Trọng Sinh Chi Bạo Quân
Chương 56: Hoàng đế bạc tình?
Edit: Ngũ Ngũ
Thời gian mẫu hậu hồi cung được định vào ngày đông nguyệt xử lục (tức ngày 6 tháng 11 âm lịch), theo Khâm Thiên Giám nói đó là một ngày tốt lành.
Nghe được tin này, ta nâng cằm nhìn khung cửa sổ được chạm trổ khéo léo trong Ngự thư phòng, sau một hồi trầm mặc ta đồng ý, nói thật ta không cho rằng sau khi mẫu hậu từ Tây Sơn trở về cung sẽ tiêu tan địch ý với Trác Văn Tĩnh, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, dựa theo tính cách của mẫu hậu, có lẽ địch ý sẽ càng sâu hơn.
Trong mắt của mẫu hậu, bây giờ Trác Văn Tĩnh chẳng khác nào giống như phụ thân của Tam ca trở thành người được sủng ái nhất hoàng cung, thậm chí lúc bà một mình nuôi lớn nhi tử, thì phụ hoàng đều bị người này mê hoặc chẳng phân biệt phương hướng, chỉ nghĩ làm sao cùng ông ta chung một chỗ, mà quên đi mẫu hậu… Cho nên chán ghét cùng phẫn nộ đan xen, cái nút thắt này có lẽ không gỡ ra được rồi.
Nếu như mẫu hậu hồi cung thì khẳng định đối với Trác Văn Tĩnh càng thêm bất mãn, đặt vào dĩ vãng, ta ngược lại cũng không lo lắng, thế nhưng lần này bà biết được Trác Văn Tĩnh đang mang thai, lại chỉ một lòng một dạ muốn phá bỏ hài tử này của hắn, chuyện này làm ta không tự chủ phải phòng bị nhiều hơn đối với mẫu hậu… Bây giờ Trác Văn Tĩnh có thai được khoảng bốn tháng rồi, nếu hài tử xảy ra chuyện gì, vậy hắn chẳng phải sẽ sụp đổ luôn sao?
Ý nghĩ này làm cho ta rất bất an, thế nhưng lại không tìm ra bất cứ lý do gì để ngăn cản ý định của mẫu hậu… Nghĩ đến đây, ta có chút đau đầu thở dài, nghĩ thầm, được rồi, bây giờ nghĩ nhiều cũng không có biện pháp gì, đành phải đi một bước đề phòng một bước.
Nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm hai phần, sau đó cầm bút lên phê chuẩn tấu chương, sau khi được vài cái, có người thông bẩm nói là Trác Nhiên cầu kiến.
Nghe được Trác Nhiên đến đây, trong nội tâm của ta khẽ động, tay cầm bút bỗng nhiên có chút nặng nề, ngừng thật lâu, ta thấp giọng nói: “Cho hắn tiến vào.”
Nguyên Bảo vội vàng tuyên Trác Nhiên vào yết kiến.
Nhìn Trác Nhiên sải bước đến, ta khẽ nhíu mày, vô luận kết quả sự tình miếu hoàng hậu có thế nào thì với hắn mà nói không phải chuyện gì tốt.
Nếu như lời Trác Luân nói là thật, thì trên triều đình tất sẽ xảy ra một trận huyết vũ tinh phong (mưa máu – gió tanh), cộng thêm mẫu hậu không thích gì Trác gia, sự kiện lần có lẽ sẽ ghi hận trong lòng, cảm thấy Trác gia đang cố ý gây khó dễ cho bà, cố ý để cho bà biết được sự tình miếu hoàng hậu, điều đó chẳng phải càng khó khăn với Trác Văn Tĩnh?
Nhưng nếu lời Trác Luân nói không phải là thật, tình huống kia càng đáng sợ rồi, triều đình này luôn để ý không ngớt đến ta và Trác gia, mà lão hồ ly Tiết Thanh kia cũng thời khắc chú ý tới, ta lại để cho Trác Nhiên đi điều tra chuyện này, ông ta có thể đoán ra được tám chín phần đấy, không biết Tiết Như Ngọc nghe ông ta nói xong sẽ thổi ngọn gió nào đến tai của mẫu hậu đây.
Nghĩ tới đây, ta lại thở dài, lúc lấy lại tinh thần, thì Trác Nhiên đã quỳ trên mặt đất hành lễ, ta nhìn hắn một cái lại nhìn về phía Nguyên Bảo nói: “Lui xuống hết đi, ngươi canh giữ ngoài cửa.”
“Vâng, Hoàng Thượng.” Nguyên Bảo hành lễ đáp.
Chờ hắn đóng cửa lại, ta nhìn Trác Nhiên hỏi: “Chuyện đó là thật?”
Trác Nhiên liếc nhìn ta, hơi do dự đáp: “Bẩm Hoàng Thượng… Chuyện đó là thật, miếu hoàng hậu chính xác đã trở thành miếu hoang.”
Tuy trong lòng ta tám chín phần vững tin việc này là thật, thế nhưng giờ phút này nghe xong, trong nội tâm vẫn như cũ không kiềm nén được lửa giận, dù sao cái miếu thờ kia cũng coi như là tượng trưng cho thân phận của mẫu hậu, mà bây giờ chỗ đó lại trở thành nơi chim yến cư ngụ, việc này nếu truyền ra bên ngoài, chẳng phải là trò cười cho thiên hạ.
Nghĩ như vậy ta nhíu nhíu mày nói: “Trở về đem danh sách thống kê những viên quan liên quan đến việc này đưa cho trẫm.”
Trác Nhiên lên tiếng đáp ứng, sau đó cũng không đứng dậy, chỉ là quỳ ở đó trầm mặc không nói gì, nhìn ra hắn có chuyện muốn nói, thế nhưng lại đang do dự, chẳng lẽ có chuyện gì không tiện mở miệng?
Thấy hắn đã không muốn mở miệng, ta liền hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Trác Nhiên ngẩng đầu nhìn ta, lông mày nhướng lên, vẻ mặt dẫn theo hai phần khí khái hào hùng cùng ba phần hiên ngang lẫm liệt, hắn thấp giọng chất vấn: “Hoàng Thượng có thể bảo hộ sự an toàn cho Hoàng hậu không?”
Ta nghe xong lời này, trong nội tâm ngừng lại, chuyện Trác Nhiên nói hiển nhiên quan trọng, hơn nữa còn là việc liên quan đến Trác Văn Tĩnh.
Cho nên ta cũng không để ý hắn vô lễ, chỉ khẽ cười nói: “Hắn là Hoàng hậu của trẫm, cũng không phải người nào khác, nếu như trẫm không bảo hộ được hắn, chẳng phải trẫm rất vô năng sao?”
Trác Nhiên nhìn ta, đôi mắt sầu muộn cũng chưa hoàn toàn biến mất, lại còn nồng đậm vẻ không tin tưởng, ta cùng hắn đối mặt với nhau, hồi lâu sau hắn lại mở miệng nói: “Hôm nay trong hậu cung Hoàng Thượng mới vừa nạp thêm giai nhân, vi thần chỉ sợ Hoàng Thượng nhìn thấy người mới cười mà không thấy người cũ khóc.”
Nghe xong lời này ta có chút không vui hỏi: “Trong mắt của ngươi trẫm là người bạc tình như vậy?”
Trác Nhiên đáp: “Thứ cho vi thần tội đại nghịch bất đạo, Hoàng Thượng mặc dù đa tình, nhưng thực ra lại là người rất bạc tình.”
Ta nghe xong khóe miệng co quắp, nói: “Trác Nhiên, trẫm biết ngươi với Văn Tĩnh quan hệ rất tốt, cho nên có loại lo lắng này cũng không có gì đáng trách, thế nhưng trẫm không phải là người ngươi có thể tùy ý nghi ngờ, trẫm đối với Trác Văn Tĩnh có trời đất chứng giám, tất nhiên sẽ bảo hộ hắn an toàn, không làm hắn phiền muộn. Ngươi không cần suy nghĩ mấy cái chuyện lung tung này nữa.”
Trác Nhiên nghe xong lời ta nói trên mặt biểu hiện không cho là đúng, nhìn thẳng vào ta nói: “Hoàng Thượng, tha tội cho vi thần đại nghịch lần nữa, vi thần cảm thấy Hoàng Thượng là người bạc tình… Hoàng Thượng có lẽ không biết, từ nhỏ nguyện ý lớn nhất của Hoàng hậu chính là bảo vệ quốc gia, cho nên mới tòng quân ra trận giết địch, đến năm mười sáu tuổi trên người để lại vô số vết sẹo, dẫn đến đau bệnh, huynh ấy chưa từng nghĩ tới sẽ trở thành người trong hậu cung này… Vi thần nghĩ, Hoàng hậu thân là một võ tướng, là một nam tử hán chỉ vì một đạo thánh chỉ mà phải vào hoàng cung này, từ nay về sau không còn tiêu sái tự do như trước, thậm chí việc gặp mặt người thân cũng rất xa xỉ, những điều này Hoàng hậu đều không để ý, nhưng Hoàng Thượng lại lạnh nhạt với Hoàng hậu năm năm… Năm năm sau lại đột nhiên sủng ái Hoàng hậu, chuyện hậu cung của đế vương, vi thần vốn không nên nhiều lời, nhưng vi thần… Vi thần thật sự không thể không lo lắng liệu tình cảm này của Hoàng thượng sẽ được bao lâu…”
Ta nhìn Trác Nhiên, suy nghĩ rồi nói: “Trẫm không phải loại người này…”
Ta còn chưa nói hết câu, khóe miệng Trác Nhiên lộ ra một tia trào phúng cười nói: “Vi thần minh bạch Hoàng thượng thân là một đế vương có nhiều điều không cách nào tránh được, có mấy lời Hoàng hậu không nói ra được, vi thần tình nguyện có chết cũng muốn mở miệng. Hoàng hậu không cầu vinh hoa phú quý, không cầu một bước lên mây, chỉ cầu một đời một thế một đôi người…”
Dứt lời Trác Nhiên quỳ trên mặt đất, ta tức thì sửng sốt, một đời một thế một đôi người? Với cương vị là một đế vương thì làm thế nào có thể một đời một thế một đôi người? Không phải là không được, trừ phi ta hủy bỏ hậu cung này, đuổi hết 3000 giai nhân, chỉ chừa lại Trác Văn Tĩnh bên người. Chỉ là ta có thể làm được sao?
Giờ phút này ta mới phát hiện ra mình chưa từng nghĩ đến chỉ bên cạnh một người, bị Trác Nhiên nói như vậy, trong lòng ta đối với Trác Văn Tĩnh ẩn ẩn vài phần phức tạp không nói nên lời.
“Hoàng Thượng, thời điểm Hoàng Thượng thay đổi thái độ đối với Hoàng hậu vi thần đã từng khuyên nhủ, nói huynh ấy nên thu hồi tâm tư lại, không thể tin vào tình cảm của đế vương, bởi vì vi thần hiểu rõ, có nhiều thứ một khi sa vào chỉ sợ vạn kiếp bất phục. Thế nhưng mà tình cảm của Hoàng hậu đối với ngài rất sâu, biết rõ không thể tin vào nhưng vẫn muốn gần gũi… Hoàng thượng là thiên tử, vi thần không dám cầu Hoàng Thượng phải vì Hoàng hậu mà làm gì hết, vi thần chỉ cầu, nếu ngày sau bên cạnh Hoàng Thượng đã có người khác, thì có thể phóng cho Hoàng hậu xuất cung, để cho huynh ấy được tự do… Chỉ cần Hoàng Thượng muốn, Trác gia cho dù có Hoàng hậu ở trong cung hay không đều có muôn lần chết cũng không chối từ…”
Nghe những lời phía trước trong lòng ta vẫn còn trĩu nặng, thế nhưng lúc Trác Nhiên nói ra câu cuối cùng, ta liền có chút không vui rồi, hắn đây là ý gì, tại sao lại cảm thấy ta không đáng tin, còn cái gì mà phóng cho Trác Văn Tĩnh xuất cung để hắn được tự do, chẳng lẽ ở bên cạnh ta hắn sẽ không có tự do? Còn có nếu Hoàng Thượng cần, Trác gia sẽ không chối từ, ý của hắn chẳng lẽ là hiện tại ta đối xử tốt với Trác Văn Tĩnh đều là do nhìn trúng Trác gia? Tại sao hắn không nghĩ ngược lại, ta bây giờ coi trọng Trác gia là bởi vì Trác Văn Tĩnh.
Càng nghĩ trong lòng ta càng thấy mất hứng, ngực giống như đang có một ngọn lửa cháy âm ỉ. Bởi vì hắn là Trác Nhiên cho nên ta cố gắng kiềm nén lại, lãnh đạm nói: “Chấm dứt ở đây đi, đây là chuyện của hậu cung, không tới phiên ngươi nhúng tay vào. Đừng có lôi kéo Trác Văn Tĩnh vào mấy chuyện ảo tưởng này, ngươi cũng đừng suy nghĩ viễn vông nữa, đương nhiên nếu ngươi lo lắng cho hắn thì có thể đến thăm hắn thường xuyên… Nếu ngươi sợ bị người khác nói ra nói vào, trẫm có thể cho ngươi một ân điển, cho ngươi gia nhập cấm vệ quân, để ngươi đến gần chỗ Thái Giao điện canh gác, đặc biệt bảo hộ an toàn cho Hoàng hậu.”
Lúc ta nói lời này, Trác Nhiên vẫn một mực quan sát ta, ta cảm thấy ánh mắt của hắn có phần dò xét cùng đánh giá, vì vậy nhếch miệng nói: “Nếu không có chuyện gì khác, vậy thì lui ra đi, mau chóng đem danh sách đến cho trẫm, việc này nên sớm có kết quả.”
Trác Nhiên chần chờ rồi nói: “Hoàng Thượng, vi thần sợ là vào cung sẽ bị người khác chỉ trích, hay là vi thần nên thay đổi diện mạo để làm thị vệ?”
“Thay đổi diện mạo? Làm sao thay đổi?” Ta có chút khó hiểu mà hỏi.
Trác Nhiên nhìn ta, ánh mắt đảo một vòng sau đó đáp: “Lúc ở trong chốn võ lâm có học qua thuật dịch dung, vi thần nghĩ giả trang thành một tên thị vệ bình thường, làm vậy sẽ không có nhiều người chú ý đến.”
Nghe hắn nói xong, ta vốn là sửng sốt, sau đó cười nói: “Vậy thì tốt, lúc ngươi nộp danh sách cho trẫm, thì hãy thay đổi bộ dáng luôn đi, trẫm muốn nhìn một chút… Ngươi làm sao thay đổi?”
Đôi mắt Trác Nhiên co rút, cúi đầu tuân chỉ.
Một ngày sau, Trác Nhiên đem danh sách liên quan đến miếu hoàng hậu cho ta, từ lớn tới nhỏ, từ triều đình đến địa phương, chỗ này dính dáng tới khoảng ba mươi tên quan viên, bất ngờ Hộ bộ thượng thư lại là người đầu tiên trong danh sách, ta hừ lạnh một tiếng, lúc đang tảo triều đem kết quả này ném xuống đất, sau đó nhìn Hộ bộ thượng thư – Tôn Trung ta cười lạnh nói: “Ngươi nói trẫm không còn bạc là cái này? Là cái mà ngươi nói với trẫm là dùng để tu sửa miếu hoàng hậu? Cái này là thành quả của ngươi đó hả?”
Tôn Trung phát run quỳ trên mặt đất, ta nhếch khóe miệng cười lạnh nói: “Tốt lắm, sổ sách của Hộ bộ quả nhiên là không chê vào đâu được, nếu trẫm không cố ý truy cứu sợ là toàn bộ tiền của trong thiên hạ này đều đã vào miệng túi của ngươi hết rồi…”
Tôn Trung quỳ trên mặt đất cầu xin thứ tội, ta nhìn hắn một cái, sau đó nhìn về phía Tiết Thanh nói: “Thái sư, trẫm không còn tin được sổ sách của Hộ bộ nữa, ngươi điều tra lại một lần, trẫm ngược lại muốn nhìn xem ngoại trừ miếu hoàng hậu này, những ngân lượng khác còn đi đến nơi nào. Nhanh chóng thu hồi số bạc đó về khơi thông đường thủy, nếu có gì sai sót…” Bất quá là sai sót gì, ta cũng không có nói, nhưng ta nghĩ Tiết Thanh sẽ hiểu được ý tứ trong lời nói của ta.
Vẻ mặt Tiết Thanh trầm xuống vội vàng đáp: “Vi thần tuân chỉ.”
Ta cười lạnh trong lòng, nhưng mà trên mặt vẫn bất động thanh sắc.
Tiếp đó, ta lệnh cho người bắt Tôn Trung đem giam vào Hình bộ để chờ ngày xử trảm, tài sản riêng sung vào công quỹ, nam nhi trong nhà biếm thành nô, nữ nhi làm tỳ.
Thật ra ngay bây giờ ta muốn chém đầu tất cả bọn họ, nhưng nghĩ đến Trác Văn Tĩnh đang có hài tử, vì không muốn xui xẻo cho đứa bé này, cho nên ta để bọn họ sống thêm vài tháng nữa…
Xử lý những chuyện này xong, đêm nay, ta vẫn như cũ một mình nghỉ ngơi tại Bàn Long điện, nhắc đến thì từ sau khi Trác Nhiên đến cầu kiến ta, hiện tại đây là ngày thứ bảy ta ngủ một mình ở Bàn Long điện rồi… Bảy ngày này ta chưa từng gặp qua Trác Văn Tĩnh, bởi vì ta phát hiện mình có chút không dám đối diện với hắn, ngẫu nhiên cũng sẽ đối với Trác Nhiên nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải do những lời nói kia của hắn thì ta cũng sẽ không gối đầu một mình mất ngủ, thật là muốn để cho Trác Nhiên thú thê, làm cho hắn hảo hảo nếm thử qua loại tư vị này…
*Góc nói nhảm: Trác Nhiên a, Hoàng thượng ghim ngươi rồi đấy…
Thời gian mẫu hậu hồi cung được định vào ngày đông nguyệt xử lục (tức ngày 6 tháng 11 âm lịch), theo Khâm Thiên Giám nói đó là một ngày tốt lành.
Nghe được tin này, ta nâng cằm nhìn khung cửa sổ được chạm trổ khéo léo trong Ngự thư phòng, sau một hồi trầm mặc ta đồng ý, nói thật ta không cho rằng sau khi mẫu hậu từ Tây Sơn trở về cung sẽ tiêu tan địch ý với Trác Văn Tĩnh, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, dựa theo tính cách của mẫu hậu, có lẽ địch ý sẽ càng sâu hơn.
Trong mắt của mẫu hậu, bây giờ Trác Văn Tĩnh chẳng khác nào giống như phụ thân của Tam ca trở thành người được sủng ái nhất hoàng cung, thậm chí lúc bà một mình nuôi lớn nhi tử, thì phụ hoàng đều bị người này mê hoặc chẳng phân biệt phương hướng, chỉ nghĩ làm sao cùng ông ta chung một chỗ, mà quên đi mẫu hậu… Cho nên chán ghét cùng phẫn nộ đan xen, cái nút thắt này có lẽ không gỡ ra được rồi.
Nếu như mẫu hậu hồi cung thì khẳng định đối với Trác Văn Tĩnh càng thêm bất mãn, đặt vào dĩ vãng, ta ngược lại cũng không lo lắng, thế nhưng lần này bà biết được Trác Văn Tĩnh đang mang thai, lại chỉ một lòng một dạ muốn phá bỏ hài tử này của hắn, chuyện này làm ta không tự chủ phải phòng bị nhiều hơn đối với mẫu hậu… Bây giờ Trác Văn Tĩnh có thai được khoảng bốn tháng rồi, nếu hài tử xảy ra chuyện gì, vậy hắn chẳng phải sẽ sụp đổ luôn sao?
Ý nghĩ này làm cho ta rất bất an, thế nhưng lại không tìm ra bất cứ lý do gì để ngăn cản ý định của mẫu hậu… Nghĩ đến đây, ta có chút đau đầu thở dài, nghĩ thầm, được rồi, bây giờ nghĩ nhiều cũng không có biện pháp gì, đành phải đi một bước đề phòng một bước.
Nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm hai phần, sau đó cầm bút lên phê chuẩn tấu chương, sau khi được vài cái, có người thông bẩm nói là Trác Nhiên cầu kiến.
Nghe được Trác Nhiên đến đây, trong nội tâm của ta khẽ động, tay cầm bút bỗng nhiên có chút nặng nề, ngừng thật lâu, ta thấp giọng nói: “Cho hắn tiến vào.”
Nguyên Bảo vội vàng tuyên Trác Nhiên vào yết kiến.
Nhìn Trác Nhiên sải bước đến, ta khẽ nhíu mày, vô luận kết quả sự tình miếu hoàng hậu có thế nào thì với hắn mà nói không phải chuyện gì tốt.
Nếu như lời Trác Luân nói là thật, thì trên triều đình tất sẽ xảy ra một trận huyết vũ tinh phong (mưa máu – gió tanh), cộng thêm mẫu hậu không thích gì Trác gia, sự kiện lần có lẽ sẽ ghi hận trong lòng, cảm thấy Trác gia đang cố ý gây khó dễ cho bà, cố ý để cho bà biết được sự tình miếu hoàng hậu, điều đó chẳng phải càng khó khăn với Trác Văn Tĩnh?
Nhưng nếu lời Trác Luân nói không phải là thật, tình huống kia càng đáng sợ rồi, triều đình này luôn để ý không ngớt đến ta và Trác gia, mà lão hồ ly Tiết Thanh kia cũng thời khắc chú ý tới, ta lại để cho Trác Nhiên đi điều tra chuyện này, ông ta có thể đoán ra được tám chín phần đấy, không biết Tiết Như Ngọc nghe ông ta nói xong sẽ thổi ngọn gió nào đến tai của mẫu hậu đây.
Nghĩ tới đây, ta lại thở dài, lúc lấy lại tinh thần, thì Trác Nhiên đã quỳ trên mặt đất hành lễ, ta nhìn hắn một cái lại nhìn về phía Nguyên Bảo nói: “Lui xuống hết đi, ngươi canh giữ ngoài cửa.”
“Vâng, Hoàng Thượng.” Nguyên Bảo hành lễ đáp.
Chờ hắn đóng cửa lại, ta nhìn Trác Nhiên hỏi: “Chuyện đó là thật?”
Trác Nhiên liếc nhìn ta, hơi do dự đáp: “Bẩm Hoàng Thượng… Chuyện đó là thật, miếu hoàng hậu chính xác đã trở thành miếu hoang.”
Tuy trong lòng ta tám chín phần vững tin việc này là thật, thế nhưng giờ phút này nghe xong, trong nội tâm vẫn như cũ không kiềm nén được lửa giận, dù sao cái miếu thờ kia cũng coi như là tượng trưng cho thân phận của mẫu hậu, mà bây giờ chỗ đó lại trở thành nơi chim yến cư ngụ, việc này nếu truyền ra bên ngoài, chẳng phải là trò cười cho thiên hạ.
Nghĩ như vậy ta nhíu nhíu mày nói: “Trở về đem danh sách thống kê những viên quan liên quan đến việc này đưa cho trẫm.”
Trác Nhiên lên tiếng đáp ứng, sau đó cũng không đứng dậy, chỉ là quỳ ở đó trầm mặc không nói gì, nhìn ra hắn có chuyện muốn nói, thế nhưng lại đang do dự, chẳng lẽ có chuyện gì không tiện mở miệng?
Thấy hắn đã không muốn mở miệng, ta liền hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Trác Nhiên ngẩng đầu nhìn ta, lông mày nhướng lên, vẻ mặt dẫn theo hai phần khí khái hào hùng cùng ba phần hiên ngang lẫm liệt, hắn thấp giọng chất vấn: “Hoàng Thượng có thể bảo hộ sự an toàn cho Hoàng hậu không?”
Ta nghe xong lời này, trong nội tâm ngừng lại, chuyện Trác Nhiên nói hiển nhiên quan trọng, hơn nữa còn là việc liên quan đến Trác Văn Tĩnh.
Cho nên ta cũng không để ý hắn vô lễ, chỉ khẽ cười nói: “Hắn là Hoàng hậu của trẫm, cũng không phải người nào khác, nếu như trẫm không bảo hộ được hắn, chẳng phải trẫm rất vô năng sao?”
Trác Nhiên nhìn ta, đôi mắt sầu muộn cũng chưa hoàn toàn biến mất, lại còn nồng đậm vẻ không tin tưởng, ta cùng hắn đối mặt với nhau, hồi lâu sau hắn lại mở miệng nói: “Hôm nay trong hậu cung Hoàng Thượng mới vừa nạp thêm giai nhân, vi thần chỉ sợ Hoàng Thượng nhìn thấy người mới cười mà không thấy người cũ khóc.”
Nghe xong lời này ta có chút không vui hỏi: “Trong mắt của ngươi trẫm là người bạc tình như vậy?”
Trác Nhiên đáp: “Thứ cho vi thần tội đại nghịch bất đạo, Hoàng Thượng mặc dù đa tình, nhưng thực ra lại là người rất bạc tình.”
Ta nghe xong khóe miệng co quắp, nói: “Trác Nhiên, trẫm biết ngươi với Văn Tĩnh quan hệ rất tốt, cho nên có loại lo lắng này cũng không có gì đáng trách, thế nhưng trẫm không phải là người ngươi có thể tùy ý nghi ngờ, trẫm đối với Trác Văn Tĩnh có trời đất chứng giám, tất nhiên sẽ bảo hộ hắn an toàn, không làm hắn phiền muộn. Ngươi không cần suy nghĩ mấy cái chuyện lung tung này nữa.”
Trác Nhiên nghe xong lời ta nói trên mặt biểu hiện không cho là đúng, nhìn thẳng vào ta nói: “Hoàng Thượng, tha tội cho vi thần đại nghịch lần nữa, vi thần cảm thấy Hoàng Thượng là người bạc tình… Hoàng Thượng có lẽ không biết, từ nhỏ nguyện ý lớn nhất của Hoàng hậu chính là bảo vệ quốc gia, cho nên mới tòng quân ra trận giết địch, đến năm mười sáu tuổi trên người để lại vô số vết sẹo, dẫn đến đau bệnh, huynh ấy chưa từng nghĩ tới sẽ trở thành người trong hậu cung này… Vi thần nghĩ, Hoàng hậu thân là một võ tướng, là một nam tử hán chỉ vì một đạo thánh chỉ mà phải vào hoàng cung này, từ nay về sau không còn tiêu sái tự do như trước, thậm chí việc gặp mặt người thân cũng rất xa xỉ, những điều này Hoàng hậu đều không để ý, nhưng Hoàng Thượng lại lạnh nhạt với Hoàng hậu năm năm… Năm năm sau lại đột nhiên sủng ái Hoàng hậu, chuyện hậu cung của đế vương, vi thần vốn không nên nhiều lời, nhưng vi thần… Vi thần thật sự không thể không lo lắng liệu tình cảm này của Hoàng thượng sẽ được bao lâu…”
Ta nhìn Trác Nhiên, suy nghĩ rồi nói: “Trẫm không phải loại người này…”
Ta còn chưa nói hết câu, khóe miệng Trác Nhiên lộ ra một tia trào phúng cười nói: “Vi thần minh bạch Hoàng thượng thân là một đế vương có nhiều điều không cách nào tránh được, có mấy lời Hoàng hậu không nói ra được, vi thần tình nguyện có chết cũng muốn mở miệng. Hoàng hậu không cầu vinh hoa phú quý, không cầu một bước lên mây, chỉ cầu một đời một thế một đôi người…”
Dứt lời Trác Nhiên quỳ trên mặt đất, ta tức thì sửng sốt, một đời một thế một đôi người? Với cương vị là một đế vương thì làm thế nào có thể một đời một thế một đôi người? Không phải là không được, trừ phi ta hủy bỏ hậu cung này, đuổi hết 3000 giai nhân, chỉ chừa lại Trác Văn Tĩnh bên người. Chỉ là ta có thể làm được sao?
Giờ phút này ta mới phát hiện ra mình chưa từng nghĩ đến chỉ bên cạnh một người, bị Trác Nhiên nói như vậy, trong lòng ta đối với Trác Văn Tĩnh ẩn ẩn vài phần phức tạp không nói nên lời.
“Hoàng Thượng, thời điểm Hoàng Thượng thay đổi thái độ đối với Hoàng hậu vi thần đã từng khuyên nhủ, nói huynh ấy nên thu hồi tâm tư lại, không thể tin vào tình cảm của đế vương, bởi vì vi thần hiểu rõ, có nhiều thứ một khi sa vào chỉ sợ vạn kiếp bất phục. Thế nhưng mà tình cảm của Hoàng hậu đối với ngài rất sâu, biết rõ không thể tin vào nhưng vẫn muốn gần gũi… Hoàng thượng là thiên tử, vi thần không dám cầu Hoàng Thượng phải vì Hoàng hậu mà làm gì hết, vi thần chỉ cầu, nếu ngày sau bên cạnh Hoàng Thượng đã có người khác, thì có thể phóng cho Hoàng hậu xuất cung, để cho huynh ấy được tự do… Chỉ cần Hoàng Thượng muốn, Trác gia cho dù có Hoàng hậu ở trong cung hay không đều có muôn lần chết cũng không chối từ…”
Nghe những lời phía trước trong lòng ta vẫn còn trĩu nặng, thế nhưng lúc Trác Nhiên nói ra câu cuối cùng, ta liền có chút không vui rồi, hắn đây là ý gì, tại sao lại cảm thấy ta không đáng tin, còn cái gì mà phóng cho Trác Văn Tĩnh xuất cung để hắn được tự do, chẳng lẽ ở bên cạnh ta hắn sẽ không có tự do? Còn có nếu Hoàng Thượng cần, Trác gia sẽ không chối từ, ý của hắn chẳng lẽ là hiện tại ta đối xử tốt với Trác Văn Tĩnh đều là do nhìn trúng Trác gia? Tại sao hắn không nghĩ ngược lại, ta bây giờ coi trọng Trác gia là bởi vì Trác Văn Tĩnh.
Càng nghĩ trong lòng ta càng thấy mất hứng, ngực giống như đang có một ngọn lửa cháy âm ỉ. Bởi vì hắn là Trác Nhiên cho nên ta cố gắng kiềm nén lại, lãnh đạm nói: “Chấm dứt ở đây đi, đây là chuyện của hậu cung, không tới phiên ngươi nhúng tay vào. Đừng có lôi kéo Trác Văn Tĩnh vào mấy chuyện ảo tưởng này, ngươi cũng đừng suy nghĩ viễn vông nữa, đương nhiên nếu ngươi lo lắng cho hắn thì có thể đến thăm hắn thường xuyên… Nếu ngươi sợ bị người khác nói ra nói vào, trẫm có thể cho ngươi một ân điển, cho ngươi gia nhập cấm vệ quân, để ngươi đến gần chỗ Thái Giao điện canh gác, đặc biệt bảo hộ an toàn cho Hoàng hậu.”
Lúc ta nói lời này, Trác Nhiên vẫn một mực quan sát ta, ta cảm thấy ánh mắt của hắn có phần dò xét cùng đánh giá, vì vậy nhếch miệng nói: “Nếu không có chuyện gì khác, vậy thì lui ra đi, mau chóng đem danh sách đến cho trẫm, việc này nên sớm có kết quả.”
Trác Nhiên chần chờ rồi nói: “Hoàng Thượng, vi thần sợ là vào cung sẽ bị người khác chỉ trích, hay là vi thần nên thay đổi diện mạo để làm thị vệ?”
“Thay đổi diện mạo? Làm sao thay đổi?” Ta có chút khó hiểu mà hỏi.
Trác Nhiên nhìn ta, ánh mắt đảo một vòng sau đó đáp: “Lúc ở trong chốn võ lâm có học qua thuật dịch dung, vi thần nghĩ giả trang thành một tên thị vệ bình thường, làm vậy sẽ không có nhiều người chú ý đến.”
Nghe hắn nói xong, ta vốn là sửng sốt, sau đó cười nói: “Vậy thì tốt, lúc ngươi nộp danh sách cho trẫm, thì hãy thay đổi bộ dáng luôn đi, trẫm muốn nhìn một chút… Ngươi làm sao thay đổi?”
Đôi mắt Trác Nhiên co rút, cúi đầu tuân chỉ.
Một ngày sau, Trác Nhiên đem danh sách liên quan đến miếu hoàng hậu cho ta, từ lớn tới nhỏ, từ triều đình đến địa phương, chỗ này dính dáng tới khoảng ba mươi tên quan viên, bất ngờ Hộ bộ thượng thư lại là người đầu tiên trong danh sách, ta hừ lạnh một tiếng, lúc đang tảo triều đem kết quả này ném xuống đất, sau đó nhìn Hộ bộ thượng thư – Tôn Trung ta cười lạnh nói: “Ngươi nói trẫm không còn bạc là cái này? Là cái mà ngươi nói với trẫm là dùng để tu sửa miếu hoàng hậu? Cái này là thành quả của ngươi đó hả?”
Tôn Trung phát run quỳ trên mặt đất, ta nhếch khóe miệng cười lạnh nói: “Tốt lắm, sổ sách của Hộ bộ quả nhiên là không chê vào đâu được, nếu trẫm không cố ý truy cứu sợ là toàn bộ tiền của trong thiên hạ này đều đã vào miệng túi của ngươi hết rồi…”
Tôn Trung quỳ trên mặt đất cầu xin thứ tội, ta nhìn hắn một cái, sau đó nhìn về phía Tiết Thanh nói: “Thái sư, trẫm không còn tin được sổ sách của Hộ bộ nữa, ngươi điều tra lại một lần, trẫm ngược lại muốn nhìn xem ngoại trừ miếu hoàng hậu này, những ngân lượng khác còn đi đến nơi nào. Nhanh chóng thu hồi số bạc đó về khơi thông đường thủy, nếu có gì sai sót…” Bất quá là sai sót gì, ta cũng không có nói, nhưng ta nghĩ Tiết Thanh sẽ hiểu được ý tứ trong lời nói của ta.
Vẻ mặt Tiết Thanh trầm xuống vội vàng đáp: “Vi thần tuân chỉ.”
Ta cười lạnh trong lòng, nhưng mà trên mặt vẫn bất động thanh sắc.
Tiếp đó, ta lệnh cho người bắt Tôn Trung đem giam vào Hình bộ để chờ ngày xử trảm, tài sản riêng sung vào công quỹ, nam nhi trong nhà biếm thành nô, nữ nhi làm tỳ.
Thật ra ngay bây giờ ta muốn chém đầu tất cả bọn họ, nhưng nghĩ đến Trác Văn Tĩnh đang có hài tử, vì không muốn xui xẻo cho đứa bé này, cho nên ta để bọn họ sống thêm vài tháng nữa…
Xử lý những chuyện này xong, đêm nay, ta vẫn như cũ một mình nghỉ ngơi tại Bàn Long điện, nhắc đến thì từ sau khi Trác Nhiên đến cầu kiến ta, hiện tại đây là ngày thứ bảy ta ngủ một mình ở Bàn Long điện rồi… Bảy ngày này ta chưa từng gặp qua Trác Văn Tĩnh, bởi vì ta phát hiện mình có chút không dám đối diện với hắn, ngẫu nhiên cũng sẽ đối với Trác Nhiên nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải do những lời nói kia của hắn thì ta cũng sẽ không gối đầu một mình mất ngủ, thật là muốn để cho Trác Nhiên thú thê, làm cho hắn hảo hảo nếm thử qua loại tư vị này…
*Góc nói nhảm: Trác Nhiên a, Hoàng thượng ghim ngươi rồi đấy…
Tác giả :
Thì Bất Đãi Ngã