Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường
Chương 20: Đậu phụ thối
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người nọ chưa bước vào, tiếng cười đã len vào, tiếng cười như chuông bạc miễn bàn to thế nào, cũng mười phần hào sảng.
Người vào là một phụ nữ khoảng ba mươi, vóc người không lùn, cũng rất tinh tế, một thân sườn xám, xẻ tà không cao, thoạt nhìn bảo thủ, lại tôn lên thắt lưng mảnh khảnh, trên đầu là vật trang sức rườm rà, mặt trang điểm cẩn thận. Cô đi tới, phía sau còn có hỏa kế. Hỏa kế cầm khay gỗ, trên đó là các loại trà bánh ăn vặt.
Người phụ nữ đó tiến vào, không kiêng dè cái gì, cũng không có bất luận e lệ gì của con gái, dùng mắt tinh tế đánh giá Thành Ôn, vừa đánh giá vừa rút khăn ra, che miệng cười khanh khách.
Người phụ nữ này cười rất hào sảng, lắc lắc khăn tay thơm nức, đi tới trước, đi quanh Thành Ôn một vòng, ngoắc tay bảo hỏa kế đặt khay lên bàn, lập tức cười nói: "Vị này nói vậy là Thành nhị gia rồi, đại danh như sấm bên tai, thật sự ngưỡng mộ đã lâu. Ngày thường tiểu nữ tử thường nghe người ta nhắc tới Thành nhị gia, hiện giờ nhìn... Thật đúng là đẹp, Nguyễn Dục cô nương cũng không so được." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cô nói xong, Thành Ôn không biết vì sao tựa hồ có thể ngửi được một cỗ hương vị âm dương quái khí.
Cô nói xong, lại phất tay bảo hỏa kế đi ra ngoài, cầm một cái chén trên khay, mở nắp lên, cười khanh khách nói: "Đến đây, nếm thử cái này, nấm hương chưng trứng! Nhìn xem cậu thích nấm hương, hay là... thích trứng hơn!"
Mí mắt Thành Ôn nhịn không được nảy một cái, ngay sau đó cô lại vươn tay vỗ bụng Thành Ôn một cái. Nếu không phải Thành Ôn trốn nhanh, chẳng phải là sẽ bị một người phụ nữ đùa giỡn rồi sao.
Mí mắt Thành Ôn càng giật không ngừng, người phụ nữ kia thấy Thành Ôn không giận, cười càng hăng hái.
Cánh tay cô vòng qua cổ Thành Ôn, mùi son phấn thơm nức đập vào mặt, Thành Ôn nể tình hắt hơi một cái, lại làm cô cười vang.
Thành Ôn tựa hồ đặc biệt mẫn cảm với son phấn, hắt xì xong lại liên tục ho khan.
Cô kia cũng mặc kệ cậu, ôm lấy cổ Thành Ôn, vặn người ngồi trong lòng cậu, dùng khẩu khí nhẹ nhàng cười nói: "Nghe nói, cậu là người thân mật của thằng nhóc Tưởng Mục Thăng kia?"
"Khụ! Khụ —— "
Thành Ôn một hơi không thở nổi, thiếu chút nữa sặc chết mình. Cô nhìn phản ứng cậu lớn như vậy, che miệng cười, "Để tôi nói, đúng chứ gì! Không thì sao..."
Cô nói, dùng ngón tay vỗ mặt Thành Ôn, cười tủm tỉm, như cũ âm dương quái khí: "Không thì sao, gương mặt cười này, môi hồng răng trắng, còn da thịt non mềm, có phải là làm thằng nhóc Tưởng Mục Thăng mê mẩn choáng váng không? Không phải thì sao thằng nhóc kia tim như sắt đá lại chạy đến đây, làm sao có thể chăm sóc cậu đủ đường như thế? Nó đưa người tới chỗ tôi ăn chực, cũng là lần đầu."
Sắc mặt Thành Ôn lúc này mới bắt đầu chậm rãi cứng ngắc, thứ nhất thân thể này không thể cho người bên ngoài biết bí mật, Thành Ôn kiêng kị người khác coi cậu là kẻ yếu đuối. Thứ hai người phụ nữ này nói chuyện âm dương quái khí, tỏ rõ cảm thấy mình không bản lĩnh, chỉ có thể dựa vào Tưởng Mục Thăng.
Thành Ôn muốn thừa nhận, cậu quả thật cần Tưởng Mục Thăng trợ giúp, nếu như không có Tưởng Mục Thăng trợ giúp, không biết lăn lộn ở Tuyền Giang bao nhiêu năm mới có thể có ngày nổi danh, mà mình cũng không phải ăn chực chờ chết không cố gắng.
Tưởng Mục Thăng bỏ vốn xây dược thiện phường, Thành Ôn vội vàng tìm các loại đồ ăn, mà ngay cả thời đại phát triển cao như đời trước cũng chẳng có mấy tiệm ăn dược thiện, chứng minh dược thiện không dễ làm, bổ ít bổ nhiều cũng không được, còn phải chú ý khẩu vị có ngon không. Thành Ôn vì chuyện này bận cơ hồ mỗi ngày không chợp mắt, chợp mắt đầy đầu cũng là chuyện dược thiện phường, nằm mơ cũng là cái này. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Mà người này lại coi Thành Ôn không vừa mắt, cảm thấy người này vẫn là công tử bột dựa vào tài phú của cha.
Người phụ nữ này thấy cậu suy nghĩ, sắc mặt âm trầm, tựa hồ càng vui vẻ, chọc ngọc bội của cậu, dán vào tai Thành Ôn, hì hì cười nói: "Tưởng Mục Thăng thay người báo đáp ân tình thôi, cậu cũng đừng nhân cơ hội được một tấc lại muốn tiến một thước."
Khi nói chuyện, cửa phòng "cạch" một tiếng bị đẩy ra, người vào đúng là Tưởng Mục Thăng.
Tưởng Mục Thăng mới vào Hồn Xuân lâu, hỏa kế tới tiếp đón, nói: "Gia đến rồi, bà chủ và Nhị gia đang ở trên."
Người tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần quyến rũ, lại còn thích già dặn đúng là chủ chính quy của Hồn Xuân lâu trong miệng Nguyên Bắc, Tạ Nhị nương.
Tạ Nhị nương ở Hồn Xuân lâu không thường lộ diện, mà ngay cả Thành lão gia cũng cho rằng Hồn Xuân lâu là Kiều gia mở, kỳ thật không phải, Kiều gia chỉ đầu tư ít tiền vào, thực tế vẫn là Tạ Nhị nương kinh doanh.
Tạ Nhị nương làm người hào sảng, tiểu nhị gọi là bà chủ, mà ngay cả Kiều gia và Tưởng Mục Thăng cũng phải gọi một tiếng chị Nhị, mặt mũi không nhỏ. Nhưng ai cũng không biết, Tạ Nhị nương rốt cuộc tên thật là gì, thậm chí ai cũng không biết, Tạ Nhị nương rốt cuộc đến Tuyền Giang lúc nào, ở Tuyền Giang bao năm...
Tưởng Mục Thăng vừa nghe Tạ Nhị nương và Thành Ôn ở trên, trong lòng nhất thời chỉ còn có hai chữ "hỏng rồi", vội vàng lên lầu, đẩy cửa ra, quả nhiên, bà chủ này lại cho mình kinh hỉ.
Tưởng Mục Thăng thấy Tạ Nhị nương mị nhãn như tơ duỗi cánh tay vòng qua cổ Thành Ôn, người còn ngồi trong ngực Thành Ôn, lúc chưa đẩy cửa đã thấy cô cười khanh khách.
Tạ Nhị nương giương mắt nhìn Tưởng Mục Thăng, cười nói: "A, đến rồi."
Trên mặt Tưởng Mục Thăng vẫn duy trì tươi cười, tiến lên kéo cánh tay Tạ Nhị nương, kéo cô xuống người Thành Ôn, cười nói: "Chị Nhị học võ, đừng làm thiếu gia Thành gia bị thương."
Tạ Nhị nương chẳng cho là chuyện gì lớn, cười nói: "Đáng quý thế à?"
Tưởng Mục Thăng nhìn thoáng qua Thành Ôn, tiếp tục nói với Tạ Nhị nương: "Chị Nhị giọng đúng là to, tôi ở bên ngoài cũng nghe được... Nói thật ra, Tưởng Mục Thăng tôi là thương nhân từ đầu đến đuôi, muốn lãi không lỗ, không tất yếu làm đến nước này. Hôm nay đưa Nhị gia đến ăn chực, chỉ là muốn giới thiệu cho chị Nhị." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tạ Nhị nương vẫn là lần đầu nghe Tưởng Mục Thăng giúp người khác nói chuyện, kinh ngạc. Đây là lần đầu Thành Ôn nhìn thấy Tạ Nhị nương này có biểu tình khác trừ cười.
Tạ Nhị nương rốt cục nhịn không được lại đánh giá Thành Ôn lần nữa, nói: "Bõ công, Nhị gia có bản lãnh thật."
Tưởng Mục Thăng mời Tạ Nhị nương ngồi xuống, ba người vào chỗ mới lên tiếng: "Bản lĩnh thật hay không thật, còn muốn chị Nhị xem tiếp."
Tạ Nhị nương vừa nghe bỗng nở nụ cười, lại dùng mắt đánh giá Thành Ôn, nói: "Tuyền Giang này, Thành gia cậu ta lợi hại nhất, hiện giờ cậu đến Tuyền Giang, còn sợ không chăm nổi sao? Tưởng Mục Thăng, cậu bảo tôi xem tiếp, không phải là bảo tôi chăm sóc đấy chứ?"
Tưởng Mục Thăng cười nhạt, gật đầu nói: "Chị Nhị thật sự là thông minh."
"Đừng có vuốt mông ngựa, thật đúng là bảo bối chắc?"
Thành Ôn nghe bọn họ nói như vậy, không khỏi thấy kỳ quái, cũng không biết Tạ Nhị nương này có năng lực gì, còn lợi hại hơn Tưởng Mục Thăng.
Tưởng Mục Thăng còn nói thêm: "Không nói gạt chị, người Miêu gia tới Tuyền Giang rồi... Miêu Chính người này chị cũng biết, cho nên còn cần chị Nhị hao tâm tổn trí."
Tạ Nhị nương nghe "Miêu gia", sắc mặt xoát một chút đen đi, tí xíu ý cười cũng không có, trên người khó hiểu nhiều thêm một loại làm người cảm thấy sợ hãi, cười lạnh một tiếng, nói: "Được chứ, vừa lúc lấy Miêu Chính mài dao."
Bọn họ nói chuyện, Thành Ôn nghe hết, nhưng nghe không hiểu lắm, trong đó có rất nhiều ngọn nguồn Thành Ôn không biết. Xem ra Tạ Nhị nương này và Miêu gia có không ít quan hệ, nhưng Thành Ôn cũng không định hỏi thăm cái gì.
Tạ Nhị nương dứt lời, lại thay tươi cười, tựa như giây lát đổi mặt nạ, cười nói với Thành Ôn: "Tôi nghe Tưởng Mục Thăng nói, cậu rất lành nghề với đồ ăn, hôm nay nếm thử đi."
Khi nói chuyện, hỏa kế đến gõ cửa, cầm một món ngon mĩ vị vào, trong đó một cái đĩa rất lớn, vành hơi loe ra, phía trên có mấy miếng lập phương màu vàng, thoạt nhìn như là đậu hũ chiên, trên mỗi một miếng đậu hũ còn tinh tế khắc lên chữ thập, trên đó còn có mười mấy cái đĩa nhỏ, trên đó đựng các nguyên liệu bất đồng, canh nước phấn hạt, dạng gì cũng có, nhìn qua thập phần đồ sộ.
Tạ Nhị nương cười nói với Thành Ôn: "Kiểm tra kiến thức của Nhị gia trước, rốt cuộc là kỹ năng thật hay là kỹ năng giả, thử một lần là biết."
Thành Ôn đã khôi phục ôn hòa ngày thường, cười nhẹ một tiếng. Nếu mình thật sự là Nhị gia bánh bao mềm của Tuyền Giang, phỏng chừng chưa thấy đồ này, dù sao thời đại này tin tức bị chặn, giao thông cũng chưa phát triển, Tuyền Giang lại là trấn nhỏ, cho dù là đại môn nhà giàu, kiến thức cũng không nhất định xa như vậy.
Chẳng qua Thành Ôn là người sống hai đời, chút kiến thức ấy vẫn phải có.
Thành Ôn cầm lấy chiếc đũa, cầm một khối lập phương lên, lớp vỏ vàng óng ánh xốp giòn, giữa miếng đậu còn được kẹp miếng thịt. Miếng thịt được hun thơm nức, thịt mỏng màu đỏ có lớp bì khô vàng, thịt béo màu trắng trong suốt, đầy mỡ sợ là cũng hun ra ngoài.
Thành Ôn cẩm lên ngửi một chút, cũng không cần nếm, trong mắt tựa hồ lóe ra sáng rọi nắm chắc, cười nói: "Bà chủ Tạ đúng là bỏ không ít công sức nhỉ? Chân giò hun khói Vân Nam, màu vàng đượm, mùi thịt mang vị ngọt, thịt béo thơm mà không ngấy, hơn nữa Vân Nam đặc biệt có các loại hương liệu, món đậu phụ thối này của bà chủ Tạ đúng là đủ lịch sự tao nhã." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Mục Thăng không nói chuyện, chỉ cầm lấy chiếc đũa, cầm một miếng lên, chấm gia vị đưa vào trong miệng. Mùi đậu phụ thối độc đáo kèm theo chân giò hun khói thơm ngọt, ngoài giòn trong mềm, thịt xốp giòn, quả nhiên là món độc đáo.
Tạ Nhị nương lúc này mắt choáng váng, không nghĩ tới Thành Ôn một câu đã nói toạc ra "thiên cơ" của mình, thậm chí, Thành Ôn còn không cả nếm một hơi.
Tạ Nhị nương bỗng nhiên hiểu được, vì sao Tưởng Mục Thăng coi Thành Ôn như bảo bối. Cô vẫn luôn cho rằng Thành Ôn này không có năng lực gì, sau đó sự thật lại làm cho người không thể không kinh ngạc.
Chân giò hun khói
Đậu phụ thối
Người nọ chưa bước vào, tiếng cười đã len vào, tiếng cười như chuông bạc miễn bàn to thế nào, cũng mười phần hào sảng.
Người vào là một phụ nữ khoảng ba mươi, vóc người không lùn, cũng rất tinh tế, một thân sườn xám, xẻ tà không cao, thoạt nhìn bảo thủ, lại tôn lên thắt lưng mảnh khảnh, trên đầu là vật trang sức rườm rà, mặt trang điểm cẩn thận. Cô đi tới, phía sau còn có hỏa kế. Hỏa kế cầm khay gỗ, trên đó là các loại trà bánh ăn vặt.
Người phụ nữ đó tiến vào, không kiêng dè cái gì, cũng không có bất luận e lệ gì của con gái, dùng mắt tinh tế đánh giá Thành Ôn, vừa đánh giá vừa rút khăn ra, che miệng cười khanh khách.
Người phụ nữ này cười rất hào sảng, lắc lắc khăn tay thơm nức, đi tới trước, đi quanh Thành Ôn một vòng, ngoắc tay bảo hỏa kế đặt khay lên bàn, lập tức cười nói: "Vị này nói vậy là Thành nhị gia rồi, đại danh như sấm bên tai, thật sự ngưỡng mộ đã lâu. Ngày thường tiểu nữ tử thường nghe người ta nhắc tới Thành nhị gia, hiện giờ nhìn... Thật đúng là đẹp, Nguyễn Dục cô nương cũng không so được." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cô nói xong, Thành Ôn không biết vì sao tựa hồ có thể ngửi được một cỗ hương vị âm dương quái khí.
Cô nói xong, lại phất tay bảo hỏa kế đi ra ngoài, cầm một cái chén trên khay, mở nắp lên, cười khanh khách nói: "Đến đây, nếm thử cái này, nấm hương chưng trứng! Nhìn xem cậu thích nấm hương, hay là... thích trứng hơn!"
Mí mắt Thành Ôn nhịn không được nảy một cái, ngay sau đó cô lại vươn tay vỗ bụng Thành Ôn một cái. Nếu không phải Thành Ôn trốn nhanh, chẳng phải là sẽ bị một người phụ nữ đùa giỡn rồi sao.
Mí mắt Thành Ôn càng giật không ngừng, người phụ nữ kia thấy Thành Ôn không giận, cười càng hăng hái.
Cánh tay cô vòng qua cổ Thành Ôn, mùi son phấn thơm nức đập vào mặt, Thành Ôn nể tình hắt hơi một cái, lại làm cô cười vang.
Thành Ôn tựa hồ đặc biệt mẫn cảm với son phấn, hắt xì xong lại liên tục ho khan.
Cô kia cũng mặc kệ cậu, ôm lấy cổ Thành Ôn, vặn người ngồi trong lòng cậu, dùng khẩu khí nhẹ nhàng cười nói: "Nghe nói, cậu là người thân mật của thằng nhóc Tưởng Mục Thăng kia?"
"Khụ! Khụ —— "
Thành Ôn một hơi không thở nổi, thiếu chút nữa sặc chết mình. Cô nhìn phản ứng cậu lớn như vậy, che miệng cười, "Để tôi nói, đúng chứ gì! Không thì sao..."
Cô nói, dùng ngón tay vỗ mặt Thành Ôn, cười tủm tỉm, như cũ âm dương quái khí: "Không thì sao, gương mặt cười này, môi hồng răng trắng, còn da thịt non mềm, có phải là làm thằng nhóc Tưởng Mục Thăng mê mẩn choáng váng không? Không phải thì sao thằng nhóc kia tim như sắt đá lại chạy đến đây, làm sao có thể chăm sóc cậu đủ đường như thế? Nó đưa người tới chỗ tôi ăn chực, cũng là lần đầu."
Sắc mặt Thành Ôn lúc này mới bắt đầu chậm rãi cứng ngắc, thứ nhất thân thể này không thể cho người bên ngoài biết bí mật, Thành Ôn kiêng kị người khác coi cậu là kẻ yếu đuối. Thứ hai người phụ nữ này nói chuyện âm dương quái khí, tỏ rõ cảm thấy mình không bản lĩnh, chỉ có thể dựa vào Tưởng Mục Thăng.
Thành Ôn muốn thừa nhận, cậu quả thật cần Tưởng Mục Thăng trợ giúp, nếu như không có Tưởng Mục Thăng trợ giúp, không biết lăn lộn ở Tuyền Giang bao nhiêu năm mới có thể có ngày nổi danh, mà mình cũng không phải ăn chực chờ chết không cố gắng.
Tưởng Mục Thăng bỏ vốn xây dược thiện phường, Thành Ôn vội vàng tìm các loại đồ ăn, mà ngay cả thời đại phát triển cao như đời trước cũng chẳng có mấy tiệm ăn dược thiện, chứng minh dược thiện không dễ làm, bổ ít bổ nhiều cũng không được, còn phải chú ý khẩu vị có ngon không. Thành Ôn vì chuyện này bận cơ hồ mỗi ngày không chợp mắt, chợp mắt đầy đầu cũng là chuyện dược thiện phường, nằm mơ cũng là cái này. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Mà người này lại coi Thành Ôn không vừa mắt, cảm thấy người này vẫn là công tử bột dựa vào tài phú của cha.
Người phụ nữ này thấy cậu suy nghĩ, sắc mặt âm trầm, tựa hồ càng vui vẻ, chọc ngọc bội của cậu, dán vào tai Thành Ôn, hì hì cười nói: "Tưởng Mục Thăng thay người báo đáp ân tình thôi, cậu cũng đừng nhân cơ hội được một tấc lại muốn tiến một thước."
Khi nói chuyện, cửa phòng "cạch" một tiếng bị đẩy ra, người vào đúng là Tưởng Mục Thăng.
Tưởng Mục Thăng mới vào Hồn Xuân lâu, hỏa kế tới tiếp đón, nói: "Gia đến rồi, bà chủ và Nhị gia đang ở trên."
Người tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần quyến rũ, lại còn thích già dặn đúng là chủ chính quy của Hồn Xuân lâu trong miệng Nguyên Bắc, Tạ Nhị nương.
Tạ Nhị nương ở Hồn Xuân lâu không thường lộ diện, mà ngay cả Thành lão gia cũng cho rằng Hồn Xuân lâu là Kiều gia mở, kỳ thật không phải, Kiều gia chỉ đầu tư ít tiền vào, thực tế vẫn là Tạ Nhị nương kinh doanh.
Tạ Nhị nương làm người hào sảng, tiểu nhị gọi là bà chủ, mà ngay cả Kiều gia và Tưởng Mục Thăng cũng phải gọi một tiếng chị Nhị, mặt mũi không nhỏ. Nhưng ai cũng không biết, Tạ Nhị nương rốt cuộc tên thật là gì, thậm chí ai cũng không biết, Tạ Nhị nương rốt cuộc đến Tuyền Giang lúc nào, ở Tuyền Giang bao năm...
Tưởng Mục Thăng vừa nghe Tạ Nhị nương và Thành Ôn ở trên, trong lòng nhất thời chỉ còn có hai chữ "hỏng rồi", vội vàng lên lầu, đẩy cửa ra, quả nhiên, bà chủ này lại cho mình kinh hỉ.
Tưởng Mục Thăng thấy Tạ Nhị nương mị nhãn như tơ duỗi cánh tay vòng qua cổ Thành Ôn, người còn ngồi trong ngực Thành Ôn, lúc chưa đẩy cửa đã thấy cô cười khanh khách.
Tạ Nhị nương giương mắt nhìn Tưởng Mục Thăng, cười nói: "A, đến rồi."
Trên mặt Tưởng Mục Thăng vẫn duy trì tươi cười, tiến lên kéo cánh tay Tạ Nhị nương, kéo cô xuống người Thành Ôn, cười nói: "Chị Nhị học võ, đừng làm thiếu gia Thành gia bị thương."
Tạ Nhị nương chẳng cho là chuyện gì lớn, cười nói: "Đáng quý thế à?"
Tưởng Mục Thăng nhìn thoáng qua Thành Ôn, tiếp tục nói với Tạ Nhị nương: "Chị Nhị giọng đúng là to, tôi ở bên ngoài cũng nghe được... Nói thật ra, Tưởng Mục Thăng tôi là thương nhân từ đầu đến đuôi, muốn lãi không lỗ, không tất yếu làm đến nước này. Hôm nay đưa Nhị gia đến ăn chực, chỉ là muốn giới thiệu cho chị Nhị." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tạ Nhị nương vẫn là lần đầu nghe Tưởng Mục Thăng giúp người khác nói chuyện, kinh ngạc. Đây là lần đầu Thành Ôn nhìn thấy Tạ Nhị nương này có biểu tình khác trừ cười.
Tạ Nhị nương rốt cục nhịn không được lại đánh giá Thành Ôn lần nữa, nói: "Bõ công, Nhị gia có bản lãnh thật."
Tưởng Mục Thăng mời Tạ Nhị nương ngồi xuống, ba người vào chỗ mới lên tiếng: "Bản lĩnh thật hay không thật, còn muốn chị Nhị xem tiếp."
Tạ Nhị nương vừa nghe bỗng nở nụ cười, lại dùng mắt đánh giá Thành Ôn, nói: "Tuyền Giang này, Thành gia cậu ta lợi hại nhất, hiện giờ cậu đến Tuyền Giang, còn sợ không chăm nổi sao? Tưởng Mục Thăng, cậu bảo tôi xem tiếp, không phải là bảo tôi chăm sóc đấy chứ?"
Tưởng Mục Thăng cười nhạt, gật đầu nói: "Chị Nhị thật sự là thông minh."
"Đừng có vuốt mông ngựa, thật đúng là bảo bối chắc?"
Thành Ôn nghe bọn họ nói như vậy, không khỏi thấy kỳ quái, cũng không biết Tạ Nhị nương này có năng lực gì, còn lợi hại hơn Tưởng Mục Thăng.
Tưởng Mục Thăng còn nói thêm: "Không nói gạt chị, người Miêu gia tới Tuyền Giang rồi... Miêu Chính người này chị cũng biết, cho nên còn cần chị Nhị hao tâm tổn trí."
Tạ Nhị nương nghe "Miêu gia", sắc mặt xoát một chút đen đi, tí xíu ý cười cũng không có, trên người khó hiểu nhiều thêm một loại làm người cảm thấy sợ hãi, cười lạnh một tiếng, nói: "Được chứ, vừa lúc lấy Miêu Chính mài dao."
Bọn họ nói chuyện, Thành Ôn nghe hết, nhưng nghe không hiểu lắm, trong đó có rất nhiều ngọn nguồn Thành Ôn không biết. Xem ra Tạ Nhị nương này và Miêu gia có không ít quan hệ, nhưng Thành Ôn cũng không định hỏi thăm cái gì.
Tạ Nhị nương dứt lời, lại thay tươi cười, tựa như giây lát đổi mặt nạ, cười nói với Thành Ôn: "Tôi nghe Tưởng Mục Thăng nói, cậu rất lành nghề với đồ ăn, hôm nay nếm thử đi."
Khi nói chuyện, hỏa kế đến gõ cửa, cầm một món ngon mĩ vị vào, trong đó một cái đĩa rất lớn, vành hơi loe ra, phía trên có mấy miếng lập phương màu vàng, thoạt nhìn như là đậu hũ chiên, trên mỗi một miếng đậu hũ còn tinh tế khắc lên chữ thập, trên đó còn có mười mấy cái đĩa nhỏ, trên đó đựng các nguyên liệu bất đồng, canh nước phấn hạt, dạng gì cũng có, nhìn qua thập phần đồ sộ.
Tạ Nhị nương cười nói với Thành Ôn: "Kiểm tra kiến thức của Nhị gia trước, rốt cuộc là kỹ năng thật hay là kỹ năng giả, thử một lần là biết."
Thành Ôn đã khôi phục ôn hòa ngày thường, cười nhẹ một tiếng. Nếu mình thật sự là Nhị gia bánh bao mềm của Tuyền Giang, phỏng chừng chưa thấy đồ này, dù sao thời đại này tin tức bị chặn, giao thông cũng chưa phát triển, Tuyền Giang lại là trấn nhỏ, cho dù là đại môn nhà giàu, kiến thức cũng không nhất định xa như vậy.
Chẳng qua Thành Ôn là người sống hai đời, chút kiến thức ấy vẫn phải có.
Thành Ôn cầm lấy chiếc đũa, cầm một khối lập phương lên, lớp vỏ vàng óng ánh xốp giòn, giữa miếng đậu còn được kẹp miếng thịt. Miếng thịt được hun thơm nức, thịt mỏng màu đỏ có lớp bì khô vàng, thịt béo màu trắng trong suốt, đầy mỡ sợ là cũng hun ra ngoài.
Thành Ôn cẩm lên ngửi một chút, cũng không cần nếm, trong mắt tựa hồ lóe ra sáng rọi nắm chắc, cười nói: "Bà chủ Tạ đúng là bỏ không ít công sức nhỉ? Chân giò hun khói Vân Nam, màu vàng đượm, mùi thịt mang vị ngọt, thịt béo thơm mà không ngấy, hơn nữa Vân Nam đặc biệt có các loại hương liệu, món đậu phụ thối này của bà chủ Tạ đúng là đủ lịch sự tao nhã." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Mục Thăng không nói chuyện, chỉ cầm lấy chiếc đũa, cầm một miếng lên, chấm gia vị đưa vào trong miệng. Mùi đậu phụ thối độc đáo kèm theo chân giò hun khói thơm ngọt, ngoài giòn trong mềm, thịt xốp giòn, quả nhiên là món độc đáo.
Tạ Nhị nương lúc này mắt choáng váng, không nghĩ tới Thành Ôn một câu đã nói toạc ra "thiên cơ" của mình, thậm chí, Thành Ôn còn không cả nếm một hơi.
Tạ Nhị nương bỗng nhiên hiểu được, vì sao Tưởng Mục Thăng coi Thành Ôn như bảo bối. Cô vẫn luôn cho rằng Thành Ôn này không có năng lực gì, sau đó sự thật lại làm cho người không thể không kinh ngạc.
Chân giò hun khói
Đậu phụ thối
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi