Trọng Nham
Chương 38: Tiền cơm
Đối với hai anh em Lý Duyên Kỳ và Lý Duyên Lân, Trọng Nham sống qua hai kiếp vẫn không có nhiều hảo cảm — nhất là Lý Duyên Lân. Lý Duyên Kỳ hơn cậu vài tuổi, cho dù có chán ghét Trọng Nham cũng sẽ không biểu lộ quá trắng trợn. nhưng Lý Duyên Lân thì khác, quả thực chính là thiếu gia được nuông chiều tới hư, nơi nơi chốn chốn đều muốn đối nghịch với cậu, trong sáng ngoài tối đã làm không biết bao chuyện ngáng chân cậu. tối đáng giận hơn chính là Lý Duyên Kỳ chỉ bất động thanh sắc, đồng lõa với em trai mình.
Trọng Nham khi đó vừa tới Lý gia, tình cảnh còn không bằng Lâm muội muội tiến vào Cổ phủ (Hồng lâu mộng) — ít ra Lâm muội muội còn có Cổ mẫu ôm nàng “tâm can thịt” khóc rống lên, còn Trọng Nham chung quanh toàn một đám ác lang bụng dạ khó lường, mỗi một ánh mắt bắn tới đều như đang suy tính từ nơi nào há miệng mới có thể cắn được một miếng thịt ngon nhất trên người cậu. Đương nhiên, loại người mưu tính tâm cơ như Lý lão gia và Trình Du thì hoàn toàn bất đồng, ác cảm của Lý Duyên Lân so với họ chỉ thuộc dạng hời hợt, anh ta đơn thuần chỉ là nhìn Trọng Nham không vừa mắt, cảm thấy cướp đoạt những thứ thuộc về cậu sẽ thu hút được sự chú ý của trưởng bối, thế thôi.
Nhưng những ác ý mờ mịt của đám trưởng bối, Trọng Nham có thể giả bộ như mình không thấy, nhưng cậu lại không có khả năng tỏ ra không nhìn thấy những gì Lý Duyên Lân trực tiếp đánh thẳng vào mặt cậu. hai loại thương tổn bất đồng, rất khó có thể nói cái nào có ảnh hưởng lớn hơn với Trọng Nham.
Trọng Nham đứng chắn trước cửa, mặt không đổi sắc nhìn Lý Duyên Lân, “Lý thiếu gia, anh nên biết rằng, nơi này giờ đã là nhà của tôi rồi. Giả sử căn nhà này tôi đã bán cho người khác, anh cũng mặt dày mày dạn đòi vào ở sao? thử xem chủ nhà có đánh anh hay không!”
Lý Duyên Lân vươn ra một ngón tay: “Một đêm thôi mà.”
Trọng Nham cảm thấy tư duy của người này thật sự có vấn đề: “Tôi với anh không quen cũng chẳng thân, vì sao phải thu lưu anh?”
Lý Duyên Lân ngượng ngùng: “Sao có thể nói chúng ta không quen cũng chẳng thân chứ?”
Trọng Nham dùng sức đóng rầm cửa lại, trước đem bánh ú và điểm tâm Đường di cho cất vào phòng bếp, từ ban công nhìn ra, quả nhiên Tần Đông Nhạc vẫn chưa đi. Trọng Nham hướng về dưới lầu vẫy vẫy tay, ý bảo mình đã bình an lên nhà. Tần Đông Nhạc ném tàn thuốc trong tay xuống, cũng vẫy vẫy tay với cậu, chui vào xe. Trọng Nham nhìn theo bóng chiếc xe việt dã rời đi, vừa định lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ, lại nghe thấy Lý Duyên Lân ở bên ngoài vẫn gõ cửa.
Trọng Nham nhất thời phiền không chịu được, đi ra mở cửa phòng: “Nếu anh không đi tôi gọi bảo vệ lên đó.”
Lý Duyên Lân thấp giọng mắng thầm một câu.
Trọng Nham nhìn lướt qua cái chân anh ta chặn ở khung cửa, không kiên nhẫn hỏi: “Có cần tôi cho anh mượn ít tiền thuê phòng khách sạn không?”
Lý Duyên Lân như bị những lời này nhắc nhở, hai mắt sáng ngời: “Không cần mượn cậu, trước kia ở trong tủ âm tường tôi có cất một ít tiền, cậu để tôi vào lấy.”
Trọng Nham hồ nghi nhìn anh ta: “Sao tôi không biết trong tủ âm tường có tiền?”
“Tôi giấu, sao có thể dễ dàng cho người khác tìm thấy?”
Trọng Nham đối với cái chữ tiền này vẫn thực mẫn cảm, do dự một chút, nghiêng người một khoảng ý bảo anh ta tiến vào.
Lý Duyên Lân xông vào nhà xong lại ngồi sụp xuống trên ghế sa lông, ngẩng đầu hỏi: “Có gì ăn không?”
Trọng Nham bị loại hành vi vô lại này của Lý Duyên Lân làm cho tức giận, cười lạnh: “Con mẹ nó, đã đến mức này sao?”
Lý Duyên Lân thở hổn hển, tự nhiên như ruồi chạy vào phòng bếp lục đồ ăn. Hôm nay Trọng Nham ăn tối ở Tần gia, những gì a di làm cậu đều chưa động vào. Lý Duyên Lân không biết là đói quá hay căn bản là không biết sử dụng thiết bị nhà bếp hâm nóng lại đồ ăn, không ngại lạnh ngắt, vục đầu vào ăn như chết đói.
Trọng Nham nói chuyện điện thoại xong tiến vào, nhìn thấy bộ dạng lang thôn hổ yết nhồm nhoàm ăn của anh ta nhịn không được nhíu mày: “Rác rưởi trong gara có phải do anh lưu lại không?”
Lý Duyên Lân cũng không ngẩng đầu lên nói: “Phải.” cậu lúc ấy nóng giận, cái gì cũng không nghĩ liền chạy ra khỏi nhà. Lúc tức giận không nghĩ nhiều được như vậy, trực tiếp chạy tới nhà của mình, chờ tới khi đứng dưới lầu rồi mới kịp phản ứng nơi này đã sớm thay đổi chủ nhân. Trọng Nham đã đổi khóa cửa, Lý Duyên Lân vào không được, lại không muốn bị người Lý gia tìm được, nên trốn luôn vào trong gara, may mà Trọng Nham không nhớ tới việc đổi cả khóa cửa gara, bằng không cả chỗ ấy cậu cũng không vào được.
Lý Duyên Lân vốn tính ở trong gara đối phó một đêm, nhưng trong đó không có điều hòa, buổi tối lại càng oi bức, còn có nhiều muỗi. Nhị thiếu gia sống an nhàn sung sướng đã quen, bị muỗi chích không chịu nổi, bật dậy chạy ra thuê một khách sạn nhỏ ở gần đó. túi rác buổi sáng Trọng Nham nhìn thấy chính là lưu lại khi đó.
“Ấu trĩ.” Trọng Nham rất chướng mắt loại hành vi này: “Đã mấy tuổi rồi còn chơi trò bỏ nhà đi?”
“Cậu thì biết cái quái gì…” Lý Duyên Lân đem chén đĩa đã được giải quyết sạch sẽ ném vào trong bồn rửa: “Tôi chỉ không muốn nhìn thấy bọn họ.”
Trọng Nham không hé răng, tâm nói: quản anh muốn nhìn thấy hay không, dù sao thì Ôn Hạo khoảng nửa giờ nữa sẽ tới.
Lý Duyên Lân rất hoài niệm nhìn bài trí trong nhà: “Phòng ở là do tôi và Cung nhị đồng thời chọn, nội thất cũng là tôi mua. Không nghĩ tới giờ tiện nghi cho cậu.”
Trọng Nham không phản ứng mấy lời này của anh ta, cũng không phải bản thân cậu muốn vào sống ở đây. Hơn nữa cậu không tin sau khi Lý Duyên Lân nhường lại căn nhà này, Lý Thừa Vận không bồi thường cái gì đó cho anh ta.
Lý Duyên Lân lại hỏi: “Cậu vì sao không chịu về nhà chính ở?”
Trọng Nham khẽ giễu cợt: “Để làm gì?”
Lý Duyên Lân biết mình đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn, che dấu mà nói: “Trong nhà điều kiện dù sao cũng tốt hơn một chút.”
Trọng Nham thản nhiên liếc nhìn anh ta một cái: “Lão tử cũng không thiếu tiền.”
Lý Duyên Lân không biết nên giao lưu với cậu thế nào, thuận miệng nói: “Ba chiếu cố cậu tốt lắm sao.”
Trọng Nham nhìn anh ta, tầm mắt lạnh dần: “Tiền sinh hoạt phí Lý gia cho, tôi đều đã trả lại, bây giờ chỉ còn nợ Lý Thừa Vận hai trăm vạn, tới cuối năm tôi sẽ trả lại hết. Đừng có lải nhải nói lão tử dùng tiền của Lý gia các người.”
Lý Duyên Lân thật sự không có ý đó, cậu cũng không ngốc, cậu còn đang trông mong Trọng Nham có thể thu lưu một đêm, sao có thể chủ động đi chọc cậu ta nổi khùng. Nhưng câu trả lời của Trọng Nham khiến cậu lắp bắp kinh hãi: “Cậu lấy tiền ở đâu?”
“Tôi đầu tư tương lai.” Trọng Nham vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói rõ ràng về phương diện kinh tế với hai anh em Lý gia, miễn cho bọn họ nhớ thương chính mình tiêu tiền nhà bọn họ: “Đủ nuôi sống bản thân.”
Lý Duyên Lân dại ra một lúc: “Đầu tư tương lai dễ làm vậy sao?”
Trọng Nham không hé răng. Trên đời này làm gì có chuyện kinh doanh buôn bán nào mà không có phiêu lưu, thuận lợi tự nhiên sẽ kiếm được đầy bát cơm, còn không thuận lợi thì đến cái quần cũng không có mà mặc. cho dù có là những doanh nghiệp quốc tế lớn nổi danh, cũng có khả năng phá sản, không phải sao.
Lý Duyên Lân ngồi một chỗ lưu ý đánh giá Trọng Nham. Trọng Nham không chịu vào nhà chính ở, Trọng Nham biết đánh nhau, Trọng Nham có thể tự mình kiếm tiền, Trọng Nham còn giúp anh em Cung gia đại ân (tuy rằng cậu không biết rốt cuộc là giúp cái gì)… những điều đó tuy rằng không đủ để cậu hiểu rõ Trọng Nham rốt cuộc là hạng người gì, nhưng cậu thấy, Trọng Nham còn tốt hơn rất nhiều so với cái thằng Lý Ngạn Thanh phế vật chỉ biết vây quanh Lý Thừa Vận nũng nịu vòi vĩnh.
Lý Duyên Lân liếm liếm môi: “Cậu không giống như trong tưởng tượng của tôi.”
Trọng Nham không để ý tới anh ta, lười biếng ngồi xuống sô pha tính toán bao lâu nữa Ôn Hạo sẽ tới.
Lý Duyên Lân còn nói: “Khi cậu vừa tới, tôi đã theo dõi cậu mấy lần. còn có lần trước ở trường học…”
Trọng Nham không biết anh ta nói lại cái đó để làm gì, muốn tranh thủ hảo cảm để cầu xin được ngủ lại sao?
“Lần trước ở trường tôi cũng không ăn khổ.” Trọng Nham dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc mà nhìn Lý Duyên Lân: “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Trên mặt Lý Duyên Lân toát ra thần sắc suy sụp: “Lúc đầu tôi rất giận cậu, nhà tôi trước kia đều không phải như vậy, nhưng hiện tại tất cả đều bị đảo lộn.”
“Nhà anh vốn cũng không phải như anh đã nghĩ.” Trọng Nham đối với giải thích của anh ta cười nhạt: “Là do anh được bảo hộ quá tốt, anh chỉ nhìn thấy những gì anh muốn.”
Lý Duyên Lân trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu biết không, ba còn một đứa con nữa, ông nội hiện tại đã nhận thằng đó vào trong nhà rồi.”
Trọng Nham không đáp. Tâm nói: chuyện này là do lão tử động tay ở sau lưng mà. Cậu còn cho rằng Lý Duyên Lân sẽ oán giận thêm vài câu rằng Lý Ngạn Thanh có bao nhiêu đáng ghét, nhưng không ngờ Lý Duyên nói xong câu đó lại rơi vào trầm mặc.
Trọng Nham buồn bực thầm nghĩ: Ôn Hạo sao còn chưa tới?
Lý Duyên Lân tựa hồ cũng không biết phải nói gì cho phải, dựa vào ghế sô pha thì thào nói: “Cho tôi ở lại nhà cậu một đêm nhé.”
Trọng Nham một hơi cự tuyệt: “Không được.”
Lý Duyên Lân tức giận không chịu nổi: “Tôi vừa rồi còn cảm thấy con người cậu không tồi đấy!”
Trọng Nham không hiếm lạ: “Ai cần anh cảm thấy không tồi chứ?”
Lý Duyên Lân: “…”
“À, còn có cơm nhà tôi nữa, anh cũng không thể ăn không, lát nữa nhớ trả tiền cơm.”
Lý Duyên Lân: “…”
“Gara tôi cũng sẽ đổi khóa, về sau đừng đến.”
Lý Duyên Lân phát hỏa: “Phòng ở là tôi tặng cho cậu.”
Trọng Nham khoát tay: “Miễn bàn cái đó.” theo như cậu thấy, căn bản không phải do Lý Duyên Lân tặng cho cậu mà là Lý Duyên Lân trao đổi với Lý Thừa Vận, rồi Lý Thừa Vận nhượng lại cho cậu.
Lý Duyên Lân hồng hộc thở dốc.
Trọng Nham lại hỏi: “Sao anh không tới nhà bạn bè anh đi?”
“Chỉ có vài người…” Lý Duyên Lân tức giận nói: “Điện thoại gọi một vòng là biết. tôi không muốn cho người nhà tìm được.” tạm dừng một chút, lại nhẹ giọng than thở: “Trước kia cùng người nhà cãi nhau, tôi đều tới nơi này ở.”
Trọng Nham lại giễu cợt: “Ấu trĩ.”
Lý Duyên Lân hạ thấp thanh âm: “Trọng Nham, tôi thật sự hận cậu chết đi được, nhà của tôi trước đây không phải như thế…từ sau khi cậu tới… đều tại cậu…”
Trọng Nham không để ý tới lời anh ta, Lý Duyên Lân tuy rằng lớn hơn cậu một tuổi, nhưng lại bị người nhà bảo hộ quá tốt, tuổi tâm hồn phỏng chừng cũng cùng một cấp bậc với Tần Đông An, có suy nghĩ như vậy cũng không kỳ quái. Trọng Nham nhớ rõ kiếp trước cũng như vậy, khi cậu vừa tới Lý gia, Lý Duyên Lân giống một đứa nhỏ bị cướp kẹo, cứ thấy cậu liền nổi điên. Sau đó dường như được ai đó nhắc nhở, chậm rãi học được cách khắc chế, học được cách điều chỉnh biểu tình, không dùng những thủ đoạn thấp kém tới đối phó cậu nữa, mà cùng với vị đại ca âm hiểm kia ngấm ngầm bày kế hại cậu. Như vậy xem ra, Lý Duyên Lân hiện tại vẫn là một đứa nhỏ không có tâm cơ, hành động hoàn toàn không suy nghĩ như thế này lại có vẻ đáng yêu hơn một chút.
Trọng Nham nghĩ như vậy bỗng nhiên cảm thấy phiền chán, cậu không muốn đồng tình hay thấu hiểu gì với Lý Duyên Lân. Bọn họ từ xuất thân đã có một khoảng cách khá xa, vĩnh viễn không có khả năng thấu hiểu nhau. Huống chi, cậu có tư cách gì để đồng tình với Lý Duyên Lân? Hết thảy cũng không phải do lỗi của mình anh ta.
“Anh muốn ngốc thì tự mình ngốc đi.” Trọng Nham vác balo lên lầu: “Khi nào đi nhớ để lại tiền cơm.”
Lý Duyên Lân còn đang muốn xin xỏ cho mình ở trong khách phòng một đêm, nhìn thấy bộ dạng phớt lờ của Trọng Nham, lời muốn nói lại nuốt trở vào. Người này có thể đánh giá là tính tình không tốt… kỳ thật có thể ngủ trên sô pha một đêm cũng không tồi rồi, Lý Duyên Lân nghĩ thầm, khi chạy tới đây trên người cậu không mang bao nhiêu tiền, mỗi ngày đều ở khách sạn thì trụ không nổi. về phần sau này…
Lý Duyên Lân nghe thấy tiếng gõ cửa, ngẩn người một lúc mới kịp phản ứng: “Trọng Nham, con mẹ nó, cậu bán đứng tôi!”
Trọng Nham đang nằm trên giường, nhưng hoàn toàn không buồn ngủ, chỉ cảm thấy mệt mỏi, đầu ân ẩn đau.
Cậu lưu ý nghe được tiếng nói chuyện ở dưới lầu vọng lên, trừ bỏ Ôn Hạo và Lý Duyên Lân, trong phòng tựa hồ còn có 2 người khác, hình như có một người là Lý Duyên Kỳ. Nhưng đã rất nhiều năm rồi cậu chưa gặp lại Lý Duyên Kỳ, nhất thời cũng không dám khẳng định chắc chắn. mấy người họ ở dưới nhà ồn ào hồi lâu, sau đó mới vang lên tiếng đóng cửa, tất cả bọn họ đều rời đi.
Trọng Nham mê mê mang mang suy nghĩ, không biết Lý Duyên Lân có để lại tiền cơm cho cậu không.
Cậu vẫn luôn cho rằng mình thập phần chán ghét anh em Lý Duyên Kỳ, Lý Duyên Lân, nhưng sau lần gặp mặt này, có lẽ là do thời gian đã trôi qua lâu rồi, hoặc cũng có lẽ là do tâm tính cậu đã thay đổi, mà Trọng Nham cảm thấy mình không căm hận anh em bọn họ lắm. Hoặc cũng có thể có nhưng rất ít, bất quá cũng chỉ là trẻ con thôi, chỉ cần bọn họ đừng có tới gây chuyện với cậu, thì cậu cũng chả cần phải phân cao thấp với bọn họ làm gì.
Trước đây cậu luôn suy xét chọn thời cơ thích hợp để nói cho anh em Lý gia biết cậu đã bắt đầu tự mình kiếm tiền nuôi thân. Đó không phải là động tĩnh muốn gây hấn với họ, mà là cậu muốn chứng tỏ rõ ràng rằng bản thân cùng bọn họ không tồn tại xung đột lợi ích. Cậu tự kiếm tiền, tự sống cuộc đời của mình — không có gì so với việc độc lập kinh tế càng thấy thư thái hơn.
Hết
Trọng Nham khi đó vừa tới Lý gia, tình cảnh còn không bằng Lâm muội muội tiến vào Cổ phủ (Hồng lâu mộng) — ít ra Lâm muội muội còn có Cổ mẫu ôm nàng “tâm can thịt” khóc rống lên, còn Trọng Nham chung quanh toàn một đám ác lang bụng dạ khó lường, mỗi một ánh mắt bắn tới đều như đang suy tính từ nơi nào há miệng mới có thể cắn được một miếng thịt ngon nhất trên người cậu. Đương nhiên, loại người mưu tính tâm cơ như Lý lão gia và Trình Du thì hoàn toàn bất đồng, ác cảm của Lý Duyên Lân so với họ chỉ thuộc dạng hời hợt, anh ta đơn thuần chỉ là nhìn Trọng Nham không vừa mắt, cảm thấy cướp đoạt những thứ thuộc về cậu sẽ thu hút được sự chú ý của trưởng bối, thế thôi.
Nhưng những ác ý mờ mịt của đám trưởng bối, Trọng Nham có thể giả bộ như mình không thấy, nhưng cậu lại không có khả năng tỏ ra không nhìn thấy những gì Lý Duyên Lân trực tiếp đánh thẳng vào mặt cậu. hai loại thương tổn bất đồng, rất khó có thể nói cái nào có ảnh hưởng lớn hơn với Trọng Nham.
Trọng Nham đứng chắn trước cửa, mặt không đổi sắc nhìn Lý Duyên Lân, “Lý thiếu gia, anh nên biết rằng, nơi này giờ đã là nhà của tôi rồi. Giả sử căn nhà này tôi đã bán cho người khác, anh cũng mặt dày mày dạn đòi vào ở sao? thử xem chủ nhà có đánh anh hay không!”
Lý Duyên Lân vươn ra một ngón tay: “Một đêm thôi mà.”
Trọng Nham cảm thấy tư duy của người này thật sự có vấn đề: “Tôi với anh không quen cũng chẳng thân, vì sao phải thu lưu anh?”
Lý Duyên Lân ngượng ngùng: “Sao có thể nói chúng ta không quen cũng chẳng thân chứ?”
Trọng Nham dùng sức đóng rầm cửa lại, trước đem bánh ú và điểm tâm Đường di cho cất vào phòng bếp, từ ban công nhìn ra, quả nhiên Tần Đông Nhạc vẫn chưa đi. Trọng Nham hướng về dưới lầu vẫy vẫy tay, ý bảo mình đã bình an lên nhà. Tần Đông Nhạc ném tàn thuốc trong tay xuống, cũng vẫy vẫy tay với cậu, chui vào xe. Trọng Nham nhìn theo bóng chiếc xe việt dã rời đi, vừa định lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ, lại nghe thấy Lý Duyên Lân ở bên ngoài vẫn gõ cửa.
Trọng Nham nhất thời phiền không chịu được, đi ra mở cửa phòng: “Nếu anh không đi tôi gọi bảo vệ lên đó.”
Lý Duyên Lân thấp giọng mắng thầm một câu.
Trọng Nham nhìn lướt qua cái chân anh ta chặn ở khung cửa, không kiên nhẫn hỏi: “Có cần tôi cho anh mượn ít tiền thuê phòng khách sạn không?”
Lý Duyên Lân như bị những lời này nhắc nhở, hai mắt sáng ngời: “Không cần mượn cậu, trước kia ở trong tủ âm tường tôi có cất một ít tiền, cậu để tôi vào lấy.”
Trọng Nham hồ nghi nhìn anh ta: “Sao tôi không biết trong tủ âm tường có tiền?”
“Tôi giấu, sao có thể dễ dàng cho người khác tìm thấy?”
Trọng Nham đối với cái chữ tiền này vẫn thực mẫn cảm, do dự một chút, nghiêng người một khoảng ý bảo anh ta tiến vào.
Lý Duyên Lân xông vào nhà xong lại ngồi sụp xuống trên ghế sa lông, ngẩng đầu hỏi: “Có gì ăn không?”
Trọng Nham bị loại hành vi vô lại này của Lý Duyên Lân làm cho tức giận, cười lạnh: “Con mẹ nó, đã đến mức này sao?”
Lý Duyên Lân thở hổn hển, tự nhiên như ruồi chạy vào phòng bếp lục đồ ăn. Hôm nay Trọng Nham ăn tối ở Tần gia, những gì a di làm cậu đều chưa động vào. Lý Duyên Lân không biết là đói quá hay căn bản là không biết sử dụng thiết bị nhà bếp hâm nóng lại đồ ăn, không ngại lạnh ngắt, vục đầu vào ăn như chết đói.
Trọng Nham nói chuyện điện thoại xong tiến vào, nhìn thấy bộ dạng lang thôn hổ yết nhồm nhoàm ăn của anh ta nhịn không được nhíu mày: “Rác rưởi trong gara có phải do anh lưu lại không?”
Lý Duyên Lân cũng không ngẩng đầu lên nói: “Phải.” cậu lúc ấy nóng giận, cái gì cũng không nghĩ liền chạy ra khỏi nhà. Lúc tức giận không nghĩ nhiều được như vậy, trực tiếp chạy tới nhà của mình, chờ tới khi đứng dưới lầu rồi mới kịp phản ứng nơi này đã sớm thay đổi chủ nhân. Trọng Nham đã đổi khóa cửa, Lý Duyên Lân vào không được, lại không muốn bị người Lý gia tìm được, nên trốn luôn vào trong gara, may mà Trọng Nham không nhớ tới việc đổi cả khóa cửa gara, bằng không cả chỗ ấy cậu cũng không vào được.
Lý Duyên Lân vốn tính ở trong gara đối phó một đêm, nhưng trong đó không có điều hòa, buổi tối lại càng oi bức, còn có nhiều muỗi. Nhị thiếu gia sống an nhàn sung sướng đã quen, bị muỗi chích không chịu nổi, bật dậy chạy ra thuê một khách sạn nhỏ ở gần đó. túi rác buổi sáng Trọng Nham nhìn thấy chính là lưu lại khi đó.
“Ấu trĩ.” Trọng Nham rất chướng mắt loại hành vi này: “Đã mấy tuổi rồi còn chơi trò bỏ nhà đi?”
“Cậu thì biết cái quái gì…” Lý Duyên Lân đem chén đĩa đã được giải quyết sạch sẽ ném vào trong bồn rửa: “Tôi chỉ không muốn nhìn thấy bọn họ.”
Trọng Nham không hé răng, tâm nói: quản anh muốn nhìn thấy hay không, dù sao thì Ôn Hạo khoảng nửa giờ nữa sẽ tới.
Lý Duyên Lân rất hoài niệm nhìn bài trí trong nhà: “Phòng ở là do tôi và Cung nhị đồng thời chọn, nội thất cũng là tôi mua. Không nghĩ tới giờ tiện nghi cho cậu.”
Trọng Nham không phản ứng mấy lời này của anh ta, cũng không phải bản thân cậu muốn vào sống ở đây. Hơn nữa cậu không tin sau khi Lý Duyên Lân nhường lại căn nhà này, Lý Thừa Vận không bồi thường cái gì đó cho anh ta.
Lý Duyên Lân lại hỏi: “Cậu vì sao không chịu về nhà chính ở?”
Trọng Nham khẽ giễu cợt: “Để làm gì?”
Lý Duyên Lân biết mình đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn, che dấu mà nói: “Trong nhà điều kiện dù sao cũng tốt hơn một chút.”
Trọng Nham thản nhiên liếc nhìn anh ta một cái: “Lão tử cũng không thiếu tiền.”
Lý Duyên Lân không biết nên giao lưu với cậu thế nào, thuận miệng nói: “Ba chiếu cố cậu tốt lắm sao.”
Trọng Nham nhìn anh ta, tầm mắt lạnh dần: “Tiền sinh hoạt phí Lý gia cho, tôi đều đã trả lại, bây giờ chỉ còn nợ Lý Thừa Vận hai trăm vạn, tới cuối năm tôi sẽ trả lại hết. Đừng có lải nhải nói lão tử dùng tiền của Lý gia các người.”
Lý Duyên Lân thật sự không có ý đó, cậu cũng không ngốc, cậu còn đang trông mong Trọng Nham có thể thu lưu một đêm, sao có thể chủ động đi chọc cậu ta nổi khùng. Nhưng câu trả lời của Trọng Nham khiến cậu lắp bắp kinh hãi: “Cậu lấy tiền ở đâu?”
“Tôi đầu tư tương lai.” Trọng Nham vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói rõ ràng về phương diện kinh tế với hai anh em Lý gia, miễn cho bọn họ nhớ thương chính mình tiêu tiền nhà bọn họ: “Đủ nuôi sống bản thân.”
Lý Duyên Lân dại ra một lúc: “Đầu tư tương lai dễ làm vậy sao?”
Trọng Nham không hé răng. Trên đời này làm gì có chuyện kinh doanh buôn bán nào mà không có phiêu lưu, thuận lợi tự nhiên sẽ kiếm được đầy bát cơm, còn không thuận lợi thì đến cái quần cũng không có mà mặc. cho dù có là những doanh nghiệp quốc tế lớn nổi danh, cũng có khả năng phá sản, không phải sao.
Lý Duyên Lân ngồi một chỗ lưu ý đánh giá Trọng Nham. Trọng Nham không chịu vào nhà chính ở, Trọng Nham biết đánh nhau, Trọng Nham có thể tự mình kiếm tiền, Trọng Nham còn giúp anh em Cung gia đại ân (tuy rằng cậu không biết rốt cuộc là giúp cái gì)… những điều đó tuy rằng không đủ để cậu hiểu rõ Trọng Nham rốt cuộc là hạng người gì, nhưng cậu thấy, Trọng Nham còn tốt hơn rất nhiều so với cái thằng Lý Ngạn Thanh phế vật chỉ biết vây quanh Lý Thừa Vận nũng nịu vòi vĩnh.
Lý Duyên Lân liếm liếm môi: “Cậu không giống như trong tưởng tượng của tôi.”
Trọng Nham không để ý tới anh ta, lười biếng ngồi xuống sô pha tính toán bao lâu nữa Ôn Hạo sẽ tới.
Lý Duyên Lân còn nói: “Khi cậu vừa tới, tôi đã theo dõi cậu mấy lần. còn có lần trước ở trường học…”
Trọng Nham không biết anh ta nói lại cái đó để làm gì, muốn tranh thủ hảo cảm để cầu xin được ngủ lại sao?
“Lần trước ở trường tôi cũng không ăn khổ.” Trọng Nham dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc mà nhìn Lý Duyên Lân: “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Trên mặt Lý Duyên Lân toát ra thần sắc suy sụp: “Lúc đầu tôi rất giận cậu, nhà tôi trước kia đều không phải như vậy, nhưng hiện tại tất cả đều bị đảo lộn.”
“Nhà anh vốn cũng không phải như anh đã nghĩ.” Trọng Nham đối với giải thích của anh ta cười nhạt: “Là do anh được bảo hộ quá tốt, anh chỉ nhìn thấy những gì anh muốn.”
Lý Duyên Lân trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu biết không, ba còn một đứa con nữa, ông nội hiện tại đã nhận thằng đó vào trong nhà rồi.”
Trọng Nham không đáp. Tâm nói: chuyện này là do lão tử động tay ở sau lưng mà. Cậu còn cho rằng Lý Duyên Lân sẽ oán giận thêm vài câu rằng Lý Ngạn Thanh có bao nhiêu đáng ghét, nhưng không ngờ Lý Duyên nói xong câu đó lại rơi vào trầm mặc.
Trọng Nham buồn bực thầm nghĩ: Ôn Hạo sao còn chưa tới?
Lý Duyên Lân tựa hồ cũng không biết phải nói gì cho phải, dựa vào ghế sô pha thì thào nói: “Cho tôi ở lại nhà cậu một đêm nhé.”
Trọng Nham một hơi cự tuyệt: “Không được.”
Lý Duyên Lân tức giận không chịu nổi: “Tôi vừa rồi còn cảm thấy con người cậu không tồi đấy!”
Trọng Nham không hiếm lạ: “Ai cần anh cảm thấy không tồi chứ?”
Lý Duyên Lân: “…”
“À, còn có cơm nhà tôi nữa, anh cũng không thể ăn không, lát nữa nhớ trả tiền cơm.”
Lý Duyên Lân: “…”
“Gara tôi cũng sẽ đổi khóa, về sau đừng đến.”
Lý Duyên Lân phát hỏa: “Phòng ở là tôi tặng cho cậu.”
Trọng Nham khoát tay: “Miễn bàn cái đó.” theo như cậu thấy, căn bản không phải do Lý Duyên Lân tặng cho cậu mà là Lý Duyên Lân trao đổi với Lý Thừa Vận, rồi Lý Thừa Vận nhượng lại cho cậu.
Lý Duyên Lân hồng hộc thở dốc.
Trọng Nham lại hỏi: “Sao anh không tới nhà bạn bè anh đi?”
“Chỉ có vài người…” Lý Duyên Lân tức giận nói: “Điện thoại gọi một vòng là biết. tôi không muốn cho người nhà tìm được.” tạm dừng một chút, lại nhẹ giọng than thở: “Trước kia cùng người nhà cãi nhau, tôi đều tới nơi này ở.”
Trọng Nham lại giễu cợt: “Ấu trĩ.”
Lý Duyên Lân hạ thấp thanh âm: “Trọng Nham, tôi thật sự hận cậu chết đi được, nhà của tôi trước đây không phải như thế…từ sau khi cậu tới… đều tại cậu…”
Trọng Nham không để ý tới lời anh ta, Lý Duyên Lân tuy rằng lớn hơn cậu một tuổi, nhưng lại bị người nhà bảo hộ quá tốt, tuổi tâm hồn phỏng chừng cũng cùng một cấp bậc với Tần Đông An, có suy nghĩ như vậy cũng không kỳ quái. Trọng Nham nhớ rõ kiếp trước cũng như vậy, khi cậu vừa tới Lý gia, Lý Duyên Lân giống một đứa nhỏ bị cướp kẹo, cứ thấy cậu liền nổi điên. Sau đó dường như được ai đó nhắc nhở, chậm rãi học được cách khắc chế, học được cách điều chỉnh biểu tình, không dùng những thủ đoạn thấp kém tới đối phó cậu nữa, mà cùng với vị đại ca âm hiểm kia ngấm ngầm bày kế hại cậu. Như vậy xem ra, Lý Duyên Lân hiện tại vẫn là một đứa nhỏ không có tâm cơ, hành động hoàn toàn không suy nghĩ như thế này lại có vẻ đáng yêu hơn một chút.
Trọng Nham nghĩ như vậy bỗng nhiên cảm thấy phiền chán, cậu không muốn đồng tình hay thấu hiểu gì với Lý Duyên Lân. Bọn họ từ xuất thân đã có một khoảng cách khá xa, vĩnh viễn không có khả năng thấu hiểu nhau. Huống chi, cậu có tư cách gì để đồng tình với Lý Duyên Lân? Hết thảy cũng không phải do lỗi của mình anh ta.
“Anh muốn ngốc thì tự mình ngốc đi.” Trọng Nham vác balo lên lầu: “Khi nào đi nhớ để lại tiền cơm.”
Lý Duyên Lân còn đang muốn xin xỏ cho mình ở trong khách phòng một đêm, nhìn thấy bộ dạng phớt lờ của Trọng Nham, lời muốn nói lại nuốt trở vào. Người này có thể đánh giá là tính tình không tốt… kỳ thật có thể ngủ trên sô pha một đêm cũng không tồi rồi, Lý Duyên Lân nghĩ thầm, khi chạy tới đây trên người cậu không mang bao nhiêu tiền, mỗi ngày đều ở khách sạn thì trụ không nổi. về phần sau này…
Lý Duyên Lân nghe thấy tiếng gõ cửa, ngẩn người một lúc mới kịp phản ứng: “Trọng Nham, con mẹ nó, cậu bán đứng tôi!”
Trọng Nham đang nằm trên giường, nhưng hoàn toàn không buồn ngủ, chỉ cảm thấy mệt mỏi, đầu ân ẩn đau.
Cậu lưu ý nghe được tiếng nói chuyện ở dưới lầu vọng lên, trừ bỏ Ôn Hạo và Lý Duyên Lân, trong phòng tựa hồ còn có 2 người khác, hình như có một người là Lý Duyên Kỳ. Nhưng đã rất nhiều năm rồi cậu chưa gặp lại Lý Duyên Kỳ, nhất thời cũng không dám khẳng định chắc chắn. mấy người họ ở dưới nhà ồn ào hồi lâu, sau đó mới vang lên tiếng đóng cửa, tất cả bọn họ đều rời đi.
Trọng Nham mê mê mang mang suy nghĩ, không biết Lý Duyên Lân có để lại tiền cơm cho cậu không.
Cậu vẫn luôn cho rằng mình thập phần chán ghét anh em Lý Duyên Kỳ, Lý Duyên Lân, nhưng sau lần gặp mặt này, có lẽ là do thời gian đã trôi qua lâu rồi, hoặc cũng có lẽ là do tâm tính cậu đã thay đổi, mà Trọng Nham cảm thấy mình không căm hận anh em bọn họ lắm. Hoặc cũng có thể có nhưng rất ít, bất quá cũng chỉ là trẻ con thôi, chỉ cần bọn họ đừng có tới gây chuyện với cậu, thì cậu cũng chả cần phải phân cao thấp với bọn họ làm gì.
Trước đây cậu luôn suy xét chọn thời cơ thích hợp để nói cho anh em Lý gia biết cậu đã bắt đầu tự mình kiếm tiền nuôi thân. Đó không phải là động tĩnh muốn gây hấn với họ, mà là cậu muốn chứng tỏ rõ ràng rằng bản thân cùng bọn họ không tồn tại xung đột lợi ích. Cậu tự kiếm tiền, tự sống cuộc đời của mình — không có gì so với việc độc lập kinh tế càng thấy thư thái hơn.
Hết
Tác giả :
Ngưu Giác Cung