Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)
Chương 31
Người yêu cũ của bằng hữu, nên chiếu cố mà thôi!
Kể từ buổi tối bị Triệu Đông Đông nháo loạn hôm ấy, điểm cân bằng trong lòng Triệu Tịch đã có chút bị dao động. Đây cũng là lần đầu tiên cậu cảm nhận được bản thân mình cũng không hoàn toàn thấu hiểu bé con như vẫn nghĩ.
Hoặc có lẽ đối với con trai, một gia đình hoàn chỉnh cùng một người cha giàu có, mới có thể mang đến cho bé một hạnh phúc trọn vẹn nhất.
Phiêu bạt khắp nơi năm năm, mặc dù chưa bao giờ nói ra, nhưng mỗi lần nhìn thấy gia đình người ta một nhà ba người tay trong tay dạo phố, bé con đều tỏ vẻ vô cùng ước ao.
Thời gian trước, bé còn có thể ngây thơ hỏi mẹ đã đi đâu rồi, nhưng sau khi bị Triệu Tịch mặt lạnh răn dạy, từ đó trở đi bé con cũng không dám xoắn xuýt nói về chuyện này nữa.
Mà tối hôm qua…..Triệu Tịch có chút mệt mỏi dựa vào quầy bar, ánh mắt ảm đạm, hai bên huyệt thái dương đau nhức đến lợi hại, làm cho tinh thần của cậu càng thêm hoảng hốt.
Sao đã nhiều năm trôi qua như vậy, cậu bây giờ mới suy tính tới vấn đề này chứ? Nếu như để cho Tần Mục Dương nuôi nấng Đông Đông, mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn…
Nhưng khi nghĩ đến đây, trong lòng cậu lại tràn đầy cảm giác đau đớn, sự không đành lòng cùng khổ sở thấu trời đang cấu xé trái tim cậu, trong chớp mắt đã đem cậu nhấn chìm, ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn.
Triệu Tịch không thể nào tưởng tượng được nếu như có một ngày con trai rời xa mình, tình cảnh của cậu lúc đó sẽ trở nên thế nào đây. Sự kiên trì của cậu trong sáu năm qua đã không còn ý nghĩa, còn những ngày tháng dài lâu sau này, cậu sẽ phải chịu đựng sự cô độc và tịch mịch một mình. Đã mất tất cả rồi cậu đâu cần phải tiếp tục gắng gượng thêm chi nữa.
Nhưng cậu làm sao có thể buông tay…
Triệu Tịch chỉ cảm thấy trái tim mình quặng đau đến tê tái, trong mắt tràn đậy sự chua xót. Bất luận thế nào, khổ cực cũng được, không vui cũng được…Coi như đây là một chút ích kỷ của cậu đi, cho dù thế nào cũng không thể đem con đưa cho bất kỳ ai khác.
Triệu Tịch không khỏi cười khổ, tối hôm qua cậu đã thức trắng đêm không ngủ. Cậu xưa nay chưa từng cảm thấy kinh hoảng như bây giờ, thực sự là càng ngày càng lo được lo mất, hay có lẽ khi đã trở thành một người cha, cậu đã không có thời gian để điềm tĩnh nữa rồi.
Buổi chiều sau khi tan tầm, Triệu Tịch liền bắt tay vào chuẩn bị cho bé một bữa tối thật thịnh soạng, nhưng đến hơn tám giờ, thần sắc của nhóc con quả nhiên ỉu xìu xuống. Chuyện thế này chưa từng xảy ra bao giờ vào khoảng thời gian trước, đúng là càng được nhiều người cưng chìu, cho dù là đứa bé hiểu chuyện đến đâu cũng sẽ trở nên ỉ lại.
Triệu Tịch ngồi ở đầu giường, vuốt ve mái tóc mềm mại của con trai, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, nếu có chuyện gì thì con có thể gọi điện đến cho ba mà, đúng không?”
Triệu Đông Đông bĩu môi, mất hứng hừ hừ, “Ba ba toàn không có bắt máy không à!” Kỳ thực nhóc có thể dùng điện thoại riêng gọi cho Tần Mục Dương, bất quá ba ba sẽ biết chuyện.
Triệu Tịch cau mày khổ não, cam đoan với nhóc, “Ba nhất định sẽ luôn mang theo điện thoại bên người, kiên quyết không để xuống!”
Triệu Đông Đông miễn cưỡng hừ một tiếng biểu thị sự đồng ý, Triệu Tịch cười khổ kể thêm một chút chuyện nhỏ nhặt cho bé nghe, chỉ lát sau bé con liền ngủ say.
Đông Đông dù sao vẫn chỉ là một đứa nhóc năm tuổi, thỉnh thoảng nửa đêm gặp phải ác mộng hoặc đi vệ sinh, lại trông thấy chỉ có một mình mình ở nhà, bé con làm sao không thấy sợ sệt được chứ.
Triệu Tịch xoa xoa con mắt, trìu mến nhìn dung nhan ngủ say của bé con một lúc, cuối cùng cầm lấy túi đồ ra cửa.
Không phải ai trên đời này cũng có thể sống theo ý muốn của mình…
Khi đồng hồ điểm đúng mười giờ cũng là lúc Triệu Tịch tới ‘Duyên sắc’. Cậu vừa vào cửa liền thấy Tần Mục Dương cùng Phương Tần đang ngồi ở quầy bar uống rượu. Triệu Tịch sửng sốt một chút, kế tiếp đã bị quản lý ở bên cạnh kéo sang một bên, nhếch miệng nói, “Ôi uy, nhìn kìa, đó chính là ông chủ của chúng ta, thấy không?”
Hai người ở bên kia đều không để ý tới chổ họ, Triệu Tịch chỉ nhìn thêm một lúc liền gật gật đầu, “Thấy chứ.”
Quản lý chà chà hai tiếng, “Ông chủ của chúng ta trước kia cả mấy tháng cũng chưa tới quán một lần, không biết sao dạo gần đây lại hay đến như vậy!? Chẹp chẹp!”
Triệu Tịch cười, “Tới nhiều lần không tốt sao?”
Quản lý lắc lắc đầu, “Tốt thì có tốt, thế nhưng…rất là áp lực!”
Triệu Tịch buồn cười lắc đầu, đi tới phòng thay quần áo, quản lý cũng đi theo phía sau, bĩu bĩu môi, “Tiểu Triệu à, cậu biết ông chủ sao?”
Triệu Tịch dừng lại động tác thay đồ, gật gật đầu, “Cũng tính là biết một chút.”
Quản lý “Ồ” một tiếng, “Chả trách, ông chủ lại nói là sau này không được cho cậu lên lầu ba nữa. Chỉ tập trung để cậu làm ở sảnh lớn thôi.”
“A?” Triệu Tịch kêu lên sợ hãi, tiền boa của khách nhân ở lầu ba rất là nhiều đó!
Quản lỳ vỗ vỗ vai cậu, “Đừng nhìn tôi, chuyện này cũng không phải do tôi đề nghị. Tôi cũng mới nhận được mệnh lệnh sáng nay, không cho cậu lên trển nữa! Ai, cậu không phải đã đắc tội ông chủ chứ?”
“Hơn nữa..” quản lý híp híp mắt, “Quy định ở trên lầu ba cũng nghiêm hơn rất nhiều, hiện tại mọi người vẫn chưa quen được với điều này. Mà mấy người gây chuyện ở trên lầu ba hôm bữa đã bị ông chủ cấm không cho vào quán, thực không hiểu nổi, Chậc! Cũng không biết ông chủ có muốn kiếm tiền nữa không đây!?”
Triệu Tịch lúng túng “Ừ” một tiếng, nhanh chóng đổi cho xong quần áo, nhận lấy khay cùng đơn đặt rượu chạy ra ngoài, cuống cuồng đến quên cả cài nút.
Quản lý ở phía sau ái ái ái gọi, nhưng người trước mặt đã như một làn khói bay mất không còn bóng dáng.
Sờ sờ đầu, quản lý cũng im lặng đi theo ra ngoài.
Phương Tần ngồi ở trên quầy bar, biểu tình nho nhã ở trên mặt so với dĩ vãng càng sống động hơn rất nhiều, sau khi bắn một nụ cười mập mờ cho người pha rượu, hắn lại quay sang nói với người bạn tốt: “Lão Tần à, sao dạo này chuyên cần tới chổ tôi quá vậy? Gì thế, muốn tìm bất mãn hả?”
Phương Tần cười hắc hắc, vì men rượu mà hai gò má của hắn đã nhuộm lên hai khối đỏ hồng, so với ngày thường quả là cách biệt không ít.
Tần Mục Dương liếc hắn một cái rồi bưng ly rượu nhấp một ngụm, trong mắt hiện lên vài nét mê man, do dự hỏi, “Phương Tần, cậu đã gặp con trai của Triệu Tịch chưa?”
Phương Tần trợn trắng mắt, “Làm sao chưa thấy được, lần trước tôi còn tham gia tiệc sinh nhật của nhóc đó chứ!? Mà đứa nhỏ ấy quả thật rất xinh xắn.”
Tần Mục Dương cười cười, “Ừm, đúng là rất xinh xắn, nhưng mà lớn lên không được khỏe mạnh cho lắm.”
Phương Tần lắc lư chén rượu, sáp tới gần, “Lão Tần à, tôi cũng không phải tò mò gì chuyện quá khứ hư hỏng của cậu, chà chà, có phải cậu còn dư tình chưa dứt với người ta không?”
Tần Mục Dương quay đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói, “Không có, đã sớm quên hết.”
Phương Tần cười to, “Vậy không phải quá tốt rồi sao, cậu còn hỏi cái gì nữa?”
Tần Mục Dương híp mắt nhìn về phía nơi nào đó trong sảnh, nhẹ nhàng nói, “Tôi chỉ là….cảm thấy đứa bé kia rất hiểu chuyện.”
“Ừ ừ” Phương Tần phun ra một tràng, “Đúng vậy rất hiểu chuyện, cũng là một đứa nhỏ đáng thương, cậu bây giờ nhìn y chang bộ dạng bao che con cháu của Tiểu Bạch vậy, hà hà!”
Tần Mục Dương không để ý tới hắn, bưng cốc nhìn về phía sảnh, rồi đột nhiên xoay đầu lại, “Cậu thích Thanh Hoa sao ?”
Phương Tần lập tức sặc rượu, cười khổ, “Thằng nhóc ấy vẫn chỉ là một đứa nhỏ với lại tôi cũng không có sở thích luyến đồng.”
Tần Mục Dương ừ một tiếng, làm như vô tình nói, “Vậy đừng cho nó hi vọng làm gì.”
Tâm trạng của Phương Tần phiền muộn cực kỳ, không lên tiếng tiếp tục uống rượu.
Ở bên kia, Triệu Tịch một hồi lại chạy qua nơi này, lúc sau lại chạy sang chỗ khác. Tần Mục Dương nãy giờ vẫn phóng mắt nhìn chằm chằm cậu.
Phương Tần bưng cốc đụng vào ly của hắn, chế nhạo hỏi: “Còn chưa cùng Lâm tiểu thư tới bước cuối sao? Chậc, không được rồi lão Tần, lẽ nào cậu đối với nữ nhân không cứng nổi?”
Vốn chỉ là một câu trêu đùa, sắc mặt của Tần Mục Dương lại trầm mặc một cách quỷ dị. Một ly rượu này của Phương Tần uống cũng không được mà không uống cũng không xong, lúng túng mãi không biết làm sao.
Tần Mục Dương vẫn dõi theo thân ảnh của người nọ, qua hồi lâu mới nhàn nhạt phun ra một câu, “Tôi cũng không biết.”
Hắn quả thực không biết nên làm gì khi ở cùng Lâm Kỳ Huyên, cũng không có cách nào chạm vào gương mặt đó, hắn càng không biết…trong lòng mình bây giờ đang do dự điều gì?
Tần Mục Dương đột nhiên uống hết hớp rượu còn lại trong ly, nới lỏng ca-ra-vat, “Tôi đi trước, nhớ xem trọng người của cậu.”
Phương Tần trợn mắt ngoác mồm, giời ạ lại không trả tiền!
Tần Mục Dương nhanh chân đi tới cửa, ngay cả đầu cũng chưa quay lại một lần. Phương Tần ngồi ở trên ghế suy ngẫm về câu nói mới vừa rồi kia, cái gì gọi là xem trọng người của hắn? Tiện đà lại nghĩ đến cú điện thoại khó hiểu vào nửa đêm hôm qua của thằng bạn thân. Đánh trống lảng hết nửa giờ, Tần Mục Dương mới lãnh lãnh đạm đạm nói cái gì quy định của quán bar hiện tại không thỏa đáng, khách khứa ở lầu ba quá hỗn tạp, rồi cái gì sự an toàn cho thân thể của nhân viên càng không được bảo đảm.
Chống cằm, Phương Tần cười híp mắt nhìn chằm chằm Triệu Tịch đang ân cần đề cử tên rượu cho vị khách trong ghế lô, làm tròn bổn phận “chăm sóc” khách hàng của mình.
Thời điểm này vào buổi tối vốn là giờ cao điểm trong quán, Triệu Tịch bận bịu nói đến miệng khô lưỡi khô, tới lúc quay đầu lại, quầy bar ở bên kia chỉ còn lại mỗi ông chủ đang cười híp mắt nhìn cậu.
Ngay khi ánh mắt của hai người giao nhau, Phương Tần liền vẫy vẫy tay.
Triệu Tịch đen mặt đi tới, hơi cúi đầu, “Ông chủ.”
Phương Tần một tay chống cằm, ôn hòa cười, “Không cần khách khí, gọi tôi là Phương Tần là được rồi.”
Triệu Tịch mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, “Tôi không dám à.”
Phương Tần tốt tính cười vài tiếng, vỗ vỗ bả vai cậu, “Ừ, dù sao cũng là người yêu cũ của bạn thân, tôi cũng nên quan tâm một chút chứ, đừng khách khí!”
Thân thể của Triệu Tịch cứng đờ, lập tức ngẩng đầu lên.
Phương Tần vẫn tiếp tục nở nụ cười vô hại của mình, “Đương nhiên, dù mọi chuyện đã là quá khứ. Tốt xấu gì cũng còn một chút tình nghĩa không phải sao?”
Triệu Tịch cứng ngắc gật đầu, trên mặt dần dần không còn huyết sắc.
Phương Tần phất tay một cái, “Được rồi, đi làm đi. A, 12 giờ về là được, không cần ở lại quá muộn.”
Triệu Tịch gật gật đầu, rời khỏi.
Cái này gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, trong mấy người bọn họ, hắn chính là kẻ không biết rõ mọi chuyện nhất, nhưng cũng lại người nhìn thấu đáo sự việc hơn bất kì ai.
Rạng sáng, Triệu Tịch thất thần đứng ở ven đường nhìn cảnh vật hồi lâu, tới khi trên trời lất phất những hạt mưa rơi xuống cậu mới thức tỉnh, ôm tâm tình ngổn ngang đi về nhà.
Kể từ buổi tối bị Triệu Đông Đông nháo loạn hôm ấy, điểm cân bằng trong lòng Triệu Tịch đã có chút bị dao động. Đây cũng là lần đầu tiên cậu cảm nhận được bản thân mình cũng không hoàn toàn thấu hiểu bé con như vẫn nghĩ.
Hoặc có lẽ đối với con trai, một gia đình hoàn chỉnh cùng một người cha giàu có, mới có thể mang đến cho bé một hạnh phúc trọn vẹn nhất.
Phiêu bạt khắp nơi năm năm, mặc dù chưa bao giờ nói ra, nhưng mỗi lần nhìn thấy gia đình người ta một nhà ba người tay trong tay dạo phố, bé con đều tỏ vẻ vô cùng ước ao.
Thời gian trước, bé còn có thể ngây thơ hỏi mẹ đã đi đâu rồi, nhưng sau khi bị Triệu Tịch mặt lạnh răn dạy, từ đó trở đi bé con cũng không dám xoắn xuýt nói về chuyện này nữa.
Mà tối hôm qua…..Triệu Tịch có chút mệt mỏi dựa vào quầy bar, ánh mắt ảm đạm, hai bên huyệt thái dương đau nhức đến lợi hại, làm cho tinh thần của cậu càng thêm hoảng hốt.
Sao đã nhiều năm trôi qua như vậy, cậu bây giờ mới suy tính tới vấn đề này chứ? Nếu như để cho Tần Mục Dương nuôi nấng Đông Đông, mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn…
Nhưng khi nghĩ đến đây, trong lòng cậu lại tràn đầy cảm giác đau đớn, sự không đành lòng cùng khổ sở thấu trời đang cấu xé trái tim cậu, trong chớp mắt đã đem cậu nhấn chìm, ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn.
Triệu Tịch không thể nào tưởng tượng được nếu như có một ngày con trai rời xa mình, tình cảnh của cậu lúc đó sẽ trở nên thế nào đây. Sự kiên trì của cậu trong sáu năm qua đã không còn ý nghĩa, còn những ngày tháng dài lâu sau này, cậu sẽ phải chịu đựng sự cô độc và tịch mịch một mình. Đã mất tất cả rồi cậu đâu cần phải tiếp tục gắng gượng thêm chi nữa.
Nhưng cậu làm sao có thể buông tay…
Triệu Tịch chỉ cảm thấy trái tim mình quặng đau đến tê tái, trong mắt tràn đậy sự chua xót. Bất luận thế nào, khổ cực cũng được, không vui cũng được…Coi như đây là một chút ích kỷ của cậu đi, cho dù thế nào cũng không thể đem con đưa cho bất kỳ ai khác.
Triệu Tịch không khỏi cười khổ, tối hôm qua cậu đã thức trắng đêm không ngủ. Cậu xưa nay chưa từng cảm thấy kinh hoảng như bây giờ, thực sự là càng ngày càng lo được lo mất, hay có lẽ khi đã trở thành một người cha, cậu đã không có thời gian để điềm tĩnh nữa rồi.
Buổi chiều sau khi tan tầm, Triệu Tịch liền bắt tay vào chuẩn bị cho bé một bữa tối thật thịnh soạng, nhưng đến hơn tám giờ, thần sắc của nhóc con quả nhiên ỉu xìu xuống. Chuyện thế này chưa từng xảy ra bao giờ vào khoảng thời gian trước, đúng là càng được nhiều người cưng chìu, cho dù là đứa bé hiểu chuyện đến đâu cũng sẽ trở nên ỉ lại.
Triệu Tịch ngồi ở đầu giường, vuốt ve mái tóc mềm mại của con trai, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, nếu có chuyện gì thì con có thể gọi điện đến cho ba mà, đúng không?”
Triệu Đông Đông bĩu môi, mất hứng hừ hừ, “Ba ba toàn không có bắt máy không à!” Kỳ thực nhóc có thể dùng điện thoại riêng gọi cho Tần Mục Dương, bất quá ba ba sẽ biết chuyện.
Triệu Tịch cau mày khổ não, cam đoan với nhóc, “Ba nhất định sẽ luôn mang theo điện thoại bên người, kiên quyết không để xuống!”
Triệu Đông Đông miễn cưỡng hừ một tiếng biểu thị sự đồng ý, Triệu Tịch cười khổ kể thêm một chút chuyện nhỏ nhặt cho bé nghe, chỉ lát sau bé con liền ngủ say.
Đông Đông dù sao vẫn chỉ là một đứa nhóc năm tuổi, thỉnh thoảng nửa đêm gặp phải ác mộng hoặc đi vệ sinh, lại trông thấy chỉ có một mình mình ở nhà, bé con làm sao không thấy sợ sệt được chứ.
Triệu Tịch xoa xoa con mắt, trìu mến nhìn dung nhan ngủ say của bé con một lúc, cuối cùng cầm lấy túi đồ ra cửa.
Không phải ai trên đời này cũng có thể sống theo ý muốn của mình…
Khi đồng hồ điểm đúng mười giờ cũng là lúc Triệu Tịch tới ‘Duyên sắc’. Cậu vừa vào cửa liền thấy Tần Mục Dương cùng Phương Tần đang ngồi ở quầy bar uống rượu. Triệu Tịch sửng sốt một chút, kế tiếp đã bị quản lý ở bên cạnh kéo sang một bên, nhếch miệng nói, “Ôi uy, nhìn kìa, đó chính là ông chủ của chúng ta, thấy không?”
Hai người ở bên kia đều không để ý tới chổ họ, Triệu Tịch chỉ nhìn thêm một lúc liền gật gật đầu, “Thấy chứ.”
Quản lý chà chà hai tiếng, “Ông chủ của chúng ta trước kia cả mấy tháng cũng chưa tới quán một lần, không biết sao dạo gần đây lại hay đến như vậy!? Chẹp chẹp!”
Triệu Tịch cười, “Tới nhiều lần không tốt sao?”
Quản lý lắc lắc đầu, “Tốt thì có tốt, thế nhưng…rất là áp lực!”
Triệu Tịch buồn cười lắc đầu, đi tới phòng thay quần áo, quản lý cũng đi theo phía sau, bĩu bĩu môi, “Tiểu Triệu à, cậu biết ông chủ sao?”
Triệu Tịch dừng lại động tác thay đồ, gật gật đầu, “Cũng tính là biết một chút.”
Quản lý “Ồ” một tiếng, “Chả trách, ông chủ lại nói là sau này không được cho cậu lên lầu ba nữa. Chỉ tập trung để cậu làm ở sảnh lớn thôi.”
“A?” Triệu Tịch kêu lên sợ hãi, tiền boa của khách nhân ở lầu ba rất là nhiều đó!
Quản lỳ vỗ vỗ vai cậu, “Đừng nhìn tôi, chuyện này cũng không phải do tôi đề nghị. Tôi cũng mới nhận được mệnh lệnh sáng nay, không cho cậu lên trển nữa! Ai, cậu không phải đã đắc tội ông chủ chứ?”
“Hơn nữa..” quản lý híp híp mắt, “Quy định ở trên lầu ba cũng nghiêm hơn rất nhiều, hiện tại mọi người vẫn chưa quen được với điều này. Mà mấy người gây chuyện ở trên lầu ba hôm bữa đã bị ông chủ cấm không cho vào quán, thực không hiểu nổi, Chậc! Cũng không biết ông chủ có muốn kiếm tiền nữa không đây!?”
Triệu Tịch lúng túng “Ừ” một tiếng, nhanh chóng đổi cho xong quần áo, nhận lấy khay cùng đơn đặt rượu chạy ra ngoài, cuống cuồng đến quên cả cài nút.
Quản lý ở phía sau ái ái ái gọi, nhưng người trước mặt đã như một làn khói bay mất không còn bóng dáng.
Sờ sờ đầu, quản lý cũng im lặng đi theo ra ngoài.
Phương Tần ngồi ở trên quầy bar, biểu tình nho nhã ở trên mặt so với dĩ vãng càng sống động hơn rất nhiều, sau khi bắn một nụ cười mập mờ cho người pha rượu, hắn lại quay sang nói với người bạn tốt: “Lão Tần à, sao dạo này chuyên cần tới chổ tôi quá vậy? Gì thế, muốn tìm bất mãn hả?”
Phương Tần cười hắc hắc, vì men rượu mà hai gò má của hắn đã nhuộm lên hai khối đỏ hồng, so với ngày thường quả là cách biệt không ít.
Tần Mục Dương liếc hắn một cái rồi bưng ly rượu nhấp một ngụm, trong mắt hiện lên vài nét mê man, do dự hỏi, “Phương Tần, cậu đã gặp con trai của Triệu Tịch chưa?”
Phương Tần trợn trắng mắt, “Làm sao chưa thấy được, lần trước tôi còn tham gia tiệc sinh nhật của nhóc đó chứ!? Mà đứa nhỏ ấy quả thật rất xinh xắn.”
Tần Mục Dương cười cười, “Ừm, đúng là rất xinh xắn, nhưng mà lớn lên không được khỏe mạnh cho lắm.”
Phương Tần lắc lư chén rượu, sáp tới gần, “Lão Tần à, tôi cũng không phải tò mò gì chuyện quá khứ hư hỏng của cậu, chà chà, có phải cậu còn dư tình chưa dứt với người ta không?”
Tần Mục Dương quay đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói, “Không có, đã sớm quên hết.”
Phương Tần cười to, “Vậy không phải quá tốt rồi sao, cậu còn hỏi cái gì nữa?”
Tần Mục Dương híp mắt nhìn về phía nơi nào đó trong sảnh, nhẹ nhàng nói, “Tôi chỉ là….cảm thấy đứa bé kia rất hiểu chuyện.”
“Ừ ừ” Phương Tần phun ra một tràng, “Đúng vậy rất hiểu chuyện, cũng là một đứa nhỏ đáng thương, cậu bây giờ nhìn y chang bộ dạng bao che con cháu của Tiểu Bạch vậy, hà hà!”
Tần Mục Dương không để ý tới hắn, bưng cốc nhìn về phía sảnh, rồi đột nhiên xoay đầu lại, “Cậu thích Thanh Hoa sao ?”
Phương Tần lập tức sặc rượu, cười khổ, “Thằng nhóc ấy vẫn chỉ là một đứa nhỏ với lại tôi cũng không có sở thích luyến đồng.”
Tần Mục Dương ừ một tiếng, làm như vô tình nói, “Vậy đừng cho nó hi vọng làm gì.”
Tâm trạng của Phương Tần phiền muộn cực kỳ, không lên tiếng tiếp tục uống rượu.
Ở bên kia, Triệu Tịch một hồi lại chạy qua nơi này, lúc sau lại chạy sang chỗ khác. Tần Mục Dương nãy giờ vẫn phóng mắt nhìn chằm chằm cậu.
Phương Tần bưng cốc đụng vào ly của hắn, chế nhạo hỏi: “Còn chưa cùng Lâm tiểu thư tới bước cuối sao? Chậc, không được rồi lão Tần, lẽ nào cậu đối với nữ nhân không cứng nổi?”
Vốn chỉ là một câu trêu đùa, sắc mặt của Tần Mục Dương lại trầm mặc một cách quỷ dị. Một ly rượu này của Phương Tần uống cũng không được mà không uống cũng không xong, lúng túng mãi không biết làm sao.
Tần Mục Dương vẫn dõi theo thân ảnh của người nọ, qua hồi lâu mới nhàn nhạt phun ra một câu, “Tôi cũng không biết.”
Hắn quả thực không biết nên làm gì khi ở cùng Lâm Kỳ Huyên, cũng không có cách nào chạm vào gương mặt đó, hắn càng không biết…trong lòng mình bây giờ đang do dự điều gì?
Tần Mục Dương đột nhiên uống hết hớp rượu còn lại trong ly, nới lỏng ca-ra-vat, “Tôi đi trước, nhớ xem trọng người của cậu.”
Phương Tần trợn mắt ngoác mồm, giời ạ lại không trả tiền!
Tần Mục Dương nhanh chân đi tới cửa, ngay cả đầu cũng chưa quay lại một lần. Phương Tần ngồi ở trên ghế suy ngẫm về câu nói mới vừa rồi kia, cái gì gọi là xem trọng người của hắn? Tiện đà lại nghĩ đến cú điện thoại khó hiểu vào nửa đêm hôm qua của thằng bạn thân. Đánh trống lảng hết nửa giờ, Tần Mục Dương mới lãnh lãnh đạm đạm nói cái gì quy định của quán bar hiện tại không thỏa đáng, khách khứa ở lầu ba quá hỗn tạp, rồi cái gì sự an toàn cho thân thể của nhân viên càng không được bảo đảm.
Chống cằm, Phương Tần cười híp mắt nhìn chằm chằm Triệu Tịch đang ân cần đề cử tên rượu cho vị khách trong ghế lô, làm tròn bổn phận “chăm sóc” khách hàng của mình.
Thời điểm này vào buổi tối vốn là giờ cao điểm trong quán, Triệu Tịch bận bịu nói đến miệng khô lưỡi khô, tới lúc quay đầu lại, quầy bar ở bên kia chỉ còn lại mỗi ông chủ đang cười híp mắt nhìn cậu.
Ngay khi ánh mắt của hai người giao nhau, Phương Tần liền vẫy vẫy tay.
Triệu Tịch đen mặt đi tới, hơi cúi đầu, “Ông chủ.”
Phương Tần một tay chống cằm, ôn hòa cười, “Không cần khách khí, gọi tôi là Phương Tần là được rồi.”
Triệu Tịch mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, “Tôi không dám à.”
Phương Tần tốt tính cười vài tiếng, vỗ vỗ bả vai cậu, “Ừ, dù sao cũng là người yêu cũ của bạn thân, tôi cũng nên quan tâm một chút chứ, đừng khách khí!”
Thân thể của Triệu Tịch cứng đờ, lập tức ngẩng đầu lên.
Phương Tần vẫn tiếp tục nở nụ cười vô hại của mình, “Đương nhiên, dù mọi chuyện đã là quá khứ. Tốt xấu gì cũng còn một chút tình nghĩa không phải sao?”
Triệu Tịch cứng ngắc gật đầu, trên mặt dần dần không còn huyết sắc.
Phương Tần phất tay một cái, “Được rồi, đi làm đi. A, 12 giờ về là được, không cần ở lại quá muộn.”
Triệu Tịch gật gật đầu, rời khỏi.
Cái này gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, trong mấy người bọn họ, hắn chính là kẻ không biết rõ mọi chuyện nhất, nhưng cũng lại người nhìn thấu đáo sự việc hơn bất kì ai.
Rạng sáng, Triệu Tịch thất thần đứng ở ven đường nhìn cảnh vật hồi lâu, tới khi trên trời lất phất những hạt mưa rơi xuống cậu mới thức tỉnh, ôm tâm tình ngổn ngang đi về nhà.
Tác giả :
Điềm Mật Sinh Hoạt