Trọng Lai Nhất Thứ
Chương 9: Thi cuối kỳ
Trầm Thiệu từ dưới đất đứng lên, phủi phủi bụi trên ống quần, cảm thấy mình thật không có mặt mũi quay đầu lại, ngay trước mặt nhiều thầy cô giáo như vậy mà té một cái, thật sự rất dọa người!
Trầm Chính Dương có chút vui sướng khi người gặp họ đi ngang qua cậu quăng lại hai chữ "Đáng đời" xong, nghênh ngang bỏ đi, rất có cảm giác chiến thắng.
Trầm Thiệu muốn xoa mặt một cái, bất quá phát hiện trên tay toàn bụi, đành bất đắc dĩ vỗ vỗ tay, vội vàng đi về lớp mình, cậu một chút cũng không muốn nhìn thử xem ánh mắt thầy cô giáo tốt hay không.
"Mẹ nó, gia đình Trầm Chính Dương định khi dễ cậu?!" Chờ Trầm Thiệu trở lại lớp, Dương Hoành Cường ngồi chung bàn với cậu phát hiện trên người cậu toàn bụi, lập tức đập bàn nói, "Đi, chúng tớ sẽ giúp cậu trả đũa!"
"Tôi bất cẩn té, không liên quan đến người khác." Trầm Thiệu có chút ngại ngùng ho khan hai tiếng, bàn tay trước khi vào lớp đã được rửa sạch, có trầy da chút chút, bây giờ nắm lại mới phát hiện hơi hơi đau, "Tới giờ học rồi, cậu còn đi đâu nữa a?"
Đáng tiếc, dù câu nói của Trầm Thiệu hoàn toàn là thật, nhưng đám bạn học xung quanh lại không tin, gia đình Trầm Chính Dương trở thành kẻ bại hoại khi dễ Trầm Thiệu, kiểu suy nghĩ thâm căn cố đế đại khái sẽ ảnh hưởng thêm vài năm sau, đến khi trưởng thành rồi cũng khó có thể thay đổi.
Trầm Thiệu không biết lúc này mình bất tri bất giác hãm hại Trầm Chính Dương một phen, bất quá từ đó về sau Trầm Chính Dương không còn gây phiền phức cho cậu, hơn nữa việc học ngày càng căng thẳng, nữ sinh gửi thư tình cho cậu cũng ít hơn nhiều, sự tập trung của cậu hoàn toàn đặt vào việc học.
Đến hiện tại, cậu đã xác định chắc chắn đầu óc mình thật sự tốt hơn đời trước, mỗi ngày đọc nhiều sách như vậy, cũng không thấy nhức đầu, thậm chí còn nhớ rõ từng chút những gì đã đọc qua, đây quả thực giống như ông trời kéo chỉ số thông minh của cậu vốn chỉ chín mươi đột nhiên tăng lên thành một trăm hai mươi vậy.
Còn hai ba tháng nữa mới đến thi cuối kỳ, mấy căn nhà Trầm Thiệu mua được toàn bộ nằm trong danh sách phải phá bỏ, thông báo di dời cũng đã chính thức ban hành, nhưng mà phương diện bồi thường di dời vẫn chưa thỏa thuận ổn. Dù sao mỗi lần phá bỏ và di dời, vẫn luôn gặp phải tình trạng một hai bộ bị cưỡng chế.
Lúc khai giảng năm lớp chín, Trầm Thiệu liền nhờ thầy giáo thư pháp giúp cậu chuyển hộ khẩu từ thôn Trầm gia ra thị trấn, ngụ một trong những căn nhà cậu mua được, còn khai lớn thêm hai tuổi, dù sao thời này, cũng có trẻ em nông thôn đi học trễ, cậu đổi tuổi lớn hơn một chút, cũng không thành vấn đề. Quan trọng nhất là, bây giờ cậu có thể làm thẻ căn cước, sau này có rất nhiều chuyện cần làm cũng thuận tiện hơn nhiều.
Khu phố cũng bắt đầu thông báo, những gia đình chấp nhận điều kiện di dời đến nơi khác thì ký tên, bất quá các gia đình tuy hưng phấn bàn luận sôi nổi, nhưng không ai chịu ký tên, rất nhiều người mang tâm lý muốn kéo dài thời gian, để có thêm nhiều tiền bồi thường.
Sau vài ngày quan sát, thấy không mấy người có tâm tư ký tên, Trầm Thiệu thở dài trong lòng. Cậu nhớ rõ lúc di dời, mới bắt đầu quả thật không mấy ai đồng ý ký tên, cho đến khi chính phủ ra tối hậu thư, nếu cư dân không đồng ý, họ liền hủy kế hoạch di dời, sau đó không đến một tuần, cơ bản mọi người đều đồng ý ký tên, ngay cả chuyện đòi bồi thường đầy đủ cũng không hề để ý đến.
Cậu không muốn chờ đến mức đó mới đến ký tên, nên cậu cố tình xin nghỉ học nửa ngày, lấy chứng nhận tài sản và sổ hộ khẩu, đến khu phố ký tên.
Người phụ trách di dời thuộc cục quy hoạch phái xuống, mấy ngày rồi không thấy một người đến ký tên, trong lòng ông cũng sốt ruột, nên thứ sáu khi bước vào văn phòng rồi, yên vị ở bàn làm việc đọc báo, dù sao chờ cả ngày không có người đến, nhiều nhất cũng chỉ có mấy ông già bà lão kể lể không muốn dời nhà thế nào, đường xá ngon lành ra sao, cách trường học gần bao nhiêu vân vân.
Cho nên, khi ông nhìn thấy một thiếu niên đứng trước mặt mình, cả báo trong tay cũng không đặt xuống, hỏi thẳng: "Có chuyện gì không?"
Thiếu niên lấy chứng nhận tài sản và sổ hộ khẩu đặt xuống trước mặt ông nói: "Tôi đến ký tên."
"Ký tên?" Người phụ trách kích động khép tờ báo lại, hai trợ lý bên cạnh cũng kích động luôn, bất quá khi ba người trái phải đánh giá thiếu niên trước mặt xong, người phụ trách do dự mở miệng, "Nhóc con, chuyện này phải có người lớn làm chủ, mày nói thì không tin."
"Nhà tôi chỉ còn mình tôi." Trầm Thiệu lấy chứng nhận tài sản ra, "Cho nên chỉ có mình tôi quyết định."
Người phụ trách lấy chứng nhận bất động sản, thẻ căn cước và hộ khẩu kiểm tra đối chiếu xong, mới có chút ngạc nhiên phát hiện, thằng bé này còn có mấy bất động sản quanh đây, nếu nhân tiền bồi thường lên, là một khoản tiền lớn.
Thấy trên sổ hộ khẩu là Trầm Thiệu đứng tên chủ hộ, hơn nữa chỉ mới đổi chủ mấy tháng trước, tuy người phụ trách muốn cho Trầm Thiệu ký tên ngay lập tức, bất quá vẫn phải hỏi rõ ràng: "Người lớn trong nhà đâu?"
Trầm Thiệu lắc đầu, "Tôi không còn cha mẹ."
Trợ lý bên cạnh cầm hộ khẩu Trầm Thiệu, kiểm tra đối chiếu trên máy tính, thời gian này internet tuy vẫn chưa phát triển, bất quá liên quan đến chuyện di dời, chính phủ vẫn cấp cho tổ di dời một chiếc máy tính.
"Chủ nhiệm Dương, cha mẹ cậu bé đều chết rồi." Trợ lý kiểm tra xong, nhẹ giọng nói nhỏ vào tai người phụ trách, "Xem ra trong nhà cậu bé không còn ai khác."
Tiếng nói của trợ lý dù nhỏ, bất quá Trầm Thiệu vẫn nghe được, trong lòng nhất thời có chút ngoài ý muốn, người cha vô trách nhiệm bỏ trốn cùng người khác của cậu, sao lại là chết được?
Nghĩ kỹ lại, cậu liền hiểu được, mấy năm này việc quản lý hộ tịch cũng không quá khắc khe, Trầm Kiến Bình cùng nữ nhân kia có thể lo sợ mình sau này sẽ kéo chân hắn, nên dứt khoát gạch tên trong hộ khẩu, sau đó đi đến nơi khác đăng ký lại.
Khó trách Trầm Kiến Bình chạy trốn không chút do dự như vậy, nguyên lai gia đình người đàn bà kia cũng có chút năng lực, điều này cũng không tránh được khi đời trước cậu gặp lại người cha trên danh nghĩa Trầm Kiến Bình, Trầm Kiến Bình đã lái xe xịn mặc hàng hiệu rồi.
Chủ nhiệm Dương phụ trách thấy sắc mặt Trầm Thiệu không tốt lắm, tưởng lời nói trợ lý làm Trầm Thiệu đau lòng, vì thế lấy chân đá trợ lý một cái, sau đó cười nói với Trầm Thiệu: "Chúng tôi chỉ hỏi vì muốn biết tình huống một chút, không có ý gì khác. Cũng không biết cậu muốn chọn điều khoản di dời nào?"
Có một điều khoản là so sánh diện tích nhà rồi đổi sang diện tích nhà mặt tiền, cũng có điều khoản là đổi nhà ở, cuối cùng là dựa theo diện tích nhà rồi quy thành tiền bồi thường.
Căn nhà Trầm Thiệu mua có lời nhất chính là căn nhà ngói cũ nát kia, nhưng thực tế là căn nhà có diện tích lớn nhất, phía địa trắc xuống do cũng được gần hai trăm mét vuông, hơn nữa ba căn khác cũng khoản một trăm mét vuông, tổng cộng có hơn năm trăm mét vuông diện tích phải phá bỏ, nếu tính thành tiền bồi thường, Trầm Thiệu cũng được coi là anh chàng đẹp trai giàu có.
Hiện tại rất nhiều người chưa coi trọng chuyện có cửa hàng mặt tiền, nên tổ di dời mới so sánh diện tích dỡ bỏ bằng diện tích mặt tiền, nếu thêm bảy tám năm nữa, sẽ không ai dám hào phóng như vậy.
Trầm Thiệu biết nơi này về sau sẽ trở thành một thành phố trung tâm, cửa hàng mặt tiền có muốn mua cũng không mua được, nên cậu không chút do dự đổi năm căn nhà mặt tiền bảy tám chục mét vuông, còn dư lại khoảng một trăm mét vuông thì quy ra tiền. Tuy đây không phải là cách trao đổi có lời, nhưng mà mấy sau cậu có chuyện phải làm, nhất định phải kiếm đủ tiền vốn. Bây giờ mệt một chút, ngược lại càng có lợi, cũng không tính là mệt.
Chủ nhiệm Dương cũng không ngờ Trầm Thiệu trực tiếp đổi nhiều nhà mặt tiền như vậy, ban đầu ông ngây ngốc nói được, rồi mới đem hợp đồng soạn thảo, sau đó lại nói: "Hôm nay ở trên ban hành thêm một chính sách thưởng mới, đó là tám gia đình ký tên đầu tiên, mỗi hộ sẽ được thưởng thêm chín mươi sáu mét vuông nhà ở, cậu là người đầu tiên đến thực hiện thủ tục đăng ký di dời, nên đây là điều khoản được thưởng, chờ cho việc này xong xuôi, cậu sẽ có thêm một căn nhà."
Chờ trợ lý nhập thông tin đăng ký của Trầm Thiệu vào hệ thống xong, chủ nhiệm Dương lấy một phụ lục thưởng từ trong ngăn kéo ra, cười tủm tỉm nói: "Nhóc con, số cậu thật may mắn, chúng tôi định chuẩn bị dán lên thì cậu đã đến, trễ hơn một chút nữa, danh sách thưởng sẽ không có tên cậu đâu."
"Tất cả đều là chính sách tốt của quốc gia, cảm ơn các chút." Trầm Thiệu đem toàn bộ hợp đồng đã ký đầy đủ cất kỹ, cười nói cảm ơn một lúc với mấy người trong tổ di dời xong, mới đeo túi xách rời đi. Về phần chính sách thưởng vì sao bây giờ còn chưa được dán lên, không liên quan gì đến cậu, dù sao thân thích nhà thì sẽ được biết tin tức nội bộ trước thôi.
Coi đi, cậu vừa mới ra tới cửa, liền nhìn thấy mấy người vội vàng đi tới, đại khái đều là vì phần thưởng mà tới đi.
Vị chủ nhiệm Dương kia cũng không lừa cậu, ngược lại chừa một chỗ trong danh sách thưởng cho cậu, xem như cũng là người phúc hậu.
Quả nhiên, sau khi chính sách thưởng được ban hành, rất nhiều người xoa tay thở dài, nếu đi đăng ký sớm một chút, bọn họ sẽ có thêm một căn nhà chín mươi sáu mét vuông. Sau đó lại nghe rằng nếu không ký tên, chính phủ sẽ hủy bỏ kế hoạch di dời, chuẩn bị chuyển sang phía tây, nên đều vội vàng đi đăng ký, sợ rằng nếu quá muộn thì tiền đã tới tay còn bị mất.
Giữa bầu không khí vui mừng di dời đến nơi khác, Trầm Thiệu rốt cục chào đón kỳ thi cuối kỳ.
Trường thi giữa kỳ được tổ chức tại một trường tiểu học trong thị trấn, giờ thi còn chưa kết thúc, ngoài cổng đã có không ít phụ huynh đứng chờ.
Hết giờ thi, khi Trầm Thiệu ra khỏi trường, ngoài cổng đã tấp nập người, cậu xuyên qua một đam người, còn chưa bước thêm được hai bước, đã bị Dương Hoành Cường kéo lại: "Trầm Thiệu, cậu làm bài thế nào?"
Bị kỳ thi tra tấn hai ngày nay, hiện tại cuối cùng đã kết thúc, Dương Hoành Cường nhất thời vui vẻ sung sức sống lại, ngay cả khi nói chuyện với Trầm Thiệu, đều tràn đầy hưng phấn: "May là có cậu giúp tôi kiểm tra lại, rất nhiều kiến thức đều nắm được, lần này toàn dựa vào bạn tốt cậu."
Trầm Thiệu thấy bộ dáng hưng phấn của y, vươn tay vỗ vai: "Chúng ta là bạn a, xa lạ gì chứ."
"Hắc hắc," Dương Hoành Cường cười đến vui vẻ, Dương Chí An đi sau lưng y ngược lại thật sự cảm ơn Trầm Thiệu, dù sao trình độ của con trai ông thế nào, ông biết rõ. Kết thúc buổi thi ngày hôm qua, con ông đã nói với ông có rất nhiều kiến thức mà Trầm Thiệu đã chỉ dẫn trước, hiện tại qua mấy kỳ thi, ông sao không biết được Trầm Thiệu thật sự không có ý xấu với con mình, nếu không con ông thi xong rồi cũng không hưng phấn như vậy.
Dương Chí An đến trước mặt Trầm Thiệu, thập phần nghiêm túc nói: "Trầm Thiệu, lần này ít nhiều cũng nhờ cháu giúp đứa con kém cỏi của chú. Bây giờ kỳ thi kết thúc, nếu cháu không có việc gì, cháu đến nhà chú ở mấy ngày đi, vợ chú giọng nói tuy lớn, bất quá nấu cơm rất ngon, gần đây mọi người học hành vất vả, phải bồi dưỡng lại thật tốt mới được." Ông biết Trầm Thiệu mồ côi, thuê phòng ở lại bị di dời, sau khi tốt nghiệp sơ trung sẽ gặp nhiều bạn học hơn, nếu về quê ở, sẽ có rất nhiều chỗ không tiện.
"Cám ơn chú Dương, phòng tôi thuê còn hơn một tháng nữa mới đến kỳ, viêc di dời thì phải đến tháng mười, nên không sao cả." Trầm Thiệu mỉm cười nói, "Bất quá, thỉnh thoảng đến chơi thưởng thức tay nghề của thím là chắc chắn được, đến lúc đó chú đừng nói tôi ăn nhiều."
"Ai da, con trai ăn nhiều mới cao lớn." Dương Chí An thấy thế cũng không ép, đưa cho Trầm Thiệu một chai nước lạnh, "Vậy tối nay cháu đến nhà chú ăn cơm đi, coi như chúc mừng mọi người thuận lợi tốt nghiệp sơ trung."
Dương Hoành Cường đứng kế bên cũng liên tục mời mọc, Trầm Thiệu uống hai hớp nước lạnh, cuối cùng bị kéo vào xe hơi Dương Chí An mới mua.
Vào nhà Dương Hoành Cường, đã ngửi thấy mùi thơm của không ít món ăn, thức ăn còn nóng bốc khói, trong phòng bếp truyền ra tiếng xào nấu, hiển nhiên có người đang ở trong đó xào rau.
La Quỳnh nghe tiếng mở cửa, dọn thức ăn ra dĩa xong, đi ra thấy Trầm Thiệu cũng tới, lập tức nhiệt tình mời Trầm Thiệu ngồi xuống, vừa gọt trái cây vừa mời kẹo hạt dưa, "Tiểu Thiệu ăn nho trước đi, thức ăn nấu gần xong rồi, đợi thím dọn canh ra nữa thôi."
Trầm Thiệu muốn giúp, bị bà cản lại, chờ sau khi bốn người ngồi vào bàn rồi, La Quỳnh mới nói: "Tiểu Thiệu a, thím không muốn nói đâu, bất quá lần này cháu giúp Hoành Cường nhà thím rất nhiều, cả nhà thím thật sự không biết nên cảm ơn cháu thế nào nữa."
"Thím La, thím đừng nói vậy." Trầm Thiệu xoa xoa mũi nói, "Cháu thật sự xem Hoành Cường như anh em, giúp đỡ là chuyện nên là, bình thường trong lớp Hoành Cường cũng rất quan tâm cháu."
La Quỳnh thấy Trầm Thiệu không tự nhiên, biết đứa nhỏ đang ngại ngùng, chỉ nói: "Được được, thím không nói nữa, cháu mau ăn đi." Con nít hơn mười tuổi da mặt mỏng, bà cũng không nên nói nữa khiến người ta thẹn thùng, bất quá phần tình này bọn họ vẫn muốn ghi nhớ, làm người cần phải có lương tâm.
Cơm nước xong, được thím La mời ăn một chùm nho, Trầm Thiệu mới thành công rời nhà Dương Hoành Cường. Cậu bước đi trên lề đường rực rỡ ánh đèn, nhìn người tản bộ đi tới đi lui, trên khuôn mặt hiện ra nụ cười rạng rỡ.
Cuộc sống sơ trung của cậu cuối cùng đã kết thúc.
Trầm Chính Dương có chút vui sướng khi người gặp họ đi ngang qua cậu quăng lại hai chữ "Đáng đời" xong, nghênh ngang bỏ đi, rất có cảm giác chiến thắng.
Trầm Thiệu muốn xoa mặt một cái, bất quá phát hiện trên tay toàn bụi, đành bất đắc dĩ vỗ vỗ tay, vội vàng đi về lớp mình, cậu một chút cũng không muốn nhìn thử xem ánh mắt thầy cô giáo tốt hay không.
"Mẹ nó, gia đình Trầm Chính Dương định khi dễ cậu?!" Chờ Trầm Thiệu trở lại lớp, Dương Hoành Cường ngồi chung bàn với cậu phát hiện trên người cậu toàn bụi, lập tức đập bàn nói, "Đi, chúng tớ sẽ giúp cậu trả đũa!"
"Tôi bất cẩn té, không liên quan đến người khác." Trầm Thiệu có chút ngại ngùng ho khan hai tiếng, bàn tay trước khi vào lớp đã được rửa sạch, có trầy da chút chút, bây giờ nắm lại mới phát hiện hơi hơi đau, "Tới giờ học rồi, cậu còn đi đâu nữa a?"
Đáng tiếc, dù câu nói của Trầm Thiệu hoàn toàn là thật, nhưng đám bạn học xung quanh lại không tin, gia đình Trầm Chính Dương trở thành kẻ bại hoại khi dễ Trầm Thiệu, kiểu suy nghĩ thâm căn cố đế đại khái sẽ ảnh hưởng thêm vài năm sau, đến khi trưởng thành rồi cũng khó có thể thay đổi.
Trầm Thiệu không biết lúc này mình bất tri bất giác hãm hại Trầm Chính Dương một phen, bất quá từ đó về sau Trầm Chính Dương không còn gây phiền phức cho cậu, hơn nữa việc học ngày càng căng thẳng, nữ sinh gửi thư tình cho cậu cũng ít hơn nhiều, sự tập trung của cậu hoàn toàn đặt vào việc học.
Đến hiện tại, cậu đã xác định chắc chắn đầu óc mình thật sự tốt hơn đời trước, mỗi ngày đọc nhiều sách như vậy, cũng không thấy nhức đầu, thậm chí còn nhớ rõ từng chút những gì đã đọc qua, đây quả thực giống như ông trời kéo chỉ số thông minh của cậu vốn chỉ chín mươi đột nhiên tăng lên thành một trăm hai mươi vậy.
Còn hai ba tháng nữa mới đến thi cuối kỳ, mấy căn nhà Trầm Thiệu mua được toàn bộ nằm trong danh sách phải phá bỏ, thông báo di dời cũng đã chính thức ban hành, nhưng mà phương diện bồi thường di dời vẫn chưa thỏa thuận ổn. Dù sao mỗi lần phá bỏ và di dời, vẫn luôn gặp phải tình trạng một hai bộ bị cưỡng chế.
Lúc khai giảng năm lớp chín, Trầm Thiệu liền nhờ thầy giáo thư pháp giúp cậu chuyển hộ khẩu từ thôn Trầm gia ra thị trấn, ngụ một trong những căn nhà cậu mua được, còn khai lớn thêm hai tuổi, dù sao thời này, cũng có trẻ em nông thôn đi học trễ, cậu đổi tuổi lớn hơn một chút, cũng không thành vấn đề. Quan trọng nhất là, bây giờ cậu có thể làm thẻ căn cước, sau này có rất nhiều chuyện cần làm cũng thuận tiện hơn nhiều.
Khu phố cũng bắt đầu thông báo, những gia đình chấp nhận điều kiện di dời đến nơi khác thì ký tên, bất quá các gia đình tuy hưng phấn bàn luận sôi nổi, nhưng không ai chịu ký tên, rất nhiều người mang tâm lý muốn kéo dài thời gian, để có thêm nhiều tiền bồi thường.
Sau vài ngày quan sát, thấy không mấy người có tâm tư ký tên, Trầm Thiệu thở dài trong lòng. Cậu nhớ rõ lúc di dời, mới bắt đầu quả thật không mấy ai đồng ý ký tên, cho đến khi chính phủ ra tối hậu thư, nếu cư dân không đồng ý, họ liền hủy kế hoạch di dời, sau đó không đến một tuần, cơ bản mọi người đều đồng ý ký tên, ngay cả chuyện đòi bồi thường đầy đủ cũng không hề để ý đến.
Cậu không muốn chờ đến mức đó mới đến ký tên, nên cậu cố tình xin nghỉ học nửa ngày, lấy chứng nhận tài sản và sổ hộ khẩu, đến khu phố ký tên.
Người phụ trách di dời thuộc cục quy hoạch phái xuống, mấy ngày rồi không thấy một người đến ký tên, trong lòng ông cũng sốt ruột, nên thứ sáu khi bước vào văn phòng rồi, yên vị ở bàn làm việc đọc báo, dù sao chờ cả ngày không có người đến, nhiều nhất cũng chỉ có mấy ông già bà lão kể lể không muốn dời nhà thế nào, đường xá ngon lành ra sao, cách trường học gần bao nhiêu vân vân.
Cho nên, khi ông nhìn thấy một thiếu niên đứng trước mặt mình, cả báo trong tay cũng không đặt xuống, hỏi thẳng: "Có chuyện gì không?"
Thiếu niên lấy chứng nhận tài sản và sổ hộ khẩu đặt xuống trước mặt ông nói: "Tôi đến ký tên."
"Ký tên?" Người phụ trách kích động khép tờ báo lại, hai trợ lý bên cạnh cũng kích động luôn, bất quá khi ba người trái phải đánh giá thiếu niên trước mặt xong, người phụ trách do dự mở miệng, "Nhóc con, chuyện này phải có người lớn làm chủ, mày nói thì không tin."
"Nhà tôi chỉ còn mình tôi." Trầm Thiệu lấy chứng nhận tài sản ra, "Cho nên chỉ có mình tôi quyết định."
Người phụ trách lấy chứng nhận bất động sản, thẻ căn cước và hộ khẩu kiểm tra đối chiếu xong, mới có chút ngạc nhiên phát hiện, thằng bé này còn có mấy bất động sản quanh đây, nếu nhân tiền bồi thường lên, là một khoản tiền lớn.
Thấy trên sổ hộ khẩu là Trầm Thiệu đứng tên chủ hộ, hơn nữa chỉ mới đổi chủ mấy tháng trước, tuy người phụ trách muốn cho Trầm Thiệu ký tên ngay lập tức, bất quá vẫn phải hỏi rõ ràng: "Người lớn trong nhà đâu?"
Trầm Thiệu lắc đầu, "Tôi không còn cha mẹ."
Trợ lý bên cạnh cầm hộ khẩu Trầm Thiệu, kiểm tra đối chiếu trên máy tính, thời gian này internet tuy vẫn chưa phát triển, bất quá liên quan đến chuyện di dời, chính phủ vẫn cấp cho tổ di dời một chiếc máy tính.
"Chủ nhiệm Dương, cha mẹ cậu bé đều chết rồi." Trợ lý kiểm tra xong, nhẹ giọng nói nhỏ vào tai người phụ trách, "Xem ra trong nhà cậu bé không còn ai khác."
Tiếng nói của trợ lý dù nhỏ, bất quá Trầm Thiệu vẫn nghe được, trong lòng nhất thời có chút ngoài ý muốn, người cha vô trách nhiệm bỏ trốn cùng người khác của cậu, sao lại là chết được?
Nghĩ kỹ lại, cậu liền hiểu được, mấy năm này việc quản lý hộ tịch cũng không quá khắc khe, Trầm Kiến Bình cùng nữ nhân kia có thể lo sợ mình sau này sẽ kéo chân hắn, nên dứt khoát gạch tên trong hộ khẩu, sau đó đi đến nơi khác đăng ký lại.
Khó trách Trầm Kiến Bình chạy trốn không chút do dự như vậy, nguyên lai gia đình người đàn bà kia cũng có chút năng lực, điều này cũng không tránh được khi đời trước cậu gặp lại người cha trên danh nghĩa Trầm Kiến Bình, Trầm Kiến Bình đã lái xe xịn mặc hàng hiệu rồi.
Chủ nhiệm Dương phụ trách thấy sắc mặt Trầm Thiệu không tốt lắm, tưởng lời nói trợ lý làm Trầm Thiệu đau lòng, vì thế lấy chân đá trợ lý một cái, sau đó cười nói với Trầm Thiệu: "Chúng tôi chỉ hỏi vì muốn biết tình huống một chút, không có ý gì khác. Cũng không biết cậu muốn chọn điều khoản di dời nào?"
Có một điều khoản là so sánh diện tích nhà rồi đổi sang diện tích nhà mặt tiền, cũng có điều khoản là đổi nhà ở, cuối cùng là dựa theo diện tích nhà rồi quy thành tiền bồi thường.
Căn nhà Trầm Thiệu mua có lời nhất chính là căn nhà ngói cũ nát kia, nhưng thực tế là căn nhà có diện tích lớn nhất, phía địa trắc xuống do cũng được gần hai trăm mét vuông, hơn nữa ba căn khác cũng khoản một trăm mét vuông, tổng cộng có hơn năm trăm mét vuông diện tích phải phá bỏ, nếu tính thành tiền bồi thường, Trầm Thiệu cũng được coi là anh chàng đẹp trai giàu có.
Hiện tại rất nhiều người chưa coi trọng chuyện có cửa hàng mặt tiền, nên tổ di dời mới so sánh diện tích dỡ bỏ bằng diện tích mặt tiền, nếu thêm bảy tám năm nữa, sẽ không ai dám hào phóng như vậy.
Trầm Thiệu biết nơi này về sau sẽ trở thành một thành phố trung tâm, cửa hàng mặt tiền có muốn mua cũng không mua được, nên cậu không chút do dự đổi năm căn nhà mặt tiền bảy tám chục mét vuông, còn dư lại khoảng một trăm mét vuông thì quy ra tiền. Tuy đây không phải là cách trao đổi có lời, nhưng mà mấy sau cậu có chuyện phải làm, nhất định phải kiếm đủ tiền vốn. Bây giờ mệt một chút, ngược lại càng có lợi, cũng không tính là mệt.
Chủ nhiệm Dương cũng không ngờ Trầm Thiệu trực tiếp đổi nhiều nhà mặt tiền như vậy, ban đầu ông ngây ngốc nói được, rồi mới đem hợp đồng soạn thảo, sau đó lại nói: "Hôm nay ở trên ban hành thêm một chính sách thưởng mới, đó là tám gia đình ký tên đầu tiên, mỗi hộ sẽ được thưởng thêm chín mươi sáu mét vuông nhà ở, cậu là người đầu tiên đến thực hiện thủ tục đăng ký di dời, nên đây là điều khoản được thưởng, chờ cho việc này xong xuôi, cậu sẽ có thêm một căn nhà."
Chờ trợ lý nhập thông tin đăng ký của Trầm Thiệu vào hệ thống xong, chủ nhiệm Dương lấy một phụ lục thưởng từ trong ngăn kéo ra, cười tủm tỉm nói: "Nhóc con, số cậu thật may mắn, chúng tôi định chuẩn bị dán lên thì cậu đã đến, trễ hơn một chút nữa, danh sách thưởng sẽ không có tên cậu đâu."
"Tất cả đều là chính sách tốt của quốc gia, cảm ơn các chút." Trầm Thiệu đem toàn bộ hợp đồng đã ký đầy đủ cất kỹ, cười nói cảm ơn một lúc với mấy người trong tổ di dời xong, mới đeo túi xách rời đi. Về phần chính sách thưởng vì sao bây giờ còn chưa được dán lên, không liên quan gì đến cậu, dù sao thân thích nhà thì sẽ được biết tin tức nội bộ trước thôi.
Coi đi, cậu vừa mới ra tới cửa, liền nhìn thấy mấy người vội vàng đi tới, đại khái đều là vì phần thưởng mà tới đi.
Vị chủ nhiệm Dương kia cũng không lừa cậu, ngược lại chừa một chỗ trong danh sách thưởng cho cậu, xem như cũng là người phúc hậu.
Quả nhiên, sau khi chính sách thưởng được ban hành, rất nhiều người xoa tay thở dài, nếu đi đăng ký sớm một chút, bọn họ sẽ có thêm một căn nhà chín mươi sáu mét vuông. Sau đó lại nghe rằng nếu không ký tên, chính phủ sẽ hủy bỏ kế hoạch di dời, chuẩn bị chuyển sang phía tây, nên đều vội vàng đi đăng ký, sợ rằng nếu quá muộn thì tiền đã tới tay còn bị mất.
Giữa bầu không khí vui mừng di dời đến nơi khác, Trầm Thiệu rốt cục chào đón kỳ thi cuối kỳ.
Trường thi giữa kỳ được tổ chức tại một trường tiểu học trong thị trấn, giờ thi còn chưa kết thúc, ngoài cổng đã có không ít phụ huynh đứng chờ.
Hết giờ thi, khi Trầm Thiệu ra khỏi trường, ngoài cổng đã tấp nập người, cậu xuyên qua một đam người, còn chưa bước thêm được hai bước, đã bị Dương Hoành Cường kéo lại: "Trầm Thiệu, cậu làm bài thế nào?"
Bị kỳ thi tra tấn hai ngày nay, hiện tại cuối cùng đã kết thúc, Dương Hoành Cường nhất thời vui vẻ sung sức sống lại, ngay cả khi nói chuyện với Trầm Thiệu, đều tràn đầy hưng phấn: "May là có cậu giúp tôi kiểm tra lại, rất nhiều kiến thức đều nắm được, lần này toàn dựa vào bạn tốt cậu."
Trầm Thiệu thấy bộ dáng hưng phấn của y, vươn tay vỗ vai: "Chúng ta là bạn a, xa lạ gì chứ."
"Hắc hắc," Dương Hoành Cường cười đến vui vẻ, Dương Chí An đi sau lưng y ngược lại thật sự cảm ơn Trầm Thiệu, dù sao trình độ của con trai ông thế nào, ông biết rõ. Kết thúc buổi thi ngày hôm qua, con ông đã nói với ông có rất nhiều kiến thức mà Trầm Thiệu đã chỉ dẫn trước, hiện tại qua mấy kỳ thi, ông sao không biết được Trầm Thiệu thật sự không có ý xấu với con mình, nếu không con ông thi xong rồi cũng không hưng phấn như vậy.
Dương Chí An đến trước mặt Trầm Thiệu, thập phần nghiêm túc nói: "Trầm Thiệu, lần này ít nhiều cũng nhờ cháu giúp đứa con kém cỏi của chú. Bây giờ kỳ thi kết thúc, nếu cháu không có việc gì, cháu đến nhà chú ở mấy ngày đi, vợ chú giọng nói tuy lớn, bất quá nấu cơm rất ngon, gần đây mọi người học hành vất vả, phải bồi dưỡng lại thật tốt mới được." Ông biết Trầm Thiệu mồ côi, thuê phòng ở lại bị di dời, sau khi tốt nghiệp sơ trung sẽ gặp nhiều bạn học hơn, nếu về quê ở, sẽ có rất nhiều chỗ không tiện.
"Cám ơn chú Dương, phòng tôi thuê còn hơn một tháng nữa mới đến kỳ, viêc di dời thì phải đến tháng mười, nên không sao cả." Trầm Thiệu mỉm cười nói, "Bất quá, thỉnh thoảng đến chơi thưởng thức tay nghề của thím là chắc chắn được, đến lúc đó chú đừng nói tôi ăn nhiều."
"Ai da, con trai ăn nhiều mới cao lớn." Dương Chí An thấy thế cũng không ép, đưa cho Trầm Thiệu một chai nước lạnh, "Vậy tối nay cháu đến nhà chú ăn cơm đi, coi như chúc mừng mọi người thuận lợi tốt nghiệp sơ trung."
Dương Hoành Cường đứng kế bên cũng liên tục mời mọc, Trầm Thiệu uống hai hớp nước lạnh, cuối cùng bị kéo vào xe hơi Dương Chí An mới mua.
Vào nhà Dương Hoành Cường, đã ngửi thấy mùi thơm của không ít món ăn, thức ăn còn nóng bốc khói, trong phòng bếp truyền ra tiếng xào nấu, hiển nhiên có người đang ở trong đó xào rau.
La Quỳnh nghe tiếng mở cửa, dọn thức ăn ra dĩa xong, đi ra thấy Trầm Thiệu cũng tới, lập tức nhiệt tình mời Trầm Thiệu ngồi xuống, vừa gọt trái cây vừa mời kẹo hạt dưa, "Tiểu Thiệu ăn nho trước đi, thức ăn nấu gần xong rồi, đợi thím dọn canh ra nữa thôi."
Trầm Thiệu muốn giúp, bị bà cản lại, chờ sau khi bốn người ngồi vào bàn rồi, La Quỳnh mới nói: "Tiểu Thiệu a, thím không muốn nói đâu, bất quá lần này cháu giúp Hoành Cường nhà thím rất nhiều, cả nhà thím thật sự không biết nên cảm ơn cháu thế nào nữa."
"Thím La, thím đừng nói vậy." Trầm Thiệu xoa xoa mũi nói, "Cháu thật sự xem Hoành Cường như anh em, giúp đỡ là chuyện nên là, bình thường trong lớp Hoành Cường cũng rất quan tâm cháu."
La Quỳnh thấy Trầm Thiệu không tự nhiên, biết đứa nhỏ đang ngại ngùng, chỉ nói: "Được được, thím không nói nữa, cháu mau ăn đi." Con nít hơn mười tuổi da mặt mỏng, bà cũng không nên nói nữa khiến người ta thẹn thùng, bất quá phần tình này bọn họ vẫn muốn ghi nhớ, làm người cần phải có lương tâm.
Cơm nước xong, được thím La mời ăn một chùm nho, Trầm Thiệu mới thành công rời nhà Dương Hoành Cường. Cậu bước đi trên lề đường rực rỡ ánh đèn, nhìn người tản bộ đi tới đi lui, trên khuôn mặt hiện ra nụ cười rạng rỡ.
Cuộc sống sơ trung của cậu cuối cùng đã kết thúc.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh