Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí
Chương 76
Tác Phi hoàn toàn ngu người. Cậu không biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì. Vì sao cậu lại tấn công Samuel? Vì sao cậu không thể khống chế thân thể chính mình?
Cảm giác cứ mắt mở trừng trừng nhìn bản thân mình bất lực này khiến cho tim cậu tràn ngập khủng hoảng.
Tay của cậu, thanh đoản kiếm thường dùng của cậu, giờ này khắc này lại đâm vào lồng ngực Samuel – người mà cậu yêu nhất, tín nhiệm nhất!
Không! Điều đó không có khả năng!
Nhìn thấy lớp vải trước ngực Samuel bị máu tươi nhiễm đỏ, đôi mắt của Tác Phi bị sắc đỏ này làm cho đau đớn. Cậu không điều khiển được thân thể chính mình, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được cảm giác đau lòng. Thanh kiếm kia như đang cắm vào trái tim của bản thân cậu vậy.
Không! Mặc kệ là đã xảy ra chuyện gì, cậu cũng không nên như vậy!
Cậu muốn khống chế thân thể mình, cậu muốn phản kháng!
Suy nghĩ như vậy nhanh chóng quật khởi, Tác Phi cường ngạnh bắt đầu chống cự cỗ lực lượng quái dị ấy, tập trung tinh thần để giành giật. Cậu cảm giác được mình đang cùng một người xa lạ tiến hành một cuộc đua sức mạnh.
Một cuộc đua điên cuồng vì quyền khống chế thân thể này.
Tại thời điểm này, Tác Phi tuy rằng không hiểu, nhưng cậu mơ hồ biết chắc chắn một điều rằng cậu đã bị một người có tinh thần lực cường đại điều khiển.
Chuyện như vậy, đối với Tác Phi mà nói là hoàn toàn xa lạ. Cậu chưa bao giờ gặp qua, nhưng không phải là chưa từng nghe nói. Khôi lỗi* sư, chức nghiệp ẩn của Jalands. Nơi này vậy mà lại có một khôi lỗi sư.
*khôi lỗi: con rối
Tác Phi trong lòng từng trận lạnh run, nhưng không dám nghĩ nhiều. Cậu biết, loại thời điểm này nhất định phải mạnh mẽ lên, không thể có một tia yếu đuối, nếu không sẽ không có cánh nào đối kháng với kẻ xâm lấn kia.
Tác Phi không dám nhìn về phía Samuel, không dám cùng hắn đối diện. Cậu sợ nhìn thấy biểu tình của Samuel; vô luận là vẻ mặt nào cũng sẽ lập tức làm cậu hỏng mất. Cậu tin tưởng Samuel, đồng thời cũng biết rằng Samuel tin tưởng cậu. Nhưng chính là bởi vì sự tin tưởng đó mà cậu mới càng sợ hãi.
Hành động như vậy của câu, Samuel sẽ lý giải như thế nào? Nếu là trong trường hợp bình tĩnh, nếu là một người đang đứng ngoài xem, có lẽ có thể phán đoán chuẩn xác rằng cậu đây là bị khống chế. Nhưng cho dù đó là Samuel thì Tác Phi cũng không đủ tự tin rằng dưới thời điểm này, thân lại là một người trong cuộc, Samuel còn có đủ bình tĩnh để suy xét sao?
Cậu sợ hãi, sợ hãi sẽ nhìn thấy dù chỉ là một chút thất vọng trong đôi mắt Samuel… Cảm xúc như thế sẽ khiến cậu phân tâm, làm cậu không có cách nào tiếp tục giành lại thân thể mình. Cho nên, cậu không dám nhìn về hướng Samuel.
Nhưng trên thực tế, có suy nghĩ như vậy thì cậu đã lộ ra nhược điểm rồi. Địch nhân đang cùng cậu đối địch khôn khéo biết bao, gã nháy mắt cảm nhận được nỗi sợ của Tác Phi. Quyền chưởng khống thân thể như trước vẫn không ở trên người cậu, nhưng bởi vì Tác Phi kiên cường mà cơ thể đã cứng ngắc hơn nhiều.
Dẫu vậy, người này như cũ có thể điều khiển cậu. Tác Phi bị cường bách ép ngẩng đầu, cường bách nhìn về phía Samuel. Sự sợ hãi trong lòng cậu khiến cậu muốn hét lên chói tai. Nhưng mà cậu không có biện pháp làm như vậy; tất cả cảm xúc đều đọng lại ở chỗ sâu nhất, không có cách phát tiết, chỉ có thể bị chặn ở đó, khó chịu gấp bội.
Cậu cứ như thế đầy cõi lòng sợ hãi nhìn về phía Samuel, cùng cặp mắt tím xinh đẹp kia đối diện. Sau khi cậu rốt cuộc nhìn rõ Samuel, nỗi sợ trong lòng lại nháy mắt biến mất.
Samuel đang nhìn cậu, trong đôi mắt tím không có một điểm hoài nghi, ngược lại so với thường ngày càng thêm nhu hòa. Hắn thấy được Tác Phi đang nhìn hắn, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Không cần sợ. Chịu đựng.”
Trong chớp mắt, nếu Tác Phi có thể khống chế được thân thể của mình, cậu nhất định sẽ bật khóc thành tiếng. Samuel biết. Mặc dù là dưới tình huống như vậy, Samuel cũng đều biết. Hắn biết cậu không có khả năng tổn thương hắn, biết cậu bị điều khiển. Ngực của hắn không ngừng đổ máu, dẫu vậy, Samuel vẫn còn quan tâm cậu, cổ vũ cậu, tin tưởng cậu!
Tất cả sự sợ hãi đều tan thành mây khói. Cậu đạt được sự ủng hộ cực kì vững chắc. Samuel tin tưởng cậu, cậu cũng tin tưởng chính mình. Cậu nhất định có thể, nhất định có thể đoạt lại quyền khống chế thân thể của mình!
Sự phản công mãnh liệt của ý chí thế mà lại thật sự giúp cậu đoạt được quyền điều khiển. Việc cấp bách nhất chính là rút đoản kiếm ra, sau đó nhanh chóng trị liệu cho Samuel.
Nhưng mà ngay khoảnh khắc cậu rút đoản kiếm, một màn trước mắt lại khiến cậu đột ngột thất thần.
Những tên ‘Tác Phi’ đó tập thể tấn công về phía Samuel, công kích dưới khoảng cách cùng với sự bao vậy chặt chẽ như vậy, Samuel không kịp né tránh, nhưng mà… có thể phản kích a!
Chỉ cần Samuel hơi vung tay, những ‘Tác Phi’ này đều có thể trong chớp mắt tử vong. Rồi sau đó, lấy năng lực của Samuel, nhất định có thể tránh thoát khỏi tất cả công kích.
Nhưng mà… Samuel không phản kích. Hắn ngay cả động cũng không động, cường ngạnh thừa nhận mọi đòn công kích.
Lúc này, Tác Phi mới đột ngột ý thức được. Samuel có lẽ căn bản là không có cách nào xác định ai mới chân chính là cậu… Đúng vậy, búp bê được tạo ra từ khôi lỗi thuật cao siêu như vậy hoàn toàn mô phỏng cậu, không chỉ đơn thuần là vẻ bề ngoài, mà nhờ xâm lấn vào tinh thần cậu mà thần thái cử chỉ của những kẻ đó cùng cậu hoàn toàn tương tự.
Căn bản không có khả năng nhận ra, giống như là ảnh ảo trong gương… Trừ chính bản thân cậu, cũng không ai có thể phân biệt được.
Nhưng mà cậu lại không thể mở miệng nói, không có cách nào khác nói cho Samuel.
Hơn nữa bởi vì hành vi của Samuel, Tác Phi đau lòng không chịu được. Nháy mắt thất thần kia lại khiến khôi lỗi sư chiếm thế thượng phong, một chút quyền chủ động cậu giành được lúc nãy lại đánh mất. Cậu không có biện pháp trị liệu cho Samuel.
Tác Phi cực lực muốn đoạt quyền kiểm soát lần thứ hai, nhưng mà tên khôi lỗi sư chết tiệt này đã nắm đúng vào mạch môn của cậu. Đám ‘Tác Phi’ đó lực công kích cũng không mạnh, nhưng mà lại thay phiên nhau không ngừng tập kích Samuel, mà bản thân Tác Phi cũng đã sớm trộn lẫn trong bọn búp bê, cũng lúc thì công kích lúc thì nghỉ tay, nhưng ánh mắt cậu từ đầu đến cuối đều bị gắt gao đóng ở nơi đó, vô pháp khống chế, vô pháp né tránh.
Cậu chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn, nhìn Samuel thương tích chất chồng, nhìn hắn rõ ràng có thể dễ dàng phản kích nhưng lại bất động nhận đòn, nhìn nam nhân cường đại kiêu ngạo này bởi vì cậu mà rơi vào chật vật như vậy.
Để cậu nhìn như vậy, cậu như thế nào còn có thể tập trung tinh thần?
Không! Không được!
Tác Phi không ngừng tự nói với mình: Samuel tại sao lại ở tình trạng như thế? Là bởi vì sự bất lực của cậu, vô năng bị người khác khống chế, bị người khác dùng để áp chế hắn! Dưới tình huống thế này vậy mà cậu vẫn còn yếu đuối!
Nếu cứ tiếp tục, Samuel chỉ sẽ nhận đòn càng nhiều. Cậu tại sao có thể vậy! Tất cả lý do đều chỉ là cái cớ. Cậu như vậy so sánh với Samuel quả thực chính là kém xa từ đầu đến đuôi. Cậu làm thế nào mà xứng đôi với Samuel?!
Không! Cậu phải kiên cường, cậu cần tập trung tinh thần. Chỉ cần đoạt được quyền chuyển khống thân thể của mình, chỉ cần đả bại tên khôi lỗi sư chết tiệt này, cậu liền có thể cứu Samuel.
Đây là trận chiến một người, chỉ có bản thân cậu mới có thể làm.
Cậu không thể lại ỷ lại Samuel. Cậu phải cứu Samuel. Cậu nhất định có thể!
Suy nghĩ như vậy tuần hoàn truyền tin trong đầu cậu, Tác Phi rốt cuộc một lần nữa dựng lại tinh thần, cực kì cường thế mà bắt đầu cùng khôi lỗi sư đối kháng.
Dưới trạng thái này, Salva kỳ thật là khổ không thể tả. Từ khi gã sinh ra đến này đều chưa từng lâm vào hoàn cảnh gian nan như thế.
Hans là môi giới sư của gã, là búp bê ưu tú nhất toàn bộ Jalands, búp bê độc quyền của riêng gã. Đúng là bởi vì có Hans tồn tại mà gã mới có thể xâm chiếm tư duy của người khác, từ đó hoàn toàn mô phỏng một người.
Nhưng mà từ trước đến giờ gã chưa từng thử xâm chiếm hai người một lúc.
Hull là phỉ thúy lục long đã sống hàng ngàn năm, nếu không phải bởi vì sự tín nhiệm của y đối với Salva, cùng với bản thân đã trọng thương lại còn bị nhốt trong vực sâu vô tận mà tiêu hao phần lớn tinh thần lực, thì gã không có khả năng dễ dàng như thế đã khống chế được Hull.
Nhưng mặc dù khống chế được, tự thân Hull cũng luôn luôn phản kháng. Nhưng Salva có tự tin rằng chỉ cần Hans tồn tại, từng chút chậm rãi cắn nuốt sạch Hull là hoàn toàn không thành vấn đề. Tuy rằng yêu cầu chút thời gian, nhưng là có thể làm được.
Mà cuối cùng chứng mình rằng gã đích xác thành công. Gã xâm chiếm tư duy Hull, gã biết được làm cách nào để thức tỉnh Lionel.
Sự vui sướng này khiến gã có chút đắc ý, hành vi sau đó cũng bất cẩn khác với bản tính của gã.
Gã chưa bao giờ coi trọng Tác Phi. Tên Tinh Linh yếu đuối này, nếu không dựa vào Lionel thì ngay cả năng lực sinh tồn cũng không có. Tinh Linh ấy bất quá là ham muốn lực lượng của Samuel, hy vọng được hắn che chở. Một sinh vật yếu ớt như vậy, tinh thần lực tất nhiên cũng là phi thường bạc nhược.
Bởi vậy, đối với việc điều khiển Tác Phi, gã căn bản không có một điểm hoài nghi. Cho nên, mặc dù là đồng thời khống chế hai người, gã cũng rất nắm chắc.
Lúc đầu quả thật là giống như suy nghĩ của gã. Tinh Linh ngu xuẩn này quả nhiên là dễ dàng bị gã xâm chiếm, mà còn thuận lợi giúp gã tiến hành hành vi phản bội Samuel.
Có cái gì càng tàn nhẫn hơn một kích trí mệnh đây?
Salva phi thường đắc ý. Gã cơ hồ có thể tưởng tượng đến vẻ mặt tuyệt vọng của Samuel rồi sau đó thức tỉnh thành Long thần lãnh khốc, cường thế, không có chút tình cảm kia.
Nhưng mà… kết quả lại ngoài dự liệu của gã. Samuel không thức tỉnh, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều không có biến hóa… Đến tột cùng là sai chỗ nào?
Chẳng lẽ Samuel không phải chân chính yêu Tinh Linh này?
Không, không có khả năng. Salva vô cùng tin tưởng Hull. Hull phi thường am hiểu Samuel. Lời y nói ra tuyệt đối là sự thật.
Thế rốt cược là bởi vì sao?
Chẳng lẽ… Samuel thế mà nhìn thấu mưu kế của gã? Thế mà biết rằng Tác Phi đã bị khống chế? Làm sao có thể? Dưới tình huống như vậy, hắn làm sao lại nửa điểm hoài nghi cũng không có? Hắn như thế nào lại tin tưởng một Tinh Linh ti bỉ như vậy?
Vì vậy lửa giận trong lòng Salva hừng hực thiêu đốt.
Mà lúc này, gã cư nhiên còn cảm giác được tên Tinh Linh chết tiệt này đang liều mạng phản kích. Cái thứ yếu đuối, ti tiện đó thế nhưng còn muốn tranh giành quyền khống chế thân thể!
Gã sẽ không để cho cậu thực hiện được. Gã lập tức dặn Hans đem tinh thần lực áp chế Hull phân tán sang trên người Tác Phi. Gã muốn hoàn toàn chinh phục cái tên Tinh Linh chết tiệt ấy, chẳng sợ điều này sẽ phá hủy cả đầu óc của cậu, khiến cậu trở thành một kẻ ngu ngốc!
Tác Phi bỗng dưng cảm giác được áp lực càng thêm lớn, thậm chí nhận thấy sự xé rách mạnh mẽ trầm trọng cùng với cơn đau đầu kịch liệt.
Nhưng mà lần này cậu sẽ không lùi bước. Cậu vẫn luôn nhìn Samuel. Cảnh tượng này nguyên bản sẽ làm cậu sợ hãi, sẽ làm cậu phân tâm, nhưng hiện tại khi cậu nhìn thấy Samuel nhẫn nại, Samuel mình đầy thương tích, thì toàn bộ đều hóa thành động lực khích lệ cậu chiến đấu.
Chỉ có cậu mới có thể cứu được Samuel, chỉ có khi cậu tiếp tục kiên cường, mới có thể xứng đôi với tình cảm Samuel đối với cậu!
Mang theo tín niệm như vậy, tinh thần lực của Tác Phi cường đại đến tột đỉnh.
Salva chỉ có thể không ngừng điều động tinh thần lực áp chế Hull qua chống lại Tác Phi. Gã ngoan độc muốn hoàn toàn phá hủy Tác Phi, lại nghe thấy thanh âm lạnh như băng của Hans: “Chủ nhân, bởi vì dời đi tinh thần lực, đã vô pháp áp chế Hull.”
Salva sững sờ một trận, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cởi bỏ áp chế Hull. Ta muốn hoàn toàn hủy hoại Tinh Linh này.”
“Vâng, chủ nhân.”
Cảm giác cứ mắt mở trừng trừng nhìn bản thân mình bất lực này khiến cho tim cậu tràn ngập khủng hoảng.
Tay của cậu, thanh đoản kiếm thường dùng của cậu, giờ này khắc này lại đâm vào lồng ngực Samuel – người mà cậu yêu nhất, tín nhiệm nhất!
Không! Điều đó không có khả năng!
Nhìn thấy lớp vải trước ngực Samuel bị máu tươi nhiễm đỏ, đôi mắt của Tác Phi bị sắc đỏ này làm cho đau đớn. Cậu không điều khiển được thân thể chính mình, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được cảm giác đau lòng. Thanh kiếm kia như đang cắm vào trái tim của bản thân cậu vậy.
Không! Mặc kệ là đã xảy ra chuyện gì, cậu cũng không nên như vậy!
Cậu muốn khống chế thân thể mình, cậu muốn phản kháng!
Suy nghĩ như vậy nhanh chóng quật khởi, Tác Phi cường ngạnh bắt đầu chống cự cỗ lực lượng quái dị ấy, tập trung tinh thần để giành giật. Cậu cảm giác được mình đang cùng một người xa lạ tiến hành một cuộc đua sức mạnh.
Một cuộc đua điên cuồng vì quyền khống chế thân thể này.
Tại thời điểm này, Tác Phi tuy rằng không hiểu, nhưng cậu mơ hồ biết chắc chắn một điều rằng cậu đã bị một người có tinh thần lực cường đại điều khiển.
Chuyện như vậy, đối với Tác Phi mà nói là hoàn toàn xa lạ. Cậu chưa bao giờ gặp qua, nhưng không phải là chưa từng nghe nói. Khôi lỗi* sư, chức nghiệp ẩn của Jalands. Nơi này vậy mà lại có một khôi lỗi sư.
*khôi lỗi: con rối
Tác Phi trong lòng từng trận lạnh run, nhưng không dám nghĩ nhiều. Cậu biết, loại thời điểm này nhất định phải mạnh mẽ lên, không thể có một tia yếu đuối, nếu không sẽ không có cánh nào đối kháng với kẻ xâm lấn kia.
Tác Phi không dám nhìn về phía Samuel, không dám cùng hắn đối diện. Cậu sợ nhìn thấy biểu tình của Samuel; vô luận là vẻ mặt nào cũng sẽ lập tức làm cậu hỏng mất. Cậu tin tưởng Samuel, đồng thời cũng biết rằng Samuel tin tưởng cậu. Nhưng chính là bởi vì sự tin tưởng đó mà cậu mới càng sợ hãi.
Hành động như vậy của câu, Samuel sẽ lý giải như thế nào? Nếu là trong trường hợp bình tĩnh, nếu là một người đang đứng ngoài xem, có lẽ có thể phán đoán chuẩn xác rằng cậu đây là bị khống chế. Nhưng cho dù đó là Samuel thì Tác Phi cũng không đủ tự tin rằng dưới thời điểm này, thân lại là một người trong cuộc, Samuel còn có đủ bình tĩnh để suy xét sao?
Cậu sợ hãi, sợ hãi sẽ nhìn thấy dù chỉ là một chút thất vọng trong đôi mắt Samuel… Cảm xúc như thế sẽ khiến cậu phân tâm, làm cậu không có cách nào tiếp tục giành lại thân thể mình. Cho nên, cậu không dám nhìn về hướng Samuel.
Nhưng trên thực tế, có suy nghĩ như vậy thì cậu đã lộ ra nhược điểm rồi. Địch nhân đang cùng cậu đối địch khôn khéo biết bao, gã nháy mắt cảm nhận được nỗi sợ của Tác Phi. Quyền chưởng khống thân thể như trước vẫn không ở trên người cậu, nhưng bởi vì Tác Phi kiên cường mà cơ thể đã cứng ngắc hơn nhiều.
Dẫu vậy, người này như cũ có thể điều khiển cậu. Tác Phi bị cường bách ép ngẩng đầu, cường bách nhìn về phía Samuel. Sự sợ hãi trong lòng cậu khiến cậu muốn hét lên chói tai. Nhưng mà cậu không có biện pháp làm như vậy; tất cả cảm xúc đều đọng lại ở chỗ sâu nhất, không có cách phát tiết, chỉ có thể bị chặn ở đó, khó chịu gấp bội.
Cậu cứ như thế đầy cõi lòng sợ hãi nhìn về phía Samuel, cùng cặp mắt tím xinh đẹp kia đối diện. Sau khi cậu rốt cuộc nhìn rõ Samuel, nỗi sợ trong lòng lại nháy mắt biến mất.
Samuel đang nhìn cậu, trong đôi mắt tím không có một điểm hoài nghi, ngược lại so với thường ngày càng thêm nhu hòa. Hắn thấy được Tác Phi đang nhìn hắn, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Không cần sợ. Chịu đựng.”
Trong chớp mắt, nếu Tác Phi có thể khống chế được thân thể của mình, cậu nhất định sẽ bật khóc thành tiếng. Samuel biết. Mặc dù là dưới tình huống như vậy, Samuel cũng đều biết. Hắn biết cậu không có khả năng tổn thương hắn, biết cậu bị điều khiển. Ngực của hắn không ngừng đổ máu, dẫu vậy, Samuel vẫn còn quan tâm cậu, cổ vũ cậu, tin tưởng cậu!
Tất cả sự sợ hãi đều tan thành mây khói. Cậu đạt được sự ủng hộ cực kì vững chắc. Samuel tin tưởng cậu, cậu cũng tin tưởng chính mình. Cậu nhất định có thể, nhất định có thể đoạt lại quyền khống chế thân thể của mình!
Sự phản công mãnh liệt của ý chí thế mà lại thật sự giúp cậu đoạt được quyền điều khiển. Việc cấp bách nhất chính là rút đoản kiếm ra, sau đó nhanh chóng trị liệu cho Samuel.
Nhưng mà ngay khoảnh khắc cậu rút đoản kiếm, một màn trước mắt lại khiến cậu đột ngột thất thần.
Những tên ‘Tác Phi’ đó tập thể tấn công về phía Samuel, công kích dưới khoảng cách cùng với sự bao vậy chặt chẽ như vậy, Samuel không kịp né tránh, nhưng mà… có thể phản kích a!
Chỉ cần Samuel hơi vung tay, những ‘Tác Phi’ này đều có thể trong chớp mắt tử vong. Rồi sau đó, lấy năng lực của Samuel, nhất định có thể tránh thoát khỏi tất cả công kích.
Nhưng mà… Samuel không phản kích. Hắn ngay cả động cũng không động, cường ngạnh thừa nhận mọi đòn công kích.
Lúc này, Tác Phi mới đột ngột ý thức được. Samuel có lẽ căn bản là không có cách nào xác định ai mới chân chính là cậu… Đúng vậy, búp bê được tạo ra từ khôi lỗi thuật cao siêu như vậy hoàn toàn mô phỏng cậu, không chỉ đơn thuần là vẻ bề ngoài, mà nhờ xâm lấn vào tinh thần cậu mà thần thái cử chỉ của những kẻ đó cùng cậu hoàn toàn tương tự.
Căn bản không có khả năng nhận ra, giống như là ảnh ảo trong gương… Trừ chính bản thân cậu, cũng không ai có thể phân biệt được.
Nhưng mà cậu lại không thể mở miệng nói, không có cách nào khác nói cho Samuel.
Hơn nữa bởi vì hành vi của Samuel, Tác Phi đau lòng không chịu được. Nháy mắt thất thần kia lại khiến khôi lỗi sư chiếm thế thượng phong, một chút quyền chủ động cậu giành được lúc nãy lại đánh mất. Cậu không có biện pháp trị liệu cho Samuel.
Tác Phi cực lực muốn đoạt quyền kiểm soát lần thứ hai, nhưng mà tên khôi lỗi sư chết tiệt này đã nắm đúng vào mạch môn của cậu. Đám ‘Tác Phi’ đó lực công kích cũng không mạnh, nhưng mà lại thay phiên nhau không ngừng tập kích Samuel, mà bản thân Tác Phi cũng đã sớm trộn lẫn trong bọn búp bê, cũng lúc thì công kích lúc thì nghỉ tay, nhưng ánh mắt cậu từ đầu đến cuối đều bị gắt gao đóng ở nơi đó, vô pháp khống chế, vô pháp né tránh.
Cậu chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn, nhìn Samuel thương tích chất chồng, nhìn hắn rõ ràng có thể dễ dàng phản kích nhưng lại bất động nhận đòn, nhìn nam nhân cường đại kiêu ngạo này bởi vì cậu mà rơi vào chật vật như vậy.
Để cậu nhìn như vậy, cậu như thế nào còn có thể tập trung tinh thần?
Không! Không được!
Tác Phi không ngừng tự nói với mình: Samuel tại sao lại ở tình trạng như thế? Là bởi vì sự bất lực của cậu, vô năng bị người khác khống chế, bị người khác dùng để áp chế hắn! Dưới tình huống thế này vậy mà cậu vẫn còn yếu đuối!
Nếu cứ tiếp tục, Samuel chỉ sẽ nhận đòn càng nhiều. Cậu tại sao có thể vậy! Tất cả lý do đều chỉ là cái cớ. Cậu như vậy so sánh với Samuel quả thực chính là kém xa từ đầu đến đuôi. Cậu làm thế nào mà xứng đôi với Samuel?!
Không! Cậu phải kiên cường, cậu cần tập trung tinh thần. Chỉ cần đoạt được quyền chuyển khống thân thể của mình, chỉ cần đả bại tên khôi lỗi sư chết tiệt này, cậu liền có thể cứu Samuel.
Đây là trận chiến một người, chỉ có bản thân cậu mới có thể làm.
Cậu không thể lại ỷ lại Samuel. Cậu phải cứu Samuel. Cậu nhất định có thể!
Suy nghĩ như vậy tuần hoàn truyền tin trong đầu cậu, Tác Phi rốt cuộc một lần nữa dựng lại tinh thần, cực kì cường thế mà bắt đầu cùng khôi lỗi sư đối kháng.
Dưới trạng thái này, Salva kỳ thật là khổ không thể tả. Từ khi gã sinh ra đến này đều chưa từng lâm vào hoàn cảnh gian nan như thế.
Hans là môi giới sư của gã, là búp bê ưu tú nhất toàn bộ Jalands, búp bê độc quyền của riêng gã. Đúng là bởi vì có Hans tồn tại mà gã mới có thể xâm chiếm tư duy của người khác, từ đó hoàn toàn mô phỏng một người.
Nhưng mà từ trước đến giờ gã chưa từng thử xâm chiếm hai người một lúc.
Hull là phỉ thúy lục long đã sống hàng ngàn năm, nếu không phải bởi vì sự tín nhiệm của y đối với Salva, cùng với bản thân đã trọng thương lại còn bị nhốt trong vực sâu vô tận mà tiêu hao phần lớn tinh thần lực, thì gã không có khả năng dễ dàng như thế đã khống chế được Hull.
Nhưng mặc dù khống chế được, tự thân Hull cũng luôn luôn phản kháng. Nhưng Salva có tự tin rằng chỉ cần Hans tồn tại, từng chút chậm rãi cắn nuốt sạch Hull là hoàn toàn không thành vấn đề. Tuy rằng yêu cầu chút thời gian, nhưng là có thể làm được.
Mà cuối cùng chứng mình rằng gã đích xác thành công. Gã xâm chiếm tư duy Hull, gã biết được làm cách nào để thức tỉnh Lionel.
Sự vui sướng này khiến gã có chút đắc ý, hành vi sau đó cũng bất cẩn khác với bản tính của gã.
Gã chưa bao giờ coi trọng Tác Phi. Tên Tinh Linh yếu đuối này, nếu không dựa vào Lionel thì ngay cả năng lực sinh tồn cũng không có. Tinh Linh ấy bất quá là ham muốn lực lượng của Samuel, hy vọng được hắn che chở. Một sinh vật yếu ớt như vậy, tinh thần lực tất nhiên cũng là phi thường bạc nhược.
Bởi vậy, đối với việc điều khiển Tác Phi, gã căn bản không có một điểm hoài nghi. Cho nên, mặc dù là đồng thời khống chế hai người, gã cũng rất nắm chắc.
Lúc đầu quả thật là giống như suy nghĩ của gã. Tinh Linh ngu xuẩn này quả nhiên là dễ dàng bị gã xâm chiếm, mà còn thuận lợi giúp gã tiến hành hành vi phản bội Samuel.
Có cái gì càng tàn nhẫn hơn một kích trí mệnh đây?
Salva phi thường đắc ý. Gã cơ hồ có thể tưởng tượng đến vẻ mặt tuyệt vọng của Samuel rồi sau đó thức tỉnh thành Long thần lãnh khốc, cường thế, không có chút tình cảm kia.
Nhưng mà… kết quả lại ngoài dự liệu của gã. Samuel không thức tỉnh, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều không có biến hóa… Đến tột cùng là sai chỗ nào?
Chẳng lẽ Samuel không phải chân chính yêu Tinh Linh này?
Không, không có khả năng. Salva vô cùng tin tưởng Hull. Hull phi thường am hiểu Samuel. Lời y nói ra tuyệt đối là sự thật.
Thế rốt cược là bởi vì sao?
Chẳng lẽ… Samuel thế mà nhìn thấu mưu kế của gã? Thế mà biết rằng Tác Phi đã bị khống chế? Làm sao có thể? Dưới tình huống như vậy, hắn làm sao lại nửa điểm hoài nghi cũng không có? Hắn như thế nào lại tin tưởng một Tinh Linh ti bỉ như vậy?
Vì vậy lửa giận trong lòng Salva hừng hực thiêu đốt.
Mà lúc này, gã cư nhiên còn cảm giác được tên Tinh Linh chết tiệt này đang liều mạng phản kích. Cái thứ yếu đuối, ti tiện đó thế nhưng còn muốn tranh giành quyền khống chế thân thể!
Gã sẽ không để cho cậu thực hiện được. Gã lập tức dặn Hans đem tinh thần lực áp chế Hull phân tán sang trên người Tác Phi. Gã muốn hoàn toàn chinh phục cái tên Tinh Linh chết tiệt ấy, chẳng sợ điều này sẽ phá hủy cả đầu óc của cậu, khiến cậu trở thành một kẻ ngu ngốc!
Tác Phi bỗng dưng cảm giác được áp lực càng thêm lớn, thậm chí nhận thấy sự xé rách mạnh mẽ trầm trọng cùng với cơn đau đầu kịch liệt.
Nhưng mà lần này cậu sẽ không lùi bước. Cậu vẫn luôn nhìn Samuel. Cảnh tượng này nguyên bản sẽ làm cậu sợ hãi, sẽ làm cậu phân tâm, nhưng hiện tại khi cậu nhìn thấy Samuel nhẫn nại, Samuel mình đầy thương tích, thì toàn bộ đều hóa thành động lực khích lệ cậu chiến đấu.
Chỉ có cậu mới có thể cứu được Samuel, chỉ có khi cậu tiếp tục kiên cường, mới có thể xứng đôi với tình cảm Samuel đối với cậu!
Mang theo tín niệm như vậy, tinh thần lực của Tác Phi cường đại đến tột đỉnh.
Salva chỉ có thể không ngừng điều động tinh thần lực áp chế Hull qua chống lại Tác Phi. Gã ngoan độc muốn hoàn toàn phá hủy Tác Phi, lại nghe thấy thanh âm lạnh như băng của Hans: “Chủ nhân, bởi vì dời đi tinh thần lực, đã vô pháp áp chế Hull.”
Salva sững sờ một trận, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cởi bỏ áp chế Hull. Ta muốn hoàn toàn hủy hoại Tinh Linh này.”
“Vâng, chủ nhân.”
Tác giả :
Long Thất