Trọng Khải Mạt Thế
Quyển 6 - Chương 176: Sát ý
Dịch giả: Chu Cường
“Tiểu cẩu?”
Phạm Hương Ngữ cảm thấy có chút choáng váng.
Cái bóng màu váng rực lao đến , chính là Hoàng Kim Khuyển vửa mới rời đi đưa tin cách đây không lâu.
Lúc này, hình dáng bên ngoài của Hoàng Kim Khuyển đã thay đối hoàn toàn so với bình thường. Hiện tại, chiều cao của nó đã tăng lên gấp đôi, đạt đến chiều cao bốn mét, từ chi to khỏe rắn chắc, răng nanh trong miệng nhô hết ra ngoài, bộ lông màu vàng óng tung bay, cả cơ thể tràn ngập khí tức hung thú.
Nó đem đại xà màu tím đè xuống đất, hàm răng của nó cắn chặt lấy cổ rắn, lực lượng từ hàm răng nanh khiến cho lớp vảy trên cổ của đại xà bị cắn nát, máu tươi theo kẽ răng chảy ra. Đại xà màu tìm cảm thấy vô cùng đau đớn, nó liều mạng uốn éo cơ thể, đuôi rắn cuốn về phía Hoàng Kim Khuyển.
Bàn chân trước của Hoàng Kim Khuyển mạnh mẽ dẫm lên đầu của đại xà máu tìm, thể chất hiện tại của nó là năm mươi lần, nhưng do sở hữu huyết thống hoàng kim, cho nên sức mạnh và tốc độ của nó sánh ngang với quai vật có thể chất gấp một trăm lần. Bàn chân trước dẫm lên đầu rắn, khiến cho lớp vảy trên đầu nó bị tróc ra.
Đại xá máu tím rơi vào choáng váng, cùng lúc đó, một con hổ biến dị gầm lên lao vào tấn công , và con hổ khác có sứng mọc ở trên đầu gầm lên một tiếng rồi một tia chớp từ trên sừng nó bắn ra.
Hoàng Kim Khuyển không muốn bị tổn thương, nhanh chóng tránh né, đồng thời lao tới chắn trước mặt Phạm Hương Ngữ. Giống như một vị hộ vệ hoàng kim thú trung thành, nó nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm vào bầy thú trước mặt.
Phạm Hương Ngữ nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, nhìn thấy chỉ có một mình Hoàng Kim Khuyển quay lại, trong lòng nhất thời có cảm giác thất lạc, nhưng trên gương mặt trắng mịn như tuyết, vẫn nở ra nụ cười, nhẹ nhàng nói:
“Có gặp hắn không. Câu trả lời thế nào?”
Hoàng Kim Khuyển nhìn chằm chằm về phía bầy thú sủa lên một tiếng.
Phạm Hương Ngữ cảm thấy vô cùng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên.
Trong bầu không khí tràn ngập mùi vị mục nát, dường như có một thứ sức mạnh thần bí nào đó xuất hiện, mùi vị máu tươi sền sệt bay trong gió. Phía sau lưng lũ quái vật, đột nhiên xuất hiện sự rối loạn.
Phốc phốc phốc!
Từng tia laser màu trắng từ sau lưng bầy thú bắn ra, như những viên đạn ánh sáng, xẽ nát da thịt bên ngoài bọn quái vật, không có bất cứ thứ gì ngăn cản dễ dàng đâm xuyên thủng cơ thể bọn chúng.
Con đại xà máu tìm kia đang từ trong choáng váng tỉnh lại. Vừa định cử động cái đầu của mình, bỗng nhiên một tia sáng phá không bay đến, lóe lên một cái rồi biến mất.
Trên đầu đại xà màu tím xuất hiện một cái lỗ máu, mà bộ não của nó đã bị nhiệt độ của tia laser đốt cháy, phá hủy.
Bên trong đôi xà đồng lạnh lẽo của nó ánh sáng dần dần biến mất, cả người nó mất đi sức lực, ầm ầm ngã xuống, chỉ có phần đuôi vẫn còn co giật vặn vẹo.
Cả bầy thú như bị một luồng sức mạnh vô hình đánh bật sang hai bên, từ giữa có một đoàn người chầm chậm di ra. Dẫn đầu, là một thanh niên có gương mặt lạnh như băng, vác trên vai một thanh trường thương. Bên cạnh hắn có một bé gái tấm bảy tám tuổi, gương mặt vô cùng dễ thương đang nở nụ cười, còn có một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp mang theo vẻ mặt mơ mơ màng màng. Tựa hồ đối với đối với mọi thứ xung quanh cảm thấy vô cùng xa lạ. Còn có một thanh niên hai tay để sau gáy, dáng vẻ cợt nhả, bất cần và một nữ nhân trên mặt có một vết sẹo dài.
Phạm Hương Ngữ cảm thấy vô cùng sửng sốt, bên trong tầm mắt của cô lúc này hoàn toàn không tồn tại hình ảnh của đàn quái vật, tất cả hình ảnh xung quanh đều chỉ như là hư ảo. Duy nhất hình ảnh của mấy người đang đi tới kia là chân thực. Vẻ mặt mỗi người bọn họ đều đã được khắc sâu vào trong tâm trí của Phạm Hương Ngữ. Sự kinh ngạc trên gương mặt của Phạm Hương Ngữ biến mất, nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, trên miệng nở ra một nụ cười.
Grào!
Con hổ biến dị một sừng dùng ánh mắt hung lệ nhìn chằm chằm vào đoàn người đang tới, tiếng gào trầm thấp từ cổ họng nó phát ra, một quả cầu điện đã được hội tụ trên đỉnh chiếc sừng, tiếng tia lửa điện chạm vào nhau vang vọng.
Phốc!
Một tia sáng to bằng ngón tay đột nhiên bắn tới, không có một chút dấu hiệu nào dễ dàng đâm thủng đầu của hổ biến dị một sừng.
Cơ thể của hổ biến dị một sừng co giật mấy cái, giống như đang cố gắng giãy dụa muốn trốn thoát ra khỏi bàn tay của tử thần, nhưng cuối cùng không chống lại được số mệnh. Ánh sáng phát ra từ quả cầu điện trên đầu nó dần nhạt đi, rồi nhanh chóng biến mất, cơ thể to lớn của nó đồ “Rầm” xuống mặt đất.
Bộ lông của con hổ biến dị còn lại dựng ngược cả lên, ánh mắt của con báo biến dị cũng trở nên sợ hãi, chúng nó chưa bao giờ trông thấy một kẻ nhân loại đáng sợ như thế. Không tới mấy giây, bầy quái vật của bọn chúng đã bị giết chết hơn một nửa, loại năng lực này bọn chúng chưa bao giờ được nhìn thấy. Không chỉ là phạm vị mà lực sát thương cũng vô cùng khủng bố.
Chạy!
Chúng nó không chần chừ chút nào, ngay lập tức quay đầu chạy trốn.
Phốc phốc!
Những tia laser đột nhiên xuất hiện, đem không khí cắt ra, bắn vào đầu của hai con quái vật cỡ lớn.
Grào!
Tốc độ của hai con quái vật cỡ lớn tuy nhanh, nhưng không nhanh bằng tốc độ của tia laser do Lâm Siêu bắn ra, tốc độ của những tia laser này đã đạt đến cấp năm, cho dù quái vật có thể chất gấp hai trăm lần cũng không có cách nào trốn thoát.
Lực xuyên thấu của tia laser dễ dàng xuyên thủng xương sống của chúng, trực tiếp đâm xuyên qua gáy. Hai con quái vật đang điên cuồng chạy trốn, bốn chân lập tức xuất hiện sự mất khống chế, cơ thể lao về phía trước lăn hai ba vòng rồi mới dừng lại, cơ thể đã mất đi hơi thở.
Những con quái vật nhỏ còn lại thì sợ hãi chạy tán loạn, chúng nó tuy không có năng lực suy nghĩ, nhưng bản năng mach bảo, nó biết kẻ nhân loại này là một kẻ cực đoan vô cùng đáng sợ.
Lâm Siêu chuyển động ý nghĩ môt cái, một lương lớn tia Gramma xạ tuyến bắn ra, đem tất cả những con quái vật còn sót lại toàn bộ bắn gục.
Trong nhất thời, trên đường phố thây ngã khắp nơi, máu chảy thành song, giống như trong Tu la Địa ngục.
Bước chân của Lâm Siêu từ đầu đến cuối chưa bao giờ dừng lại, đến cả ánh mắt cũng không buồn nhìn đến đàn quái vật, giống như sự sống chết của chúng nó không liên quan đến hắn. Hắn đi đến trước mặt Phạm Hương Ngữ, ánh mắt nhìn xuống, nhìn đến vết thương to bằng miệng chén ở trên hông của cô, trong mắt thoáng hiện vẻ thâm trầm.
“Băng bó một chút cho cô ấy.”
Âm thanh của Lâm Siêu lúc này vẫn duy trì sự bình tĩnh. Nhưng những ai nghe được đều cảm thấy sát khí lạnh như băng ẩn chứa trong đó.
Lâm Thi Vũ và Hắc Nguyệt nhìn thấy Phạm Hương Ngữ bị thương nặng như thế, vội vã lấy ra bong băng cùng thuốc cầm màu, nhanh chóng tiến hành sơ cứu.
“Ngươi, các ngươi đã đến rồi?”
Phạm Hương Ngữ phục hồi lại tình thần, nhìn gương mặt lạnh lùng của người thanh niên đang đứng trước mặt mình, vội nói:
“Các ngươi mau rời khỏi nơi này, động tĩnh ở nơi này quá lớn, những chiếc máy bay trực thăng trên bầu trời sẽ bị đánh động, rất nhanh sẽ tới đây!”
“Đã đến rồi!”
Lâm Siêu khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về những chiếc máy bay trực thăng vũ trang phía xa xa.
Trên một chiếc máy bay trực thăng vũ trang, gương mặt vị thiếu tướng trẻ tuổi trở nên vô cùng kích động, hắn ở rất xa chiến trường, nhưng thông qua ống nhòm, hắn vẫn có thể quan sát rõ ràng tình huống phía dưới. Hắn vốn tưởng rẳng thiếu nữ kia nhất định sẽ rơi vào tay quái vật, không nghĩ tới Chiến thần hắn vẫn đang trong ngóng, lại xuất hiện ở nơi này.
“Đây chính là sức mạnh của chiến thần sao?
Vị thiếu tướng trẻ tuổi, nhìn thi thể quái vật ở khắp nơi, rồi nhìn lại Lâm Siêu, thì phát hiện ra toàn thân hắn không dính một vết máu nào. Bầy thú này dễ dàng tàn sát ba lữ đoàn, mà ở trước mặt người đàn ông này không có lấy một chút sức lực nào để phản kháng!
Máy bay trực thăng bay đến bầu trời phía trên đỉnh đầu của mấy người Lâm Siêu thì dừng lại, sau đó từ từ hạ thấp độ cao, vị thiếu tướng trẻ tuổi từ trên máy bay nhảy xuống. Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy nhân vật có địa vị nổi tiếng nhất trong căn cứ ở khoảng cách gần đế như vậy, trái tim hắn đập thình thịch, cảm thấy vô cùng căng thẳng cùng hưng phấn.
“Lâm, Lâm tướng quân.”
Vị thiếu tướng trẻ tuối cảm thấy tay chân mình trở nên luống cuống, một lúc sau mới nhớ tới việc phải cúi chào, vẻ mặt hắn vô cùng hưng phấn nói:
“Tôi tên là Phương Tuấn, là người phụ trách hành động lần này, ngài đến thật đúng lúc, chỉ thiếu một chút nữa thôi là cô bé này sẽ bị quái vật bắt đi…”
“Ta đã cắt đứt quan hệ với căn cứ.”
Lâm Siêu nhìn vị thiếu tướng trẻ tuổi này, rồi bình tĩnh nói:
“Từ bây giở không cần gọi tôi là Lâm tướng quấn, ngươi hãy lập tức dẫn người rời khỏi nơi này, ta không muốn đổ máu.”
Phương Tuấn cảm thấy có chút choáng váng, có cảm giác hình như mình nghe nhầm, trợn mắt lên:
“Lâm, Lâm tướng quân, tại sao ngài lại cắt đứt quan hệ với căn cứ? Là tôi đang nghe nhầm có phải không? Tại sao lại như thế ?”
Phạm Hương Ngữ cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
“Ngươi, ngươi nói gì…”
Vưu Tiềm cợt nhả nói với Phạm Hương Ngữ:
“Ông lão ở căn cứ nói nhất định phải bắt được cô, cho nên lão đại đã trở mặt với ông ta.”
Phạm Hương Ngữ liếc nhìn Lâm Siêu, cổ họng hơi nghẹn lại, Phạm Hương Ngữ tự nhiên biết, sự lựa chọn đó là gì.
Phương Tuấn nghe thấy Vưu Tiềm nói, rốt cuộc hồi phục tinh thần, biết lỗ tai mình không có nghe nhầm. Gương mặt hắn tràn đầy sự kinh ngạc, không thể nào tin được, vị Chiến Thần đại danh đỉnh này, lại vì một cô bé mà cắt đứt quan hệ với tư lệnh?
“Đừng đi cùng chúng ta, bằng không…”
Lâm Siêu nhìn Phương Tuấn một chút, rồi xoay người đi.
Phương Tuấn nhìn thấy sự lạnh lùng thể hiện trên gương mặt của Lâm Siêu, toàn thân không tự chủ mà run rẩy, hắn không hoài nghi chút nào lời cảnh báo của Lâm Siêu. Cho dù hắn có theo dõi bọn họ từ phía xa, thì có lẽ cũng sẽ bị bọn họ phát hiện ra.
Hắn dõi ánh mắt theo mấy người Lâm Siêu đang đi xa dần, trong lòng nổi lên đủ các loại cảm giác hỗn tạp.
……
Mấy người Lâm Siêu cũng nhau đi trên đường phố.
“Vì ta mà cắt đứt quan hệ với căn cứ, đáng giá sao?”
Hàm răng Phạm Hương Ngữ nhẹ nhàng cắn lên môi dưới.
Lâm Siêu không có quay đầu, âm thanh bình tĩnh trả lời:
“Đáng giá!”
Chỉ hai chữ ngắn gọn, không cần phải suy nghĩ chút nào, được nhanh chóng nói ra.
Lâm Siêu thực sự nói thật, ở phương diện lợi ích đan xen, mộ con Xác thối, giá trị của Kẻ điều khiển hủ thi không phải là một căn cứ như Viêm Hoàng có thể so sánh được.
Những ngón tay trắng muốt thon dài của Phạm Hương Ngữ nắm chặt lại, gương mặt của cô được bao phủ, che kín phía sau vành mũ rộng, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ như son.
“Hứa tư lệnh đã biết thực lực của ngươi như thế nào, tại sao lại cố ý muốn chiếm đoạt Tiểu Hương, hắn cón có lá bài tẩy nào khác chưa lật sao?”
Lâm Thi Vũ khẽ cau mày, nói:
“Tuy rằng năng lực của Tiểu Hương rất đặc thù, thế nhưng lại cùng em cắt đứt quan hệ. Đầu tiên, nên biết rất khó có thể cướp Tiêu Hương từ trong tay của em, thứ hai là thân phận của em vô cùng nhạy cảm là một người anh hùng, đồng thời cũng là vĩ nhân. Một khi tin tức này lộ ra, sẽ tạo thành cơn chấn động lớn, chuyện này vô cùng bất lợi đối với ông ta.”
“Ai biết ông ta nghĩ như thế nào, dựa trên những cống hiến của lão đại đối với căn cứ, thì việc muốn có trong tay một người không phải là việc gì lớn, thế mà ông ta lại muốn tính toán món nợ này với chúng ta.”
Vưu Tiềm ngậm trong miệng một cọng cỏ vặt ở ven đường, hàm hồ nói.
Vẻ mặt Lâm Siêu lạnh lùng, đôi mắt lóe lên dường như đang suy nghĩ điều gì.
Đúng lúc nào.
Vèo!
Bỗng một tia cảm giác nguy hiểm từ trên nóc tòa nhà cao tầng phía bên phải truyền đến, Lâm Siêu có cảm giác những sợi tóc ở gần huyệt Thái dương của mình dựng ngược lên, giống như đang bị thứ gì đó nhìn chằm chằm.
Có sát khí!
Ánh mắt Lâm Siêu trở nên lạnh lẽo, trải qua một thời gian dài sinh tôn nơi hoang dã, giác quan của hắn đối với sát khi vô cùng mẫn cảm. Hắn biết, trên nóc nhà kia có một tay súng bắn tỉa đang chuẩn bị ngắm bắn mình. Chỉ là kẻ bắn tỉa này còn chưa đủ chuyên nghiệp, dễ dàng để sát khí lộ ra ngoài. Bất kỳ người nào có kỹ năng cận chiến đạt cấp B, đều có thể cảm nhận được sát khí!
Có điều, tay súng bắn tỉa này, có thể lặng yên không một tiếng động. áp sát hắn từ phạm vi một nghìn mét mà không gây ra động tĩnh nào. Dựa vào trình độ ở giai đoạn này, việc này vô cùng hiếm có.
“Tiểu cẩu?”
Phạm Hương Ngữ cảm thấy có chút choáng váng.
Cái bóng màu váng rực lao đến , chính là Hoàng Kim Khuyển vửa mới rời đi đưa tin cách đây không lâu.
Lúc này, hình dáng bên ngoài của Hoàng Kim Khuyển đã thay đối hoàn toàn so với bình thường. Hiện tại, chiều cao của nó đã tăng lên gấp đôi, đạt đến chiều cao bốn mét, từ chi to khỏe rắn chắc, răng nanh trong miệng nhô hết ra ngoài, bộ lông màu vàng óng tung bay, cả cơ thể tràn ngập khí tức hung thú.
Nó đem đại xà màu tím đè xuống đất, hàm răng của nó cắn chặt lấy cổ rắn, lực lượng từ hàm răng nanh khiến cho lớp vảy trên cổ của đại xà bị cắn nát, máu tươi theo kẽ răng chảy ra. Đại xà màu tìm cảm thấy vô cùng đau đớn, nó liều mạng uốn éo cơ thể, đuôi rắn cuốn về phía Hoàng Kim Khuyển.
Bàn chân trước của Hoàng Kim Khuyển mạnh mẽ dẫm lên đầu của đại xà máu tìm, thể chất hiện tại của nó là năm mươi lần, nhưng do sở hữu huyết thống hoàng kim, cho nên sức mạnh và tốc độ của nó sánh ngang với quai vật có thể chất gấp một trăm lần. Bàn chân trước dẫm lên đầu rắn, khiến cho lớp vảy trên đầu nó bị tróc ra.
Đại xá máu tím rơi vào choáng váng, cùng lúc đó, một con hổ biến dị gầm lên lao vào tấn công , và con hổ khác có sứng mọc ở trên đầu gầm lên một tiếng rồi một tia chớp từ trên sừng nó bắn ra.
Hoàng Kim Khuyển không muốn bị tổn thương, nhanh chóng tránh né, đồng thời lao tới chắn trước mặt Phạm Hương Ngữ. Giống như một vị hộ vệ hoàng kim thú trung thành, nó nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm vào bầy thú trước mặt.
Phạm Hương Ngữ nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, nhìn thấy chỉ có một mình Hoàng Kim Khuyển quay lại, trong lòng nhất thời có cảm giác thất lạc, nhưng trên gương mặt trắng mịn như tuyết, vẫn nở ra nụ cười, nhẹ nhàng nói:
“Có gặp hắn không. Câu trả lời thế nào?”
Hoàng Kim Khuyển nhìn chằm chằm về phía bầy thú sủa lên một tiếng.
Phạm Hương Ngữ cảm thấy vô cùng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên.
Trong bầu không khí tràn ngập mùi vị mục nát, dường như có một thứ sức mạnh thần bí nào đó xuất hiện, mùi vị máu tươi sền sệt bay trong gió. Phía sau lưng lũ quái vật, đột nhiên xuất hiện sự rối loạn.
Phốc phốc phốc!
Từng tia laser màu trắng từ sau lưng bầy thú bắn ra, như những viên đạn ánh sáng, xẽ nát da thịt bên ngoài bọn quái vật, không có bất cứ thứ gì ngăn cản dễ dàng đâm xuyên thủng cơ thể bọn chúng.
Con đại xà máu tìm kia đang từ trong choáng váng tỉnh lại. Vừa định cử động cái đầu của mình, bỗng nhiên một tia sáng phá không bay đến, lóe lên một cái rồi biến mất.
Trên đầu đại xà màu tím xuất hiện một cái lỗ máu, mà bộ não của nó đã bị nhiệt độ của tia laser đốt cháy, phá hủy.
Bên trong đôi xà đồng lạnh lẽo của nó ánh sáng dần dần biến mất, cả người nó mất đi sức lực, ầm ầm ngã xuống, chỉ có phần đuôi vẫn còn co giật vặn vẹo.
Cả bầy thú như bị một luồng sức mạnh vô hình đánh bật sang hai bên, từ giữa có một đoàn người chầm chậm di ra. Dẫn đầu, là một thanh niên có gương mặt lạnh như băng, vác trên vai một thanh trường thương. Bên cạnh hắn có một bé gái tấm bảy tám tuổi, gương mặt vô cùng dễ thương đang nở nụ cười, còn có một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp mang theo vẻ mặt mơ mơ màng màng. Tựa hồ đối với đối với mọi thứ xung quanh cảm thấy vô cùng xa lạ. Còn có một thanh niên hai tay để sau gáy, dáng vẻ cợt nhả, bất cần và một nữ nhân trên mặt có một vết sẹo dài.
Phạm Hương Ngữ cảm thấy vô cùng sửng sốt, bên trong tầm mắt của cô lúc này hoàn toàn không tồn tại hình ảnh của đàn quái vật, tất cả hình ảnh xung quanh đều chỉ như là hư ảo. Duy nhất hình ảnh của mấy người đang đi tới kia là chân thực. Vẻ mặt mỗi người bọn họ đều đã được khắc sâu vào trong tâm trí của Phạm Hương Ngữ. Sự kinh ngạc trên gương mặt của Phạm Hương Ngữ biến mất, nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, trên miệng nở ra một nụ cười.
Grào!
Con hổ biến dị một sừng dùng ánh mắt hung lệ nhìn chằm chằm vào đoàn người đang tới, tiếng gào trầm thấp từ cổ họng nó phát ra, một quả cầu điện đã được hội tụ trên đỉnh chiếc sừng, tiếng tia lửa điện chạm vào nhau vang vọng.
Phốc!
Một tia sáng to bằng ngón tay đột nhiên bắn tới, không có một chút dấu hiệu nào dễ dàng đâm thủng đầu của hổ biến dị một sừng.
Cơ thể của hổ biến dị một sừng co giật mấy cái, giống như đang cố gắng giãy dụa muốn trốn thoát ra khỏi bàn tay của tử thần, nhưng cuối cùng không chống lại được số mệnh. Ánh sáng phát ra từ quả cầu điện trên đầu nó dần nhạt đi, rồi nhanh chóng biến mất, cơ thể to lớn của nó đồ “Rầm” xuống mặt đất.
Bộ lông của con hổ biến dị còn lại dựng ngược cả lên, ánh mắt của con báo biến dị cũng trở nên sợ hãi, chúng nó chưa bao giờ trông thấy một kẻ nhân loại đáng sợ như thế. Không tới mấy giây, bầy quái vật của bọn chúng đã bị giết chết hơn một nửa, loại năng lực này bọn chúng chưa bao giờ được nhìn thấy. Không chỉ là phạm vị mà lực sát thương cũng vô cùng khủng bố.
Chạy!
Chúng nó không chần chừ chút nào, ngay lập tức quay đầu chạy trốn.
Phốc phốc!
Những tia laser đột nhiên xuất hiện, đem không khí cắt ra, bắn vào đầu của hai con quái vật cỡ lớn.
Grào!
Tốc độ của hai con quái vật cỡ lớn tuy nhanh, nhưng không nhanh bằng tốc độ của tia laser do Lâm Siêu bắn ra, tốc độ của những tia laser này đã đạt đến cấp năm, cho dù quái vật có thể chất gấp hai trăm lần cũng không có cách nào trốn thoát.
Lực xuyên thấu của tia laser dễ dàng xuyên thủng xương sống của chúng, trực tiếp đâm xuyên qua gáy. Hai con quái vật đang điên cuồng chạy trốn, bốn chân lập tức xuất hiện sự mất khống chế, cơ thể lao về phía trước lăn hai ba vòng rồi mới dừng lại, cơ thể đã mất đi hơi thở.
Những con quái vật nhỏ còn lại thì sợ hãi chạy tán loạn, chúng nó tuy không có năng lực suy nghĩ, nhưng bản năng mach bảo, nó biết kẻ nhân loại này là một kẻ cực đoan vô cùng đáng sợ.
Lâm Siêu chuyển động ý nghĩ môt cái, một lương lớn tia Gramma xạ tuyến bắn ra, đem tất cả những con quái vật còn sót lại toàn bộ bắn gục.
Trong nhất thời, trên đường phố thây ngã khắp nơi, máu chảy thành song, giống như trong Tu la Địa ngục.
Bước chân của Lâm Siêu từ đầu đến cuối chưa bao giờ dừng lại, đến cả ánh mắt cũng không buồn nhìn đến đàn quái vật, giống như sự sống chết của chúng nó không liên quan đến hắn. Hắn đi đến trước mặt Phạm Hương Ngữ, ánh mắt nhìn xuống, nhìn đến vết thương to bằng miệng chén ở trên hông của cô, trong mắt thoáng hiện vẻ thâm trầm.
“Băng bó một chút cho cô ấy.”
Âm thanh của Lâm Siêu lúc này vẫn duy trì sự bình tĩnh. Nhưng những ai nghe được đều cảm thấy sát khí lạnh như băng ẩn chứa trong đó.
Lâm Thi Vũ và Hắc Nguyệt nhìn thấy Phạm Hương Ngữ bị thương nặng như thế, vội vã lấy ra bong băng cùng thuốc cầm màu, nhanh chóng tiến hành sơ cứu.
“Ngươi, các ngươi đã đến rồi?”
Phạm Hương Ngữ phục hồi lại tình thần, nhìn gương mặt lạnh lùng của người thanh niên đang đứng trước mặt mình, vội nói:
“Các ngươi mau rời khỏi nơi này, động tĩnh ở nơi này quá lớn, những chiếc máy bay trực thăng trên bầu trời sẽ bị đánh động, rất nhanh sẽ tới đây!”
“Đã đến rồi!”
Lâm Siêu khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về những chiếc máy bay trực thăng vũ trang phía xa xa.
Trên một chiếc máy bay trực thăng vũ trang, gương mặt vị thiếu tướng trẻ tuổi trở nên vô cùng kích động, hắn ở rất xa chiến trường, nhưng thông qua ống nhòm, hắn vẫn có thể quan sát rõ ràng tình huống phía dưới. Hắn vốn tưởng rẳng thiếu nữ kia nhất định sẽ rơi vào tay quái vật, không nghĩ tới Chiến thần hắn vẫn đang trong ngóng, lại xuất hiện ở nơi này.
“Đây chính là sức mạnh của chiến thần sao?
Vị thiếu tướng trẻ tuổi, nhìn thi thể quái vật ở khắp nơi, rồi nhìn lại Lâm Siêu, thì phát hiện ra toàn thân hắn không dính một vết máu nào. Bầy thú này dễ dàng tàn sát ba lữ đoàn, mà ở trước mặt người đàn ông này không có lấy một chút sức lực nào để phản kháng!
Máy bay trực thăng bay đến bầu trời phía trên đỉnh đầu của mấy người Lâm Siêu thì dừng lại, sau đó từ từ hạ thấp độ cao, vị thiếu tướng trẻ tuổi từ trên máy bay nhảy xuống. Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy nhân vật có địa vị nổi tiếng nhất trong căn cứ ở khoảng cách gần đế như vậy, trái tim hắn đập thình thịch, cảm thấy vô cùng căng thẳng cùng hưng phấn.
“Lâm, Lâm tướng quân.”
Vị thiếu tướng trẻ tuối cảm thấy tay chân mình trở nên luống cuống, một lúc sau mới nhớ tới việc phải cúi chào, vẻ mặt hắn vô cùng hưng phấn nói:
“Tôi tên là Phương Tuấn, là người phụ trách hành động lần này, ngài đến thật đúng lúc, chỉ thiếu một chút nữa thôi là cô bé này sẽ bị quái vật bắt đi…”
“Ta đã cắt đứt quan hệ với căn cứ.”
Lâm Siêu nhìn vị thiếu tướng trẻ tuổi này, rồi bình tĩnh nói:
“Từ bây giở không cần gọi tôi là Lâm tướng quấn, ngươi hãy lập tức dẫn người rời khỏi nơi này, ta không muốn đổ máu.”
Phương Tuấn cảm thấy có chút choáng váng, có cảm giác hình như mình nghe nhầm, trợn mắt lên:
“Lâm, Lâm tướng quân, tại sao ngài lại cắt đứt quan hệ với căn cứ? Là tôi đang nghe nhầm có phải không? Tại sao lại như thế ?”
Phạm Hương Ngữ cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
“Ngươi, ngươi nói gì…”
Vưu Tiềm cợt nhả nói với Phạm Hương Ngữ:
“Ông lão ở căn cứ nói nhất định phải bắt được cô, cho nên lão đại đã trở mặt với ông ta.”
Phạm Hương Ngữ liếc nhìn Lâm Siêu, cổ họng hơi nghẹn lại, Phạm Hương Ngữ tự nhiên biết, sự lựa chọn đó là gì.
Phương Tuấn nghe thấy Vưu Tiềm nói, rốt cuộc hồi phục tinh thần, biết lỗ tai mình không có nghe nhầm. Gương mặt hắn tràn đầy sự kinh ngạc, không thể nào tin được, vị Chiến Thần đại danh đỉnh này, lại vì một cô bé mà cắt đứt quan hệ với tư lệnh?
“Đừng đi cùng chúng ta, bằng không…”
Lâm Siêu nhìn Phương Tuấn một chút, rồi xoay người đi.
Phương Tuấn nhìn thấy sự lạnh lùng thể hiện trên gương mặt của Lâm Siêu, toàn thân không tự chủ mà run rẩy, hắn không hoài nghi chút nào lời cảnh báo của Lâm Siêu. Cho dù hắn có theo dõi bọn họ từ phía xa, thì có lẽ cũng sẽ bị bọn họ phát hiện ra.
Hắn dõi ánh mắt theo mấy người Lâm Siêu đang đi xa dần, trong lòng nổi lên đủ các loại cảm giác hỗn tạp.
……
Mấy người Lâm Siêu cũng nhau đi trên đường phố.
“Vì ta mà cắt đứt quan hệ với căn cứ, đáng giá sao?”
Hàm răng Phạm Hương Ngữ nhẹ nhàng cắn lên môi dưới.
Lâm Siêu không có quay đầu, âm thanh bình tĩnh trả lời:
“Đáng giá!”
Chỉ hai chữ ngắn gọn, không cần phải suy nghĩ chút nào, được nhanh chóng nói ra.
Lâm Siêu thực sự nói thật, ở phương diện lợi ích đan xen, mộ con Xác thối, giá trị của Kẻ điều khiển hủ thi không phải là một căn cứ như Viêm Hoàng có thể so sánh được.
Những ngón tay trắng muốt thon dài của Phạm Hương Ngữ nắm chặt lại, gương mặt của cô được bao phủ, che kín phía sau vành mũ rộng, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ như son.
“Hứa tư lệnh đã biết thực lực của ngươi như thế nào, tại sao lại cố ý muốn chiếm đoạt Tiểu Hương, hắn cón có lá bài tẩy nào khác chưa lật sao?”
Lâm Thi Vũ khẽ cau mày, nói:
“Tuy rằng năng lực của Tiểu Hương rất đặc thù, thế nhưng lại cùng em cắt đứt quan hệ. Đầu tiên, nên biết rất khó có thể cướp Tiêu Hương từ trong tay của em, thứ hai là thân phận của em vô cùng nhạy cảm là một người anh hùng, đồng thời cũng là vĩ nhân. Một khi tin tức này lộ ra, sẽ tạo thành cơn chấn động lớn, chuyện này vô cùng bất lợi đối với ông ta.”
“Ai biết ông ta nghĩ như thế nào, dựa trên những cống hiến của lão đại đối với căn cứ, thì việc muốn có trong tay một người không phải là việc gì lớn, thế mà ông ta lại muốn tính toán món nợ này với chúng ta.”
Vưu Tiềm ngậm trong miệng một cọng cỏ vặt ở ven đường, hàm hồ nói.
Vẻ mặt Lâm Siêu lạnh lùng, đôi mắt lóe lên dường như đang suy nghĩ điều gì.
Đúng lúc nào.
Vèo!
Bỗng một tia cảm giác nguy hiểm từ trên nóc tòa nhà cao tầng phía bên phải truyền đến, Lâm Siêu có cảm giác những sợi tóc ở gần huyệt Thái dương của mình dựng ngược lên, giống như đang bị thứ gì đó nhìn chằm chằm.
Có sát khí!
Ánh mắt Lâm Siêu trở nên lạnh lẽo, trải qua một thời gian dài sinh tôn nơi hoang dã, giác quan của hắn đối với sát khi vô cùng mẫn cảm. Hắn biết, trên nóc nhà kia có một tay súng bắn tỉa đang chuẩn bị ngắm bắn mình. Chỉ là kẻ bắn tỉa này còn chưa đủ chuyên nghiệp, dễ dàng để sát khí lộ ra ngoài. Bất kỳ người nào có kỹ năng cận chiến đạt cấp B, đều có thể cảm nhận được sát khí!
Có điều, tay súng bắn tỉa này, có thể lặng yên không một tiếng động. áp sát hắn từ phạm vi một nghìn mét mà không gây ra động tĩnh nào. Dựa vào trình độ ở giai đoạn này, việc này vô cùng hiếm có.
Tác giả :
Cổ Hi