Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)
Chương 89
Từ đó về sau Bạch Vũ Hàng liền bắt đầu thường xuyên chạy qua bên này, có đôi khi sẽ mang rau dưa thịt quả quen thuộc đến, có đôi khi lại nhấc theo một đống thực phẩm dinh dưỡng các loại. Thậm chí, mỗi khi coi được dự báo thời tiết, thấy bầu trời quang đãng ấm áp, y đều sẽ đặc biệt gọi điện đến, ước định thời gian đón cậu ra ngoài tắm nắng.
Ngày đó khi cậu đã hết sốt xuất viện, Diêu Vũ Quân đã đặc biệt căn dặn, phải chú ý vận động nhiều hơn, cho dù có làm biếng, thì mỗi ngày cũng phải xuất môn hay đi lại một chút.
Mà Tần Mục Dương hiện tại đã không thể nổi tâm cứng rắn với Triệu Tịch được nữa, đối phương chỉ cần bộc lộ một chút xíu xiu khó chịu, hắn lập tức liền mất hết kiên trì, không dám hó hé gì nữa.
Bạch Vũ Hàng tới mấy lần, hiểu rõ được tình huống đang xảy ra trong ngôi nhà này, sau đó hắn liền bắt đầu tỉ mỉ lưu ý mọi chuyện.
Bất kể là đối Triệu Tịch hay là đối với Tần Mục Dương, việc hai chồng chồng Bạch Vũ Hàng biết được sự thật đối bọn họ đều chỉ có thêm ích lợi. Vì dụ như thỉnh thoảng khi Tần Mục Dương phải đến công ty, Bạch Vũ Hàng sẽ qua nhà nấu cơm cho vợ hắn, hoặc khi hắn quá bận rộn, Hứa Hạo Nhiên sẽ thay hắn đi đón con trai, nói tóm lại, hai người đều so với trước đây thoải mái hơn nhiều.
Đến đầu tháng hai, bụng của Triệu Tịch đã to đến một kích thước nhất định, trước kia là một quả dưa hấu cỡ vừa vừa, bây giờ đã biến thành một quả dưa hấu siêu bự, thai nhi cũng đã được bảy tháng, sức lực của cánh tay cùng cẳng chân đều so với trước đây lớn hơn rất nhiều, có lúc nhóc con chỉ mới làm một chút vận động, mà đã khiến cho Triệu Tịch mệt nhọc đến muốn trợn trắng mắt.
Ngày mùng 8 tháng 2 là tân niên, Tần Mục Dương không đến công ty, Triệu Đông Đông cũng không để Tần phu nhân đưa về đại trạch, toàn gia cùng tụ họp trong căn nhà mới ăn mừng tân niên.
Thời tiết năm nay lạnh lẽo đến cực điểm, toàn bộ màu sắc trong nhà đều đã được đổi thành tông màu ấm, ngoài ban công c treo thêm hai cái đèn ***g màu đỏ, thậm chí bọn họ còn học những gia đình khác dán hai câu đối ở trước cửa, chính giữa là một chữ Phúc cực bự.
Bữa tiệc đêm giao thừa được chuẩn bị rất phong phú, toàn là các món mà Triệu Tịch cùng Đông Đông thích. Trên tivi đang trình chiếu một vài tiết mục đón giao thừa, bên ngoài thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng phảo nổ vang dội.
Hết thảy đều hình thành nên một sự chênh lệch rõ ràng với ký ức của hai cha con Triệu Tịch trong bảy năm qua.
Dựa theo tập tục của người Trung Hoa, mọi người đều phải thức đến mươi hai giờ khuya đêm 30 để đón giao thừa. Tần Mục Dương mang theo Đông Đông xuống lầu đốt pháo, đi đi về về, ồn ồn ào ào chạy vài vòng, tới tận lúc Triệu Tịch nấu xong sủi cảo, vừa vặn ngay lúc 12 giờ, cả nhà đoàn đoàn viên viên ngồi vào bàn ăn sủi cảo.
Buổi tối Triệu Đông Đông ăn tạp có hơi nhiều, sủi cảo cũng chưa nuốt được mấy miếng đã không ăn nổi nữa, ngáp to một cái tỏ vẻ rất mệt mỏi. Tần Mục Dương nhanh chóng ôm còn vào phòng nhỏ, dàn xếp hết thảy mọi thứ cho nhóc con.
Triệu Tịch cũng đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, ở trên ghế sa lon mê man chớp chớp mắt.
Tần Mục Dương từ phòng ngủ đi ra, trên người thoáng dẫn theo một chút mùi rượu. Triệu Tịch mở mắt nhìn hắn, nhúc nhích eo một chút.
Tần Mục Dương đi tới ôm lấy cậu, cũng không phải hướng tới phòng ngủ, mà là đi ra ban công. Hiện tại mặc dù đã 0 giờ, sự náo nhiệt ở bên ngoài vẫn không hề thuyên giảm, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nói trẻ con ở phía dưới.
Tần Mục Dương trực tiếp ôm cậu ngồi xuống ghế dựa, thông qua cửa kính nhìn xuống, trán cọ trán, “Tiểu Tịch, tân niên vui vẻ.”
Triệu Tịch sững sờ, đột nhiên có chút chua xót trong lòng, “A Dương, tân niên vui vẻ.”
Tần Mục Dương cười rộ lên, thở dài mò bụng của cậu, “Có phải rất là khó chịu hay không, chờ con đi ra anh nhất định phải dạy dỗ nó thật tốt.”
Triệu Tịch suy nghĩ một chút, dựa vào vai hắn, “Ừm, phải dạy dỗ… để cho anh làm hết.”
“Ha!” Tần Mục Dương vui khôn tả, gật gật đầu, “Tốt lắm. Anh sẽ bồi dưỡng con trở thành một thần đồng.”
“Tốt.” Triệu Tịch ha ha cười.
Tần Mục Dương đột nhiên kéo mặt cậu qua, hôn lên đôi môi đang hé mở của đối phương, nhân những lúc hô hấp mà nỉ non nói: “Tiểu Tịch, anh rất vui vẻ…”
Triệu Tịch nhắm hai mắt lại, tùy ý hắn quét qua khoang miệng của mình, tốn sức mất công đáp lại.
“Hừm, anh cũng vậy.”
—
Đến hôm sau, Tần Mục Dương mang Đông Đông về đại trạch chúc tết, còn Triệu Tịch thì hắn đã nhờ Bạch Vũ Hàng đến nhà chăm sóc.
Bác cả của Tần Mục Dương cũng tới, đang cùng cha Tần ở phòng khách tán gẫu. Lúc Tần phu nhân ôm Triệu Đông Đông tiến vào, lão nhân gia lập tức nở nụ cười.
“Ôi chao? Đây không phải là tiểu Mục Dương sao?”
Tần Mục Dương ở phía sau không nói, Tần đại tỷ cười ha ha vui vẻ.
Lục Thanh Hoa cũng xen vào góp vui, “Tiểu cữu, nguyên lai người khi còn bé thật sự xinh đẹp như vậy?” Hắn chép miệng tỉ mỉ quan sát gương mặt của Tần Mục Dương, cuối cùng phát biểu kết luận, “Khác biệt cũng quá lớn à.”
“Không lớn không nhỏ!” Tần Mục Dương đẩy đầu của hắn ra, đi đến ghế sô pha ở một bên.
Triệu Đông Đông đang bị lôi kéo, gọi to xưng hô.
“Ông, ông lớn…” Nhóc con nhăn mặt, khó khăn học theo xưng hô này, cuối cùng nhếch miệng, “Ông lớn, tân niên vui vẻ!”
Nói xong bé liền chớp mắt nhỏ một mặt mong đợi. Tần Mục Dương nhức đầu đỡ lấy trán.
Quả nhiên sau một khắc, hài tử liền lặng lẽ lầm bầm ba chữ, “Tiền lì xì…”
Tần đại bá cười to, hiền hòa vỗ vỗ đầu nhóc, để Nhã Lâm đi lấy bao lì xì đã chuẩn bị từ trước, cảm khái nói: “Giống y chang thằng cha cháu khi còn bé à.” Cũng tham tài giống như vậy.
Triệu Đông Đông nghe không hiểu ý gì, thế nhưng tiền lì xì đã tới tay rồi. Bé không khỏi quay đầu lại làm chữ V thắng lợi với hắn, còn tự cho là không ai nhìn thấy, không biết là Tần phu nhân đã cười đến sắp tắt thở.
Chuyện này nói đến thật khôi hài, nhưng sự thật là từ sáng sớm khi Tần Mục Dương muốn mang Đông Đông về nhà chúc tết, nhóc con đã náo loạn một hồi đòi ba ba cùng đi. Tình huống của Triệu Tịch như vậy thì làm sao chạy đi đâu được, cuối cùng Tần Mục Dương phải dụ dỗ bé, nói nhóc về nhà sẽ được ông bà cho rất nhiều tiền lì xì à.
Tiền lì xì là cái gì chứ, chính là tiền tiền a a a. Có thể mua đồ ăn ngon, có thể đi đến khu giải trí nữa…
Nhóc con lập tức quên mất ba ba, điên cuồng lôi kéo Tần Mục Dương xuất môn.
Nên mới có những chuyện xảy ra như hiện tại.
Đến lúc ăn cơm trưa, Tần Mục Dương liền ngồi không yên, uyển chuyển nói phải đi về.
Tần phu nhân trừng mắt, “Vội vã như vậy làm cái gì? Con đã mấy tháng không trở về nhà, tân niên cũng chẳng chịu tới, A Dương, con không cảm thấy mình có hơi quá đáng sao?”
Quả thật là hơi quá đáng, Tần Mục Dương tự giác hổ thẹn, nhưng hắn thực sự không yên lòng để cậu trong nhà, tuy nói đã có Bạch Vũ Hàng chăm sóc, nhưng dù sao đối phương vẫn không thể nào hiểu rõ những phương diện khi mang thai bằng hắn được.
“Mẹ, con đi về trước. Chờ qua mấy ngày thong thả con sẽ trở lại thăm mọi người.”
Tần phu nhân không nói nữa, lạnh lùng nhìn hắn. Đột nhiên biểu tình liền nhạt đi, thở dài.
“Con lớn như vậy, mẹ cũng không quản được con. Trở về đi thôi, Đông Đông lưu lại nơi này mấy ngày.”
Tần Mục Dương suy nghĩ một chút, “Được.”
Cuối cùng Triệu Đông Đông lưu lại Tần gia ăn tết, Tần Mục Dương đi về trước.
Triệu Tịch đang ở nhà ăn cơm, nhìn thấy Tần Mục Dương trở về, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
“Không có chuyện gì, Đông Đông ở lại bên kia một ngày.”
Triệu Tịch nuốt một miếng thức ăn xuống, “Ồ.”
Bạch Vũ Hàng đã sớm ăn xong rồi, đang ở nhà bếp rữa hoa quả. Rữa xong liền bưng ra phòng khách, “Vậy anh đi về trước.”
Hứa Hạo Nhiên đang phải ở nhà một mình ứng phó với một đống lão nhân, Bạch Vũ Hàng ngẫm lại cũng thấy áp lực thay cho hắn.
Triệu Tịch vội vàng đứng lên, “A? Anh không ở lại chơi thêm à?”
Bạch Vũ Hàng liếc bụng cậu một cái, rồi lại nhìn sang Tần Mục Dương, “Không được.”
“Há, vậy anh đi thong thả à.” Triệu Tịch tiễn người tới cửa, Tần Mục Dương ở phía sau rập khuôn theo từng bước, khẩn trương kề sát.
Bạch Vũ Hàng nhìn mà buồn cười, “Được rồi, đừng đưa nữa, anh đi đây.”
“Ân ân.” Triệu Tịch nhìn y đi vào thang máy xong mới đóng cửa.
“Bên ngoài gió lớn, nhìn lâu như vậy làm cái gì.” Tần Mục Dương lải nhải lằng nhằng đem người kéo vào trong ***g ngực, ôm eo cậu dịch từ từ đến ghế sa lông.
Triệu Tịch đột nhiên quay người khoác tay qua cổ hắn, ngưỡng mặt, hôn lên miệng đối phương.
Tần Mục Dương sững sờ 0.01 giây, khắc kế tiếp đã lấy vận tốc sét đánh hoàn hồn, đỡ lấy cái eo đã tăng thêm vài vòng của cậu, cao hứng đáp lại.
Hôn không được bao lâu, Triệu Tịch vì thiếu khi mà mở trừng mắt, khí lực hiện tại của cậu quá yếu ớt, lượng hô hấp cũng không đủ, Tần Mục Dương đã cương nổi lên phản ứng, nhưng cậu bên này thì đã không xong.
Cuối cùng đến thời điểm tách ra, mặt hai người đều có chút ẩn đỏ.
Không phải thẹn thùng, mà là vì áy náy.
Hạ thân của Tần Mục Dương đã giương rất cao, nhưng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ làm ra bộ dáng bình thường.
“Tiểu Tịch, không thân thân nữa à?” Tần nhị thiếu nghiêng người, ghé vào lỗ tai cậu hỏi.
Triệu Tịch nâng bụng lên, “Không thân nữa.”
“Ồ.” Tần Mục Dương cười cười, “Vậy em ăn trái cây trước đi, anh đi tắm.”
Ánh nắng bên ngoài còn đang chói chang, giữa ban ngày mà đi tắm rửa?
Triệu Tịch nhìn chung quanh, “A? A, tắm đi, tắm đi.”
Tần Mục Dương đi được hai bước, liền lui về, phủ lên miệng cậu gặm hai cái, sau mới chịu rời khỏi.
Ngày đó khi cậu đã hết sốt xuất viện, Diêu Vũ Quân đã đặc biệt căn dặn, phải chú ý vận động nhiều hơn, cho dù có làm biếng, thì mỗi ngày cũng phải xuất môn hay đi lại một chút.
Mà Tần Mục Dương hiện tại đã không thể nổi tâm cứng rắn với Triệu Tịch được nữa, đối phương chỉ cần bộc lộ một chút xíu xiu khó chịu, hắn lập tức liền mất hết kiên trì, không dám hó hé gì nữa.
Bạch Vũ Hàng tới mấy lần, hiểu rõ được tình huống đang xảy ra trong ngôi nhà này, sau đó hắn liền bắt đầu tỉ mỉ lưu ý mọi chuyện.
Bất kể là đối Triệu Tịch hay là đối với Tần Mục Dương, việc hai chồng chồng Bạch Vũ Hàng biết được sự thật đối bọn họ đều chỉ có thêm ích lợi. Vì dụ như thỉnh thoảng khi Tần Mục Dương phải đến công ty, Bạch Vũ Hàng sẽ qua nhà nấu cơm cho vợ hắn, hoặc khi hắn quá bận rộn, Hứa Hạo Nhiên sẽ thay hắn đi đón con trai, nói tóm lại, hai người đều so với trước đây thoải mái hơn nhiều.
Đến đầu tháng hai, bụng của Triệu Tịch đã to đến một kích thước nhất định, trước kia là một quả dưa hấu cỡ vừa vừa, bây giờ đã biến thành một quả dưa hấu siêu bự, thai nhi cũng đã được bảy tháng, sức lực của cánh tay cùng cẳng chân đều so với trước đây lớn hơn rất nhiều, có lúc nhóc con chỉ mới làm một chút vận động, mà đã khiến cho Triệu Tịch mệt nhọc đến muốn trợn trắng mắt.
Ngày mùng 8 tháng 2 là tân niên, Tần Mục Dương không đến công ty, Triệu Đông Đông cũng không để Tần phu nhân đưa về đại trạch, toàn gia cùng tụ họp trong căn nhà mới ăn mừng tân niên.
Thời tiết năm nay lạnh lẽo đến cực điểm, toàn bộ màu sắc trong nhà đều đã được đổi thành tông màu ấm, ngoài ban công c treo thêm hai cái đèn ***g màu đỏ, thậm chí bọn họ còn học những gia đình khác dán hai câu đối ở trước cửa, chính giữa là một chữ Phúc cực bự.
Bữa tiệc đêm giao thừa được chuẩn bị rất phong phú, toàn là các món mà Triệu Tịch cùng Đông Đông thích. Trên tivi đang trình chiếu một vài tiết mục đón giao thừa, bên ngoài thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng phảo nổ vang dội.
Hết thảy đều hình thành nên một sự chênh lệch rõ ràng với ký ức của hai cha con Triệu Tịch trong bảy năm qua.
Dựa theo tập tục của người Trung Hoa, mọi người đều phải thức đến mươi hai giờ khuya đêm 30 để đón giao thừa. Tần Mục Dương mang theo Đông Đông xuống lầu đốt pháo, đi đi về về, ồn ồn ào ào chạy vài vòng, tới tận lúc Triệu Tịch nấu xong sủi cảo, vừa vặn ngay lúc 12 giờ, cả nhà đoàn đoàn viên viên ngồi vào bàn ăn sủi cảo.
Buổi tối Triệu Đông Đông ăn tạp có hơi nhiều, sủi cảo cũng chưa nuốt được mấy miếng đã không ăn nổi nữa, ngáp to một cái tỏ vẻ rất mệt mỏi. Tần Mục Dương nhanh chóng ôm còn vào phòng nhỏ, dàn xếp hết thảy mọi thứ cho nhóc con.
Triệu Tịch cũng đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, ở trên ghế sa lon mê man chớp chớp mắt.
Tần Mục Dương từ phòng ngủ đi ra, trên người thoáng dẫn theo một chút mùi rượu. Triệu Tịch mở mắt nhìn hắn, nhúc nhích eo một chút.
Tần Mục Dương đi tới ôm lấy cậu, cũng không phải hướng tới phòng ngủ, mà là đi ra ban công. Hiện tại mặc dù đã 0 giờ, sự náo nhiệt ở bên ngoài vẫn không hề thuyên giảm, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nói trẻ con ở phía dưới.
Tần Mục Dương trực tiếp ôm cậu ngồi xuống ghế dựa, thông qua cửa kính nhìn xuống, trán cọ trán, “Tiểu Tịch, tân niên vui vẻ.”
Triệu Tịch sững sờ, đột nhiên có chút chua xót trong lòng, “A Dương, tân niên vui vẻ.”
Tần Mục Dương cười rộ lên, thở dài mò bụng của cậu, “Có phải rất là khó chịu hay không, chờ con đi ra anh nhất định phải dạy dỗ nó thật tốt.”
Triệu Tịch suy nghĩ một chút, dựa vào vai hắn, “Ừm, phải dạy dỗ… để cho anh làm hết.”
“Ha!” Tần Mục Dương vui khôn tả, gật gật đầu, “Tốt lắm. Anh sẽ bồi dưỡng con trở thành một thần đồng.”
“Tốt.” Triệu Tịch ha ha cười.
Tần Mục Dương đột nhiên kéo mặt cậu qua, hôn lên đôi môi đang hé mở của đối phương, nhân những lúc hô hấp mà nỉ non nói: “Tiểu Tịch, anh rất vui vẻ…”
Triệu Tịch nhắm hai mắt lại, tùy ý hắn quét qua khoang miệng của mình, tốn sức mất công đáp lại.
“Hừm, anh cũng vậy.”
—
Đến hôm sau, Tần Mục Dương mang Đông Đông về đại trạch chúc tết, còn Triệu Tịch thì hắn đã nhờ Bạch Vũ Hàng đến nhà chăm sóc.
Bác cả của Tần Mục Dương cũng tới, đang cùng cha Tần ở phòng khách tán gẫu. Lúc Tần phu nhân ôm Triệu Đông Đông tiến vào, lão nhân gia lập tức nở nụ cười.
“Ôi chao? Đây không phải là tiểu Mục Dương sao?”
Tần Mục Dương ở phía sau không nói, Tần đại tỷ cười ha ha vui vẻ.
Lục Thanh Hoa cũng xen vào góp vui, “Tiểu cữu, nguyên lai người khi còn bé thật sự xinh đẹp như vậy?” Hắn chép miệng tỉ mỉ quan sát gương mặt của Tần Mục Dương, cuối cùng phát biểu kết luận, “Khác biệt cũng quá lớn à.”
“Không lớn không nhỏ!” Tần Mục Dương đẩy đầu của hắn ra, đi đến ghế sô pha ở một bên.
Triệu Đông Đông đang bị lôi kéo, gọi to xưng hô.
“Ông, ông lớn…” Nhóc con nhăn mặt, khó khăn học theo xưng hô này, cuối cùng nhếch miệng, “Ông lớn, tân niên vui vẻ!”
Nói xong bé liền chớp mắt nhỏ một mặt mong đợi. Tần Mục Dương nhức đầu đỡ lấy trán.
Quả nhiên sau một khắc, hài tử liền lặng lẽ lầm bầm ba chữ, “Tiền lì xì…”
Tần đại bá cười to, hiền hòa vỗ vỗ đầu nhóc, để Nhã Lâm đi lấy bao lì xì đã chuẩn bị từ trước, cảm khái nói: “Giống y chang thằng cha cháu khi còn bé à.” Cũng tham tài giống như vậy.
Triệu Đông Đông nghe không hiểu ý gì, thế nhưng tiền lì xì đã tới tay rồi. Bé không khỏi quay đầu lại làm chữ V thắng lợi với hắn, còn tự cho là không ai nhìn thấy, không biết là Tần phu nhân đã cười đến sắp tắt thở.
Chuyện này nói đến thật khôi hài, nhưng sự thật là từ sáng sớm khi Tần Mục Dương muốn mang Đông Đông về nhà chúc tết, nhóc con đã náo loạn một hồi đòi ba ba cùng đi. Tình huống của Triệu Tịch như vậy thì làm sao chạy đi đâu được, cuối cùng Tần Mục Dương phải dụ dỗ bé, nói nhóc về nhà sẽ được ông bà cho rất nhiều tiền lì xì à.
Tiền lì xì là cái gì chứ, chính là tiền tiền a a a. Có thể mua đồ ăn ngon, có thể đi đến khu giải trí nữa…
Nhóc con lập tức quên mất ba ba, điên cuồng lôi kéo Tần Mục Dương xuất môn.
Nên mới có những chuyện xảy ra như hiện tại.
Đến lúc ăn cơm trưa, Tần Mục Dương liền ngồi không yên, uyển chuyển nói phải đi về.
Tần phu nhân trừng mắt, “Vội vã như vậy làm cái gì? Con đã mấy tháng không trở về nhà, tân niên cũng chẳng chịu tới, A Dương, con không cảm thấy mình có hơi quá đáng sao?”
Quả thật là hơi quá đáng, Tần Mục Dương tự giác hổ thẹn, nhưng hắn thực sự không yên lòng để cậu trong nhà, tuy nói đã có Bạch Vũ Hàng chăm sóc, nhưng dù sao đối phương vẫn không thể nào hiểu rõ những phương diện khi mang thai bằng hắn được.
“Mẹ, con đi về trước. Chờ qua mấy ngày thong thả con sẽ trở lại thăm mọi người.”
Tần phu nhân không nói nữa, lạnh lùng nhìn hắn. Đột nhiên biểu tình liền nhạt đi, thở dài.
“Con lớn như vậy, mẹ cũng không quản được con. Trở về đi thôi, Đông Đông lưu lại nơi này mấy ngày.”
Tần Mục Dương suy nghĩ một chút, “Được.”
Cuối cùng Triệu Đông Đông lưu lại Tần gia ăn tết, Tần Mục Dương đi về trước.
Triệu Tịch đang ở nhà ăn cơm, nhìn thấy Tần Mục Dương trở về, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
“Không có chuyện gì, Đông Đông ở lại bên kia một ngày.”
Triệu Tịch nuốt một miếng thức ăn xuống, “Ồ.”
Bạch Vũ Hàng đã sớm ăn xong rồi, đang ở nhà bếp rữa hoa quả. Rữa xong liền bưng ra phòng khách, “Vậy anh đi về trước.”
Hứa Hạo Nhiên đang phải ở nhà một mình ứng phó với một đống lão nhân, Bạch Vũ Hàng ngẫm lại cũng thấy áp lực thay cho hắn.
Triệu Tịch vội vàng đứng lên, “A? Anh không ở lại chơi thêm à?”
Bạch Vũ Hàng liếc bụng cậu một cái, rồi lại nhìn sang Tần Mục Dương, “Không được.”
“Há, vậy anh đi thong thả à.” Triệu Tịch tiễn người tới cửa, Tần Mục Dương ở phía sau rập khuôn theo từng bước, khẩn trương kề sát.
Bạch Vũ Hàng nhìn mà buồn cười, “Được rồi, đừng đưa nữa, anh đi đây.”
“Ân ân.” Triệu Tịch nhìn y đi vào thang máy xong mới đóng cửa.
“Bên ngoài gió lớn, nhìn lâu như vậy làm cái gì.” Tần Mục Dương lải nhải lằng nhằng đem người kéo vào trong ***g ngực, ôm eo cậu dịch từ từ đến ghế sa lông.
Triệu Tịch đột nhiên quay người khoác tay qua cổ hắn, ngưỡng mặt, hôn lên miệng đối phương.
Tần Mục Dương sững sờ 0.01 giây, khắc kế tiếp đã lấy vận tốc sét đánh hoàn hồn, đỡ lấy cái eo đã tăng thêm vài vòng của cậu, cao hứng đáp lại.
Hôn không được bao lâu, Triệu Tịch vì thiếu khi mà mở trừng mắt, khí lực hiện tại của cậu quá yếu ớt, lượng hô hấp cũng không đủ, Tần Mục Dương đã cương nổi lên phản ứng, nhưng cậu bên này thì đã không xong.
Cuối cùng đến thời điểm tách ra, mặt hai người đều có chút ẩn đỏ.
Không phải thẹn thùng, mà là vì áy náy.
Hạ thân của Tần Mục Dương đã giương rất cao, nhưng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ làm ra bộ dáng bình thường.
“Tiểu Tịch, không thân thân nữa à?” Tần nhị thiếu nghiêng người, ghé vào lỗ tai cậu hỏi.
Triệu Tịch nâng bụng lên, “Không thân nữa.”
“Ồ.” Tần Mục Dương cười cười, “Vậy em ăn trái cây trước đi, anh đi tắm.”
Ánh nắng bên ngoài còn đang chói chang, giữa ban ngày mà đi tắm rửa?
Triệu Tịch nhìn chung quanh, “A? A, tắm đi, tắm đi.”
Tần Mục Dương đi được hai bước, liền lui về, phủ lên miệng cậu gặm hai cái, sau mới chịu rời khỏi.
Tác giả :
Điềm Mật Sinh Hoạt