Trong Phim Ngoài Đời
Chương 75: Ngoại truyện 1: Phi Phàm chào đời
Edit: Pink2205
Qua trời đông giá rét, mùa xuân năm thứ hai, vào một ngày nào đó tháng ba.
Tuyết vừa tan, ánh nắng vàng ấm áp xuyên qua cửa kính của phòng sinh trong bệnh viện.
Hôm nay, Lâm Chi sinh cho Quý Hoài Thịnh một cậu con trai, đặt tên Quý Phi Phàm.
Vì là con đầu nên khi sinh Lâm Chi kêu thảm thiết, làm Quý Hoài Thịnh đứng bên ngoài lo lắng vô cùng.
Anh nôn nóng nhìn cửa phòng đóng chặt, ngón tay theo quán tính lần mò túi áo, muốn hút một điếu thuốc nhưng lại không tìm thấy gì. Bỗng nhiên nhớ ra từ khi Lâm Chi mang thai, anh đã cai thuốc.
Không có thuốc lá để giảm bớt lo lắng, Quý Hoài Thịnh bất giác đi đi lại lại trước phòng sinh. Sau mười mấy vòng, đầu anh cũng choáng váng.
Kẽo kẹt, cửa phòng sinh rốt cuộc cũng mở, không chờ người bên trong đi ra, Quý Hoài Thịnh đã bước một chân vào.
“Ai… Anh Quý,” cô y tá đang ôm một đứa bé đi tới, suýt chút nữa đụng vào anh. Cô ấy nâng đứa trẻ lên, chúc mừng: “Anh Quý, vợ anh sinh cho anh một cậu nhóc bụ bẫm.”
Quý Hoài Thịnh liếc mắt nhìn đứa bé nhăn nheo, vẫy vẫy tay ra bên ngoài: “Vâng vâng vâng, cô ôm ra cho mẹ tôi đi.”
Anh không liếc mắt nhìn nhóc con thêm lần nào nữa, lướt thẳng qua bác sĩ và y tá, đi đến trước giường bệnh.
Lâm Chi nhắm mắt nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, tóc mái dính bết trên trán, cả người chẳng còn sức lực. Quý Hoài Thịnh đau lòng lau mồ hôi, rồi vén tóc ra sau tai cho cô.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Chi Chi, em có đói bụng không?”
Lâm Chi mở mắt nhìn anh, lắc đầu, khóe môi cong lên nụ cười vui sướng của người mẹ, “Anh mau bế con tới đây.”
“Ừ,” Quý Hoài Thịnh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng nói: “Em giỏi lắm, đã sinh được một cậu nhóc béo mập.”
Anh vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô, đau lòng nói: “Sinh con đau đến mức vợ anh không thở nổi, lần sau chúng ta không sinh nữa.”
Tuy rất đau nhưng đáng giá. Lâm Chi không phải không thích có con, nhưng trong vòng hai năm tới quả thực cô chưa muốn sinh tiếp.
Cô cười nói: “Vâng.”
Nhưng một năm sau, Lâm Chi nhìn cái bung căng phồng của mình, nhớ lại những lời này của Quý Hoài Thịnh, chỉ biết giận dỗi trách anh: “Em tin anh làm gì cơ chứ, già rồi còn không nên nết!”
Sau khi sinh còn cần ở lại bệnh viện quan sát một ngày.
Ban đêm, trong phòng bệnh, Lâm Chi cho con bú.
Tuyến sữa của sản phụ mới sinh chưa thông, trẻ con sức yếu không hút sữa ra được.
Tiểu Phi Phàm ngậm ti hút một hồi lâu cũng không ra sữa, cậu nhóc bèn òa khóc.
Tiếng trẻ con khóc liên miên không dứt, Lâm Chi mới làm mẹ cũng không biết nhiều, dỗ mãi mà con không nín, nên vội vàng bảo Quý Hoài Thịnh đi hỏi y tá.
Không lâu sau, anh đã quay lại.
Trong mắt anh lóe lên ánh sáng kỳ lạ, nhìn bầu vú trắng nõn của Lâm Chi mà hầu kết lăn lộn, trộm nuốt nước miếng.
Lâm Chi đang vỗ nhẹ lưng con dỗ dành, chưa kịp hiểu chuyện gì thì Quý Hoài Thịnh đã tiến lên, nâng vú phải của cô, đưa nụ hoa vào trong miệng, dùng sức hút một cái.
“A…” Ngực phải truyền đến cảm giác ướt át đau đớn, Lâm Chi khẽ kêu một tiếng, hoàn hồn, vội vàng đẩy đầu anh, “Anh làm gì vậy?”
Quý Hoài Thịnh ngậm nụ hoa cô hút một ngụm, hàm hồ nói: “Y tá nói tuyến sữa của sản phụ chưa thông, bảo chồng dùng miệng hút ra sữa trước, rồi cho con bú.”
Nghe anh nói vậy, Lâm Chi mới buông tay ra, nhưng không được bao lâu cô lại kêu lên.
“A a a… Đau quá.” Cô đẩy đầu anh, nhỏ giọng nức nở: “Em không cần anh hút. Ô… Đau quá.”
“Ngoan, đừng nhúc nhích.” Quý Hoài Thịnh nhẹ nhàng liếm láp nụ hoa đứng thẳng của cô, trấn an: “Y tá nói lúc đầu sẽ đau, dùng máy hút sữa cũng rất đau. Anh sẽ nhẹ hơn, lát nữa là hết đau thôi.”
Lâm Chi bán tín bán nghi nhìn anh, cắn môi không nói nữa.
Phái hút mạnh mới có thể khơi thông tuyến sữa, Quý Hoài Thịnh nói nhẹ chút chỉ là để dỗ dành cô, khiến cô buông lỏng cảnh giác.
Anh ngậm nụ hoa cô nhẹ nhàng mút mát, đầu lưỡi thô ráp lượn quanh nụ hoa, răng cắn nhẹ, dùng sức vừa phải làm ngực Lâm Chi tê tê. Hơi thở ấm áp của anh phả vào ngực làm cô cực kỳ thoải mái, miệng rầm rì rên rỉ.
Tiếng Lâm Chi ngọt ngào, mềm mại quyến rũ, Quý Hoài Thịnh lập tức cảm thấy thân thể có chút khô nóng, giọng anh khàn khàn: “Chi Chi, đừng kêu như vậy, anh sẽ cứng.”
“Ưm… Anh nhanh lên, em sẽ không kêu nữa.” Lâm Chi ấn đầu anh vào ngực mình, ưỡn ngực đưa nụ hoa vào trong miệng anh.
Quý Hoài Thịnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Chi, khóe mắt cô ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh, mơ màng híp lại, đôi môi đỏ mọng hé mở, thỉnh thoảng rên rỉ vài tiếng.
Mắt Quý Hoài Thịnh đỏ lên, thứ dưới thân lập tức có phản ứng, suýt nữa làm rách đũng quần.
Anh khổ sở nhìn xuống, thầm nghĩ, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng, chỉ được nhìn không thể ăn, thật là một loại cực hình.
Qua trời đông giá rét, mùa xuân năm thứ hai, vào một ngày nào đó tháng ba.
Tuyết vừa tan, ánh nắng vàng ấm áp xuyên qua cửa kính của phòng sinh trong bệnh viện.
Hôm nay, Lâm Chi sinh cho Quý Hoài Thịnh một cậu con trai, đặt tên Quý Phi Phàm.
Vì là con đầu nên khi sinh Lâm Chi kêu thảm thiết, làm Quý Hoài Thịnh đứng bên ngoài lo lắng vô cùng.
Anh nôn nóng nhìn cửa phòng đóng chặt, ngón tay theo quán tính lần mò túi áo, muốn hút một điếu thuốc nhưng lại không tìm thấy gì. Bỗng nhiên nhớ ra từ khi Lâm Chi mang thai, anh đã cai thuốc.
Không có thuốc lá để giảm bớt lo lắng, Quý Hoài Thịnh bất giác đi đi lại lại trước phòng sinh. Sau mười mấy vòng, đầu anh cũng choáng váng.
Kẽo kẹt, cửa phòng sinh rốt cuộc cũng mở, không chờ người bên trong đi ra, Quý Hoài Thịnh đã bước một chân vào.
“Ai… Anh Quý,” cô y tá đang ôm một đứa bé đi tới, suýt chút nữa đụng vào anh. Cô ấy nâng đứa trẻ lên, chúc mừng: “Anh Quý, vợ anh sinh cho anh một cậu nhóc bụ bẫm.”
Quý Hoài Thịnh liếc mắt nhìn đứa bé nhăn nheo, vẫy vẫy tay ra bên ngoài: “Vâng vâng vâng, cô ôm ra cho mẹ tôi đi.”
Anh không liếc mắt nhìn nhóc con thêm lần nào nữa, lướt thẳng qua bác sĩ và y tá, đi đến trước giường bệnh.
Lâm Chi nhắm mắt nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, tóc mái dính bết trên trán, cả người chẳng còn sức lực. Quý Hoài Thịnh đau lòng lau mồ hôi, rồi vén tóc ra sau tai cho cô.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Chi Chi, em có đói bụng không?”
Lâm Chi mở mắt nhìn anh, lắc đầu, khóe môi cong lên nụ cười vui sướng của người mẹ, “Anh mau bế con tới đây.”
“Ừ,” Quý Hoài Thịnh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng nói: “Em giỏi lắm, đã sinh được một cậu nhóc béo mập.”
Anh vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô, đau lòng nói: “Sinh con đau đến mức vợ anh không thở nổi, lần sau chúng ta không sinh nữa.”
Tuy rất đau nhưng đáng giá. Lâm Chi không phải không thích có con, nhưng trong vòng hai năm tới quả thực cô chưa muốn sinh tiếp.
Cô cười nói: “Vâng.”
Nhưng một năm sau, Lâm Chi nhìn cái bung căng phồng của mình, nhớ lại những lời này của Quý Hoài Thịnh, chỉ biết giận dỗi trách anh: “Em tin anh làm gì cơ chứ, già rồi còn không nên nết!”
Sau khi sinh còn cần ở lại bệnh viện quan sát một ngày.
Ban đêm, trong phòng bệnh, Lâm Chi cho con bú.
Tuyến sữa của sản phụ mới sinh chưa thông, trẻ con sức yếu không hút sữa ra được.
Tiểu Phi Phàm ngậm ti hút một hồi lâu cũng không ra sữa, cậu nhóc bèn òa khóc.
Tiếng trẻ con khóc liên miên không dứt, Lâm Chi mới làm mẹ cũng không biết nhiều, dỗ mãi mà con không nín, nên vội vàng bảo Quý Hoài Thịnh đi hỏi y tá.
Không lâu sau, anh đã quay lại.
Trong mắt anh lóe lên ánh sáng kỳ lạ, nhìn bầu vú trắng nõn của Lâm Chi mà hầu kết lăn lộn, trộm nuốt nước miếng.
Lâm Chi đang vỗ nhẹ lưng con dỗ dành, chưa kịp hiểu chuyện gì thì Quý Hoài Thịnh đã tiến lên, nâng vú phải của cô, đưa nụ hoa vào trong miệng, dùng sức hút một cái.
“A…” Ngực phải truyền đến cảm giác ướt át đau đớn, Lâm Chi khẽ kêu một tiếng, hoàn hồn, vội vàng đẩy đầu anh, “Anh làm gì vậy?”
Quý Hoài Thịnh ngậm nụ hoa cô hút một ngụm, hàm hồ nói: “Y tá nói tuyến sữa của sản phụ chưa thông, bảo chồng dùng miệng hút ra sữa trước, rồi cho con bú.”
Nghe anh nói vậy, Lâm Chi mới buông tay ra, nhưng không được bao lâu cô lại kêu lên.
“A a a… Đau quá.” Cô đẩy đầu anh, nhỏ giọng nức nở: “Em không cần anh hút. Ô… Đau quá.”
“Ngoan, đừng nhúc nhích.” Quý Hoài Thịnh nhẹ nhàng liếm láp nụ hoa đứng thẳng của cô, trấn an: “Y tá nói lúc đầu sẽ đau, dùng máy hút sữa cũng rất đau. Anh sẽ nhẹ hơn, lát nữa là hết đau thôi.”
Lâm Chi bán tín bán nghi nhìn anh, cắn môi không nói nữa.
Phái hút mạnh mới có thể khơi thông tuyến sữa, Quý Hoài Thịnh nói nhẹ chút chỉ là để dỗ dành cô, khiến cô buông lỏng cảnh giác.
Anh ngậm nụ hoa cô nhẹ nhàng mút mát, đầu lưỡi thô ráp lượn quanh nụ hoa, răng cắn nhẹ, dùng sức vừa phải làm ngực Lâm Chi tê tê. Hơi thở ấm áp của anh phả vào ngực làm cô cực kỳ thoải mái, miệng rầm rì rên rỉ.
Tiếng Lâm Chi ngọt ngào, mềm mại quyến rũ, Quý Hoài Thịnh lập tức cảm thấy thân thể có chút khô nóng, giọng anh khàn khàn: “Chi Chi, đừng kêu như vậy, anh sẽ cứng.”
“Ưm… Anh nhanh lên, em sẽ không kêu nữa.” Lâm Chi ấn đầu anh vào ngực mình, ưỡn ngực đưa nụ hoa vào trong miệng anh.
Quý Hoài Thịnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Chi, khóe mắt cô ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh, mơ màng híp lại, đôi môi đỏ mọng hé mở, thỉnh thoảng rên rỉ vài tiếng.
Mắt Quý Hoài Thịnh đỏ lên, thứ dưới thân lập tức có phản ứng, suýt nữa làm rách đũng quần.
Anh khổ sở nhìn xuống, thầm nghĩ, tốt nhất là tốc chiến tốc thắng, chỉ được nhìn không thể ăn, thật là một loại cực hình.
Tác giả :
Nhất Diệp Cô Chu