Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 140: Hạ Thanh khảo nghiệm!
Ngày hôm sau, Hạ Thanh ăn qua cơm sáng liền đi quân khu, Hạ Thiên Tịch thành thành thật thật ngốc trong nhà, tuy hôm qua đi ra ngoài chơi loạn một ngày, phụ thân cũng không nói gì, nhưng trong lòng Hạ Thiên Tịch vẫn thực chột dạ. Cùng Lăng Thần trò chuyện qua video xong, Hạ Thiên Tịch liền đi rèn luyện, không thể bởi vì ăn tết mà lười biếng, năm sau đã khai giảng, tuy không biết điểm tích phân ở trường Quân đội số 1 có tác dụng gì, có lẽ cũng giống như cấp bậc cơ giáp của họ, hiện tại rèn luyện chăm chỉ, làm kiến thức cơ bản thể thuật càng thêm vững chắc một chút, về sau khống chế cơ giáp cũng càng thêm ổn định.
"Nguyên soái, phía trước có người." Binh ca đang lái xe nhìn thấy một người chặn đường xe chạy phía trước, không khỏi quay đầu lại báo cáo với Hạ Thanh một tiếng. Hạ Thanh ngồi ở phía sau đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy binh ca lái xe nói như vậy cũng không để ý, binh ca thực nhanh đi xuống dò hỏi.
"Xin chào, xin hỏi đây là xe của Hạ nguyên soái phải không?"
Người ngăn lại xe không phải ai khác, chính là Lăng Thần.
Không rõ mình có chỗ nào không đúng khiến cho Hạ nguyên soái không muốn cho mình và Hạ Thiên Tịch kết giao, Lăng Thần cho rằng chuyện này vẫn là nhanh chóng giải quyết cho thỏa đáng, tuy ngày hôm qua Hạ Thiên Tịch nói đến vô tâm vô phế, nhưng hắn biết, nếu Hạ nguyên soái thiệt tình muốn ngăn cản hai người, đến lúc đó Hạ Thiên Tịch mặc kệ chọn lựa như thế nào cũng đều thương tâm. Cho nên, hôm nay hắn liền tới chặn xe Hạ Thanh, muốn gặp Hạ Thanh để nói chuyện, nhìn xem bản thân có chỗ nào không được Hạ Thanh thừa nhận, hắn cũng có thể đúng lúc sửa lại.
Lăng Thần nghĩ, chỉ cần thu phục được Hạ nguyên soái, hắn cùng Hạ Thiên Tịch về sau có thể quang minh chính đại ở bên nhau, cho dù hiện tại không thể bàn chuyện cưới hỏi, cũng có thể chính thức ở chung, bằng không về sau hai người lại phải lén lén lút lút, hắn cảm thấy như vậy quả thực khiến Hạ Thiên Tịch ủy khuất.
Hắn không muốn Hạ Thiên Tịch và mình ở bên nhau có một chút ủy khuất nào, cho nên vấn đề này hắn phải lập tức đi giải quyết.
"Đúng." Binh ca đơn giản trả lời: "Xin hỏi ngài tìm Hạ nguyên soái có việc gì?"
"Phiền ngươi nói với Hạ nguyên soái, ta là Lăng Thần, có việc muốn nói với Hạ nguyên soái, không biết Hạ nguyên soái hiện tại có thời gian hay không?"
"Ngài chờ một lát." Binh ca nói xong liền đi truyền lời, rất nhanh quay trở lại, làm ra tư thế mời nói: "Hạ nguyên soái mời ngài lên xe."
"Cảm ơn." Lăng Thần khách khí nói một câu rồi theo binh ca lên xe, binh ca mở ra cánh cửa phía sau xe, Lăng Thần đứng ở bên ngoài nhìn Hạ Thanh ngồi bên trong, tôn kính chào một cái theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn: "Hạ nguyên soái."
Hạ Thanh giương mắt nhìn hắn một cái nói: "Vào đi!"
Lăng Thần lên xe, cùng Hạ Thanh ngồi song song ở ghế sau, dáng ngồi của hắn phi thường tiêu chuẩn, hai chân tách ra, đầu gối và đùi vuông góc 90 độ, thân trên thẳng tắp, ngồi thẳng, hai tay phân biệt đặt trên hai đầu gối.
Hạ Thanh nhìn thoáng qua dáng ngồi quy củ của Lăng Thần trầm mặc một chút nói "Tiểu Tịch tuy vào được trường Quân đội số 1, nhưng nó trước nay đều chưa từng ngồi quy củ như vậy bao giờ."
Hạ Thiên Tịch ở nhà thực lười nhác, lười nhác giống như một chú mèo, tuy y có thể vào được trường quân đội số 1 khiến cho anh rất chấn động, nhưng Hạ Thiên Tịch ở trước mặt anh trước nay đều không giống một vị quân nhân.
Hiện tại nhìn dáng ngồi quy củ của Lăng Thần như vậy, Hạ Thanh có chút cảm thán, rõ ràng đều là những đứa trẻ như nhau, vì sao Lăng Thần cho anh cảm giác như một người nam nhân? Mà con trai của mình cho anh cảm giác vĩnh viễn đều giống như một thiếu niên không lớn?
"Trong nhà không nghiêm cẩn như ở quân đội, cho nên Tịch Tịch liền thả lỏng một chút, nhưng Tịch Tịch ở trường Quân đội số 1 thành tích rất ưu tú, những huấn luyện khắc khổ buồn tẻ kia, y trước nay đều không hề kêu ca." Nhớ tới Hạ Thiên Tịch, trong lòng Lăng Thần một mảnh mềm mại, khuôn mặt vừa rồi còn lạnh lẽo cương nghị không tự giác mà nhu hòa xuống.
Không có ai là không thích nghe người khác khích lệ con trai của mình, cho dù là Hạ Thanh, anh cũng thích nghe con trai được khen, nghe thấy Lăng Thần khen Hạ Thiên Tịch như vậy, giọng nói của anh cũng nhu hòa vài phần, không còn lãnh ngạnh như vừa rồi nói: "Nó trước kia không thích chịu khổ, một chút khổ cũng không chịu nổi, bảo nó đứng nghiêm một giờ cũng choáng váng, nếu có khả năng, ta vẫn không hy vọng nó thay đổi nhiều như vậy, cũng không hy vọng nói đi đến trường Quân đội số 1, nếu có thể, ta thật hy vọng nói không có bất cứ thay đổi gì."
Nhớ tới Hạ Thiên Tịch nhõng nhẽo trước kia, chỉ hơi bị anh huấn luyện một hồi sẽ rầm rì bất tỉnh, hoặc là ủy khuất khóc nhè, có đôi khi anh tuy cảm thấy hận rèn sắt không thành thép, nhưng khi đó y cũng không phải ăn nhiều khổ như vậy, cũng không cần chịu bất luận thương tổn gì. Tuy Hạ Thiên Tịch thay đổi trở nên ưu tú như vậy, nhưng lại vô cớ khiến anh đau lòng, anh một chút cũng không muốn con trai đứng ở chỗ cao được người khác chú mục, anh chỉ muốn con trai ở dưới cánh chim của anh mà sống cả đời vui vẻ là được.
Nghe được Hạ Thanh nói như vậy, cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Hạ Thanh, Lăng Thần quay đầu ngoài ý muốn nhìn Hạ Thanh một cái, sau đó trầm mặc suy nghĩ một chút nói: "Hạ nguyên soái, ta không tán đồng cách nói của ngươi, tuy ta biết người đau lòng Tịch Tịch chịu nhiều khổ như vậy, nhưng nếu thân là một người nam nhân không có sức mạnh để tự hào, cho dù chúng ta không thèm để ý cái nhìn của người khác, nhưng đồn đại như vậy cũng khiến Tịch Tịch chịu tổn thương, hơn nữa, bởi vì ngài là nguyên soái, ngài hiện tại có thể che chở cho Tịch Tịch, như vậy nếu không có ngài thì sao? Tịch Tịch là con trai ngài, cho dù y là phế vật, cũng bị toàn bộ người liên bang chú ý, về sau nếu không còn ngài bao bọc, Tịch Tịch phải đi nơi nào?"
"Ta thích Tịch Tịch, càng yêu y hơn, nhưng ta vẫn hy vọng Tịch Tịch có thể cùng ta đứng trên đỉnh sức mạnh, có đủ sức mạnh bễ nghễ trên cao mọi người, đây không thể cho rằng ta không yêu y, ta thậm chí nhìn đến y rèn luyện khắc khổ như vậy mà đau lòng, nhưng ta muốn cho y có sức mạnh tự bảo vệ bản thân, như vậy cho dù sau này ta không ở bên cạnh y, người khác cũng không thể tùy tiện bắt nạt y."
Hắn yêu Hạ Thiên Tịch không phải giả, cũng đau lòng y vất vả, càng muốn vì y tạo nên một mảnh không gian cho y tùy ý bay lượn, nhưng như vậy cũng không thể cho thấy Hạ Thiên Tịch liền không cần nỗ lực, bằng không về sau bọn họ vạn nhất có chuyện gì không ở cùng nhau, y vẫn sẽ bị bắt nạt.
Hạ Thanh ngoài ý muốn nhìn Lăng Thần một cái, tựa hồ không nghĩ tới Lăng Thần cư nhiên sẽ nói ra như vậy, một lúc lâu mới nói: "Ngươi khác với Lăng Nghị."
Hình tượng vô lại lưu manh của Lăng Nghị đã thâm nhập vào tim anh thật sâu, nếu hôm nay không nói ra những lời như vậy, càng không có sự thành thục ổn trọng, nếu tính cách giống với Lăng Nghị thì nói như thế nào anh cũng không đồng ý cho Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần.
"Tính cách phụ thân ác liệt một chút, nhưng đối với mẫu thân đại nhân vẫn rất tốt." Lăng Thần cũng biết hình tượng lưu manh như vậy của Lăng Nghị, cũng không thể nói thêm điều gì, dù sao cũng là phụ thân của mình, hắn một đứa con sao có thể nói phụ thân không tốt.
Hạ Thanh không phản bác, ngược lại nhắm mắt dưỡng thần.
Lăng Thần thấy Hạ Thanh không nói, mình cũng không mở miệng. Xe thực nhanh tới quân khu, Lăng Thần đi theo phía sau Hạ Thanh tiến vào quân khu, rất nhiều người thấy Hạ Thanh đều cung kính chào hỏi, cũng có không ít người nhìn thấy Lăng Thần cư nhiên cũng chào hỏi.
Quân khu này mới là quân khu chân chính, văn phòng của Hạ Thanh và Lăng Nghị đều ở chỗ này, mà Lăng Thần từ khi còn nhỏ đã đi theo Lăng Nghị tới quân khu lăn lộn, cho nên ở chỗ này Lăng Thần cũng có nhiều người quen biết.
Hạ Thanh cũng chú ý tới hiện tượng này, chẳng qua cũng không nói gì, đi vào bên trong, đối với phó quan đi theo bên người nói: "Trước dẫn hắn tới phòng khách."
Lăng Thần ngồi quy củ ở phòng khách, vẫn dáng ngồi nghiêm cẩn tiêu chuẩn như vậy, lần ngồi này liền trong vòng ba tiếng đồng hồ.
Hạ Thanh giống như bỏ quên hắn, càng không có người nhớ tới hắn, trong lúc không ai tới phòng khách liếc hắn hỏi thăm một câu, hắn một người cứ ngồi tư thế tiêu chuẩn như vậy chờ đợi trong phòng khách, biểu tình trên mặt không có biến hóa, lúc trước là biểu tình gì hiện tại vẫn như vậy, không nôn nóng, không bực bội, không kiên nhẫn gì đó, càng không có đứng lên tùy tiện đi lại, cũng không đi ra ngoài tìm người hỏi thăm một tiếng, thật giống như hiện tại hắn là bức tượng điêu khắc, cũng đem mục đích mình tới nơi này quên mất. Lăng Thần không biết, cũng không phải Hạ Thanh ngồi làm việc trong văn phòng thực sự quên hắn đi, chỉ là đang khảo nghiệm hắn.
Phòng họp này có một cái camera mini ẩn hình, anh ngồi trong văn phòng, nhìn Lăng Thần trong màn hình, ba tiếng, vẫn một tư thế ngồi như vậy, trên mặt vẫn một biểu tình, trong lúc đó ngay cả đứng lên đi lại hoạt động gân cốt cũng không có. Ban đầu cho rằng hắn ngồi nghiêm chỉnh tiêu chuẩn như vậy ở trước mặt anh là giả bộ, dù sao tính cách lưu manh của Lăng Nghị đã nhập vào tâm, con hắn chẳng lẽ ngay một chút cũng không di truyền tính cách của hắn sao? Hạ Thanh đương nhiên không tin, cho nên mới sai người đem Lăng Thần tới nơi này khảo nghiệm hắn một chút.
Nếu là lúc trước, Hạ Thanh cảm thấy Lăng Thần người này đủ trầm ổn, như vậy hiện tại, anh cảm thấy Lăng Thần người này đã quá mức trầm ổn.
Để hắn ngồi một mình chờ đợi suốt ba giờ, còn ngồi đúng một dáng ngồi tiêu chuẩn, ngay cả anh cũng cảm thấy bực bội. Nhưng Lăng Thần không tức giận, tính tình ổn trọng như vậy thực khó được, huống chi Lăng Thần năm nay mới bao lớn?
Ngẫm lại nếu là con trai mình ở trong phòng đợi ba tiếng như vậy, khẳng định là không chịu yên.
Ngón tay Hạ Thanh gõ gõ bàn làm việc, hơi hơi tự hỏi một chút, đứng lên đi ra văn phòng.
Ở phòng khách đợi hơn ba tiếng, cửa rốt cuộc bị mở ra, nhưng Lăng Thần cũng không oán giận, lập tức đứng lên cung kính chào một cái theo nghi thức quân đội với Hạ Thanh nói: "Hạ nguyên soái"
Hạ Thanh gật gật đầu nói "Đi theo ta."
..........
"Nguyên soái, phía trước có người." Binh ca đang lái xe nhìn thấy một người chặn đường xe chạy phía trước, không khỏi quay đầu lại báo cáo với Hạ Thanh một tiếng. Hạ Thanh ngồi ở phía sau đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy binh ca lái xe nói như vậy cũng không để ý, binh ca thực nhanh đi xuống dò hỏi.
"Xin chào, xin hỏi đây là xe của Hạ nguyên soái phải không?"
Người ngăn lại xe không phải ai khác, chính là Lăng Thần.
Không rõ mình có chỗ nào không đúng khiến cho Hạ nguyên soái không muốn cho mình và Hạ Thiên Tịch kết giao, Lăng Thần cho rằng chuyện này vẫn là nhanh chóng giải quyết cho thỏa đáng, tuy ngày hôm qua Hạ Thiên Tịch nói đến vô tâm vô phế, nhưng hắn biết, nếu Hạ nguyên soái thiệt tình muốn ngăn cản hai người, đến lúc đó Hạ Thiên Tịch mặc kệ chọn lựa như thế nào cũng đều thương tâm. Cho nên, hôm nay hắn liền tới chặn xe Hạ Thanh, muốn gặp Hạ Thanh để nói chuyện, nhìn xem bản thân có chỗ nào không được Hạ Thanh thừa nhận, hắn cũng có thể đúng lúc sửa lại.
Lăng Thần nghĩ, chỉ cần thu phục được Hạ nguyên soái, hắn cùng Hạ Thiên Tịch về sau có thể quang minh chính đại ở bên nhau, cho dù hiện tại không thể bàn chuyện cưới hỏi, cũng có thể chính thức ở chung, bằng không về sau hai người lại phải lén lén lút lút, hắn cảm thấy như vậy quả thực khiến Hạ Thiên Tịch ủy khuất.
Hắn không muốn Hạ Thiên Tịch và mình ở bên nhau có một chút ủy khuất nào, cho nên vấn đề này hắn phải lập tức đi giải quyết.
"Đúng." Binh ca đơn giản trả lời: "Xin hỏi ngài tìm Hạ nguyên soái có việc gì?"
"Phiền ngươi nói với Hạ nguyên soái, ta là Lăng Thần, có việc muốn nói với Hạ nguyên soái, không biết Hạ nguyên soái hiện tại có thời gian hay không?"
"Ngài chờ một lát." Binh ca nói xong liền đi truyền lời, rất nhanh quay trở lại, làm ra tư thế mời nói: "Hạ nguyên soái mời ngài lên xe."
"Cảm ơn." Lăng Thần khách khí nói một câu rồi theo binh ca lên xe, binh ca mở ra cánh cửa phía sau xe, Lăng Thần đứng ở bên ngoài nhìn Hạ Thanh ngồi bên trong, tôn kính chào một cái theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn: "Hạ nguyên soái."
Hạ Thanh giương mắt nhìn hắn một cái nói: "Vào đi!"
Lăng Thần lên xe, cùng Hạ Thanh ngồi song song ở ghế sau, dáng ngồi của hắn phi thường tiêu chuẩn, hai chân tách ra, đầu gối và đùi vuông góc 90 độ, thân trên thẳng tắp, ngồi thẳng, hai tay phân biệt đặt trên hai đầu gối.
Hạ Thanh nhìn thoáng qua dáng ngồi quy củ của Lăng Thần trầm mặc một chút nói "Tiểu Tịch tuy vào được trường Quân đội số 1, nhưng nó trước nay đều chưa từng ngồi quy củ như vậy bao giờ."
Hạ Thiên Tịch ở nhà thực lười nhác, lười nhác giống như một chú mèo, tuy y có thể vào được trường quân đội số 1 khiến cho anh rất chấn động, nhưng Hạ Thiên Tịch ở trước mặt anh trước nay đều không giống một vị quân nhân.
Hiện tại nhìn dáng ngồi quy củ của Lăng Thần như vậy, Hạ Thanh có chút cảm thán, rõ ràng đều là những đứa trẻ như nhau, vì sao Lăng Thần cho anh cảm giác như một người nam nhân? Mà con trai của mình cho anh cảm giác vĩnh viễn đều giống như một thiếu niên không lớn?
"Trong nhà không nghiêm cẩn như ở quân đội, cho nên Tịch Tịch liền thả lỏng một chút, nhưng Tịch Tịch ở trường Quân đội số 1 thành tích rất ưu tú, những huấn luyện khắc khổ buồn tẻ kia, y trước nay đều không hề kêu ca." Nhớ tới Hạ Thiên Tịch, trong lòng Lăng Thần một mảnh mềm mại, khuôn mặt vừa rồi còn lạnh lẽo cương nghị không tự giác mà nhu hòa xuống.
Không có ai là không thích nghe người khác khích lệ con trai của mình, cho dù là Hạ Thanh, anh cũng thích nghe con trai được khen, nghe thấy Lăng Thần khen Hạ Thiên Tịch như vậy, giọng nói của anh cũng nhu hòa vài phần, không còn lãnh ngạnh như vừa rồi nói: "Nó trước kia không thích chịu khổ, một chút khổ cũng không chịu nổi, bảo nó đứng nghiêm một giờ cũng choáng váng, nếu có khả năng, ta vẫn không hy vọng nó thay đổi nhiều như vậy, cũng không hy vọng nói đi đến trường Quân đội số 1, nếu có thể, ta thật hy vọng nói không có bất cứ thay đổi gì."
Nhớ tới Hạ Thiên Tịch nhõng nhẽo trước kia, chỉ hơi bị anh huấn luyện một hồi sẽ rầm rì bất tỉnh, hoặc là ủy khuất khóc nhè, có đôi khi anh tuy cảm thấy hận rèn sắt không thành thép, nhưng khi đó y cũng không phải ăn nhiều khổ như vậy, cũng không cần chịu bất luận thương tổn gì. Tuy Hạ Thiên Tịch thay đổi trở nên ưu tú như vậy, nhưng lại vô cớ khiến anh đau lòng, anh một chút cũng không muốn con trai đứng ở chỗ cao được người khác chú mục, anh chỉ muốn con trai ở dưới cánh chim của anh mà sống cả đời vui vẻ là được.
Nghe được Hạ Thanh nói như vậy, cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Hạ Thanh, Lăng Thần quay đầu ngoài ý muốn nhìn Hạ Thanh một cái, sau đó trầm mặc suy nghĩ một chút nói: "Hạ nguyên soái, ta không tán đồng cách nói của ngươi, tuy ta biết người đau lòng Tịch Tịch chịu nhiều khổ như vậy, nhưng nếu thân là một người nam nhân không có sức mạnh để tự hào, cho dù chúng ta không thèm để ý cái nhìn của người khác, nhưng đồn đại như vậy cũng khiến Tịch Tịch chịu tổn thương, hơn nữa, bởi vì ngài là nguyên soái, ngài hiện tại có thể che chở cho Tịch Tịch, như vậy nếu không có ngài thì sao? Tịch Tịch là con trai ngài, cho dù y là phế vật, cũng bị toàn bộ người liên bang chú ý, về sau nếu không còn ngài bao bọc, Tịch Tịch phải đi nơi nào?"
"Ta thích Tịch Tịch, càng yêu y hơn, nhưng ta vẫn hy vọng Tịch Tịch có thể cùng ta đứng trên đỉnh sức mạnh, có đủ sức mạnh bễ nghễ trên cao mọi người, đây không thể cho rằng ta không yêu y, ta thậm chí nhìn đến y rèn luyện khắc khổ như vậy mà đau lòng, nhưng ta muốn cho y có sức mạnh tự bảo vệ bản thân, như vậy cho dù sau này ta không ở bên cạnh y, người khác cũng không thể tùy tiện bắt nạt y."
Hắn yêu Hạ Thiên Tịch không phải giả, cũng đau lòng y vất vả, càng muốn vì y tạo nên một mảnh không gian cho y tùy ý bay lượn, nhưng như vậy cũng không thể cho thấy Hạ Thiên Tịch liền không cần nỗ lực, bằng không về sau bọn họ vạn nhất có chuyện gì không ở cùng nhau, y vẫn sẽ bị bắt nạt.
Hạ Thanh ngoài ý muốn nhìn Lăng Thần một cái, tựa hồ không nghĩ tới Lăng Thần cư nhiên sẽ nói ra như vậy, một lúc lâu mới nói: "Ngươi khác với Lăng Nghị."
Hình tượng vô lại lưu manh của Lăng Nghị đã thâm nhập vào tim anh thật sâu, nếu hôm nay không nói ra những lời như vậy, càng không có sự thành thục ổn trọng, nếu tính cách giống với Lăng Nghị thì nói như thế nào anh cũng không đồng ý cho Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần.
"Tính cách phụ thân ác liệt một chút, nhưng đối với mẫu thân đại nhân vẫn rất tốt." Lăng Thần cũng biết hình tượng lưu manh như vậy của Lăng Nghị, cũng không thể nói thêm điều gì, dù sao cũng là phụ thân của mình, hắn một đứa con sao có thể nói phụ thân không tốt.
Hạ Thanh không phản bác, ngược lại nhắm mắt dưỡng thần.
Lăng Thần thấy Hạ Thanh không nói, mình cũng không mở miệng. Xe thực nhanh tới quân khu, Lăng Thần đi theo phía sau Hạ Thanh tiến vào quân khu, rất nhiều người thấy Hạ Thanh đều cung kính chào hỏi, cũng có không ít người nhìn thấy Lăng Thần cư nhiên cũng chào hỏi.
Quân khu này mới là quân khu chân chính, văn phòng của Hạ Thanh và Lăng Nghị đều ở chỗ này, mà Lăng Thần từ khi còn nhỏ đã đi theo Lăng Nghị tới quân khu lăn lộn, cho nên ở chỗ này Lăng Thần cũng có nhiều người quen biết.
Hạ Thanh cũng chú ý tới hiện tượng này, chẳng qua cũng không nói gì, đi vào bên trong, đối với phó quan đi theo bên người nói: "Trước dẫn hắn tới phòng khách."
Lăng Thần ngồi quy củ ở phòng khách, vẫn dáng ngồi nghiêm cẩn tiêu chuẩn như vậy, lần ngồi này liền trong vòng ba tiếng đồng hồ.
Hạ Thanh giống như bỏ quên hắn, càng không có người nhớ tới hắn, trong lúc không ai tới phòng khách liếc hắn hỏi thăm một câu, hắn một người cứ ngồi tư thế tiêu chuẩn như vậy chờ đợi trong phòng khách, biểu tình trên mặt không có biến hóa, lúc trước là biểu tình gì hiện tại vẫn như vậy, không nôn nóng, không bực bội, không kiên nhẫn gì đó, càng không có đứng lên tùy tiện đi lại, cũng không đi ra ngoài tìm người hỏi thăm một tiếng, thật giống như hiện tại hắn là bức tượng điêu khắc, cũng đem mục đích mình tới nơi này quên mất. Lăng Thần không biết, cũng không phải Hạ Thanh ngồi làm việc trong văn phòng thực sự quên hắn đi, chỉ là đang khảo nghiệm hắn.
Phòng họp này có một cái camera mini ẩn hình, anh ngồi trong văn phòng, nhìn Lăng Thần trong màn hình, ba tiếng, vẫn một tư thế ngồi như vậy, trên mặt vẫn một biểu tình, trong lúc đó ngay cả đứng lên đi lại hoạt động gân cốt cũng không có. Ban đầu cho rằng hắn ngồi nghiêm chỉnh tiêu chuẩn như vậy ở trước mặt anh là giả bộ, dù sao tính cách lưu manh của Lăng Nghị đã nhập vào tâm, con hắn chẳng lẽ ngay một chút cũng không di truyền tính cách của hắn sao? Hạ Thanh đương nhiên không tin, cho nên mới sai người đem Lăng Thần tới nơi này khảo nghiệm hắn một chút.
Nếu là lúc trước, Hạ Thanh cảm thấy Lăng Thần người này đủ trầm ổn, như vậy hiện tại, anh cảm thấy Lăng Thần người này đã quá mức trầm ổn.
Để hắn ngồi một mình chờ đợi suốt ba giờ, còn ngồi đúng một dáng ngồi tiêu chuẩn, ngay cả anh cũng cảm thấy bực bội. Nhưng Lăng Thần không tức giận, tính tình ổn trọng như vậy thực khó được, huống chi Lăng Thần năm nay mới bao lớn?
Ngẫm lại nếu là con trai mình ở trong phòng đợi ba tiếng như vậy, khẳng định là không chịu yên.
Ngón tay Hạ Thanh gõ gõ bàn làm việc, hơi hơi tự hỏi một chút, đứng lên đi ra văn phòng.
Ở phòng khách đợi hơn ba tiếng, cửa rốt cuộc bị mở ra, nhưng Lăng Thần cũng không oán giận, lập tức đứng lên cung kính chào một cái theo nghi thức quân đội với Hạ Thanh nói: "Hạ nguyên soái"
Hạ Thanh gật gật đầu nói "Đi theo ta."
..........
Tác giả :
Tiểu Bánh Trôi