, Triển Dực Phi ở trong nhà tắm hỏi.
"Anh dùng đi, nước cạo râu ở bên cạnh cái khăn mặt đó!"
Triển Dực Phi bận bịu một hồi đi ra, thấy Lâm Ngọc Đồng còn ngồi dưới sàn, liền nói: "Một lát nữa đến Triển gia, mặc kệ Uông Băng Yến và cha tôi nói cái gì, em không cần phải để ý đến bọn họ, dù sao cũng chỉ là lướt qua nhau mà thôi."
Lâm Ngọc Đồng gật gật đầu, tránh nhìn vào cơ thể của Triển Dực Phi, trước khi đi vào phòng tắm thì nói: "Yên tâm đi, tôi là người có thể chịu được đả kích. Hơn nữa, bọn họ nếu có không thích tôi thì cũng không đem ăn thịt tôi được, cùng lắm thì coi tôi là một kẻ quái gở, mà còn có mẹ tôi nữa mà, sức chiến đấu của bà rất lớn đó."
Triển Dực Phi "Ừ" một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Lâm Ngọc Đồng sau đó mới biết được, cậu là suy nghĩ quá đơn giản.
Tòa nhà cũ của Triển gia tọa lạc ở phía Nam thành phố, nhưng cũng không tính là vùng ngoại thành, từ thời ông nội của Triển Dực Phi thì nơi này đã là của Triển gia, hơn nữa trải qua nhiều năm quá trình xây dựng lặp đi lặp lại, nơi này đã gần rộng bằng mấy công viên lớn trong nội thành. Có thể nói đây không chỉ là một loại phương thức biểu đạt thân phận, mà nó còn thể hiện rằng dù Triển gia tại thương hải chìm nổi nhiều năm như vậy nhưng địa vị vẫn luôn vững như núi.
Triển Dực Phi đi xe thẳng về phía Nam, cả đường đều nói về chuyện gia đình anh: "Ông nội và bà nội của tôi đều đã mất, trong nhà người cha tôi và Uông Băng Yến thì còn có Triển Dực Ninh. Tôi còn có một người cô ruột, nhưng sau khi kết hôn thì đã dọn ra ngoài ở, rất ít khi trở về. Còn lại cơ bản đều là người giúp việc và đầu bếp. À đúng rồi, còn có bác quản gia Vương, từ khi ông nội tôi còn sống bác ấy đã làm việc tại đó, là một người rất tốt bụng, khi tôi còn nhỏ, ngoại trừ cô ruột thì chỉ còn bác ấy là chăm sóc cho tôi."
Vốn những điều này nên nói từ hôm qua, nhưng Lâm Ngọc Đồng đi ngủ thật sự quá sớm, hại anh còn chưa kịp nói. Lâm Ngọc Đồng không chắc lắm nói: "Tôi nghe mọi người nói hình như anh còn có một người chú?"
Sắc mặt của Triển Dực Phi đột nhiên có chút cứng ngắc, anh im lặng trong chốc lát, nói: "Có, nhưng đã mất rồi."
Lâm Ngọc Đồng khô khốc lên tiếng "Xin lỗi", cả đoạn đường sau chìm vào yên lặng.
Rất nhanh ngôi nhà Triển gia đã hiện ra, cửa sắt trạm chổ hoa văn chậm rãi mở ra, dọc con đường mà chiếc xe tiến vào là khu vườn xanh mướt được cắt tỉa tỉ mỉ. Quản gia Vương đã đứng chờ sẵn ở hoa viên lớn trước cổng biệt thự, nhìn thấy họ tới, ông nhanh chóng tiến tới mở cửa xe, mang theo một nụ cười hiền từ, hỏi: "Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, mọi người đã tới rồi."
Triển Dực Phi đỡ lấy Vương bá, nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng nói: "Đây là Vương bá vừa nãy tôi đã nói với em."
Lâm Ngọc Đồng gật gật đầu, "Chào Vương bá, bác cứ gọi con là tiểu Lâm."
Đại thiếu phu nhân là cái quỷ gì!
Vương bá cũng thật sự rất cố chấp, "Như thế đâu có được, cậu là vợ của đại thiếu gia, vậy cũng chính là tiểu chủ nhân rồi. Đại tiểu...." Vương bá bỗng nhiên dừng lại, vội đi tới chiếc xe sau chào hỏi Lâm Chi Tùng cùng Trần Tố Trữ, mang theo sự áy náy nói: "Bảo vệ ở cửa bên kia không thông báo nên lão gia cùng phu nhân còn chưa biết mọi người tới mới không ra tận đây chào đón, thỉnh các vị ngàn lần đừng để trong lòng."
Lâm Chi Tùng nói không việc gì, bên này Triển Dực Phi nhẹ kéo tay áo Lâm Ngọc Đồng, thấp giọng nói: "Em đừng cố gắng so đo Vương bá làm gì, dù sao cũng chỉ hôm nay thôi, trước tiên chịu khó một chút."
Lâm Ngọc Đồng cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, gãi gãi lúc sau mới nói: "Vương bá lúc nãy nói Đại tiểu, cái gì Đại tiểu?"
Triển Dực Phi tỏ vẻ anh cũng không hiểu.
Vì đã báo trước là sẽ về nhà, nên Triển Hoành Đồ và Uông Băng Yến đều ở nhà, ngay cả Triển Dực Ninh cũng chưa ra khỏi nhà. Bọn họ ba người, một người thì uống trà đọc báo, một người thì đang làm móng tay, người còn lại thì nghịch điện thoại. Thấy Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng cùng vợ chồng Lâm Chi Tùng tiến vào, Triển Dực Ninh chỉ liếc mắt qua một cái, lại tiếp tục nghịch điện thoại, Triền Hoành Đồ thì bỏ tờ báo, lộ vẻ lạnh nhạt đơn giản nói: "Xin mời ngồi."
Lúc này Uông Băng Yến từ trên lầu đi xuống, cũng nhìn đến vợ chồng Lâm gia, lập tức nói với Triển Dực Phi: "Dực Phi à, con thật đúng là lâu lắm rồi mới về nhà. Cái đứa nhỏ này cũng thật là, tại sao đi đăng ký kết hôn cũng không báo với cả nhà một tiếng? Không biết mọi người trong nhà đều quan tâm con sao?"
Triển Dực Phi thản nói: "Làm phiền dì Uông lo lắng, chẳng qua tôi thầm thích tiểu Đồng đã nhiều năm, cho nên khi em ấy đồng ý tôi liền quyết định làm luôn mọi thứ, miễn cho em ấy đổi ý. Về phần nói cha mẹ quan tâm đến đứa con trai này... Sự "quan tâm" như vậy của dì thật là hiếm thấy."
Uông Băng Yến bỗng chốc bị nghẹn, Triền Hoành Đồ nói: "Được rồi, đừng nói chuyện này nữa." Dứt lời liền nhìn về phía vợ chồng Lâm Chi Tùng, "Lâm tổng, vợ chồng ông đồng ý cho hai đứa con trai sống chung với nhau?"
Uông Băng Yến lẩm bẩm: "Có thể không đồng ý sao? Trèo cao thế này cũng không phải loại trèo cao bình thường."
Lâm Ngọc Đồng đồng tình liếc nhìn Uông Băng Yến một cái, quả nhiên, mẹ cậu rất nhanh đã đáp trả lại, "Không đồng ý thì cũng có biện pháp nào, Dực Phi nhà mấy người luôn muốn được kết hôn với Đồng Đồng nhà chúng tôi, chúng tôi sao có thể thể đả bổng uyên ương được? Hủy hoại nhân duyên sẽ phải xuống địa ngục."
Triển Hoành Đồ híp mắt lại, "Gia đình mấy người không đồng ý là tốt nhất, vì Triển gia chúng tôi không tán thành hôn sự này, còn nếu hai đứa chúng nó vẫn kiên quyết muốn kết hôn, vậy Triển Dực Phi phải từ bỏ quyền thừa kế của mình."
Lâm Chi Tùng cùng Trần Tố Trữ ngây ngẩn cả người, bởi vì bọn họ thật sự không nghĩ tới Triển Hoành Đồ có thể đối xử tàn nhẫn với con trai mình như vậy. Triển Dực Phi thực sự không phải là nhặt từ khe đá ra đấy chứ?
Triển Dực Phi nhìn thẳng vào mặt Triển Hoành Đồ, không nói gì.
Lâm Ngọc Đồng ngồi bên cạnh Triền Phi lại cảm nhận được, người này từ trước đến nay chưa từng phiền muộn đến như vậy. Đây rốt cuộc là cái dạng gì vậy? Con trai của vợ cả lại không có quyền thế bằng đứa con gái do vợ lẽ sinh ra! Triển Dực Phi tốt xấu gì cũng là con trai duy nhất của Triển gia, đây không phải là quá đặc biệt ức hiếp người khác à?!
Sự lạnh lùng đã tích tụ suốt bao nhiêu năm qua của Triền Dực Phi giống như một tảng bảng sắc nhọn đâu thẳng trái tim Lâm Ngọc Đồng. Lâm Ngọc Đồng đã tự nói với bản thân rằng dù mọi chuyện có tệ thế nào cậu cũng chắc chắn không được xen miệng vào, nhưng giờ có vẻ không nhúng tay vào thì không được, cậu cười nói, "Triển bá phụ, người thật đúng là khiến tiểu bối tôi đây được mở mang thêm kiến thức. Triển Dực Phi, anh ấy nói thế nào đi nữa cũng vẫn là cháu đích tôn của Triển gia, gọi như thời xưa thì là con của vợ cả, loại vợ bé và con của vợ bé ở cái nơi này, còn phải vấn an đấy, kết quả ở Triển gia anh ấy lại phải chịu đối xử như vậy? Thế này còn chẳng cái đứa xuất thân từ nhà nghèo khó như tôi đâu, cũng không biết nếu chuyện này nói ra ngoài thì Triển bá phụ sẽ phải giấu mặt mũi đi đâu. Người ta vẫn nói gia đình giàu có quyền quý thì nhiều quy củ, nhưng xem ra thì không phải thế, không biết hai nhà Sở, Hứa biết trong gia đình Triển gia kỳ thật có bộ dạng như thế này, thì có cười đến mức muốn rụng răng hay không?"
Triền Dực Ninh chậm mất nửa nhịp mới phản ứng được, tức giận đứng dậy chỉ tay vào Lâm Ngọc Đồng: "Thằng khốn! Mày nói ai là vợ bé, con kế?"
"Tôi nói ai thì trong lòng người đó rõ nhất, thế này mà cũng là tiểu thư con nhà quyền quý sao, mở miệng ra là nói lời thô tục, quả nhiên là thứ gì dạy dỗ thì sẽ ra thứ ý."
Uông Băng Yến tức giận đến tái mét mặt, "Mày! Triền Hoành Đồ, tôi đã nói không môn đăng hộ đối là không được! Loại người này đều là như vậy!"
Triền Hoành Đồ quát lớn, "Được rồi! Đều bớt tranh cãi đi! Dực Phi, tao hỏi mày, mày muốn ở cùng với tiểu từ này, hay muốn quyền thừa kế?"
Triển Dực Phi không nói gì.
Triển Dực Ninh hừ lạnh một tiếng, "Tôi nói này anh trai, anh nghĩ cho kĩ đi rồi hãy quyết định, nếu anh thực sự tay trắng, đối với kẻ chỉ nhìn đến tiền của anh, hắn thực sự sẽ ở bên cạnh anh sao?"
Lâm Ngọc Đồng không cần suy nghĩ liền đứng dậy đi về phía Triển Dực Phi, "Dực Phi, anh đừng nghe cô ta nói, quyền thừa kế là của anh. Lâm Ngọc Đồng em đây thật con mẹ nó không tin, nếu em muốn kết hôn với anh, ai có thể ngăn em lại?!"
Triển Dực Phi nhìn thật sau vào mắt Lâm Ngọc Đồng, sau đó anh nói: "Anh sẽ không từ bỏ..."
Lời nói còn chưa dứt, cửa liền bị một người bên ngoài đá văng kêu "Rầm!" một tiếng, bước vào là một người nhìn chỉ khoảng 30 tuổi, tóc ngắn hoạt bát, một nữ quân nhân trong bộ quân phục ngụy trang.
Vương bá vội vàng khom người gọi một tiếng, "Đại tiểu thư."
Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi bây giờ mới hiểu, cái câu "Đại tiểu" còn chưa nói xong kia là gì.
Triển Hồng Anh dùng đôi mắt sắc bén nhìn toàn bộ những người trong phòng, cười lạnh một tiếng, "Triền Hồng Anh tôi đây còn chưa chết, mà chuyện lớn như chuyện cháu trai tôi kết hôn, tại sao không ai nói cho tôi biết?"
Hết chương 14.
Biệt thự Triển gia chắc kiểu này ha?
Ahuhu tôi thề là tôi thương anh Phi thực sự luôn ý TT^TT"
Chương 14: Gia đình thông gia gặp nhau
Chỉ là một nụ hôn nhẹ đến không thể nhẹ hơn, nhưng lại có thể làm cho Triển Dực Phi rung động hồi lâu, cho đến đến tận nửa đêm anh mới miễn cưỡng ngủ được. Thế nhưng cũng vì điều này, mà Lâm Ngọc Đồng lần đầu tiên trong cả hai đời mới hiểu được cảm giác tỉnh dậy trong lòng người khác là thế nào. Ở đời trước, không phải cậu và Trầm Quân không cùng ngủ chung, nhưng bình thường vào ngày hôm sau tỉnh lại cậu đã lăn đi tận đâu rồi, mà Trầm Quân sau khi ngủ say thì cũng dần dần buông lỏng, tự mình tìm một tư thế thoải mái để ngủ. Không giống như Triển Dực Phi lúc này, rõ ràng là đang ngủ say nhưng vẫn duy trì một tư thế, mà tư thế này lại làm người ta tương đối khó hiểu —- cánh tay trái gập lại giốn như là đang ôm cậu, cánh tay phải đặt lên trên eo cậu và tựa xuống phía đệm đằng sau, giống như là nhà giam, nhưng lại không mang đến cảm giác khó chịu.
Lâm Ngọc Đồng không khỏi nghĩ, chẳng lẽ ban đêm sợ bị cậu đè nên mới làm ra cái tư thế này? Nhưng ngủ kiểu này không thấy phiền sao?
Lâm Ngọc Đồng cố gắng đảm bảo rằng Triển Dực Phi sẽ không bị mình đánh thức khi cậu rời khỏi, nếu như mà Triển Dực Phi tỉnh lại thì cả hai đều sẽ rất xấu hổ. Ngay vào lúc cậu nghĩ mình sắp thành công, thì Triển Dực Phi lại khẽ cử động làm cậu cấp bách phải quay lại. Thật sự Triển Dực Phi cứ như đang sống trong quân đội vậy, mới chỉ qua một đêm, động tác lại giống như đã khắc sâu vào trí nhớ, đem cậu ôm lại rồi quay trở về nguyên bộ dạng cũ của mình.
Đây là có ý gì?
Hơi thở của Triển Dực Phi phả lên mặt cậu, khuôn mặt tuấn tú phóng đại gần trong gang tấc, lông mày của anh đen lại rầm, mũi cao lại thẳng, lông mi dài hạ xuống cùng đôi mắt khép kín. Lâm Ngọc Đồng nhớ rõ, phía sau bức màn này là một đôi mắt luôn trầm tĩnh không một gợn sóng, làm người khác bất giác mà bị thu hút.
Không đúng, cậu đang suy nghĩ cái gì thế này?
Lâm Ngọc Đồng mãnh liệt đứng phắt dậy, chỉ cảm thấy lỗ tai mình nóng đến phát hoảng. Mà vì cậu bất thình lình đứng dậy, làm hại Triển Dực Phi cũng tỉnh theo. Triển Dực Phi nhíu mày, vì ngủ quá muộn, làm cho khi nói giọng có chút khàn khàn.
"Làm sao vậy?"
"Khụ, không có gì, do đồng hồ sinh học thôi."
Triển Dực Phi vừa thấy nắng chiếu vào cửa sổ, biết thời gian hẳn cũng đã không còn sớm, liền đứng dậy theo. Có thể là còn chút mơ ngủ, cũng có thể là cố ý giả ngủ, anh mặc một chiếc quần lót thoải mái, lúc đi ra khỏi túi ngủ trên mặt cũng không có biểu tình gì. Lâm Ngọc Đồng nhìn thấy phía dưới quần lót của anh căng phồng! Cậu không khỏi thầm mắng trong lòng một câu: Mịe! Cái vật kia so với lão tử cũng lớn hơn!
Lâm Ngọc Đồng đem túi ngủ cất đi, Triển Dực Phi thì đi rửa mặt. Lâm Ngọc Đồng nghĩ nghĩ, chúng quy là cũng chưa nói gì cả, dù sao hôm nay bọn họ sau khi đến Triển gia thì cũng sẽ trở về nhà, cũng sẽ không tiếp tục tồn tại cái vấn đề dáng ngủ xấu hổ kia nữa.
"Tiểu Đồng, tôi có thể dùng dao cạo râu của em không?" Lúc này, Triển Dực Phi ở trong nhà tắm hỏi.
"Anh dùng đi, nước cạo râu ở bên cạnh cái khăn mặt đó!"
Triển Dực Phi bận bịu một hồi đi ra, thấy Lâm Ngọc Đồng còn ngồi dưới sàn, liền nói: "Một lát nữa đến Triển gia, mặc kệ Uông Băng Yến và cha tôi nói cái gì, em không cần phải để ý đến bọn họ, dù sao cũng chỉ là lướt qua nhau mà thôi."
Lâm Ngọc Đồng gật gật đầu, tránh nhìn vào cơ thể của Triển Dực Phi, trước khi đi vào phòng tắm thì nói: "Yên tâm đi, tôi là người có thể chịu được đả kích. Hơn nữa, bọn họ nếu có không thích tôi thì cũng không đem ăn thịt tôi được, cùng lắm thì coi tôi là một kẻ quái gở, mà còn có mẹ tôi nữa mà, sức chiến đấu của bà rất lớn đó."
Triển Dực Phi "Ừ" một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Lâm Ngọc Đồng sau đó mới biết được, cậu là suy nghĩ quá đơn giản.
Tòa nhà cũ của Triển gia tọa lạc ở phía Nam thành phố, nhưng cũng không tính là vùng ngoại thành, từ thời ông nội của Triển Dực Phi thì nơi này đã là của Triển gia, hơn nữa trải qua nhiều năm quá trình xây dựng lặp đi lặp lại, nơi này đã gần rộng bằng mấy công viên lớn trong nội thành. Có thể nói đây không chỉ là một loại phương thức biểu đạt thân phận, mà nó còn thể hiện rằng dù Triển gia tại thương hải chìm nổi nhiều năm như vậy nhưng địa vị vẫn luôn vững như núi.
Triển Dực Phi đi xe thẳng về phía Nam, cả đường đều nói về chuyện gia đình anh: "Ông nội và bà nội của tôi đều đã mất, trong nhà người cha tôi và Uông Băng Yến thì còn có Triển Dực Ninh. Tôi còn có một người cô ruột, nhưng sau khi kết hôn thì đã dọn ra ngoài ở, rất ít khi trở về. Còn lại cơ bản đều là người giúp việc và đầu bếp. À đúng rồi, còn có bác quản gia Vương, từ khi ông nội tôi còn sống bác ấy đã làm việc tại đó, là một người rất tốt bụng, khi tôi còn nhỏ, ngoại trừ cô ruột thì chỉ còn bác ấy là chăm sóc cho tôi."
Vốn những điều này nên nói từ hôm qua, nhưng Lâm Ngọc Đồng đi ngủ thật sự quá sớm, hại anh còn chưa kịp nói. Lâm Ngọc Đồng không chắc lắm nói: "Tôi nghe mọi người nói hình như anh còn có một người chú?"
Sắc mặt của Triển Dực Phi đột nhiên có chút cứng ngắc, anh im lặng trong chốc lát, nói: "Có, nhưng đã mất rồi."
Lâm Ngọc Đồng khô khốc lên tiếng "Xin lỗi", cả đoạn đường sau chìm vào yên lặng.
Rất nhanh ngôi nhà Triển gia đã hiện ra, cửa sắt trạm chổ hoa văn chậm rãi mở ra, dọc con đường mà chiếc xe tiến vào là khu vườn xanh mướt được cắt tỉa tỉ mỉ. Quản gia Vương đã đứng chờ sẵn ở hoa viên lớn trước cổng biệt thự, nhìn thấy họ tới, ông nhanh chóng tiến tới mở cửa xe, mang theo một nụ cười hiền từ, hỏi: "Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, mọi người đã tới rồi."
Triển Dực Phi đỡ lấy Vương bá, nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng nói: "Đây là Vương bá vừa nãy tôi đã nói với em."
Lâm Ngọc Đồng gật gật đầu, "Chào Vương bá, bác cứ gọi con là tiểu Lâm."
Đại thiếu phu nhân là cái quỷ gì!
Vương bá cũng thật sự rất cố chấp, "Như thế đâu có được, cậu là vợ của đại thiếu gia, vậy cũng chính là tiểu chủ nhân rồi. Đại tiểu...." Vương bá bỗng nhiên dừng lại, vội đi tới chiếc xe sau chào hỏi Lâm Chi Tùng cùng Trần Tố Trữ, mang theo sự áy náy nói: "Bảo vệ ở cửa bên kia không thông báo nên lão gia cùng phu nhân còn chưa biết mọi người tới mới không ra tận đây chào đón, thỉnh các vị ngàn lần đừng để trong lòng."
Lâm Chi Tùng nói không việc gì, bên này Triển Dực Phi nhẹ kéo tay áo Lâm Ngọc Đồng, thấp giọng nói: "Em đừng cố gắng so đo Vương bá làm gì, dù sao cũng chỉ hôm nay thôi, trước tiên chịu khó một chút."
Lâm Ngọc Đồng cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, gãi gãi lúc sau mới nói: "Vương bá lúc nãy nói Đại tiểu, cái gì Đại tiểu?"
Triển Dực Phi tỏ vẻ anh cũng không hiểu.
Vì đã báo trước là sẽ về nhà, nên Triển Hoành Đồ và Uông Băng Yến đều ở nhà, ngay cả Triển Dực Ninh cũng chưa ra khỏi nhà. Bọn họ ba người, một người thì uống trà đọc báo, một người thì đang làm móng tay, người còn lại thì nghịch điện thoại. Thấy Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng cùng vợ chồng Lâm Chi Tùng tiến vào, Triển Dực Ninh chỉ liếc mắt qua một cái, lại tiếp tục nghịch điện thoại, Triền Hoành Đồ thì bỏ tờ báo, lộ vẻ lạnh nhạt đơn giản nói: "Xin mời ngồi."
Lúc này Uông Băng Yến từ trên lầu đi xuống, cũng nhìn đến vợ chồng Lâm gia, lập tức nói với Triển Dực Phi: "Dực Phi à, con thật đúng là lâu lắm rồi mới về nhà. Cái đứa nhỏ này cũng thật là, tại sao đi đăng ký kết hôn cũng không báo với cả nhà một tiếng? Không biết mọi người trong nhà đều quan tâm con sao?"
Triển Dực Phi thản nói: "Làm phiền dì Uông lo lắng, chẳng qua tôi thầm thích tiểu Đồng đã nhiều năm, cho nên khi em ấy đồng ý tôi liền quyết định làm luôn mọi thứ, miễn cho em ấy đổi ý. Về phần nói cha mẹ quan tâm đến đứa con trai này... Sự "quan tâm" như vậy của dì thật là hiếm thấy."
Uông Băng Yến bỗng chốc bị nghẹn, Triền Hoành Đồ nói: "Được rồi, đừng nói chuyện này nữa." Dứt lời liền nhìn về phía vợ chồng Lâm Chi Tùng, "Lâm tổng, vợ chồng ông đồng ý cho hai đứa con trai sống chung với nhau?"
Uông Băng Yến lẩm bẩm: "Có thể không đồng ý sao? Trèo cao thế này cũng không phải loại trèo cao bình thường."
Lâm Ngọc Đồng đồng tình liếc nhìn Uông Băng Yến một cái, quả nhiên, mẹ cậu rất nhanh đã đáp trả lại, "Không đồng ý thì cũng có biện pháp nào, Dực Phi nhà mấy người luôn muốn được kết hôn với Đồng Đồng nhà chúng tôi, chúng tôi sao có thể thể đả bổng uyên ương được? Hủy hoại nhân duyên sẽ phải xuống địa ngục."
Triển Hoành Đồ híp mắt lại, "Gia đình mấy người không đồng ý là tốt nhất, vì Triển gia chúng tôi không tán thành hôn sự này, còn nếu hai đứa chúng nó vẫn kiên quyết muốn kết hôn, vậy Triển Dực Phi phải từ bỏ quyền thừa kế của mình."
Lâm Chi Tùng cùng Trần Tố Trữ ngây ngẩn cả người, bởi vì bọn họ thật sự không nghĩ tới Triển Hoành Đồ có thể đối xử tàn nhẫn với con trai mình như vậy. Triển Dực Phi thực sự không phải là nhặt từ khe đá ra đấy chứ?
Triển Dực Phi nhìn thẳng vào mặt Triển Hoành Đồ, không nói gì.
Lâm Ngọc Đồng ngồi bên cạnh Triền Phi lại cảm nhận được, người này từ trước đến nay chưa từng phiền muộn đến như vậy. Đây rốt cuộc là cái dạng gì vậy? Con trai của vợ cả lại không có quyền thế bằng đứa con gái do vợ lẽ sinh ra! Triển Dực Phi tốt xấu gì cũng là con trai duy nhất của Triển gia, đây không phải là quá đặc biệt ức hiếp người khác à?!
Sự lạnh lùng đã tích tụ suốt bao nhiêu năm qua của Triền Dực Phi giống như một tảng bảng sắc nhọn đâu thẳng trái tim Lâm Ngọc Đồng. Lâm Ngọc Đồng đã tự nói với bản thân rằng dù mọi chuyện có tệ thế nào cậu cũng chắc chắn không được xen miệng vào, nhưng giờ có vẻ không nhúng tay vào thì không được, cậu cười nói, "Triển bá phụ, người thật đúng là khiến tiểu bối tôi đây được mở mang thêm kiến thức. Triển Dực Phi, anh ấy nói thế nào đi nữa cũng vẫn là cháu đích tôn của Triển gia, gọi như thời xưa thì là con của vợ cả, loại vợ bé và con của vợ bé ở cái nơi này, còn phải vấn an đấy, kết quả ở Triển gia anh ấy lại phải chịu đối xử như vậy? Thế này còn chẳng cái đứa xuất thân từ nhà nghèo khó như tôi đâu, cũng không biết nếu chuyện này nói ra ngoài thì Triển bá phụ sẽ phải giấu mặt mũi đi đâu. Người ta vẫn nói gia đình giàu có quyền quý thì nhiều quy củ, nhưng xem ra thì không phải thế, không biết hai nhà Sở, Hứa biết trong gia đình Triển gia kỳ thật có bộ dạng như thế này, thì có cười đến mức muốn rụng răng hay không?"
Triền Dực Ninh chậm mất nửa nhịp mới phản ứng được, tức giận đứng dậy chỉ tay vào Lâm Ngọc Đồng: "Thằng khốn! Mày nói ai là vợ bé, con kế?"
"Tôi nói ai thì trong lòng người đó rõ nhất, thế này mà cũng là tiểu thư con nhà quyền quý sao, mở miệng ra là nói lời thô tục, quả nhiên là thứ gì dạy dỗ thì sẽ ra thứ ý."
Uông Băng Yến tức giận đến tái mét mặt, "Mày! Triền Hoành Đồ, tôi đã nói không môn đăng hộ đối là không được! Loại người này đều là như vậy!"
Triền Hoành Đồ quát lớn, "Được rồi! Đều bớt tranh cãi đi! Dực Phi, tao hỏi mày, mày muốn ở cùng với tiểu từ này, hay muốn quyền thừa kế?"
Triển Dực Phi không nói gì.
Triển Dực Ninh hừ lạnh một tiếng, "Tôi nói này anh trai, anh nghĩ cho kĩ đi rồi hãy quyết định, nếu anh thực sự tay trắng, đối với kẻ chỉ nhìn đến tiền của anh, hắn thực sự sẽ ở bên cạnh anh sao?"
Lâm Ngọc Đồng không cần suy nghĩ liền đứng dậy đi về phía Triển Dực Phi, "Dực Phi, anh đừng nghe cô ta nói, quyền thừa kế là của anh. Lâm Ngọc Đồng em đây thật con mẹ nó không tin, nếu em muốn kết hôn với anh, ai có thể ngăn em lại?!"
Triển Dực Phi nhìn thật sau vào mắt Lâm Ngọc Đồng, sau đó anh nói: "Anh sẽ không từ bỏ..."
Lời nói còn chưa dứt, cửa liền bị một người bên ngoài đá văng kêu "Rầm!" một tiếng, bước vào là một người nhìn chỉ khoảng 30 tuổi, tóc ngắn hoạt bát, một nữ quân nhân trong bộ quân phục ngụy trang.
Vương bá vội vàng khom người gọi một tiếng, "Đại tiểu thư."
Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi bây giờ mới hiểu, cái câu "Đại tiểu" còn chưa nói xong kia là gì.
Triển Hồng Anh dùng đôi mắt sắc bén nhìn toàn bộ những người trong phòng, cười lạnh một tiếng, "Triền Hồng Anh tôi đây còn chưa chết, mà chuyện lớn như chuyện cháu trai tôi kết hôn, tại sao không ai nói cho tôi biết?"
Hết chương 14.
Biệt thự Triển gia chắc kiểu này ha?
Tác giả :
Khốn Thành Hùng Miêu