Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp
Chương 27
---•---
Chuyện thứ nhất cần làm khi khai giảng cao trung chính là tập quân huấn.
Ở thời điểm mọi người kêu khổ thấu trời, trong lòng Tống Ngọc Trạch một chút cũng không bài xích. Bởi vì đời trước y chưa từng được tham gia, mỗi lần người khác tập quân huấn y chỉ có thể đứng dưới bóng cây nhìn xem, không nghĩ đến thời điểm người khác đang hâm mộ y, y cũng rất hâm mộ bọn họ.
Huấn luyện viên là một nam nhân cao lớn có khuôn mặt chữ điền, biểu tình nghiêm túc, thân thể lúc nào cũng đứng nghiêm thẳng tắp, một thân quần áo huấn luyện viên mặc trên người hắn rất có khí thế.
Dưới ánh nắng ngày hè chói chang, mọi người theo mệnh lệnh của huấn luyện viên mà đứng thẳng, mồ hôi trên trán trượt xuống cũng không dám tùy ý lau đi.
Ban 1 là lớp tốt nhất cao trung Kỳ Dục, tinh thần tự kiềm chế, kiên nhẫn cùng nghị lực của bọn họ tuyệt đối đều thuộc hàng nhất, căn bản không cần huấn luyện viên phải nhọc lòng.
Chỉ có một động tác nhỏ duy nhất, đại khái đó là rất nhiều người đồng thời dùng dư quang trộm nhìn Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch đội mũ, mặc quân phục, cùng những người khác không có gì khác biệt. Nhưng y ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn lập tức ở trong đám người đột ngột nổi bật. Lưng đứng thẳng tắp, thắt lưng buộc chặc bên hông hiện ra vòng eo mảnh khảnh. Rõ ràng là quân phục to rộng không đúng với vóc người nhưng được y mặc vào cũng hiện ra loại cảm giác dụ hoặc của chế phục.
"Muốn đứng nghiêm, thân thể phải thẳng, mắt luôn nhìn về trước. Các người đều đang nhìn chỗ nào? Hả?" Huấn luyện viên đột nhiên âm thanh vững vàng lớn tiếng nói.
"Phốc." Đại khái tất cả mọi người đều đang nhìn về một phía nên bọn họ cũng có cùng suy nghĩ đồng loạt cười ra tiếng.
Huấn luyện viên nghiêm mặt: "Cười, còn dám cười. Không muốn nghỉ ngơi có phải không."
Tiếng cười lập tức biến mất, các bạn học nhanh chóng lật mặt thành một bộ dáng không phải như vậy, nhìn xem biểu tình của em thực nghiêm túc.
Sau khi huấn luyện viên chậm rãi bước qua, biểu tình nghiêm túc trên mặt bọn họ cũng rạn nứt mà xuất hiện ý cười. Hắn đi đến bên người Tống Ngọc Trạch, lớn tiếng nói: "Được, vị đồng học này tư thế đứng nghiêm thập phần tiêu chuẩn. Em, đi lên đó đứng, làm mẫu cho mọi người."
Trong đội ngũ lập tức vang lên một trận ồn ào thật nhỏ.
Huấn luyện viên ho khan: "Ồn ào cái gì, đứng thẳng hết cho tôi."
Tống Ngọc Trạch đã tiến lên đứng trước hàng, đối mặt với bạn học. Trên mặt y không có biểu tình gì, lưng như cũ thẳng tắp, phảng phất 35 cặp mắt phía dưới dường như không phải đang nhìn y.
Bên dưới có mấy nữ sinh kích động ra hiệu với chị em bên cạnh, từ kẽ răng lặng lẽ nghẹn ra một câu: "Thật đẹp trai~~~"
Ánh mắt Lục cũng đặt ở trên người Tống Ngọc Trạch, mặt cậu ta mang theo một phần ý cười ôn nhu.
Đồng thời làm mấy nữ sinh đang trộm nhìn cậu ta lập tức say mê, thích đến nổi mặt các cô cũng đỏ bừng.
Từ khi Tống Ngọc Trạch đứng đó làm mẫu, tư thế đứng của mọi người ngoài dự đoán cũng tốt hơn.
Đầu tiên, ánh mắt mọi người đều có thể quang minh chính đại đặt trên người y, các nữ sinh rất vừa lòng. Tiếp theo, tư thế của y xác thật rất tiêu chuẩn lại còn đẹp, làm người khác không tự chủ cũng thẳng lưng đứng theo.
Huấn luyện viên thực vừa lòng, thầm tự like cho mình 32 cái.
"Đúng, rất tốt, phải duy trì thái độ như vậy. Xem tư thế các người khá tốt, cho nghỉ ngơi tại chỗ nửa tiếng, đi WC hay uống nước cũng nhanh lên."
Huấn luyện viên vừa dứt lời, mọi người lập tức phát ra âm thanh than thở, mặc kệ trên đất có sạch sẽ hay không cũng đều lập tức ngồi xuống.
Tống Ngọc Trạch trở về bên cạnh Lục, Lục đã giúp y trãi sẵn một tờ giấy trên đất.
Sau đó lại có một nam sinh cầm hai chai nước lạnh đưa đến: "Lục thiếu."
Lục cầm lấy, vặn sẵn nắp đưa cho Tống Ngọc Trạch: "Nóng không."
Tống Ngọc Trạch nhận nước uống một ngụm, nháy mắt cảm thấy thoải mái hơn. Y lau mồ hôi trên trán, nói: "Vô nghĩa."
Lục cười lấy nón hướng y phe phẩy vài cái nói: "Tôi quạt cho cậu."
Tống Ngọc Trạch đẩy nhẹ cậu ta, nói: "Đừng, quạt ra toàn là gió nóng." Y cởi hai chiếc cúc áo, rồi mới cầm lấy cổ áo vừa được nới rộng phẩy phẩy, xương quai xanh tinh xảo theo động tác của y như ẩn như hiện.
"Phụt." Lục đang uống nước, thấy động tác này của y thiếu chút nữa phun ra. Cậu ta sặc một chút, ho khan vài tiếng, trên mặt hiện lên tầng nhàn nhạt màu đỏ.
Tống Ngọc Trạch nhìn Lục một cái: " ? "
Bởi vì Tống Ngọc Trạch vô tri giác câu dẫn, Lục vừa hưởng thụ lại vừa bất đắc dĩ. Cậu ta dùng nón tự quạt hai cái, cảm thấy thật là quá nóng.
Nửa tiếng rất nhanh trôi qua, theo tiếng tập hợp của huấn luyện viên, Tống Ngọc Trạch đem cúc áo cài lại, về đến vị trí độc nhất vô nhị kia.
Thời tiết quá nóng, cả một ngày tập đứng nghiêm cũng chẳng dễ chịu, Tống Ngọc Trạch không dám đi tắm nước lạnh, về nhà nhanh chóng rửa mình bằng nước ấm, chỉ mặc một cái quần đùi chạy vào phòng Tống Trấn phơi điều hòa.
Thời điểm khí lạnh thổi vào người, y mới có cảm giác sống lại.
Không thể không thừa nhận là thật sự mệt mỏi quá, nhưng y cũng không ghét tập quân huấn, ngược lại còn thực thích.
Thời điểm Tống Trấn về nhà đã thấy Tống Ngọc Trạch thân trên để trần ngồi trên bàn vừa uống đồ lạnh vừa đọc sách.
Lưng y rất đẹp, thực trắng, thực gầy, có loại mỹ cảm hữu nhu chỉ thuộc về thiếu niên lại có cảm giác mảnh khảnh.
Chỉ là một tấm lưng trần của thiếu niên nhưng vẫn làm hắn thấy hoạt sắc sinh hương. Tống Trấn áp xuống dục vọng sâu trong nội tâm dâng lên, đi qua ngồi bên cạnh Tống Ngọc Trạch.
"Hôm nay tập quân huấn?" Ánh mắt hắn vô tình nhìn qua hai điểm đỏ trước ngực y, hầu kết lên xuống vài lần, lập tức dời tầm mắt.
"Ừm." Tống Ngọc Trạch thấy Tống Trấn, tùy tay cầm chiếc áo T shirt tròng vào.
Tống Trấn không ngồi nổi nữa, bởi vì bên dưới của hắn lại nổi lên phản ứng. Đành đứng dậy vào phòng tắm xối nước lạnh.
Chờ lúc hắn trở về ngồi lại bên cạnh Tống Ngọc Trạch, một cổ khí lạnh liền truyền đến người y, Tống Ngọc Trạch hơi nhíu mày nhìn hắn: "Ông tắm? Rất nóng sao?"
Tống Trấn lau tóc, nói: "Ừ, rất nóng."
Một lát sau Tống Ngọc Trạch mới nói: "Tắm nước lạnh không tốt cho thân thể..." Đối diện với biểu tình như cười như không của Tống Trấn y vội vàng bổ sung một câu: "Tôi không có quan tâm tới ông...Chỉ là..."
Tống Trấn cười ra tiếng, dùng sức xoa đầu Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch nghe thấy tiếng cười của hắn, đột nhiên thực ảo não chính mình vừa rồi nói lời dư thừa kia.
Tống Trấn thấy bên tai y đều đỏ, liền cố ý đổi đề tài: "Tập quân huấn có mệt không?"
Tống Ngọc Trạch nói: "Ngày đầu tiên chỉ học đứng nghiêm, cũng không có làm gì khác nhưng vẫn cảm thấy rất mệt."
Tống Trấn nghe được ngữ khí có chút oán giận của y, đáy mắt hiện lên một tia ý cười, tựa như an ủi mà sờ đầu y.
Tống Trấn bề ngoài cường ngạnh, rất khó bày ra biểu tình gì ôn nhu, nhưng từ ánh mắt, động tác của hắn có thể dễ dàng nhận ra điểm nhu tình này đang dành cho Tống Ngọc Trạch.
Rõ ràng đối phương đã là một đại nam hài trưởng thành, hắn vẫn như cũ dùng loại thái độ cưng chiều này đối với y. Chẳng hề có nửa điểm không được tự nhiên.
Tống Ngọc Trạch ngay từ đầu sẽ thấy phiền chán đối với động tác này của hắn nhưng mặc kệ y nói bao nhiêu lần Tống Trấn cũng sẽ không nghe theo y, mặc cho lúc đầu bài xích đến bây giờ dần thành thói quen, y cũng xem chuyện này trở nên bình thường.
Tống Ngọc Trạch tập quân huấn rất mệt, hai người quyết định cuối tuần xuống quán ăn dưới lầu dùng cơm.
Bởi vì gần cao trung, mấy quán cơm quanh đó cũng không ít. Giữa trưa có thể đáp ứng nhu cầu của những học sinh không thích ăn cơm tại căn tin, một ít học sinh trọ ở trường vào buổi tối cũng có thể tìm đến đây ăn. Mấy quán cơm này dưới lầu bọn họ rất được hoan nghênh. Trong đó vợ một người anh em của Tống Trấn cũng ở phụ cận trường học mở một quán.
Khu này một tầng lầu có đến 7, 8 căn hộ, thời điểm hai người chờ thang máy cũng có một đôi vợ chồng trẻ tuổi đứng cùng.
Lúc nữ nhân kia nhìn đến Tống Ngọc Trạch rõ ràng ngẩn ra một chút, kéo áo nam nhân nhẹ nhàng nói: "Anh mau xem, nam hài kia lớn lên thật xinh đẹp."
Bốn người cùng nhau vào thang máy.
Nữ nhân do dự một chút, cười nói với Tống Ngọc Trạch: "Các người mới vừa chuyển đến sao?"
Không chờ Tống Ngọc Trạch trả lời, Tống Trấn đã duỗi tay đem y kéo vào trong ngực mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ nhân kia.
"A." Nữ nhân bị dọa đến phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ, theo bản năng lùi lại một bước trốn sau nam nhân. Cô chỉ cảm thấy cái liếc mắt vừa rồi của Tống Trấn tựa như bị độc xà lạnh băng nhìn chằm chằm, hung ác nham hiểm làm cô nổi cả da gà.
Thang máy rốt cuộc cũng dừng, Tống Trấn cùng Tống Ngọc Trạch đi ra.
Nghe được nam nhân kia nói với nữ nhân: "Cho em còn nhìn người khác, để xem sau này dám tùy tiện đến gần người lạ hay không, vừa rồi ánh mắt của người đàn ông kia..."
Câu phía sau đã nghe không rõ.
Tống Trấn dẫn Tống Ngọc Trạch đến một chỗ có tên "quán cơm Vân Tú".
Chủ quán là một nữ nhân thanh nhã, thấy Tống Trấn cùng Tống Ngọc Trạch thì đi ra gọi một tiếng: "Trấn ca."
Tống Ngọc Trạch đưa mắt nhìn Tống Trấn, dường như đến chỗ nào cũng có người biết hắn.
Tống Trấn nói với nữ nhân: "Con tôi, Tống Ngọc Trạch, em kêu Tiểu Trạch là được."
Lại giải thích một chút với Tống Ngọc Trạch: "Đây là Vân Tú, vợ của một người anh em, cô ấy mở quán cơm nhỏ ở đây, sau này nếu con muốn ăn trưa thì cứ đến đây. Gọi dì Vân là được."
Lư Vân Tú đối với Tống Trấn có chút không dám thân cận, với Tống Ngọc Trạch lại là vừa nhìn liền thích, cô nghe Tống Trấn nói như vậy cũng vội vàng cười nói với Tống Ngọc Trạch: "Tiểu Trạch học ở cao trung Kỳ Dục? Vậy thật đúng lúc. Sau này con cứ đến quán của dì ăn cơm, dì để một phần cho con."
Tống Ngọc Trạch cũng rất có hảo cảm với Lư Vân Tú, khí chất của cô cùng mấy người phụ nữ bên cạnh huynh đệ Tống Trấn không giống nhau, tuy rằng diện mạo bình thường thanh tú, ăn mặc đơn giản lại làm người ta cảm thấy thoải mái sạch sẽ.
Y lễ phép gọi một tiếng: "Dì Vân."
"Được rồi, Trấn ca, các người ngồi đi." Lư Vân Tú thật sự yêu thích Tống Ngọc Trạch, vội vàng tiếp đón hai người ngồi xuống, tự mình vào bếp làm món ăn mang lên.
Cơm nước xong xuôi, Tống Trấn hỏi Tống Ngọc Trạch: "Thấy thế nào?"
Tống Ngọc Trạch nói: "Khá ngon."
Tống Trấn đốt điếu thuốc, kéo hai hơi nói: "Ừ, vậy sau này giữa trưa cứ đến đây ăn đi, phần của con để cho dì Vân tự mình làm, sạch sẽ hơn chút. Tiền để đó ta trả."
Tống Ngọc Trạch đối với quyết định này của hắn rất vừa lòng, khóe miệng khó có được nổi lên một chút ý cười nhợt nhạt.
Y chú ý tới, Tống Trấn đối với mình rất tri kỷ, rất nhiều chi tiết nhỏ tuy rằng y không nói ra nhưng Tống Trấn đều nghĩ tới. Không đơn thuần chỉ là cái này, ghế mềm đặt trong nhà để y ngồi đọc sách cũng là Tống Trấn mua.
Người nam nhân này tuy rằng nhìn qua bá đạo thô lỗ nhưng xác thật là dùng tâm đối với y.
Bóng đêm nhu mỹ, đèn đường rực rỡ mới được thắp lên, ngôi sao trên bầu trời đêm của thành thị cũng không nhiều, nhưng có vô số ánh đèn lộng lẫy đã đem bóng đêm soi sáng thật đẹp.
Có mấy tiểu hài tử chơi ván trượt đột nhiên từ phía sau vọt lên, Tống Ngọc Trạch thấy được, kéo Tống Trấn một phen, miễn cho hắn bị đụng vào.
Cánh tay Tống Trấn thực cường tráng, chạm vào có cảm giác ngạnh cứng, một bàn tay cũng bắt không hết.
Tống Trấn bị y đột ngột kéo qua có hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại, tâm lập tức mềm mại thành một mảnh, lấy cánh tay không cầm điếu thuốc sờ đầu y, cười nói: "Cảm ơn."
Tống Ngọc Trạch rũ mắt, thu hồi tay, nhẹ nhàng đáp một tiếng.