Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí
Chương 56
Trận thế này thực không nhỏ. Tác Phi không biết đám người kia rốt cuộc muốn làm gì, nhưng lúc trước khi Grambli chặt thánh thụ cũng chỉ dùng có bảy người, vậy mà hiện tại cư nhiên lại có nhiều hắc y nhân như vậy.
Tác Phi nhìn sơ qua một cái, có ít nhất hơn bốn mươi người.
Ngay thời điểm này, đám hắc y nhân phân tán ra, hình thành nửa vòng tròn bao bọc bọn họ lại. Bởi vì đầu của xích long quá lớn, bọn họ xếp thành hình cánh quạt, như vậy mới có thể bao vây bọn Tác Phi, đối diện với đầu rồng.
Trận thế này tuyệt đối là có chuẩn bị mà tới, hơn nữa là có ý đồ rõ ràng.
Về phần ý đồ này là gì, Tác Phi nhấp miệng, cậu cùng Samuel hẳn không có lực hấp dẫn lớn như vậy. Bọn họ tám phần là hướng về bảo tàng của bảo khố này, hoặc là vì con xích long kia.
Ở đây, ngoại trừ hắc y nhân, những người còn thanh tỉnh cũng chỉ có bọn Tác Phi, Samuel cùng với con xích long.
Xích long nổi giận trước tiên, rống lớn: “Những kẻ xâm lấn!”
Thanh âm rung trời vang lên, hơn nữa là dùng ngôn ngữ phổ thông của Jalands. Tác Phi ngẩn người. Nguyên lai con rồng này sẽ biết nói ngôn ngữ thông dụng a…
Xích long gầm xong, lại nói với Samuel: “Mời lên lưng ta ngồi, để ta tới chống lại những kẻ xâm lấn này.” Nói xong, nó hơi hơi cúi đầu, ý bảo Samuel leo lên.
Samuel không hề do dự. Hắn rất nhanh tới bên người Tác Phi, ôm lấy cậu, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, một bước bật này cao ước chừng mười thước, rồi thoải mái dừng trên tấm lưng rộng lớn của xích long.
Tác Phi sau khi đã đứng trên lưng xích long rồi mới kịp phản ứng. Tiếp đó, cậu lại có chút lo lắng. Phía dưới còn có bốn người đang hôn mê… cũng không biết họ sẽ ra sao.
Sự lo lắng này của cậu rất nhanh đã không còn.
Bởi vì trong đám hắc y nhân phái ra bốn người, theo thứ tự đem Abel, Lancelot, Harris cùng với Manzi hôn mê trên mặt đất ôm đi.
Tác Phi nhíu nhíu mày. Cậu có chút nghi hoặc. Nhìn tình hình, hắc y nhân cũng không tính toán sẽ giết sạch bọn họ, nhưng mà không biết là bọn họ còn có tác dụng gì khác hay không.
Tác Phi thở dài. Ít nhất cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Từ khi Grambli vừa xuất hiện, tầm mắt của hắn đã không rời khỏi người Tác Phi.
Tác Phi trong lúc đánh nhau với lửa béo đã tiêu hao quá nhiều sức lực, tuy rằng ma pháp dịch dung không yêu cầu nhiều lực lượng lắm, nhưng muốn duy trì dịch dung thì cần phải thời thời khắc khắc bổ sung năng lượng.
Khi đang chiến đấu với lửa béo, Tác Phi một lòng một dạ đều đặt lên việc bảo vệ bản thân mình, tất nhiên không có tâm trí để duy trì thuật dịch dung. Mà sau đó, cậu lại bởi vì đã tiêu tổn quá lớn mà không dám tiếp tục dùng.
Bởi vậy, cậu đã sớm khôi phục diện mạo như trước.
Trên thực tế, thuật dịch dung của cậu có thể giấu diếm bọn Manzi, nhưng đối với cấp bậc này của Grambli, đa phần là không có tác dụng gì cho lắm. Vì vậy, cậu cũng lười đi lãng phí thể lực.
Lưng rồng rộng lớn, tầm mắt lại cao. Cậu đang đứng từ trên cao, rất có hàm xúc như đang cự cao lâm hạ* mà nhìn xuống Grambli.
*Cự cao lâm hạ: ở chỗ trên cao nhìn xuống, nghĩa là địa thế vô cùng có lợi.
Dẫu vậy, cho dù đang ngước lên nhìn Tác Phi, khí thế của Grambli cũng không chút nào thay đổi. Hắn nhìn chằm chằm Tác Phi, ẩn dưới đồng tử đỏ tươi là cảm xúc không hiểu được.
Thẳng đến khi bọn Abel bị người mang đi, Grambli mới nhìn Tác Phi, thong thả mở miệng: “Fell, con lại đây.”
Lời này vừa nói ra, Tác Phi thực rất muốn bật cười. Grambli đây đang coi hắn như thằng ngốc, hay thằng ngu, hay tuyệt đối là thằng đần vậy! Hai người tuy có danh phận phụ tử, nhưng không phải là từ lâu đã xé rách mặt rồi sao? Đừng nói cái gì mà người xa lạ, căn bản đã trở thành cừu nhân.
Vừa nghĩ tới Veeshan bởi vậy mà chết, Tác Phi càng là hỏa khí bốc lên đến đỉnh đầu. ‘Fell’ cái lông, ‘lại đây’ cái rắm. Còn thật xem lão tử là một đĩa đồ ăn à.
Bất quá những lời này Tác Phi không nói ra, nhưng hành động của cậu đã đại biểu hết thảy. Cậu nắm chặt tay Samuel, không chút lay động. Cái gì thì không biết, nhưng giả điếc thì cậu rành lắm.
Grambli nhíu nhíu mày, vừa định nói gì đó, Ma tộc ở bên cạnh đã mở miệng: “Tiểu Tinh Linh, nhanh chóng qua đây đi. Trong chốc lát bị ngộ thương sẽ không tốt.”
Tác Phi thờ ơ như trước. Cậu không tin được Grambli. Người này không đáng tín nhiệm.
Tầm mắt Grambli dừng ở trên đôi tay đang nắm chặt của Tác Phi và Samuel. Hắn lặng im một hồi, ngữ khí mềm đi rất nhiều: “Fell, không cần tùy hứng. Lại đây. Ta không muốn thương tổn con.”
Đây là diễn xuất từ đâu ra thế? Như thế nào tại giờ khắc này lại quan tâm tới nhi tử của mình? Những chuyện hắn làm trước đây vứt đâu hết rồi?
Hơn nữa, Tác Phi mẫn cảm bắt được một tầng hàm nghĩa khác trong lời nói của hắn, chính là kêu cậu qua đó, mà Samuel, Grambli là muốn giết chết.
Nhận thức này khiến Tác Phi hoàn toàn phát hỏa. Giết Veeshan rồi, giờ còn đem chủ ý đánh lên người Samuel. Grambli thật sự xem cậu là một quả hồng nhuyễn, muốn bóp thế nào thì bóp à.
Chớp chớp mắt, Tác Phi áp chế lửa giận xuống. Cậu phóng thanh âm mềm nhũn, làm bộ như rốt cuộc biết sợ, có chút khiếp đảm nói: “Phụ thân… Người… Con…”
Giọng của cậu rất nhẹ, nói phi thường hàm hồ, còn trộm mắt nhìn Samuel, bộ dáng kia như là bởi vì sợ hãi mà không dám tiếp tục nói.
Grambli vẫn luôn nhìn cậu, biểu tình rất nhỏ này của Tác Phi cũng rơi vào trong mắt hắn. Hắn nghĩ nghĩ, lại nói với hắc y nhân bên cạnh: “Đi đón nó qua.”
Hắc y nhân kia khựng một chút, nhưng cuối cùng vẫn tiến lên.
Tác Phi trong lòng cười lạnh. Thật đúng là tên nhát gan, có giỏi thì chính mình lại đây đi a. Bất quá, cậu vốn không cho rằng Grambli sẽ mạo hiểm như vậy. Có thể xử lý một tên hắc y nhân trước cũng được, tốt xấu gì cũng là một khởi đầu tốt để bọn họ trốn thoát!
Hắc y nhân kia vừa mới tiếp cận, Tác Phi đã nhảy bật lên, đoản kiếm rời khỏi vỏ, đâm thẳng tắp. Gã cũng có phòng bị, bật người ngăn cản, nhưng cho dù gã chặn được công kích của Tác Phi cũng không cách nào chống đỡ được lưỡi kiếm đen sắc bén đang đâm tới, lồng ngực trực tiếp bị xỏ xuyên qua, ngay tức khắc ngã xuống.
Hết thảy mọi chuyện phát sinh trong nháy mắt, Tác Phi cùng Samuel phối hợp phi thường ăn ý, mà theo sát sau đó chính là tiếng rống giận của xích long.
Thời gian cho quan hệ phụ tử vô nghĩa cứ như vậy mà bị thô bạo đánh gãy.
Trong mắt Grambli là lửa giận đến bốc hơi. Hắn rút trường kiếm ra, chiến đấu hết sức căng thẳng.
Hình thể xích long thật lớn, há mồm phun ra ngọn lửa cao tới ước chừng hơn mười thước, hướng tới bọn hắc y nhân mà lao tới. Hắc y nhân cũng không phải ngồi không, bọn chúng lập tức kết trận, một lá chắn băng thật lớn hình thành, thật sự đem lửa rồng bắn ngược trở lại.
Mà sau đó, một màn mưa cung tiễn được sắp xếp trước từ trên trời giáng xuống. Xích long mở ra đôi cánh lớn, che trời lấp đất, bảo hộ bọn Samuel dưới đó. Cung tên đụng tới đôi cánh cứng rắn không lập tức bị gãy mà là hòa tan trong nháy mắt.
Đồng tử Tác Phi co rút lại. Cung tiễn có độc!
Bất quá, lớp da kia của xích long thật tình không phải khoa trương, không những lì lợm mà còn kháng độc kháng hỏa, quả thực rất trâu bò.
Thấy xích long lông tóc vô thương, Tác Phi nhẹ nhàng thở ra. Cậu cùng Samuel căn bản không cần động tác gì, một mình sức chiến đấu của xích long đã nghịch thiên như vậy.
Thực lực của bọn hắc y nhân trên Jalands tuyệt đối là đứng đầu, nhưng dẫu vậy, mặc dù đã dùng hết toàn bộ thủ đoạn trên người, đối mặt với xích long cũng không biết làm thế nào.
Hoàn toàn là bị động chịu đòn. Xích long không chỉ có ma pháp công kích hỏa hệ cường hãn, mà vung đuôi lên một cái, công kích vật lý kia cũng là nhất đẳng.
Tác Phi trong lòng nghĩ, nếu đây đang ở trong game, vậy cậu nhất định có thể nhìn thấy thanh máu trên đầu bọn hắc y nhân ào ào rụng, mà xích long máu dày tới ngàn vạn mới giảm có một chút.
Căn bản là đánh không lại đi!
Loại cảm giác ưu việt khi làm đỉnh định đại boss trong game thật sự quá tuyệt vời.
Tác Phi thực muốn reo hò cho xích long: cố lên cố lên, ngược chết bọn họ, này thì dám tới khi dễ ta! Đây tuyệt đối là báo ứng! Muhahaha!
Đặc biệt, Tác Phi nhìn thấy y phục trên người Grambli bị lửa rồng đốt tới rách nát, càng là thích không chịu được. Cái này là báo thù cho Veeshan, cái này là báo thù cho Stefan Evans đã biến mất. Tra phụ thân, thứ gì gọi là báo ứng, hãy cảm nhận cho rõ đi!
Từ từ. Tác Phi đang đắc ý, bỗng nhiên lại tinh mắt phát hiện một gương mặt quen thuộc trong đám hắc y nhân.
Hình thể kia từ từ lớn dần, cánh tay to bự và thân hình cự đại, cùng với đôi mắt hung ác vàng như chuông đồng.
Trong lòng Tác Phi lộp bộp một tiếng. Là Cự Ma vương – Barnor.
Người khác không hiểu, nhưng Tác Phi giờ này khắc này nhìn thấy Barnor, liền có một trận lãnh ý đánh úp lại. Barnor nãy giờ là rút nhỏ hình thế, ẩn nấp trong đám người.
Đến lúc này, Tác Phi nhớ lại những lời Grambli nói với cậu lúc trước, nháy mắt đã nghĩ thông suốt.
Cậu cứ cho rằng Grambli như thế nào lại tốt bụng như vậy. Từ lúc ở Valinor, hắn đã mặc kệ sống chết của vợ cùng con trai, tại sao đến bây giờ lại để ý. Tác Phi tận lực giả bộ thành bộ dáng kia dẫn hắn mắc câu, mà Grambli cư nhiên thật sự phái người qua đón cậu. Giả vờ rõ ràng như thế, nhưng Grambli lại dễ dàng chui vào.
Cậu còn tưởng rằng đầu Grambli bị lừa đá mất rồi, nhưng nguyên lai còn có chuyện như vậy.
Bọn họ căn bản là đang kéo dài thời gian!
Thần khí của Cự Ma tộc tên là Huyễn Hình, năng lực đúng như tên gọi, có thể biến hóa hình dạng của mọi thứ, vô luận là vật thể sống hay không đều có tác dụng.
Lúc trước, Tác Phi để đoạt được Huyễn Hình đã liều chết cùng Cự Ma tộc tiến hành một trận quyết chiến, cuối cùng miễn cưỡng giành được, nhưng cũng tổn thất nghiêm trọng. Cậu dùng lực lượng của Huyễn Hình trợ giúp Hull thu nhỏ hình thể lại, lúc này mới cứu y từ vực sâu ra.
Tác Phi đã từng tiếp xúc với Huyễn Hình, cùng biết thứ này khi muốn sử dụng thì yêu cầu phải có thời gian để khởi động, hơn nữa người dùng phải đứng không nhúc nhích, vả lại cần thêm thời gian bổ sung năng lượng.
Nếu là dùng trên hình thể của Barnor, có lẽ chỉ cần vài giây đồng hồ, nhưng nếu là thân hình cao tới trăm mét như xích long, thời gian bổ sung năng lượng sẽ dài hơn rất nhiều.
Điểm ấy, Tác Phi đã từng sử dụng trên Hull, vì vậy cậu lĩnh hội rõ ràng.
Barnor dưới bộ dạng hắc y nhân vừa mới tới đây đã bắt đầu nạp năng lượng cho Huyễn Hình, mà tác dụng của bọn hắc y nhân cho tới giờ cũng không phải là để tiêu diệt cự long. Bọn chúng chẳng qua chỉ chống đỡ để kéo dài thời gian mà thôi.
Grambli ở trong này phát hiện ra cậu, cùng cậu nói chuyện vài câu bất quá là để câu giờ. Tác Phi tuy rằng vì nổi giận mà nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, bắt đầu trận chiến, nhưng tại thời điểm cần tranh thủ thời gian này, một giây đồng hồ cũng có thể quyết định thắng bại!
Trong lòng Tác Phi thật ảo não. Cậu quá mức tự tin với năng lực của Samuel, cự long và lửa béo, hơn nữa cậu căn bản không ngờ tới Barnor sẽ xuất hiện ở đây.
Barnor vì sao lại cùng một chỗ với bọn hắc y nhân, bọn họ rốt cuộc muốn gì?
Những điều này Tác Phi đều cố không nghĩ nhiều hơn. Trước mắt, cậu kiên quyết không thể để cho Huyễn Hình được sử dụng thành công. Huyễn Hình sở dĩ trân quý như vậy, không chỉ ở chỗ nó có thể biến hóa hình thể, mà trọng yếu hơn là nó có tác dụng áp chế lực lượng.
Đó cũng là lý do tại sao nó yêu cầu bổ sung năng lượng. Nó cần phải tập trung lên mục tiêu, sau đó dự đoán không gian lớn bé cỡ nào để chịu tải phần lực lượng này.
Nếu để bọn họ thực hiện được, sức chiến đấu của cự long sẽ biến mất.
Đến lúc đó cũng chỉ còn lại Samuel cùng lửa béo, đối mặt với hơn bốn mươi hắc y nhân này.
Đáy lòng Tác Phi một mảnh lạnh lẽo.
Đám người kia tuyệt đối có năng lực bức bách Samuel tới trạng thái không khống chế được…
Tác Phi nhìn sơ qua một cái, có ít nhất hơn bốn mươi người.
Ngay thời điểm này, đám hắc y nhân phân tán ra, hình thành nửa vòng tròn bao bọc bọn họ lại. Bởi vì đầu của xích long quá lớn, bọn họ xếp thành hình cánh quạt, như vậy mới có thể bao vây bọn Tác Phi, đối diện với đầu rồng.
Trận thế này tuyệt đối là có chuẩn bị mà tới, hơn nữa là có ý đồ rõ ràng.
Về phần ý đồ này là gì, Tác Phi nhấp miệng, cậu cùng Samuel hẳn không có lực hấp dẫn lớn như vậy. Bọn họ tám phần là hướng về bảo tàng của bảo khố này, hoặc là vì con xích long kia.
Ở đây, ngoại trừ hắc y nhân, những người còn thanh tỉnh cũng chỉ có bọn Tác Phi, Samuel cùng với con xích long.
Xích long nổi giận trước tiên, rống lớn: “Những kẻ xâm lấn!”
Thanh âm rung trời vang lên, hơn nữa là dùng ngôn ngữ phổ thông của Jalands. Tác Phi ngẩn người. Nguyên lai con rồng này sẽ biết nói ngôn ngữ thông dụng a…
Xích long gầm xong, lại nói với Samuel: “Mời lên lưng ta ngồi, để ta tới chống lại những kẻ xâm lấn này.” Nói xong, nó hơi hơi cúi đầu, ý bảo Samuel leo lên.
Samuel không hề do dự. Hắn rất nhanh tới bên người Tác Phi, ôm lấy cậu, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, một bước bật này cao ước chừng mười thước, rồi thoải mái dừng trên tấm lưng rộng lớn của xích long.
Tác Phi sau khi đã đứng trên lưng xích long rồi mới kịp phản ứng. Tiếp đó, cậu lại có chút lo lắng. Phía dưới còn có bốn người đang hôn mê… cũng không biết họ sẽ ra sao.
Sự lo lắng này của cậu rất nhanh đã không còn.
Bởi vì trong đám hắc y nhân phái ra bốn người, theo thứ tự đem Abel, Lancelot, Harris cùng với Manzi hôn mê trên mặt đất ôm đi.
Tác Phi nhíu nhíu mày. Cậu có chút nghi hoặc. Nhìn tình hình, hắc y nhân cũng không tính toán sẽ giết sạch bọn họ, nhưng mà không biết là bọn họ còn có tác dụng gì khác hay không.
Tác Phi thở dài. Ít nhất cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Từ khi Grambli vừa xuất hiện, tầm mắt của hắn đã không rời khỏi người Tác Phi.
Tác Phi trong lúc đánh nhau với lửa béo đã tiêu hao quá nhiều sức lực, tuy rằng ma pháp dịch dung không yêu cầu nhiều lực lượng lắm, nhưng muốn duy trì dịch dung thì cần phải thời thời khắc khắc bổ sung năng lượng.
Khi đang chiến đấu với lửa béo, Tác Phi một lòng một dạ đều đặt lên việc bảo vệ bản thân mình, tất nhiên không có tâm trí để duy trì thuật dịch dung. Mà sau đó, cậu lại bởi vì đã tiêu tổn quá lớn mà không dám tiếp tục dùng.
Bởi vậy, cậu đã sớm khôi phục diện mạo như trước.
Trên thực tế, thuật dịch dung của cậu có thể giấu diếm bọn Manzi, nhưng đối với cấp bậc này của Grambli, đa phần là không có tác dụng gì cho lắm. Vì vậy, cậu cũng lười đi lãng phí thể lực.
Lưng rồng rộng lớn, tầm mắt lại cao. Cậu đang đứng từ trên cao, rất có hàm xúc như đang cự cao lâm hạ* mà nhìn xuống Grambli.
*Cự cao lâm hạ: ở chỗ trên cao nhìn xuống, nghĩa là địa thế vô cùng có lợi.
Dẫu vậy, cho dù đang ngước lên nhìn Tác Phi, khí thế của Grambli cũng không chút nào thay đổi. Hắn nhìn chằm chằm Tác Phi, ẩn dưới đồng tử đỏ tươi là cảm xúc không hiểu được.
Thẳng đến khi bọn Abel bị người mang đi, Grambli mới nhìn Tác Phi, thong thả mở miệng: “Fell, con lại đây.”
Lời này vừa nói ra, Tác Phi thực rất muốn bật cười. Grambli đây đang coi hắn như thằng ngốc, hay thằng ngu, hay tuyệt đối là thằng đần vậy! Hai người tuy có danh phận phụ tử, nhưng không phải là từ lâu đã xé rách mặt rồi sao? Đừng nói cái gì mà người xa lạ, căn bản đã trở thành cừu nhân.
Vừa nghĩ tới Veeshan bởi vậy mà chết, Tác Phi càng là hỏa khí bốc lên đến đỉnh đầu. ‘Fell’ cái lông, ‘lại đây’ cái rắm. Còn thật xem lão tử là một đĩa đồ ăn à.
Bất quá những lời này Tác Phi không nói ra, nhưng hành động của cậu đã đại biểu hết thảy. Cậu nắm chặt tay Samuel, không chút lay động. Cái gì thì không biết, nhưng giả điếc thì cậu rành lắm.
Grambli nhíu nhíu mày, vừa định nói gì đó, Ma tộc ở bên cạnh đã mở miệng: “Tiểu Tinh Linh, nhanh chóng qua đây đi. Trong chốc lát bị ngộ thương sẽ không tốt.”
Tác Phi thờ ơ như trước. Cậu không tin được Grambli. Người này không đáng tín nhiệm.
Tầm mắt Grambli dừng ở trên đôi tay đang nắm chặt của Tác Phi và Samuel. Hắn lặng im một hồi, ngữ khí mềm đi rất nhiều: “Fell, không cần tùy hứng. Lại đây. Ta không muốn thương tổn con.”
Đây là diễn xuất từ đâu ra thế? Như thế nào tại giờ khắc này lại quan tâm tới nhi tử của mình? Những chuyện hắn làm trước đây vứt đâu hết rồi?
Hơn nữa, Tác Phi mẫn cảm bắt được một tầng hàm nghĩa khác trong lời nói của hắn, chính là kêu cậu qua đó, mà Samuel, Grambli là muốn giết chết.
Nhận thức này khiến Tác Phi hoàn toàn phát hỏa. Giết Veeshan rồi, giờ còn đem chủ ý đánh lên người Samuel. Grambli thật sự xem cậu là một quả hồng nhuyễn, muốn bóp thế nào thì bóp à.
Chớp chớp mắt, Tác Phi áp chế lửa giận xuống. Cậu phóng thanh âm mềm nhũn, làm bộ như rốt cuộc biết sợ, có chút khiếp đảm nói: “Phụ thân… Người… Con…”
Giọng của cậu rất nhẹ, nói phi thường hàm hồ, còn trộm mắt nhìn Samuel, bộ dáng kia như là bởi vì sợ hãi mà không dám tiếp tục nói.
Grambli vẫn luôn nhìn cậu, biểu tình rất nhỏ này của Tác Phi cũng rơi vào trong mắt hắn. Hắn nghĩ nghĩ, lại nói với hắc y nhân bên cạnh: “Đi đón nó qua.”
Hắc y nhân kia khựng một chút, nhưng cuối cùng vẫn tiến lên.
Tác Phi trong lòng cười lạnh. Thật đúng là tên nhát gan, có giỏi thì chính mình lại đây đi a. Bất quá, cậu vốn không cho rằng Grambli sẽ mạo hiểm như vậy. Có thể xử lý một tên hắc y nhân trước cũng được, tốt xấu gì cũng là một khởi đầu tốt để bọn họ trốn thoát!
Hắc y nhân kia vừa mới tiếp cận, Tác Phi đã nhảy bật lên, đoản kiếm rời khỏi vỏ, đâm thẳng tắp. Gã cũng có phòng bị, bật người ngăn cản, nhưng cho dù gã chặn được công kích của Tác Phi cũng không cách nào chống đỡ được lưỡi kiếm đen sắc bén đang đâm tới, lồng ngực trực tiếp bị xỏ xuyên qua, ngay tức khắc ngã xuống.
Hết thảy mọi chuyện phát sinh trong nháy mắt, Tác Phi cùng Samuel phối hợp phi thường ăn ý, mà theo sát sau đó chính là tiếng rống giận của xích long.
Thời gian cho quan hệ phụ tử vô nghĩa cứ như vậy mà bị thô bạo đánh gãy.
Trong mắt Grambli là lửa giận đến bốc hơi. Hắn rút trường kiếm ra, chiến đấu hết sức căng thẳng.
Hình thể xích long thật lớn, há mồm phun ra ngọn lửa cao tới ước chừng hơn mười thước, hướng tới bọn hắc y nhân mà lao tới. Hắc y nhân cũng không phải ngồi không, bọn chúng lập tức kết trận, một lá chắn băng thật lớn hình thành, thật sự đem lửa rồng bắn ngược trở lại.
Mà sau đó, một màn mưa cung tiễn được sắp xếp trước từ trên trời giáng xuống. Xích long mở ra đôi cánh lớn, che trời lấp đất, bảo hộ bọn Samuel dưới đó. Cung tên đụng tới đôi cánh cứng rắn không lập tức bị gãy mà là hòa tan trong nháy mắt.
Đồng tử Tác Phi co rút lại. Cung tiễn có độc!
Bất quá, lớp da kia của xích long thật tình không phải khoa trương, không những lì lợm mà còn kháng độc kháng hỏa, quả thực rất trâu bò.
Thấy xích long lông tóc vô thương, Tác Phi nhẹ nhàng thở ra. Cậu cùng Samuel căn bản không cần động tác gì, một mình sức chiến đấu của xích long đã nghịch thiên như vậy.
Thực lực của bọn hắc y nhân trên Jalands tuyệt đối là đứng đầu, nhưng dẫu vậy, mặc dù đã dùng hết toàn bộ thủ đoạn trên người, đối mặt với xích long cũng không biết làm thế nào.
Hoàn toàn là bị động chịu đòn. Xích long không chỉ có ma pháp công kích hỏa hệ cường hãn, mà vung đuôi lên một cái, công kích vật lý kia cũng là nhất đẳng.
Tác Phi trong lòng nghĩ, nếu đây đang ở trong game, vậy cậu nhất định có thể nhìn thấy thanh máu trên đầu bọn hắc y nhân ào ào rụng, mà xích long máu dày tới ngàn vạn mới giảm có một chút.
Căn bản là đánh không lại đi!
Loại cảm giác ưu việt khi làm đỉnh định đại boss trong game thật sự quá tuyệt vời.
Tác Phi thực muốn reo hò cho xích long: cố lên cố lên, ngược chết bọn họ, này thì dám tới khi dễ ta! Đây tuyệt đối là báo ứng! Muhahaha!
Đặc biệt, Tác Phi nhìn thấy y phục trên người Grambli bị lửa rồng đốt tới rách nát, càng là thích không chịu được. Cái này là báo thù cho Veeshan, cái này là báo thù cho Stefan Evans đã biến mất. Tra phụ thân, thứ gì gọi là báo ứng, hãy cảm nhận cho rõ đi!
Từ từ. Tác Phi đang đắc ý, bỗng nhiên lại tinh mắt phát hiện một gương mặt quen thuộc trong đám hắc y nhân.
Hình thể kia từ từ lớn dần, cánh tay to bự và thân hình cự đại, cùng với đôi mắt hung ác vàng như chuông đồng.
Trong lòng Tác Phi lộp bộp một tiếng. Là Cự Ma vương – Barnor.
Người khác không hiểu, nhưng Tác Phi giờ này khắc này nhìn thấy Barnor, liền có một trận lãnh ý đánh úp lại. Barnor nãy giờ là rút nhỏ hình thế, ẩn nấp trong đám người.
Đến lúc này, Tác Phi nhớ lại những lời Grambli nói với cậu lúc trước, nháy mắt đã nghĩ thông suốt.
Cậu cứ cho rằng Grambli như thế nào lại tốt bụng như vậy. Từ lúc ở Valinor, hắn đã mặc kệ sống chết của vợ cùng con trai, tại sao đến bây giờ lại để ý. Tác Phi tận lực giả bộ thành bộ dáng kia dẫn hắn mắc câu, mà Grambli cư nhiên thật sự phái người qua đón cậu. Giả vờ rõ ràng như thế, nhưng Grambli lại dễ dàng chui vào.
Cậu còn tưởng rằng đầu Grambli bị lừa đá mất rồi, nhưng nguyên lai còn có chuyện như vậy.
Bọn họ căn bản là đang kéo dài thời gian!
Thần khí của Cự Ma tộc tên là Huyễn Hình, năng lực đúng như tên gọi, có thể biến hóa hình dạng của mọi thứ, vô luận là vật thể sống hay không đều có tác dụng.
Lúc trước, Tác Phi để đoạt được Huyễn Hình đã liều chết cùng Cự Ma tộc tiến hành một trận quyết chiến, cuối cùng miễn cưỡng giành được, nhưng cũng tổn thất nghiêm trọng. Cậu dùng lực lượng của Huyễn Hình trợ giúp Hull thu nhỏ hình thể lại, lúc này mới cứu y từ vực sâu ra.
Tác Phi đã từng tiếp xúc với Huyễn Hình, cùng biết thứ này khi muốn sử dụng thì yêu cầu phải có thời gian để khởi động, hơn nữa người dùng phải đứng không nhúc nhích, vả lại cần thêm thời gian bổ sung năng lượng.
Nếu là dùng trên hình thể của Barnor, có lẽ chỉ cần vài giây đồng hồ, nhưng nếu là thân hình cao tới trăm mét như xích long, thời gian bổ sung năng lượng sẽ dài hơn rất nhiều.
Điểm ấy, Tác Phi đã từng sử dụng trên Hull, vì vậy cậu lĩnh hội rõ ràng.
Barnor dưới bộ dạng hắc y nhân vừa mới tới đây đã bắt đầu nạp năng lượng cho Huyễn Hình, mà tác dụng của bọn hắc y nhân cho tới giờ cũng không phải là để tiêu diệt cự long. Bọn chúng chẳng qua chỉ chống đỡ để kéo dài thời gian mà thôi.
Grambli ở trong này phát hiện ra cậu, cùng cậu nói chuyện vài câu bất quá là để câu giờ. Tác Phi tuy rằng vì nổi giận mà nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, bắt đầu trận chiến, nhưng tại thời điểm cần tranh thủ thời gian này, một giây đồng hồ cũng có thể quyết định thắng bại!
Trong lòng Tác Phi thật ảo não. Cậu quá mức tự tin với năng lực của Samuel, cự long và lửa béo, hơn nữa cậu căn bản không ngờ tới Barnor sẽ xuất hiện ở đây.
Barnor vì sao lại cùng một chỗ với bọn hắc y nhân, bọn họ rốt cuộc muốn gì?
Những điều này Tác Phi đều cố không nghĩ nhiều hơn. Trước mắt, cậu kiên quyết không thể để cho Huyễn Hình được sử dụng thành công. Huyễn Hình sở dĩ trân quý như vậy, không chỉ ở chỗ nó có thể biến hóa hình thể, mà trọng yếu hơn là nó có tác dụng áp chế lực lượng.
Đó cũng là lý do tại sao nó yêu cầu bổ sung năng lượng. Nó cần phải tập trung lên mục tiêu, sau đó dự đoán không gian lớn bé cỡ nào để chịu tải phần lực lượng này.
Nếu để bọn họ thực hiện được, sức chiến đấu của cự long sẽ biến mất.
Đến lúc đó cũng chỉ còn lại Samuel cùng lửa béo, đối mặt với hơn bốn mươi hắc y nhân này.
Đáy lòng Tác Phi một mảnh lạnh lẽo.
Đám người kia tuyệt đối có năng lực bức bách Samuel tới trạng thái không khống chế được…
Tác giả :
Long Thất