Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ
Chương 26
Đào Chi Hoa là người phản ứng lại đầu tiên, hừ lạnh một tiếng, thu roi vào trong ống tay áo.
Mộ Dung Vũ liếc mắt một cái nhìn Ôn Như Ngọc, cắn cắn môi dưới, cả mặt của ả đều hiện đầy vẻ không cam lòng, không muốn lui về phía sau, dù chỉ là một bước nhỏ.
Ôn Như Ngọc vẫn mỉm cười như cũ, ngũ quan hiền hòa như ngọc.
Phó Kinh Hồng liếc mắt một cái nhìn lướt ba người, chỉ là cười cười, xoay người rời đi.
*
Lúc này, ước chừng là đã đến giờ cơm, đám hạ nhân ở trong Mộ Dung phủ đều hiện lên thần sắc vội vã, mà đi chuẩn bị đồ ăn.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng lưu ý đến hướng đi của đám hạ nhân kia, phát hiện ra bọn họ không giống như mấy ngày trước mà bắt đầu phân ra, mang cơm cùng thức ăn đến cho từng căn phòng, mà là bắt đầu bưng đi vào chính sảnh.
Phó Kinh Hồng vừa nghĩ liền biết, tất nhiên là do Mộ Dung Lân đã “xuất quan” rồi đi.
Trong thời gian mà Mộ Dung Lân bế quan, đến bữa, đám hạ nhân kia đều luôn bắt đầu được phân phó đi bưng cơm đến cho mấy phòng ở của đám phu nhân cùng với thiếu gia, tiểu thư gian. Mà, đám người Phó Kinh Hồng cũng chưa bao giờ đi đến chính sảnh để dùng cơm. Những vị khách nhân như họ, chỉ cần ở trong khách phòng, tự động sẽ có hạ nhân chuyên bưng cơm nước tới tận trong phòng.
Bây giờ, nhìn thấy bộ dạng của đám hạ nhân này, đại khái là do Mộ Dung Lân xuất quan đi. Cho nên, đám phu nhân hiếm thấy này mới cùng nhau tụ hội lại ở chính sảnh mà dùng cơm đi.
Quả nhiên, trong những thế gia giàu có này, bề ngoài đều là hòa hòa khí khí, nhưng trên thực tế cũng không biết có bao nhiêu chuyện lén lút đồn thổi phong vân đây.
Phó Kinh Hồng cảm thấy khá là thú vị, nhìn về chính sảnh vài lần, nhưng đột nhiên, y nhớ đến một chuyện.
Nếu như đám người tiểu thư, thiếu gia đều tụ họp ở chính sảnh.
Vậy thì vị Tam thiếu gia kia…
Cũng sẽ xuất hiện sao?
Phó Kinh Hồng không khỏi nhớ tới Mộ Dung Thương.
Dáng vẻ thon dài, gầy gò, trắng bệch như ngọc.
Y nhớ tới một đêm kia…
Phó Kinh Hồng liền cúi đầu, cười khẽ.
Vị Tam thiếu gia kia, tuyệt đối, nhìn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của hắn đi.
Tên Mộ Dung Thương kia, thật sự chỉ là một cái ấm sắc thuốc, bệnh hoạn triền miên, luôn nằm trên giường sao?
Đáng tiếc, y lại nhìn không thấu hắn.
Thế nhưng, y biết, Mộ Dung Thương, tuyệt đối không hề đơn giản.
Tuy rằng, ánh mắt của Mộ Dung Thương vốn bình thản không gợn sóng, nhưng vừa vặn, chính vì một đôi mắt như thế, tuyệt đối, sẽ càng không là một đôi mắt không rành thế sự của thiếu niên đơn thuần.
Sự bình thản đến vậy, giống như là mặt nước phẳng lặng, không hề gợn lên tia sóng nào trong giếng cổ vậy.
Bởi vì, nước trong giếng cổ, chính là sâu, mới sẽ không gợn sóng.
Nước giếng, thì lại chảy ở sâu dưới lòng đất. Cho nên, nước càng sâu, thì lại càng không gợn sóng.
Phó Kinh Hồng tự nhận, y vốn nhìn không thấu Mộ Dung Thương vốn là sâu cạn ra sao.
Thế nhưng, y lại sinh ra chút hứng thú đối với Mộ Dung Thương.
Y bắt đầu có chút chờ mong, tình cảnh diễn biết tiếp theo đây. Y chỉ không biết là lần gia yến trước, Mộ Dung Thương vốn chưa từng xuất hiện. Thì lần gia yến này, hắn có xuất hiện hay không đây.
Nhìn thái độ của Mộ Dung phủ, tựa hồ như là không quá yêu thích vị Tam công tử. Mà, trong khi Mộ Dung Lân nói chuyện cũng tránh đi, không nhắc tới hắn…
Thế nhưng, nhìn thái độ đêm đó của Mộ Dung Lân, ngược lại, cũng không giống như là chán ghét Mộ Dung Thương.
Ở trong Mộ Dung Phủ, địa vị của tên Mộ Dung Thương này, đại khái là rất lúng túng đi…
Cho nên, chung quy là chút nữa hắn cũng sẽ không xuất hiện đi.
Phó Kinh Hồng lắc đầu một cái.
Y lại nghĩ đến việc lão Mộ Dung Lân đã xuất quan, đại khái là gã sẽ ra tay đi thăm dò xem vào ngày đó, ai là kẻ đã xông vào mật đạo đi.
Xem ra, mấy ngày gần nhất, y nhất định là phải cực kì cẩn thận, dè chừng rồi a.
Nhưng mà…
Mộ Dung Thương cũng có thể kể lại chuyện của y cho Mộ Dung Lân biết thì sao đây?
Dù sao, ngày ấy, y cứ như là người từ trên trời rớt xuống, đột ngột xuất hiện ở trong phòng của Mộ Dung Thương. Dáng vẻ của y lại khả nghi, hơn nữa, dáng dấp của lão Mộ Dung Lân lại rõ ràng là như đang gấp gáp tìm ai đó.
Người tinh tường đều có thể nhìn ra được là lão Mộ Dung Lân vốn đang tìm y. Huống chi, lúc đó, lão Mộ Dung Lân vội vã đến vậy, Mộ Dung Thương nhất định là có thể biết rõ đã xảy ra chuyện gì rất cấp bách đi.
… Tuy rằng, trong lúc đó, Mộ Dung Thương cũng không tiết lộ ra hành tung của y, nhưng mà, ai biết được, chờ sau khi y đi rồi, thì hắn lại tự giác nói ra thì làm sao đây?
Tuy rằng, chỉ có một đêm nhân duyên, nhưng dù sao, cả hai đều chỉ là người qua đường mà thôi…
Chỉ là, nếu mà Mộ Dung Thương đã sớm nói cho lão Mộ Dung Lân biết, thì tại sao, từ đó đến nay, lão Mộ Dung Lân đều vẫn án binh bất động đây?
Nếu như Mộ Dung Thương không hề nói cho lão Mộ Dung Lân biết, thì tại sao Mộ Dung Thương lại phải làm như vậy?
Nếu như, quả thật, Mộ Dung Thương là một thứ tử không được người ta yêu thích, thì nếu hắn mật báo với lão Mộ Dung Lân thì hắn vốn sẽ chiếm được nhiều lợi ích hơn là bị tổn hại.
Nhưng, nếu Mộ Dung Thương không có mật báo…
Thật sự là Phó Kinh Hồng vẫn nghĩ không ra, đến cùng là tại sao.
Y cũng không thể nào nói, Mộ Dung Thương là nể tình một đêm hoan ái kia được.
Phó Kinh Hồng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không tìm ra manh mối.
Y chỉ có thể lắc đầu một cái, đi về khách phòng của mình.
*
Đẩy cửa ra, y nhìn thấy Bạch Luyện Hoa vẫn còn đang nằm ở trên giường, tựa hồ như là đang ngủ say.
Phó Kinh Hồng nhìn tư thế ngủ của Bạch Luyện Hoa, cảm thấy có chút buồn cười…
Rõ ràng là vừa mới bị y xuống tay dằn vặt đến thế kia, mà hiện tại, hắn đã khôi phục lại trạng thái không buồn không lo.
Lúc này, y đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng hiểu rõ, tất cả mọi chuyện trả thù Bạch Luyện Hoa vừa nãy, kỳ thực, vốn không có chút ý nghĩa nào cả.
Bạch Luyện Hoa của bây giờ, ở trước mắt của y đây, cũng không phải là Bạch Luyện Hoa của đời trước. Hắn vốn chưa từng phụ lòng của y, càng chưa bao giờ đâm y một kiếm nào cả.
Kiếp trước và kiếp này. Cả hai đã là hai người khác biệt nhau hoàn toàn, vốn không cùng một người.
Nhưng mà…
Rõ ràng là cũng vô tâm vô tư giống trước kia, nhưng tính cách lại tuyệt nhiên không giống nhau.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng không khỏi có chút nghi hoặc.
Một đời trước, Bạch Luyện Hoa vốn luôn cao ngạo, lạnh lùng, tàn nhẫn, quyết tuyệt, rồi lại phong hoa vô song.
Y đã đơn phương yêu, cực khổ giữ lấy kẻ phong hoa vô song này. Đến cuối cùng, y đã nhận lấy một kiếm quyết tuyệt từ chính tay của Bạch Luyện Hoa giết chết y.
Nhưng mà, Bạch Luyện Hoa đời này, tuy rằng vẫn cứ là một khuôn mặt phong hoa, nhưng trong đôi con ngươi lại trong suốt, vô tội, lại đối xử cực kì mềm mỏng, ôn nhu với y…
Thật giống như…
Thật giống như…
Một đời trước, khi Bạch Luyện Hoa chỉ vừa mới mười một mười hai tuổi vậy.
Nhất thời, cả người của Phó Kinh Hồng run lên, vừa phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy miệng của Bạch Luyện Hoa đang nhai chóp chép, tựa hồ như là đang thưởng thức mỹ vị gì đó vậy.
Phó Kinh Hồng cười cười, đi tới phía trước, nhéo nhéo hai gò má của Bạch Luyện Hoa.
Xúc cảm sờ thật sướng tay, cảm giác thật là thoải mái a.
Phó Kinh Hồng không nhịn được, lại gia tăng cường độ ở trong tay.
Bạch Luyện Hoa rầm rì một tiếng, mới tỉnh lại.
Hắn mở ra đôi mắt tròn xoe, vô tội, trong con ngươi vẫn còn sương mù đang che lại, ngơ ngác nhìn Phó Kinh Hồng một lúc.
Chờ đến khi phản ứng lại, hắn theo bản năng liền che lại chỗ nào đó, ngập ngừng cầu xin:
– Sư… Huynh… Có thể đừng làm nữa hay không, đệ không muốn…
Vẻ mặt của hắn rất là vô tội.
Phó Kinh Hồng không khỏi cười cười, nói:
– Vừa nãy, sư huynh chỉ là nói đùa với đệ thôi… Đệ mau dậy mà rửa mặt, thay đồ đi, chờ một lát nữa, sắp phải dùng bữa trưa rồi a.
Bạch Luyện Hoa ngơ ngác gật gật đầu, thấy Phó Kinh Hồng không có ý tứ lại đến bắt nạt hắn, liền cẩn thận từng li từng tí mà đứng dậy, vươn người bước xuống giường.
Phó Kinh Hồng nhìn dáng vẻ nhỏ bé, đơn bạc của Bạch Luyện Hoa luôn có chút nơm nớp lo sợ. Thì, y lại đang tự nhủ, vừa nãy, có phải mình đã ra tay đùa giỡn quá mức rồi đi?
Y xoa xoa cằm.
Nhưng trong lòng của y lại không hề cảm thấy áy náy chút nào cả.
Bạch Luyện Hoa dùng khăn tay nhúng nước rồi lau mặt, lại thay một bộ y phục mới.
Hắn liền cởi bộ y phục cũ ra để chút nữa giặt sạch sau, bây giờ, lại mặc lên toàn thân một bộ bạch y.
Phó Kinh Hồng nhíu mày, nhìn, phát hiện ra vừa khoác lên một thân bạch y này, thì khí chất của cả người Bạch Luyện Hoa liền biến đổi không ít.
Bạch y phiêu nhiên, phong hoa vô song.
Quả thật, bạch y nam tử vốn là tình lang trong mộng của nhiều nữ tử a.
Bạch Luyện Hoa lại dùng một sợi dây buộc gọn mái tóc lên, ngũ quan của hắn lại càng thêm rõ ràng lên. Nhưng, vẫn còn chưa hoàn toàn rút đi đường nét ngây ngô của thiếu niên. Cho nên, trong lúc này, vẫn còn có chút trúc trắc, nhưng chính là nhờ vào sự trúc trắc này, lại như gãi nhẹ vào trong lòng của Phó Kinh Hồng khiến y ngứa ngáy không thôi.
Phó Kinh Hồng tự biết y vốn không phải là người luyến đồng.
Kiếp trước, y yêu Bạch Luyện Hoa, chỉ là bởi vì khí chất phong hoa vô song xuất trần của Bạch Luyện Hoa.
Nhưng mà, bây giờ nhìn Bạch Luyện Hoa ngây ngô này, y lại cảm thấy Bạch Luyện Hoa thế này, tựa hồ như cũng không tệ lắm.
Tuy rằng, Bạch Luyện Hoa vẫn còn giữa dáng dấp non nớt, ngây ngô này, nhưng lại có một phen phong vị khác đi.
– Sư huynh?
Bạch Luyện Hoa chần chờ nhìn Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng cười cười, phục hồi lại tinh thần, nói:
– Nhân lúc huynh không chú ý, đệ lại cao lên không ít a.
Bạch Luyện Hoa nột nột đáp lại một tiếng.
Phó Kinh Hồng đưa tay đến, xoa xoa đầu của Bạch Luyện Hoa, làm rối tung cả mái tóc đã được chải gọn gàng của hắn.
– Đi thôi.
Sau khi Bạch Luyện Hoa ở phía sau lại buộc tóc gọn lại một lần nữa, liền vội vã đi theo y bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, một hạ nhân của Mộ Dung phủ liền đến đây mời bọn họ đi đến chính sảnh dùng cơm.
Phó Kinh Hồng gật đầu liền dẫn Bạch Luyện Hoa đi về phía chính sảnh.
Y đi ở phía trước, dư quang ở trong mắt lại nhìn về Bạch Luyện Hoa đi ở phía sau, đã khôi phục lại một bộ mặt khí định thần nhàn.
Bạch y phiêu nhiên, cả khuôn mặt đều hờ hững.
Hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ ngốc nghếch vừa nãy…
Ngay lập tức Phó Kinh Hồng dấy lên nỗi nghi hoặc mãnh liệt, không khỏi chuyển tầm mắt nhìn hắn.
– Sư huynh, làm sao vậy?
Thấy Phó Kinh Hồng nhìn chằm chằm vào mình, Bạch Luyện Hoa nhẹ giọng hỏi, trong đôi con ngươi hiện lên vẻ tràn ngập không rõ.
Nhìn vào đôi mắt trong suốt của Bạch Luyện Hoa, Phó Kinh Hồng cười, lắc lắc đầu, quay mặt đi.
Ngay khi tới chính sảnh, bên bàn lớn đã ngồi đầy người.
Phó Kinh Hồng ngẩn người, không chỉ là đám người trong Mộ Dung phủ, tựa hồ như còn có những người khác.
Y sững sờ không bao lâu, thì Ôn Như Ngọc đã đi ngang qua bên người của y, khẽ khàng nhắc nhở:
– Vào đi thôi.
Phó Kinh Hồng hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy Ôn Như Ngọc cũng đang mặc một thân bạch y, vẫn luôn mỉm cười ôn hòa, bước đi vào, tiếp theo, là Mộ Dung Vũ mặc một thân hồng y như lửa.
Mà, Đào Chi Hoa ngồi ở một góc khuất, hừ lên một tiếng không nặng không nhẹ.
Âm thanh cực kỳ nhỏ, nhưng với nội lực của Phó Kinh Hồng vốn không yếu, tự nhiên là nghe thấy được.
Thấy Ôn Như Ngọc đi vào, Phó Kinh Hồng cũng cuốn lấy tay áo, nhấc chân bước đi vào.
Tự nhiên là Bạch Luyện Hoa cũng đi theo phía sau y bước vào trong.
Phó Kinh Hồng cẩn thận đi tới, trên mặt lại lộ ra nụ cười lễ phép nhưng xa cách, sẽ không quá giả tạo, cũng sẽ không quá lãnh đạm.
Y không để lại chút dấu vết nào mà tầm mắt nhàn nhạt lướt qua, đánh giá một lượt lão Mộ Dung Lân đang ngồi ở chủ vị, phát hiện ra biểu hiện của Mộ Dung Lân vốn không có gì khác thường, liền chuyển mắt, đi về phía ghế dành cho khách mà Đào Chi Hoa đang ngồi ở bên kia.
Y chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Đào Chi Hoa, nhưng Đào Chi Hoa chỉ luôn nhìn vào Ôn Như Ngọc ngồi ở phía đối diện, cũng không để ý tới y.
Phó Kinh Hồng cũng không tự mình làm xấu mặt của mình, chỉ là nở nụ cười nhàn nhạt với Đào Chi Hoa, xem như là một lời chào hỏi.
Sau khi ngồi xuống, y liền phát hiện ra chỗ ngồi của Ôn Như Ngọc thập phần vi diệu.
Mộ Dung Lân ngồi ở chính giữa chủ tọa. Mà, ngồi ở bên cạnh của gã, bên phải là đại phu nhân Mộ Dung, bên trái là Mộ Dung Vũ, đến ngay cả Mộ Dung Ý, cũng chỉ là ngồi ở bên phải của đại phu nhân Mộ Dung…
Xem ra, địa vị của Mộ Dung Vũ ở Mộ Dung phủ, quả thực là rất cao. Mà, Ôn Như Ngọc lại ngồi bên trái Mộ Dung Vũ.
Xem ra, chỗ ngồi này chính là hiền tế tương lai của Mộ Dung phủ rồi đi.
Chỉ là, tựa hồ như nhìn Ôn Như Ngọc cũng không hề có ý chối từ.
Xem ra, là hắn đang ngầm đồng ý rồi sao?
Thảo nào, đến cả Đào Chi Hoa cũng đang thẳng tắp mà theo dõi động tĩnh của Ôn Như Ngọc.
Nhị phu nhân Mộ Dung cùng Tam phu nhân Mộ Dung đều ngồi ở vị trí rất xa. Mộ Dung liễu cùng Mộ Dung Tư đều ngồi ở bên cạnh các nàng.
Mộ Dung Nhị vẫn chưa từng xuất hiện.
Mộ Dung Thương…
Tất nhiên là cũng chưa từng xuất hiện.
Mộ Dung Liễu cũng không hề trang điểm, mặc trang phục xinh đẹp nữa, vẻ mặt lúc này cũng đã tiều tụy đi rất nhiều. Có lẽ là đã bị Mộ Dung Vũ, hoặc là những kẻ khác ra tay giáo huấn lại rồi đi.
Mộ Dung Tư vẫn mặc một thân trang phục bình thường như cũ, một thân hoàng y còn có cả hoa văn bách điểu nhưng lại đặc biệt nổi bật, dễ thấy.
Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày…
Nếu Mộ Dung Liễu đã bị người giáo huấn qua, vốn không thể nào cướp đi người mà Mộ Dung Vũ muốn. Lần này, nàng cũng chỉ là mặc một bộ trang phục xanh biếc cực kỳ mộc mạc, thậm chí, trang sức cài trên đầu còn không bằng cả nha hoàn…
Nhưng mà Mộ Dung Tư vốn luôn là người biết điều, lúc này lại mặc một bộ hoàng y hoa văn bách điểu sặc sỡ, chói mắt lại vô cùng nổi bật.
Người áo vàng?
Đột nhiên, một ý nghĩ lớn mật xông thẳng lên đầu, Phó Kinh Hồng không khỏi, liếc mắt vài lần đến mà đánh giá Mộ Dung Tư.
Chẳng lẽ, đây là Mộ Dung Tư đang ám chỉ cái gì sao?
Thế nhưng…
Tại sao?
Phó Kinh Hồng nhìn ngồi ở Mộ Dung Tư ngồi ở góc chếch một bên đối diện với y.
Ngay trong khi đang chìm vào suy nghĩ sâu xa, chợt, y nhìn thấy Mộ Dung Tư ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn thẳng đến y, có chút nhoẻn miệng cười.
Mộ Dung Vũ liếc mắt một cái nhìn Ôn Như Ngọc, cắn cắn môi dưới, cả mặt của ả đều hiện đầy vẻ không cam lòng, không muốn lui về phía sau, dù chỉ là một bước nhỏ.
Ôn Như Ngọc vẫn mỉm cười như cũ, ngũ quan hiền hòa như ngọc.
Phó Kinh Hồng liếc mắt một cái nhìn lướt ba người, chỉ là cười cười, xoay người rời đi.
*
Lúc này, ước chừng là đã đến giờ cơm, đám hạ nhân ở trong Mộ Dung phủ đều hiện lên thần sắc vội vã, mà đi chuẩn bị đồ ăn.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng lưu ý đến hướng đi của đám hạ nhân kia, phát hiện ra bọn họ không giống như mấy ngày trước mà bắt đầu phân ra, mang cơm cùng thức ăn đến cho từng căn phòng, mà là bắt đầu bưng đi vào chính sảnh.
Phó Kinh Hồng vừa nghĩ liền biết, tất nhiên là do Mộ Dung Lân đã “xuất quan” rồi đi.
Trong thời gian mà Mộ Dung Lân bế quan, đến bữa, đám hạ nhân kia đều luôn bắt đầu được phân phó đi bưng cơm đến cho mấy phòng ở của đám phu nhân cùng với thiếu gia, tiểu thư gian. Mà, đám người Phó Kinh Hồng cũng chưa bao giờ đi đến chính sảnh để dùng cơm. Những vị khách nhân như họ, chỉ cần ở trong khách phòng, tự động sẽ có hạ nhân chuyên bưng cơm nước tới tận trong phòng.
Bây giờ, nhìn thấy bộ dạng của đám hạ nhân này, đại khái là do Mộ Dung Lân xuất quan đi. Cho nên, đám phu nhân hiếm thấy này mới cùng nhau tụ hội lại ở chính sảnh mà dùng cơm đi.
Quả nhiên, trong những thế gia giàu có này, bề ngoài đều là hòa hòa khí khí, nhưng trên thực tế cũng không biết có bao nhiêu chuyện lén lút đồn thổi phong vân đây.
Phó Kinh Hồng cảm thấy khá là thú vị, nhìn về chính sảnh vài lần, nhưng đột nhiên, y nhớ đến một chuyện.
Nếu như đám người tiểu thư, thiếu gia đều tụ họp ở chính sảnh.
Vậy thì vị Tam thiếu gia kia…
Cũng sẽ xuất hiện sao?
Phó Kinh Hồng không khỏi nhớ tới Mộ Dung Thương.
Dáng vẻ thon dài, gầy gò, trắng bệch như ngọc.
Y nhớ tới một đêm kia…
Phó Kinh Hồng liền cúi đầu, cười khẽ.
Vị Tam thiếu gia kia, tuyệt đối, nhìn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của hắn đi.
Tên Mộ Dung Thương kia, thật sự chỉ là một cái ấm sắc thuốc, bệnh hoạn triền miên, luôn nằm trên giường sao?
Đáng tiếc, y lại nhìn không thấu hắn.
Thế nhưng, y biết, Mộ Dung Thương, tuyệt đối không hề đơn giản.
Tuy rằng, ánh mắt của Mộ Dung Thương vốn bình thản không gợn sóng, nhưng vừa vặn, chính vì một đôi mắt như thế, tuyệt đối, sẽ càng không là một đôi mắt không rành thế sự của thiếu niên đơn thuần.
Sự bình thản đến vậy, giống như là mặt nước phẳng lặng, không hề gợn lên tia sóng nào trong giếng cổ vậy.
Bởi vì, nước trong giếng cổ, chính là sâu, mới sẽ không gợn sóng.
Nước giếng, thì lại chảy ở sâu dưới lòng đất. Cho nên, nước càng sâu, thì lại càng không gợn sóng.
Phó Kinh Hồng tự nhận, y vốn nhìn không thấu Mộ Dung Thương vốn là sâu cạn ra sao.
Thế nhưng, y lại sinh ra chút hứng thú đối với Mộ Dung Thương.
Y bắt đầu có chút chờ mong, tình cảnh diễn biết tiếp theo đây. Y chỉ không biết là lần gia yến trước, Mộ Dung Thương vốn chưa từng xuất hiện. Thì lần gia yến này, hắn có xuất hiện hay không đây.
Nhìn thái độ của Mộ Dung phủ, tựa hồ như là không quá yêu thích vị Tam công tử. Mà, trong khi Mộ Dung Lân nói chuyện cũng tránh đi, không nhắc tới hắn…
Thế nhưng, nhìn thái độ đêm đó của Mộ Dung Lân, ngược lại, cũng không giống như là chán ghét Mộ Dung Thương.
Ở trong Mộ Dung Phủ, địa vị của tên Mộ Dung Thương này, đại khái là rất lúng túng đi…
Cho nên, chung quy là chút nữa hắn cũng sẽ không xuất hiện đi.
Phó Kinh Hồng lắc đầu một cái.
Y lại nghĩ đến việc lão Mộ Dung Lân đã xuất quan, đại khái là gã sẽ ra tay đi thăm dò xem vào ngày đó, ai là kẻ đã xông vào mật đạo đi.
Xem ra, mấy ngày gần nhất, y nhất định là phải cực kì cẩn thận, dè chừng rồi a.
Nhưng mà…
Mộ Dung Thương cũng có thể kể lại chuyện của y cho Mộ Dung Lân biết thì sao đây?
Dù sao, ngày ấy, y cứ như là người từ trên trời rớt xuống, đột ngột xuất hiện ở trong phòng của Mộ Dung Thương. Dáng vẻ của y lại khả nghi, hơn nữa, dáng dấp của lão Mộ Dung Lân lại rõ ràng là như đang gấp gáp tìm ai đó.
Người tinh tường đều có thể nhìn ra được là lão Mộ Dung Lân vốn đang tìm y. Huống chi, lúc đó, lão Mộ Dung Lân vội vã đến vậy, Mộ Dung Thương nhất định là có thể biết rõ đã xảy ra chuyện gì rất cấp bách đi.
… Tuy rằng, trong lúc đó, Mộ Dung Thương cũng không tiết lộ ra hành tung của y, nhưng mà, ai biết được, chờ sau khi y đi rồi, thì hắn lại tự giác nói ra thì làm sao đây?
Tuy rằng, chỉ có một đêm nhân duyên, nhưng dù sao, cả hai đều chỉ là người qua đường mà thôi…
Chỉ là, nếu mà Mộ Dung Thương đã sớm nói cho lão Mộ Dung Lân biết, thì tại sao, từ đó đến nay, lão Mộ Dung Lân đều vẫn án binh bất động đây?
Nếu như Mộ Dung Thương không hề nói cho lão Mộ Dung Lân biết, thì tại sao Mộ Dung Thương lại phải làm như vậy?
Nếu như, quả thật, Mộ Dung Thương là một thứ tử không được người ta yêu thích, thì nếu hắn mật báo với lão Mộ Dung Lân thì hắn vốn sẽ chiếm được nhiều lợi ích hơn là bị tổn hại.
Nhưng, nếu Mộ Dung Thương không có mật báo…
Thật sự là Phó Kinh Hồng vẫn nghĩ không ra, đến cùng là tại sao.
Y cũng không thể nào nói, Mộ Dung Thương là nể tình một đêm hoan ái kia được.
Phó Kinh Hồng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không tìm ra manh mối.
Y chỉ có thể lắc đầu một cái, đi về khách phòng của mình.
*
Đẩy cửa ra, y nhìn thấy Bạch Luyện Hoa vẫn còn đang nằm ở trên giường, tựa hồ như là đang ngủ say.
Phó Kinh Hồng nhìn tư thế ngủ của Bạch Luyện Hoa, cảm thấy có chút buồn cười…
Rõ ràng là vừa mới bị y xuống tay dằn vặt đến thế kia, mà hiện tại, hắn đã khôi phục lại trạng thái không buồn không lo.
Lúc này, y đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng hiểu rõ, tất cả mọi chuyện trả thù Bạch Luyện Hoa vừa nãy, kỳ thực, vốn không có chút ý nghĩa nào cả.
Bạch Luyện Hoa của bây giờ, ở trước mắt của y đây, cũng không phải là Bạch Luyện Hoa của đời trước. Hắn vốn chưa từng phụ lòng của y, càng chưa bao giờ đâm y một kiếm nào cả.
Kiếp trước và kiếp này. Cả hai đã là hai người khác biệt nhau hoàn toàn, vốn không cùng một người.
Nhưng mà…
Rõ ràng là cũng vô tâm vô tư giống trước kia, nhưng tính cách lại tuyệt nhiên không giống nhau.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng không khỏi có chút nghi hoặc.
Một đời trước, Bạch Luyện Hoa vốn luôn cao ngạo, lạnh lùng, tàn nhẫn, quyết tuyệt, rồi lại phong hoa vô song.
Y đã đơn phương yêu, cực khổ giữ lấy kẻ phong hoa vô song này. Đến cuối cùng, y đã nhận lấy một kiếm quyết tuyệt từ chính tay của Bạch Luyện Hoa giết chết y.
Nhưng mà, Bạch Luyện Hoa đời này, tuy rằng vẫn cứ là một khuôn mặt phong hoa, nhưng trong đôi con ngươi lại trong suốt, vô tội, lại đối xử cực kì mềm mỏng, ôn nhu với y…
Thật giống như…
Thật giống như…
Một đời trước, khi Bạch Luyện Hoa chỉ vừa mới mười một mười hai tuổi vậy.
Nhất thời, cả người của Phó Kinh Hồng run lên, vừa phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy miệng của Bạch Luyện Hoa đang nhai chóp chép, tựa hồ như là đang thưởng thức mỹ vị gì đó vậy.
Phó Kinh Hồng cười cười, đi tới phía trước, nhéo nhéo hai gò má của Bạch Luyện Hoa.
Xúc cảm sờ thật sướng tay, cảm giác thật là thoải mái a.
Phó Kinh Hồng không nhịn được, lại gia tăng cường độ ở trong tay.
Bạch Luyện Hoa rầm rì một tiếng, mới tỉnh lại.
Hắn mở ra đôi mắt tròn xoe, vô tội, trong con ngươi vẫn còn sương mù đang che lại, ngơ ngác nhìn Phó Kinh Hồng một lúc.
Chờ đến khi phản ứng lại, hắn theo bản năng liền che lại chỗ nào đó, ngập ngừng cầu xin:
– Sư… Huynh… Có thể đừng làm nữa hay không, đệ không muốn…
Vẻ mặt của hắn rất là vô tội.
Phó Kinh Hồng không khỏi cười cười, nói:
– Vừa nãy, sư huynh chỉ là nói đùa với đệ thôi… Đệ mau dậy mà rửa mặt, thay đồ đi, chờ một lát nữa, sắp phải dùng bữa trưa rồi a.
Bạch Luyện Hoa ngơ ngác gật gật đầu, thấy Phó Kinh Hồng không có ý tứ lại đến bắt nạt hắn, liền cẩn thận từng li từng tí mà đứng dậy, vươn người bước xuống giường.
Phó Kinh Hồng nhìn dáng vẻ nhỏ bé, đơn bạc của Bạch Luyện Hoa luôn có chút nơm nớp lo sợ. Thì, y lại đang tự nhủ, vừa nãy, có phải mình đã ra tay đùa giỡn quá mức rồi đi?
Y xoa xoa cằm.
Nhưng trong lòng của y lại không hề cảm thấy áy náy chút nào cả.
Bạch Luyện Hoa dùng khăn tay nhúng nước rồi lau mặt, lại thay một bộ y phục mới.
Hắn liền cởi bộ y phục cũ ra để chút nữa giặt sạch sau, bây giờ, lại mặc lên toàn thân một bộ bạch y.
Phó Kinh Hồng nhíu mày, nhìn, phát hiện ra vừa khoác lên một thân bạch y này, thì khí chất của cả người Bạch Luyện Hoa liền biến đổi không ít.
Bạch y phiêu nhiên, phong hoa vô song.
Quả thật, bạch y nam tử vốn là tình lang trong mộng của nhiều nữ tử a.
Bạch Luyện Hoa lại dùng một sợi dây buộc gọn mái tóc lên, ngũ quan của hắn lại càng thêm rõ ràng lên. Nhưng, vẫn còn chưa hoàn toàn rút đi đường nét ngây ngô của thiếu niên. Cho nên, trong lúc này, vẫn còn có chút trúc trắc, nhưng chính là nhờ vào sự trúc trắc này, lại như gãi nhẹ vào trong lòng của Phó Kinh Hồng khiến y ngứa ngáy không thôi.
Phó Kinh Hồng tự biết y vốn không phải là người luyến đồng.
Kiếp trước, y yêu Bạch Luyện Hoa, chỉ là bởi vì khí chất phong hoa vô song xuất trần của Bạch Luyện Hoa.
Nhưng mà, bây giờ nhìn Bạch Luyện Hoa ngây ngô này, y lại cảm thấy Bạch Luyện Hoa thế này, tựa hồ như cũng không tệ lắm.
Tuy rằng, Bạch Luyện Hoa vẫn còn giữa dáng dấp non nớt, ngây ngô này, nhưng lại có một phen phong vị khác đi.
– Sư huynh?
Bạch Luyện Hoa chần chờ nhìn Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng cười cười, phục hồi lại tinh thần, nói:
– Nhân lúc huynh không chú ý, đệ lại cao lên không ít a.
Bạch Luyện Hoa nột nột đáp lại một tiếng.
Phó Kinh Hồng đưa tay đến, xoa xoa đầu của Bạch Luyện Hoa, làm rối tung cả mái tóc đã được chải gọn gàng của hắn.
– Đi thôi.
Sau khi Bạch Luyện Hoa ở phía sau lại buộc tóc gọn lại một lần nữa, liền vội vã đi theo y bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, một hạ nhân của Mộ Dung phủ liền đến đây mời bọn họ đi đến chính sảnh dùng cơm.
Phó Kinh Hồng gật đầu liền dẫn Bạch Luyện Hoa đi về phía chính sảnh.
Y đi ở phía trước, dư quang ở trong mắt lại nhìn về Bạch Luyện Hoa đi ở phía sau, đã khôi phục lại một bộ mặt khí định thần nhàn.
Bạch y phiêu nhiên, cả khuôn mặt đều hờ hững.
Hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ ngốc nghếch vừa nãy…
Ngay lập tức Phó Kinh Hồng dấy lên nỗi nghi hoặc mãnh liệt, không khỏi chuyển tầm mắt nhìn hắn.
– Sư huynh, làm sao vậy?
Thấy Phó Kinh Hồng nhìn chằm chằm vào mình, Bạch Luyện Hoa nhẹ giọng hỏi, trong đôi con ngươi hiện lên vẻ tràn ngập không rõ.
Nhìn vào đôi mắt trong suốt của Bạch Luyện Hoa, Phó Kinh Hồng cười, lắc lắc đầu, quay mặt đi.
Ngay khi tới chính sảnh, bên bàn lớn đã ngồi đầy người.
Phó Kinh Hồng ngẩn người, không chỉ là đám người trong Mộ Dung phủ, tựa hồ như còn có những người khác.
Y sững sờ không bao lâu, thì Ôn Như Ngọc đã đi ngang qua bên người của y, khẽ khàng nhắc nhở:
– Vào đi thôi.
Phó Kinh Hồng hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy Ôn Như Ngọc cũng đang mặc một thân bạch y, vẫn luôn mỉm cười ôn hòa, bước đi vào, tiếp theo, là Mộ Dung Vũ mặc một thân hồng y như lửa.
Mà, Đào Chi Hoa ngồi ở một góc khuất, hừ lên một tiếng không nặng không nhẹ.
Âm thanh cực kỳ nhỏ, nhưng với nội lực của Phó Kinh Hồng vốn không yếu, tự nhiên là nghe thấy được.
Thấy Ôn Như Ngọc đi vào, Phó Kinh Hồng cũng cuốn lấy tay áo, nhấc chân bước đi vào.
Tự nhiên là Bạch Luyện Hoa cũng đi theo phía sau y bước vào trong.
Phó Kinh Hồng cẩn thận đi tới, trên mặt lại lộ ra nụ cười lễ phép nhưng xa cách, sẽ không quá giả tạo, cũng sẽ không quá lãnh đạm.
Y không để lại chút dấu vết nào mà tầm mắt nhàn nhạt lướt qua, đánh giá một lượt lão Mộ Dung Lân đang ngồi ở chủ vị, phát hiện ra biểu hiện của Mộ Dung Lân vốn không có gì khác thường, liền chuyển mắt, đi về phía ghế dành cho khách mà Đào Chi Hoa đang ngồi ở bên kia.
Y chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Đào Chi Hoa, nhưng Đào Chi Hoa chỉ luôn nhìn vào Ôn Như Ngọc ngồi ở phía đối diện, cũng không để ý tới y.
Phó Kinh Hồng cũng không tự mình làm xấu mặt của mình, chỉ là nở nụ cười nhàn nhạt với Đào Chi Hoa, xem như là một lời chào hỏi.
Sau khi ngồi xuống, y liền phát hiện ra chỗ ngồi của Ôn Như Ngọc thập phần vi diệu.
Mộ Dung Lân ngồi ở chính giữa chủ tọa. Mà, ngồi ở bên cạnh của gã, bên phải là đại phu nhân Mộ Dung, bên trái là Mộ Dung Vũ, đến ngay cả Mộ Dung Ý, cũng chỉ là ngồi ở bên phải của đại phu nhân Mộ Dung…
Xem ra, địa vị của Mộ Dung Vũ ở Mộ Dung phủ, quả thực là rất cao. Mà, Ôn Như Ngọc lại ngồi bên trái Mộ Dung Vũ.
Xem ra, chỗ ngồi này chính là hiền tế tương lai của Mộ Dung phủ rồi đi.
Chỉ là, tựa hồ như nhìn Ôn Như Ngọc cũng không hề có ý chối từ.
Xem ra, là hắn đang ngầm đồng ý rồi sao?
Thảo nào, đến cả Đào Chi Hoa cũng đang thẳng tắp mà theo dõi động tĩnh của Ôn Như Ngọc.
Nhị phu nhân Mộ Dung cùng Tam phu nhân Mộ Dung đều ngồi ở vị trí rất xa. Mộ Dung liễu cùng Mộ Dung Tư đều ngồi ở bên cạnh các nàng.
Mộ Dung Nhị vẫn chưa từng xuất hiện.
Mộ Dung Thương…
Tất nhiên là cũng chưa từng xuất hiện.
Mộ Dung Liễu cũng không hề trang điểm, mặc trang phục xinh đẹp nữa, vẻ mặt lúc này cũng đã tiều tụy đi rất nhiều. Có lẽ là đã bị Mộ Dung Vũ, hoặc là những kẻ khác ra tay giáo huấn lại rồi đi.
Mộ Dung Tư vẫn mặc một thân trang phục bình thường như cũ, một thân hoàng y còn có cả hoa văn bách điểu nhưng lại đặc biệt nổi bật, dễ thấy.
Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày…
Nếu Mộ Dung Liễu đã bị người giáo huấn qua, vốn không thể nào cướp đi người mà Mộ Dung Vũ muốn. Lần này, nàng cũng chỉ là mặc một bộ trang phục xanh biếc cực kỳ mộc mạc, thậm chí, trang sức cài trên đầu còn không bằng cả nha hoàn…
Nhưng mà Mộ Dung Tư vốn luôn là người biết điều, lúc này lại mặc một bộ hoàng y hoa văn bách điểu sặc sỡ, chói mắt lại vô cùng nổi bật.
Người áo vàng?
Đột nhiên, một ý nghĩ lớn mật xông thẳng lên đầu, Phó Kinh Hồng không khỏi, liếc mắt vài lần đến mà đánh giá Mộ Dung Tư.
Chẳng lẽ, đây là Mộ Dung Tư đang ám chỉ cái gì sao?
Thế nhưng…
Tại sao?
Phó Kinh Hồng nhìn ngồi ở Mộ Dung Tư ngồi ở góc chếch một bên đối diện với y.
Ngay trong khi đang chìm vào suy nghĩ sâu xa, chợt, y nhìn thấy Mộ Dung Tư ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn thẳng đến y, có chút nhoẻn miệng cười.
Tác giả :
Vũ Điền Quân