Trọng Sinh Chi Đích Tử
Chương 51: Chờ lệnh
Trên người hắn đều là mồ hôi, ướt đẫm cả áo lót, dán lên người, hắn rõ ràng có thể cảm giác được mình đang nằm mơ, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra khỏi cảnh trong mơ.
Thời gian tựa hồ trở lại thật lâu thật lâu trước kia, khi đó hắn còn là hài tử nho nhỏ, còn chưa hiểu chuyện gì, nương thường xuyên nói với hắn, không thể cho hắn địa vị tôn quý, nên hắn phải biết tranh đoạt, nếu đã bị vây trong tường cao ngói đỏ lại không tranh không không đoạt, thì bọn họ chỉ còn hai bàn tay trắng, đều phải chết.
Khi đó hắn chưa từng nghĩ, tất cả những lời mẫu thân nói đều là sự thật, lần đầu tiên nhìn thấy người kia, người kia đứng cùng một đám hoàng tử, trên mặt là ý cười ôn nhu, có người chỉ vào hắn mắng, nhìn đồ con hoang kia đi, nương nó vừa mới chết đó.
Từ đầu tới đuôi, hắn chỉ thích ý cười ôn nhu của người kia, chẳng qua ở chung thật lâu, hắn mới phát hiện, tất cả ôn nhu hiền lành đều là biểu hiện dối trá, mà bên trong, là nhẫn tâm.
Người kia đứng ở bên cạnh hắn, vẫn luôn dạy cho hắn biết như thế nào nhẫn tâm, ẩn nhẫn, tranh đoạt, lấy lòng, thậm chí phải giết người, thủ đoạn của bọn họ không hề sạch sẽ, có đôi khi tĩnh tâm ngẫm lại, hắn bỗng nhiên thực sợ hãi đối phương sẽ vứt bỏ hắn, cứ như vậy, hắn sẽ lại biến thành một thứ nhát gan, một người hai bàn tay trắng, không nương, bị vây trong tường cao ngói đỏ, hắn chẳng là cái gì hết.
Cả đời hắn không thể quên được, ngày nào đó hắn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, lúc đó hắn đã nghĩ, cho tới bây giờ, dù không có người kia, ngoan độc cùng đa nghi cũng sẽ biến thành nội tâm chân thật của hắn, cho dù người kia đi rồi, hắn cũng sẽ an ổn ngồi trên đế vị.
Chẳng qua đối phương không đi, mười năm, hai mươi năm, người kia vẫn đứng bên cạnh hắn, từ thư đồng, trở thành ngự tiền thị vệ, cuối cùng nhanh chóng trở thành thừa tướng, người kia đã từng xuất kinh ra ngoài, trong đoạn thời gian ấy, hắn mới hiểu được, hình như mình đã nghĩ quá đơn giản, đúng là hắn không có người kia thì không được.
Hắn một mặt kính người kia, mặt khác lại sợ hãi người kia, sợ ngày nào đó y quyền cao chức trọng, còn hắn bất đắc dĩ, sẽ giết y, trên thực tế hắn đã đợi ngày này thật lâu thật lâu…
Liên Hách bị Triệu Lê nói mớ thức tỉnh, vừa rồi hai người giằng co ở trong noãn các, Triệu Lê vững chắc như thành trì lại đột nhiên chủ động cầu hoan, Liên Hách đương nhiên nguyện ý, Triệu Lê không chịu được y gây sức ép, còn chưa tắm xong đã ngủ.
Liên Hách ôm hắn vào tẩm điện, may mà nhóm cung nhân bên người nhìn hai người ở chung đã quen, dù sao cũng đã gần hai mươi năm, Liên đại nhân vẫn luôn ở bên người hoàng thượng, nếu như hỏi trong triều đình này, Hoàng Thượng tín nhiệm ai nhất, kia còn có thể là người khác sao?
Màn đêm buông xuống Liên Hách cũng không xuất cung đi, y ngủ trên long sàng cũng không phải một lần hai lần, Triệu Lê ngủ không an ổn, vẫn luôn nói mê, mới đầu Liên Hách cũng không chú ý, chẳng qua sau đó bị hắn đánh thức, vừa sờ người bên cạnh, giật mình phát hiện ra một thân mồ hôi.
Liên Hách nhìn hắn gắt gao cau mày, lồng ngực dồn dập phập phồng, cũng không biết là mơ thấy cái gì, cả người thoạt nhìn phi thường thống khổ, cánh môi cũng đóng mở thoạt nhìn muốn nói gì đó.
Y không nghe rõ ràng lắm Triệu Lê rốt cuộc đang nói cái gì, chỉ có thể đứt quãng nghe thấy Triệu Lê nhẹ giọng nhắc đi nhắc lại “Liên Hách”…
Liên Hách chợt nhớ tới đêm y thành gia thất, Triệu Lê cũng tới nháo động phòng, trong lòng Liên Hách lúc đó đã không biết chua sót thành bộ dáng gì nữa, Triệu Lê luôn tỏ ra là người vô tâm vô phế, nhưng y biết, Triệu Lê không phải người vô tâm vô phế, mà là người này vĩnh viễn không muốn nghĩ đến, hắn sợ lấy chân tâm ra cho người khác, hắn sợ bị phản bội, hắn sợ hai bàn tay trắng, mà không trả giá thì sẽ không hiểu được phải mất đi những gì.
Ngày đó Liên Hách biểu lộ trung tâm với hắn, đúng là trung tâm, Liên Hách cũng chưa từng nói nhiều hơn một câu, Triệu Lê còn cười hắn, đêm tân hôn vì sao lại nói mấy lời nghiêm túc như thế.
Liên Hách nhìn chằm chằm Triệu Lê, lại không nhịn được nghĩ đến, buổi sáng lúc Đường Kính ra khỏi noãn các, dùng ánh mắt phức tạp trộn lẫn thương xót nhìn y, tuy rằng y không thể hiểu hết, nhưng Liên Hách là người thông minh, điều nên hiểu cuối cùng cũng sẽ hiểu.
Triệu Lê mím chặt đôi môi, tựa hồ đang giãy dụa ngay cả trong giấc mơ, giờ khắc này hắn yếu ớt như thế, khiến lòng Liên Hách như bị giày xéo, không khỏi thở dài, lay tỉnh hắn.
Triệu Lê cảm giác mình bị ôm, vội vàng vươn tay chế trụ cổ tay của đối phương, nắm chặt trong tay, như là người sắp chết đuối, càng nắm càng chặt, chờ đến khi hắn mở choàng mắt ra, bỗng phát hiện, mình đang túm chặt tay Liên Hách.
Liên Hách thấy hắn tỉnh, vỗ nhẹ nhẹ sau lưng hắn, hỏi: “Mơ thấy cái gì? Ra nhiều mồ hôi thế này.”
Triệu Lê cũng không nói gì, bởi vì xung quanh rất tối, hắn thấy không rõ lắm, ngược lại yên tâm chui rúc vào trong ngực Liên Hách, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, còn vươn tay nhu nhu hai mắt mình.
Liên Hách cười một tiếng, nói: “Nếu người ta nghe được hoàng đế Triệu quốc gặp ác mộng lại còn khóc, cũng không biết sẽ là quang cảnh như thế nào.”
Triệu Lê không nhanh không chậm “Hừ” một tiếng, nói: “Nếu ngươi nói ra, trẫm sẽ sai người rút đầu lưỡi ngươi, xem ngươi lần sau còn có thể nói hay không.”
“Ta đương nhiên không nói, vi thần làm sao có thể để người ngoài chê cười Hoàng Thượng?”
Liên Hách nói như vậy, vươn tay lau lau nơi khóe mắt hắn, thay hắn lau khô nước mắt.
Triệu Lê bỗng nhiên thở dài, hỏi: “Ngươi có biết, hôm nay ta tìm Đường Kính đến, vì cái gì không.”
Liên Hách dừng một chút, ngữ điệu thực bình thản, là thanh âm Triệu Lê thích nhất, trầm thấp, khàn khàn, ôn nhu…
“Thần không biết.”
Nhất thời trong phòng thật yên tĩnh, nhóm cung nhân đều hầu hạ ở ngoài điện, trong phòng cũng không có người ngoài, hai người lại không nói chuyện, tựa hồ ngay cả tiếng hô hấp cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Liên Hách đột nhiên ôn thanh nói: “Không còn sớm nữa, bệ hạ ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải vào triều.”
Triệu Lê lại bất động, chỉ mở miệng nói: “Người Khương quốc liên tục quấy nhiễu biên cảnh, Ngụy gia quân đến biên quan, Hòa Khánh chủ động xin đi giết giặc cũng đến biên quan, Đường Kính lại đến nói với ta, sở dĩ người Khương quốc không sợ hãi mà khiêu khích, là bởi vì đã thượng lượng xong với Thành quốc rồi, người Khương quốc quấy rối, Mộ Dung Thịnh phát binh…”
Hắn nói xong dừng một chút, “Ngươi nói xem, trẫm còn có thể phái ai đi đánh Mộ Dung Thịnh, ai đánh được bây giờ? Đường Kính sao.”
Liên Hách không nói gì, Triệu Lê thoát khỏi ngực y, trở mình, nằm quay mặt vào trong, cười nói: “Trẫm là một hoàng đế hồ đồ, nếu Đường Kính không chỉ ra, đến hôm nay trẫm vẫn không biết dã tâm của Mộ Dung Thịnh, hiện giờ tuy rằng thiên hạ thái bình, nhưng chỉ là bề ngoài thôi, nếu thật sự chỉ có Đường Kính mới có thể đánh, trẫm… nhất định sẽ không tiếc vì dân chúng thiên hạ mà đi cầu hắn.”
Liên Hách im lặng một hồi, mới nhẹ giọng nói: “Vi thần vẫn luôn biết, bệ hạ là một hoàng đế thánh minh.”
Triệu Lê không nói nữa, chỉ cười một tiếng: “Ngủ đi.”
Nhưng Liên Hách lại không nằm xuống, ngồi dậy, chậm rãi nói: “Kỳ thật, nếu đối chiến với Mộ Dung Thịnh, không nhất định phải là Đường Kính làm chủ soái, bệ hạ là ngôi cửu ngũ, không cần phải hạ mình cầu xin hắn.”
Triệu Lê thuận miệng cười nói: “Thế còn có thể là ai, ngươi sao.”
“Bệ hạ thánh minh… Là vi thần.”
Sống lưng Triệu Lê nhất thời cứng ngắc, mãnh liệt quay người lại, trong bóng tối đối diện với Liên Hách.
Thanh âm của Liên Hách quanh quẩn trong tẩm điện trống rỗng có vẻ càng thêm ôn nhu, cười nói: “Thần không thể sao, vi thần cũng thuộc lòng binh thư, năm đó còn làm ngự tiền thị vệ, không phải chỉ là vài động tác võ thuật đẹp…”
Nói xong, khẩu khí biến đổi, trở nên nghiêm túc, nói: “Vi thần nguyện ý chờ lệnh.”
“Đây là đánh giặc, không phải là lục đục trong triều đình, sẽ đổ máu, ngươi chưa từng ra sa trường, sao trẫm có thể phái ngươi đi?”
Triệu Lê nói như vậy, bỗng nhiên dừng lại, trong lòng hắn cũng thấy bản thân quá dối trá, hắn rõ ràng đã nói với Đường Kính, muốn lật đổ Liên Hách, muốn y đi sa trường chịu chết, tự sinh tự diệt, mà hiện tại hắn lại nói những lời giả dối này, lại nói giống như không hy vọng để Liên Hách đi chịu chết.
“Liên Hách thân là người Triệu quốc, thì chính là quân cờ trong tay bệ hạ, hiện giờ là lúc dùng người, vì sao không tung quân cờ này ra? Vi thần nên vì chiến cuộc mà vào sinh ra tử, đây là số mệnh của thần tử, cũng là khát vọng của vi thần.”
Yết hầu Triệu Lê trượt một cái, há miệng thở dốc, lại không thể nói nên lời, trong lòng hắn hốt hoảng, hắn không biết Liên Hách có phải quá thông minh hay không, thông minh đến mức nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nếu không vì sao y đột nhiên nói ra những lời này, hoặc là y chỉ đơn thuần muốn thi triển khát vọng.
Triệu Lê tình nguyện Liên Hách là loại thứ hai, nếu không vì sao Liên Hách lại lựa chọn như thế, mặc kệ sống hay chết, đây chung quy là một hồi khổ chiến, Liên Hách là người thông minh, sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.
Liên Hách nằm xuống, nói: “Xuất binh không phải chuyện nhỏ, sáng sớm ngày mai bệ hạ nên kịp thời thương lượng với chúng thần, lương thảo cũng là một vấn đề, cho nên trước mắt vẫn nhanh chóng ngủ chút đi, nếu không ngày mai sẽ không dậy nổi.”
Liên Hách nói xong còn nâng ngón trỏ điểm một cái lên mũi Triệu Lê, sau đó nhắm mắt lại, không nói thêm một câu nào nữa.
Triệu Lê không biết mình đã suy nghĩ những gì, chỉ cảm thấy giấc ngủ đêm nay vô cùng mỏi mệt, giống như bị người ta rút gân, vừa nhắm mắt lại, thậm chí có thể mơ thấy cảnh tượng trên sa trường, bộ dáng Liên Hách mặc giáp ra trận…
Chuyện với Thường gia vẫn luôn kéo dài, thái độ không nhanh không chậm của Úc Thụy làm lão gia tử Thường lão thực hoảng hốt, hai nhi tử lang tâm cẩu phế bắt đầu xung đột chính diện rồi, mấy ngày hôm trước đã phá nát bảng hiệu lâu năm của cửa hàng Thường gia, tấm bảng hiệu kia vẫn đời đời lưu truyền, bây giờ lại bị người dỡ xuống, vỡ vụn trên mặt đất.
Thường lão gia tức giận gần chết, Úc Thụy lại thủy chung không nói chịu thú trưởng nữ Thường gia, tiểu nữ Thường gia Dao Thu vốn có ý với Úc Thụy, huống chi Thường gia nhị công tử lại ra sức tác hợp, tiểu nữ Thường gia liền một lòng muốn gả vào Đường gia, không thể để cho đại tỷ đoạt đi được.
Chẳng qua Úc Thụy không đề cập tới, nào có chuyện nhà gái tới dạm hỏi, cho nên chuyện này vẫn cứ mắc ở đây, hiện tại đã không thể chống đỡ được nữa. Vừa vặn, đương gia Đường gia Đường Kính muốn mở tiệc chiêu đãi các vị thương hộ tại Phong Thăng lâu, Thường lão gia cũng coi như là một trong số đó, muốn nhân cơ hội này, thay trưởng nữ của mình hỏi chuyện cho rõ ràng.
Hôm nay là ngày náo nhiệt nhất từ trước đến giờ của Phong Thăng lâu, không phải bởi vì khách khứa đến chặt kín, mà là vì Phong Thăng lâu lần đầu tiên được bao trọn, đương nhiên là do Đường Kính bao, chỉ cần là người trên thương trường, không quan tâm thiên nam địa bắc, đều được Đường Kính mời tới, hôm nay tụ họp trong Phong Thăng lâu.
Mọi người tới đã gần đông đủ, cũng không cần phải vào trong nhã gian, ngồi ở đại đường là được, dù sao trường hợp này cũng không có người ngoài, mọi người lần đầu tiên gặp mặt thì bắt đầu hàn huyên một chút, dù sao đều do Đường Kính mời đến, cho nên đều là người làm ăn có uy tín danh dự khắp thiên nam địa bắc, những người này ở trong mắt quan lại không là cái gì, nhưng bọn họ chính là trụ cột của toàn bộ mạch máu kinh tế Triệu quốc, đừng nói Triệu quốc, cho dù là Thành quốc cùng Khương quốc, có ít sản vật cũng phải dựa vào những thương nhân này vận chuyển mua bán.
Khó được có một lần yến hội như vậy, rất nhiều người không biết nhưng lại kính ngưỡng đại danh lẫn nhau bắt đầu khách sáo bắt chuyện, Đường Kính còn chưa có đến.
Có người phát hiện, không chỉ có Đường Kính không tới, mà “Tổng đà” Giang Nam Trần Trọng Ân cũng chưa tới, ai bảo hai nhà này đều là đại phú hào, lững thững đến muốn cũng có cái lý của nó.
Tiểu nhị nhất nhất bưng đồ ăn lên, chờ đến canh giờ, tiểu nhị đón khách bỗng nhiên cao giọng hô một câu, “Đường tứ gia ngài đã tới, Đường thiếu gia ngài đã tới!”
Mọi người lúc này mới dõi mắt qua, Đường Kính dừng trước đại môn đỡ một thiếu niên ngồi lên xe lăn, thiếu niên kia tuổi tác cũng không lớn, nhưng trổ mã rất có khí độ.
Mọi người chỉ cần thấy hắn ngồi trên xe lăn, là biết, đây là trưởng tử Đường gia không thể chệch đi đâu được. Đến trước cửa lớn Đường Kính thực tự nhiên ôm thiếu niên đang ngồi trên xe lên, thiếu niên kia tựa hồ đang ngẩng mặt lên cười nói cái gì đó cùng Đường Kính, một bên hạ nhân nhấc xe lăn vào bên trong bậc cửa, Đường Kính lại nhẹ nhàng đặt thiếu niên lên xe.
Mọi người buôn bán cũng không phải là ngày một ngày hai, đều biết tính tình của Đường Kính, người nào gặp qua Đường Kính đều sẽ ca thán một câu, “Không hổ là xuất thân từ sa trường, trách không được lãnh diện vững tâm như vậy.” Chăng qua hiện tại lại thấy nhất cử nhất động của y đối với thiếu niên đều chăm chút cẩn thận, thậm chí còn lộ ra một cỗ ôn nhu, không khỏi khiến mọi người cứng lưỡi lấy làm kỳ lạ.
Đường Kính đến nơi, mọi người đầu tiên là an tĩnh nhìn bọn họ tiến vào, sau đó lập tức sôi nổi đứng lên hàn huyên với Đường Kính.
Đường Kính chỉ khách sáo hai câu, liền thỉnh mọi người ngồi xuống, để Úc Thụy ngồi bên cạnh mình, nói: “Hôm nay các vị lão bản có thể tới đây, coi như đã rất nể mặt mũi Đường mỗ, Đường mỗ vô cùng cảm kích.”
Y nói như vậy, những người khác làm sao dám nhận, đều cười nói không dám, nói Đường tứ gia gửi thiệp mời, đó mới là nể mặt a.
Đang lúc nói chuyện, đại môn Phong Thăng lâu lại bị đẩy ra, tiểu nhị dẫn một người tuổi còn trẻ đi đến, còn cười làm lành nói: “Nhị gia mời ngài vào.”
Lúc này mọi người lại dõi qua, người vào không phải ai khác, chính là Trần Trọng Ân.
Kỳ thật Trần Trọng Ân không nhận được thiệp mời, là vì trước đó vài ngày nhận được tin Đường Kính phái người truyền tới, chỉ nói một câu, bảo hắn mau đến kinh thành nhận Trần Xu về.
Lúc ấy Trần Trọng Ân đã cảm thấy không ổn, cũng không biết Trần Xu gây ra chuyện gì làm Đường Kính mất vui như thế, nữ nhi trong nhà xuất giá, ngoài của hồi môn ra, nếu bị người ta trả về nhà, đó chính là chuyện rất khó lường, hơn nữa hai nhà đều là đại môn nhà giàu, người ta vừa nghe Đường gia cùng Trần gia đã ngưỡng mộ đến bậc nào, Đường Kính đồng ý thú Trần Xu, chẳng phải vì muốn gắn kết hai nhà sao.
Mà hiện giờ, Đường Kính lại muốn trả Trần Xu về, Trần Trọng Ân biết Đường Kính là một người có chừng mực, vậy vấn đề tất nhiên là ở trên người Trần Xu.
Ngay sau đó lại nghe nói Đường Kính phát thiệp mời rộng rãi, chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi các thương hộ ở Phong Thăng lâu, nhưng chính y lại không hề nhận được thiệp mời, lúc này Trần Trọng Ân mới xác định, xem ra không phải Trần Xu chỉ làm Đường Kính không vui có tí xíu thôi đâu, phiền toái này nếu không giải quyết ổn thỏa, rất có thể sẽ làm to chuyện.
Sau khi Trần Trọng Ân đi vào, người bên ngoài đang chuẩn bị đứng dậy, nhưng mà nhìn thấy Đường Kính vẫn đang ngồi, nên cứ lúng ta lúng túng đứng không được ngồi không xong, nghĩ lại thì, có thể là bởi vì hai nhà Đường Trần đã làm thông gia, Đường tứ gia cùng Trần nhị gia có vẻ rất quen thuộc rồi, quan hệ chặt chẽ, liền không cần phải khách sao này nọ làm gì.
Chẳng qua những người này nghĩ sai bét rồi, Đường Kính chỉ là không muốn nể mặt Trần Trọng Ân mà thôi.
Úc Thụy liếc nhìn Đường Kính cùng Trần Trọng Ân vẫn chưa chào hỏi, khửu tay đẩy đẩy Đường Kính, đối phương chỉ liếc hắn một cái, vẫn cứ bất động.
Trần Trọng Ân cũng bất giác xấu hổ, trên mặt vừa mang theo ý cười hiền lành của người làm ăn, vừa đi vào trong, nói: “Trần mỗ tới trễ tới trễ, nên phạt, lát nữa nhất định tự phạt ba chén để tạ tội, các vị lão bản ngàn vạn lần đừng trách móc.”
Y là người làm ăn, người ta cũng là người làm ăn, đương nhiên biết người làm ăn nên cười như thế nào, mặc dù Đường Kính không nói lời nào, nhưng không khí tất nhiên cũng không cứng ngắc nữa.
Trần Trọng Ân nhất thời không có chỗ ngồi, người bên cạnh cũng rất có nhãn lực, lúc trước nhìn thấy Trần lão bản còn chưa tới, cố ý để dành vị trí thượng vị cho y, chờ y đến thì ngồi.
Trần Trọng Ân ngồi xuống, nhìn thoáng qua Thời Việt đứng sau Úc Thụy, còn cố ý cười với Thời Việt một cái, ý cười vẫn một mực ôn hòa, nhưng người sáng suốt vừa thấy, chỉ biết đây nhất định là nụ cười của thương nhân, sặc mùi cáo già.
Thời Việt nhìn thấy Trần Trọng Ân cũng không biểu tình gì đặc biệt, chỉ nhìn lướt qua rồi lại thu hồi ánh mắt, quy củ khoanh tay đứng sau Úc Thụy.
Lúc này Đường Kính lại nói: “Hôm nay thỉnh các vị lão bản đến đây, là muốn chân chính giới thiệu khuyển nhi với các vị.”
Mọi người nghe xong, sôi nổi nhìn về phía Đường Úc Thụy, không khỏi bắt đầu trộm đánh giá, nếu một thương nhân giới thiệu trưởng tử với người bên ngoài, tất nhiên là có ý muốn trưởng tử này tiếp nhận gia sản, bảo ngươi nên vuốt mặt nể mũi một chút, sau này nhận ra trong đám đông, cũng biết điều mà đối xử.
Úc Thụy biểu hiện thực tự nhiên hào phóng, bình bình lặng lặng để những người này đánh giá, khiến người ta cảm thấy trưởng tử Đường gia quả nhiên khí độ vô cùng, sớm đã nghe nói Úc Thụy đang quản lý cửa hàng, lần đầu tiếp nhận đã xử lý thực tốt, hai gian cửa hàng này cũng đã từng tiếp xúc với các lão bản khác, vô luận là hợp tác hay không hợp tác, cũng rất vui vẻ khoái trá, không đến mức nháo nhào mọi người đều mất hứng.
Không thể không nói, thái độ làm người của Úc Thụy cùng thái độ đàm phán của hắn, tiên lễ hậu binh, có thể tận lực ôn hòa xử lý thì sẽ không giống như Đường Kính, chẳng qua tác phong của hai người này tuy rằng không giống nhau, nhưng nói trắng ra là cùng một loại bản tính, quật cường, ngoan cố.
Bữa cơm này ăn từ giữa trưa đến tối mịt, lúc bầu trời tối đen mới tan tiệc, Đường Kính cùng Úc Thụy vừa trở lại Đường trạch, Thành Thứ bỗng nhiên đến bẩm báo: “Lão gia, Trần gia đến đây, mời vào sao?”
Đường Kính còn chưa nói gì, vừa định mở miệng, Úc Thụy lại nói: “Làm phiền quản gia thỉnh Trần nhị gia đến chính đường.”
Thành Thứ lên tiếng đi ra ngoài, Đường Kính vẫn không nói chuyện, chỉ liếc Úc Thụy một cái, Úc Thụy nghĩ thầm, làm sao người này lại thù dai hơn cả hắn vậy, quả nhiên chọc ai thì chọc chứ không thể chọc vào Đường Kính.
Không lâu sau Thành Thứ đã dẫn Trần Trọng Ân vào, Kiều Tương bưng trà lên, Trần Trọng Ân cười nói: “Hôm nay Trần mỗ đến để bồi tội.”
Trên mặt Đường Kính không có bất luận phập phồng gì, chỉ đáp: “Ta ngược lại hy vọng Trần nhị gia là tới để đón người.”
Trần Trọng Ân cười nói: “Việc này thì không thể được.”
Dứt lời lại nói: “Trần mỗ cũng không biết chất nữ đã đắc tội Đường tứ gia vì chuyện gì, thế nhưng nếu người Trần gia đã gả lại đây, nào có đạo lý đón về, Đường tứ gia ngàn vạn lần đừng cho là Trần mỗ bá đạo, ngài có thể tưởng tượng một chút, nếu chuyện này thật sự nháo lớn, mặt mũi hai nhà chúng ta cũng không biết để vào đâu.”
Đường Kính cười lạnh một tiếng, hỏi: “Phải chăng Trần lão bản đây đang nghĩ Đường mỗ không dám nháo lớn?”
Trần Trọng Ân đáp: “Đương nhiên không phải như vậy. Trần mỗ vẫn luôn kính trọng Tứ gia, dù sao Tứ gia năm đó cùng từng ra sa trường, là người mà thường dân chúng ta không thể theo kịp, còn có chuyện gì Tứ gia không làm được? Chẳng qua chuyện này cũng không phải đại sự, không bằng chuyện nhỏ hóa không. Trần mỗ cũng là người làm ăn, đã nghĩ muốn thương lượng với Đường tứ gia, Đường tứ gia cứ việc ra giá, Trần mỗ nhất định sẽ không nói lại một câu.”
Đường Kính chỉ liếc Trần Trọng Ân một cái, Úc Thụy thấy y như vậy, là đã quyết định không trả giá gì hết rồi, vì thế cười nói: “Cũng là một mảnh thành tâm của Trần lão bản, chi bằng phụ thân ra giá đi?”
Đường Kính nhấc chung trà lên, nhấc nắp thổi thổi lá trà, tựa hồ đang chờ Úc Thụy nói tiếp, Úc Thụy được y ngầm đồng ý, liền tiếp lời: “Mặc dù Úc Thụy là vãn bối, nhưng nếu đã bắt đầu tiếp nhận gia nghiệp Đường gia, không bằng vụ làm ăn đầu tiên này đàm phán cùng Trần nhị gia, có được không?”
Trần Trọng Ân thấy Đường Kính vẫn không nói lời nào, trong lòng cũng có tính toán, xem ra Đường Kính thật sự muốn giao gia nghiệp cho trưởng tử này xử lý, vốn là trưởng bối đang nói chuyện, không có phần cho một vãn bối như Úc Thụy nói chen vào, nhưng nếu Đường Kính cũng không nói gì, Trần Trọng Ân đương nhiên hiểu được.
Trần Trọng Ân cười nói: “Ta đã sớm biết Đường gia thiếu gia lợi hại, mới mấy ngày không gặp, quả đúng như câu ‘Sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương đãi’. Đường thiếu gia mời nói.” (Sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương đãi: Sau ba ngày gặp lại liền thay đổi cách nhìn)
Úc Thụy chậm rì rì cười: “Trần nhị gia đơn giản là muốn hai nhà hòa hòa khí khí, đều là người làm ăn, ai lại không muốn hòa khí phát tài a? Nếu có thể hòa khí thì không cần dẫm lên thể diện của nhau, sau này cả đời không qua lại với nhau, đối với ai cũng không tốt, có phải hay không?”
Trần Trọng Ân đáp: “Đúng vậy.”
Úc Thụy nói: “Chuyện của đại nãi nãi, phụ thân đã tức giận thật lâu, vốn nên trả về Trần gia, nhưng nếu Trần lão bản đã đích thân đến biện hộ, cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng phải nể mặt Trần lão bản, vậy thì đại nãi nãi vẫn ở lại như trước, chẳng qua…”
Úc Thụy vừa cười, vừa quay sang Đường Kính, tựa hồ đang nói với Đường Kính: “Chẳng qua, lão gia không muốn nhìn thấy đại nãi nãi nữa, đành phải xem tạo hóa của nàng.”
Trần Trọng Ân vừa nghe đã hiểu, ý của Úc Thụy là Trần Xu có thể ở lại, nhưng cùng lắm cũng chỉ là ở lại, trong Đường trạch coi như không có nàng, cho bát cơm ăn không để bị chết đói là xong.
Mí mắt Trần Trọng Ân buông xuống một chút, tất cả cũng là do Trần Xu tự làm tự chịu, vênh váo kiêu ngạo gả vào Đường gia, kết quả tự đẩy mình vào tình cảnh này, bản thân Trần Trọng Ân chính là một người nhẫn tâm, y là một thương nhân đủ tư cách, đương nhiên sẽ không màng đến thân tình hay không thân tình, y đồng ý đích thân đến Đường gia, còn không phải là vì vãn hồi quan hệ với Đường gia cùng mặt mũi của Trần gia sao.
Yên lặng một lát, Trần Trọng Ân nâng mắt lên, nói: “Đường thiếu gia vậy là không được rồi, đã nói không cần khách khí với ta, cái này thì sao có thể gọi là ra giá? Nếu sau này Đường thiếu gia ở trên thương trường cũng nhân từ mềm lòng như thế, thì chính là muốn chịu thiệt thòi rồi.”
Úc Thụy nở nụ cười, hỏi: “Đại nãi nãi đang ở tại Tây Uyển, nếu Trần lão bản đã đến đây, không bằng đi thăm nàng một chút?”
Trần Trọng Ân cười đáp: “Không cần, Trần mỗ còn có việc trong người, xin phép cáo từ tại đây.”
Úc Thụy nói: “Trời đã tối, cầm đèn soi đường cho Trần lão bản.”
Hắn dứt lời nhìn Thời Việt một cái, Thời Việt lên tiếng, đi ra ngoài lấy đèn lồng, dẫn Trần Trọng Ân ra bên ngoài.
Chờ Trần Trọng Ân đi rồi, Đường Kính mới nói: “Vì sao giữ Trần Xu lại làm gì.”
Úc Thụy nhìn y một cái, cũng không nói, chỉ bảo Kiều Tương đẩy mình về Úc Hề viên, hắn vừa mới đặt chân Úc Hề viên, Đường Kính đã tới rồi.
Đường Kính vẫn giống như mọi khi, bọn hạ nhân Úc Hề viên cũng đã quen, tự động rời khỏi phòng, ở bên ngoài hầu hạ.
Lúc này Úc Thụy mới nói: “Nếu ngươi thực sự trả Trần Xu về, vậy Trần Trọng Ân nhét mặt mũi của hắn vào chỗ nào, không nhất thiết vì một nữ tử mà trở mặt với Trần gia, đến lúc đó mặc kệ có phải là chuyện làm ăn hay không, bức tường Trần gia này cũng sẽ không quá cứng.”
Úc Thụy nói xong, cười cười: “Còn nữa, Trần cô nương nhà người ta tuổi trẻ mỹ mạo, qua vài năm nữa cơn giận trong lòng Đường tứ gia tiêu tán, không chừng cũng sẽ nhìn thêm vài lần, có phải hay không?”
Đường Kính nghe xong chỉ cười một tiếng, đột nhiên nhấc bổng Úc Thụy lên khỏi xe lăn, đặt trên bàn trà bên cạnh.
Trên bàn còn có chén trà cùng ấm trà, Úc Thụy hoảng sợ, cả kinh không dám động, nhớ làm đồ vật rơi xuống đất, động tĩnh lớn như thế khẳng định kéo hạ nhân bên ngoài chạy vào, đến lúc đó mình làm sao còn có mặt mũi gặp người.
Đường Kính thấy hắn không dám động, mở miệng nói: “Lúc này mới ngoan.”
Úc Thụy trừng y, Đường Kính bỗng nhiên nghiêng người áp sát, hạ giọng thì thầm: “Lần trước ở trong thư phòng đã muốn cho ngươi nằm trên bàn.”
Úc Thụy nói: “Úc Hề viên của ta không thể so được với thư phòng của Đường tứ gia, bên ngoài nghe rõ ràng lắm.”
“Ngươi kêu nhỏ một chút là được.”
Đường Kính nói xong liền vươn tay nắm eo Úc Thụy, Úc Thụy trốn tránh, động vào chén trà bên cạnh làm vang lên một tiếng “cạch” nhỏ, liền không dám cử động nữa, thầm nghĩ, đây cũng không phải là chuyện muốn nhỏ là có thể nhỏ.
Đường Kính ôm chặt thắt lưng hắn, tay kia dùng chút lực đã đem quần của hắn lẫn cả nội khố tụt hết xuống, còn ném tít ra xa.
Úc Thụy buông hai chân ngồi trên bàn, bàn trà lớn làm bằng gỗ được phủ một cái khăn trải bàn màu đỏ có đường thêu tinh xảo, càng tôn lên cặp đùi phi thường trắng nõn của Úc Thụy.
Úc Thụy tận lực khép hai chân lại, Đường Kính vươn tay ra, men theo bắp đùi của hắn, vuốt ve vuốt ve trượt dần xuống, Úc Thụy run rẩy, chỉ đơn thuần là vuốt nhẹ thôi, lại làm cho hắn toàn thân nhũn ra.
Úc Thụy dường như đã quen với những động tác thân cận của Đường Kính, mấy ngày nay, tuy Đường Kính lo lắng cho thân thể hắn, nhưng vẫn không thể nhịn được mà muốn Úc Thụy. Úc Thụy lúc bắt đầu còn không thích ứng, hiện tại đã không biết như thế nào là đau đớn rồi, không có đau đớn, đương nhiên chỉ còn lại khoái cảm ngập đầu.
Hắn không phải người thích già mồm cãi láo, Đường Kính chỉ mới hơn ba mươi tuổi, nếu thật sự không làm cái gì thì mới kỳ quái, cánh tay Úc Thụy chống trong ngực Đường Kính đã mềm nhũn, dần biến thành nắm chặt vạt áo Đường Kính.
Đường Kính phát hiện hắn mềm nhũn thuận theo, hai tay lập tức nâng chân trái của hắn lên, cúi đầu, bắt đầu từ trên đùi, vươn lưỡi ra, đầu lưỡi lửa nóng chậm rãi liếm hôn.
Úc Thụy không biết có phải vì cẳng chân mình không có cảm giác hay không mà xúc giác trên đùi càng vô cùng rõ ràng, Đường Kính trêu chọc hắn như vậy, khiến hắn khống chế không được phát run, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Đường Kính tựa hồ phi thường vừa lòng đối với sự mẫn cảm cùng nhu thuận của Úc Thụy, cười khẽ một tiếng, còn cố tình tạo ra âm thanh ướt át ngọt ngào. Mặc kệ Úc Thụy đã cùng y thân cận bao nhiêu lần, chung quy vẫn cứ thấy xấu hổ, khuôn mặt lập tức thiêu cháy.
Nụ hôn của Đường Kính vẫn trượt mãi xuống dưới, đụng tới đầu gối Úc Thụy, còn ở đó vòng quanh lưu luyến một hồi, sống lưng Úc Thụy như nhũn ra, “Ân” một tiếng than nhẹ.
Đường Kính lại tiếp tục đi xuống, hôn hôn trên cẳng chân Úc Thụy, y biết cẳng chân Úc Thụy không có cảm giác, nhưng đầu lưỡi vẫn cứ từng chút một hôn liếm.
Úc Thụy nhìn hành động của y, tuy rằng trên chân không có một chút cảm giác gì, nhưng đáy lòng lại mãnh liệt dâng lên khô nóng, tập trung hết tới bụng, phía dưới cũng ẩn ẩn xúc động.
Ngay lúc Đường Kính muốn tiếp tục đi xuống, Úc Thụy đột nhiên “A!” kêu lên một tiếng.
Một tiếng này không nhỏ, xem chừng bọn hạ nhân hầu hạ bên ngoài đều có thể nghe được, Đường Kính cho rằng đã làm hắn đau chỗ nào, nhưng thấy Úc Thụy mở to hai mắt, đôi mắt phượng mọi khi hẹp dài lúc này đã mở tròn thành mắt hạnh, trong tròng mắt đen láy còn tràn đầy kinh ngạc cùng kích động.
Úc Thụy run rẩy vươn tay sờ sờ chân mình, nói: “Ta… Ta có cảm giác, chân ta có cảm giác…”
Đường Kính hỏi: “Thật sự?”
Khuôn mặt Úc Thụy hơi đỏ lên, đáp: “Chính là vừa rồi ngươi… Khụ, ta đột nhiên cảm giác được.”
Đường Kính vươn tay chạm vào chỗ vừa rồi, nét hưng phấn trên mặt Úc Thụy phi thường rõ ràng, gật mạnh đầu hai cái, nói: “Vẫn chưa rõ ràng, nhưng có thể cảm giác được, không hề giống như trước kia.”
Đường Kính nói: “Có nghĩa là thuốc hữu hiệu, qua mấy ngày nữa không chừng ngươi có thể đứng lên.”
Úc Thụy nói: “Không chỉ là không chừng!”
Đường Kính cười khẽ một tiếng, hôn lên môi Úc Thụy, đáp: “Tất nhiên là khẳng định, sau này còn muốn ngươi quấn lấy thắt lưng của ta, tự mình động…”
“Ngươi…”
Úc Thụy chán nản, trước kia là ai cảm thấy Đường Kính lãnh diện lãnh tâm, đến mà nhìn xem bộ dáng hiện tại của y đi, tuy rằng nụ cười vẫn thực thản nhiên, hơn nữa Đường Kính cười rộ lên phi thường đẹp mắt, trong thành thục ổn trọng lại lộ ra một chút ôn nhu, Úc Thụy không thể không thừa nhận, hắn có chút si mê nụ cười này, nhưng mà lời vừa rồi của Đường Kính thì không dám khen.
Đường Kính ôm Úc Thụy lên đặt trên giường, vừa tranh thủ sờ soạng vừa nhéo nhéo cẳng chân Úc Thụy, còn Úc Thụy đặt toàn bộ lực chú ý trên đôi chân rốt cục có cảm giác của mình, tất nhiên không để ý Đường Kính đang ăn đậu hũ, Đường Kính đem toàn thân Úc Thụy sờ hết một lượt, đối phương còn đầy mặt tươi cười.
Lúc Thời Việt trở về đã hơi muộn, vội vàng châm cứu cho Úc Thụy, chỉ có điều hình như hắn hơi mệt mỏi, tinh thần cũng không tốt lắm, khi rút châm cho Úc Thụy mặt đã ướt đẫm mồ hôi, Úc Thụy hỏi hắn có muốn gọi đại phu đến khám không, Thời Việt cũng chỉ lắc đầu, nói hắn chính là đại phu rồi còn gì, do hôm kia bị cảm lạnh, ngủ một giấc sẽ không có việc gì.
Úc Thụy bảo hắn lui xuống nghỉ ngơi, tối nay không cần trực đêm.
Vừa lúc quá đúng ý Đường Kính, y vào Úc Hề viên rồi, làm gì còn đạo lý quay về chủ trạch nữa, đương nhiên phải ở lại nơi này qua đêm với Úc Thụy, mà nếu đã ở lại qua đêm, đương nhiên phải làm chút chuyện gì đó, Thời Việt trực đêm ở gian ngoài sẽ thực vướng chân vướng tay.
Bây giờ Thời Việt cho lui xuống, Đường Kính vui vẻ đồng ý.
Úc Thụy cảm thấy lực thích ứng của mình quả thực là quá mạnh mẽ, Đường Kính là con nhà võ, thể lực phi thường tốt, lúc trước chưa được một lần đã mê man, hiện tại cả đêm bị gây sức ép hai lần, Úc Thụy vẫn còn tỉnh táo, thật sự là không nhịn được phải cảm thán một phen.
Úc Thụy nghĩ như vậy, toàn thân vô lực, một đầu ngón tay cũng không nâng nổi, chỉ có thể há mồm cắn Đường Kính một ngụm, Đường Kính liền mặc cho hắn cắn, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi muốn đến thêm lần nữa?”
Úc Thụy nhanh chóng buông lỏng miệng nhả đầu vai Đường Kính ra, nhìn một vòng dấu răng tử, hí mắt cười cười, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, loanh quanh lòng vòng trêu chọc, thẳng đến khi hơi thở Đường Kính không xong, mới cười nói: “Mệt quá, ta muốn ngủ.”
Đường Kính thấy Úc Thụy cứ thế mà nhắm mắt, lại nghiêng đầu nhìn nhìn dấu răng trên vai mình, không biết có nên thở dài hay không.
Y như Đường Kính đã nói, Mộ Dung Thịnh đích xác có ý định thâu tóm Triệu quốc, chưa qua mấy ngày Triệu Lê đã nhận được cấp báo từ biên quan, nói có vẻ như Mộ Dung Thịnh đã gia tăng quân lính đóng ở biên quan, muốn thỉnh Thánh Thượng xin ý chỉ.
Sáng sớm khi Triệu Lê vào triều đã sai nội thị truyền cấp báo, hỏi: “Các vị ái khanh thấy thế nào.”
Có người nói Thành quốc đã hòa thân với Triệu quốc rồi, hẳn là sẽ không gây chiến lúc này, cho nên bệ hạ mau chóng gả một công chúa cho Thành Tĩnh Vương là ổn thỏa.
Triệu Lê cười lạnh, nói: “Nếu Mộ Dung Thịnh đã muốn xuất binh, trẫm có gả mười công chúa cho hắn cũng vô dụng!”
Tất cả mọi người đều đã làm quan lâu năm trong triều đình, vừa nghe Triệu Lê nói như vậy, nhất thời hiểu được, thì ra trong lòng Thánh Thượng đã quyết định chủ chiến, vì thế lại có người suy đoán thánh ý đứng ra vuốt mông ngựa, nói cái gì mà Hoàng Thượng thánh minh, phải cho Mộ Dung Thịnh một vố đẹp mặt linh tinh.
Triệu Lê lười biếng tựa đầu vào long ỷ, nói: “Không cần nói lời vô nghĩa, thực tế một chút đi, biên cảnh Thành quốc đã có động tĩnh, hiện giờ trẫm nên phái ai đi, các vị ái khanh có muốn tiến cử người nào không.”
Mọi người lại nhất thời hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám nhiều lời, dù sao không người nào có thể đoán trúng tâm tư của Triệu Lê, không biết Triệu Lê muốn phái ai đi, nếu có người đứng ra tấu linh tinh, không chừng lại không đúng thánh ý, loại chuyện cố sức lấy lòng mà không được gì này, đương nhiên không ai muốn làm.
Trên đại điện nhất thời im ắng, Triệu Lê vẫn cứ lười biếng ngồi, chẳng qua ánh mắt lạnh lẽo lại đảo qua từng người một, nhìn đến mức các đại thần đứng bên dưới có chút sợ hãi.
Triệu Lê nói: “Dân chúng đóng thuế cho các ngươi, không phải cho các ngươi dưỡng lão hay chăm sóc người thân hoặc là mua quan tài nằm trước lúc lâm chung, mà chính là để nhóm ái khanh dùng vào lúc này, có người nào đứng ra bẩm tấu đi a, chỉ là một Thành quốc, một Mộ Dung Thịnh mà thôi, Mộ Dung thị bại trước Triệu quốc cũng không phải một lần hai lần, làm sao lại có thể sợ hắn?”
Ánh mát Triệu Lê lại quét một lần, bắt gặp ánh mắt Liên Hách, quả nhiên, Liên Hách bước ra trước nửa bước, nói: “Bệ hạ, vi thần có người muốn tiến cử, chỉ là nói ra có chút không ổn.”
“A?”
Triệu Lê cười một tiếng, hỏi: “Làm sao không ổn?”
Liên Hách cung kính đáp: “Bẩm Thánh Thượng, gần đây biên quan đưa tới cấp báo, có một tiểu tướng họ Tề lập được nhiều chiến công, sở dĩ vi thần nói không ổn, là vì vậy người này tuổi còn quá trẻ, vẫn chưa cập quan.”
Triệu Lê nói: “Còn chưa cập quan đã lợi hại như thế? Liên Thừa tướng lại muốn tiến cử người này, nói như vậy hẳn là có chỗ hơn người. Thế nhưng để một tiểu tướng còn chưa cập quan nắm giữ ấn soái, quả thật có chút bất công.”
Liên Hách đáp: “Vi thần cũng nghĩ như thế, kẻ dũng mãnh thiện chiến, cũng giống nghé con mới đẻ, chỉ có thể làm tiên phong, chủ soái còn cần tỉ mỉ tuyển chọn người khác.”
Triệu Lê lại nói: “Không biết trong lòng Thừa tướng đã chọn được người làm chủ soái chưa.”
Liên Hách trả lời: “Bẩm bệ hạ… Đã chọn được.”
Y vừa nói như vậy, mọi người liền sôi nổi nhìn sang Liên Hách, cũng không biết Liên Hách muốn tiến cử ai nắm giữ ấn soái giao chiến với Mộ Dung Thịnh, có vài người nghĩ thầm, chẳng lẽ muốn tiến cử Đường Kính sao, Đường Kính đã ra khỏi triều đình nhiều năm như vậy rồi, tuy rằng trước kia là một tướng quân thiết huyết, chẳng qua đã từ quan, nếu là gọi về ra chiến trường, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy triều đình hết người, không còn hy vọng.
Đã thấy Liên Hách ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Triệu Lê ngồi trên long ỷ, trong mắt vẫn là ôn hòa y như ngày xưa, người ta đều nói, tuy rằng Thừa tướng đại nhân quyền cao chức trọng, dưới một người trên vạn người, nhưng chưa bao giờ bày đặt kiểu cách nhà quan, lúc nào cũng yêu dân như con, lúc nào cũng hiền lành thân cận như vậy.
Mà lúc này, Liên Hách đang dùng ánh mắt hiền lành ấy nhìn chăm chú vào Triệu Lê, khiến đáy lòng Triệu Lê không hiểu sao như bị cắt nát.
Liên Hách tiếp tục bẩm tấu: “Trong lòng vi thần đã chọn được người, chính là vi thần.”
Y lớn tiếng nói ra những lời này, chúng thần trên điện nhất thời cũng quên mất quy củ, bắt đầu nhỏ giọng ồn ào, đều có chút bất khả tư nghị nhìn Liên Hách.
Liên Hách một thân quan phục, trên lưng đeo kim tiên tiên hoàng ngự ban, về lý thuyết, Đường Kính đã từ quan, cho nên không ai có thể so sánh với Liên Hách, Liên Hách cũng coi như là nhân vật một tay che trời, hơn nữa Liên Hách còn trẻ, ai cũng không ngờ tới, một người muốn gió được gió muốn mưa được mưa như y, lại bỗng nhiên thỉnh lệnh đích thân ra chiến trường.
Phải biết trên chiến trường, là nơi sinh ly tử biệt chỉ cách nhau có một ly, chuyện xuất kinh ra biên quan, không phải mạnh miệng, không chừng cũng không còn về được kinh thành nữa, mà địch nhân lại là Thành quốc, là Mộ Dung Thịnh.
Triệu Lê rốt cục nghe được Liên Hách nói những lời này, hắn vẫn luôn chờ Liên Hách ở ngay trước mặt chúng thần chờ lệnh của mình.
Rốt cục nghe được những lời này, hắn vốn nên một hơi đáp ứng, sau đó ca ngợi Liên Hách thật sự là rường cột nước nhà, ngay tại thời khắc mấu chốt này nguyện ý thay hắn phân ưu giải nạn, nếu như không có Liên khanh, thật không biết phải như thế nào, linh tinh vân vân.
Nhưng lúc này Triệu Lê đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, cổ họng nghẹn lại, ngực như là bị người đè chặt, không thể thở nổi, hắn không tự chủ được dừng lại.
Qua thật lâu thật lâu sau, các đại thần đã ồn ào xong rồi, dần dần bình ổn tâm tình, trong đại điện lần một lần nữa đắm chìm trong an tĩnh, Liên Hách cũng không nói gì thêm, chính hơi hơi cong thắt lưng, cúi đầu, làm ra bộ dáng đang chờ lệnh, không nhìn hắn thêm lần nào nữa.
Triệu Lê nhìn y, rốt cục tìm được về thanh âm của mình, nói: “Thừa tướng tự thỉnh ra sa trường, làm trẫm vô cùng cảm động, các ái khanh khác cũng nên học tập Thừa tướng nhiều hơn… Chẳng qua, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, chờ trẫm…”
Hắn còn chưa nói xong, Liên Hách lại đột nhiên mở miệng: “Bệ hạ, chiến sự không đợi người, thỉnh bệ hạ nghĩ lại.”
Triệu Lê bị một câu vang dội của y chặn ngang, mở to hai mắt hung hăng trừng y, mà Liên Hách vẫn cứ là bộ dáng chờ lệnh, chỉ ngẩng đầu lên, không chút nào thoái nhượng nhìn thẳng vào hắn.
Thời gian tựa hồ trở lại thật lâu thật lâu trước kia, khi đó hắn còn là hài tử nho nhỏ, còn chưa hiểu chuyện gì, nương thường xuyên nói với hắn, không thể cho hắn địa vị tôn quý, nên hắn phải biết tranh đoạt, nếu đã bị vây trong tường cao ngói đỏ lại không tranh không không đoạt, thì bọn họ chỉ còn hai bàn tay trắng, đều phải chết.
Khi đó hắn chưa từng nghĩ, tất cả những lời mẫu thân nói đều là sự thật, lần đầu tiên nhìn thấy người kia, người kia đứng cùng một đám hoàng tử, trên mặt là ý cười ôn nhu, có người chỉ vào hắn mắng, nhìn đồ con hoang kia đi, nương nó vừa mới chết đó.
Từ đầu tới đuôi, hắn chỉ thích ý cười ôn nhu của người kia, chẳng qua ở chung thật lâu, hắn mới phát hiện, tất cả ôn nhu hiền lành đều là biểu hiện dối trá, mà bên trong, là nhẫn tâm.
Người kia đứng ở bên cạnh hắn, vẫn luôn dạy cho hắn biết như thế nào nhẫn tâm, ẩn nhẫn, tranh đoạt, lấy lòng, thậm chí phải giết người, thủ đoạn của bọn họ không hề sạch sẽ, có đôi khi tĩnh tâm ngẫm lại, hắn bỗng nhiên thực sợ hãi đối phương sẽ vứt bỏ hắn, cứ như vậy, hắn sẽ lại biến thành một thứ nhát gan, một người hai bàn tay trắng, không nương, bị vây trong tường cao ngói đỏ, hắn chẳng là cái gì hết.
Cả đời hắn không thể quên được, ngày nào đó hắn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, lúc đó hắn đã nghĩ, cho tới bây giờ, dù không có người kia, ngoan độc cùng đa nghi cũng sẽ biến thành nội tâm chân thật của hắn, cho dù người kia đi rồi, hắn cũng sẽ an ổn ngồi trên đế vị.
Chẳng qua đối phương không đi, mười năm, hai mươi năm, người kia vẫn đứng bên cạnh hắn, từ thư đồng, trở thành ngự tiền thị vệ, cuối cùng nhanh chóng trở thành thừa tướng, người kia đã từng xuất kinh ra ngoài, trong đoạn thời gian ấy, hắn mới hiểu được, hình như mình đã nghĩ quá đơn giản, đúng là hắn không có người kia thì không được.
Hắn một mặt kính người kia, mặt khác lại sợ hãi người kia, sợ ngày nào đó y quyền cao chức trọng, còn hắn bất đắc dĩ, sẽ giết y, trên thực tế hắn đã đợi ngày này thật lâu thật lâu…
Liên Hách bị Triệu Lê nói mớ thức tỉnh, vừa rồi hai người giằng co ở trong noãn các, Triệu Lê vững chắc như thành trì lại đột nhiên chủ động cầu hoan, Liên Hách đương nhiên nguyện ý, Triệu Lê không chịu được y gây sức ép, còn chưa tắm xong đã ngủ.
Liên Hách ôm hắn vào tẩm điện, may mà nhóm cung nhân bên người nhìn hai người ở chung đã quen, dù sao cũng đã gần hai mươi năm, Liên đại nhân vẫn luôn ở bên người hoàng thượng, nếu như hỏi trong triều đình này, Hoàng Thượng tín nhiệm ai nhất, kia còn có thể là người khác sao?
Màn đêm buông xuống Liên Hách cũng không xuất cung đi, y ngủ trên long sàng cũng không phải một lần hai lần, Triệu Lê ngủ không an ổn, vẫn luôn nói mê, mới đầu Liên Hách cũng không chú ý, chẳng qua sau đó bị hắn đánh thức, vừa sờ người bên cạnh, giật mình phát hiện ra một thân mồ hôi.
Liên Hách nhìn hắn gắt gao cau mày, lồng ngực dồn dập phập phồng, cũng không biết là mơ thấy cái gì, cả người thoạt nhìn phi thường thống khổ, cánh môi cũng đóng mở thoạt nhìn muốn nói gì đó.
Y không nghe rõ ràng lắm Triệu Lê rốt cuộc đang nói cái gì, chỉ có thể đứt quãng nghe thấy Triệu Lê nhẹ giọng nhắc đi nhắc lại “Liên Hách”…
Liên Hách chợt nhớ tới đêm y thành gia thất, Triệu Lê cũng tới nháo động phòng, trong lòng Liên Hách lúc đó đã không biết chua sót thành bộ dáng gì nữa, Triệu Lê luôn tỏ ra là người vô tâm vô phế, nhưng y biết, Triệu Lê không phải người vô tâm vô phế, mà là người này vĩnh viễn không muốn nghĩ đến, hắn sợ lấy chân tâm ra cho người khác, hắn sợ bị phản bội, hắn sợ hai bàn tay trắng, mà không trả giá thì sẽ không hiểu được phải mất đi những gì.
Ngày đó Liên Hách biểu lộ trung tâm với hắn, đúng là trung tâm, Liên Hách cũng chưa từng nói nhiều hơn một câu, Triệu Lê còn cười hắn, đêm tân hôn vì sao lại nói mấy lời nghiêm túc như thế.
Liên Hách nhìn chằm chằm Triệu Lê, lại không nhịn được nghĩ đến, buổi sáng lúc Đường Kính ra khỏi noãn các, dùng ánh mắt phức tạp trộn lẫn thương xót nhìn y, tuy rằng y không thể hiểu hết, nhưng Liên Hách là người thông minh, điều nên hiểu cuối cùng cũng sẽ hiểu.
Triệu Lê mím chặt đôi môi, tựa hồ đang giãy dụa ngay cả trong giấc mơ, giờ khắc này hắn yếu ớt như thế, khiến lòng Liên Hách như bị giày xéo, không khỏi thở dài, lay tỉnh hắn.
Triệu Lê cảm giác mình bị ôm, vội vàng vươn tay chế trụ cổ tay của đối phương, nắm chặt trong tay, như là người sắp chết đuối, càng nắm càng chặt, chờ đến khi hắn mở choàng mắt ra, bỗng phát hiện, mình đang túm chặt tay Liên Hách.
Liên Hách thấy hắn tỉnh, vỗ nhẹ nhẹ sau lưng hắn, hỏi: “Mơ thấy cái gì? Ra nhiều mồ hôi thế này.”
Triệu Lê cũng không nói gì, bởi vì xung quanh rất tối, hắn thấy không rõ lắm, ngược lại yên tâm chui rúc vào trong ngực Liên Hách, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, còn vươn tay nhu nhu hai mắt mình.
Liên Hách cười một tiếng, nói: “Nếu người ta nghe được hoàng đế Triệu quốc gặp ác mộng lại còn khóc, cũng không biết sẽ là quang cảnh như thế nào.”
Triệu Lê không nhanh không chậm “Hừ” một tiếng, nói: “Nếu ngươi nói ra, trẫm sẽ sai người rút đầu lưỡi ngươi, xem ngươi lần sau còn có thể nói hay không.”
“Ta đương nhiên không nói, vi thần làm sao có thể để người ngoài chê cười Hoàng Thượng?”
Liên Hách nói như vậy, vươn tay lau lau nơi khóe mắt hắn, thay hắn lau khô nước mắt.
Triệu Lê bỗng nhiên thở dài, hỏi: “Ngươi có biết, hôm nay ta tìm Đường Kính đến, vì cái gì không.”
Liên Hách dừng một chút, ngữ điệu thực bình thản, là thanh âm Triệu Lê thích nhất, trầm thấp, khàn khàn, ôn nhu…
“Thần không biết.”
Nhất thời trong phòng thật yên tĩnh, nhóm cung nhân đều hầu hạ ở ngoài điện, trong phòng cũng không có người ngoài, hai người lại không nói chuyện, tựa hồ ngay cả tiếng hô hấp cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Liên Hách đột nhiên ôn thanh nói: “Không còn sớm nữa, bệ hạ ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải vào triều.”
Triệu Lê lại bất động, chỉ mở miệng nói: “Người Khương quốc liên tục quấy nhiễu biên cảnh, Ngụy gia quân đến biên quan, Hòa Khánh chủ động xin đi giết giặc cũng đến biên quan, Đường Kính lại đến nói với ta, sở dĩ người Khương quốc không sợ hãi mà khiêu khích, là bởi vì đã thượng lượng xong với Thành quốc rồi, người Khương quốc quấy rối, Mộ Dung Thịnh phát binh…”
Hắn nói xong dừng một chút, “Ngươi nói xem, trẫm còn có thể phái ai đi đánh Mộ Dung Thịnh, ai đánh được bây giờ? Đường Kính sao.”
Liên Hách không nói gì, Triệu Lê thoát khỏi ngực y, trở mình, nằm quay mặt vào trong, cười nói: “Trẫm là một hoàng đế hồ đồ, nếu Đường Kính không chỉ ra, đến hôm nay trẫm vẫn không biết dã tâm của Mộ Dung Thịnh, hiện giờ tuy rằng thiên hạ thái bình, nhưng chỉ là bề ngoài thôi, nếu thật sự chỉ có Đường Kính mới có thể đánh, trẫm… nhất định sẽ không tiếc vì dân chúng thiên hạ mà đi cầu hắn.”
Liên Hách im lặng một hồi, mới nhẹ giọng nói: “Vi thần vẫn luôn biết, bệ hạ là một hoàng đế thánh minh.”
Triệu Lê không nói nữa, chỉ cười một tiếng: “Ngủ đi.”
Nhưng Liên Hách lại không nằm xuống, ngồi dậy, chậm rãi nói: “Kỳ thật, nếu đối chiến với Mộ Dung Thịnh, không nhất định phải là Đường Kính làm chủ soái, bệ hạ là ngôi cửu ngũ, không cần phải hạ mình cầu xin hắn.”
Triệu Lê thuận miệng cười nói: “Thế còn có thể là ai, ngươi sao.”
“Bệ hạ thánh minh… Là vi thần.”
Sống lưng Triệu Lê nhất thời cứng ngắc, mãnh liệt quay người lại, trong bóng tối đối diện với Liên Hách.
Thanh âm của Liên Hách quanh quẩn trong tẩm điện trống rỗng có vẻ càng thêm ôn nhu, cười nói: “Thần không thể sao, vi thần cũng thuộc lòng binh thư, năm đó còn làm ngự tiền thị vệ, không phải chỉ là vài động tác võ thuật đẹp…”
Nói xong, khẩu khí biến đổi, trở nên nghiêm túc, nói: “Vi thần nguyện ý chờ lệnh.”
“Đây là đánh giặc, không phải là lục đục trong triều đình, sẽ đổ máu, ngươi chưa từng ra sa trường, sao trẫm có thể phái ngươi đi?”
Triệu Lê nói như vậy, bỗng nhiên dừng lại, trong lòng hắn cũng thấy bản thân quá dối trá, hắn rõ ràng đã nói với Đường Kính, muốn lật đổ Liên Hách, muốn y đi sa trường chịu chết, tự sinh tự diệt, mà hiện tại hắn lại nói những lời giả dối này, lại nói giống như không hy vọng để Liên Hách đi chịu chết.
“Liên Hách thân là người Triệu quốc, thì chính là quân cờ trong tay bệ hạ, hiện giờ là lúc dùng người, vì sao không tung quân cờ này ra? Vi thần nên vì chiến cuộc mà vào sinh ra tử, đây là số mệnh của thần tử, cũng là khát vọng của vi thần.”
Yết hầu Triệu Lê trượt một cái, há miệng thở dốc, lại không thể nói nên lời, trong lòng hắn hốt hoảng, hắn không biết Liên Hách có phải quá thông minh hay không, thông minh đến mức nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nếu không vì sao y đột nhiên nói ra những lời này, hoặc là y chỉ đơn thuần muốn thi triển khát vọng.
Triệu Lê tình nguyện Liên Hách là loại thứ hai, nếu không vì sao Liên Hách lại lựa chọn như thế, mặc kệ sống hay chết, đây chung quy là một hồi khổ chiến, Liên Hách là người thông minh, sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.
Liên Hách nằm xuống, nói: “Xuất binh không phải chuyện nhỏ, sáng sớm ngày mai bệ hạ nên kịp thời thương lượng với chúng thần, lương thảo cũng là một vấn đề, cho nên trước mắt vẫn nhanh chóng ngủ chút đi, nếu không ngày mai sẽ không dậy nổi.”
Liên Hách nói xong còn nâng ngón trỏ điểm một cái lên mũi Triệu Lê, sau đó nhắm mắt lại, không nói thêm một câu nào nữa.
Triệu Lê không biết mình đã suy nghĩ những gì, chỉ cảm thấy giấc ngủ đêm nay vô cùng mỏi mệt, giống như bị người ta rút gân, vừa nhắm mắt lại, thậm chí có thể mơ thấy cảnh tượng trên sa trường, bộ dáng Liên Hách mặc giáp ra trận…
Chuyện với Thường gia vẫn luôn kéo dài, thái độ không nhanh không chậm của Úc Thụy làm lão gia tử Thường lão thực hoảng hốt, hai nhi tử lang tâm cẩu phế bắt đầu xung đột chính diện rồi, mấy ngày hôm trước đã phá nát bảng hiệu lâu năm của cửa hàng Thường gia, tấm bảng hiệu kia vẫn đời đời lưu truyền, bây giờ lại bị người dỡ xuống, vỡ vụn trên mặt đất.
Thường lão gia tức giận gần chết, Úc Thụy lại thủy chung không nói chịu thú trưởng nữ Thường gia, tiểu nữ Thường gia Dao Thu vốn có ý với Úc Thụy, huống chi Thường gia nhị công tử lại ra sức tác hợp, tiểu nữ Thường gia liền một lòng muốn gả vào Đường gia, không thể để cho đại tỷ đoạt đi được.
Chẳng qua Úc Thụy không đề cập tới, nào có chuyện nhà gái tới dạm hỏi, cho nên chuyện này vẫn cứ mắc ở đây, hiện tại đã không thể chống đỡ được nữa. Vừa vặn, đương gia Đường gia Đường Kính muốn mở tiệc chiêu đãi các vị thương hộ tại Phong Thăng lâu, Thường lão gia cũng coi như là một trong số đó, muốn nhân cơ hội này, thay trưởng nữ của mình hỏi chuyện cho rõ ràng.
Hôm nay là ngày náo nhiệt nhất từ trước đến giờ của Phong Thăng lâu, không phải bởi vì khách khứa đến chặt kín, mà là vì Phong Thăng lâu lần đầu tiên được bao trọn, đương nhiên là do Đường Kính bao, chỉ cần là người trên thương trường, không quan tâm thiên nam địa bắc, đều được Đường Kính mời tới, hôm nay tụ họp trong Phong Thăng lâu.
Mọi người tới đã gần đông đủ, cũng không cần phải vào trong nhã gian, ngồi ở đại đường là được, dù sao trường hợp này cũng không có người ngoài, mọi người lần đầu tiên gặp mặt thì bắt đầu hàn huyên một chút, dù sao đều do Đường Kính mời đến, cho nên đều là người làm ăn có uy tín danh dự khắp thiên nam địa bắc, những người này ở trong mắt quan lại không là cái gì, nhưng bọn họ chính là trụ cột của toàn bộ mạch máu kinh tế Triệu quốc, đừng nói Triệu quốc, cho dù là Thành quốc cùng Khương quốc, có ít sản vật cũng phải dựa vào những thương nhân này vận chuyển mua bán.
Khó được có một lần yến hội như vậy, rất nhiều người không biết nhưng lại kính ngưỡng đại danh lẫn nhau bắt đầu khách sáo bắt chuyện, Đường Kính còn chưa có đến.
Có người phát hiện, không chỉ có Đường Kính không tới, mà “Tổng đà” Giang Nam Trần Trọng Ân cũng chưa tới, ai bảo hai nhà này đều là đại phú hào, lững thững đến muốn cũng có cái lý của nó.
Tiểu nhị nhất nhất bưng đồ ăn lên, chờ đến canh giờ, tiểu nhị đón khách bỗng nhiên cao giọng hô một câu, “Đường tứ gia ngài đã tới, Đường thiếu gia ngài đã tới!”
Mọi người lúc này mới dõi mắt qua, Đường Kính dừng trước đại môn đỡ một thiếu niên ngồi lên xe lăn, thiếu niên kia tuổi tác cũng không lớn, nhưng trổ mã rất có khí độ.
Mọi người chỉ cần thấy hắn ngồi trên xe lăn, là biết, đây là trưởng tử Đường gia không thể chệch đi đâu được. Đến trước cửa lớn Đường Kính thực tự nhiên ôm thiếu niên đang ngồi trên xe lên, thiếu niên kia tựa hồ đang ngẩng mặt lên cười nói cái gì đó cùng Đường Kính, một bên hạ nhân nhấc xe lăn vào bên trong bậc cửa, Đường Kính lại nhẹ nhàng đặt thiếu niên lên xe.
Mọi người buôn bán cũng không phải là ngày một ngày hai, đều biết tính tình của Đường Kính, người nào gặp qua Đường Kính đều sẽ ca thán một câu, “Không hổ là xuất thân từ sa trường, trách không được lãnh diện vững tâm như vậy.” Chăng qua hiện tại lại thấy nhất cử nhất động của y đối với thiếu niên đều chăm chút cẩn thận, thậm chí còn lộ ra một cỗ ôn nhu, không khỏi khiến mọi người cứng lưỡi lấy làm kỳ lạ.
Đường Kính đến nơi, mọi người đầu tiên là an tĩnh nhìn bọn họ tiến vào, sau đó lập tức sôi nổi đứng lên hàn huyên với Đường Kính.
Đường Kính chỉ khách sáo hai câu, liền thỉnh mọi người ngồi xuống, để Úc Thụy ngồi bên cạnh mình, nói: “Hôm nay các vị lão bản có thể tới đây, coi như đã rất nể mặt mũi Đường mỗ, Đường mỗ vô cùng cảm kích.”
Y nói như vậy, những người khác làm sao dám nhận, đều cười nói không dám, nói Đường tứ gia gửi thiệp mời, đó mới là nể mặt a.
Đang lúc nói chuyện, đại môn Phong Thăng lâu lại bị đẩy ra, tiểu nhị dẫn một người tuổi còn trẻ đi đến, còn cười làm lành nói: “Nhị gia mời ngài vào.”
Lúc này mọi người lại dõi qua, người vào không phải ai khác, chính là Trần Trọng Ân.
Kỳ thật Trần Trọng Ân không nhận được thiệp mời, là vì trước đó vài ngày nhận được tin Đường Kính phái người truyền tới, chỉ nói một câu, bảo hắn mau đến kinh thành nhận Trần Xu về.
Lúc ấy Trần Trọng Ân đã cảm thấy không ổn, cũng không biết Trần Xu gây ra chuyện gì làm Đường Kính mất vui như thế, nữ nhi trong nhà xuất giá, ngoài của hồi môn ra, nếu bị người ta trả về nhà, đó chính là chuyện rất khó lường, hơn nữa hai nhà đều là đại môn nhà giàu, người ta vừa nghe Đường gia cùng Trần gia đã ngưỡng mộ đến bậc nào, Đường Kính đồng ý thú Trần Xu, chẳng phải vì muốn gắn kết hai nhà sao.
Mà hiện giờ, Đường Kính lại muốn trả Trần Xu về, Trần Trọng Ân biết Đường Kính là một người có chừng mực, vậy vấn đề tất nhiên là ở trên người Trần Xu.
Ngay sau đó lại nghe nói Đường Kính phát thiệp mời rộng rãi, chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi các thương hộ ở Phong Thăng lâu, nhưng chính y lại không hề nhận được thiệp mời, lúc này Trần Trọng Ân mới xác định, xem ra không phải Trần Xu chỉ làm Đường Kính không vui có tí xíu thôi đâu, phiền toái này nếu không giải quyết ổn thỏa, rất có thể sẽ làm to chuyện.
Sau khi Trần Trọng Ân đi vào, người bên ngoài đang chuẩn bị đứng dậy, nhưng mà nhìn thấy Đường Kính vẫn đang ngồi, nên cứ lúng ta lúng túng đứng không được ngồi không xong, nghĩ lại thì, có thể là bởi vì hai nhà Đường Trần đã làm thông gia, Đường tứ gia cùng Trần nhị gia có vẻ rất quen thuộc rồi, quan hệ chặt chẽ, liền không cần phải khách sao này nọ làm gì.
Chẳng qua những người này nghĩ sai bét rồi, Đường Kính chỉ là không muốn nể mặt Trần Trọng Ân mà thôi.
Úc Thụy liếc nhìn Đường Kính cùng Trần Trọng Ân vẫn chưa chào hỏi, khửu tay đẩy đẩy Đường Kính, đối phương chỉ liếc hắn một cái, vẫn cứ bất động.
Trần Trọng Ân cũng bất giác xấu hổ, trên mặt vừa mang theo ý cười hiền lành của người làm ăn, vừa đi vào trong, nói: “Trần mỗ tới trễ tới trễ, nên phạt, lát nữa nhất định tự phạt ba chén để tạ tội, các vị lão bản ngàn vạn lần đừng trách móc.”
Y là người làm ăn, người ta cũng là người làm ăn, đương nhiên biết người làm ăn nên cười như thế nào, mặc dù Đường Kính không nói lời nào, nhưng không khí tất nhiên cũng không cứng ngắc nữa.
Trần Trọng Ân nhất thời không có chỗ ngồi, người bên cạnh cũng rất có nhãn lực, lúc trước nhìn thấy Trần lão bản còn chưa tới, cố ý để dành vị trí thượng vị cho y, chờ y đến thì ngồi.
Trần Trọng Ân ngồi xuống, nhìn thoáng qua Thời Việt đứng sau Úc Thụy, còn cố ý cười với Thời Việt một cái, ý cười vẫn một mực ôn hòa, nhưng người sáng suốt vừa thấy, chỉ biết đây nhất định là nụ cười của thương nhân, sặc mùi cáo già.
Thời Việt nhìn thấy Trần Trọng Ân cũng không biểu tình gì đặc biệt, chỉ nhìn lướt qua rồi lại thu hồi ánh mắt, quy củ khoanh tay đứng sau Úc Thụy.
Lúc này Đường Kính lại nói: “Hôm nay thỉnh các vị lão bản đến đây, là muốn chân chính giới thiệu khuyển nhi với các vị.”
Mọi người nghe xong, sôi nổi nhìn về phía Đường Úc Thụy, không khỏi bắt đầu trộm đánh giá, nếu một thương nhân giới thiệu trưởng tử với người bên ngoài, tất nhiên là có ý muốn trưởng tử này tiếp nhận gia sản, bảo ngươi nên vuốt mặt nể mũi một chút, sau này nhận ra trong đám đông, cũng biết điều mà đối xử.
Úc Thụy biểu hiện thực tự nhiên hào phóng, bình bình lặng lặng để những người này đánh giá, khiến người ta cảm thấy trưởng tử Đường gia quả nhiên khí độ vô cùng, sớm đã nghe nói Úc Thụy đang quản lý cửa hàng, lần đầu tiếp nhận đã xử lý thực tốt, hai gian cửa hàng này cũng đã từng tiếp xúc với các lão bản khác, vô luận là hợp tác hay không hợp tác, cũng rất vui vẻ khoái trá, không đến mức nháo nhào mọi người đều mất hứng.
Không thể không nói, thái độ làm người của Úc Thụy cùng thái độ đàm phán của hắn, tiên lễ hậu binh, có thể tận lực ôn hòa xử lý thì sẽ không giống như Đường Kính, chẳng qua tác phong của hai người này tuy rằng không giống nhau, nhưng nói trắng ra là cùng một loại bản tính, quật cường, ngoan cố.
Bữa cơm này ăn từ giữa trưa đến tối mịt, lúc bầu trời tối đen mới tan tiệc, Đường Kính cùng Úc Thụy vừa trở lại Đường trạch, Thành Thứ bỗng nhiên đến bẩm báo: “Lão gia, Trần gia đến đây, mời vào sao?”
Đường Kính còn chưa nói gì, vừa định mở miệng, Úc Thụy lại nói: “Làm phiền quản gia thỉnh Trần nhị gia đến chính đường.”
Thành Thứ lên tiếng đi ra ngoài, Đường Kính vẫn không nói chuyện, chỉ liếc Úc Thụy một cái, Úc Thụy nghĩ thầm, làm sao người này lại thù dai hơn cả hắn vậy, quả nhiên chọc ai thì chọc chứ không thể chọc vào Đường Kính.
Không lâu sau Thành Thứ đã dẫn Trần Trọng Ân vào, Kiều Tương bưng trà lên, Trần Trọng Ân cười nói: “Hôm nay Trần mỗ đến để bồi tội.”
Trên mặt Đường Kính không có bất luận phập phồng gì, chỉ đáp: “Ta ngược lại hy vọng Trần nhị gia là tới để đón người.”
Trần Trọng Ân cười nói: “Việc này thì không thể được.”
Dứt lời lại nói: “Trần mỗ cũng không biết chất nữ đã đắc tội Đường tứ gia vì chuyện gì, thế nhưng nếu người Trần gia đã gả lại đây, nào có đạo lý đón về, Đường tứ gia ngàn vạn lần đừng cho là Trần mỗ bá đạo, ngài có thể tưởng tượng một chút, nếu chuyện này thật sự nháo lớn, mặt mũi hai nhà chúng ta cũng không biết để vào đâu.”
Đường Kính cười lạnh một tiếng, hỏi: “Phải chăng Trần lão bản đây đang nghĩ Đường mỗ không dám nháo lớn?”
Trần Trọng Ân đáp: “Đương nhiên không phải như vậy. Trần mỗ vẫn luôn kính trọng Tứ gia, dù sao Tứ gia năm đó cùng từng ra sa trường, là người mà thường dân chúng ta không thể theo kịp, còn có chuyện gì Tứ gia không làm được? Chẳng qua chuyện này cũng không phải đại sự, không bằng chuyện nhỏ hóa không. Trần mỗ cũng là người làm ăn, đã nghĩ muốn thương lượng với Đường tứ gia, Đường tứ gia cứ việc ra giá, Trần mỗ nhất định sẽ không nói lại một câu.”
Đường Kính chỉ liếc Trần Trọng Ân một cái, Úc Thụy thấy y như vậy, là đã quyết định không trả giá gì hết rồi, vì thế cười nói: “Cũng là một mảnh thành tâm của Trần lão bản, chi bằng phụ thân ra giá đi?”
Đường Kính nhấc chung trà lên, nhấc nắp thổi thổi lá trà, tựa hồ đang chờ Úc Thụy nói tiếp, Úc Thụy được y ngầm đồng ý, liền tiếp lời: “Mặc dù Úc Thụy là vãn bối, nhưng nếu đã bắt đầu tiếp nhận gia nghiệp Đường gia, không bằng vụ làm ăn đầu tiên này đàm phán cùng Trần nhị gia, có được không?”
Trần Trọng Ân thấy Đường Kính vẫn không nói lời nào, trong lòng cũng có tính toán, xem ra Đường Kính thật sự muốn giao gia nghiệp cho trưởng tử này xử lý, vốn là trưởng bối đang nói chuyện, không có phần cho một vãn bối như Úc Thụy nói chen vào, nhưng nếu Đường Kính cũng không nói gì, Trần Trọng Ân đương nhiên hiểu được.
Trần Trọng Ân cười nói: “Ta đã sớm biết Đường gia thiếu gia lợi hại, mới mấy ngày không gặp, quả đúng như câu ‘Sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương đãi’. Đường thiếu gia mời nói.” (Sĩ biệt tam nhật đương quát mục tương đãi: Sau ba ngày gặp lại liền thay đổi cách nhìn)
Úc Thụy chậm rì rì cười: “Trần nhị gia đơn giản là muốn hai nhà hòa hòa khí khí, đều là người làm ăn, ai lại không muốn hòa khí phát tài a? Nếu có thể hòa khí thì không cần dẫm lên thể diện của nhau, sau này cả đời không qua lại với nhau, đối với ai cũng không tốt, có phải hay không?”
Trần Trọng Ân đáp: “Đúng vậy.”
Úc Thụy nói: “Chuyện của đại nãi nãi, phụ thân đã tức giận thật lâu, vốn nên trả về Trần gia, nhưng nếu Trần lão bản đã đích thân đến biện hộ, cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng phải nể mặt Trần lão bản, vậy thì đại nãi nãi vẫn ở lại như trước, chẳng qua…”
Úc Thụy vừa cười, vừa quay sang Đường Kính, tựa hồ đang nói với Đường Kính: “Chẳng qua, lão gia không muốn nhìn thấy đại nãi nãi nữa, đành phải xem tạo hóa của nàng.”
Trần Trọng Ân vừa nghe đã hiểu, ý của Úc Thụy là Trần Xu có thể ở lại, nhưng cùng lắm cũng chỉ là ở lại, trong Đường trạch coi như không có nàng, cho bát cơm ăn không để bị chết đói là xong.
Mí mắt Trần Trọng Ân buông xuống một chút, tất cả cũng là do Trần Xu tự làm tự chịu, vênh váo kiêu ngạo gả vào Đường gia, kết quả tự đẩy mình vào tình cảnh này, bản thân Trần Trọng Ân chính là một người nhẫn tâm, y là một thương nhân đủ tư cách, đương nhiên sẽ không màng đến thân tình hay không thân tình, y đồng ý đích thân đến Đường gia, còn không phải là vì vãn hồi quan hệ với Đường gia cùng mặt mũi của Trần gia sao.
Yên lặng một lát, Trần Trọng Ân nâng mắt lên, nói: “Đường thiếu gia vậy là không được rồi, đã nói không cần khách khí với ta, cái này thì sao có thể gọi là ra giá? Nếu sau này Đường thiếu gia ở trên thương trường cũng nhân từ mềm lòng như thế, thì chính là muốn chịu thiệt thòi rồi.”
Úc Thụy nở nụ cười, hỏi: “Đại nãi nãi đang ở tại Tây Uyển, nếu Trần lão bản đã đến đây, không bằng đi thăm nàng một chút?”
Trần Trọng Ân cười đáp: “Không cần, Trần mỗ còn có việc trong người, xin phép cáo từ tại đây.”
Úc Thụy nói: “Trời đã tối, cầm đèn soi đường cho Trần lão bản.”
Hắn dứt lời nhìn Thời Việt một cái, Thời Việt lên tiếng, đi ra ngoài lấy đèn lồng, dẫn Trần Trọng Ân ra bên ngoài.
Chờ Trần Trọng Ân đi rồi, Đường Kính mới nói: “Vì sao giữ Trần Xu lại làm gì.”
Úc Thụy nhìn y một cái, cũng không nói, chỉ bảo Kiều Tương đẩy mình về Úc Hề viên, hắn vừa mới đặt chân Úc Hề viên, Đường Kính đã tới rồi.
Đường Kính vẫn giống như mọi khi, bọn hạ nhân Úc Hề viên cũng đã quen, tự động rời khỏi phòng, ở bên ngoài hầu hạ.
Lúc này Úc Thụy mới nói: “Nếu ngươi thực sự trả Trần Xu về, vậy Trần Trọng Ân nhét mặt mũi của hắn vào chỗ nào, không nhất thiết vì một nữ tử mà trở mặt với Trần gia, đến lúc đó mặc kệ có phải là chuyện làm ăn hay không, bức tường Trần gia này cũng sẽ không quá cứng.”
Úc Thụy nói xong, cười cười: “Còn nữa, Trần cô nương nhà người ta tuổi trẻ mỹ mạo, qua vài năm nữa cơn giận trong lòng Đường tứ gia tiêu tán, không chừng cũng sẽ nhìn thêm vài lần, có phải hay không?”
Đường Kính nghe xong chỉ cười một tiếng, đột nhiên nhấc bổng Úc Thụy lên khỏi xe lăn, đặt trên bàn trà bên cạnh.
Trên bàn còn có chén trà cùng ấm trà, Úc Thụy hoảng sợ, cả kinh không dám động, nhớ làm đồ vật rơi xuống đất, động tĩnh lớn như thế khẳng định kéo hạ nhân bên ngoài chạy vào, đến lúc đó mình làm sao còn có mặt mũi gặp người.
Đường Kính thấy hắn không dám động, mở miệng nói: “Lúc này mới ngoan.”
Úc Thụy trừng y, Đường Kính bỗng nhiên nghiêng người áp sát, hạ giọng thì thầm: “Lần trước ở trong thư phòng đã muốn cho ngươi nằm trên bàn.”
Úc Thụy nói: “Úc Hề viên của ta không thể so được với thư phòng của Đường tứ gia, bên ngoài nghe rõ ràng lắm.”
“Ngươi kêu nhỏ một chút là được.”
Đường Kính nói xong liền vươn tay nắm eo Úc Thụy, Úc Thụy trốn tránh, động vào chén trà bên cạnh làm vang lên một tiếng “cạch” nhỏ, liền không dám cử động nữa, thầm nghĩ, đây cũng không phải là chuyện muốn nhỏ là có thể nhỏ.
Đường Kính ôm chặt thắt lưng hắn, tay kia dùng chút lực đã đem quần của hắn lẫn cả nội khố tụt hết xuống, còn ném tít ra xa.
Úc Thụy buông hai chân ngồi trên bàn, bàn trà lớn làm bằng gỗ được phủ một cái khăn trải bàn màu đỏ có đường thêu tinh xảo, càng tôn lên cặp đùi phi thường trắng nõn của Úc Thụy.
Úc Thụy tận lực khép hai chân lại, Đường Kính vươn tay ra, men theo bắp đùi của hắn, vuốt ve vuốt ve trượt dần xuống, Úc Thụy run rẩy, chỉ đơn thuần là vuốt nhẹ thôi, lại làm cho hắn toàn thân nhũn ra.
Úc Thụy dường như đã quen với những động tác thân cận của Đường Kính, mấy ngày nay, tuy Đường Kính lo lắng cho thân thể hắn, nhưng vẫn không thể nhịn được mà muốn Úc Thụy. Úc Thụy lúc bắt đầu còn không thích ứng, hiện tại đã không biết như thế nào là đau đớn rồi, không có đau đớn, đương nhiên chỉ còn lại khoái cảm ngập đầu.
Hắn không phải người thích già mồm cãi láo, Đường Kính chỉ mới hơn ba mươi tuổi, nếu thật sự không làm cái gì thì mới kỳ quái, cánh tay Úc Thụy chống trong ngực Đường Kính đã mềm nhũn, dần biến thành nắm chặt vạt áo Đường Kính.
Đường Kính phát hiện hắn mềm nhũn thuận theo, hai tay lập tức nâng chân trái của hắn lên, cúi đầu, bắt đầu từ trên đùi, vươn lưỡi ra, đầu lưỡi lửa nóng chậm rãi liếm hôn.
Úc Thụy không biết có phải vì cẳng chân mình không có cảm giác hay không mà xúc giác trên đùi càng vô cùng rõ ràng, Đường Kính trêu chọc hắn như vậy, khiến hắn khống chế không được phát run, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Đường Kính tựa hồ phi thường vừa lòng đối với sự mẫn cảm cùng nhu thuận của Úc Thụy, cười khẽ một tiếng, còn cố tình tạo ra âm thanh ướt át ngọt ngào. Mặc kệ Úc Thụy đã cùng y thân cận bao nhiêu lần, chung quy vẫn cứ thấy xấu hổ, khuôn mặt lập tức thiêu cháy.
Nụ hôn của Đường Kính vẫn trượt mãi xuống dưới, đụng tới đầu gối Úc Thụy, còn ở đó vòng quanh lưu luyến một hồi, sống lưng Úc Thụy như nhũn ra, “Ân” một tiếng than nhẹ.
Đường Kính lại tiếp tục đi xuống, hôn hôn trên cẳng chân Úc Thụy, y biết cẳng chân Úc Thụy không có cảm giác, nhưng đầu lưỡi vẫn cứ từng chút một hôn liếm.
Úc Thụy nhìn hành động của y, tuy rằng trên chân không có một chút cảm giác gì, nhưng đáy lòng lại mãnh liệt dâng lên khô nóng, tập trung hết tới bụng, phía dưới cũng ẩn ẩn xúc động.
Ngay lúc Đường Kính muốn tiếp tục đi xuống, Úc Thụy đột nhiên “A!” kêu lên một tiếng.
Một tiếng này không nhỏ, xem chừng bọn hạ nhân hầu hạ bên ngoài đều có thể nghe được, Đường Kính cho rằng đã làm hắn đau chỗ nào, nhưng thấy Úc Thụy mở to hai mắt, đôi mắt phượng mọi khi hẹp dài lúc này đã mở tròn thành mắt hạnh, trong tròng mắt đen láy còn tràn đầy kinh ngạc cùng kích động.
Úc Thụy run rẩy vươn tay sờ sờ chân mình, nói: “Ta… Ta có cảm giác, chân ta có cảm giác…”
Đường Kính hỏi: “Thật sự?”
Khuôn mặt Úc Thụy hơi đỏ lên, đáp: “Chính là vừa rồi ngươi… Khụ, ta đột nhiên cảm giác được.”
Đường Kính vươn tay chạm vào chỗ vừa rồi, nét hưng phấn trên mặt Úc Thụy phi thường rõ ràng, gật mạnh đầu hai cái, nói: “Vẫn chưa rõ ràng, nhưng có thể cảm giác được, không hề giống như trước kia.”
Đường Kính nói: “Có nghĩa là thuốc hữu hiệu, qua mấy ngày nữa không chừng ngươi có thể đứng lên.”
Úc Thụy nói: “Không chỉ là không chừng!”
Đường Kính cười khẽ một tiếng, hôn lên môi Úc Thụy, đáp: “Tất nhiên là khẳng định, sau này còn muốn ngươi quấn lấy thắt lưng của ta, tự mình động…”
“Ngươi…”
Úc Thụy chán nản, trước kia là ai cảm thấy Đường Kính lãnh diện lãnh tâm, đến mà nhìn xem bộ dáng hiện tại của y đi, tuy rằng nụ cười vẫn thực thản nhiên, hơn nữa Đường Kính cười rộ lên phi thường đẹp mắt, trong thành thục ổn trọng lại lộ ra một chút ôn nhu, Úc Thụy không thể không thừa nhận, hắn có chút si mê nụ cười này, nhưng mà lời vừa rồi của Đường Kính thì không dám khen.
Đường Kính ôm Úc Thụy lên đặt trên giường, vừa tranh thủ sờ soạng vừa nhéo nhéo cẳng chân Úc Thụy, còn Úc Thụy đặt toàn bộ lực chú ý trên đôi chân rốt cục có cảm giác của mình, tất nhiên không để ý Đường Kính đang ăn đậu hũ, Đường Kính đem toàn thân Úc Thụy sờ hết một lượt, đối phương còn đầy mặt tươi cười.
Lúc Thời Việt trở về đã hơi muộn, vội vàng châm cứu cho Úc Thụy, chỉ có điều hình như hắn hơi mệt mỏi, tinh thần cũng không tốt lắm, khi rút châm cho Úc Thụy mặt đã ướt đẫm mồ hôi, Úc Thụy hỏi hắn có muốn gọi đại phu đến khám không, Thời Việt cũng chỉ lắc đầu, nói hắn chính là đại phu rồi còn gì, do hôm kia bị cảm lạnh, ngủ một giấc sẽ không có việc gì.
Úc Thụy bảo hắn lui xuống nghỉ ngơi, tối nay không cần trực đêm.
Vừa lúc quá đúng ý Đường Kính, y vào Úc Hề viên rồi, làm gì còn đạo lý quay về chủ trạch nữa, đương nhiên phải ở lại nơi này qua đêm với Úc Thụy, mà nếu đã ở lại qua đêm, đương nhiên phải làm chút chuyện gì đó, Thời Việt trực đêm ở gian ngoài sẽ thực vướng chân vướng tay.
Bây giờ Thời Việt cho lui xuống, Đường Kính vui vẻ đồng ý.
Úc Thụy cảm thấy lực thích ứng của mình quả thực là quá mạnh mẽ, Đường Kính là con nhà võ, thể lực phi thường tốt, lúc trước chưa được một lần đã mê man, hiện tại cả đêm bị gây sức ép hai lần, Úc Thụy vẫn còn tỉnh táo, thật sự là không nhịn được phải cảm thán một phen.
Úc Thụy nghĩ như vậy, toàn thân vô lực, một đầu ngón tay cũng không nâng nổi, chỉ có thể há mồm cắn Đường Kính một ngụm, Đường Kính liền mặc cho hắn cắn, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi muốn đến thêm lần nữa?”
Úc Thụy nhanh chóng buông lỏng miệng nhả đầu vai Đường Kính ra, nhìn một vòng dấu răng tử, hí mắt cười cười, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, loanh quanh lòng vòng trêu chọc, thẳng đến khi hơi thở Đường Kính không xong, mới cười nói: “Mệt quá, ta muốn ngủ.”
Đường Kính thấy Úc Thụy cứ thế mà nhắm mắt, lại nghiêng đầu nhìn nhìn dấu răng trên vai mình, không biết có nên thở dài hay không.
Y như Đường Kính đã nói, Mộ Dung Thịnh đích xác có ý định thâu tóm Triệu quốc, chưa qua mấy ngày Triệu Lê đã nhận được cấp báo từ biên quan, nói có vẻ như Mộ Dung Thịnh đã gia tăng quân lính đóng ở biên quan, muốn thỉnh Thánh Thượng xin ý chỉ.
Sáng sớm khi Triệu Lê vào triều đã sai nội thị truyền cấp báo, hỏi: “Các vị ái khanh thấy thế nào.”
Có người nói Thành quốc đã hòa thân với Triệu quốc rồi, hẳn là sẽ không gây chiến lúc này, cho nên bệ hạ mau chóng gả một công chúa cho Thành Tĩnh Vương là ổn thỏa.
Triệu Lê cười lạnh, nói: “Nếu Mộ Dung Thịnh đã muốn xuất binh, trẫm có gả mười công chúa cho hắn cũng vô dụng!”
Tất cả mọi người đều đã làm quan lâu năm trong triều đình, vừa nghe Triệu Lê nói như vậy, nhất thời hiểu được, thì ra trong lòng Thánh Thượng đã quyết định chủ chiến, vì thế lại có người suy đoán thánh ý đứng ra vuốt mông ngựa, nói cái gì mà Hoàng Thượng thánh minh, phải cho Mộ Dung Thịnh một vố đẹp mặt linh tinh.
Triệu Lê lười biếng tựa đầu vào long ỷ, nói: “Không cần nói lời vô nghĩa, thực tế một chút đi, biên cảnh Thành quốc đã có động tĩnh, hiện giờ trẫm nên phái ai đi, các vị ái khanh có muốn tiến cử người nào không.”
Mọi người lại nhất thời hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám nhiều lời, dù sao không người nào có thể đoán trúng tâm tư của Triệu Lê, không biết Triệu Lê muốn phái ai đi, nếu có người đứng ra tấu linh tinh, không chừng lại không đúng thánh ý, loại chuyện cố sức lấy lòng mà không được gì này, đương nhiên không ai muốn làm.
Trên đại điện nhất thời im ắng, Triệu Lê vẫn cứ lười biếng ngồi, chẳng qua ánh mắt lạnh lẽo lại đảo qua từng người một, nhìn đến mức các đại thần đứng bên dưới có chút sợ hãi.
Triệu Lê nói: “Dân chúng đóng thuế cho các ngươi, không phải cho các ngươi dưỡng lão hay chăm sóc người thân hoặc là mua quan tài nằm trước lúc lâm chung, mà chính là để nhóm ái khanh dùng vào lúc này, có người nào đứng ra bẩm tấu đi a, chỉ là một Thành quốc, một Mộ Dung Thịnh mà thôi, Mộ Dung thị bại trước Triệu quốc cũng không phải một lần hai lần, làm sao lại có thể sợ hắn?”
Ánh mát Triệu Lê lại quét một lần, bắt gặp ánh mắt Liên Hách, quả nhiên, Liên Hách bước ra trước nửa bước, nói: “Bệ hạ, vi thần có người muốn tiến cử, chỉ là nói ra có chút không ổn.”
“A?”
Triệu Lê cười một tiếng, hỏi: “Làm sao không ổn?”
Liên Hách cung kính đáp: “Bẩm Thánh Thượng, gần đây biên quan đưa tới cấp báo, có một tiểu tướng họ Tề lập được nhiều chiến công, sở dĩ vi thần nói không ổn, là vì vậy người này tuổi còn quá trẻ, vẫn chưa cập quan.”
Triệu Lê nói: “Còn chưa cập quan đã lợi hại như thế? Liên Thừa tướng lại muốn tiến cử người này, nói như vậy hẳn là có chỗ hơn người. Thế nhưng để một tiểu tướng còn chưa cập quan nắm giữ ấn soái, quả thật có chút bất công.”
Liên Hách đáp: “Vi thần cũng nghĩ như thế, kẻ dũng mãnh thiện chiến, cũng giống nghé con mới đẻ, chỉ có thể làm tiên phong, chủ soái còn cần tỉ mỉ tuyển chọn người khác.”
Triệu Lê lại nói: “Không biết trong lòng Thừa tướng đã chọn được người làm chủ soái chưa.”
Liên Hách trả lời: “Bẩm bệ hạ… Đã chọn được.”
Y vừa nói như vậy, mọi người liền sôi nổi nhìn sang Liên Hách, cũng không biết Liên Hách muốn tiến cử ai nắm giữ ấn soái giao chiến với Mộ Dung Thịnh, có vài người nghĩ thầm, chẳng lẽ muốn tiến cử Đường Kính sao, Đường Kính đã ra khỏi triều đình nhiều năm như vậy rồi, tuy rằng trước kia là một tướng quân thiết huyết, chẳng qua đã từ quan, nếu là gọi về ra chiến trường, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy triều đình hết người, không còn hy vọng.
Đã thấy Liên Hách ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Triệu Lê ngồi trên long ỷ, trong mắt vẫn là ôn hòa y như ngày xưa, người ta đều nói, tuy rằng Thừa tướng đại nhân quyền cao chức trọng, dưới một người trên vạn người, nhưng chưa bao giờ bày đặt kiểu cách nhà quan, lúc nào cũng yêu dân như con, lúc nào cũng hiền lành thân cận như vậy.
Mà lúc này, Liên Hách đang dùng ánh mắt hiền lành ấy nhìn chăm chú vào Triệu Lê, khiến đáy lòng Triệu Lê không hiểu sao như bị cắt nát.
Liên Hách tiếp tục bẩm tấu: “Trong lòng vi thần đã chọn được người, chính là vi thần.”
Y lớn tiếng nói ra những lời này, chúng thần trên điện nhất thời cũng quên mất quy củ, bắt đầu nhỏ giọng ồn ào, đều có chút bất khả tư nghị nhìn Liên Hách.
Liên Hách một thân quan phục, trên lưng đeo kim tiên tiên hoàng ngự ban, về lý thuyết, Đường Kính đã từ quan, cho nên không ai có thể so sánh với Liên Hách, Liên Hách cũng coi như là nhân vật một tay che trời, hơn nữa Liên Hách còn trẻ, ai cũng không ngờ tới, một người muốn gió được gió muốn mưa được mưa như y, lại bỗng nhiên thỉnh lệnh đích thân ra chiến trường.
Phải biết trên chiến trường, là nơi sinh ly tử biệt chỉ cách nhau có một ly, chuyện xuất kinh ra biên quan, không phải mạnh miệng, không chừng cũng không còn về được kinh thành nữa, mà địch nhân lại là Thành quốc, là Mộ Dung Thịnh.
Triệu Lê rốt cục nghe được Liên Hách nói những lời này, hắn vẫn luôn chờ Liên Hách ở ngay trước mặt chúng thần chờ lệnh của mình.
Rốt cục nghe được những lời này, hắn vốn nên một hơi đáp ứng, sau đó ca ngợi Liên Hách thật sự là rường cột nước nhà, ngay tại thời khắc mấu chốt này nguyện ý thay hắn phân ưu giải nạn, nếu như không có Liên khanh, thật không biết phải như thế nào, linh tinh vân vân.
Nhưng lúc này Triệu Lê đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, cổ họng nghẹn lại, ngực như là bị người đè chặt, không thể thở nổi, hắn không tự chủ được dừng lại.
Qua thật lâu thật lâu sau, các đại thần đã ồn ào xong rồi, dần dần bình ổn tâm tình, trong đại điện lần một lần nữa đắm chìm trong an tĩnh, Liên Hách cũng không nói gì thêm, chính hơi hơi cong thắt lưng, cúi đầu, làm ra bộ dáng đang chờ lệnh, không nhìn hắn thêm lần nào nữa.
Triệu Lê nhìn y, rốt cục tìm được về thanh âm của mình, nói: “Thừa tướng tự thỉnh ra sa trường, làm trẫm vô cùng cảm động, các ái khanh khác cũng nên học tập Thừa tướng nhiều hơn… Chẳng qua, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, chờ trẫm…”
Hắn còn chưa nói xong, Liên Hách lại đột nhiên mở miệng: “Bệ hạ, chiến sự không đợi người, thỉnh bệ hạ nghĩ lại.”
Triệu Lê bị một câu vang dội của y chặn ngang, mở to hai mắt hung hăng trừng y, mà Liên Hách vẫn cứ là bộ dáng chờ lệnh, chỉ ngẩng đầu lên, không chút nào thoái nhượng nhìn thẳng vào hắn.
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi