Trọng Sinh Chi Đại Giới
Chương 9: Nguyên đán
Lương Khuê và Trần Oản Oản thành công yêu sớm, rất nhanh trở thành bí mật công khai của lớp thậm chí là cả trường.
Không ít nam sinh theo đuổi Trần Oản Oản sau khi biết tình địch là Lương Khuê liền thấy hết hy vọng, muốn đẹp trai như Lương Khuê rất khó, giống minh tinh lại càng khó hơn. Hơn nữa không ít người cảm thấy họ rất xứng đôi, hai người đều xinh đẹp, thành tích tốt, trong nhà có tiền, đúng là trời sinh một đôi.
Nghe nói lần nghỉ nào đó, có người trông thấy Lương Khuê lấy một chiếc xe xa xỉ trên trăm vạn đi hẹn hò với Trần Oản Oản. Tạm thời không nhắc vấn đề Lương Khuê còn vị thành niên có bằng lái xe hay không, chỉ cái xe thôi đã làm đui mắt người ta rồi. Đầu năm nay có thể mua được xe trên trăm vạn mới gọi là giàu có. Đến vài năm sau cũng có thể xem như con ông cháu cha[1].
Tô Nham nghe thế tin tức lúc thở dài _ đầu thai là kỹ năng sống, thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Lớp mười học trường kì trong nháy mắt đã đến mùa đông gần đến tết nguyên đán.
Tô Nham mặc áo lông dày vào Nhất phẩm cư, Trương Vĩ sớm đã chờ ở đó.
Vừa vào phòng, toàn thân nóng lên.
Tô Nham cởi áo lông ra thở hắt:“Thật ngại để anh đợi lâu.”
Trương Vĩ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tô Nham, Tô Nham sờ sờ mặt:“Sao thế?”
Trương Vĩ hít sâu: “ Cậu hôm nay quên ngụy trang đấy. ”
“……” Tô Nham câm nín.
Trương Vĩ bật cười:“Không thể tưởng tượng tôi lại ký hợp đồng với một học sinh trung học.”
Tô Nham ho nhẹ:“Có chứng minh thư là được rồi mà. Tôi với anh ký kết lúc vừa tròn mười sáu, pháp luật quy định công dân trên mười sáu tuổi chưa tròn mười tám tuổi, dùng sức lao động của mình thu vào đề làm nguồn sống, coi là người có đầy đủ năng lực để thực hiện hành vi dân sự. Tôi có năng lực này là đủ rồi _ Hừ, anh muốn truy cứu trách nhiệm pháp luật tôi cũng không sợ, ba mẹ tôi không thực hiện trách nhiệm người giám hộ, tôi chỉ nuôi mình mà thôi. Mà hóa ra anh đã sớm biết à, vừa vặn sau này tôi cũng chẳng muốn ngụy trang .”
Trương Vĩ nghe xong quả thực dở khóc dở cười, Tô Nham nói y hệt lời trợ lý của hắn.
Trương Vĩ có chút tức giận, cảm thấy bị lừa gạt. Lúc trước sao lại không chú ý tới điểm này , lúc ấy nếu biết rõ phỏng chừng sẽ coi thường Tô Nham…… Đây là nguyên nhân Tô Nham muốn ngụy trang sao. Suy nghĩ như vậy, Trương Vĩ lại thoải mái.
“Ba mẹ cậu không quản cậu à?” Trương Vĩ chuyển chủ đề khác.
“Sau khi tái hôn đều tiêu sái ra đi, một người muốn dựa vào nữ nhân có quyền để thành người thành công, một người chỉ nhận tình yêu không nói đạo lý. Mặc kệ người nào mang theo cục nợ như tôi đều ngại vướng bận.”
Trương Vĩ khinh thường lắc đầu:“Dựa vào ai không bằng dựa vào chính mình, tình yêu không thể coi như cơm để ăn. Cậu tuổi còn nhỏ đã giỏi như thế, có lẽ sẽ thành công sớm hơn cả cha cậu. Tuổi trẻ là vốn liếng lớn nhất của cậu.”
“Nể mặt tôi thế sao? Đa tạ .”
Hai người nâng ly cụng, trong mắt đều hàm chứa vui vẻ.
Sau khi cơm nước no nê mỗi người một ngả. Gần thi cuối kỳ cho nên Tô Nham cũng hao tốn tâm tư, đem toàn bộ mấy thứ đã học trong học kỳ học thêm hai lần, tranh thủ thực hiện vạn vô nhất thất. (không chút sơ hở, chắc chắn)
Còn có tiệc tối Nguyên đán cần chuẩn bị một tiết mục, Tô Nham hao tổn tâm trí, không biết nên biểu diễn cái gì, múa cột(=.=)? Cái này lúc học đại học y nhảy cũng ổn lắm. Ngẫm lại thì thôi đi, tiệc tối nguyên đán cao trung không phải tiệc tối đại học, nếu thật sự nhảy phỏng chừng sẽ hù chết chủ nhiệm mất. Tô Nham bật cười hì hì, trực tiếp đi đến nhà Dì Từ.
Dì Từ chờ đã lâu, thấy y vào nhà vội nói:“ Cửa hàng lần trước con hỏi dì đã hỏi thăm dùm con rồi. Ông chủ này quả là muốn chuyển nhượng cửa hàng, ổng làm ăn không tốt lắm, không làm nổi nữa.”
Tô Nham gật đầu _ cửa hàng y nhìn trúng ngay tại cửa ra vào của chợ rau. Cửa hàng này đang bán các loại thương phẩm gạo thóc dầu muối, sức cạnh tranh quá lớn, rất khó duy trì.
“Phiền toái Dì Từ , Dì Từ giúp con nói với họ là thuê trước một năm, chờ con nghỉ đông liền khai trương.”
“Dì nói?”
“Dạ, con phải làm phiền dì lần nữa vì con chưa đủ mười tám, không thể xin giấy phép buôn bán, chỉ sợ cục công thương không để cho con bán. Cha con lại không ở nhà, chỉ có thể dùng thân phận của dì. Dì yên tâm, quán hoa quả này sau khi khai trương, con sẽ không phát tiền lương của dì, mà dì có thể lấy đi 5% tiền lời. Tiền lương quầy rau con vẫn phát cho dì . Những người khác con thật sự không tin được, dì cảm thấy được chứ?”
Dì Từ ngây dại, đầu óc sững sờ nửa ngày không ổn định.
“Cái này cái này…… Sao có thể chứ? Dì không xuất tiền, con cần gì chia hoa hồng cho dì, dì không thể nhận được.”
“Yêu cầu của con xác thực rất quá đáng. Nhưng con cũng cũng chẳng còn biện pháp nào tốt hơn, bằng không quầy hoa quả chỉ có thể chờ con mười tám mở lại.”
“Không, dì không có ý này, thuê cửa hàng, tiền vốn, đều là con ra, dì sao có thể không biết xấu hổ bắt con chia hoa hồng……“Dì Từ thấp thỏm bất an.
Tô Nham mỉm cười _ nếu là người lớn khác, suy nghĩ hiện tại đại khái là mình có thể bị lừa hay không, nếu gặp chuyện không may có phải thay Tô Nham chịu trách nhiệm hay không. Hoặc nghĩ làm cách nào lừa gạt một đứa bé như Tô Nham, nuốt hết tiền lời trong tiệm.
“Dì có thể hảo hảo ngẫm lại, hoa quả của con có thể bán tốt hơn cả rau dưa. Đặc biệt giờ là cuối năm lập tức sắp tới năm mới, sinh ý tuyệt đối có thể bừng cháy. Kỳ thật hàng rau của con năm sau phỏng chừng còn phải làm phiền dì, lúc trước con là nhờ kẻ thứ ba thuê hàng rau, luồn lách sơ hở. Sang năm phải ký lần nữa, bằng không chỉ có thể đóng cửa.”
“A, sao lại như vậy……”
“Dì đừng vội, nghỉ ngơi đi thôi, nghĩ kỹ cho con đáp án.”
Xin giấy phép buôn bán khác với ký kết hợp đồng, mười sáu tuổi có thể ký hợp đồng nhưng chưa mười tám tuổi cục công thương tuyệt đối sẽ không cho buôn bán, trừ phi có người giám hộ ra mặt.
Người giám hộ không biết chạy tới nơi nào rồi, Tô Nham chưa bao giờ tính liên lạc với ông ta.
Tô Nham tiến vào không gian chơi đùa cùng Chiến Thần. Mọi người đều nói tính tuân lệnh của ngao Tây Tạng không tốt lắm, thiên tính hung mãnh của ngao Tây Tạng khiến nó không cách nào huấn luyện thành quân khuyển, hơn nữa không thông minh bằng quân khuyển. Nhưng Chiến Thần đại khái do điều kiện sống, đặc biệt thông minh, Tô Nham cố ý huấn luyện nó thành quân khuyển, Chiến Thần rất giỏi, Tô Nham nói, Chiến Thần đều có thể nghe hiểu. Tô Nham biết đây là ưu thế không gian tặng cho Chiến Thần, có một ngao Tây Tạng thông minh đương nhiên càng hoàn mỹ.
“Chiến Thần gần đây hình như không lớn nữa, trưởng thành rồi sao?”
“Khặc khặc , đây chính là cực hạn của nó, nói toạc ra sư tử giả dù sao cũng không phải sư tử. Nếu là sư tử, ta có thể khiến nó càng uy mãnh cao lớn hơn, hảo hảo bồi dưỡng còn có thể trở thành thần thú.”
“Ngươi khoác lác vừa thôi, có bản lĩnh này sao ngươi không đem cải trắng biến thành cải trắng bằng ngọc, biến ta thành Tôn Ngộ Không đi?”
“Khặc khặc khặc khặc, Nham Nham thiệt là ngốc, cải trắng làm sao có thể lớn thành cải trắng ngọc, ngốc bức!”(đần độn)
“…… Fuck, ngươi cái tốt thì không học toàn đi học mấy thứ thô tục.”
“Khặc khặc, ngươi lên máy vi tính nói chuyện phiếm cùng người khác không phải đều mắng người như vậy sao? Ta chửi đấy ngươi làm gì ta?”
“Không làm gì, cái thứ thế lực tà ác!”
“Nếu ngươi muốn biến thành Tôn Ngộ Không không thể trông cậy vào ta, phải tự ngươi cố gắng. Ta cho ngươi cơ hội và điều kiện này nhưng ngươi tựa hồ chẳng biết tự giác, khẩu quyết dạy ngươi lúc đầu ngươi luyện tập thế nào rồi ??? ”
“Ngốc bức mới luyện, luyện đến cuối cùng ta liền biến thành ngươi, khinh bỉ ngươi đấy.” Tô Nham giơ ngón tay giữa lên hướng về phía hồng vụ không mặt mũi không hình thù, khóe miệng kiêu ngạo giương lên. Hồng vụ tức giận đến kịch liệt quay cuồng,“Nham Nham! Ta muốn đại diện cho trăng sáng giáo huấn ngươi.”
“Nói ngươi đần còn không tin, học ba cái câu nói vô bổ này. Chẳng muốn nói với ngươi nữa, ta đi ngủ.”
Lễ Giáng Sinh kích tình phi dương thoáng cái trôi qua, Nguyên đán thiểm lượng đăng tràng[2].
Đối với các học sinh không yêu đương mà nói, Nguyên đán thú vị hơn lễ Noel. Lễ Giáng Sinh không cho nghỉ, mà Nguyên đán lại có tiệc tối! Hơn nữa sau tiệc tối còn có ba ngày nghỉ ngơi.
Toàn trường đều sôi sục khí thế chuẩn bị tiệc tối Nguyên đán. Tiệc tối nguyên đán của cao trung Lê Hoa là mỗi lớp tự tổ chức, chỉ mấy tiếng buổi tối mà thôi, chơi vui chính là do không khí.
Buổi sáng cùng ngày tiệc tối Nguyên đán, uỷ viên văn nghệ tới gần Tô Nham: “ Tô Nham đẹp giai, tiết mục của cậu rốt cuộc có định chưa, toàn lớp còn kém mấy người các cậu con sâu làm rầu nồi canh đó nghen.” uỷ viên Văn nghệ chọc vào tên vài người trống không trên bản luyện tập, trong đó có Tô Nham, Trần Yến, còn có vài nữ sinh rất hướng nội.
Tô Nham liếc nhìn danh sách, thấy tiết mục của Lương Khuê chọn là [ thích em] của beyond, điều này vẫn không thay đổi, giống như đúc đời trước. Khác chính là đời trước Tô Nham căn bản không có biểu diễn, nhưng lúc này y lại có chút ngứa ngáy.
Chỉ chốc lát, uỷ viên văn nghệ cầm bản luyện tập cảm thấy mỹ mãn tiêu soái bước đi . Về phần Trần Yến, không ai trông cậy cô biểu diễn, không hỏi tốt hơn, thiếu một người cũng không kém đi mấy.
Xế chiều hôm đó, toàn lớp đều bận rộn trang trí phòng học chờ đêm đến. Lớp trưởng Lâm Cường cầm quỹ lớp kéo Tô Nham cùng đi mua đồ, phải có hoa quả, có hạt dưa kẹo các loại thức ăn vvv. Kỳ thật tiền quỹ rất eo hẹp, mỗi người trong tiệc tối chỉ có thể được chia một quả cam, một vốc hạt dưa thêm vài cái kẹo. Chủ yếu đều là các học sinh tự mình mang đến góp phần, ý đồ làm náo nhiệt .
Lâm Cường không chỉ dẫn một mình Tô Nham theo mà còn mang theo hai nam sinh, để mua nhiều thứ quá thì bắt họ làm cu li luôn. Lâm Cường người này am hiểu tính toán tỉ mỉ, hỏi giá cam từng hàng từng hàng một, một đường đi đi qua đi lại hết cả tiếng đồng hồ còn chưa vừa mắt .
Tô Nham không nhịn được nói:“Rốt cuộc cậu có mua hay không, trời sắp tối rồi.”
“Mua! Đương nhiên phải mua!” Lâm Cường bất đắc dĩ, đành chọn lấy hàng hoa quả rẻ nhất. Chọn chọn lựa lựa xác định không có quả cam nào nát mới thở phào:“Còn gì nữa không, bao nhiêu tiền?”
Ông chủ quán hoa quả nói:“Tổng cộng năm mươi tám đồng.”
Lâm Cường đau ruột, vươn tay lấy tiền, móc quần lộn đến đáy, tiền cũng chẳng thấy đâu. Lâm Cường trừng to hai mắt, kinh hãi nói:“Tiền của tôi đây?”
Hai học sinh còn lại nóng nảy giúp Lâm Cường lục lọi tìm kiếm, nhưng đừng nói tiền quỹ mất, cả tiền tiêu vặt của Lâm Cường cũng mất. Lâm Cường lập tức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vẻ mặt cầu xin nói:“Toàn bộ tiền bị mất! Làm sao bây giờ, xong đời, tiệc tối lập tức bắt đầu rồi.”
“Sao cậu không cẩn thận thế.” Đồng học vội la lên.
“Không có tiền? Cam kia không thể bán.” ông chủ quán hoa quả tiếc hận nói.
“Trên người các cậu có mang theo tiền không? gom góp trước xem có đủ hay không.” đồng học khác nói rồi xuất ví tiền của mình ra. Vị này cũng là người nghèo, trong ví moi moi vét vét chỉ có hai mươi đồng.
“Tớ chỉ còn tiền xe về nhà ngày mai!” đồng học gấp gáp tức giận nói. Tiệc tối hôm nay, ngày mai nghỉ nên bọn nội trú bọn họ đều không còn bao nhiêu, có người cả tiền xe cũng là đi mượn.
Tô Nham im lặng lấy ví móc ra ba trăm đồng đưa cho Lâm Cường:“Có đủ hay không?”
Lâm Cường hai mắt đẫm lệ rưng rưng ôm cổ Tô Nham:“Tô Nham! Tớ dù có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp cậu! May mắn cậu là khoản ca có tiền!”
“Muốn lấy thân báo đáp hay không?” Tô Nham nháy mắt trêu ghẹo nói.
Lâm Cường ân ân gật đầu:“Được chứ được chứ, Tô đại khoản ca[3] yêu thương nhung nhớ nào có chuyện không cần, không chừng tớ còn được hưởng sái người giàu có cũng nên.” Lâm Cường cười ha ha, sảng khoái trả tiền mua cam.
Bốn người tiếp tục mua trái cây ăn vặt, mỗi người khiêng một đống lớn trở về trường, cả xe cũng không nỡ đón.
Trở lại phòng học, Lâm Cường khẩn cấp xông vào chỗ ngồi tìm ví tiền của mình, nhưng kết quả rất thất vọng. Ví cúa hắn xác thực bị mất, cũng không để quên trong phòng. Lâm Cường buồn bực không thôi, bị mất tiền quỹ, trách nhiệm này hắn phải chịu. Tiền mượn Tô Nham trước sau cũng phải hoàn lại, chỉ có thể dần dần giảm tiền tiêu vặt của mình lại.
Tô Nham nhìn ra hắn đang lo lắng, vỗ vai an ủi:“Tiền của tớ không cần trả vội.”
“Ai, vậy không phản đối nữa, người bạn như cậu tớ kết giao chắc rồi.” Lâm Cường than thở.
Lớp trưởng làm mất tiền quỹ nhanh chóng truyền khắp lớp học, Lâm Cường không làm gì được. Việc này truyền ra tất có người nói hắn không xứng làm lớp trưởng, nhưng sự tình đã phát sinh tát vào mồm người nhiều chuyện, có thể giải quyết sao? Chỉ lại ồn ào hơn mà thôi.
Sắc trời dần tối, từng lớp giăng đèn kết hoa, các học sinh tập hợp chuẩn bị biểu diễn. Lớp phó Trần Oản Oản cố ý đem ti vi cùng loa trong nhà đến, bằng không trông cậy vào chủ nhiệm cũng chỉ có thể quay mặt vào vách tường mà hát, bởi vì nhà chủ nhiệm còn chưa có sản phẩm công nghệ cao có thể ca hát. Năm nay toàn bộ cao trung, thiết bị của rất nhiều lớp đều là mượn từ nhà học sinh có gia cảnh tốt. Đãi ngộ của thầy giáo chờ một hai năm sau mới có thể đề cao.
Lúc tiệc tối bắt đầu đếm ngược, tất cả bàn học đều được dọn thành vòng tròn, mấy nữ sinh chia hoa quả hạt dưa, một bàn một phần.
Hai bên Tô Nham chính là Trần Yến và Lương Khuê. Lương Khuê đang yêu đương tâm tình tốt, Trần Oản Oản chiếm hết đôi mắt, căn bản không nhìn thấy sự tồn tại của Tô Nham. Tô Nham thảnh thơi dựa vào thành ghế cắn hạt dưa, xem tin tức TV đang chiếu.
Đột nhiên nghe Lương Khuê gào to một câu:“Trần Yến, vì sao trên bàn cậu không có đồ ăn?” Hắn thuần túy hiếu kỳ thôi, không có ý khác.
Trần Yến không lên tiếng, Tô Nham lúc này mới chú ý tới bàn học của Trần Yến trơ trụi trống trơn, không có bất kỳ vật gì.
Tô Nham lập tức căm tức, nhìn quét qua phòng học không thấy Lâm Cường, chỉ thấy Trần Oản Oản đang bận trước bận sau : “ Lớp phó, Trần Yến chưa được phân đồ ăn.” Y chỉ vào bàn Trần Yến nói.
Trần Oản Oản nhíu mày, trực tiếp lấy ra một quyển vở đi về phía Tô Nham đưa cho y. Tô Nham chẳng biết tại sao mở tập ra, thấy được trên đó ghi lại tiền quỹ mỗi học sinh đã đóng nhưng không có tên Trần Yến.
Trần Oản Oản bình tĩnh nói:“Trần Yến không giao tiền quỹ, tôi cũng không có cách nào.” Nói rồi đi.
“……” Tô Nham tức cười, không khỏi cười giễu nói:“Chẳng phải chỉ năm đồng thôi sao? Hà tất phải làm ảnh hưởng đến tình cảm như vậy không.”
Trần Oản Oản nghe vậy quay đầu lại:“Cậu nói đúng, chẳng phải một người năm đồng tiền quỹ thôi sao? Chỉ năm đồng thôi hết lần này tới lần khác có người chết cũng không chịu giao, chẳng lẽ tôi phải đi giật à?”
Tô Nham nhíu mày:“Điều kiện gia đình Trần Yến cậu lý giải một chút, bao dung một chút không được sao?”
Năm đồng xác thực rất ít nhưng Tô Nham và Trần Yến ngồi cùng bàn một học kỳ, sửng sốt không thấy Trần Yến ăn đồ ăn vặt lần nào, dù chỉ là một gói mì ăn liền năm xu cũng không thấy cô nếm qua.
“Đây là hoạt động tập thể, không quan hệ đến điều kiện gia đình. Trần Yến nếu có tự hiểu, phi thường muốn cùng các học sinh chơi đùa vui vẻ, có khó khăn nên nói với tôi sớm chút, hoặc đi nói với thầy ấy. Như vậy bất kể là tôi hay thầy cũng có thể thông cảm cho cô ta, nhưng cô ta kiệm lời không lên tiếng ai biết cổ nghĩ thế nào .”
“Làm con gái đừng kì cục như vậy, dù gì cậu và Trần Yến cũng là người cùng họ, đều họ Trần, thông cảm cho cô ấy một cái khó lắm sao?”
Sắc mặt Trần Oản Oản càng khó xem, hổn hển rống lên một câu:“Ai cùng họ với nó chứ hả! Xấu cả mặt!”
“Được rồi được đừng cãi nhau.” Lương Khuê đứng dậy đẩy Trần Oản Oản rời đi chiến trường, trong lòng rất xấu hổ. Trần Oản Oản cư nhiên chỉ vì năm đồng mà tính toán chi li, hắn mới cảm thấy mất mặt. Nhưng dù sao cũng là bạn gái, không thể không dỗ dành.
Chiến hỏa tắt Lâm Cường mới tiến vào, Lâm Cường chạy thẳng đến chỗ Tô Nham và Trần Yến nói:”Đồ ăn còn này, tớ đi lấy một phần cho Trần Yến, Tô Nham cậu đừng cãi với Trần Oản Oản, cô ta tính khí đại tiểu thư ấy mà, thấy là phiền, không đáng. Loại sự tình này cậu phải tìm tớ chứ, sao lại tìm cô ta.”
Tô Nham khẽ nói:“Không thấy cậu nên mới tìm cô ta, đùa gì thế. Cậu không cần mang thức ăn tới, tớ cho Trần Yến là được rồi, để khỏi có người nói không giao tiền quỹ còn đi hưởng lợi ăn cái gì của tập thể lớp, tội này rất nặng đó.”
Lâm Cường ha ha cười:“Cậu nói cũng có lý.” Lại nhỏ giọng nói với Tô Nham:“Cậu đặc biệt rất tốt với Trần Yến, tớ nói huynh đệ có phải nghĩ không thoáng thực nhìn trúng nữ sinh này chứ?”
“Nói bậy gì đó, không có chuyện như vậy.”
“Vậy thì tốt rồi.” Lâm Cường khoa trương thở phải rồi chuồn đi.
Không ít nam sinh theo đuổi Trần Oản Oản sau khi biết tình địch là Lương Khuê liền thấy hết hy vọng, muốn đẹp trai như Lương Khuê rất khó, giống minh tinh lại càng khó hơn. Hơn nữa không ít người cảm thấy họ rất xứng đôi, hai người đều xinh đẹp, thành tích tốt, trong nhà có tiền, đúng là trời sinh một đôi.
Nghe nói lần nghỉ nào đó, có người trông thấy Lương Khuê lấy một chiếc xe xa xỉ trên trăm vạn đi hẹn hò với Trần Oản Oản. Tạm thời không nhắc vấn đề Lương Khuê còn vị thành niên có bằng lái xe hay không, chỉ cái xe thôi đã làm đui mắt người ta rồi. Đầu năm nay có thể mua được xe trên trăm vạn mới gọi là giàu có. Đến vài năm sau cũng có thể xem như con ông cháu cha[1].
Tô Nham nghe thế tin tức lúc thở dài _ đầu thai là kỹ năng sống, thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Lớp mười học trường kì trong nháy mắt đã đến mùa đông gần đến tết nguyên đán.
Tô Nham mặc áo lông dày vào Nhất phẩm cư, Trương Vĩ sớm đã chờ ở đó.
Vừa vào phòng, toàn thân nóng lên.
Tô Nham cởi áo lông ra thở hắt:“Thật ngại để anh đợi lâu.”
Trương Vĩ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tô Nham, Tô Nham sờ sờ mặt:“Sao thế?”
Trương Vĩ hít sâu: “ Cậu hôm nay quên ngụy trang đấy. ”
“……” Tô Nham câm nín.
Trương Vĩ bật cười:“Không thể tưởng tượng tôi lại ký hợp đồng với một học sinh trung học.”
Tô Nham ho nhẹ:“Có chứng minh thư là được rồi mà. Tôi với anh ký kết lúc vừa tròn mười sáu, pháp luật quy định công dân trên mười sáu tuổi chưa tròn mười tám tuổi, dùng sức lao động của mình thu vào đề làm nguồn sống, coi là người có đầy đủ năng lực để thực hiện hành vi dân sự. Tôi có năng lực này là đủ rồi _ Hừ, anh muốn truy cứu trách nhiệm pháp luật tôi cũng không sợ, ba mẹ tôi không thực hiện trách nhiệm người giám hộ, tôi chỉ nuôi mình mà thôi. Mà hóa ra anh đã sớm biết à, vừa vặn sau này tôi cũng chẳng muốn ngụy trang .”
Trương Vĩ nghe xong quả thực dở khóc dở cười, Tô Nham nói y hệt lời trợ lý của hắn.
Trương Vĩ có chút tức giận, cảm thấy bị lừa gạt. Lúc trước sao lại không chú ý tới điểm này , lúc ấy nếu biết rõ phỏng chừng sẽ coi thường Tô Nham…… Đây là nguyên nhân Tô Nham muốn ngụy trang sao. Suy nghĩ như vậy, Trương Vĩ lại thoải mái.
“Ba mẹ cậu không quản cậu à?” Trương Vĩ chuyển chủ đề khác.
“Sau khi tái hôn đều tiêu sái ra đi, một người muốn dựa vào nữ nhân có quyền để thành người thành công, một người chỉ nhận tình yêu không nói đạo lý. Mặc kệ người nào mang theo cục nợ như tôi đều ngại vướng bận.”
Trương Vĩ khinh thường lắc đầu:“Dựa vào ai không bằng dựa vào chính mình, tình yêu không thể coi như cơm để ăn. Cậu tuổi còn nhỏ đã giỏi như thế, có lẽ sẽ thành công sớm hơn cả cha cậu. Tuổi trẻ là vốn liếng lớn nhất của cậu.”
“Nể mặt tôi thế sao? Đa tạ .”
Hai người nâng ly cụng, trong mắt đều hàm chứa vui vẻ.
Sau khi cơm nước no nê mỗi người một ngả. Gần thi cuối kỳ cho nên Tô Nham cũng hao tốn tâm tư, đem toàn bộ mấy thứ đã học trong học kỳ học thêm hai lần, tranh thủ thực hiện vạn vô nhất thất. (không chút sơ hở, chắc chắn)
Còn có tiệc tối Nguyên đán cần chuẩn bị một tiết mục, Tô Nham hao tổn tâm trí, không biết nên biểu diễn cái gì, múa cột(=.=)? Cái này lúc học đại học y nhảy cũng ổn lắm. Ngẫm lại thì thôi đi, tiệc tối nguyên đán cao trung không phải tiệc tối đại học, nếu thật sự nhảy phỏng chừng sẽ hù chết chủ nhiệm mất. Tô Nham bật cười hì hì, trực tiếp đi đến nhà Dì Từ.
Dì Từ chờ đã lâu, thấy y vào nhà vội nói:“ Cửa hàng lần trước con hỏi dì đã hỏi thăm dùm con rồi. Ông chủ này quả là muốn chuyển nhượng cửa hàng, ổng làm ăn không tốt lắm, không làm nổi nữa.”
Tô Nham gật đầu _ cửa hàng y nhìn trúng ngay tại cửa ra vào của chợ rau. Cửa hàng này đang bán các loại thương phẩm gạo thóc dầu muối, sức cạnh tranh quá lớn, rất khó duy trì.
“Phiền toái Dì Từ , Dì Từ giúp con nói với họ là thuê trước một năm, chờ con nghỉ đông liền khai trương.”
“Dì nói?”
“Dạ, con phải làm phiền dì lần nữa vì con chưa đủ mười tám, không thể xin giấy phép buôn bán, chỉ sợ cục công thương không để cho con bán. Cha con lại không ở nhà, chỉ có thể dùng thân phận của dì. Dì yên tâm, quán hoa quả này sau khi khai trương, con sẽ không phát tiền lương của dì, mà dì có thể lấy đi 5% tiền lời. Tiền lương quầy rau con vẫn phát cho dì . Những người khác con thật sự không tin được, dì cảm thấy được chứ?”
Dì Từ ngây dại, đầu óc sững sờ nửa ngày không ổn định.
“Cái này cái này…… Sao có thể chứ? Dì không xuất tiền, con cần gì chia hoa hồng cho dì, dì không thể nhận được.”
“Yêu cầu của con xác thực rất quá đáng. Nhưng con cũng cũng chẳng còn biện pháp nào tốt hơn, bằng không quầy hoa quả chỉ có thể chờ con mười tám mở lại.”
“Không, dì không có ý này, thuê cửa hàng, tiền vốn, đều là con ra, dì sao có thể không biết xấu hổ bắt con chia hoa hồng……“Dì Từ thấp thỏm bất an.
Tô Nham mỉm cười _ nếu là người lớn khác, suy nghĩ hiện tại đại khái là mình có thể bị lừa hay không, nếu gặp chuyện không may có phải thay Tô Nham chịu trách nhiệm hay không. Hoặc nghĩ làm cách nào lừa gạt một đứa bé như Tô Nham, nuốt hết tiền lời trong tiệm.
“Dì có thể hảo hảo ngẫm lại, hoa quả của con có thể bán tốt hơn cả rau dưa. Đặc biệt giờ là cuối năm lập tức sắp tới năm mới, sinh ý tuyệt đối có thể bừng cháy. Kỳ thật hàng rau của con năm sau phỏng chừng còn phải làm phiền dì, lúc trước con là nhờ kẻ thứ ba thuê hàng rau, luồn lách sơ hở. Sang năm phải ký lần nữa, bằng không chỉ có thể đóng cửa.”
“A, sao lại như vậy……”
“Dì đừng vội, nghỉ ngơi đi thôi, nghĩ kỹ cho con đáp án.”
Xin giấy phép buôn bán khác với ký kết hợp đồng, mười sáu tuổi có thể ký hợp đồng nhưng chưa mười tám tuổi cục công thương tuyệt đối sẽ không cho buôn bán, trừ phi có người giám hộ ra mặt.
Người giám hộ không biết chạy tới nơi nào rồi, Tô Nham chưa bao giờ tính liên lạc với ông ta.
Tô Nham tiến vào không gian chơi đùa cùng Chiến Thần. Mọi người đều nói tính tuân lệnh của ngao Tây Tạng không tốt lắm, thiên tính hung mãnh của ngao Tây Tạng khiến nó không cách nào huấn luyện thành quân khuyển, hơn nữa không thông minh bằng quân khuyển. Nhưng Chiến Thần đại khái do điều kiện sống, đặc biệt thông minh, Tô Nham cố ý huấn luyện nó thành quân khuyển, Chiến Thần rất giỏi, Tô Nham nói, Chiến Thần đều có thể nghe hiểu. Tô Nham biết đây là ưu thế không gian tặng cho Chiến Thần, có một ngao Tây Tạng thông minh đương nhiên càng hoàn mỹ.
“Chiến Thần gần đây hình như không lớn nữa, trưởng thành rồi sao?”
“Khặc khặc , đây chính là cực hạn của nó, nói toạc ra sư tử giả dù sao cũng không phải sư tử. Nếu là sư tử, ta có thể khiến nó càng uy mãnh cao lớn hơn, hảo hảo bồi dưỡng còn có thể trở thành thần thú.”
“Ngươi khoác lác vừa thôi, có bản lĩnh này sao ngươi không đem cải trắng biến thành cải trắng bằng ngọc, biến ta thành Tôn Ngộ Không đi?”
“Khặc khặc khặc khặc, Nham Nham thiệt là ngốc, cải trắng làm sao có thể lớn thành cải trắng ngọc, ngốc bức!”(đần độn)
“…… Fuck, ngươi cái tốt thì không học toàn đi học mấy thứ thô tục.”
“Khặc khặc, ngươi lên máy vi tính nói chuyện phiếm cùng người khác không phải đều mắng người như vậy sao? Ta chửi đấy ngươi làm gì ta?”
“Không làm gì, cái thứ thế lực tà ác!”
“Nếu ngươi muốn biến thành Tôn Ngộ Không không thể trông cậy vào ta, phải tự ngươi cố gắng. Ta cho ngươi cơ hội và điều kiện này nhưng ngươi tựa hồ chẳng biết tự giác, khẩu quyết dạy ngươi lúc đầu ngươi luyện tập thế nào rồi ??? ”
“Ngốc bức mới luyện, luyện đến cuối cùng ta liền biến thành ngươi, khinh bỉ ngươi đấy.” Tô Nham giơ ngón tay giữa lên hướng về phía hồng vụ không mặt mũi không hình thù, khóe miệng kiêu ngạo giương lên. Hồng vụ tức giận đến kịch liệt quay cuồng,“Nham Nham! Ta muốn đại diện cho trăng sáng giáo huấn ngươi.”
“Nói ngươi đần còn không tin, học ba cái câu nói vô bổ này. Chẳng muốn nói với ngươi nữa, ta đi ngủ.”
Lễ Giáng Sinh kích tình phi dương thoáng cái trôi qua, Nguyên đán thiểm lượng đăng tràng[2].
Đối với các học sinh không yêu đương mà nói, Nguyên đán thú vị hơn lễ Noel. Lễ Giáng Sinh không cho nghỉ, mà Nguyên đán lại có tiệc tối! Hơn nữa sau tiệc tối còn có ba ngày nghỉ ngơi.
Toàn trường đều sôi sục khí thế chuẩn bị tiệc tối Nguyên đán. Tiệc tối nguyên đán của cao trung Lê Hoa là mỗi lớp tự tổ chức, chỉ mấy tiếng buổi tối mà thôi, chơi vui chính là do không khí.
Buổi sáng cùng ngày tiệc tối Nguyên đán, uỷ viên văn nghệ tới gần Tô Nham: “ Tô Nham đẹp giai, tiết mục của cậu rốt cuộc có định chưa, toàn lớp còn kém mấy người các cậu con sâu làm rầu nồi canh đó nghen.” uỷ viên Văn nghệ chọc vào tên vài người trống không trên bản luyện tập, trong đó có Tô Nham, Trần Yến, còn có vài nữ sinh rất hướng nội.
Tô Nham liếc nhìn danh sách, thấy tiết mục của Lương Khuê chọn là [ thích em] của beyond, điều này vẫn không thay đổi, giống như đúc đời trước. Khác chính là đời trước Tô Nham căn bản không có biểu diễn, nhưng lúc này y lại có chút ngứa ngáy.
Chỉ chốc lát, uỷ viên văn nghệ cầm bản luyện tập cảm thấy mỹ mãn tiêu soái bước đi . Về phần Trần Yến, không ai trông cậy cô biểu diễn, không hỏi tốt hơn, thiếu một người cũng không kém đi mấy.
Xế chiều hôm đó, toàn lớp đều bận rộn trang trí phòng học chờ đêm đến. Lớp trưởng Lâm Cường cầm quỹ lớp kéo Tô Nham cùng đi mua đồ, phải có hoa quả, có hạt dưa kẹo các loại thức ăn vvv. Kỳ thật tiền quỹ rất eo hẹp, mỗi người trong tiệc tối chỉ có thể được chia một quả cam, một vốc hạt dưa thêm vài cái kẹo. Chủ yếu đều là các học sinh tự mình mang đến góp phần, ý đồ làm náo nhiệt .
Lâm Cường không chỉ dẫn một mình Tô Nham theo mà còn mang theo hai nam sinh, để mua nhiều thứ quá thì bắt họ làm cu li luôn. Lâm Cường người này am hiểu tính toán tỉ mỉ, hỏi giá cam từng hàng từng hàng một, một đường đi đi qua đi lại hết cả tiếng đồng hồ còn chưa vừa mắt .
Tô Nham không nhịn được nói:“Rốt cuộc cậu có mua hay không, trời sắp tối rồi.”
“Mua! Đương nhiên phải mua!” Lâm Cường bất đắc dĩ, đành chọn lấy hàng hoa quả rẻ nhất. Chọn chọn lựa lựa xác định không có quả cam nào nát mới thở phào:“Còn gì nữa không, bao nhiêu tiền?”
Ông chủ quán hoa quả nói:“Tổng cộng năm mươi tám đồng.”
Lâm Cường đau ruột, vươn tay lấy tiền, móc quần lộn đến đáy, tiền cũng chẳng thấy đâu. Lâm Cường trừng to hai mắt, kinh hãi nói:“Tiền của tôi đây?”
Hai học sinh còn lại nóng nảy giúp Lâm Cường lục lọi tìm kiếm, nhưng đừng nói tiền quỹ mất, cả tiền tiêu vặt của Lâm Cường cũng mất. Lâm Cường lập tức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vẻ mặt cầu xin nói:“Toàn bộ tiền bị mất! Làm sao bây giờ, xong đời, tiệc tối lập tức bắt đầu rồi.”
“Sao cậu không cẩn thận thế.” Đồng học vội la lên.
“Không có tiền? Cam kia không thể bán.” ông chủ quán hoa quả tiếc hận nói.
“Trên người các cậu có mang theo tiền không? gom góp trước xem có đủ hay không.” đồng học khác nói rồi xuất ví tiền của mình ra. Vị này cũng là người nghèo, trong ví moi moi vét vét chỉ có hai mươi đồng.
“Tớ chỉ còn tiền xe về nhà ngày mai!” đồng học gấp gáp tức giận nói. Tiệc tối hôm nay, ngày mai nghỉ nên bọn nội trú bọn họ đều không còn bao nhiêu, có người cả tiền xe cũng là đi mượn.
Tô Nham im lặng lấy ví móc ra ba trăm đồng đưa cho Lâm Cường:“Có đủ hay không?”
Lâm Cường hai mắt đẫm lệ rưng rưng ôm cổ Tô Nham:“Tô Nham! Tớ dù có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp cậu! May mắn cậu là khoản ca có tiền!”
“Muốn lấy thân báo đáp hay không?” Tô Nham nháy mắt trêu ghẹo nói.
Lâm Cường ân ân gật đầu:“Được chứ được chứ, Tô đại khoản ca[3] yêu thương nhung nhớ nào có chuyện không cần, không chừng tớ còn được hưởng sái người giàu có cũng nên.” Lâm Cường cười ha ha, sảng khoái trả tiền mua cam.
Bốn người tiếp tục mua trái cây ăn vặt, mỗi người khiêng một đống lớn trở về trường, cả xe cũng không nỡ đón.
Trở lại phòng học, Lâm Cường khẩn cấp xông vào chỗ ngồi tìm ví tiền của mình, nhưng kết quả rất thất vọng. Ví cúa hắn xác thực bị mất, cũng không để quên trong phòng. Lâm Cường buồn bực không thôi, bị mất tiền quỹ, trách nhiệm này hắn phải chịu. Tiền mượn Tô Nham trước sau cũng phải hoàn lại, chỉ có thể dần dần giảm tiền tiêu vặt của mình lại.
Tô Nham nhìn ra hắn đang lo lắng, vỗ vai an ủi:“Tiền của tớ không cần trả vội.”
“Ai, vậy không phản đối nữa, người bạn như cậu tớ kết giao chắc rồi.” Lâm Cường than thở.
Lớp trưởng làm mất tiền quỹ nhanh chóng truyền khắp lớp học, Lâm Cường không làm gì được. Việc này truyền ra tất có người nói hắn không xứng làm lớp trưởng, nhưng sự tình đã phát sinh tát vào mồm người nhiều chuyện, có thể giải quyết sao? Chỉ lại ồn ào hơn mà thôi.
Sắc trời dần tối, từng lớp giăng đèn kết hoa, các học sinh tập hợp chuẩn bị biểu diễn. Lớp phó Trần Oản Oản cố ý đem ti vi cùng loa trong nhà đến, bằng không trông cậy vào chủ nhiệm cũng chỉ có thể quay mặt vào vách tường mà hát, bởi vì nhà chủ nhiệm còn chưa có sản phẩm công nghệ cao có thể ca hát. Năm nay toàn bộ cao trung, thiết bị của rất nhiều lớp đều là mượn từ nhà học sinh có gia cảnh tốt. Đãi ngộ của thầy giáo chờ một hai năm sau mới có thể đề cao.
Lúc tiệc tối bắt đầu đếm ngược, tất cả bàn học đều được dọn thành vòng tròn, mấy nữ sinh chia hoa quả hạt dưa, một bàn một phần.
Hai bên Tô Nham chính là Trần Yến và Lương Khuê. Lương Khuê đang yêu đương tâm tình tốt, Trần Oản Oản chiếm hết đôi mắt, căn bản không nhìn thấy sự tồn tại của Tô Nham. Tô Nham thảnh thơi dựa vào thành ghế cắn hạt dưa, xem tin tức TV đang chiếu.
Đột nhiên nghe Lương Khuê gào to một câu:“Trần Yến, vì sao trên bàn cậu không có đồ ăn?” Hắn thuần túy hiếu kỳ thôi, không có ý khác.
Trần Yến không lên tiếng, Tô Nham lúc này mới chú ý tới bàn học của Trần Yến trơ trụi trống trơn, không có bất kỳ vật gì.
Tô Nham lập tức căm tức, nhìn quét qua phòng học không thấy Lâm Cường, chỉ thấy Trần Oản Oản đang bận trước bận sau : “ Lớp phó, Trần Yến chưa được phân đồ ăn.” Y chỉ vào bàn Trần Yến nói.
Trần Oản Oản nhíu mày, trực tiếp lấy ra một quyển vở đi về phía Tô Nham đưa cho y. Tô Nham chẳng biết tại sao mở tập ra, thấy được trên đó ghi lại tiền quỹ mỗi học sinh đã đóng nhưng không có tên Trần Yến.
Trần Oản Oản bình tĩnh nói:“Trần Yến không giao tiền quỹ, tôi cũng không có cách nào.” Nói rồi đi.
“……” Tô Nham tức cười, không khỏi cười giễu nói:“Chẳng phải chỉ năm đồng thôi sao? Hà tất phải làm ảnh hưởng đến tình cảm như vậy không.”
Trần Oản Oản nghe vậy quay đầu lại:“Cậu nói đúng, chẳng phải một người năm đồng tiền quỹ thôi sao? Chỉ năm đồng thôi hết lần này tới lần khác có người chết cũng không chịu giao, chẳng lẽ tôi phải đi giật à?”
Tô Nham nhíu mày:“Điều kiện gia đình Trần Yến cậu lý giải một chút, bao dung một chút không được sao?”
Năm đồng xác thực rất ít nhưng Tô Nham và Trần Yến ngồi cùng bàn một học kỳ, sửng sốt không thấy Trần Yến ăn đồ ăn vặt lần nào, dù chỉ là một gói mì ăn liền năm xu cũng không thấy cô nếm qua.
“Đây là hoạt động tập thể, không quan hệ đến điều kiện gia đình. Trần Yến nếu có tự hiểu, phi thường muốn cùng các học sinh chơi đùa vui vẻ, có khó khăn nên nói với tôi sớm chút, hoặc đi nói với thầy ấy. Như vậy bất kể là tôi hay thầy cũng có thể thông cảm cho cô ta, nhưng cô ta kiệm lời không lên tiếng ai biết cổ nghĩ thế nào .”
“Làm con gái đừng kì cục như vậy, dù gì cậu và Trần Yến cũng là người cùng họ, đều họ Trần, thông cảm cho cô ấy một cái khó lắm sao?”
Sắc mặt Trần Oản Oản càng khó xem, hổn hển rống lên một câu:“Ai cùng họ với nó chứ hả! Xấu cả mặt!”
“Được rồi được đừng cãi nhau.” Lương Khuê đứng dậy đẩy Trần Oản Oản rời đi chiến trường, trong lòng rất xấu hổ. Trần Oản Oản cư nhiên chỉ vì năm đồng mà tính toán chi li, hắn mới cảm thấy mất mặt. Nhưng dù sao cũng là bạn gái, không thể không dỗ dành.
Chiến hỏa tắt Lâm Cường mới tiến vào, Lâm Cường chạy thẳng đến chỗ Tô Nham và Trần Yến nói:”Đồ ăn còn này, tớ đi lấy một phần cho Trần Yến, Tô Nham cậu đừng cãi với Trần Oản Oản, cô ta tính khí đại tiểu thư ấy mà, thấy là phiền, không đáng. Loại sự tình này cậu phải tìm tớ chứ, sao lại tìm cô ta.”
Tô Nham khẽ nói:“Không thấy cậu nên mới tìm cô ta, đùa gì thế. Cậu không cần mang thức ăn tới, tớ cho Trần Yến là được rồi, để khỏi có người nói không giao tiền quỹ còn đi hưởng lợi ăn cái gì của tập thể lớp, tội này rất nặng đó.”
Lâm Cường ha ha cười:“Cậu nói cũng có lý.” Lại nhỏ giọng nói với Tô Nham:“Cậu đặc biệt rất tốt với Trần Yến, tớ nói huynh đệ có phải nghĩ không thoáng thực nhìn trúng nữ sinh này chứ?”
“Nói bậy gì đó, không có chuyện như vậy.”
“Vậy thì tốt rồi.” Lâm Cường khoa trương thở phải rồi chuồn đi.
Tác giả :
Dạ Đích