Trong Mộng Kỳ Duyên
Chương 13
Chờ đến khi mấy người Mộng Hạo tỉnh, đã đang ở trong hang ổ cường đạo, phỉ thủ (thủ lĩnh bọn phỉ nhân) bưng chén rượu lên, cười híp mắt nói: "Huynh đệ, các ngươi tỉnh? Mau tới, uống chút rượu cho ấm áp."
Biểu ca Mộng Nguyệt nhận lấy chén rượu, hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Bọn ta nhìn thấy hai ngươi ở trước cửa quỷ bảo mê man, nói vậy hẳn cũng bị ác ma trong quỷ bảo kia gây thương tích, hắn nhất định đã bắt đi người thân các ngươi, bọn ta cũng thế, cùng là bị lạc mất người thân, liền mạo hiểm đưa các ngươi tới đây. Nơi này là ngôi nhà các huynh đệ bọn ta tạm thời xây dựng, nếu không ngại xin mời nghỉ tại nơi này, có chút đơn sơ cùng thô kệch, bọn ta nhiều người lực lượng lớn, nếu hai huynh đệ các ngươi ở không quen, ta sẽ dẫn đường về khách điếm, chỉ là sợ các ngươi thế lực đơn bạc, sẽ bị ác ma kia giết hại a!"
Ngô Mộng Hạo cùng biểu ca hắn đã hoàn toàn quên đi thân phận của đám người trước mắt, Mộng Hạo thực không hiểu, vì sao cả người rất không thích nhóm người này, thậm chí là còn có chút gì đó thù hận, chính mình cũng không rõ ràng lắm. Mộng Hạo cảm thấy cũng không nên có cảm xúc này, bây giờ mới lần đầu nghe lời nói của người kia, cũng là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa, những gì người kia nói quả thực là có lý, cũng là những câu quan tâm tới hai huynh đệ mình, vì mình cùng ý muốn với biểu ca, không thể nào lại có ý hận bọn họ? Song dù thế nào trong lòng vẫn không thể tự nhiên, không vừa mắt, có thể vì dáng dấp bọn họ thô kệch làm mình không ưa đi!? Nhất định là như vậy! Nhưng mình từ lúc nào đã trở thành một kẻ trông mặt mà bắt hình dong? Ngô Mộng Hạo lúc này trong lòng khó chịu loạn rối……
Cùng lúc đó, biểu ca Ngô Mộng Hạo hồi tưởng lại mục đích tới sa mạc này, cảm giác chí thừa mà lực không đủ, không khỏi nhìn trời mà thở dài. Phỉ thủ trong lòng âm thầm cười lớn, đắc ý vô cùng! Lão nhân kia mang cho bọn hắn kim phấn có tác dụng thay đổi kí ức, thực sự rất hữu dụng!
Nghe xong tiếng thở dài, hắn vội vàng tiến lên giả vờ trấn an: "Vị huynh đệ sao lại ưu sầu như vậy? Phải chăng là vì không cứu được người thân ra mà buồn lo?"
Biểu ca Ngô Mộng Hạo nghe được câu này, khuôn mặt có chút khổ sở gật đầu một cái.
(khổ thế cơ chứ lị! tác giả thực lười sáng tạo tên nhân vật mà! mỗi lần nhắc đến lại phải mang theo cả cụm "biểu ca Ngô Mộng Hạo" hay "biểu ca Ngô Mộng Nguyệt" …..haizz)
Tên phỉ thủ nói: "Nếu là trước kia, chúng ta khẳng định sẽ giống hai người các ngươi cùng đường không có biện pháp, nhưng mà có một ngày quỷ bảo bất ngờ hiện ra, chúng ta suy nghĩ ác ma kia hẳn đang có hành động gì, vì vậy đề phòng nhiều hơn. Quả nhiên, ông trời luôn luôn có mắt, may mắn để cho chúng ta bắt gặp được một thủ hạ ác ma phái ra ngoài, ác ma kia thực đúng là đồ giết người không nháy mắt, phái một lão quỷ pháp lực yếu ớt bắt người cho hắn, muốn lão quỷ dẫn người trở về cung cho hắn hưởng dụng, hắn cũng quá xem thường loài người chúng ta, chúng ta lại có thể nào mặc hắn xẻ thịt uống máu?! Chúng ta đồng tâm hiệp lực, bắt sống tên lão quỷ kia, vốn bởi vì tên lão quỷ đó ỷ mình có chút pháp lực, nghĩ dễ dàng đánh chúng ta rơi vào thế hạ phong, sau lại bị chúng ta nhiều người, lấy số lượng đè chết pháp lực hắn, lão quỷ kia già rồi, chỉ chốc lát sau liền chống trả không nổi, bị những huynh đệ may mắn còn sống sốt của chúng ta trói bắt…….." Nói đến đây, phỉ thủ dừng một chút, hắn cố ý nói một đống không đâu chẳng liên quan tới huynh đệ Mộng Hạo, có ý đồ moi móc lòng hiếu kì của hai người.
"Về sau như thế nào? Mọi người có diệu kế gì sao?" Ngô Mộng Hạo cùng biểu ca hai miệng cùng đồng thanh.
Phỉ thủ cười cười, "Hai người đừng nóng vội, nghe ta từ từ nói hết, sau khi bọn ta bắt sống lão quỷ kia, vốn là định bàn bạc với nhau xem nên đem hắn treo trên lửa nướng hay là đợi sáng hôm sau phơi hắn dưới ánh nắng mặt trời, hắn sợ run người, liền nói ra nhược điểm của quỷ vương làm điều kiện thả hắn, cái nhược điểm này chính là bắt người ác ma kia yêu nhất trong lòng, dùng sức mạnh tình yêu cắt đứt tóc của hắn, như vậy ác ma liền mất đi mọi pháp lực, đến lúc đó kết giới sẽ biến mất, chúng ta liền xông vào quỷ bảo cứu người thân của chúng ta ra, cũng vừa vì thiên hạ diệt ma trừ quỷ, loại bỏ mối hại cho thế gian!" Khuôn mặt dữ tợn bởi vì nụ cười "hiệp nghĩa" mà nhìn thế nào cũng cực kì không thoải mái, hơn nữa từ ngữ chính nghĩa nói ra từ miệng phỉ nhân cũng vô cùng bất thường.
"Nếu như những lời lão quỷ là thật, vậy cũng vẫn có bức tường cản, ai lại có thể làm người yêu của ác ma? Tên quỷ đó chẳng qua là đem loài người chúng ta trở thành điểm tâm trong mâm cỗ, không thể nào lại yêu một con người, lại nói cho dù thật sự là yêu, chúng ta cũng không biết nàng ta là ai, chẳng lẽ lại tự mình đi hỏi người ác ma thích là người nào? Cho dù có can đảm hỏi, bây giờ nào ai có khả năng ra vào quỷ bảo? Được rồi, giả dụ thuận lợi thêm nữa, có người đủ can đảm và có thể vào trong đó, các ngươi cảm thấy ác ma sẽ không có đầu óc nói cho các ngươi nghe, sau đó chờ các ngươi gọi kẻ đó đi giết chính mình sao?" Biểu ca Ngô Mộng Hạo sau khi nghe phỉ thủ nói ra nhược điểm của quỷ vương, trong lòng rất là sợ hãi, nói một lèo mu muội mong điều mình đang nghĩ tới là giả.
"Biểu ca, đây hết thảy đều là thật, trong lòng huynh cùng ta đều rõ ràng người chúng ta cần tìm này là ai, đừng tự lừa dối lòng mình nữa." Ngô Mộng Hạo một lời nói ra, hoàn toàn đánh nát bức tường phòng thủ của biểu ca, đồng thời cũng là tự nói với chính mình, tự mình vốn đã hiểu, sự thật tàn khốc này là không thể trốn tránh, mà phỉ thủ nghe được câu này, trong lòng lâng lâng cười nở hoa.
"Ta biết, ác ma đã yêu tỷ tỷ của ta, bởi vì chỉ có mình tỷ tỷ ta có thể tự do ra vào quỷ bảo, vì vậy tỷ tỷ là người duy nhất có thể cắt đứt tóc ác ma. Nhưng là tỷ tỷ còn chưa biết, hiện vẫn còn bị tên quỷ kia khống chế trong bảo, có nhà về mà không thể, nếu như tỷ tỷ biết được chuyện này, lấy sự hiểu biết của ta về nàng ấy, tỷ tỷ quả quyết sẽ không buông xuôi tình thân, sẽ vì những người thân thiết nhất là chúng ta mà đi giết ác ma không chút nhân tính đó, tỷ tỷ cũng sẽ an toàn trở về bên người chúng ta." Ngô Mộng Hạo tràn đầy hy vọng nói.
"Không được nói bậy! Mộng Hạo! Tỷ tỷ của ngươi là một người bình thường, ác ma sao có thể thích tỷ tỷ ngươi, nói không chừng hắn là thích người khác." Biểu ca Ngô Mộng Hạo trong lòng đang rỉ máu ròng ròng, vẫn như cũ tự dối chính mình nói ra lời lừa gạt, chính mình tình nguyện tin tưởng này không phải sự thực, bởi vì trong lòng hắn, một mực đem Ngô Mộng Nguyệt làm bảo bối độc chiếm của chính mình, không cho phép người khác chia sẻ, còn là có một nguyên nhân không nhỏ, ấy là sâu trong nội tâm vẫn không ngừng so sánh, chính mình căn bản không thể nào kém hơn so với kẻ dị loại khát máu người kia, cho nên chỉ có thể tự tưởng tượng trái tim Mộng Nguyệt bình thường như cũ, chỉ có người như mình mới có tư cách và thích hợp với nàng……
"Huynh đệ, chớ có gấp gáp, vị tiểu huynh đệ đây nói là thật hay giả, chúng ta cũng không có chứng cớ chứng minh, cần gì ở đây gấp gáp tranh đấu nóng vội! Biện pháp duy nhất hiện nay là dẫn cô nương kia đi ra, thăm dò ngữ điệu cùng lời nói của nàng ấy một chút, nếu quả thật nàng là người yêu của quy vương, vậy thì tốt quá rồi."
"Ngươi! Có ý gì?!" Biểu ca Ngô Mộng Hạo có chút giận giữ nổi nóng.
"Huynh đệ, hãy nghe ta nói hết, bây giờ chúng ta chẳng phải chỉ là thương lượng đối sách hay sao, chính là nói thôi, chớ đả thương hòa khí giữa huynh đệ với nhau! Ta không khó cũng nhìn ra ngươi cùng biểu muội là tâm đầu ý hợp, lại bị ác ma giở trò chia rẽ, chẳng lẽ vị huynh đệ này không muốn tiêu diệt mầm mống tai họa đang reo rắc trong lòng cô nương kia hay sao? Muốn để cô nương kia cuối cùng trở thành yêu hết tâm mà quyến luyến hắn sao?… Nếu quả thật ác ma yêu lệnh muội, ta nói là nếu như! Lệnh muội có thể không biết phương pháp giải quyết ác ma, vì vậy mà không biết cách thoát khỏi cơn ác mộng cùng hắn dây dưa, nếu như muốn cứu thoát nàng, vậy phải để nàng biết được điều này, nàng nhất định sẽ không chút do dự hành động, bởi vì lệnh muội trong lòng yêu thương là ngươi, như vậy vừa là tự cứu người của mình, vừa là trừ hại cho nhân dân, mà ngươi từ đó về sau, rốt cục sẽ cùng người yêu kết nghĩa vợ chồng trăm năm hạnh phúc, mà tiểu huynh đệ này cũng có thể cùng người nhà đoàn viên một thể, này là một kế sách trăm lợi vô hại." Lời của phỉ thủ hoàn toàn câu động lòng Ngô Mộng Hạo cùng biểu ca, hai người dễ dàng rơi vào bẫy.
Biểu ca Mộng Nguyệt nhận lấy chén rượu, hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Bọn ta nhìn thấy hai ngươi ở trước cửa quỷ bảo mê man, nói vậy hẳn cũng bị ác ma trong quỷ bảo kia gây thương tích, hắn nhất định đã bắt đi người thân các ngươi, bọn ta cũng thế, cùng là bị lạc mất người thân, liền mạo hiểm đưa các ngươi tới đây. Nơi này là ngôi nhà các huynh đệ bọn ta tạm thời xây dựng, nếu không ngại xin mời nghỉ tại nơi này, có chút đơn sơ cùng thô kệch, bọn ta nhiều người lực lượng lớn, nếu hai huynh đệ các ngươi ở không quen, ta sẽ dẫn đường về khách điếm, chỉ là sợ các ngươi thế lực đơn bạc, sẽ bị ác ma kia giết hại a!"
Ngô Mộng Hạo cùng biểu ca hắn đã hoàn toàn quên đi thân phận của đám người trước mắt, Mộng Hạo thực không hiểu, vì sao cả người rất không thích nhóm người này, thậm chí là còn có chút gì đó thù hận, chính mình cũng không rõ ràng lắm. Mộng Hạo cảm thấy cũng không nên có cảm xúc này, bây giờ mới lần đầu nghe lời nói của người kia, cũng là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa, những gì người kia nói quả thực là có lý, cũng là những câu quan tâm tới hai huynh đệ mình, vì mình cùng ý muốn với biểu ca, không thể nào lại có ý hận bọn họ? Song dù thế nào trong lòng vẫn không thể tự nhiên, không vừa mắt, có thể vì dáng dấp bọn họ thô kệch làm mình không ưa đi!? Nhất định là như vậy! Nhưng mình từ lúc nào đã trở thành một kẻ trông mặt mà bắt hình dong? Ngô Mộng Hạo lúc này trong lòng khó chịu loạn rối……
Cùng lúc đó, biểu ca Ngô Mộng Hạo hồi tưởng lại mục đích tới sa mạc này, cảm giác chí thừa mà lực không đủ, không khỏi nhìn trời mà thở dài. Phỉ thủ trong lòng âm thầm cười lớn, đắc ý vô cùng! Lão nhân kia mang cho bọn hắn kim phấn có tác dụng thay đổi kí ức, thực sự rất hữu dụng!
Nghe xong tiếng thở dài, hắn vội vàng tiến lên giả vờ trấn an: "Vị huynh đệ sao lại ưu sầu như vậy? Phải chăng là vì không cứu được người thân ra mà buồn lo?"
Biểu ca Ngô Mộng Hạo nghe được câu này, khuôn mặt có chút khổ sở gật đầu một cái.
(khổ thế cơ chứ lị! tác giả thực lười sáng tạo tên nhân vật mà! mỗi lần nhắc đến lại phải mang theo cả cụm "biểu ca Ngô Mộng Hạo" hay "biểu ca Ngô Mộng Nguyệt" …..haizz)
Tên phỉ thủ nói: "Nếu là trước kia, chúng ta khẳng định sẽ giống hai người các ngươi cùng đường không có biện pháp, nhưng mà có một ngày quỷ bảo bất ngờ hiện ra, chúng ta suy nghĩ ác ma kia hẳn đang có hành động gì, vì vậy đề phòng nhiều hơn. Quả nhiên, ông trời luôn luôn có mắt, may mắn để cho chúng ta bắt gặp được một thủ hạ ác ma phái ra ngoài, ác ma kia thực đúng là đồ giết người không nháy mắt, phái một lão quỷ pháp lực yếu ớt bắt người cho hắn, muốn lão quỷ dẫn người trở về cung cho hắn hưởng dụng, hắn cũng quá xem thường loài người chúng ta, chúng ta lại có thể nào mặc hắn xẻ thịt uống máu?! Chúng ta đồng tâm hiệp lực, bắt sống tên lão quỷ kia, vốn bởi vì tên lão quỷ đó ỷ mình có chút pháp lực, nghĩ dễ dàng đánh chúng ta rơi vào thế hạ phong, sau lại bị chúng ta nhiều người, lấy số lượng đè chết pháp lực hắn, lão quỷ kia già rồi, chỉ chốc lát sau liền chống trả không nổi, bị những huynh đệ may mắn còn sống sốt của chúng ta trói bắt…….." Nói đến đây, phỉ thủ dừng một chút, hắn cố ý nói một đống không đâu chẳng liên quan tới huynh đệ Mộng Hạo, có ý đồ moi móc lòng hiếu kì của hai người.
"Về sau như thế nào? Mọi người có diệu kế gì sao?" Ngô Mộng Hạo cùng biểu ca hai miệng cùng đồng thanh.
Phỉ thủ cười cười, "Hai người đừng nóng vội, nghe ta từ từ nói hết, sau khi bọn ta bắt sống lão quỷ kia, vốn là định bàn bạc với nhau xem nên đem hắn treo trên lửa nướng hay là đợi sáng hôm sau phơi hắn dưới ánh nắng mặt trời, hắn sợ run người, liền nói ra nhược điểm của quỷ vương làm điều kiện thả hắn, cái nhược điểm này chính là bắt người ác ma kia yêu nhất trong lòng, dùng sức mạnh tình yêu cắt đứt tóc của hắn, như vậy ác ma liền mất đi mọi pháp lực, đến lúc đó kết giới sẽ biến mất, chúng ta liền xông vào quỷ bảo cứu người thân của chúng ta ra, cũng vừa vì thiên hạ diệt ma trừ quỷ, loại bỏ mối hại cho thế gian!" Khuôn mặt dữ tợn bởi vì nụ cười "hiệp nghĩa" mà nhìn thế nào cũng cực kì không thoải mái, hơn nữa từ ngữ chính nghĩa nói ra từ miệng phỉ nhân cũng vô cùng bất thường.
"Nếu như những lời lão quỷ là thật, vậy cũng vẫn có bức tường cản, ai lại có thể làm người yêu của ác ma? Tên quỷ đó chẳng qua là đem loài người chúng ta trở thành điểm tâm trong mâm cỗ, không thể nào lại yêu một con người, lại nói cho dù thật sự là yêu, chúng ta cũng không biết nàng ta là ai, chẳng lẽ lại tự mình đi hỏi người ác ma thích là người nào? Cho dù có can đảm hỏi, bây giờ nào ai có khả năng ra vào quỷ bảo? Được rồi, giả dụ thuận lợi thêm nữa, có người đủ can đảm và có thể vào trong đó, các ngươi cảm thấy ác ma sẽ không có đầu óc nói cho các ngươi nghe, sau đó chờ các ngươi gọi kẻ đó đi giết chính mình sao?" Biểu ca Ngô Mộng Hạo sau khi nghe phỉ thủ nói ra nhược điểm của quỷ vương, trong lòng rất là sợ hãi, nói một lèo mu muội mong điều mình đang nghĩ tới là giả.
"Biểu ca, đây hết thảy đều là thật, trong lòng huynh cùng ta đều rõ ràng người chúng ta cần tìm này là ai, đừng tự lừa dối lòng mình nữa." Ngô Mộng Hạo một lời nói ra, hoàn toàn đánh nát bức tường phòng thủ của biểu ca, đồng thời cũng là tự nói với chính mình, tự mình vốn đã hiểu, sự thật tàn khốc này là không thể trốn tránh, mà phỉ thủ nghe được câu này, trong lòng lâng lâng cười nở hoa.
"Ta biết, ác ma đã yêu tỷ tỷ của ta, bởi vì chỉ có mình tỷ tỷ ta có thể tự do ra vào quỷ bảo, vì vậy tỷ tỷ là người duy nhất có thể cắt đứt tóc ác ma. Nhưng là tỷ tỷ còn chưa biết, hiện vẫn còn bị tên quỷ kia khống chế trong bảo, có nhà về mà không thể, nếu như tỷ tỷ biết được chuyện này, lấy sự hiểu biết của ta về nàng ấy, tỷ tỷ quả quyết sẽ không buông xuôi tình thân, sẽ vì những người thân thiết nhất là chúng ta mà đi giết ác ma không chút nhân tính đó, tỷ tỷ cũng sẽ an toàn trở về bên người chúng ta." Ngô Mộng Hạo tràn đầy hy vọng nói.
"Không được nói bậy! Mộng Hạo! Tỷ tỷ của ngươi là một người bình thường, ác ma sao có thể thích tỷ tỷ ngươi, nói không chừng hắn là thích người khác." Biểu ca Ngô Mộng Hạo trong lòng đang rỉ máu ròng ròng, vẫn như cũ tự dối chính mình nói ra lời lừa gạt, chính mình tình nguyện tin tưởng này không phải sự thực, bởi vì trong lòng hắn, một mực đem Ngô Mộng Nguyệt làm bảo bối độc chiếm của chính mình, không cho phép người khác chia sẻ, còn là có một nguyên nhân không nhỏ, ấy là sâu trong nội tâm vẫn không ngừng so sánh, chính mình căn bản không thể nào kém hơn so với kẻ dị loại khát máu người kia, cho nên chỉ có thể tự tưởng tượng trái tim Mộng Nguyệt bình thường như cũ, chỉ có người như mình mới có tư cách và thích hợp với nàng……
"Huynh đệ, chớ có gấp gáp, vị tiểu huynh đệ đây nói là thật hay giả, chúng ta cũng không có chứng cớ chứng minh, cần gì ở đây gấp gáp tranh đấu nóng vội! Biện pháp duy nhất hiện nay là dẫn cô nương kia đi ra, thăm dò ngữ điệu cùng lời nói của nàng ấy một chút, nếu quả thật nàng là người yêu của quy vương, vậy thì tốt quá rồi."
"Ngươi! Có ý gì?!" Biểu ca Ngô Mộng Hạo có chút giận giữ nổi nóng.
"Huynh đệ, hãy nghe ta nói hết, bây giờ chúng ta chẳng phải chỉ là thương lượng đối sách hay sao, chính là nói thôi, chớ đả thương hòa khí giữa huynh đệ với nhau! Ta không khó cũng nhìn ra ngươi cùng biểu muội là tâm đầu ý hợp, lại bị ác ma giở trò chia rẽ, chẳng lẽ vị huynh đệ này không muốn tiêu diệt mầm mống tai họa đang reo rắc trong lòng cô nương kia hay sao? Muốn để cô nương kia cuối cùng trở thành yêu hết tâm mà quyến luyến hắn sao?… Nếu quả thật ác ma yêu lệnh muội, ta nói là nếu như! Lệnh muội có thể không biết phương pháp giải quyết ác ma, vì vậy mà không biết cách thoát khỏi cơn ác mộng cùng hắn dây dưa, nếu như muốn cứu thoát nàng, vậy phải để nàng biết được điều này, nàng nhất định sẽ không chút do dự hành động, bởi vì lệnh muội trong lòng yêu thương là ngươi, như vậy vừa là tự cứu người của mình, vừa là trừ hại cho nhân dân, mà ngươi từ đó về sau, rốt cục sẽ cùng người yêu kết nghĩa vợ chồng trăm năm hạnh phúc, mà tiểu huynh đệ này cũng có thể cùng người nhà đoàn viên một thể, này là một kế sách trăm lợi vô hại." Lời của phỉ thủ hoàn toàn câu động lòng Ngô Mộng Hạo cùng biểu ca, hai người dễ dàng rơi vào bẫy.
Tác giả :
Đông Phương Trúc Nguyệt