Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 138: Nhàn nhạt tình tố! Ấm áp ở chung (9)
Tuy là nói đi căng gió, nhưng lại không có một chút cảm giác đua xe, bởi vì người yêu ngay tại bên người là bạn, Hạ Thiên Tịch một chút cũng không muốn đi nhanh như vậy, cũng không biết trong lòng lúc này là đang nghĩ cái gì?
Giờ phút này, cậu chỉ muốn cùng người bên cạnh làm bạn vĩnh viễn, chỉ hy vọng con đường này vĩnh viễn đều không có điểm cuối.
Hạ Thiên Tịch lái xe thực ổn, rất chậm, Lăng Thần chỉ ngồi ở ghế phụ lái ánh mắt nhu tình nhìn y, cũng không thúc giục y.
Hạ Thiên Tịch không muốn giờ phút này trôi qua, y chỉ muốn cứ như vậy mãi mãi!
Tích tích tích --
Tiếng còi xe không kiên nhẫn liên tục từ sau xe truyền đến, Hạ Thiên Tịch nhìn qua kính chiếu hậu thấy được phía sau xe mình có một chiếc xe, còi xe không kiên nhẫn vang lên liên tục không ngừng trên quốc lộ, rất là chói tai.
Hạ Thiên Tịch nhíu nhíu mày, cảm giác chiếc xe phía sau muốn kiếm chuyện, đường quốc lộ rộng như vậy, nếu hắn muốn vượt qua xe họ chỉ cần đánh lái một cái là được không phải sao, cần gì cứ phải đi sau xe họ ấn còi inh ỏi làm gì?
Có điều, xem ở hôm nay tâm trạng lão tử sảng khoái, lão tử không so đo với ngươi, Hạ Thiên Tịch tâm tình vui sướng mà gợi lên khóe môi, chuyển động tay lái đem xe hướng ven đường nhích lại gần, cẩn thận để lại một lối nhỏ cho xe phía sau.
Xe phía sau thực nhanh tiến lên, khi hai chiếc xe đi qua nhau, có một thanh niên kiêu ngạo lưu manh huýt sáo với Hạ Thiên Tịch một cái: "Huýt--tiểu tử, ngươi không phải còn chưa cái sữa chứ! Không biết lái xe thì cũng đừng chặn đường, ha ha...."
Chiếc xe màu đỏ nhanh chóng đi qua, giọng nói kiêu ngạo mang theo cười nhạo phiêu tán ở không trung.
Hạ Thiên Tịch không nghĩ tới, y chỉ là cho xe đi chậm một chút cũng bị người cười nhạo.
Hạ Thiên Tịch trừng mắt, nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ chỉ còn lại một chấm nhỏ phía trước, lòng bàn chân giẫm chân ga một cái, phi nhanh mà đuổi theo.
Dám kiêu ngạo trước mặt y, quả thực chính là tìm chết, hôm nay lão tử nhất định phải cho ngươi biết cái gì gọi là kiêu ngạo.
Xe thể thao màu đỏ phía trước cũng có hai người thanh niên, một người thoạt nhìn lớn tuổi hơn trong đó nhìn qua thanh niên còn lại nhíu mày một chút, nghiêm khắc răn dạy thanh niên lái xe này: "Tiểu Tích, đừng kiếm chuyện."
"Xí, ta sao gọi là tìm việc chứ?" Thanh niên tóc đỏ vẻ mặt kiêu ngạo lưu manh huýt sáo một tiếng: "Ca, chiếc xe kia chính là loại vừa mới đưa ra thị trường, ta còn không cướp được, cũng không biết tiểu tử kia là ai cư nhiên vận khí tốt như vậy, ta chính là không thích nhìn y dùng một cái xe tốt mà đi như xe lừa."
"Được rồi, chỉ cần ngươi không chủ động gây chuyện là được."
"Xí, ta mới không có tâm tình đi gây chuyện đâu!"
....
Trong quá trình hai người nói chuyện, Hạ Thiên Tịch đã lái xe đuổi theo xe thanh niên, khi hai chiếc xe đi ngang qua nhau giọng nói đầy kiêu ngạo vang lên: "Tiểu tử!" Y vươn ngón giữa đối với thanh niên nhìn qua kiêu ngạo kia so đo, giương lên khóe môi lái xe nhanh như bay vượt qua.
"Y cư nhiên dám giơ ngón giữa với ta?" Thanh niên trong nháy mắt xù lông, đôi mắt trừng đến tròn xoe dường như cảm thấy không thể tin nổi, lòng bàn chân giẫm chân ga một cái tăng nhanh tốc độ, còn không quên cáo trạng với thanh niên bên cạnh: "Ca, đây không thể trách ta, là hắn tìm ta khiêu khích."
Sau đó hai chiếc xe liền so bì trên đường cái, ngươi truy ta đuổi, ngươi trước ta sau, không chút nhượng bộ.
Khi hai xe đang phân cao thấp, đoạn đường phía trước xuất hiện một lối rẽ, hơn nữa lối rẽ kia rất hẹp, dựa theo tốc độ hiện tại của hai người bọn họ, cần phải giảm bớt tốc độ, nếu không rất có thể sẽ bị lao xuống triền núi chết người.
Thanh niên đi xe thể thao màu đỏ nhìn thấy phía trước có lối rẽ, lập tức khẩn cấp phanh lại, sau đó thả chậm tốc độ xe, nhưng nhìn xe thể thao màu xanh phía trước vẫn như cũ không giảm tốc độ, một đôi mắt trừng lên so với chuông còn lớn hơn, miệng há rộng có thể đút cả một quả trứng thúi.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của thanh niên này, chiếc xe màu xanh phía trước rất nhanh tiến vào đoạn rẽ kia, dựa vào tốc độ của xe, cản bản là không kịp đảo tay lái, mà trong ánh mắt khiếp sợ của thanh niên chỉ thấy chiếc xe kia khó khăn cọ qua cạnh đường quốc lộ, thân xe nghiêng lên, chỉ dùng bánh xe một bên chạm đất, thân xe bên kia ở không trung, xoay tròn hoa lệ một cái, chiếc xe này cư nhiên hữu kinh vô hiểm chạy qua sườn núi nguy hiểm kia.
"Ca, ta...ta không hoa mắt đi!" Thanh niên ngơ ngác hỏi, sườn núi nhỏ hẹp như vậy, không nắm chắc 100%, ai cũng không dám đi đánh cuộc dù chỉ có 1% thất bại, bởi vì nếu rớt khỏi đường, đó chính là tai nạn xe hủy người vong!
Thanh niên tuy cũng thích chơi xe, nhưng hắn vẫn thực quý trọng mạng sống của mình.
Một màn vừa rồi, cứ quanh quẩn trong đầu hắn, khiến sau lưng hắn một trận gió lạnh vèo vèo, trán toát đầy mồ hôi lạnh. Nếu hắn không nhìn lầm, vừa rồi bánh xe kia tiếp xúc với mặt đường mà xát ra tia lửa.
Thử tưỏng tượng nếu là mình, tuyệt đối không có kỹ thuật lái xe như vậy.
"Cho nên tiểu Tích, không được nhìn người qua tướng mạo, về sau đừng chủ động đi khiêu khích người khác nữa." Thanh niên ngồi trên ghế phụ nói.
Thanh niên kiêu ngạo không trả lời lại, thực rõ ràng là đang chịu đả kích.
Khi xe bọn họ cũng sắp đi qua sườn núi này, thanh niên còn cố ý nhìn nhìn độ cong sườn núi, từ xa cũng đã cảm thấy vạn phần nguy hiểm, hiện tại người lạc vào trong cảnh, hắn càng không có lá gan dám đi khiêu chiến cái sườn núi hẹp này.
Cái xe thể thao màu lam đá quý cư nhiên có thể vượt qua, thanh niên lái xe chậm rì rì đi qua, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi qua hay dừng lại, cứ cảm giác có chút ngượng ngùng.
Rõ ràng là lúc trước hắn khiêu khích người khác, nhưng người khác lại cho hắn một cái giáo huấn sâu sắc.
Mà cửa xe màu lam đá quý phía trước đột nhiên bị mở ra, một thiếu niên dáng người cao gầy từ bên trong xe đi ra.
Thiếu niên ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp đến có chút kỳ cục, thiếu niên như vậy nếu cười rộ lên phỏng chừng sẽ thực hấp dẫn người, cho dù y không cười lên cũng đã thực hấp dẫn người. Nhưng giờ phút này thiếu niên lại đang xị cả mặt ra, miệng chu chu cong lên, thoạt nhìn rõ ràng là đang tức giận, ngược lại lại khiến người cảm thấy thật trẻ con càng thêm đáng yêu.
Nhìn thiếu niên bộ dáng tức giận hung hăng đóng sập cửa xe, thanh niên đột nhiên có điểm muốn cười, lần đầu tiên nhìn thấy một thiếu niên cư nhiên tính tình trẻ con như vậy, xem ra cũng chỉ kém hắn ba bốn tuổi là cùng, thật là trẻ con quá đi!
Nhưng khi hắn chú ý tới thiếu niên là bước từ vị trí điều khiển đi ra, hắn liền cười không nổi, một khuôn mặt quả thực buồn bực vô thần, hắn là bị đánh bại bởi một thiếu niên có tính trẻ con như vậy, quả thực khiến hắn chịu nhiều đả kích.
Phía trước Hạ Thiên Tịch hung hăng đóng sập cửa xe một mình hướng phía trước sinh hờn dỗi, vừa rồi Lăng Thần cư nhiên rống lên với y! Hắn cư nhiên dám rống y! Hạ Thiên Tịch trong lòng nghẹn một bụng hỏa, y cũng không xảy ra chuyện gì, không phải an an toàn toàn mà đem xe qua đây sao! Hắn rống y còn chưa tính, cư nhiên còn dám rống lớn tiếng như vậy, tuyệt đối không thể tha thứ!
Hạ Thiên Tịch càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, hai ngày nay được Lăng Thần sủng lên trên trời, đột nhiên bị hắn rống, từ đỉnh mây lập tức té xuống mặt đất, làm y cảm thấy thực không thoải mái, thực không thích ứng, liền cảm thấy ủy khuất, hơn nữa càng nghĩ càng ủy khuất, miệng chu chu cong lên, thậm chí có thể treo cả một chai nước tương ở trên.
Lăng Thần cũng không phải cố ý rống y, chỉ là một màn vừa rồi quá mức mạo hiểm, hiện tại nhớ lại hắn cũng vẫn còn sợ.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gì gọi là tư vị sợ hãi, cũng là lần đầu tiên biết thì ra trong lòng hắn cũng có hai chữ sợ hãi này tồn tại. Cho nên khi xe chạy qua sườn núi, hắn liền nhịn không được mà rống Hạ Thiên Tịch hai câu, sự sợ hãi trong lòng vừa rồi làm hắn rống ra phi thường áp lực, hơn nữa hiện tại không ngăn lại, nói không chừng y về sau còn sẽ làm vậy! Khi có mình có thể ở bên cạnh bồi y, khi không có mình...Lăng Thần quả thực cũng không dám tưởng tượng cái hậu quả kia như thế nào.
Nhìn người phía trước rời đi, Lăng Thần nhắm mắt áp chế sợ hãi trong lòng, mở cửa xe đi xuống đuổi theo người phía trước.
"Buông ta ra."
Bị Lăng Thần đuổi theo, lôi kéo cổ tay, Hạ Thiên Tịch không chút nghĩ ngợi mà dùng lực vung ra, nhưng lực đạo Lăng Thần rất lớn, y quang một lần không vung ra được, quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt đều là hung quang, chẳng qua bên dưới hung quang che dấu càng nhiều ủy khuất.
"Tịch Tịch, cùng ta trở về." Lăng Thần nói, cường ngạnh mà lôi kéo tay Hạ Thiên Tịch đi trở về..
"Lão tử mới không cùng ngươi trở về đâu, buông ta ra, buông ta ra......" Hạ Thiên Tịch giãy giụa, vung vài lần cổ tay đều không thoát được ra, đôi mắt lập tức liền đỏ,ngay cả giọng nói đều mang theo nức nở: "Ngươi làm đau ta, ô ô...... Ta chán ghét ngươi, ta chán ghét ngươi......"
"Tịch Tịch......" Vừa thấy người này hốc mắt hồng hốc, tim Lăng Thần cũng nháy mắt đau theo, lập tức buông tay y ra rồi đem người ôm vào trong lồng ngực không ngừng xin lỗi: "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý, thực xin lỗi, thực xin lỗi......"
Hắn ở bên tai y một lần một lần nhỏ giọng xin lỗi, cúi đầu hôn đi nước mắt chảy nơi khóe mắt, thật cẩn thận hôn dừng ở khóe mắt y giống như đang dịu dàng hôn từng viên trân châu
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi......"
Lăng Thần một lần một lần mà xin lỗi, thanh âm nghẹn ngào, làm người nghe tan nát cõi lòng.
Hạ Thiên Tịch bị hắn gắt gao mà ôm vào trong ngực khụt khịt mũi, chính là không để ý tới lời xin lỗi của hắn.
Hắn không chỉ có rống y, còn dám không nghe y nói làm đau y, hiện tại tính tình đều lớn như vậy, về sau hai người nếu là kết hôn ở bên nhau, hắn tính tình không phải càng lớn hơn nữa!
Tuyệt đối không thể dễ dàng mà tha thứ hắn!
Hạ Thiên Tịch ủy khuất mà nghĩ.
Hai người lẳng lặng mà ôm một hồi, cảm giác Hạ Thiên Tịch sụt sịt không còn liên tục như vậy nữa, Lăng Thần mới dừng lại hôn khóe mắt y, nhìn khuôn mặt đầy ủy khuất của y, dấu vết ướt át của nước mắt chảy xuống, trong lòng từng đợt đau đớn.
Thật vất vả mới có thể ở bên cạnh người này, hắn chỉ nghĩ có thể bảo hộ y thật tốt, cả đời không để y chịu thương tổn, cả đời không để y đau lòng, nhưng hiện tại người làm cho y thương tâm cư nhiên là bản thân mình, Lăng Thần quả thực không thể tha thứ cho bản thân được.
Giọng nói của hắn nghẹn ngào nồng đậm tự trách, liên tiếp từng lời xin lỗi.
"Bảo bối, đừng khóc, nhìn ngươi khóc, tim ta rất đau, bảo bối..."
"Ngươi mà thèm đau lòng..."Hạ Thiên Tịch chu mỏ phản bác một câu, nghe hắn gọi mình là bảo bối, tuy hai chữ này rất khiến người ngại ngùng, nhưng nghĩ tới mình là bảo bối của hắn, trong lòng y cư nhiên không khó chịu ủy khuất như cũ nữa.
"Sao có thể không chứ? Ta hiện tại đều đau lòng muốn chết." Thanh âm Lăng Thần nghẹn ngào cúi đầu nhìn y, in một nụ hôn lên bờ môi đang chu lên của y nói: "Thực xin lỗi, ta không nên rống ngươi, nhưng một màn vừa rồi quá mạo hiểm, ta thật vất vả mới có thể ở bên cạnh ngươi, nếu hai chúng ta xảy ra chuyện gì, ta không phải sẽ mệt chết."
Đến lúc đó, không chừng hắn có oan cũng không biết đi tới nơi nào mà nói.
Xì ――
Hạ Thiên Tịch bị lời nói của Lăng Thần làm cho bật cười, hút hút cái mũi, ngẩng đầu nhìn trong mắt hắn đều là thần sắc đau lòng cùng tự trách, chu chu cái môi.
"Thực xin lỗi, ta không nên trách ngươi, về sau nếu có việc như vậy nữa, ta sẽ tự trách bản thân, là ta không xem trọng ngươi, sao có thể trách ngươi." Lăng Thần giơ tay vuốt ve khuôn mặt Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt tràn đầy đều là thần sắc đau lòng: "Mắt đỏ hết cả rồi."
Hắn đau lòng nói, càng nhiều là tự trách bản thân, hai người bọn họ là tình lữ, là hắn không xem trọng Hạ Thiên Tịch mới có thể phát sinh ra việc như vậy, hắn nếu trông giữ cẩn thận, liền sẽ không phát sinh việc như này.
Xem trong mắt hắn tràn đầy thần sắc tự trách, trong lòng Hạ Thiên Tịch cũng không chịu nổi, tuy xem như y vô cớ gây rối một chút, nhưng là Lăng Thần rống y cũng là sự thật, hai ngày này vẫn luôn được hắn chiều chuộng, đột nhiên bị rống trong lòng khẳng định sẽ chịu không nổi loại khác biệt này, y cũng chỉ tùy hứng một chút.
Hạ Thiên Tịch căn bản là không có phát hiện hiện tại y là cỡ nào nhõng nhẽo, nhưng loại tính cách nhõng nhẽo này, cũng chỉ có ở trước mặt Lăng Thần, y mới có thể nhõng nhẽo như vậy.
..........
Giờ phút này, cậu chỉ muốn cùng người bên cạnh làm bạn vĩnh viễn, chỉ hy vọng con đường này vĩnh viễn đều không có điểm cuối.
Hạ Thiên Tịch lái xe thực ổn, rất chậm, Lăng Thần chỉ ngồi ở ghế phụ lái ánh mắt nhu tình nhìn y, cũng không thúc giục y.
Hạ Thiên Tịch không muốn giờ phút này trôi qua, y chỉ muốn cứ như vậy mãi mãi!
Tích tích tích --
Tiếng còi xe không kiên nhẫn liên tục từ sau xe truyền đến, Hạ Thiên Tịch nhìn qua kính chiếu hậu thấy được phía sau xe mình có một chiếc xe, còi xe không kiên nhẫn vang lên liên tục không ngừng trên quốc lộ, rất là chói tai.
Hạ Thiên Tịch nhíu nhíu mày, cảm giác chiếc xe phía sau muốn kiếm chuyện, đường quốc lộ rộng như vậy, nếu hắn muốn vượt qua xe họ chỉ cần đánh lái một cái là được không phải sao, cần gì cứ phải đi sau xe họ ấn còi inh ỏi làm gì?
Có điều, xem ở hôm nay tâm trạng lão tử sảng khoái, lão tử không so đo với ngươi, Hạ Thiên Tịch tâm tình vui sướng mà gợi lên khóe môi, chuyển động tay lái đem xe hướng ven đường nhích lại gần, cẩn thận để lại một lối nhỏ cho xe phía sau.
Xe phía sau thực nhanh tiến lên, khi hai chiếc xe đi qua nhau, có một thanh niên kiêu ngạo lưu manh huýt sáo với Hạ Thiên Tịch một cái: "Huýt--tiểu tử, ngươi không phải còn chưa cái sữa chứ! Không biết lái xe thì cũng đừng chặn đường, ha ha...."
Chiếc xe màu đỏ nhanh chóng đi qua, giọng nói kiêu ngạo mang theo cười nhạo phiêu tán ở không trung.
Hạ Thiên Tịch không nghĩ tới, y chỉ là cho xe đi chậm một chút cũng bị người cười nhạo.
Hạ Thiên Tịch trừng mắt, nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ chỉ còn lại một chấm nhỏ phía trước, lòng bàn chân giẫm chân ga một cái, phi nhanh mà đuổi theo.
Dám kiêu ngạo trước mặt y, quả thực chính là tìm chết, hôm nay lão tử nhất định phải cho ngươi biết cái gì gọi là kiêu ngạo.
Xe thể thao màu đỏ phía trước cũng có hai người thanh niên, một người thoạt nhìn lớn tuổi hơn trong đó nhìn qua thanh niên còn lại nhíu mày một chút, nghiêm khắc răn dạy thanh niên lái xe này: "Tiểu Tích, đừng kiếm chuyện."
"Xí, ta sao gọi là tìm việc chứ?" Thanh niên tóc đỏ vẻ mặt kiêu ngạo lưu manh huýt sáo một tiếng: "Ca, chiếc xe kia chính là loại vừa mới đưa ra thị trường, ta còn không cướp được, cũng không biết tiểu tử kia là ai cư nhiên vận khí tốt như vậy, ta chính là không thích nhìn y dùng một cái xe tốt mà đi như xe lừa."
"Được rồi, chỉ cần ngươi không chủ động gây chuyện là được."
"Xí, ta mới không có tâm tình đi gây chuyện đâu!"
....
Trong quá trình hai người nói chuyện, Hạ Thiên Tịch đã lái xe đuổi theo xe thanh niên, khi hai chiếc xe đi ngang qua nhau giọng nói đầy kiêu ngạo vang lên: "Tiểu tử!" Y vươn ngón giữa đối với thanh niên nhìn qua kiêu ngạo kia so đo, giương lên khóe môi lái xe nhanh như bay vượt qua.
"Y cư nhiên dám giơ ngón giữa với ta?" Thanh niên trong nháy mắt xù lông, đôi mắt trừng đến tròn xoe dường như cảm thấy không thể tin nổi, lòng bàn chân giẫm chân ga một cái tăng nhanh tốc độ, còn không quên cáo trạng với thanh niên bên cạnh: "Ca, đây không thể trách ta, là hắn tìm ta khiêu khích."
Sau đó hai chiếc xe liền so bì trên đường cái, ngươi truy ta đuổi, ngươi trước ta sau, không chút nhượng bộ.
Khi hai xe đang phân cao thấp, đoạn đường phía trước xuất hiện một lối rẽ, hơn nữa lối rẽ kia rất hẹp, dựa theo tốc độ hiện tại của hai người bọn họ, cần phải giảm bớt tốc độ, nếu không rất có thể sẽ bị lao xuống triền núi chết người.
Thanh niên đi xe thể thao màu đỏ nhìn thấy phía trước có lối rẽ, lập tức khẩn cấp phanh lại, sau đó thả chậm tốc độ xe, nhưng nhìn xe thể thao màu xanh phía trước vẫn như cũ không giảm tốc độ, một đôi mắt trừng lên so với chuông còn lớn hơn, miệng há rộng có thể đút cả một quả trứng thúi.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của thanh niên này, chiếc xe màu xanh phía trước rất nhanh tiến vào đoạn rẽ kia, dựa vào tốc độ của xe, cản bản là không kịp đảo tay lái, mà trong ánh mắt khiếp sợ của thanh niên chỉ thấy chiếc xe kia khó khăn cọ qua cạnh đường quốc lộ, thân xe nghiêng lên, chỉ dùng bánh xe một bên chạm đất, thân xe bên kia ở không trung, xoay tròn hoa lệ một cái, chiếc xe này cư nhiên hữu kinh vô hiểm chạy qua sườn núi nguy hiểm kia.
"Ca, ta...ta không hoa mắt đi!" Thanh niên ngơ ngác hỏi, sườn núi nhỏ hẹp như vậy, không nắm chắc 100%, ai cũng không dám đi đánh cuộc dù chỉ có 1% thất bại, bởi vì nếu rớt khỏi đường, đó chính là tai nạn xe hủy người vong!
Thanh niên tuy cũng thích chơi xe, nhưng hắn vẫn thực quý trọng mạng sống của mình.
Một màn vừa rồi, cứ quanh quẩn trong đầu hắn, khiến sau lưng hắn một trận gió lạnh vèo vèo, trán toát đầy mồ hôi lạnh. Nếu hắn không nhìn lầm, vừa rồi bánh xe kia tiếp xúc với mặt đường mà xát ra tia lửa.
Thử tưỏng tượng nếu là mình, tuyệt đối không có kỹ thuật lái xe như vậy.
"Cho nên tiểu Tích, không được nhìn người qua tướng mạo, về sau đừng chủ động đi khiêu khích người khác nữa." Thanh niên ngồi trên ghế phụ nói.
Thanh niên kiêu ngạo không trả lời lại, thực rõ ràng là đang chịu đả kích.
Khi xe bọn họ cũng sắp đi qua sườn núi này, thanh niên còn cố ý nhìn nhìn độ cong sườn núi, từ xa cũng đã cảm thấy vạn phần nguy hiểm, hiện tại người lạc vào trong cảnh, hắn càng không có lá gan dám đi khiêu chiến cái sườn núi hẹp này.
Cái xe thể thao màu lam đá quý cư nhiên có thể vượt qua, thanh niên lái xe chậm rì rì đi qua, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi qua hay dừng lại, cứ cảm giác có chút ngượng ngùng.
Rõ ràng là lúc trước hắn khiêu khích người khác, nhưng người khác lại cho hắn một cái giáo huấn sâu sắc.
Mà cửa xe màu lam đá quý phía trước đột nhiên bị mở ra, một thiếu niên dáng người cao gầy từ bên trong xe đi ra.
Thiếu niên ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp đến có chút kỳ cục, thiếu niên như vậy nếu cười rộ lên phỏng chừng sẽ thực hấp dẫn người, cho dù y không cười lên cũng đã thực hấp dẫn người. Nhưng giờ phút này thiếu niên lại đang xị cả mặt ra, miệng chu chu cong lên, thoạt nhìn rõ ràng là đang tức giận, ngược lại lại khiến người cảm thấy thật trẻ con càng thêm đáng yêu.
Nhìn thiếu niên bộ dáng tức giận hung hăng đóng sập cửa xe, thanh niên đột nhiên có điểm muốn cười, lần đầu tiên nhìn thấy một thiếu niên cư nhiên tính tình trẻ con như vậy, xem ra cũng chỉ kém hắn ba bốn tuổi là cùng, thật là trẻ con quá đi!
Nhưng khi hắn chú ý tới thiếu niên là bước từ vị trí điều khiển đi ra, hắn liền cười không nổi, một khuôn mặt quả thực buồn bực vô thần, hắn là bị đánh bại bởi một thiếu niên có tính trẻ con như vậy, quả thực khiến hắn chịu nhiều đả kích.
Phía trước Hạ Thiên Tịch hung hăng đóng sập cửa xe một mình hướng phía trước sinh hờn dỗi, vừa rồi Lăng Thần cư nhiên rống lên với y! Hắn cư nhiên dám rống y! Hạ Thiên Tịch trong lòng nghẹn một bụng hỏa, y cũng không xảy ra chuyện gì, không phải an an toàn toàn mà đem xe qua đây sao! Hắn rống y còn chưa tính, cư nhiên còn dám rống lớn tiếng như vậy, tuyệt đối không thể tha thứ!
Hạ Thiên Tịch càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, hai ngày nay được Lăng Thần sủng lên trên trời, đột nhiên bị hắn rống, từ đỉnh mây lập tức té xuống mặt đất, làm y cảm thấy thực không thoải mái, thực không thích ứng, liền cảm thấy ủy khuất, hơn nữa càng nghĩ càng ủy khuất, miệng chu chu cong lên, thậm chí có thể treo cả một chai nước tương ở trên.
Lăng Thần cũng không phải cố ý rống y, chỉ là một màn vừa rồi quá mức mạo hiểm, hiện tại nhớ lại hắn cũng vẫn còn sợ.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gì gọi là tư vị sợ hãi, cũng là lần đầu tiên biết thì ra trong lòng hắn cũng có hai chữ sợ hãi này tồn tại. Cho nên khi xe chạy qua sườn núi, hắn liền nhịn không được mà rống Hạ Thiên Tịch hai câu, sự sợ hãi trong lòng vừa rồi làm hắn rống ra phi thường áp lực, hơn nữa hiện tại không ngăn lại, nói không chừng y về sau còn sẽ làm vậy! Khi có mình có thể ở bên cạnh bồi y, khi không có mình...Lăng Thần quả thực cũng không dám tưởng tượng cái hậu quả kia như thế nào.
Nhìn người phía trước rời đi, Lăng Thần nhắm mắt áp chế sợ hãi trong lòng, mở cửa xe đi xuống đuổi theo người phía trước.
"Buông ta ra."
Bị Lăng Thần đuổi theo, lôi kéo cổ tay, Hạ Thiên Tịch không chút nghĩ ngợi mà dùng lực vung ra, nhưng lực đạo Lăng Thần rất lớn, y quang một lần không vung ra được, quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt đều là hung quang, chẳng qua bên dưới hung quang che dấu càng nhiều ủy khuất.
"Tịch Tịch, cùng ta trở về." Lăng Thần nói, cường ngạnh mà lôi kéo tay Hạ Thiên Tịch đi trở về..
"Lão tử mới không cùng ngươi trở về đâu, buông ta ra, buông ta ra......" Hạ Thiên Tịch giãy giụa, vung vài lần cổ tay đều không thoát được ra, đôi mắt lập tức liền đỏ,ngay cả giọng nói đều mang theo nức nở: "Ngươi làm đau ta, ô ô...... Ta chán ghét ngươi, ta chán ghét ngươi......"
"Tịch Tịch......" Vừa thấy người này hốc mắt hồng hốc, tim Lăng Thần cũng nháy mắt đau theo, lập tức buông tay y ra rồi đem người ôm vào trong lồng ngực không ngừng xin lỗi: "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý, thực xin lỗi, thực xin lỗi......"
Hắn ở bên tai y một lần một lần nhỏ giọng xin lỗi, cúi đầu hôn đi nước mắt chảy nơi khóe mắt, thật cẩn thận hôn dừng ở khóe mắt y giống như đang dịu dàng hôn từng viên trân châu
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi......"
Lăng Thần một lần một lần mà xin lỗi, thanh âm nghẹn ngào, làm người nghe tan nát cõi lòng.
Hạ Thiên Tịch bị hắn gắt gao mà ôm vào trong ngực khụt khịt mũi, chính là không để ý tới lời xin lỗi của hắn.
Hắn không chỉ có rống y, còn dám không nghe y nói làm đau y, hiện tại tính tình đều lớn như vậy, về sau hai người nếu là kết hôn ở bên nhau, hắn tính tình không phải càng lớn hơn nữa!
Tuyệt đối không thể dễ dàng mà tha thứ hắn!
Hạ Thiên Tịch ủy khuất mà nghĩ.
Hai người lẳng lặng mà ôm một hồi, cảm giác Hạ Thiên Tịch sụt sịt không còn liên tục như vậy nữa, Lăng Thần mới dừng lại hôn khóe mắt y, nhìn khuôn mặt đầy ủy khuất của y, dấu vết ướt át của nước mắt chảy xuống, trong lòng từng đợt đau đớn.
Thật vất vả mới có thể ở bên cạnh người này, hắn chỉ nghĩ có thể bảo hộ y thật tốt, cả đời không để y chịu thương tổn, cả đời không để y đau lòng, nhưng hiện tại người làm cho y thương tâm cư nhiên là bản thân mình, Lăng Thần quả thực không thể tha thứ cho bản thân được.
Giọng nói của hắn nghẹn ngào nồng đậm tự trách, liên tiếp từng lời xin lỗi.
"Bảo bối, đừng khóc, nhìn ngươi khóc, tim ta rất đau, bảo bối..."
"Ngươi mà thèm đau lòng..."Hạ Thiên Tịch chu mỏ phản bác một câu, nghe hắn gọi mình là bảo bối, tuy hai chữ này rất khiến người ngại ngùng, nhưng nghĩ tới mình là bảo bối của hắn, trong lòng y cư nhiên không khó chịu ủy khuất như cũ nữa.
"Sao có thể không chứ? Ta hiện tại đều đau lòng muốn chết." Thanh âm Lăng Thần nghẹn ngào cúi đầu nhìn y, in một nụ hôn lên bờ môi đang chu lên của y nói: "Thực xin lỗi, ta không nên rống ngươi, nhưng một màn vừa rồi quá mạo hiểm, ta thật vất vả mới có thể ở bên cạnh ngươi, nếu hai chúng ta xảy ra chuyện gì, ta không phải sẽ mệt chết."
Đến lúc đó, không chừng hắn có oan cũng không biết đi tới nơi nào mà nói.
Xì ――
Hạ Thiên Tịch bị lời nói của Lăng Thần làm cho bật cười, hút hút cái mũi, ngẩng đầu nhìn trong mắt hắn đều là thần sắc đau lòng cùng tự trách, chu chu cái môi.
"Thực xin lỗi, ta không nên trách ngươi, về sau nếu có việc như vậy nữa, ta sẽ tự trách bản thân, là ta không xem trọng ngươi, sao có thể trách ngươi." Lăng Thần giơ tay vuốt ve khuôn mặt Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt tràn đầy đều là thần sắc đau lòng: "Mắt đỏ hết cả rồi."
Hắn đau lòng nói, càng nhiều là tự trách bản thân, hai người bọn họ là tình lữ, là hắn không xem trọng Hạ Thiên Tịch mới có thể phát sinh ra việc như vậy, hắn nếu trông giữ cẩn thận, liền sẽ không phát sinh việc như này.
Xem trong mắt hắn tràn đầy thần sắc tự trách, trong lòng Hạ Thiên Tịch cũng không chịu nổi, tuy xem như y vô cớ gây rối một chút, nhưng là Lăng Thần rống y cũng là sự thật, hai ngày này vẫn luôn được hắn chiều chuộng, đột nhiên bị rống trong lòng khẳng định sẽ chịu không nổi loại khác biệt này, y cũng chỉ tùy hứng một chút.
Hạ Thiên Tịch căn bản là không có phát hiện hiện tại y là cỡ nào nhõng nhẽo, nhưng loại tính cách nhõng nhẽo này, cũng chỉ có ở trước mặt Lăng Thần, y mới có thể nhõng nhẽo như vậy.
..........
Tác giả :
Tiểu Bánh Trôi