Trọng Sinh Chi Cự Ái
Chương 37: Bởi vì có anh ở đây
“Đáng chết, tên khốn nạn kia!”
Tả Khiêm Lẫm chửi bới, nhìn đến cổ áo Sơ Vân bị xé rách, trên cổ mảnh khảnh có vết đỏ chướng mắt, chân không mang giày, rốt cuộc sát khí trong mắt không giấu được!
Một tay ôm Sơ Vân vào lòng, ôm thật chặt, không cho cậu thấy khuôn mặt âm trầm thậm chí là hung ác của mình lúc này, lo cậu sẽ sợ hãi. Vừa rồi nhận được điện thoại của Sơ Vân, hắn lập tức nghe ra Sơ Vân khác thường, nghĩ tới hôm nay cậu bị Thiệu Mục Vân đón về, liền biết rõ đích thị đã xảy ra chuyện.
Sơ Vân đột nhiên cúp điện thoại, thì bartender trong quán rượu gọi tới, nói bộ dáng Sơ Vân rất quái lạ, hắn chưa kịp giữ lại, chờ hắn đuổi theo ra cửa, đã không biết chạy đi đâu.
Tả Khiêm Lẫm liền nổi lên sát khí, cũng may mắn hắn lén đặt thiết bị định vị trong điện thoại của Sơ Vân, nếu không không thể tìm thấy cậu nhanh như vậy.
Thiệu Mục Vân, ngươi chờ đó cho ta!
Tả Khiêm Lẫm tức giận nghĩ, hít thật sâu mấy lần, cố gắng đè nén sát khí quanh thân, khôi phục như thường.
“Thiếu gia?” Vũ Văn nhẹ nhàng gọi.
“Cậu trước trở về, hội nghị hủy bỏ, tôi sẽ sắp xếp thời gian.” Tả Khiêm Lẫm ôm lấy Sơ Vân, nhàn nhạt nói, trước khi đi vào quán bar đột nhiên dừng lại: “Còn bên kia…… Cậu nên biết làm thế nào a?”
“Vâng, Vũ Văn hiểu.” Vũ Văn cung kính cúi người, sau đó nhanh chóng lái xe rời đi.
……
Vào phòng nghĩ, Tả Khiêm Lẫm không buông Sơ Vân, ôm cậu trực tiếp ngồi xuống giường, nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cậu, trầm thấp nói, “Nhóc con, muốn ngâm nước ấm một chút không?” Nước ấm có thể ổn định tinh thần, hắn nghĩ Sơ Vân rất cần?
Sơ Vân không lên tiếng, chỉ chậm rãi đặt ba lô xuống, vươn hai tay ôm eo Tả Khiêm Lẫm, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp. Run rẩy không cách nào ức chế trước đó đã chậm rãi ngừng, thân thể cũng không còn lạnh buốt, hiện tại cậu vô cùng an toàn.
Tả Khiêm Lẫm điều chỉnh tư thế, để cả người Sơ Vân dựa vào lòng hắn, cũng không nói gì nữa, chờ cậu bình tâm. Ánh mắt xoay chuyển, rơi vào chân phải của Sơ Vân, tựa hồ có màu đỏ nhàn nhạt thấm qua tất trắng, bị thương ư?
Tả Khiêm Lẫm lấy tay cởi tất ra, nhẹ nhàng nắm chân nhỏ trắng trắng mềm mềm, quả nhiên, ngón chân bị xước, thấm ra tơ máu, đọng lại, nổi bất lên làn da tuyết trắng, có vẻ vô cùng bắt mắt, cũng rất…… Mê người, đầy hấp dẫn.
Bàn tay thon dài cầm cả chân phải Sơ Vân, ngón cái vuốt ve da thịt non mềm, cảm xúc thật tốt. Tả Khiêm Lẫm nhìn chân nhỏ trong tay, như thể chạm ngọc, ngón chân nho nhỏ phấn nộn vô cùng đáng yêu, so với chân của nam sinh đồng lứa quả thật khác biệt.
Trong lòng xao động, Tả Khiêm Lẫm âm thầm nhíu mày, không thể ngờ ham muốn của hắn đến nhanh như vậy, khiến chính hắn cũng vô cùng kinh ngạc, bất quá, chỉ có thể yên lặng đè xuống.
Trên chân truyền đến ấm áp dẫn dắt sự chú ý của Sơ Vân, cậu nghiêng đầu, nhìn về phía chân của mình.
Chân phải bị tay Tả Khiêm Lẫm ôm trọn, có thể phát giác trên tay hắn có vết chai mờ nhạt, mà loại nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve này, đột nhiên khiến cậu cảm thấy là lạ, có chút tê dại, cũng có chút thẹn thùng, chưa từng có người vuốt ve chân cậu như vậy.
“Tả……” Sơ Vân không biết làm sao, mặt ửng đỏ, giật giật chân, không biết nên dùng sức rút về hay để yên.
“Khá hơn chút nào không?” Tả Khiêm Lẫm nhẹ hỏi, dứt khoát cởi bỏ cái tất khác của Sơ Vân, đồng thời thầm nghĩ, cỡ chân chưa tới 23 a, thật nhỏ, bất quá rất tương xứng với hình dáng của Sơ Vân.
“Ừm.” Sơ Vân đúng là vẫn nhịn không được, rút chân về, kéo chăn phủ lên, sau đó cũng không biết thế nào, lại ngẩng đầu nhìn biểu lộ của Tả Khiêm Lẫm, vừa lúc đối diện với ánh mắt hắn nhìn mình.
Tả Khiêm Lẫm nhướng mày, nhếch miệng cười, mang theo chút trêu tức, “Còn sợ anh xem ư?” Tiếng nói trầm thấp đầy ý cười như tiếng đàn vi-ô-lông, vang vọng bên tai Sơ Vân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ rực, Sơ Vân không biết mình nên giấu đi đâu, đành phải cúi đầu xuống. Cậu, tại sao phải xấu hổ như vậy chứ, chỉ là chân bị vuốt chút thôi mà?
“Em nha, ha ha, thật sự là……” Tả Khiêm Lẫm than nhẹ, ngăn không được vui vẻ bên môi, ôm chặt thân hình nho nhỏ trong ngực, cảm thấy Sơ Vân thật sự buồn cười lại vô cùng đáng yêu, hiếm có một người đàn ông hai mươi mấy tuổi lại trong sáng ngây thơ đến vậy, dù sao, cậu trải qua nhiều đã thương mà vẫn duy trì được bản chất.
“Không cho cười!” Sơ Vân thẹn quá hoá giận, đấm lên ngực Tả Khiêm Lẫm hai cái. Đợi xong xuôi, mới đột nhiên kịp phản ứng, hình như hành vi của mình có tên là…… Làm nũng!
Vì vậy, đổ mồ hôi, không cách nào khống chế run lên vài cái, mặt càng thêm đỏ, dứt khoát cẩm chăn phủ lên người.
“Ha ha ha ~” Tả Khiêm Lẫm cười to, ôm chặt thân thể vùi mình trong chăn kia.
Lồng ngực chấn động cũng khiến Sơ Vân lắc lư, tuy mặt còn đỏ, nhưng, khóe miệng đã từ từ dương lên, cảm giác giờ phút này rất là…… Hạnh phúc.
“Được rồi, nhóc còn, không khó chịu chứ?” Tả Khiêm Lẫm giật ra một góc chăn, đâm đâm bả vai nhỏ.
“Không biết.” Sơ Vân buồn bực trả lời, cậu bây giờ còn bận làm đà điểu, không có việc gì chớ quấy rầy.
“Vậy, có đói bụng không?” Tả Khiêm Lẫm dần dần kéo chăn ra, như bóc măng.
“Không đói bụng.” Sơ Vân giằng co với hắn, túm chăn trở lại.
“Vậy, muốn tới chỗ anh không?” Tả Khiêm Lẫm lại nói.
Sơ Vân lập tức ngừng lôi kéo.
Ngẩng đầu nhìn hắn, Sơ Vân khẽ giật mình. Tới chỗ hắn? Cậu chưa từng nghĩ tới, có quá liều lĩnh không?
Tả Khiêm Lẫm một tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Vân, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gò má non nớt, “Không muốn đến ư?”
Sơ Vân lắc đầu, “Không phải, chỉ là……” Cảm thấy, trong chuyện này có ý tứ gì khác.
“Là nhà của anh, chưa từng tiếp đón người khác nha, em là người đầu tiên.” Tả Khiêm Lẫm mỉm cười, cúi đầu hôn lên mi tâm Sơ Vân.
Sơ Vân đưa tay che mi tâm, có chút nghi hoặc nhìn Tả Khiêm Lẫm, “Vì sao?”
Tại sao phải đối xử với cậu đặc biệt như vậy? Bởi vì yêu mến ư? Nếu để Tả Khiêm Lẫm biết quá khứ dơ bẩn của mình, hắn sẽ phản ứng thế nào? Sẽ không còn tốt thế này nhỉ? Tuy hắn từng nói không quan tâm quá khứ của mình.
“Bởi vì thích em, là loại vô cùng yêu mến kia.” Tả Khiêm Lẫm biết rõ ý Sơ Vân, nên hắn dùng cách ám chỉ trả lời, chỉ kém không nói thẳng ‘Anh yêu em, muốn em’.
Sơ Vân giật mình sững sờ, cậu hiểu rõ lời Tả Khiêm Lẫm, hóa ra là yêu. Sơ Vân cảm giác trong lòng không thể ức chế vui sướng, nhưng, cậu lại mâu thuẫn, bởi vì, thân thể của cậu là thiếu niên, tuy linh hồn là trưởng thành, thì tình cảm vẫn tương đối ngây thơ.
Hơn nữa, từ trước tới nay chưa từng nghe Tả Khiêm Lẫm có ham mê trên phương diện này, bởi vậy, ngây người một lát, cậu nói ra một câu: “Tả, chẳng lẽ anh luyến đồng?” Tựa như gã đàn ông dạy Piano kiếp trước, cũng chỉ thích “Chơi” trẻ con, trưởng thành liền chẳng thèm ngó tới.
Nghe vậy, Tả Khiêm Lẫm thiếu chút nữa té xuống giường. Trợn tròn mắt, dựng thẳng mi phong, hận không thể xách ngược nhóc con trong lòng lên, đánh mông một trận. Cái gì gọi là hắn luyến đồng? Từ trước tới nay không có chuyện này!
“Anh chỉ thích em, những tên nhóc khác đừng nghĩ.” Tả Khiêm Lẫm xoa xoa gò má Sơ Vân, búng trán cậu, đứa nhỏ ngốc.
Sơ Vân rất vui vẻ, cười ngây ngô. Nhịn không được đưa tay ôm lấy cổ hắn, tựa trước ngực hắn.
Cậu cũng yêu Tả Khiêm Lẫm, chỉ là chưa thật sự hiểu cậu yêu hắn đến mức nào. Thời điểm bị Thiệu Mục Vân áp đảo, người đầu tiên cậu nghĩ đến là Tả Khiêm Lẫm.
Thậm chí, vừa rồi núp ở góc tường, có một khắc, cậu từng nghĩ tới, muốn cho Tả Khiêm Lẫm ôm mình, chà đạp mình, như vậy, cậu nhiễm hương vị của người khác, Thiệu Mục Vân sẽ không còn hứng thú nữa.
“Nhóc con, sau này gọi em là Vân được không?” Tả Khiêm Lẫm thấp giọng nói, vỗ nhè nhẹ tấm lưng mảnh khảnh của Sơ Vân. Lúc biết Sơ Vân thực tế là đàn ông thành thục, hắn không muốn gọi cậu là nhóc con nữa, nên xưng hô ngang hàng, thuận tiên từng bước xơi tái.
“Ừm.” Sơ Vân không phản đối, Tả Khiêm Lẫm gọi cậu là gì cũng được.
“Vậy đi thôi, chúng ta về nhà.” Tả Khiêm Lẫm ôm lấy cậu, thuận tay cầm lên ba lô. Về phần bít tất…… Trước đá đến một bên, dù sao đã bẩn.
“Chính mình đi.” Sơ Vân kháng nghị một chút, cầm ba lô, cảm xúc có chút xao động, bởi vì câu kia của Tả Khiêm Lẫm ‘chúng ta về nhà’』
Tả Khiêm Lẫm cười mờ ám nắm nắm chân nhỏ của Sơ Vân, chọc chọc chân cậu, “Em có giầy ư?”
Sơ Vân lập tức co chân lên, bĩu môi, trừng hắn.
Tả Khiêm Lẫm lại lần nữa cười to, cúi đầu cắn xuống mũi nhỏ của Sơ Vân, “Xem ra chúng ta nên đi mua một số đồ rồi hẵng về nhà.”
Sơ Vân chỉ có thể mặc hắn ôm, theo cửa sau quán bar rời đi.
……
Choáng váng chốc lát, Thiệu Mục Vân nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, tỉnh táo lại, sờ sờ cái ót đau nhức, sau một khắc, mới phát hiện đã không thấy Sơ Vân đâu.
“Tiểu Vân! Y Phàm!” Vội vàng bò dậy, thân hình lảo đảo, cú đánh kia vẫn khiến hắn chấn động. Thế nhưng chẳng quan tâm, cấp bách quan sát mọi nơi, lại không có bóng dáng Sơ Vân.
Trong phòng im ắng, yên lặng đáng sợ, có thể nghe được rõ ràng hơi thở gấp gáp của hắn.
Ngây ngốc một chút.
“Y Phàm!” Thiệu Mục Vân xông lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ Sơ Vân, trong phòng cũng trống trơn, kéo tủ quần áo, đồng phục của Sơ Vân vẫn ở đó.
“Y Phàm!” Thiệu Mục Vân hô, lại nhanh chóng chạy xuống lâu, vọt tới cửa trước, áo khoác và giày của Sơ Vân đều còn, nhưng không thấy ba lô, cửa chính khép hờ.
Run tay cầm lấy điện thoại, gọi cho Sơ Vân, bên trong truyền tới giọng nói máy móc, điện thoại của cậu đã tắt.
“Y Phàm……” Thiệu Mục Vân thì thào, nvò tóc, sau đó hung hăng đấm một cái lên tường, “Đáng giận, đáng chết……”
Y Phàm đi đâu? Đúng rồi, trường học, Y Phàm trở lại trường học a?
Thiệu Mục Vân nắm áo khoác, vội vàng đi giầy, chạy vào ga ra, khởi động xe, phóng như điên tới học viện Y Phong.
Y Phàm sẽ ở trường học chứ? Thiệu Mục Vân hoảng hốt nghĩ, nhưng, Y Phàm có thể đi tìm Tả Khiêm Lẫm không? Hay là, chạy đến nơi khác?
Lòng nóng như lửa đốt, đến ký túc xá, lại không có. Y Phàm không ở trường học.
Thiệu Mục Vân nằm sấp trên tay lái, suy nghĩ hỗn loạn. Hắn biết mình phạm sai lầm lớn, một sai lầm gần như trí mạng, hắn lại lần nữa tự tay đẩy Y Phàm ra.
“Y Phàm……” Thấp giọng nỉ non, hai tay nắm chặt.
Không, hắn không thể từ bỏ như vậy!
Thiệu Mục Vân đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt thiêu đốt, là ngọn lửa sâu thẳm.
Tả Khiêm Lẫm chửi bới, nhìn đến cổ áo Sơ Vân bị xé rách, trên cổ mảnh khảnh có vết đỏ chướng mắt, chân không mang giày, rốt cuộc sát khí trong mắt không giấu được!
Một tay ôm Sơ Vân vào lòng, ôm thật chặt, không cho cậu thấy khuôn mặt âm trầm thậm chí là hung ác của mình lúc này, lo cậu sẽ sợ hãi. Vừa rồi nhận được điện thoại của Sơ Vân, hắn lập tức nghe ra Sơ Vân khác thường, nghĩ tới hôm nay cậu bị Thiệu Mục Vân đón về, liền biết rõ đích thị đã xảy ra chuyện.
Sơ Vân đột nhiên cúp điện thoại, thì bartender trong quán rượu gọi tới, nói bộ dáng Sơ Vân rất quái lạ, hắn chưa kịp giữ lại, chờ hắn đuổi theo ra cửa, đã không biết chạy đi đâu.
Tả Khiêm Lẫm liền nổi lên sát khí, cũng may mắn hắn lén đặt thiết bị định vị trong điện thoại của Sơ Vân, nếu không không thể tìm thấy cậu nhanh như vậy.
Thiệu Mục Vân, ngươi chờ đó cho ta!
Tả Khiêm Lẫm tức giận nghĩ, hít thật sâu mấy lần, cố gắng đè nén sát khí quanh thân, khôi phục như thường.
“Thiếu gia?” Vũ Văn nhẹ nhàng gọi.
“Cậu trước trở về, hội nghị hủy bỏ, tôi sẽ sắp xếp thời gian.” Tả Khiêm Lẫm ôm lấy Sơ Vân, nhàn nhạt nói, trước khi đi vào quán bar đột nhiên dừng lại: “Còn bên kia…… Cậu nên biết làm thế nào a?”
“Vâng, Vũ Văn hiểu.” Vũ Văn cung kính cúi người, sau đó nhanh chóng lái xe rời đi.
……
Vào phòng nghĩ, Tả Khiêm Lẫm không buông Sơ Vân, ôm cậu trực tiếp ngồi xuống giường, nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cậu, trầm thấp nói, “Nhóc con, muốn ngâm nước ấm một chút không?” Nước ấm có thể ổn định tinh thần, hắn nghĩ Sơ Vân rất cần?
Sơ Vân không lên tiếng, chỉ chậm rãi đặt ba lô xuống, vươn hai tay ôm eo Tả Khiêm Lẫm, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp. Run rẩy không cách nào ức chế trước đó đã chậm rãi ngừng, thân thể cũng không còn lạnh buốt, hiện tại cậu vô cùng an toàn.
Tả Khiêm Lẫm điều chỉnh tư thế, để cả người Sơ Vân dựa vào lòng hắn, cũng không nói gì nữa, chờ cậu bình tâm. Ánh mắt xoay chuyển, rơi vào chân phải của Sơ Vân, tựa hồ có màu đỏ nhàn nhạt thấm qua tất trắng, bị thương ư?
Tả Khiêm Lẫm lấy tay cởi tất ra, nhẹ nhàng nắm chân nhỏ trắng trắng mềm mềm, quả nhiên, ngón chân bị xước, thấm ra tơ máu, đọng lại, nổi bất lên làn da tuyết trắng, có vẻ vô cùng bắt mắt, cũng rất…… Mê người, đầy hấp dẫn.
Bàn tay thon dài cầm cả chân phải Sơ Vân, ngón cái vuốt ve da thịt non mềm, cảm xúc thật tốt. Tả Khiêm Lẫm nhìn chân nhỏ trong tay, như thể chạm ngọc, ngón chân nho nhỏ phấn nộn vô cùng đáng yêu, so với chân của nam sinh đồng lứa quả thật khác biệt.
Trong lòng xao động, Tả Khiêm Lẫm âm thầm nhíu mày, không thể ngờ ham muốn của hắn đến nhanh như vậy, khiến chính hắn cũng vô cùng kinh ngạc, bất quá, chỉ có thể yên lặng đè xuống.
Trên chân truyền đến ấm áp dẫn dắt sự chú ý của Sơ Vân, cậu nghiêng đầu, nhìn về phía chân của mình.
Chân phải bị tay Tả Khiêm Lẫm ôm trọn, có thể phát giác trên tay hắn có vết chai mờ nhạt, mà loại nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve này, đột nhiên khiến cậu cảm thấy là lạ, có chút tê dại, cũng có chút thẹn thùng, chưa từng có người vuốt ve chân cậu như vậy.
“Tả……” Sơ Vân không biết làm sao, mặt ửng đỏ, giật giật chân, không biết nên dùng sức rút về hay để yên.
“Khá hơn chút nào không?” Tả Khiêm Lẫm nhẹ hỏi, dứt khoát cởi bỏ cái tất khác của Sơ Vân, đồng thời thầm nghĩ, cỡ chân chưa tới 23 a, thật nhỏ, bất quá rất tương xứng với hình dáng của Sơ Vân.
“Ừm.” Sơ Vân đúng là vẫn nhịn không được, rút chân về, kéo chăn phủ lên, sau đó cũng không biết thế nào, lại ngẩng đầu nhìn biểu lộ của Tả Khiêm Lẫm, vừa lúc đối diện với ánh mắt hắn nhìn mình.
Tả Khiêm Lẫm nhướng mày, nhếch miệng cười, mang theo chút trêu tức, “Còn sợ anh xem ư?” Tiếng nói trầm thấp đầy ý cười như tiếng đàn vi-ô-lông, vang vọng bên tai Sơ Vân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ rực, Sơ Vân không biết mình nên giấu đi đâu, đành phải cúi đầu xuống. Cậu, tại sao phải xấu hổ như vậy chứ, chỉ là chân bị vuốt chút thôi mà?
“Em nha, ha ha, thật sự là……” Tả Khiêm Lẫm than nhẹ, ngăn không được vui vẻ bên môi, ôm chặt thân hình nho nhỏ trong ngực, cảm thấy Sơ Vân thật sự buồn cười lại vô cùng đáng yêu, hiếm có một người đàn ông hai mươi mấy tuổi lại trong sáng ngây thơ đến vậy, dù sao, cậu trải qua nhiều đã thương mà vẫn duy trì được bản chất.
“Không cho cười!” Sơ Vân thẹn quá hoá giận, đấm lên ngực Tả Khiêm Lẫm hai cái. Đợi xong xuôi, mới đột nhiên kịp phản ứng, hình như hành vi của mình có tên là…… Làm nũng!
Vì vậy, đổ mồ hôi, không cách nào khống chế run lên vài cái, mặt càng thêm đỏ, dứt khoát cẩm chăn phủ lên người.
“Ha ha ha ~” Tả Khiêm Lẫm cười to, ôm chặt thân thể vùi mình trong chăn kia.
Lồng ngực chấn động cũng khiến Sơ Vân lắc lư, tuy mặt còn đỏ, nhưng, khóe miệng đã từ từ dương lên, cảm giác giờ phút này rất là…… Hạnh phúc.
“Được rồi, nhóc còn, không khó chịu chứ?” Tả Khiêm Lẫm giật ra một góc chăn, đâm đâm bả vai nhỏ.
“Không biết.” Sơ Vân buồn bực trả lời, cậu bây giờ còn bận làm đà điểu, không có việc gì chớ quấy rầy.
“Vậy, có đói bụng không?” Tả Khiêm Lẫm dần dần kéo chăn ra, như bóc măng.
“Không đói bụng.” Sơ Vân giằng co với hắn, túm chăn trở lại.
“Vậy, muốn tới chỗ anh không?” Tả Khiêm Lẫm lại nói.
Sơ Vân lập tức ngừng lôi kéo.
Ngẩng đầu nhìn hắn, Sơ Vân khẽ giật mình. Tới chỗ hắn? Cậu chưa từng nghĩ tới, có quá liều lĩnh không?
Tả Khiêm Lẫm một tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Vân, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gò má non nớt, “Không muốn đến ư?”
Sơ Vân lắc đầu, “Không phải, chỉ là……” Cảm thấy, trong chuyện này có ý tứ gì khác.
“Là nhà của anh, chưa từng tiếp đón người khác nha, em là người đầu tiên.” Tả Khiêm Lẫm mỉm cười, cúi đầu hôn lên mi tâm Sơ Vân.
Sơ Vân đưa tay che mi tâm, có chút nghi hoặc nhìn Tả Khiêm Lẫm, “Vì sao?”
Tại sao phải đối xử với cậu đặc biệt như vậy? Bởi vì yêu mến ư? Nếu để Tả Khiêm Lẫm biết quá khứ dơ bẩn của mình, hắn sẽ phản ứng thế nào? Sẽ không còn tốt thế này nhỉ? Tuy hắn từng nói không quan tâm quá khứ của mình.
“Bởi vì thích em, là loại vô cùng yêu mến kia.” Tả Khiêm Lẫm biết rõ ý Sơ Vân, nên hắn dùng cách ám chỉ trả lời, chỉ kém không nói thẳng ‘Anh yêu em, muốn em’.
Sơ Vân giật mình sững sờ, cậu hiểu rõ lời Tả Khiêm Lẫm, hóa ra là yêu. Sơ Vân cảm giác trong lòng không thể ức chế vui sướng, nhưng, cậu lại mâu thuẫn, bởi vì, thân thể của cậu là thiếu niên, tuy linh hồn là trưởng thành, thì tình cảm vẫn tương đối ngây thơ.
Hơn nữa, từ trước tới nay chưa từng nghe Tả Khiêm Lẫm có ham mê trên phương diện này, bởi vậy, ngây người một lát, cậu nói ra một câu: “Tả, chẳng lẽ anh luyến đồng?” Tựa như gã đàn ông dạy Piano kiếp trước, cũng chỉ thích “Chơi” trẻ con, trưởng thành liền chẳng thèm ngó tới.
Nghe vậy, Tả Khiêm Lẫm thiếu chút nữa té xuống giường. Trợn tròn mắt, dựng thẳng mi phong, hận không thể xách ngược nhóc con trong lòng lên, đánh mông một trận. Cái gì gọi là hắn luyến đồng? Từ trước tới nay không có chuyện này!
“Anh chỉ thích em, những tên nhóc khác đừng nghĩ.” Tả Khiêm Lẫm xoa xoa gò má Sơ Vân, búng trán cậu, đứa nhỏ ngốc.
Sơ Vân rất vui vẻ, cười ngây ngô. Nhịn không được đưa tay ôm lấy cổ hắn, tựa trước ngực hắn.
Cậu cũng yêu Tả Khiêm Lẫm, chỉ là chưa thật sự hiểu cậu yêu hắn đến mức nào. Thời điểm bị Thiệu Mục Vân áp đảo, người đầu tiên cậu nghĩ đến là Tả Khiêm Lẫm.
Thậm chí, vừa rồi núp ở góc tường, có một khắc, cậu từng nghĩ tới, muốn cho Tả Khiêm Lẫm ôm mình, chà đạp mình, như vậy, cậu nhiễm hương vị của người khác, Thiệu Mục Vân sẽ không còn hứng thú nữa.
“Nhóc con, sau này gọi em là Vân được không?” Tả Khiêm Lẫm thấp giọng nói, vỗ nhè nhẹ tấm lưng mảnh khảnh của Sơ Vân. Lúc biết Sơ Vân thực tế là đàn ông thành thục, hắn không muốn gọi cậu là nhóc con nữa, nên xưng hô ngang hàng, thuận tiên từng bước xơi tái.
“Ừm.” Sơ Vân không phản đối, Tả Khiêm Lẫm gọi cậu là gì cũng được.
“Vậy đi thôi, chúng ta về nhà.” Tả Khiêm Lẫm ôm lấy cậu, thuận tay cầm lên ba lô. Về phần bít tất…… Trước đá đến một bên, dù sao đã bẩn.
“Chính mình đi.” Sơ Vân kháng nghị một chút, cầm ba lô, cảm xúc có chút xao động, bởi vì câu kia của Tả Khiêm Lẫm ‘chúng ta về nhà’』
Tả Khiêm Lẫm cười mờ ám nắm nắm chân nhỏ của Sơ Vân, chọc chọc chân cậu, “Em có giầy ư?”
Sơ Vân lập tức co chân lên, bĩu môi, trừng hắn.
Tả Khiêm Lẫm lại lần nữa cười to, cúi đầu cắn xuống mũi nhỏ của Sơ Vân, “Xem ra chúng ta nên đi mua một số đồ rồi hẵng về nhà.”
Sơ Vân chỉ có thể mặc hắn ôm, theo cửa sau quán bar rời đi.
……
Choáng váng chốc lát, Thiệu Mục Vân nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, tỉnh táo lại, sờ sờ cái ót đau nhức, sau một khắc, mới phát hiện đã không thấy Sơ Vân đâu.
“Tiểu Vân! Y Phàm!” Vội vàng bò dậy, thân hình lảo đảo, cú đánh kia vẫn khiến hắn chấn động. Thế nhưng chẳng quan tâm, cấp bách quan sát mọi nơi, lại không có bóng dáng Sơ Vân.
Trong phòng im ắng, yên lặng đáng sợ, có thể nghe được rõ ràng hơi thở gấp gáp của hắn.
Ngây ngốc một chút.
“Y Phàm!” Thiệu Mục Vân xông lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ Sơ Vân, trong phòng cũng trống trơn, kéo tủ quần áo, đồng phục của Sơ Vân vẫn ở đó.
“Y Phàm!” Thiệu Mục Vân hô, lại nhanh chóng chạy xuống lâu, vọt tới cửa trước, áo khoác và giày của Sơ Vân đều còn, nhưng không thấy ba lô, cửa chính khép hờ.
Run tay cầm lấy điện thoại, gọi cho Sơ Vân, bên trong truyền tới giọng nói máy móc, điện thoại của cậu đã tắt.
“Y Phàm……” Thiệu Mục Vân thì thào, nvò tóc, sau đó hung hăng đấm một cái lên tường, “Đáng giận, đáng chết……”
Y Phàm đi đâu? Đúng rồi, trường học, Y Phàm trở lại trường học a?
Thiệu Mục Vân nắm áo khoác, vội vàng đi giầy, chạy vào ga ra, khởi động xe, phóng như điên tới học viện Y Phong.
Y Phàm sẽ ở trường học chứ? Thiệu Mục Vân hoảng hốt nghĩ, nhưng, Y Phàm có thể đi tìm Tả Khiêm Lẫm không? Hay là, chạy đến nơi khác?
Lòng nóng như lửa đốt, đến ký túc xá, lại không có. Y Phàm không ở trường học.
Thiệu Mục Vân nằm sấp trên tay lái, suy nghĩ hỗn loạn. Hắn biết mình phạm sai lầm lớn, một sai lầm gần như trí mạng, hắn lại lần nữa tự tay đẩy Y Phàm ra.
“Y Phàm……” Thấp giọng nỉ non, hai tay nắm chặt.
Không, hắn không thể từ bỏ như vậy!
Thiệu Mục Vân đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt thiêu đốt, là ngọn lửa sâu thẳm.
Tác giả :
Vân Liễu