Trọng Khải Mạt Thế
Quyển 5 - Chương 134: Isis tức giận
Bốn mắt nhìn nhau.
Nước hồ cuồn cuộn nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, dường như sắp bị hàn khí đóng thành băng.
Lâm Siêu chưa bao giờ được nhìn thấy một đôi mắt đẹp đến như vậy, như được bàn tay các vị thần cẩn thận tỉ mỉ tạo lên, một đôi mắt màu xanh thẫm, ánh mắt mông lung như được bao bọc một tầng sương mờ ảo, đôi mắt trong veo, long lanh giống như đôi mắt của đứa bé vừa mới chào đời, không vướng bận một chút bùi trần nào. Ánh mắt háo hức, hiếu kỳ, chờ mong cùng với một chút cảm giác mê man, sợ hãi.
Lâm Siêu có chút ngẩn ngơ.
Crắc crắc!
Hàn khí lạnh lẽo nhanh chóng đem nước trong lòng hồ đóng thành băng, hàn băng lạnh lẽo như những nhánh cây không ngừng sinh trưởng, hóa thành hàng ngàn lưỡi dao băng lạnh lẽo bao vây xung quanh nhưng lại không có lao đến, dường như sợ gây ảnh hưởng đến quan tài thủy tinh.
Dưới tác động của hán khí lạnh thấu xương, tinh thần Lâm Siêu nhanh chóng phục hồi, hắn không nghĩ ngợi gì mà bàn tay phải nhanh chóng chạm vào nắp của quan tài thủy tinh. Thiếu nữ nằm trong quan tài có thể chính là Nữ Vương Vực sâu, Lâm Siêu muốn lợi dụng thời điểm lúc nàng vừa mới thức tỉnh ra tay giết chết. Nếu không có cách nào giết chết thì cũng nhất định phải bắt được nàng, chỉ như vậy mới có tư cách đàm phán với Isis.
Dưới tác động của cánh tay phải, nắp quan tài kính nặng nề dần dần bị đẩy ra, một luồng khí lạnh lẽo vô cùng từ bên trong thoát ra, cảm giác lạnh lẽo này dường như có thể khiến cả hồn phách cũng phải đông lại. Khi nắp quan tài kính vừa mở ra, thì nước hồ cùng với những tảng băng trôi nổi xung quanh nhanh chóng bị hút vào.
Lâm Siêu cắn răng, cố gắng chịu đựng cảm giác lạnh buốt của luồng khí lạnh lẽo thoát ra từ bên trong quan tài băng, đồng thời nắm chặt bàn tay phải, Hoàng Kim Hóa cánh tay phải, cũng không hề giấu diếm sát ý, ngay thời điểm nắp quan tài thủy tinh bị đẩy ra, bàn tay siết lại mạnh mẽ đánh xuống.
Thời điểm cánh tay chưa kịp đánh xuống, thì một thân ảnh mềm mại lạnh như băng đột nhiên nhào vào lòng hắn, cánh tay trơn bóng quàng lên cổ hắn, toàn bộ cơ thể nàng dán chặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Đồng tử Lâm Siêu co rụt lại, thân thể có chút cứng ngắc, loại tốc độ này là như thế nào, đôi mắt đã được Hoàng Kim Hóa cũng không có cách nào phát hiện ra, đây chính là lực lượng của Nữ Vương sao?
Đầu óc hắn rơi vào hỗn loạn, nhưng nhanh chóng phản ứng bàn tay chạm vào vai nàng muốn đẩy nàng ra xa, tìm cách kéo dài khoảng cách, nhưng đột nhiên bộ não hắn có cảm giác tê dại, một luồng ý thức xâm nhập vào trong đầu hắn, trong đầu hắn vang lên một âm thanh.
"Ôm…ôm…"
Lâm Siêu ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy cả người nàng đang dán chặt vào người hắn, một đôi mắt trong veo, long lanh, thuần khiết không nhiễm một chút bụi trần nào đang nhìn hắn.
"Ôm…ôm.."
Đôi môi nàng hơi hé ra, âm thanh hơi có chút non nớt, chậm chạp phát ra.
Lâm Siêu có một cảm giác vô cùng kì lạ. Lý trí cùng bản năng của hắn nói cho hắn biết thiếu nữ này vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể tới gần. Nên hắn tìm cách gỡ vòng tay của nàng đang quàng lên cổ của hắn, đem nàng đẩy ra.
Đôi cánh tay mịn màng, lạnh vô cùng, dường như bên trong không có máu chảy.
Thiếu nữ bị hắn đẩy về phía sau, nhẹ nhàng mở miệng, duỗi hai cánh tay về phía Lâm Siêu. Dùng âm thanh non nớt, ngắc ngứ nói: "Ôm…Ta muốn ôm." Hành động của nàng hơi chút gượng ép, giống như một đứa trẻ vừa mới học đi, đi chưa được mấy bước, cơ thể nghiêng một cái, ngã lên trên mặt băng.
Nàng ngồi trên nền băng, ngẩng đầu nhìn Lâm Siêu, bập bẹ nói: "Ôm…"
Lâm Siêu theo bản năng lùi lại mấy bước, dùng ánh mắt nghi ngờ, kinh ngạc nhìn nàng, hắn có thể cảm nhận một luồng sức mạnh sâu không lường được đang ẩn bên trong cơ thể nàng, nhưng nàng dường như không biết cách vận dụng nó, hơn nữa đối với chính hắn cũng không có ác ý?
Lâm Siêu không có tiến đến mà dùng lời nói để thăm dò: "Ngươi là nhân loại sao, tại sao lại ở chỗ này?"
Thiếu nữ thấy Lâm Siêu hỏi, đôi mắt trong veo mở to, tựa hồ trong lòng nàng đang rất vui vẻ, nói: "Ta, muốn ôm…"
"…Trả lời câu hỏi của ta trước đã."
"Muốn ôm một cái…" Thiếu nữ ngồi trên mặt băng ngay lập tức bò dậy, vươn hai cánh tay về phía Lâm Siêu, bước chân siêu vẹo, từng bước đi đến.
Lâm Siêu muồn tiếp tục lui lại, nhưng lúc này sau lưng hắn nước hồ đã hoàn toàn đóng thành băng, nếu tiếp tục lui lại sẽ rơi vào phạm vi Isis đang khống chế, hắn chỉ có thể cố gắng kiên trì, hỏi: "Ngươi là ai?"
Cơ thể thiếu nữ loạng choạng, ngã bổ nhào vào lồng ngực của hắn, gương mặt xinh đẹp mềm mại, lạnh buốt dúi vào lồng ngực hắn, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Lâm Siêu thấy nàng không có chút nào phòng bị, lặng lẽ nâng bàn tay phải lên, đây là một cơ hội rất tốt để giết chết nàng. Cho dù hành động của nàng không giống với ấn tượng của hắn về Nữ Vương Vực sâu, thậm chí hoàn toàn trái ngược, nhưng mà cảm giác bất an vẫn thường trực trong lòng hắn.
"Ôm…"
Thiếu nữ hồn nhiên mà quàng tay qua eo của hắn, mặt nàng lúc này vô cùng hạnh phúc, dường như chỉ cần có vậy cũng khiến nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lâm Siêu nhìn vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc của nàng, nắm đấm không có cách nào đánh xuống.
Không biết trải qua bao lâu, Lâm Siêu rốt cuộc cũng chậm rãi hạ tay xuống, trong lòng thầm thở dài, lấy một bộ quần áo từ bên trong Không gian Thứ nguyên, đưa cho nàng, nói: " Đầu tiên mặc quần áo vào."
"Mặc áo…?" Thiếu nữ mở trừng hai mắt nhìn bộ quần áo trước mặt, đôi mắt lộ vẻ mê man.
"Chính là giống như ta vậy." Lâm Siêu chỉ chỉ vào người mình.
Thiếu nữ nửa hiều nửa không, sau khi nhận quần áo, đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng kéo một cái…Roẹt, cổ áo trực tiếp bị xé rách, nàng nghi hoặc nhìn qua, sau đó tiếp tục khoác lên người, nhưng mà da thịt nàng vô cùng trơn láng, bàn tay nàng vừa thả ra, quần áo ngay lập tức rơi xuống mặt băng.
Nàng xoay người nhặt lên, rồi lại tiếp tục khoác lên người, nhưng mà vừa buông tay, quần áo lại rơi xuống.
Nhìn nàng lóng ngóng mặc quần áo, Lâm Siêu không khỏi cảm thấy xấu hổ, hắn lấy ra một bộ quần áo nữa, nói với nàng:
"Ngươi đứng ngay ngắn."
Thiếu nữ tựa hồ biết "Đứng ngay ngắn" là gì, ngay lập tức nàng đứng thẳng người.
Lâm Siêu nhẹ nhàng, giúp nàng mặc quần áo, bộ quần áo này so với vóc dàng người nàng dường như rộng hơn, từng bước giúp nàng mặc áo, chỉ cho nàng cách luồn hai cánh tay vào trong ống tay áo.
Làm xong những điều này, cơ thể Lâm Siêu hơi chút kéo dãn khoảng cách với nàng, sau đó quay đầu lại nhìn về phía mặt nước phía trên đang bị đóng băng, ánh mắt lóe lên, nói:"Ta biết ngươi có thể nghe thấy, nếu như không muốn nàng bị thương, ngay lập tức thu hồi năng lực của mình."
Âm thanh xuyên qua tầng tầng lớp băng ở bên trong đáy hồ.
Mọi thứ yên lặng trong chốc lát, sau đó nước trong lòng hồ bị đóng băng dần dần tan ra, một lần nữa khôi phục làn nước xanh thẳm, cùng cảm giác lạnh buốt thấu xương.
Lâm Siêu ôm lấy thiếu nữ, đôi cánh Rồng sau lưng đập mạnh, đem hắn cùng với thiếu nữ từ dưới đáy hồ nhanh chóng lao lên mặt nước.
Ào ào!
Lâm Siêu lao lên khỏi mặt nước, thấy trên mặt hồ lúc này xuất hiện những tảng băng lớn nhỏ lững thững trôi. Isis đang đứng trên tảng băng lớn nhất, thân thể thon dài giống như một bức tượng băng, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn không biểu lộ bất kỳ một cảm xúc nào.
Lâm Siêu ôm thiếu nữ hạ xuống bãi cỏ đã bị đông kết thành băng.
"Biết vì sao ta đột nhiên thả ngươi ra không?" Isis đột nhiên mở miệng nói, âm thanh như hàn khí lạnh lẽo thấu xương, không có một chút tình cảm nào.
Đồng tử Lâm Siêu co rụt lại, cảnh giác nhìn hắn.
Đôi mắt bằng băng của Isis nhìn về phía thiếu nữ đứng sau lưng Lâm Siêu, nói: "Đây chính là 'Nàng' sao…Loại khí tức này, quả nhiên không phải là nhân loại, lại nói tiếp, có lẽ ta nên cảm ơn ngươi."
"Cảm ơn ta?" Lâm Siêu cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Gương mặt được tạo nên từ băng của Isis nở một nụ cười, nói: "Nếu như không phải ngươi mở nắp quan tài thủy tinh, thì ta sẽ không bao giờ biết được, từ trước giờ vẫn luôn bị nàng khống chế, trong tiềm thức của ta phát sinh ra suy nghĩ là lúc nào cùng phải thủ hộ nơi này, đi theo nàng, bảo vệ nàng…Chính là trở thành người hầu của nàng! Buồn cười là, lúc trước ta còn có cảm giác vô cùng hưởng thụ, tựa hồ được đi theo nàng là một cảm giác vô cùng vinh dự!"
Lân Siêu không khỏi kinh ngạc.
"Nhưng mà, khi ngươi vừa mở nắp quan tài thủy tinh ra, ta liền thoát khỏi sự khống chế của nàng, ta muốn thả ngươi , không phải vì sợ ngươi làm tổn thương nàng, mà là ta muốn…Tự tay ta hủy diệt nàng!" Âm thanh Isis lạnh lẽo, đôi mắt trắng như băng tuyết chớp động gây ra một cơn xung động ảnh hưởng đến những lưỡi đao gió đang trôi nổi xung quanh người hắn, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào thiếu nữ sau lưng Lâm Siêu.
Không khí bên trong dường như ngày càng bị nén chặt lại, hàn khí ngày một dày hơn, nước hồ bỗng nhiên xao động, chầm chậm xoay tròn hình thành một xoáy nước khổng lồ, giống như cái miệng đang há rộng của một con cự thú, nhanh chóng cuốn hết những tảng băng trôi trên mặt hồ vào miệng nó.
Trên gương mắt tuấn mỹ của Isis nổi lên những đường gân màu trắng, gương mặt hắn trở nên giận dữ giống như một Băng Thần, tảng băng dưới chân hắn không bị vòng xoáy khổng lồ giữa hồ làm ảnh hưởng, ngược lại nó từ từ bay lên, nước mặt hồ ở bên dưới tảng băng sôi lên sùng sục, dần đông cứng lại, biến thành từng khối băng lớn, chúng dần dần tụ lại với nhau, chỉ trong chốc lát biến thành một cự nhân bằng băng khổng lồ cao hơn một trăm mét, từ trong hồ nước chầm chậm đứng lên.
Isis thì đang đứng trên đỉnh đầu nó, từ trên cao nhìn xuống Lâm Siêu và thiếu nữ, giống như một vị Đế Vương cao ngạo.
Người khổng lồ bằng băng bước về phía trước một bước, tạo lên một cơn chấn động mạnh mẽ lan truyền ra xung quanh. Mà từ khoảng không giữa xoáy nước chầm chậm ngưng tụ thành một thanh cự mâu bằng băng khổng lồ màu xanh.
Người khổng lồ bằng băng mở rộng bàn tay nắm lấy thanh cự mâu màu xanh, rồi ngửa mặt lên trời thét gào, âm thanh như tiếng dã thú gầm gừ vang vọng khắp đất trời.
Lâm Siêu có cảm giác màng nhĩ của mình sắp bị xé rách đến nơi rồi, sóng âm cực lớn ngay lập tức đẩy hắn lui về phía sau một bước, va vào một cái thân thể lạnh buốt.
Hắn quay đầu nhìn lại…
Một đôi mắt trong veo chứa đầy hi vọng đang mở to nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé của nàng đang túm chặt lấy áo hắn, gương mặt nàng không lộ vẻ sợ hãi, hay bồn chồn. Dường như tiếng gào thét của người khổng lồ bằng băng không gây ảnh hướng tới nàng. Trong đôi mắt trong veo, long lanh của nàng lúc này đang phản chiếu hình ảnh của hắn.
Dường như toàn bộ thế giới chỉ có duy nhất một mình hắn khiến nàng quan tâm.
Rống!
Người khổng lồ bằng băng giơ cao thanh cự mâu lên trời, há miệng gào thét rồi phóng thanh cự mâu về phía hai người.
Lâm Siêu vội vàng nắm chặt lấy cổ tay thiếu nữ, chật vật né tránh cây cự mâu khổng lồ lao tới. Sau khi thoát khỏi, hắn quay đầu nhìn lại chỉ thấy thanh cự mâu đang cắm sâu xuống mặt đất, tạo thành một cái hố khổng lồ, nếu vừa rồi không kịp né tránh, một khi trúng phải đòn này, thì dù được bảo vệ bởi đôi cánh Rồng thì cơ thể hắn cũng sẽ bị trọng thương.
Lâm Siêu thầm mắng một câu, rồi nhanh chóng chạy ra xa.
Hống!
Bàn tay của người khổng lồ bằng băng nhanh chóng nắm lấy cây mâu, nhằm về phía Lâm Siêu đập mạnh.
Lâm Siêu chuẩn bị tránh né thì bỗng nhiên nhìn về phía sau, thấy hướng cự mâu khổng lồ đập xuống không phải là hắn mà là thiếu nữ ở phía sau lưng hắn.
Lâm Siêu cả kinh, quay đầu nhìn lại.
Thiếu nữ ngã trên bãi cỏ bị đông cứng thành băng lúc này đang khó khăn tìm cách đứng lên, cánh tay trắng như tuyết của nàng đang vươn về phía hắn, hướng về phía hắn loạng choạng bước đi, gương mặt tràn ngập vẻ mong chờ nhìn hắn, nói: "Ôm, ôm một cái…"
Thanh cự mâu khổng lồ bằng băng, mang theo tiếng rít chói tai, ầm ầm nện xuống!
Nước hồ cuồn cuộn nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, dường như sắp bị hàn khí đóng thành băng.
Lâm Siêu chưa bao giờ được nhìn thấy một đôi mắt đẹp đến như vậy, như được bàn tay các vị thần cẩn thận tỉ mỉ tạo lên, một đôi mắt màu xanh thẫm, ánh mắt mông lung như được bao bọc một tầng sương mờ ảo, đôi mắt trong veo, long lanh giống như đôi mắt của đứa bé vừa mới chào đời, không vướng bận một chút bùi trần nào. Ánh mắt háo hức, hiếu kỳ, chờ mong cùng với một chút cảm giác mê man, sợ hãi.
Lâm Siêu có chút ngẩn ngơ.
Crắc crắc!
Hàn khí lạnh lẽo nhanh chóng đem nước trong lòng hồ đóng thành băng, hàn băng lạnh lẽo như những nhánh cây không ngừng sinh trưởng, hóa thành hàng ngàn lưỡi dao băng lạnh lẽo bao vây xung quanh nhưng lại không có lao đến, dường như sợ gây ảnh hưởng đến quan tài thủy tinh.
Dưới tác động của hán khí lạnh thấu xương, tinh thần Lâm Siêu nhanh chóng phục hồi, hắn không nghĩ ngợi gì mà bàn tay phải nhanh chóng chạm vào nắp của quan tài thủy tinh. Thiếu nữ nằm trong quan tài có thể chính là Nữ Vương Vực sâu, Lâm Siêu muốn lợi dụng thời điểm lúc nàng vừa mới thức tỉnh ra tay giết chết. Nếu không có cách nào giết chết thì cũng nhất định phải bắt được nàng, chỉ như vậy mới có tư cách đàm phán với Isis.
Dưới tác động của cánh tay phải, nắp quan tài kính nặng nề dần dần bị đẩy ra, một luồng khí lạnh lẽo vô cùng từ bên trong thoát ra, cảm giác lạnh lẽo này dường như có thể khiến cả hồn phách cũng phải đông lại. Khi nắp quan tài kính vừa mở ra, thì nước hồ cùng với những tảng băng trôi nổi xung quanh nhanh chóng bị hút vào.
Lâm Siêu cắn răng, cố gắng chịu đựng cảm giác lạnh buốt của luồng khí lạnh lẽo thoát ra từ bên trong quan tài băng, đồng thời nắm chặt bàn tay phải, Hoàng Kim Hóa cánh tay phải, cũng không hề giấu diếm sát ý, ngay thời điểm nắp quan tài thủy tinh bị đẩy ra, bàn tay siết lại mạnh mẽ đánh xuống.
Thời điểm cánh tay chưa kịp đánh xuống, thì một thân ảnh mềm mại lạnh như băng đột nhiên nhào vào lòng hắn, cánh tay trơn bóng quàng lên cổ hắn, toàn bộ cơ thể nàng dán chặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Đồng tử Lâm Siêu co rụt lại, thân thể có chút cứng ngắc, loại tốc độ này là như thế nào, đôi mắt đã được Hoàng Kim Hóa cũng không có cách nào phát hiện ra, đây chính là lực lượng của Nữ Vương sao?
Đầu óc hắn rơi vào hỗn loạn, nhưng nhanh chóng phản ứng bàn tay chạm vào vai nàng muốn đẩy nàng ra xa, tìm cách kéo dài khoảng cách, nhưng đột nhiên bộ não hắn có cảm giác tê dại, một luồng ý thức xâm nhập vào trong đầu hắn, trong đầu hắn vang lên một âm thanh.
"Ôm…ôm…"
Lâm Siêu ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy cả người nàng đang dán chặt vào người hắn, một đôi mắt trong veo, long lanh, thuần khiết không nhiễm một chút bụi trần nào đang nhìn hắn.
"Ôm…ôm.."
Đôi môi nàng hơi hé ra, âm thanh hơi có chút non nớt, chậm chạp phát ra.
Lâm Siêu có một cảm giác vô cùng kì lạ. Lý trí cùng bản năng của hắn nói cho hắn biết thiếu nữ này vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể tới gần. Nên hắn tìm cách gỡ vòng tay của nàng đang quàng lên cổ của hắn, đem nàng đẩy ra.
Đôi cánh tay mịn màng, lạnh vô cùng, dường như bên trong không có máu chảy.
Thiếu nữ bị hắn đẩy về phía sau, nhẹ nhàng mở miệng, duỗi hai cánh tay về phía Lâm Siêu. Dùng âm thanh non nớt, ngắc ngứ nói: "Ôm…Ta muốn ôm." Hành động của nàng hơi chút gượng ép, giống như một đứa trẻ vừa mới học đi, đi chưa được mấy bước, cơ thể nghiêng một cái, ngã lên trên mặt băng.
Nàng ngồi trên nền băng, ngẩng đầu nhìn Lâm Siêu, bập bẹ nói: "Ôm…"
Lâm Siêu theo bản năng lùi lại mấy bước, dùng ánh mắt nghi ngờ, kinh ngạc nhìn nàng, hắn có thể cảm nhận một luồng sức mạnh sâu không lường được đang ẩn bên trong cơ thể nàng, nhưng nàng dường như không biết cách vận dụng nó, hơn nữa đối với chính hắn cũng không có ác ý?
Lâm Siêu không có tiến đến mà dùng lời nói để thăm dò: "Ngươi là nhân loại sao, tại sao lại ở chỗ này?"
Thiếu nữ thấy Lâm Siêu hỏi, đôi mắt trong veo mở to, tựa hồ trong lòng nàng đang rất vui vẻ, nói: "Ta, muốn ôm…"
"…Trả lời câu hỏi của ta trước đã."
"Muốn ôm một cái…" Thiếu nữ ngồi trên mặt băng ngay lập tức bò dậy, vươn hai cánh tay về phía Lâm Siêu, bước chân siêu vẹo, từng bước đi đến.
Lâm Siêu muồn tiếp tục lui lại, nhưng lúc này sau lưng hắn nước hồ đã hoàn toàn đóng thành băng, nếu tiếp tục lui lại sẽ rơi vào phạm vi Isis đang khống chế, hắn chỉ có thể cố gắng kiên trì, hỏi: "Ngươi là ai?"
Cơ thể thiếu nữ loạng choạng, ngã bổ nhào vào lồng ngực của hắn, gương mặt xinh đẹp mềm mại, lạnh buốt dúi vào lồng ngực hắn, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Lâm Siêu thấy nàng không có chút nào phòng bị, lặng lẽ nâng bàn tay phải lên, đây là một cơ hội rất tốt để giết chết nàng. Cho dù hành động của nàng không giống với ấn tượng của hắn về Nữ Vương Vực sâu, thậm chí hoàn toàn trái ngược, nhưng mà cảm giác bất an vẫn thường trực trong lòng hắn.
"Ôm…"
Thiếu nữ hồn nhiên mà quàng tay qua eo của hắn, mặt nàng lúc này vô cùng hạnh phúc, dường như chỉ cần có vậy cũng khiến nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lâm Siêu nhìn vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc của nàng, nắm đấm không có cách nào đánh xuống.
Không biết trải qua bao lâu, Lâm Siêu rốt cuộc cũng chậm rãi hạ tay xuống, trong lòng thầm thở dài, lấy một bộ quần áo từ bên trong Không gian Thứ nguyên, đưa cho nàng, nói: " Đầu tiên mặc quần áo vào."
"Mặc áo…?" Thiếu nữ mở trừng hai mắt nhìn bộ quần áo trước mặt, đôi mắt lộ vẻ mê man.
"Chính là giống như ta vậy." Lâm Siêu chỉ chỉ vào người mình.
Thiếu nữ nửa hiều nửa không, sau khi nhận quần áo, đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng kéo một cái…Roẹt, cổ áo trực tiếp bị xé rách, nàng nghi hoặc nhìn qua, sau đó tiếp tục khoác lên người, nhưng mà da thịt nàng vô cùng trơn láng, bàn tay nàng vừa thả ra, quần áo ngay lập tức rơi xuống mặt băng.
Nàng xoay người nhặt lên, rồi lại tiếp tục khoác lên người, nhưng mà vừa buông tay, quần áo lại rơi xuống.
Nhìn nàng lóng ngóng mặc quần áo, Lâm Siêu không khỏi cảm thấy xấu hổ, hắn lấy ra một bộ quần áo nữa, nói với nàng:
"Ngươi đứng ngay ngắn."
Thiếu nữ tựa hồ biết "Đứng ngay ngắn" là gì, ngay lập tức nàng đứng thẳng người.
Lâm Siêu nhẹ nhàng, giúp nàng mặc quần áo, bộ quần áo này so với vóc dàng người nàng dường như rộng hơn, từng bước giúp nàng mặc áo, chỉ cho nàng cách luồn hai cánh tay vào trong ống tay áo.
Làm xong những điều này, cơ thể Lâm Siêu hơi chút kéo dãn khoảng cách với nàng, sau đó quay đầu lại nhìn về phía mặt nước phía trên đang bị đóng băng, ánh mắt lóe lên, nói:"Ta biết ngươi có thể nghe thấy, nếu như không muốn nàng bị thương, ngay lập tức thu hồi năng lực của mình."
Âm thanh xuyên qua tầng tầng lớp băng ở bên trong đáy hồ.
Mọi thứ yên lặng trong chốc lát, sau đó nước trong lòng hồ bị đóng băng dần dần tan ra, một lần nữa khôi phục làn nước xanh thẳm, cùng cảm giác lạnh buốt thấu xương.
Lâm Siêu ôm lấy thiếu nữ, đôi cánh Rồng sau lưng đập mạnh, đem hắn cùng với thiếu nữ từ dưới đáy hồ nhanh chóng lao lên mặt nước.
Ào ào!
Lâm Siêu lao lên khỏi mặt nước, thấy trên mặt hồ lúc này xuất hiện những tảng băng lớn nhỏ lững thững trôi. Isis đang đứng trên tảng băng lớn nhất, thân thể thon dài giống như một bức tượng băng, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn không biểu lộ bất kỳ một cảm xúc nào.
Lâm Siêu ôm thiếu nữ hạ xuống bãi cỏ đã bị đông kết thành băng.
"Biết vì sao ta đột nhiên thả ngươi ra không?" Isis đột nhiên mở miệng nói, âm thanh như hàn khí lạnh lẽo thấu xương, không có một chút tình cảm nào.
Đồng tử Lâm Siêu co rụt lại, cảnh giác nhìn hắn.
Đôi mắt bằng băng của Isis nhìn về phía thiếu nữ đứng sau lưng Lâm Siêu, nói: "Đây chính là 'Nàng' sao…Loại khí tức này, quả nhiên không phải là nhân loại, lại nói tiếp, có lẽ ta nên cảm ơn ngươi."
"Cảm ơn ta?" Lâm Siêu cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Gương mặt được tạo nên từ băng của Isis nở một nụ cười, nói: "Nếu như không phải ngươi mở nắp quan tài thủy tinh, thì ta sẽ không bao giờ biết được, từ trước giờ vẫn luôn bị nàng khống chế, trong tiềm thức của ta phát sinh ra suy nghĩ là lúc nào cùng phải thủ hộ nơi này, đi theo nàng, bảo vệ nàng…Chính là trở thành người hầu của nàng! Buồn cười là, lúc trước ta còn có cảm giác vô cùng hưởng thụ, tựa hồ được đi theo nàng là một cảm giác vô cùng vinh dự!"
Lân Siêu không khỏi kinh ngạc.
"Nhưng mà, khi ngươi vừa mở nắp quan tài thủy tinh ra, ta liền thoát khỏi sự khống chế của nàng, ta muốn thả ngươi , không phải vì sợ ngươi làm tổn thương nàng, mà là ta muốn…Tự tay ta hủy diệt nàng!" Âm thanh Isis lạnh lẽo, đôi mắt trắng như băng tuyết chớp động gây ra một cơn xung động ảnh hưởng đến những lưỡi đao gió đang trôi nổi xung quanh người hắn, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào thiếu nữ sau lưng Lâm Siêu.
Không khí bên trong dường như ngày càng bị nén chặt lại, hàn khí ngày một dày hơn, nước hồ bỗng nhiên xao động, chầm chậm xoay tròn hình thành một xoáy nước khổng lồ, giống như cái miệng đang há rộng của một con cự thú, nhanh chóng cuốn hết những tảng băng trôi trên mặt hồ vào miệng nó.
Trên gương mắt tuấn mỹ của Isis nổi lên những đường gân màu trắng, gương mặt hắn trở nên giận dữ giống như một Băng Thần, tảng băng dưới chân hắn không bị vòng xoáy khổng lồ giữa hồ làm ảnh hưởng, ngược lại nó từ từ bay lên, nước mặt hồ ở bên dưới tảng băng sôi lên sùng sục, dần đông cứng lại, biến thành từng khối băng lớn, chúng dần dần tụ lại với nhau, chỉ trong chốc lát biến thành một cự nhân bằng băng khổng lồ cao hơn một trăm mét, từ trong hồ nước chầm chậm đứng lên.
Isis thì đang đứng trên đỉnh đầu nó, từ trên cao nhìn xuống Lâm Siêu và thiếu nữ, giống như một vị Đế Vương cao ngạo.
Người khổng lồ bằng băng bước về phía trước một bước, tạo lên một cơn chấn động mạnh mẽ lan truyền ra xung quanh. Mà từ khoảng không giữa xoáy nước chầm chậm ngưng tụ thành một thanh cự mâu bằng băng khổng lồ màu xanh.
Người khổng lồ bằng băng mở rộng bàn tay nắm lấy thanh cự mâu màu xanh, rồi ngửa mặt lên trời thét gào, âm thanh như tiếng dã thú gầm gừ vang vọng khắp đất trời.
Lâm Siêu có cảm giác màng nhĩ của mình sắp bị xé rách đến nơi rồi, sóng âm cực lớn ngay lập tức đẩy hắn lui về phía sau một bước, va vào một cái thân thể lạnh buốt.
Hắn quay đầu nhìn lại…
Một đôi mắt trong veo chứa đầy hi vọng đang mở to nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé của nàng đang túm chặt lấy áo hắn, gương mặt nàng không lộ vẻ sợ hãi, hay bồn chồn. Dường như tiếng gào thét của người khổng lồ bằng băng không gây ảnh hướng tới nàng. Trong đôi mắt trong veo, long lanh của nàng lúc này đang phản chiếu hình ảnh của hắn.
Dường như toàn bộ thế giới chỉ có duy nhất một mình hắn khiến nàng quan tâm.
Rống!
Người khổng lồ bằng băng giơ cao thanh cự mâu lên trời, há miệng gào thét rồi phóng thanh cự mâu về phía hai người.
Lâm Siêu vội vàng nắm chặt lấy cổ tay thiếu nữ, chật vật né tránh cây cự mâu khổng lồ lao tới. Sau khi thoát khỏi, hắn quay đầu nhìn lại chỉ thấy thanh cự mâu đang cắm sâu xuống mặt đất, tạo thành một cái hố khổng lồ, nếu vừa rồi không kịp né tránh, một khi trúng phải đòn này, thì dù được bảo vệ bởi đôi cánh Rồng thì cơ thể hắn cũng sẽ bị trọng thương.
Lâm Siêu thầm mắng một câu, rồi nhanh chóng chạy ra xa.
Hống!
Bàn tay của người khổng lồ bằng băng nhanh chóng nắm lấy cây mâu, nhằm về phía Lâm Siêu đập mạnh.
Lâm Siêu chuẩn bị tránh né thì bỗng nhiên nhìn về phía sau, thấy hướng cự mâu khổng lồ đập xuống không phải là hắn mà là thiếu nữ ở phía sau lưng hắn.
Lâm Siêu cả kinh, quay đầu nhìn lại.
Thiếu nữ ngã trên bãi cỏ bị đông cứng thành băng lúc này đang khó khăn tìm cách đứng lên, cánh tay trắng như tuyết của nàng đang vươn về phía hắn, hướng về phía hắn loạng choạng bước đi, gương mặt tràn ngập vẻ mong chờ nhìn hắn, nói: "Ôm, ôm một cái…"
Thanh cự mâu khổng lồ bằng băng, mang theo tiếng rít chói tai, ầm ầm nện xuống!
Tác giả :
Cổ Hi