Trọng Khải Mạt Thế
Quyển 6 - Chương 181: Điên cuồng giết chóc
Dịch giả: Chu Cường
Thân thể khổng lồ của Phi Dực Mãnh Hổ bay lên giữa trời, đôi cánh sau lưng nó dài gần hai mươi mét vỗ mạnh, tạo ra những cơn cuồng phong khiến cho những hòn đá nhỏ dưới mặt đất bị thổi bay.
“Grào!”
Phi Dực Mãnh Hổ bay lên cao khoảng hai trăm mét, há miệng gào thét. Sóng âm từ tiếng hổ gầm như những lưỡi dao sắc bén lan ra xung quanh làm cho cửa kính chống đạn của những chiếc máy bay trực thăng chiến đầu gần đó rung động vỡ vụn.
Vút vút vút!
Sóng âm như biến thành những lưỡi dao sắc bén, bắn về phía |Lâm Siêu, nhanh hơn tốc độ âm thanh.
Trong mắt Lâm Siêu nổi lên sát cơ, lớp vải sau lưng bỗng nhiên rách toạc, một đôi cánh chim màu đen từ sau lưng hiện ra, đôi cánh chim với những chiếc lông chim màu đen sắc bén ôm lấy cơ thể hắn, biến thành một quả cầu thép, bao bọc bảo vệ Lâm Siêu.
Tinh tinh tinh!
Sóng âm như những lưỡi dao sắc bén va chạm với đôi cánh rồng, nhanh chóng tiêu tán, chỉ còn tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc dội lại. Tuy thể chất của Lâm Siêu hiện tại đạt sáu tám lần, nhưng đứng trong phạm vi tấn công của sóng âm, vẫn bị tiếng hổ gầm làm cho choáng váng, khó chịu.
Sau lưng Lâm Siêu đột nhiên mọc ra một đôi cánh rồng khiến cho Phi Dực Mãnh Hồ và Song Đầu Đại Xà cảm thấy ngạc nhiên. Bọn chúng nó chưa bao giờ nghĩ rằng, nhân loại lại có thể có cánh, hơn nữa trên đôi cánh này có một loại khí tức khiến cho chúng có cảm giác vô cùng e ngại.
Đồng tử của Phi Dực Mãnh Hổ co rụt lại. Nó đã trải nghiệm sức chiến đấu hung mãnh của Lâm Siêu, nên nó biết, nếu như chiến đấu trên đất bằng nó không phải là đối thủ của kẻ nhân loại này. Năng lực chiến đấu của nó trên mặt đất của nó không bằng Hắc Sắc Cự Hùng, chỗ dựa duy nhất của nó chính khả năng phi hành.
Nhưng mà tình huống xuất hiện ra trước mắt nó lúc này đó là kẻ nhân loại kia không ngờ cũng có khả năng bay lượn.
Sau khi sóng âm biến mất, đôi cánh rồng đang ôm lấy cơ thể của Lâm Siêu từ từ mở ra xòe rộng, đôi mắt đỏ rực nồng nặc sát cơ. Hai cánh đập mạnh đem Lâm Siêu bay vút lên trời, luồng khí lưu tạo thành khi đôi cánh đập mạnh đem cát bụi trên mặt
đất cuốn lên bụi mù.
Phi Dực Mãnh Hổ biến sắc mặt, nó không ngờ tốc độ phi hành của Lâm Siêu dĩ nhiên còn vượt qua nó.
“Grào!”
Phi Dực Mãnh Hổ tức giận ngửa đẩu lên trời gầm thét. Ẩn bên trong tiếng hổ gầm hung mãnh là sóng âm như những lưỡi dao sắc bén, tràn ngập sát khí, hướng về phía Lâm Siêu chém xuống.
Sát ý lóe lên trong mắt Lâm Siêu, hắn không có tránh né mà trực tiếp vỗ cánh lao thẳng về phía sóng âm như những lưỡi dao sắc bén mà tiến lên.
Cổ thương như bạo phá không gian, đâm thẳng ra!
Ánh thương đâm ra nhanh như chớp, hóa thành vô số những bóng thương, đập tan những lưỡi dao vô hình. Tốc độ Lâm Siêu không có chậm lại, chỉ trong chớp mắt đã lao đến đối mặt với Phi Dực Mãnh Hổ.
Phi Dực Mãnh Hổ biến sắc mặt, sóng âm của nó đã đạt đến cấp bốn. Thanh vũ khí của kẻ nhân loại kia có thể đánh tan sức phá hoại từ sóng âm của nó, sức mạnh ẩn chứa trong thanh vũ khí đó vượt qua phạm vi mà nó có thể thừa nhận, đây là lần đầu tiên nó cảm nhận được sự uy hiếp nguy hiểm đến tính mạng xuất phát từ một sinh vật loài người nhỏ bé.
“Grào!”
Phi Dực Mãnh Hổ không lựa chọn quay đầu chạy trốn, nó vô cùng tức giận, kẻ nhân loại kia đã chạm tới lòng tự tôn của nó. Nó tập trung tất cả nguồn năng lượng trong cơ thể, ngửa đầu lên trời thét gào. Sóng âm từ tiếng gầm tạo ra lan tỏa ra xung quanh . Âm thanh từ tiếng hổ gầm tựa như tiếng sấm sét nổ mạnh dường như khiến cả bầu trời chấn động, sụp xuống.
Xung quanh Phi Dực Mãnh Hổ sóng âm như những lưỡi dao sắc bén xuất hiện cuồn cuộn không ngừng, dần dần trở nên ngưng thực, bao bọc bảo vệ xung quanh nó. Bất cứ kẻ nào muốn tới gần sẽ bị những sóng âm này cắt nát biến thành những mảnh vụn.
Lâm Siêu cách không xa Phi Dực Mãnh Hổ bị sóng âm tác động khiến cho huyết khí trong cơ thể nhộn nhạo, sóng âm cường đại như muốn xé rách da đầu hắn. Sát khí trong mắt Lâm Siêu bốc lên ngùn ngụt, cánh tay phải hoàng kim nắm chặt lấy cổ thương, đôi cánh rồng sau lưng vỗ mạnh không ngừng đem cả cơ thể Lâm Siêu xoay tròn một chỗ, biến thành một cơn lốc nhỏ.
Vù vù!
Cả cơ thể Lâm Siêu như biến thành một cơn lốc nhỏ, tốc độ của cơn lốc không ngừng tăng lên, nhanh chóng cuốn lấy không khí xung quanh. Trong khi Phi Dực Mãnh Hổ vẫn đang cảm thấy kinh ngạc thì đột nhiên một tiếng rít chói tai vang lên!
Phốc!
Trên trán của Phi Dực Mãnh Hổ bỗng nhiên xuất hiện một lỗ thủng, cổ thương dùng một tốc độ khó mà tin được từ xa bay tới, cắm vào đầu nó, xuyên suốt gần tới cuối thân thương, máu tươi từ lỗ thủng phun ra như suối. Phi Dực Mãnh Hổ dùng vẻ mặt khó có thể tin, nó chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ chết theo cách này.
Nó không cam lòng, nó cảm thấy vô cùng phẫn nộ, thế nhưng trung khu thần kinh trung ương đã bị phá hủy, tất cả mọi ý niệm trong đầu đều đã biến mất, ánh sáng trong mắt nó dần biến mất xung quanh biến thành một màu đen hắc ám, thân thể mất đi khống chế từ trên độ cao 200 mét nhanh chóng rơi xuống.
Uỳnh một tiếng.
Toàn bộ đường phố chấn động kịch liệt, thân thể khổng lồ của Phi Dực Mãnh Hổ rơi xuống tạo thành một cái hố lớn, xung quanh vị trí nó rơi xuống trong phạm vi 1000 mét, mặt đất xung quanh đều bị phá nát rạn nứt, giống như vừa trải qua một cơn địa chấn cấp mười hai.
Lâm Siêu từ từ hạ xuống, bàn chân dẫm lên đầu của Phi Dực Mãnh Hổ, đem cổ thương đang bị mắc kẹt trong xương sọ của nó kéo ra từng chút một, mỗi lần trường thương được kéo ra theo sau đó là một lượng lớn máu tươi từ trong vết thương ồng ộc phun ra.
Trong quá trình Lâm Siêu rút trường thương ra, toàn trường yên tĩnh không một tiếng động, lặng ngắt như tờ!
Ở phía xa đông đảo những tướng lĩnh sĩ quan,binh lính của căn cứ Viêm Hoàng cùng với một số lượng lớn không quân, tất cả bọn họ đều có chung một cảm giác kinh ngạc đến khó thở, hô hấp đình trệ, miệng há hốc nhưng không phát ra bất cứ một âm thanh nào.
Một lát sau, khi Lâm Siêu hoàn toàn đem cổ thương rút ra hết, hắn cầm trường thương, chỉ thẳng về phía Song Đầu Đại Xà ở phía xa, giọng lạnh lẽo:
“Chỉ còn lại mình ngươi!”
Song Đầu Đại Xà uốn éo cơ thể, nó cảm thấy hối hận vô cùng, nếu như lúc bắt đầu cả ba chúng nó đồng loạt tiến lên, có lẽ vẫn có cơ hội để liều mạng. Chúng nó sử dụng chiến thuật sai lầm, kết quả vừa mới bắt đầu Hắc Hùng đã bị giết chết, sau đó do quyết định sai lầm của nó dẫn đến việc Phi Dực Mãnh Hổ ở trên trời bị Lâm Siêu giết chết, nó không có cách nào cứu viện. Bây giờ chỉ còn lại một mình nó, căn bản không phải là đối thủ của Lâm Siêu.
“Muốn trốn?”
Lâm Siêu nhìn thấy Song Đầu Đại Xà có ý muốn rút lui, trong mắt ẩn hiện sát khí nắm chặt cổ thương bày ra tư thế muốn phóng lao.
Tiền thân của trường thương chính là cải biến từ cây lao.
Mà phương pháp loài người sử dụng cây lao đầu tiên chính là ném lao!
“Phì!”
Cảm nhận được sát khí của Lâm Siêu, Song Đầu Đại Xà sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, liều mạng hướng về phia thú triều lao vào bên trong, nhưng mà do thể tích của nó thực sự quá lớn, thêm vào nữa nó không phải là Hoàng Kim Thú không có năng lực ngủ đông tự thay đổi hình dạng cơ thể. Cho nên, cho dù nó cố gắng lẩn mình trốn vào bên trong thú triều thì vẫn không có cách nào ẩn mình trốn thoát được, giống như một con gián chạy lẫn vào trong một đàn kiến vậy.
Vút!
Phốc!
Cánh tay phải hoàng kim của Lâm Siêu bỗng nhiên vung mạnh về phía trước, dưới tác dụng của năng lực ‘Tốc độ tăng cường’, lực ném của cảnh tay phải tăng lên rất nhiều, bóng trường thương hiện lên trong không khí vừa mới lóe lên đã biến mất. Chỉ trong một nháy mắt cái đầu rắn màu xanh phía bên trái của Song Đầu Đại Xà bỗng nhiên chấn động, máu tươi bắn tung tóe, không biết từ lúc nào ở phần cồ của cái đầu rắn bên trái lấp ló phần chuôi thanh trường thương mà cả thân thương đã cắm sâu vào trong phần cổ của nó.
Cúng với đó, dưới lực trùng kích khổng lồ của xung lực, cái đầu rắn bên trái đập mạnh xuống đất, dưới lực va chạm làm xuất hiện một cái hố có đường kính lên tới sáu bảy mét.
Lâm Siêu dậm chân một cái cơ thể bay vút lên nhảy vào trong đám thú triều đang trở nên hỗn loạn, nhảy lên trên đầu rắn màu xanh bên trái, bàn tay nắm lấy phần nhô ra của trưởng thương rồi rút mạnh một cái.
“Phì!”
Cái đầu rắn màu đen bên phải biết không có cách nào có thể chạy thoát khỏi Lâm Siêu, nó tức giận há miệng, cái răng nanh lớn từ trong miệng nó vươn ra ngoài, bỗng nhiên một luồng nọc độc từ trong phun ra, nọc độc có tính ăn mòn vô cùng mãnh liệt.
Cánh tay Hoàng Kim của Lâm Siêu khẽ vận lực, dùng sức nhanh chóng rút cổ thương ra, đồng thời bàn chân dẫm mạnh lên đầu rắn mượn lực nhảy ra xa.
Vút!
Bỗng nhiên một tiếng rít từ phía sau lưng truyền tới, không cần quay đầu lại Lâm Siêu cũng có thể biết được đó chính là âm thanh của cái đuôi rắn đang quét tới. Đôi cánh rồng sau lưng Lâm Siêu nhanh chóng vỗ mạnh một cái, mang theo cơ thể Lâm Siêu khéo léo tránh thoát đuôi rắn đập tới, rồi hướng về phía cái đầu rắn còn lại bay nhanh tới.
“Phì!”
Cái đầu rắn màu đen trở nên dữ tợn, nó há to miệng muốn ngoạm lấy Lâm Siêu, nhưng hiện tại tốc độ phản ứng của nó đã không còn nhanh nhạy như lúc trước. Dường như cái đầu rắn màu xanh chết đi, khiến cho tốc độ phản ứng thần kinh của nó trở nên suy yếu, tốc độ tấn công chỉ còn khoảng tám mươi phần trăm.
Ầm!
Hai tay Lâm Siêu nắm chặt lấy thân thương vận lực dùng hết sức lực đập mạnh xuống, thân thương với lực lượng mạnh mẽ đập vào cái đầu rắn còn lại, khiến cho cái đầu rắn màu đen nặng nề va chạm với mặt đất tạo ra một tiếng động lớn.
Bàn tay Lâm Siêu nắm chặt lấy thân thương, vận lực dùng hết sức phóng ra một thương.
Phốc một tiếng, mũi nhọn trên đầu thương nháy mắt đâm thủng lớp vảy rắn chắc hơn cả kim loại bao bọc phía bên ngoài, đâm xuyên qua đầu rắn, đóng đinh đầu rắn trên mặt đất, khiến cho một lượng lớn máu tươi từ miệng nó ồng ộc phun ra ngoài.
Cánh tay phải hoàng kim khẽ vũng lên, đem trường thương rút ra một cách thô bạo làm cho bộ não trung khu thần kinh điều khiển toàn bộ bị phá hủy. Không để ý đến cơ thể của Song Đầu Đại Xà vẫn đang không ngừng uốn éo dãy chết, đôi cánh rồng sau lưng khẽ vỗ mang Lâm bay đến trước mặt Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ, một lần nữa đứng bên cạnh hai người.
Ba con quái vật khổng lồ, tất cả đều mất mạng!
Gương mặt của tất cả những binh sĩ, tướng lĩnh đang quan sát trận chiến từ phía xa đều hiện ra vẻ không thể nào tin được. Bọn họ vốn tưởng những lời đồn đại kia chỉ là khoa trương, thế nhưng khi được tận mắt chứng kiến trận chiến vừa rồi, họ mới tường tận cảm nhận được sức mạnh của Lâm Siêu so với những lời đồn đại càng thêm kinh khủng biến thái hơn.
Đúng lúc này…
“Grào Grào!”
Trong thú triều đột nhiên xảy ra bạo loạn, tất cả những con quái vật bên trong không những không lùi lại mà trái lại tất cả bọn chúng dường như phát điên, đều ngửa cổ lên trời gào thét rồi hướng về phía Lâm Siêu lao vọt tới.
Hắc Nguyệt biến sắc mặt, thất thanh nói:
“Chúng nó sao còn dám tiếp tục lao tới, thủ lĩnh bọn chúng không phải đã bị giết sao?”
“Vẫn chưa!”
Sắc mặt Phạm Hương Ngữ khó coi, trả lời:
“Thủ lĩnh chân chính của chúng nó, hẳn là vẫn trốn ở bên trong bầy thú, ban nãy mới chỉ điều ra ba con quái vật tiên phong mà thôi!”
Phạm Hương Ngữ là kẻ điều khiển xác thối, đối với điểm này vô cùng hiểu rõ, càng là thủ lĩnh mạnh mẽ thì càng không muốn lộ diện ra bên ngoài. Như Sơn Dã Vương lúc trước, nếu như không phải thủ hạ dưới trướng của nó không có cách nào đối phó được Lâm Siêu, nó căn bản không muốn lộ diện.
Nhìn một mảng thú triều đông nghịt đang ầm ầm lao đến, sát ý trong người Lâm Siêu bốc ra ngùn ngụt, hắn bước lên một bước, nguồn năng lượng tế bào trong cơ thể điên cuồng vận chuyển biến thành những chùm tia laser cùng với Gramma xạ tuyến bắn về phía đàn thú đang lao tới.
Phốc! Phốc! Phốc!
Rất nhanh bên trong đàn thú triều có một lượng lớn quái vật nhanh chóng bị giết chết, theo đà thân thể lao tới cơ thể không được khống chế ngã rạp xuống đất lăn lộn mấy vòng, nhanh chóng bị đàn thú triều từ phía sau lao vọt tới dẫm đạp lên thân xác của chúng tiếp tục lao lên phía trước.
Những chùm tia Laser và Gramma xạ tuyến từ trong cơ thể Lâm Siêu bắn ra có cảm giác vô cùng vô tận, mỗi một tia sáng bắn ra sẽ lại gặt hái một sinh mệnh. Nếu cận thận quan sát, sẽ phát hiện ra những con quái vật bị giết kia, đầu của bọn chúng đều bị xuyên thủng, chỉ một đòn mất mạng!
Phốc! Phốc! Phốc!
Lượng lớn máu tươi phun ra, thi thể của những con quái vật vừa mới chết đi xếp thành một đống cách vị trí của Lâm Siêu khoảng năm mươi mét, máu tươi từ trên cơ thể bọn chúng chảy tràn xuống nhuộm đỏ những tòa phế tích cùng với mặt đường.
Thú triều giống như một cơn lũ sắt thép màu đen dưới sự ngăn cản của những tia sáng màu trắng không có cách nào tiến thêm về phía trước một bước!
Thân thể khổng lồ của Phi Dực Mãnh Hổ bay lên giữa trời, đôi cánh sau lưng nó dài gần hai mươi mét vỗ mạnh, tạo ra những cơn cuồng phong khiến cho những hòn đá nhỏ dưới mặt đất bị thổi bay.
“Grào!”
Phi Dực Mãnh Hổ bay lên cao khoảng hai trăm mét, há miệng gào thét. Sóng âm từ tiếng hổ gầm như những lưỡi dao sắc bén lan ra xung quanh làm cho cửa kính chống đạn của những chiếc máy bay trực thăng chiến đầu gần đó rung động vỡ vụn.
Vút vút vút!
Sóng âm như biến thành những lưỡi dao sắc bén, bắn về phía |Lâm Siêu, nhanh hơn tốc độ âm thanh.
Trong mắt Lâm Siêu nổi lên sát cơ, lớp vải sau lưng bỗng nhiên rách toạc, một đôi cánh chim màu đen từ sau lưng hiện ra, đôi cánh chim với những chiếc lông chim màu đen sắc bén ôm lấy cơ thể hắn, biến thành một quả cầu thép, bao bọc bảo vệ Lâm Siêu.
Tinh tinh tinh!
Sóng âm như những lưỡi dao sắc bén va chạm với đôi cánh rồng, nhanh chóng tiêu tán, chỉ còn tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc dội lại. Tuy thể chất của Lâm Siêu hiện tại đạt sáu tám lần, nhưng đứng trong phạm vi tấn công của sóng âm, vẫn bị tiếng hổ gầm làm cho choáng váng, khó chịu.
Sau lưng Lâm Siêu đột nhiên mọc ra một đôi cánh rồng khiến cho Phi Dực Mãnh Hồ và Song Đầu Đại Xà cảm thấy ngạc nhiên. Bọn chúng nó chưa bao giờ nghĩ rằng, nhân loại lại có thể có cánh, hơn nữa trên đôi cánh này có một loại khí tức khiến cho chúng có cảm giác vô cùng e ngại.
Đồng tử của Phi Dực Mãnh Hổ co rụt lại. Nó đã trải nghiệm sức chiến đấu hung mãnh của Lâm Siêu, nên nó biết, nếu như chiến đấu trên đất bằng nó không phải là đối thủ của kẻ nhân loại này. Năng lực chiến đấu của nó trên mặt đất của nó không bằng Hắc Sắc Cự Hùng, chỗ dựa duy nhất của nó chính khả năng phi hành.
Nhưng mà tình huống xuất hiện ra trước mắt nó lúc này đó là kẻ nhân loại kia không ngờ cũng có khả năng bay lượn.
Sau khi sóng âm biến mất, đôi cánh rồng đang ôm lấy cơ thể của Lâm Siêu từ từ mở ra xòe rộng, đôi mắt đỏ rực nồng nặc sát cơ. Hai cánh đập mạnh đem Lâm Siêu bay vút lên trời, luồng khí lưu tạo thành khi đôi cánh đập mạnh đem cát bụi trên mặt
đất cuốn lên bụi mù.
Phi Dực Mãnh Hổ biến sắc mặt, nó không ngờ tốc độ phi hành của Lâm Siêu dĩ nhiên còn vượt qua nó.
“Grào!”
Phi Dực Mãnh Hổ tức giận ngửa đẩu lên trời gầm thét. Ẩn bên trong tiếng hổ gầm hung mãnh là sóng âm như những lưỡi dao sắc bén, tràn ngập sát khí, hướng về phía Lâm Siêu chém xuống.
Sát ý lóe lên trong mắt Lâm Siêu, hắn không có tránh né mà trực tiếp vỗ cánh lao thẳng về phía sóng âm như những lưỡi dao sắc bén mà tiến lên.
Cổ thương như bạo phá không gian, đâm thẳng ra!
Ánh thương đâm ra nhanh như chớp, hóa thành vô số những bóng thương, đập tan những lưỡi dao vô hình. Tốc độ Lâm Siêu không có chậm lại, chỉ trong chớp mắt đã lao đến đối mặt với Phi Dực Mãnh Hổ.
Phi Dực Mãnh Hổ biến sắc mặt, sóng âm của nó đã đạt đến cấp bốn. Thanh vũ khí của kẻ nhân loại kia có thể đánh tan sức phá hoại từ sóng âm của nó, sức mạnh ẩn chứa trong thanh vũ khí đó vượt qua phạm vi mà nó có thể thừa nhận, đây là lần đầu tiên nó cảm nhận được sự uy hiếp nguy hiểm đến tính mạng xuất phát từ một sinh vật loài người nhỏ bé.
“Grào!”
Phi Dực Mãnh Hổ không lựa chọn quay đầu chạy trốn, nó vô cùng tức giận, kẻ nhân loại kia đã chạm tới lòng tự tôn của nó. Nó tập trung tất cả nguồn năng lượng trong cơ thể, ngửa đầu lên trời thét gào. Sóng âm từ tiếng gầm tạo ra lan tỏa ra xung quanh . Âm thanh từ tiếng hổ gầm tựa như tiếng sấm sét nổ mạnh dường như khiến cả bầu trời chấn động, sụp xuống.
Xung quanh Phi Dực Mãnh Hổ sóng âm như những lưỡi dao sắc bén xuất hiện cuồn cuộn không ngừng, dần dần trở nên ngưng thực, bao bọc bảo vệ xung quanh nó. Bất cứ kẻ nào muốn tới gần sẽ bị những sóng âm này cắt nát biến thành những mảnh vụn.
Lâm Siêu cách không xa Phi Dực Mãnh Hổ bị sóng âm tác động khiến cho huyết khí trong cơ thể nhộn nhạo, sóng âm cường đại như muốn xé rách da đầu hắn. Sát khí trong mắt Lâm Siêu bốc lên ngùn ngụt, cánh tay phải hoàng kim nắm chặt lấy cổ thương, đôi cánh rồng sau lưng vỗ mạnh không ngừng đem cả cơ thể Lâm Siêu xoay tròn một chỗ, biến thành một cơn lốc nhỏ.
Vù vù!
Cả cơ thể Lâm Siêu như biến thành một cơn lốc nhỏ, tốc độ của cơn lốc không ngừng tăng lên, nhanh chóng cuốn lấy không khí xung quanh. Trong khi Phi Dực Mãnh Hổ vẫn đang cảm thấy kinh ngạc thì đột nhiên một tiếng rít chói tai vang lên!
Phốc!
Trên trán của Phi Dực Mãnh Hổ bỗng nhiên xuất hiện một lỗ thủng, cổ thương dùng một tốc độ khó mà tin được từ xa bay tới, cắm vào đầu nó, xuyên suốt gần tới cuối thân thương, máu tươi từ lỗ thủng phun ra như suối. Phi Dực Mãnh Hổ dùng vẻ mặt khó có thể tin, nó chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ chết theo cách này.
Nó không cam lòng, nó cảm thấy vô cùng phẫn nộ, thế nhưng trung khu thần kinh trung ương đã bị phá hủy, tất cả mọi ý niệm trong đầu đều đã biến mất, ánh sáng trong mắt nó dần biến mất xung quanh biến thành một màu đen hắc ám, thân thể mất đi khống chế từ trên độ cao 200 mét nhanh chóng rơi xuống.
Uỳnh một tiếng.
Toàn bộ đường phố chấn động kịch liệt, thân thể khổng lồ của Phi Dực Mãnh Hổ rơi xuống tạo thành một cái hố lớn, xung quanh vị trí nó rơi xuống trong phạm vi 1000 mét, mặt đất xung quanh đều bị phá nát rạn nứt, giống như vừa trải qua một cơn địa chấn cấp mười hai.
Lâm Siêu từ từ hạ xuống, bàn chân dẫm lên đầu của Phi Dực Mãnh Hổ, đem cổ thương đang bị mắc kẹt trong xương sọ của nó kéo ra từng chút một, mỗi lần trường thương được kéo ra theo sau đó là một lượng lớn máu tươi từ trong vết thương ồng ộc phun ra.
Trong quá trình Lâm Siêu rút trường thương ra, toàn trường yên tĩnh không một tiếng động, lặng ngắt như tờ!
Ở phía xa đông đảo những tướng lĩnh sĩ quan,binh lính của căn cứ Viêm Hoàng cùng với một số lượng lớn không quân, tất cả bọn họ đều có chung một cảm giác kinh ngạc đến khó thở, hô hấp đình trệ, miệng há hốc nhưng không phát ra bất cứ một âm thanh nào.
Một lát sau, khi Lâm Siêu hoàn toàn đem cổ thương rút ra hết, hắn cầm trường thương, chỉ thẳng về phía Song Đầu Đại Xà ở phía xa, giọng lạnh lẽo:
“Chỉ còn lại mình ngươi!”
Song Đầu Đại Xà uốn éo cơ thể, nó cảm thấy hối hận vô cùng, nếu như lúc bắt đầu cả ba chúng nó đồng loạt tiến lên, có lẽ vẫn có cơ hội để liều mạng. Chúng nó sử dụng chiến thuật sai lầm, kết quả vừa mới bắt đầu Hắc Hùng đã bị giết chết, sau đó do quyết định sai lầm của nó dẫn đến việc Phi Dực Mãnh Hổ ở trên trời bị Lâm Siêu giết chết, nó không có cách nào cứu viện. Bây giờ chỉ còn lại một mình nó, căn bản không phải là đối thủ của Lâm Siêu.
“Muốn trốn?”
Lâm Siêu nhìn thấy Song Đầu Đại Xà có ý muốn rút lui, trong mắt ẩn hiện sát khí nắm chặt cổ thương bày ra tư thế muốn phóng lao.
Tiền thân của trường thương chính là cải biến từ cây lao.
Mà phương pháp loài người sử dụng cây lao đầu tiên chính là ném lao!
“Phì!”
Cảm nhận được sát khí của Lâm Siêu, Song Đầu Đại Xà sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, liều mạng hướng về phia thú triều lao vào bên trong, nhưng mà do thể tích của nó thực sự quá lớn, thêm vào nữa nó không phải là Hoàng Kim Thú không có năng lực ngủ đông tự thay đổi hình dạng cơ thể. Cho nên, cho dù nó cố gắng lẩn mình trốn vào bên trong thú triều thì vẫn không có cách nào ẩn mình trốn thoát được, giống như một con gián chạy lẫn vào trong một đàn kiến vậy.
Vút!
Phốc!
Cánh tay phải hoàng kim của Lâm Siêu bỗng nhiên vung mạnh về phía trước, dưới tác dụng của năng lực ‘Tốc độ tăng cường’, lực ném của cảnh tay phải tăng lên rất nhiều, bóng trường thương hiện lên trong không khí vừa mới lóe lên đã biến mất. Chỉ trong một nháy mắt cái đầu rắn màu xanh phía bên trái của Song Đầu Đại Xà bỗng nhiên chấn động, máu tươi bắn tung tóe, không biết từ lúc nào ở phần cồ của cái đầu rắn bên trái lấp ló phần chuôi thanh trường thương mà cả thân thương đã cắm sâu vào trong phần cổ của nó.
Cúng với đó, dưới lực trùng kích khổng lồ của xung lực, cái đầu rắn bên trái đập mạnh xuống đất, dưới lực va chạm làm xuất hiện một cái hố có đường kính lên tới sáu bảy mét.
Lâm Siêu dậm chân một cái cơ thể bay vút lên nhảy vào trong đám thú triều đang trở nên hỗn loạn, nhảy lên trên đầu rắn màu xanh bên trái, bàn tay nắm lấy phần nhô ra của trưởng thương rồi rút mạnh một cái.
“Phì!”
Cái đầu rắn màu đen bên phải biết không có cách nào có thể chạy thoát khỏi Lâm Siêu, nó tức giận há miệng, cái răng nanh lớn từ trong miệng nó vươn ra ngoài, bỗng nhiên một luồng nọc độc từ trong phun ra, nọc độc có tính ăn mòn vô cùng mãnh liệt.
Cánh tay Hoàng Kim của Lâm Siêu khẽ vận lực, dùng sức nhanh chóng rút cổ thương ra, đồng thời bàn chân dẫm mạnh lên đầu rắn mượn lực nhảy ra xa.
Vút!
Bỗng nhiên một tiếng rít từ phía sau lưng truyền tới, không cần quay đầu lại Lâm Siêu cũng có thể biết được đó chính là âm thanh của cái đuôi rắn đang quét tới. Đôi cánh rồng sau lưng Lâm Siêu nhanh chóng vỗ mạnh một cái, mang theo cơ thể Lâm Siêu khéo léo tránh thoát đuôi rắn đập tới, rồi hướng về phía cái đầu rắn còn lại bay nhanh tới.
“Phì!”
Cái đầu rắn màu đen trở nên dữ tợn, nó há to miệng muốn ngoạm lấy Lâm Siêu, nhưng hiện tại tốc độ phản ứng của nó đã không còn nhanh nhạy như lúc trước. Dường như cái đầu rắn màu xanh chết đi, khiến cho tốc độ phản ứng thần kinh của nó trở nên suy yếu, tốc độ tấn công chỉ còn khoảng tám mươi phần trăm.
Ầm!
Hai tay Lâm Siêu nắm chặt lấy thân thương vận lực dùng hết sức lực đập mạnh xuống, thân thương với lực lượng mạnh mẽ đập vào cái đầu rắn còn lại, khiến cho cái đầu rắn màu đen nặng nề va chạm với mặt đất tạo ra một tiếng động lớn.
Bàn tay Lâm Siêu nắm chặt lấy thân thương, vận lực dùng hết sức phóng ra một thương.
Phốc một tiếng, mũi nhọn trên đầu thương nháy mắt đâm thủng lớp vảy rắn chắc hơn cả kim loại bao bọc phía bên ngoài, đâm xuyên qua đầu rắn, đóng đinh đầu rắn trên mặt đất, khiến cho một lượng lớn máu tươi từ miệng nó ồng ộc phun ra ngoài.
Cánh tay phải hoàng kim khẽ vũng lên, đem trường thương rút ra một cách thô bạo làm cho bộ não trung khu thần kinh điều khiển toàn bộ bị phá hủy. Không để ý đến cơ thể của Song Đầu Đại Xà vẫn đang không ngừng uốn éo dãy chết, đôi cánh rồng sau lưng khẽ vỗ mang Lâm bay đến trước mặt Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ, một lần nữa đứng bên cạnh hai người.
Ba con quái vật khổng lồ, tất cả đều mất mạng!
Gương mặt của tất cả những binh sĩ, tướng lĩnh đang quan sát trận chiến từ phía xa đều hiện ra vẻ không thể nào tin được. Bọn họ vốn tưởng những lời đồn đại kia chỉ là khoa trương, thế nhưng khi được tận mắt chứng kiến trận chiến vừa rồi, họ mới tường tận cảm nhận được sức mạnh của Lâm Siêu so với những lời đồn đại càng thêm kinh khủng biến thái hơn.
Đúng lúc này…
“Grào Grào!”
Trong thú triều đột nhiên xảy ra bạo loạn, tất cả những con quái vật bên trong không những không lùi lại mà trái lại tất cả bọn chúng dường như phát điên, đều ngửa cổ lên trời gào thét rồi hướng về phía Lâm Siêu lao vọt tới.
Hắc Nguyệt biến sắc mặt, thất thanh nói:
“Chúng nó sao còn dám tiếp tục lao tới, thủ lĩnh bọn chúng không phải đã bị giết sao?”
“Vẫn chưa!”
Sắc mặt Phạm Hương Ngữ khó coi, trả lời:
“Thủ lĩnh chân chính của chúng nó, hẳn là vẫn trốn ở bên trong bầy thú, ban nãy mới chỉ điều ra ba con quái vật tiên phong mà thôi!”
Phạm Hương Ngữ là kẻ điều khiển xác thối, đối với điểm này vô cùng hiểu rõ, càng là thủ lĩnh mạnh mẽ thì càng không muốn lộ diện ra bên ngoài. Như Sơn Dã Vương lúc trước, nếu như không phải thủ hạ dưới trướng của nó không có cách nào đối phó được Lâm Siêu, nó căn bản không muốn lộ diện.
Nhìn một mảng thú triều đông nghịt đang ầm ầm lao đến, sát ý trong người Lâm Siêu bốc ra ngùn ngụt, hắn bước lên một bước, nguồn năng lượng tế bào trong cơ thể điên cuồng vận chuyển biến thành những chùm tia laser cùng với Gramma xạ tuyến bắn về phía đàn thú đang lao tới.
Phốc! Phốc! Phốc!
Rất nhanh bên trong đàn thú triều có một lượng lớn quái vật nhanh chóng bị giết chết, theo đà thân thể lao tới cơ thể không được khống chế ngã rạp xuống đất lăn lộn mấy vòng, nhanh chóng bị đàn thú triều từ phía sau lao vọt tới dẫm đạp lên thân xác của chúng tiếp tục lao lên phía trước.
Những chùm tia Laser và Gramma xạ tuyến từ trong cơ thể Lâm Siêu bắn ra có cảm giác vô cùng vô tận, mỗi một tia sáng bắn ra sẽ lại gặt hái một sinh mệnh. Nếu cận thận quan sát, sẽ phát hiện ra những con quái vật bị giết kia, đầu của bọn chúng đều bị xuyên thủng, chỉ một đòn mất mạng!
Phốc! Phốc! Phốc!
Lượng lớn máu tươi phun ra, thi thể của những con quái vật vừa mới chết đi xếp thành một đống cách vị trí của Lâm Siêu khoảng năm mươi mét, máu tươi từ trên cơ thể bọn chúng chảy tràn xuống nhuộm đỏ những tòa phế tích cùng với mặt đường.
Thú triều giống như một cơn lũ sắt thép màu đen dưới sự ngăn cản của những tia sáng màu trắng không có cách nào tiến thêm về phía trước một bước!
Tác giả :
Cổ Hi