Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp
Chương 102: ✎Phiên ngoại 2
---•---
Lúc Lục Khải ra sân bay đón Lục thì đã hoảng sợ thiếu chút nữa không nhận ra.
Từ khi đến M quốc, đã mười năm hắn chưa gặp lại người em họ là Lục này rồi. Thật ra hai người bọn họ chỉ kém nhau 1 tuổi, khi còn nhỏ cũng thường hay chơi chung.
Cho dù mười năm không gặp, khi nghe đến tên của Lục, trong lòng Lục Khải vẫn thấy hốt hoảng.
Từ nhỏ đứa em họ này đã khiến cho người ta phải đau đầu, lớn lên được một khuôn mặt tốt đẹp, nhưng những chuyện ma quỷ làm ra có đếm một tháng cũng không đếm hết.
Vẫn còn nhớ rõ thú vui lớn nhất của Lục là chọc cho người khác khóc, trên cơ bản mấy đứa nhỏ trong nhà đều bị cậu ta bắt nạt đến nỗi phải khóc nấc lên, mà hắn cũng không ngoại lệ.
Mấy bé gái trong nhà vừa nhìn thấy Lục thì đã cách xa, nhưng mấy đứa con trai lại rất thích chơi với cậu ta, bởi vì có cảm giác mạo hiểm - kích thích, nhưng trong xương cốt vẫn mang theo một chút kính sợ, dù sao cũng là do bị thủ đoạn ùn ùn không dứt của cậu ta tạo ra bóng ma.
Cho nên mười năm không gặp Lục, Lục Khải thật sự rất kinh ngạc, bởi vì không nghĩ tới tiểu ác ma khi còn nhỏ lại lớn lên thành một quý công tử ôn tồn lễ độ, chẳng hề nhìn ra được chút bóng dáng nào của thuở nhỏ.
"Lục?" Hắn theo bản năng hỏi.
"Sao vậy, không nhận ra tôi à? Anh họ." Lục gợi lên một nụ cười, đặt tay lên bả vai của Lục Khải.
Chỉ chớp mắt, Lục Khải nổi lên một tầng da gà, trong trí nhớ Lục chưa từng gọi hắn là anh họ, thật mẹ nó dọa người. Hắn cũng không cảm thấy Lục đã hoàn lương, nụ cười vừa rồi kia, rõ ràng là em họ nhà hắn đã thăng cấp!
Lục khải nói: "Gọi anh là Carl được rồi, đừng kêu anh họ gì đó, chúng ta chỉ kém có mấy tháng. Lên xe đi, trước tiên về nhà dẹp hành lý cái đã."
Lục cười khẽ, gật đầu lên xe.
Khu chung cư ở M quốc đều có những bãi cỏ lớn, không khí cũng rất tốt, tầm nhìn có vẻ vô cùng trống trải. Không giống với thủ đô, nhìn quanh đều là tòa nhà cao ốc, có đôi khi sẽ khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
Đối với Lục bị cưỡng ép đến M quốc, nhìn thấy cảnh sắc xung quanh sáng sủa như thế, cuối cùng tâm tình cũng tốt hơn chút ít.
Sau đi sắp xếp hành lý xong rồi, Lục Khải nói: "Ngày mốt mới báo danh, bây giờ cũng còn sớm, anh dẫn cậu ra ngoài dạo ha? Thuận tiện có thể ghé xem trường đại học của cậu."
"Ừm." Lục đã ngủ đủ giấc trên máy bay rồi nên bây giờ cũng không thấy mệt, vừa lúc đi ra ngoài khuây khỏa một chút.
Trước tiên Lục Khải lái xe chở Lục đến trường đại học dạo một vòng, sau đó hai người mới cùng nhau đi ăn chiều.
Sau khi bóng đêm buông xuống, Lục Khải chọn một quán bar có tiếng dẫn Lục đi chơi.
Mấy đứa nhỏ nhà họ Lục gien rất tốt, người này còn đẹp hơn so với người kia, Lục Khải và Lục vừa đến quán bar thì đã liên tục có người chú ý.
Đèn nê ông đủ loại màu sắc hòa theo âm thanh đinh tay nhức óc nhanh chóng biến hóa, trên sàn nhảy đều là trai gái trẻ tuổi điên cuồng lắc lư vòng eo, tiếng thét chói tai, tiếng trống vang vọng từng chút đánh vào lòng ngực, khiến cho người ta cảm thấy xao động, bên trong tràn ngập mùi rượu và hương vị ái muội chẳng thể nói rõ, không khí cũng theo đó nóng lên.
Quán bar ở nước ngoài cũng không kém bao nhiêu với trong nước, đương nhiên còn thoáng hơn nhiều. Trên sàn nhảy đã có mấy người đàn ông cởi trần, khoe ra cơ bắp rắn chắc, các cô gái thì lộ ra vòng một đầy đặn, váy ngắn đến mức có thể nhìn thấy cảnh sắc bên trong. Các cô trang điểm yêu diễm, dùng ngôn từ và động tác câu dẫn mấy người đàn ông cao lớn điển trai, hành động sắc tình khiến cho người xem mặt đỏ tim đập, tuyến nội tiết cũng kịch liệt tăng nhanh.
Lục tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, uống được vài ly rượu thì Lục Khải đã bỏ Lục lại, chạy đến bên cạnh một người đẹp tóc vàng rồi nhảy cùng cô.
Lục không có hứng thú với con gái, trong lòng chỉ có một mình Tống Ngọc Trạch nên cũng từ chối mấy cô đến gần, ngồi một mình ở đó uống rượu.
Cậu ta là người Trung Quốc, mái tóc thuần đen nổi bật trên nước da màu trắng thu hút ánh mắt của người khác, huống chi khí chất của cậu ta rất độc đáo, ở trong mắt của người nước ngoài là một mỹ nhân Phương Đông có mị lực.
Thật ra tâm tình của Lục không tốt lắm, vốn dĩ cậu ta đã điền nguyện vọng xong rồi, chính là trường mà Tống Ngọc Trạch học, trong lòng tràn đầy niềm vui tính toán theo đuổi y, kết quả bị một câu nói của cha mà phải đến M quốc, dù muốn nói một tiếng tạm biệt với Tống Ngọc Trạch cũng không có cơ hội.
Nhà họ Lục là một gia tộc lớn, đương nhiên Lục sẽ không cãi lại mệnh lệnh của cha, dù là như vậy nhưng tâm trạng vẫn rất khó chịu, cho nên hiện tại mới có thể ngồi ở đây từng ly tiếp từng ly uống rượu.
Khi Lục uống đến có hơi ngây ngốc, toàn bộ ánh đèn và âm nhạc trong quán bar đều đột ngột tắt hết, sau khi yên tĩnh trong chớp mắt thì lại phát ra một trận tiếng thét chói tai cùng với tiếng vỗ tay nhiệt liệt, âm nhạc sôi động cũng chuyển thành giai điệu thong thả ái muội. Khi ánh đèn chiếu đến giữa sân khấu, một cô gái lớn lên rất xinh đẹp, ăn mặc quần áo gợi cảm. Cô theo tiếng nhạc chậm rãi đong đưa vòng eo dưới ánh mắt của mọi người, bàn tay có kỹ xảo vuốt ve cơ thể của mình, làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác sắc tình. Đây là một nữ vũ công rất tuyệt, trên người của cô như có ma lực, uốn eo nâng mông, tỏa ra phong tình vô tận, khiến cho người xem miệng lưỡi khô khốc, cơ thể có biến hóa.
Dường như cô gái rất hưởng thụ ánh mắt si mê của mọi người, động tác càng thêm mê hoặc, dẫn đến tiếng thét chói tai liên tục của nhiều người.
Lục đã uống đến độ đầu hơi choáng, cảm giác từng tiếng hét chói tai kia như cắt qua màng nhĩ khiến cho lỗ tai cậu ta đau đớn, đang định đứng dậy rời đi thì thấy bức tường người phía trước đột nhiên chậm rãi tách ra.
Dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, cô gái gợi cảm như một con mèo chậm rãi tới gần, bò đến bên chân Lục.
Khi cánh tay mềm mại không xương của cô dán vào chân cậu ta, Lục mới hiểu được tình cảnh của mình, đầu óc cũng tỉnh táo không ít.
Dưới tiếng thét chói tai, cô gái đứng dậy, dạng chân ngồi xuống người Lục, cánh tay câu lấy cổ cậu ta, ở trên người Lục đong đưa theo âm nhạc, thân thể ở phía dưới không ngừng cọ xác.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Lục chẳng hề quẫn bách, ngược lại còn mang theo nụ cười không rõ ý vị, mắt hơi nheo lại, vì hơi say nên đuôi mắt cũng hiện ra cảm giác yêu dị.
Mấy người đàn ông ở chung quanh vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét lớn tiếng kêu to, Lục còn nghe được có người đang hét fuck her.
Cô gái nắm lấy cà vạt của Lục, sau đó mới đứng lên, Lục bị cũng bị cô dẫn đứng dậy. Cô buông cà vạt của Lục ra, đôi môi gợi cảm nhìn thẳng vào Lục, sau đó mới lùi lại vài bước, ngồi xuống đối diện với cậu ta, theo âm nhạc trên dưới chấn động, động tác quá mức câu dẫn, đã là đàn ông thì không ai có thể chịu nổi. Tiếp theo cô ta lại đứng lên đưa lưng về phía Lục, vươn tay câu lấy cổ cậu ta, theo tiết tấu của âm nhạc cô dùng phần mông cọ xát vào nơi nào đó của Lục.
Gần như đỉnh nóc của quán bar cũng bị mọi người hò hét đến độ sắp bay luôn.
Cảm xúc ác liệt bên trong xương cốt của Lục theo rượu cồn và lửa nóng từ ánh mắt của mọi người bị câu ra.
Vốn dĩ cậu ta không có biểu tình gì đột nhiên lại cười cười, sau đó kéo cà vạt, cởi hết áo ra trong tiếng hét chói tai của mọi người rồi ném qua một bên, cầm chai rượu trên bàn rót lên người mình từ trên xuống dưới.
Vuốt mái tóc ướt đẫm ra sau, Lục kéo nữ vũ công kia qua rồi dán lên.
Dáng người của Lục rất tuyệt, làn da dưới ánh đèn phản chiếu có vẻ trắng nõn, cơ bụng sáu múi tinh tráng, tuyến nhân như hoàn mỹ, vòng eo mềm dẻo, tất cả đều gợi cảm vô cùng, khiến cho cậu ta không hoàn toàn bị nữ vũ công lấn át.
Hai người nhảy cùng nhau, Lục mặc quần thấp xuống dưới eo, lưng quần lỏng lẻo treo bên xương hông, theo động tác lộ ra sự sắc tình khiến cho đầu của người khác phải trướng đau. Lục phối hợp, lập tức làm cho mấy cô gái ở đây đều điên cuồng, thì ra khi nam nhân chủ động quyến rũ còn khiến cho người ta chịu không nổi hơn cả phụ nữ.
Vốn dĩ Lục lớn lên đã tuấn mỹ, chỉ cần im lặng ngồi một chỗ sẽ khiến cho người ta cảm thấy rằng đó là một quý công tử có giáo dưỡng tốt đẹp, khi cậu ta tùy ý nở nụ cười, làm ra động tác phóng đãng thì ngũ quan sẽ lập tức trở nên tà khí, kinh diễm mọi người.
Ánh mắt dừng lại trên người Lục ngày càng nhiều, trong đó cũng không thiếu ánh mắt nóng cháy của mấy tên đàn ông.
Hiển nhiên Lục Khải không nghĩ tới em họ của hắn lại được chào đón như thế, mắt thấy người chú ý ngày càng nhiều, hắn đành phải mặt dày đi qua kéo Lục ra khỏi quán bar.
Lục vẫn còn chưa tỉnh rượu, bị gió lạnh bên ngoài thổi một hồi, vươn tay sờ cánh tay của mình, âm thanh không rõ hỏi Lục Khải: "Áo của tôi đâu?"
Lục Khải bị một thân mùi rượu của cậu ta làm cho dở khóc dở cười, nói: "Không cần mặc áo, vào trong xe sẽ ấm hơn." Hắn nào biết áo của cậu ta đã bị cô nào nhặt đi rồi.
Sau khi nhét Lục vào trong xe, Lục Khải đang muốn ngồi vào ghế lái, thì lại nhìn thấy người đẹp tóc vàng hắn vừa mới tán tỉnh chạy đến nói chuyện, đại khái là có ý muốn tình một đêm.
Cô gái này là gu Lục Khải thích nhất, do dự nhìn Lục đã say khước, đang bâng khuâng lựa chọn giữa anh em và người đẹp.
Người đẹp tóc vàng thấy hắn do dự, thì chỉ một nam nhân cao lớn anh tuấn ở sau lưng mình: "Kêu Nick đưa bạn anh về đi. Chẳng phải anh học ở trường XX sao? Chắc là biết Nick chứ."
Lục Khải vừa nhìn qua, mái tóc bạch kim, màu mắt xanh xám, ánh mắt kiêu ngạo, đây chẳng phải là nhân vật phong vân - Nick ở trường bọn họ sau.
Cái này không thành vấn đề, Lục Khải cũng hảo hữu nhờ Nick, sau đó dẫn theo em gái vui vui vẻ vẻ đi thuê phòng.
Nick ngồi vào xe, nhìn Lục đã say đến bất tỉnh nhân sự, đôi mắt màu xanh xám sâu không thấy đáy, hắn sờ miệng mình, nở một nụ cười đầy thâm ý.
Từ khi Lục bước vào quán bar, hắn đã chú ý đến người này, ngay từ đầu chỉ cảm thấy có hứng thú với cậu ta, chờ đến khi thấy cậu ta bước lên sàn nhảy, trong đầu của Nick chỉ còn dư lại một ý niệm, đó chính là đè đối phương xuống, làm một trận.
Ngày hôm sau Lục tỉnh lại, cảm thấy cả người giống như tan rã, đặc biệt là chỗ nào đó ở phía dưới đau đến nỗi khiến cho cậu ta ứa mồ hôi lạnh.
Lục có nghĩ như thế nào cũng chẳng thể nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu ta chắc chắn rằng.
Ngày đầu tiên cậu ta đến M quốc, bị một nam nhân không quen biết qua đêm...
Xem như là tổn thất nặng nề, nhưng sau mấy ngày, Lục vẫn duy trì nụ cười tuấn mỹ đến trường.
Tiếng Anh lưu loát, vẻ ngoài điển trai, khí chất ôn tồn lễ độ, hơn nữa giáo sư còn có vẻ lấy lòng như có như không, Lục rất nhanh được mọi người hoan nghênh.
Cuộc sống đại học diễn ra rất thuận lợi, cho đến một ngày, giảng viên dẫn theo một người nam nhân đến đây, nói với Lục đó là đàn anh khóa trên do ông ấy chỉ đạo.
Người nọ rất cao, khoảng chừng một mét chín, đứng ở đó tựa như là người mẫu, mái tóc bạch kim lóa mắt, đôi mắt màu xanh xám đặc biệt, biểu tình kiêu ngạo, diện mạo làm cho người ta vừa mới liếc mắt nhưng cũng khó có thể quên được.
Lục cảm thấy đối phương hơi quen, tuy rằng cậu ta biết mình chưa gặp đối phương bao giờ.
"Xin chào, tôi là Lục, rất vui được gặp anh." Lục lộ ra một nụ cười ôn hòa, hảo hữu vươn tay với Nick.
Nick cười cười, bắt tay với Lục, sau đó hơi cúi người, ghé vào bên tai cậu ta thấp giọng nói: "Bảo bối, hương vị của em thật tuyệt, tôi vẫn còn muốn nếm lại một lần nữa."
----
Hoàn luôn. Mình đang edit bộ "Yêu đương cùng vạn vật chi chủ" của Mộc Hề Nương, mọi người có hứng thú thì ghé xem nha :3