Trọng Sinh Chi Hoa Khai Phú Quý
Chương 9
Sau khi về phủ, dùng cơm xong, Hạ Vãn Thu cũng không trở về phòng, mà đi theo Hạ mẫu đi thư phòng nhỏ, “Muốn nói gì?”
Hạ Vãn Thu ngồi ở ghế trên, hai tay đang cầm chén trà, “Con hôm nay nhìn thấy Tần Tình.”
Hạ mẫu nhìn Hạ Vãn Thu, cũng không có hỏi gì.
Hạ Vãn Thu đem sự tình hôm nay nói một lần, Hạ mẫu trên mặt lộ ra tươi cười, “Nữ nhi của ta đã trưởng thành, làm tốt lắm.”
“Nương, muội muội......” Hạ Vãn Thu mày hơi hơi nhăn lại, nhưng lời của nàng còn chưa nói xong, đã bị Hạ mẫu đánh gãy.
“Con chỉ có hai ca ca.” Hạ mẫu nhìn chằm chằm ánh mắt Hạ Vãn Thu, “Nhớ kỹ sao?”
Trong lòng Hạ Vãn Thu xoắn lại, hồi lâu mới gật gật đầu, “Nữ nhi đã biết.”
“Con phải biết rằng, người chúng ta là nhà như thế nào, làm việc không được làm điều thừa, nếu đã làm liền làm sạch sẽ một chút, khi làm nhất định phải làm cho đối phương không có lực trở mình.” Hạ mẫu trong lòng hơi hơi thở dài, “Những cái này ta trước kia căn bản không muốn dạy con, thầm nghĩ con vui vui vẻ vẻ, nhưng nay ta cũng không biết Tần gia sẽ là tình cảnh gì.
“Nương......” Hạ Vãn Thu vẫn biết mẫu thân thương mình, nhưng đây là lần đầu tiên nghe rõ ràng như vậy, nên nàng hiện tại cũng không biết phải nói gì.
Hạ mẫu vỗ vỗ tay nữ nhi, “Tần gia ngại phần tình cảm này, hẳn sẽ không chủ động cho Tần Diệp nạp thiếp.”
“ý Nương là, đến lúc đó cho con chủ động giúp nạp thiếp?” Hạ Vãn Thu suy nghĩ một chút, hỏi.
“Khuê nữ ngốc của nương.” Hạ mẫu nghe xong cười nói, “Nào có tự mình tìm cho mình không thoải mái.”
Hạ Vãn Thu mặt đỏ lên, mới hiểu được ý tứ của mẫu thân mình.
“Nếu Tần gia không có ý kia, con căn bản không cần đề cập tới.” Hạ mẫu trầm giọng nói, “Cho dù họ có, con cũng chỉ làm như không biết, biết không?”
“Nếu họ nói rõ đâu?” Hạ Vãn Thu hỏi.
“Sẽ không.” Hạ mẫu khẳng định nói, “Tần gia họ cũng muốn giữ thể diện, Tần Diệp biến thành như vậy, con còn gả qua, họ còn phải giữ lại chút tình, tuyệt đối không thể nói rõ chuyện muốn nạp thiếp.”
“Nương không phải nói không cho ta......” Hạ Vãn Thu còn chưa nói xong, chính mình liền hiểu được.
“Hiểu được?” Hạ mẫu hỏi.
Hạ Vãn Thu gật gật đầu, “ý nương là không cho ta biểu hiện ra ngoài cái loại tâm tình thi ân, nhưng không có nói không cho con lợi dụng tâm áy náy của họ.”
Hạ mẫu nở nụ cười, lấy ra tờ giấy đưa cho Hạ Vãn Thu, Hạ Vãn Thu mở ra xem, phát hiện nhìn có chút quen mắt, cẩn thận nhớ lại, mới phát hiện là danh mục quà tặng hôm nay đưa cho Lưu gia.
“Nhìn xem.” Hạ mẫu cũng không giải thích, chỉ phân phó nói.
Hạ Vãn Thu gật gật đầu, còn thật sự nhìn một lần, lại nhìn về phía Hạ mẫu, Hạ mẫu nhìn Ngân Kiều, Ngân Kiều cầm hai cuốn sạch ra, mỗi cuốn sách đều dày cở bàn tay, “Cầm đi nhìn kỹ xem, xem xong lại nói cho ta biết.”
“Vâng.” Hạ Vãn Thu không hỏi nhiều, chỉ đáp ứng.
“Ngân Kiều đưa cô nương trở về đi.”
“Nương sớm một chút nghỉ ngơi.” Hạ Vãn Thu đứng lên, “Nữ nhi cáo lui trước.”
Chờ Hạ Vãn Thu đi rồi, Hạ mẫu cũng rời khỏi thư phòng, lúc trở về phòng ngủ, Hạ phụ đã ở đó, “Thế nào?”
Hạ mẫu đơn giản đem sự tình nói một lần, “Thu Nhi vẫn là đem sự tình nghỉ rất đơn giản.” Hạ Vãn Thu không phát hiện, Trương Oánh Oánh dám nói như vậy, kỳ thật cũng đại biểu lập trường của phụ thân nàng, thậm chí có thể nói Trương Oánh Oánh giao thiệp trong lúc đó, đặc biệt nói cho người khác nghe.
“Chậm rãi dạy đi.” Hạ phụ thở dài.
Hạ mẫu gật gật đầu, “Bất quá, Thu Nhi học cũng rất nhanh, hôm nay ứng đối cũng coi như khéo.”
“Là ta chậm trễ Thu Nhi.” Vốn tưởng rằng có thể bảo vệ nữ nhi cả đời, Hạ phụ có chút mệt mỏi nói.
“Lão gia.” Hạ mẫu hơi hơi đề cao thanh âm, “Chàng là đang trách thiếp rất nuông chiều nữ nhi sao?”
“Nàng biết ý tứ của ta mà.” Hạ phụ nhìn dáng vẻ Hạ mẫu, trong lòng ấm áp, bọn họ cùng nhau đi qua vài thập niên, làm bạn lúc khó khăn.
“Thu Nhi cũng sẽ hiểu cho chúng ta, con là nữ nhi của chúng ta.” Hạ mẫu xích lại gần Hạ phụ, thấp giọng nói.
“Ân.”
Sau khi Hạ Vãn Thu về phòng, mới bắt đầu mở ra quyển sách Hạ mẫu cho Ngân Kiều đưa tới, mới phát hiện hai bản này đều là sổ sách, chẳng qua cùng sổ sách bình thường bất đồng, hai quyển sách này phân biệt ghi lại tặng phẩm cùng người khác tới lui, một quyển là người ta tặng, một quyển là Hạ phủ tặng cho người khác. (hihi giống cha mẹ ta hay ghi lại tiền lễ cưới hay tiền lễ tang để sau này còn trả lễ… ùm cái này còn gọi là tiền nợ đó kaka)
“Cô nương có cái gì không rõ, có thể hỏi nô tỳ, chủ tử dạn nô tỳ theo giúp cô nương mấy ngày.” Ngân Kiều đứng ở một bên, nói, thanh âm của nàng nhẹ nhàng ôn nhu.
Hạ Vãn Thu gật gật đầu, do dự đem hai quyển sách đồng thời mở ra, đối lập nhìn xem.
Ngân Kiều cũng chưa nói cái gì, chính là đem đèn khơi sáng hơn, liền lẳng lặng đứng ở một bên.
Sơn Dược cùng Sơn Tra đem giấy và bút mực chuẩn bị tốt, làm cho Hạ Vãn Thu có thể tùy lúc dùng, thậm chí còn chuẩn bị nước trà hoa quả điểm tâm.
Lúc vừa mới bắt đầu xem, từng vật lớn nhỏ đều vô cùng rỏ ràng, mỗi quyển sách đều nhớ kỹ ai ở ngày nào đưa cái gì, giá trị là bao nhiêu.
Mà một quyển sách khác viết, Hạ phủ ở ngày mấy tặng cái gì giá trị bao nhiêu cho ai.
Ngẫu nhiên đối chiếu so sánh, Hạ Vãn Thu lại phát hiện, thu lễ cùng tặng lễ tuy rằng không giống nhau, nhưng giá trị không chênh lệch hơn bao nhiêu.
“Hẳn là còn có một quyển khác đi.” Hạ Vãn Thu nhìn Ngân Kiều hỏi.
“Vâng.” Ngân Kiều cũng không giấu diếm, “Nhưng ý của chủ tử tự cô nương sửa sang lại viết thành một quyển khác, đưa chủ tử xem qua.”
Hạ Vãn Thu trả lời, “Ta hiểu được.”
Sơn Dược lấy bút tốt, đưa tới tay Hạ Vãn Thu, Hạ Vãn Thu bắt đầu chậm rãi sửa sang lại, lúc bắt đầu mới lạ, sau này càng viết càng nhanh.
“Chủ tử nên nghỉ ngơi.” Sơn Tra nhỏ giọng nhắc nhở nói.
“Hửm?” Hạ Vãn Thu thế này mới buông bút, mày hơi hơi nhíu.
Sơn Tra nhanh nhẹn nói, “Chủ tử sắc trời đã tối, ngày mai lại viết đi.”
“Cũng tốt.” Hạ Vãn Thu đứng lên, chậm rãi thở ra một hơi, Ngân Kiều đi đến đem này nọ thu dọn lại.
Sơn Dược bưng chén nước ấm lại đây, nói, “Chủ tử thông họng ạ.”
Hạ Vãn Thu gật gật đầu, sau khi ngồi ở trên ghế, bưng nước uống, “Chủ tử còn muốn dùng nữa sao?”
“Không cần.” Hạ Vãn Thu buông chén trà, “Rửa mặt chải đầu đi.”
“Vâng.”
Phải làm bốn ngày, Hạ Vãn Thu mới sữa sang được một quyển sách cho tốt, tựa vào trên ghế, chậm rãi thở ra một hơi, “Ngân Kiều, tất cả các phủ đều có kiêng kị?”
“Đúng vậy.” Ngân Kiều nghe câu hỏi của Hạ Vãn Thu, sửng sốt một chút, mới lộ ra tươi cười nói.
Hạ Vãn Thu gật gật đầu, “Nương ta hiện tại ở nơi nào?”
“Chủ tử đã nhiều ngày không có gì việc gì, lúc này hẳn là ở thư phòng.”
“Đem giấy này sửa sang lại cho tốt.” Hạ Vãn Thu không phải trực tiếp dùng vở viết, mà dùng giấy viết, nhờ Sơn Tra Sơn Dược luôn luôn tại bên cạnh sửa sang lại, lúc này đơn giản sắp xếp lại trình tự là có thể.
“Chủ tử, tốt lắm.” Sơn Tra ôm chồng giấy kia, Sơn Dược ôm hai bản sổ sách, nói.
“Tốt.” Hạ Vãn Thu lên tiếng, đứng lên, hướng thư phòng đi đến.
Khi Hạ Vãn Thu đến, Hạ mẫu đang xem thư, thấy nữ nhi tiến vào, Hạ mẫu vẫy vẫy tay, “Vừa vặn đại tẩu con làm cho ta chút hoa quế tô, đến nếm thử.”
Hạ Vãn Thu ngồi vào bên người Hạ mẫu, sau khi rữa sạch tay cầm một khối, cắn một ngụm, bên ngoài một lớp da xốp giòn, bên trong hoa quế ngọt mà không ngấy, mang theo mùi thơm ngát.
Hạ mẫu nhìn nữ nhi ăn vui vẻ, đưa một ly trà đi qua, “Một lát ta cho người đưa một chút qua cho con.”
“Dạ.” Hạ Vãn Thu cũng không cùng mẫu thân mình khách khí, “Nương con xem xong rồi.”
“Ân.” Sau Hạ mẫu lên tiếng, bắt đầu lật xem chồng giấy Sơn Tra ôm đến, sau khi Hạ Vãn Thu vừa ăn hai khối hoa quế tô, liền ngừng lại.
Nhìn xem đại khái, Hạ mẫu liền để xuống một bên,”Có gì muốn hỏi sao?”
“Dạ.” Hạ Vãn Thu suy nghỉ một chút hỏi, “Vì sao cùng là thiếp sinh con, đưa lễ lại không giống nhau?”
Hạ mẫu nghe xong mĩm cười, giải thích nói, “Con phải biết rằng, cho dù cùng là thị thiếp, cũng chia được hoặc không được nam chủ nhân thích, giống như thiếp của phụ thân con, Bình di nương và Quế di nương, cho dù Quế di nương sinh là con trai, những cũng không được địa vị cao như Bình di nương ở trong phủ, con có biết vì sao không?”
Hạ Vãn Thu nhấp môi dưới, chuyện trong phủ nàng vẫn biết chút, “Bởi vì Bình di nương là nãi nãi đưa, mà Quế di nương không phải.”
“Đúng.” Hạ mẫu do dự, nói, “Bình di nương ở lúc nãi nãi con còn sống, đã hầu hạ qua nãi nãi con, tự nhiên có thể diện, hơn nữa còn là nãi nãi con làm chủ cho phụ thân con, mà Quế di nương......” Khóe miệng mang theo mấy phần cười lạnh, “Cái loại vụng trộm trèo lên giường chủ nhân, để cho người khinh thường, nếu không phải nàng đã sinh con, trong phủ sẽ không lưu nàng.”
Cũng là Quế di nương này thông minh, sau khi Hạ phụ uống say, leo lên giường Hạ phụ, sau một đêm phong lưu lại vụng trộm rời đi, đến khi mang thai ba tháng, mới nói cho Hạ mẫu.
Nhưng người trong phủ chướng mắt cũng không chỉ bởi điều đó ở Quế di nương, người hướng chỗ cao nước chảy chổ thấp, tuy rằng thủ đoạn của Quế di nương thấp kém, nhưng dùng được là tốt rồi.
Sau lại bởi vì chuyện Quế di nương, Hạ phụ cùng Hạ mẫu tìm ra một nhóm người không an phận trong phủ, trong đó còn có gã sai vặt bên người Hạ phụ lúc trước, người này là đồng hương của Quế di nương, lúc trước cũng có sự hổ trợ của hắn, Quế di nương mới có thể trèo lên gường Hạ phụ, nhưng Quế di nương sợ hãi bị Hạ phụ Hạ mẫu trách tội, khi đồng hương cầu tình trước mặt nàng, nàng cũng không dám nói một câu cầu tình, thế này mới làm lạnh tâm hạ nhân khác.
“Nhưng nữ nhi con phải nhớ kỹ một điều, khi tặng lễ không chỉ lo lắng nam chủ nhân trong phủ có thích hay không thích, còn phải lo lắng chủ mẫu cùng phu nhân, hoặc là nói đơn giản một chút, là chủ nhân chân chính của hậu viện.” Hạ mẫu nói xong, sai Ngân Hạnh lấy ra một quyển sổ khác, bên trong đơn giản ghi lại chuyện Hạ phủ và phủ khác kết giao.
Mặt trên không ghi lại gi cả, chỉ là đơn giản ghi lại trong nhà có bao nhiêu người, bao nhiêu con trai trưởng đích nữ, con vợ kế thứ nữ, người nào có nhi tử nhi nữ có vẻ được sủng ái nhất.
“Các ngươi đi xuống đi.” Hạ mẫu phất phất tay, nói.
Nha hoàn trong phòng phúc phúc thân, đều lui xuống, Hạ mẫu thế này mới cận thận cho Hạ Vãn Thu nói.
“Nương, thật là lợi hại.” Chờ Hạ mẫu nói xong, Hạ Vãn Thu mới cảm thán nói.
“Cái này về sau đều từ chính con quan sát bổ sung.” Hạ mẫu cũng có chút mệt mỏi, uống ngụm trà, “Bình thường nhìn xem những phu nhân này dẫn theo nữ nhi nào ra ngoài, mặc như thế nào, hoặc nhìn xem nhi tử cưới là nhà ai cô nương, cưới người có phải hay không có thể thăng quan đối với hắn hoặc là có lợi gì, những điều này không thể ghi lại giấy, phải nhớ ở trong lòng, biết không?”
“Đã biết.” Hạ Vãn Thu nhìn quyển sổ này vốn chỉ dày có hai ngón tay, thở ra một hơi, “Nữ nhi trước kia làm cho nương thất vọng rồi, về sau sẽ dụng tâm học hỏi.”
Hạ Vãn Thu ngồi ở ghế trên, hai tay đang cầm chén trà, “Con hôm nay nhìn thấy Tần Tình.”
Hạ mẫu nhìn Hạ Vãn Thu, cũng không có hỏi gì.
Hạ Vãn Thu đem sự tình hôm nay nói một lần, Hạ mẫu trên mặt lộ ra tươi cười, “Nữ nhi của ta đã trưởng thành, làm tốt lắm.”
“Nương, muội muội......” Hạ Vãn Thu mày hơi hơi nhăn lại, nhưng lời của nàng còn chưa nói xong, đã bị Hạ mẫu đánh gãy.
“Con chỉ có hai ca ca.” Hạ mẫu nhìn chằm chằm ánh mắt Hạ Vãn Thu, “Nhớ kỹ sao?”
Trong lòng Hạ Vãn Thu xoắn lại, hồi lâu mới gật gật đầu, “Nữ nhi đã biết.”
“Con phải biết rằng, người chúng ta là nhà như thế nào, làm việc không được làm điều thừa, nếu đã làm liền làm sạch sẽ một chút, khi làm nhất định phải làm cho đối phương không có lực trở mình.” Hạ mẫu trong lòng hơi hơi thở dài, “Những cái này ta trước kia căn bản không muốn dạy con, thầm nghĩ con vui vui vẻ vẻ, nhưng nay ta cũng không biết Tần gia sẽ là tình cảnh gì.
“Nương......” Hạ Vãn Thu vẫn biết mẫu thân thương mình, nhưng đây là lần đầu tiên nghe rõ ràng như vậy, nên nàng hiện tại cũng không biết phải nói gì.
Hạ mẫu vỗ vỗ tay nữ nhi, “Tần gia ngại phần tình cảm này, hẳn sẽ không chủ động cho Tần Diệp nạp thiếp.”
“ý Nương là, đến lúc đó cho con chủ động giúp nạp thiếp?” Hạ Vãn Thu suy nghĩ một chút, hỏi.
“Khuê nữ ngốc của nương.” Hạ mẫu nghe xong cười nói, “Nào có tự mình tìm cho mình không thoải mái.”
Hạ Vãn Thu mặt đỏ lên, mới hiểu được ý tứ của mẫu thân mình.
“Nếu Tần gia không có ý kia, con căn bản không cần đề cập tới.” Hạ mẫu trầm giọng nói, “Cho dù họ có, con cũng chỉ làm như không biết, biết không?”
“Nếu họ nói rõ đâu?” Hạ Vãn Thu hỏi.
“Sẽ không.” Hạ mẫu khẳng định nói, “Tần gia họ cũng muốn giữ thể diện, Tần Diệp biến thành như vậy, con còn gả qua, họ còn phải giữ lại chút tình, tuyệt đối không thể nói rõ chuyện muốn nạp thiếp.”
“Nương không phải nói không cho ta......” Hạ Vãn Thu còn chưa nói xong, chính mình liền hiểu được.
“Hiểu được?” Hạ mẫu hỏi.
Hạ Vãn Thu gật gật đầu, “ý nương là không cho ta biểu hiện ra ngoài cái loại tâm tình thi ân, nhưng không có nói không cho con lợi dụng tâm áy náy của họ.”
Hạ mẫu nở nụ cười, lấy ra tờ giấy đưa cho Hạ Vãn Thu, Hạ Vãn Thu mở ra xem, phát hiện nhìn có chút quen mắt, cẩn thận nhớ lại, mới phát hiện là danh mục quà tặng hôm nay đưa cho Lưu gia.
“Nhìn xem.” Hạ mẫu cũng không giải thích, chỉ phân phó nói.
Hạ Vãn Thu gật gật đầu, còn thật sự nhìn một lần, lại nhìn về phía Hạ mẫu, Hạ mẫu nhìn Ngân Kiều, Ngân Kiều cầm hai cuốn sạch ra, mỗi cuốn sách đều dày cở bàn tay, “Cầm đi nhìn kỹ xem, xem xong lại nói cho ta biết.”
“Vâng.” Hạ Vãn Thu không hỏi nhiều, chỉ đáp ứng.
“Ngân Kiều đưa cô nương trở về đi.”
“Nương sớm một chút nghỉ ngơi.” Hạ Vãn Thu đứng lên, “Nữ nhi cáo lui trước.”
Chờ Hạ Vãn Thu đi rồi, Hạ mẫu cũng rời khỏi thư phòng, lúc trở về phòng ngủ, Hạ phụ đã ở đó, “Thế nào?”
Hạ mẫu đơn giản đem sự tình nói một lần, “Thu Nhi vẫn là đem sự tình nghỉ rất đơn giản.” Hạ Vãn Thu không phát hiện, Trương Oánh Oánh dám nói như vậy, kỳ thật cũng đại biểu lập trường của phụ thân nàng, thậm chí có thể nói Trương Oánh Oánh giao thiệp trong lúc đó, đặc biệt nói cho người khác nghe.
“Chậm rãi dạy đi.” Hạ phụ thở dài.
Hạ mẫu gật gật đầu, “Bất quá, Thu Nhi học cũng rất nhanh, hôm nay ứng đối cũng coi như khéo.”
“Là ta chậm trễ Thu Nhi.” Vốn tưởng rằng có thể bảo vệ nữ nhi cả đời, Hạ phụ có chút mệt mỏi nói.
“Lão gia.” Hạ mẫu hơi hơi đề cao thanh âm, “Chàng là đang trách thiếp rất nuông chiều nữ nhi sao?”
“Nàng biết ý tứ của ta mà.” Hạ phụ nhìn dáng vẻ Hạ mẫu, trong lòng ấm áp, bọn họ cùng nhau đi qua vài thập niên, làm bạn lúc khó khăn.
“Thu Nhi cũng sẽ hiểu cho chúng ta, con là nữ nhi của chúng ta.” Hạ mẫu xích lại gần Hạ phụ, thấp giọng nói.
“Ân.”
Sau khi Hạ Vãn Thu về phòng, mới bắt đầu mở ra quyển sách Hạ mẫu cho Ngân Kiều đưa tới, mới phát hiện hai bản này đều là sổ sách, chẳng qua cùng sổ sách bình thường bất đồng, hai quyển sách này phân biệt ghi lại tặng phẩm cùng người khác tới lui, một quyển là người ta tặng, một quyển là Hạ phủ tặng cho người khác. (hihi giống cha mẹ ta hay ghi lại tiền lễ cưới hay tiền lễ tang để sau này còn trả lễ… ùm cái này còn gọi là tiền nợ đó kaka)
“Cô nương có cái gì không rõ, có thể hỏi nô tỳ, chủ tử dạn nô tỳ theo giúp cô nương mấy ngày.” Ngân Kiều đứng ở một bên, nói, thanh âm của nàng nhẹ nhàng ôn nhu.
Hạ Vãn Thu gật gật đầu, do dự đem hai quyển sách đồng thời mở ra, đối lập nhìn xem.
Ngân Kiều cũng chưa nói cái gì, chính là đem đèn khơi sáng hơn, liền lẳng lặng đứng ở một bên.
Sơn Dược cùng Sơn Tra đem giấy và bút mực chuẩn bị tốt, làm cho Hạ Vãn Thu có thể tùy lúc dùng, thậm chí còn chuẩn bị nước trà hoa quả điểm tâm.
Lúc vừa mới bắt đầu xem, từng vật lớn nhỏ đều vô cùng rỏ ràng, mỗi quyển sách đều nhớ kỹ ai ở ngày nào đưa cái gì, giá trị là bao nhiêu.
Mà một quyển sách khác viết, Hạ phủ ở ngày mấy tặng cái gì giá trị bao nhiêu cho ai.
Ngẫu nhiên đối chiếu so sánh, Hạ Vãn Thu lại phát hiện, thu lễ cùng tặng lễ tuy rằng không giống nhau, nhưng giá trị không chênh lệch hơn bao nhiêu.
“Hẳn là còn có một quyển khác đi.” Hạ Vãn Thu nhìn Ngân Kiều hỏi.
“Vâng.” Ngân Kiều cũng không giấu diếm, “Nhưng ý của chủ tử tự cô nương sửa sang lại viết thành một quyển khác, đưa chủ tử xem qua.”
Hạ Vãn Thu trả lời, “Ta hiểu được.”
Sơn Dược lấy bút tốt, đưa tới tay Hạ Vãn Thu, Hạ Vãn Thu bắt đầu chậm rãi sửa sang lại, lúc bắt đầu mới lạ, sau này càng viết càng nhanh.
“Chủ tử nên nghỉ ngơi.” Sơn Tra nhỏ giọng nhắc nhở nói.
“Hửm?” Hạ Vãn Thu thế này mới buông bút, mày hơi hơi nhíu.
Sơn Tra nhanh nhẹn nói, “Chủ tử sắc trời đã tối, ngày mai lại viết đi.”
“Cũng tốt.” Hạ Vãn Thu đứng lên, chậm rãi thở ra một hơi, Ngân Kiều đi đến đem này nọ thu dọn lại.
Sơn Dược bưng chén nước ấm lại đây, nói, “Chủ tử thông họng ạ.”
Hạ Vãn Thu gật gật đầu, sau khi ngồi ở trên ghế, bưng nước uống, “Chủ tử còn muốn dùng nữa sao?”
“Không cần.” Hạ Vãn Thu buông chén trà, “Rửa mặt chải đầu đi.”
“Vâng.”
Phải làm bốn ngày, Hạ Vãn Thu mới sữa sang được một quyển sách cho tốt, tựa vào trên ghế, chậm rãi thở ra một hơi, “Ngân Kiều, tất cả các phủ đều có kiêng kị?”
“Đúng vậy.” Ngân Kiều nghe câu hỏi của Hạ Vãn Thu, sửng sốt một chút, mới lộ ra tươi cười nói.
Hạ Vãn Thu gật gật đầu, “Nương ta hiện tại ở nơi nào?”
“Chủ tử đã nhiều ngày không có gì việc gì, lúc này hẳn là ở thư phòng.”
“Đem giấy này sửa sang lại cho tốt.” Hạ Vãn Thu không phải trực tiếp dùng vở viết, mà dùng giấy viết, nhờ Sơn Tra Sơn Dược luôn luôn tại bên cạnh sửa sang lại, lúc này đơn giản sắp xếp lại trình tự là có thể.
“Chủ tử, tốt lắm.” Sơn Tra ôm chồng giấy kia, Sơn Dược ôm hai bản sổ sách, nói.
“Tốt.” Hạ Vãn Thu lên tiếng, đứng lên, hướng thư phòng đi đến.
Khi Hạ Vãn Thu đến, Hạ mẫu đang xem thư, thấy nữ nhi tiến vào, Hạ mẫu vẫy vẫy tay, “Vừa vặn đại tẩu con làm cho ta chút hoa quế tô, đến nếm thử.”
Hạ Vãn Thu ngồi vào bên người Hạ mẫu, sau khi rữa sạch tay cầm một khối, cắn một ngụm, bên ngoài một lớp da xốp giòn, bên trong hoa quế ngọt mà không ngấy, mang theo mùi thơm ngát.
Hạ mẫu nhìn nữ nhi ăn vui vẻ, đưa một ly trà đi qua, “Một lát ta cho người đưa một chút qua cho con.”
“Dạ.” Hạ Vãn Thu cũng không cùng mẫu thân mình khách khí, “Nương con xem xong rồi.”
“Ân.” Sau Hạ mẫu lên tiếng, bắt đầu lật xem chồng giấy Sơn Tra ôm đến, sau khi Hạ Vãn Thu vừa ăn hai khối hoa quế tô, liền ngừng lại.
Nhìn xem đại khái, Hạ mẫu liền để xuống một bên,”Có gì muốn hỏi sao?”
“Dạ.” Hạ Vãn Thu suy nghỉ một chút hỏi, “Vì sao cùng là thiếp sinh con, đưa lễ lại không giống nhau?”
Hạ mẫu nghe xong mĩm cười, giải thích nói, “Con phải biết rằng, cho dù cùng là thị thiếp, cũng chia được hoặc không được nam chủ nhân thích, giống như thiếp của phụ thân con, Bình di nương và Quế di nương, cho dù Quế di nương sinh là con trai, những cũng không được địa vị cao như Bình di nương ở trong phủ, con có biết vì sao không?”
Hạ Vãn Thu nhấp môi dưới, chuyện trong phủ nàng vẫn biết chút, “Bởi vì Bình di nương là nãi nãi đưa, mà Quế di nương không phải.”
“Đúng.” Hạ mẫu do dự, nói, “Bình di nương ở lúc nãi nãi con còn sống, đã hầu hạ qua nãi nãi con, tự nhiên có thể diện, hơn nữa còn là nãi nãi con làm chủ cho phụ thân con, mà Quế di nương......” Khóe miệng mang theo mấy phần cười lạnh, “Cái loại vụng trộm trèo lên giường chủ nhân, để cho người khinh thường, nếu không phải nàng đã sinh con, trong phủ sẽ không lưu nàng.”
Cũng là Quế di nương này thông minh, sau khi Hạ phụ uống say, leo lên giường Hạ phụ, sau một đêm phong lưu lại vụng trộm rời đi, đến khi mang thai ba tháng, mới nói cho Hạ mẫu.
Nhưng người trong phủ chướng mắt cũng không chỉ bởi điều đó ở Quế di nương, người hướng chỗ cao nước chảy chổ thấp, tuy rằng thủ đoạn của Quế di nương thấp kém, nhưng dùng được là tốt rồi.
Sau lại bởi vì chuyện Quế di nương, Hạ phụ cùng Hạ mẫu tìm ra một nhóm người không an phận trong phủ, trong đó còn có gã sai vặt bên người Hạ phụ lúc trước, người này là đồng hương của Quế di nương, lúc trước cũng có sự hổ trợ của hắn, Quế di nương mới có thể trèo lên gường Hạ phụ, nhưng Quế di nương sợ hãi bị Hạ phụ Hạ mẫu trách tội, khi đồng hương cầu tình trước mặt nàng, nàng cũng không dám nói một câu cầu tình, thế này mới làm lạnh tâm hạ nhân khác.
“Nhưng nữ nhi con phải nhớ kỹ một điều, khi tặng lễ không chỉ lo lắng nam chủ nhân trong phủ có thích hay không thích, còn phải lo lắng chủ mẫu cùng phu nhân, hoặc là nói đơn giản một chút, là chủ nhân chân chính của hậu viện.” Hạ mẫu nói xong, sai Ngân Hạnh lấy ra một quyển sổ khác, bên trong đơn giản ghi lại chuyện Hạ phủ và phủ khác kết giao.
Mặt trên không ghi lại gi cả, chỉ là đơn giản ghi lại trong nhà có bao nhiêu người, bao nhiêu con trai trưởng đích nữ, con vợ kế thứ nữ, người nào có nhi tử nhi nữ có vẻ được sủng ái nhất.
“Các ngươi đi xuống đi.” Hạ mẫu phất phất tay, nói.
Nha hoàn trong phòng phúc phúc thân, đều lui xuống, Hạ mẫu thế này mới cận thận cho Hạ Vãn Thu nói.
“Nương, thật là lợi hại.” Chờ Hạ mẫu nói xong, Hạ Vãn Thu mới cảm thán nói.
“Cái này về sau đều từ chính con quan sát bổ sung.” Hạ mẫu cũng có chút mệt mỏi, uống ngụm trà, “Bình thường nhìn xem những phu nhân này dẫn theo nữ nhi nào ra ngoài, mặc như thế nào, hoặc nhìn xem nhi tử cưới là nhà ai cô nương, cưới người có phải hay không có thể thăng quan đối với hắn hoặc là có lợi gì, những điều này không thể ghi lại giấy, phải nhớ ở trong lòng, biết không?”
“Đã biết.” Hạ Vãn Thu nhìn quyển sổ này vốn chỉ dày có hai ngón tay, thở ra một hơi, “Nữ nhi trước kia làm cho nương thất vọng rồi, về sau sẽ dụng tâm học hỏi.”
Tác giả :
Yên Ba Giang Nam