Trọng Nham
Chương 39: Ông trời tác hợp
Mãi cho tới khi lên xe, Lý Duyên Lân vẫn còn thầm mắng Trọng Nham, nói cậu âm hiểm, vô duyên vô cớ bán đứng mình. Còn nói cậu ta không có suy nghĩ, tốt xấu gì mình cũng tặng cậu ta một căn nhà, một chút tình cảm cũng không có vv..vv… Lý Duyên Kỳ cũng biết trong lòng em trai nghẹn khí, cũng không quản, kệ cậu muốn nói gì thì nói.
Nhưng Ôn Hạo nghe vậy vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được đánh gãy mấy lời lẩm bẩm của Lý Duyên Lân: “Trọng Nham cần gì phải giữ giao tình với con? Chú nhớ không lầm thì giao tình duy nhất giữa hai đứa chính là con từng sai người tới đánh cậu ta một trận.”
Lý Duyên Lân im bặt. Những cái đó sao cậu có thể không biết chứ? Cậu chỉ đang tức giận, cậu không muốn về Lý gia, không muốn nhìn thấy cái thằng ranh hai mặt Lý Ngạn Thanh được ba che chở, hơn nữa còn không muốn nhìn thấy ông nội âm dương quái khí luôn lấy Lý Ngạn Thanh ra so sánh với anh hai. Lý Ngạn Thanh là cái quái gì, trừ bỏ nịnh hót ra có chỗ nào có thể so được với anh hai? Lý Duyên Lân cảm thấy ông nội nhà mình nhất định là sống quá lâu nên đã già mà hồ đồ rồi.
Lý Duyên Lân hừ lạnh một tiếng: “Cậu ta còn muốn phủi sạch quan hệ với nhà chúng ta luôn đó.”
“Thế không tốt à?” Ôn Hạo hỏi lại: “Chẳng lẽ hai đứa muôn nhìn thấy cậu ta giống như Lý Ngạn Thanh vào ở trong Lý gia, sau đó xum xoe quanh ông nội mấy đứa nịnh hót sao?”
Hai anh em đều không nói gì.
Ôn Hạo nói tiếp: “Thừa dịp đại ca không có ở đây, chú có mấy câu thật lòng muốn nói với hai đứa. A Kỳ, chú nhìn con lớn lên, cho dù lão gia tử có nói gì, con cảm thấy chú sẽ nguyện ý thấy Lý gia được trao vào tay ai?”
Lý Duyên Kỳ qua gương chiếu hậu nhìn hắn một cái, ánh mắt ôn hòa: “Chú hai, con đã biết.”
“Biết được thì hãy giữ vững tinh thần.” Ôn Hạo vỗ vỗ vai anh, “Trọng Nham không có hứng thú với Lý gia, còn thằng nhóc Lý Ngạn Thanh không có căn cơ, lại bấp bênh, chuyện này nhất định không thành, cho dù có nịnh lão gia tử tâm hoa nộ phóng cũng vô dụng.”
Lý Duyên Kỳ gật đầu.
Ôn Hạo quay sang quở trách Lý Duyên Lân: “Còn con nữa, con không thể kiềm chế tính tình của mình được à? Con làm như vậy trong lòng thống khoái nhưng trên thực tế thì có ích lợi gì?”
Lý Duyên Lân cúi gằm mặt không lên tiếng.
“Hai đứa phải biết đồng tâm hiệp lực, hỗ trợ giúp đỡ nhau chứ. Không thể cứ để A Kỳ ở phía trước xông pha chiến đấu còn con chỉ biết ở phía sau phá rối ngáng chân nó. Cái câu kia nói thế nào ấy nhỉ?” Ôn Hạo nghĩ nghĩ: “Đồng đội heo à?” (nguyên văn câu này là: không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!)
Sắc mặt Lý Duyên Lân lập tức đỏ bừng bừng: “Chú mới là đồng đội heo.”
Lý Duyên Kỳ mỉm cười lắc đầu, vươn tay xoa xoa đầu Lý Duyên Lân: “Chú hai là muốn nhắc nhở chúng ta, chứ không phải nói em là heo. Đừng thần kinh.”
Ôn Hạo không hé răng, nhưng trong lòng hắn thật sự cảm thấy Lý Duyên Lân ở sau lưng anh hai nó, chỉ biết phá rối thì có ích lợi gì? Càng thế thì các trưởng bối càng thêm chú ý tới Lý Ngạn Thanh, đồng thời cũng càng thêm bất mãn với anh em chúng nó — thực hiển nhiên Lý Duyên Lân nổi điên không suy nghĩ như vậy không chỉ mình nói chịu, làm không tốt đám người kia còn cảm thấy là do Lý Duyên Kỳ xui dại em trai đi khi dễ Lý Ngạn Thanh không chừng.
Lý Duyên Lân một đường trầm mặc, khi gần tới nhà chính Lý gia, lại đột nhiên mở miệng: “Em muốn sang Pháp cùng Tiểu Chất.”
Lý Duyên Kỳ bất giác giẫm mạnh chân phanh hỏi lại: “Cái gì?”
Ôn Hạo ngồi ở ghế sau, nhất thời không đề phòng, thiếu chút nữa cụng đầu vào lưng ghế phía trước.
Lý Duyên Lân nhìn tay mình đang đặt trên đầu gối, thấp giọng nói: “Căn nhà này khiến em cảm thấy rất phiền chán, vừa nghĩ tới mỗi ngày ở đó đều nhìn thấy gương mặt mình ghét là ngày đó một chút lạc thú cũng không có. Mỗi ngày trong đầu chỉ nghĩ tới việc muốn giết chết thằng đó, nhưng ngoài mặt lại làm bộ như không có việc gì… rất khó.” Khóe miệng Lý Duyên Lân nổi lên một tia cười khổ: “Anh hai, em cảm thấy em đã sắp nhịn không nổi nữa rồi.”
Lý Duyên Kỳ tay nắm vô lăng trầm mặc không nói, vừa nghĩ tới Lý Duyên Lân vì cái gì mà muốn rời đi, trong lòng anh liền dâng lên một nỗi hận ý mãnh liệt. anh không muốn Lý Duyên Lân rời khỏi mình, nhưng anh lại càng không muốn em ấy chịu ủy khuất.
Trong lòng Lý Duyên Kỳ đấu tranh mâu thuẫn: “Em để anh suy nghĩ đã.”
Ôn Hạo ở bên cạnh thở dài: “Cần gì phải nghĩ? người phải rút lui cũng không phải là con.” Hắn cảm thấy chính hắn cũng không hiểu suy nghĩ của Lý lão gia tử, Lý Duyên Kỳ từ trước tới nay luôn được gia tộc xem như người thừa kế mà bồi dưỡng tỉ mỉ, chuyện làm ăn trong công ty nó cũng đã bắt đầu tiếp nhận một phần, tại sao tự dưng lại kéo thằng nhóc Lý Ngạn Thanh ù ù cạc cạc lên võ đài? Cho dù lão gia tử có thật sự áp dụng quy luật trong rừng cây lựa chọn cái cây cường hãn nhất, cho người đó lên làm người thừa kế, thì Lý Ngạn Thanh cũng còn quá nhỏ đi? tuy rằng ngoài miệng lão luôn nói thích đứa cháu nhỏ nhất này, cho nên mang theo bên người dạy dỗ nó, nhưng từ nhỏ đã mang theo bên người, ai cũng sẽ cảm thấy lão gia tử đang muốn bồi dưỡng cho nó. Trong lòng Ôn Hạo bỗng giật mình nhớ tới Trọng Nham, Lý lão gia chính bởi vì Trọng Nham tính tình kiệt ngạo bất tuân nên mới vứt bỏ không quản nó, chẳng lẽ… Trọng Nham cố ý biểu hiện như vậy?
Ôn Hạo hỏi Lý Duyên Lân: “Trọng Nham có nói gì không?”
“Cậu ta không có hảo cảm với nhà chúng ta, còn nói cậu ta đã tự kiếm tiền.” Lý Duyên Lân nghi hoặc nhìn hắn: “Là thật sao?”
Biểu tình Ôn Hạo biến hóa có chút cổ quái, nhưng vẫn gật đầu: “Hai tháng nay sinh hoạt phí đều đã trả lại hết.”
Hai anh em liếc nhìn nhau, hành động của Trọng Nham khiến bọn họ cảm thấy kỳ quái, nhưng không thể không nói, con người quật cường như vậy ít nhiều cũng khiến người ta sinh ra vài phần bội phục.
Ôn Hạo nghi hoặc hỏi Lý Duyên Lân: “Nó kiếm tiền thế nào?”
“Cậu ta nói cậu ta đầu tư tương lai.” Lý Duyên Lân nghiêng người hỏi Ôn Hạo: “Chú hai, đầu tư tương lai dễ làm vậy sao?”
Ôn Hạo cười khổ: “Bất luận loại đầu tư nào cũng đều có phiêu lưu, Trọng Nham tuổi còn nhỏ, có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân đã không dễ dàng rồi.”
Lý Duyên Lân trầm mặc một khắc, lại lần nữa quay lại đề tài lúc trước bỏ dở: “Anh hai, em muốn rời đi một thời gian. Em cảm thấy chỉ khi nào em rời khỏi vỏ bọc của Lý gia, em mới có thể chân chính tự làm được những chuyện mình nên làm.”
Lý Duyên Kỳ chậm rãi khởi động xe, giọng nói có hơi khàn khàn: “Em nghĩ kỹ chưa?”
Lý Duyên Lân gật đầu.
Kỳ thật, đứng dưới góc độ của Lý Duyên Kỳ, Ôn Hạo cảm thấy việc Lý Duyên Lân rời đi không có gì không tốt, rõ ràng thằng bé lưu lại sẽ chỉ càng khiến Lý Duyên Kỳ phân tâm.
Tạm thời tránh đi cũng là một biện pháp hay, Ôn Hạo thầm nghĩ, ít nhất thì thiếu đi một thằng nhóc hay gây chuyện, trong nhà cũng có thể thanh tĩnh hơn một chút, ngày ngày đao qua kiếm lại, đến chính hắn cũng sắp chịu không nổi.
Ôn Hạo đưa hai anh em về nhà, rồi đưa cả hai tới thư phòng lão gia tử, còn chưa đợi hắn kịp suyễn khí, lão gia tử đã lên tiếng trước: “Được rồi, để ông cháu ta nói chuyện riêng, A Hạo, con ra ngoài trước đi, nhớ đóng cửa cho ta.”
Ôn Hạo liếc mắt nhìn ông lão hơi gầy ngồi sau cái bàn gỗ tử đàn, biết ông sắp nổi giận với Lý Duyên Lân. Lý Thừa Vận và Trình Du đều không có ở nhà, phỏng chừng cũng đã sớm bị lão gia tử tìm cớ đuổi đi. nơi này trừ hắn ra không còn trưởng bối nào khác, Ôn Hạo lướt nhìn hai anh em vẫn đang đứng ở trong thư phòng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ba, ngài cũng đừng tức giận với chúng nó, A Lân đã biết sai rồi.”
Lý lão gia tử thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái: “Kêu lão Tôn mang một ấm trà vào đây.” Hồi còn trẻ lão cũng thuộc dạng cao lớn, cho dù về già có gầy đi, trên mặt cũng không có mấy lượng thịt, nhưng cặp mắt kia lại càng sắc bén linh hoạt như dao cau, cho dù là người kiêu ngạo tới đâu thì đứng trước mặt lão đều bất giác mà thu lại chút kiêu ngạo đó.
Ôn Hạo nghe vậy liền biết lão gia tử trong lòng cũng không quá tức giận, trên mặt cũng lộ ra ba phần ý cười: “Đã tối rồi, giờ ngài mà uống trà thì lát nữa sẽ không ngủ được, để con kêu lão Tôn pha cho ngài một ấm trà hoa cúc.”
Lý lão gia tử không nói gì, khoát tay áo ý bảo hắn nhanh đi đi. Ôn Hạo đến lúc này cũng không dám nói gì thêm, vội vàng ra ngoài thu xếp việc pha trà, lại tự mình mang vào, rót cho lão gia tử một chén, lúc này mới cúi người lui ra ngoài.
Đứng ngoài cửa thư phòng, Ôn Hạo lặng lẽ thở phào một cái. Kỳ thật trong chuyện này cũng chỉ tính là lũ nhỏ không hòa thuận với nhau, nếu muốn nói tới âm mưu quỷ kế gì đó thì cũng chưa tới, chuyện này nói lớn không lớn mà nói nhỏ không nhỏ, muốn xử lý chuyện này còn phải xem ý lão gia tử thế nào.
Giờ cũng đã gần nửa đêm, Ôn Hạo cũng không dám rời đi, chỉ còn cách lên lầu vào phòng mình. Đang phân vân không biết có nên gọi điện nói cho Lý Thừa Vận không thì chuông di động ở đầu giường bỗng vang lên.
Điện thoại là Trọng Nham gọi tới.
Ôn Hạo thoáng có chút kinh ngạc, khi bọn họ rời khỏi Sơn Thủy Loan, Trọng Nham cũng không xuống dưới, hắn còn tưởng đứa nhỏ này đã ngủ.
“Ôn tiên sinh?”
Ôn Hạo cảm thấy giọng nói của Trọng Nham nghe qua thập phần thanh tỉnh, không giống buồn ngủ, trong lòng thoáng có chút ngoài ý muốn: “Cậu còn chưa ngủ sao?”
Trọng Nham ừ một tiếng rồi nói: “Bây giờ nói chuyện có tiện không?”
Ôn Hạo nhìn lướt qua cửa phòng đã đóng kỹ: “Được, cậu có chuyện gì?”
Bên phía Trọng Nham vang lên tiếng lật giấy loạt xoạt: “Là thế này, tôi muốn mời anh hợp tác làm ăn với tôi, anh thấy thế nào?”
Tim Ôn Hạo nhảy dựng: “Cái gì?”
“Hợp tác.” Trọng Nham thản nhiên nói: “Lý Duyên Lân đã nói với anh rồi đúng không? Tôi đang đầu tư tương lai.”
Cổ họng Ôn Hạo thoáng có chút khô khốc: “Nói. Cậu đã làm bao lâu rồi?”
“Hơn hai tháng đi.” Trọng Nham thoáng tự hỏi một chút: “Nhưng tôi không định chỉ tập trung làm cái đó.”
Ôn Hạo cảm thấy có chút choáng váng, nhất thời không chắc là Trọng Nham đang nói giỡn hay nói thật: “Kiếm được bao nhiêu rồi? Sao cậu lại muốn hợp tác với tôi?”
Trọng Nham tựa hồ cười một chút: “Người lớn đáng tin, tôi chỉ biết mình anh. chẳng lẽ kêu tôi đi tìm Lý Thừa Vận?”
Ôn Hạo biết rõ thái độ của Trọng Nham với Lý Thừa Vận, đến bây giờ vẫn một hơi gọi “Lý tiên sinh”, nhưng cái đó cũng không có nghĩa là cậu ta tỏ ra kính trọng hắn, điểm ấy tự Ôn Hạo cũng hiểu được.
“Nói thật.”
Thanh âm Trọng Nham trở nên đứng đắn hơn: “Ôn tiên sinh, anh cũng biết tôi bao nhiêu tuổi… A, dù tuổi trong hộ khẩu đã được sửa, nhưng việc hợp tác kinh doanh với anh sẽ không thành vấn đề, điểm này anh có thể yên tâm. Tôi tuổi nhỏ, vừa mới lên thủ đô không bao lâu, rất nhiều chuyện chỉ dựa vào bản thân tôi sẽ không làm được. Anh cũng hiểu chứ?”
Ôn Hạo cảm thấy đây là lời nói thật.
Trọng Nham nói tiếp: “Tôi ở đây căn bản không có quan hệ, cho dù trong tay có tiền thì nhiều việc cũng khó thành. Nhưng còn anh, anh có năng lực, có gia thế, có quan hệ, nhưng lại luôn bị nhốt trong cái vòng luẩn quẩn Lý gia, anh chỉ thiếu cơ hội. anh không biết hai chúng ta là ông trời tác hợp sao?”
Ôn Hạo cười khổ: “Ông trời tác hợp không phải được dùng với nghĩa như thế.”
“Anh nghĩ chút đi,” giọng Trọng Nham bình thản không có gì khác lạ, nhưng ngữ khí chắc chắn, có một loại ma lực khiến người ta tin phục: “Thân thể, tính mạng anh đều gắn chặt với Lý gia, Ôn tiên sinh, anh không biết trong tình cảnh đó mà không mở trước đường lui cho mình thì sau này sẽ không quá an ổn sao? người thông minh cũng biết, không nên được ăn cả ngã về không.”
Trong lòng Ôn Hạo dấy lên nỗi sợ hãi mơ hồ.
“Anh nghĩ kỹ rồi gọi điện lại cho tôi.”
Thẳng tới khi Trọng Nham đã cúp máy, Ôn Hạo vẫn chưa hồi phục tinh thần. hắn luôn biết Trọng Nham dường như thông minh trước tuổi nhưng không ngờ Trọng Nham lại có thể trong một thời gian ngắn như vậy đã làm được như thế. Trọng Nham biết rõ tình cảnh của bản thân thế nào, càng đáng sợ hơn nữa là, cậu ta cũng biết rõ tình cảnh của hắn ra sao.
Ôn Hạo từ nhỏ lớn lên bên cạnh Lý lão gia tử, có thể nói hắn được bồi dưỡng làm cánh tay phải cho Lý Thừa Vận. Cũng may tình cảm giữa hắn và Lý Thừa Vận không tồi, mà Lý gia cũng không bạc đãi hắn, tiền tài, địa vị, mỗi cái đều không thiếu. Nhưng mấy thứ này có đôi khi ngẫm lại, chính bản thân hắn cũng không chắc chắn lắm có phải thật sự thuộc về mình hay không?
Không thể không nói, lời Trọng Nham nói khiến hắn có chút rung động.
Ôn Hạo trước kia không phải chưa từng nghĩ tới mình nên làm cái gì đó, nhưng vì do chưa có cơ hội thích hợp, tiếp nữa là hắn cũng sợ Lý lão gia tử biết được sẽ suy nghĩ nhiều, dù sao từ trước tới nay hắn đều đi theo bên người Lý Thừa Vận hỗ trợ, chuyện trong công ty cũng tiếp xúc nhiều. nhưng mấy năm nay tình hình đã không còn như vậy nữa, Lý Thừa Vận bắt đầu chuyển giao công việc cho con trai, hơn nữa sau khi Lý Duyên Kỳ tiếp nhận sự vụ trong công ty xong, địa vị của Ôn Hạo trong tập đoàn liền có chút xấu hổ. vua nào triều thần nấy, hiện giờ Lý Duyên Kỳ đều có thủ hạ đắc lực bên người, Ôn Hạo đang chậm rãi biến thành một tiểu cổ đông bình thường chỉ được chia % hoa hồng mà không có tiếng nói hay thực quyền.
Ôn Hạo đứng ở ban công rút một điếu thuốc ra hút, trong lòng chậm rãi ra quyết định.
Trọng Nham cúp điện thoại, nhìn thời gian biểu hiện trên màn hình di động, cảm thấy đầu có chút đau nhức, nhưng vẫn không có ý định đi ngủ. cậu vốn rất buồn ngủ, sau khi về nhà bị Lý Duyên Lân gây sức ép một trận, thì một chút buồn ngủ cũng không còn. Cậu nằm trên giường kiểm tra số tài sản của mình hai lần, bắt đầu tính toán nên bỏ ra bao nhiêu tiền để hùn vốn làm ăn cùng với Ôn Hạo. Đầu tư tương lai vẫn phải làm, nhưng không thể bỏ tất cả tiền của mình vào đó được, tựa như lời cậu đã nói với Ôn Hạo: không thể được ăn cả ngã về không.
Trọng Nham tuy rằng còn chưa nghĩ xong sau này mình rốt cuộc nên làm cái gì, nhưng có một điều không thể nghi ngờ: nếu cậu muốn trải qua một cuộc sống an ổn, đầu tiên không thể thiếu cơm ăn áo mặc, tiếp theo không bị người ta chỉ tay năm ngón. Muốn đạt được mục tiêu này, trong tay chỉ có một chút tiền là không đủ. Xã hội này tựa như một cái kết cấu lớn bằng thép, cậu cũng cần tìm một vị trí thích hợp cho mình ở trong khối thép đó.
Tiền tài, quyền thế, địa vị, lấy được danh vọng trong mỗi một lĩnh vực, những điều này là thước đo đặc biệt của mỗi người trong xã hội. Trọng Nham hiện nay có thể đi cũng chỉ có thể chọn đi trên con đường kinh doanh. Về phần hoạt động kinh doanh cụ thể, cậu muốn giao cho Ôn Hạo đi thử trước. Nếu hắn muốn hợp tác vậy cũng nên thể hiện chút thành ý.
Lấy thân phận của Trọng Nham, muốn làm chuyện gì đó cũng thực sự khó thoát khỏi ảnh hưởng của Lý gia. Vậy cho nên nếu đã không thể thoát được thì dứt khoát hợp tác cùng Lý gia thành lập một mối quan hệ cân bằng là được. từ góc độ Trọng Nham mà nói, các người muốn theo dõi ta, vậy thì cứ để một tay sai của Lý gia các người tới theo dõi đi. Đây là một tên mật thám có thể dễ dàng được tha thứ. Mà người được chọn, còn có ai so với Ôn Hạo càng thích hợp hơn đây?
Ôn Hạo không hoàn toàn là người Lý gia, hắn có thể có tâm tư riêng của mình. Trong lòng Trọng Nham biết Ôn Hạo không phải là người lý tưởng nhất để lựa chọn, nhưng trong tình thế lúc này, hắn là người thích hợp nhất Trọng Nham có thể tìm được.
Hết
Nhưng Ôn Hạo nghe vậy vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được đánh gãy mấy lời lẩm bẩm của Lý Duyên Lân: “Trọng Nham cần gì phải giữ giao tình với con? Chú nhớ không lầm thì giao tình duy nhất giữa hai đứa chính là con từng sai người tới đánh cậu ta một trận.”
Lý Duyên Lân im bặt. Những cái đó sao cậu có thể không biết chứ? Cậu chỉ đang tức giận, cậu không muốn về Lý gia, không muốn nhìn thấy cái thằng ranh hai mặt Lý Ngạn Thanh được ba che chở, hơn nữa còn không muốn nhìn thấy ông nội âm dương quái khí luôn lấy Lý Ngạn Thanh ra so sánh với anh hai. Lý Ngạn Thanh là cái quái gì, trừ bỏ nịnh hót ra có chỗ nào có thể so được với anh hai? Lý Duyên Lân cảm thấy ông nội nhà mình nhất định là sống quá lâu nên đã già mà hồ đồ rồi.
Lý Duyên Lân hừ lạnh một tiếng: “Cậu ta còn muốn phủi sạch quan hệ với nhà chúng ta luôn đó.”
“Thế không tốt à?” Ôn Hạo hỏi lại: “Chẳng lẽ hai đứa muôn nhìn thấy cậu ta giống như Lý Ngạn Thanh vào ở trong Lý gia, sau đó xum xoe quanh ông nội mấy đứa nịnh hót sao?”
Hai anh em đều không nói gì.
Ôn Hạo nói tiếp: “Thừa dịp đại ca không có ở đây, chú có mấy câu thật lòng muốn nói với hai đứa. A Kỳ, chú nhìn con lớn lên, cho dù lão gia tử có nói gì, con cảm thấy chú sẽ nguyện ý thấy Lý gia được trao vào tay ai?”
Lý Duyên Kỳ qua gương chiếu hậu nhìn hắn một cái, ánh mắt ôn hòa: “Chú hai, con đã biết.”
“Biết được thì hãy giữ vững tinh thần.” Ôn Hạo vỗ vỗ vai anh, “Trọng Nham không có hứng thú với Lý gia, còn thằng nhóc Lý Ngạn Thanh không có căn cơ, lại bấp bênh, chuyện này nhất định không thành, cho dù có nịnh lão gia tử tâm hoa nộ phóng cũng vô dụng.”
Lý Duyên Kỳ gật đầu.
Ôn Hạo quay sang quở trách Lý Duyên Lân: “Còn con nữa, con không thể kiềm chế tính tình của mình được à? Con làm như vậy trong lòng thống khoái nhưng trên thực tế thì có ích lợi gì?”
Lý Duyên Lân cúi gằm mặt không lên tiếng.
“Hai đứa phải biết đồng tâm hiệp lực, hỗ trợ giúp đỡ nhau chứ. Không thể cứ để A Kỳ ở phía trước xông pha chiến đấu còn con chỉ biết ở phía sau phá rối ngáng chân nó. Cái câu kia nói thế nào ấy nhỉ?” Ôn Hạo nghĩ nghĩ: “Đồng đội heo à?” (nguyên văn câu này là: không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!)
Sắc mặt Lý Duyên Lân lập tức đỏ bừng bừng: “Chú mới là đồng đội heo.”
Lý Duyên Kỳ mỉm cười lắc đầu, vươn tay xoa xoa đầu Lý Duyên Lân: “Chú hai là muốn nhắc nhở chúng ta, chứ không phải nói em là heo. Đừng thần kinh.”
Ôn Hạo không hé răng, nhưng trong lòng hắn thật sự cảm thấy Lý Duyên Lân ở sau lưng anh hai nó, chỉ biết phá rối thì có ích lợi gì? Càng thế thì các trưởng bối càng thêm chú ý tới Lý Ngạn Thanh, đồng thời cũng càng thêm bất mãn với anh em chúng nó — thực hiển nhiên Lý Duyên Lân nổi điên không suy nghĩ như vậy không chỉ mình nói chịu, làm không tốt đám người kia còn cảm thấy là do Lý Duyên Kỳ xui dại em trai đi khi dễ Lý Ngạn Thanh không chừng.
Lý Duyên Lân một đường trầm mặc, khi gần tới nhà chính Lý gia, lại đột nhiên mở miệng: “Em muốn sang Pháp cùng Tiểu Chất.”
Lý Duyên Kỳ bất giác giẫm mạnh chân phanh hỏi lại: “Cái gì?”
Ôn Hạo ngồi ở ghế sau, nhất thời không đề phòng, thiếu chút nữa cụng đầu vào lưng ghế phía trước.
Lý Duyên Lân nhìn tay mình đang đặt trên đầu gối, thấp giọng nói: “Căn nhà này khiến em cảm thấy rất phiền chán, vừa nghĩ tới mỗi ngày ở đó đều nhìn thấy gương mặt mình ghét là ngày đó một chút lạc thú cũng không có. Mỗi ngày trong đầu chỉ nghĩ tới việc muốn giết chết thằng đó, nhưng ngoài mặt lại làm bộ như không có việc gì… rất khó.” Khóe miệng Lý Duyên Lân nổi lên một tia cười khổ: “Anh hai, em cảm thấy em đã sắp nhịn không nổi nữa rồi.”
Lý Duyên Kỳ tay nắm vô lăng trầm mặc không nói, vừa nghĩ tới Lý Duyên Lân vì cái gì mà muốn rời đi, trong lòng anh liền dâng lên một nỗi hận ý mãnh liệt. anh không muốn Lý Duyên Lân rời khỏi mình, nhưng anh lại càng không muốn em ấy chịu ủy khuất.
Trong lòng Lý Duyên Kỳ đấu tranh mâu thuẫn: “Em để anh suy nghĩ đã.”
Ôn Hạo ở bên cạnh thở dài: “Cần gì phải nghĩ? người phải rút lui cũng không phải là con.” Hắn cảm thấy chính hắn cũng không hiểu suy nghĩ của Lý lão gia tử, Lý Duyên Kỳ từ trước tới nay luôn được gia tộc xem như người thừa kế mà bồi dưỡng tỉ mỉ, chuyện làm ăn trong công ty nó cũng đã bắt đầu tiếp nhận một phần, tại sao tự dưng lại kéo thằng nhóc Lý Ngạn Thanh ù ù cạc cạc lên võ đài? Cho dù lão gia tử có thật sự áp dụng quy luật trong rừng cây lựa chọn cái cây cường hãn nhất, cho người đó lên làm người thừa kế, thì Lý Ngạn Thanh cũng còn quá nhỏ đi? tuy rằng ngoài miệng lão luôn nói thích đứa cháu nhỏ nhất này, cho nên mang theo bên người dạy dỗ nó, nhưng từ nhỏ đã mang theo bên người, ai cũng sẽ cảm thấy lão gia tử đang muốn bồi dưỡng cho nó. Trong lòng Ôn Hạo bỗng giật mình nhớ tới Trọng Nham, Lý lão gia chính bởi vì Trọng Nham tính tình kiệt ngạo bất tuân nên mới vứt bỏ không quản nó, chẳng lẽ… Trọng Nham cố ý biểu hiện như vậy?
Ôn Hạo hỏi Lý Duyên Lân: “Trọng Nham có nói gì không?”
“Cậu ta không có hảo cảm với nhà chúng ta, còn nói cậu ta đã tự kiếm tiền.” Lý Duyên Lân nghi hoặc nhìn hắn: “Là thật sao?”
Biểu tình Ôn Hạo biến hóa có chút cổ quái, nhưng vẫn gật đầu: “Hai tháng nay sinh hoạt phí đều đã trả lại hết.”
Hai anh em liếc nhìn nhau, hành động của Trọng Nham khiến bọn họ cảm thấy kỳ quái, nhưng không thể không nói, con người quật cường như vậy ít nhiều cũng khiến người ta sinh ra vài phần bội phục.
Ôn Hạo nghi hoặc hỏi Lý Duyên Lân: “Nó kiếm tiền thế nào?”
“Cậu ta nói cậu ta đầu tư tương lai.” Lý Duyên Lân nghiêng người hỏi Ôn Hạo: “Chú hai, đầu tư tương lai dễ làm vậy sao?”
Ôn Hạo cười khổ: “Bất luận loại đầu tư nào cũng đều có phiêu lưu, Trọng Nham tuổi còn nhỏ, có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân đã không dễ dàng rồi.”
Lý Duyên Lân trầm mặc một khắc, lại lần nữa quay lại đề tài lúc trước bỏ dở: “Anh hai, em muốn rời đi một thời gian. Em cảm thấy chỉ khi nào em rời khỏi vỏ bọc của Lý gia, em mới có thể chân chính tự làm được những chuyện mình nên làm.”
Lý Duyên Kỳ chậm rãi khởi động xe, giọng nói có hơi khàn khàn: “Em nghĩ kỹ chưa?”
Lý Duyên Lân gật đầu.
Kỳ thật, đứng dưới góc độ của Lý Duyên Kỳ, Ôn Hạo cảm thấy việc Lý Duyên Lân rời đi không có gì không tốt, rõ ràng thằng bé lưu lại sẽ chỉ càng khiến Lý Duyên Kỳ phân tâm.
Tạm thời tránh đi cũng là một biện pháp hay, Ôn Hạo thầm nghĩ, ít nhất thì thiếu đi một thằng nhóc hay gây chuyện, trong nhà cũng có thể thanh tĩnh hơn một chút, ngày ngày đao qua kiếm lại, đến chính hắn cũng sắp chịu không nổi.
Ôn Hạo đưa hai anh em về nhà, rồi đưa cả hai tới thư phòng lão gia tử, còn chưa đợi hắn kịp suyễn khí, lão gia tử đã lên tiếng trước: “Được rồi, để ông cháu ta nói chuyện riêng, A Hạo, con ra ngoài trước đi, nhớ đóng cửa cho ta.”
Ôn Hạo liếc mắt nhìn ông lão hơi gầy ngồi sau cái bàn gỗ tử đàn, biết ông sắp nổi giận với Lý Duyên Lân. Lý Thừa Vận và Trình Du đều không có ở nhà, phỏng chừng cũng đã sớm bị lão gia tử tìm cớ đuổi đi. nơi này trừ hắn ra không còn trưởng bối nào khác, Ôn Hạo lướt nhìn hai anh em vẫn đang đứng ở trong thư phòng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ba, ngài cũng đừng tức giận với chúng nó, A Lân đã biết sai rồi.”
Lý lão gia tử thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái: “Kêu lão Tôn mang một ấm trà vào đây.” Hồi còn trẻ lão cũng thuộc dạng cao lớn, cho dù về già có gầy đi, trên mặt cũng không có mấy lượng thịt, nhưng cặp mắt kia lại càng sắc bén linh hoạt như dao cau, cho dù là người kiêu ngạo tới đâu thì đứng trước mặt lão đều bất giác mà thu lại chút kiêu ngạo đó.
Ôn Hạo nghe vậy liền biết lão gia tử trong lòng cũng không quá tức giận, trên mặt cũng lộ ra ba phần ý cười: “Đã tối rồi, giờ ngài mà uống trà thì lát nữa sẽ không ngủ được, để con kêu lão Tôn pha cho ngài một ấm trà hoa cúc.”
Lý lão gia tử không nói gì, khoát tay áo ý bảo hắn nhanh đi đi. Ôn Hạo đến lúc này cũng không dám nói gì thêm, vội vàng ra ngoài thu xếp việc pha trà, lại tự mình mang vào, rót cho lão gia tử một chén, lúc này mới cúi người lui ra ngoài.
Đứng ngoài cửa thư phòng, Ôn Hạo lặng lẽ thở phào một cái. Kỳ thật trong chuyện này cũng chỉ tính là lũ nhỏ không hòa thuận với nhau, nếu muốn nói tới âm mưu quỷ kế gì đó thì cũng chưa tới, chuyện này nói lớn không lớn mà nói nhỏ không nhỏ, muốn xử lý chuyện này còn phải xem ý lão gia tử thế nào.
Giờ cũng đã gần nửa đêm, Ôn Hạo cũng không dám rời đi, chỉ còn cách lên lầu vào phòng mình. Đang phân vân không biết có nên gọi điện nói cho Lý Thừa Vận không thì chuông di động ở đầu giường bỗng vang lên.
Điện thoại là Trọng Nham gọi tới.
Ôn Hạo thoáng có chút kinh ngạc, khi bọn họ rời khỏi Sơn Thủy Loan, Trọng Nham cũng không xuống dưới, hắn còn tưởng đứa nhỏ này đã ngủ.
“Ôn tiên sinh?”
Ôn Hạo cảm thấy giọng nói của Trọng Nham nghe qua thập phần thanh tỉnh, không giống buồn ngủ, trong lòng thoáng có chút ngoài ý muốn: “Cậu còn chưa ngủ sao?”
Trọng Nham ừ một tiếng rồi nói: “Bây giờ nói chuyện có tiện không?”
Ôn Hạo nhìn lướt qua cửa phòng đã đóng kỹ: “Được, cậu có chuyện gì?”
Bên phía Trọng Nham vang lên tiếng lật giấy loạt xoạt: “Là thế này, tôi muốn mời anh hợp tác làm ăn với tôi, anh thấy thế nào?”
Tim Ôn Hạo nhảy dựng: “Cái gì?”
“Hợp tác.” Trọng Nham thản nhiên nói: “Lý Duyên Lân đã nói với anh rồi đúng không? Tôi đang đầu tư tương lai.”
Cổ họng Ôn Hạo thoáng có chút khô khốc: “Nói. Cậu đã làm bao lâu rồi?”
“Hơn hai tháng đi.” Trọng Nham thoáng tự hỏi một chút: “Nhưng tôi không định chỉ tập trung làm cái đó.”
Ôn Hạo cảm thấy có chút choáng váng, nhất thời không chắc là Trọng Nham đang nói giỡn hay nói thật: “Kiếm được bao nhiêu rồi? Sao cậu lại muốn hợp tác với tôi?”
Trọng Nham tựa hồ cười một chút: “Người lớn đáng tin, tôi chỉ biết mình anh. chẳng lẽ kêu tôi đi tìm Lý Thừa Vận?”
Ôn Hạo biết rõ thái độ của Trọng Nham với Lý Thừa Vận, đến bây giờ vẫn một hơi gọi “Lý tiên sinh”, nhưng cái đó cũng không có nghĩa là cậu ta tỏ ra kính trọng hắn, điểm ấy tự Ôn Hạo cũng hiểu được.
“Nói thật.”
Thanh âm Trọng Nham trở nên đứng đắn hơn: “Ôn tiên sinh, anh cũng biết tôi bao nhiêu tuổi… A, dù tuổi trong hộ khẩu đã được sửa, nhưng việc hợp tác kinh doanh với anh sẽ không thành vấn đề, điểm này anh có thể yên tâm. Tôi tuổi nhỏ, vừa mới lên thủ đô không bao lâu, rất nhiều chuyện chỉ dựa vào bản thân tôi sẽ không làm được. Anh cũng hiểu chứ?”
Ôn Hạo cảm thấy đây là lời nói thật.
Trọng Nham nói tiếp: “Tôi ở đây căn bản không có quan hệ, cho dù trong tay có tiền thì nhiều việc cũng khó thành. Nhưng còn anh, anh có năng lực, có gia thế, có quan hệ, nhưng lại luôn bị nhốt trong cái vòng luẩn quẩn Lý gia, anh chỉ thiếu cơ hội. anh không biết hai chúng ta là ông trời tác hợp sao?”
Ôn Hạo cười khổ: “Ông trời tác hợp không phải được dùng với nghĩa như thế.”
“Anh nghĩ chút đi,” giọng Trọng Nham bình thản không có gì khác lạ, nhưng ngữ khí chắc chắn, có một loại ma lực khiến người ta tin phục: “Thân thể, tính mạng anh đều gắn chặt với Lý gia, Ôn tiên sinh, anh không biết trong tình cảnh đó mà không mở trước đường lui cho mình thì sau này sẽ không quá an ổn sao? người thông minh cũng biết, không nên được ăn cả ngã về không.”
Trong lòng Ôn Hạo dấy lên nỗi sợ hãi mơ hồ.
“Anh nghĩ kỹ rồi gọi điện lại cho tôi.”
Thẳng tới khi Trọng Nham đã cúp máy, Ôn Hạo vẫn chưa hồi phục tinh thần. hắn luôn biết Trọng Nham dường như thông minh trước tuổi nhưng không ngờ Trọng Nham lại có thể trong một thời gian ngắn như vậy đã làm được như thế. Trọng Nham biết rõ tình cảnh của bản thân thế nào, càng đáng sợ hơn nữa là, cậu ta cũng biết rõ tình cảnh của hắn ra sao.
Ôn Hạo từ nhỏ lớn lên bên cạnh Lý lão gia tử, có thể nói hắn được bồi dưỡng làm cánh tay phải cho Lý Thừa Vận. Cũng may tình cảm giữa hắn và Lý Thừa Vận không tồi, mà Lý gia cũng không bạc đãi hắn, tiền tài, địa vị, mỗi cái đều không thiếu. Nhưng mấy thứ này có đôi khi ngẫm lại, chính bản thân hắn cũng không chắc chắn lắm có phải thật sự thuộc về mình hay không?
Không thể không nói, lời Trọng Nham nói khiến hắn có chút rung động.
Ôn Hạo trước kia không phải chưa từng nghĩ tới mình nên làm cái gì đó, nhưng vì do chưa có cơ hội thích hợp, tiếp nữa là hắn cũng sợ Lý lão gia tử biết được sẽ suy nghĩ nhiều, dù sao từ trước tới nay hắn đều đi theo bên người Lý Thừa Vận hỗ trợ, chuyện trong công ty cũng tiếp xúc nhiều. nhưng mấy năm nay tình hình đã không còn như vậy nữa, Lý Thừa Vận bắt đầu chuyển giao công việc cho con trai, hơn nữa sau khi Lý Duyên Kỳ tiếp nhận sự vụ trong công ty xong, địa vị của Ôn Hạo trong tập đoàn liền có chút xấu hổ. vua nào triều thần nấy, hiện giờ Lý Duyên Kỳ đều có thủ hạ đắc lực bên người, Ôn Hạo đang chậm rãi biến thành một tiểu cổ đông bình thường chỉ được chia % hoa hồng mà không có tiếng nói hay thực quyền.
Ôn Hạo đứng ở ban công rút một điếu thuốc ra hút, trong lòng chậm rãi ra quyết định.
Trọng Nham cúp điện thoại, nhìn thời gian biểu hiện trên màn hình di động, cảm thấy đầu có chút đau nhức, nhưng vẫn không có ý định đi ngủ. cậu vốn rất buồn ngủ, sau khi về nhà bị Lý Duyên Lân gây sức ép một trận, thì một chút buồn ngủ cũng không còn. Cậu nằm trên giường kiểm tra số tài sản của mình hai lần, bắt đầu tính toán nên bỏ ra bao nhiêu tiền để hùn vốn làm ăn cùng với Ôn Hạo. Đầu tư tương lai vẫn phải làm, nhưng không thể bỏ tất cả tiền của mình vào đó được, tựa như lời cậu đã nói với Ôn Hạo: không thể được ăn cả ngã về không.
Trọng Nham tuy rằng còn chưa nghĩ xong sau này mình rốt cuộc nên làm cái gì, nhưng có một điều không thể nghi ngờ: nếu cậu muốn trải qua một cuộc sống an ổn, đầu tiên không thể thiếu cơm ăn áo mặc, tiếp theo không bị người ta chỉ tay năm ngón. Muốn đạt được mục tiêu này, trong tay chỉ có một chút tiền là không đủ. Xã hội này tựa như một cái kết cấu lớn bằng thép, cậu cũng cần tìm một vị trí thích hợp cho mình ở trong khối thép đó.
Tiền tài, quyền thế, địa vị, lấy được danh vọng trong mỗi một lĩnh vực, những điều này là thước đo đặc biệt của mỗi người trong xã hội. Trọng Nham hiện nay có thể đi cũng chỉ có thể chọn đi trên con đường kinh doanh. Về phần hoạt động kinh doanh cụ thể, cậu muốn giao cho Ôn Hạo đi thử trước. Nếu hắn muốn hợp tác vậy cũng nên thể hiện chút thành ý.
Lấy thân phận của Trọng Nham, muốn làm chuyện gì đó cũng thực sự khó thoát khỏi ảnh hưởng của Lý gia. Vậy cho nên nếu đã không thể thoát được thì dứt khoát hợp tác cùng Lý gia thành lập một mối quan hệ cân bằng là được. từ góc độ Trọng Nham mà nói, các người muốn theo dõi ta, vậy thì cứ để một tay sai của Lý gia các người tới theo dõi đi. Đây là một tên mật thám có thể dễ dàng được tha thứ. Mà người được chọn, còn có ai so với Ôn Hạo càng thích hợp hơn đây?
Ôn Hạo không hoàn toàn là người Lý gia, hắn có thể có tâm tư riêng của mình. Trong lòng Trọng Nham biết Ôn Hạo không phải là người lý tưởng nhất để lựa chọn, nhưng trong tình thế lúc này, hắn là người thích hợp nhất Trọng Nham có thể tìm được.
Hết
Tác giả :
Ngưu Giác Cung