Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí
Chương 40
“Ta không phải lúc nào cũng ỷ lại ngươi.”
Nói ra những lời này xong, Tác Phi bỗng ngây ngẩn cả người.
Đm… Lão tử bị linh hồn nhược thụ bám vào người rồi sao? Tại sao có thể nói ra câu này a, cho dù trong lòng có nghĩ tới thì cũng không thể khẳng khái thốt ra vậy chứ. Thân là tổng công chính hiệu, lại nói đến chuyện ỷ lại, là muốn đem mặt mũi ném vô Thái Bình Dương phải không? Vết nhơ thế này làm sao cậu dám lăn lộn trong thế giới tổng công nữa chứ!
Hừ, tuy rằng có nhược công tồn tại, nhưng mà… số lượng trên thị trường cũng không lớn a. Với lại, có bao giờ ngươi gặp qua một công N thụ mà là nhược công chưa! Lão tử là tổng công đầy khí phách mà lại phải khoác áo tổng thụ là đã nhục mặt lắm rồi, giờ ngay cả nội tâm cũng sa đoạ tới mức độ này làm sao chịu được.
Không được, phải nhanh chóng vớt vát hình tượng thôi. Tác Phi vắt hết óc muốn nghĩ ra điều gì để cứu vớt khí chất tổng công của mình một chút…
Lúc này Samuel đã có ý tốt dọn sẵn cho cậu một bậc thang.
“Không phải là ỷ lại, là ngươi tin tưởng và cần có ta,” Samuel nhìn cậu, trong đôi mắt tím là một mảnh mềm mại, “Khiến ta rất vui.”
Giờ khắc này, dùng cách nói vô cùng cũ nhưng phi thường chính xác để so sánh chính là Tác Phi bị một mũi tên bắn trúng, còn vừa vặn ngay giữa hồng tâm. Trái tim bé nhỏ tạm dừng trong giây phút ngắn ngủi, sau đó bắt đầu đập bang bang, làm đầu óc cậu vựng vựng hồ hồ, khuôn mặt cũng nóng hầm hập.
Cảm giác này đối với cậu thực sự vừa mờ mịt vừa xa lạ. Cậu nhìn chằm chằm vào Samuel. Từ lần đầu nhìn thấy hắn, cậu chỉ cảm thấy Ma tộc trước mắt xinh đẹp cực kì, so với tất cả những tiểu thụ trong game còn xinh đẹp hơn. Nhưng hiện tại, nhìn khuôn mặt tinh xảo đến vô pháp miêu tả này, rồi đôi con ngươi với màu sắc lộng lẫy như cây lan tử la, cùng… đôi môi mỏng kia, đều khiến cậu có cảm giác miệng lưỡi khô khốc.
Đầu óc trống rỗng một hồi, Tác Phi rốt cuộc cảm giác được nhiệt độ hạ xuống. Nhớ tới bậc thang Samuel cấp cho cậu, liền nhanh chóng nói tiếp: “Đúng đúng, là tin tưởng và cần người. Đây là song phương, ngươi cũng muốn ta, đúng không?” Nói xong câu đó, Tác Phi hoàn toàn khốc…
Là ‘cần’ a a a a a a a, làm sao lại biến thành ‘muốn’ rồi a a a a a, chỉ sai một chữ thôi mà!*
*Trong tiếng Trung, 需要 là‘cần’ còn 要 là ‘muốn’. Tác Phi nói thiếu một chữ 需
Giờ khắc này, cậu rất muốn hô to một tiếng: Bệnh sợ giao tiếp ơi, ngươi mau trở lại, mau kiểm soát cái miệng thối của ta!
Bệnh sợ giao tiếp: Đừng gọi ta a, ta không biết thằng ngu này đâu, không quen đâu!
Tác Phi: (╥﹏╥)
Lời nói ra như chén nước đổ đi, muốn thu hồi cũng không được, Tác Phi chỉ có thể cầu nguyện, hai từ này nghe giống nhau, dựa theo ngữ cảnh Samuel làm ơn nghe thành ‘cần’ giùm cái…
Vì thế, cậu thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn Samuel, đối diện với cặp mắt tím kia. Bên trong không còn nét mềm mại mà thay vào đó là một mảnh thâm thuý. Hắn nhìn Tác Phi, thấp giọng nói: “Đúng.”
Đúng! Đúng? Đúng?!
Tác Phi: Rốt cuộc là cái gì đúng a, đại ca, ngươi rốt cuộc nghe thành cái gì vậy! Ngươi rốt cuộc là cần ta hay là muốn ta a… Muốn ta… Đm, tại sao cảm giác càng ngày càng nóng vậy nè!
Tác Phi hít một hơi sâu, cố gắng đem sự khô nóng dưới đáy lòng áp chế. Cậu cân nhắc một chút, kiên quyết không thể dây dưa tiếp chuyện này, mặc kệ Samuel nói gì cậu cũng không quan tâm! Nhanh chóng, nhanh chóng nói sang chuyện khác thôi.
Cậu lẹ tay lấy truyền tống phù tuỳ biến từ trong túi không gian ra, nghiêm túc nghiên cứu.
Jalands có rất nhiều ma pháp truyền tống, mà cũng tương đối nhiều địa phương dựng ma pháp giới hạn ngăn chặn truyền tống. Lãnh địa Tinh Linh tộc, Valinor, cũng là nơi mà truyền tống trận phổ thông vô pháp tiến vào.
Đương nhiên, với một số truyền tống ma pháp cấm kị thì giới hạn cũng vô dụng.
Dẫu vậy, loại truyền tống phù cậu đang có này sẽ dễ dàng bị ngăn trở, bởi vì bên trong mỗi truyền tống phù có chứa ma pháp, nếu ma pháp không đủ mạnh sẽ không đột phá được ma pháp giới hạn.
Nhưng Tác Phi chỉ cần truyến tống đến ngoài rìa Valinor, đến lúc đó tận dụng thời cơ đi vào là được, chỉ là tốn chút thời gian mà thôi.
Tác Phi nghiên cứu một phen liền biết cách sử dụng, quả thật hết sức đơn giản dễ hiểu. Một vạn kim tệ chỉ sau một trận mê muội chớp nhoáng liền biến mất. Số tiền này xài thấy tiếc quá à!
Bên ngoài rừng Valinor là rừng Vô Danh. Kì thật, nơi này vốn là hẻm núi Bou nổi tiếng của rừng rậm Noor, nhưng Tinh Linh tộc vì bảo hộ Valinor mà cố ý khai phá, làm thành một vùng đệm*.
Vùng đệm (buffer zone): thường là khu vực phòng ngừa khi bị tấn công.
Đích đến của Samuel cùng Tác Phi là đây.
Truyền tống phù lập tức có hiệu lực, truyền tống họ tới đó.
Một truyền tống phù có thể truyền tống nhiều nhất hai người, mà trong quá trình truyền tống, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, biện pháp tốt nhất là hai ngươi gắt gao ôm nhau, như vậy có thể đem rủi ro hạ thấp nhất.
Đã trải qua sự kiện ‘muốn’ với ‘cần’, Tác Phi đối với cái ôm vốn vô cùng thuần khiết này lại cảm thấy ngại ngùng, không được tự nhiên, sợ tim mình đập quá nhanh bị Samuel phát hiện, lại sợ thân thể nóng lên Samuel cảm giác được… tóm lại là đủ loại thấp thỏm bất an.
Mà bởi vì chiều cao của hai người, tuy nói là ôm lấy nhau nhưng nhìn vào càng giống như cả người cậu bị Samuel ôm vào ngực… Hơn nữa ôm thật chặt, cánh tay vòng lấy thắt lưng cậu làm cả người cậu không được tự nhiên. Cậu muốn đụng đậy để tay Samuel dời đi chỗ khác, nhưng vừa động một chút lại khiến cho Samuel như đang vuốt ve cậu…
Ý tưởng này vừa nổi lên, cậu liền cảm thấy eo mình nhột ơi là nhột… Tay Samuel rất nóng, cách lớp áo nhưng nhiệt độ lại truyền tới rõ ràng, khiến cả người cậu như muốn nhũn ra.
Tác Phi khóc không ra nước mắt. Làm sao có thể biểu đạt một cách thuần khiết là thắt lưng cậu rất ngứa đây a…
Bạn tổng công à, có rất nhiều loại phương pháp ôm nhau nha, vì sao bạn cứ nhất quyết ôm thắt lưng vậy huhu…
Đáng tiếc, bây giờ Tác Phi thập phần không tín nhiệm cái miệng thúi của mình, cho nên cậu tình nguyện nhẫn nhịn tới hai má đỏ bừng cũng không dám nói gì nữa. Bởi vì nội tâm rối rắm nên cậu cũng không phát hiện trên môi Samuel luôn treo một nụ cười.
Thẳng đến khi truyền tống xong, Tác Phi liền nhanh nhẹn tránh đi, chấm dứt cái ôm thuần khiết dưới tình thế cấp bách này.
Rừng Vô Danh là khu vực cây cối mọc san sát nhau, che lấp bầu trời cùng mặt trời. Tác Phi vừa định cất bước liền thính tai nghe được tiếng bước chân. Lỗ tai cậu động đậy, liền lặng lẽ trốn phía sau một cây đại thụ.
Cước bộ rất nặng, tuyệt đối không phải là Tinh Linh nhẹ nhàng phiêu dật, hơn nữa không chỉ có một mà ít nhất là hai người.
Một âm thanh ồ ồ thở dài nói: “Chúng ta tuần tra ở đây lâu như vậy, đừng nói gì tới Tinh Linh thuần huyết, ngay cả một Tinh Linh cũng chưa thấy.”
Một âm thanh khác nói: “Đừng oán giận, tuần tra ở đây còn đỡ hơn ở Ma Vực!”
“Ây da, đúng vậy. Tinh Linh tộc tuy rằng không coi ai ra gì nhưng cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Nếu tuần tra bên ngoài Ma Vực, lỡ chọc giận Ma tộc thì khó giải quyết.”
“Nhưng mà… Ngươi nói xem Stefan Evans cùng Samuel Lionel bộ dáng thế nào?”
“Ai biết được, dù sao nếu thấy một Tinh Linh thuần huyết cùng một Ma tộc liền báo cáo là được.”
Thanh âm ồ ồ tận lực đè thấp: “Này, ngươi có biết bọn chúng làm gì mà chọc giận Đại vương không?”
“Làm sao ta biết được.”
“Ta nghe nói bọn họ giết Nhân tộc kia…”
“Nhân tộc? Ý ngươi là người đó hả?”
“Đúng. Một trăm năm trước, lúc Đại vương còn chưa đăng cơ, có hai Nhân tộc phạm tội, chạy trốn khỏi lãnh địa Nhân tộc. Sau đó, Nhân tộc nhỏ tuổi bị bệnh chết, còn Nhân tộc lớn hơn bị bán đi, là do Đại vương mua hắn về. Nghe nói Nhân tộc nọ sau này rất lợi hại, còn trở thành thành chủ. Chậc chậc…”
“Hắc hắc, ta lại nghe nói, Nhân tộc nọ công phu trên giường rất cao…”
“Khẳng định rồi, nếu không Đại vương chúng ta thế nào lại nhớ mãi không quên.”
“Haiz, hai tên kia bị Cự Ma vương lùng bắt, thật sự là không sống được rồi.”
Hai người cảm khái một phen, rồi mới đi xa dần…
Nghe xong toàn bộ cuộc đối thoại, Tác Phi tỏ vẻ, hai tên Cự Ma này mệnh lớn thật, ai ngờ to miệng lại có thể cứu chúng một mạng… Nếu bọn chúng không nói rõ ràng như vậy, cậu cùng Samuel khi nghe tiếng chúng tiếp cận nhất định sẽ chế trụ chúng, sau đó cưỡng bức dụ dỗ bọn chúng nói ra. Mà hai Cự Ma này sau khi khai hết tất nhiên sẽ bị bọn họ giết người diệt khẩu.
Mà hiện tại, nhờ chúng nói rõ ràng rành mạch như vậy lại khiến Tác Phi cùng Samuel không cần phải lộ diện, cũng đỡ mất công đả thảo kinh xà*.
*đánh rắn động cỏ
Tác Phi không phải là thánh mẫu nhưng nếu không cần thấy máu thì vẫn tốt hơn. Cậu là người hiện đại, trong lòng chưa có cứng cỏi như vậy, nhưng nếu thật sự là bị uy hiếp đến tính mạng thì đến lúc đó không cứng cũng phải cứng.
Nhưng lời hai Cự Ma lại khiến cậu có chút ngoài ý muốn. Nhân tộc trong miệng bọn chúng hiển nhiên là Arian. Arian nhận thức Cự Ma vương? Trò chơi này thật sự đi đâu cũng gặp kinh hỉ.
Lại nói tiếp, lúc trước cậu chơi game, Cự Ma vương Barnor vẫn luôn là Boss phản diện, luôn đuổi giết vây bắt cậu. Lúc đó cậu còn không rõ tại sao cái tên cao to này lại căm thù cậu như vậy, hiện tại xem ra là vì cậu cướp đoạt tiểu thụ nhà người ta?
Lần này tổng công đại nhân không thu phục Arian mà trực tiếp giết hắn bà nó rồi, cừu hận này chắc còn lớn hơn nữa…
Nghĩ đến những vất vả, khó khăn khi công lược Cự Ma tộc, Tác Phi nhất thời cảm thấy tốt nhất bây giờ đừng nghĩ nữa, đến lúc đó rồi nói sau.
Cậu bây giờ cần phải nghiên cứu làm thế nào để lẻn vào Valinor.
Trước kia công lược nơi này cậu đều không dùng mánh khoé gì cả. Nhớ năm đó, cậu vì để ‘cưới’ Manzi về liền trực tiếp đánh thẳng vào Valinor, dùng thủ đoạn bạo lực thuần tuý tiến tới. Các Tinh Linh yếu ớt không chịu nổi một kích, làm sao đỡ nổi uy vũ và khí phách của cậu!
Nhưng hiện tại… Cậu quay đầu nhìn Samuel… Tổng công đại nhân đúng là ở đây, nhưng trong game lúc công lược Manzi đã là tiểu thụ thứ sáu, game sắp kết thúc rồi. Khi đó, tổng công đã trưởng hành, dù không tới mức thiên hạ vô địch nhưng cũng gần đạt tới cảnh giới đó rồi.
Mà hiện tại Samuel vẫn là bộ dáng thiếu niên. Vượt cấp đánh quái… hay là thôi đi.
Đến lúc đó lỡ không kiểm soát được tình hình, phải chạy trốn thì mất nhiều hơn được.
Vậy nên rốt cuộc đi vào bằng cách nào?
Kế tiếp, cậu liền không cần phải sầu não nữa.
Nhìn Tinh Linh tóc dài màu bạc nghênh diện trước mặt, Tác Phi chỉ có một ý nghĩ: cái hạt châu khốn khiếp hồi xưa Manzi tặng cho cậu nhất định có trá!
Nói ra những lời này xong, Tác Phi bỗng ngây ngẩn cả người.
Đm… Lão tử bị linh hồn nhược thụ bám vào người rồi sao? Tại sao có thể nói ra câu này a, cho dù trong lòng có nghĩ tới thì cũng không thể khẳng khái thốt ra vậy chứ. Thân là tổng công chính hiệu, lại nói đến chuyện ỷ lại, là muốn đem mặt mũi ném vô Thái Bình Dương phải không? Vết nhơ thế này làm sao cậu dám lăn lộn trong thế giới tổng công nữa chứ!
Hừ, tuy rằng có nhược công tồn tại, nhưng mà… số lượng trên thị trường cũng không lớn a. Với lại, có bao giờ ngươi gặp qua một công N thụ mà là nhược công chưa! Lão tử là tổng công đầy khí phách mà lại phải khoác áo tổng thụ là đã nhục mặt lắm rồi, giờ ngay cả nội tâm cũng sa đoạ tới mức độ này làm sao chịu được.
Không được, phải nhanh chóng vớt vát hình tượng thôi. Tác Phi vắt hết óc muốn nghĩ ra điều gì để cứu vớt khí chất tổng công của mình một chút…
Lúc này Samuel đã có ý tốt dọn sẵn cho cậu một bậc thang.
“Không phải là ỷ lại, là ngươi tin tưởng và cần có ta,” Samuel nhìn cậu, trong đôi mắt tím là một mảnh mềm mại, “Khiến ta rất vui.”
Giờ khắc này, dùng cách nói vô cùng cũ nhưng phi thường chính xác để so sánh chính là Tác Phi bị một mũi tên bắn trúng, còn vừa vặn ngay giữa hồng tâm. Trái tim bé nhỏ tạm dừng trong giây phút ngắn ngủi, sau đó bắt đầu đập bang bang, làm đầu óc cậu vựng vựng hồ hồ, khuôn mặt cũng nóng hầm hập.
Cảm giác này đối với cậu thực sự vừa mờ mịt vừa xa lạ. Cậu nhìn chằm chằm vào Samuel. Từ lần đầu nhìn thấy hắn, cậu chỉ cảm thấy Ma tộc trước mắt xinh đẹp cực kì, so với tất cả những tiểu thụ trong game còn xinh đẹp hơn. Nhưng hiện tại, nhìn khuôn mặt tinh xảo đến vô pháp miêu tả này, rồi đôi con ngươi với màu sắc lộng lẫy như cây lan tử la, cùng… đôi môi mỏng kia, đều khiến cậu có cảm giác miệng lưỡi khô khốc.
Đầu óc trống rỗng một hồi, Tác Phi rốt cuộc cảm giác được nhiệt độ hạ xuống. Nhớ tới bậc thang Samuel cấp cho cậu, liền nhanh chóng nói tiếp: “Đúng đúng, là tin tưởng và cần người. Đây là song phương, ngươi cũng muốn ta, đúng không?” Nói xong câu đó, Tác Phi hoàn toàn khốc…
Là ‘cần’ a a a a a a a, làm sao lại biến thành ‘muốn’ rồi a a a a a, chỉ sai một chữ thôi mà!*
*Trong tiếng Trung, 需要 là‘cần’ còn 要 là ‘muốn’. Tác Phi nói thiếu một chữ 需
Giờ khắc này, cậu rất muốn hô to một tiếng: Bệnh sợ giao tiếp ơi, ngươi mau trở lại, mau kiểm soát cái miệng thối của ta!
Bệnh sợ giao tiếp: Đừng gọi ta a, ta không biết thằng ngu này đâu, không quen đâu!
Tác Phi: (╥﹏╥)
Lời nói ra như chén nước đổ đi, muốn thu hồi cũng không được, Tác Phi chỉ có thể cầu nguyện, hai từ này nghe giống nhau, dựa theo ngữ cảnh Samuel làm ơn nghe thành ‘cần’ giùm cái…
Vì thế, cậu thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn Samuel, đối diện với cặp mắt tím kia. Bên trong không còn nét mềm mại mà thay vào đó là một mảnh thâm thuý. Hắn nhìn Tác Phi, thấp giọng nói: “Đúng.”
Đúng! Đúng? Đúng?!
Tác Phi: Rốt cuộc là cái gì đúng a, đại ca, ngươi rốt cuộc nghe thành cái gì vậy! Ngươi rốt cuộc là cần ta hay là muốn ta a… Muốn ta… Đm, tại sao cảm giác càng ngày càng nóng vậy nè!
Tác Phi hít một hơi sâu, cố gắng đem sự khô nóng dưới đáy lòng áp chế. Cậu cân nhắc một chút, kiên quyết không thể dây dưa tiếp chuyện này, mặc kệ Samuel nói gì cậu cũng không quan tâm! Nhanh chóng, nhanh chóng nói sang chuyện khác thôi.
Cậu lẹ tay lấy truyền tống phù tuỳ biến từ trong túi không gian ra, nghiêm túc nghiên cứu.
Jalands có rất nhiều ma pháp truyền tống, mà cũng tương đối nhiều địa phương dựng ma pháp giới hạn ngăn chặn truyền tống. Lãnh địa Tinh Linh tộc, Valinor, cũng là nơi mà truyền tống trận phổ thông vô pháp tiến vào.
Đương nhiên, với một số truyền tống ma pháp cấm kị thì giới hạn cũng vô dụng.
Dẫu vậy, loại truyền tống phù cậu đang có này sẽ dễ dàng bị ngăn trở, bởi vì bên trong mỗi truyền tống phù có chứa ma pháp, nếu ma pháp không đủ mạnh sẽ không đột phá được ma pháp giới hạn.
Nhưng Tác Phi chỉ cần truyến tống đến ngoài rìa Valinor, đến lúc đó tận dụng thời cơ đi vào là được, chỉ là tốn chút thời gian mà thôi.
Tác Phi nghiên cứu một phen liền biết cách sử dụng, quả thật hết sức đơn giản dễ hiểu. Một vạn kim tệ chỉ sau một trận mê muội chớp nhoáng liền biến mất. Số tiền này xài thấy tiếc quá à!
Bên ngoài rừng Valinor là rừng Vô Danh. Kì thật, nơi này vốn là hẻm núi Bou nổi tiếng của rừng rậm Noor, nhưng Tinh Linh tộc vì bảo hộ Valinor mà cố ý khai phá, làm thành một vùng đệm*.
Vùng đệm (buffer zone): thường là khu vực phòng ngừa khi bị tấn công.
Đích đến của Samuel cùng Tác Phi là đây.
Truyền tống phù lập tức có hiệu lực, truyền tống họ tới đó.
Một truyền tống phù có thể truyền tống nhiều nhất hai người, mà trong quá trình truyền tống, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, biện pháp tốt nhất là hai ngươi gắt gao ôm nhau, như vậy có thể đem rủi ro hạ thấp nhất.
Đã trải qua sự kiện ‘muốn’ với ‘cần’, Tác Phi đối với cái ôm vốn vô cùng thuần khiết này lại cảm thấy ngại ngùng, không được tự nhiên, sợ tim mình đập quá nhanh bị Samuel phát hiện, lại sợ thân thể nóng lên Samuel cảm giác được… tóm lại là đủ loại thấp thỏm bất an.
Mà bởi vì chiều cao của hai người, tuy nói là ôm lấy nhau nhưng nhìn vào càng giống như cả người cậu bị Samuel ôm vào ngực… Hơn nữa ôm thật chặt, cánh tay vòng lấy thắt lưng cậu làm cả người cậu không được tự nhiên. Cậu muốn đụng đậy để tay Samuel dời đi chỗ khác, nhưng vừa động một chút lại khiến cho Samuel như đang vuốt ve cậu…
Ý tưởng này vừa nổi lên, cậu liền cảm thấy eo mình nhột ơi là nhột… Tay Samuel rất nóng, cách lớp áo nhưng nhiệt độ lại truyền tới rõ ràng, khiến cả người cậu như muốn nhũn ra.
Tác Phi khóc không ra nước mắt. Làm sao có thể biểu đạt một cách thuần khiết là thắt lưng cậu rất ngứa đây a…
Bạn tổng công à, có rất nhiều loại phương pháp ôm nhau nha, vì sao bạn cứ nhất quyết ôm thắt lưng vậy huhu…
Đáng tiếc, bây giờ Tác Phi thập phần không tín nhiệm cái miệng thúi của mình, cho nên cậu tình nguyện nhẫn nhịn tới hai má đỏ bừng cũng không dám nói gì nữa. Bởi vì nội tâm rối rắm nên cậu cũng không phát hiện trên môi Samuel luôn treo một nụ cười.
Thẳng đến khi truyền tống xong, Tác Phi liền nhanh nhẹn tránh đi, chấm dứt cái ôm thuần khiết dưới tình thế cấp bách này.
Rừng Vô Danh là khu vực cây cối mọc san sát nhau, che lấp bầu trời cùng mặt trời. Tác Phi vừa định cất bước liền thính tai nghe được tiếng bước chân. Lỗ tai cậu động đậy, liền lặng lẽ trốn phía sau một cây đại thụ.
Cước bộ rất nặng, tuyệt đối không phải là Tinh Linh nhẹ nhàng phiêu dật, hơn nữa không chỉ có một mà ít nhất là hai người.
Một âm thanh ồ ồ thở dài nói: “Chúng ta tuần tra ở đây lâu như vậy, đừng nói gì tới Tinh Linh thuần huyết, ngay cả một Tinh Linh cũng chưa thấy.”
Một âm thanh khác nói: “Đừng oán giận, tuần tra ở đây còn đỡ hơn ở Ma Vực!”
“Ây da, đúng vậy. Tinh Linh tộc tuy rằng không coi ai ra gì nhưng cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Nếu tuần tra bên ngoài Ma Vực, lỡ chọc giận Ma tộc thì khó giải quyết.”
“Nhưng mà… Ngươi nói xem Stefan Evans cùng Samuel Lionel bộ dáng thế nào?”
“Ai biết được, dù sao nếu thấy một Tinh Linh thuần huyết cùng một Ma tộc liền báo cáo là được.”
Thanh âm ồ ồ tận lực đè thấp: “Này, ngươi có biết bọn chúng làm gì mà chọc giận Đại vương không?”
“Làm sao ta biết được.”
“Ta nghe nói bọn họ giết Nhân tộc kia…”
“Nhân tộc? Ý ngươi là người đó hả?”
“Đúng. Một trăm năm trước, lúc Đại vương còn chưa đăng cơ, có hai Nhân tộc phạm tội, chạy trốn khỏi lãnh địa Nhân tộc. Sau đó, Nhân tộc nhỏ tuổi bị bệnh chết, còn Nhân tộc lớn hơn bị bán đi, là do Đại vương mua hắn về. Nghe nói Nhân tộc nọ sau này rất lợi hại, còn trở thành thành chủ. Chậc chậc…”
“Hắc hắc, ta lại nghe nói, Nhân tộc nọ công phu trên giường rất cao…”
“Khẳng định rồi, nếu không Đại vương chúng ta thế nào lại nhớ mãi không quên.”
“Haiz, hai tên kia bị Cự Ma vương lùng bắt, thật sự là không sống được rồi.”
Hai người cảm khái một phen, rồi mới đi xa dần…
Nghe xong toàn bộ cuộc đối thoại, Tác Phi tỏ vẻ, hai tên Cự Ma này mệnh lớn thật, ai ngờ to miệng lại có thể cứu chúng một mạng… Nếu bọn chúng không nói rõ ràng như vậy, cậu cùng Samuel khi nghe tiếng chúng tiếp cận nhất định sẽ chế trụ chúng, sau đó cưỡng bức dụ dỗ bọn chúng nói ra. Mà hai Cự Ma này sau khi khai hết tất nhiên sẽ bị bọn họ giết người diệt khẩu.
Mà hiện tại, nhờ chúng nói rõ ràng rành mạch như vậy lại khiến Tác Phi cùng Samuel không cần phải lộ diện, cũng đỡ mất công đả thảo kinh xà*.
*đánh rắn động cỏ
Tác Phi không phải là thánh mẫu nhưng nếu không cần thấy máu thì vẫn tốt hơn. Cậu là người hiện đại, trong lòng chưa có cứng cỏi như vậy, nhưng nếu thật sự là bị uy hiếp đến tính mạng thì đến lúc đó không cứng cũng phải cứng.
Nhưng lời hai Cự Ma lại khiến cậu có chút ngoài ý muốn. Nhân tộc trong miệng bọn chúng hiển nhiên là Arian. Arian nhận thức Cự Ma vương? Trò chơi này thật sự đi đâu cũng gặp kinh hỉ.
Lại nói tiếp, lúc trước cậu chơi game, Cự Ma vương Barnor vẫn luôn là Boss phản diện, luôn đuổi giết vây bắt cậu. Lúc đó cậu còn không rõ tại sao cái tên cao to này lại căm thù cậu như vậy, hiện tại xem ra là vì cậu cướp đoạt tiểu thụ nhà người ta?
Lần này tổng công đại nhân không thu phục Arian mà trực tiếp giết hắn bà nó rồi, cừu hận này chắc còn lớn hơn nữa…
Nghĩ đến những vất vả, khó khăn khi công lược Cự Ma tộc, Tác Phi nhất thời cảm thấy tốt nhất bây giờ đừng nghĩ nữa, đến lúc đó rồi nói sau.
Cậu bây giờ cần phải nghiên cứu làm thế nào để lẻn vào Valinor.
Trước kia công lược nơi này cậu đều không dùng mánh khoé gì cả. Nhớ năm đó, cậu vì để ‘cưới’ Manzi về liền trực tiếp đánh thẳng vào Valinor, dùng thủ đoạn bạo lực thuần tuý tiến tới. Các Tinh Linh yếu ớt không chịu nổi một kích, làm sao đỡ nổi uy vũ và khí phách của cậu!
Nhưng hiện tại… Cậu quay đầu nhìn Samuel… Tổng công đại nhân đúng là ở đây, nhưng trong game lúc công lược Manzi đã là tiểu thụ thứ sáu, game sắp kết thúc rồi. Khi đó, tổng công đã trưởng hành, dù không tới mức thiên hạ vô địch nhưng cũng gần đạt tới cảnh giới đó rồi.
Mà hiện tại Samuel vẫn là bộ dáng thiếu niên. Vượt cấp đánh quái… hay là thôi đi.
Đến lúc đó lỡ không kiểm soát được tình hình, phải chạy trốn thì mất nhiều hơn được.
Vậy nên rốt cuộc đi vào bằng cách nào?
Kế tiếp, cậu liền không cần phải sầu não nữa.
Nhìn Tinh Linh tóc dài màu bạc nghênh diện trước mặt, Tác Phi chỉ có một ý nghĩ: cái hạt châu khốn khiếp hồi xưa Manzi tặng cho cậu nhất định có trá!
Tác giả :
Long Thất