Trọng Sinh Chi Hạ Trạch
Chương 54: Nghe lén
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [54] Nghe Lén
*****
Hạ Nguyên cả đêm không về nhà mà mờ mịt lái xe vòng quanh khắp đường lớn ngõ nhỏ ở Hải thành.
Lúc mười hai giờ đêm, Liễu Giai có gọi điện thoại tới, thân thiết hỏi có phải ở trường xảy ra chuyện hay không, sao không chịu về nhà? Hạ Nguyên lấy cớ nói thầy hướng dẫn có việc nhờ, dễ dàng lừa được Liễu Giai. Hàn Linh luôn nói Liễu Giai cùng Hạ Chí Phi không thật lòng, chỉ xem anh là công cụ áp chế Hạ Chí Thành. Nhưng trong lòng Hạ Nguyên, Hạ Chí Phi là một người phụ thân tốt, ôn hòa lại nhẫn nại. Liễu Giai tuy là một người mẫu thân nghiêm khắc nhưng cũng luôn quan tâm tới anh. Nếu không có Hàn Linh, bọn họ thật sự là một gia đình hạnh phúc, đáng tiếc trên đời này không có chữ nếu.
Hạ Nguyên không biết nên đi đâu, anh không muốn về nhà, cũng không muốn một mình trở về căn nhà trọ lạnh tanh kia. Cuối cùng Hạ Nguyên đỗ xe ngoài cửa tiểu khu Trì gia. Dưới bóng đêm bao trùm, cả khu nhà một mảnh tĩnh lặng, chỉ còn ánh đèn đường từ cổng tiểu khu uốn lượn kéo dài vào trong. Hạ Nguyên chăm chú nhìn ngọn đèn, tưởng tượng bộ dáng Hạ Trạch say ngủ. Cùng Hạ Trạch ở dưới một bầu trời đêm làm Hạ Nguyên có cảm giác bọn họ chưa từng bất hòa.
Hạ Nguyên cũng không biết mình từ khi nào thích Hạ Trạch. Trước đây, bởi vì Hạ Chí Thành thích anh nên Trì Hân Vân thường xuyên đón anh tới nhà ở lại vài ngày. Anh nhìn thấy Hạ Trạch sinh ra, cũng thấy Hạ Trạch chập chững học đi học chạy, ngày một trưởng thành. Trong mắt anh Hạ Trạch là một món đồ chơi mới mẻ, anh thích nghe Hạ Trạch ngọng nghịu gọi mình là anh trai, thích nhìn Hạ Trạch mỉm cười với mình, còn lấy lòng đưa phần bánh ngọt trong tay cho anh. Nhưng, cái chết của Trì Hân Vân đã biến đổi hết thảy.
Anh có một đoạn thời gian không thể đối mặt với Hạ Trạch, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt Hạ Trạch sẽ lập tức nhớ tới Trì Hân Vân. Sau khi Trì Hân Vân qua đời, Hạ Nguyên đã bệnh nặng một trận. Chờ đến lúc khỏi bệnh thì lại nghe thấy Hạ Chí Thành sắp kết hôn. Nhưng cô dâu không phải Hàn Linh mà là một người phụ nữ khác.
Lúc nghe thấy tin này, Hạ Nguyên lén trộm tới xem Hạ Trạch, không biết có phải vì không có ai quan tâm chăm sóc hay không mà Hạ Trạch gầy đi rất nhiều, một mình ôm đồ chơi ngồi bệch dưới đất mà khóc. Khi đó anh cũng không hiểu, chỉ nhìn Hạ Trạch khóc, trong lòng vừa khổ sở lại chột dạ, lúc sau mới hiểu cảm giác đó gọi là áy náy. Anh mắt đầu dành thật nhiều thời gian bồi bên cạnh Hạ Trạch, ngây ngốc học cách chiếu cố Hạ Trạch, kiên nhẫn kể chuyện cổ tích cho Hạ Trạch nghe, nhìn Hạ Trạch ngày một lớn. Mẫu giáo, tiểu học, trung học, anh gần như đang chuộc tội mà canh giữ bên cạnh, anh có rất nhiều bí mật giấu Hạ Trạch nhưng lại không thể nói ra. Hàn Linh cho dù phát điên thì cũng là mẫu thân anh, Hạ Chí Thành cho dù vì tư lợi thì cũng là phụ thân anh. Anh chán ghét bọn họ nhưng cũng thực thương xót.
Áy náy, tự trách, sợ hãi… lúc đối mặt với Hạ Trạch, cảm xúc của anh cũng thực phức tạp, càng đáng buồn hơn chính là không biết bắt đầu từ lúc nào, mớ cảm xúc đó lại tăng thêm một thứ, là yêu thích. Sau quá trình tranh đấu bản thân, Hạ Nguyên cố gắng đè nén cảm xúc này xuống đáy lòng, hệt như một người anh trai tốt canh giữ bên cạnh Hạ Trạch.
Trước mặt Hạ Trạch anh luôn giả vờ như không có việc gì, nhưng chỉ có mình anh biết bản thân sợ hãi cỡ nào, sợ có một ngày nào đó những bí mật mà mình đang giấu diếm bị phơi bày…
Hạ Nguyên cứ vậy suy nghĩ về những chuyện từng trải qua, tận đến khi hừng đông mới lái xe tới Hạ gia, tìm Hạ Chí Thành. Một đêm không ngủ, trạng thái Hạ Nguyên thoạt nhìn không tốt chút nào, nhưng tinh thần lại không hề mệt mỏi.
Đối với chuyện Hạ Nguyên tới, Hạ Chí Thành rất bất ngờ: “Tiểu Nguyên, tới sớm như vậy có phải có chuyện gì không?”
Chu Hàm Thanh ở sát phía sau Hạ Chí Thành, vẻ mặt ôn hòa nhưng trong mắt lại không hề có chút ý cười. Hạ Nguyên khách khí gật đầu chào hỏi Chu Hàm Thanh, lạnh nhạt chuyển về phía Hạ Chí Thành: “Chú ba, có chút chuyện tìm chú.”
Hạ Nguyên nói vậy ý là muốn nói chuyện riêng với Hạ Chí Thành, Chu Hàm Thanh không chút biến sắc, mỉm cười nói hai người vào phòng khách nói chuyện, bà về phòng để không gian riêng cho hai chú cháu. Hạ Nguyên vẫn đứng đó bất động, Hạ Chí Thành liếc nhìn Chu Hàm Thanh một cái, nói: “Tiểu Nguyên, theo chú tới phòng sách đi.”
Mắt thấy bóng dáng hai người biến mất ở khúc quanh cầu thang, nụ cười trên mặt Chu Hàm Thanh biến mất, biểu tình cũng lạnh băng. Hạ Nguyên tới tìm Hạ Chí Thành làm gì? Lại còn muốn tránh mặt bà, chẳng lẽ có quan hệ tới Hàn Linh? Nhưng đáng giận là Hạ Chí Thành dẫn Hạ Nguyên tới phòng sách, bà có muốn nghe lén cũng không được.
Chu Hàm Thanh hít sâu một hơi làm mình tỉnh táo lại, từ lúc biết đến sự tồn tại của Hàn Linh, bà luôn thấp thỏm buồn bực. Bà có thể chịu đựng việc Hạ Chí Thành giấu diếm mình, nhưng không đại biểu bà chịu đựng được chuyện Hạ Chí Thành có con riêng bên ngoài, nhất là đứa con riêng này còn luôn lởn vởn trước mặt. Chu Hàm Thanh lạnh lùng nhìn về phía lầu hai, nhớ tới thái độ qua quít có lệ của anh cả, bà thầm cười lạnh. Chẳng lẽ chờ tới lúc Hàn Linh dắt Hạ Nguyên tìm tới tận nhà luôn sao? Chu Hàm Thanh âm trầm nghĩ, nếu anh cả đã không chịu giúp thì bà chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trong phòng sách lầu hai, Hạ Chí Thành ôn hòa nhìn Hạ Nguyên: “Còn chưa ăn sáng đi, muốn ăn gì để chú dặn nhà bếp làm.”
Hạ Nguyên lắc đầu: “Nói xong sẽ đi ngay.”
“Chuyện gì mà gấp vậy?” Hạ Chí Thành khó hiểu.
Hạ Nguyên bình tĩnh nói: “Mẫu thân gần nhất tinh thần không được tốt cho lắm, tôi muốn tìm bác sĩ tới xem thử, hoặc đưa bà ấy ra ngoại quốc an dưỡng.”
Hạ Chí Thành sửng sốt tầm mười giây mới phản ứng được mẫu thân mà Hạ Nguyên nói là Hàn Linh. Ông biết Hạ Nguyên có gút mắc với Hàn Linh, không chịu gọi tiếng mẫu thân. Chính là không ngờ lần đầu tiên Hạ Nguyên chủ động nhắc chuyện Hàn Linh là vì vấn đề này. Không phải ông không nghĩ tới chuyện đưa Hàn Linh ra ngoại quốc an dưỡng, chỉ là Hàn Linh cương quyết không chịu rời khỏi Hạ Nguyên. Về phần tìm bác sĩ ở trong nước tới xem, kia lại càng không có khả năng, Hàn Linh rất bài xích chuyện này, ông cũng không dám kích thích quá độ.
“Cô ta đồng ý sao?” Hạ Chí Thành nghĩ ngay tới vấn đề này.
Hạ Nguyên rũ mắt không nói gì. Hạ Chí Thành lập tức phản ứng được, Hạ Nguyên cư nhiên muốn cưỡng chế Hàn Linh. Phản ứng đầu tiên của ông là Hạ Nguyên cùng Hàn Linh lại phát sinh tranh chấp, phỏng chừng lại là chuyện muốn xuất ngoại, Hàn Linh vì chuyện này mà nháo loạn không ít.
Hạ Chí Thành đau đầu nhu nhu huyệt thái dương, không đồng ý nói: “Hàn Linh vì không muốn con xuất ngoại nên mới gây sức ép như vậy, con cũng biết lúc trẻ cô ta từng bị kích thích, rất mẫn cảm với việc này. Nếu con có thể thuyết phục cô ta đồng ý kiểm tra thì tốt, nhưng nếu ép buộc, lỡ như gợi lên kí ức không tốt, ngược lại càng làm bệnh nặng hơn thì làm sao?”
Hạ Nguyên siết chặt nắm tay, mặt không biến sắc nhìn về phía Hạ Chí Thành, nhẹ giọng nói: “Ông có biết mình làm vậy căn bản chỉ là dung túng bà ta không?”
Trên mặt Hạ Chí Thành hiện lên một tia bất mãn, ngữ khí nặng hơn một chút: “Tiểu Nguyên, cô ta dù sao cũng là mẫu thân con.”
Nắm tay Hạ Nguyên siết chặt tới căng cứng, móng tay đâm sâu vào da thịt, gằng từng tiếng nói: “Ông có biết bà ta đã làm gì hay không? Bà ta mướn một cô gái mắc bệnh HIV đi dụ dỗ Hạ Trạch, như thế cũng không sao? Cũng chỉ là gây sức ép một chút?”
“Con nói cái gì?” Hạ Chí Thành bật người dậy, tựa hồ không thể tin những điều mình vừa nghe, khiếp sợ nhìn Hạ Nguyên.
Vẻ mặt Hạ Nguyên trở nên bi ai: “Đúng như ông nghe, bà ta mướn một người bệnh HIV đi dụ dỗ Hạ Trạch, bị tôi phát hiện.”
Sắc mặt Hạ Chí Thành phút chốc trở nên khó coi vô cùng, Hạ Nguyên không giống đang lừa ông. Nhớ tới vẻ mặt điên cuồng của Hàn Linh, cảm thấy cô ta rất có thể sẽ làm ra chuyện như vậy. Trái tim Hạ Chí Thành nảy lên thình thịch, trong đầu hiện lên bộ dáng Hạ Trạch òa khóc gọi ba ba lúc nhỏ, lúc thì là bộ dáng Hàn Linh lúc trẻ hướng về phía ông mỉm cười, hai hình bóng xung đột kịch liệt trong đầu.
Phòng sách nhất thời im lặng. Hạ Nguyên bình tĩnh nhìn thần sắc biến hóa trên mặt Hạ Chí Thành, chua chát nói: “Bà ta điên rồi, từ khi Trì Hân Vân qua đời vào mười lăm năm trước…”
“Không được nhắc tới chuyện năm đó.” Hạ Chí Thành lớn tiếng đánh gảy lời Hạ Nguyên.
Chuyện mười lăm năm trước là cấm kỵ trong lòng ông, chỉ có Hàn Linh không chút kiêng nể gì nhắc tới mà thôi. Có lẽ ý thức được phản ứng của mình quá kịch liệt, giọng điệu Hạ Chí Thành dịu đi, tận lực ôn hòa nói: “Tiểu Nguyên, chuyện kia đã qua rồi. Chúng ta không phải đã nói rồi sao? Con phải học cách quên đi, không cần nghĩ về nó. Về phần mẫu thân con, chú sẽ tới nói chuyện, nhanh chóng an bài việc xuất ngoại an dưỡng.”
Hạ Nguyên nói rất đúng, ông không thể tiếp tục dung túng Hàn Linh. Hạ Trạch cho dù thế nào cũng là con trai ông, Hàn Linh thực sự không nên ra tay với Hạ Trạch. Hơn nữa gần nhất xảy ra rất nhiều chuyện, ông cũng không dư thừa tinh lực ứng phó Hàn Linh, trước cứ tống cô ta ra nước ngoài một thời gian rồi tính sau.
Hạ Nguyên không ở lại Hạ gia quá lâu, nếu Hạ Chí Thành đã đồng ý đề nghị đó, việc cần làm hiện giờ là canh giữ bên người Hàn Linh, đề phòng bà ta lại nổi điên.
Hạ Nguyên rời đi không bao lâu thì Hạ Chí Thành cũng thu thập tốt, chuẩn bị ra ngoài.
Chu Hàm Thanh vừa giúp Hạ Chí Thành chỉnh sửa lại quần áo, vừa thân thiết hỏi: “Chí Thành, sớm vậy đã phải đi bệnh viện sao?”
Hạ Chí Thành dừng một chút, hàm hồ đáp lại, tiện đà căn dặn: “Hôm nay em không cần tới bệnh viện, tuần này đã vất vả nhiều rồi, ở nhà bồi Tiểu Khải đi.”
“Dạ!” Chu Hàm Thanh cười gật gật đầu, tiếp nhận sự săn sóc của Hạ Chí Thành.
Nhìn Hạ Chí Thành ra cửa, Chu Hàm Thanh lập tức gọi điện cho Chu Chấn. Bà hoài nghi Hạ Chí Thành căn bản không tới bệnh viện mà đi tìm Hàn Linh, bà muốn Chu Chấn cùng mình tới chỗ Hàn Linh xem thử.
Hai vợ chồng người trước người sau ra cửa, cả Hạ gia trừ bỏ nhóm người hầu thì chỉ còn một mình Hạ Khải. Đối với Hạ Khải mà nói, đó là một cơ hội hiếm có, cậu lập tức chạy lên phòng Hạ Trạch. Hạ Khải không tin tìm không ra món đồ kia, khẳng định nó đang ở đâu đó trong căn nhà này.
Chuyện Hạ Nguyên tìm tới Hạ Chí Thành, Hạ Trạch rất nhanh đã biết.
Vì tối qua ngủ trễ, chờ đến lúc rời giường, kẻ cuồng công việc Trì Dĩ Hoành đã kéo một kẻ cuồng khác là Lý Minh Hiên tới phòng sách. Hạ Trạch định tới tìm Trầm Hi, nhưng hỏi ra thì biết Trầm Hi vẫn còn đang ngủ.
Hạ Trạch một mình không có việc gì làm, nghĩ tới thiết bị nghe lén mình đặt trong phòng sách Hạ gia, bắt đầu lôi ra vọc.
Thứ lão K cho cậu không hổ là thiết bị nghe lén tiên tiến nhất, chỉ cần Hạ Trạch mở thiết bị thu sóng bên này thì toàn bộ những cuộc đối thoại trong phòng sách Hạ gia đều được lưu hết vào bên trong.
Khoảng thời gian này hễ có thời gian rãnh Hạ Trạch lại lấy ra nghe một chút, cậu cũng không biết mình có thể nghe được chuyện gì. Chính là trong lòng lại cố chấp, nếu nói phụ thân có nơi nào không bố trí phòng vệ nhất thì khẳng định chính là phòng sách. Trừ bỏ lão A điều tra, nếu cậu muốn tìm ra chút dấu vết về chuyện xảy ra năm đó thì chỉ có thể ra tay ở nơi này.
Hạ Trạch mở đoạn ghi âm ngày hôm qua, vì gần nhất Hạ Chí Thành ở bệnh viện khá nhiều nên đoạn ghi âm hôm qua cũng không dài, rất nhanh đã nghe xong. Đang định buông ống nghe xuống thì bên trong đột nhiên vang lên âm thanh, là tiếng Hạ Chí Thành cùng Hạ Nguyên đang nói chuyện. Hạ Trạch sửng sốt một chút, tiếp đó liền xốc lại tinh thần. Này là lần đầu tiên Hạ Trạch nghe thấy hai người này nói chuyện. Cậu nghe bọn nọ nhắc tới mình, nghe Hạ Nguyên bảo vệ mình, thực sự không diễn tả được cảm giác trong lòng lúc này.
Hạ Nguyên…
Ngay lúc tâm tư Hạ Trach lơ đãng bay xa, âm thanh Hạ Nguyên rõ ràng vọng vào trong tai: ‘Bà ta điên rồi, từ khi Trì Hân Vân qua đời vào mười lăm năm trước…’
Ba chữ Trì Hân Vân làm Hạ Trạch lập tức hoàn hồn, cậu còn chưa kịp phản ứng Hạ Nguyên có ý gì thì âm thanh Hạ Chí Thành đã cất cao: ‘Không được nhắc tới chuyện năm đó.’
Âm thanh quá sắc bén lại đột ngột bất ngờ đánh sâu vào màng nhĩ Hạ Trạch, hệt như vô số mũi kim châm vào, khó chịu vô cùng.
Nhưng Hạ Trạch giống như hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, trong đầu chỉ vang vọng những lời Hạ Chí Thành vừa nói.
Mười lăm năm trước chính là thời điểm mẫu thân cậu qua đời…
_______
Hoàn
*****
Hạ Nguyên cả đêm không về nhà mà mờ mịt lái xe vòng quanh khắp đường lớn ngõ nhỏ ở Hải thành.
Lúc mười hai giờ đêm, Liễu Giai có gọi điện thoại tới, thân thiết hỏi có phải ở trường xảy ra chuyện hay không, sao không chịu về nhà? Hạ Nguyên lấy cớ nói thầy hướng dẫn có việc nhờ, dễ dàng lừa được Liễu Giai. Hàn Linh luôn nói Liễu Giai cùng Hạ Chí Phi không thật lòng, chỉ xem anh là công cụ áp chế Hạ Chí Thành. Nhưng trong lòng Hạ Nguyên, Hạ Chí Phi là một người phụ thân tốt, ôn hòa lại nhẫn nại. Liễu Giai tuy là một người mẫu thân nghiêm khắc nhưng cũng luôn quan tâm tới anh. Nếu không có Hàn Linh, bọn họ thật sự là một gia đình hạnh phúc, đáng tiếc trên đời này không có chữ nếu.
Hạ Nguyên không biết nên đi đâu, anh không muốn về nhà, cũng không muốn một mình trở về căn nhà trọ lạnh tanh kia. Cuối cùng Hạ Nguyên đỗ xe ngoài cửa tiểu khu Trì gia. Dưới bóng đêm bao trùm, cả khu nhà một mảnh tĩnh lặng, chỉ còn ánh đèn đường từ cổng tiểu khu uốn lượn kéo dài vào trong. Hạ Nguyên chăm chú nhìn ngọn đèn, tưởng tượng bộ dáng Hạ Trạch say ngủ. Cùng Hạ Trạch ở dưới một bầu trời đêm làm Hạ Nguyên có cảm giác bọn họ chưa từng bất hòa.
Hạ Nguyên cũng không biết mình từ khi nào thích Hạ Trạch. Trước đây, bởi vì Hạ Chí Thành thích anh nên Trì Hân Vân thường xuyên đón anh tới nhà ở lại vài ngày. Anh nhìn thấy Hạ Trạch sinh ra, cũng thấy Hạ Trạch chập chững học đi học chạy, ngày một trưởng thành. Trong mắt anh Hạ Trạch là một món đồ chơi mới mẻ, anh thích nghe Hạ Trạch ngọng nghịu gọi mình là anh trai, thích nhìn Hạ Trạch mỉm cười với mình, còn lấy lòng đưa phần bánh ngọt trong tay cho anh. Nhưng, cái chết của Trì Hân Vân đã biến đổi hết thảy.
Anh có một đoạn thời gian không thể đối mặt với Hạ Trạch, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt Hạ Trạch sẽ lập tức nhớ tới Trì Hân Vân. Sau khi Trì Hân Vân qua đời, Hạ Nguyên đã bệnh nặng một trận. Chờ đến lúc khỏi bệnh thì lại nghe thấy Hạ Chí Thành sắp kết hôn. Nhưng cô dâu không phải Hàn Linh mà là một người phụ nữ khác.
Lúc nghe thấy tin này, Hạ Nguyên lén trộm tới xem Hạ Trạch, không biết có phải vì không có ai quan tâm chăm sóc hay không mà Hạ Trạch gầy đi rất nhiều, một mình ôm đồ chơi ngồi bệch dưới đất mà khóc. Khi đó anh cũng không hiểu, chỉ nhìn Hạ Trạch khóc, trong lòng vừa khổ sở lại chột dạ, lúc sau mới hiểu cảm giác đó gọi là áy náy. Anh mắt đầu dành thật nhiều thời gian bồi bên cạnh Hạ Trạch, ngây ngốc học cách chiếu cố Hạ Trạch, kiên nhẫn kể chuyện cổ tích cho Hạ Trạch nghe, nhìn Hạ Trạch ngày một lớn. Mẫu giáo, tiểu học, trung học, anh gần như đang chuộc tội mà canh giữ bên cạnh, anh có rất nhiều bí mật giấu Hạ Trạch nhưng lại không thể nói ra. Hàn Linh cho dù phát điên thì cũng là mẫu thân anh, Hạ Chí Thành cho dù vì tư lợi thì cũng là phụ thân anh. Anh chán ghét bọn họ nhưng cũng thực thương xót.
Áy náy, tự trách, sợ hãi… lúc đối mặt với Hạ Trạch, cảm xúc của anh cũng thực phức tạp, càng đáng buồn hơn chính là không biết bắt đầu từ lúc nào, mớ cảm xúc đó lại tăng thêm một thứ, là yêu thích. Sau quá trình tranh đấu bản thân, Hạ Nguyên cố gắng đè nén cảm xúc này xuống đáy lòng, hệt như một người anh trai tốt canh giữ bên cạnh Hạ Trạch.
Trước mặt Hạ Trạch anh luôn giả vờ như không có việc gì, nhưng chỉ có mình anh biết bản thân sợ hãi cỡ nào, sợ có một ngày nào đó những bí mật mà mình đang giấu diếm bị phơi bày…
Hạ Nguyên cứ vậy suy nghĩ về những chuyện từng trải qua, tận đến khi hừng đông mới lái xe tới Hạ gia, tìm Hạ Chí Thành. Một đêm không ngủ, trạng thái Hạ Nguyên thoạt nhìn không tốt chút nào, nhưng tinh thần lại không hề mệt mỏi.
Đối với chuyện Hạ Nguyên tới, Hạ Chí Thành rất bất ngờ: “Tiểu Nguyên, tới sớm như vậy có phải có chuyện gì không?”
Chu Hàm Thanh ở sát phía sau Hạ Chí Thành, vẻ mặt ôn hòa nhưng trong mắt lại không hề có chút ý cười. Hạ Nguyên khách khí gật đầu chào hỏi Chu Hàm Thanh, lạnh nhạt chuyển về phía Hạ Chí Thành: “Chú ba, có chút chuyện tìm chú.”
Hạ Nguyên nói vậy ý là muốn nói chuyện riêng với Hạ Chí Thành, Chu Hàm Thanh không chút biến sắc, mỉm cười nói hai người vào phòng khách nói chuyện, bà về phòng để không gian riêng cho hai chú cháu. Hạ Nguyên vẫn đứng đó bất động, Hạ Chí Thành liếc nhìn Chu Hàm Thanh một cái, nói: “Tiểu Nguyên, theo chú tới phòng sách đi.”
Mắt thấy bóng dáng hai người biến mất ở khúc quanh cầu thang, nụ cười trên mặt Chu Hàm Thanh biến mất, biểu tình cũng lạnh băng. Hạ Nguyên tới tìm Hạ Chí Thành làm gì? Lại còn muốn tránh mặt bà, chẳng lẽ có quan hệ tới Hàn Linh? Nhưng đáng giận là Hạ Chí Thành dẫn Hạ Nguyên tới phòng sách, bà có muốn nghe lén cũng không được.
Chu Hàm Thanh hít sâu một hơi làm mình tỉnh táo lại, từ lúc biết đến sự tồn tại của Hàn Linh, bà luôn thấp thỏm buồn bực. Bà có thể chịu đựng việc Hạ Chí Thành giấu diếm mình, nhưng không đại biểu bà chịu đựng được chuyện Hạ Chí Thành có con riêng bên ngoài, nhất là đứa con riêng này còn luôn lởn vởn trước mặt. Chu Hàm Thanh lạnh lùng nhìn về phía lầu hai, nhớ tới thái độ qua quít có lệ của anh cả, bà thầm cười lạnh. Chẳng lẽ chờ tới lúc Hàn Linh dắt Hạ Nguyên tìm tới tận nhà luôn sao? Chu Hàm Thanh âm trầm nghĩ, nếu anh cả đã không chịu giúp thì bà chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trong phòng sách lầu hai, Hạ Chí Thành ôn hòa nhìn Hạ Nguyên: “Còn chưa ăn sáng đi, muốn ăn gì để chú dặn nhà bếp làm.”
Hạ Nguyên lắc đầu: “Nói xong sẽ đi ngay.”
“Chuyện gì mà gấp vậy?” Hạ Chí Thành khó hiểu.
Hạ Nguyên bình tĩnh nói: “Mẫu thân gần nhất tinh thần không được tốt cho lắm, tôi muốn tìm bác sĩ tới xem thử, hoặc đưa bà ấy ra ngoại quốc an dưỡng.”
Hạ Chí Thành sửng sốt tầm mười giây mới phản ứng được mẫu thân mà Hạ Nguyên nói là Hàn Linh. Ông biết Hạ Nguyên có gút mắc với Hàn Linh, không chịu gọi tiếng mẫu thân. Chính là không ngờ lần đầu tiên Hạ Nguyên chủ động nhắc chuyện Hàn Linh là vì vấn đề này. Không phải ông không nghĩ tới chuyện đưa Hàn Linh ra ngoại quốc an dưỡng, chỉ là Hàn Linh cương quyết không chịu rời khỏi Hạ Nguyên. Về phần tìm bác sĩ ở trong nước tới xem, kia lại càng không có khả năng, Hàn Linh rất bài xích chuyện này, ông cũng không dám kích thích quá độ.
“Cô ta đồng ý sao?” Hạ Chí Thành nghĩ ngay tới vấn đề này.
Hạ Nguyên rũ mắt không nói gì. Hạ Chí Thành lập tức phản ứng được, Hạ Nguyên cư nhiên muốn cưỡng chế Hàn Linh. Phản ứng đầu tiên của ông là Hạ Nguyên cùng Hàn Linh lại phát sinh tranh chấp, phỏng chừng lại là chuyện muốn xuất ngoại, Hàn Linh vì chuyện này mà nháo loạn không ít.
Hạ Chí Thành đau đầu nhu nhu huyệt thái dương, không đồng ý nói: “Hàn Linh vì không muốn con xuất ngoại nên mới gây sức ép như vậy, con cũng biết lúc trẻ cô ta từng bị kích thích, rất mẫn cảm với việc này. Nếu con có thể thuyết phục cô ta đồng ý kiểm tra thì tốt, nhưng nếu ép buộc, lỡ như gợi lên kí ức không tốt, ngược lại càng làm bệnh nặng hơn thì làm sao?”
Hạ Nguyên siết chặt nắm tay, mặt không biến sắc nhìn về phía Hạ Chí Thành, nhẹ giọng nói: “Ông có biết mình làm vậy căn bản chỉ là dung túng bà ta không?”
Trên mặt Hạ Chí Thành hiện lên một tia bất mãn, ngữ khí nặng hơn một chút: “Tiểu Nguyên, cô ta dù sao cũng là mẫu thân con.”
Nắm tay Hạ Nguyên siết chặt tới căng cứng, móng tay đâm sâu vào da thịt, gằng từng tiếng nói: “Ông có biết bà ta đã làm gì hay không? Bà ta mướn một cô gái mắc bệnh HIV đi dụ dỗ Hạ Trạch, như thế cũng không sao? Cũng chỉ là gây sức ép một chút?”
“Con nói cái gì?” Hạ Chí Thành bật người dậy, tựa hồ không thể tin những điều mình vừa nghe, khiếp sợ nhìn Hạ Nguyên.
Vẻ mặt Hạ Nguyên trở nên bi ai: “Đúng như ông nghe, bà ta mướn một người bệnh HIV đi dụ dỗ Hạ Trạch, bị tôi phát hiện.”
Sắc mặt Hạ Chí Thành phút chốc trở nên khó coi vô cùng, Hạ Nguyên không giống đang lừa ông. Nhớ tới vẻ mặt điên cuồng của Hàn Linh, cảm thấy cô ta rất có thể sẽ làm ra chuyện như vậy. Trái tim Hạ Chí Thành nảy lên thình thịch, trong đầu hiện lên bộ dáng Hạ Trạch òa khóc gọi ba ba lúc nhỏ, lúc thì là bộ dáng Hàn Linh lúc trẻ hướng về phía ông mỉm cười, hai hình bóng xung đột kịch liệt trong đầu.
Phòng sách nhất thời im lặng. Hạ Nguyên bình tĩnh nhìn thần sắc biến hóa trên mặt Hạ Chí Thành, chua chát nói: “Bà ta điên rồi, từ khi Trì Hân Vân qua đời vào mười lăm năm trước…”
“Không được nhắc tới chuyện năm đó.” Hạ Chí Thành lớn tiếng đánh gảy lời Hạ Nguyên.
Chuyện mười lăm năm trước là cấm kỵ trong lòng ông, chỉ có Hàn Linh không chút kiêng nể gì nhắc tới mà thôi. Có lẽ ý thức được phản ứng của mình quá kịch liệt, giọng điệu Hạ Chí Thành dịu đi, tận lực ôn hòa nói: “Tiểu Nguyên, chuyện kia đã qua rồi. Chúng ta không phải đã nói rồi sao? Con phải học cách quên đi, không cần nghĩ về nó. Về phần mẫu thân con, chú sẽ tới nói chuyện, nhanh chóng an bài việc xuất ngoại an dưỡng.”
Hạ Nguyên nói rất đúng, ông không thể tiếp tục dung túng Hàn Linh. Hạ Trạch cho dù thế nào cũng là con trai ông, Hàn Linh thực sự không nên ra tay với Hạ Trạch. Hơn nữa gần nhất xảy ra rất nhiều chuyện, ông cũng không dư thừa tinh lực ứng phó Hàn Linh, trước cứ tống cô ta ra nước ngoài một thời gian rồi tính sau.
Hạ Nguyên không ở lại Hạ gia quá lâu, nếu Hạ Chí Thành đã đồng ý đề nghị đó, việc cần làm hiện giờ là canh giữ bên người Hàn Linh, đề phòng bà ta lại nổi điên.
Hạ Nguyên rời đi không bao lâu thì Hạ Chí Thành cũng thu thập tốt, chuẩn bị ra ngoài.
Chu Hàm Thanh vừa giúp Hạ Chí Thành chỉnh sửa lại quần áo, vừa thân thiết hỏi: “Chí Thành, sớm vậy đã phải đi bệnh viện sao?”
Hạ Chí Thành dừng một chút, hàm hồ đáp lại, tiện đà căn dặn: “Hôm nay em không cần tới bệnh viện, tuần này đã vất vả nhiều rồi, ở nhà bồi Tiểu Khải đi.”
“Dạ!” Chu Hàm Thanh cười gật gật đầu, tiếp nhận sự săn sóc của Hạ Chí Thành.
Nhìn Hạ Chí Thành ra cửa, Chu Hàm Thanh lập tức gọi điện cho Chu Chấn. Bà hoài nghi Hạ Chí Thành căn bản không tới bệnh viện mà đi tìm Hàn Linh, bà muốn Chu Chấn cùng mình tới chỗ Hàn Linh xem thử.
Hai vợ chồng người trước người sau ra cửa, cả Hạ gia trừ bỏ nhóm người hầu thì chỉ còn một mình Hạ Khải. Đối với Hạ Khải mà nói, đó là một cơ hội hiếm có, cậu lập tức chạy lên phòng Hạ Trạch. Hạ Khải không tin tìm không ra món đồ kia, khẳng định nó đang ở đâu đó trong căn nhà này.
Chuyện Hạ Nguyên tìm tới Hạ Chí Thành, Hạ Trạch rất nhanh đã biết.
Vì tối qua ngủ trễ, chờ đến lúc rời giường, kẻ cuồng công việc Trì Dĩ Hoành đã kéo một kẻ cuồng khác là Lý Minh Hiên tới phòng sách. Hạ Trạch định tới tìm Trầm Hi, nhưng hỏi ra thì biết Trầm Hi vẫn còn đang ngủ.
Hạ Trạch một mình không có việc gì làm, nghĩ tới thiết bị nghe lén mình đặt trong phòng sách Hạ gia, bắt đầu lôi ra vọc.
Thứ lão K cho cậu không hổ là thiết bị nghe lén tiên tiến nhất, chỉ cần Hạ Trạch mở thiết bị thu sóng bên này thì toàn bộ những cuộc đối thoại trong phòng sách Hạ gia đều được lưu hết vào bên trong.
Khoảng thời gian này hễ có thời gian rãnh Hạ Trạch lại lấy ra nghe một chút, cậu cũng không biết mình có thể nghe được chuyện gì. Chính là trong lòng lại cố chấp, nếu nói phụ thân có nơi nào không bố trí phòng vệ nhất thì khẳng định chính là phòng sách. Trừ bỏ lão A điều tra, nếu cậu muốn tìm ra chút dấu vết về chuyện xảy ra năm đó thì chỉ có thể ra tay ở nơi này.
Hạ Trạch mở đoạn ghi âm ngày hôm qua, vì gần nhất Hạ Chí Thành ở bệnh viện khá nhiều nên đoạn ghi âm hôm qua cũng không dài, rất nhanh đã nghe xong. Đang định buông ống nghe xuống thì bên trong đột nhiên vang lên âm thanh, là tiếng Hạ Chí Thành cùng Hạ Nguyên đang nói chuyện. Hạ Trạch sửng sốt một chút, tiếp đó liền xốc lại tinh thần. Này là lần đầu tiên Hạ Trạch nghe thấy hai người này nói chuyện. Cậu nghe bọn nọ nhắc tới mình, nghe Hạ Nguyên bảo vệ mình, thực sự không diễn tả được cảm giác trong lòng lúc này.
Hạ Nguyên…
Ngay lúc tâm tư Hạ Trach lơ đãng bay xa, âm thanh Hạ Nguyên rõ ràng vọng vào trong tai: ‘Bà ta điên rồi, từ khi Trì Hân Vân qua đời vào mười lăm năm trước…’
Ba chữ Trì Hân Vân làm Hạ Trạch lập tức hoàn hồn, cậu còn chưa kịp phản ứng Hạ Nguyên có ý gì thì âm thanh Hạ Chí Thành đã cất cao: ‘Không được nhắc tới chuyện năm đó.’
Âm thanh quá sắc bén lại đột ngột bất ngờ đánh sâu vào màng nhĩ Hạ Trạch, hệt như vô số mũi kim châm vào, khó chịu vô cùng.
Nhưng Hạ Trạch giống như hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, trong đầu chỉ vang vọng những lời Hạ Chí Thành vừa nói.
Mười lăm năm trước chính là thời điểm mẫu thân cậu qua đời…
_______
Hoàn
Tác giả :
Lý Tùng Nho