Trọng Nham
Chương 102: Uy – hiếp
– Hiếp
Lý Thừa Vận giúp Lý lão gia tử mang được mấy giỏ lan tới, cảm thấy đau eo mỏi chân liền trốn sang một bên tránh quấy rầy. Kỳ thật trong các buổi hoạt động chung các năm trước, mấy việc này ông cũng ít khi mó tay vào, nhiều lắm chỉ là giúp đỡ lấy dụng cụ đưa tới, điểm danh có mặt là chính. Năm nay mải nói chuyện với Lý lão gia tử, tới khi phản ứng lại đã bị sai làm không ít việc.
Lý Thừa Vận tới chỗ tán ô rót cho mình một chén trà nóng, nghỉ ngơi một lát mới phản ứng lại Lý lão phu nhân đã đi về trước. Không biết là về tiếp tục hờn dỗi hay là đi thông báo tin tức cho Trương Uyên.
Lý Thừa Vận cảm thấy mình có thể hiểu được tâm lý lão phu nhân coi trọng gia đình Trương Uyên. Bà vốn là đại tiểu thư ngàn tôn vạn quý, từ nhỏ đã được coi là người thừa kế tỉ mỉ bồi dưỡng, kết quả giữa đường đột nhiên nhảy ra một đứa em trai, cướp đoạt quyền thừa kế của mình không nói, còn chèn ép mẹ con bà, âm thầm kích động Trương lão gia an bài hôn sự cho bà, thông qua đám hỏi dần lót đường chiếm lấy sinh ý Trương gia. Lúc ấy tình cảnh mẹ con Lý lão phu nhân thế nào không cần nói cũng biết. Mọi người đều nói dệt hoa trên gấm thì dễ, đốt than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó, thế nên trong tình huống kia, mẹ con Trương Uyên ra tay giúp đỡ mẹ con bà mới càng đáng quý trọng. Sau đó Trương Uyên còn tận tâm tận lực giúp bà bảo quản số đồ cưới giá trị — nếu không tận tâm, chỉ sợ bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ đã sớm bị con trai ông ta trộm mất.
Cũng may, Trương Uyên không phải loại tiểu nhân thấy lợi mù mắt, cách làm người cũng có chỗ đáng biểu dương. Nhưng Trương Hách suýt nữa giết chết các con trai của ông, Lý lão phu nhân muốn dùng tính mạng mấy đứa cháu trai để đối lấy ân tình năm đó trăm triệu lần không thể chấp nhận được. Nếu đổi một loại phương thức khác, cho dù trực tiếp đưa chi phiếu cho Lý gia bọn họ, Lý Thừa Vận đều không nói hai lời. Đáng tiếc Lý gia bọn họ lúc này không cần chi phiếu, lại càng không muốn lùi một bước bỏ qua cho thằng con tâm ngoan thủ lạt của ông ta.
Lý Thừa Vận giễu cợt, quả thực si tâm vọng tưởng. Nhớ lại tình hình bọn trẻ khi mới nhận được tin tức, đến giờ ông vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Ông nhớ rõ khi mình chạy tới bệnh viện, trong đầu còn suy nghĩ có thể nào nhầm lẫn rồi không, người nằm trong phòng cấp cứu không phải con ông. Lúc ấy Trình Du chỉ biết gào khóc thảm thiết suýt thì ngất xỉu…
Lý Thừa Vận đột nhiên cảm thấy là lạ chỗ nào đó, ông quay đầu nhìn chung quanh, Lý lão gia tử đang đứng cạnh gốc cây, chỉ huy người làm vườn cắt tỉa vài nhánh cây táo chìa ra ngoài, Lý Ngạn Thanh đứng bên cạnh ông, ngửa đầu chăm chú nhìn người làm vườn bắc thang làm việc. Lý Duyên Kỳ và Lý Duyên Lân ngồi ở xa hơn một chút, Lý Duyên Lân tay cầm di động, hai anh em không biết đang xem cái gì, cùng nhìn vào màn hình bật cười vui vẻ.
Lý Thừa Vận cầm di động gọi điện cho Trình Du, vẫn không có người nghe, gọi tới văn phòng, thư ký lại nói Trình tổng hôm nay không tới công ty.
Lý Thừa Vận cau mày gọi quản gia Lý Vinh tới: “Phu nhân đâu?”
Lý Vinh đáp: “Phu nhân giống như ngày thường, sáu giờ sáng xuống lầu chuẩn bị điểm tâm. Sáu giờ hai mươi có điện thoại gọi tới nhà tìm phu nhân, sau khi phu nhân ở trong phòng khách nghe điện thoại liền ra ngoài.”
Lý Thừa Vận có chút ngoài ý muốn, hơn sáu giờ sáng, còn chưa tới giờ đi làm, ngay cả cửa hàng bình thường cũng còn chưa mở cửa, lúc đó cô ta có chuyện gì mà phải vội vã chạy ra ngoài?
“Cô ta có nói muốn đi đâu không?”
Lý Vinh nói: “Không có. Phu nhân chỉ nhờ tôi chuyển lời cho ngài, hoạt động gia đình hôm nay phu nhân không thể tham gia.”
Lý Thừa Vận nhớ lại khi mình vừa xuống lầu, Lý Vinh tựa hồ có nói qua một câu như vậy, nhưng lúc ấy ông cũng không để ý, còn tưởng Trình Du ra ngoài trong chốc lát sẽ về ngay. Hiện giờ đến điện thoại cũng không liên lạc được, có lẽ chuyện này tựa hồ không đơn giản.
Lý Thừa Vận kêu Lý Vinh gọi điện cho Trình gia và mấy cô bạn thân của Trình Du hỏi thăm, kết quả đều không tìm thấy người. Lý Thừa Vận thoáng có chút đứng ngồi không yên. Mấy đứa con ông vừa mới xảy ra chuyện cách đây không lâu, thần kinh của ông còn chưa thả lỏng được một chút…
Trình Du rốt cuộc đã chạy đi đâu?
Vết đạn bắn của Lý Duyên Kỳ đã gần như lành hẳn, nhưng cả người vẫn còn khá yếu, mới đi được vài bước đã cảm thấy mệt, bác sỹ cũng đã nói cần phải hảo hảo tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể khỏe lại như trước đây. Bởi vậy anh cũng không thể vận động mạnh, nhưng hoạt động gia đình đã thành thói quen từ nhỏ, tuy rằng không giúp được việc gì thì cũng nên ra ngoài phơi nắng hay cùng người nhà vui vẻ một chút, thấy những người khác trong nhà bận bận rộn rộn, tâm tình cũng trở nên thập phần khoái trá.
Sau hai trận mưa xuân liên tục, thời tiết cũng dần trở nên ấm áp hơn. Mùa xuân phương Bắc khá khô ráo, lại có nhiều gió, nhưng hôm nay bỗng dưng lại có thời tiết thực đẹp, dương quang ấm áp tỏa sáng, Lý Duyên Kỳ thấy Lý Duyên Lân chân trước chân sau giúp đỡ Lý lão gia tử bê chậu cây, trán lấm tấm mồ hôi. Vừa vặn phòng bếp lại mang thêm đồ uống tới, liền gọi Lý Duyên Lân lại đưa cho một cốc nước, đồng thời cùng nghỉ ngơi một chút.
Lý Duyên Lân cười hì hì chạy tới, vừa đặt mông xuống ghế, thở ra một hơi thật dài nói: “Đã lâu không vận động, mệt chết đi được. Sáng mai dậy khẳng định sẽ nhức mỏi cả người.”
Lý Duyên Kỳ mỉm cười rót cho cậu một cốc nước: “Ông nội cũng đâu mệt như em.”
Lý Duyên Lân thấp giọng hừ một tiếng: “Ông nội có làm gì đâu, ông chỉ đứng một chỗ chỉ huy người khác làm, nếu đổi lại là em, em cũng chả thấy mệt thế này.”
Lý Duyên Lân cốc nhẹ lên đầu cậu một cái: “Em mới mấy tuổi, đã muốn có đãi ngộ như ông nội sao?”
Lý Duyên Lân bất mãn nhìn chung quanh: “Cha đâu rồi? Vừa rồi em còn thấy ổng ngồi nhàn hạ bên này cơ mà, sao vừa đảo mắt đã không thấy? chẳng lẽ cảm thấy ngồi ở đây không thoải mái nên đã chạy về phòng rồi?” Nói xong quay đầu sang hỏi một nữ giúp việc đứng bên cạnh: “Cô đi xem xem cha tôi đang ở đâu?”
Cô giúp việc cười đáp: “Vừa rồi ngài ấy không cẩn thận làm đổ chén trà ướt quần áo, nên đã trở về phòng thay đồ rồi.”
“Vậy à,” Lý Duyên Lân bắt chước ngữ khí của Lý Thừa Vận, lên mặt ông cụ non nói: “Đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn lóng nga lóng ngóng, có cần ta sai người lau miệng giúp cho không?”
Lý Duyên Lân bật cười hai tiếng, lại ảnh hưởng tới vết thương, đau tới nhăn mặt lại.
Lý Duyên Lân vội vàng lại gần, thật cẩn thận đỡ anh, nóng lòng hỏi: “Đau lắm hả? có sao không? Gọi bác sỹ hay là tới bệnh viện kiểm tra một chút nhé?”
Lý Duyên Kỳ vươn tay búng cậu một cái: “Không cần, em đừng bướng bỉnh chọc anh cười thì không có việc gì.”
Lý Duyên Lân thè lưỡi: “May mắn cha mẹ đều không có ở đây, nếu để bọn họ nhìn thấy, em lại bị mắng.” Nói xong bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi lại Lý Duyên Kỳ: “Mẹ đâu? Sao em không nhìn thấy mẹ?”
Lý Duyên Kỳ lắc đầu: “Lúc anh xuống ăn sáng đã không thấy mẹ rồi. Không phải em xuống dưới nhà sớm hơn anh sao?”
“Em cũng không thấy.” Lý Duyên Lân nói: “Lúc em xuống, cha đang ngồi trong phòng ăn nói chuyện với Lý Ngạn Thanh, trong bếp chỉ có hai cô giúp việc đang nấu bữa sáng, còn lại không thấy ai.”
Lý Duyên Kỳ nhíu mày: “Mới sáng sớm đã ra ngoài sao?”
Lý Duyên Lân buồn bực nói thầm: “Mới sáng ngày ra thì có thể có chuyện gì? mẹ tôi ra ngoài lúc nào?” Câu cuối cùng là hỏi cô giúp việc bên cạnh.
Cô giúp việc lại rót thêm nước ấm vào cốc cho cậu vừa nhẹ giọng đáp: “Lúc sáu giờ hơn phu nhân đã ra ngoài, vừa rồi ngài Lý cũng có tìm phu nhân.”
Lý Duyên Kỳ thử gọi điện cho mẹ, điện thoại chỉ thấy đổ chuông nhưng không có ai bắt máy.
Hai anh em nhìn nhau, mẹ đang bận chuyện gì? Ngay cả điện thoại cũng không nghe?
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, trên màn hình hiện chữ “Chồng”, giống như một đôi mắt đạm mạc nghiêm túc nhìn chằm chằm đánh giá bà.
Trình Du tâm phiền ý loạn nhét di động vào dưới gối đầu.
Nữ nhân ngồi trên ghế sa lông thở dài: “A Du à, sao cậu phải khổ vậy chứ? Gặp phải phiền toái lớn, cậu không nói với chồng cậu, chẳng lẽ định một mình gánh vác sao?”
Trình Du khuôn mặt tiều tụy, giống như con thú bị vây bắt đi đi lại lại trong phòng, nói năng lộn xộn đáp: “Tớ không tự mình gánh vác thì có thể làm gì bây giờ… tớ sao có thể nói với anh ấy… phải nói thế nào…”
Nữ nhân ngồi trên ghế sa lông chính là bạn thân của bà, Vương Hân, chồng Vương Hân là người Bạch gia đang làm việc cho chính phủ. Nếu xét về quan hệ thì hai vợ chồng họ phải gọi Bạch lão tướng quân là bác hai.
Vương Hân thấy bạn mình hoảng loạn thành như vậy, trong lòng cũng không nhịn nổi, lên tiếng khuyên nhủ: “Cậu phải nghe tớ, cứ nói thật với chồng cậu đi. Lý Thừa Vận là người có tuổi, hồi trẻ chẳng phải anh ấy cũng từng rất phong lưu đó sao? Con riêng có một đống, khắp thủ đô có ai mà không biết… chẳng lẽ anh ấy còn mặt mũi so đo chuyện xấu trước khi kết hôn của cậu sao?”
Trình Du hấp tấp nóng nảy bất an đi tới đi lui trong phòng, đến ngón tay cũng sắp bị mình cắn nát: “Tớ không dám… Vương Hân, cậu đừng cười tớ, tớ thật sự không dám… chuyện chúng tớ kết hôn ngay từ đầu anh ấy đã không đồng ý, sau lại… tới Lý thị làm đều là do tớ mặt dày mày dặn cố bước vào…”
Vương Hân cũng nóng nảy: “Vậy cậu định làm thế nào? Chuyện lớn như vậy, cho dù cậu có tiền nhưng biết đi đâu tìm người tạo quan hệ? Quan tòa sắp mở xét xử rồi, hắn ta chính là phạm tội bắt cóc, trong tay còn chứa chấp vũ khí trái phép…. Vào tù là chắc chắn rồi! Hắn ta cũng chỉ là muốn đe dọa cậu đi khuyên bảo chồng cậu tha cho hắn ta mà thôi. Chuyện lớn như vậy, Lý gia sớm muộn gì cũng sẽ biết! Cậu định coi bọn họ thành kẻ ngốc hết sao?”
Trình Du ôm mặt khóc nấc lên. Bà sao cũng không ngờ tới được, giờ cũng đã hơn năm mươi tuổi lại gặp phải loại uy – hiếp mất danh dự thế này. Nếu sự tình bại lộ, Lý gia sẽ xử lý bà thế nào tạm thời chưa nói, nhưng hai đứa con bà sẽ vì chuyện này mà mất hết thể diện!
Vương Hân cũng đỏ mắt theo: “Trương Hách thật không phải con người, năm đó thấy hắn ta ân cần chăm sóc cậu như vậy, tớ còn cho rằng hắn ta yêu cậu rất nhiều. Chả trách hắn ta sẽ phạm tội, hắn ta chính là một thằng biến thái khốn nạn! có nam nhân bình thường nào sẽ lưu giữ ảnh khỏa – thân của bạn gái ba mươi năm trước chứ, mẹ nó!”
Trình Du khóc nấc lên nhận khăn giấy Vương Hân đưa tới: “Hiện giờ tớ chỉ có thể trông cậy vào bà mẹ chồng, nếu bà ta có thể khuyên nhủ Thừa Vận hợp tác với Trương gia, chuyện của tớ may ra mới có hy vọng…”
“Cậu đừng có giả ngốc!” Vương Hân vỗ vỗ mặt bạn: “A Du, cậu nghe tớ nói này, trong tay hắn ta đang cầm nhược điểm của cậu, cho dù lúc này hắn ta không tung ra thì về sau trên đầu cậu vẫn luôn có một con dao. Nói không chừng sau này hắn ta sẽ lại dùng nó để uy – hiếp cậu lần nữa, cậu hãy nghe tớ, ngàn vạn lần không được nhân nhượng, cậu nhường một bước nhất định sẽ chết! rốt cuộc vẫn không xoay chuyển được gì!”
Trình Du mặt mày xám như tro tàn: “Tớ nên làm gì bây giờ, nên làm gì bây giờ…”
Chuông di động dưới gối lại vang lên lần nữa. Vương Hân chạy nhanh tới lấy cái di động ra, nhìn thoáng qua nói: “Là chồng cậu, cậu hãy nghe tớ, A Du, cậu hãy nghe lời tớ đi. Đừng sợ, để tớ nói với chồng cậu cho.”
Cả người Trình Du cứng ngắc.
Vương Hân ôm bạn mình ngồi xuống giường, vươn tay ấn nghe cuộc gọi, hít sâu một hơi nói: “Alo, Thừa Vận, là em, Vương Hân. A Du đang ở cạnh em…Đúng, là có việc, một việc rất lớn. Anh trước hết hãy nghe em nói…”
Trình Du vùi mặt vào lòng bàn tay, suy sụp nhắm mắt lại.
Hết
Lý Thừa Vận giúp Lý lão gia tử mang được mấy giỏ lan tới, cảm thấy đau eo mỏi chân liền trốn sang một bên tránh quấy rầy. Kỳ thật trong các buổi hoạt động chung các năm trước, mấy việc này ông cũng ít khi mó tay vào, nhiều lắm chỉ là giúp đỡ lấy dụng cụ đưa tới, điểm danh có mặt là chính. Năm nay mải nói chuyện với Lý lão gia tử, tới khi phản ứng lại đã bị sai làm không ít việc.
Lý Thừa Vận tới chỗ tán ô rót cho mình một chén trà nóng, nghỉ ngơi một lát mới phản ứng lại Lý lão phu nhân đã đi về trước. Không biết là về tiếp tục hờn dỗi hay là đi thông báo tin tức cho Trương Uyên.
Lý Thừa Vận cảm thấy mình có thể hiểu được tâm lý lão phu nhân coi trọng gia đình Trương Uyên. Bà vốn là đại tiểu thư ngàn tôn vạn quý, từ nhỏ đã được coi là người thừa kế tỉ mỉ bồi dưỡng, kết quả giữa đường đột nhiên nhảy ra một đứa em trai, cướp đoạt quyền thừa kế của mình không nói, còn chèn ép mẹ con bà, âm thầm kích động Trương lão gia an bài hôn sự cho bà, thông qua đám hỏi dần lót đường chiếm lấy sinh ý Trương gia. Lúc ấy tình cảnh mẹ con Lý lão phu nhân thế nào không cần nói cũng biết. Mọi người đều nói dệt hoa trên gấm thì dễ, đốt than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó, thế nên trong tình huống kia, mẹ con Trương Uyên ra tay giúp đỡ mẹ con bà mới càng đáng quý trọng. Sau đó Trương Uyên còn tận tâm tận lực giúp bà bảo quản số đồ cưới giá trị — nếu không tận tâm, chỉ sợ bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ đã sớm bị con trai ông ta trộm mất.
Cũng may, Trương Uyên không phải loại tiểu nhân thấy lợi mù mắt, cách làm người cũng có chỗ đáng biểu dương. Nhưng Trương Hách suýt nữa giết chết các con trai của ông, Lý lão phu nhân muốn dùng tính mạng mấy đứa cháu trai để đối lấy ân tình năm đó trăm triệu lần không thể chấp nhận được. Nếu đổi một loại phương thức khác, cho dù trực tiếp đưa chi phiếu cho Lý gia bọn họ, Lý Thừa Vận đều không nói hai lời. Đáng tiếc Lý gia bọn họ lúc này không cần chi phiếu, lại càng không muốn lùi một bước bỏ qua cho thằng con tâm ngoan thủ lạt của ông ta.
Lý Thừa Vận giễu cợt, quả thực si tâm vọng tưởng. Nhớ lại tình hình bọn trẻ khi mới nhận được tin tức, đến giờ ông vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Ông nhớ rõ khi mình chạy tới bệnh viện, trong đầu còn suy nghĩ có thể nào nhầm lẫn rồi không, người nằm trong phòng cấp cứu không phải con ông. Lúc ấy Trình Du chỉ biết gào khóc thảm thiết suýt thì ngất xỉu…
Lý Thừa Vận đột nhiên cảm thấy là lạ chỗ nào đó, ông quay đầu nhìn chung quanh, Lý lão gia tử đang đứng cạnh gốc cây, chỉ huy người làm vườn cắt tỉa vài nhánh cây táo chìa ra ngoài, Lý Ngạn Thanh đứng bên cạnh ông, ngửa đầu chăm chú nhìn người làm vườn bắc thang làm việc. Lý Duyên Kỳ và Lý Duyên Lân ngồi ở xa hơn một chút, Lý Duyên Lân tay cầm di động, hai anh em không biết đang xem cái gì, cùng nhìn vào màn hình bật cười vui vẻ.
Lý Thừa Vận cầm di động gọi điện cho Trình Du, vẫn không có người nghe, gọi tới văn phòng, thư ký lại nói Trình tổng hôm nay không tới công ty.
Lý Thừa Vận cau mày gọi quản gia Lý Vinh tới: “Phu nhân đâu?”
Lý Vinh đáp: “Phu nhân giống như ngày thường, sáu giờ sáng xuống lầu chuẩn bị điểm tâm. Sáu giờ hai mươi có điện thoại gọi tới nhà tìm phu nhân, sau khi phu nhân ở trong phòng khách nghe điện thoại liền ra ngoài.”
Lý Thừa Vận có chút ngoài ý muốn, hơn sáu giờ sáng, còn chưa tới giờ đi làm, ngay cả cửa hàng bình thường cũng còn chưa mở cửa, lúc đó cô ta có chuyện gì mà phải vội vã chạy ra ngoài?
“Cô ta có nói muốn đi đâu không?”
Lý Vinh nói: “Không có. Phu nhân chỉ nhờ tôi chuyển lời cho ngài, hoạt động gia đình hôm nay phu nhân không thể tham gia.”
Lý Thừa Vận nhớ lại khi mình vừa xuống lầu, Lý Vinh tựa hồ có nói qua một câu như vậy, nhưng lúc ấy ông cũng không để ý, còn tưởng Trình Du ra ngoài trong chốc lát sẽ về ngay. Hiện giờ đến điện thoại cũng không liên lạc được, có lẽ chuyện này tựa hồ không đơn giản.
Lý Thừa Vận kêu Lý Vinh gọi điện cho Trình gia và mấy cô bạn thân của Trình Du hỏi thăm, kết quả đều không tìm thấy người. Lý Thừa Vận thoáng có chút đứng ngồi không yên. Mấy đứa con ông vừa mới xảy ra chuyện cách đây không lâu, thần kinh của ông còn chưa thả lỏng được một chút…
Trình Du rốt cuộc đã chạy đi đâu?
Vết đạn bắn của Lý Duyên Kỳ đã gần như lành hẳn, nhưng cả người vẫn còn khá yếu, mới đi được vài bước đã cảm thấy mệt, bác sỹ cũng đã nói cần phải hảo hảo tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể khỏe lại như trước đây. Bởi vậy anh cũng không thể vận động mạnh, nhưng hoạt động gia đình đã thành thói quen từ nhỏ, tuy rằng không giúp được việc gì thì cũng nên ra ngoài phơi nắng hay cùng người nhà vui vẻ một chút, thấy những người khác trong nhà bận bận rộn rộn, tâm tình cũng trở nên thập phần khoái trá.
Sau hai trận mưa xuân liên tục, thời tiết cũng dần trở nên ấm áp hơn. Mùa xuân phương Bắc khá khô ráo, lại có nhiều gió, nhưng hôm nay bỗng dưng lại có thời tiết thực đẹp, dương quang ấm áp tỏa sáng, Lý Duyên Kỳ thấy Lý Duyên Lân chân trước chân sau giúp đỡ Lý lão gia tử bê chậu cây, trán lấm tấm mồ hôi. Vừa vặn phòng bếp lại mang thêm đồ uống tới, liền gọi Lý Duyên Lân lại đưa cho một cốc nước, đồng thời cùng nghỉ ngơi một chút.
Lý Duyên Lân cười hì hì chạy tới, vừa đặt mông xuống ghế, thở ra một hơi thật dài nói: “Đã lâu không vận động, mệt chết đi được. Sáng mai dậy khẳng định sẽ nhức mỏi cả người.”
Lý Duyên Kỳ mỉm cười rót cho cậu một cốc nước: “Ông nội cũng đâu mệt như em.”
Lý Duyên Lân thấp giọng hừ một tiếng: “Ông nội có làm gì đâu, ông chỉ đứng một chỗ chỉ huy người khác làm, nếu đổi lại là em, em cũng chả thấy mệt thế này.”
Lý Duyên Lân cốc nhẹ lên đầu cậu một cái: “Em mới mấy tuổi, đã muốn có đãi ngộ như ông nội sao?”
Lý Duyên Lân bất mãn nhìn chung quanh: “Cha đâu rồi? Vừa rồi em còn thấy ổng ngồi nhàn hạ bên này cơ mà, sao vừa đảo mắt đã không thấy? chẳng lẽ cảm thấy ngồi ở đây không thoải mái nên đã chạy về phòng rồi?” Nói xong quay đầu sang hỏi một nữ giúp việc đứng bên cạnh: “Cô đi xem xem cha tôi đang ở đâu?”
Cô giúp việc cười đáp: “Vừa rồi ngài ấy không cẩn thận làm đổ chén trà ướt quần áo, nên đã trở về phòng thay đồ rồi.”
“Vậy à,” Lý Duyên Lân bắt chước ngữ khí của Lý Thừa Vận, lên mặt ông cụ non nói: “Đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn lóng nga lóng ngóng, có cần ta sai người lau miệng giúp cho không?”
Lý Duyên Lân bật cười hai tiếng, lại ảnh hưởng tới vết thương, đau tới nhăn mặt lại.
Lý Duyên Lân vội vàng lại gần, thật cẩn thận đỡ anh, nóng lòng hỏi: “Đau lắm hả? có sao không? Gọi bác sỹ hay là tới bệnh viện kiểm tra một chút nhé?”
Lý Duyên Kỳ vươn tay búng cậu một cái: “Không cần, em đừng bướng bỉnh chọc anh cười thì không có việc gì.”
Lý Duyên Lân thè lưỡi: “May mắn cha mẹ đều không có ở đây, nếu để bọn họ nhìn thấy, em lại bị mắng.” Nói xong bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi lại Lý Duyên Kỳ: “Mẹ đâu? Sao em không nhìn thấy mẹ?”
Lý Duyên Kỳ lắc đầu: “Lúc anh xuống ăn sáng đã không thấy mẹ rồi. Không phải em xuống dưới nhà sớm hơn anh sao?”
“Em cũng không thấy.” Lý Duyên Lân nói: “Lúc em xuống, cha đang ngồi trong phòng ăn nói chuyện với Lý Ngạn Thanh, trong bếp chỉ có hai cô giúp việc đang nấu bữa sáng, còn lại không thấy ai.”
Lý Duyên Kỳ nhíu mày: “Mới sáng sớm đã ra ngoài sao?”
Lý Duyên Lân buồn bực nói thầm: “Mới sáng ngày ra thì có thể có chuyện gì? mẹ tôi ra ngoài lúc nào?” Câu cuối cùng là hỏi cô giúp việc bên cạnh.
Cô giúp việc lại rót thêm nước ấm vào cốc cho cậu vừa nhẹ giọng đáp: “Lúc sáu giờ hơn phu nhân đã ra ngoài, vừa rồi ngài Lý cũng có tìm phu nhân.”
Lý Duyên Kỳ thử gọi điện cho mẹ, điện thoại chỉ thấy đổ chuông nhưng không có ai bắt máy.
Hai anh em nhìn nhau, mẹ đang bận chuyện gì? Ngay cả điện thoại cũng không nghe?
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, trên màn hình hiện chữ “Chồng”, giống như một đôi mắt đạm mạc nghiêm túc nhìn chằm chằm đánh giá bà.
Trình Du tâm phiền ý loạn nhét di động vào dưới gối đầu.
Nữ nhân ngồi trên ghế sa lông thở dài: “A Du à, sao cậu phải khổ vậy chứ? Gặp phải phiền toái lớn, cậu không nói với chồng cậu, chẳng lẽ định một mình gánh vác sao?”
Trình Du khuôn mặt tiều tụy, giống như con thú bị vây bắt đi đi lại lại trong phòng, nói năng lộn xộn đáp: “Tớ không tự mình gánh vác thì có thể làm gì bây giờ… tớ sao có thể nói với anh ấy… phải nói thế nào…”
Nữ nhân ngồi trên ghế sa lông chính là bạn thân của bà, Vương Hân, chồng Vương Hân là người Bạch gia đang làm việc cho chính phủ. Nếu xét về quan hệ thì hai vợ chồng họ phải gọi Bạch lão tướng quân là bác hai.
Vương Hân thấy bạn mình hoảng loạn thành như vậy, trong lòng cũng không nhịn nổi, lên tiếng khuyên nhủ: “Cậu phải nghe tớ, cứ nói thật với chồng cậu đi. Lý Thừa Vận là người có tuổi, hồi trẻ chẳng phải anh ấy cũng từng rất phong lưu đó sao? Con riêng có một đống, khắp thủ đô có ai mà không biết… chẳng lẽ anh ấy còn mặt mũi so đo chuyện xấu trước khi kết hôn của cậu sao?”
Trình Du hấp tấp nóng nảy bất an đi tới đi lui trong phòng, đến ngón tay cũng sắp bị mình cắn nát: “Tớ không dám… Vương Hân, cậu đừng cười tớ, tớ thật sự không dám… chuyện chúng tớ kết hôn ngay từ đầu anh ấy đã không đồng ý, sau lại… tới Lý thị làm đều là do tớ mặt dày mày dặn cố bước vào…”
Vương Hân cũng nóng nảy: “Vậy cậu định làm thế nào? Chuyện lớn như vậy, cho dù cậu có tiền nhưng biết đi đâu tìm người tạo quan hệ? Quan tòa sắp mở xét xử rồi, hắn ta chính là phạm tội bắt cóc, trong tay còn chứa chấp vũ khí trái phép…. Vào tù là chắc chắn rồi! Hắn ta cũng chỉ là muốn đe dọa cậu đi khuyên bảo chồng cậu tha cho hắn ta mà thôi. Chuyện lớn như vậy, Lý gia sớm muộn gì cũng sẽ biết! Cậu định coi bọn họ thành kẻ ngốc hết sao?”
Trình Du ôm mặt khóc nấc lên. Bà sao cũng không ngờ tới được, giờ cũng đã hơn năm mươi tuổi lại gặp phải loại uy – hiếp mất danh dự thế này. Nếu sự tình bại lộ, Lý gia sẽ xử lý bà thế nào tạm thời chưa nói, nhưng hai đứa con bà sẽ vì chuyện này mà mất hết thể diện!
Vương Hân cũng đỏ mắt theo: “Trương Hách thật không phải con người, năm đó thấy hắn ta ân cần chăm sóc cậu như vậy, tớ còn cho rằng hắn ta yêu cậu rất nhiều. Chả trách hắn ta sẽ phạm tội, hắn ta chính là một thằng biến thái khốn nạn! có nam nhân bình thường nào sẽ lưu giữ ảnh khỏa – thân của bạn gái ba mươi năm trước chứ, mẹ nó!”
Trình Du khóc nấc lên nhận khăn giấy Vương Hân đưa tới: “Hiện giờ tớ chỉ có thể trông cậy vào bà mẹ chồng, nếu bà ta có thể khuyên nhủ Thừa Vận hợp tác với Trương gia, chuyện của tớ may ra mới có hy vọng…”
“Cậu đừng có giả ngốc!” Vương Hân vỗ vỗ mặt bạn: “A Du, cậu nghe tớ nói này, trong tay hắn ta đang cầm nhược điểm của cậu, cho dù lúc này hắn ta không tung ra thì về sau trên đầu cậu vẫn luôn có một con dao. Nói không chừng sau này hắn ta sẽ lại dùng nó để uy – hiếp cậu lần nữa, cậu hãy nghe tớ, ngàn vạn lần không được nhân nhượng, cậu nhường một bước nhất định sẽ chết! rốt cuộc vẫn không xoay chuyển được gì!”
Trình Du mặt mày xám như tro tàn: “Tớ nên làm gì bây giờ, nên làm gì bây giờ…”
Chuông di động dưới gối lại vang lên lần nữa. Vương Hân chạy nhanh tới lấy cái di động ra, nhìn thoáng qua nói: “Là chồng cậu, cậu hãy nghe tớ, A Du, cậu hãy nghe lời tớ đi. Đừng sợ, để tớ nói với chồng cậu cho.”
Cả người Trình Du cứng ngắc.
Vương Hân ôm bạn mình ngồi xuống giường, vươn tay ấn nghe cuộc gọi, hít sâu một hơi nói: “Alo, Thừa Vận, là em, Vương Hân. A Du đang ở cạnh em…Đúng, là có việc, một việc rất lớn. Anh trước hết hãy nghe em nói…”
Trình Du vùi mặt vào lòng bàn tay, suy sụp nhắm mắt lại.
Hết
Tác giả :
Ngưu Giác Cung