Trong Nhà Có Một Nam Phụ
Chương 25
Editor: Snowflake HD
Tuy rằng ngoài miệng Diệp Đàn nói cô sẽ không chăm sóc chó, nhưng sáng hôm sau khi cô vừa mới thức dậy liền đi tìm chó con.
“Nam thần.” Không nằm ngoài suy nghĩ của Diệp Đàn lúc này Ngọc Bạch Y đang ngồi ở phòng khách đọc sách, cô nhìn xung quanh bốn phía, không nhìn thấy thân hình trắng nhỏ bé của chó con, thuận tiện chào hỏi Ngọc Bạch Y, chủ yếu hỏi, “Chó con đâu? Ăn cơm chưa? Ừ, có cần phải chuẩn bị thức ăn cho chó không? Tối hôm qua chưa cho nó ăn, nó có đói bụng không nhỉ?”
Mới sáng sớm đã mở miệng hỏi thăm chó con.
Ngọc Bạch Y ngồi trên ghế sô pha, lưng cao ngất, hắn không ngẩng đầu nói: “Trên sân thượng.”
Diệp Đàn kéo cửa sân thượng ra, sau đó sợ đến ngây người.
Chén đặt chỗ đó, bọc thức ăn cho chó vẫn còn nguyên tem, tiếp đó một cục bông trắng hừ hừ bới cái bọc, cảnh tượng vô cùng đáng thương!
Nó thấy Diệp Đàn nhìn, Phạm Huy nhỏ lập tức nhả cái miệng và chân đang cắn xé bọc thức ăn ra, sau đó quyết định nằm lên bọc thức ăn cho chó, định dùng cái bụng nhỏ che cái túi đi, lại giả bộ thật thà nghiêm trang nằm úp xuống, cái đầu nhỏ ngẩng lên cao hơi nghiêng sang một bên, bộ dạng ngốc không thể tả khác xa với hình ảnh Diệp Đàn nghĩ, chó con liều mạng nhảy tới chỗ cô vẫy đuôi.
Diệp Đàn: (⊙﹏⊙) tại sao mị cảm thấy đầu chó con… Có gì đó là lạ…
Diệp Đàn quay lại nhìn Ngọc Bạch Y, không thể hiểu được, hỏi: “Nó đang làm gì vậy?”
Ánh mắt Ngọc Bạch Y di chuyển từ trang sách, liếc sang Phạm Huy nhỏ, rồi quay về chỗ cũ, lạnh nhạt trả lời, “Che giấu bản thân ngốc.”
“Hả… Chó con không biết xé bao thức ăn là ngốc sao?”
Khi nào chó con biết xé bao thức ăn ra mới là kì lạ a…
Lần này Ngọc Bạch Y cũng không ngẩng đầu lên nữa, nhàn nhạt hỏi ngược lại cô: “Không thấy ngu ngốc sao?”
… Thật sự xin lỗi, sống cho tới tận bây giờ mị không biết chó con không thể xé bao bọc thức ăn thì gọi là chó ngốc.
Diệp Đàn im lặng nửa ngày trời, nhìn Phạm Huy nhỏ cô cảm thấy vừa ngốc vừa đáng thương, vì vậy kiên trì hỏi Ngọc Bạch Y tiếp: “Nam thần, chúng ta nên dạy nó trước chứ đúng không, ví dụ đi vệ sinh, ăn thức ăn cho chó, không được phá hư đồ đạc trong nhà, tôi nghe nói tát ma rất nghịch ngợm thường phá hư đồ đấy.”
“Không cần.” Ngọc Bạch Y lật trang sách, tiếp tục bình thản trả lời: “Để nó tự học.”
… Chúng ta đã nói rồi mà! Nam thần anh chịu trách nhiệm nuôi nó! Lời nói tốt đẹp hôm qua đều là bọt biển à!
Diệp Đàn chợt hoảng hốt trước lời nói của thượng thần Ngọc Bạch Y: “Để nó tự học là sao?”
“Mở linh trí, tự nhiên sẽ học được.”
“Cho…. Cho nên…” Diệp Đàn cảm thấy bản thân mình đang rơi vào tuyệt vọng, “Nó… nó sẽ biến thần cẩu yêu sao?”
Ngọc Bạch Y giống như nghe được ý nghĩ kì lạ của Diệp Đàn, ít khi ngẩng đầu lên: “Nơi đây thiếu thốn linh khí, không tu thành yêu được.”
Ngọc Bạch Y nhìn Phạm Huy nhỏ, nó phát hiện hai người không chú ý tới nó, cho nên lén lút rời cái bụng của mình đi, dùng chân trái đẩy túi đồ, muốn giấu cái túi vào đằng sau tấm rèm lớn, vừa thấy Ngọc Bạch Y nhìn nó, nó lập tức nằm úp xuống, đưa đôi mắt đen láy ngoan ngoãn nhìn Diệp Đàn, hoàn toàn không dám nhìn tới Ngọc Bạch Y.
Vì vậy Ngọc Bạch Y thản nhiên bổ sung thêm một câu: “Tính tình nó nhát gan, mở linh trí, cũng không dám làm gì đâu.”
“Cho dù là thế, nhưng…” Diệp Đàn rất hoang mang, “Cái gì nó cũng biết, vậy chúng ta dạy nó cái gì đây? Giống như không còn thú vui nữa.”
Ngọc Bạch Y đưa tay lật tờ giấy, sau đó “A” một chữ.
Diệp Đàn nhanh chóng nghĩ tới phương pháp chứng minh cô biết cách nuôi chó con: “Ngày thường chúng ta có thể dắt nó ra ngoài đi dạo, ừ, giúp nó tắm rửa, còn chơi chung với nó.”
Cho nên em muốn dành thời gian để nuôi chó giống như trên?
Cuối cùng Ngọc Bạch Y cất sách vào, bình tĩnh hỏi: “Cần thiết à, chính nó sẽ tự biết cách làm.”
Diệp Đàn sửng sốt một chút, sau đó ngây ngốc hỏi: “Nam thần… Không phải anh rất thích động vật sao?”
Không phải trong sách nói anh là một người ‘Nghiêm khắc nhưng rất cưng chiều động vật’ sao?!! Sách toàn gạt người a! Lúc đầu đòi nuôi chó = bây giờ mở linh trí cho chó con = để mặc Phạm Huy nhỏ tự sinh tự diệt là thế nào chứ?!
Mị không nên tin hắn mới đúng, những việc sinh hoạt cơ bản của chính mình nam thần lớn còn miễn cưỡng làm được, nhiệm vụ nuôi chó khó khăn như vậy… (-o-)
Tối hôm qua mị bị hắn dụ dỗ quá rồi.
“Tôi yêu thích cây cỏ.” Ngọc Bạch Y đi đến bên cạnh Diệp Đàn, xoay người bế tát ma là Phạm Huy nhỏ lên, ôm vào ngực, sau đó giơ tay vuốt bàn chân mềm mại nhỏ nhắn của nó, “Tôi đã đọc sách kia.” Giọng hắn nhẹ nhàng, cúi đầu nhìn cục bông tròn vo trong ngực, gương mặt tĩnh mịch, hắn nói về bản thân mình trong sách, ngữ điệu so với bình thường cũng không có gì khác biệt, “Bạch Ngư trêu ghẹo Phạm Châu, không phải sự thật.”
Diệp Đàn: (⊙﹏⊙).
Cái gì? Hắn vừa mới nói cái gì?
“Anh đọc quyển sách đó rồi hả? Sách gì?”
Ngọc Bạch Y ngước mắt nhìn cô, “Bạch Ngư Đăng Châu.”
Diệp Đàn cực kì kinh hãi nhìn hắn, vô tình kêu lên một tiếng: “Không, không thể nào! Trong nhà không có sách này!”
Ngọc Bạch Y cảm thấy tát ma nhỏ trong ngực hắn đang run rẩy sợ hãi, vì vậy đặt nó vào trong ngực Diệp Đàn, Phạm Huy nhỏ vội vàng bấu quần áo Diệp Đàn, cái đầu nhỏ ra sức dúi vào ngực Diệp Đàn cuộn thành một cục.
Đôi mắt Ngọc Bạch Y lặng lẽ trầm xuống.
Phạm Huy nhỏ cảm thấy như đang vác thứ gì đó rất nặng trên lưng, càng run rẩy mãnh liệt, dáng vẻ đáng thương, nó vội di chuyển cái đầu, sau đó nghiêm túc rúc vào khuỷu tay Diệp Đàn không nhúc nhích.
Nhưng lúc Diệp Đàn ôm tát ma cảm thấy rất ấm áp cơ thể cũng thoải mái hơn, lại thấy nó nho nhỏ mập mạp mềm mại thiệt, vừa thông minh vừa đáng yêu, vì vậy càng ôm chặt nó vào lòng, thậm chí cúi đầu hôn vào trán nó một cái, khen thưởng: “Phạm Huy thật đáng yêu!”
Phạm Huy:!!Nữ chủ nhân tha mạng đi mà!!
Phạm Huy lớn: Khen ai thế.
Tất nhiên Diệp Đàn không thèm chú ý đến Ngọc Bạch Y, cho nên Ngọc Bạch Y chậm rãi mở miệng, trả lời câu hỏi của Diệp Đàn, “Lên mạng đọc.”
Diệp Đàn lập tức trở lại bình thường, tuy rằng cô rất muốn biết cảm nhận của Ngọc Bạch Y khi thấy chính mình được ghi trong sách, nhưng hiện tại cô càng tò mò: “Nam thần anh học cách lên mạng khi nào vậy?”
Chắc là do năng lực thích ứng rồi, sống ở thế giới này mới hai tháng! Đã hiểu toàn bộ ngôn ngữ ở đây, thậm chí hắn học rất nhanh, có thể bật đèn tắt đèn, dùng nước nóng, bây giờ ngay cả internet cũng biết!
Diệp Đàn vừa nghĩ tới vị thượng thần trong sách không màn thế sự nhân gian hôm nay lại ngồi trước máy tính lên mạng, bỗng thấy có chút dở khóc dở cười.
Đại thần ở trên chín tầng mây - tiến hóa thành thiếu niên nghiền internet.
“Sau đó,” Ngọc Bạch Y nói, “Học chơi game.” Hắn dừng một chút, đưa ra nhận xét, “Rất khoa học kỹ thuật.”
“… Game gì?”
“Tiêu nhạc(*).”
(*) Tiêu nhạc: Giống game kim cương hay pikachu bên mình.
Rất khoa học kỹ thuật luôn đấy…. Game.
Diệp Đàn im lặng một lát, phá vỡ khung cảnh: “Tôi đi nấu bữa sáng.”
Lúc cô từ trong bếp đi ra, liền thấy trong tay Ngọc Bạch Y có một con mèo con.
Diệp Đàn có hơi ngu ngơ: “Mèo ở đâu thế? Của nhà ai chạy sang à?”
Ngọc Bạch Y đặt mèo con xuống chỗ Phạm Huy nhỏ, bình thản nói: “Nhà nó đây.”
“Ý anh là của nhà chúng ta?”
Ngọc Bạch Y phủ nhận: “Không phải, nhà nó ở đây, nuôi dưỡng nó đi.”
Ngọc Bạch Y nhìn Diệp Đàn đang bưng dĩa trứng luộc đứng trong nhà bếp vẻ mặt của cô vẫn còn ngỡ ngàng, vì vậy giải thích thêm: “Con mèo này chưa được mở linh trí.”
Em có thể chơi đùa với nó.
Diệp Đàn giật mình có chút hiểu ra, tuy rằng cô không nắm rõ khái niệm mở linh trí là thế nào, nhưng nhìn mèo con bẩn thỉu co rúm bên người phạm huy nhỏ, Diệp Đàn nghĩ dù gì mình cũng không phải người chăm sóc bọn nó, nhanh chóng gật đầu: “Được thôi, dù sao cũng nuôi chó, nuôi nhiều hơn một con mèo cũng không vần đề gì.”
Diệp Đàn híp mắt cười nói, “Chó con tôi đặt tên rồi, mèo con này anh đặt đi.”
Ngọc Bạch Y nhìn Diệp Đàn, rồi nhìn sang mèo con.
“Đàn Diệp.” Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng nói, “Gọi là Đàn Diệp đi.”
Thiếu chút nữa chén đĩa trên tay Diệp Đàn rớt xuống đất, cô giật mình nhìn Ngọc Bạch Y, suy nghĩ nát óc không biết Ngọc Bạch Y vô tình lấy trúng tên này hay cố tình có ý khác.
Kết quả Ngọc Bạch Y lại nói tiếp một câu: “Thế này gọi là chơi chữ phải không.”
Diệp Đàn ngay tức khắc: (⊙o⊙)!
Vậy nên, mị lập tức điên cuồng quay sang Phạm Huy tỏ tình đều bị anh bắt bài rồi a!!
Diệp Đàn dốc sức suy nghĩ tự nói với chính mình --- ----
“Gào khóc, Phạm Huy đẹp trai thật là thích Phạm Huy siêu cấp đẹp trai chết được!”
“Phạm Huy lấy lại thể diện cho mị, mị cực kì muốn ôm Phạm Huy ngủ!”
“Ây da ây da đại thần Phạm Huy, mị sinh cho anh một đống khỉ con nha một đống một đống khỉ conヽ(Yêu"Yêu)ノ.”
“Đại thần Phạm Huy là của một mình mị!”
Thật là -_-|| … kẻ ngu ngốc kia không phải mị đâu! Tại sao có thể là mị! Mị là người cao quý lạnh lùng!!!
Diệp Đàn sững sờ nhìn Ngọc Bạch Y trước mặt, cảm thấy từ chân đến ngọc tóc của cô đều hiện chữ “Tôi rất xấu hổ”, kết quả Ngọc Bạch Y lại hỏi một câu: “Sinh khỉ con nghĩa là gì?”
Ha ha, nam thần chúng ta có thể lượt bỏ cái đề tài này không.
Tuy rằng ngoài miệng Diệp Đàn nói cô sẽ không chăm sóc chó, nhưng sáng hôm sau khi cô vừa mới thức dậy liền đi tìm chó con.
“Nam thần.” Không nằm ngoài suy nghĩ của Diệp Đàn lúc này Ngọc Bạch Y đang ngồi ở phòng khách đọc sách, cô nhìn xung quanh bốn phía, không nhìn thấy thân hình trắng nhỏ bé của chó con, thuận tiện chào hỏi Ngọc Bạch Y, chủ yếu hỏi, “Chó con đâu? Ăn cơm chưa? Ừ, có cần phải chuẩn bị thức ăn cho chó không? Tối hôm qua chưa cho nó ăn, nó có đói bụng không nhỉ?”
Mới sáng sớm đã mở miệng hỏi thăm chó con.
Ngọc Bạch Y ngồi trên ghế sô pha, lưng cao ngất, hắn không ngẩng đầu nói: “Trên sân thượng.”
Diệp Đàn kéo cửa sân thượng ra, sau đó sợ đến ngây người.
Chén đặt chỗ đó, bọc thức ăn cho chó vẫn còn nguyên tem, tiếp đó một cục bông trắng hừ hừ bới cái bọc, cảnh tượng vô cùng đáng thương!
Nó thấy Diệp Đàn nhìn, Phạm Huy nhỏ lập tức nhả cái miệng và chân đang cắn xé bọc thức ăn ra, sau đó quyết định nằm lên bọc thức ăn cho chó, định dùng cái bụng nhỏ che cái túi đi, lại giả bộ thật thà nghiêm trang nằm úp xuống, cái đầu nhỏ ngẩng lên cao hơi nghiêng sang một bên, bộ dạng ngốc không thể tả khác xa với hình ảnh Diệp Đàn nghĩ, chó con liều mạng nhảy tới chỗ cô vẫy đuôi.
Diệp Đàn: (⊙﹏⊙) tại sao mị cảm thấy đầu chó con… Có gì đó là lạ…
Diệp Đàn quay lại nhìn Ngọc Bạch Y, không thể hiểu được, hỏi: “Nó đang làm gì vậy?”
Ánh mắt Ngọc Bạch Y di chuyển từ trang sách, liếc sang Phạm Huy nhỏ, rồi quay về chỗ cũ, lạnh nhạt trả lời, “Che giấu bản thân ngốc.”
“Hả… Chó con không biết xé bao thức ăn là ngốc sao?”
Khi nào chó con biết xé bao thức ăn ra mới là kì lạ a…
Lần này Ngọc Bạch Y cũng không ngẩng đầu lên nữa, nhàn nhạt hỏi ngược lại cô: “Không thấy ngu ngốc sao?”
… Thật sự xin lỗi, sống cho tới tận bây giờ mị không biết chó con không thể xé bao bọc thức ăn thì gọi là chó ngốc.
Diệp Đàn im lặng nửa ngày trời, nhìn Phạm Huy nhỏ cô cảm thấy vừa ngốc vừa đáng thương, vì vậy kiên trì hỏi Ngọc Bạch Y tiếp: “Nam thần, chúng ta nên dạy nó trước chứ đúng không, ví dụ đi vệ sinh, ăn thức ăn cho chó, không được phá hư đồ đạc trong nhà, tôi nghe nói tát ma rất nghịch ngợm thường phá hư đồ đấy.”
“Không cần.” Ngọc Bạch Y lật trang sách, tiếp tục bình thản trả lời: “Để nó tự học.”
… Chúng ta đã nói rồi mà! Nam thần anh chịu trách nhiệm nuôi nó! Lời nói tốt đẹp hôm qua đều là bọt biển à!
Diệp Đàn chợt hoảng hốt trước lời nói của thượng thần Ngọc Bạch Y: “Để nó tự học là sao?”
“Mở linh trí, tự nhiên sẽ học được.”
“Cho…. Cho nên…” Diệp Đàn cảm thấy bản thân mình đang rơi vào tuyệt vọng, “Nó… nó sẽ biến thần cẩu yêu sao?”
Ngọc Bạch Y giống như nghe được ý nghĩ kì lạ của Diệp Đàn, ít khi ngẩng đầu lên: “Nơi đây thiếu thốn linh khí, không tu thành yêu được.”
Ngọc Bạch Y nhìn Phạm Huy nhỏ, nó phát hiện hai người không chú ý tới nó, cho nên lén lút rời cái bụng của mình đi, dùng chân trái đẩy túi đồ, muốn giấu cái túi vào đằng sau tấm rèm lớn, vừa thấy Ngọc Bạch Y nhìn nó, nó lập tức nằm úp xuống, đưa đôi mắt đen láy ngoan ngoãn nhìn Diệp Đàn, hoàn toàn không dám nhìn tới Ngọc Bạch Y.
Vì vậy Ngọc Bạch Y thản nhiên bổ sung thêm một câu: “Tính tình nó nhát gan, mở linh trí, cũng không dám làm gì đâu.”
“Cho dù là thế, nhưng…” Diệp Đàn rất hoang mang, “Cái gì nó cũng biết, vậy chúng ta dạy nó cái gì đây? Giống như không còn thú vui nữa.”
Ngọc Bạch Y đưa tay lật tờ giấy, sau đó “A” một chữ.
Diệp Đàn nhanh chóng nghĩ tới phương pháp chứng minh cô biết cách nuôi chó con: “Ngày thường chúng ta có thể dắt nó ra ngoài đi dạo, ừ, giúp nó tắm rửa, còn chơi chung với nó.”
Cho nên em muốn dành thời gian để nuôi chó giống như trên?
Cuối cùng Ngọc Bạch Y cất sách vào, bình tĩnh hỏi: “Cần thiết à, chính nó sẽ tự biết cách làm.”
Diệp Đàn sửng sốt một chút, sau đó ngây ngốc hỏi: “Nam thần… Không phải anh rất thích động vật sao?”
Không phải trong sách nói anh là một người ‘Nghiêm khắc nhưng rất cưng chiều động vật’ sao?!! Sách toàn gạt người a! Lúc đầu đòi nuôi chó = bây giờ mở linh trí cho chó con = để mặc Phạm Huy nhỏ tự sinh tự diệt là thế nào chứ?!
Mị không nên tin hắn mới đúng, những việc sinh hoạt cơ bản của chính mình nam thần lớn còn miễn cưỡng làm được, nhiệm vụ nuôi chó khó khăn như vậy… (-o-)
Tối hôm qua mị bị hắn dụ dỗ quá rồi.
“Tôi yêu thích cây cỏ.” Ngọc Bạch Y đi đến bên cạnh Diệp Đàn, xoay người bế tát ma là Phạm Huy nhỏ lên, ôm vào ngực, sau đó giơ tay vuốt bàn chân mềm mại nhỏ nhắn của nó, “Tôi đã đọc sách kia.” Giọng hắn nhẹ nhàng, cúi đầu nhìn cục bông tròn vo trong ngực, gương mặt tĩnh mịch, hắn nói về bản thân mình trong sách, ngữ điệu so với bình thường cũng không có gì khác biệt, “Bạch Ngư trêu ghẹo Phạm Châu, không phải sự thật.”
Diệp Đàn: (⊙﹏⊙).
Cái gì? Hắn vừa mới nói cái gì?
“Anh đọc quyển sách đó rồi hả? Sách gì?”
Ngọc Bạch Y ngước mắt nhìn cô, “Bạch Ngư Đăng Châu.”
Diệp Đàn cực kì kinh hãi nhìn hắn, vô tình kêu lên một tiếng: “Không, không thể nào! Trong nhà không có sách này!”
Ngọc Bạch Y cảm thấy tát ma nhỏ trong ngực hắn đang run rẩy sợ hãi, vì vậy đặt nó vào trong ngực Diệp Đàn, Phạm Huy nhỏ vội vàng bấu quần áo Diệp Đàn, cái đầu nhỏ ra sức dúi vào ngực Diệp Đàn cuộn thành một cục.
Đôi mắt Ngọc Bạch Y lặng lẽ trầm xuống.
Phạm Huy nhỏ cảm thấy như đang vác thứ gì đó rất nặng trên lưng, càng run rẩy mãnh liệt, dáng vẻ đáng thương, nó vội di chuyển cái đầu, sau đó nghiêm túc rúc vào khuỷu tay Diệp Đàn không nhúc nhích.
Nhưng lúc Diệp Đàn ôm tát ma cảm thấy rất ấm áp cơ thể cũng thoải mái hơn, lại thấy nó nho nhỏ mập mạp mềm mại thiệt, vừa thông minh vừa đáng yêu, vì vậy càng ôm chặt nó vào lòng, thậm chí cúi đầu hôn vào trán nó một cái, khen thưởng: “Phạm Huy thật đáng yêu!”
Phạm Huy:!!Nữ chủ nhân tha mạng đi mà!!
Phạm Huy lớn: Khen ai thế.
Tất nhiên Diệp Đàn không thèm chú ý đến Ngọc Bạch Y, cho nên Ngọc Bạch Y chậm rãi mở miệng, trả lời câu hỏi của Diệp Đàn, “Lên mạng đọc.”
Diệp Đàn lập tức trở lại bình thường, tuy rằng cô rất muốn biết cảm nhận của Ngọc Bạch Y khi thấy chính mình được ghi trong sách, nhưng hiện tại cô càng tò mò: “Nam thần anh học cách lên mạng khi nào vậy?”
Chắc là do năng lực thích ứng rồi, sống ở thế giới này mới hai tháng! Đã hiểu toàn bộ ngôn ngữ ở đây, thậm chí hắn học rất nhanh, có thể bật đèn tắt đèn, dùng nước nóng, bây giờ ngay cả internet cũng biết!
Diệp Đàn vừa nghĩ tới vị thượng thần trong sách không màn thế sự nhân gian hôm nay lại ngồi trước máy tính lên mạng, bỗng thấy có chút dở khóc dở cười.
Đại thần ở trên chín tầng mây - tiến hóa thành thiếu niên nghiền internet.
“Sau đó,” Ngọc Bạch Y nói, “Học chơi game.” Hắn dừng một chút, đưa ra nhận xét, “Rất khoa học kỹ thuật.”
“… Game gì?”
“Tiêu nhạc(*).”
(*) Tiêu nhạc: Giống game kim cương hay pikachu bên mình.
Rất khoa học kỹ thuật luôn đấy…. Game.
Diệp Đàn im lặng một lát, phá vỡ khung cảnh: “Tôi đi nấu bữa sáng.”
Lúc cô từ trong bếp đi ra, liền thấy trong tay Ngọc Bạch Y có một con mèo con.
Diệp Đàn có hơi ngu ngơ: “Mèo ở đâu thế? Của nhà ai chạy sang à?”
Ngọc Bạch Y đặt mèo con xuống chỗ Phạm Huy nhỏ, bình thản nói: “Nhà nó đây.”
“Ý anh là của nhà chúng ta?”
Ngọc Bạch Y phủ nhận: “Không phải, nhà nó ở đây, nuôi dưỡng nó đi.”
Ngọc Bạch Y nhìn Diệp Đàn đang bưng dĩa trứng luộc đứng trong nhà bếp vẻ mặt của cô vẫn còn ngỡ ngàng, vì vậy giải thích thêm: “Con mèo này chưa được mở linh trí.”
Em có thể chơi đùa với nó.
Diệp Đàn giật mình có chút hiểu ra, tuy rằng cô không nắm rõ khái niệm mở linh trí là thế nào, nhưng nhìn mèo con bẩn thỉu co rúm bên người phạm huy nhỏ, Diệp Đàn nghĩ dù gì mình cũng không phải người chăm sóc bọn nó, nhanh chóng gật đầu: “Được thôi, dù sao cũng nuôi chó, nuôi nhiều hơn một con mèo cũng không vần đề gì.”
Diệp Đàn híp mắt cười nói, “Chó con tôi đặt tên rồi, mèo con này anh đặt đi.”
Ngọc Bạch Y nhìn Diệp Đàn, rồi nhìn sang mèo con.
“Đàn Diệp.” Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng nói, “Gọi là Đàn Diệp đi.”
Thiếu chút nữa chén đĩa trên tay Diệp Đàn rớt xuống đất, cô giật mình nhìn Ngọc Bạch Y, suy nghĩ nát óc không biết Ngọc Bạch Y vô tình lấy trúng tên này hay cố tình có ý khác.
Kết quả Ngọc Bạch Y lại nói tiếp một câu: “Thế này gọi là chơi chữ phải không.”
Diệp Đàn ngay tức khắc: (⊙o⊙)!
Vậy nên, mị lập tức điên cuồng quay sang Phạm Huy tỏ tình đều bị anh bắt bài rồi a!!
Diệp Đàn dốc sức suy nghĩ tự nói với chính mình --- ----
“Gào khóc, Phạm Huy đẹp trai thật là thích Phạm Huy siêu cấp đẹp trai chết được!”
“Phạm Huy lấy lại thể diện cho mị, mị cực kì muốn ôm Phạm Huy ngủ!”
“Ây da ây da đại thần Phạm Huy, mị sinh cho anh một đống khỉ con nha một đống một đống khỉ conヽ(Yêu"Yêu)ノ.”
“Đại thần Phạm Huy là của một mình mị!”
Thật là -_-|| … kẻ ngu ngốc kia không phải mị đâu! Tại sao có thể là mị! Mị là người cao quý lạnh lùng!!!
Diệp Đàn sững sờ nhìn Ngọc Bạch Y trước mặt, cảm thấy từ chân đến ngọc tóc của cô đều hiện chữ “Tôi rất xấu hổ”, kết quả Ngọc Bạch Y lại hỏi một câu: “Sinh khỉ con nghĩa là gì?”
Ha ha, nam thần chúng ta có thể lượt bỏ cái đề tài này không.
Tác giả :
Ngũ Gia Bì Đản