Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn
Chương 10: Hàn Mặc lo lắng
Sau khi tiễn Hiên Viên Lãng hồi cung, Hàn Phong Vân lập tức gọi quản gia vào căn dặn:
“ Nam thúc, đem lí lịch của tất cả người hầu trong nhà tra lại một lần cho ta. Nếu thấy có người nào khả nghi lập tức trình báo “
Nam thúc thấy thần sắc Nhị thiếu gia ngưng trọng liền biết có chuyện, nhanh nhảu đáp:
“ Vâng, Nhị thiếu gia “ - Nói xong Nam thúc nhanh chóng lui ra ngoài an bày mọi chuyện.
Hàn Phong Vũ thấy vậy cười khẽ:
“ Nhị đệ, ngươi lo xa rồi. Ban nãy, Đại hoàng tử đã nói hắn biết Băng Nhi có thể đánh đàn vì gặp muội ấy ở Bình An Tự rồi mà “
Hàn Phong Vân nghiêm mặt:
“ Đại ca, cẩn tắc vô ưu “
Hàn Phong Vũ biết tính tình Nhị đệ vốn cẩn thận. Nhất là chuyện này lại liên quan đến muội muội, nên hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hàn Mặc ngồi trên ghế chủ vị có chút trầm tư. Hắn bèn quay sang hỏi Hàn Băng Băng:
“ Băng Nhi, năm ngoái con có gặp qua Đại hoàng tử ở Bình An Tự không? “
Hàn Băng Băng nghe cha hỏi không trả lời ngay. Nàng suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
“ Đúng vậy thưa cha, nếu tên sắc lang đó không nhắc thì con cũng đã quên rồi “
Hàn Mặc cười khổ:
“ Băng Nhi, đó là Đại hoàng tử. Con không thể gọi ngài ấy là sắc lang được “
Hàn Băng Băng có chút không phục nói:
“ Nhưng mà hôm qua hắn đã... “ - Nói đến đây mặt tiểu cô nương liền đỏ lên. Hai gò má phớt hồng nhìn vào cực kì đáng yêu.
Hàn Phong Vũ thấy vậy liền quay sang dùng hai tay nhéo nhéo gò má phấn nộn của muội muội nhà mình. Cảm giác thật tốt a.
Hai má Hàn Băng Băng bị Hàn Phong Vũ niết đến đỏ ửng. Đỏ ửng lúc này là vì bị huynh trưởng chà đạp chứ không phải vì xẩu hổ a. Nàng nhanh chóng bật khỏi ghế để tránh thoát ma trảo của Hàn Phong Vũ. Chạy về phía Hàn Phong Vân đang ngồi bên tay phải mình. Hàn Băng Băng níu níu tay áo Nhị ca, ai oán tố cáo:
“ Nhị ca, Đại ca khi dễ Băng Nhi “
Hàn Phong Vân nhìn muội muội đang dùng vẻ mặt làm nũng với mình. Ánh mắt hắn chứa đầy sự cưng chiều. Nắm tay kéo nàng lại gần, tươi cười nói:
“ Đến, để Nhị ca sờ thử “
“..... “ - Hàn Băng Băng lại rơi vào một ma trảo khác. Nàng cảm thấy mình thật đáng thương. Tên sắc lang kia khi dễ ta, giờ hai ca ca cũng bắt nạt ta. Nội tâm Hàn Băng Băng tràn ngập bi thương a.
Hàn Phong Vũ thấy vậy liền cười ha ha, ném cho Nhị đệ một ánh mắt cực kì tán thưởng.
Hàn Mặc nhìn ba đứa con của mình yêu thương nhau như vậy cũng nở nụ cười hạnh phúc. Hắn chỉ mong gia đình mình mãi mãi đong đầy tiếng cười như lúc này là hắn đã thoả mãn lắm rồi. Ho khan hai tiếng để nhắc nhở bọn nhỏ quay trở lại vấn đề, Hàn Mặc từ tốn nói:
“ Băng Nhi, cha biết hôm qua Đại hoàng tử chạm vào con như vậy là thất lễ. Nhưng dù gì hắn cũng là hoàng tử. Nếu con cứ gọi sắc lang thì sẽ mang tội bất kính với hoàng gia “
Hàn Băng Băng nghe phụ thân dạy bảo liền ngưng đùa giỡn, nghiêm túc trả lời:
“ Cha yên tâm, nhi nữ vẫn biết cân nhắc nặng nhẹ. Con chỉ gọi sắc lang ở sau lưng hắn thôi “
Hàn Mặc lần thứ hai cười khổ:
“ Sau lưng cũng không được gọi như vậy. Người nói vô tâm nhưng đôi khi người nghe hữu ý. Sơ tâm sẽ bị người khác buộc tội thoá mạ hoàng tộc. Nên con không được gọi như vậy nữa “
Hàn Băng Băng cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
“ Con hiểu rồi cha “
Hàn Mặc thở dài, trong giọng nói đầy lo lắng:
“ Thật không biết mục đích thật sự của Đại hoàng tử là gì “
Đánh chết hắn cũng không tin Đại hoàng tử vì hợp ý cầm kỹ của Băng Nhi mà đến a.
Nếu thật sự vừa ý tiếng đàn của Băng Nhi thì vì sao chuyển sang múa kiếm hắn cũng chịu? Nghi vấn lớn vậy mà Hàn Mặc tin được thì mưu trí của hắn vứt đi là vừa.
Hàn Phong Vũ nghe phụ thân nói xong liền cười cười, lười nhác dựa vào ghế nói:
“ Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Giờ cha có lo lắng cũng không được gì “
Hàn Phong Vân tiếp lời Đại ca:
“ Đại ca nói đúng đó cha. Chúng ta chỉ cần đợi. Nếu Đại hoàng tử có mục đích gì thì cũng có lúc hắn phải hành động. Lúc đó, chúng ta khắc biết hắn muốn gì “
Hàn Băng Băng đến bên người phụ thân. Đấm đấm vai cho Hàn Mặc, cười nói:
“ Cha yên tâm, dù trời có sập xuống cũng có con chống đỡ Hàn gia “
Hàn Mặc nghe con gái nói thì buồn cười. Với tay xoa đầu Hàn Băng Băng, cười hiền từ:
“ Nhi nữ ngốc, dù có chuyện gì cũng là ta bảo hộ các con. Nếu không thì là Đại ca, Nhị ca ngươi. Lúc nào đến lượt tiểu nha đầu ngươi đi ra chống đỡ a “
Thấy mình chọc cười Hàn Mặc, Hàn Băng Băng cũng cười khach khách nói:
“ Con biết mọi người sẽ không làm vậy nên con mới nói thế “
Hàn Mặc và hai ca ca của nàng đồng thời cười vang. Hàn Mặc lại dặn dò nhi nữ:
“ Ngày mai vào cung con nhớ mọi việc phải cẩn thận. Cư xử lễ phép với Đại hoàng tử, đừng đắc tội với người ta nữa. Không nên ngang bướng như ở nhà biết chưa? “
Hàn Băng Băng biết phụ thân lo lắng cho mình nên gật đầu, ngoan ngoãn trả lời:
“ Con biết rồi cha “
“ Nam thúc, đem lí lịch của tất cả người hầu trong nhà tra lại một lần cho ta. Nếu thấy có người nào khả nghi lập tức trình báo “
Nam thúc thấy thần sắc Nhị thiếu gia ngưng trọng liền biết có chuyện, nhanh nhảu đáp:
“ Vâng, Nhị thiếu gia “ - Nói xong Nam thúc nhanh chóng lui ra ngoài an bày mọi chuyện.
Hàn Phong Vũ thấy vậy cười khẽ:
“ Nhị đệ, ngươi lo xa rồi. Ban nãy, Đại hoàng tử đã nói hắn biết Băng Nhi có thể đánh đàn vì gặp muội ấy ở Bình An Tự rồi mà “
Hàn Phong Vân nghiêm mặt:
“ Đại ca, cẩn tắc vô ưu “
Hàn Phong Vũ biết tính tình Nhị đệ vốn cẩn thận. Nhất là chuyện này lại liên quan đến muội muội, nên hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hàn Mặc ngồi trên ghế chủ vị có chút trầm tư. Hắn bèn quay sang hỏi Hàn Băng Băng:
“ Băng Nhi, năm ngoái con có gặp qua Đại hoàng tử ở Bình An Tự không? “
Hàn Băng Băng nghe cha hỏi không trả lời ngay. Nàng suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
“ Đúng vậy thưa cha, nếu tên sắc lang đó không nhắc thì con cũng đã quên rồi “
Hàn Mặc cười khổ:
“ Băng Nhi, đó là Đại hoàng tử. Con không thể gọi ngài ấy là sắc lang được “
Hàn Băng Băng có chút không phục nói:
“ Nhưng mà hôm qua hắn đã... “ - Nói đến đây mặt tiểu cô nương liền đỏ lên. Hai gò má phớt hồng nhìn vào cực kì đáng yêu.
Hàn Phong Vũ thấy vậy liền quay sang dùng hai tay nhéo nhéo gò má phấn nộn của muội muội nhà mình. Cảm giác thật tốt a.
Hai má Hàn Băng Băng bị Hàn Phong Vũ niết đến đỏ ửng. Đỏ ửng lúc này là vì bị huynh trưởng chà đạp chứ không phải vì xẩu hổ a. Nàng nhanh chóng bật khỏi ghế để tránh thoát ma trảo của Hàn Phong Vũ. Chạy về phía Hàn Phong Vân đang ngồi bên tay phải mình. Hàn Băng Băng níu níu tay áo Nhị ca, ai oán tố cáo:
“ Nhị ca, Đại ca khi dễ Băng Nhi “
Hàn Phong Vân nhìn muội muội đang dùng vẻ mặt làm nũng với mình. Ánh mắt hắn chứa đầy sự cưng chiều. Nắm tay kéo nàng lại gần, tươi cười nói:
“ Đến, để Nhị ca sờ thử “
“..... “ - Hàn Băng Băng lại rơi vào một ma trảo khác. Nàng cảm thấy mình thật đáng thương. Tên sắc lang kia khi dễ ta, giờ hai ca ca cũng bắt nạt ta. Nội tâm Hàn Băng Băng tràn ngập bi thương a.
Hàn Phong Vũ thấy vậy liền cười ha ha, ném cho Nhị đệ một ánh mắt cực kì tán thưởng.
Hàn Mặc nhìn ba đứa con của mình yêu thương nhau như vậy cũng nở nụ cười hạnh phúc. Hắn chỉ mong gia đình mình mãi mãi đong đầy tiếng cười như lúc này là hắn đã thoả mãn lắm rồi. Ho khan hai tiếng để nhắc nhở bọn nhỏ quay trở lại vấn đề, Hàn Mặc từ tốn nói:
“ Băng Nhi, cha biết hôm qua Đại hoàng tử chạm vào con như vậy là thất lễ. Nhưng dù gì hắn cũng là hoàng tử. Nếu con cứ gọi sắc lang thì sẽ mang tội bất kính với hoàng gia “
Hàn Băng Băng nghe phụ thân dạy bảo liền ngưng đùa giỡn, nghiêm túc trả lời:
“ Cha yên tâm, nhi nữ vẫn biết cân nhắc nặng nhẹ. Con chỉ gọi sắc lang ở sau lưng hắn thôi “
Hàn Mặc lần thứ hai cười khổ:
“ Sau lưng cũng không được gọi như vậy. Người nói vô tâm nhưng đôi khi người nghe hữu ý. Sơ tâm sẽ bị người khác buộc tội thoá mạ hoàng tộc. Nên con không được gọi như vậy nữa “
Hàn Băng Băng cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
“ Con hiểu rồi cha “
Hàn Mặc thở dài, trong giọng nói đầy lo lắng:
“ Thật không biết mục đích thật sự của Đại hoàng tử là gì “
Đánh chết hắn cũng không tin Đại hoàng tử vì hợp ý cầm kỹ của Băng Nhi mà đến a.
Nếu thật sự vừa ý tiếng đàn của Băng Nhi thì vì sao chuyển sang múa kiếm hắn cũng chịu? Nghi vấn lớn vậy mà Hàn Mặc tin được thì mưu trí của hắn vứt đi là vừa.
Hàn Phong Vũ nghe phụ thân nói xong liền cười cười, lười nhác dựa vào ghế nói:
“ Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Giờ cha có lo lắng cũng không được gì “
Hàn Phong Vân tiếp lời Đại ca:
“ Đại ca nói đúng đó cha. Chúng ta chỉ cần đợi. Nếu Đại hoàng tử có mục đích gì thì cũng có lúc hắn phải hành động. Lúc đó, chúng ta khắc biết hắn muốn gì “
Hàn Băng Băng đến bên người phụ thân. Đấm đấm vai cho Hàn Mặc, cười nói:
“ Cha yên tâm, dù trời có sập xuống cũng có con chống đỡ Hàn gia “
Hàn Mặc nghe con gái nói thì buồn cười. Với tay xoa đầu Hàn Băng Băng, cười hiền từ:
“ Nhi nữ ngốc, dù có chuyện gì cũng là ta bảo hộ các con. Nếu không thì là Đại ca, Nhị ca ngươi. Lúc nào đến lượt tiểu nha đầu ngươi đi ra chống đỡ a “
Thấy mình chọc cười Hàn Mặc, Hàn Băng Băng cũng cười khach khách nói:
“ Con biết mọi người sẽ không làm vậy nên con mới nói thế “
Hàn Mặc và hai ca ca của nàng đồng thời cười vang. Hàn Mặc lại dặn dò nhi nữ:
“ Ngày mai vào cung con nhớ mọi việc phải cẩn thận. Cư xử lễ phép với Đại hoàng tử, đừng đắc tội với người ta nữa. Không nên ngang bướng như ở nhà biết chưa? “
Hàn Băng Băng biết phụ thân lo lắng cho mình nên gật đầu, ngoan ngoãn trả lời:
“ Con biết rồi cha “
Tác giả :
Băng Nhi