Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian
Chương 31
Khi Đường Á quan sát tang thi có trí lực thì đồng thời nó cũng đang quan sát cậu và Đường Ngao, nó dựa vào trực giác lập tức nhìn ra người có uy hiếp lớn nhất với nó, mấy binh lính bình thường này tất nhiên nó không thèm để vào mắt.
Tang thi có trí lực tiến lên trước vài bước, thân thể Đường Ngao hạ xuống càng thấp, phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp, tang thi dừng bước, chỉ là ánh mắt nó đầy vẻ hứng thú nhìn chằm chằm Đường Á. Tuy Đường Á đã không còn sợ hãi tang thi, nhưng bị một đôi mắt không có lòng trắng nhìn chằm chằm thì hẳn da đầu ai cũng phát run đi? Nếu cậu không nhìn lầm thì khoé miệng tang thi kia đang nhếch lên thì phải?
Nó cười? Tuy cơ thịt nó không cứng ngắc giống tang thi bình thường, thế nhưng không có khả năng nó đang cười đâu, phải không?!
Binh lính bên cạnh lại thấy đây là một cảnh tượng hết sức quỷ dị: một con chó bự thấy tang thi tiến hóa đến gần thì gầm lên đe dọa, tang thi sau khi bị ngăn lại cũng không đánh tới mà lại nhìn chằm chằm Đường Á đầy hứng thú…
Nhìn cái gì! Nhìn thịt cậu ấy non mềm lắm sao? !
Tang thi đỏ tươi phía sau phát ra âm thanh “Hà hà” bất mãn, tang thi có trí lực quay đầu liếc nhìn nó một cái mới an tĩnh lại, sau đó môi nó mở ra vài lần liền có vài âm thanh kì dị khuếch tán ra. Đường Á không cảm giác gì nhưng Đường Ngao lại lập tức trở nên kích động, thân thể nhanh như một vệt đen đánh tới tang thi trí lực nhưng lại bị tang thi đỏ tươi phía sau ngăn cản.
Sau khi Đường Ngao va chạm với nó liền mượn lực lui về bên người Đường Á, gần như khối thịt hơn một mét bị Đường Ngao cắn xuống rơi trên mặt đất, một cánh tay của tang thi bị cắn hơn nửa, đau đớn hét thảm, đôi mắt phượng khép hờ của tang thi có trí lực bỗng mở lớn, miệng phát ra âm thanh ngày càng dồn dập.
Thân thể không có gì khác lạ, Đường Á không biết nó đang làm cái gì, Đường Ngao ngậm ống quần của cậu dùng sức kéo đi, đi vài bước lại quay đầu nhìn cậu, Đường Á hiểu là nó muốn mình đuổi kịp, tuy không rõ nguyên nhân nhưng vẫn đi theo, cậu quay đầu nhìn những binh lính còn lại. Đám lính nhìn nhau rồi cười khổ, lắc đầu, lại giơ súng nhắm vào tang thi, bọn họ sắp dùng hết đạn, sức lực cũng không còn bao nhiêu, ngoài thị trấn đều là tang thi, không có xe bọn họ có thể đi đến nơi nào, không bằng ở lại dùng số đạn còn lại bắn tang thi, vì anh em đã chết báo thù.
Đường Á quay đầu đi theo Đường Ngao, không gian của cậu người sống không vào được, cậu không giúp được những binh lính này. Nhưng, cho dù có thể, có lẽ cậu cũng không cho người khác vào, bởi cậu không thể để lộ ra bí mật không gian, trong thời thế này nếu lộ ra cậu sẽ gặp nguy hiểm. Trong lòng những người lính này, quốc gia, nhiệm vụ là quan trọng nhất, nếu quốc gia muốn nghiên cứu Đường Á, không thể trông cậy họ sẽ giữ bí mật cho cậu —- vì hoàn thành nhiệm vụ, không phải Quý Chính Vân đã bỏ họ lại sao?
Cậu chỉ muốn bảo toàn chính mình, cứ để cậu ích kỷ sống sót đi… Đường Á nghĩ vậy, nhưng trong lòng cuồn cuộn không ngừng như nham thạch tuôn chảy, tại sao lại khó chịu như vậy…thật khó chịu… nước mắt như muốn trào ra mang theo thứ cảm xúc đang nhiễu loạn cậu này là gì?
Đường Ngao dẫn đường, cậu đi theo, lên tới tầng sáu của tòa nhà, nó ý bảo Đường Á nhìn xuống phía dưới. Đường Á đến chỗ lan can, liếc mắt một cái xem bên dưới, gần như quên hô hấp: Đứng ở chỗ cao, cậu có thể thấy rõ ràng tang thi đang tụ tới từ bốn phương tám hướng, đoàn xe Quý Chính Vân đã không thấy đâu nữa, tang thi giống như sóng biển không ngừng tràn đến, vài binh lính kia đã bị bao phủ một cách im lặng, bầy tang thi gặp tang thi tiến hóa thì tự động tránh đi, tách ra một khoảng trống, phải nhìn kỹ mới thấy được. Đường Á liếc mắt liền thấy, ngồi trên vai tang thi đỏ tươi khoe mạnh là tang thi trí lực, nó cũng mẫn cảm quay đầu nhìn Đường Á, khuôn miệng lại khép mở, mắt phượng cong lên tràn đầy ý cười tàn khốc.
“Khốn khiếp!” Đường Á mắng thầm một tiếng, cậu đã thấy có phần lớn tang thi đang tách ra hướng đến chỗ nhà cao tầng cậu đang đứng, xoay người đi vài bước đến cửa áp mái nhìn xem, thoáng chốc liền có tang thi chen chúc xuất hiện, đường lui của bọn cậu bị chặn kín. Ở đây vào không gian chỉ an toàn được nhất thời, cậu không thể ở trong không gian cả đời! Nếu khi ra ngoài xung quanh đều là tang thi thì phải làm sao đây? Chỉ biết sẽ càng nguy hiểm hơn lúc này!
Thấy tang thi muốn xông lên, Đường Á đem cửa kho trạm xăng thu được lúc trước ném tới cầu thang, lại khóa cửa gỗ chặn tạm một lúc. Cậu phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp thoát thân!
Đến bên cạnh lan can, Đường Á quan sát bốn phía, phát hiện dưới lầu không phải tất cả đều là tang thi, bên cạnh toà nhà này còn có một tòa nhà hai tầng, tang thi dưới lầu không nhiều, chỉ là cách hơn trăm thước, hơn nữa độ cao bốn tầng… Tuy không nhất định sẽ ngã chết nhưng gãy xương không phải chuyện đùa, hiện tại là mạt thế, bác sĩ cũng không dễ tìm. Linh tủy có thể trị miệng vết thương, ai biết có thể chữa gãy xương hay không?
“Ô!” Vẫn đi theo Đường Á chạy tới chạy lui, Đường Ngao phát ra tiếng gọi khẽ, cọ cọ vào ống quần Đường Á, sau đó tránh ra vài bước, thân thể nó kịch liệt run run, xương cốt mạnh mẽ rung động, thân thể bằng tốc độ mắt thường thấy được bắt đầu to hơn, nhanh chóng biến thành cự thú cao hơn một mét, cái đuôi dài đến ba mét, sừng trên đầu mọc ra, đã dài ra nửa mét.
“!” Đường Á không ngờ Đường Ngao nói biến liền biến, hiện tại đang lúc mấu chốt của kì trưởng thành, trong thời gian ngắn như vậy khôi phục thân thể vốn sẽ tổn thương rất lớn với thân thể nó, nghe tiếng xương cốt không ngừng rung động, cậu có thể tưởng tượng loại bắt buộc nhanh chóng lớn lên này có bao nhiêu đau đớn. Đường Á đau lòng ôm đầu Đường Ngao, Đường Ngao vươn đầu lưỡi liếm mặt Đường Á, đầu lưỡi lớn hơn lập tức liếm được hơn nửa khuôn mặt. Lúc này nó đứng sát cậu không có khoảng cách, cơ hồ cao hứng muốn liếm đủ, nhưng nguy hiểm vẫn còn, phía sau cửa gỗ đã phát ra âm thanh sắp vỡ vụn vì chịu không nổi, hiển nhiên sắp chống đỡ không được nữa.
Đường Ngao vẫn chưa đã nghiền thu hồi đầu lưỡi, nằm phịch xuống, cái đuôi quấn lấy eo Đường Á nhấc tới trên lưng chính mình sau đó đứng lên. Đường Á hiểu ý của nó là ngồi lên lưng nó, bắt được lỗ tai nó hỏi: “Đường Ngao, mày có thể nhảy qua đó sao?” Tay cậu chỉ toà nhà hai tầng.
Đường Ngao liếm lòng bàn tay Đường Á đáp lại, sau đó lui về phía sau một bước, hạ thân xuống, trong nháy mắt đột ngột từ mặt đất phóng về hướng toà nhà hai tầng. Cùng lúc đó, cửa gỗ phía sau bọn họ rốt cục tan tành, tang thi cùng vụn gỗ lao về phía bọn họ, nhưng vẫn chậm một bước, giống viên sủi cảo rớt từ toà nhà cao tầng xuống.
Đường Á không chú ý âm thanh xương cốt gãy nát vang lên khi tang thi ngã xuống mặt đất, tất cả lực chú ý của cậu đều ở trên người Đường Ngao, thấy khoảng cách còn chưa qua một nửa Đường Ngao đã từ điểm cao nhất bắt đầu rơi xuống, không khỏi hai chân kẹp chặt eo của nó, chẳng lẽ thật sự sẽ ngã xuống…
Gió lạnh thổi qua tóc Đường Á, cậu nheo lại ánh mắt nhìn Đường Ngao thực nhẹ nhàng như bước đi trên không trung —- đạp một bước trên không vậy mà lại nhảy lên, lặp lại hai lần, vững vàng dừng ở mái của tòa nhà hai tầng.
Không đợi Đường Á xuống, Đường Ngao nhảy từ mái nhà xuống nó đáp xuống vị trí có khá ít tang thi, trên lưng nó Đường Á từ không gian lấy ra một cây gậy sắt dài khoảng một thước, đụng tới tang thi liền đẩy ra, đẩy không ra thì dùng giải quyết luôn, Đường Ngao lao về phía trước, một người một thú rất nhanh mở ra một con đường, bỏ lại bầy tang thi phía sau.
Đường Ngao chạy đến đường lớn mới dừng lại, lúc này bọn họ cách N thị đã tương đối gần. Đường Á từ trên lưng nó nhảy xuống, tại một nơi không xa tìm được một toà nhà ba tầng an toàn, hỏi Đường Ngao có thể thu nhỏ lại hay không, Đường Ngao buồn rầu cụp lỗ tai xuống, bởi không tích đầy đủ năng lượng đã cưỡng chế phải lớn lên, nó tạm thời chưa khống chế biến hóa theo ý muốn được. Đường Ngao cố chống đỡ đi theo Đường Á vào trong, sau đó liền nằm rạp xuống đất, không có sức nữa —- đói.
Đường Á lấy trong không gian ra mấy bồn thịt lớn, lại lấy ra một đống bánh nướng thật dày, chính mình chỉ ăn một ít, còn lại đều cho Đường Ngao ăn. Đường Ngao liếm môi, kỳ thật chỗ này với nó mà nói chỉ tính là đồ ăn khai vị, năng lượng bên trong hoàn toàn không đủ cho nó dùng, đầu lưỡi quấn lấy ngón tay Đường Á liếm liếm, nó quyết định nhịn xuống cho Đường Á giữ lại lương thực, dù sao để nó thật sự ăn no cần một con số kinh người, càng lớn cần năng lượng lại càng nhiều, chỉ có lượng lớn nguyên châu mới có thể thỏa mãn nhu cầu của nó. Chỉ là cậu làm cơm rất thơm ngon, nó vẫn là nhịn không được muốn ăn, nhưng nó quyết định về sau coi đồ ăn cậu làm ra như đồ ăn vặt đi.
Đường Á không biết chuyện đó, Tuyết hồ cũng có ý xấu không nói cho cậu. Cho nên Đường Á nấu cơm vẫn đều là làm cho cậu cùng Đường Ngao, nhưng lại nhớ rõ kết hợp cả chất đạm và chất xơ, để tránh Đường Ngao ăn dinh dưỡng không cân đối. Tuyết Hồ thực sự không còn gì để nói, nhịn không được ở trong lòng mắng chửi: Ngươi không cần phải nhớ rõ con này vốn là Ngao Tạng, hiện tại nó sắp thành tiểu ác thú, có gì không thể ăn, đâu cần quan tâm thực đơn cho Ngao Tạng kiêng cái này, phải ăn cái kia ahhh ……
Đường Ngao không thể thu nhỏ lại, Đường Á có chút khó nghĩ, xe cậu ở N thị cần trở về lấy, không biết đoàn xe Quý Chính Vân có an toàn trở về hay không, Đường Ngao biến lớn như vậy, giải thích thế nào cũng không thông, hơn nữa nếu đám người Quý Chính Vân còn chưa trở về, mình cùng đoàn đi ra lại một mình trở về, nhất định sẽ bị người hoài nghi? Hơn nữa trên đầu Đường Ngao còn có sừng, hình thể cũng lớn như vậy, trước chỉ có thể đợi đã, dù sao chiếc xe kia cũng không nhất thiết phải có, chỉ là cậu dùng quen không muốn bỏ mà thôi, hiện tại xe trên quốc lộ nhiều như vậy, cậu lấy mấy chiếc cho vào không gian là được. . .
Bởi vì tình huống thân thể Đường Ngao vẫn chưa ổn định, bọn họ nghỉ ngơi trong phòng hai ngày, Đường Ngao không muốn vào không gian, Đường Á tưởng như vậy mới tốt cho nó nên không cự tuyệt. Đợi đến tối sau khi Đường Á ngủ, Đường Ngao liền lặng lẽ mở cửa sổ; sau khi ra ngoài liền dùng cái đuôi đóng lại —- Đường Á ngủ ở lầu ba, không cần lo lắng tang thi vào bằng cửa sổ —- nó cũng không chạy xa, tại phụ cận tìm tang thi ăn nguyên châu, đến thời gian Đường Á sắp tỉnh chạy trở về vụng trộm vào bằng cửa sổ.
Đường Á cho dù trong lúc ngủ tính cảnh giác cũng rất cao, chỉ là Đường Ngao rất quen thuộc với cậu, hoàn toàn không cảnh giác, hơn nữa Đường Ngao sau khi biến lớn đã không thể cùng cậu ngủ trong ổ chăn, sửa lại thành ngủ ở bên người cậu, cho nên Đường Ngao hai tối liên tục chạy đi “săn mồi” cậu hoàn toàn không biết.
Như thế qua hai ngày, Đường Ngao khôi phục rất khá, Đường Á liền mang nó theo phương hướng rời xa N thị, chọn đường tương đối ít người để đi. Trên đường Đường Á chọn mấy chiếc xe tương đối chắc chắn, không bị phá hủy hay biến dạng, cậu lái một chiếc còn lại thì bỏ vào không gian, lúc trước đi trên đường cao tốc thế nào không nghĩ đến thu vài chiếc xe để vào trong không gian nhỉ…… =.=///
Rời N thị, bọn Đường Á không gặp được bầy tang thi qui mô lớn nào, không biết đám tang thi gần N thị có phải vẫn bị con tang thi có trí lực kia khống chế hay không —- cậu cảm thấy lúc trước thật kỳ quái, người ở N thị có hơn 300 vạn, dù chỉ một nửa biến thành tang thi cũng có thể biến N thị thành tòa thành chết, quân đội có nhiều hơn nữa cũng không thể chống lại số lượng tang thi nhiều như vậy, hoá ra là bị tang thi trí lực khống chế tại thị trấn R gần đó, nghĩ đến lúc đứng ở mái nhà nhìn thấy bầy tang thi rậm rạp giống như cơn hồng thủy gần như lan đến lầu hai…… Bình tĩnh như Đường Á cũng không tránh khỏi sợ hãi.
Đường Á cảm giác nó sẽ không ở mãi tại thị trấn R, nó cùng tang thi tiến hóa lực lượng kia mạnh hơn tang thi bình thường nhiều, với lại trí thông minh cao như vậy không có khả năng chỉ ở một chỗ du đãng, hẳn là sẽ tới gần chỗ có “thức ăn” phong phú hơn. Nếu tang thi trí lực rời khỏi thị trấn R, đám tang thi gần đó lại không đi theo…… tình huống N thị không mấy lạc quan cho lắm. Nhưng cậu đã rời khỏi N thị, không có khả năng lại quay về, hơn nữa nếu cậu nói, cũng sẽ không có người tin N thị có nhiều binh lính như vậy, lại có tường cao….
Hy vọng chỉ là cậu nghĩ nhiều, hiện thực sẽ không thể tồi tệ hơn nữa đi.
____
.
Tác giả có lời muốn nói: Muốn làm tiểu kịch trường:
Đường Á: “…… Anh rõ ràng có thể một lần nhảy qua đúng không?” [cố ý làm em sợ?]
Đường Ngao: “Em không biết là có thể đi trên không trung rất đẹp trai sao? Á Á~” [kỳ thật chỉ muốn khoe ra kỹ năng mới thôi……]
~~~~~~~~~~~~~~ nhéo lỗ tai ~~~~~~~~~~~~~~~
Đường Ngao [ôm lỗ tai hồng hồng gõ cửa ]: “Ô ô ~ Á Á người ta sai rồi~ cho người ta vào đi mà ~”
Tang thi có trí lực tiến lên trước vài bước, thân thể Đường Ngao hạ xuống càng thấp, phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp, tang thi dừng bước, chỉ là ánh mắt nó đầy vẻ hứng thú nhìn chằm chằm Đường Á. Tuy Đường Á đã không còn sợ hãi tang thi, nhưng bị một đôi mắt không có lòng trắng nhìn chằm chằm thì hẳn da đầu ai cũng phát run đi? Nếu cậu không nhìn lầm thì khoé miệng tang thi kia đang nhếch lên thì phải?
Nó cười? Tuy cơ thịt nó không cứng ngắc giống tang thi bình thường, thế nhưng không có khả năng nó đang cười đâu, phải không?!
Binh lính bên cạnh lại thấy đây là một cảnh tượng hết sức quỷ dị: một con chó bự thấy tang thi tiến hóa đến gần thì gầm lên đe dọa, tang thi sau khi bị ngăn lại cũng không đánh tới mà lại nhìn chằm chằm Đường Á đầy hứng thú…
Nhìn cái gì! Nhìn thịt cậu ấy non mềm lắm sao? !
Tang thi đỏ tươi phía sau phát ra âm thanh “Hà hà” bất mãn, tang thi có trí lực quay đầu liếc nhìn nó một cái mới an tĩnh lại, sau đó môi nó mở ra vài lần liền có vài âm thanh kì dị khuếch tán ra. Đường Á không cảm giác gì nhưng Đường Ngao lại lập tức trở nên kích động, thân thể nhanh như một vệt đen đánh tới tang thi trí lực nhưng lại bị tang thi đỏ tươi phía sau ngăn cản.
Sau khi Đường Ngao va chạm với nó liền mượn lực lui về bên người Đường Á, gần như khối thịt hơn một mét bị Đường Ngao cắn xuống rơi trên mặt đất, một cánh tay của tang thi bị cắn hơn nửa, đau đớn hét thảm, đôi mắt phượng khép hờ của tang thi có trí lực bỗng mở lớn, miệng phát ra âm thanh ngày càng dồn dập.
Thân thể không có gì khác lạ, Đường Á không biết nó đang làm cái gì, Đường Ngao ngậm ống quần của cậu dùng sức kéo đi, đi vài bước lại quay đầu nhìn cậu, Đường Á hiểu là nó muốn mình đuổi kịp, tuy không rõ nguyên nhân nhưng vẫn đi theo, cậu quay đầu nhìn những binh lính còn lại. Đám lính nhìn nhau rồi cười khổ, lắc đầu, lại giơ súng nhắm vào tang thi, bọn họ sắp dùng hết đạn, sức lực cũng không còn bao nhiêu, ngoài thị trấn đều là tang thi, không có xe bọn họ có thể đi đến nơi nào, không bằng ở lại dùng số đạn còn lại bắn tang thi, vì anh em đã chết báo thù.
Đường Á quay đầu đi theo Đường Ngao, không gian của cậu người sống không vào được, cậu không giúp được những binh lính này. Nhưng, cho dù có thể, có lẽ cậu cũng không cho người khác vào, bởi cậu không thể để lộ ra bí mật không gian, trong thời thế này nếu lộ ra cậu sẽ gặp nguy hiểm. Trong lòng những người lính này, quốc gia, nhiệm vụ là quan trọng nhất, nếu quốc gia muốn nghiên cứu Đường Á, không thể trông cậy họ sẽ giữ bí mật cho cậu —- vì hoàn thành nhiệm vụ, không phải Quý Chính Vân đã bỏ họ lại sao?
Cậu chỉ muốn bảo toàn chính mình, cứ để cậu ích kỷ sống sót đi… Đường Á nghĩ vậy, nhưng trong lòng cuồn cuộn không ngừng như nham thạch tuôn chảy, tại sao lại khó chịu như vậy…thật khó chịu… nước mắt như muốn trào ra mang theo thứ cảm xúc đang nhiễu loạn cậu này là gì?
Đường Ngao dẫn đường, cậu đi theo, lên tới tầng sáu của tòa nhà, nó ý bảo Đường Á nhìn xuống phía dưới. Đường Á đến chỗ lan can, liếc mắt một cái xem bên dưới, gần như quên hô hấp: Đứng ở chỗ cao, cậu có thể thấy rõ ràng tang thi đang tụ tới từ bốn phương tám hướng, đoàn xe Quý Chính Vân đã không thấy đâu nữa, tang thi giống như sóng biển không ngừng tràn đến, vài binh lính kia đã bị bao phủ một cách im lặng, bầy tang thi gặp tang thi tiến hóa thì tự động tránh đi, tách ra một khoảng trống, phải nhìn kỹ mới thấy được. Đường Á liếc mắt liền thấy, ngồi trên vai tang thi đỏ tươi khoe mạnh là tang thi trí lực, nó cũng mẫn cảm quay đầu nhìn Đường Á, khuôn miệng lại khép mở, mắt phượng cong lên tràn đầy ý cười tàn khốc.
“Khốn khiếp!” Đường Á mắng thầm một tiếng, cậu đã thấy có phần lớn tang thi đang tách ra hướng đến chỗ nhà cao tầng cậu đang đứng, xoay người đi vài bước đến cửa áp mái nhìn xem, thoáng chốc liền có tang thi chen chúc xuất hiện, đường lui của bọn cậu bị chặn kín. Ở đây vào không gian chỉ an toàn được nhất thời, cậu không thể ở trong không gian cả đời! Nếu khi ra ngoài xung quanh đều là tang thi thì phải làm sao đây? Chỉ biết sẽ càng nguy hiểm hơn lúc này!
Thấy tang thi muốn xông lên, Đường Á đem cửa kho trạm xăng thu được lúc trước ném tới cầu thang, lại khóa cửa gỗ chặn tạm một lúc. Cậu phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp thoát thân!
Đến bên cạnh lan can, Đường Á quan sát bốn phía, phát hiện dưới lầu không phải tất cả đều là tang thi, bên cạnh toà nhà này còn có một tòa nhà hai tầng, tang thi dưới lầu không nhiều, chỉ là cách hơn trăm thước, hơn nữa độ cao bốn tầng… Tuy không nhất định sẽ ngã chết nhưng gãy xương không phải chuyện đùa, hiện tại là mạt thế, bác sĩ cũng không dễ tìm. Linh tủy có thể trị miệng vết thương, ai biết có thể chữa gãy xương hay không?
“Ô!” Vẫn đi theo Đường Á chạy tới chạy lui, Đường Ngao phát ra tiếng gọi khẽ, cọ cọ vào ống quần Đường Á, sau đó tránh ra vài bước, thân thể nó kịch liệt run run, xương cốt mạnh mẽ rung động, thân thể bằng tốc độ mắt thường thấy được bắt đầu to hơn, nhanh chóng biến thành cự thú cao hơn một mét, cái đuôi dài đến ba mét, sừng trên đầu mọc ra, đã dài ra nửa mét.
“!” Đường Á không ngờ Đường Ngao nói biến liền biến, hiện tại đang lúc mấu chốt của kì trưởng thành, trong thời gian ngắn như vậy khôi phục thân thể vốn sẽ tổn thương rất lớn với thân thể nó, nghe tiếng xương cốt không ngừng rung động, cậu có thể tưởng tượng loại bắt buộc nhanh chóng lớn lên này có bao nhiêu đau đớn. Đường Á đau lòng ôm đầu Đường Ngao, Đường Ngao vươn đầu lưỡi liếm mặt Đường Á, đầu lưỡi lớn hơn lập tức liếm được hơn nửa khuôn mặt. Lúc này nó đứng sát cậu không có khoảng cách, cơ hồ cao hứng muốn liếm đủ, nhưng nguy hiểm vẫn còn, phía sau cửa gỗ đã phát ra âm thanh sắp vỡ vụn vì chịu không nổi, hiển nhiên sắp chống đỡ không được nữa.
Đường Ngao vẫn chưa đã nghiền thu hồi đầu lưỡi, nằm phịch xuống, cái đuôi quấn lấy eo Đường Á nhấc tới trên lưng chính mình sau đó đứng lên. Đường Á hiểu ý của nó là ngồi lên lưng nó, bắt được lỗ tai nó hỏi: “Đường Ngao, mày có thể nhảy qua đó sao?” Tay cậu chỉ toà nhà hai tầng.
Đường Ngao liếm lòng bàn tay Đường Á đáp lại, sau đó lui về phía sau một bước, hạ thân xuống, trong nháy mắt đột ngột từ mặt đất phóng về hướng toà nhà hai tầng. Cùng lúc đó, cửa gỗ phía sau bọn họ rốt cục tan tành, tang thi cùng vụn gỗ lao về phía bọn họ, nhưng vẫn chậm một bước, giống viên sủi cảo rớt từ toà nhà cao tầng xuống.
Đường Á không chú ý âm thanh xương cốt gãy nát vang lên khi tang thi ngã xuống mặt đất, tất cả lực chú ý của cậu đều ở trên người Đường Ngao, thấy khoảng cách còn chưa qua một nửa Đường Ngao đã từ điểm cao nhất bắt đầu rơi xuống, không khỏi hai chân kẹp chặt eo của nó, chẳng lẽ thật sự sẽ ngã xuống…
Gió lạnh thổi qua tóc Đường Á, cậu nheo lại ánh mắt nhìn Đường Ngao thực nhẹ nhàng như bước đi trên không trung —- đạp một bước trên không vậy mà lại nhảy lên, lặp lại hai lần, vững vàng dừng ở mái của tòa nhà hai tầng.
Không đợi Đường Á xuống, Đường Ngao nhảy từ mái nhà xuống nó đáp xuống vị trí có khá ít tang thi, trên lưng nó Đường Á từ không gian lấy ra một cây gậy sắt dài khoảng một thước, đụng tới tang thi liền đẩy ra, đẩy không ra thì dùng giải quyết luôn, Đường Ngao lao về phía trước, một người một thú rất nhanh mở ra một con đường, bỏ lại bầy tang thi phía sau.
Đường Ngao chạy đến đường lớn mới dừng lại, lúc này bọn họ cách N thị đã tương đối gần. Đường Á từ trên lưng nó nhảy xuống, tại một nơi không xa tìm được một toà nhà ba tầng an toàn, hỏi Đường Ngao có thể thu nhỏ lại hay không, Đường Ngao buồn rầu cụp lỗ tai xuống, bởi không tích đầy đủ năng lượng đã cưỡng chế phải lớn lên, nó tạm thời chưa khống chế biến hóa theo ý muốn được. Đường Ngao cố chống đỡ đi theo Đường Á vào trong, sau đó liền nằm rạp xuống đất, không có sức nữa —- đói.
Đường Á lấy trong không gian ra mấy bồn thịt lớn, lại lấy ra một đống bánh nướng thật dày, chính mình chỉ ăn một ít, còn lại đều cho Đường Ngao ăn. Đường Ngao liếm môi, kỳ thật chỗ này với nó mà nói chỉ tính là đồ ăn khai vị, năng lượng bên trong hoàn toàn không đủ cho nó dùng, đầu lưỡi quấn lấy ngón tay Đường Á liếm liếm, nó quyết định nhịn xuống cho Đường Á giữ lại lương thực, dù sao để nó thật sự ăn no cần một con số kinh người, càng lớn cần năng lượng lại càng nhiều, chỉ có lượng lớn nguyên châu mới có thể thỏa mãn nhu cầu của nó. Chỉ là cậu làm cơm rất thơm ngon, nó vẫn là nhịn không được muốn ăn, nhưng nó quyết định về sau coi đồ ăn cậu làm ra như đồ ăn vặt đi.
Đường Á không biết chuyện đó, Tuyết hồ cũng có ý xấu không nói cho cậu. Cho nên Đường Á nấu cơm vẫn đều là làm cho cậu cùng Đường Ngao, nhưng lại nhớ rõ kết hợp cả chất đạm và chất xơ, để tránh Đường Ngao ăn dinh dưỡng không cân đối. Tuyết Hồ thực sự không còn gì để nói, nhịn không được ở trong lòng mắng chửi: Ngươi không cần phải nhớ rõ con này vốn là Ngao Tạng, hiện tại nó sắp thành tiểu ác thú, có gì không thể ăn, đâu cần quan tâm thực đơn cho Ngao Tạng kiêng cái này, phải ăn cái kia ahhh ……
Đường Ngao không thể thu nhỏ lại, Đường Á có chút khó nghĩ, xe cậu ở N thị cần trở về lấy, không biết đoàn xe Quý Chính Vân có an toàn trở về hay không, Đường Ngao biến lớn như vậy, giải thích thế nào cũng không thông, hơn nữa nếu đám người Quý Chính Vân còn chưa trở về, mình cùng đoàn đi ra lại một mình trở về, nhất định sẽ bị người hoài nghi? Hơn nữa trên đầu Đường Ngao còn có sừng, hình thể cũng lớn như vậy, trước chỉ có thể đợi đã, dù sao chiếc xe kia cũng không nhất thiết phải có, chỉ là cậu dùng quen không muốn bỏ mà thôi, hiện tại xe trên quốc lộ nhiều như vậy, cậu lấy mấy chiếc cho vào không gian là được. . .
Bởi vì tình huống thân thể Đường Ngao vẫn chưa ổn định, bọn họ nghỉ ngơi trong phòng hai ngày, Đường Ngao không muốn vào không gian, Đường Á tưởng như vậy mới tốt cho nó nên không cự tuyệt. Đợi đến tối sau khi Đường Á ngủ, Đường Ngao liền lặng lẽ mở cửa sổ; sau khi ra ngoài liền dùng cái đuôi đóng lại —- Đường Á ngủ ở lầu ba, không cần lo lắng tang thi vào bằng cửa sổ —- nó cũng không chạy xa, tại phụ cận tìm tang thi ăn nguyên châu, đến thời gian Đường Á sắp tỉnh chạy trở về vụng trộm vào bằng cửa sổ.
Đường Á cho dù trong lúc ngủ tính cảnh giác cũng rất cao, chỉ là Đường Ngao rất quen thuộc với cậu, hoàn toàn không cảnh giác, hơn nữa Đường Ngao sau khi biến lớn đã không thể cùng cậu ngủ trong ổ chăn, sửa lại thành ngủ ở bên người cậu, cho nên Đường Ngao hai tối liên tục chạy đi “săn mồi” cậu hoàn toàn không biết.
Như thế qua hai ngày, Đường Ngao khôi phục rất khá, Đường Á liền mang nó theo phương hướng rời xa N thị, chọn đường tương đối ít người để đi. Trên đường Đường Á chọn mấy chiếc xe tương đối chắc chắn, không bị phá hủy hay biến dạng, cậu lái một chiếc còn lại thì bỏ vào không gian, lúc trước đi trên đường cao tốc thế nào không nghĩ đến thu vài chiếc xe để vào trong không gian nhỉ…… =.=///
Rời N thị, bọn Đường Á không gặp được bầy tang thi qui mô lớn nào, không biết đám tang thi gần N thị có phải vẫn bị con tang thi có trí lực kia khống chế hay không —- cậu cảm thấy lúc trước thật kỳ quái, người ở N thị có hơn 300 vạn, dù chỉ một nửa biến thành tang thi cũng có thể biến N thị thành tòa thành chết, quân đội có nhiều hơn nữa cũng không thể chống lại số lượng tang thi nhiều như vậy, hoá ra là bị tang thi trí lực khống chế tại thị trấn R gần đó, nghĩ đến lúc đứng ở mái nhà nhìn thấy bầy tang thi rậm rạp giống như cơn hồng thủy gần như lan đến lầu hai…… Bình tĩnh như Đường Á cũng không tránh khỏi sợ hãi.
Đường Á cảm giác nó sẽ không ở mãi tại thị trấn R, nó cùng tang thi tiến hóa lực lượng kia mạnh hơn tang thi bình thường nhiều, với lại trí thông minh cao như vậy không có khả năng chỉ ở một chỗ du đãng, hẳn là sẽ tới gần chỗ có “thức ăn” phong phú hơn. Nếu tang thi trí lực rời khỏi thị trấn R, đám tang thi gần đó lại không đi theo…… tình huống N thị không mấy lạc quan cho lắm. Nhưng cậu đã rời khỏi N thị, không có khả năng lại quay về, hơn nữa nếu cậu nói, cũng sẽ không có người tin N thị có nhiều binh lính như vậy, lại có tường cao….
Hy vọng chỉ là cậu nghĩ nhiều, hiện thực sẽ không thể tồi tệ hơn nữa đi.
____
.
Tác giả có lời muốn nói: Muốn làm tiểu kịch trường:
Đường Á: “…… Anh rõ ràng có thể một lần nhảy qua đúng không?” [cố ý làm em sợ?]
Đường Ngao: “Em không biết là có thể đi trên không trung rất đẹp trai sao? Á Á~” [kỳ thật chỉ muốn khoe ra kỹ năng mới thôi……]
~~~~~~~~~~~~~~ nhéo lỗ tai ~~~~~~~~~~~~~~~
Đường Ngao [ôm lỗ tai hồng hồng gõ cửa ]: “Ô ô ~ Á Á người ta sai rồi~ cho người ta vào đi mà ~”
Tác giả :
Bách Thảo Đường