Trọng Nham
Chương 41: Tiểu bạch thỏ
Nồi nước lẩu bốc khói nghi ngút, điểm trong đó là màu hồng của thịt tươi, màu xanh biếc của các loại rau, màu trắng nõn của tôm sống, còn có mấy miếng thịt viên dập dềnh nổi lên trên nồi nước dùng, bốc lên mùi thơm ngào ngạt khiến người ta chảy nước miếng.
Trọng Nham uống một ngụm bia lạnh, thoải mái híp mắt lại: “Thế nào, mùa hè ăn lẩu cũng thú vị đấy chứ?”
Nam nhân ngồi ở đối diện cậu vùi đầu vào ăn, cũng không thèm ngẩng lên nói: “Chú nói xem có ai mời khách như chú không, không cho khách chọn chỗ thì thôi lại còn chọn món chú thích ăn?”
Trọng Nham vô tội nhìn hắn: “Không phải có câu khách tùy chủ đó sao?”
Trình Úy cầm cốc bia tu ừng ực một hơi hết cả cốc: “Khách tùy chủ có thể dùng như vậy sao?”
Trọng Nham bật cười: “Thích ăn hay không thì tôi cũng đã mời anh một bữa rồi, coi như trả hết nhân tình cho anh, thế là huề.”
Trình Úy nghe cậu nói như vậy, biểu tình trên mặt có chút biến đổi ý vị sâu sa: “Tiểu Trọng Nham, chú em âm thầm giở trò quỷ gì, chú tưởng anh không biết sao?”
Tim Trọng Nham nhảy dựng lên: “Cái gì?”
Trình Úy hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải do chú em giở trò quỷ thì sao Cung Chất có thể chia tay đơn giản với anh như thế?”
Trọng Nham giật giật khóe môi, nam nhân này quả nhiên không dễ lừa.
Trình Úy cầm luôn cả đĩa thịt bò thái lát được xếp thành hình bông hoa gạt toàn bộ vào trong nồi lẩu, lông mày vì nhiệt khí mà nhíu lại: “Gọi phục vụ mang thêm hai đĩa thịt bò nữa đi, anh đây còn chưa ăn no đâu.”
Trọng Nham bất đắc dĩ, đây là muốn thay đổi biện pháp gây sức ép cho cậu sao. cậu và Trình Úy đều không thích đang ăn có người đứng nhìn mình chằm chằm, nên toàn bộ nhân viên phục vụ đều đã bị đuổi đi hết, nếu muốn gọi thêm gì đó, chỉ có thể tự mình xuất mã. Trọng Nham chạy ra gọi nhân viên phục vụ vào, lại order thêm hai đĩa thịt bò và mực tươi cho Trình Úy.
Trình Úy cầm chai bia rót cho cả hai: “Nào, đến, cạn.”
Trọng Nham lắc đầu: “Anh là uống say, hiện nguyên hình sao?” cậu nhớ rõ Trình Úy bình thường đều diễn bộ dạng công tử văn nhã, nhưng câu nói kia lại lộ ra vài phần khí chất hoang dã. Hình tượng khác biệt quá lớn khiến cậu quả thật chưa tiếp nhận được. Lần ăn cơm trước hắn còn băn khoăn cậu chưa thành niên, có nên uống rượu hay không, lần này trực tiếp muốn cùng cậu “cạn” luôn, giống như đã sớm rũ bỏ hoàn toàn hình tượng Trình công tử tao nhã trước kia trở thành trại chủ sơn trại.
Trình trại chủ cầm cốc bia hừ lạnh một tiếng: “Hiện tại anh đây không tính cua chú, chú còn giả bộ cái gì?”
Trọng Nham nhất thời bật cười.
Trình Úy cười tà nhìn cậu, trong mắt mang theo chút khiển trách: “Bản công tử hảo ý mời chú ăn cơm, chú lại lén lút sau lưng anh bày trò? Có phải có người sau lưng giúp chú bày trò không? Hay là chú coi trọng Cung Chất, có gì cứ nói thẳng ra với anh.”
Trọng Nham suýt nữa phun hết bia ra ngoài: “Ai nói với anh là tôi coi trọng anh ta?”
Trình Úy cầm cây đũa chỉ chỉ vào cậu: “Không coi trọng cậu ta thì chú tới quầy rầy anh làm gì hở?”
Trọng Nham cũng biết chuyện này ở trước mặt Trình Úy mình có chút đuối lý, vội cầm cốc bia, đứng lên nói: “Là tôi làm mà không nói, tôi bồi tội với anh, tôi tự phạt.” nói xong uống cạn cốc bia còn dốc ngược xuống, lại vươn tay với lấy một chai bia mới.
Trình Úy vươn tay đoạt chai bia cậu đang cầm lại, căm giận nói: “Đủ rồi, còn tiếp tục người ta không biết lại tưởng anh đây khi dễ trẻ con, mẹ nó chứ.”
Trọng Nham bị hắn ấn ngồi xuống, cậu sống lại cũng đã gần được 1 năm, 1 năm qua đã gặp gỡ không ít người, hầu như tất cả đều coi cậu là trẻ con mà đối xử, hôm nay ngồi trước mặt Trình Úy, ma xui quỷ khiến thế nào lại có cảm giác như đang ngồi uống rượu huyên thuyên trò chuyện với người cùng lứa tuổi ở quán ven đường — loại chuyện này rất nhiều năm trước cậu cùng từng trải qua, khi đó vừa mới lên đại học, cùng với đám bạn bè cùng trường, buổi tối ngủ không được rủ nhau khu chợ đêm ở sau trường đánh chén một bữa, có đôi khi còn đi hát tới nửa đêm mới mò về.
Những chuyện xa xôi như vậy, chi tiết cũng đã trở nên mơ hồ, giờ nhớ lại vẫn cảm thấy thực thân thiết.
“Tôi thật sự không coi trọng Cung Chất.” Nếu đã nói tới đề tài này, Trọng Nham cảm thấy đơn giản giải thích rõ ràng vẫn tốt hơn: “Tôi chỉ cảm thấy Cung Chất khi yêu đều rất đơn thuần, anh như vậy đùa giỡn anh ta, chỉ hại người hại mình chứ có tác dụng gì đâu?”
Trình Úy không lên tiếng.
“Tôi rất thích Cung nhị thiếu gia.” Trọng Nham cũng không rõ suy nghĩ của Trình Úy thế nào nhưng nếu hắn đã nhận định chuyện bị mình phá hư, vậy không thể tiếp tục khiến hắn hiểu lầm động cơ của mình: “Chỉ là thích đơn thuần, không có ý gì khác. Anh không biết đứa trẻ như Cung nhị luôn khiến người khác yêu thương sao?!”
Trình Úy bỏ đũa xuống, uống một ngụm bia: “Trọng Nham, chú em biết không, anh và Cung nhị cũng xem như trúc mã. Từ nhỏ lớn lên bên nhau. Khi còn bé, cậu ấy đã thích đi theo anh, luôn mở miệng gọi anh ơi, anh ơi, khiến Cung Hạo tức muốn chết.”
“Thật hiếm có.” Trọng Nham chân tâm thực lòng hâm mộ: “Có thể khiến một người từ nhỏ đã yêu mình, lại còn định yêu anh cả đời.”
Trên mặt Trình Úy lộ ra chút biểu tình trầm trọng: “Anh trước kia cũng tự khuyên nhủ mình như vậy.”
“Khuyên nhủ?”
Trình Úy lại một hơi cạn sạch số bia còn lại trong cốc: “Đúng vậy, khuyên nhủ. Không hiểu đúng không? Anh thiếu cậu ấy một cái nhân tình thật lớn thật lớn, cho dù cậu ấy có làm gì, nếu anh không cảm kích thì trong mắt người khác anh sẽ là một tên hỗn đản không bằng heo chó.”
Trọng Nham không hiểu kiểu logic thế này: “Anh chậm trễ tuổi thanh xuân của Cung Chất còn cho là đúng tình hợp lý?”
Trình Úy quét mắt nhìn cậu một cái, ánh nhìn tối tăm: “Việc này khẳng định chưa có ai nói lại với chú rồi, để anh kể lại ngắn gọn cho chú nghe. Cung nhị từ nhỏ không phải đã thích đi theo anh sao? sau đó có một lần, có người muốn bắt cóc cháu đích tôn Trình gia, còn tiện tay bắt cóc luôn cả cậu ấy theo.”
Trọng Nham theo bản năng ngồi ngay ngắn.
“Chi tiết bên trong chi mình anh biết.” Trình Úy khoát tay, tựa như muốn vứt bỏ thứ gì đang cầm trong tay: “Dù sao tên bắt cóc là muốn giết anh, kết quả lại làm Cung Chất bị thương. Khi cảnh sát cứu được bọn anh ra, cậu ấy vì mất máu quá nhiều mà đã ngất xỉu, thiếu chút nữa còn không cứu được.”
Trọng Nham không biết nói gì cho phải, chỉ cảm thấy đôi khi sự việc được kể lại bằng chính người trong cuộc ít nhiều cũng sẽ đáng tin hơn. Trong lòng cậu khó hiểu sinh ra tia đồng bệnh tương liên với Trình Úy.
“Khi đó các anh bao nhiêu tuổi?”
“13.” Trình Úy không nguyện ý nhớ lại: “Hoặc 14.”
Trọng Nham gật đầu, đối với con trai mà nói, đó là cũng là độ tuổi có những rung động đầu đời. có thể nói khi đó Cung Chất đã thích nam nhân đang ngồi đối diện cậu đây.
“Sau đó cậu ấy nói thích anh, ngay cả mẹ anh cũng chỉ biết thở dài, nói đáng tiếc cậu ấy lại là nam, không biết sau này anh có gặp được người nào đối tốt với anh như cậu ấy hay không.” Trình Úy cười khổ: “Đó là mẹ anh đấy, chú thử ngẫm lại xem, đến cả bà ấy cũng nói như vậy, thì người khác sẽ thấy thế nào? Anh khi đó thật sự…”
Thật sự không muốn ló mặt ra ngoài. Trọng Nham thầm nghĩ, tựa như chính cậu năm đó.
“Cung Chất không sai.” Trọng Nham khẽ thở dài, Cung Chất quả thật không có lỗi, nhưng vận mệnh giống như đang muốn đùa giỡn anh ta mới khiến anh ta gặp được anh, coi như số phận anh ta hơi kém một chút đi.
“Anh cũng không nói cậu ấy sai.” Trình Úy nói: “Nhưng cho dù là đồ ăn có ngon đến mấy thì cảm giác giữa việc mình tự nguyện ăn với bị người khác bắt buộc ép ăn, có thể giống nhau sao?”
Trọng Nham không biết nên nói gì nữa. Nội tình câu chuyện đã vượt quá khả năng phán đoán của cậu.
“Vậy anh cũng không nên đùa bỡn tình cảm của anh ta chứ.”
Trình Úy buồn bực nhìn cậu: “Chú không thấy người bị đùa-bỡn mới là anh sao? Anh cũng đã đính hôn, cuộc sống của anh đã được an bài xong xuôi hết rồi, còn muốn thế nào nữa?”
“Bên cạnh anh đã có rất nhiều người vậy mà vẫn còn muốn loạn dụ-dỗ người khác.”
Trình Úy đối với loại chỉ trích này không thèm để ý: “Chú cũng đã nói là dụ-dỗ rồi, ngươi tình ta nguyện cũng đâu phải là cường đoạt dân nam.”
Trọng Nham nhớ tới gương mặt đơn thuần của Cung Chất, trong lòng thật sự có một loại cảm giác nói không nên lời.
Trình Úy lại hỏi: “Chú rốt cuộc đã nói thế nào với Cung Chất?”
Trọng Nham hỏi lại anh ta: “Anh thật sự muốn biết?”
“Có phải bữa cơm ngày đó…” Trình Úy nghĩ nghĩ: “Cậu đã lắp camera trong phòng ăn?”
Trọng Nham mỉm cười: “Cũng gần như thế.”
Trình Úy vốn chỉ tò mò hỏi, nhưng nghe cậu nói như vậy, cũng không muốn hỏi tiếp nữa, chỉ lắc đầu nói: “Với sự tinh ranh này của chú, anh cũng không dám cua chú đâu. Anh đây vẫn thích tiểu bạch thỏ tâm tư đơn thuần hơn — tiểu bạch thỏ thực sự ấy.”
Trọng Nham mỉm cười: “Dựa vào yêu cầu này của anh, thì Cung nhị đúng là tiểu bạch thỏ chân chính.”
Trình Úy vội vàng xua tay: “Chú tha cho anh đi.”
“Vậy không nói tới cái này nữa.” Trọng Nham kêu phục vụ mang thêm mấy chai bia nữa: “Đúng rồi, tôi còn chuyện này muốn hỏi anh, nhà anh có phải cũng làm kinh doanh không?”
Trình Úy hỏi lại: “Chú muốn hỏi phương diện nào?”
Tm nói: “Mỹ phẩm.”
“Chú hỏi cái này làm gì?”
Trọng Nham cũng không ngại gạt hắn: “Bởi vì tôi đang định làm cái này.”
Trên mặt Trình Úy lộ ra tia hứng thú: “Cậu muốn kinh doanh? Tiền vốn từ đâu mà có?”
“Lý tiên sinh cho tôi ít tiền tiêu vặt, tôi dùng đầu tư tương lai có kỳ hạn.” Trọng Nham muốn tạo quan hệ với Trình gia, việc này tự nhiên cũng không cần phải giấu diếm: “Hơn nữa cũng đang cùng hợp tác với hai người khác, đang chuẩn bị đầu tư.”
“Anh còn đang thắc mắc sao chú lại chủ động mời anh ăn cơm, hóa ra là há miệng mắc quai, không có ý tốt.” Trình Úy cho tới bây giờ mới ngộ ra vài phần: “Nói đi, chú có ý gì?”
“Không có ý gì.” Trọng Nham thành thật lắc đầu: “Chỉ khi nhìn thấy anh, mới chợt nhớ tới cái hiệp hội mỹ phẩm gì đó, là Trình gia đứng đầu đúng không?”
Nói tới chuyện này, Trình Úy tự động từ hình thức chủ sơn trại chuyển sang bộ dạng tinh anh, cả người khí chất đều thay đổi: “Hiện tại có rất nhiều loại hiệp hội, nhưng mà, hoạt động không chút chất lượng.”
Trọng Nham biết những lời này chỉ làm nền, vội vàng theo lời hắn hỏi: “Vậy cái hội do Trình gia đứng đầu thì sao?”
Trình Úy dùng đầu đũa chấm chấm chút bia, trên mặt bàn vẽ một cái sơ đồ đơn giản: “Cái hội mà Trình gia đứng đầu, tên đầy đủ là hiệp hội các doanh nghiệp sản xuất mỹ phẩm và nước hoa. Đã được Bộ Nội vụ phê chuẩn, tôn chỉ là xúc tiến ngành nghề sản xuất phát triển, hơn nữa giữa chính phủ và các doanh nghiệp có một mối ràng buộc liên kết chặt chẽ. Đây là một tổ chức phi lợi nhuận bao gồm hơn một trăm đơn vị doanh nghiệp có mặt trên toàn quốc. Hiệp hội hoạt động dựa theo cơ cấu hội viên và quyền lực cao nhất thuộc về nhóm hội viên tiêu biểu.”
Trình Úy nghiêm túc, Trọng Nham nghe cũng thực chăm chú, về sau còn muốn lấn sâu vào thị trường này, nếu cậu chỉ là một thường dân, trong lòng ít nhiều cũng sẽ có chút áp lực.
“Gia nhập hiệp hội đó có gì tốt?”
“Chú hỏi như vậy rất giống con buôn.” Trình Úy bất mãn: “Không nghe anh nói sao? xúc tiến ngành nghề phát triển, giữa chính phủ và doanh nghiệp có mỗi quan hệ ràng buộc liên kết chặt chẽ.”
“Nghiệp (doanh nhân) quan (quan chức) cấu kết sao.” Trọng Nham đã hiểu lý giải của hắn: “Tôi hiểu rồi.”
Trình Úy liếc mắt xem thường: “Tóm lại là có chuyện như vậy, hiệp hội định kỳ họp mặt, chia sẻ những kỹ thuật mới, thành quả mới, đồng thời xúc tiến giao lưu lẫn nhau.”
Trọng Nham cân nhắc, gia nhập hiệp hội này cơ hồ cũng có nhiều chỗ tốt, ít nhất trong giới thương nhân cũng gia tăng danh tiếng: “Muốn gia nhập hiệp hội này cần điều kiện gì không?”
Trình Úy nhìn cậu: “Chú đùa hay thật?”
“Đương nhiên thật.” Trọng Nham trừng hắn: “Anh coi tôi nãy giờ đang kể chuyện cười à?”
Biểu tình Trình Úy cứng ngắc một chút: “Nếu chú nói thật thì không cần điều kiện gì cả, chờ anh về lấy giấy tờ gia nhập cho chú xem.”
Trọng Nham vội nói: “Được, vậy cám ơn anh trước.”
Trình Úy cười lạnh: “Cũng không thể ăn không một bữa của chú.”
“Không thể nói như vậy.” Trọng Nham vội vàng đứng dậy rót bia cho cả hai: “Hợp tác chính là cùng phát triển, chẳng lẽ tôi tìm anh chỉ là muốn chiếm tiện nghi sao?”
Trình Úy hỏi cậu: “Cậu muốn kinh doanh, rốt cuộc là kinh doanh cái gì?”
“Chủ yếu là tinh dầu thơm.” Trọng Nham nói: “Chiết xuất tinh dầu từ hoa cỏ.”
Trình Úy nghĩ nghĩ:”Nếu như vậy, về sau có khi lại có cơ hội hợp tác thật đấy.”
Trọng Nham tâm nói: tất nhiên rồi, nếu không lão tử mời mi ăn cơm làm gì, lão tử cũng không phải thừa tiền. đời trước Trình Úy tuy rằng bị cậu thu thập, nhưng cậu cũng từng hợp tác với đương gia Trình gia khi đó, Trình gia làm ăn buôn bán thế nào, cậu sao có thể không biết. chẳng qua có chút nhớ không rõ Trình gia bắt đầu thành lập cái hiệp hội kia từ năm nào. Cậu chỉ nhớ hiệp hội này về sau phát triển không tồi, sức ảnh hưởng trong ngành này rất lớn, nếu về sau muốn lấn sâu vào thị trường này, vậy trước mắt nên chiếm trước một chỗ đương nhiên càng có lợi.
Trọng Nham cười nói: “Vậy tôi kính Trình thiếu trước, hy vọng về sau có cơ hội hợp tác.”
Trình Úy như có điều suy nghĩ đánh giá nam hài trước mặt, kỳ thật nghiêm túc ngẫm lại, Trọng Nham tâm tư linh hoạt, sau lưng còn có Lý gia chống đỡ, về sau nói không chừng lại được việc, trước tiên kết bạn hữu nghị cũng không tồi.
“Trường Giang sóng sau đè sóng trước, trò giỏi hơn thầy*.” Trình Úy cầm cốc bia chạm cốc với cậu: “Tôi chúc cậu mã đáo thành công.”
(*Nguyên văn là câu “Phù dong vạn lí tiêu tương lộ, sồ phượng thanh vu lão phượng thanh” cũng có nghĩa tương tự với câu Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nên tớ thay thế luôn cho dễ hiểu nhé.)
Hết
Trọng Nham uống một ngụm bia lạnh, thoải mái híp mắt lại: “Thế nào, mùa hè ăn lẩu cũng thú vị đấy chứ?”
Nam nhân ngồi ở đối diện cậu vùi đầu vào ăn, cũng không thèm ngẩng lên nói: “Chú nói xem có ai mời khách như chú không, không cho khách chọn chỗ thì thôi lại còn chọn món chú thích ăn?”
Trọng Nham vô tội nhìn hắn: “Không phải có câu khách tùy chủ đó sao?”
Trình Úy cầm cốc bia tu ừng ực một hơi hết cả cốc: “Khách tùy chủ có thể dùng như vậy sao?”
Trọng Nham bật cười: “Thích ăn hay không thì tôi cũng đã mời anh một bữa rồi, coi như trả hết nhân tình cho anh, thế là huề.”
Trình Úy nghe cậu nói như vậy, biểu tình trên mặt có chút biến đổi ý vị sâu sa: “Tiểu Trọng Nham, chú em âm thầm giở trò quỷ gì, chú tưởng anh không biết sao?”
Tim Trọng Nham nhảy dựng lên: “Cái gì?”
Trình Úy hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải do chú em giở trò quỷ thì sao Cung Chất có thể chia tay đơn giản với anh như thế?”
Trọng Nham giật giật khóe môi, nam nhân này quả nhiên không dễ lừa.
Trình Úy cầm luôn cả đĩa thịt bò thái lát được xếp thành hình bông hoa gạt toàn bộ vào trong nồi lẩu, lông mày vì nhiệt khí mà nhíu lại: “Gọi phục vụ mang thêm hai đĩa thịt bò nữa đi, anh đây còn chưa ăn no đâu.”
Trọng Nham bất đắc dĩ, đây là muốn thay đổi biện pháp gây sức ép cho cậu sao. cậu và Trình Úy đều không thích đang ăn có người đứng nhìn mình chằm chằm, nên toàn bộ nhân viên phục vụ đều đã bị đuổi đi hết, nếu muốn gọi thêm gì đó, chỉ có thể tự mình xuất mã. Trọng Nham chạy ra gọi nhân viên phục vụ vào, lại order thêm hai đĩa thịt bò và mực tươi cho Trình Úy.
Trình Úy cầm chai bia rót cho cả hai: “Nào, đến, cạn.”
Trọng Nham lắc đầu: “Anh là uống say, hiện nguyên hình sao?” cậu nhớ rõ Trình Úy bình thường đều diễn bộ dạng công tử văn nhã, nhưng câu nói kia lại lộ ra vài phần khí chất hoang dã. Hình tượng khác biệt quá lớn khiến cậu quả thật chưa tiếp nhận được. Lần ăn cơm trước hắn còn băn khoăn cậu chưa thành niên, có nên uống rượu hay không, lần này trực tiếp muốn cùng cậu “cạn” luôn, giống như đã sớm rũ bỏ hoàn toàn hình tượng Trình công tử tao nhã trước kia trở thành trại chủ sơn trại.
Trình trại chủ cầm cốc bia hừ lạnh một tiếng: “Hiện tại anh đây không tính cua chú, chú còn giả bộ cái gì?”
Trọng Nham nhất thời bật cười.
Trình Úy cười tà nhìn cậu, trong mắt mang theo chút khiển trách: “Bản công tử hảo ý mời chú ăn cơm, chú lại lén lút sau lưng anh bày trò? Có phải có người sau lưng giúp chú bày trò không? Hay là chú coi trọng Cung Chất, có gì cứ nói thẳng ra với anh.”
Trọng Nham suýt nữa phun hết bia ra ngoài: “Ai nói với anh là tôi coi trọng anh ta?”
Trình Úy cầm cây đũa chỉ chỉ vào cậu: “Không coi trọng cậu ta thì chú tới quầy rầy anh làm gì hở?”
Trọng Nham cũng biết chuyện này ở trước mặt Trình Úy mình có chút đuối lý, vội cầm cốc bia, đứng lên nói: “Là tôi làm mà không nói, tôi bồi tội với anh, tôi tự phạt.” nói xong uống cạn cốc bia còn dốc ngược xuống, lại vươn tay với lấy một chai bia mới.
Trình Úy vươn tay đoạt chai bia cậu đang cầm lại, căm giận nói: “Đủ rồi, còn tiếp tục người ta không biết lại tưởng anh đây khi dễ trẻ con, mẹ nó chứ.”
Trọng Nham bị hắn ấn ngồi xuống, cậu sống lại cũng đã gần được 1 năm, 1 năm qua đã gặp gỡ không ít người, hầu như tất cả đều coi cậu là trẻ con mà đối xử, hôm nay ngồi trước mặt Trình Úy, ma xui quỷ khiến thế nào lại có cảm giác như đang ngồi uống rượu huyên thuyên trò chuyện với người cùng lứa tuổi ở quán ven đường — loại chuyện này rất nhiều năm trước cậu cùng từng trải qua, khi đó vừa mới lên đại học, cùng với đám bạn bè cùng trường, buổi tối ngủ không được rủ nhau khu chợ đêm ở sau trường đánh chén một bữa, có đôi khi còn đi hát tới nửa đêm mới mò về.
Những chuyện xa xôi như vậy, chi tiết cũng đã trở nên mơ hồ, giờ nhớ lại vẫn cảm thấy thực thân thiết.
“Tôi thật sự không coi trọng Cung Chất.” Nếu đã nói tới đề tài này, Trọng Nham cảm thấy đơn giản giải thích rõ ràng vẫn tốt hơn: “Tôi chỉ cảm thấy Cung Chất khi yêu đều rất đơn thuần, anh như vậy đùa giỡn anh ta, chỉ hại người hại mình chứ có tác dụng gì đâu?”
Trình Úy không lên tiếng.
“Tôi rất thích Cung nhị thiếu gia.” Trọng Nham cũng không rõ suy nghĩ của Trình Úy thế nào nhưng nếu hắn đã nhận định chuyện bị mình phá hư, vậy không thể tiếp tục khiến hắn hiểu lầm động cơ của mình: “Chỉ là thích đơn thuần, không có ý gì khác. Anh không biết đứa trẻ như Cung nhị luôn khiến người khác yêu thương sao?!”
Trình Úy bỏ đũa xuống, uống một ngụm bia: “Trọng Nham, chú em biết không, anh và Cung nhị cũng xem như trúc mã. Từ nhỏ lớn lên bên nhau. Khi còn bé, cậu ấy đã thích đi theo anh, luôn mở miệng gọi anh ơi, anh ơi, khiến Cung Hạo tức muốn chết.”
“Thật hiếm có.” Trọng Nham chân tâm thực lòng hâm mộ: “Có thể khiến một người từ nhỏ đã yêu mình, lại còn định yêu anh cả đời.”
Trên mặt Trình Úy lộ ra chút biểu tình trầm trọng: “Anh trước kia cũng tự khuyên nhủ mình như vậy.”
“Khuyên nhủ?”
Trình Úy lại một hơi cạn sạch số bia còn lại trong cốc: “Đúng vậy, khuyên nhủ. Không hiểu đúng không? Anh thiếu cậu ấy một cái nhân tình thật lớn thật lớn, cho dù cậu ấy có làm gì, nếu anh không cảm kích thì trong mắt người khác anh sẽ là một tên hỗn đản không bằng heo chó.”
Trọng Nham không hiểu kiểu logic thế này: “Anh chậm trễ tuổi thanh xuân của Cung Chất còn cho là đúng tình hợp lý?”
Trình Úy quét mắt nhìn cậu một cái, ánh nhìn tối tăm: “Việc này khẳng định chưa có ai nói lại với chú rồi, để anh kể lại ngắn gọn cho chú nghe. Cung nhị từ nhỏ không phải đã thích đi theo anh sao? sau đó có một lần, có người muốn bắt cóc cháu đích tôn Trình gia, còn tiện tay bắt cóc luôn cả cậu ấy theo.”
Trọng Nham theo bản năng ngồi ngay ngắn.
“Chi tiết bên trong chi mình anh biết.” Trình Úy khoát tay, tựa như muốn vứt bỏ thứ gì đang cầm trong tay: “Dù sao tên bắt cóc là muốn giết anh, kết quả lại làm Cung Chất bị thương. Khi cảnh sát cứu được bọn anh ra, cậu ấy vì mất máu quá nhiều mà đã ngất xỉu, thiếu chút nữa còn không cứu được.”
Trọng Nham không biết nói gì cho phải, chỉ cảm thấy đôi khi sự việc được kể lại bằng chính người trong cuộc ít nhiều cũng sẽ đáng tin hơn. Trong lòng cậu khó hiểu sinh ra tia đồng bệnh tương liên với Trình Úy.
“Khi đó các anh bao nhiêu tuổi?”
“13.” Trình Úy không nguyện ý nhớ lại: “Hoặc 14.”
Trọng Nham gật đầu, đối với con trai mà nói, đó là cũng là độ tuổi có những rung động đầu đời. có thể nói khi đó Cung Chất đã thích nam nhân đang ngồi đối diện cậu đây.
“Sau đó cậu ấy nói thích anh, ngay cả mẹ anh cũng chỉ biết thở dài, nói đáng tiếc cậu ấy lại là nam, không biết sau này anh có gặp được người nào đối tốt với anh như cậu ấy hay không.” Trình Úy cười khổ: “Đó là mẹ anh đấy, chú thử ngẫm lại xem, đến cả bà ấy cũng nói như vậy, thì người khác sẽ thấy thế nào? Anh khi đó thật sự…”
Thật sự không muốn ló mặt ra ngoài. Trọng Nham thầm nghĩ, tựa như chính cậu năm đó.
“Cung Chất không sai.” Trọng Nham khẽ thở dài, Cung Chất quả thật không có lỗi, nhưng vận mệnh giống như đang muốn đùa giỡn anh ta mới khiến anh ta gặp được anh, coi như số phận anh ta hơi kém một chút đi.
“Anh cũng không nói cậu ấy sai.” Trình Úy nói: “Nhưng cho dù là đồ ăn có ngon đến mấy thì cảm giác giữa việc mình tự nguyện ăn với bị người khác bắt buộc ép ăn, có thể giống nhau sao?”
Trọng Nham không biết nên nói gì nữa. Nội tình câu chuyện đã vượt quá khả năng phán đoán của cậu.
“Vậy anh cũng không nên đùa bỡn tình cảm của anh ta chứ.”
Trình Úy buồn bực nhìn cậu: “Chú không thấy người bị đùa-bỡn mới là anh sao? Anh cũng đã đính hôn, cuộc sống của anh đã được an bài xong xuôi hết rồi, còn muốn thế nào nữa?”
“Bên cạnh anh đã có rất nhiều người vậy mà vẫn còn muốn loạn dụ-dỗ người khác.”
Trình Úy đối với loại chỉ trích này không thèm để ý: “Chú cũng đã nói là dụ-dỗ rồi, ngươi tình ta nguyện cũng đâu phải là cường đoạt dân nam.”
Trọng Nham nhớ tới gương mặt đơn thuần của Cung Chất, trong lòng thật sự có một loại cảm giác nói không nên lời.
Trình Úy lại hỏi: “Chú rốt cuộc đã nói thế nào với Cung Chất?”
Trọng Nham hỏi lại anh ta: “Anh thật sự muốn biết?”
“Có phải bữa cơm ngày đó…” Trình Úy nghĩ nghĩ: “Cậu đã lắp camera trong phòng ăn?”
Trọng Nham mỉm cười: “Cũng gần như thế.”
Trình Úy vốn chỉ tò mò hỏi, nhưng nghe cậu nói như vậy, cũng không muốn hỏi tiếp nữa, chỉ lắc đầu nói: “Với sự tinh ranh này của chú, anh cũng không dám cua chú đâu. Anh đây vẫn thích tiểu bạch thỏ tâm tư đơn thuần hơn — tiểu bạch thỏ thực sự ấy.”
Trọng Nham mỉm cười: “Dựa vào yêu cầu này của anh, thì Cung nhị đúng là tiểu bạch thỏ chân chính.”
Trình Úy vội vàng xua tay: “Chú tha cho anh đi.”
“Vậy không nói tới cái này nữa.” Trọng Nham kêu phục vụ mang thêm mấy chai bia nữa: “Đúng rồi, tôi còn chuyện này muốn hỏi anh, nhà anh có phải cũng làm kinh doanh không?”
Trình Úy hỏi lại: “Chú muốn hỏi phương diện nào?”
Tm nói: “Mỹ phẩm.”
“Chú hỏi cái này làm gì?”
Trọng Nham cũng không ngại gạt hắn: “Bởi vì tôi đang định làm cái này.”
Trên mặt Trình Úy lộ ra tia hứng thú: “Cậu muốn kinh doanh? Tiền vốn từ đâu mà có?”
“Lý tiên sinh cho tôi ít tiền tiêu vặt, tôi dùng đầu tư tương lai có kỳ hạn.” Trọng Nham muốn tạo quan hệ với Trình gia, việc này tự nhiên cũng không cần phải giấu diếm: “Hơn nữa cũng đang cùng hợp tác với hai người khác, đang chuẩn bị đầu tư.”
“Anh còn đang thắc mắc sao chú lại chủ động mời anh ăn cơm, hóa ra là há miệng mắc quai, không có ý tốt.” Trình Úy cho tới bây giờ mới ngộ ra vài phần: “Nói đi, chú có ý gì?”
“Không có ý gì.” Trọng Nham thành thật lắc đầu: “Chỉ khi nhìn thấy anh, mới chợt nhớ tới cái hiệp hội mỹ phẩm gì đó, là Trình gia đứng đầu đúng không?”
Nói tới chuyện này, Trình Úy tự động từ hình thức chủ sơn trại chuyển sang bộ dạng tinh anh, cả người khí chất đều thay đổi: “Hiện tại có rất nhiều loại hiệp hội, nhưng mà, hoạt động không chút chất lượng.”
Trọng Nham biết những lời này chỉ làm nền, vội vàng theo lời hắn hỏi: “Vậy cái hội do Trình gia đứng đầu thì sao?”
Trình Úy dùng đầu đũa chấm chấm chút bia, trên mặt bàn vẽ một cái sơ đồ đơn giản: “Cái hội mà Trình gia đứng đầu, tên đầy đủ là hiệp hội các doanh nghiệp sản xuất mỹ phẩm và nước hoa. Đã được Bộ Nội vụ phê chuẩn, tôn chỉ là xúc tiến ngành nghề sản xuất phát triển, hơn nữa giữa chính phủ và các doanh nghiệp có một mối ràng buộc liên kết chặt chẽ. Đây là một tổ chức phi lợi nhuận bao gồm hơn một trăm đơn vị doanh nghiệp có mặt trên toàn quốc. Hiệp hội hoạt động dựa theo cơ cấu hội viên và quyền lực cao nhất thuộc về nhóm hội viên tiêu biểu.”
Trình Úy nghiêm túc, Trọng Nham nghe cũng thực chăm chú, về sau còn muốn lấn sâu vào thị trường này, nếu cậu chỉ là một thường dân, trong lòng ít nhiều cũng sẽ có chút áp lực.
“Gia nhập hiệp hội đó có gì tốt?”
“Chú hỏi như vậy rất giống con buôn.” Trình Úy bất mãn: “Không nghe anh nói sao? xúc tiến ngành nghề phát triển, giữa chính phủ và doanh nghiệp có mỗi quan hệ ràng buộc liên kết chặt chẽ.”
“Nghiệp (doanh nhân) quan (quan chức) cấu kết sao.” Trọng Nham đã hiểu lý giải của hắn: “Tôi hiểu rồi.”
Trình Úy liếc mắt xem thường: “Tóm lại là có chuyện như vậy, hiệp hội định kỳ họp mặt, chia sẻ những kỹ thuật mới, thành quả mới, đồng thời xúc tiến giao lưu lẫn nhau.”
Trọng Nham cân nhắc, gia nhập hiệp hội này cơ hồ cũng có nhiều chỗ tốt, ít nhất trong giới thương nhân cũng gia tăng danh tiếng: “Muốn gia nhập hiệp hội này cần điều kiện gì không?”
Trình Úy nhìn cậu: “Chú đùa hay thật?”
“Đương nhiên thật.” Trọng Nham trừng hắn: “Anh coi tôi nãy giờ đang kể chuyện cười à?”
Biểu tình Trình Úy cứng ngắc một chút: “Nếu chú nói thật thì không cần điều kiện gì cả, chờ anh về lấy giấy tờ gia nhập cho chú xem.”
Trọng Nham vội nói: “Được, vậy cám ơn anh trước.”
Trình Úy cười lạnh: “Cũng không thể ăn không một bữa của chú.”
“Không thể nói như vậy.” Trọng Nham vội vàng đứng dậy rót bia cho cả hai: “Hợp tác chính là cùng phát triển, chẳng lẽ tôi tìm anh chỉ là muốn chiếm tiện nghi sao?”
Trình Úy hỏi cậu: “Cậu muốn kinh doanh, rốt cuộc là kinh doanh cái gì?”
“Chủ yếu là tinh dầu thơm.” Trọng Nham nói: “Chiết xuất tinh dầu từ hoa cỏ.”
Trình Úy nghĩ nghĩ:”Nếu như vậy, về sau có khi lại có cơ hội hợp tác thật đấy.”
Trọng Nham tâm nói: tất nhiên rồi, nếu không lão tử mời mi ăn cơm làm gì, lão tử cũng không phải thừa tiền. đời trước Trình Úy tuy rằng bị cậu thu thập, nhưng cậu cũng từng hợp tác với đương gia Trình gia khi đó, Trình gia làm ăn buôn bán thế nào, cậu sao có thể không biết. chẳng qua có chút nhớ không rõ Trình gia bắt đầu thành lập cái hiệp hội kia từ năm nào. Cậu chỉ nhớ hiệp hội này về sau phát triển không tồi, sức ảnh hưởng trong ngành này rất lớn, nếu về sau muốn lấn sâu vào thị trường này, vậy trước mắt nên chiếm trước một chỗ đương nhiên càng có lợi.
Trọng Nham cười nói: “Vậy tôi kính Trình thiếu trước, hy vọng về sau có cơ hội hợp tác.”
Trình Úy như có điều suy nghĩ đánh giá nam hài trước mặt, kỳ thật nghiêm túc ngẫm lại, Trọng Nham tâm tư linh hoạt, sau lưng còn có Lý gia chống đỡ, về sau nói không chừng lại được việc, trước tiên kết bạn hữu nghị cũng không tồi.
“Trường Giang sóng sau đè sóng trước, trò giỏi hơn thầy*.” Trình Úy cầm cốc bia chạm cốc với cậu: “Tôi chúc cậu mã đáo thành công.”
(*Nguyên văn là câu “Phù dong vạn lí tiêu tương lộ, sồ phượng thanh vu lão phượng thanh” cũng có nghĩa tương tự với câu Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nên tớ thay thế luôn cho dễ hiểu nhé.)
Hết
Tác giả :
Ngưu Giác Cung