Trọng Sinh Chi Bạo Quân
Chương 80: Chuyện này chuyện nọ
Tính ra thì Ngôn Nhất với Tiết Tầm đã biết nhau từ nhỏ, đương nhiên từ nhỏ bọn họ đã nhận thức được đương kim hoàng đế cùng Du vương gia, Du vương gia thì không nói, sau này đã rời kinh đi Nam quận, còn riêng vị hoàng đế kia thì trước giờ ánh mắt rất cao, trong con ngươi chưa từng nhìn qua bọn họ, đối với sự hiện hữu của bọn họ chỉ là loáng thoáng nghe danh mà thôi.
Tính cách Ngôn Nhất so ra khá trẻ con, nếu ánh mắt của hoàng đế cao như vậy, vậy thì hắn cũng không cần phải cố gắng tiếp cận hoàng đế làm chi, gây phiền phức cho người ta, hơn nữa nói thật, từ nhỏ Ngôn Nhất đã thấy chán ghét hoàng đế, lớn lên anh tuấn như thế, biểu cảm lại lạnh như băng, ánh mắt nhìn người khác đều giống như bùn còn chính mình là một đóa hoa. Đương nhiên, loại ý nghĩ đại nghịch bất đạo này cũng không chỉ có một mình Ngôn Nhất, còn có một người nhìn như ôn hòa nhưng bên trong lại rất cố chấp – Tiết Tầm, chỉ có điều Tiết Tầm không giống như Ngôn Nhất đều thể hiện yêu ghét rõ ràng ra bên ngoài như vậy, chỉ có thể cố gắng tránh né hết mức đối với gương mặt mình không muốn thấy – vị hoàng đế kia, nguyên nhân chủ yếu là việc hoàng đế mê luyến muội muội nhà mình. Với tư cách là cữu tử (anh vợ) của hoàng đế, Tiết Tầm cảm giác mỗi lần nhìn thấy hoàng đế đều là trách nhiệm nặng nề.
Hơn nữa hoàng đế đăng cơ được vài năm, có chút trầm mê nữ sắc, mà nữ sắc này lại đặc biệt là muội muội Tiết Như Ngọc của mình, bởi vậy Tiết gia nhận được ân sủng, được ban thưởng không ngừng, thời gian dần trôi qua người trong Tiết gia không khỏi có chút đắc ý quên mình, không nói phụ thân như thế nào, mà ngay cả gã sai vặt lúc đi ra ngoài đều là hất mặt lên trời, tự cho mình hơn người, mặt khác quan hệ thân thích đều dần dần tham ô lừa đảo trên triều.
Trong lòng Tiết Tầm không thích cuộc sống như thế, vì vậy hắn rời khỏi kinh thành, muốn du ngoạn bốn phía, mượn cơ hội giải sầu, trước khi đi tiểu hầu gia Ngôn Nhất có đến tiễn hắn.
Hai người ở tại Thúy Hương lâu trong kinh thành uống rượu, rượu qua ba phần, tiểu hầu gia Ngôn Nhất ném bình rượu xuống đất, hung dữ giẫm lên, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Chết tiệt, chết tiệt.”
Tiết Tầm nhìn dung nhan kích động của tiểu hầu gia, trong lòng có chút bi ai. Hắn biết rõ người này luyến mộ hoàng hậu đương triều Trác Văn Tĩnh, chỉ là đáng tiếc, không nói tới việc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, chỉ riêng thân phận hiện giờ của Trác Văn Tĩnh, chính là cả đời đều sẽ chôn vùi nơi hoàng cung đấy, cho dù có được sủng hay không, cũng không thể thoát ly khỏi đó nửa phần.
Ngôn Nhất giẫm nát bình rượu đủ rồi, ánh mắt say mơ màng ghé trên mặt bàn, đưa mắt nhìn Tiết Tầm nói: “Ngươi nói xem, trên đời này tại sao lại có chuyện hoang đường như vậy?”
Tay bưng chén rượu của Tiết Tầm có chút dừng lại, tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, đương nhiên là bởi vì là hoàng đế nên mới có thể hoang đường. Chỉ là lời này thật sự không cách nào mở miệng. Vì vậy hắn bảo trì trầm mặc, yên lặng nhìn Ngôn Nhất say rượu trước mặt.
Ngôn Nhất thấp giọng thở dài: “Nếu hắn đồng ý, cho dù ta có chống lại hoàng mệnh cũng sẽ dẫn hắn ly khai chỗ đó, thế nhưng hắn lại không chịu.”
Hắn này, Tiết Tầm đương nhiên hiểu ý là ám chỉ ai, vì vậy hắn nhíu mày nhàn nhạt nói: “Nếu hắn đồng ý, chỉ sợ đầu của người nhà hai người các ngươi đã treo ở trên cồng thành rồi, ánh mắt của người nọ không thể chứa nỗi dù chỉ một hạt cát.”
Hắn nói người nọ, đương nhiên Ngôn Nhất cũng minh bạch đấy là ai, Ngôn Nhất hung dữ trừng Tiết Tầm, Tiết Tầm lạnh lùng nhìn Tiết Tầm nói: “Ta khuyên ngươi sớm chặt đứt ý nghĩ đó đi, nếu lúc trước hắn không đồng ý thì cũng thôi đi, nếu đó là số mệnh, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.”
Ngôn Nhất đang nổi giận đùng đùng sau khi nghe xong, trong nháy mắt liền suy sụp, cả người mềm nhũn như đứa bé vậy, có chút khổ sở thì thầm: “Người trên đó bị mù hay sao? Tại sao lại có thể làm nhục người khác như vậy.”
Tiết Tầm nghe xong loại lời đại nghịch bất đạo này, vốn định phản bác hai tiếng, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua tiến cung bái kiến Như phi, thấy trong tay hoàng đế mang theo một cái lồng chim, không để ý đến tác phong cùng uy nghi mà chạy đến Tức Phượng điện, một bên đặt lồng chim ở trên bàn, một bên cười nói: “Ái phi nàng mau đến xem, con chim này biết nói chuyện đấy, thật thú vị.”
Như phi nghe xong, trợn mắt nhìn người nọ, bất quá vẫn biết thu hồi lại, thản nhiên nói câu: “Chỉ là một con súc sinh, cũng làm hoàng thượng cao hứng đến vậy.”
Hoàng đế nghe xong sững sờ, sau đó nhếch miệng cười nói: “Đây là ái phi nghĩ không đúng rồi, cũng chính là bởi vì súc sinh, lại biết nói tiếng người, cho nên mới vô cùng quý hiếm, nếu không phải thế, làm gì có ai thấy thích thú.”
Như phi ‘ân’, không nói gì nữa, hoàng đế chỉ cười khan, một chút cũng không có chú ý tới chính mình đang ở bên cạnh…
Nghĩ tới đây, Tiết Tầm có chút xuất thần, Ngôn Nhất ở một bên bất mãn nói: “Ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Làm gì mà bộ dáng cổ quái như thế.”
Tiết Tầm thu hồi tâm tư, cười nhạt một tiếng đáp: “Không có gì.” Nói xong, tiếp tục cùng Ngôn Nhất uống rượu.
Về sau Tiết Tầm ly khai kinh thành, mỗi khi đến đâu, đều viết thư cho Ngôn Nhất, kể cảnh trí cùng dân phong xung quanh, sau khi Ngôn Nhất nhận được, lắc đầu bật cười thầm nghĩ đúng là tên kỳ lạ. Sau đó sẽ hồi âm, trong thư nói, trên triều người nào quang minh chính đại người nào làm chuyện lén lút hoang đường.
Lại về sau, Tiết Tầm về kinh, thế lực Tiết gia càng lúc càng lớn, Ngôn Nhất ngẫu nhiên đối với Tiết gia cũng không hài lòng, hắn là người có tính cách không thể giấu diếm, có lời gì đều là một hơi nói ra. Sau khi nói xong, ngồi ở chỗ đó sinh ra hơn dỗi, Tiết Tầm ngồi cùng một chỗ với hắn, chỉ lẳng lặng nhìn chén trà ngọc bích trước mắt mình, sau một hồi thở dài, cũng không nói gì nữa.
Tiết Tầm về rồi, sau đó cảm giác có chút quỷ dị, mà Ngôn Nhất cũng đồng dạng có loại cảm giác này, tựa như Tiết gia chỉ trong vòng một đêm từ trên cao rơi xuống, thiếu chút nữa ngã thành bùn… Loại quỷ dị này chính là, bọn họ kinh ngạc nhìn thấy hoàng đế thay đổi, Như phi thay đổi, Hoàng hậu thay đổi, Thái hậu thay đổi, Tiết gia thay đổi, mà Tiết Tầm tựa hồ vẫn như cũ, vân đạm phong khinh (gió nhẹ mây bay).
Ngôn Nhất sau khi nhìn thấy hoàng đế đem người của Tiết gia giết hết, chẳng biết tại sao lại nghĩ đến vị hoàng đế kia có thể lấy đao kề cổ Tiết Tầm hay không, nghĩ đến hình ảnh đó, Ngôn Nhất vội vàng uống vài ngụm rượu, đem hình ảnh kia quên đi.
Lại về sau, Ngôn Nhất vào Du vương phủ, mỗi ngày mệt mỏi như trâu ngựa, rất nhiều sự tình cũng chẳng quan tâm nữa.
Ngôn Nhất đâu biết tại lúc Tiết gia diệt vong, hắn còn đang ngủ, trước khi ngủ lại bị Du vương gia chọc tức chết, hôm đó Du vương gia ngồi trong hậu viện đầy hoa thơm cỏ lạ, chung quang hồ nước trong veo thấu đáy, sân nhỏ sạch sẽ, trong phòng không nhiễm một hạt bụi. Mỗi lần chứng kiến cảnh này, trong lòng Ngôn Nhất đều là lệ rơi đầy mặt, đây đều là công lao của ta ah, đây đều là công lao của ta.
Chỉ tiếc, Du vương gia đối với thái độ của hắn cũng không rảnh để ý, mà vị hoàng đế trong cung kia đày hắn đến phủ Du vương gia làm công, càng sẽ không biết rõ. Về phần phụ thân Ngôn Chi Chương của hắn, mỗi lần nghe hắn phàn nàn, luôn nói đây là rèn luyện, rèn luyện ah…
Hôm đó sau khi quét dọn sạch sẽ hậu viện xong, toàn thân hắn rã rời, tắm rửa qua loa xong liền ngã xuống giường, gối đầu xuống đã ngủ.
Thế nhưng cho dù mệt mỏi đến vậy, lúc hắn nghe thấy âm thanh hét to, vẫn là đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, tưởng rằng có thích khách, tùy ý phủ thêm áo ngoài rồi nắm thanh kiếm lên, liền nhảy ra giết địch.
Mặt mũi tràn đầy sát khí vọt tới ngoài cửa, nhưng lại chứng kiến người đến mặc chiến giáp – cấm vệ quân, mỗi người đều giơ bó đuốc, đem Du vương phủ từ đêm tối chiếu thành ban ngày.
Ngôn Nhất sững sờ nhìn phó chỉ huy Vương Giai Thạch tự mình dẫn đầu cấm vệ quân bắt Du vương gia mang đi.
Trong nhất thời, vương phủ không người nào dám lên tiếng. Chứng kiến bọn họ ly khai, Ngôn Nhất không khỏi nhảy dựng lên ngữ khí có chút không dám tin hỏi: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Vương Giai Thạch nhìn hắn một cái nói: “Trần Kiến Quang dưới trướng Du vương gia, lúc đang trực ban, lại biến mất không dấu vết, có người báo cáo nói hắn với Tiết Thanh cấu kết mưu phản, Hoàng thượng tức giận, để bọn thần phụng mệnh đến đây thỉnh Du vương gia vào cung.”
Tuy lời nói lúc ấy là mời người vào cung, thế nhưng động tác kia, cùng thần sắc đó lại là chứng cớ vô cùng xác thực, giống như chuẩn bị mang Du vương gia chém chết vậy.
Trong lòng Ngôn Nhất căng thẳng, Du vương gia nhìn hắn một cái, thở dài, chẳng biết tại sao, lúc nghe tiếng thở dài đó, lại để cho Ngôn Nhất đột nhiên nghĩ đến năm đó Tiết Tầm, mặc dù không phải cùng một người, nhưng âm thanh lại giống nhau.
Du vương gia nhìn Ngôn Nhất như vậy thì cười nói: “Tiểu hầu gia không phải người trong phủ ta, sau khi ta đi, tiểu hầu gia liền có thể thoát ly khỏi bể khổ này, trở lại Hầu phủ rồi.”
Ngôn Nhất thấy Du vương gia cười nhưng không phát ra âm thanh. Sau đó trơ mắt thất thần nhìn Du vương gia bị người mang đi.
Thẳng đến khi vương phủ im ắng trở lại, gió bắt đầu thổi qua, trong lòng Ngôn Nhất chợt lạnh, tựa như là nhớ tới cái gì, nhảy dựng kêu lên một tiếng, vội vàng đến chuồng ngựa hậu viện dẫn ra một con ngựa, đạp lên liền vung roi mà chạy.
Đồ vật trong Du vương phủ vốn là không thể lấy, có thể hắn là tiểu Hầu gia đương triều, cộng thêm gần đây hoàng đế rộng rãi hai phần, đối với Ngôn gia tương đối vừa mắt, cho nên mọi người liền mắt nhắm mắt mở để cho hắn lấy đi.
Ngôn Nhất cưỡi ngựa đến Tiết gia, còn chưa kịp đến gần, từ xa liền thấy trước cửa nhà Tiết gia cũng đồng dạng sáng trưng, tinh thần lại càng sa sút.
Từ xa xa, hắn liền nhìn thấy Tiết Tầm, mọi người tựa hồ đối với Tiết Tầm vẫn còn tôn kính, không mang gông xiềng cho hắn, Ngôn Nhất ngồi trên lưng ngựa, Tiết Tầm nhìn thoáng qua hắn, khẽ mỉm cười, hướng hắn lắc đầu, ám chỉ hắn không nên manh động, sau đó theo quan binh đi khỏi.
Mỗi lần Ngôn Nhất nhớ tới nụ cười cuối cùng kia của Tiết Tầm, ngực liền cảm thấy đau nhói.
Hắn chợt nhớ tới, thời điểm lễ mừng năm mới, hoàng đế nhiễm phong hàn bệnh nặng, Tiết Tầm từng tới mời hắn uống rượu, tuy hắn nói bận chuyện vặt vãnh, nhưng cuối cùng vẫn đi.
Hai người vẫn giống như thật lâu trước đây, ngươi tới ta đi, chỉ là ai cũng không nói gì.
Về sau, rượu qua ba tuần, Tiết Tầm nhàn nhạt mở miệng: “Ta đã dâng tấu lên trên, thỉnh cầu từ quan rồi.”
Ngôn Nhất sững sờ, sau đó cười nói: “Như vậy cũng tốt, quan trường vốn là chốn dơ bẩn, ly khai cũng tốt.”
Tiết Tầm nở nụ cười nói: “Chỉ sợ là không ly khai được.”
“Tại sao?” Ngôn Nhất ăn ngay nói thật: “Mặc dù hiện tại hoàng thượng không ân sủng nhà các ngươi, nhưng lại cực kỳ coi trọng ngươi. Người trong triều đều nhìn ra được, cho nên nếu ngươi muốn đi, nhất định hoàng thượng sẽ cho phép, chớ suy nghĩ quá nhiều.” Lúc ấy lời hắn muốn nói ra miệng thật ra là, Tiết gia chỉ có ngươi là tốt, thừa dịp hoàng đế còn chưa thay đổi thất thường khai đao đến nhà các ngươi, ngươi vẫn nên ly khai a. Bất quá nghĩ đến tình hình gần đây của Tiết gia, lời này tựa hồ nói ra quá mức thẳng thắn rồi, vì vậy Ngôn Nhất khó có được không nói ra lời lạnh lùng trắng trợn.
Lúc ấy Tiết Tầm nghe hắn nói xong con ngươi híp híp, bên trong rất sáng, chỉ là rất nhanh lại bị chôn vùi trong bóng tối, hắn bưng chén rượu lên nhàn nhạt nói: “Mệnh mà thôi, nếu hắn muốn, liền cho, ai cũng không nợ ai.” Ngôn Nhất nghe xong có chút hồ đồ, lại tựa hồ có chút minh bạch.
Không qua mấy ngày, hoàng đế hết bệnh, hắn vụng trộm nghe ngóng từ phụ thân, biết được tấu chương từ quan của Tiết Tầm đã được phê duyệt, đưa tới lục bộ, chỉ là người bên trên lại nói, qua nguyên tiêu (rằm tháng giêng), người mới có thể đi. Trong lòng Ngôn Nhất âm thầm nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh là đến nguyên tiêu rồi, Tiết gia sẽ thế nào hắn không quan tâm, nhưng mà vị bằng hữu của mình tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Mà hôm nay, đã qua mười lăm, ánh trăng đêm 16 còn tròn lắm, mà Tiết Tầm cùng một đoàn người Tiết gia đã bị hoàng đế giam giữ ở thiên lao…
Mấy ngày nay, trong lòng của hắn rất phiền muộn, muốn đến hình bộ gặp Tiết Tầm lại bị thánh chỉ của hoàng thượng nói ai cũng không cho gặp, muốn nghe tin tức của Du vương gia, lại bị phụ thân nghiêm khắc quở mắng một trận. Muốn nói gì nữa, liền bị phụ thân uy hiếp, nói lung tung sẽ gây sự, liền đem hắn nhốt lại trong phòng, thẳng đến hắn từ bỏ ý định mới thôi.
Đang lúc hắn vò đầu bứt tay không có chủ ý gì, từ chỗ phụ thân biết được hoàng đế xuất cung rồi, đang đến thiên lao nhìn xem Tiết Tầm.
Hắn nghe xong trong lòng khẽ động, vội vàng lén lút xuất phủ đi thiên lao.
Thời điểm đến, hoàng đế đã từ trong lao đi ra, mặt mày u ám, nhìn thấy gương mặt Trương Nhất tựa tếu phi tếu dường như mang theo ba phần mệt mỏi, ba phần phiền muộn, cùng bốn phần cổ quái không nói nên lời.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, hoàng đế vừa đi khỏi, hắn liền vào thiên lao, thời điểm đến, thấy Tiết Tầm đang nằm yên tĩnh trên mặt đất, mặt mày tựa hồ còn mang theo vui vẻ, khóe miệng vương chút tơ máu, giống như chỉ đang ngủ.
Hắn hơi sững sờ, tiến lên nhìn Tiết Tầm, không dám tin mà vươn tay vuốt ve gương mặt của hắn, nhiệt độ cơ thể của Tiết Tầm vẫn còn ấm, thế nhưng Ngôn Nhất lại cảm giác toàn thân chính mình lại lạnh như băng, nhớ tới thần sắc vừa rồi của hoàng đế, trong nội tâm của hắn càng phát lạnh.
Lại sau này, Ngôn Nhất đi thăm Du vương gia, không tại sao cả, chỉ là muốn nhìn một chút, có lẽ là sợ bây giờ không gặp, thì về sau gặp lại cái người này chỉ còn một đống tro cốt.
Thời điểm đến, nhìn cái người hành hạ mình lấy làm niềm vui, chỉ im lặng ngồi giống như một hài tử trong phủ, giữa ấn đường mang theo ba phần tiêu điều cùng bốn phần cô đơn, lúc nhìn thấy mình, người nọ cười hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Không sợ bị ta liên lụy?”
Hắn lắc đầu, kỳ thật trước khi đến, đại khái là vì an tâm. Người này mình đã biết từ nhỏ, văn chương như suối, nói chuyện làm việc nho nhã ôn hòa, vốn là cao cao tại thượng, chỉ tiếc một bước sai, cả đời sai.
Trước khi Ngôn Nhất đến, cũng rất muốn mở miệng khuyên hắn đầu hàng, nhìn ra được, hoàng đế để hắn ở chỗ này, cái gì cũng không hỏi, thế nhưng xung quanh đều là cao thủ canh phòng, rõ ràng chính là giam lỏng người này.
Thời gian dần trôi, nhân tâm Nam quận hao mòn, ý chí của người này cũng không sai biệt lắm mà phai mờ, ai còn dám nói hoàng đế tàn sát huynh đệ?
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng hắn có chút rét lạnh. Chỉ là hé miệng, nhưng còn chưa kịp nói ra, liền bị người nọ cắt đứt, người nọ nói: “Ngươi không cần nói, những lời kia đặt ở trong lòng là được. Đời này thua chính là thua, cũng không phải chưa từng thua, chỉ là muốn ta mở miệng nhận thua điều đó là tuyệt đối không thể, Thẩm Cảnh Du ta cho dù chết, cũng muốn đường đường chính chính mà chết, mà không phải cầm Nam quận dâng cho Thẩm Cảnh Nghiêu hắn, nếu có bản lĩnh, thì hắn phải dựa vào chính thực lực của mình mà lấy.”
Ngôn Nhất quan sát Du vương gia, thần sắc kinh ngạc, nhưng lại không nói gì. Mấy thứ đạo lý về quốc gia thiên hạ gì đó, tại lúc này lại vô cùng mỏng manh, hắn nghĩ nghĩ, mở miệng: “Còn dân chúng Nam quận ngươi không quan tâm sao?” Thân thể Du vương gia khẽ động, con ngươi lóe lên, nhưng lại không trả lời.
Sau đó, hoàng đế đến đây, mặc dù Ngôn Nhất không nói rõ, nhưng suy đoán Du vương gia cũng đã nghĩ đến chuyện đầu hàng, Du vương gia giả vờ như không quan tâm, nói về Tiết Tầm cùng Hoàng hậu để dò hỏi tâm tư bất định của vị hoàng đế kia.
Hoàng đế tựa tếu phi tếu mà nhìn Tam ca, khi đó, Ngôn Nhất cảm thấy vị hoàng đế trước mắt tựa hồ có chút đáng sợ…
Lại về sau, Ngôn Nhất thỉnh cầu xuất binh đi Nam quận, sau khi phụ thân của hắn biết được, suy tư một đêm, nhưng cuối cùng cũng đồng ý để hắn đi, hắn quỳ gối ở Ngọ môn, quỳ mấy canh giờ, hắn biết rõ đây là hoàng đế trừng phạt mình vì ngày ấy lắm miệng. Từ trước đến nay hoàng đế luôn là người rộng lượng, hắn luôn biết vậy…
Sau cùng, hoàng đế đồng ý cho hắn rời đi, hắn dập đầu, lĩnh chỉ tạ ân. Từ đó về sau, cũng bắt đầu bước vào chốn quan trường dơ bẩn.
Lại sau đó, hắn đến Nam quận, lúc mới đầu còn có người không phục hắn, bất quá về sau bị mình lấy quân pháp ra trừng trị, bọn họ trở nên trung thực hơn nhiều, rất nhiều người cho rằng hắn dùng binh vô cùng gian trá, hắn nghe xong xùy cười mắng, đây là đánh trận chứ không phải nơi nói nhảm.
Hắn cũng không biết mình có thể ở Nam quận bao lâu, chỉ là biết rõ, một ngày canh giữ cái Nam quận này, là một ngày dân chúng hai bên đều an bình, mà cái người trong kinh thành kia cũng sẽ không chết.
Hoàng đế không phải là người nhân từ, bằng không, Tiết Tầm cũng sẽ không chết.
Nếu như Nam quận phát động chiến tranh, thì vật hi sinh đầu tiên chính là cái người có mi mục như hoa đào kia.
Nghĩ như vậy, Ngôn Nhất cười ha ha, sau đó ngửa đầu uống rượu, cũng không biết rốt cuộc trong lòng mình chứa cái gì, bị người nọ khi dễ đến vậy, mà còn nghĩ đến chuyện cứu mạng của hắn.
Thời gian ở biên quan, trôi qua rất kham khổ, nhưng mà chuyện làm hắn vui vẻ, chính là được ung dung tự tại.
Loại vui vẻ này thẳng đến ba năm sau, lúc Trần Kiến Quang chuẩn bị một lần hành động đánh hạ kinh thành mới chấm dứt, rốt cuộc cũng chịu ló mặt. Nam quận lúc này tựa hồ như quyết tử chiến đến cùng, thời gian dần trôi Ngôn Nhất có chút không chống đỡ nỗi, vì vậy khẩn cấp vượt tám trăm dặm dâng thư thỉnh cầu trợ giúp.
Một tháng sau, quân đội đến hỗ trợ đã đến biên quan, người hoàng đế điều đến chính là Hoàng hậu đương triều Trác Văn Tĩnh.
Khoảnh khắc hắn nhìn thấy Trác Văn Tĩnh, trong nội tâm không biết là cái tư vị gì, khi đó hắn biết rõ nhi tử thứ hai của Trác Văn Tĩnh vừa mới đầy tháng. Chỉ là lúc chứng kiến cái người này, phảng phất như quay về lúc trẻ, hai người cùng đồng hành lên chiến trường giết địch, cùng nghiên cứu binh pháp, cùng một chỗ thảo luận về thuật dùng binh, lại giống như, cách xa vạn dặm, người này đã ở nơi cao cao tại thượng, trước mắt mừng rỡ, cuối cùng chính mình cũng không phải một người một thiên địa rồi…
Nghĩ như vậy hắn thở dài.
Sau khi Trác Văn Tĩnh đến biên quan, cũng không giống như trước đây chờ đợi ý chí của địch nhân dần hao mòn, sau đó một lần hành động đánh hạ, mà là vừa mới bắt đầu liền biểu hiện ra tác phong lăng lệ ác liệt.
Ban ngày tuyên chiến, dụ địch, nhưng không đánh, bố trí phục kích, chém giết, buổi tối phái người tiến đến hạ độc, phóng hỏa, dùng kế ly gián, mỹ nhân kế, gây chia rẽ các loại đều mạnh mẽ lôi ra dùng.
Lại làm cho Ngôn Nhất cùng tướng lĩnh ở một bên trợn mắt há mồm.
Ngôn Nhất nhìn thấy thần sắc u ám của bọn họ thì cười thầm, trước kia nói ta hèn hạ, bây giờ chứng kiến thủ đoạn còn hèn hạ hơn, thấy chưa?
Cái phương pháp này một mực đánh gần ba tháng. Bất quá Trác Văn Tĩnh chưa bao giờ đánh theo lẽ thường, hôm nay hạ độc, ngày mai sẽ phóng hỏa, về sau có lẽ là phóng hỏa cũng có lẽ là hạ độc, tóm lại, Nam quận có chút sứt đầu mẻ trán, lại vẫn không thể phán đoán ra phương thức dùng binh của Trác Văn Tĩnh.
Cứ như vậy, quân số binh lính Nam quận dần dần giảm bớt, nhân tâm bắt đầu dao động.
Hôm nay sau khi đánh bại Trần Kiến Quang lần nữa, hắn tiến đến lều trại tướng quân, thì thấy Trác Văn Tĩnh đang nghiên cứu tình hình địa lý của Nam quận, sau khi nhìn thấy mình liền cười hỏi: “Ngồi, có việc?”
Lời nói ngắn gọn mà rõ ràng, lại lộ ra ba phần vui vẻ cùng bốn phần xa cách.
“Không có việc gì, trận chiến này chắc sẽ xong nhanh.” Ngôn Nhất cười nói: “Đã có mưu sĩ từ Nam quận dâng thư cầu hòa, nhưng còn tên Trần Kiến Quang này định xử trí như thế nào?”
Trần Kiến Quang từng thề sống thề chết không đầu hàng, thậm chí còn tách quân khỏi với những mưu sĩ xin hàng, đó chính là vấn đề đau đầu, cho nên hắn đến đây hỏi một chút về ý tứ của người này. Trác Văn Tĩnh híp mắt lắng nghe, con ngươi hiện lên một tia đỏ thẫm, sau đó âm thanh lạnh lùng nói: “Đã đến đường cùng mà hắn còn chưa chịu đầu hàng, đó chính là tự tìm đường chết.”
Ngôn Nhất nghe xong trong nội tâm dừng lại, nói: “Cái gọi là giặc cùng đường chớ đuổi, có nên hay không đợi đại quân nghỉ ngơi phục hồi các loại rồi sau đó bao vây diệt trừ hắn?”
Trác Văn Tĩnh nghe xong không chút nghĩ ngợi phản đối: “Không được, Trần Kiến Quang làm người xảo trá lại có năng lực, nếu để cho hắn có thời gian nghỉ ngơi, qua càng lâu tổn thất chắc chắn sẽ càng lớn, cho nên nhất định phải giết hắn.”
Ngôn Nhất nghe xong ‘ah’ một tiếng, không có nói chuyện, hắn biết rõ Trác Văn Tĩnh là quyết tâm muốn Trần Kiến Quang phải chết, chẳng qua tuy rằng minh bạch, nhưng cái người này thật sự đã thay đổi, nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ chiếu cố đến tình trạng tướng sĩ trước nhất, bên cạnh Trần Kiến Quang không có bao nhiêu người, sớm muộn đều chết, mà hiện tại cái người này nhưng lại không để ý đến mặt khác, nhất định phải giết Trần Kiến Quang.
Sau đó liên tục ba ngày ba đêm vây khốn, tên Trần Kiến Quang đó, dùng chiêu tập kích, cũng làm cho quân lính dưới trướng của Trác Văn Tĩnh thiệt hại không ít, vì vậy trong lúc nhất thời có không ít người cảm thấy không ổn, sau cùng Trần Kiến Quang tháo chạy vào Dương Sơn.
Biết được núi Dương Sơn thập phần rậm rạp, phái người nào đi cũng đều bị thương trở về, cuối cùng Trác Văn Tĩnh híp mắt, lại phất tay lệnh phóng hỏa đốt rừng.
Cái lần đốt Dương Sơn này chính là kéo dài mười ngày, sau đó, lửa tàn, Dương Sơn trơ trụi một mảnh, trong rừng còn có một số thi thể bị đốt trọi.
Có một đoàn quân không bị chết cháy đến đây đầu hàng, Trác Văn Tĩnh nghe xong dừng lại một chút, sau đó tự mình tiến đến điểm binh, Ngôn Nhất vốn định muốn đi cùng, lại bị Trác Văn Tĩnh ngăn trở.
Khi Trác Văn Tĩnh quay về, quân lính tàn dư của Trần Kiến Quang còn lại không nhiều lắm, mà Trần Kiến Quang lại không có trong đó, sắc mặt của Trác Văn Tĩnh âm trầm khó coi, Ngôn Nhất cũng không hỏi kết quả như thế nào, đây không phải là chuyện hắn quan tâm.
Sau khi đại thắng Nam quận, Trác Văn Tĩnh ở lại biên quan xử lý chút xử tình, sau đó liền chỉnh đốn quân đội, xuất phát về kinh, đi đường có chút vội vàng, Ngôn Nhất vốn định muốn ở lại biên quan, lại nhận được thánh chỉ của hoàng đế cùng thư của phụ thân Ngôn Chi Chương, kêu hắn theo quân về kinh.
Ngôn Nhất hắn cũng không định làm tướng lĩnh lâu dài ở biên quan, một mực chiếm lấy vị trí của người khác tựa hồ cũng không tốt, vì vậy liền tuân theo ý tứ của hoàng đế cùng phụ thân, hồi trở lại kinh thành.
Trên đường đi, Trác Văn Tĩnh vô cùng vội vàng gấp rút, đêm đó sau khi nghe được âm thanh phàn nàn của mọi người, hắn đi đến lều trại tướng quân, vui đùa nói một câu: “Vội vàng như vậy, không phải là vì Hoàng thượng đó chứ.”
Ai ngờ Trác Văn Tĩnh nghe xong, có chút dừng lại, trên mặt lộ ra ba phần xấu hổ hỏi: “Rõ ràng như vậy?”
Ngôn Nhất □_□, thầm nghĩ, phi thường rõ ràng, rất rõ ràng, không thể rõ ràng hơn nữa.
Về sau, hành trình chậm lại, bất quá lộ trình vốn nên là một tháng, bọn họ cũng vẫn chỉ dùng 23 ngày đã trở về kinh thành rồi.
Sau khi đến kinh thành, rất nhiều người đều ngồi xuống đất không muốn động. Nhưng Trác Văn Tĩnh lại hào hứng vội vàng, phất tay cho lính mật thám tiến đến thông bẩm, sau đó cưỡi ngựa vào kinh.
Sau khi trở lại kinh thành, trời đã chuyển sang lạnh rét, gần đến cuối năm.
Sau một phen luận công ban thưởng, hắn làm binh bộ Thị lang. Phụ thân thật cao hứng, mọi người xung quang cũng thật cao hứng, bà mối càng cao hứng, thậm chí đem cánh cửa nhà hắn đạp phá.
Sau khi Ngôn Nhất biết, có chút nói không ra lời, trước khi hắn làm binh bộ Thị lang, mọi người tựa hồ đã quên chuyện hắn chưa có thành thân, hiện tại ngược lại đều muốn cho hắn thành thân…Bất quá sau khi phụ thân nói chuyện chung thân đai sự của hắn chỉ có thể do hoàng đế chỉ định, có rất nhiều công tử cùng giai nhân trong kinh thành tan nát cõi lòng… Các bà mối đều tiếc hận, việc chung thân của Ngôn công tử, là hoàng đế làm chủ, việc này khiến cho các bà mối mất biết bao nhiêu bạc a.
Một mùa đông qua, xuân đã tới.
Ngôn Nhất thấy vừa đến mùa xuân, hắn liền mang theo bầu rượu, lại thêm một giỏ đồ ăn, sau đó lảo đảo đi phía tây ngoại thành, chỗ đó là nơi chôn cất Tiết Tầm. Là theo lễ nghĩ hầu gia mà chôn cất, chỉ đáng tiếc không có bao nhiêu người đến thắp hương.
Thời điểm đến, liền gặp được hoàng đế nhiều năm không gặp.
Hoàng đế một mình một người đứng ở nơi đó, trầm mặc nhìn mộ bia, không biết đang suy nghĩ cái gì, trong con ngươi mang theo vẻ phức tạp không nói nên lời.
Sau khi hoàng đế nhìn thấy hắn, mày tú giương lên, sau đó chậm rãi dạo bước đi tới, Ngôn Nhất quan sát hoàng đế, thầm nghĩ phải nên thả đồ vật trong tay hành lễ, bất quá trong lòng nghĩ như vậy, thời điểm thực hiện nhưng lại quên nên làm như thế nào, vì vậy tình huống hiện tại chính là nhìn thấy hoàng đế đi đến bên cạnh mình, còn mình lại không có phản ứng gì.
Hoàng đế nhìn Ngôn Nhất, trên gương mặt hiện ra một vòng cười nhạt hỏi: “Tại sao trở lại kinh thành đã nhiều ngày rồi, cũng không thấy vào triều?”
Ngôn Nhất vội vàng ho nhẹ một tiếng đáp: “Bẩm Hoàng thượng, trước đó vài ngày thân thể của vi thần không được khỏe, cho nên không có vào triều, sợ ảnh hưởng triều cương.”
Hoàng đế nhàn nhạt ‘ân’, sau đó chậm rãi ly khai nhìn Ngôn Nhất, nói: “Vậy mau đến đi, trẫm còn chờ đưa ngươi một đại lễ đây này.”
Ngôn Nhất nghe xong đáp ứng, đợi hoàng đế đi xa không thấy bóng người, hắn mới thở dài, thần sắc phức tạp nhìn đóa hoa mới hái xuống đặt trước mộ Tiết Tầm.
Những năm này ở biên quan, đã lờ mờ hiểu được vị trí mâu thuẫn của người Tiết Tầm này, cũng biết đại khái nỗi vướng bận trong lòng của hắn, bởi chính như vậy, mới khiến chính mình đoạn tuyệt với vị hoàng đế có trái tim băng giá kia. Rõ ràng có thể buông tha, nhưng lại để cho hắn đi mất, rõ ràng để cho hắn đi mất, nhưng lại từ chối một tia niệm tưởng, mỗi lần đến đây cũng chỉ muốn cho đáy lòng áy náy dần dần tiêu tán. Ngôn Nhất nghĩ.
Có lẽ đế vương là người vô tình nhất. Vốn là như thế.
Nghĩ đến đây, Ngôn Nhất nhấc vạt áo lên, ngồi xuống, ngửa đầu tưới một bầu rượu, sau đó nhìn mộ bia của Tiết Tầm bắt đầu lải nhải: “Ta đã trở về, thế nhưng sau khi trở về lại không có ý định gì hết, Hoàng thượng là muốn để ta ngây ngốc ở kinh thành, nhưng ta biết rõ tính cách của mình không thích hợp với quan trường, mà phụ thân tuổi đã lớn, cũng không hi vọng ta là một kẻ vô tích sự, cảm giác thực con mẹ nó đây không phải là cuộc sống dành cho người, đừng hỏi tại sao ta mắng chửi thô tục a, dù sao ngây ngốc ở biên quan lâu như vậy, không chửi tục cũng không phải là nam nhân a, nhắc đến biên quan, nếu được ở biên quan ngược lại cũng tốt, nhìn ngươi như này thật thoải mái, vừa nhắm hai mắt thì cái gì cũng đều không cần nghĩ, cũng không cần nhìn tới.”
“Cái vị hoàng đế kia, vẫn là một tên hỗn đản như vậy, bộ dáng khiến cho người ta chán ghét, hắn nói muốn đưa cho ta một phần đại lễ, không biết vì cái gì, ta có cảm giác hắn sẽ hù dọa ta.”
“Huynh đệ ah, ta không có ca ca cũng không có đệ đệ, tuy rằng ta chán ghét Tiết gia các ngươi, nhưng lại không có ghét ngươi, coi ngươi như là đệ đệ, chỉ là, tại sao ngươi lại không nghĩ thông suốt như vậy, không phải người ta nói dù chết tử tế cũng không bằng còn sống, ngươi làm sao lại bi tráng thế này…”
“Tên hỗn đản hoàng đế kia đến liếc nhìn ngươi, mặc dù lời nói thật chắc ngươi không thích nghe, nhưng ta vẫn muốn nói, hắn a, đại khái là cảm thấy áy náy với ngươi, cho nên mới đến nhìn xem, ngươi đừng đa tưởng, đời này các ngươi không có duyên phận gì rồi, nếu có kiếp sau, ngươi gặp hắn liền chém hai đao coi như đền bù tiếc nuối đời này a.”
“Ngươi nói xem, ở đây chỉ còn một mình ta, cái triều đình này đã thay đổi, tuy rằng trở nên tốt hơn, thế nhưng người bên cạnh cũng thay đổi, rất lạ lẫm, ngay cả Trác Văn Tĩnh, đúng ra là Hoàng hậu, cũng thay đổi, kỳ thật hắn đã sớm thay đổi, chỉ là ta không tin mà thôi. Ngươi nói xem tại sao ta bi thương như vậy.”
“Đúng rồi, ta muốn đi nhìn xem cái tên Du vương gia hay khi dễ ta kia, thế nhưng lại không biết dùng lý do gì để tiến cung, phụ thân cũng không nói đến tình huống hiện tại của người nọ, bất quá có lẽ hắn vẫn còn sống a, ngươi nói đêm nay ta trèo tường vào hoàng cung, có thể nhìn thấy hắn hay không?”
…
Ngày đó Ngôn Nhất uống say tại đây, lải nhải cả một ngày, cuối cùng vẫn là Ngôn hầu gia đem hắn mang về.
Hôm sau Ngôn Nhất tỉnh rượu, đi vào triều, hắn định bụng dâng tấu từ quan, kết quả lúc thượng triều còn chưa kịp mở miệng, tấu chương còn chưa có đưa lên, hoàng đế liền miệng vàng lời ngọc chỉ hôn cho hắn, người đó là nghĩa tử của Trác Luân, một vị công tử phong lưu nho nhã.
Ngôn Nhất nghe mà giống như đang có một đạo thiên lôi đánh lên đầu mình, cả người hồn phi phách tán.
Theo bản năng định nói mình không muốn thú thê đấy, lại bị Ngôn Chi Chương hung hăng đá một cước, một cước này làm hắn quỳ xuống, sau đó Ngôn Chi Chương vạn lần cảm tạ hoàng ân, mà hắn chính là khóc rống trong lòng.
Hoàng đế rất hài lòng, tuyệt bút vung lên, ban thưởng rất nhiều thứ.
Ngôn Nhất vô cùng mê mang, một mực hỗn độn. Cho đến khi hạ triều, ly khai khỏi đại điện, Ngôn Nhất mới kịp phản ứng, hắn muốn thành thân sao? Đương nhiên là không muốn, quay người định tìm hoàng đế nói cho rõ ràng, lại bị Ngôn Chi Chương nắm cổ áo lôi về.
Ngôn Nhất nói: “Phụ thân, ta không muốn lấy cái người nghĩa tử kia của thừa tướng, ta…”
“Ngươi cái gì? Ngươi có ái mộ ai sao? Nếu có, hiện tại ngươi nói ra, phụ thân lập tức sẽ đi hồi lại hôn sự này.” Ngôn Chi Chương nghe Ngôn Nhất nói xong hung dữ quát.
Ngôn Nhất liền nói không nên lời, Ngôn Chi Chương hừ lạnh một tiếng: “Ta khuyên ngươi nên đem ý niệm đó thu lại, hảo hảo thành thân.”
Dứt lời, Ngôn Chi Chương đã đi khỏi, lưu lại Ngôn Nhất thần sắc biến hóa khôn lường.
Lại sau này, Ngôn Nhất đột nhiên có ý tưởng, dự định thuê người đến đào hôn, sau đó nói là gặp được tài tử giai nhân gì gì đó, chỉ là cách này còn chưa kịp áp dụng, hắn đã bị Ngôn Chi Chương điểm huyệt, phong bế võ công, sau đó nhốt lại trong phòng.
Ban đầu Ngôn Nhất còn định tuyệt thực để kháng nghị, lại chưa hề nghĩ đến, hiệu suất làm việc của hoàng đế quá cao, vừa nói muốn ban hôn cho hắn, sau năm ngày, tân nhân (hôn thê) đã chuẩn bị xong đưa tới, bởi vì có chút vội vàng, cho nên Ngôn gia không kịp xử lý, trước mắt chỉ nhận lấy người trước, đợi đến khi bái đường xong liền đưa vào động phòng, xem như kết thúc buổi lễ.
Đương triều trong nhà có thú thê là công tử, tuy không cần khăn hồng, nhưng trước khi bái đường đều không thể gặp khách.
Trước khi Ngôn Nhất bái đường đột nhiên cảm thấy nản lòng, cảm giác cái gì cũng đều không muốn để ý, hắn giả vờ cam chịu số phận, nhìn qua như hắn đã buông xuôi rồi, sau đó hắn trở mình nhảy qua cửa sổ chạy trốn.
Bất quá có lẽ là tâm tình có vấn đề, hắn chạy thật lâu cũng không thấy phía sau có người truy đuổi. Cũng không phát hiện chính mình lại chạy trở về.
Chạy thật lâu, hắn chạy tới nơi gọi là tân phòng, làm vị hôn thê sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó chưa kịp mở miệng nói giờ lành đã tới, liền bị Ngôn Nhất đẩy qua một bên.
Ngôn Nhất ngồi đưa lưng về phía nam tử quan sát lấy tân phòng rồi nói: “Ngươi đi nhanh đi, ta sẽ không lấy ngươi đâu.” Hỉ nương lấy lại tinh thần, lại nghe được câu này, vì vậy trực tiếp muốn té xỉu, lại càng không nói đến tiểu tư cùng tỳ nữ hầu hạ trong phòng.
Người nọ mặc hỉ phục thân thể chợt động, trong nháy mắt liền ngồi thẳng lưng. Trong lòng Ngôn Nhất có chút bất an, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục nói: “Ta không thích ngươi, cho nên ngươi đi nhanh đi, nếu để cho ta lấy ngươi, còn không bằng ta đi làm hòa thượng sướng hơn.”
“Vậy ngươi thích ai?” Lúc hắn còn muốn nói thêm điều gì, liền cảm thấy bên tai gió lạnh từng cơn, lúc cảm thấy thanh âm này có chút quen tai, quay người lại liền chứng kiến vị tân nhân kia vẻ mặt sát khí nhìn mình chằm chằm gặn từng chữ hỏi: “Nói, ngươi đến cùng thích ai?”
Ngôn Nhất ngây ngẩn cả người, sau đó nhảy dựng lên: “Tại sao lại là ngươi ( □ o □) ah!”
Người nọ âm trầm tiếp tục hỏi: “Ngươi muốn là ai? Hửm?” Ngôn Nhất trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, trong nội tâm như có thiên binh vạn mã chạy qua, đây là chuyện gì xảy ra a?
Chuyện gì xảy ra?
Thời điểm giương mắt, chứng kiến người nọ vẫn còn cười lạnh, Ngôn Nhất nhảy dựng lên, đuổi tiểu tư, tỳ nữ cùng hỉ nương ra ngoài, sau đó đi tới đóng cửa lại, âm hiểm cười ôm người vào trong ngực, ngã xuống giường, hung dữ mà nói: “Con mẹ nó, ngươi gả cho lão tử, mà còn dám kiêu ngạo như vậy, xem lão tử có làm chết ngươi không…”
Dung nhan của người dưới thân lập tức đỏ lên, còn hồng hơn lúc trước bị bệnh, lại nhiều ơn ba phần phong tình… Ngôn Nhất say…
Mà giờ khắc này, trên hỉ đường, hoàng đế đang ôm bánh bao nhỏ một ngày chỉ tới giờ ăn mới mở mắt mà trêu đùa, hoàng hậu thì nắm tay bánh bao lớn đoan chính ngồi một bên, Ngôn Chi Chương ý cười đầy mặt, những quan viên khác cũng ngây ngốc cười hắc hắc.
Thật vất vả mới chờ đến giờ lành, một đôi tân nhân liền tiến đến, chẳng qua là lúc mọi người thấy Ngôn Nhất vừa xuất hiện, chứng kiến trên mặt của hắn có vài vết xanh vết tím, lại cười đến rất ngu, còn nghĩa tử của Trác gia ở một bên, mặt lạnh như sương, mọi người đều không khỏi thầm hỏi trong lòng, đây là làm sao vậy?
Làm sao vậy hả?
Làm sao vậy hả?
*Lảm nhảm: Lý do đầu tiên chương này lâu ra là bởi vì ta quay lại beta truyện lại từ đầu nên có phần chậm trễ edit. Thứ hai là vì mấy chương cuối có độ dài gần gấp 3 chương bình thường cho nên lết từ từ mới xong.
À trong lúc ta beta lại thì thấy những comment nhiệt tình của mọi người, cho nên liền cảm thấy phi thường vui vẻ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhà. Xia xia.
Tính cách Ngôn Nhất so ra khá trẻ con, nếu ánh mắt của hoàng đế cao như vậy, vậy thì hắn cũng không cần phải cố gắng tiếp cận hoàng đế làm chi, gây phiền phức cho người ta, hơn nữa nói thật, từ nhỏ Ngôn Nhất đã thấy chán ghét hoàng đế, lớn lên anh tuấn như thế, biểu cảm lại lạnh như băng, ánh mắt nhìn người khác đều giống như bùn còn chính mình là một đóa hoa. Đương nhiên, loại ý nghĩ đại nghịch bất đạo này cũng không chỉ có một mình Ngôn Nhất, còn có một người nhìn như ôn hòa nhưng bên trong lại rất cố chấp – Tiết Tầm, chỉ có điều Tiết Tầm không giống như Ngôn Nhất đều thể hiện yêu ghét rõ ràng ra bên ngoài như vậy, chỉ có thể cố gắng tránh né hết mức đối với gương mặt mình không muốn thấy – vị hoàng đế kia, nguyên nhân chủ yếu là việc hoàng đế mê luyến muội muội nhà mình. Với tư cách là cữu tử (anh vợ) của hoàng đế, Tiết Tầm cảm giác mỗi lần nhìn thấy hoàng đế đều là trách nhiệm nặng nề.
Hơn nữa hoàng đế đăng cơ được vài năm, có chút trầm mê nữ sắc, mà nữ sắc này lại đặc biệt là muội muội Tiết Như Ngọc của mình, bởi vậy Tiết gia nhận được ân sủng, được ban thưởng không ngừng, thời gian dần trôi qua người trong Tiết gia không khỏi có chút đắc ý quên mình, không nói phụ thân như thế nào, mà ngay cả gã sai vặt lúc đi ra ngoài đều là hất mặt lên trời, tự cho mình hơn người, mặt khác quan hệ thân thích đều dần dần tham ô lừa đảo trên triều.
Trong lòng Tiết Tầm không thích cuộc sống như thế, vì vậy hắn rời khỏi kinh thành, muốn du ngoạn bốn phía, mượn cơ hội giải sầu, trước khi đi tiểu hầu gia Ngôn Nhất có đến tiễn hắn.
Hai người ở tại Thúy Hương lâu trong kinh thành uống rượu, rượu qua ba phần, tiểu hầu gia Ngôn Nhất ném bình rượu xuống đất, hung dữ giẫm lên, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Chết tiệt, chết tiệt.”
Tiết Tầm nhìn dung nhan kích động của tiểu hầu gia, trong lòng có chút bi ai. Hắn biết rõ người này luyến mộ hoàng hậu đương triều Trác Văn Tĩnh, chỉ là đáng tiếc, không nói tới việc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, chỉ riêng thân phận hiện giờ của Trác Văn Tĩnh, chính là cả đời đều sẽ chôn vùi nơi hoàng cung đấy, cho dù có được sủng hay không, cũng không thể thoát ly khỏi đó nửa phần.
Ngôn Nhất giẫm nát bình rượu đủ rồi, ánh mắt say mơ màng ghé trên mặt bàn, đưa mắt nhìn Tiết Tầm nói: “Ngươi nói xem, trên đời này tại sao lại có chuyện hoang đường như vậy?”
Tay bưng chén rượu của Tiết Tầm có chút dừng lại, tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, đương nhiên là bởi vì là hoàng đế nên mới có thể hoang đường. Chỉ là lời này thật sự không cách nào mở miệng. Vì vậy hắn bảo trì trầm mặc, yên lặng nhìn Ngôn Nhất say rượu trước mặt.
Ngôn Nhất thấp giọng thở dài: “Nếu hắn đồng ý, cho dù ta có chống lại hoàng mệnh cũng sẽ dẫn hắn ly khai chỗ đó, thế nhưng hắn lại không chịu.”
Hắn này, Tiết Tầm đương nhiên hiểu ý là ám chỉ ai, vì vậy hắn nhíu mày nhàn nhạt nói: “Nếu hắn đồng ý, chỉ sợ đầu của người nhà hai người các ngươi đã treo ở trên cồng thành rồi, ánh mắt của người nọ không thể chứa nỗi dù chỉ một hạt cát.”
Hắn nói người nọ, đương nhiên Ngôn Nhất cũng minh bạch đấy là ai, Ngôn Nhất hung dữ trừng Tiết Tầm, Tiết Tầm lạnh lùng nhìn Tiết Tầm nói: “Ta khuyên ngươi sớm chặt đứt ý nghĩ đó đi, nếu lúc trước hắn không đồng ý thì cũng thôi đi, nếu đó là số mệnh, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.”
Ngôn Nhất đang nổi giận đùng đùng sau khi nghe xong, trong nháy mắt liền suy sụp, cả người mềm nhũn như đứa bé vậy, có chút khổ sở thì thầm: “Người trên đó bị mù hay sao? Tại sao lại có thể làm nhục người khác như vậy.”
Tiết Tầm nghe xong loại lời đại nghịch bất đạo này, vốn định phản bác hai tiếng, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua tiến cung bái kiến Như phi, thấy trong tay hoàng đế mang theo một cái lồng chim, không để ý đến tác phong cùng uy nghi mà chạy đến Tức Phượng điện, một bên đặt lồng chim ở trên bàn, một bên cười nói: “Ái phi nàng mau đến xem, con chim này biết nói chuyện đấy, thật thú vị.”
Như phi nghe xong, trợn mắt nhìn người nọ, bất quá vẫn biết thu hồi lại, thản nhiên nói câu: “Chỉ là một con súc sinh, cũng làm hoàng thượng cao hứng đến vậy.”
Hoàng đế nghe xong sững sờ, sau đó nhếch miệng cười nói: “Đây là ái phi nghĩ không đúng rồi, cũng chính là bởi vì súc sinh, lại biết nói tiếng người, cho nên mới vô cùng quý hiếm, nếu không phải thế, làm gì có ai thấy thích thú.”
Như phi ‘ân’, không nói gì nữa, hoàng đế chỉ cười khan, một chút cũng không có chú ý tới chính mình đang ở bên cạnh…
Nghĩ tới đây, Tiết Tầm có chút xuất thần, Ngôn Nhất ở một bên bất mãn nói: “Ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Làm gì mà bộ dáng cổ quái như thế.”
Tiết Tầm thu hồi tâm tư, cười nhạt một tiếng đáp: “Không có gì.” Nói xong, tiếp tục cùng Ngôn Nhất uống rượu.
Về sau Tiết Tầm ly khai kinh thành, mỗi khi đến đâu, đều viết thư cho Ngôn Nhất, kể cảnh trí cùng dân phong xung quanh, sau khi Ngôn Nhất nhận được, lắc đầu bật cười thầm nghĩ đúng là tên kỳ lạ. Sau đó sẽ hồi âm, trong thư nói, trên triều người nào quang minh chính đại người nào làm chuyện lén lút hoang đường.
Lại về sau, Tiết Tầm về kinh, thế lực Tiết gia càng lúc càng lớn, Ngôn Nhất ngẫu nhiên đối với Tiết gia cũng không hài lòng, hắn là người có tính cách không thể giấu diếm, có lời gì đều là một hơi nói ra. Sau khi nói xong, ngồi ở chỗ đó sinh ra hơn dỗi, Tiết Tầm ngồi cùng một chỗ với hắn, chỉ lẳng lặng nhìn chén trà ngọc bích trước mắt mình, sau một hồi thở dài, cũng không nói gì nữa.
Tiết Tầm về rồi, sau đó cảm giác có chút quỷ dị, mà Ngôn Nhất cũng đồng dạng có loại cảm giác này, tựa như Tiết gia chỉ trong vòng một đêm từ trên cao rơi xuống, thiếu chút nữa ngã thành bùn… Loại quỷ dị này chính là, bọn họ kinh ngạc nhìn thấy hoàng đế thay đổi, Như phi thay đổi, Hoàng hậu thay đổi, Thái hậu thay đổi, Tiết gia thay đổi, mà Tiết Tầm tựa hồ vẫn như cũ, vân đạm phong khinh (gió nhẹ mây bay).
Ngôn Nhất sau khi nhìn thấy hoàng đế đem người của Tiết gia giết hết, chẳng biết tại sao lại nghĩ đến vị hoàng đế kia có thể lấy đao kề cổ Tiết Tầm hay không, nghĩ đến hình ảnh đó, Ngôn Nhất vội vàng uống vài ngụm rượu, đem hình ảnh kia quên đi.
Lại về sau, Ngôn Nhất vào Du vương phủ, mỗi ngày mệt mỏi như trâu ngựa, rất nhiều sự tình cũng chẳng quan tâm nữa.
Ngôn Nhất đâu biết tại lúc Tiết gia diệt vong, hắn còn đang ngủ, trước khi ngủ lại bị Du vương gia chọc tức chết, hôm đó Du vương gia ngồi trong hậu viện đầy hoa thơm cỏ lạ, chung quang hồ nước trong veo thấu đáy, sân nhỏ sạch sẽ, trong phòng không nhiễm một hạt bụi. Mỗi lần chứng kiến cảnh này, trong lòng Ngôn Nhất đều là lệ rơi đầy mặt, đây đều là công lao của ta ah, đây đều là công lao của ta.
Chỉ tiếc, Du vương gia đối với thái độ của hắn cũng không rảnh để ý, mà vị hoàng đế trong cung kia đày hắn đến phủ Du vương gia làm công, càng sẽ không biết rõ. Về phần phụ thân Ngôn Chi Chương của hắn, mỗi lần nghe hắn phàn nàn, luôn nói đây là rèn luyện, rèn luyện ah…
Hôm đó sau khi quét dọn sạch sẽ hậu viện xong, toàn thân hắn rã rời, tắm rửa qua loa xong liền ngã xuống giường, gối đầu xuống đã ngủ.
Thế nhưng cho dù mệt mỏi đến vậy, lúc hắn nghe thấy âm thanh hét to, vẫn là đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, tưởng rằng có thích khách, tùy ý phủ thêm áo ngoài rồi nắm thanh kiếm lên, liền nhảy ra giết địch.
Mặt mũi tràn đầy sát khí vọt tới ngoài cửa, nhưng lại chứng kiến người đến mặc chiến giáp – cấm vệ quân, mỗi người đều giơ bó đuốc, đem Du vương phủ từ đêm tối chiếu thành ban ngày.
Ngôn Nhất sững sờ nhìn phó chỉ huy Vương Giai Thạch tự mình dẫn đầu cấm vệ quân bắt Du vương gia mang đi.
Trong nhất thời, vương phủ không người nào dám lên tiếng. Chứng kiến bọn họ ly khai, Ngôn Nhất không khỏi nhảy dựng lên ngữ khí có chút không dám tin hỏi: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Vương Giai Thạch nhìn hắn một cái nói: “Trần Kiến Quang dưới trướng Du vương gia, lúc đang trực ban, lại biến mất không dấu vết, có người báo cáo nói hắn với Tiết Thanh cấu kết mưu phản, Hoàng thượng tức giận, để bọn thần phụng mệnh đến đây thỉnh Du vương gia vào cung.”
Tuy lời nói lúc ấy là mời người vào cung, thế nhưng động tác kia, cùng thần sắc đó lại là chứng cớ vô cùng xác thực, giống như chuẩn bị mang Du vương gia chém chết vậy.
Trong lòng Ngôn Nhất căng thẳng, Du vương gia nhìn hắn một cái, thở dài, chẳng biết tại sao, lúc nghe tiếng thở dài đó, lại để cho Ngôn Nhất đột nhiên nghĩ đến năm đó Tiết Tầm, mặc dù không phải cùng một người, nhưng âm thanh lại giống nhau.
Du vương gia nhìn Ngôn Nhất như vậy thì cười nói: “Tiểu hầu gia không phải người trong phủ ta, sau khi ta đi, tiểu hầu gia liền có thể thoát ly khỏi bể khổ này, trở lại Hầu phủ rồi.”
Ngôn Nhất thấy Du vương gia cười nhưng không phát ra âm thanh. Sau đó trơ mắt thất thần nhìn Du vương gia bị người mang đi.
Thẳng đến khi vương phủ im ắng trở lại, gió bắt đầu thổi qua, trong lòng Ngôn Nhất chợt lạnh, tựa như là nhớ tới cái gì, nhảy dựng kêu lên một tiếng, vội vàng đến chuồng ngựa hậu viện dẫn ra một con ngựa, đạp lên liền vung roi mà chạy.
Đồ vật trong Du vương phủ vốn là không thể lấy, có thể hắn là tiểu Hầu gia đương triều, cộng thêm gần đây hoàng đế rộng rãi hai phần, đối với Ngôn gia tương đối vừa mắt, cho nên mọi người liền mắt nhắm mắt mở để cho hắn lấy đi.
Ngôn Nhất cưỡi ngựa đến Tiết gia, còn chưa kịp đến gần, từ xa liền thấy trước cửa nhà Tiết gia cũng đồng dạng sáng trưng, tinh thần lại càng sa sút.
Từ xa xa, hắn liền nhìn thấy Tiết Tầm, mọi người tựa hồ đối với Tiết Tầm vẫn còn tôn kính, không mang gông xiềng cho hắn, Ngôn Nhất ngồi trên lưng ngựa, Tiết Tầm nhìn thoáng qua hắn, khẽ mỉm cười, hướng hắn lắc đầu, ám chỉ hắn không nên manh động, sau đó theo quan binh đi khỏi.
Mỗi lần Ngôn Nhất nhớ tới nụ cười cuối cùng kia của Tiết Tầm, ngực liền cảm thấy đau nhói.
Hắn chợt nhớ tới, thời điểm lễ mừng năm mới, hoàng đế nhiễm phong hàn bệnh nặng, Tiết Tầm từng tới mời hắn uống rượu, tuy hắn nói bận chuyện vặt vãnh, nhưng cuối cùng vẫn đi.
Hai người vẫn giống như thật lâu trước đây, ngươi tới ta đi, chỉ là ai cũng không nói gì.
Về sau, rượu qua ba tuần, Tiết Tầm nhàn nhạt mở miệng: “Ta đã dâng tấu lên trên, thỉnh cầu từ quan rồi.”
Ngôn Nhất sững sờ, sau đó cười nói: “Như vậy cũng tốt, quan trường vốn là chốn dơ bẩn, ly khai cũng tốt.”
Tiết Tầm nở nụ cười nói: “Chỉ sợ là không ly khai được.”
“Tại sao?” Ngôn Nhất ăn ngay nói thật: “Mặc dù hiện tại hoàng thượng không ân sủng nhà các ngươi, nhưng lại cực kỳ coi trọng ngươi. Người trong triều đều nhìn ra được, cho nên nếu ngươi muốn đi, nhất định hoàng thượng sẽ cho phép, chớ suy nghĩ quá nhiều.” Lúc ấy lời hắn muốn nói ra miệng thật ra là, Tiết gia chỉ có ngươi là tốt, thừa dịp hoàng đế còn chưa thay đổi thất thường khai đao đến nhà các ngươi, ngươi vẫn nên ly khai a. Bất quá nghĩ đến tình hình gần đây của Tiết gia, lời này tựa hồ nói ra quá mức thẳng thắn rồi, vì vậy Ngôn Nhất khó có được không nói ra lời lạnh lùng trắng trợn.
Lúc ấy Tiết Tầm nghe hắn nói xong con ngươi híp híp, bên trong rất sáng, chỉ là rất nhanh lại bị chôn vùi trong bóng tối, hắn bưng chén rượu lên nhàn nhạt nói: “Mệnh mà thôi, nếu hắn muốn, liền cho, ai cũng không nợ ai.” Ngôn Nhất nghe xong có chút hồ đồ, lại tựa hồ có chút minh bạch.
Không qua mấy ngày, hoàng đế hết bệnh, hắn vụng trộm nghe ngóng từ phụ thân, biết được tấu chương từ quan của Tiết Tầm đã được phê duyệt, đưa tới lục bộ, chỉ là người bên trên lại nói, qua nguyên tiêu (rằm tháng giêng), người mới có thể đi. Trong lòng Ngôn Nhất âm thầm nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh là đến nguyên tiêu rồi, Tiết gia sẽ thế nào hắn không quan tâm, nhưng mà vị bằng hữu của mình tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Mà hôm nay, đã qua mười lăm, ánh trăng đêm 16 còn tròn lắm, mà Tiết Tầm cùng một đoàn người Tiết gia đã bị hoàng đế giam giữ ở thiên lao…
Mấy ngày nay, trong lòng của hắn rất phiền muộn, muốn đến hình bộ gặp Tiết Tầm lại bị thánh chỉ của hoàng thượng nói ai cũng không cho gặp, muốn nghe tin tức của Du vương gia, lại bị phụ thân nghiêm khắc quở mắng một trận. Muốn nói gì nữa, liền bị phụ thân uy hiếp, nói lung tung sẽ gây sự, liền đem hắn nhốt lại trong phòng, thẳng đến hắn từ bỏ ý định mới thôi.
Đang lúc hắn vò đầu bứt tay không có chủ ý gì, từ chỗ phụ thân biết được hoàng đế xuất cung rồi, đang đến thiên lao nhìn xem Tiết Tầm.
Hắn nghe xong trong lòng khẽ động, vội vàng lén lút xuất phủ đi thiên lao.
Thời điểm đến, hoàng đế đã từ trong lao đi ra, mặt mày u ám, nhìn thấy gương mặt Trương Nhất tựa tếu phi tếu dường như mang theo ba phần mệt mỏi, ba phần phiền muộn, cùng bốn phần cổ quái không nói nên lời.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, hoàng đế vừa đi khỏi, hắn liền vào thiên lao, thời điểm đến, thấy Tiết Tầm đang nằm yên tĩnh trên mặt đất, mặt mày tựa hồ còn mang theo vui vẻ, khóe miệng vương chút tơ máu, giống như chỉ đang ngủ.
Hắn hơi sững sờ, tiến lên nhìn Tiết Tầm, không dám tin mà vươn tay vuốt ve gương mặt của hắn, nhiệt độ cơ thể của Tiết Tầm vẫn còn ấm, thế nhưng Ngôn Nhất lại cảm giác toàn thân chính mình lại lạnh như băng, nhớ tới thần sắc vừa rồi của hoàng đế, trong nội tâm của hắn càng phát lạnh.
Lại sau này, Ngôn Nhất đi thăm Du vương gia, không tại sao cả, chỉ là muốn nhìn một chút, có lẽ là sợ bây giờ không gặp, thì về sau gặp lại cái người này chỉ còn một đống tro cốt.
Thời điểm đến, nhìn cái người hành hạ mình lấy làm niềm vui, chỉ im lặng ngồi giống như một hài tử trong phủ, giữa ấn đường mang theo ba phần tiêu điều cùng bốn phần cô đơn, lúc nhìn thấy mình, người nọ cười hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Không sợ bị ta liên lụy?”
Hắn lắc đầu, kỳ thật trước khi đến, đại khái là vì an tâm. Người này mình đã biết từ nhỏ, văn chương như suối, nói chuyện làm việc nho nhã ôn hòa, vốn là cao cao tại thượng, chỉ tiếc một bước sai, cả đời sai.
Trước khi Ngôn Nhất đến, cũng rất muốn mở miệng khuyên hắn đầu hàng, nhìn ra được, hoàng đế để hắn ở chỗ này, cái gì cũng không hỏi, thế nhưng xung quanh đều là cao thủ canh phòng, rõ ràng chính là giam lỏng người này.
Thời gian dần trôi, nhân tâm Nam quận hao mòn, ý chí của người này cũng không sai biệt lắm mà phai mờ, ai còn dám nói hoàng đế tàn sát huynh đệ?
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng hắn có chút rét lạnh. Chỉ là hé miệng, nhưng còn chưa kịp nói ra, liền bị người nọ cắt đứt, người nọ nói: “Ngươi không cần nói, những lời kia đặt ở trong lòng là được. Đời này thua chính là thua, cũng không phải chưa từng thua, chỉ là muốn ta mở miệng nhận thua điều đó là tuyệt đối không thể, Thẩm Cảnh Du ta cho dù chết, cũng muốn đường đường chính chính mà chết, mà không phải cầm Nam quận dâng cho Thẩm Cảnh Nghiêu hắn, nếu có bản lĩnh, thì hắn phải dựa vào chính thực lực của mình mà lấy.”
Ngôn Nhất quan sát Du vương gia, thần sắc kinh ngạc, nhưng lại không nói gì. Mấy thứ đạo lý về quốc gia thiên hạ gì đó, tại lúc này lại vô cùng mỏng manh, hắn nghĩ nghĩ, mở miệng: “Còn dân chúng Nam quận ngươi không quan tâm sao?” Thân thể Du vương gia khẽ động, con ngươi lóe lên, nhưng lại không trả lời.
Sau đó, hoàng đế đến đây, mặc dù Ngôn Nhất không nói rõ, nhưng suy đoán Du vương gia cũng đã nghĩ đến chuyện đầu hàng, Du vương gia giả vờ như không quan tâm, nói về Tiết Tầm cùng Hoàng hậu để dò hỏi tâm tư bất định của vị hoàng đế kia.
Hoàng đế tựa tếu phi tếu mà nhìn Tam ca, khi đó, Ngôn Nhất cảm thấy vị hoàng đế trước mắt tựa hồ có chút đáng sợ…
Lại về sau, Ngôn Nhất thỉnh cầu xuất binh đi Nam quận, sau khi phụ thân của hắn biết được, suy tư một đêm, nhưng cuối cùng cũng đồng ý để hắn đi, hắn quỳ gối ở Ngọ môn, quỳ mấy canh giờ, hắn biết rõ đây là hoàng đế trừng phạt mình vì ngày ấy lắm miệng. Từ trước đến nay hoàng đế luôn là người rộng lượng, hắn luôn biết vậy…
Sau cùng, hoàng đế đồng ý cho hắn rời đi, hắn dập đầu, lĩnh chỉ tạ ân. Từ đó về sau, cũng bắt đầu bước vào chốn quan trường dơ bẩn.
Lại sau đó, hắn đến Nam quận, lúc mới đầu còn có người không phục hắn, bất quá về sau bị mình lấy quân pháp ra trừng trị, bọn họ trở nên trung thực hơn nhiều, rất nhiều người cho rằng hắn dùng binh vô cùng gian trá, hắn nghe xong xùy cười mắng, đây là đánh trận chứ không phải nơi nói nhảm.
Hắn cũng không biết mình có thể ở Nam quận bao lâu, chỉ là biết rõ, một ngày canh giữ cái Nam quận này, là một ngày dân chúng hai bên đều an bình, mà cái người trong kinh thành kia cũng sẽ không chết.
Hoàng đế không phải là người nhân từ, bằng không, Tiết Tầm cũng sẽ không chết.
Nếu như Nam quận phát động chiến tranh, thì vật hi sinh đầu tiên chính là cái người có mi mục như hoa đào kia.
Nghĩ như vậy, Ngôn Nhất cười ha ha, sau đó ngửa đầu uống rượu, cũng không biết rốt cuộc trong lòng mình chứa cái gì, bị người nọ khi dễ đến vậy, mà còn nghĩ đến chuyện cứu mạng của hắn.
Thời gian ở biên quan, trôi qua rất kham khổ, nhưng mà chuyện làm hắn vui vẻ, chính là được ung dung tự tại.
Loại vui vẻ này thẳng đến ba năm sau, lúc Trần Kiến Quang chuẩn bị một lần hành động đánh hạ kinh thành mới chấm dứt, rốt cuộc cũng chịu ló mặt. Nam quận lúc này tựa hồ như quyết tử chiến đến cùng, thời gian dần trôi Ngôn Nhất có chút không chống đỡ nỗi, vì vậy khẩn cấp vượt tám trăm dặm dâng thư thỉnh cầu trợ giúp.
Một tháng sau, quân đội đến hỗ trợ đã đến biên quan, người hoàng đế điều đến chính là Hoàng hậu đương triều Trác Văn Tĩnh.
Khoảnh khắc hắn nhìn thấy Trác Văn Tĩnh, trong nội tâm không biết là cái tư vị gì, khi đó hắn biết rõ nhi tử thứ hai của Trác Văn Tĩnh vừa mới đầy tháng. Chỉ là lúc chứng kiến cái người này, phảng phất như quay về lúc trẻ, hai người cùng đồng hành lên chiến trường giết địch, cùng nghiên cứu binh pháp, cùng một chỗ thảo luận về thuật dùng binh, lại giống như, cách xa vạn dặm, người này đã ở nơi cao cao tại thượng, trước mắt mừng rỡ, cuối cùng chính mình cũng không phải một người một thiên địa rồi…
Nghĩ như vậy hắn thở dài.
Sau khi Trác Văn Tĩnh đến biên quan, cũng không giống như trước đây chờ đợi ý chí của địch nhân dần hao mòn, sau đó một lần hành động đánh hạ, mà là vừa mới bắt đầu liền biểu hiện ra tác phong lăng lệ ác liệt.
Ban ngày tuyên chiến, dụ địch, nhưng không đánh, bố trí phục kích, chém giết, buổi tối phái người tiến đến hạ độc, phóng hỏa, dùng kế ly gián, mỹ nhân kế, gây chia rẽ các loại đều mạnh mẽ lôi ra dùng.
Lại làm cho Ngôn Nhất cùng tướng lĩnh ở một bên trợn mắt há mồm.
Ngôn Nhất nhìn thấy thần sắc u ám của bọn họ thì cười thầm, trước kia nói ta hèn hạ, bây giờ chứng kiến thủ đoạn còn hèn hạ hơn, thấy chưa?
Cái phương pháp này một mực đánh gần ba tháng. Bất quá Trác Văn Tĩnh chưa bao giờ đánh theo lẽ thường, hôm nay hạ độc, ngày mai sẽ phóng hỏa, về sau có lẽ là phóng hỏa cũng có lẽ là hạ độc, tóm lại, Nam quận có chút sứt đầu mẻ trán, lại vẫn không thể phán đoán ra phương thức dùng binh của Trác Văn Tĩnh.
Cứ như vậy, quân số binh lính Nam quận dần dần giảm bớt, nhân tâm bắt đầu dao động.
Hôm nay sau khi đánh bại Trần Kiến Quang lần nữa, hắn tiến đến lều trại tướng quân, thì thấy Trác Văn Tĩnh đang nghiên cứu tình hình địa lý của Nam quận, sau khi nhìn thấy mình liền cười hỏi: “Ngồi, có việc?”
Lời nói ngắn gọn mà rõ ràng, lại lộ ra ba phần vui vẻ cùng bốn phần xa cách.
“Không có việc gì, trận chiến này chắc sẽ xong nhanh.” Ngôn Nhất cười nói: “Đã có mưu sĩ từ Nam quận dâng thư cầu hòa, nhưng còn tên Trần Kiến Quang này định xử trí như thế nào?”
Trần Kiến Quang từng thề sống thề chết không đầu hàng, thậm chí còn tách quân khỏi với những mưu sĩ xin hàng, đó chính là vấn đề đau đầu, cho nên hắn đến đây hỏi một chút về ý tứ của người này. Trác Văn Tĩnh híp mắt lắng nghe, con ngươi hiện lên một tia đỏ thẫm, sau đó âm thanh lạnh lùng nói: “Đã đến đường cùng mà hắn còn chưa chịu đầu hàng, đó chính là tự tìm đường chết.”
Ngôn Nhất nghe xong trong nội tâm dừng lại, nói: “Cái gọi là giặc cùng đường chớ đuổi, có nên hay không đợi đại quân nghỉ ngơi phục hồi các loại rồi sau đó bao vây diệt trừ hắn?”
Trác Văn Tĩnh nghe xong không chút nghĩ ngợi phản đối: “Không được, Trần Kiến Quang làm người xảo trá lại có năng lực, nếu để cho hắn có thời gian nghỉ ngơi, qua càng lâu tổn thất chắc chắn sẽ càng lớn, cho nên nhất định phải giết hắn.”
Ngôn Nhất nghe xong ‘ah’ một tiếng, không có nói chuyện, hắn biết rõ Trác Văn Tĩnh là quyết tâm muốn Trần Kiến Quang phải chết, chẳng qua tuy rằng minh bạch, nhưng cái người này thật sự đã thay đổi, nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ chiếu cố đến tình trạng tướng sĩ trước nhất, bên cạnh Trần Kiến Quang không có bao nhiêu người, sớm muộn đều chết, mà hiện tại cái người này nhưng lại không để ý đến mặt khác, nhất định phải giết Trần Kiến Quang.
Sau đó liên tục ba ngày ba đêm vây khốn, tên Trần Kiến Quang đó, dùng chiêu tập kích, cũng làm cho quân lính dưới trướng của Trác Văn Tĩnh thiệt hại không ít, vì vậy trong lúc nhất thời có không ít người cảm thấy không ổn, sau cùng Trần Kiến Quang tháo chạy vào Dương Sơn.
Biết được núi Dương Sơn thập phần rậm rạp, phái người nào đi cũng đều bị thương trở về, cuối cùng Trác Văn Tĩnh híp mắt, lại phất tay lệnh phóng hỏa đốt rừng.
Cái lần đốt Dương Sơn này chính là kéo dài mười ngày, sau đó, lửa tàn, Dương Sơn trơ trụi một mảnh, trong rừng còn có một số thi thể bị đốt trọi.
Có một đoàn quân không bị chết cháy đến đây đầu hàng, Trác Văn Tĩnh nghe xong dừng lại một chút, sau đó tự mình tiến đến điểm binh, Ngôn Nhất vốn định muốn đi cùng, lại bị Trác Văn Tĩnh ngăn trở.
Khi Trác Văn Tĩnh quay về, quân lính tàn dư của Trần Kiến Quang còn lại không nhiều lắm, mà Trần Kiến Quang lại không có trong đó, sắc mặt của Trác Văn Tĩnh âm trầm khó coi, Ngôn Nhất cũng không hỏi kết quả như thế nào, đây không phải là chuyện hắn quan tâm.
Sau khi đại thắng Nam quận, Trác Văn Tĩnh ở lại biên quan xử lý chút xử tình, sau đó liền chỉnh đốn quân đội, xuất phát về kinh, đi đường có chút vội vàng, Ngôn Nhất vốn định muốn ở lại biên quan, lại nhận được thánh chỉ của hoàng đế cùng thư của phụ thân Ngôn Chi Chương, kêu hắn theo quân về kinh.
Ngôn Nhất hắn cũng không định làm tướng lĩnh lâu dài ở biên quan, một mực chiếm lấy vị trí của người khác tựa hồ cũng không tốt, vì vậy liền tuân theo ý tứ của hoàng đế cùng phụ thân, hồi trở lại kinh thành.
Trên đường đi, Trác Văn Tĩnh vô cùng vội vàng gấp rút, đêm đó sau khi nghe được âm thanh phàn nàn của mọi người, hắn đi đến lều trại tướng quân, vui đùa nói một câu: “Vội vàng như vậy, không phải là vì Hoàng thượng đó chứ.”
Ai ngờ Trác Văn Tĩnh nghe xong, có chút dừng lại, trên mặt lộ ra ba phần xấu hổ hỏi: “Rõ ràng như vậy?”
Ngôn Nhất □_□, thầm nghĩ, phi thường rõ ràng, rất rõ ràng, không thể rõ ràng hơn nữa.
Về sau, hành trình chậm lại, bất quá lộ trình vốn nên là một tháng, bọn họ cũng vẫn chỉ dùng 23 ngày đã trở về kinh thành rồi.
Sau khi đến kinh thành, rất nhiều người đều ngồi xuống đất không muốn động. Nhưng Trác Văn Tĩnh lại hào hứng vội vàng, phất tay cho lính mật thám tiến đến thông bẩm, sau đó cưỡi ngựa vào kinh.
Sau khi trở lại kinh thành, trời đã chuyển sang lạnh rét, gần đến cuối năm.
Sau một phen luận công ban thưởng, hắn làm binh bộ Thị lang. Phụ thân thật cao hứng, mọi người xung quang cũng thật cao hứng, bà mối càng cao hứng, thậm chí đem cánh cửa nhà hắn đạp phá.
Sau khi Ngôn Nhất biết, có chút nói không ra lời, trước khi hắn làm binh bộ Thị lang, mọi người tựa hồ đã quên chuyện hắn chưa có thành thân, hiện tại ngược lại đều muốn cho hắn thành thân…Bất quá sau khi phụ thân nói chuyện chung thân đai sự của hắn chỉ có thể do hoàng đế chỉ định, có rất nhiều công tử cùng giai nhân trong kinh thành tan nát cõi lòng… Các bà mối đều tiếc hận, việc chung thân của Ngôn công tử, là hoàng đế làm chủ, việc này khiến cho các bà mối mất biết bao nhiêu bạc a.
Một mùa đông qua, xuân đã tới.
Ngôn Nhất thấy vừa đến mùa xuân, hắn liền mang theo bầu rượu, lại thêm một giỏ đồ ăn, sau đó lảo đảo đi phía tây ngoại thành, chỗ đó là nơi chôn cất Tiết Tầm. Là theo lễ nghĩ hầu gia mà chôn cất, chỉ đáng tiếc không có bao nhiêu người đến thắp hương.
Thời điểm đến, liền gặp được hoàng đế nhiều năm không gặp.
Hoàng đế một mình một người đứng ở nơi đó, trầm mặc nhìn mộ bia, không biết đang suy nghĩ cái gì, trong con ngươi mang theo vẻ phức tạp không nói nên lời.
Sau khi hoàng đế nhìn thấy hắn, mày tú giương lên, sau đó chậm rãi dạo bước đi tới, Ngôn Nhất quan sát hoàng đế, thầm nghĩ phải nên thả đồ vật trong tay hành lễ, bất quá trong lòng nghĩ như vậy, thời điểm thực hiện nhưng lại quên nên làm như thế nào, vì vậy tình huống hiện tại chính là nhìn thấy hoàng đế đi đến bên cạnh mình, còn mình lại không có phản ứng gì.
Hoàng đế nhìn Ngôn Nhất, trên gương mặt hiện ra một vòng cười nhạt hỏi: “Tại sao trở lại kinh thành đã nhiều ngày rồi, cũng không thấy vào triều?”
Ngôn Nhất vội vàng ho nhẹ một tiếng đáp: “Bẩm Hoàng thượng, trước đó vài ngày thân thể của vi thần không được khỏe, cho nên không có vào triều, sợ ảnh hưởng triều cương.”
Hoàng đế nhàn nhạt ‘ân’, sau đó chậm rãi ly khai nhìn Ngôn Nhất, nói: “Vậy mau đến đi, trẫm còn chờ đưa ngươi một đại lễ đây này.”
Ngôn Nhất nghe xong đáp ứng, đợi hoàng đế đi xa không thấy bóng người, hắn mới thở dài, thần sắc phức tạp nhìn đóa hoa mới hái xuống đặt trước mộ Tiết Tầm.
Những năm này ở biên quan, đã lờ mờ hiểu được vị trí mâu thuẫn của người Tiết Tầm này, cũng biết đại khái nỗi vướng bận trong lòng của hắn, bởi chính như vậy, mới khiến chính mình đoạn tuyệt với vị hoàng đế có trái tim băng giá kia. Rõ ràng có thể buông tha, nhưng lại để cho hắn đi mất, rõ ràng để cho hắn đi mất, nhưng lại từ chối một tia niệm tưởng, mỗi lần đến đây cũng chỉ muốn cho đáy lòng áy náy dần dần tiêu tán. Ngôn Nhất nghĩ.
Có lẽ đế vương là người vô tình nhất. Vốn là như thế.
Nghĩ đến đây, Ngôn Nhất nhấc vạt áo lên, ngồi xuống, ngửa đầu tưới một bầu rượu, sau đó nhìn mộ bia của Tiết Tầm bắt đầu lải nhải: “Ta đã trở về, thế nhưng sau khi trở về lại không có ý định gì hết, Hoàng thượng là muốn để ta ngây ngốc ở kinh thành, nhưng ta biết rõ tính cách của mình không thích hợp với quan trường, mà phụ thân tuổi đã lớn, cũng không hi vọng ta là một kẻ vô tích sự, cảm giác thực con mẹ nó đây không phải là cuộc sống dành cho người, đừng hỏi tại sao ta mắng chửi thô tục a, dù sao ngây ngốc ở biên quan lâu như vậy, không chửi tục cũng không phải là nam nhân a, nhắc đến biên quan, nếu được ở biên quan ngược lại cũng tốt, nhìn ngươi như này thật thoải mái, vừa nhắm hai mắt thì cái gì cũng đều không cần nghĩ, cũng không cần nhìn tới.”
“Cái vị hoàng đế kia, vẫn là một tên hỗn đản như vậy, bộ dáng khiến cho người ta chán ghét, hắn nói muốn đưa cho ta một phần đại lễ, không biết vì cái gì, ta có cảm giác hắn sẽ hù dọa ta.”
“Huynh đệ ah, ta không có ca ca cũng không có đệ đệ, tuy rằng ta chán ghét Tiết gia các ngươi, nhưng lại không có ghét ngươi, coi ngươi như là đệ đệ, chỉ là, tại sao ngươi lại không nghĩ thông suốt như vậy, không phải người ta nói dù chết tử tế cũng không bằng còn sống, ngươi làm sao lại bi tráng thế này…”
“Tên hỗn đản hoàng đế kia đến liếc nhìn ngươi, mặc dù lời nói thật chắc ngươi không thích nghe, nhưng ta vẫn muốn nói, hắn a, đại khái là cảm thấy áy náy với ngươi, cho nên mới đến nhìn xem, ngươi đừng đa tưởng, đời này các ngươi không có duyên phận gì rồi, nếu có kiếp sau, ngươi gặp hắn liền chém hai đao coi như đền bù tiếc nuối đời này a.”
“Ngươi nói xem, ở đây chỉ còn một mình ta, cái triều đình này đã thay đổi, tuy rằng trở nên tốt hơn, thế nhưng người bên cạnh cũng thay đổi, rất lạ lẫm, ngay cả Trác Văn Tĩnh, đúng ra là Hoàng hậu, cũng thay đổi, kỳ thật hắn đã sớm thay đổi, chỉ là ta không tin mà thôi. Ngươi nói xem tại sao ta bi thương như vậy.”
“Đúng rồi, ta muốn đi nhìn xem cái tên Du vương gia hay khi dễ ta kia, thế nhưng lại không biết dùng lý do gì để tiến cung, phụ thân cũng không nói đến tình huống hiện tại của người nọ, bất quá có lẽ hắn vẫn còn sống a, ngươi nói đêm nay ta trèo tường vào hoàng cung, có thể nhìn thấy hắn hay không?”
…
Ngày đó Ngôn Nhất uống say tại đây, lải nhải cả một ngày, cuối cùng vẫn là Ngôn hầu gia đem hắn mang về.
Hôm sau Ngôn Nhất tỉnh rượu, đi vào triều, hắn định bụng dâng tấu từ quan, kết quả lúc thượng triều còn chưa kịp mở miệng, tấu chương còn chưa có đưa lên, hoàng đế liền miệng vàng lời ngọc chỉ hôn cho hắn, người đó là nghĩa tử của Trác Luân, một vị công tử phong lưu nho nhã.
Ngôn Nhất nghe mà giống như đang có một đạo thiên lôi đánh lên đầu mình, cả người hồn phi phách tán.
Theo bản năng định nói mình không muốn thú thê đấy, lại bị Ngôn Chi Chương hung hăng đá một cước, một cước này làm hắn quỳ xuống, sau đó Ngôn Chi Chương vạn lần cảm tạ hoàng ân, mà hắn chính là khóc rống trong lòng.
Hoàng đế rất hài lòng, tuyệt bút vung lên, ban thưởng rất nhiều thứ.
Ngôn Nhất vô cùng mê mang, một mực hỗn độn. Cho đến khi hạ triều, ly khai khỏi đại điện, Ngôn Nhất mới kịp phản ứng, hắn muốn thành thân sao? Đương nhiên là không muốn, quay người định tìm hoàng đế nói cho rõ ràng, lại bị Ngôn Chi Chương nắm cổ áo lôi về.
Ngôn Nhất nói: “Phụ thân, ta không muốn lấy cái người nghĩa tử kia của thừa tướng, ta…”
“Ngươi cái gì? Ngươi có ái mộ ai sao? Nếu có, hiện tại ngươi nói ra, phụ thân lập tức sẽ đi hồi lại hôn sự này.” Ngôn Chi Chương nghe Ngôn Nhất nói xong hung dữ quát.
Ngôn Nhất liền nói không nên lời, Ngôn Chi Chương hừ lạnh một tiếng: “Ta khuyên ngươi nên đem ý niệm đó thu lại, hảo hảo thành thân.”
Dứt lời, Ngôn Chi Chương đã đi khỏi, lưu lại Ngôn Nhất thần sắc biến hóa khôn lường.
Lại sau này, Ngôn Nhất đột nhiên có ý tưởng, dự định thuê người đến đào hôn, sau đó nói là gặp được tài tử giai nhân gì gì đó, chỉ là cách này còn chưa kịp áp dụng, hắn đã bị Ngôn Chi Chương điểm huyệt, phong bế võ công, sau đó nhốt lại trong phòng.
Ban đầu Ngôn Nhất còn định tuyệt thực để kháng nghị, lại chưa hề nghĩ đến, hiệu suất làm việc của hoàng đế quá cao, vừa nói muốn ban hôn cho hắn, sau năm ngày, tân nhân (hôn thê) đã chuẩn bị xong đưa tới, bởi vì có chút vội vàng, cho nên Ngôn gia không kịp xử lý, trước mắt chỉ nhận lấy người trước, đợi đến khi bái đường xong liền đưa vào động phòng, xem như kết thúc buổi lễ.
Đương triều trong nhà có thú thê là công tử, tuy không cần khăn hồng, nhưng trước khi bái đường đều không thể gặp khách.
Trước khi Ngôn Nhất bái đường đột nhiên cảm thấy nản lòng, cảm giác cái gì cũng đều không muốn để ý, hắn giả vờ cam chịu số phận, nhìn qua như hắn đã buông xuôi rồi, sau đó hắn trở mình nhảy qua cửa sổ chạy trốn.
Bất quá có lẽ là tâm tình có vấn đề, hắn chạy thật lâu cũng không thấy phía sau có người truy đuổi. Cũng không phát hiện chính mình lại chạy trở về.
Chạy thật lâu, hắn chạy tới nơi gọi là tân phòng, làm vị hôn thê sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó chưa kịp mở miệng nói giờ lành đã tới, liền bị Ngôn Nhất đẩy qua một bên.
Ngôn Nhất ngồi đưa lưng về phía nam tử quan sát lấy tân phòng rồi nói: “Ngươi đi nhanh đi, ta sẽ không lấy ngươi đâu.” Hỉ nương lấy lại tinh thần, lại nghe được câu này, vì vậy trực tiếp muốn té xỉu, lại càng không nói đến tiểu tư cùng tỳ nữ hầu hạ trong phòng.
Người nọ mặc hỉ phục thân thể chợt động, trong nháy mắt liền ngồi thẳng lưng. Trong lòng Ngôn Nhất có chút bất an, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục nói: “Ta không thích ngươi, cho nên ngươi đi nhanh đi, nếu để cho ta lấy ngươi, còn không bằng ta đi làm hòa thượng sướng hơn.”
“Vậy ngươi thích ai?” Lúc hắn còn muốn nói thêm điều gì, liền cảm thấy bên tai gió lạnh từng cơn, lúc cảm thấy thanh âm này có chút quen tai, quay người lại liền chứng kiến vị tân nhân kia vẻ mặt sát khí nhìn mình chằm chằm gặn từng chữ hỏi: “Nói, ngươi đến cùng thích ai?”
Ngôn Nhất ngây ngẩn cả người, sau đó nhảy dựng lên: “Tại sao lại là ngươi ( □ o □) ah!”
Người nọ âm trầm tiếp tục hỏi: “Ngươi muốn là ai? Hửm?” Ngôn Nhất trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, trong nội tâm như có thiên binh vạn mã chạy qua, đây là chuyện gì xảy ra a?
Chuyện gì xảy ra?
Thời điểm giương mắt, chứng kiến người nọ vẫn còn cười lạnh, Ngôn Nhất nhảy dựng lên, đuổi tiểu tư, tỳ nữ cùng hỉ nương ra ngoài, sau đó đi tới đóng cửa lại, âm hiểm cười ôm người vào trong ngực, ngã xuống giường, hung dữ mà nói: “Con mẹ nó, ngươi gả cho lão tử, mà còn dám kiêu ngạo như vậy, xem lão tử có làm chết ngươi không…”
Dung nhan của người dưới thân lập tức đỏ lên, còn hồng hơn lúc trước bị bệnh, lại nhiều ơn ba phần phong tình… Ngôn Nhất say…
Mà giờ khắc này, trên hỉ đường, hoàng đế đang ôm bánh bao nhỏ một ngày chỉ tới giờ ăn mới mở mắt mà trêu đùa, hoàng hậu thì nắm tay bánh bao lớn đoan chính ngồi một bên, Ngôn Chi Chương ý cười đầy mặt, những quan viên khác cũng ngây ngốc cười hắc hắc.
Thật vất vả mới chờ đến giờ lành, một đôi tân nhân liền tiến đến, chẳng qua là lúc mọi người thấy Ngôn Nhất vừa xuất hiện, chứng kiến trên mặt của hắn có vài vết xanh vết tím, lại cười đến rất ngu, còn nghĩa tử của Trác gia ở một bên, mặt lạnh như sương, mọi người đều không khỏi thầm hỏi trong lòng, đây là làm sao vậy?
Làm sao vậy hả?
Làm sao vậy hả?
*Lảm nhảm: Lý do đầu tiên chương này lâu ra là bởi vì ta quay lại beta truyện lại từ đầu nên có phần chậm trễ edit. Thứ hai là vì mấy chương cuối có độ dài gần gấp 3 chương bình thường cho nên lết từ từ mới xong.
À trong lúc ta beta lại thì thấy những comment nhiệt tình của mọi người, cho nên liền cảm thấy phi thường vui vẻ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhà. Xia xia.
Tác giả :
Thì Bất Đãi Ngã