Trọng Sinh Chi Hạ Trạch
Chương 76: Điên cuồng
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [76] Điên Cuồng
*****
Hạ Chí Thành đi được nửa đường, lúc định gọi điện cho Hàn Linh mới phát hiện lúc nãy đi quá vội nên đã để quên di động ở nhà. Xem thời gian, đã gần tám giờ, giờ quay về thì không kịp. Áp chí ý niệm gọi điện trong đầu, Hạ Chí Thành nhắm mặt lại nghỉ ngơi.
Hôm nay là ngày chính thức công bố kết quả đấu thầu mảnh đất bên thành tây, là một hạng mục trọng điệm trong năm nay của Hải thành, Hạ Chí Thành cần phải xuất hiện cổ động tinh thần. Một ít tư liệu liên quan cũng cần phải xem trước để nắm tình hình. Hôm qua Tưởng Đào đã chuẩn bị xong tư liệu, kết quả bệnh viện gọi điện tới làm ông cả đêm đều canh giữ trong bệnh viện, số tư liệu kia chỉ có thể để buổi sáng dành thời gian đọc sau.
Xe rất nhanh tiến vào trụ sở chính phủ, Hạ Chí Thành vừa xuống xe thì Tưởng Đào lập tức chạy tới.
“Làm sao vậy?” Hạ Chí Thành nhìn bộ dáng vội vã của đối phương, có điểm kỳ quái.
Tưởng Đào nhìn quanh một chút, đè thấp giọng: “Có người bên ủy ban kỷ luật tới.”
“Có nói là chuyện gì không?”
Tưởng Đào lắc đầu: “Chưa.” Chính vì chưa nói nên mới làm người ta lo lắng, bởi vì căn bản không biết bọn họ sẽ nhắm tới chỗ nào làm khó dễ.
Hạ Chí Thành dừng một chút, dường như không có việc gì nhàn nhã tiến vào trụ sở. Người bên ủy ban kỷ luật tới không nhiều, chỉ có ba người. Bọn họ đối với Hạ Chí Thành khá khách khí, cũng chưa nói chuyện gì, chỉ tùy tiện hỏi han mấy câu. Hạ Chí Thành nghe thấy bọn họ ngẫu nhiên nhắc tới mảnh đất thành tây, trong lòng có chút lo sợ. Mảnh đất đó thuộc về Chu gia là kết quả đã định, chẳng lẽ Trì gia cố tình tìm người tới làm rối? Hạ Chí Thành có tâm muốn nhắc nhở Chu Chấn một tiếng nhưng tìm không ra thời cơ thích hợp. Mắt thấy ba người này vẫn kì kèo không chịu đi, sắc mặt Hạ Chí Thành dần dần trở nên khó coi.
Nhớ thương hạng mục mảnh đất thành tây này không chỉ vài người, Trì Dĩ Hoành cũng rất để tâm. So với Hạ Chí Thành một đêm không ngủ, tối qua có thể nói là một đêm ngon giấc nhất trong khoảng thời gian này của Trì Dĩ Hoành.
Đồng hồ sinh học nhiều năm làm anh theo thói quen cứ sáu giờ liền thức giấc, Trì Dĩ Hoành không nhúc nhích, cơ thể ấm áp cùng hơi thở khe khẽ trong lòng nhắc nhở Hạ Trạch vẫn còn ngủ. Nắng ban mai xuyên thấu qua khe hở rèm cửa chiếu vào, căn phòng cũng không còn u ám, Trì Dĩ Hoành có thể nhìn rõ bộ dáng Hạ Trạch đang nằm trong lòng mình.
Hạ Trạch nắm mắt thả lỏng trông có chút lười biếng. Trì Dĩ Hoành cúi đầu hôn lên trán đối phương, trong lòng không khỏi có chút ảo não, tối qua anh nên tiết chế một chút. Khoảng thời gian này vì Trì phụ nên Trì Dĩ Hoành cùng Hạ Trạch không chỉ không dám ngủ cùng, ngay cả hành vi thân mật thường ngày cũng ít đi hẳn. Trước lúc Trì Thủ Chính từ Trung kinh trở lại, Trì Dĩ Hoành chỉ mới cùng Hạ Trạch ở cùng một chỗ, quả thực là thời điểm thực tủy tri vị. Trì phụ về tới, Trì Dĩ Hoành lập tức phải nhẫn nhịn dục vọng muốn thân cận. Nghẹn nhiều ngày như vậy, tối qua một phút không thể kiềm chế, Trì Dĩ Hoành giống như muốn bù đắp lại hết thảy thiếu thốn mấy ngày nay, ôm Hạ Trạch một lần lại một lần, chỉ còn kém từng ngụm từng ngụm ăn sạch cả xương cốt Hạ Trạch vào bụng.
Mơ mơ màng màng cảm nhận được ánh mắt Trì Dĩ Hoành, Hạ Trạch liền nhích sát hơn vào lòng anh, nhắm mắt hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Trì Dĩ Hoành nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Hạ Trạch, nhẹ giọng nói: “Còn sớm, ngủ tiếp đi.”
Hạ Trạch nhớ tới một chuyện, cố gắng mở to mắt: “Anh họ, không phải anh nên phòng à?” Vừa nói vừa ngáp, tối qua cùng Trì Dĩ Hoành gây sức ép tới tận khuya, Hạ Trạch thực sự mệt mỏi. Cậu cảm thấy mình mới ngủ không được bao lâu đã thức dậy.
Hạ Trạch nhắc nhở làm Trì Dĩ Hoành mỉm cười, cúi đầu ngậm lấy môi cậu, nhẹ nhàng ma xát, thấp giọng nói: “Tiểu Trạch, em định qua cầu rút ván sao?”
Hạ Trạch buồn ngủ híp mắt lại, tùy ý hành vi Trì Dĩ Hoành, hàm hồ cảnh cáo: “Cữu cữu…”
Nghe vậy, Trì Dĩ Hoành ngược lại không dừng lại mà càng làm càn hơn nữa. Đầu lưỡi linh hoạt tách môi Hạ Trạch, triền miên câu dẫn đầu lưỡi Hạ Trạch, ép cậu không thể không mở mắt. Trì Dĩ Hoành hôn đến mỹ mãn, khóe miệng cong lên thành ý cười thản nhiên: “Phụ thân phỏng chừng biết rồi, dù sao cũng chết, anh muốn kiếm đủ.”
Hạ Trạch: “…”
Trì Dĩ Hoành mà đủ thì cậu chết chắc. Bây giờ toàn thân cậu còn bủn rủn, hai bắp đùi đau nhức đến phát run a.
Ánh mắt Hạ Trạch toát ra cảm xúc lên án quá rõ ràng, Trì Dĩ Hoành nhịn không được ôm chầm lấy cậu bật cười. Cười đã, Trì Dĩ Hoành không làm thêm gì nữa, chỉ ôm nhu ôm Hạ Trạch, dỗ dành: “Ngủ đi.”
Hạ Trạch nghe lời, nhắm mắt lại không tới một phút đồng hồ liền ngủ.
Trì Dĩ Hoành cưng chìu nhìn Hạ Trạch, một bàn tay nhẹ nhành vỗ về trên lưng cậu. Sau khi dỗ Hạ Trạch ngủ say, Trì Dĩ Hoành mặc quần áo thu thập chỉnh chu rồi xuống lầu. Quả nhiên, phụ thân đã ngồi ở phòng khách chờ anh. Không đợi anh đi qua, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Trì Thủ Chính đã không ngừng phóng lên người anh.
Trì Dĩ Hoành lập tức thức thời cúi đầu: “Phụ thân.”
Nghênh đón anh chính là một trận hành hung của Trì Thủ Chính.
Trì Dĩ Hoành: “…”
Nói ra thì Trì Thủ Chính thực sự vô cùng tức giận. Vì chuyện hai đứa nhỏ ở cùng một chỗ nên khoảng thời gian này ông tìm hiểu không ít tri thức về phương diện này. Ông đương nhiên không nghĩ hai người nam ở cùng nhau chỉ là tình yêu thuần khiết trong sáng, nhưng ông cảm thấy Hạ Trạch vẫn còn nhỏ, Trì Dĩ Hoành hẳn sẽ biết khắc chế, nào ngờ… Trì Thủ Chính càng nghĩ càng giận, phẫn nộ đùng đùng đấm Trì Dĩ Hoành. Trì Dĩ Hoành bày ra bộ dáng nhận sai nhưng vị cha hiền hết đấm lại đấm.
Động tĩnh dưới lầu hoàn toàn không ảnh hưởng tới Hạ Trạch đang ngủ ngon lành, đợi tới hơn tám giờ thức dậy xuống lầu thì Trì Thủ Chính cùng Trì Dĩ Hoành đều hệt như chưa từng có chuyện phát sinh, đang ngồi ở phòng ăn xem báo chờ Hạ Trạch.
Hạ Trạch vịn cạnh cửa không dám bước vào. Cậu chột dạ cúi đầu liếc nhìn Trì Thủ Chính đang xem báo, vội vàng nháy nháy mắt với Trì Dĩ Hoành, ý hỏi sao lại thế này? Đã trễ thế này sao cữu cữu vẫn còn ở phòng ăn? Bình thường hẳn cữu cữu đã ăn xong từ sớm, lẽ nào đặc biệt đợi mình?
Trì Dĩ Hoành buồn cười nhìn Hạ Trạch, làm động tác bị đánh.
Hạ Trạch: “…”
Giờ cậu chạy còn kịp không a.
Ý niệm vừa nảy sinh trong đầu, Trì Thủ Chính bên kia khẽ ho khan một tiếng. Hạ Trạch lập tức cười thật tươi ngồi xuống cạnh ông, ngoan ngoãn nói: “Cữu cữu.”
Chống lại gương mặt tươi cười của Hạ Trạch, Trì Thủ Chính không có tẹo cáu kỉnh nào. Ông vừa bưng chén cháo qua cho Hạ Trạch, vừa hỏi: “Tiểu Trạch, lát nữa con định đi cùng Dĩ Hoành à?”
Hạ Trạch gật gật đầu. Hôm nay là ngày chính thức công bố kết quả đấu thầu hạng mục bên thành tây, cậu cũng vì chuyện này mới ráng bò xuống giường, bằng không hẳn đã nằm thẳng cẳng tới tận tối.
Sắc mặt Trì Thủ Chính hòa ái: “Đi xem cũng tốt.”
Cả bữa sáng, thái độ Trì Thủ Chính đối với Hạ Trạch vẫn trước sau như một, chính là Trì Dĩ Hoành không có được đãi ngộ này, thỉnh thoảng lại bị phụ thân nhà mình hừ lạnh một tiếng. Hạ Trạch đồng tình liếc nhìn Trì Dĩ Hoành, trong lòng hiểu rõ nhất định sáng nay anh họ đã thay mình gánh hết toàn bộ hỏa lực của cữu cữu. Nghĩ tới bộ dáng tức giận của cữu cữu, Hạ Trạch lại càng ngồi ngay ngắn hơn.
Mãi đến lúc ăn sáng xong bắt đầu khởi hành, Hạ Trạch mới thở phào một hơi. Lần này cậu đi với tư cách trợ lý Trì Dĩ Hoành, vì để phụ hợp với hình tượng, Hạ Trạch cố ý mặc sơ mi, còn đeo cà vạt.
“Thế nào?”
Trì Dĩ Hoành tán dương gật gật đầu.
Hạ Trạch đang muốn hỏi chuyện khi sáng Trì Dĩ Hoành bị đánh thì di động vang lên, là lão A. Cậu nghi hoặc bắt máy: “Alo, sao vậy?”
Âm thanh lão A lộ ra chút hưng phấn khác thường: “Chu Hàm Thanh tìm tới chỗ Hàn Linh.”
“Chu Hàm Thanh tìm Hàn Linh? Bà ta muốn làm gì?” Hạ Trạch ngoài ý muốn hỏi.
“Không biết!” Lão A phấn khởi: “Mặc kệ là làm gì, lát nữa sẽ biết ngay. Hôm qua thừa dịp Hàn Linh không ở, tôi đã tìm người tới lắp thiết bị theo dõi, cậu muốn tới đây xem không?”
“… sáng nay tôi có việc rồi, ông xem xong gửi qua mail tôi là được, không cần thiết phải xem trực tiếp đâu.”
Hạ Trạch thực sự nghĩ phàm là người làm nghề thám tử đều có máu bà tám. Mặc kệ là lão K hay lão A đều thực phù hợp với định luật này. Nhất là lão A. Hạ Chí Thành xuất hiện ở chỗ Hàn Linh, lão A chỉ thầm mắng ‘cẩu nam nữ’. Nhưng Chu Hàm Thanh vừa tới thì ông hệt như vừa uống máu gà, có cảm giác rốt cuộc cũng đợi tới màn đối thủ định mệnh quyết chiến.
Lão A khẩn trương nhìn chằm chằm đối diện, không có bóng dáng Hạ Chí Thành, chỉ có một mình Chu Hàm Thanh, vấn đề Hạ Trạch hỏi trước đó kỳ thực cũng là điều lão A thắc mắc. Chu Hàm Thanh tới tìm Hàn Linh làm gì? Không phải Hạ Chí Thành phó thác Chu Hàm Thanh tới giải quyết đi?
Chu Hàm Thanh không biết có một đống người đang quan tâm tới động thái của mình, bà thong dong bước ra thang máy, đi tới gõ cửa nhà Hàn Linh.
“Chí Thành.” Theo một trận bước chân dồn dập, Hàn Linh vui sướng mở cửa. Lúc nhìn thấy người bên ngoài là ai, nụ cười trên mặt nhất thời biến mất, thay vào đó là chán ghét cùng oán hận: “Cô tới làm gì?”
Này chân chính là lần gặp mặt đầu tiên của Chu Hàm Thanh cùng Hàn Linh, hai người cơ hồ vừa thấy liền nhận ra đối phương. Chu Hàm Thanh cười khẽ: “Tôi là Chu Hàm Thanh, tôi nghĩ cái khác không cần mình tự giới thiệu, không mời tôi vào sao?”
Hàn Linh không nói gì, Chu Hàm Thanh lướt qua đối phương tự bước vào nhà. Phòng ở của Hàn Linh thu thập rất sạch sẽ, bố trí thoải mái, hoàn toàn bất đồng với tưởng tượng về một người điên. Tùy ý liếc nhìn một vòng, Chu Hàm Thanh giống như chủ nhân nơi này tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở giữa, hơi ngửa đầu, hất cằm nói với Hàn Linh: “Ngồi đi, Chí Thành không có thời gian nên bảo tôi tới xem chị.”
Làm bà Hạ nhiều năm, dáng vẻ Chu Hàm Thanh tuyệt đối không thể bới móc. Bắt đầu từ lúc xuất hiện ở cửa, khí thế của Chu Hàm Thanh liền vững vàng đè ép Hàn Linh.
Biểu tình chán ghét trên mặt Hàn Linh theo động tác của Chu Hàm Thanh mà càng sâu thêm. Năm đó Hạ nãi nãi chướng mắt Hàn Linh chính vì Hàn Linh sinh ra trong gia đình nghèo khó, không có dáng vẻ trang nhã như Trì Hân Vân. Hàn Linh thua Trì Hân Vân thì không tính là gì, nhưng ngay cả một đứa nghèo như Chu Hàm Thanh mà cũng dám lên mặt với Hàn Linh.
Hàn Linh đứng ở nơi đó, từ trên cao nhìn xuống Chu Hàm Thanh, âm trầm hỏi: “Cô nói là Chí Thành bảo cô tới?”
Chu Hàm Thanh thưởng thức biểu tình trên mặt Hàn Linh, thản nhiên gật gật đầu: “Chí Thành nói có quà muốn tặng cho chị, bảo tôi mang tới giúp.” Không đợi Hàn Linh nói gì, Chu Hàm Thanh đã chậm rãi nhắc nhở: “Chị Hàn, chị cùng Chí Thành chỉ là bạn học, tôi nghĩ chị gọi anh ấy là Chí Thành không hợp lẽ cho lắm, cứ gọi là Hạ tiên sinh thì tốt hơn.”
Hàn Linh dễ dàng bị lời nói của Chu Hàm Thanh chọc giận, vẻ mặt trở nên vặn vẹo: “Này cũng là anh ta nói?”
“Chị Hàn cảm thấy thế nào?” Chu Hàm Thanh thản nhiên hỏi ngược lại.
“Tôi không tin, tôi không tin, cô gạt tôi!” Hàn Linh phẫn nộ gào lên.
Chu Hàm Thanh vẫn không chút biến sắc: “Tôi có lừa chị hay không, bản thân chị không cảm giác được sao?”
Hàn Linh nhìn chằm chằm Chu Hàm Thanh, đột nhiên cười cổ quái: “Căn bản không phải Chí Thành bảo cô tới đúng không? Tin kia không phải Chí Thành mà là cô, là cô lấy di động của Chí Thành, đúng không?”
Chu Hàm Thanh hơi bất ngờ, rất nhanh liền bật cười, không phủ nhận lời Hàn Linh: “Không tồi, đoạn ghi âm kia rất thú vị.”
Hàn Linh nghe Chu Hàm Thanh thừa nhận, nụ cười lại càng cổ quái hơn: “Cô tới tìm tôi làm gì? Uy hiếp hay mua chuộc? Cô cũng sợ đúng không? Sợ tôi công bố đoạn ghi âm này, hủy Chí Thành, cũng hủy đi cô, đúng không?”
Hàn Linh chọt trúng tim đen, này quả thực là điều Chu Hàm Thanh lo lắng. Chu Hàm Thanh thật sự sợ Hàn Linh phát điên tung ra đoạn ghi âm này, hủy Hạ Chí Thành thì bà cũng bị hủy theo. Đương nhiên, trừ bỏ chuyện này, Chu Hàm Thanh càng lo chính là đoạn ghi âm kia ở trong tay Hàn Linh thì bà cùng Chí Thành hệt như vĩnh viễn đội một quả bom trên đầu, không biết lúc nào nó sẽ nổ. Chu Hàm Thanh không tin Hạ Chí Thành có thể ngăn cản Hàn Linh, bằng không sẽ không dây dưa với một kẻ điên lâu như vậy. Thay vì Hạ Chí Thành, Chu Hàm Thanh càng tin tưởng bàn thân hơn.
Chu Hàm Thanh cười mỉm: “Nguyên lai cái gì chị cũng hiểu. Vậy càng tốt, dễ nói chuyện hơn.”
“Nói chuyện gì?”
“Hạ Nguyên!”
“Tiểu Nguyên!” Hàn Linh nhất thời khẩn trương: “Cô làm gì Tiểu Nguyên?”
Chu Hàm Thanh thản nhiên: “Chẳng làm gì cả. Tôi chỉ mời nó tới một nơi an toàn làm khách thôi.”
“Cô gạt tôi, cô dám? Tiểu Nguyên là con Hạ Chí Thành.” Hàn Linh the thé hét.
Chu Hàm Thanh đùa cợt bật cười: “Tôi thừa nhận Hạ Nguyên là con Hạ Chí Thành, nhưng vậy thì sao? Chí Thành đâu phải chỉ có mình Hạ Nguyên là con. Nói trắng ra, Hạ Nguyên bất quá chỉ là một đứa con riêng vĩnh viễn không có khả năng có chính danh. Sau lưng nó không có chỗ dựa vững chắc như Trì gia, lại còn có một người mẹ bệnh thần kinh, chị cảm thấy trong mắt Chí Thành nó được bao nhiêu phân lượng chứ. Chỉ sợ ngay cả một ngón tay Hạ Trạch cũng không bằng. Cho dù tôi làm gì nó thì Chí Thành cũng không trách cứ.”
Điểm yếu của Hàn Linh chính là Hạ Nguyên, đây là kết quả điều tra của Chu Chấn. Ban đầu lúc điều tra Hàn Linh, Chu Hàm Tinh vốn muốn chặt đứt nguồn tài chính của Hàn Linh, sau đó chậm rãi gây sức ép với Hạ Nguyên. Lần này bất quá chỉ là thực hiện sớm một chút mà thôi.
Trước đó, Chu Hàm Thanh cũng không liều lĩnh trực tiếp chạy tới chỗ Hàn Linh mà là gọi điện qua Chu gia. Chu Chấn không ở, bắt máy là Chu Tử Xương. Nghe Chu Hàm Thanh căn dặn xong, Chu Tử Xương trẻ tuổi khí thịnh lập tức vỗ ngực đáp ứng. Ngay lúc Chu Hàm Thanh xuất phát tới chỗ Hàn Linh, Chu Tử Xương đã dẫn người tới khống chế Hạ Nguyên bị Chu Hàm Thanh gọi điện lừa tới. Chu Hàm Thanh đương nhiên sẽ không làm gì Hạ Nguyên, dù sao Hạ Nguyên cũng là con Hạ Chí Thành. Bà chỉ cần Hạ Nguyên không thể liên hệ với Hàn Linh, thời khắc mấu chốt hù dọa được đối phương là ổn. Cho dù có lẽ Hạ Chí Thành biết chuyện sẽ mất hứng nhưng cũng chỉ có thể cho qua. So với chuyện lấy được đoạn ghi âm từ chỗ Hàn Linh, tình tự của Hạ Chí Thành hoàn toàn không đáng kể. Huống chi đến khi đó người có đoạn ghi âm trong tay là mình, Hạ Chí Thành sẽ chân chính hiểu được cái gì gọi là vợ chồng là một thể.
Chu Hàm Thanh đã tính toán rất chu đáo, nhắm thẳng vào điểm yếu của Hàn Linh, cũng tính toán phản ứng của Hạ Chí Thành lúc biết chuyện, nhưng cố tình lại quên tính tới phản ứng của Hàn Linh. Ngay lúc Chu Hàm Thanh vừa nói xong câu đó, Hàn Linh liền nhìn chằm chằm, tiếp đó nhào tới cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn điên cuồng đâm tới.
“Tiểu Nguyên là con tao, Hạ Chí Thành đã đáp ứng để nó nhận tổ quy tông, không phải con riêng, cũng không phải thứ nghiệt chủng như Hạ Trạch kia có thể so sánh.”
Ý định của Chu Hàm Thanh là muốn nói Hạ Nguyên trong mắt Hạ Chí Thành chả là gì, không ngờ lại kích thích Hàn Linh phát điên. Đối với Hàn Linh mà nói, mặc kệ là thân phận con riêng của Hạ Nguyên hay sự tồn tại của Hạ Trạch, tất cả đều làm bà không thể chịu nổi. Nhất là bị Chu Hàm Thanh cười cợt nói ra càng giống như một người thành công đang khoe khoang trước mặt một kẻ thất bại.
“Chị điên rồi!” Chu Hàm Thanh liều mạng tránh né.
Hàn Linh cười phá lên: “Mày không biết đúng không? Tao vốn chính là kẻ điên! Kẻ điên giết người sẽ không ngồi tù, điểm này mày chưa biết đi.”
Cách cái bàn, Hàn Linh vừa cười điên cuồng vừa không kiên nể đâm dao về phía Chu Hàm Thanh. Túi xách trong tay Chu Hàm Thanh thoáng chốc đã bị đâm rách tung tóe, tay cũng bị rạch trúng một nhát. Trong lúc kinh hoảng, Chu Hàm Thanh chống lại ánh mắt Hàn Linh, cảm thấy Hàn Linh thật sự đã điên rồi. Thừa dịp Hàn Linh không chú ý, Chu Hàm Thanh quật mạnh túi xách về phía mắt Hàn Linh, nhân cơ hội này bỏ chạy. Hàn Linh vung tay hất túi xách, từ phía sau túm lấy Chu Hàm Thanh. Chu Hàm Thanh giãy dụa kịch liệt, hai người bắt đầu xô đẩy, Hàn Linh đột nhiên cứng đờ bất động.
Chu Hàm Thanh ý thức được gì đó, chầm chậm cúi đầu, tay bà đang cầm con dao gọt trái cây, mà đầu kia đã đâm vào ngực Hàn Linh.
________
Hoàn
*****
Hạ Chí Thành đi được nửa đường, lúc định gọi điện cho Hàn Linh mới phát hiện lúc nãy đi quá vội nên đã để quên di động ở nhà. Xem thời gian, đã gần tám giờ, giờ quay về thì không kịp. Áp chí ý niệm gọi điện trong đầu, Hạ Chí Thành nhắm mặt lại nghỉ ngơi.
Hôm nay là ngày chính thức công bố kết quả đấu thầu mảnh đất bên thành tây, là một hạng mục trọng điệm trong năm nay của Hải thành, Hạ Chí Thành cần phải xuất hiện cổ động tinh thần. Một ít tư liệu liên quan cũng cần phải xem trước để nắm tình hình. Hôm qua Tưởng Đào đã chuẩn bị xong tư liệu, kết quả bệnh viện gọi điện tới làm ông cả đêm đều canh giữ trong bệnh viện, số tư liệu kia chỉ có thể để buổi sáng dành thời gian đọc sau.
Xe rất nhanh tiến vào trụ sở chính phủ, Hạ Chí Thành vừa xuống xe thì Tưởng Đào lập tức chạy tới.
“Làm sao vậy?” Hạ Chí Thành nhìn bộ dáng vội vã của đối phương, có điểm kỳ quái.
Tưởng Đào nhìn quanh một chút, đè thấp giọng: “Có người bên ủy ban kỷ luật tới.”
“Có nói là chuyện gì không?”
Tưởng Đào lắc đầu: “Chưa.” Chính vì chưa nói nên mới làm người ta lo lắng, bởi vì căn bản không biết bọn họ sẽ nhắm tới chỗ nào làm khó dễ.
Hạ Chí Thành dừng một chút, dường như không có việc gì nhàn nhã tiến vào trụ sở. Người bên ủy ban kỷ luật tới không nhiều, chỉ có ba người. Bọn họ đối với Hạ Chí Thành khá khách khí, cũng chưa nói chuyện gì, chỉ tùy tiện hỏi han mấy câu. Hạ Chí Thành nghe thấy bọn họ ngẫu nhiên nhắc tới mảnh đất thành tây, trong lòng có chút lo sợ. Mảnh đất đó thuộc về Chu gia là kết quả đã định, chẳng lẽ Trì gia cố tình tìm người tới làm rối? Hạ Chí Thành có tâm muốn nhắc nhở Chu Chấn một tiếng nhưng tìm không ra thời cơ thích hợp. Mắt thấy ba người này vẫn kì kèo không chịu đi, sắc mặt Hạ Chí Thành dần dần trở nên khó coi.
Nhớ thương hạng mục mảnh đất thành tây này không chỉ vài người, Trì Dĩ Hoành cũng rất để tâm. So với Hạ Chí Thành một đêm không ngủ, tối qua có thể nói là một đêm ngon giấc nhất trong khoảng thời gian này của Trì Dĩ Hoành.
Đồng hồ sinh học nhiều năm làm anh theo thói quen cứ sáu giờ liền thức giấc, Trì Dĩ Hoành không nhúc nhích, cơ thể ấm áp cùng hơi thở khe khẽ trong lòng nhắc nhở Hạ Trạch vẫn còn ngủ. Nắng ban mai xuyên thấu qua khe hở rèm cửa chiếu vào, căn phòng cũng không còn u ám, Trì Dĩ Hoành có thể nhìn rõ bộ dáng Hạ Trạch đang nằm trong lòng mình.
Hạ Trạch nắm mắt thả lỏng trông có chút lười biếng. Trì Dĩ Hoành cúi đầu hôn lên trán đối phương, trong lòng không khỏi có chút ảo não, tối qua anh nên tiết chế một chút. Khoảng thời gian này vì Trì phụ nên Trì Dĩ Hoành cùng Hạ Trạch không chỉ không dám ngủ cùng, ngay cả hành vi thân mật thường ngày cũng ít đi hẳn. Trước lúc Trì Thủ Chính từ Trung kinh trở lại, Trì Dĩ Hoành chỉ mới cùng Hạ Trạch ở cùng một chỗ, quả thực là thời điểm thực tủy tri vị. Trì phụ về tới, Trì Dĩ Hoành lập tức phải nhẫn nhịn dục vọng muốn thân cận. Nghẹn nhiều ngày như vậy, tối qua một phút không thể kiềm chế, Trì Dĩ Hoành giống như muốn bù đắp lại hết thảy thiếu thốn mấy ngày nay, ôm Hạ Trạch một lần lại một lần, chỉ còn kém từng ngụm từng ngụm ăn sạch cả xương cốt Hạ Trạch vào bụng.
Mơ mơ màng màng cảm nhận được ánh mắt Trì Dĩ Hoành, Hạ Trạch liền nhích sát hơn vào lòng anh, nhắm mắt hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Trì Dĩ Hoành nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Hạ Trạch, nhẹ giọng nói: “Còn sớm, ngủ tiếp đi.”
Hạ Trạch nhớ tới một chuyện, cố gắng mở to mắt: “Anh họ, không phải anh nên phòng à?” Vừa nói vừa ngáp, tối qua cùng Trì Dĩ Hoành gây sức ép tới tận khuya, Hạ Trạch thực sự mệt mỏi. Cậu cảm thấy mình mới ngủ không được bao lâu đã thức dậy.
Hạ Trạch nhắc nhở làm Trì Dĩ Hoành mỉm cười, cúi đầu ngậm lấy môi cậu, nhẹ nhàng ma xát, thấp giọng nói: “Tiểu Trạch, em định qua cầu rút ván sao?”
Hạ Trạch buồn ngủ híp mắt lại, tùy ý hành vi Trì Dĩ Hoành, hàm hồ cảnh cáo: “Cữu cữu…”
Nghe vậy, Trì Dĩ Hoành ngược lại không dừng lại mà càng làm càn hơn nữa. Đầu lưỡi linh hoạt tách môi Hạ Trạch, triền miên câu dẫn đầu lưỡi Hạ Trạch, ép cậu không thể không mở mắt. Trì Dĩ Hoành hôn đến mỹ mãn, khóe miệng cong lên thành ý cười thản nhiên: “Phụ thân phỏng chừng biết rồi, dù sao cũng chết, anh muốn kiếm đủ.”
Hạ Trạch: “…”
Trì Dĩ Hoành mà đủ thì cậu chết chắc. Bây giờ toàn thân cậu còn bủn rủn, hai bắp đùi đau nhức đến phát run a.
Ánh mắt Hạ Trạch toát ra cảm xúc lên án quá rõ ràng, Trì Dĩ Hoành nhịn không được ôm chầm lấy cậu bật cười. Cười đã, Trì Dĩ Hoành không làm thêm gì nữa, chỉ ôm nhu ôm Hạ Trạch, dỗ dành: “Ngủ đi.”
Hạ Trạch nghe lời, nhắm mắt lại không tới một phút đồng hồ liền ngủ.
Trì Dĩ Hoành cưng chìu nhìn Hạ Trạch, một bàn tay nhẹ nhành vỗ về trên lưng cậu. Sau khi dỗ Hạ Trạch ngủ say, Trì Dĩ Hoành mặc quần áo thu thập chỉnh chu rồi xuống lầu. Quả nhiên, phụ thân đã ngồi ở phòng khách chờ anh. Không đợi anh đi qua, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Trì Thủ Chính đã không ngừng phóng lên người anh.
Trì Dĩ Hoành lập tức thức thời cúi đầu: “Phụ thân.”
Nghênh đón anh chính là một trận hành hung của Trì Thủ Chính.
Trì Dĩ Hoành: “…”
Nói ra thì Trì Thủ Chính thực sự vô cùng tức giận. Vì chuyện hai đứa nhỏ ở cùng một chỗ nên khoảng thời gian này ông tìm hiểu không ít tri thức về phương diện này. Ông đương nhiên không nghĩ hai người nam ở cùng nhau chỉ là tình yêu thuần khiết trong sáng, nhưng ông cảm thấy Hạ Trạch vẫn còn nhỏ, Trì Dĩ Hoành hẳn sẽ biết khắc chế, nào ngờ… Trì Thủ Chính càng nghĩ càng giận, phẫn nộ đùng đùng đấm Trì Dĩ Hoành. Trì Dĩ Hoành bày ra bộ dáng nhận sai nhưng vị cha hiền hết đấm lại đấm.
Động tĩnh dưới lầu hoàn toàn không ảnh hưởng tới Hạ Trạch đang ngủ ngon lành, đợi tới hơn tám giờ thức dậy xuống lầu thì Trì Thủ Chính cùng Trì Dĩ Hoành đều hệt như chưa từng có chuyện phát sinh, đang ngồi ở phòng ăn xem báo chờ Hạ Trạch.
Hạ Trạch vịn cạnh cửa không dám bước vào. Cậu chột dạ cúi đầu liếc nhìn Trì Thủ Chính đang xem báo, vội vàng nháy nháy mắt với Trì Dĩ Hoành, ý hỏi sao lại thế này? Đã trễ thế này sao cữu cữu vẫn còn ở phòng ăn? Bình thường hẳn cữu cữu đã ăn xong từ sớm, lẽ nào đặc biệt đợi mình?
Trì Dĩ Hoành buồn cười nhìn Hạ Trạch, làm động tác bị đánh.
Hạ Trạch: “…”
Giờ cậu chạy còn kịp không a.
Ý niệm vừa nảy sinh trong đầu, Trì Thủ Chính bên kia khẽ ho khan một tiếng. Hạ Trạch lập tức cười thật tươi ngồi xuống cạnh ông, ngoan ngoãn nói: “Cữu cữu.”
Chống lại gương mặt tươi cười của Hạ Trạch, Trì Thủ Chính không có tẹo cáu kỉnh nào. Ông vừa bưng chén cháo qua cho Hạ Trạch, vừa hỏi: “Tiểu Trạch, lát nữa con định đi cùng Dĩ Hoành à?”
Hạ Trạch gật gật đầu. Hôm nay là ngày chính thức công bố kết quả đấu thầu hạng mục bên thành tây, cậu cũng vì chuyện này mới ráng bò xuống giường, bằng không hẳn đã nằm thẳng cẳng tới tận tối.
Sắc mặt Trì Thủ Chính hòa ái: “Đi xem cũng tốt.”
Cả bữa sáng, thái độ Trì Thủ Chính đối với Hạ Trạch vẫn trước sau như một, chính là Trì Dĩ Hoành không có được đãi ngộ này, thỉnh thoảng lại bị phụ thân nhà mình hừ lạnh một tiếng. Hạ Trạch đồng tình liếc nhìn Trì Dĩ Hoành, trong lòng hiểu rõ nhất định sáng nay anh họ đã thay mình gánh hết toàn bộ hỏa lực của cữu cữu. Nghĩ tới bộ dáng tức giận của cữu cữu, Hạ Trạch lại càng ngồi ngay ngắn hơn.
Mãi đến lúc ăn sáng xong bắt đầu khởi hành, Hạ Trạch mới thở phào một hơi. Lần này cậu đi với tư cách trợ lý Trì Dĩ Hoành, vì để phụ hợp với hình tượng, Hạ Trạch cố ý mặc sơ mi, còn đeo cà vạt.
“Thế nào?”
Trì Dĩ Hoành tán dương gật gật đầu.
Hạ Trạch đang muốn hỏi chuyện khi sáng Trì Dĩ Hoành bị đánh thì di động vang lên, là lão A. Cậu nghi hoặc bắt máy: “Alo, sao vậy?”
Âm thanh lão A lộ ra chút hưng phấn khác thường: “Chu Hàm Thanh tìm tới chỗ Hàn Linh.”
“Chu Hàm Thanh tìm Hàn Linh? Bà ta muốn làm gì?” Hạ Trạch ngoài ý muốn hỏi.
“Không biết!” Lão A phấn khởi: “Mặc kệ là làm gì, lát nữa sẽ biết ngay. Hôm qua thừa dịp Hàn Linh không ở, tôi đã tìm người tới lắp thiết bị theo dõi, cậu muốn tới đây xem không?”
“… sáng nay tôi có việc rồi, ông xem xong gửi qua mail tôi là được, không cần thiết phải xem trực tiếp đâu.”
Hạ Trạch thực sự nghĩ phàm là người làm nghề thám tử đều có máu bà tám. Mặc kệ là lão K hay lão A đều thực phù hợp với định luật này. Nhất là lão A. Hạ Chí Thành xuất hiện ở chỗ Hàn Linh, lão A chỉ thầm mắng ‘cẩu nam nữ’. Nhưng Chu Hàm Thanh vừa tới thì ông hệt như vừa uống máu gà, có cảm giác rốt cuộc cũng đợi tới màn đối thủ định mệnh quyết chiến.
Lão A khẩn trương nhìn chằm chằm đối diện, không có bóng dáng Hạ Chí Thành, chỉ có một mình Chu Hàm Thanh, vấn đề Hạ Trạch hỏi trước đó kỳ thực cũng là điều lão A thắc mắc. Chu Hàm Thanh tới tìm Hàn Linh làm gì? Không phải Hạ Chí Thành phó thác Chu Hàm Thanh tới giải quyết đi?
Chu Hàm Thanh không biết có một đống người đang quan tâm tới động thái của mình, bà thong dong bước ra thang máy, đi tới gõ cửa nhà Hàn Linh.
“Chí Thành.” Theo một trận bước chân dồn dập, Hàn Linh vui sướng mở cửa. Lúc nhìn thấy người bên ngoài là ai, nụ cười trên mặt nhất thời biến mất, thay vào đó là chán ghét cùng oán hận: “Cô tới làm gì?”
Này chân chính là lần gặp mặt đầu tiên của Chu Hàm Thanh cùng Hàn Linh, hai người cơ hồ vừa thấy liền nhận ra đối phương. Chu Hàm Thanh cười khẽ: “Tôi là Chu Hàm Thanh, tôi nghĩ cái khác không cần mình tự giới thiệu, không mời tôi vào sao?”
Hàn Linh không nói gì, Chu Hàm Thanh lướt qua đối phương tự bước vào nhà. Phòng ở của Hàn Linh thu thập rất sạch sẽ, bố trí thoải mái, hoàn toàn bất đồng với tưởng tượng về một người điên. Tùy ý liếc nhìn một vòng, Chu Hàm Thanh giống như chủ nhân nơi này tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở giữa, hơi ngửa đầu, hất cằm nói với Hàn Linh: “Ngồi đi, Chí Thành không có thời gian nên bảo tôi tới xem chị.”
Làm bà Hạ nhiều năm, dáng vẻ Chu Hàm Thanh tuyệt đối không thể bới móc. Bắt đầu từ lúc xuất hiện ở cửa, khí thế của Chu Hàm Thanh liền vững vàng đè ép Hàn Linh.
Biểu tình chán ghét trên mặt Hàn Linh theo động tác của Chu Hàm Thanh mà càng sâu thêm. Năm đó Hạ nãi nãi chướng mắt Hàn Linh chính vì Hàn Linh sinh ra trong gia đình nghèo khó, không có dáng vẻ trang nhã như Trì Hân Vân. Hàn Linh thua Trì Hân Vân thì không tính là gì, nhưng ngay cả một đứa nghèo như Chu Hàm Thanh mà cũng dám lên mặt với Hàn Linh.
Hàn Linh đứng ở nơi đó, từ trên cao nhìn xuống Chu Hàm Thanh, âm trầm hỏi: “Cô nói là Chí Thành bảo cô tới?”
Chu Hàm Thanh thưởng thức biểu tình trên mặt Hàn Linh, thản nhiên gật gật đầu: “Chí Thành nói có quà muốn tặng cho chị, bảo tôi mang tới giúp.” Không đợi Hàn Linh nói gì, Chu Hàm Thanh đã chậm rãi nhắc nhở: “Chị Hàn, chị cùng Chí Thành chỉ là bạn học, tôi nghĩ chị gọi anh ấy là Chí Thành không hợp lẽ cho lắm, cứ gọi là Hạ tiên sinh thì tốt hơn.”
Hàn Linh dễ dàng bị lời nói của Chu Hàm Thanh chọc giận, vẻ mặt trở nên vặn vẹo: “Này cũng là anh ta nói?”
“Chị Hàn cảm thấy thế nào?” Chu Hàm Thanh thản nhiên hỏi ngược lại.
“Tôi không tin, tôi không tin, cô gạt tôi!” Hàn Linh phẫn nộ gào lên.
Chu Hàm Thanh vẫn không chút biến sắc: “Tôi có lừa chị hay không, bản thân chị không cảm giác được sao?”
Hàn Linh nhìn chằm chằm Chu Hàm Thanh, đột nhiên cười cổ quái: “Căn bản không phải Chí Thành bảo cô tới đúng không? Tin kia không phải Chí Thành mà là cô, là cô lấy di động của Chí Thành, đúng không?”
Chu Hàm Thanh hơi bất ngờ, rất nhanh liền bật cười, không phủ nhận lời Hàn Linh: “Không tồi, đoạn ghi âm kia rất thú vị.”
Hàn Linh nghe Chu Hàm Thanh thừa nhận, nụ cười lại càng cổ quái hơn: “Cô tới tìm tôi làm gì? Uy hiếp hay mua chuộc? Cô cũng sợ đúng không? Sợ tôi công bố đoạn ghi âm này, hủy Chí Thành, cũng hủy đi cô, đúng không?”
Hàn Linh chọt trúng tim đen, này quả thực là điều Chu Hàm Thanh lo lắng. Chu Hàm Thanh thật sự sợ Hàn Linh phát điên tung ra đoạn ghi âm này, hủy Hạ Chí Thành thì bà cũng bị hủy theo. Đương nhiên, trừ bỏ chuyện này, Chu Hàm Thanh càng lo chính là đoạn ghi âm kia ở trong tay Hàn Linh thì bà cùng Chí Thành hệt như vĩnh viễn đội một quả bom trên đầu, không biết lúc nào nó sẽ nổ. Chu Hàm Thanh không tin Hạ Chí Thành có thể ngăn cản Hàn Linh, bằng không sẽ không dây dưa với một kẻ điên lâu như vậy. Thay vì Hạ Chí Thành, Chu Hàm Thanh càng tin tưởng bàn thân hơn.
Chu Hàm Thanh cười mỉm: “Nguyên lai cái gì chị cũng hiểu. Vậy càng tốt, dễ nói chuyện hơn.”
“Nói chuyện gì?”
“Hạ Nguyên!”
“Tiểu Nguyên!” Hàn Linh nhất thời khẩn trương: “Cô làm gì Tiểu Nguyên?”
Chu Hàm Thanh thản nhiên: “Chẳng làm gì cả. Tôi chỉ mời nó tới một nơi an toàn làm khách thôi.”
“Cô gạt tôi, cô dám? Tiểu Nguyên là con Hạ Chí Thành.” Hàn Linh the thé hét.
Chu Hàm Thanh đùa cợt bật cười: “Tôi thừa nhận Hạ Nguyên là con Hạ Chí Thành, nhưng vậy thì sao? Chí Thành đâu phải chỉ có mình Hạ Nguyên là con. Nói trắng ra, Hạ Nguyên bất quá chỉ là một đứa con riêng vĩnh viễn không có khả năng có chính danh. Sau lưng nó không có chỗ dựa vững chắc như Trì gia, lại còn có một người mẹ bệnh thần kinh, chị cảm thấy trong mắt Chí Thành nó được bao nhiêu phân lượng chứ. Chỉ sợ ngay cả một ngón tay Hạ Trạch cũng không bằng. Cho dù tôi làm gì nó thì Chí Thành cũng không trách cứ.”
Điểm yếu của Hàn Linh chính là Hạ Nguyên, đây là kết quả điều tra của Chu Chấn. Ban đầu lúc điều tra Hàn Linh, Chu Hàm Tinh vốn muốn chặt đứt nguồn tài chính của Hàn Linh, sau đó chậm rãi gây sức ép với Hạ Nguyên. Lần này bất quá chỉ là thực hiện sớm một chút mà thôi.
Trước đó, Chu Hàm Thanh cũng không liều lĩnh trực tiếp chạy tới chỗ Hàn Linh mà là gọi điện qua Chu gia. Chu Chấn không ở, bắt máy là Chu Tử Xương. Nghe Chu Hàm Thanh căn dặn xong, Chu Tử Xương trẻ tuổi khí thịnh lập tức vỗ ngực đáp ứng. Ngay lúc Chu Hàm Thanh xuất phát tới chỗ Hàn Linh, Chu Tử Xương đã dẫn người tới khống chế Hạ Nguyên bị Chu Hàm Thanh gọi điện lừa tới. Chu Hàm Thanh đương nhiên sẽ không làm gì Hạ Nguyên, dù sao Hạ Nguyên cũng là con Hạ Chí Thành. Bà chỉ cần Hạ Nguyên không thể liên hệ với Hàn Linh, thời khắc mấu chốt hù dọa được đối phương là ổn. Cho dù có lẽ Hạ Chí Thành biết chuyện sẽ mất hứng nhưng cũng chỉ có thể cho qua. So với chuyện lấy được đoạn ghi âm từ chỗ Hàn Linh, tình tự của Hạ Chí Thành hoàn toàn không đáng kể. Huống chi đến khi đó người có đoạn ghi âm trong tay là mình, Hạ Chí Thành sẽ chân chính hiểu được cái gì gọi là vợ chồng là một thể.
Chu Hàm Thanh đã tính toán rất chu đáo, nhắm thẳng vào điểm yếu của Hàn Linh, cũng tính toán phản ứng của Hạ Chí Thành lúc biết chuyện, nhưng cố tình lại quên tính tới phản ứng của Hàn Linh. Ngay lúc Chu Hàm Thanh vừa nói xong câu đó, Hàn Linh liền nhìn chằm chằm, tiếp đó nhào tới cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn điên cuồng đâm tới.
“Tiểu Nguyên là con tao, Hạ Chí Thành đã đáp ứng để nó nhận tổ quy tông, không phải con riêng, cũng không phải thứ nghiệt chủng như Hạ Trạch kia có thể so sánh.”
Ý định của Chu Hàm Thanh là muốn nói Hạ Nguyên trong mắt Hạ Chí Thành chả là gì, không ngờ lại kích thích Hàn Linh phát điên. Đối với Hàn Linh mà nói, mặc kệ là thân phận con riêng của Hạ Nguyên hay sự tồn tại của Hạ Trạch, tất cả đều làm bà không thể chịu nổi. Nhất là bị Chu Hàm Thanh cười cợt nói ra càng giống như một người thành công đang khoe khoang trước mặt một kẻ thất bại.
“Chị điên rồi!” Chu Hàm Thanh liều mạng tránh né.
Hàn Linh cười phá lên: “Mày không biết đúng không? Tao vốn chính là kẻ điên! Kẻ điên giết người sẽ không ngồi tù, điểm này mày chưa biết đi.”
Cách cái bàn, Hàn Linh vừa cười điên cuồng vừa không kiên nể đâm dao về phía Chu Hàm Thanh. Túi xách trong tay Chu Hàm Thanh thoáng chốc đã bị đâm rách tung tóe, tay cũng bị rạch trúng một nhát. Trong lúc kinh hoảng, Chu Hàm Thanh chống lại ánh mắt Hàn Linh, cảm thấy Hàn Linh thật sự đã điên rồi. Thừa dịp Hàn Linh không chú ý, Chu Hàm Thanh quật mạnh túi xách về phía mắt Hàn Linh, nhân cơ hội này bỏ chạy. Hàn Linh vung tay hất túi xách, từ phía sau túm lấy Chu Hàm Thanh. Chu Hàm Thanh giãy dụa kịch liệt, hai người bắt đầu xô đẩy, Hàn Linh đột nhiên cứng đờ bất động.
Chu Hàm Thanh ý thức được gì đó, chầm chậm cúi đầu, tay bà đang cầm con dao gọt trái cây, mà đầu kia đã đâm vào ngực Hàn Linh.
________
Hoàn
Tác giả :
Lý Tùng Nho